• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Long Đế Bất Diệt (23 Viewers)

  • Chương 3916-3920

Chương 3916 An Lộ Nhi

Sắc mặt cái tàn hồn kia lập tức trở nên dữ tợn, trong thân thể toàn là oán khí ngút trời, tàn hồn còn chưa lên tiếng, An Lộ Nhi đã lộ vẻ áy náy nói: - Đều là bởi vì Lộ Nhi, là Lộ Nhi không tốt, nếu như Lộ Nhi không lén đi Lẫm Huân Thành, cũng sẽ không bị tên ma quỷ kia phát hiện. Tên ma quỷ kia muốn có được Lộ Nhi, cho nên mời người tiêu diệt cả nhà chúng ta. - Ừ! Trong mắt Lục Ly lấp lánh hàn quang, chỉ vì Hàn Âm Thánh Thể lại phát rồ như thế. Hắn nhìn về phía tàn hồn, tên kia lại có chút chần chờ, hai mắt Lục Ly trở nên lạnh lẽo nói: - Nói đi, bất kể là ai ta cũng sẽ không che chở hắn, nếu như ta có thể giết chết hắn, ta sẽ báo thù giúp An gia các ngươi! - Không! Đúng lúc này An Lộ Nhi lại vô cùng kiên định nói: - Thù của An gia chúng ta nhất định phải do An gia chúng ta đi giải quyết. Tên ma quỷ Chúc Phạm, Lộ Nhi thề chỉ cần không chết nhất định ta sẽ giết chết hắn, thay cha mẹ ca ca và toàn tộc báo thù. - Chúc Phạm? Hai mắt Lục Ly co rụt lại, nét mặt đầy kinh ngạc, hỏi lại: - Ngươi xác định là Chúc Phạm, tôn tử nhỏ nhất của Chúc Thiên Đại Đế, không phải hắn đã bị giam trong tộc sao? Tàn hồn kia không có trả lời Lục Ly, mà hỏi ngược lại: - Xin hỏi đại nhân có phải là Dũng Nghị tướng quân, Lục Đế? Lục Ly khẽ vuốt cằm, khí tức sinh mạng hắn trẻ như vậy, cao tầng đại gia tộc chỉ cần cảm ứng được khí tức của hắn, đều dễ dàng đoán được. Tàn hồn kia như trút được gánh nặng, nói: - Bẩm Lục Đế, đúng là toàn tộc An gia ta bị Chúc Phạm giết chết, việc này cũng không phải là chuyện nhỏ, ngươi có thể đi hỏi thăm một chút, An gia chúng ta cũng coi như là một cái gia tộc có chút uy danh. Tộc trưởng và đại trưởng lão nhà ta đều chiến tử ở chiến khu Nam Bộ, chúng ta mang theo An Lộ Nhi đi tế bái bọn hắn, nhưng khi đến Lẫm Huân Thành tên súc sinh Chúc Phạm kia nhìn trúng Lộ Nhi, muốn mang Lộ Nhi về nuôi một đoạn thời gian, sau đó làm lô đỉnh cho hắn tu luyện. - Cho nên chờ chúng ta trở về, hắn lập tức tới cửa nói muốn cưới Lộ Nhi làm tiểu thiếp. Lộ Nhi là hi vọng toàn tộc chúng ta, làm sao chúng ta có thể đồng ý, mặt ngoài hắn không nói gì, đêm hôm ấy tộc ta bị ba cường giả bí ẩn tập sát, lão phu liều chết mang theo Lộ Nhi thoát đi, nếu không hậu quả khó mà lường được. - Chúc Phạm, hừ hừ! Lục Ly hừ lạnh hai tiếng, hắn trầm mặc một lát, nhìn tàn hồn nói: - Ngươi đi đi, ta sẽ cẩn thận điều tra chuyện này, nếu như tình huống là thật, ta sẽ nuôi dưỡng An Lộ Nhi, bảo đảm nàng một thế bình an. Nếu ngày sau nàng có thành tựu, sẽ để nàng tự mình đi giết Chúc Phạm. - Đa tạ Lục Đế, đa tạ Lục Đế! Tàn hồn lập tức vui mừng, quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu, Lục Ly là một vị Đế cấp, tự nhiên ngôn xuất pháp tùy. Mặc dù thanh danh Lục Ly vừa chính vừa tà, nhưng chưa từng nghe nói qua hắn làm việc ác, ít nhất chưa bao giờ nghe nói bắt nạt kẻ yếu. Cái tàn hồn này biết rõ, tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, hoặc là An Lộ Nhi bị người của Chúc Phạm tìm thấy, hoặc là hắn bị cường giả đánh tan, cuối cùng An Lộ Nhi lưu lạc đầu đường, có lẽ bị tên ác thiếu nào đó cướp đi, có lẽ bị hung thú trong núi xé nát - Lộ Nhi! Tàn hồn lộ vẻ tươi cười, mặt mũi tràn đầy vẻ yêu chiều nói: - Lão tổ phạm tội không thể tha, giữ lại một tia tàn hồn cũng không có ý nghĩa, những người vô tội đã chết kia cũng không chấp nhận được tàn hồn của tiếp tục sống. Lộ Nhi muốn không bị thua kém, phải nghe lời Lục Đế, không được quên huyết hải thâm cừu của An gia chúng ta, sau này cầm đầu Chúc Phạm đến tế anh linh chúng ta. - Lão tổ tông, đừng... đừng mà! Mặc dù An Lộ Nhi còn nhỏ tuổi, nhưng đã có thể hiểu chuyện, biết lão tổ tông nhà nàng muốn tự huỷ tàn hồn, mặt mũi nàng tràn đầy nước mắt, không ngừng dập đầu