-
Chương 2116-2120
Chương 2116 Ngân Long Sơn
Lục Linh khẽ gật đầu, khoát tay nói: - Đừng đi Thiên Cơ Các hỏi dò, tránh miễn đánh rắn động cỏ, dẫn lên hiểu lầm không cần thiết, để ta đi Ngân Long Sơn một chuyến xem sao. Ngân Long phủ, Ngân Long sơn, Ngân Long ấn ký! Răng thú kia là thứ gia tộc Lục Linh dùng để bảo hộ Lục Linh, điều này khiến Lục Ly cảm giác được một tia hi vọng, cảm giác khả năng Lục Linh trên Thiên Tài Bảng là tỷ tỷ hắn đã cao đến bảy tám phần. Bất luận thế nào hắn cũng phải đi Ngân Long Sơn một chuyến, nghĩ cách gặp được Lục Linh, xem xem có đúng là tỷ tỷ hắn không? - Đi! Lục Ly một khắc đều ngồi không yên, hắn nghĩ nghĩ rồi dò hỏi: - Gần đây Thần Giới hay Thần Tượng Tông có dị động nào không? - Không có! Tây Lai lắc đầu nói: - Trừ Tào gia ở bắc bộ điên cuồng xuất động võ giả truy tìm ra, những nơi còn lại đều rất bình tĩnh. Tên con em trực hệ Tào gia kia hẳn là Lục công tử giết? - Đúng! Lục Ly trực tiếp thừa nhận, dù Tào gia biết thì đã sao? Hắn hoàn toàn không có gì phải sợ. Hắn đứng dậy đi đến chỗ Trì Hi Nhi, kẻ sau bị kinh động, mở mắt ra. Lục Ly lập tức nói: - Hi Nhi, ta phải đi Ngân Long Phủ một chuyến, ngươi muốn ở lại đây tiếp tục tu luyện hay là đi theo ta? - Đương nhiên là đi theo ca! Trì Hi Nhi không chút do dự đứng dậy giữ chặt Lục Ly, nói: - Ca, ngươi đã đáp ứng ta, không thể bỏ ta lại một mình, đi đâu cũng phải mang ta theo. Hí hí! Tiểu Bạch cũng tỉnh lại, nghe được lời vừa rồi của Lục Ly, lập tức bò lên trên vai hắn, như thể sợ Lục Ly bỏ nó đi mất. - Vậy đi thôi! Mặc dù Lục Ly rất muốn để Trì Hi Nhi lưu lại, nhưng con người nàng rất dễ sa vào cực đoan, năm đó còn từng một mình chạy tới Quỷ Vương Cốc. Nếu Lục Ly bỏ lại nàng, vạn nhất chạy loạn ở Thần Giới, hậu quả thực sự khó mà tưởng tượng. - Tây Lai trưởng lão, đa tạ khoản đãi trong đoạn thời gian này! Lục Ly dẫn Trì Hi Nhi đi tới chỗ Tây Lai, chắp tay nói. Tây Lai cũng không giữ lại mà đưa qua một tấm lệnh bài, nói: - Đây là Trưởng Lão Lệnh của Huyết Nhận Đường, Huyết Nhận Đường chúng ta có phân bộ ở tất cả phủ thành, Lục công tử tử tế tìm xem liền có thể phát hiện. Chỉ cần ngươi xuất ra lệnh bài, bọn hắn đều sẽ phối hợp ngươi. - Đa tạ! Lục Ly không khách khí, chắp tay nhận lấy, sau đó nói: - Mời Tây trưởng lão phái một người đưa chúng ta ra ngoài! Nơi này có rất nhiều cấm chế và ám tiêu, đương nhiên Lục Ly có thể tự ra ngoài, chỉ là làm vậy rất phiền phức, đồng thời cũng rất dễ dẫn lên phiền toái không cần thiết. - Ta đích thân đưa các ngươi ra ngoài! Tây Lai dẫn Lục Ly Trì Hi Nhi đi ra, có trưởng lão dẫn đội, ra ngoài tự nhiên rất dễ dàng, chỉ sau chừng hai nén hương, Lục Ly và Trì Hi Nhi đã xuống phía dưới Tuyết Ưng sơn mạch. - Đây là hai ngọc phù thân phận mới. Dưới chân núi, Tây Lai đưa qua hai chiếc ngọc phù, nói: - Mặc dù ngọc phù các ngươi mua sắm ở Vân Tuyết Điện khả năng còn dùng được, nhưng cẩn thận chút vẫn hơn. Lục Ly tiếp lấy ngọc phù, đưa cho Trì Hi Nhi một chiếc, sau đó quay sang Tây Lai khẽ gật đầu, dắt theo Trì Hi Nhi bước nhanh rời đi. Tiến vào tiểu thành lúc trước, Lục Ly bắt đầu truyền tống, liên tục truyền tống mấy trăm lần, hắn đặc ý tìm một nơi nghỉ ngơi. Đã chia cách Lục Linh lâu vậy rồi, hắn cũng không vội ở nhất thời. Tại Thần Giới rất nguy hiểm, Lục Ly nhất định phải thời thời khắc khắc bảo trì trạng thái tốt nhất, sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu. Lần này có lẽ Thần Tượng Tông còn chưa được đến tin tức, trên đường một mực rất bình tĩnh, Lục Ly và Trì Hi Nhi vừa đi vừa nghỉ, thường thường truyền tống bốn năm ngày lại sẽ nghỉ ngơi nửa ngày. Thỉnh thoảng Lục Ly còn mang Trì Hi Nhi tới trong đại thành vui chơi giải trí một phen. Tiêu tốn hơn một tháng, rốt cục Lục Ly đã tới phủ thành Ngân Long Phủ, Ngân Long Thành. Hắn sớm tìm hiểu rõ ràng, Ngân Long Sơn nằm ngay ở mặt đông Ngân Long Thành, cách chừng ngàn vạn dặm, ở sát bên bờ biển. Đến chỗ này, Lục Ly lại không tâm tình nghỉ ngơi, hắn mang theo Trì Hi Nhi ra khỏi thành tiến thẳng đến Ngân Long Sơn. Chỉ mất nửa ngày liền vượt qua khoảng cách ngàn vạn dặm, từ xa xa Lục Ly thấy được một tòa đại sơn đâm thẳng tầng mây, ánh mắt hắn lập tức sáng rực lên. Ngọn núi này rõ ràng có cấm chế cường đại, nửa phần trên được bao phủ trong mây mù như ẩn như hiện, không nhìn thấy gì cả, chỉ ẩn ẩn khiến người cảm giác được một tia khí tức nguy hiểm. - Tỷ tỷ, ngươi ở trên này ư? Lục Ly đứng dưới núi nhìn lên, miệng thì thào một tiếng, sau đó dứt khoát mang theo Trì Hi Nhi tiến thẳng đến sơn đạo nối liền với đỉnh núi. Sơn đạo rất bình thường, quanh co khúc khuỷu, hai bên đều là cự thạch, nhìn không ra nửa điểm dị trạng. Lục Ly cảm ứng một phen, cũng không phát hiện vấn đề gì, liền mang theo Trì Hi Nhi đi tới. Chẳng qua. Sau khi đi được một nén hương, hắn phát hiện sơn đạo lượn vòng uốn quanh, một hồi lại lần nữa đi về dưới dưới núi. Đợi khi nhìn thấy về lại dưới núi, trong mắt Lục Ly không giấu được vẻ chấn kinh, ở phương diện pháp trận hắn là nhân vật cấp bậc đại sư, nhưng vừa rồi lại không cảm ứng được có nửa điểm cấm chế ba động, cũng không phát giác có huyễn trận, kết quả bất tri bất giác đã lọt vào mê đạo. - Hi Nhi, ngươi đi vào trước, núi này rất tà môn! Lục Ly không dám làm loạn, vội lấy ra Thiên Tà Châu thu Trì Hi Nhi đi vào. Kẻ sau cũng rõ ràng, nếu thực sự có cấm chế, nàng ở lại bên ngoài rất dễ liên lụy đến Lục Ly, cũng chẳng thể giúp được gì. - Huyết Linh Nhi! Lục Ly truyền âm một câu, đồng thời phóng thích ba tòa Thần Sơn. Huyết Tiên Đằng thò ra xúc tu từ trogn Thiên Tà Châu, đâm vào mặt đất bắt đầu tiến hành thăm dò. Lục Ly cũng tử tế quan sát sơn đạo, nhìn xem có nhìn ra được vấn đề nào không. Nhìn nửa ngày, Lục Ly quả thực phát hiện một vài vấn đề, cự thạch hai bên sơn đạo nhìn qua có vẻ lộn xộn vô trật tự, nhưng thật tế lại được bố trí theo một trận hình kỳ lạ. Nói cách khác bản thân sơn đạo không có bất kỳ cấm chế nào, là cự thạch hai bên đang giở trò.
