-
Chương 1531-1535
Chương 1531 Chủ nhân nhà ta cho mời
Lần này hắn không có đích đến, đi đến đâu thì hay tới đó, chơi mệt thì tìm một chỗ ở tạm một khoảng thời gian, vừa lúc nghĩ biện pháp dung hợp mười hai bức Chân Ý Đồ. Bốn người một đường du sơn ngoạn thủy, dù sao Hòa Nguyệt để lại Tử Thể trong Thiên Tà Châu, có tình huống gì Hòa Nguyệt sẽ lập tức liên hệ hắn. Lúc đi lúc ngừng, nhóm Lục Ly còn thay đổi cách ăn mặc, miễn cho bị người nhận ra. Dù sao thân phận của Lục Ly vượt hơn bình thường, bị nhận ra khó tránh khỏi sẽ có người tiến đến bái kiến. Mỗi đến một chỗ, Lục Ly sẽ một mình đi trong thành, tìm thương hội hỏi thăm quanh khu vực này có thắng cảnh nào đặc biệt đẹp, chơi vui không. Sau khi hỏi rõ ràng rồi Lục Ly lặng lẽ rời đi, hắn trước kia học một loại thuật dịch dung, với cảnh giới hiện tại của hắn, chỉ cần không gặp phải Địa Tiên thì bình thường sẽ không bị người nhìn thấu. Trong mỗi đại vực trên cơ bản đều sẽ có cảnh đẹp, bởi vì phong tục thói quen khác nhau, cũng sẽ có nét phong tình độc đáo. Lúc đi lúc ngừng, tâm trạng của bốn người cực tốt. Chơi hai, ba tháng sau, Lục Ly tìm được một hồ nhỏ phong cảnh đặc biệt tốt lại hẻo lánh, quyết định ở đây định cư nửa tháng, hắn sắp bắt đầu dung hợp Chân Ý Đồ. Lục Ly tự mình ra tay xây dựng một căn nhà gỗ, bốn người ở trong này. Mỗi ngày Bạch Hạ Sương ra ngoài săn thú, Bạch Thu Tuyết ra tay nướng thịt, Khương Khởi Linh thì phụ trách dọn dẹp, Lục Ly phụ trách ăn. Ăn xong, hắn cùng ba người tán gẫu mấy câu, sau đó một mình ngồi xếp bằng trên tảng đá lớn ven hồ, tham ngộ. Đến buổi tối, Lục Ly ngừng tu luyện, cùng ba người tản bộ ven hồ, hóng gió đêm, ngắm bóng đêm và ánh trăng, chờ đêm khuya thì bốn người ôm nhau ngủ, mỗi ngày hạnh phúc mà đầy đủ. Mặc dù Đấu Thiên Đại Đế đã nhắc nhở Lục Ly, tham ngộ mười hai bức Chân Ý Đồ thì đơn giản, dung hợp mới là vấn đề lớn, Lục Ly tham ngộ bảy, tám ngày sau vẫn thấy nhức đầu. Bởi vì Lục Ly tham ngộ lâu như vậy, căn bản không biết làm sao dung hợp. Cảm giác không biết bắt đầu từ phương hướng nào, giống như một con ruồi không đầu, căn bản không biết đường ra. Muốn dung hợp hai áo nghĩa lại thì cần tìm được điểm phù hợp, từ từ từng chút một dung hợp. Mà hiện tại, muốn dung hợp mười hai áo nghĩa thì phải tìm được điểm phù hợp, Lục Ly cũng không biết làm sao dung hợp. Cái này giống như hai sợi dây thừng mà biến thành một sợi, rất đơn giản, chỉ cần biết cách là có thể bện hai sợi dây thừng vào nhau, tuy hai mà một. Hiện tại Lục Ly có mười hai sợi dây thừng thô mảnh dài ngắn khác nhau, lộn xộn, không có các manh mối, Lục Ly muốn tìm cách bện chúng nó thành một sợi, có thể tưởng tượng khó khăn lớn cỡ nào. - Căn nguyên chân ý, vạn vật có duyên, chân không hư vọng, trọng điểm ở nguyên và chân, chỉ cần cảm ngộ hai chữ này thì ngươi sẽ ngộ. Lục Ly nhớ lại câu Đấu Thiên Đại Đế đã nói, nhưng cảm giác như lúc đọc quyển kinh thư của Đấu Thiên Đại Đế, hoàn toàn không hiểu nổi. Câu nói này quá huyền diệu, hơn nữa cảm giác chẳng liên quan gì đến Chân Ý Đồ. Vèo! Ở bên hồ nhỏ đến ngày thứ mười một, phương xa bay tới một người phá vỡ sinh hoạt yên lặng của Lục Ly. Người đến là một nữ nhân, còn là nữ nhân bình thường mà hoàn toàn lạ mặt, cảnh giới chỉ có Bất Diệt cảnh. - Đại nhân! Nữ nhân bay đến cách Lục Ly nghìn trượng thì khom người vái chào, cung kính nói: - Chủ nhân nhà ta cho mời ngươi đi U Lương Sơn gặp mặt. Lục Ly biết U Lương Sơn, cách gần đây nghìn dặm, trước đó hắn có đi vào đó chơi. Trong mắt Lục Ly lộ ra một chút tò mò, chủ nhân của người này chắc chắn biết thân phận của chính mình, trong Đấu Thiên Giới, ai mà lên mặt quá vậy, khiến hắn hạ thấp mình đi bái kiến? Ba người Khương Khởi Linh bị người này kinh động, trong mắt đồng dạng có chút tò mò, Lục Ly trầm tư giây lát phất tay nói: - Ngươi lui xuống trước đi. Lục Ly không nói sẽ đi, cũng không từ chối, chờ người này lui xuống hắn mới nói: - Khởi Linh, các nàng ở đây chơi một lúc hay muốn vào trong Thiên Tà Châu? Ta đi gặp người này một chút. Khương Khởi Linh cùng Bạch Thu Tuyết nhìn nhau một cái, hai người nhếch môi cười. Khương Khởi Linh nói: - Phu quân hãy đi đi, dù sao nghìn dặm khá gần, không cần lo lắng an toàn của chúng ta, nói sao thì ta cũng là Hóa Thần. - Tốt! Lục Ly nhảy người lên rời đi, Bạch Hạ Sương mấy lần muốn nói chuyện, lại bị Bạch Thu Tuyết ngăn lại. Chờ Lục Ly bay đi rồi nàng mới bĩu môi nói: - Tỷ tỷ, cản ta làm gì? Ta cũng muốn đi nhìn xem! - Ha ha! Bạch Thu Tuyết cười khẽ nói: - Phu quân nhất định là đi gặp một nữ nhân, hắn không kêu khiến chúng ta đi, chúng ta tự nhiên phải hiểu chuyện một ít. - Nữ nhân? Bạch Hạ Sương càng thêm tò mò, chớp chớp mắt to hỏi: - Chẳng phải phu quân không nạp thiếp sao? Chẳng lẽ lén nuôi hồ ly tinh ở bên ngoài? - Ha ha! Khương Khởi Linh cười to, trước ngực phập phồng con sóng, nàng không nói gì thêm, nàng cực kỳ tin tưởng Lục Ly. Khoảng thời gian trước nếu Lục Ly đồng ý thì bọn họ chắc chắn sẽ thêm rất nhiều tỷ muội, Lục Ly muốn nạp thiếp, ai cũng không ngăn được, hắn cần gì lén lút đi gặp tình nhân. Khương Khởi Linh cùng Bạch Thu Tuyết đều đoán được người đến nhất định là nữ nhân, nhưng không biết là ai, nếu như là nam nhân thì ai dám khiến Lục Ly hạ mình đi gặp? Vèo! Lục Ly ung dung bay trên trời, trong lòng hắn cũng đoán được là nữ nhân, nhưng không xác định là ai, nếu cự ly không xa thì hắn không ngại đi một chuyến. Rất nhanh, U Lương Sơn xuất hiện trong tầm mắt phía trước. Núi này rất là kỳ lạ, mặc kệ trời nắng gắt cỡ nào, nhiệt độ cao tới đâu thì trong núi cực kỳ mát mẻ. Hơn nữa trong núi cây cối xanh um, hoa nhỏ màu tím mọc khắp nơi, là điểm du lịch rất nổi tiếng. Lúc bình thường nơi này thường có người đến chơi, hôm nay lại yên lặng vô cùng, xem ra có người dọn bốn phía rồi. Lục Ly phát hiện một ít hộ vệ ở gần đó bao vây U Lương Sơn kín kẽ. Lục Ly phớt lờ những hộ vệ ẩn nấp này, các hộ vệ hiển nhiên đều biết thân phận của hắn, càng không dám ngăn trở.