cầu xin Lục Ly: - Lục Đế, cầu xin ngài, đừng bắt lão tổ tông phải chết, lão tổ tông chết rồi, Lộ Nhi sẽ không còn thân nhân. Lục Ly không nói gì, tim rắn như thép, tàn hồn kia nhìn chằm chằm An Lộ Nhi vài lần, sau đó hơi chấn động một chút, trực tiếp tiêu tán trên không trung, triệt để hồn phi phách tán. - Lão tổ tông đừng bỏ Lộ Nhi, hu hu hu! Thân thể nho nhỏ của An Lộ Nhi run lên, khóc không thành tiếng, một lát sau thân thể mềm nhũn, trực tiếp té xỉu trên mặt đất. - Chúc Phạm, đây là do ngươi tạo nghiệt! Lục Ly khẽ thở dài, cho bé gái ăn một viên thần dược, sau đó thu vào trong Thiên Ly Châu. Hắn mang lão giả bị tàn hồn khống chế đi, đến bên ngoài cái thôn nhỏ, đặt lão giả ở cửa ra vào thôn rồi nhẹ nhàng rời đi. Sau đó hắn liên tục truyền tống, đi tới một tòa thành lớn, tìm tới chợ đêm lớn nhất trong thành tìm hiểu tin tức. Giữa trưa ngày thứ hai, hắn đã nhận được tin tức chính xác. Đúng là nửa tháng trước An gia bị ba cường giả bí ẩn diệt môn, Lĩnh Chủ bên này nổi cơn thịnh nộ, điều tra hung thủ. Lục Ly cũng không có mù quáng tin tưởng, mà truyền tống đến những thành trì gần An gia, ở trong mấy cái thành trì này tìm hiểu một phen, xác định tin tức này là thật. Chúc Phạm cũng từng tới An gia, một số người còn tận mắt nhìn thấy. Nếu đã xác định tin tức, tự nhiên Lục Ly ngôn xuất pháp tùy, hắn sẽ nhận nuôi An Lộ Nhi, bảo đảm nàng một đời bình an. Nhưng sắp xếp An Lộ Nhi như thế nào lại là một vấn đề, đưa về Thần Khải Thành giống như Linh Lung hoặc là để Lục Linh chăm sóc cũng là một biện pháp, nhưng nếu Chúc Phạm biết được An Lộ Nhi ở Thần Khải Thành, ngộ nhỡ hắn vì che lấp chuyện xấu, tìm người vào Thần Khải Thành diệt khẩu thì sao. Hắn đã có thể phát rồ đồ sát An gia nhất tộc, thì cũng có thể làm ra loại sự tình này, dù sao nếu An Lộ Nhi nói ra sự tình, hắn sẽ lập tức thân bại danh liệt. Nếu như Lục Ly tìm Thiên Tội Chân Nhân, có lẽ Chúc Thiên Đại Đế cũng không bảo vệ nổi hắn.
Chương 3917 Thu đồ
Đương nhiên Lục Ly sẽ không vì chút chuyện này đi tìm Thiên Tội Chân Nhân, với cục diện hiện tại của nhân tộc, hắn cũng không muốn trở mặt với Chúc Thiên Đại Đế, vậy sẽ để Ma Uyên cười đến rụng răng. Cho nên nghĩ xong, Lục Ly quyết định tạm thời mang theo An Lộ Nhi một đoạn thời gian, trong lòng đứa bé gái này toàn là thù hận, cũng cần hóa giải một phen. Nếu không tính cách của nàng sẽ trở nên vặn vẹo, sau này chờ hắn hoàn tất lĩnh hội, lại đưa nàng về cũng không muộn. Có một võ giả trẻ tuổi đi vào trong một tòa thành nhỏ phía tây Tử Dương Đại Lục, người thanh niên này nắm tay một đứa bé gái, đứa bé gái này rất xinh đẹp, nhìn giống như là một tiểu tinh linh. Mặc dù quần áo bình thường, nhưng lại khó che giấu được sự thanh lệ của nàng, không cần phải nói khẳng định sau khi người này lớn lên sẽ là một mỹ nhân tuyệt đỉnh. Đáng tiếc tính cách đứa bé này rất lạnh, một mực cúi đầu đi đường, sắc mặt cũng rất là ảm đạm, giống như mọi thứ xung quanh đều không thể hấp dẫn sự hứng thú và lực chú ý của nàng. - Haiz. Lục Ly quay đầu nhìn thoáng qua An Lộ Nhi, khẽ thở dài một hơi, hắn đã mang theo An Lộ Nhi rời khỏi địa bàn An gia, hắn mua quần áo mới cho An Lộ Nhi, dẫn nàng đi ăn đồ ăn ngon, giúp nàng luyện chế linh dược áp chế hàn âm chi khí. An Lộ Nhi cái gì cũng tốt, cũng cái gì cũng rất ngoan, nhưng rất ít nói chuyện, giống như một đứa bé bị bệnh tự kỷ. Lục Ly mang theo nàng đi ra ngoài thành, đi đến một cái trấn nhỏ gần đó, nơi này có một vùng đất kỳ dị, hắn muốn đi xem. Nghe nói bên kia có một cây Bất Lão Thụ, hơn ngàn năm qua một mực bảo trì nguyên dạng, chưa bao giờ có bất kỳ biến hóa nào, không rụng lá, không nở hoa, không kết quả, ngàn năm qua đều như vậy. Từng có không ít người đi quan sát cái cây này, nhưng không có ai phát hiện ra bí mật, có rất nhiều người muốn chặt đứt cái cây này, nhưng bọn họ căn bản không có cách hủy