Chương 2117 Tầng thứ không đủ
Lát sau, Huyết Linh Nhi truyền âm nói: - Chủ nhân, có huyễn trận rất cường đại, còn là Cổ Thần cấm. So với Cổ Thần cấm ở Cổ Ma tử địa thì càng thêm huyền ảo phức tạp, muốn phá trận phải cần thời gian nhất định. Lục Ly không khỏi lo lắng, vội dò hỏi: - Ít nhất cần mất bao lâu? Huyết Linh Nhi nghĩ nghĩ rồi đáp: - Chừng một tháng, huyễn trận này tương đối phức tạp, đầu tiên ta phải lĩnh hội, sau đó mới có thể thay đổi trận văn, cuối cùng là phá trận. - Trước chờ đã! Lục Ly nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, chỉnh lý lại y phục trên người, phóng thích Long Ngâm thần kỹ rống lên một tiếng: - Trong núi có người không? Tại hạ mạo muội cầu kiến! Thanh âm Long Ngâm thần kỹ rất lớn, có thể vang vọng phương viên trăm dặm, Lục Ly rống lên, nhưng trên núi lại không thấy có bất kỳ động tĩnh nào, cũng không thấy có người đi ra. - Trong núi có người không? Tại hạ mạo muội cầu kiến! Có chuyện quan trọng muốn thương lượng! Lục Ly đợi một lát, sau đó lần nữa rống lên, đáng tiếc vẫn không thấy có bất cứ động tĩnh nào. Trong ngọn núi tựa hồ không có người, hoặc là cấm chế bên trong quá cường đại, đến nỗi hoàn toàn ngăn cách tiếng kêu của Lục Ly, khiến người bên trong căn bản không nghe được. - Phá trận đi! Lục Ly đành chịu phất phất tay, bản thân thì khoanh chân ngồi xếp bằng cảm ứng tình hình chung quanh, Huyết Linh Nhi thò ra xúc tu, bắt đầu lĩnh hội huyễn trận. Đợi hai ngày, vẫn không thấy có bất cứ động tĩnh nào, Lục Ly dứt khoát mặc kệ, ngồi xếp bằng tu luyện. Chẳng qua hắn không dám tiến vào trạng thái Không Linh, còn phải thời thời khắc khắc thông qua không gian chi lực đi cảm ứng tình hình. Thời gian từ từ trôi qua, dưới núi trên núi đều không có bất cứ động tĩnh nào, ai cũng không tới gần bên này. Hai mươi ngày sau, Huyết Linh Nhi bắt đầu phá trận. Ngày thứ hai mươi tám! Cự thạch hai bên sơn đạo bất ngờ tự động di chuyển, sơn đạo hơi có chút thay đổi, Lục Ly mở mắt ra liếc nhìn mấy lượt, sau đó gật đầu dò hỏi: - Huyết Linh Nhi, phá trận được rồi? - Vâng! Huyết Linh Nhi khẽ gật đầu, truyền âm nói: - Chẳng qua hình như mặt trên sơn đạo còn có cấm chế, hơn nữa càng thêm phức tạp, ta căn bản xem không hiểu. - Xem không hiểu? Sắc mặt Lục Ly trầm xuống, song hắn đã không quản được quá nhiều, để Huyết Linh Nhi thu hồi xúc tu, nhanh chân đi lên. Men theo sơn đạo một đường đi tới, lần này rất thuận lợi, đại khái đi chừng ngàn trượng, sơn đạo trước mặt đổi khác, biến thành bậc đá. - Hả? Mắt Lục Ly sáng lên quang mang lạnh lẽo, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng cấm chế ba động trên thang đá này, hơn nữa còn là cấm chế ba động rất mãnh liệt. Lục Ly không dám loạn đi lên, nghĩ nghĩ liền dò hỏi: - Huyết Linh Nhi, Thần Thi trị liệu thế nào rồi? - Vẫn chưa hoàn toàn trị liệu xong! Huyết Linh Nhi hiểu ý Lục Ly, truyền âm nói: - Nhưng mà hành tẩu chắc không thành vấn đề! Ông! Lục Ly thả Thần Thi ra, Thần Thi lập tức bôn tẩu đi tới, sau khi đạp qua ba bậc thềm đá, thân thể Thần Thi khẽ run lên, tiếp đó trực tiếp lăn đi xuống. - Chủ nhân! Huyết Linh Nhi truyền âm nói: - Bậc đá này có cấm chế trọng lực rất khủng bố, so với bên ngoài, trọng lực nơi đây cường đại gấp trăm vạn lần, hơn nữa càng đi lên cao càng không ngừng tăng lên... - Trăm vạn lần? Tròng mắt Lục Ly đột nhiên co rụt lại, bậc đá trước mặt có trọng lực gấp trăm vạn lần, càng đến về sau chẳng phải sẽ lên tới ngàn vạn lần, ức vạn lần? Như vậy bậc đá này còn là nơi người có thể đi lên được ư? Dù là Thần Giới Chí Tôn tới đều lên không nổi. - Thử xem! Lục Ly cắn răng, nhấc chân bước lên bậc đá, nhưng vừa đạp xuống một bước, Lục Ly phát hiện bậc đá lóe lên quang mang, tiếp đó một luồng trọng lực khủng khiếp trấn áp xuống, khiến hắn cảm giác như thể bị một tòa đại sơn đè lên. Rống! Hắn rống lên một tiếng như dã thú, sau đó đột nhiên bước lên trước một bước, đạp lên bậc thang đá thứ hai. Vừa đặt chân xuống, một luồng trọng lực càng thêm cường đại đè xuống, hắn đã không cách nào đứng thẳng, cả người cứ thế lăn xuống... - Móa! Lục Ly rống lên bạo nộ, lúc này mới chỉ đi lên hai bậc thang đá mà hắn đã không chống nổi, thang đá này uốn lượn đi lên, trước mắt có thể thấy được chí ít có mấy trăm cấp. Đây là nơi võ giả có thể đi lên được ư? Dù có là Ngọc Kình Thiên ở đây chắc cũng chỉ bước lên được mười bậc là cùng? - Huyết Linh Nhi, thăm dò thử xem. Lục Ly khoát tay, muốn đi lên căn bản là điều không thể, chỉ còn nước nghĩ cách phá trận. Chính hắn cũng bắt đầu tử tế quan sát, tra tìm manh mối phá trận. Nửa ngày sau, tiếng truyền âm của Huyết Linh Nhi vang lên: - Chủ nhân, trận này không phá được, chí ít bằng vào năng lực hiện tại của ta thì còn không phá được! - Không phá được? Trên mặt Lục Ly lộ ra một tia không dám tin tưởng, Huyết Linh Nhi có thiên phú thần thông về mặt phá trận, bản thân cũng có trình độ đại sư pháp trận. Lại nói hoàn toàn không phá được trận này, phải biết, Huyết Linh Nhi từng nghiên cứu qua không ít Cổ Thần cấm. Huyết Linh Nhi giải thích nói: - Nếu nói cấm chế trong Thần Sơn là cấp một, thì cấm chế nơi này ít nhất cũng phải cấp năm, đồng nghĩa so với cấm chế trong Thần Sơn thì phức tạp gấp năm lần. Chủ nhân, ngươi cảm thấy lấy năng lực của ta có thể phá mở được tầng cấm chế sâu nhất trong đó không? Ta thậm chí còn không thăm dò được! - Ách! Lục Ly chấn kinh, Ngân Long Sơn này rốt cục là nơi nào? Tại sao lại có cấm chế cường đại như thế. Phải biết rất nhiều Cổ Thần cấm trong Cổ Ma tử địa là do Yêu Đế cường đại thời kỳ Thượng Cổ bố trí ra, chẳng lẽ người bố trí cấm chế ở Ngân Long Sơn còn mạnh hơn cả cổ Yêu Đế? Oanh! Trong mắt Lục Ly chớp qua một tia tàn nhẫn, nếu cấm chế này đến cả Huyết Linh Nhi đều không phá nổi, hắn liền dùng lực phá trận. Hắn truyền âm cho Khí Linh trong ba tòa Thần Sơn, nói: - Nha Ngao, các ngươi khống chế ba tòa Thần Sơn đụng cho ta, đánh nát thang đá cấm chế này. Hưu! Ba tòa Thần Sơn gào thét bay lên, vút một đoạn về nơi xa, cũng không biến lớn mà chỉ hóa thành ba đạo lưu quang hung hăng nện tới thang đá.
Chương 2118 Trả lời một tiếng
Lục Ly tập trung tinh thần theo dõi, còn lui ra sau mấy trăm trượng, sợ bị cấm chế phản phệ. Thần niệm hắn khóa chặt thang đá, chờ đợi phản ứng sau cú va chạm kinh thiên động địa. Phanh, phanh, ầm! Ba tiếng nổ trầm muộn vang lên, một cảnh khiến Lục Ly chấn kinh xảy ra, thang đá kia sáng lên quang mang vạn trượng, ba tòa Thần Sơn bị bắn ngược trở về, thang đá lại vẫn không chịu chút tổn hại nào. - Cái này! Lục Ly trợn mắt hốc mồm, lực lượng va chạm của ba tòa Thần Sơn mạnh đến cỡ nào? Sao thang có thể không hề hấn gì thế được? Đây là lần đầu tiên Lục Ly cảm thấy, thế giới này khả năng còn ẩn giấu đi rất nhiều rất nhiều bí mật, đẳng cấp hắn còn quá thấp, bởi thế căn bản chưa đủ tư cách tiếp xúc tới được... Thần Sơn là do thiên địa dựng dục mà thành, nặng không biết bao nhiêu cân, có thể nhẹ nhàng trấn áp Thần Giới Chí Tôn, tùy tiện va đập liền có thể nện cho Ma Tôn Ma tộc chuyên tu nhục thân là Hề Mông xương cốt nứt gãy. Lực lượng Thần Sơn rất khủng khiếp, nếu chỉ là đại sơn bình thường, bị Thần Sơn đụng tới nhất định sẽ trực tiếp vỡ nát, cấm chế bình thường bị Thần Sơn va chạm chắc chắn cũng tan tành trong nháy mắt. Ở phương diện pháp trận cấm chế, Lục Ly miễn cưỡng tính là nhân vật cấp đại sư, theo như hắn thấy dù có là cấm chế mạnh nhất, một khi bị ba tòa Thần Sơn đụng phải cũng nhất định xảy ra vấn đề, chí ít hẳn phải có phản ứng tương đối mãnh liệt. Nhưng vừa rồi, thang đá này trừ sáng lên một đạo quang mang ra, thì đừng nói hư tổn, thậm chí cả một tia rung động đều không có. Cấm chế trong thang đá đã cường hoành vượt ra khỏi nhận biết của Lục Ly, bởi thế hắn mới cảm thấy thế giới này xa xa không đơn giản như bên ngoài, khẳng định còn ẩn giấu đi vô số bí mật. Cũng như năm đó hắn cảm thấy bảy mươi hai Thần Tông là đại thế lực siêu cấp Thần Giới, nhưng đến sau mới biết ở Thần Giới, bảy mươi hai Thần Tông thật ra không tính là gì. Lúc ở Vạn Tượng đấu pháp, Lâu Thập Nhị Tuyết Thánh Nữ còn không có tư cách ngồi trong nhã các lầu hai, đủ thấy mọi chuyện không đơn giản như hắn tưởng tượng. Nếu tình báo không sai, Ngân Long Sơn đích thật là địa bàn của gia tộc Lục Linh, như vậy sự cường đại của gia tộc Lục Linh đã vượt ngoài tầm hiểu biết của hắn, chí ít ở phương diện cấm chế, gia tộc này thực sự mạnh đến đáng sợ. Chẳng qua... Lục Ly dùng ba tòa Thần Sơn nện lên thế này, nếu trên núi có người khẳng định đã sớm bị kinh động, tại sao lại mãi vẫn không thấy có bất kỳ người nào xuất hiện? Chẳng lẽ nơi đây không phải vị trí gia tộc Lục Linh, mà chỉ là một di tích cổ, hoặc là nơi cường giả thời kỳ Thượng Cổ từng ở qua? - Tiếp tục nện! Lục Linh cắn răng, hạ lệnh để bọn Nha Ngao tiếp tục nện xuống. Ba tòa Thần Sơn gào thét lao đi, lần nữa hung hăng đụng lên thang đá. Ông! Thang đá sáng bừng quang mang vạn trượng, lại vẫn không thấy bị tổn hại gì, ngược lại ba tòa Thần Sơn bị bắn ngược ra sau. Song bọn Nha Ngao vẫn không dừng lại, như thiểm điện không ngừng