Chương 1532 Cho ta một cơ hội
Lục Ly bay lên đỉnh núi, trên đỉnh núi có ngôi chùa cổ, nhưng từ lâu đã bị hoang phế, về sau có một tiểu gia tộc tu sửa lại, tuy không có hòa thượng, nhưng mang chút ý vị tích cổ. Lục Ly đáp xuống đỉnh núi, tìm đường nhỏ đi hướng chùa cổ, hắn cũng không có vươn ra thần niệm, bởi vì từ xa đã ngửi được mùi nhang, biết trong chùa miếu có người, thật ra trong lòng hắn cũng đoán được là ai. Đi vào chùa cổ, nhìn tường loang lổ và đá xanh lót đường, trong lòng Lục Ly không khỏi có chút buồn bã, thậm chí không muốn đi vào bên trong. Tạm dừng một lúc, hắn vẫn là cất bước đi hướng bên trong. Ngoài chùa có cửa gỗ, hắn nhẹ nhàng đẩy mở, đập vào mắt là một bóng dáng yêu kiều quỳ trên bồ đoàn, một nữ nhân đang quỳ lạy phật. Tượng phật rất cũ, nhiều chỗ tróc sơn, là một bức tượng Đại Tự Tại Bồ Tát, mơ hồ thấy trên mặt Bồ Tát có nét từ ái và uy nghiêm. Nữ nhân mặc áo tu màu trắng, tóc tơ rũ xuống sau lưng, eo rất mảnh, một bàn tay ôm trọn, giờ phút này bởi vì quỳ trên mặt đất, mông vêu hơi vễnh lên, cho người vô hạn mơ màng. Chỉ thấy một bóng lưng, nữ nhân này là một mỹ nhân tuyệt thế, hơn nữa trên người nàng toát ra thiền ý nhè nhẹ, tăng thêm hơi thở xuất trần. Nếu có công tử trác táng thấy cảnh này, phỏng chừng lập tức sẽ tâm thần dập dờn. Lục Ly nhìn một cái, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc, bởi vì hắn vốn cho rằng là Bàn Nhược hoặc Dạ Tiểu Tịch, không ngờ rằng là một bóng lưng xa lạ, tuy rằng người này mặc áo tu màu trắng nhưng có mái tóc đen, Bàn Nhược luôn để đầu trọc. Xuất phát từ sự tôn trọng với người khác, Lục Ly không có vươn ra thần niệm, chỉ yên lặng đứng, nhìn nữ tử lạy Bồ Tát. Lạy chín lần, nữ nhân mới chậm rãi đứng lên, nàng lại lần nữa cúi người vái Bồ Tát, mới chậm rãi quay đầu lại, cùng Lục Ly nhìn nhau. Mắt Lục Ly bỗng sáng rực, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc. Hắn nhìn thấy một thiếu nữ tuyệt sắc, thiếu nữ cỡ mười bảy, tám tuổi, lứa tuổi hoa chớm nở, trên người toát ra hơi thở thanh xuân. Thiếu nữ tuy rằng mặc áo tu màu trắng nhưng số đo vừa người, tôn lên vóc dáng yểu điệu của nàng. Tuy rằng chỉ có mười bảy, mười tám tuổi nhưng thiếu nữ đã phát dục đầy đủ, chỗ nên nhô thì phình ra, chỗ nên hóp vào thì lõm vào, đặc biệt là khuôn mặt tinh trí tuyệt mỹ đó tựa như phấn điêu ngọc mài, nhìn khiến người hơi chói mắt. Quan trọng nhất khí chất của nữ nhân này, có lẽ vì nhiều năm tu thiền, trên người nàng không dính mùi khói lửa, giống như một đóa sen trắng, thuần khiết vô cùng, xuất trần phiêu dật. Đôi mắt đen láy của nữ nhân ngớ ngẩn nhìn Lục Ly, trong con ngươi dường như có muôn vàn lời muốn nói, ẩn chứa vô vàn tình cảm. Nếu như nói rất nhiều nữ nhân ánh mắt biết nói, có thể gợi tình. Vậy mắt của nữ nhân này làm người ta chìm đắm vào trong đó, không cách nào tự thoát ra. Nữ nhân quả nhiên là người quen, Lục Ly không đoán sai, là Bàn Nhược. Nhưng ở trong đầu hắn thì Bàn Nhược là một tiểu ni cô, một tiểu nha đầu, giờ phút này để tóc dài, còn trưởng thành đại cô nương, khó trách hắn xem bóng lưng đều không nhận ra. Trong suy nghĩ của hắn dường như đã mấy năm không gặp Bàn Nhược, năm nay nàng cũng đã mười bảy tuổi, mấy năm này là giai đoạn thân thể nữ nhân phát dục nhanh nhất, nữ lớn mười tám thay đổi nhiều quả nhiên có đạo lý. Nhìn đôi mắt mang theo muôn vàn tình cảm của Bàn Nhược, Lục Ly trong một chốc không biết nên nói sao, chỉ có thể ngơ ngẩn đứng. Hắn nhớ lại lần đầu tiên gặp Bàn Nhược, khi đó ở Phật Sơn nàng còn là đứa trẻ bảy, tám tuổi, chui vào nhã các của hắn, ngọt ngào gọi hắn là ca ca. - Lục ca ca! Cuối cùng vẫn là Bàn Nhược lên tiếng trước, trong giọng nói cũng không có u oán cùng oán hận, âm thanh dịu nhẹ khiến người sinh lòng thương tiếc. Nàng tạm dừng một lúc, ngớ ngẩn nhìn Lục Ly, hỏi: - Ca ca còn nhận Bàn Nhược làm muội muội không? - Nhận! Chỗ mềm mại trong lòng Lục Ly bị chạm vào, phi thường kiên định nói: - Bàn Nhược vĩnh viễn là tiểu muội muội của ta, Lục ca ca cả đời đều sẽ không chối bỏ muội! Bàn Nhược cười ngọt ngào, nước mắt lặng lẽ rơi, làm Lục Ly nhìn mà lòng rung động, hắn rất khó chịu khi thấy nữ nhân rơi lệ. Hắn cưỡng ép chính mình quay đầu đi, hắn sợ chính mình mềm lòng làm ra chuyện tổn thương Bàn Nhược, trong lòng hắn cũng hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể mềm lòng, nếu không thì sẽ hại Bàn Nhược cả đời. Bàn Nhược nhìn thấy Lục Ly quay đầu đi, trên mặt lộ ra đau thương, nàng lấy khăn tay ra lau nước mắt, cười gượng gạo nói: - Lục ca ca, hôm nay Bàn Nhược mạo muội đến tìm ngươi, cũng không phải muốn dây dưa ngươi. Ta biết Lục ca ca có việc lớn muốn làm, Bàn Nhược sẽ không liên lụy ngươi, ta chỉ cầu ngươi đồng ý ta một việc. Lục Ly nhướng mày, không có chần chừ, gật đầu nói: - Muội nói đi, nếu ta có thể làm được thì tuyệt đối không đùn đẩy. - Ừm! Bàn Nhược cúi đầu, trầm tư giây lát, khi ngước đầu lên thì trong mắt một mảnh kiên nghị, nàng cắn răng nói: - Ta biết Lục ca ca sắp đi Thần Giới, Bàn Nhược sẽ luôn cố gắng tu luyện, tranh thủ phi thăng đi Thần Giới. Ta muốn xin Lục ca ca là nếu Bàn Nhược phi thăng đi Thần Giới tìm được ngươi, ngươi có thể cho Bàn Nhược một cơ hội được không? - A! Nhìn đôi mắt kiên nghị của Bàn Nhược, tim Lục Ly rung lên. Không ngờ Bàn Nhược muốn theo hắn đi Thần Giới, muốn cả đời cố gắng thành Thần đi tìm hắn. Đây là tình cảm đậm sâu đến mức nào? Trong phút chốc Lục Ly không biết nên nói cái gì, trong lòng bất giác rất là cảm động, nhưng hắn vẫn khuyển nhủ: - Bàn Nhược, muội hãy nghe ta nói, tuổi của muội còn chưa hiểu cái gì là tình yêu thật sự. Có lẽ muội chỉ là đơn phương thân thiết với ta, có lẽ có chút sùng bái, thật ra đây không phải là ái. Trên thế giới này có nhiều nam nhân tốt, muội hãy tiếp xúc nhiều rồi sẽ phát hiện dù thiếu một người thì thế giới vẫn tốt đẹp. - Lời này ta thường nói với công tử tỏ tình với ta, Lục ca ca, nếu ngươi ghét bỏ Bàn Nhược thì cứ nói thẳng. Bàn Nhược đùa cợt cười nói: - Ta biết trên thế giới có nhiều nam nhân tốt, nhưng Bàn Nhược tu thiền, ta chỉ tin tưởng duyên phận.
Chương 1533 Tây Duyên Sơn, Triệu gia
- Từ lần đầu gặp mặt ca ca thì ta cảm thấy ca ca và ta có duyên. Hoặc là Lục ca ca là kiếp của ta, không vượt qua kiếp thì ta định sẵn không cách nào thành Phật. Nếu không thể thành Phật, vậy nhập ma đi, đời này Bàn Nhược muốn nhập ma vì ngươi. - Nhập ma vì ngươi? Thành ma vì ta? Lục Ly ngượng ngùng vuốt sống mũi, không nói nên lời. Tiểu cô nương cố chấp vô cùng, quan trọng nhất là nàng tu thiền, nhận định rồi là cố chấp, e rằng cả đời đều không ra được. Lục Ly nhìn qua Bàn Nhược, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt kia, hắn nghĩ ra một cách vẹn toàn đôi bên, mở miệng nói: - Được, Bàn Nhược, ta đồng ý với muội. Nếu muội có thể thành Thần thì có thể đi tìm ta. Nhưng muội phải đồng ý với ta một điều kiện, nếu ba mươi năm mà muội không cách nào thành Thần, vậy hãy hoàn toàn quên ta, ở Đại địa Thần Châu tìm một nam nhân gả đi, yên phận sống qua ngày. - Tốt! Bàn Nhược đồng ý ngay, nở nụ cười tươi rói, giống như đứa con nít được món đồ chơi mà mình thích. Nàng thâm tình chăm chú nhìn Lục Ly, suýt chút hòa tan hắn. Bàn Nhược tạm dừng một lúc, nàng yếu ớt mở miệng nói: - Lục ca ca, ta có thể ôm ngươi một cái không? Chỉ một cái thôi! Lục Ly buồn cười, chủ động vươn ra hai tay ôm Bàn Nhược vào trong ngực, thân thể mềm mại run lên, hai tay gắt gao ôm Lục Ly. Lục Ly vốn chỉ định nhẹ nhàng ôm nhau, lần này hai người thân thể hoàn toàn dán vào nhau, trước ngực Bàn Nhược mềm mại, mùi thơm từ cơ thể đều bị hắn cảm thụ rõ ràng. Nửa nén hương sau, Bàn Nhược lưu luyến tách ra, nàng thâm tình nhìn Lục Ly nói: - Lục ca ca, ta về đây, chúng ta giao hẹn rồi đó, gặp ở Thần Giới. Nói xong Bàn Nhược xoay người rời đi, đi ra chùa miếu, giẫm chân sau nhẹ nhàng bay đi như cọng lông chim, ở giữa không trung quay đầu nhoẻn miệng cười, Lục Ly nhìn choáng váng. - Ài. Bàn Nhược rời đi, Lục Ly nhức đầu, từ xưa chữ tình dễ giết người, câu nói này quả nhiên không phải nói cho có. Nếu là nữ nhân khác thì Lục Ly sẽ không đến gặp mặt, nhưng tiểu nha đầu đáng yêu như Bàn Nhược, sao hắn nỡ lòng nào tổn thương nàng? Vấn đề là nếu không nhẫn tâm thì có lẽ sẽ hại nàng cả đời. Nếu hắn đi Thần Giới, không còn về nữa, Bàn Nhược cũng không cách nào thành Thần, có lẽ nàng sẽ vướng bận bi thương cả đời, cuối cùng buồn bực không vui rời đi nhân thế. Thiên tư của Bàn Nhược rất tốt, tuy rằng mới mười bảy, mười tám tuổi nhưng đã đột phá Nhân Hoàng. Nhưng Nhân Hoàng cùng cảnh giới thành Thần cách biệt như trời với đất, đừng nói Nhân Hoàng, cũng đừng nói Địa Tiên, xem như là Hóa Thần đỉnh phong, ai có thể có nắm chắc thành Thần? - Thôi mặc kệ! Lục Ly lắc đầu vứt hết mấy chuyện nhức đầu này sang một bên. Có lẽ đây là duyên phận, ông trời đã định sẵn, hắn không cách nào thay đổi ý tưởng của Bàn Nhược, chỉ có thể thuận theo tự nhiên. Về đến bờ hồ nhỏ, Lục Ly không nói điều gì, Bạch Thu Tuyết và Khương Khởi Linh cũng không hỏi. Tuy rằng Bạch Hạ Sương muốn hỏi thăm mấy câu, nhưng Bạch Thu Tuyết đã căn dặn, nàng cũng chỉ có thể coi như không có chuyện gì xảy ra. Lục Ly mang theo ba người ở bên này mấy ngày, sau đó quyết định đổi chỗ, hắn tu luyện mấy ngày đều không có bất cứ tiến triển, không bằng đi những nơi khác. Bốn người lại lần nữa khởi hành, một đường du sơn ngoạn thủy, ngắm đủ cảnh đẹp trong thiên hạ. Bốn người còn ở mấy ngày trong bộ lạc nằm trong rừng sâu núi thẳm, cảm thụ mùi vị lánh đời. Hai tháng sau, bốn người bay đến một thành trì lớn, trông thấy cảnh tượng rất thảm liệt. Ngoài thành lớn có đại quân đang khai chiến, hai bên quân đội ít nhất đều có mấy vạn người, hơn nữa không thiếu cường giả Quân Hầu cảnh, mỗi bên có mấy Nhân Hoàng. Phỏng chừng đại chiến đã được một khoảng thời gian dài, hai bên cộng lại chết trên một vạn người, ngoài thành thoạt trông chẳng khác gì địa ngục Tu La, rất là thê thảm. Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương nhìn thoáng qua thì sắc mặt tái nhợt. Khương Khởi Linh tuy rằng trước kia thấy nhiều trường hợp lớn, gần đây ít khi giết chóc, nhìn thấy trường hợp thảm liệt như vậy thì hơi không thích ứng - Hưm? Lục Ly sắc mặt trầm xuống, Đại địa Thần Châu phát sinh chiến sự lớn như vậy mà hắn chẳng biết chút gì? Là đám người Lục Chính Dương có sai sót hay vì có người cả gan làm loạn? Vì đi chơi nên Lục Ly thay đổi bề ngoài, nhóm Khương Khởi Linh cũng hóa trang, còn đeo mặt nạ, Nhân Hoàng đều chưa chắc có thể tra xét được hình dáng của bọn họ. Lục Ly thu lại hơi thở, cảnh giới của Khương Khởi Linh cũng cao, cho nên tuy rằng rất nhiều cường giả quét thần niệm qua lại không cách nào cảm ứng thực lực của bọn họ. Nhưng hơi thở của Bạch Thu Tuyết rất cường đại, bị người cảm ứng ra, Bạch Hạ Sương cũng đạt đến Quân Hầu cảnh đỉnh phong, xem như cường giả. Một Quân Hầu cảnh bay tới, thái độ không tính đặc biệt bá đạo, chắp tay nói: - Chư vị, chúng ta là người của Tây Duyên Sơn Triệu gia, đang tấn công thành Hỏa Diễm. Nếu chư vị đi ngang qua thì xin đừng nhúng tay, nhanh chóng rời đi. - Tây Duyên Sơn Triệu gia? Lục Ly nhìn hướng Khương Khởi Linh, Bạch Thu Tuyết, phát hiện hai người đều rất là mê mang, xem ra không phải gia tộc nổi tiếng gì. Nhưng nếu có Nhân Hoàng, hẳn là gia tộc lục phẩm hoặc thất phẩm. Hắn trầm ngâm giây lát hỏi: - Ta không quản các ngươi là Triệu gia hay Lý gia, tại sao vô cớ phát động chiến tranh? Còn chết nhiều người như vậy. Trong ấn tượng của Lục Ly thì Đại địa Thần Châu hẳn là phi thường bình tĩnh, Lục gia trấn áp khiến không có thế lực nào dám làm bậy. Cùng lắm là lén lút đấu đá nhau, hiện tại xuất hiện chiến tranh quy mô lớn như vậy, muốn lật trời sao? Lục Ly không biết Chấp Pháp Trưởng Lão để khu vực chính giữa làm nơi vô chủ, cho phép các đại gia tộc tranh đoạt. Trong khoảng thời gian này hắn đi chơi khắp nơi, không quan tâm ở hướng nào, nơi nào, không ngờ chạy đến chính giữa Đại địa Thần Châu, vừa lúc gặp phải hai gia tộc tranh đoạt địa bàn. Quân Hầu cảnh phía đối diện nghe khẩu khí của Lục Ly bá đạo như vậy thì có chút nổi nóng, người này cho rằng hắn là ai?
Chương 1534 Mắt mù?
Nơi vô chủ hiện tại nổi lên tranh đấu ở khắp nơi, vô số gia tộc giành giật địa bàn, đã được Thí Ma Điện cho phép, dù là công tử nhà quyền quý cũng không quản nơi này được. Triệu gia là một gia tộc thất phẩm, trước kia dưới quyền Vấn Tiên Điện, Chấp Pháp Trưởng Lão đặt ra nơi vô chủ có thể tùy ý tranh đoạt, Triệu gia tự nhiên muốn thừa cơ tranh đoạt địa bàn, phát triển lớn mạnh. Hơn nữa Triệu gia còn âm thầm đầu phục một trưởng lão của Lục gia, hứa hẹn khi giành được địa bàn về sau mỗi năm sẽ nộp lên chỗ tốt cho trưởng lão này, vì vậy Triệu gia rất là tự tin. Quân Hầu cảnh thấy Lục Ly không biết điều như vậy thì hơi bực tức nói: - Kêu các ngươi đi thì đi đi! Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Hiện tại không đi, lát nữa bị giết thì đừng trách ta không nhắc nhở. Hơn nữa ba đại mỹ nhân yểu điệu bên cạnh ngươi, chậc chậc. Vèo! Người này chưa nói hết câu, Lục Ly tùy tay ngưng tụ một đại thủ ấn đột nhiên vỗ qua, Quân Hầu cảnh nho nhỏ sao đỡ nổi một chưởng của Lục Ly? Người này giây lát bị đập rớt xuống mặt đất, thân thể hóa thành thịt nát, chết không toàn thây. Lục Ly khá tốt tính, nhục nhã hắn không sao, nếu dám nhục nhã Khương Khởi Linh, Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương thì sao hắn nhịn được? Đừng nói Quân Hầu cảnh nho nhỏ, dù là Triệu gia, Lục Ly muốn hủy diệt thì đơn giản như bóp chết một con kiến Vèo! Lục Ly ra tay, phương xa vô số cường giả đều bị kinh động, nhìn thấy người của nhà mình bị đập chết, vô số cường giả Triệu gia ở phương xa sát khí đằng đằng bay vọt tới. Nhiều cường giả của Triệu gia đều vươn ra thần niệm, không ai có thể nhận ra đám người Lục Ly, không ai ngờ Lục Ly sẽ mang theo nhóm Khương Khởi Linh chạy đến nơi này. Cho nên, cường giả của Triệu gia đều cho rằng Lục Ly là công tử nhà giàu, là Nhậm gia của thành Hỏa Diễm mời giúp đỡ đến, nếu không thì tại sao nói chuyện không hợp liền trực tiếp giết trưởng lão của nhà họ? Mười mấy cường giả như hổ rình mồi bay tới, bao vây đám người Lục Ly vào giữa, còn có một Nhân Hoàng bay đến, là một lão nhân uy nghi. Người này có chút kiêng kỵ nhìn Lục Ly cùng Bạch Thu Tuyết: - Mấy vị thuộc gia tộc nào? Tại sao muốn đối đầu với Triệu gia ta? Lục Ly một chiêu đánh chết trưởng lão Quân Hầu cảnh của Triệu gia, tuy trưởng lão này chỉ là Quân Hầu cảnh tiền kỳ, nhưng không phải người bình thường nào có thể đập chết, hắn lại cảm ứng không ra cảnh giới của Lục Ly, cho nên có chút lo lắng, không dám tùy ý ra tay. - Ta thuộc gia tộc nào không quan trọng! Lục Ly không có tâm trạng nói chuyện với võ giả của một gia tộc, phất tay nói: - Thừa dịp ta con chưa nổi giận, lập tức ngừng chiến xéo đi, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả. Với thân phận, địa vị của Lục Ly thì không cần để mắt một gia tộc lục, thất phẩm, nếu hắn tức giận dù là Dạ gia, Khổng gia, Khương gia đều phải khủng hoảng không thôi. Triệu gia chỉ như con kiến đối với hắn, mới rồi trưởng lão của Triệu gia còn dám khinh nhờn nhóm Khương Khởi Linh, sao Lục Ly có thể nói chuyện mềm mỏng với họ được? Lời nói bá đạo của Lục Ly chọc giận người Triệu gia, giết trưởng lão nhà bọn họ còn bắt họ ngừng chiến? Xem ra đúng là Nhậm gia của thành Hỏa Diễm mời giúp đỡ đến. Nhưng Lục Ly rất lạ mặt, ba người Khương Khởi Linh đều dịch dung, đám người không nhận ra. Nếu là công tử, tiểu thư trực hệ của tứ đại gia tộc thì cường giả Triệu gia chắc chắn biết. Nhân Hoàng của Triệu gia nổi giận, trừng Lục Ly nói: - Các hạ nếu giấu đầu lòi đuôi, còn ra tay giết người, vậy đừng trách chúng ta không khách khí. Triệu gia chúng ta không phải hạng người vô danh, Lục Quảng Đình đại nhân rất thưởng thức Triệu gia ta, làm sao có thể khiến các ngươi nhục nhã như vậy? - Lục Quảng Đình? Lục Ly hơi kinh ngạc, hắn có chút ấn tượng với người này, là một trong những trưởng lão của Lục gia, không phải trưởng lão có thực quyền nhưng có chút sức ảnh hưởng. Không ngờ rằng núi dựa sau lưng Triệu gia là trưởng lão của Lục gia, hèn gì kiêu ngạo bá đạo như vậy? - Hừm hừm! Bạch Hạ Sương khó chịu, trưởng lão của Lục gia là cái thá gì? Bởi vì việc Lục Trảm Thiên khiến Bạch Hạ Sương rất bất mãn với con cháu trác táng và lão bất tử của Lục gia. Bạch Hạ Sương cười khẩy nói: - Ôm chân trưởng lão của Lục gia, hèn gì Triệu gia uy phong như thế? Hở chút là công thành diệt bộ tộc của người ta, thật lợi hại. Lời châm chọc mỉa mai của Bạch Hạ Sương nghe vào tai cường giả Triệu gia thì đinh ninh bọn họ bị Lục Quảng Đình dọa, một Quân Hầu cảnh đỉnh phong lạnh lùng cười nói: - Cô nương sợ? Nếu nàng muốn kết giao với Lục đại nhân thì tại hạ có thể dẫn tiến. Lục đại nhân có vừa mắt nàng hay không thì phải xem vận khí của nàng... - Tìm cái chết! Lục Ly lại một lần nữa tức điên, đùa giỡn thê tử của hắn ngay trước mặt hắn, Triệu gia thật sự là chán sống? Hắn nâng tay ngưng tụ một bàn tay to vỗ về phía người này. - Thật can đảm! Các cường giả của Triệu gia nổi giận, trong tay Nhân Hoàng kia xuất hiện một cây trường thương đột nhiên đâm về phía Lục Ly. Lục Ly vung tay lên khiến ba người Khương Khởi Linh lùi lại, hắn không tránh né, tùy tay ngưng tụ một ít Linh Phong Thần Binh bắn đi bốn phương tám hướng. Linh Phong Thần Binh của Lục Ly khủng bố cỡ nào? Không nói tới những Quân Hầu cảnh, Nhân Hoàng này, cho dù Địa Tiên cũng có thể dễ dàng bị đâm chết. Cho nên chỉ thấy từng luồng sáng màu xanh vụt qua, thân thể của mười mấy cường giả thoáng chốc nổ tung, ngay cả Nhân Hoàng kia cũng không ngăn được. Bùm bùm bùm! Sau một chuỗi tiếng nổ, mười mấy cường giả Triệu gia đều bị nổ thành huyết vụ, cường giả của Triệu gia ở phương xa thoáng chốc luống cuống. Bọn họ đều thấy tình huống vừa rồi, vốn đinh ninh nhóm Lục Ly nể mặt Lục Quảng Đình sẽ rút đi, không ngờ rằng Lục Ly lại lần nữa ra tay, hơn nữa một lần ra tay đã giết nhiều người như vậy. - Địa Tiên! Lục Ly tuyệt đối là cấp bậc Địa Tiên, nếu không thì làm sao có thể dễ dàng giây giết Nhân Hoàng? Tộc vương Triệu gia ở phương xa lộ ánh nhìn hoảng loạn, trong tay hắn đột nhiên bóp nát một ngọc phù, theo sau rống to lên.
Chương 1535 Mắt mù?
- Mọi người không cần hoảng, Lục Quảng Đình đại nhân ở Đào Hoa Nguyên gần đây, ta đã thông báo cho hắn, Lục đại nhân sẽ đến ngay! Triệu gia và gia tộc phụ thuộc của Triệu gia thấy nhóm người Lục Ly khủng bố như vậy đều luống cuống, nghe lời của tộc vương Triệu gia thì yên lòng. Bọn họ biết Lục Quảng Đình, đó là trưởng lão của Lục gia, nhóm Lục Ly dù cuồng, dù ngạo tới đâu thì đối diện Lục gia cũng phải nhận hèn. Tộc vương Triệu gia rống lên như vậy cũng có ý muốn trấn Lục Ly, miễn cho hắn giết lung tung. Lục Ly quả thực bị trấn, nghe nói Lục Quảng Đình sắp đến thì hắn không có tiếp tục ra tay, mặt không cảm xúc đứng yên, trong lòng cười nhạt. Bởi vì Lục Ly đột nhiên tham gia vào, hai đại quân vốn đang chém giết đều không hẹn mà cùng ngừng lại. Triệu gia là bởi vì thế cục không rõ ràng, không dám tiếp tục công kích. Nhậm gia của thành Hỏa Diễm vốn không đánh lại Triệu gia, nếu tiếp tục chiến đấu nhất định là kết cục nhà tan cửa nát, hiện tại Lục Ly tham gia, bọn họ vui vẻ ngưng chiến. Vèo! Chốc lát sau, chỉ mất thời gian hai nén hương, mấy bóng người từ xa bay vọt tới, tổng cộng ba người, một Địa Tiên, hai Nhân Hoàng. Địa Tiên là một vị trung niên tướng mạo đường đường, vẻ mặt ngạo khí, phớt lờ xác chết nằm trên chiến trường, cũng không nhìn Lục Ly, nhưng khi quét qua ba người Khương Khởi Linh thì mắt hơi sáng ngời. - Triệu Nhị! Hắn mang người trực tiếp bay đến chỗ tộc vương Triệu gia, khuôn mặt uy nghi nhìn quét toàn trường một cái, hỏi thăm: - Chuyện gì? Đưa tin cho bổn tọa làm cái gì? - Xin lỗi, Lục đại nhân! Tộc vương Triệu gia phi thường cung kính vái chào, theo sau chỉ hướng Lục Ly nói: - Chúng ta đang chinh phạt Nhậm gia, vị công tử này mạo muội tham gia, hơn nữa nói chuyện không hợp trực tiếp giết trưởng lão của nhà ta. Tam đệ của ta mang người qua lý luận, còn nâng ra uy danh của đại nhân, bảo hắn đừng nối giáo cho giặc, nhưng hắn giết hết nhóm người của tam đệ, nha đầu kia còn chửi rủa uy danh của Lục đại nhân... Tộc vương Triệu gia nói chuyện rất có kỹ xảo, chọc giận Lục Quảng Đình. Lục Quảng Đình còn chưa giận, hai thuộc hạ bên cạnh đã thay đổi sắc mặt. Một người bay đến gần nhìn Lục Ly một lúc, hỏi: - Ta là chấp sự ngoại đường của Lục gia, Lục Quảng Viễn, ngươi là ai? Đến từ gia tộc nào? Tại sao ở đây giết người lung tung? Lục Quảng Đình vẫn không nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Ly và nhóm Khương Khởi Linh, sâu trong con ngươi lộ ra một chút nghi hoặc. Lục Quảng Đình thấy nhóm Lục Ly hơi quen mắt, hắn không giao tiếp nhiều với nhóm Lục Ly, Khương Khởi Linh, nhưng ngẫu nhiên gặp mặt vài lần, bởi vậy tuy không nhìn thấu ngụy trang của họ, nhưng có chút nghi ngờ. Lục Quảng Đình không liên tưởng đến thân phận thật của Lục Ly, bởi vì Lục Ly lần này đi ra ít khi gây chú ý, bên ngoài không biết, đều cho rằng Lục Ly đang bế quan trong Mộc Ngục. Lục Quảng Đình làm sao ngờ được Lục Ly chạy đến chỗ này, còn nhúng tay vào phân tranh giữa hai gia tộc lục, thất phẩm? Lục Ly không thèm nhìn Lục Quảng Đình, nhìn thẳng vào Lục Quảng Viễn, hỏi: - Cái gì gọi là ta loạn giết người? Ta mới giết vài người? Triệu gia tấn công thành Hỏa Diễm, nơi này đều đã chết trên vạn người, các ngươi mắt mù đều không thấy được? Đã chết trên vạn người nhưng mặc kệ, ta giết vài người, các ngươi lại muốn quản? Các ngươi làm trưởng lão và chấp sự Lục gia cái kiểu gì? Lục Ly làm đệ nhất nhân Đấu Thiên Giới được một thời gian, ở địa vị cao lâu năm, trên người tự nhiên mang theo uy nghi của người bề trên. Hắn giận dữ, mọi người thoáng chốc cảm giác áp lực uy áp như núi cao ập đến, khiến nhiều người không dám thở mạnh, trong một chốc toàn trường câm như hến. Lục Quảng Viễn bị dọa, vừa rồi khí thế của Lục Ly khiến hắn cho rằng Lục Chính Dương đang răn người. Nhưng Lục Quảng Viễn phản ứng rất nhanh, bởi vì Lục Ly nói sai. Nơi này đã chết nhiều người như vậy, nhưng không liên quan gì với Lục gia, bởi vì nơi này là nơi vô chủ. Chấp Pháp Trưởng Lão đại biểu Thí Ma Điện ra thông báo, nhận định nơi này là nơi vô chủ, khai chiến ở đây là hợp pháp. Chẳng những hợp pháp, các đại gia tộc không được tham gia, không thể thiên vị bất cứ bên nào. Cho nên Lục Ly chỉ trích bọn họ mắt mù, rõ rành rành là kiếm chuyện. Lục Quảng Viễn họ Lục, tự nhiên cũng là con cháu của Lục gia, chẳng qua là chi thứ. Cấp bậc như chấp sự không có tư cách gặp mặt Lục Ly, chỉ có thể từ xa mơ hồ nhìn một cái. Cho nên hắn tự nhiên không thể nào nhận ra Lục Ly, sau khi tỉnh ngộ lại thì giận tím mặt. Tiểu tử này là ai? Khẩu khí lớn như vậy? Làm hắn bị sợ luôn? Lục Quảng Viễn thấy Lục Ly phi thường xa lạ, tuyệt đối không phải công tử nổi tiếng trong tứ đại gia tộc, càng không phải là công tử của Lục gia, nếu không thì chắc chắn hắn đã biết mặt. - Thật can đảm! Nhẫn trong tay Lục Quảng Viễn lóe sáng, xuất hiện một thanh trường kiếm, nổi giận đùng đùng nói: - Tiểu tử này, cho ngươi một lần cơ hội, lập tức quỳ xuống. Mặt khác báo cho gia tộc của ngươi, kêu trưởng bối trong gia tộc của ngươi lại đây, nếu không thì dưới kiếm của bổn tọa, ngươi chết vô ích! - Hi hi hi! Bạch Hạ Sương ở phía sau nghe buồn cười, chấp sự của Lục gia hỏi thăm đệ nhất nhân Lục gia đến từ gia tộc nào? Hơn nữa muốn cho Lục Chính Dương lại đây? Xem tình huống, nếu Lục Ly không biểu lộ thân phận, hôm nay sẽ là gà nhà bôi mặt đá nhau. Bạch Hạ Sương cất tiếng cười khiến Lục Quảng Đình trong lòng hơi giật nảy mình. Tình huống như vậy mà Bạch Hạ Sương còn cười được? Nữ nhân bình thường gặp phải loại sự tình này đã sớm dọa ngớ ngẩn? Nếu Bạch Hạ Sương đầu óc không có vấn đề thì chắc chắn là nàng có chỗ tự tin? Lục Quảng Đình bỗng nhìn về phía Lục Ly, thần niệm cũng tra xét rõ ràng, khi hắn thấy mái tóc trắng của Lục Ly thì trong lòng đột nhiên run lên. Đại địa Thần Châu có nhiều người tóc bạc, một số chủng tộc đặc biệt có đủ loại màu tóc. Nhưng bá khí trên người Lục Ly, cùng với uy áp phát ra khi vừa rồi nói chuyện, khiến Lục Quảng Đình trong lòng có loại dự cảm không may.