cái cây này đi. Sau đó có một vị Đế cấp từ Tử Dương Đại Lục tới, quan sát nửa ngày, nói cái cây này là vô danh chi thụ, bảo mọi người không nên tới gần, cũng không cần hủy nó đi. Tự nhiên mọi người tin tưởng Đế cấp, sau đó không có ai tới gần nơi này quan sát cái cây nưa. Lục Ly căn bản không tin lời nói không rõ, đã tới bên này tự nhiên phải đi xem một chút. Tiểu trấn cách thành trì không xa, Lục Ly dẫn theo An Lộ Nhi đi bộ vào tiểu trấn, trong tiểu trấn không có quá nhiều người, chỉ khoảng mấy trăm nhân khẩu, cũng không có cường giả, mạnh nhất là một tên Tam Kiếp. Lục Ly và An Lộ Nhi khiến rất nhiều người chú ý, nhưng người ở đây đều rất chất phác, không có ai lộ ra ác ý với hai người, ngược lại mỉm cười với An Lộ Nhi. An Lộ Nhi không tỏ thái độ gì, một mực cúi đầu đi đường, Lục Ly âm thầm lắc đầu, đi tới phía dưới một núi nhỏ bên cạnh tiểu trấn, nhìn thấy cái cây Bất Lão Thụ kia. Cái cây này rất lớn, cành lá tươi tốt, phía dưới trống rỗng, vài dặm xung quanh không có một cây cỏ dại, chỉ có thể nhìn thấy một chút rễ thô to. Lục Ly đứng dưới tàng cây quan sát cái cây này, hắn nhìn một lát rồi nhắm mắt lại, cẩn thận cảm ứng, An Lộ Nhi thì xếp bằng ở một bên, trầm mặc tu luyện. Lục Ly vừa đứng là hơn một canh giờ, hai mắt hắn mở ra trong con ngươi toàn là vẻ nghi hoặc, hắn phát hiện ra một chút khác thường của cái cây này, nhưng trong thời gian ngắn không cách nào hiểu thấu, luôn cảm thấy huyền diệu khó hiểu. - Ở lại đây đi! Lục Ly nhìn một lát, dứt khoát quyết định, cái cây này cho hắn một chút xúc động sâu trong linh hồn, hắn tin tưởng ở nơi này một đoạn thời gian, chắc chắn hắn sẽ có thu hoạch. Nếu như hắn chỉ có một mình thì không quan trọng, An Lộ Nhi ở đây, Lục Ly lại phải để ý thoáng qua nàng. An Lộ Nhi là một đứa bé, hiện tại chính là thời gian trưởng thành, hiện tại tâm linh nàng còn bị tổn thương, nếu như không cẩn thận dẫn đường, sẽ khiến cho nàng đi vào lối rẽ. Hắn suy nghĩ một chút đi đến trước mặt An Lộ Nhi, mỉm cười nói: - Lộ Nhi, chúng ta ở lại đây một đoạn thời gian cho khoẻ. An Lộ Nhi mở mắt không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, Lục Ly lại nói tiếp: - Vậy chúng ta cùng nhau xây dựng một ngôi nhà nhỏ, một ngôi nhà thuộc về chúng ta được không. Thực ra trong tiểu trấn có một cái khách điếm, trên người Lục Ly có rất nhiều thần thạch, hắn cũng có thể mua một tòa trang viên nhỏ. Nhưng Lục Ly không làm như vậy, mà lựa chọn xây nhà với An Lộ Nhi. Gia tộc An Lộ Nhi bị hủy diệt, khẳng định hiện tại nàng cảm giác giống như một đứa bé không nhà, nếu như có thể làm cho nàng tự tay xây nhà, vậy khẳng định sẽ cho nàng một chút cảm giác thành tựu và an toàn. - Có nhà thật tốt! Quả nhiên, ánh mắt An Lộ Nhi hơi sáng lên. Lục Ly nhìn lướt qua bốn phía, mang theo An Lộ Nhi đi đến một tòa núi nhỏ khá ở bên cạnh, bên kia có rất nhiều cây cối, còn có một con suối nhỏ. Lục Ly lấy ra một cây chiến đao đưa cho An Lộ Nhi nói: - Ngươi đi chặt cây, ta đi làm nền! - Được! An Lộ Nhi xách theo đao lên núi, Lục Ly thì đi đến gần mấy tảng đá lớn gần đó, sau đó chém từng khối đá thành hình ngay ngắn, mang đá xuống cạnh con suối dưới chân núi, bắt đầu làm nền nhà. Mặc dù An Lộ Nhi còn nhỏ nhưng lại là Nhị Kiếp Chi Cảnh, tự nhiên chặt cây cối không phải là vấn đề, nàng nhanh chóng mang từng cây gỗ trở về. Sau khi Lục Ly làm xong nền nha, An Lộ Nhi đã chặt được mười mấy cây đại thụ mang về, Lục Ly dạy nàng xẻ gỗ, sau đó nhanh chóng dựng nhà. Một vị Đế cấp như Lục Ly đi xây nhà, quả thật là quá lãng phí, rất nhanh một căn nhà gỗ lớn và một gian nhà gỗ nhỏ đã được xây dựng xong. Lục Ly chỉ làm vài việc đơn giản, còn những việc vặt khác để cho An Lộ Nhi đi làm. Ví dụ như cho An Lộ Nhi làm giường nhỏ, đào nhà xí, chế tác bàn gỗ ghế gỗ vân...vân, Lục Ly chịu trách nhiệm chỉ đạo còn lại để một mình An Lộ Nhi hoàn thành.