nện xuống mấy chục lần, kết quả lại đều tương tự. - Đừng nện thang đá nữa, trực tiếp biến lớn, nện cả ngọn núi! Lục Ly ra lệnh, thang đá có cấm chế, nhưng trọn cả tòa đại sơn không khả năng đều được cấm chế bảo hộ. Trực tiếp nện hủy đại sơn này, xem xem người trên núi còn nhịn nổi không? Ông! Ba tòa Thần Sơn lấp lánh quang mang, biến lớn trăm dặm, từ ba hướng khác nhau cuốn theo khí thế kinh thiên trùng trùng nện tới Ngân Long Sơn. Hưu! Lục Ly tung mình lóe lên, lui xuống đại sơn, trong núi hẳn có rất nhiều cấm chế, nện xuống như thế vạn nhất dẫn lên cấm chế phản phệ, hắn ở lại đây sẽ rất nguy hiểm. Xuy xuy! Ba tòa Thần Sơn lao đi như chớp giật, tốc độ cực nhanh, cuộn lên tầng tầng không gian chấn động, tròng mắt Lục Ly trợn trừng, thần niệm chăm chú theo dõi, chờ đợi vụ nổ kinh thiên. Hô hô! Đúng lúc này, dị biến đột nhiên xảy ra. Thiên địa linh khí quanh bốn phương tám hướng điên cuồng trút tới, hội tụ về phía đại sơn, tiếp đó trên đỉnh núi phù hiện hư ảnh ba bàn tay khổng lồ màu vàng óng, ba bàn tay kia lớn quá ngàn trượng, như ba con Kim Long chộp tới ba tòa Thần Sơn. - Cái này... Tròng mắt Lục Ly trợn trừng, miệng rộng há hốc, kinh ngạc không để đâu cho hết. Bởi vì ba bàn tay khổng lồ chia nhau bắt lấy ba tòa Thần Sơn đang nện tới Ngân Long Sơn. Phải biết, ba tòa Thần Sơn đến cả Thần Giới Chí Tôn đều có thể trấn áp, nhưng dưới ba bàn tay kia lại chỉ như ba con chim nhỏ, bị bàn tay nhẹ nhàng chụp lấy, không động đậy gì được. Lục Ly ngước mắt nhìn ba bàn tay khổng lồ màu vàng óng, trong lòng chấn kinh không cách nào diễn tả bằng lời. Lúc này hắn cảm thấy mình như biến về lại phàm nhân năm đó, tận mắt thấy được Thần Linh ra tay. Thời khắc này, trường cảnh trước mắt khiến hắn nhớ tới hai chữ “Thần tích”. Thần Giới Chí Tôn Ngọc Kình Thiên, đó là đại biểu cho lực lượng đỉnh cấp nhất ở Thần Giới, nhưng dưới sự trấn áp của Thần Sơn đều không cách nào kháng cự, nhẹ nhàng bị đè sập. Chỉ có thể từng chút từng chút leo ra, cuối cùng phải dùng tới một loại bí thuật cường đại, trả ra cự đại cực lớn mới đào thoát được. Từ điểm này có thể thấy được sự cường đại của Thần Sơn, theo như Lục Ly thấy, Thần Sơn hẳn là có thể trấn áp đại đa số Thần Giới Chí Tôn. Mà Thần Giới Chí Tôn lại là võ giả cao cấp nhất ở Thần Giới, nhưng bây giờ ba bàn tay khổng lồ màu vàng óng kia lại lật đổ nhận biết của hắn. Ba bàn tay nhẹ nhàng bắt lấy Thần Sơn, nói cách khác chúng cũng có thể nhẹ nhàng bóp chết Thần Giới Chí Tôn bình thường. Lục Ly vốn còn rất tự tin, cảm thấy chiến lực hiện tại của mình đã tính là tương đương mạnh ở Thần Giới, chí ít có thể nhẹ nhàng đồ sát Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, thậm chí trấn áp được cả Thần Giới Chí Tôn. Nắm trong tay Phi Độ Hư Không có thể tùy thời thoát đi, nhưng ở trước mặt ba bàn tay kia, Lục Ly cảm thấy bản thân quá sức nhỏ bé, vô cùng bất lực, ba bàn tay này quá cường đại, không thể chống lại được. Ông!
Chương 2119 Số mệnh
Đại thủ đột nhiên tan rã giữa trời, Thần Sơn lại có thể di động, Lục Ly không dám điều khiển Thần Sơn tiếp tục công kích Ngân Long sơn, mà lập tức truyền âm cho bọn Nha Ngao, để Thần Sơn bay trở về. Trên núi vẫn an tĩnh như cũ, an tĩnh đến đáng sợ. Cường giả bí ẩn kia sau khi động thủ một lần liền không có bất kỳ cử động nào khác, cũng không thấy truyền ra nửa lời. Lục Ly trầm tư thoáng chốc, sau đó khom lưng dùng Long Ngâm thần kỹ rống nói: - Đại nhân, tại hạ không có ý mạo phạm, chỉ là muốn lên núi gặp tiểu thư Lục Linh một lần thôi. Phía trên vẫn tĩnh mịch, giữa lúc Lục Ly tưởng là sẽ không có đáp lại, một giọng nói già nua đột nhiên vang lên. Tiếng nói này không vang lên bên tai Lục Ly, mà trực tiếp vang lên trong linh hồn hắn, như thể tiếng sấm khiến Lục Ly giật nảy mình: “Cấm địa Ngân Long Sơn không tiếp bất cứ kẻ nào. Niệm tình ngươi nhỏ tuổi, lần này tạm tha cho một lần, nếu còn dám công kích lung tung, nhất định giết không tha! Ngữ khí của người truyền âm vô cùng kiên định, mang đến cho người ta nghe cảm giác không dung phản bác. Ánh mắt Lục Ly thoáng ảm đạm, hắn biết nếu mình còn dám tiếp tục dùng Thần Sơn đi nện, lần tới thứ bàn tay kia bắt lấy không phải là Thần Sơn, mà là trực tiếp chụp chết hắn. - Không đúng... Lục Ly tử tế lẩm nhẩm lại một phen lời của lão giả vừa rồi, trong lòng đột nhiên khẽ động, từ trong những lời kia hắn nghe ra được một tia ý vị khác thường. Niệm tình ngươi nhỏ tuổi ... Tổng bộ một đại thế lực bị người công kích, lại chỉ vì đối phương nhỏ tuổi mà tha cho? Giả như đổi lại thành Đồ Thần Điện, nếu có người ngang ngược nhất định phải muốn lên núi, còn công kích cấm chế Côn Luân Sơn, Đồ Thần điện sẽ xử lý thế nào? Khoan nói giết chết người này, chí ít cũng phải trừng trị một phen. Nếu không sự tình truyền ra, người người đều tới Đồ Thần Điện náo loạn thì sao? Đối với cường giả bí ẩn kia mà nói, Lục Ly chỉ là kiến hôi. Vừa rồi Lục Ly rống lên mấy tiếng, nện thang đá mấy chục lần, sau cùng còn dùng Thần Sơn nện xuống đại sơn, với loại hành vi như thế, dù có là cường giả tính tình tốt đến mấy cũng phải phẫn nộ, không giết Lục Ly thì chí ít cũng phải trừng trị một phen. Tại sao cường giả này lại hạ thủ lưu tình với hắn? Ngoài ra vừa rồi hắn nói yêu cầu gặp mặt Lục Linh tiểu thư, đối phương lại tránh mà không đáp. Nếu Lục Linh không trên núi, hoặc là không thuộc về thế lực Ngân Long Sơn, đối phương hoàn toàn có thể nói nơi đây không có người như thế. Hết thảy hết thảy đều khiến Lục Ly càng thêm tin chắc Lục Linh đang ở ngay trên núi, hơn nữa lúc này cũng đã biết hắn tới. - Tỷ! Nét mặt Lục Ly bỗng chợt trở nên kích động, phát ra một tiếng rống như rồng ngâm hổ khiếu: - Tỷ, ta là Lục Ly, ta biết ngươi ở trên đó. Ta từ Đấu Thiên Giới tới Thần Giới chính là vì tìm ngươi. Ta mặc kệ ngươi vì nguyên nhân gì mà không chịu gặp ta, chí ít ngươi cũng phải trả lời ta một tiếng chứ, tỷ! Tí tách, tí tách… Trên đỉnh Ngân Long Sơn, một nữ tử thân hình thướt tha đứng bên bờ vực, mặt nàng che diện sa, hai hàng thanh lệ yên ắng trượt xuống, làm ướt cả khăn che mặt. Từng giọt nước mắt rơi vãi xuống, tung bay giữa không trung, bị gió mát thổi phất hóa thành mưa bụi nhàn nhạt... Nữ tử khoác váy trắng, toàn bộ khuôn mặt được che phủ bởi lụa mỏng, hoàn toàn không thấy được mặt mày. Nàng dáng hình thướt tha, khí tức sinh mệnh còn rất trẻ. Nhưng mà khí thế trên thân lại rất cường đại, tuỳ tiện cảm ứng qua một phen, chí ít cũng phải tương đương Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới. Sau lưng nữ tử còn đứng một lão giả tóc đỏ, lông mày lão giả cũng màu đỏ, nhìn qua tuổi tác có vẻ rất lớn, khoác một thân áo choàng đỏ chót, nhìn khá là quỷ dị. Trên người lão giả không có bất kỳ khí tức nào, thoạt nhìn như là một người bình thường, chẳng qua trong đôi mắt đục ngầu của lão giả thỉnh thoảng lại lóe lên một tia tinh mang, khiến người không dám có chút nào khinh thường. Thấy nữ tử rơi nước mắt như mưa, lão giả tóc đỏ nhịn không được mở miệng, kêu một tiếng: - Tiểu thư! Thân hình nữ tử khẽ run lên, đưa tay tiến vào trong lụa mỏng lau qua mặt mày, nàng không nói nửa lời, cứ thế an tĩnh nhìn xuống dưới vách núi, như thể muốn xuyên qua sương trắng nồng đậm quan sát tình cảnh dưới núi. - Tỷ, ta biết ngươi ở trên đó, ta là Lục Ly, ta tới tìm ngươi. Ta biết ngươi khẳng định có nỗi khổ tâm riêng, ngươi không gặp ta cũng được, ta chỉ cầu ngươi ứng với ta một tiếng, tỷ... Phía dưới ẩn ẩn truyền đến tiếng rống to, thân hình nữ tử run lên kịch liệt, nước mắt vừa ngưng lại không đè nén được, lần nữa tuôn ra như suối. Thấy thân hình nữ tử run rẩy càng lúc càng kịch liệt, lão giả tóc đỏ lạnh giọng nhắc nhở: - Tiểu thư, tộc quy sâm nghiêm thế nào chắc ngươi cũng biết. Nếu dám xúc phạm, bị nhốt ngàn năm là chuyện nhỏ, nhưng người phía dưới lại tất chết không nghi ngờ! - Ta biết... Nữ tử khẽ gật đầu, thanh âm có chút run rẩy, nàng cúi đầu trầm ngâm thoáng chốc rồi nói: - Niếp gia gia, ngươi có thể giúp ta truyền lời được không? Ngươi nói cho hắn biết thực lực hắn quá thấp, không tư cách gặp được người muốn gặp, bảo hắn đi về cố gắng tu luyện, đợi khi thực lực đạt tới Thần Giới Chí Tôn, người kia tự sẽ xuất hiện. Lão giả tóc đỏ nhướng mày, nghĩ nghĩ sau đó lắc đầu nói: - Lời thế này ta không thể chuyển, ám chỉ rõ ràng quá, gia tộc sẽ trách tội mất. Ta chỉ có thể truyền lời đơn giản, bảo hắn tu luyện tới Thần Giới Chí Tôn lại đến Ngân Long Sơn! Nữ tử quay đầu nhìn lão giả tóc đỏ, thấy lão giả không hề có ý nhún nhường, đành phải khẽ gật đầu. Lão giả miệng môi mấp máy, Lục Ly ở phía dưới đang định tiếp tục kêu gọi, trong đầu lại chợt vang lên tiếng nói lúc nãy: - Nếu còn ngang ngược không đi, bản tọa tất giết ngươi, lập tức lui ra, muốn lên Ngân Long Sơn thì đợi tu luyện tới Thần Giới Chí Tôn hẵng đến. Trong ngữ điệu lão giả mang theo uy áp khiến người không thể nào kháng cự, hơn nữa lời này còn mang theo một loại công kích linh hồn quỷ dị. Khiến trong linh hồn Lục Ly xuất hiện một ý niệm, không thể ngỗ nghịch ý chí lão giả, bằng không tất chết không nghi ngờ.
Chương 2120 Số mệnh
- A... Cả người Lục Ly khẽ rung lên, mặc dù lời này của lão giả không biểu đạt ý gì khác, nhưng hắn vẫn nghe ra được chút ý vị khác thường. Hắn càn quấy ở đây lâu vậy rồi, lão giả lại không giết hắn, cũng không trừng trị hắn, còn nói cho hắn biết, muốn lên Ngân Long Sơn, nhất định phải tu luyện tới Thần Giới Chí Tôn! Ngữ điệu và lời nói lão giả như đang mịt mờ biểu đạt ý tứ, rằng hắn nể mặt người nào đó mới một mực không động tới Lục Ly, cũng hy vọng Lục Ly đừng tiếp tục càn quấy ở đây. Nếu không không chỉ hắn mà cả người kia đều sẽ rất khó xử, muốn gặp người kia, chỉ có đạt tới Thần Giới Chí Tôn. Nói cách khác... Lão giả đang mịt mờ nói cho Lục Ly biết, Lục Linh trên kia rất có thể chính là tỷ tỷ hắn, chẳng qua Lục Linh có nỗi khổ tâm riêng, hiện tại không thể gặp mặt. Nếu muốn gặp mặt, Lục Ly nhất định phải tu luyện tới Thần Giới Chí Tôn mới được. - Thần Giới Chí Tôn! Nội tâm Lục Ly lại có chút trầm trọng, hiện tại chiến lực của hắn đã có thể diệt sát rất nhiều Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, nhưng vậy không có nghĩa là cảnh giới hắn đã đạt tới Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, giờ hắn mới chỉ là Đại Năng Thần Giới, cách Thần Giới Chí Tôn còn một khoảng rất xa xôi. Ngoài ra, nghe nói muốn đạt tới Thần Giới Chí Tôn thì còn cần độ thiên kiếp. Thiên kiếp cực kỳ nguy hiểm, rất nhiều Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới rõ ràng có cơ hội đột phá Thần Giới Chí Tôn, song lại không dám tùy tiện đi độ thiên kiếp, bởi vì cứ mười người thì có không ít hơn vài người chết dưới thiên kiếp. Như quả! Đời này hắn không cách nào đạt tới Thần Giới Chí Tôn, chẳng lẽ cả đời đều không lên được Ngân Long Sơn, cả một đời đều không gặp được Lục Linh? Lục Linh biết hắn tới, lại không đi ra gặp hắn, hoặc là không thể gặp hắn. Điều này chứng tỏ cuộc sống của Lục Linh cũng không được như ý, ngay cả đệ đệ mình mà đều không thể gặp được, không thể nói nửa câu, cảnh ngộ Lục Linh tại Ngân Long Sơn thế nào chắc không cần nghĩ cũng biết. - Tỷ, ngươi chờ đợi, ta nhất định sẽ nhanh chóng bước lên Ngân Long Sơn, nhanh chóng đón ngươi về! Lục Linh yên ắng nhủ thầm trong lòng, năm đó hắn đến Thần Giới muốn tìm Lục Linh, chính là để xem xem nàng sống có tốt không. Nếu sống tốt, hắn sẽ không cường hành chia tách Lục Linh và phụ mẫu, nhưng nếu không tốt, Lục Ly nhất định sẽ tìm mọi cách mang nàng đi về. - Tỷ, ta đi, ngươi bảo trọng, chờ ta! Lục Ly lần nữa trầm hống một tiếng, hướng phía đỉnh núi cúc cung một cái thật sâu, sau đó dứt khoát quay người rời đi. Đi được ngàn mét, hắn đột nhiên quay đầu, ngước mắt nhìn lên. Hắn hi vọng có thể nhìn thấy đạo thân ảnh khiến hắn hồn khiên mộng nhiễu kia, đáng tiếc đỉnh núi mây mù lượn lờ, chẳng thấy được gì cả. - Đi! Hắn cắn răng, xoay người lần nữa rời đi, bước chân rất vững chắc, chỉ là bóng lưng lại có chút hiu quạnh và cô tịch, ánh tà dương phía xa xa chiếu xuống kéo lên một đạo bóng dáng thật dài. - Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi... Hắn không nhìn thấy người trên đỉnh núi, nhưng người trên đỉnh núi lại tựa hồ có thể nhìn thấy hắn. Nữ tử dáng hình thướt tha kia không ngừng thì thào, dưới lớp diện sa, nước mắt tuôn rơi như mưa. - Đi thôi, tiểu thư! Lão giả tóc đỏ khẽ lắc đầu thở dài một tiếng, nói: - Sinh ra ở Nghịch Long Cốc, đấy chính là mệnh của ngươi, hoặc là ngươi chấp nhận số phận, hoặc là ngươi phải trở nên càng cường đại, có thể nắm trong tay vận mệnh chính mình. Đây là số mệnh mà tất cả tộc nhân Nghịch Long Cốc đều không tránh thoát được! Nữ tử khẽ gật đầu, sau đó nhìn về nơi xa một cái thật sâu rồi quay người rời đi, chỉ để lại mấy giọt nước mắt bay lả tả trên không trung. .... Có một điều nữ tử và lão giả không biết chính là .. Lúc này, trên một ngọn núi nhỏ bên trái Ngân Long Sơn đang ngồi hai vị lão giả, nếu Lục Ly đi ngang qua nơi này, nhất định sẽ kinh hãi đến độ rớt cả tròng mắt. Bởi vì hai người này đều là người quen cũ của hắn, một người trong đó còn tính là nửa vị sư phó. Hai lão giả một râu tóc bạc trắng, vóc dáng thấp bé, thoạt nhìn như là lão gia gia hòa ái dễ gần nhà bên, một tay cầm bồ phiến, trên thân không có nửa điểm khí tức cường giả, giống hệt như là giang hồ thuật sĩ chuyên đi giả thần lộng quỷ. Xếp hạng thứ nhất trong Luyện Ngục thập lão Tinh Hoàng, còn cả nửa vị sư phó của Lục Ly năm đó, Huyết Hoàng. Không ngờ hai người này lại xuất hiện ở Thần Giới. Đồng thời, cả hai còn trùng hợp xuất hiện ở Ngân Long Sơn, bình thản đánh cờ ở chỗ này... Nếu Lục Ly nhìn thấy khẳng định sẽ tưởng là gặp quỷ. Phải biết, năm đó hai người này từng bị thế nhân nhận định là không có khả năng phi thăng Thần Giới. Hai người thản nhiên đánh cờ ở đây, Tinh Hoàng nét mặt an tường, thoải mái như là đang ở trong hậu viện nhà mình. Huyết Hoàng thì mặc dù thần sắc bình tĩnh, sâu trong mắt lại thỉnh thoảng lấp lánh quang mang, có thể nhìn ra nội tâm hắn đang rất kích động. Tinh Hoàng hạ xuống một quân cờ, ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn Huyết Hoàng nói: - Ha ha, Huyết Hoàng, trong lòng ngươi có lo lắng, ván này ngươi thua! Huyết Hoàng cười khổ một tiếng, ném bỏ quân cờ đang cầm trong tay, tính là nhận thua, ngước mắt nhìn Tinh Hoàng nói: - Tinh Hoàng, tiểu tử này chịu nhiều khổ sở như vậy, sau cùng đều không có duyên phận gặp mặt tỷ tỷ một lần, nhìn thật đáng thương, sao ngươi không giúp hắn chút? - Không thể! Tinh Hoàng lắc đầu nói: - Muốn đội vương miện, tất phải chịu được sức nặng của nó. Chim ưng con muốn bay lượn trên bầu trời, nhất định phải học được tự mình giương cánh. Lục Ly là một trong Thất Kiếp Thiên Sát, nếu chính hắn đều không cách nào đi lên, ai cũng không giúp được. Ta mà ra tay, không chừng sau cùng lại thành hại hắn... Lục Ly đi trong hoang dã, ánh mắt có chút mờ mịt. Sắc trời dần mờ tối, thân hình hắn chìm vào trong bóng đêm, tối nay không có sao trời, bóng đêm hắc ám dị thường, hắn mờ mịt nhìn quanh bốn phía, gió đêm thổi tới, nhất thời khiến hắn không khỏi cảm thấy cô đơn. Thiên hạ lớn như thế, nhưng đâu mới là nhà ta?
Lục Linh khẽ gật đầu, khoát tay nói: - Đừng đi Thiên Cơ Các hỏi dò, tránh miễn đánh rắn động cỏ, dẫn lên hiểu lầm không cần thiết, để ta đi Ngân Long Sơn một chuyến xem sao. Ngân Long phủ, Ngân Long sơn, Ngân Long ấn ký! Răng thú kia là thứ gia tộc Lục Linh dùng để bảo hộ Lục Linh, điều này khiến Lục Ly cảm giác được một tia hi vọng, cảm giác khả năng Lục Linh trên Thiên Tài Bảng là tỷ tỷ hắn đã cao đến bảy tám phần. Bất luận thế nào hắn cũng phải đi Ngân Long Sơn một chuyến, nghĩ cách gặp được Lục Linh, xem xem có đúng là tỷ tỷ hắn không? - Đi! Lục Ly một khắc đều ngồi không yên, hắn nghĩ nghĩ rồi dò hỏi: - Gần đây Thần Giới hay Thần Tượng Tông có dị động nào không? - Không có! Tây Lai lắc đầu nói: - Trừ Tào gia ở bắc bộ điên cuồng xuất động võ giả truy tìm ra, những nơi còn lại đều rất bình tĩnh. Tên con em trực hệ Tào gia kia hẳn là Lục công tử giết? - Đúng! Lục Ly trực tiếp thừa nhận, dù Tào gia biết thì đã sao? Hắn hoàn toàn không có gì phải sợ. Hắn đứng dậy đi đến chỗ Trì Hi Nhi, kẻ sau bị kinh động, mở mắt ra. Lục Ly lập tức nói: - Hi Nhi, ta phải đi Ngân Long Phủ một chuyến, ngươi muốn ở lại đây tiếp tục tu luyện hay là đi theo ta? - Đương nhiên là đi theo ca! Trì Hi Nhi không chút do dự đứng dậy giữ chặt Lục Ly, nói: - Ca, ngươi đã đáp ứng ta, không thể bỏ ta lại một mình, đi đâu cũng phải mang ta theo. Hí hí! Tiểu Bạch cũng tỉnh lại, nghe được lời vừa rồi của Lục Ly, lập tức bò lên trên vai hắn, như thể sợ Lục Ly bỏ nó đi mất. - Vậy đi thôi! Mặc dù Lục Ly rất muốn để Trì Hi Nhi lưu lại, nhưng con người nàng rất dễ sa vào cực đoan, năm đó còn từng một mình chạy tới Quỷ Vương Cốc. Nếu Lục Ly bỏ lại nàng, vạn nhất chạy loạn ở Thần Giới, hậu quả thực sự khó mà tưởng tượng. - Tây Lai trưởng lão, đa tạ khoản đãi trong đoạn thời gian này! Lục Ly dẫn Trì Hi Nhi đi tới chỗ Tây Lai, chắp tay nói. Tây Lai cũng không giữ lại mà đưa qua một tấm lệnh bài, nói: - Đây là Trưởng Lão Lệnh của Huyết Nhận Đường, Huyết Nhận Đường chúng ta có phân bộ ở tất cả phủ thành, Lục công tử tử tế tìm xem liền có thể phát hiện. Chỉ cần ngươi xuất ra lệnh bài, bọn hắn đều sẽ phối hợp ngươi. - Đa tạ! Lục Ly không khách khí, chắp tay nhận lấy, sau đó nói: - Mời Tây trưởng lão phái một người đưa chúng ta ra ngoài! Nơi này có rất nhiều cấm chế và ám tiêu, đương nhiên Lục Ly có thể tự ra ngoài, chỉ là làm vậy rất phiền phức, đồng thời cũng rất dễ dẫn lên phiền toái không cần thiết. - Ta đích thân đưa các ngươi ra ngoài! Tây Lai dẫn Lục Ly Trì Hi Nhi đi ra, có trưởng lão dẫn đội, ra ngoài tự nhiên rất dễ dàng, chỉ sau chừng hai nén hương, Lục Ly và Trì Hi Nhi đã xuống phía dưới Tuyết Ưng sơn mạch. - Đây là hai ngọc phù thân phận mới. Dưới chân núi, Tây Lai đưa qua hai chiếc ngọc phù, nói: - Mặc dù ngọc phù các ngươi mua sắm ở Vân Tuyết Điện khả năng còn dùng được, nhưng cẩn thận chút vẫn hơn. Lục Ly tiếp lấy ngọc phù, đưa cho Trì Hi Nhi một chiếc, sau đó quay sang Tây Lai khẽ gật đầu, dắt theo Trì Hi Nhi bước nhanh rời đi. Tiến vào tiểu thành lúc trước, Lục Ly bắt đầu truyền tống, liên tục truyền tống mấy trăm lần, hắn đặc ý tìm một nơi nghỉ ngơi. Đã chia cách Lục Linh lâu vậy rồi, hắn cũng không vội ở nhất thời. Tại Thần Giới rất nguy hiểm, Lục Ly nhất định phải thời thời khắc khắc bảo trì trạng thái tốt nhất, sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu. Lần này có lẽ Thần Tượng Tông còn chưa được đến tin tức, trên đường một mực rất bình tĩnh, Lục Ly và Trì Hi Nhi vừa đi vừa nghỉ, thường thường truyền tống bốn năm ngày lại sẽ nghỉ ngơi nửa ngày. Thỉnh thoảng Lục Ly còn mang Trì Hi Nhi tới trong đại thành vui chơi giải trí một phen. Tiêu tốn hơn một tháng, rốt cục Lục Ly đã tới phủ thành Ngân Long Phủ, Ngân Long Thành. Hắn sớm tìm hiểu rõ ràng, Ngân Long Sơn nằm ngay ở mặt đông Ngân Long Thành, cách chừng ngàn vạn dặm, ở sát bên bờ biển. Đến chỗ này, Lục Ly lại không tâm tình nghỉ ngơi, hắn mang theo Trì Hi Nhi ra khỏi thành tiến thẳng đến Ngân Long Sơn. Chỉ mất nửa ngày liền vượt qua khoảng cách ngàn vạn dặm, từ xa xa Lục Ly thấy được một tòa đại sơn đâm thẳng tầng mây, ánh mắt hắn lập tức sáng rực lên. Ngọn núi này rõ ràng có cấm chế cường đại, nửa phần trên được bao phủ trong mây mù như ẩn như hiện, không nhìn thấy gì cả, chỉ ẩn ẩn khiến người cảm giác được một tia khí tức nguy hiểm. - Tỷ tỷ, ngươi ở trên này ư? Lục Ly đứng dưới núi nhìn lên, miệng thì thào một tiếng, sau đó dứt khoát mang theo Trì Hi Nhi tiến thẳng đến sơn đạo nối liền với đỉnh núi. Sơn đạo rất bình thường, quanh co khúc khuỷu, hai bên đều là cự thạch, nhìn không ra nửa điểm dị trạng. Lục Ly cảm ứng một phen, cũng không phát hiện vấn đề gì, liền mang theo Trì Hi Nhi đi tới. Chẳng qua. Sau khi đi được một nén hương, hắn phát hiện sơn đạo lượn vòng uốn quanh, một hồi lại lần nữa đi về dưới dưới núi. Đợi khi nhìn thấy về lại dưới núi, trong mắt Lục Ly không giấu được vẻ chấn kinh, ở phương diện pháp trận hắn là nhân vật cấp bậc đại sư, nhưng vừa rồi lại không cảm ứng được có nửa điểm cấm chế ba động, cũng không phát giác có huyễn trận, kết quả bất tri bất giác đã lọt vào mê đạo. - Hi Nhi, ngươi đi vào trước, núi này rất tà môn! Lục Ly không dám làm loạn, vội lấy ra Thiên Tà Châu thu Trì Hi Nhi đi vào. Kẻ sau cũng rõ ràng, nếu thực sự có cấm chế, nàng ở lại bên ngoài rất dễ liên lụy đến Lục Ly, cũng chẳng thể giúp được gì. - Huyết Linh Nhi! Lục Ly truyền âm một câu, đồng thời phóng thích ba tòa Thần Sơn. Huyết Tiên Đằng thò ra xúc tu từ trogn Thiên Tà Châu, đâm vào mặt đất bắt đầu tiến hành thăm dò. Lục Ly cũng tử tế quan sát sơn đạo, nhìn xem có nhìn ra được vấn đề nào không. Nhìn nửa ngày, Lục Ly quả thực phát hiện một vài vấn đề, cự thạch hai bên sơn đạo nhìn qua có vẻ lộn xộn vô trật tự, nhưng thật tế lại được bố trí theo một trận hình kỳ lạ. Nói cách khác bản thân sơn đạo không có bất kỳ cấm chế nào, là cự thạch hai bên đang giở trò.
Chương 2117 Tầng thứ không đủ
Lát sau, Huyết Linh Nhi truyền âm nói: - Chủ nhân, có huyễn trận rất cường đại, còn là Cổ Thần cấm. So với Cổ Thần cấm ở Cổ Ma tử địa thì càng thêm huyền ảo phức tạp, muốn phá trận phải cần thời gian nhất định. Lục Ly không khỏi lo lắng, vội dò hỏi: - Ít nhất cần mất bao lâu? Huyết Linh Nhi nghĩ nghĩ rồi đáp: - Chừng một tháng, huyễn trận này tương đối phức tạp, đầu tiên ta phải lĩnh hội, sau đó mới có thể thay đổi trận văn, cuối cùng là phá trận. - Trước chờ đã! Lục Ly nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, chỉnh lý lại y phục trên người, phóng thích Long Ngâm thần kỹ rống lên một tiếng: - Trong núi có người không? Tại hạ mạo muội cầu kiến! Thanh âm Long Ngâm thần kỹ rất lớn, có thể vang vọng phương viên trăm dặm, Lục Ly rống lên, nhưng trên núi lại không thấy có bất kỳ động tĩnh nào, cũng không thấy có người đi ra. - Trong núi có người không? Tại hạ mạo muội cầu kiến! Có chuyện quan trọng muốn thương lượng! Lục Ly đợi một lát, sau đó lần nữa rống lên, đáng tiếc vẫn không thấy có bất cứ động tĩnh nào. Trong ngọn núi tựa hồ không có người, hoặc là cấm chế bên trong quá cường đại, đến nỗi hoàn toàn ngăn cách tiếng kêu của Lục Ly, khiến người bên trong căn bản không nghe được. - Phá trận đi! Lục Ly đành chịu phất phất tay, bản thân thì khoanh chân ngồi xếp bằng cảm ứng tình hình chung quanh, Huyết Linh Nhi thò ra xúc tu, bắt đầu lĩnh hội huyễn trận. Đợi hai ngày, vẫn không thấy có bất cứ động tĩnh nào, Lục Ly dứt khoát mặc kệ, ngồi xếp bằng tu luyện. Chẳng qua hắn không dám tiến vào trạng thái Không Linh, còn phải thời thời khắc khắc thông qua không gian chi lực đi cảm ứng tình hình. Thời gian từ từ trôi qua, dưới núi trên núi đều không có bất cứ động tĩnh nào, ai cũng không tới gần bên này. Hai mươi ngày sau, Huyết Linh Nhi bắt đầu phá trận. Ngày thứ hai mươi tám! Cự thạch hai bên sơn đạo bất ngờ tự động di chuyển, sơn đạo hơi có chút thay đổi, Lục Ly mở mắt ra liếc nhìn mấy lượt, sau đó gật đầu dò hỏi: - Huyết Linh Nhi, phá trận được rồi? - Vâng! Huyết Linh Nhi khẽ gật đầu, truyền âm nói: - Chẳng qua hình như mặt trên sơn đạo còn có cấm chế, hơn nữa càng thêm phức tạp, ta căn bản xem không hiểu. - Xem không hiểu? Sắc mặt Lục Ly trầm xuống, song hắn đã không quản được quá nhiều, để Huyết Linh Nhi thu hồi xúc tu, nhanh chân đi lên. Men theo sơn đạo một đường đi tới, lần này rất thuận lợi, đại khái đi chừng ngàn trượng, sơn đạo trước mặt đổi khác, biến thành bậc đá. - Hả? Mắt Lục Ly sáng lên quang mang lạnh lẽo, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng cấm chế ba động trên thang đá này, hơn nữa còn là cấm chế ba động rất mãnh liệt. Lục Ly không dám loạn đi lên, nghĩ nghĩ liền dò hỏi: - Huyết Linh Nhi, Thần Thi trị liệu thế nào rồi? - Vẫn chưa hoàn toàn trị liệu xong! Huyết Linh Nhi hiểu ý Lục Ly, truyền âm nói: - Nhưng mà hành tẩu chắc không thành vấn đề! Ông! Lục Ly thả Thần Thi ra, Thần Thi lập tức bôn tẩu đi tới, sau khi đạp qua ba bậc thềm đá, thân thể Thần Thi khẽ run lên, tiếp đó trực tiếp lăn đi xuống. - Chủ nhân! Huyết Linh Nhi truyền âm nói: - Bậc đá này có cấm chế trọng lực rất khủng bố, so với bên ngoài, trọng lực nơi đây cường đại gấp trăm vạn lần, hơn nữa càng đi lên cao càng không ngừng tăng lên... - Trăm vạn lần? Tròng mắt Lục Ly đột nhiên co rụt lại, bậc đá trước mặt có trọng lực gấp trăm vạn lần, càng đến về sau chẳng phải sẽ lên tới ngàn vạn lần, ức vạn lần? Như vậy bậc đá này còn là nơi người có thể đi lên được ư? Dù là Thần Giới Chí Tôn tới đều lên không nổi. - Thử xem! Lục Ly cắn răng, nhấc chân bước lên bậc đá, nhưng vừa đạp xuống một bước, Lục Ly phát hiện bậc đá lóe lên quang mang, tiếp đó một luồng trọng lực khủng khiếp trấn áp xuống, khiến hắn cảm giác như thể bị một tòa đại sơn đè lên. Rống! Hắn rống lên một tiếng như dã thú, sau đó đột nhiên bước lên trước một bước, đạp lên bậc thang đá thứ hai. Vừa đặt chân xuống, một luồng trọng lực càng thêm cường đại đè xuống, hắn đã không cách nào đứng thẳng, cả người cứ thế lăn xuống... - Móa! Lục Ly rống lên bạo nộ, lúc này mới chỉ đi lên hai bậc thang đá mà hắn đã không chống nổi, thang đá này uốn lượn đi lên, trước mắt có thể thấy được chí ít có mấy trăm cấp. Đây là nơi võ giả có thể đi lên được ư? Dù có là Ngọc Kình Thiên ở đây chắc cũng chỉ bước lên được mười bậc là cùng? - Huyết Linh Nhi, thăm dò thử xem. Lục Ly khoát tay, muốn đi lên căn bản là điều không thể, chỉ còn nước nghĩ cách phá trận. Chính hắn cũng bắt đầu tử tế quan sát, tra tìm manh mối phá trận. Nửa ngày sau, tiếng truyền âm của Huyết Linh Nhi vang lên: - Chủ nhân, trận này không phá được, chí ít bằng vào năng lực hiện tại của ta thì còn không phá được! - Không phá được? Trên mặt Lục Ly lộ ra một tia không dám tin tưởng, Huyết Linh Nhi có thiên phú thần thông về mặt phá trận, bản thân cũng có trình độ đại sư pháp trận. Lại nói hoàn toàn không phá được trận này, phải biết, Huyết Linh Nhi từng nghiên cứu qua không ít Cổ Thần cấm. Huyết Linh Nhi giải thích nói: - Nếu nói cấm chế trong Thần Sơn là cấp một, thì cấm chế nơi này ít nhất cũng phải cấp năm, đồng nghĩa so với cấm chế trong Thần Sơn thì phức tạp gấp năm lần. Chủ nhân, ngươi cảm thấy lấy năng lực của ta có thể phá mở được tầng cấm chế sâu nhất trong đó không? Ta thậm chí còn không thăm dò được! - Ách! Lục Ly chấn kinh, Ngân Long Sơn này rốt cục là nơi nào? Tại sao lại có cấm chế cường đại như thế. Phải biết rất nhiều Cổ Thần cấm trong Cổ Ma tử địa là do Yêu Đế cường đại thời kỳ Thượng Cổ bố trí ra, chẳng lẽ người bố trí cấm chế ở Ngân Long Sơn còn mạnh hơn cả cổ Yêu Đế? Oanh! Trong mắt Lục Ly chớp qua một tia tàn nhẫn, nếu cấm chế này đến cả Huyết Linh Nhi đều không phá nổi, hắn liền dùng lực phá trận. Hắn truyền âm cho Khí Linh trong ba tòa Thần Sơn, nói: - Nha Ngao, các ngươi khống chế ba tòa Thần Sơn đụng cho ta, đánh nát thang đá cấm chế này. Hưu! Ba tòa Thần Sơn gào thét bay lên, vút một đoạn về nơi xa, cũng không biến lớn mà chỉ hóa thành ba đạo lưu quang hung hăng nện tới thang đá.
Chương 2118 Trả lời một tiếng
Lục Ly tập trung tinh thần theo dõi, còn lui ra sau mấy trăm trượng, sợ bị cấm chế phản phệ. Thần niệm hắn khóa chặt thang đá, chờ đợi phản ứng sau cú va chạm kinh thiên động địa. Phanh, phanh, ầm! Ba tiếng nổ trầm muộn vang lên, một cảnh khiến Lục Ly chấn kinh xảy ra, thang đá kia sáng lên quang mang vạn trượng, ba tòa Thần Sơn bị bắn ngược trở về, thang đá lại vẫn không chịu chút tổn hại nào. - Cái này! Lục Ly trợn mắt hốc mồm, lực lượng va chạm của ba tòa Thần Sơn mạnh đến cỡ nào? Sao thang có thể không hề hấn gì thế được? Đây là lần đầu tiên Lục Ly cảm thấy, thế giới này khả năng còn ẩn giấu đi rất nhiều rất nhiều bí mật, đẳng cấp hắn còn quá thấp, bởi thế căn bản chưa đủ tư cách tiếp xúc tới được... Thần Sơn là do thiên địa dựng dục mà thành, nặng không biết bao nhiêu cân, có thể nhẹ nhàng trấn áp Thần Giới Chí Tôn, tùy tiện va đập liền có thể nện cho Ma Tôn Ma tộc chuyên tu nhục thân là Hề Mông xương cốt nứt gãy. Lực lượng Thần Sơn rất khủng khiếp, nếu chỉ là đại sơn bình thường, bị Thần Sơn đụng tới nhất định sẽ trực tiếp vỡ nát, cấm chế bình thường bị Thần Sơn va chạm chắc chắn cũng tan tành trong nháy mắt. Ở phương diện pháp trận cấm chế, Lục Ly miễn cưỡng tính là nhân vật cấp đại sư, theo như hắn thấy dù có là cấm chế mạnh nhất, một khi bị ba tòa Thần Sơn đụng phải cũng nhất định xảy ra vấn đề, chí ít hẳn phải có phản ứng tương đối mãnh liệt. Nhưng vừa rồi, thang đá này trừ sáng lên một đạo quang mang ra, thì đừng nói hư tổn, thậm chí cả một tia rung động đều không có. Cấm chế trong thang đá đã cường hoành vượt ra khỏi nhận biết của Lục Ly, bởi thế hắn mới cảm thấy thế giới này xa xa không đơn giản như bên ngoài, khẳng định còn ẩn giấu đi vô số bí mật. Cũng như năm đó hắn cảm thấy bảy mươi hai Thần Tông là đại thế lực siêu cấp Thần Giới, nhưng đến sau mới biết ở Thần Giới, bảy mươi hai Thần Tông thật ra không tính là gì. Lúc ở Vạn Tượng đấu pháp, Lâu Thập Nhị Tuyết Thánh Nữ còn không có tư cách ngồi trong nhã các lầu hai, đủ thấy mọi chuyện không đơn giản như hắn tưởng tượng. Nếu tình báo không sai, Ngân Long Sơn đích thật là địa bàn của gia tộc Lục Linh, như vậy sự cường đại của gia tộc Lục Linh đã vượt ngoài tầm hiểu biết của hắn, chí ít ở phương diện cấm chế, gia tộc này thực sự mạnh đến đáng sợ. Chẳng qua... Lục Ly dùng ba tòa Thần Sơn nện lên thế này, nếu trên núi có người khẳng định đã sớm bị kinh động, tại sao lại mãi vẫn không thấy có bất kỳ người nào xuất hiện? Chẳng lẽ nơi đây không phải vị trí gia tộc Lục Linh, mà chỉ là một di tích cổ, hoặc là nơi cường giả thời kỳ Thượng Cổ từng ở qua? - Tiếp tục nện! Lục Linh cắn răng, hạ lệnh để bọn Nha Ngao tiếp tục nện xuống. Ba tòa Thần Sơn gào thét lao đi, lần nữa hung hăng đụng lên thang đá. Ông! Thang đá sáng bừng quang mang vạn trượng, lại vẫn không thấy bị tổn hại gì, ngược lại ba tòa Thần Sơn bị bắn ngược ra sau. Song bọn Nha Ngao vẫn không dừng lại, như thiểm điện không ngừng nện xuống mấy chục lần, kết quả lại đều tương tự. - Đừng nện thang đá nữa, trực tiếp biến lớn, nện cả ngọn núi! Lục Ly ra lệnh, thang đá có cấm chế, nhưng trọn cả tòa đại sơn không khả năng đều được cấm chế bảo hộ. Trực tiếp nện hủy đại sơn này, xem xem người trên núi còn nhịn nổi không? Ông! Ba tòa Thần Sơn lấp lánh quang mang, biến lớn trăm dặm, từ ba hướng khác nhau cuốn theo khí thế kinh thiên trùng trùng nện tới Ngân Long Sơn. Hưu! Lục Ly tung mình lóe lên, lui xuống đại sơn, trong núi hẳn có rất nhiều cấm chế, nện xuống như thế vạn nhất dẫn lên cấm chế phản phệ, hắn ở lại đây sẽ rất nguy hiểm. Xuy xuy! Ba tòa Thần Sơn lao đi như chớp giật, tốc độ cực nhanh, cuộn lên tầng tầng không gian chấn động, tròng mắt Lục Ly trợn trừng, thần niệm chăm chú theo dõi, chờ đợi vụ nổ kinh thiên. Hô hô! Đúng lúc này, dị biến đột nhiên xảy ra. Thiên địa linh khí quanh bốn phương tám hướng điên cuồng trút tới, hội tụ về phía đại sơn, tiếp đó trên đỉnh núi phù hiện hư ảnh ba bàn tay khổng lồ màu vàng óng, ba bàn tay kia lớn quá ngàn trượng, như ba con Kim Long chộp tới ba tòa Thần Sơn. - Cái này... Tròng mắt Lục Ly trợn trừng, miệng rộng há hốc, kinh ngạc không để đâu cho hết. Bởi vì ba bàn tay khổng lồ chia nhau bắt lấy ba tòa Thần Sơn đang nện tới Ngân Long Sơn. Phải biết, ba tòa Thần Sơn đến cả Thần Giới Chí Tôn đều có thể trấn áp, nhưng dưới ba bàn tay kia lại chỉ như ba con chim nhỏ, bị bàn tay nhẹ nhàng chụp lấy, không động đậy gì được. Lục Ly ngước mắt nhìn ba bàn tay khổng lồ màu vàng óng, trong lòng chấn kinh không cách nào diễn tả bằng lời. Lúc này hắn cảm thấy mình như biến về lại phàm nhân năm đó, tận mắt thấy được Thần Linh ra tay. Thời khắc này, trường cảnh trước mắt khiến hắn nhớ tới hai chữ “Thần tích”. Thần Giới Chí Tôn Ngọc Kình Thiên, đó là đại biểu cho lực lượng đỉnh cấp nhất ở Thần Giới, nhưng dưới sự trấn áp của Thần Sơn đều không cách nào kháng cự, nhẹ nhàng bị đè sập. Chỉ có thể từng chút từng chút leo ra, cuối cùng phải dùng tới một loại bí thuật cường đại, trả ra cự đại cực lớn mới đào thoát được. Từ điểm này có thể thấy được sự cường đại của Thần Sơn, theo như Lục Ly thấy, Thần Sơn hẳn là có thể trấn áp đại đa số Thần Giới Chí Tôn. Mà Thần Giới Chí Tôn lại là võ giả cao cấp nhất ở Thần Giới, nhưng bây giờ ba bàn tay khổng lồ màu vàng óng kia lại lật đổ nhận biết của hắn. Ba bàn tay nhẹ nhàng bắt lấy Thần Sơn, nói cách khác chúng cũng có thể nhẹ nhàng bóp chết Thần Giới Chí Tôn bình thường. Lục Ly vốn còn rất tự tin, cảm thấy chiến lực hiện tại của mình đã tính là tương đương mạnh ở Thần Giới, chí ít có thể nhẹ nhàng đồ sát Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, thậm chí trấn áp được cả Thần Giới Chí Tôn. Nắm trong tay Phi Độ Hư Không có thể tùy thời thoát đi, nhưng ở trước mặt ba bàn tay kia, Lục Ly cảm thấy bản thân quá sức nhỏ bé, vô cùng bất lực, ba bàn tay này quá cường đại, không thể chống lại được. Ông!
Chương 2119 Số mệnh
Đại thủ đột nhiên tan rã giữa trời, Thần Sơn lại có thể di động, Lục Ly không dám điều khiển Thần Sơn tiếp tục công kích Ngân Long sơn, mà lập tức truyền âm cho bọn Nha Ngao, để Thần Sơn bay trở về. Trên núi vẫn an tĩnh như cũ, an tĩnh đến đáng sợ. Cường giả bí ẩn kia sau khi động thủ một lần liền không có bất kỳ cử động nào khác, cũng không thấy truyền ra nửa lời. Lục Ly trầm tư thoáng chốc, sau đó khom lưng dùng Long Ngâm thần kỹ rống nói: - Đại nhân, tại hạ không có ý mạo phạm, chỉ là muốn lên núi gặp tiểu thư Lục Linh một lần thôi. Phía trên vẫn tĩnh mịch, giữa lúc Lục Ly tưởng là sẽ không có đáp lại, một giọng nói già nua đột nhiên vang lên. Tiếng nói này không vang lên bên tai Lục Ly, mà trực tiếp vang lên trong linh hồn hắn, như thể tiếng sấm khiến Lục Ly giật nảy mình: “Cấm địa Ngân Long Sơn không tiếp bất cứ kẻ nào. Niệm tình ngươi nhỏ tuổi, lần này tạm tha cho một lần, nếu còn dám công kích lung tung, nhất định giết không tha! Ngữ khí của người truyền âm vô cùng kiên định, mang đến cho người ta nghe cảm giác không dung phản bác. Ánh mắt Lục Ly thoáng ảm đạm, hắn biết nếu mình còn dám tiếp tục dùng Thần Sơn đi nện, lần tới thứ bàn tay kia bắt lấy không phải là Thần Sơn, mà là trực tiếp chụp chết hắn. - Không đúng... Lục Ly tử tế lẩm nhẩm lại một phen lời của lão giả vừa rồi, trong lòng đột nhiên khẽ động, từ trong những lời kia hắn nghe ra được một tia ý vị khác thường. Niệm tình ngươi nhỏ tuổi ... Tổng bộ một đại thế lực bị người công kích, lại chỉ vì đối phương nhỏ tuổi mà tha cho? Giả như đổi lại thành Đồ Thần Điện, nếu có người ngang ngược nhất định phải muốn lên núi, còn công kích cấm chế Côn Luân Sơn, Đồ Thần điện sẽ xử lý thế nào? Khoan nói giết chết người này, chí ít cũng phải trừng trị một phen. Nếu không sự tình truyền ra, người người đều tới Đồ Thần Điện náo loạn thì sao? Đối với cường giả bí ẩn kia mà nói, Lục Ly chỉ là kiến hôi. Vừa rồi Lục Ly rống lên mấy tiếng, nện thang đá mấy chục lần, sau cùng còn dùng Thần Sơn nện xuống đại sơn, với loại hành vi như thế, dù có là cường giả tính tình tốt đến mấy cũng phải phẫn nộ, không giết Lục Ly thì chí ít cũng phải trừng trị một phen. Tại sao cường giả này lại hạ thủ lưu tình với hắn? Ngoài ra vừa rồi hắn nói yêu cầu gặp mặt Lục Linh tiểu thư, đối phương lại tránh mà không đáp. Nếu Lục Linh không trên núi, hoặc là không thuộc về thế lực Ngân Long Sơn, đối phương hoàn toàn có thể nói nơi đây không có người như thế. Hết thảy hết thảy đều khiến Lục Ly càng thêm tin chắc Lục Linh đang ở ngay trên núi, hơn nữa lúc này cũng đã biết hắn tới. - Tỷ! Nét mặt Lục Ly bỗng chợt trở nên kích động, phát ra một tiếng rống như rồng ngâm hổ khiếu: - Tỷ, ta là Lục Ly, ta biết ngươi ở trên đó. Ta từ Đấu Thiên Giới tới Thần Giới chính là vì tìm ngươi. Ta mặc kệ ngươi vì nguyên nhân gì mà không chịu gặp ta, chí ít ngươi cũng phải trả lời ta một tiếng chứ, tỷ! Tí tách, tí tách… Trên đỉnh Ngân Long Sơn, một nữ tử thân hình thướt tha đứng bên bờ vực, mặt nàng che diện sa, hai hàng thanh lệ yên ắng trượt xuống, làm ướt cả khăn che mặt. Từng giọt nước mắt rơi vãi xuống, tung bay giữa không trung, bị gió mát thổi phất hóa thành mưa bụi nhàn nhạt... Nữ tử khoác váy trắng, toàn bộ khuôn mặt được che phủ bởi lụa mỏng, hoàn toàn không thấy được mặt mày. Nàng dáng hình thướt tha, khí tức sinh mệnh còn rất trẻ. Nhưng mà khí thế trên thân lại rất cường đại, tuỳ tiện cảm ứng qua một phen, chí ít cũng phải tương đương Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới. Sau lưng nữ tử còn đứng một lão giả tóc đỏ, lông mày lão giả cũng màu đỏ, nhìn qua tuổi tác có vẻ rất lớn, khoác một thân áo choàng đỏ chót, nhìn khá là quỷ dị. Trên người lão giả không có bất kỳ khí tức nào, thoạt nhìn như là một người bình thường, chẳng qua trong đôi mắt đục ngầu của lão giả thỉnh thoảng lại lóe lên một tia tinh mang, khiến người không dám có chút nào khinh thường. Thấy nữ tử rơi nước mắt như mưa, lão giả tóc đỏ nhịn không được mở miệng, kêu một tiếng: - Tiểu thư! Thân hình nữ tử khẽ run lên, đưa tay tiến vào trong lụa mỏng lau qua mặt mày, nàng không nói nửa lời, cứ thế an tĩnh nhìn xuống dưới vách núi, như thể muốn xuyên qua sương trắng nồng đậm quan sát tình cảnh dưới núi. - Tỷ, ta biết ngươi ở trên đó, ta là Lục Ly, ta tới tìm ngươi. Ta biết ngươi khẳng định có nỗi khổ tâm riêng, ngươi không gặp ta cũng được, ta chỉ cầu ngươi ứng với ta một tiếng, tỷ... Phía dưới ẩn ẩn truyền đến tiếng rống to, thân hình nữ tử run lên kịch liệt, nước mắt vừa ngưng lại không đè nén được, lần nữa tuôn ra như suối. Thấy thân hình nữ tử run rẩy càng lúc càng kịch liệt, lão giả tóc đỏ lạnh giọng nhắc nhở: - Tiểu thư, tộc quy sâm nghiêm thế nào chắc ngươi cũng biết. Nếu dám xúc phạm, bị nhốt ngàn năm là chuyện nhỏ, nhưng người phía dưới lại tất chết không nghi ngờ! - Ta biết... Nữ tử khẽ gật đầu, thanh âm có chút run rẩy, nàng cúi đầu trầm ngâm thoáng chốc rồi nói: - Niếp gia gia, ngươi có thể giúp ta truyền lời được không? Ngươi nói cho hắn biết thực lực hắn quá thấp, không tư cách gặp được người muốn gặp, bảo hắn đi về cố gắng tu luyện, đợi khi thực lực đạt tới Thần Giới Chí Tôn, người kia tự sẽ xuất hiện. Lão giả tóc đỏ nhướng mày, nghĩ nghĩ sau đó lắc đầu nói: - Lời thế này ta không thể chuyển, ám chỉ rõ ràng quá, gia tộc sẽ trách tội mất. Ta chỉ có thể truyền lời đơn giản, bảo hắn tu luyện tới Thần Giới Chí Tôn lại đến Ngân Long Sơn! Nữ tử quay đầu nhìn lão giả tóc đỏ, thấy lão giả không hề có ý nhún nhường, đành phải khẽ gật đầu. Lão giả miệng môi mấp máy, Lục Ly ở phía dưới đang định tiếp tục kêu gọi, trong đầu lại chợt vang lên tiếng nói lúc nãy: - Nếu còn ngang ngược không đi, bản tọa tất giết ngươi, lập tức lui ra, muốn lên Ngân Long Sơn thì đợi tu luyện tới Thần Giới Chí Tôn hẵng đến. Trong ngữ điệu lão giả mang theo uy áp khiến người không thể nào kháng cự, hơn nữa lời này còn mang theo một loại công kích linh hồn quỷ dị. Khiến trong linh hồn Lục Ly xuất hiện một ý niệm, không thể ngỗ nghịch ý chí lão giả, bằng không tất chết không nghi ngờ.
Chương 2120 Số mệnh
- A... Cả người Lục Ly khẽ rung lên, mặc dù lời này của lão giả không biểu đạt ý gì khác, nhưng hắn vẫn nghe ra được chút ý vị khác thường. Hắn càn quấy ở đây lâu vậy rồi, lão giả lại không giết hắn, cũng không trừng trị hắn, còn nói cho hắn biết, muốn lên Ngân Long Sơn, nhất định phải tu luyện tới Thần Giới Chí Tôn! Ngữ điệu và lời nói lão giả như đang mịt mờ biểu đạt ý tứ, rằng hắn nể mặt người nào đó mới một mực không động tới Lục Ly, cũng hy vọng Lục Ly đừng tiếp tục càn quấy ở đây. Nếu không không chỉ hắn mà cả người kia đều sẽ rất khó xử, muốn gặp người kia, chỉ có đạt tới Thần Giới Chí Tôn. Nói cách khác... Lão giả đang mịt mờ nói cho Lục Ly biết, Lục Linh trên kia rất có thể chính là tỷ tỷ hắn, chẳng qua Lục Linh có nỗi khổ tâm riêng, hiện tại không thể gặp mặt. Nếu muốn gặp mặt, Lục Ly nhất định phải tu luyện tới Thần Giới Chí Tôn mới được. - Thần Giới Chí Tôn! Nội tâm Lục Ly lại có chút trầm trọng, hiện tại chiến lực của hắn đã có thể diệt sát rất nhiều Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, nhưng vậy không có nghĩa là cảnh giới hắn đã đạt tới Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, giờ hắn mới chỉ là Đại Năng Thần Giới, cách Thần Giới Chí Tôn còn một khoảng rất xa xôi. Ngoài ra, nghe nói muốn đạt tới Thần Giới Chí Tôn thì còn cần độ thiên kiếp. Thiên kiếp cực kỳ nguy hiểm, rất nhiều Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới rõ ràng có cơ hội đột phá Thần Giới Chí Tôn, song lại không dám tùy tiện đi độ thiên kiếp, bởi vì cứ mười người thì có không ít hơn vài người chết dưới thiên kiếp. Như quả! Đời này hắn không cách nào đạt tới Thần Giới Chí Tôn, chẳng lẽ cả đời đều không lên được Ngân Long Sơn, cả một đời đều không gặp được Lục Linh? Lục Linh biết hắn tới, lại không đi ra gặp hắn, hoặc là không thể gặp hắn. Điều này chứng tỏ cuộc sống của Lục Linh cũng không được như ý, ngay cả đệ đệ mình mà đều không thể gặp được, không thể nói nửa câu, cảnh ngộ Lục Linh tại Ngân Long Sơn thế nào chắc không cần nghĩ cũng biết. - Tỷ, ngươi chờ đợi, ta nhất định sẽ nhanh chóng bước lên Ngân Long Sơn, nhanh chóng đón ngươi về! Lục Linh yên ắng nhủ thầm trong lòng, năm đó hắn đến Thần Giới muốn tìm Lục Linh, chính là để xem xem nàng sống có tốt không. Nếu sống tốt, hắn sẽ không cường hành chia tách Lục Linh và phụ mẫu, nhưng nếu không tốt, Lục Ly nhất định sẽ tìm mọi cách mang nàng đi về. - Tỷ, ta đi, ngươi bảo trọng, chờ ta! Lục Ly lần nữa trầm hống một tiếng, hướng phía đỉnh núi cúc cung một cái thật sâu, sau đó dứt khoát quay người rời đi. Đi được ngàn mét, hắn đột nhiên quay đầu, ngước mắt nhìn lên. Hắn hi vọng có thể nhìn thấy đạo thân ảnh khiến hắn hồn khiên mộng nhiễu kia, đáng tiếc đỉnh núi mây mù lượn lờ, chẳng thấy được gì cả. - Đi! Hắn cắn răng, xoay người lần nữa rời đi, bước chân rất vững chắc, chỉ là bóng lưng lại có chút hiu quạnh và cô tịch, ánh tà dương phía xa xa chiếu xuống kéo lên một đạo bóng dáng thật dài. - Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi... Hắn không nhìn thấy người trên đỉnh núi, nhưng người trên đỉnh núi lại tựa hồ có thể nhìn thấy hắn. Nữ tử dáng hình thướt tha kia không ngừng thì thào, dưới lớp diện sa, nước mắt tuôn rơi như mưa. - Đi thôi, tiểu thư! Lão giả tóc đỏ khẽ lắc đầu thở dài một tiếng, nói: - Sinh ra ở Nghịch Long Cốc, đấy chính là mệnh của ngươi, hoặc là ngươi chấp nhận số phận, hoặc là ngươi phải trở nên càng cường đại, có thể nắm trong tay vận mệnh chính mình. Đây là số mệnh mà tất cả tộc nhân Nghịch Long Cốc đều không tránh thoát được! Nữ tử khẽ gật đầu, sau đó nhìn về nơi xa một cái thật sâu rồi quay người rời đi, chỉ để lại mấy giọt nước mắt bay lả tả trên không trung. .... Có một điều nữ tử và lão giả không biết chính là .. Lúc này, trên một ngọn núi nhỏ bên trái Ngân Long Sơn đang ngồi hai vị lão giả, nếu Lục Ly đi ngang qua nơi này, nhất định sẽ kinh hãi đến độ rớt cả tròng mắt. Bởi vì hai người này đều là người quen cũ của hắn, một người trong đó còn tính là nửa vị sư phó. Hai lão giả một râu tóc bạc trắng, vóc dáng thấp bé, thoạt nhìn như là lão gia gia hòa ái dễ gần nhà bên, một tay cầm bồ phiến, trên thân không có nửa điểm khí tức cường giả, giống hệt như là giang hồ thuật sĩ chuyên đi giả thần lộng quỷ. Xếp hạng thứ nhất trong Luyện Ngục thập lão Tinh Hoàng, còn cả nửa vị sư phó của Lục Ly năm đó, Huyết Hoàng. Không ngờ hai người này lại xuất hiện ở Thần Giới. Đồng thời, cả hai còn trùng hợp xuất hiện ở Ngân Long Sơn, bình thản đánh cờ ở chỗ này... Nếu Lục Ly nhìn thấy khẳng định sẽ tưởng là gặp quỷ. Phải biết, năm đó hai người này từng bị thế nhân nhận định là không có khả năng phi thăng Thần Giới. Hai người thản nhiên đánh cờ ở đây, Tinh Hoàng nét mặt an tường, thoải mái như là đang ở trong hậu viện nhà mình. Huyết Hoàng thì mặc dù thần sắc bình tĩnh, sâu trong mắt lại thỉnh thoảng lấp lánh quang mang, có thể nhìn ra nội tâm hắn đang rất kích động. Tinh Hoàng hạ xuống một quân cờ, ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn Huyết Hoàng nói: - Ha ha, Huyết Hoàng, trong lòng ngươi có lo lắng, ván này ngươi thua! Huyết Hoàng cười khổ một tiếng, ném bỏ quân cờ đang cầm trong tay, tính là nhận thua, ngước mắt nhìn Tinh Hoàng nói: - Tinh Hoàng, tiểu tử này chịu nhiều khổ sở như vậy, sau cùng đều không có duyên phận gặp mặt tỷ tỷ một lần, nhìn thật đáng thương, sao ngươi không giúp hắn chút? - Không thể! Tinh Hoàng lắc đầu nói: - Muốn đội vương miện, tất phải chịu được sức nặng của nó. Chim ưng con muốn bay lượn trên bầu trời, nhất định phải học được tự mình giương cánh. Lục Ly là một trong Thất Kiếp Thiên Sát, nếu chính hắn đều không cách nào đi lên, ai cũng không giúp được. Ta mà ra tay, không chừng sau cùng lại thành hại hắn... Lục Ly đi trong hoang dã, ánh mắt có chút mờ mịt. Sắc trời dần mờ tối, thân hình hắn chìm vào trong bóng đêm, tối nay không có sao trời, bóng đêm hắc ám dị thường, hắn mờ mịt nhìn quanh bốn phía, gió đêm thổi tới, nhất thời khiến hắn không khỏi cảm thấy cô đơn. Thiên hạ lớn như thế, nhưng đâu mới là nhà ta?
Bình luận facebook