Lần này hắn không có đích đến, đi đến đâu thì hay tới đó, chơi mệt thì tìm một chỗ ở tạm một khoảng thời gian, vừa lúc nghĩ biện pháp dung hợp mười hai bức Chân Ý Đồ. Bốn người một đường du sơn ngoạn thủy, dù sao Hòa Nguyệt để lại Tử Thể trong Thiên Tà Châu, có tình huống gì Hòa Nguyệt sẽ lập tức liên hệ hắn. Lúc đi lúc ngừng, nhóm Lục Ly còn thay đổi cách ăn mặc, miễn cho bị người nhận ra. Dù sao thân phận của Lục Ly vượt hơn bình thường, bị nhận ra khó tránh khỏi sẽ có người tiến đến bái kiến. Mỗi đến một chỗ, Lục Ly sẽ một mình đi trong thành, tìm thương hội hỏi thăm quanh khu vực này có thắng cảnh nào đặc biệt đẹp, chơi vui không. Sau khi hỏi rõ ràng rồi Lục Ly lặng lẽ rời đi, hắn trước kia học một loại thuật dịch dung, với cảnh giới hiện tại của hắn, chỉ cần không gặp phải Địa Tiên thì bình thường sẽ không bị người nhìn thấu. Trong mỗi đại vực trên cơ bản đều sẽ có cảnh đẹp, bởi vì phong tục thói quen khác nhau, cũng sẽ có nét phong tình độc đáo. Lúc đi lúc ngừng, tâm trạng của bốn người cực tốt. Chơi hai, ba tháng sau, Lục Ly tìm được một hồ nhỏ phong cảnh đặc biệt tốt lại hẻo lánh, quyết định ở đây định cư nửa tháng, hắn sắp bắt đầu dung hợp Chân Ý Đồ. Lục Ly tự mình ra tay xây dựng một căn nhà gỗ, bốn người ở trong này. Mỗi ngày Bạch Hạ Sương ra ngoài săn thú, Bạch Thu Tuyết ra tay nướng thịt, Khương Khởi Linh thì phụ trách dọn dẹp, Lục Ly phụ trách ăn. Ăn xong, hắn cùng ba người tán gẫu mấy câu, sau đó một mình ngồi xếp bằng trên tảng đá lớn ven hồ, tham ngộ. Đến buổi tối, Lục Ly ngừng tu luyện, cùng ba người tản bộ ven hồ, hóng gió đêm, ngắm bóng đêm và ánh trăng, chờ đêm khuya thì bốn người ôm nhau ngủ, mỗi ngày hạnh phúc mà đầy đủ. Mặc dù Đấu Thiên Đại Đế đã nhắc nhở Lục Ly, tham ngộ mười hai bức Chân Ý Đồ thì đơn giản, dung hợp mới là vấn đề lớn, Lục Ly tham ngộ bảy, tám ngày sau vẫn thấy nhức đầu. Bởi vì Lục Ly tham ngộ lâu như vậy, căn bản không biết làm sao dung hợp. Cảm giác không biết bắt đầu từ phương hướng nào, giống như một con ruồi không đầu, căn bản không biết đường ra. Muốn dung hợp hai áo nghĩa lại thì cần tìm được điểm phù hợp, từ từ từng chút một dung hợp. Mà hiện tại, muốn dung hợp mười hai áo nghĩa thì phải tìm được điểm phù hợp, Lục Ly cũng không biết làm sao dung hợp. Cái này giống như hai sợi dây thừng mà biến thành một sợi, rất đơn giản, chỉ cần biết cách là có thể bện hai sợi dây thừng vào nhau, tuy hai mà một. Hiện tại Lục Ly có mười hai sợi dây thừng thô mảnh dài ngắn khác nhau, lộn xộn, không có các manh mối, Lục Ly muốn tìm cách bện chúng nó thành một sợi, có thể tưởng tượng khó khăn lớn cỡ nào. - Căn nguyên chân ý, vạn vật có duyên, chân không hư vọng, trọng điểm ở nguyên và chân, chỉ cần cảm ngộ hai chữ này thì ngươi sẽ ngộ. Lục Ly nhớ lại câu Đấu Thiên Đại Đế đã nói, nhưng cảm giác như lúc đọc quyển kinh thư của Đấu Thiên Đại Đế, hoàn toàn không hiểu nổi. Câu nói này quá huyền diệu, hơn nữa cảm giác chẳng liên quan gì đến Chân Ý Đồ. Vèo! Ở bên hồ nhỏ đến ngày thứ mười một, phương xa bay tới một người phá vỡ sinh hoạt yên lặng của Lục Ly. Người đến là một nữ nhân, còn là nữ nhân bình thường mà hoàn toàn lạ mặt, cảnh giới chỉ có Bất Diệt cảnh. - Đại nhân! Nữ nhân bay đến cách Lục Ly nghìn trượng thì khom người vái chào, cung kính nói: - Chủ nhân nhà ta cho mời ngươi đi U Lương Sơn gặp mặt. Lục Ly biết U Lương Sơn, cách gần đây nghìn dặm, trước đó hắn có đi vào đó chơi. Trong mắt Lục Ly lộ ra một chút tò mò, chủ nhân của người này chắc chắn biết thân phận của chính mình, trong Đấu Thiên Giới, ai mà lên mặt quá vậy, khiến hắn hạ thấp mình đi bái kiến? Ba người Khương Khởi Linh bị người này kinh động, trong mắt đồng dạng có chút tò mò, Lục Ly trầm tư giây lát phất tay nói: - Ngươi lui xuống trước đi. Lục Ly không nói sẽ đi, cũng không từ chối, chờ người này lui xuống hắn mới nói: - Khởi Linh, các nàng ở đây chơi một lúc hay muốn vào trong Thiên Tà Châu? Ta đi gặp người này một chút. Khương Khởi Linh cùng Bạch Thu Tuyết nhìn nhau một cái, hai người nhếch môi cười. Khương Khởi Linh nói: - Phu quân hãy đi đi, dù sao nghìn dặm khá gần, không cần lo lắng an toàn của chúng ta, nói sao thì ta cũng là Hóa Thần. - Tốt! Lục Ly nhảy người lên rời đi, Bạch Hạ Sương mấy lần muốn nói chuyện, lại bị Bạch Thu Tuyết ngăn lại. Chờ Lục Ly bay đi rồi nàng mới bĩu môi nói: - Tỷ tỷ, cản ta làm gì? Ta cũng muốn đi nhìn xem! - Ha ha! Bạch Thu Tuyết cười khẽ nói: - Phu quân nhất định là đi gặp một nữ nhân, hắn không kêu khiến chúng ta đi, chúng ta tự nhiên phải hiểu chuyện một ít. - Nữ nhân? Bạch Hạ Sương càng thêm tò mò, chớp chớp mắt to hỏi: - Chẳng phải phu quân không nạp thiếp sao? Chẳng lẽ lén nuôi hồ ly tinh ở bên ngoài? - Ha ha! Khương Khởi Linh cười to, trước ngực phập phồng con sóng, nàng không nói gì thêm, nàng cực kỳ tin tưởng Lục Ly. Khoảng thời gian trước nếu Lục Ly đồng ý thì bọn họ chắc chắn sẽ thêm rất nhiều tỷ muội, Lục Ly muốn nạp thiếp, ai cũng không ngăn được, hắn cần gì lén lút đi gặp tình nhân. Khương Khởi Linh cùng Bạch Thu Tuyết đều đoán được người đến nhất định là nữ nhân, nhưng không biết là ai, nếu như là nam nhân thì ai dám khiến Lục Ly hạ mình đi gặp? Vèo! Lục Ly ung dung bay trên trời, trong lòng hắn cũng đoán được là nữ nhân, nhưng không xác định là ai, nếu cự ly không xa thì hắn không ngại đi một chuyến. Rất nhanh, U Lương Sơn xuất hiện trong tầm mắt phía trước. Núi này rất là kỳ lạ, mặc kệ trời nắng gắt cỡ nào, nhiệt độ cao tới đâu thì trong núi cực kỳ mát mẻ. Hơn nữa trong núi cây cối xanh um, hoa nhỏ màu tím mọc khắp nơi, là điểm du lịch rất nổi tiếng. Lúc bình thường nơi này thường có người đến chơi, hôm nay lại yên lặng vô cùng, xem ra có người dọn bốn phía rồi. Lục Ly phát hiện một ít hộ vệ ở gần đó bao vây U Lương Sơn kín kẽ. Lục Ly phớt lờ những hộ vệ ẩn nấp này, các hộ vệ hiển nhiên đều biết thân phận của hắn, càng không dám ngăn trở.