Chương 3918 Khí tức tử vong
Sau đó Lục Ly lấy ra một chút chăn mền ở trong không gian giới ra, để An Lộ Nhi trải xuống, hắn còn để An Lộ Nhi đi thu thập một chút hoa cỏ, tới trang trí phòng của nàng. - Huyết Linh Nhi, bố trí một cái đại trận phòng hộ! Lục Ly cân nhắc đến việc trong khoảng thời gian này hắn có thể đến Bất Lão Thụ ngồi cảm ngộ, cho nên bảo Huyết Linh Nhi đi bố trí một cái pháp trận, bảo vệ An Lộ Nhi. Mặc dù khoảng cách rất gần, lấy lực cảm giác của hắn không ai có thể dễ dàng tới gần, nhưng Lục Ly vẫn quyết định cẩn thận một chút. An Lộ Nhi thu thập hoa cỏ trở về, còn mang theo một con chó nhỏ lang thang, Lục Ly không có trách cứ nàng, khẽ vuốt cằm nói: - Nuôi nó đi, cho nó làm bạn với ngươi, tắm rửa giúp nó đi, thúi muốn chết! Lần đầu tiên trên mặt An Lộ Nhi lộ ra nụ cười, nàng mang theo chó nhỏ đến bên dòng suối, Lục Ly nhìn con chó nhỏ lang thang này, lộ ra vẻ phiền muộn. Hắn nhớ tới Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cùng trưởng thành, cùng chiến đấu với hắn. Nhưng nó đã mất tích rất nhiều năm mà vẫn không tìm được, Lục Ly đã tuyệt vọng, cho rằng Tiểu Bạch chết rồi, nếu không không có khả năng lâu như vậy cũng chưa từng xuất hiện. Chờ An Lộ Nhi trở về, Lục Ly lấy ra một chút thần thạch, để An Lộ Nhi đến tiểu trấn bên cạnh mua một chút đồ ăn. Hắn không cần ăn, nhưng An Lộ Nhi lại cần ăn uống, hắn để An Lộ Nhi đi là muốn cho nó tiếp xúc với nhân loại nhiều hơn. Vừa rồi hắn cảm giác được, người dân trong tiểu trấn đều rất bình dị, hi vọng sự thiện lương của những bình dân này có thể chữa lành tổn thương trong lòng An Lộ Nhi. An Lộ Nhi rất nghe lời hắn, ôm chó nhỏ đi vào trấn, Lục Ly thì đứng ở nơi này không nhúc nhích, thế nhưng thần niệm lại một mực tập trung vào nàng. Thẳng đến khi nàng mua xong một chút thịt trở về, Lục Ly mới khẽ vuốt cằm. Hắn tự mình nướng thịt, làm cho An Lộ Nhi một bữa tối ngon lành, con chó nhỏ kia cũng được chia một chút, sau khi ăn xong lại khôn khéo nằm cạnh chân An Lộ Nhi. Lục Ly gần như không ăn cái gì, chờ An Lộ Nhi ăn xong, rồi chờ nàng dọn dẹp, Lục Ly mới nghiêm túc nhìn An Lộ Nhi nói: - Lộ Nhi, ngươi có muốn báo thù hay không? - Muốn! An Lộ Nhi kiên định nhìn Lục Ly. - Vậy ngươi bái sư đi! Lục Ly khẽ vuốt cằm, nói: - Dập đầu ba cái, từ hôm nay về sau con chính là đồ đệ của Lục Ly ta, ta sẽ dốc túi truyên thụ sở học của ta cho con, có thể trở thành cường giả hay không, phải xem con có cố gắng hay không. An Lộ Nhi nghe vậy, lập tức quỳ xuống, dập đầu ba cái nói: - Bái kiến sư tôn! Lục Ly thu An Lộ Nhi làm đồ đệ, không phải là vì muốn nuôi một cô bé để sau này thu làm ái thiếp. Từ khi cưới ba người Doãn Thanh Ti Linh Lung xong, Lục Ly đã hoàn toàn thơ ơ với tình yêu nam nữ, không yêu thêm ai nữa. Hắn thu An Lộ Nhi làm đồ đệ, một là hắn đã nói qua muốn bảo đảm An Lộ Nhi một đời bình an, thứ hai là cho An Lộ Nhi một cái danh phận, tránh bị người nói ra nói vào. Thứ bà là cho An Lộ Nhi một chỗ dựa tinh thần, dù sao An Lộ Nhi cũng không còn thân nhân, hắn làm sư tôn cũng chính là thân nhân của nàng. Gần tiểu trấn có thêm một thanh niên và một cô bé, nhưng không có đánh vỡ sự bình yên của tiểu trấn. Bởi vì Lục Ly thường xuyên ngồi xếp bằng dưới Bất Lão Thụ, ngoại trừ luyện công ra An Lộ Nhi sẽ chơi đùa với con chó kia, thỉnh thoảng sẽ đi lên núi săn bắt, rất ít khi tiến vào tiểu trấn. Tiến vào tiểu trấn chỉ để mua một chút nhu yếu phẩm, nàng cũng gần như không giao tiếp với người lạ. Có mấy đứa bé trong tiểu trấn muốn đi tìm nàng chơi, nàng đều không để ý đến. Lục Ly không truyền cho nàng thần thông hay bí thuật, mà để nàng tu luyện thần lực, đồng thời cho nàng thần dược bổ dưỡng linh hồn, hiện tại tu luyện thần thông sát chiêu, không có ý nghĩa gì, không bằng thành thật tăng cảnh giới lên. Chờ thêm mấy năm nữa cảnh giới tăng lên tới Tứ Kiếp rồi lại đi tu luyện. Coi như hiện tại truyền thụ cho nàng thần thông sát chiêu cao thâm, nàng bắt đầu tìm hiểu cũng rất khó khăn. Hàn Âm Thánh Thể không hổ là thần thể nghịch thiên, tốc độ tu luyện rất nhanh, mỗi ngày đều có thể cảm giác được sự khác biệt. Lục Ly còn để Huyết Linh Nhi bố trí cho nàng một cái tụ linh pháp trận, khiến tốc độ tu luyện của nàng tăng lên lần nữa. Sự thật đã sớm chứng minh, dưới lượng lớn tài nguyên bồi đắp lên, vẫn có thể bồi dưỡng ra lượng lớn võ giả Tứ Kiếp Ngũ Kiếp. Trên người Lục Ly có rất nhiều thần dược, An Lộ Nhi lại là thần thể hiếm thấy, dưới sự trợ giúp của hắn An Lộ Nhi muốn tu luyện chậm cũng khó. Lục Ly không truyền cho nàng thần thông bí thuật, mà ném cho nàng một chút thư tịch, những cuốn sách kia không dùng để tu luyện, mà là sách dạy bảo cách đối nhân xử thế. Lục Ly hi vọng An Lộ Nhi không biến thành một cỗ máy giết chóc, vì báo thù mà sống. Cho dù có những thứ này, An Lộ Nhi vẫn tỏ ra vô cùng lạnh nhạt, thỉnh thoảng sẽ nói chuyện với con chó nhỏ được nàng gọi là “Tiểu Đóa”, bình thường đều không nói lời nào. Lục Ly cũng một mực bế quan dưới Bất Lão Thụ, không có thời gian nói chuyện phiếm với nàng. Lục Ly thật sự không có thời gian đi quan tâm An Lộ Nhi, bởi vì hắn phát hiện một chút đồ vật thú vị trong Bất Lão Thụ, khiến hắn có xúc động, gần đây hắn đang dung hợp sáng tạo cái linh hồn bí thuật kia. Không ngờ bên trong Bất Lão Thụ này có một cái thiên địa thần trận, và nó đang thông qua cái thần trận này tu luyện, thọ nguyên của cây không ngừng tăng trưởng vô hạn, cho nên mới sẽ xuất hiện kết quả không già. Lục Ly ở dưới Bất Lão Thụ, có thể cảm giác được sinh mệnh khí tức trong thiên địa đều bị cái cây này hấp thụ, cho nên xung quanh mới không có bất cứ hoa cỏ cây cối gì. Cũng may trong cái trấn nhỏ kia có người bố trí một cái pháp trận, ngăn cản cái cây này hấp thu sinh mệnh nguyên khí của cư dân tiểu trấn, nếu không thọ nguyên của người trong cái trấn nhỏ này đều thấp hơn so với người bình thường.
Chương 3919 Khí tức tử vong
Không ngờ một cái cây lại có thể hấp thu sinh mệnh nguyên khí bên trong thiên địa, nó không chỉ biết hấp thu sinh mệnh nguyên khí để tu luyện, còn có thể hấp thu Ngũ Hành Chi Khí, điều này khiến cho Lục Ly có hứng thú vô cùng lớn. Nó dung hợp Ngũ Hành Chi Khí lại với nhau, chuyển hóa thành năng lượng cần thiết cho mình. Đây chính là chỗ Lục Ly cảm thấy hứng thú, khả năng dung hợp của Bất Lão Thụ rất kỳ diệu, đúng lúc Lục Ly cũng muốn dung hợp linh hồn, ngưng tạo ra linh hồn chi kiếm mà Luân Hồi Đại Đế nói tới. Bây giờ đang là cuối thu, An Lộ Nhi lại là Nhị Kiếp chi cảnh không sợ nóng lạnh, nên Lục Ly cũng không cần lo lắng nàng sinh bệnh. Thời gian yên tĩnh trôi qua, chớp mắt đã đến mùa đông lạnh lẽo, bầu trời bắt đầu có tuyết bay. Lục Ly một mực ngồi xếp bằng dưới Bất Lão Thụ, mấy tháng qua đều không động đậy, giờ phút này bị tuyết lớn bao trùm, biến thành người tuyết. An Lộ Nhi thấy cảnh này cũng ngừng tu luyện, đi tới bên người Lục Ly nhóm lửa, giống như sợ Lục Ly bị đông lạnh, còn xây dựng một cái đình giản dị cho Lục Ly chắn gió chắn tuyết. Lục Ly không để ý đến, tiếp tục tham ngộ tu luyện, An Lộ Nhi cũng thường xuyên ngồi xếp bằng bên cạnh Lục Ly. Rốt cục đến giữa mùa đông, sự yên tĩnh của tiểu trấn cũng bị đánh vỡ, không biết có một đám lưu phỉ từ chỗ nào tiến vào trong tiểu trấn ăn cướp. Lục Ly không nhúc nhích, An Lộ Nhi nghe thấy tiếng gào khóc trong tiểu trấn, nàng nhìn Lục Ly một chút, tiện tay xách theo chiến đao Lục Ly cho vọt vào trong tiểu trấn. Những tên này là thổ phỉ cấp thấp nhất, nếu không cũng sẽ không luân lạc tới mức đến tiểu trấn ăn cướp. Hầu hết đám cướp đều là võ giả Nhị Kiếp, người mạnh nhất cũng chỉ là Tam Kiếp đỉnh phong. Một vài võ giả trong tiểu trấn đang chém giết cùng đám cướp, An Lộ Nhi tu luyện mấy tháng đã đạt đến Nhị Kiếp đỉnh phong, nàng chỉ hiểu được một loại thần thông, là một loại kiếm pháp. Mặc dù trong tay nàng là đao nhưng vẫn rất dũng mãnh. Vừa ra tay đã đánh chết một tên cướp, có lẽ trước đó đẫ ăn tim, uống máu người cho nên lúc An Lộ Nhi giết người không có sợ hãi, chỉ là gương mặt xinh đẹp hơi trở nên tái nhợt. Sau khi giết người thứ nhất, An Lộ Nhi ngừng một chút, sau đó tiếp tục xông tới. Đối với Lục Ly mà nói binh khí trong tay của nàng chỉ là binh khí phổ thông, nhưng đối với võ giả phổ thông mà nói nó lại là thần binh lợi khí, An Lộ Nhi vô cùng dũng mãnh, thế mà liên tục đánh chết mấy người. Người trong tiểu trấn không nghĩ tới, bé gái này lợi hại như vậy, lúc đầu đã tuyệt vọng, giờ phút này ý chí lại bùng lên. Thủ lĩnh đám cướp vốn đang chiến với lão giả mạnh nhất tiểu trấn, còn nhẹ trấn áp lão giả kia. Nhìn thấy An Lộ Nhi dựa vào một thanh thần binh nhẹ nhàng chém giết nhiều thủ hạ hắn như vậy, hắn lập tức giận dữ, gầm thét đánh về phía An Lộ Nhi. Dù sao An Lộ Nhi cũng chỉ là Nhị Kiếp Chi Cảnh, hơn nữa không có kinh nghiệm đối địch, trước đó có thể liên sát mấy người là bởi vì Lục Ly cho nàng thần binh. Giờ phút này bị thủ lĩnh đám cướp công kích thoáng cái đã yếu thế, mấy lần suýt nữa bị đánh chết, trên cánh tay còn bị đâm một kiếm. - Chết đi! Trường kiếm trong tay thủ lĩnh đám cướp huyễn hóa ra ngàn vạn tia hàn quang, đâm tới đầu An Lộ Nhi, mặc dù An Lộ Nhi rất xinh đẹp, nhưng tên thủ lĩnh này sẽ không thương hương tiếc ngọc. Hắn chỉ muốn đánh giết cường giả trong tiểu trấn, sau đó cướp sạch cái trấn nhỏ này, rồi rời đi. - Vù! Đúng lúc này, một đạo lực lượng vô hình trấn áp xuống, tên thủ lĩnh kia cảm giác không động đậy được, hắn hoảng sợ nhìn qua đường cái bên ngoài trấn nhỏ. Bên kia có một người tuyết đi tới, toàn thân bị gió tuyết bao phủ, không nhìn rõ mặt. Trên mặt An Lộ Nhi toàn là vẻ sợ hãi, vừa rồi là lần thứ nhất nàng đối mặt với tử vong, trong khoảnh khắc đó nàng cảm giác mình đã sắp chết rồi. Trước đó An gia bị diệt, nàng vẫn luôn được lão tổ tông nhà nàng bảo hộ lấy, hiện tại