Chương 1532 Cho ta một cơ hội
Lục Ly bay lên đỉnh núi, trên đỉnh núi có ngôi chùa cổ, nhưng từ lâu đã bị hoang phế, về sau có một tiểu gia tộc tu sửa lại, tuy không có hòa thượng, nhưng mang chút ý vị tích cổ. Lục Ly đáp xuống đỉnh núi, tìm đường nhỏ đi hướng chùa cổ, hắn cũng không có vươn ra thần niệm, bởi vì từ xa đã ngửi được mùi nhang, biết trong chùa miếu có người, thật ra trong lòng hắn cũng đoán được là ai. Đi vào chùa cổ, nhìn tường loang lổ và đá xanh lót đường, trong lòng Lục Ly không khỏi có chút buồn bã, thậm chí không muốn đi vào bên trong. Tạm dừng một lúc, hắn vẫn là cất bước đi hướng bên trong. Ngoài chùa có cửa gỗ, hắn nhẹ nhàng đẩy mở, đập vào mắt là một bóng dáng yêu kiều quỳ trên bồ đoàn, một nữ nhân đang quỳ lạy phật. Tượng phật rất cũ, nhiều chỗ tróc sơn, là một bức tượng Đại Tự Tại Bồ Tát, mơ hồ thấy trên mặt Bồ Tát có nét từ ái và uy nghiêm. Nữ nhân mặc áo tu màu trắng, tóc tơ rũ xuống sau lưng, eo rất mảnh, một bàn tay ôm trọn, giờ phút này bởi vì quỳ trên mặt đất, mông vêu hơi vễnh lên, cho người vô hạn mơ màng. Chỉ thấy một bóng lưng, nữ nhân này là một mỹ nhân tuyệt thế, hơn nữa trên người nàng toát ra thiền ý nhè nhẹ, tăng thêm hơi thở xuất trần. Nếu có công tử trác táng thấy cảnh này, phỏng chừng lập tức sẽ tâm thần dập dờn. Lục Ly nhìn một cái, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc, bởi vì hắn vốn cho rằng là Bàn Nhược hoặc Dạ Tiểu Tịch, không ngờ rằng là một bóng lưng xa lạ, tuy rằng người này mặc áo tu màu trắng nhưng có mái tóc đen, Bàn Nhược luôn để đầu trọc. Xuất phát từ sự tôn trọng với người khác, Lục Ly không có vươn ra thần niệm, chỉ yên lặng đứng, nhìn nữ tử lạy Bồ Tát. Lạy chín lần, nữ nhân mới chậm rãi đứng lên, nàng lại lần nữa cúi người vái Bồ Tát, mới chậm rãi quay đầu lại, cùng Lục Ly nhìn nhau. Mắt Lục Ly bỗng sáng rực, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc. Hắn nhìn thấy một thiếu nữ tuyệt sắc, thiếu nữ cỡ mười bảy, tám tuổi, lứa tuổi hoa chớm nở, trên người toát ra hơi thở thanh xuân. Thiếu nữ tuy rằng mặc áo tu màu trắng nhưng số đo vừa người, tôn lên vóc dáng yểu điệu của nàng. Tuy rằng chỉ có mười bảy, mười tám tuổi nhưng thiếu nữ đã phát dục đầy đủ, chỗ nên nhô thì phình ra, chỗ nên hóp vào thì lõm vào, đặc biệt là khuôn mặt tinh trí tuyệt mỹ đó tựa như phấn điêu ngọc mài, nhìn khiến người hơi chói mắt. Quan trọng nhất khí chất của nữ nhân này, có lẽ vì nhiều năm tu thiền, trên người nàng không dính mùi khói lửa, giống như một đóa sen trắng, thuần khiết vô cùng, xuất trần phiêu dật. Đôi mắt đen láy của nữ nhân ngớ ngẩn nhìn Lục Ly, trong con ngươi dường như có muôn vàn lời muốn nói, ẩn chứa vô vàn tình cảm. Nếu như nói rất nhiều nữ nhân ánh mắt biết nói, có thể gợi tình. Vậy mắt của nữ nhân này làm người ta chìm đắm vào trong đó, không cách nào tự thoát ra. Nữ nhân quả nhiên là người quen, Lục Ly không đoán sai, là Bàn Nhược. Nhưng ở trong đầu hắn thì Bàn Nhược là một tiểu ni cô, một tiểu nha đầu, giờ phút này để tóc dài, còn trưởng thành đại cô nương, khó trách hắn xem bóng lưng đều không nhận ra. Trong suy nghĩ của hắn dường như đã mấy năm không gặp Bàn Nhược, năm nay nàng cũng đã mười bảy tuổi, mấy năm này là giai đoạn thân thể nữ nhân phát dục nhanh nhất, nữ lớn mười tám thay đổi nhiều quả nhiên có đạo lý. Nhìn đôi mắt mang theo muôn vàn tình cảm của Bàn Nhược, Lục Ly trong một chốc không biết nên nói sao, chỉ có thể ngơ ngẩn đứng. Hắn nhớ lại lần đầu tiên gặp Bàn Nhược, khi đó ở Phật Sơn nàng còn là đứa trẻ bảy, tám tuổi, chui vào nhã các của hắn, ngọt ngào gọi hắn là ca ca. - Lục ca ca! Cuối cùng vẫn là Bàn Nhược lên tiếng trước, trong giọng nói cũng không có u oán cùng oán hận, âm thanh dịu nhẹ khiến người sinh lòng thương tiếc. Nàng tạm dừng một lúc, ngớ ngẩn nhìn Lục Ly, hỏi: - Ca ca còn nhận Bàn Nhược làm muội muội không? - Nhận! Chỗ mềm mại trong lòng Lục Ly bị chạm vào, phi thường kiên định nói: - Bàn Nhược vĩnh viễn là tiểu muội muội của ta, Lục ca ca cả đời đều sẽ không chối bỏ muội! Bàn Nhược cười ngọt ngào, nước mắt lặng lẽ rơi, làm Lục Ly nhìn mà lòng rung động, hắn rất khó chịu khi thấy nữ nhân rơi lệ. Hắn cưỡng ép chính mình quay đầu đi, hắn sợ chính mình mềm lòng làm ra chuyện tổn thương Bàn Nhược, trong lòng hắn cũng hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể mềm lòng, nếu không thì sẽ hại Bàn Nhược cả đời. Bàn Nhược nhìn thấy Lục Ly quay đầu đi, trên mặt lộ ra đau thương, nàng lấy khăn tay ra lau nước mắt, cười gượng gạo nói: - Lục ca ca, hôm nay Bàn Nhược mạo muội đến tìm ngươi, cũng không phải muốn dây dưa ngươi. Ta biết Lục ca ca có việc lớn muốn làm, Bàn Nhược sẽ không liên lụy ngươi, ta chỉ cầu ngươi đồng ý ta một việc. Lục Ly nhướng mày, không có chần chừ, gật đầu nói: - Muội nói đi, nếu ta có thể làm được thì tuyệt đối không đùn đẩy. - Ừm! Bàn Nhược cúi đầu, trầm tư giây lát, khi ngước đầu lên thì trong mắt một mảnh kiên nghị, nàng cắn răng nói: - Ta biết Lục ca ca sắp đi Thần Giới, Bàn Nhược sẽ luôn cố gắng tu luyện, tranh thủ phi thăng đi Thần Giới. Ta muốn xin Lục ca ca là nếu Bàn Nhược phi thăng đi Thần Giới tìm được ngươi, ngươi có thể cho Bàn Nhược một cơ hội được không? - A! Nhìn đôi mắt kiên nghị của Bàn Nhược, tim Lục Ly rung lên. Không ngờ Bàn Nhược muốn theo hắn đi Thần Giới, muốn cả đời cố gắng thành Thần đi tìm hắn. Đây là tình cảm đậm sâu đến mức nào? Trong phút chốc Lục Ly không biết nên nói cái gì, trong lòng bất giác rất là cảm động, nhưng hắn vẫn khuyển nhủ: - Bàn Nhược, muội hãy nghe ta nói, tuổi của muội còn chưa hiểu cái gì là tình yêu thật sự. Có lẽ muội chỉ là đơn phương thân thiết với ta, có lẽ có chút sùng bái, thật ra đây không phải là ái. Trên thế giới này có nhiều nam nhân tốt, muội hãy tiếp xúc nhiều rồi sẽ phát hiện dù thiếu một người thì thế giới vẫn tốt đẹp. - Lời này ta thường nói với công tử tỏ tình với ta, Lục ca ca, nếu ngươi ghét bỏ Bàn Nhược thì cứ nói thẳng. Bàn Nhược đùa cợt cười nói: - Ta biết trên thế giới có nhiều nam nhân tốt, nhưng Bàn Nhược tu thiền, ta chỉ tin tưởng duyên phận.
Chương 1533 Tây Duyên Sơn, Triệu gia
- Từ lần đầu gặp mặt ca ca thì ta cảm thấy ca ca và ta có duyên. Hoặc là Lục ca ca là kiếp của ta, không vượt qua kiếp thì ta định sẵn không cách nào thành Phật. Nếu không thể thành Phật, vậy nhập ma đi, đời này Bàn Nhược muốn nhập ma vì ngươi. - Nhập ma vì ngươi? Thành ma vì ta? Lục Ly ngượng ngùng vuốt sống mũi, không nói nên lời. Tiểu cô nương cố chấp vô cùng, quan trọng nhất là nàng tu thiền, nhận định rồi là cố chấp, e rằng cả đời đều không ra được. Lục Ly nhìn qua Bàn Nhược, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt kia, hắn nghĩ ra một cách vẹn toàn đôi bên, mở miệng nói: - Được, Bàn Nhược, ta đồng ý với muội. Nếu muội có thể thành Thần thì có thể đi tìm ta. Nhưng muội phải đồng ý với ta một điều kiện, nếu ba mươi năm mà muội không cách nào thành Thần, vậy hãy hoàn toàn quên ta, ở Đại địa Thần Châu tìm một nam nhân gả đi, yên phận sống qua ngày. - Tốt! Bàn Nhược đồng ý ngay, nở nụ cười tươi rói, giống như đứa con nít được món đồ chơi mà mình thích. Nàng thâm tình chăm chú nhìn Lục Ly, suýt chút hòa tan hắn. Bàn Nhược tạm dừng một lúc, nàng yếu ớt mở miệng nói: - Lục ca ca, ta có thể ôm ngươi một cái không? Chỉ một cái thôi! Lục Ly buồn cười, chủ động vươn ra hai tay ôm Bàn Nhược vào trong ngực, thân thể mềm mại run lên, hai tay gắt gao ôm Lục Ly. Lục Ly vốn chỉ định nhẹ nhàng ôm nhau, lần này hai người thân thể hoàn toàn dán vào nhau, trước ngực Bàn Nhược mềm mại, mùi thơm từ cơ thể đều bị hắn cảm thụ rõ ràng. Nửa nén hương sau, Bàn Nhược lưu luyến tách ra, nàng thâm tình nhìn Lục Ly nói: - Lục ca ca, ta về đây, chúng ta giao hẹn rồi đó, gặp ở Thần Giới. Nói xong Bàn Nhược xoay người rời đi, đi ra chùa miếu, giẫm chân sau nhẹ nhàng bay đi như cọng lông chim, ở giữa không trung quay đầu nhoẻn miệng cười, Lục Ly nhìn choáng váng. - Ài. Bàn Nhược rời đi, Lục Ly nhức đầu, từ xưa chữ tình dễ giết người, câu nói này quả nhiên không phải nói cho có. Nếu là nữ nhân khác thì Lục Ly sẽ không đến gặp mặt, nhưng tiểu nha đầu đáng yêu như Bàn Nhược, sao hắn nỡ lòng nào tổn thương nàng? Vấn đề là nếu không nhẫn tâm thì có lẽ sẽ hại nàng cả đời. Nếu hắn đi Thần Giới, không còn về nữa, Bàn Nhược cũng không cách nào thành Thần, có lẽ nàng sẽ vướng bận bi thương cả đời, cuối cùng buồn bực không vui rời đi nhân thế. Thiên tư của Bàn Nhược rất tốt, tuy rằng mới mười bảy, mười tám tuổi nhưng đã đột phá Nhân Hoàng. Nhưng Nhân Hoàng cùng cảnh giới thành Thần cách biệt như trời với đất, đừng nói Nhân Hoàng, cũng đừng nói Địa Tiên, xem như là Hóa Thần đỉnh phong, ai có thể có nắm chắc thành Thần? - Thôi mặc kệ! Lục Ly lắc đầu vứt hết mấy chuyện nhức đầu này sang một bên. Có lẽ đây là duyên phận, ông trời đã định sẵn, hắn không cách nào thay đổi ý tưởng của Bàn Nhược, chỉ có thể thuận theo tự nhiên. Về đến bờ hồ nhỏ, Lục Ly không nói điều gì, Bạch Thu Tuyết và Khương Khởi Linh cũng không hỏi. Tuy rằng Bạch Hạ Sương muốn hỏi thăm mấy câu, nhưng Bạch Thu Tuyết đã căn dặn, nàng cũng chỉ có thể coi như không có chuyện gì xảy ra. Lục Ly mang theo ba người ở bên này mấy ngày, sau đó quyết định đổi chỗ, hắn tu luyện mấy ngày đều không có bất cứ tiến triển, không bằng đi những nơi khác. Bốn người lại lần nữa khởi hành, một đường du sơn ngoạn thủy, ngắm đủ cảnh đẹp trong thiên hạ. Bốn người còn ở mấy ngày trong bộ lạc nằm trong rừng sâu núi thẳm, cảm thụ mùi vị lánh đời. Hai tháng sau, bốn người bay đến một thành trì lớn, trông thấy cảnh tượng rất thảm liệt. Ngoài thành lớn có đại quân đang khai chiến, hai bên quân đội ít nhất đều có mấy vạn người, hơn nữa không thiếu cường giả Quân Hầu cảnh, mỗi bên có mấy Nhân Hoàng. Phỏng chừng đại chiến đã được một khoảng thời gian dài, hai bên cộng lại chết trên một vạn người, ngoài thành thoạt trông chẳng khác gì địa ngục Tu La, rất là thê thảm. Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương nhìn thoáng qua thì sắc mặt tái nhợt. Khương Khởi Linh tuy rằng trước kia thấy nhiều trường hợp lớn, gần đây ít khi giết chóc, nhìn thấy trường hợp thảm liệt như vậy thì hơi không thích ứng - Hưm? Lục Ly sắc mặt trầm xuống, Đại địa Thần Châu phát sinh chiến sự lớn như vậy mà hắn chẳng biết chút gì? Là đám người Lục Chính Dương có sai sót hay vì có người cả gan làm loạn? Vì đi chơi nên Lục Ly thay đổi bề ngoài, nhóm Khương Khởi Linh cũng hóa trang, còn đeo mặt nạ, Nhân Hoàng đều chưa chắc có thể tra xét được hình dáng của bọn họ. Lục Ly thu lại hơi thở, cảnh giới của Khương Khởi Linh cũng cao, cho nên tuy rằng rất nhiều cường giả quét thần niệm qua lại không cách nào cảm ứng thực lực của bọn họ. Nhưng hơi thở của Bạch Thu Tuyết rất cường đại, bị người cảm ứng ra, Bạch Hạ Sương cũng đạt đến Quân Hầu cảnh đỉnh phong, xem như cường giả. Một Quân Hầu cảnh bay tới, thái độ không tính đặc biệt bá đạo, chắp tay nói: - Chư vị, chúng ta là người của Tây Duyên Sơn Triệu gia, đang tấn công thành Hỏa Diễm. Nếu chư vị đi ngang qua thì xin đừng nhúng tay, nhanh chóng rời đi. - Tây Duyên Sơn Triệu gia? Lục Ly nhìn hướng Khương Khởi Linh, Bạch Thu Tuyết, phát hiện hai người đều rất là mê mang, xem ra không phải gia tộc nổi tiếng gì. Nhưng nếu có Nhân Hoàng, hẳn là gia tộc lục phẩm hoặc thất phẩm. Hắn trầm ngâm giây lát hỏi: - Ta không quản các ngươi là Triệu gia hay Lý gia, tại sao vô cớ phát động chiến tranh? Còn chết nhiều người như vậy. Trong ấn tượng của Lục Ly thì Đại địa Thần Châu hẳn là phi thường bình tĩnh, Lục gia trấn áp khiến không có thế lực nào dám làm bậy. Cùng lắm là lén lút đấu đá nhau, hiện tại xuất hiện chiến tranh quy mô lớn như vậy, muốn lật trời sao? Lục Ly không biết Chấp Pháp Trưởng Lão để khu vực chính giữa làm nơi vô chủ, cho phép các đại gia tộc tranh đoạt. Trong khoảng thời gian này hắn đi chơi khắp nơi, không quan tâm ở hướng nào, nơi nào, không ngờ chạy đến chính giữa Đại địa Thần Châu, vừa lúc gặp phải hai gia tộc tranh đoạt địa bàn. Quân Hầu cảnh phía đối diện nghe khẩu khí của Lục Ly bá đạo như vậy thì có chút nổi nóng, người này cho rằng hắn là ai?
Chương 1534 Mắt mù?
Nơi vô chủ hiện tại nổi lên tranh đấu ở khắp nơi, vô số gia tộc giành giật địa bàn, đã được Thí Ma Điện cho phép, dù là công tử nhà quyền quý cũng không quản nơi này được. Triệu gia là một gia tộc thất phẩm, trước kia dưới quyền Vấn Tiên Điện, Chấp Pháp Trưởng Lão đặt ra nơi vô chủ có thể tùy ý tranh đoạt, Triệu gia tự nhiên muốn thừa cơ tranh đoạt địa bàn, phát triển lớn mạnh. Hơn nữa Triệu gia còn âm thầm đầu phục một trưởng lão của Lục gia, hứa hẹn khi giành được địa bàn về sau mỗi năm sẽ nộp lên chỗ tốt cho trưởng lão này, vì vậy Triệu gia rất là tự tin. Quân Hầu cảnh thấy Lục Ly không biết điều như vậy thì hơi bực tức nói: - Kêu các ngươi đi thì đi đi! Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Hiện tại không đi, lát nữa bị giết thì đừng trách ta không nhắc nhở. Hơn nữa ba đại mỹ nhân yểu điệu bên cạnh ngươi, chậc chậc. Vèo! Người này chưa nói hết câu, Lục Ly tùy tay ngưng tụ một đại thủ ấn đột nhiên vỗ qua, Quân Hầu cảnh nho nhỏ sao đỡ nổi một chưởng của Lục Ly? Người này giây lát bị đập rớt xuống mặt đất, thân thể hóa thành thịt nát, chết không toàn thây. Lục Ly khá tốt tính, nhục nhã hắn không sao, nếu dám nhục nhã Khương Khởi Linh, Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương thì sao hắn nhịn được? Đừng nói Quân Hầu cảnh nho nhỏ, dù là Triệu gia, Lục Ly muốn hủy diệt thì đơn giản như bóp chết một con kiến Vèo! Lục Ly ra tay, phương xa vô số cường giả đều bị kinh động, nhìn thấy người của nhà mình bị đập chết, vô số cường giả Triệu gia ở phương xa sát khí đằng đằng bay vọt tới. Nhiều cường giả của Triệu gia đều vươn ra thần niệm, không ai có thể nhận ra đám người Lục Ly, không ai ngờ Lục Ly sẽ mang theo nhóm Khương Khởi Linh chạy đến nơi này. Cho nên, cường giả của Triệu gia đều cho rằng Lục Ly là công tử nhà giàu, là Nhậm gia của thành Hỏa Diễm mời giúp đỡ đến, nếu không thì tại sao nói chuyện không hợp liền trực tiếp giết trưởng lão của nhà họ? Mười mấy cường giả như hổ rình mồi bay tới, bao vây đám người Lục Ly vào giữa, còn có một Nhân Hoàng bay đến, là một lão nhân uy nghi. Người này có chút kiêng kỵ nhìn Lục Ly cùng Bạch Thu Tuyết: - Mấy vị thuộc gia tộc nào? Tại sao muốn đối đầu với Triệu gia ta? Lục Ly một chiêu đánh chết trưởng lão Quân Hầu cảnh của Triệu gia, tuy trưởng lão này chỉ là Quân Hầu cảnh tiền kỳ, nhưng không phải người bình thường nào có thể đập chết, hắn lại cảm ứng không ra cảnh giới của Lục Ly, cho nên có chút lo lắng, không dám tùy ý ra tay. - Ta thuộc gia tộc nào không quan trọng! Lục Ly không có tâm trạng nói chuyện với võ giả của một gia tộc, phất tay nói: - Thừa dịp ta con chưa nổi giận, lập tức ngừng chiến xéo đi, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả. Với thân phận, địa vị của Lục Ly thì không cần để mắt một gia tộc lục, thất phẩm, nếu hắn tức giận dù là Dạ gia, Khổng gia, Khương gia đều phải khủng hoảng không thôi. Triệu gia chỉ như con kiến đối với hắn, mới rồi trưởng lão của Triệu gia còn dám khinh nhờn nhóm Khương Khởi Linh, sao Lục Ly có thể nói chuyện mềm mỏng với họ được? Lời nói bá đạo của Lục Ly chọc giận người Triệu gia, giết trưởng lão nhà bọn họ còn bắt họ ngừng chiến? Xem ra đúng là Nhậm gia của thành Hỏa Diễm mời giúp đỡ đến. Nhưng Lục Ly rất lạ mặt, ba người Khương Khởi Linh đều dịch dung, đám người không nhận ra. Nếu là công tử, tiểu thư trực hệ của tứ đại gia tộc thì cường giả Triệu gia chắc chắn biết. Nhân Hoàng của Triệu gia nổi giận, trừng Lục Ly nói: - Các hạ nếu giấu đầu lòi đuôi, còn ra tay giết người, vậy đừng trách chúng ta không khách khí. Triệu gia chúng ta không phải hạng người vô danh, Lục Quảng Đình đại nhân rất thưởng thức Triệu gia ta, làm sao có thể khiến các ngươi nhục nhã như vậy? - Lục Quảng Đình? Lục Ly hơi kinh ngạc, hắn có chút ấn tượng với người này, là một trong những trưởng lão của Lục gia, không phải trưởng lão có thực quyền nhưng có chút sức ảnh hưởng. Không ngờ rằng núi dựa sau lưng Triệu gia là trưởng lão của Lục gia, hèn gì kiêu ngạo bá đạo như vậy? - Hừm hừm! Bạch Hạ Sương khó chịu, trưởng lão của Lục gia là cái thá gì? Bởi vì việc Lục Trảm Thiên khiến Bạch Hạ Sương rất bất mãn với con cháu trác táng và lão bất tử của Lục gia. Bạch Hạ Sương cười khẩy nói: - Ôm chân trưởng lão của Lục gia, hèn gì Triệu gia uy phong như thế? Hở chút là công thành diệt bộ tộc của người ta, thật lợi hại. Lời châm chọc mỉa mai của Bạch Hạ Sương nghe vào tai cường giả Triệu gia thì đinh ninh bọn họ bị Lục Quảng Đình dọa, một Quân Hầu cảnh đỉnh phong lạnh lùng cười nói: - Cô nương sợ? Nếu nàng muốn kết giao với Lục đại nhân thì tại hạ có thể dẫn tiến. Lục đại nhân có vừa mắt nàng hay không thì phải xem vận khí của nàng... - Tìm cái chết! Lục Ly lại một lần nữa tức điên, đùa giỡn thê tử của hắn ngay trước mặt hắn, Triệu gia thật sự là chán sống? Hắn nâng tay ngưng tụ một bàn tay to vỗ về phía người này. - Thật can đảm! Các cường giả của Triệu gia nổi giận, trong tay Nhân Hoàng kia xuất hiện một cây trường thương đột nhiên đâm về phía Lục Ly. Lục Ly vung tay lên khiến ba người Khương Khởi Linh lùi lại, hắn không tránh né, tùy tay ngưng tụ một ít Linh Phong Thần Binh bắn đi bốn phương tám hướng. Linh Phong Thần Binh của Lục Ly khủng bố cỡ nào? Không nói tới những Quân Hầu cảnh, Nhân Hoàng này, cho dù Địa Tiên cũng có thể dễ dàng bị đâm chết. Cho nên chỉ thấy từng luồng sáng màu xanh vụt qua, thân thể của mười mấy cường giả thoáng chốc nổ tung, ngay cả Nhân Hoàng kia cũng không ngăn được. Bùm bùm bùm! Sau một chuỗi tiếng nổ, mười mấy cường giả Triệu gia đều bị nổ thành huyết vụ, cường giả của Triệu gia ở phương xa thoáng chốc luống cuống. Bọn họ đều thấy tình huống vừa rồi, vốn đinh ninh nhóm Lục Ly nể mặt Lục Quảng Đình sẽ rút đi, không ngờ rằng Lục Ly lại lần nữa ra tay, hơn nữa một lần ra tay đã giết nhiều người như vậy. - Địa Tiên! Lục Ly tuyệt đối là cấp bậc Địa Tiên, nếu không thì làm sao có thể dễ dàng giây giết Nhân Hoàng? Tộc vương Triệu gia ở phương xa lộ ánh nhìn hoảng loạn, trong tay hắn đột nhiên bóp nát một ngọc phù, theo sau rống to lên.
Chương 1535 Mắt mù?
- Mọi người không cần hoảng, Lục Quảng Đình đại nhân ở Đào Hoa Nguyên gần đây, ta đã thông báo cho hắn, Lục đại nhân sẽ đến ngay! Triệu gia và gia tộc phụ thuộc của Triệu gia thấy nhóm người Lục Ly khủng bố như vậy đều luống cuống, nghe lời của tộc vương Triệu gia thì yên lòng. Bọn họ biết Lục Quảng Đình, đó là trưởng lão của Lục gia, nhóm Lục Ly dù cuồng, dù ngạo tới đâu thì đối diện Lục gia cũng phải nhận hèn. Tộc vương Triệu gia rống lên như vậy cũng có ý muốn trấn Lục Ly, miễn cho hắn giết lung tung. Lục Ly quả thực bị trấn, nghe nói Lục Quảng Đình sắp đến thì hắn không có tiếp tục ra tay, mặt không cảm xúc đứng yên, trong lòng cười nhạt. Bởi vì Lục Ly đột nhiên tham gia vào, hai đại quân vốn đang chém giết đều không hẹn mà cùng ngừng lại. Triệu gia là bởi vì thế cục không rõ ràng, không dám tiếp tục công kích. Nhậm gia của thành Hỏa Diễm vốn không đánh lại Triệu gia, nếu tiếp tục chiến đấu nhất định là kết cục nhà tan cửa nát, hiện tại Lục Ly tham gia, bọn họ vui vẻ ngưng chiến. Vèo! Chốc lát sau, chỉ mất thời gian hai nén hương, mấy bóng người từ xa bay vọt tới, tổng cộng ba người, một Địa Tiên, hai Nhân Hoàng. Địa Tiên là một vị trung niên tướng mạo đường đường, vẻ mặt ngạo khí, phớt lờ xác chết nằm trên chiến trường, cũng không nhìn Lục Ly, nhưng khi quét qua ba người Khương Khởi Linh thì mắt hơi sáng ngời. - Triệu Nhị! Hắn mang người trực tiếp bay đến chỗ tộc vương Triệu gia, khuôn mặt uy nghi nhìn quét toàn trường một cái, hỏi thăm: - Chuyện gì? Đưa tin cho bổn tọa làm cái gì? - Xin lỗi, Lục đại nhân! Tộc vương Triệu gia phi thường cung kính vái chào, theo sau chỉ hướng Lục Ly nói: - Chúng ta đang chinh phạt Nhậm gia, vị công tử này mạo muội tham gia, hơn nữa nói chuyện không hợp trực tiếp giết trưởng lão của nhà ta. Tam đệ của ta mang người qua lý luận, còn nâng ra uy danh của đại nhân, bảo hắn đừng nối giáo cho giặc, nhưng hắn giết hết nhóm người của tam đệ, nha đầu kia còn chửi rủa uy danh của Lục đại nhân... Tộc vương Triệu gia nói chuyện rất có kỹ xảo, chọc giận Lục Quảng Đình. Lục Quảng Đình còn chưa giận, hai thuộc hạ bên cạnh đã thay đổi sắc mặt. Một người bay đến gần nhìn Lục Ly một lúc, hỏi: - Ta là chấp sự ngoại đường của Lục gia, Lục Quảng Viễn, ngươi là ai? Đến từ gia tộc nào? Tại sao ở đây giết người lung tung? Lục Quảng Đình vẫn không nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Ly và nhóm Khương Khởi Linh, sâu trong con ngươi lộ ra một chút nghi hoặc. Lục Quảng Đình thấy nhóm Lục Ly hơi quen mắt, hắn không giao tiếp nhiều với nhóm Lục Ly, Khương Khởi Linh, nhưng ngẫu nhiên gặp mặt vài lần, bởi vậy tuy không nhìn thấu ngụy trang của họ, nhưng có chút nghi ngờ. Lục Quảng Đình không liên tưởng đến thân phận thật của Lục Ly, bởi vì Lục Ly lần này đi ra ít khi gây chú ý, bên ngoài không biết, đều cho rằng Lục Ly đang bế quan trong Mộc Ngục. Lục Quảng Đình làm sao ngờ được Lục Ly chạy đến chỗ này, còn nhúng tay vào phân tranh giữa hai gia tộc lục, thất phẩm? Lục Ly không thèm nhìn Lục Quảng Đình, nhìn thẳng vào Lục Quảng Viễn, hỏi: - Cái gì gọi là ta loạn giết người? Ta mới giết vài người? Triệu gia tấn công thành Hỏa Diễm, nơi này đều đã chết trên vạn người, các ngươi mắt mù đều không thấy được? Đã chết trên vạn người nhưng mặc kệ, ta giết vài người, các ngươi lại muốn quản? Các ngươi làm trưởng lão và chấp sự Lục gia cái kiểu gì? Lục Ly làm đệ nhất nhân Đấu Thiên Giới được một thời gian, ở địa vị cao lâu năm, trên người tự nhiên mang theo uy nghi của người bề trên. Hắn giận dữ, mọi người thoáng chốc cảm giác áp lực uy áp như núi cao ập đến, khiến nhiều người không dám thở mạnh, trong một chốc toàn trường câm như hến. Lục Quảng Viễn bị dọa, vừa rồi khí thế của Lục Ly khiến hắn cho rằng Lục Chính Dương đang răn người. Nhưng Lục Quảng Viễn phản ứng rất nhanh, bởi vì Lục Ly nói sai. Nơi này đã chết nhiều người như vậy, nhưng không liên quan gì với Lục gia, bởi vì nơi này là nơi vô chủ. Chấp Pháp Trưởng Lão đại biểu Thí Ma Điện ra thông báo, nhận định nơi này là nơi vô chủ, khai chiến ở đây là hợp pháp. Chẳng những hợp pháp, các đại gia tộc không được tham gia, không thể thiên vị bất cứ bên nào. Cho nên Lục Ly chỉ trích bọn họ mắt mù, rõ rành rành là kiếm chuyện. Lục Quảng Viễn họ Lục, tự nhiên cũng là con cháu của Lục gia, chẳng qua là chi thứ. Cấp bậc như chấp sự không có tư cách gặp mặt Lục Ly, chỉ có thể từ xa mơ hồ nhìn một cái. Cho nên hắn tự nhiên không thể nào nhận ra Lục Ly, sau khi tỉnh ngộ lại thì giận tím mặt. Tiểu tử này là ai? Khẩu khí lớn như vậy? Làm hắn bị sợ luôn? Lục Quảng Viễn thấy Lục Ly phi thường xa lạ, tuyệt đối không phải công tử nổi tiếng trong tứ đại gia tộc, càng không phải là công tử của Lục gia, nếu không thì chắc chắn hắn đã biết mặt. - Thật can đảm! Nhẫn trong tay Lục Quảng Viễn lóe sáng, xuất hiện một thanh trường kiếm, nổi giận đùng đùng nói: - Tiểu tử này, cho ngươi một lần cơ hội, lập tức quỳ xuống. Mặt khác báo cho gia tộc của ngươi, kêu trưởng bối trong gia tộc của ngươi lại đây, nếu không thì dưới kiếm của bổn tọa, ngươi chết vô ích! - Hi hi hi! Bạch Hạ Sương ở phía sau nghe buồn cười, chấp sự của Lục gia hỏi thăm đệ nhất nhân Lục gia đến từ gia tộc nào? Hơn nữa muốn cho Lục Chính Dương lại đây? Xem tình huống, nếu Lục Ly không biểu lộ thân phận, hôm nay sẽ là gà nhà bôi mặt đá nhau. Bạch Hạ Sương cất tiếng cười khiến Lục Quảng Đình trong lòng hơi giật nảy mình. Tình huống như vậy mà Bạch Hạ Sương còn cười được? Nữ nhân bình thường gặp phải loại sự tình này đã sớm dọa ngớ ngẩn? Nếu Bạch Hạ Sương đầu óc không có vấn đề thì chắc chắn là nàng có chỗ tự tin? Lục Quảng Đình bỗng nhìn về phía Lục Ly, thần niệm cũng tra xét rõ ràng, khi hắn thấy mái tóc trắng của Lục Ly thì trong lòng đột nhiên run lên. Đại địa Thần Châu có nhiều người tóc bạc, một số chủng tộc đặc biệt có đủ loại màu tóc. Nhưng bá khí trên người Lục Ly, cùng với uy áp phát ra khi vừa rồi nói chuyện, khiến Lục Quảng Đình trong lòng có loại dự cảm không may.