mới là lần thứ nhất đối mặt sinh tử. - An Lộ Nhi, giết chết hắn! Giọng nói băng lãnh của Lục Ly vang lên, An Lộ Nhi có một loại tin tưởng mù quáng với Lục Ly, nàng cầm lấy chiến đao hung hăng chém về phía trước, một cái đầu bay lên, máu tươi trong cổ phun ra, bắn lên cả mặt An Lộ Nhi. Lục Ly di chuyển nhìn thì chậm, nhưng chỉ mấy bước đã tới bên cạnh An Lộ Nhi, hắn nhìn thấy An Lộ Nhi máu me khắp người, mặt mũi tràn đầy sợ hãi, thân thể còn đang run lẩy bẩy, thì trầm giọng nói: - Đây là bài học thứ nhất vi sư dạy cho ngươi, khí tức tử vong. Một võ giả không có đối mặt qua tử vong, không có trải qua nguy cơ sinh tử, sẽ vĩnh viễn không cách nào trở thành cường giả. Mặt khác, vi sư còn muốn dạy ngươi một chuyện, muốn trợ giúp người khác, đầu tiên ngươi phải lượng sức, đừng góp chính mình đi vào, người lỗ mãng dễ chết nhất, biết không. - Biết! An Lộ Nhi nặng nề gật đầu, giờ khắc này thân thể nàng không còn run rẩy nữa, trên mặt tràn đầy vẻ kiên định, có lẽ vì Lục Ly đứng bên cạnh nàng, nàng cảm thấy không sợ hãi. Lục Ly phất tay nói: - Đi đi, đám cướp này đều là hạng người cùng hung cực ác, không cần thủ hạ lưu tình, chém giết toàn bộ! - Vâng, sư tôn! An Lộ Nhi gật đầu, thân thể nhỏ bé bay vọt lên, bay đến chỗ những tên cướp còn lại. Đám cướp bị tiêu diệt rất nhanh, thủ lĩnh đã bị giết, sĩ khí rơi xuống đáy cốc. Cộng thêm cường giả tuyệt thế như Lục Ly ở đây, bọn cướp đều sợ vỡ mật. Hơn nửa đám cướp bị đánh chết, có mấy tên chạy thoát nhưng Lục Ly không đuổi theo, đám cướp cấp thấp này không đáng hắn truy sát. Tất cả mọi người hoàn tất đánh giết, Lục Ly về dưới Bất Lão Thụ ngồi, tiếp tục tham ngộ. An Lộ Nhi cũng quay về, sau khi người bên tiểu trấn lo liệu xong, trưởng trấn lập tức dẫn theo người có danh vọng trong trấn mang theo hậu lễ đến chỗ Lục Ly. Mặc dù phần lớn người đều do An Lộ Nhi đánh giết, nhưng đám người này đều biết ân nhân cứu mạng lại là Lục Ly.
Chương 3920 Sẽ không giúp ngươi nữa
Lục Ly không mở mắt, chỉ xua tay nói: - Đừng làm những chuyện này, ta không thích, các ngươi về đi, đừng quấy rầy ta tu hành. Trưởng trấn biết Lục Ly chắc chắn là một chí cường giả, chướng mắt lễ vật bọn hắn mang tới, lập tức ngoan ngoãn lui ra. Bọn hắn đi đến chỗ An Lộ Nhi, nhưng không có đối đãi với An Lộ Nhi như trẻ con, mà dùng quy cách bái kiến ân nhân bái kiến nàng. Phản ứng của An Lộ Nhi rất lạnh lùng, Lục Ly không nhận lễ vật của bọn họ, tự nhiên nàng cũng sẽ không thu, nàng trầm mặc một lát nói: - Các ngươi bán đồ ăn cho ta, ta giúp các ngươi giết cướp, đám cướp đều đáng chết. Sư tôn không nhận lễ vật của các ngươi, ta cũng sẽ không nhận, các ngươi trở về đi. Trưởng trấn không tiếp tục nhiều lời, mà phái người trở về đưa tới rất nhiều đồ ăn, lần này An Lộ Nhi nhận. Trưởng trấn dẫn người rời đi, hắn biết hai sư đồ Lục Ly và An Lộ Nhi đều là kỳ nhân, nếu không An Lộ Nhi nhỏ tuổi như vậy tại sao đã đạt tới Nhị Kiếp chi cảnh, tự nhiên kỳ nhân làm chuyện kỳ lạ, quấy rầy quá nhiều, ngược lại sẽ khiến hai người phản cảm. Lục Ly tiếp tục bế quan tu luyện, An Lộ Nhi cũng tiếp tục luyện công, nàng đã đạt đến Nhị Kiếp Đỉnh Phong, tu luyện một đoạn thời gian nữa sẽ có thể độ kiếp rồi. Người trong tiểu trấn không ngừng đưa đồ ăn tới, hơn nữa còn là hai đưa bé đưa tới, hai bé gái này là cháu trưởng trấn, rất là sùng bái và yêu thích An Lộ Nhi. Dù sao An Lộ Nhi vẫn là một đứa trẻ, mỗi ngày có bạn đồng trang lứa đưa đồ ăn cho nàng, lúc đầu còn có chút lãnh đạm, về sau cũng quen dần, cũng bắt đầu tán gẫu với hai người. Mặc dù nội dung nói chuyện không nhiều, nhưng cũng là hiện tượng tốt, dù sao An Lộ Nhi cũng bắt đầu tiếp nhận ngoại giới, không có tự đóng cử như trước nữa. Lục Ly lĩnh hội cũng có chút thành tựu, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn nhập môn, nhưng cũng coi như là mở đầu. Lục Ly thừa thế xông lên, tiếp tục bế quan tu luyện, thậm chí giờ phút này cũng mặc kệ An Lộ Nhi, chỉ lưu lại một cái thần ấn trên người nàng. Lục Ly có chiến giáp cực phẩm, nhưng hắn không để Huyết Linh Nhi luyện hóa. Hắn thấy bảo vệ quá tốt, ngược lại sẽ hại nàng. Đây cũng là nguyên nhân trước đó Lục Ly để An Lộ Nhi tiếp nhận nguy cơ tử vong. Trẻ con trong nhà giàu rất khó trưởng thành, Lục Ly không hi vọng An Lộ Nhi trở thành đóa hoa trong bình, nàng đã có thể chất tốt như vậy, vậy thì phải cẩn thận bồi dưỡng, có lẽ sẽ bồi dưỡng ra một siêu cấp cường giả. Thời gian tiếp tục trôi qua mấy tháng, xuân về hoa nở, rốt cục Lục Ly cũng bước vào nhập môn. Hắn đã xác định được phương hướng, đồng thời tính toán ra con đường này là chính xác, cho nên chỉ cần một mực thôi diễn xuống, cuối cùng cũng có ngày đại thành. Chờ bí thuật dung hợp linh hồn đại thành, Lục Ly tin tưởng công kích linh hồn của hắn sẽ rất biến thái, chí ít Đế cấp không chống đỡ được. Như vậy hắn sẽ có một loại công kích cường đại khác, sau khi hắn đột phá Đế cấp Trật Tự Thần Liên cũng triệt để dung hợp với hắn, cộng thêm Thần Long Biến, hắn sẽ có ba loại công kích cường đại, khi đối chiến Ma Tôn sẽ nắm chắc hơn rất nhiều. - Sư tôn! Lúc Lục Ly chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, An Lộ Nhi đi tới, hành lễ nói: - Con cảm thấy có thể độ kiếp rồi. Lục Ly nhìn nàng một cái, khẽ vuốt cằm: - Nghỉ ngơi mấy ngày đi, trở về ta sẽ dẫn ngươi đi độ kiếp. Ở lại đây hơn nửa năm, An Lộ Nhi đã cao lớn một chút xíu, nhìn tổng thể càng giống một thiếu nữ, An gia bị diệt tộc có đả kích quá lớn đối với nàng, khiến nàng nhanh chóng trưởng thành. Lục Ly trở về gian phòng của mình, hảo hảo ngủ một giấc, chờ sau khi tỉnh lại, sẽ dẫn An Lộ Nhi đến một mảnh hoang nguyên cách đây mười vạn dặm. Hắn bảo Huyết Linh Nhi bố trí một cái độ kiếp đài, chứ không bảo Huyết Linh Nhi bố trí thần trận làm suy yếu thiên kiếp. Hiện tại mới là lần thiên kiếp thứ ba của An Lộ Nhi, bây giờ giúp nàng làm suy yếu thiên kiếp, về sau làm sao vượt qua thiên kiếp, Lục Ly làm suy yếu thiên kiếp có thể giúp nàng nhẹ nhàng vượt qua, nhưng đoán chừng cao nhất kiếp này của nàng cũng chỉ là Tứ Kiếp Ngũ Kiếp. - Mặc bộ chiến giáp này đi! Lục Ly lấy ra bộ giáp da năm đó hắn đạt được, đây là một kiện nội giáp, rất tốt với người độ kiếp. Bởi vì khi độ kiếp quần áo võ giả sẽ bị huỷ, bộ giáp này không thể ngăn cản thiên kiếp, nhưng có thể che chắn thân thân không bị lộ ra ngoài. Mặc dù An Lộ Nhi còn rất nhỏ, vẫn chưa tính là thiếu nữ, nhưng dù sao cũng là con gái, phải chú ý một chút. - Đa tạ sư tôn! An Lộ Nhi lập tức đi luyện hóa chiến giáp, Lục Ly thì ngồi xếp bằng tại chỗ chờ đợi Huyết Linh Nhi bố trí thần văn. Chiến giáp này đã được Lục Ly giải trừ dấu ấn tinh thần, An Lộ Nhi luyện hóa rất nhanh, chỉ hai ngày đã luyện hóa xong, chiến giáp tự động ẩn vào trong thân thể. Lục Ly dặn dò: - Con đừng trông cậy vào chiến giáp này có thể giúp con chống lại thiên kiếp, còn nữa tâm ma của con rất nặng, ta hi vọng con tạm thời quên đi thù hận, nếu không con sẽ vĩnh viễn không cách nào trở thành cường giả, tâm ma cũng sẽ lấy mệnh con. An Lộ Nhi cực kì thông minh, thoáng cái đã hiểu ý tứ Lục Ly, nàng khẽ vuốt cằm. Lục Ly phất phất tay, An Lộ Nhi đi vào đài độ kiếp. Lục Ly một mực nhắm mắt lại, không nhìn An Lộ Nhi, giống như vung tay mặc kệ. Lần thiên kiếp thứ ba rất đơn giản, chỉ có ba đợt, đợt thứ nhất lôi kiếp, đợt thứ hai hỏa kiếp, đợt thứ ba tâm kiếp. Hai lần thiên kiếp trước còn tốt, An Lộ Nhi miễn cưỡng vượt qua, áo ngoài bị đánh nát, nội giáp Lục Ly cho nàng lại không có chuyện gì. An Lộ Nhi tu luyện vẫn rất khắc khổ, nội tình khá vững chắc, rất là thuận lợi. Quả nhiên đợt thiên kiếp thứ ba đã xảy ra chuyện, tâm kiếp vừa đến, An Lộ Nhi đã điên dại, khuôn mặt trở nên dữ tợn, cầm chiến đao không ngừng vung vẩy, trong miệng hô hào “Giết chết các ngươi, giết chết các ngươi, ta muốn giết chết các ngươi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom