-
Chương 1576-1580
Chương 1576 Thiên la địa võng
Lục Ly lo lắng Lục Nhân Hoàng, cho nên không có khống chế tốc độ, va đụng lung tung mà đi, chỉ bay một canh giờ, lập tức kinh động một lão quái tiềm tu. Nhưng có lẽ lão quái này mới bế quan, không có phản ứng lại, đợi khi định hành động thì Thiên Tà Châu đã bay qua địa bàn của hắn. Lão quái bay lên định đuổi theo giết, lại phát hiện căn bản đuổi không kịp. - Đây là báu vật gì? Hay là quái vật siêu lợi hại? Trong đôi mắt đục ngầu của lão quái lóe tia kinh ngạc, hắn sống hơn hai nghìn năm, lần đầu tiên thấy thứ có tốc độ khủng bố như vậy Đáng tiếc Thiên Tà Châu bay đi, hắn muốn đuổi theo cũng không kịp. Lục Ly ở trong Thiên Tà Châu, thật ra có dùng thần niệm tra xét bên ngoài, tự nhiên tra xét được lão quái này, nhưng hắn không để ý, không quan tâm, tiếp tục khống chế Thiên Tà Châu bay đi. Lục Ly thả ra thần niệm tra xét là muốn thử vận may, xem có thể gặp con cháu của Nhan gia không, nếu gặp được thì hắn nhất định không mềm lòng, thấy tên nào giết tên đó. Vèo! Lại bay nửa canh giờ, trong ngọn núi lớn hoàng kim bên trái có một bóng người bay nhanh ra, rõ ràng cũng là lão quái bị kinh động, tiếc rằng phản ứng cũng chậm, muốn chặn lại nhưng không thể, Thiên Tà Châu vào một cái bay mất. Một đường bay đi, một đường kinh động rất nhiều lão quái, Kim Ngục lớn như vậy, rất nhiều lão quái đều ở bên trong tiềm tu. Không kiêng nể gì bay qua đỉnh đầu trong khi bọn họ tiềm tu là khiêu khích rất lớn với họ. Lục Ly không quan tâm, thật ra cũng là cố ý, hắn muốn nói cho cường giả Cửu Giới biết rằng, Lục Ly, hắn, đã đến Kim Ngục, sẽ nghĩ biện pháp công phá các giới, hủy diệt gia tộc của bọn họ. Phỏng chừng tin hắn đến Kim Ngục lan truyền ra, mỗi người cảm thấy bất an, tự nhiên cũng sẽ không ai dám đi Đấu Thiên Giới. Đương nhiên cho dù đi Đấu Thiên Giới, trừ đồ sát một ít bình dân ra chẳng có ý nghĩa gì, ngược lại hoàn toàn chọc giận Lục Ly. Bay ba canh giờ, Lục Ly rốt cuộc bị chặn lại, không phải một người mà có đến bốn lão quái, đều là Hóa Thần cảnh. Oong! Không gian trên bầu trời bỗng dao động, xuất hiện các khe nứt lớn, những khe nứt này đan vào nhau thành tấm lưới to, cảm giác giống như thiên la địa võng của truyền tống trận. Hơn nữa tấm lưới to kia nhanh chóng chụp về phía Thiên Tà Châu, dường như muốn khóa lại Thiên Tà Châu. Lục Ly khống chế Thiên Tà Châu ngừng lại, trong mắt lộ ra một chút tò mò, loại thần thông này hẳn là áo nghĩa không gian, và là áo nghĩa không gian cường đại? Lưới to bay nhanh đến, bao phủ không gian bốn phương tám hướng quanh Thiên Tà Châu, hình thành lao ngục. Lục Ly nhìn thấy những khe nứt không gian thì không dám nhúc nhích lung tung, lỡ rơi vào trong khe nứt không gian hết ra được thì sao? Vèo! Bốn phương xuất hiện từng vị lão quái, trông đều cực kỳ già nua, làn da trên mặt và tay nhăn nheo, rụng sạch lông mày, tóc, mắt đục ngầu, mùi sắp xuống lỗ nồng nặc. Thực lực của bốn người rõ ràng là Hóa Thần cảnh, nhưng không nhìn ra cụ thể đến cảnh giới gì. Một lão quái phát ra âm thanh khàn khàn mà lại ngạc nhiên nghi ngờ: - Đây là báu vật gì? Lão quái khác mặc áo vàng nhìn vài cái, mắt hơi sáng ngời nói: - Hẳn là Thần Khí, nếu không thì không thể nào có tốc độ nhanh như vậy. - Khục khục! Lão quái thứ ba cười quái dị mấy tiếng, kỳ quái nói: - Mặc kệ là báu vật gì, bắt lấy rồi tính sau, trong chúng ta người nào cướp vào tay được thì thuộc về người đó. - Ra tay! Lão quái cuối cùng không có nói nhảm, trực tiếp ra tay. Hắn đột nhiên ngưng tụ một hư ảnh bàn tay chộp vào trong lao tù không gian, xuyên thấu qua, bắt lấy Thiên Tà Châu. Nhưng hư ảnh bàn tay to nắm chặt Thiên Tà Châu lại không thể kéo nó đi một chút nào. Lục Ly không cho Thiên Tà Châu động, cho dù mấy chục Hóa Thần oanh kích đều không cách nào khiến Thiên Tà Châu rung nhẹ. - Ủa? Lão quái áo vàng giật mình kêu lên, lắc người trực tiếp dịch chuyển tức thời vào trong không gian, vươn đôi tay khô gầy ra chộp về phía Thiên Tà Châu. Xèo xèo! Tay của lão quái áo vàng chộp vào Thiên Tà Châu, trong tay bốc làn khói độc màu vàng. Lục Ly cảm ứng một chút, phát hiện Thiên Tà Châu tiêu hao năng lượng rất lớn, xem ra sức tấn công của lão quái này không tệ. Lục Ly hừ mạnh: - Hừ! Thiên Tà Châu ánh sáng chợt lóe, tiếp đó Thần Thi xuất hiện, đấm về phía lão quái áo vàng. - A? Thần Thi xuất hiện quá đột ngột, lão quái áo vàng có lẽ tự cho mình rất cao, không có lập tức rút đi. Nhìn thấy Thần Thi xuất hiện, trong đôi mắt đục ngầu của lão quái lóe tia giật mình, trên người tỏa ra sương khói màu vàng, một tay vỗ ra một chưởng, thân thể bay đi xa. Bùm! Những khói độc này vô dụng với Thần Thi, chưởng vỗ ra không nhanh bằng tốc độ công kích của Thần Thi, nắm đấm màu vàng của Thần Thi thoải mái đấm vào người lão giả. Bùm! Thân thể lão quái áo vàng đột nhiên nổ thành huyết vụ, làm ba lão quái khác sợ chết khiếp. Bọn họ biết rõ thủ đoạn của lão quái áo vàng, bọn họ thậm chí không dám đến gần khói độc màu vàng, hơn nữa lực phòng ngự của lão quái áo vàng luôn rất mạnh, không ngờ rằng một đấm đã bị giây giết... Oong! Thiên Tà Châu lại lần nữa sáng lên, Thần Thi chợt lóe biến mất vào trong Thiên Tà Châu, hạt châu lấp lánh ánh sáng vàng, giây sau biến mất giữa không trung, xuất hiện ở bên ngoài trăm dặm. Lục Ly vận dụng thần thông xuyên qua không gian của Thiên Tà Châu. Lục Ly ra lệnh: - Thần Thi, giết đi! Nếu mấy lão quái này chán sống, vậy thì tiễn bọn họ lên đường. Thần Thi lại lao ra Thiên Tà Châu, hóa thành một luồng sáng bay về phía ba lão quái. - Trốn! Hai trong ba người không chút do dự bay đi hai hướng trái phải. Nếu lão quái áo vàng không đánh lại xác chết không đầu này, dù bọn họ ở lại cũng chỉ có đường chết. Bùm! Lão quái bị bỏ lại lập tức quỳ xuống, cực kỳ yếu hèn dập đầu hướng Thiên Tà Châu, nói: - Vị đại nhân này, ta có mắt không tròng mạo phạm người, xin đại nhân rộng lượng tha cho ta một mạng. Bùm! Thần Thi tập trung vào lão quái bên trái, tốc độ của lão quái kia không phải đặc biệt nhanh, dễ dàng bị bắt kịp, tiếp đó biến thành một mảnh huyết vụ.
Chương 1577 Đừng chọc vào ta
Khi Thần Thi bay tới, chặn đánh lão quái quỳ dập đầu thì Lục Ly ra tiếng ngăn trở: - Thôi, tha cho lão một mạng nhỏ. Một lão quái vật sống trên nghìn năm liên tục dập đầu hướng mình, đập mặt đất lõm xuống hố nhỏ. Lục Ly không biết nên nói cái gì, chẳng phải bảo cường giả đều có tôn nghiêm sao? Sao Hóa Thần lão quái này giống như con chó, chẳng chút cốt khí? Một Hóa Thần lão quái khác đã chạy trốn, Lục Ly cũng lười đuổi theo giết. Thần niệm của hắn tập trung vào Hóa Thần lão quái này, trầm tư giây lát rồi hỏi thăm: - Tại sao các ngươi hợp sức chặn lại ta? Có phải là có người mật báo cho các ngươi? Tốc độ của Thiên Tà Châu rất nhanh, người bình thường căn bản không kịp phản ứng, nhóm người này chờ sẵn, chắc chắn có người mật báo. Lục Ly không đánh chết lão già này vì muốn hỏi thăm chút tình báo. - Bẩm đại nhân, đúng là vậy! Lão quái cung kính nói: - Lúc trước đại nhân bay qua địa bàn của Trường Phong lão quái kinh động hắn, hắn sử dụng bí thuật đưa tin cho chúng ta, báo cho tin tức này. Hoàng Phong lão quái liên hợp ba người chúng ta cùng nhau chặn lại, đại nhân... chúng ta có mắt không tròng, xin người tha cho ta một mạng. Lão quái nói xong dập mạnh đầu, Lục Ly không biết nên nói cái gì, lão quái này làm cách nào tu luyện đến Hóa Thần cảnh? Yếu hèn như vậy, không có dũng khí tiến thẳng vô địch, chẳng có quyết tâm thấy chết không sờn, trước kia lão quái gặp nguy cơ chẳng lẽ luôn luôn dựa vào dập đầu liền có thể vượt qua? - Trường Phong lão quái? Không phải Nhan gia? Lục Ly hơi kinh ngạc, hắn cứ ngỡ là Nhan gia âm thầm bố trí hoặc xúi giục. Lục Ly suy nghĩ một lúc, trầm giọng hỏi: - Ngươi không biết ta là ai? Lão quái lắc đầu, nói: - Lão hủ không biết, còn chưa thỉnh giáo uy danh của đại nhân là...? Lục Ly cẩn thận quan sát nét mặt của lão già này, phát hiện không có một chút dị dạng. Nếu người này không phải giỏi về diễn kịch thì đúng là không biết hắn là ai, cũng không biết lai lịch của Thiên Tà Châu. Hắn mở miệng nói: - Ta có thể chừa mạng của ngươi lại, nhưng ngươi phải làm một việc giúp ta. - Được được được! Lão già mừng rỡ, liên tục vái nói: - Mời đại nhân nói, đừng nói một việc, cho dù mười việc cũng không thành vấn đề! - Hừm hừm! Lục Ly hừ lạnh hai tiếng nói: - Đừng nói mạnh miệng, ta khiến ngươi đi đánh chiếm thành Thần Hoàng, ngươi có năng lực đó không? Lão quái lộ vẻ lúng túng, không dám ba hoa nữa. Lục Ly nói: - Giúp ta đưa tin ra ngoài, đừng ai mơ ước Thiên Tà Châu của ta. Ta có thể giết tộc vương Nhan gia, càng không để ý giết thêm vài tên. Ai còn dám chặn lại ta, ta tuyệt đối không nhân từ nhẹ tay. Nói cho lão quái tiềm tu trong Hỗn Độn Luyện Ngục, ta tên Lục Ly, đừng chọc vào ta! - Thiên Tà Châu, Lục Ly! Lão quái con ngươi co rút, giật mình kêu lên: - Thì ra là đại nhân? Lão hủ lần này thật sự có mắt không tròng, đa tạ đại nhân không giết. Nhiều lão quái tiềm tu trong Kim Ngục không quan tâm việc bên ngoài, cũng không cố ý hỏi thăm, nhưng uy danh của Lục Ly vẫn truyền ra. Dù sao tru sát tộc vương của Nhan gia, sức chiến đấu này khiến nhiều lão quái tự than thở không bằng. Trong Cửu Giới thực lực làm vua, tuy Lục Ly rất trẻ tuổi, nhưng thực lực cường đại thì đủ đáng giá kính nể. Lão quái kêu một tiếng ‘đại nhân’ thật sự tâm phục khẩu phục. Vèo! Lục Ly thu Thần Thi vào, khống chế Thiên Tà Châu bay đi, hắn lười nói nhiều với lão quái này, cũng không muốn một đường đồ sát tiến lên. Tính cách của hắn luôn là như vậy, không trêu chọc hắn thì hắn sẽ không chủ động gây sự, còn chọc vào hắn thì sẽ không chết không ngừng. Tiếp tục bay đi, một đường lại kinh động nhiều lão quái, nhưng lần này không có người canh chặn đường, Lục Ly thoải mái bay đi. Qua bốn, năm canh giờ sau, Lục Ly phát hiện nơi Thiên Tà Châu bay qua đám lão quái không chặn đường theo dấu, khi phát hiện Thiên Tà Châu liền chạy tứ tán. Xem ra lão quái vừa rồi đã truyền lời của hắn ra, lão quái trong Kim Ngục biết là hắn, không dám tới chủ động khiêu khích. Bay trong Kim Ngục lâu như vậy, không thấy nhiều người trẻ tuổi, hẳn là các gia tộc ở các giới đã triệu tập người trẻ tuổi đi ra rèn luyện về nhà, sợ gặp phải hắn bị giết. Dọc đường có rất nhiều thám báo ẩn nấp, thần niệm của Lục Ly hiện tại rất mạnh, một ít thám báo ẩn nấp bị tra xét ra ngay. Lục Ly không giết đám thám báo này, quá nhiều người, giết không hết, hắn cũng chẳng quan tâm. Lục Ly không muốn tự dưng sinh sự, hiện tại hắn chỉ lo đi Băng Ngục, không có người quấy rầy thì hắn càng thanh tịnh. Một đường nhẹ nhàng bay đi, ba ngày sau đến lối vào Băng Ngục. - Ủa? Còn có kẻ không sợ chết? Ở lối vào Băng Ngục, Lục Ly từ xa đã tra xét đến một lão già lông mày trắng chặn trước lối vào, tỏ rõ ở đây đợi hắn. Lục Ly điều khiển Thiên Tà Châu ngừng lại trước lối vào Băng Ngục, cách chỉ khoảng nghìn trượng. Lông mi trắng rung nhẹ, lão nhân mở mắt ra. Trong đôi mắt không chút đục ngầu, ngược lại sắc bén như lưỡi đao, hơi thở trên người khuếch tán ra, Lục Ly thông qua Thiên Tà Châu cảm ứng một chút, lão giả lông mày trắng này hẳn là Hóa Thần đỉnh phong. Lão giả không nói chuyện, cũng không có bất cứ hành động, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Thiên Tà Châu. Lục Ly chờ giây lát mở miệng hỏi: - Lão trượng chặn đường ở đây là vì sao? Lão giả lông mày trắng nhướng mày, mở miệng bảo: - Người trẻ tuổi, nghe nói ngươi đánh chết Nhan Chân? Cướp đoạt hai món Thần Khí của Nhan gia? Thiên Tà Châu của ngươi cũng là một món Thần Khí không tệ? - Kiếm chuyện? Lục Ly lòng chùng xuống, khẩu khí trở nên gay gắt: - Ngươi nói đều đúng, sao? Ngươi muốn cướp ba món Thần Khí này? - Đừng nói khó nghe như vậy. Lão giả đứng bật dậy, toát ra mũi nhọn như bảo kiếm rút khỏi vỏ, lạnh lùng nói: - Ai có đức thì sở hữu Thần Khí. Người trẻ tuổi, ngươi còn quá nhỏ tuổi, hiện tại cầm ba món Thần Khí khó tránh cây to đón gió. Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội, đã nghe câu nói này chưa? Giao ba món Thần Khí này cho lão phu, lão phu thu ngươi làm đồ, bảo đảm ngươi cả đời tung hoành Cửu Giới, chịu không?
Chương 1578 Có phải là huynh đệ của ngươi?
- Ừm, quên nói cho ngươi, lão phu ngoại hiệu Đông Nhai Cư Sĩ, năm đó một người quét ngang Cửu Giới. Trong Cửu Giới, dù là Nhan gia cũng phải nể mặt lão phu mấy phần... Lục Ly không muốn nghe tiếp, hắn lắc đầu cười lạnh. Đông Nhai Cư Sĩ này cho rằng mình ghê gớm lắm sao? Thu hắn làm đồ, lão thất phu này cũng dám nói ra được? Quét ngang Cửu Giới? Vậy sao năm xưa không công phá thành Thần Hoàng luôn đi, đánh chết Nhan Chân rồi cướp đoạt Thần Khí đi? Lục Ly lười nói nhảm với người này, trực tiếp thả ra Thần Thi, nói: - Lão quái, nếu ngươi có thể đỡ nổi công kích của Thần Thi thì ngươi mới có tư cách đáng giá ta tự mình ra tay. Muốn Thần Khí mà chỉ dựa vào mồm mép thì vô dụng, dựa vào bản lĩnh thật đến cướp đi. Xoẹt! Thần Thi giương hai cánh, hóa thành một luồng sáng bay đi, một đấm đột nhiên đánh về phía Đông Nhai Cư Sĩ, tốc độ như long trời lở đất, nhanh dọa người. Đông Nhai Cư Sĩ lạnh băng nói: - Tiểu tử giỏi lắm, nếu ngươi chấp mê bất ngộ, vậy thì đấu một trận đi? Thần Thi lại đấm vào người Đông Nhai Cư Sĩ. Khiến Lục Ly giật mình là thân thể của Đông Nhai Cư Sĩ không nổ tung, ngược lại từ từ biến mất, giống như là bị phong hóa. - Hư ảnh! Lục Ly rất nhanh giật mình tỉnh lại, bởi vì thân thể của Đông Nhai Cư Sĩ đã ngưng tụ ở phía sau Thiên Tà Châu. Trong tay Đông Nhai Cư Sĩ cầm một cây cung dài màu đen, bỗng khảy dây, mười mấy mũi tên dài xé gió bay tới. Xoẹt! Thần Thi chuyển hướng bay về phía Đông Nhai Cư Sĩ, nhưng khi nắm đấm đánh vào người Đông Nhai Cư Sĩ thì thân thể của người này lại phong hóa, biến mất không còn dấu vết. - Quả nhiên có chút thủ đoạn! Thần niệm của Lục Ly luôn luôn tập trung vào Đông Nhai Cư Sĩ, phát hiện không gian quanh Đông Nhai Cư Sĩ không có một chút dao động, chân thân đã lặng lẽ xuất hiện ở phía đông Thiên Tà Châu cách mấy nghìn trượng. Chân thân Đông Nhai Cư Sĩ lặng lẽ di chuyển, thần niệm không tra xét được chân thân di chuuyển kiểu gì. Lão quái này nói năm đó có thể quét ngang Cửu Giới, không biết thật hay giả, nhưng hắn quả thực có chút thủ đoạn. Oong! Lục Ly thả ra một ít Linh Phong, Linh Phong là phong năng tràn ngập trong thiên địa. Năm đó Đại Ma Thần ẩn tàng trong khe nứt không gian, vẫn bị Linh Phong tra xét được. Lục Ly liên tục không ngừng thả ra Linh Phong, rất nhanh phạm vi trăm dặm đều bị Linh Phong tràn ngập, Lục Ly thông qua thần niệm bắt đầu cảm ứng. Kết quả khiến hắn rất là kinh ngạc, bởi vì Linh Phong không cách nào tập trung vào chân thân của người này. Mỗi lần Đông Nhai Cư Sĩ bắn ra mười mấy mũi tên, chờ khi Thần Thi bay qua thì chân thân sớm biến mất, xuất hiện ở bên kia, hoàn toàn không có bất cứ dấu hiệu. Loại này không phải dịch chuyển tức thời, cũng không phải xuyên qua trong khe nứt không gian. Bởi vì dịch chuyển tức thời và xuyên không gian thì không gian vẫn có dao động. Hiện tại không gian không có bất cứ dị động, điều này khiến Lục Ly rất là ngạc nhiên nghi ngờ. Bùm bùm bùm! Từng mũi tên dài liên tục bắn tới, Lục Ly cảm ứng sức tấn công của người này khá mạnh, nếu để mặc Đông Nhai Cư Sĩ tiếp tục công kích thì Thiên Tà Châu sẽ tiêu hao năng lượng rất nhanh. - Thần Thi, trở về! Thần Thi không có linh hồn, không quá linh hoạt, tiếp tục đuổi theo cũng vô dụng, Lục Ly thu Thần Thi vào. - Ha ha ha! Đông Nhai Cư Sĩ cười to, đùa cợt nói: - Tiểu tử, hiện tại biết cái gì gọi là ngoài người có người, ngoài trời có trời rồi chứ? Lão phu cũng không sợ nói cho ngươi, ta dùng áo nghĩa ảnh tử, trên thế giới này người có thể đánh chết lão phu còn chưa sinh ra. - Vậy sao? Lục Ly bỗng lao ra Thiên Tà Châu, thần giáp hiện ra trên người, thần binh trong tay dâng lên ánh sáng đen chói lóa, giơ đao chém về phía Đông Nhai Cư Sĩ. Sát chiêu vừa ra, phong vân biến sắc, Thiên Địa Huyền Khí từ bốn phương tám hướng bị tác động, điên cuồng ùa về phía Đông Nhai Cư Sĩ, trấn áp người này. - Không... không thể nào! Nhìn ánh đao màu đỏ máu xé gió chém tới, thế giới trong mắt Đông Nhai Cư Sĩ tràn ngập máu, sâu trong linh hồn dâng lên cảm giác nguy cơ trí mạng. Đông Nhai Cư Sĩ kinh hoàng hét to: - Không!!! Bùm! Ánh đao màu máu bay đi, Đông Nhai Cư Sĩ bị ánh đao chém trúng, thân thể trực tiếp nổ tung thành huyết vụ, chết tươi. - A! Thám báo của một số thế lực ẩn nấp ở phương xa thấy cảnh tượng phía trước thì sợ tới mức sắc mặt tái nhợt. Đông Nhai Cư Sĩ đúng là rất nổi tiếng trong Cửu Giới, năm xưa làm Cửu Giới đại loạn, cũng không phải thực lực của người này siêu mạnh, mà do hắn cảm ngộ áo nghĩa ảnh tử, tài chạy trốn đệ nhất Cửu Giới. Lão giả này sống trên nghìn năm, luôn luôn khiến các đại gia tộc rất là đau đầu, không ngờ rằng hôm nay chết trong tay Lục Ly, còn là bị một đao chém chết. Lục Ly biết sự tồn tại của đám thám báo, hắn thu về Thiên Tà Châu, đi hướng Thông Thiên Sơn, không để ý tới những thám báo kia. Để bọn họ truyền ra tin tức cũng tốt, miễn cho lại bị người chặn lại. Hắn từng bước đi hướng Thông Thiên Sơn, rất nhanh biến mất trong tầng mây. Một luồng sáng trắng vụt qua khiến tầm nhìn của Lục Ly tràn ngập sắc trắng, nhiệt độ bốn phía đột nhiên giảm thấp rất nhiều độ, với thực lực của hắn mà cũng cảm thấy hơi lạnh. Băng Ngục! Năm tầng trên Hỗn Độn Luyện Ngục, nghe nói đi vào nơi này, nguy cơ trập trùng, dù là Hóa Thần cảnh, sơ sẩy một cái sẽ bỏ mạng. Trước không nói nơi này có bao nhiêu nguy hiểm, nhiệt độ ở đây khiến cho Lục Ly có chút cảm khái, e rằng võ giả Nhân Hoàng bình thường lên đây cũng không chịu nổi. Vận chuyển Huyền Lực xua tan hơi lạnh, Lục Ly ngước mắt nhìn thoáng qua, quan sát phong cảnh của Băng Ngục. Đập vào mắt đều là tuyết đọng và sông băng, bầu trời rắc bông tuyết, gió lạnh thổi, một mảnh tiêu điều. Nghe nói Băng Ngục, Phong Ngục ẩn ấp lão quái nhiều hơn Kim Ngục gấp mấy lần, bởi vì người trẻ tuổi các giới Kim Ngục thích đi rèn luyện, nhiều lão quái không thích bị quấy rầy sẽ đến Băng Ngục, Phong Ngục tiềm tu. Băng Ngục có nhiều sơn mạch, có một số cây to kỳ dị, không ngờ còn có hoa cỏ, phỏng chừng cũng là một loại linh dược kỳ dị nào đó.
Chương 1579 Có phải là huynh đệ của ngươi?
Lục Ly không quan tâm mấy thứ như linh dược, hắn quan sát một lúc rồi vào trong Thiên Tà Châu. Hắn có thể chịu được hơi lạnh ở bên ngoài, nhưng không quen tự chịu khổ. Hiện tại hắn không cần cảm ngộ áo nghĩa của băng hệ, tự nhiên đi vào Thiên Tà Châu thoải mái hơn. Hắn không biết phương hướng, tùy ý lựa chọn một phương hướng bay, Thiên Tà Châu không bay hết tốc độ, hắn muốn tìm vài người hỏi thăm có từng gặp Lục Nhân Hoàng không. Mới bay một canh giờ, hắn liền gặp được một lão quái tiềm tu. Lão quái kia ngồi ở đáy băng hồ tiềm tu, bị hắn cảm ứng được một chút khí cơ. Hắn khống chế Thiên Tà Châu dừng lại, nhưng lão quái ở dưới hồ không đi ra, chỉ là vươn ra thần niệm quét Thiên Tà Châu một lần, theo sau lại thu hồi thần niệm, tỏ rõ mặc kệ Lục Ly. Lục Ly muốn hỏi thăm tin tức của Lục Nhân Hoàng, cho nên khách khí nói: - Mạo muội quấy rầy tiền bối một chút, ta muốn tìm một người. - Không rảnh, biến đi! Lão giả truyền ra mấy chữ, ngữ khí rất là lạnh lùng. Lục Ly ngượng ngùng vuốt sống mũi, có chút chần chừ, hắn không muốn tự dưng sinh sự, tạm dừng một lúc, hắn quyết định đi chỗ khác tìm người hỏi thăm. Ai biết lão giả lại lần nữa lên tiếng nói: - Sao vẫn chưa biến đi? Muốn chết? Lục Ly nổi giận, hắn lắc người lao ra, lạnh lùng nói: - Nào nào, để ta xem ngươi giết ta kiểu gì? Xoẹt xoẹt! Lão giả không có khách khí, cũng không thấy lão cử động, gió tuyết ở bốn phương tám hướng đột nhiên ngưng tụ giữa không trung hình thành một con rồng tuyết nặng nề đập xuống chỗ Lục Ly. Bùm! Rồng tuyết đụng vào người Lục Ly, thần giáp màu tím tỏa sáng chói lòa. Rồng tuyết thoáng chốc nổ tung, đầy trời băng tuyết tung tóe, thân thể của Lục Ly không nhúc nhích, toàn bộ lực lượng bị thần giáp hứng hết. - A? Lão giả bất ngờ bật thốt, đùa cợt nói: - Thì ra là có được một món chiến giáp Thần Khí, hèn gì kiêu ngạo bá đạo như vậy. Ngươi là ai của Nhan gia? Còn trẻ đã đến Hóa Thần cảnh, không ngờ Nhan gia ra một kỳ tài nghịch thiên, Nhan Chân ban chiến giáp Thần Khí cho ngươi cũng dễ hiểu. Lão giả hiển nhiên không biết, cho rằng Lục Ly là thiên tài của Nhan gia, chiến giáp Thần Khí là Nhan Chân cho hắn hộ thể. - Ta không phải người của Nhan gia! Lục Ly lạnh như băng nói: - Còn về chiến giá Thần Khí thì do ta đánh chết Nhan Chân đoạt được, lão trượng, ta chỉ muốn hỏi thăm ngươi chút chuyện, người kiêu ngạo bá đạo là ngươi mới đúng. - A? Lão giả càng thêm kinh ngạc, thân thể theo đáy hồ phá băng mà ra, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Lục Ly, hỏi: - Ngươi đánh chết Nhan Chân? Ngươi xác định không đùa giỡn? Ngươi mới Hóa Thần tiền kỳ, làm sao có thể đánh chết Nhan Chân? Oong! Thần binh màu đen xuất hiện trong tay Lục Ly, hắn lạnh lùng cười nói: - Cho dù ta là con cháu Nhan gia thì Nhan Chân không thể nào cũng cho ta thần binh, Cửu Giới đều biết việc Nhan Chân bị ta đánh chết, lão trượng đi hỏi thăm sẽ biết ngay. - Chuyện này... Lão giả lộ vẻ rung động, cẩn thận quan sát Lục Ly, theo sau vẻ mặt cung kính nói: - Lão phu mấy trăm vạn năm không hỏi việc bên ngoài, không ngờ Cửu Giới ra nhân vật thiên tài như ngươi. Lão phu rút lại lời vừa nói, bế quan lâu, tính khí trở nên kỳ lạ chút, tiểu hữu thứ lỗi. Con người của Lục Ly ăn mềm không ăn cứng, lão giả nếu khách khí, hắn liền thu về thần binh, ôm quyền nói: - Không đánh không quen biết, lão trượng là tiền bối, là ta đường đột, quấy rầy lão trượng thanh tu. - A? Lão giả cẩn thận xem kỹ Lục Ly, giật mình kêu lên: - Tiểu hữu, ta phát hiện ngươi khá giống một người, người kia cũng rất trẻ tuổi, cũng cùng ta không đánh không quen nhau. Cùng có thiên tư tuyệt đỉnh, chẳng lẽ các ngươi là huynh đệ? - Rất giống? Lục Ly lộ vẻ mừng rỡ, rối rít hỏi: - Người kia có phải tên Lục Nhân Hoàng không? - Đúng rồi! Khuôn mặt già nhăn nheo run run, lão giả gật đầu nói: - Quả thực tên Lục Nhân Hoàng, người kia thật sự là huynh đệ của ngươi? - Không phải, đó là phụ thân của ta... Lục Ly lúng túng vuốt sống mũi nói: - Lão trượng, ngươi có biết phụ thân của ta hiện tại ở đâu? Ta vừa rồi định hỏi lão việc này. - Ha ha ha! Lão giả cười to, vuốt râu dài nói: - Không ngờ là con của người quen cũ, chậc chậc, phụ tử các ngươi thật đúng là biến thái. Lúc phụ thân của ngươi lần đầu tiên đến Băng Ngục là ta đã chú ý hắn, khi đó mới là Địa Tiên đỉnh phong, nhưng rất nhanh đã đột phá Hóa Thần. Trước đó không lâu lần cuối gặp hắn, sức chiến đấu lên đến Hóa Thần đỉnh phong, mạnh hơn cả ta. Lão phu khi đó cảm thán, hậu sinh khả úy, hôm nay trông thấy ngươi, lão hủ không biết nên nói cái gì... Mấy năm qua, sức chiến đấu của Lục Nhân Hoàng tăng vùn vụt, điều này khiến lão giả rất là kinh thán. Không ngờ rằng nhi tử của Lục Nhân Hoàng càng ghê gớm, có thể đánh chết luôn Nhan Chân. Lão giả bần thần, là thế đạo thay đổi hay vì bọn họ quá vô dụng? - Lão trượng khen trật rồi! Lục Ly khiêm tốn nói, theo sau hỏi: - Không biết danh hiệu của lão trượng là...? Có biết phụ thân của ta hiện tại ở đâu không? Lão giả có chút hổ thẹn nói: - Thôi không nói ra tên thật của lão phu, mất mặt. Hiện tại đạo hiệu của lão phu là Vấn Thiên Đạo Nhân. Lão phu cũng không biết phụ thân của ngươi ở đâu, một mình hắn thường đi trong Băng Ngục, không ngừng khiêu chiến cường giả tiềm tu trong Băng Ngục, ban đầu luôn bị trấn áp, nhưng hắn phòng ngự rất mạnh, tốc độ rất nhanh, mỗi lần đều có thể thành công chạy trốn, hiện tại... phỏng chừng trong Băng Ngục ít có ai đánh thắng hắn. - Ồ! Lục Ly hơi rung động, không ngờ Lục Nhân Hoàng dũng mãnh như vậy, ở trong Băng Ngục một đường khiêu chiến cường giả, phải biết rằng người có thể tiềm tu trong Băng Ngục thì thấp nhất cũng là Hóa Thần cảnh, Lục Nhân Hoàng có thể sống tiếp xem như kỳ tích. Nhưng thực lực của Lục Nhân Hoàng tiến bộ nhanh như vậy, phỏng chừng cũng là lần lượt trong chiến đấu kích phát ra tiềm lực. Một người bình thường trải qua chiến đấu sống chết, tiềm năng sẽ bị kích phát, đột nhiên ngộ đạo, thực lực tăng tiến vùn vụt cũng dễ hiểu. - Đa tạ lão trượng!
Chương 1580 Không biết nên nói cái gì...
Lục Ly chắp tay, theo sau hỏi một tiếng: - Lão trượng có quan hệ gì với gia tộc trong Cửu Giới không? Lần này Lục Ly định hủy diệt rất nhiều đại gia tộc, lão già này nếu là quen biết cũ của Lục Nhân Hoàng, vậy Lục Ly ít nhiều gì sẽ nể mặt. Lão giả lắc đầu nói: - Không có, gia tộc của ta đã sớm bị hủy diệt, lão đầu tử hiện tại một người đơn độc, nếu không cách nào đột phá bước cuối cùng thì định chết già trong Băng Ngục này. Lục Ly an tâm, chắp tay từ biệt lão trượng, đi vào Thiên Tà Châu, hóa thành luồng sáng bay đi. Lão giả một mình đứng yên trên hồ băng thật lâu, trong mắt tràn ngập mờ mịt. Lục Ly còn trẻ mà sức chiến đấu như vậy, khiến lão giả tự hoài nghi bản thân, tiếp tục bế quan khổ tu như vậy có ý nghĩa không? Lục Ly tiếp tục bay đi, lần này tốc độ lên cao nhất. Nếu Lục Nhân Hoàng đi khắp nơi tìm người khiêu chiến, vậy thì hành tung của hắn chắc chắn không cố định, có tìm người hỏi thăm cũng vô dụng, không bằng dựa vào tốc độ của Thiên Tà Châu đi khắp nơi tìm. Lục Ly suy nghĩ một hồi, ra lệnh cho Hòa Nguyệt: - Ưm, Hòa Nguyệt, thả một ít Tử Thể đi ra ngoài, hỗ trợ tìm một phen. Hòa Nguyệt nhanh chóng thả ra Tử Thể. Sau khi thả ra mấy vạn Tử Thể, Lục Ly truyền tống chúng nó ra ngoài, Hòa Nguyệt ngay sau đó khống chế Tử Thể bay đi bốn phương tám hướng. Qua hơn một canh giờ, Lục Ly lại lần nữa gặp hai lão quái, dường như là một đôi phu thê? Lục Ly bay qua một ngọn núi tuyết lớn, sông băng trên vách đá đột nhiên nổ tung, tiếp đó một ông già và một bà già xuất hiện ở bên ngoài. - A? Lão đầu tử, thứ này dường như là Thần Khí. Bà già cảnh giới đến Hóa Thần cảnh, nhưng chỉ có Hóa Thần tiền kỳ, trên mặt không có nếp nhăn và da đốm mồi, ngược lại mặt hồng hào, loáng thoáng thấy đường nét lúc trẻ là một mỹ nhân. Ông già lưng như kiếm, đạo bào màu trắng có vẻ nho nhã bất phàm, tuy rằng thoạt trông rất già nhưng thời trẻ chắc chắn là một chàng điển trai. Ông già nhìn thoáng qua, mắt sáng rực, phun ra mấy chữ: - Không lẽ là Thiên Tà Châu trong truyền thuyết? Bên trong là Lục Ly tiểu hữu? Lục Ly khống chế Thiên Tà Châu ngừng lại, bị người gọi tên, hắn không tiện trực tiếp bay đi. Hắn truyền lời ra ngoài: - Tại hạ đúng là Lục Ly, hai vị tiền bối là? - Chậc chậc! Bà già tóc bạc mặt trẻ măng kinh thán nói: - Lão đầu tử, đây là tiểu hữu đã đánh chết lão tặc Nhan Chân mà ngươi nói cho ta nghe? Tiểu hữu, mau đi ra gặp mặt, cho phu phụ chúng ta cúi đầu. - Lục Ly tiểu hữu, không cần khẩn trương! Lão giả áo trắng mỉm cười hiền hòa nói: - Chúng ta là bạn không phải địch, tại hạ là Phong Ngạo Tuyết, đây là bạn già của ta, Mai Đình. Chúng ta và Nhan gia là kẻ thù không đội trời chung, ngươi đánh chết Nhan Chân xem như giúp chúng ta báo thù rửa hận. Lục Ly có thể cảm thụ được sự chân thành của hai người, hắn cũng không sợ hai người trong bóng tối ra tay, lắc người xuất hiện ở bên ngoài Thiên Tà Châu. Chiến giáp màu tím hiện ra, hắn mỉm cười nói: - Hai vị tiền bối khách khí, ta đánh chết Nhan Chân là có thù hận không thể xóa bỏ với Nhan gia, hoặc hắn chết hoặc ta mất. - Ha ha ha! Lão giả nhìn thấy chiến giáp màu tím thì xác định Nhan Chân đã chết, sảng khoái cười to mấy tiếng, theo sau mang theo bà già cung kính khom người vái, chân thành nói: - Lục tiểu hữu, xin nhận phu phụ chúng ta cúi đầu. Ngươi giết Nhan Chân là có ơn lớn với chúng ta, ngày sau có gì sai khiến hãy đến đây ra lệnh một tiếng. Lục Ly không cách nào ngăn cản hai người, chỉ có thể cứng rắn nhận, hắn suy nghĩ một hồi rồi bảo: - Sắp tới ta sẽ nghĩ biện pháp công phá thành Thần Hoàng, hủy diệt Nhan gia. Nếu hai vị muốn báo thù, đến lúc đó hãy cùng nhau hành động. - A? Phong Ngạo Tuyết cùng thê tử nhìn nhau một cái, trong mắt hai người tràn ngập giật mình. Bà già reo lên: - Tiểu hữu, ngươi có nắm chắc phá vỡ thành Thần Hoàng? Đó là thần thành, dù là Chân Thần cũng không phá sập được. Phong Ngạo Tuyết gật đầu tiếp lời nói: - Không sai, năm đó có mấy Thần Linh muốn đi phá vỡ thành Thần Hoàng, cuối cùng đều tay trắng trở về, tiểu hữu xác định có biện pháp? - Không xác định! Lục Ly lắc đầu nói: - Nhưng phải làm mới có hy vọng, không thử thì sao biết không được? Dù sao làm thử cũng không tổn thất cái gì, đúng không nào? - Tốt! Phong Ngạo Tuyết trầm ngâm giây lát, trầm giọng quát: - Được rồi, tiểu hữu đã có hào tình như vậy thì chúng ta sao có thể không đi theo? Chỉ cần tiểu hữu ra tay, phu phụ chúng ta nhất định đến nơi ngay. Năm xưa Nhan gia diệt bộ tộc của bạn già của ta, nếu như có thể hủy diệt Nhan gia, về sau phu phụ chúng ta sẽ đi theo tiểu hữu cả đời. - Đúng đúng! Bà già kích động gật đầu nói: - Chỉ cần có thể diệt Nhan gia, báo thù cho gia tộc của ta, về sau mệnh của phu phụ chúng ta thuộc về tiểu hữu. - Hai vị tiền bối tuyệt đối đừng nói như vậy! Lục Ly không để bụng, hắn không thiếu nô lệ Hóa Thần đỉnh phong. Hiện tại sức chiến đấu của hắn không cần một đám Hóa Thần đỉnh phong, nhưng có thêm hai Hóa Thần cùng nhau công kích Nhan gia cũng là chuyện tốt. Lục Ly cùng hai người giao hẹn một phen, lại hỏi thăm tin tức về Lục Nhân Hoàng, hai người trả lời giống hệt lão giả vừa rồi. Lục Nhân Hoàng từng đến khiêu chiến hai người, ban đầu thất bại chạy trốn, lần thứ hai tới khiêu chiến, lại lấy sức của một người đánh bại hai người. Nhưng hiện tại hai người cũng không biết Lục Nhân Hoàng ở nơi nào, bởi vì Lục Nhân Hoàng luôn phiêu bạt trong Băng Ngục, một đường khiêu chiến, chưa từng dừng lại bước chân. Từ biệt hai người, Lục Ly tiếp tục tìm Lục Nhân Hoàng, bởi vì không ngừng gặp gỡ người khác khiến Lục Ly có chút bức bối. Hắn khống chế Thiên Tà Châu bay với tốc độ cao nhất, nếu không có cố ý chặn đường thì hắn định vòng qua họ bay đi luôn. Không ngoài dự đoán của Lục Ly, một đường bay đi đều kinh động một đám lão quái, trong Băng Ngục quả nhiên có rất nhiều lão quái. Bay năm canh giờ, Lục Ly gặp bốn lão quái, nhưng đều bị hắn vòng qua. tốc độ của Thiên Tà Châu quá nhanh, người bình thường căn bản đuổi theo không kịp.
Lục Ly lo lắng Lục Nhân Hoàng, cho nên không có khống chế tốc độ, va đụng lung tung mà đi, chỉ bay một canh giờ, lập tức kinh động một lão quái tiềm tu. Nhưng có lẽ lão quái này mới bế quan, không có phản ứng lại, đợi khi định hành động thì Thiên Tà Châu đã bay qua địa bàn của hắn. Lão quái bay lên định đuổi theo giết, lại phát hiện căn bản đuổi không kịp. - Đây là báu vật gì? Hay là quái vật siêu lợi hại? Trong đôi mắt đục ngầu của lão quái lóe tia kinh ngạc, hắn sống hơn hai nghìn năm, lần đầu tiên thấy thứ có tốc độ khủng bố như vậy Đáng tiếc Thiên Tà Châu bay đi, hắn muốn đuổi theo cũng không kịp. Lục Ly ở trong Thiên Tà Châu, thật ra có dùng thần niệm tra xét bên ngoài, tự nhiên tra xét được lão quái này, nhưng hắn không để ý, không quan tâm, tiếp tục khống chế Thiên Tà Châu bay đi. Lục Ly thả ra thần niệm tra xét là muốn thử vận may, xem có thể gặp con cháu của Nhan gia không, nếu gặp được thì hắn nhất định không mềm lòng, thấy tên nào giết tên đó. Vèo! Lại bay nửa canh giờ, trong ngọn núi lớn hoàng kim bên trái có một bóng người bay nhanh ra, rõ ràng cũng là lão quái bị kinh động, tiếc rằng phản ứng cũng chậm, muốn chặn lại nhưng không thể, Thiên Tà Châu vào một cái bay mất. Một đường bay đi, một đường kinh động rất nhiều lão quái, Kim Ngục lớn như vậy, rất nhiều lão quái đều ở bên trong tiềm tu. Không kiêng nể gì bay qua đỉnh đầu trong khi bọn họ tiềm tu là khiêu khích rất lớn với họ. Lục Ly không quan tâm, thật ra cũng là cố ý, hắn muốn nói cho cường giả Cửu Giới biết rằng, Lục Ly, hắn, đã đến Kim Ngục, sẽ nghĩ biện pháp công phá các giới, hủy diệt gia tộc của bọn họ. Phỏng chừng tin hắn đến Kim Ngục lan truyền ra, mỗi người cảm thấy bất an, tự nhiên cũng sẽ không ai dám đi Đấu Thiên Giới. Đương nhiên cho dù đi Đấu Thiên Giới, trừ đồ sát một ít bình dân ra chẳng có ý nghĩa gì, ngược lại hoàn toàn chọc giận Lục Ly. Bay ba canh giờ, Lục Ly rốt cuộc bị chặn lại, không phải một người mà có đến bốn lão quái, đều là Hóa Thần cảnh. Oong! Không gian trên bầu trời bỗng dao động, xuất hiện các khe nứt lớn, những khe nứt này đan vào nhau thành tấm lưới to, cảm giác giống như thiên la địa võng của truyền tống trận. Hơn nữa tấm lưới to kia nhanh chóng chụp về phía Thiên Tà Châu, dường như muốn khóa lại Thiên Tà Châu. Lục Ly khống chế Thiên Tà Châu ngừng lại, trong mắt lộ ra một chút tò mò, loại thần thông này hẳn là áo nghĩa không gian, và là áo nghĩa không gian cường đại? Lưới to bay nhanh đến, bao phủ không gian bốn phương tám hướng quanh Thiên Tà Châu, hình thành lao ngục. Lục Ly nhìn thấy những khe nứt không gian thì không dám nhúc nhích lung tung, lỡ rơi vào trong khe nứt không gian hết ra được thì sao? Vèo! Bốn phương xuất hiện từng vị lão quái, trông đều cực kỳ già nua, làn da trên mặt và tay nhăn nheo, rụng sạch lông mày, tóc, mắt đục ngầu, mùi sắp xuống lỗ nồng nặc. Thực lực của bốn người rõ ràng là Hóa Thần cảnh, nhưng không nhìn ra cụ thể đến cảnh giới gì. Một lão quái phát ra âm thanh khàn khàn mà lại ngạc nhiên nghi ngờ: - Đây là báu vật gì? Lão quái khác mặc áo vàng nhìn vài cái, mắt hơi sáng ngời nói: - Hẳn là Thần Khí, nếu không thì không thể nào có tốc độ nhanh như vậy. - Khục khục! Lão quái thứ ba cười quái dị mấy tiếng, kỳ quái nói: - Mặc kệ là báu vật gì, bắt lấy rồi tính sau, trong chúng ta người nào cướp vào tay được thì thuộc về người đó. - Ra tay! Lão quái cuối cùng không có nói nhảm, trực tiếp ra tay. Hắn đột nhiên ngưng tụ một hư ảnh bàn tay chộp vào trong lao tù không gian, xuyên thấu qua, bắt lấy Thiên Tà Châu. Nhưng hư ảnh bàn tay to nắm chặt Thiên Tà Châu lại không thể kéo nó đi một chút nào. Lục Ly không cho Thiên Tà Châu động, cho dù mấy chục Hóa Thần oanh kích đều không cách nào khiến Thiên Tà Châu rung nhẹ. - Ủa? Lão quái áo vàng giật mình kêu lên, lắc người trực tiếp dịch chuyển tức thời vào trong không gian, vươn đôi tay khô gầy ra chộp về phía Thiên Tà Châu. Xèo xèo! Tay của lão quái áo vàng chộp vào Thiên Tà Châu, trong tay bốc làn khói độc màu vàng. Lục Ly cảm ứng một chút, phát hiện Thiên Tà Châu tiêu hao năng lượng rất lớn, xem ra sức tấn công của lão quái này không tệ. Lục Ly hừ mạnh: - Hừ! Thiên Tà Châu ánh sáng chợt lóe, tiếp đó Thần Thi xuất hiện, đấm về phía lão quái áo vàng. - A? Thần Thi xuất hiện quá đột ngột, lão quái áo vàng có lẽ tự cho mình rất cao, không có lập tức rút đi. Nhìn thấy Thần Thi xuất hiện, trong đôi mắt đục ngầu của lão quái lóe tia giật mình, trên người tỏa ra sương khói màu vàng, một tay vỗ ra một chưởng, thân thể bay đi xa. Bùm! Những khói độc này vô dụng với Thần Thi, chưởng vỗ ra không nhanh bằng tốc độ công kích của Thần Thi, nắm đấm màu vàng của Thần Thi thoải mái đấm vào người lão giả. Bùm! Thân thể lão quái áo vàng đột nhiên nổ thành huyết vụ, làm ba lão quái khác sợ chết khiếp. Bọn họ biết rõ thủ đoạn của lão quái áo vàng, bọn họ thậm chí không dám đến gần khói độc màu vàng, hơn nữa lực phòng ngự của lão quái áo vàng luôn rất mạnh, không ngờ rằng một đấm đã bị giây giết... Oong! Thiên Tà Châu lại lần nữa sáng lên, Thần Thi chợt lóe biến mất vào trong Thiên Tà Châu, hạt châu lấp lánh ánh sáng vàng, giây sau biến mất giữa không trung, xuất hiện ở bên ngoài trăm dặm. Lục Ly vận dụng thần thông xuyên qua không gian của Thiên Tà Châu. Lục Ly ra lệnh: - Thần Thi, giết đi! Nếu mấy lão quái này chán sống, vậy thì tiễn bọn họ lên đường. Thần Thi lại lao ra Thiên Tà Châu, hóa thành một luồng sáng bay về phía ba lão quái. - Trốn! Hai trong ba người không chút do dự bay đi hai hướng trái phải. Nếu lão quái áo vàng không đánh lại xác chết không đầu này, dù bọn họ ở lại cũng chỉ có đường chết. Bùm! Lão quái bị bỏ lại lập tức quỳ xuống, cực kỳ yếu hèn dập đầu hướng Thiên Tà Châu, nói: - Vị đại nhân này, ta có mắt không tròng mạo phạm người, xin đại nhân rộng lượng tha cho ta một mạng. Bùm! Thần Thi tập trung vào lão quái bên trái, tốc độ của lão quái kia không phải đặc biệt nhanh, dễ dàng bị bắt kịp, tiếp đó biến thành một mảnh huyết vụ.
Chương 1577 Đừng chọc vào ta
Khi Thần Thi bay tới, chặn đánh lão quái quỳ dập đầu thì Lục Ly ra tiếng ngăn trở: - Thôi, tha cho lão một mạng nhỏ. Một lão quái vật sống trên nghìn năm liên tục dập đầu hướng mình, đập mặt đất lõm xuống hố nhỏ. Lục Ly không biết nên nói cái gì, chẳng phải bảo cường giả đều có tôn nghiêm sao? Sao Hóa Thần lão quái này giống như con chó, chẳng chút cốt khí? Một Hóa Thần lão quái khác đã chạy trốn, Lục Ly cũng lười đuổi theo giết. Thần niệm của hắn tập trung vào Hóa Thần lão quái này, trầm tư giây lát rồi hỏi thăm: - Tại sao các ngươi hợp sức chặn lại ta? Có phải là có người mật báo cho các ngươi? Tốc độ của Thiên Tà Châu rất nhanh, người bình thường căn bản không kịp phản ứng, nhóm người này chờ sẵn, chắc chắn có người mật báo. Lục Ly không đánh chết lão già này vì muốn hỏi thăm chút tình báo. - Bẩm đại nhân, đúng là vậy! Lão quái cung kính nói: - Lúc trước đại nhân bay qua địa bàn của Trường Phong lão quái kinh động hắn, hắn sử dụng bí thuật đưa tin cho chúng ta, báo cho tin tức này. Hoàng Phong lão quái liên hợp ba người chúng ta cùng nhau chặn lại, đại nhân... chúng ta có mắt không tròng, xin người tha cho ta một mạng. Lão quái nói xong dập mạnh đầu, Lục Ly không biết nên nói cái gì, lão quái này làm cách nào tu luyện đến Hóa Thần cảnh? Yếu hèn như vậy, không có dũng khí tiến thẳng vô địch, chẳng có quyết tâm thấy chết không sờn, trước kia lão quái gặp nguy cơ chẳng lẽ luôn luôn dựa vào dập đầu liền có thể vượt qua? - Trường Phong lão quái? Không phải Nhan gia? Lục Ly hơi kinh ngạc, hắn cứ ngỡ là Nhan gia âm thầm bố trí hoặc xúi giục. Lục Ly suy nghĩ một lúc, trầm giọng hỏi: - Ngươi không biết ta là ai? Lão quái lắc đầu, nói: - Lão hủ không biết, còn chưa thỉnh giáo uy danh của đại nhân là...? Lục Ly cẩn thận quan sát nét mặt của lão già này, phát hiện không có một chút dị dạng. Nếu người này không phải giỏi về diễn kịch thì đúng là không biết hắn là ai, cũng không biết lai lịch của Thiên Tà Châu. Hắn mở miệng nói: - Ta có thể chừa mạng của ngươi lại, nhưng ngươi phải làm một việc giúp ta. - Được được được! Lão già mừng rỡ, liên tục vái nói: - Mời đại nhân nói, đừng nói một việc, cho dù mười việc cũng không thành vấn đề! - Hừm hừm! Lục Ly hừ lạnh hai tiếng nói: - Đừng nói mạnh miệng, ta khiến ngươi đi đánh chiếm thành Thần Hoàng, ngươi có năng lực đó không? Lão quái lộ vẻ lúng túng, không dám ba hoa nữa. Lục Ly nói: - Giúp ta đưa tin ra ngoài, đừng ai mơ ước Thiên Tà Châu của ta. Ta có thể giết tộc vương Nhan gia, càng không để ý giết thêm vài tên. Ai còn dám chặn lại ta, ta tuyệt đối không nhân từ nhẹ tay. Nói cho lão quái tiềm tu trong Hỗn Độn Luyện Ngục, ta tên Lục Ly, đừng chọc vào ta! - Thiên Tà Châu, Lục Ly! Lão quái con ngươi co rút, giật mình kêu lên: - Thì ra là đại nhân? Lão hủ lần này thật sự có mắt không tròng, đa tạ đại nhân không giết. Nhiều lão quái tiềm tu trong Kim Ngục không quan tâm việc bên ngoài, cũng không cố ý hỏi thăm, nhưng uy danh của Lục Ly vẫn truyền ra. Dù sao tru sát tộc vương của Nhan gia, sức chiến đấu này khiến nhiều lão quái tự than thở không bằng. Trong Cửu Giới thực lực làm vua, tuy Lục Ly rất trẻ tuổi, nhưng thực lực cường đại thì đủ đáng giá kính nể. Lão quái kêu một tiếng ‘đại nhân’ thật sự tâm phục khẩu phục. Vèo! Lục Ly thu Thần Thi vào, khống chế Thiên Tà Châu bay đi, hắn lười nói nhiều với lão quái này, cũng không muốn một đường đồ sát tiến lên. Tính cách của hắn luôn là như vậy, không trêu chọc hắn thì hắn sẽ không chủ động gây sự, còn chọc vào hắn thì sẽ không chết không ngừng. Tiếp tục bay đi, một đường lại kinh động nhiều lão quái, nhưng lần này không có người canh chặn đường, Lục Ly thoải mái bay đi. Qua bốn, năm canh giờ sau, Lục Ly phát hiện nơi Thiên Tà Châu bay qua đám lão quái không chặn đường theo dấu, khi phát hiện Thiên Tà Châu liền chạy tứ tán. Xem ra lão quái vừa rồi đã truyền lời của hắn ra, lão quái trong Kim Ngục biết là hắn, không dám tới chủ động khiêu khích. Bay trong Kim Ngục lâu như vậy, không thấy nhiều người trẻ tuổi, hẳn là các gia tộc ở các giới đã triệu tập người trẻ tuổi đi ra rèn luyện về nhà, sợ gặp phải hắn bị giết. Dọc đường có rất nhiều thám báo ẩn nấp, thần niệm của Lục Ly hiện tại rất mạnh, một ít thám báo ẩn nấp bị tra xét ra ngay. Lục Ly không giết đám thám báo này, quá nhiều người, giết không hết, hắn cũng chẳng quan tâm. Lục Ly không muốn tự dưng sinh sự, hiện tại hắn chỉ lo đi Băng Ngục, không có người quấy rầy thì hắn càng thanh tịnh. Một đường nhẹ nhàng bay đi, ba ngày sau đến lối vào Băng Ngục. - Ủa? Còn có kẻ không sợ chết? Ở lối vào Băng Ngục, Lục Ly từ xa đã tra xét đến một lão già lông mày trắng chặn trước lối vào, tỏ rõ ở đây đợi hắn. Lục Ly điều khiển Thiên Tà Châu ngừng lại trước lối vào Băng Ngục, cách chỉ khoảng nghìn trượng. Lông mi trắng rung nhẹ, lão nhân mở mắt ra. Trong đôi mắt không chút đục ngầu, ngược lại sắc bén như lưỡi đao, hơi thở trên người khuếch tán ra, Lục Ly thông qua Thiên Tà Châu cảm ứng một chút, lão giả lông mày trắng này hẳn là Hóa Thần đỉnh phong. Lão giả không nói chuyện, cũng không có bất cứ hành động, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Thiên Tà Châu. Lục Ly chờ giây lát mở miệng hỏi: - Lão trượng chặn đường ở đây là vì sao? Lão giả lông mày trắng nhướng mày, mở miệng bảo: - Người trẻ tuổi, nghe nói ngươi đánh chết Nhan Chân? Cướp đoạt hai món Thần Khí của Nhan gia? Thiên Tà Châu của ngươi cũng là một món Thần Khí không tệ? - Kiếm chuyện? Lục Ly lòng chùng xuống, khẩu khí trở nên gay gắt: - Ngươi nói đều đúng, sao? Ngươi muốn cướp ba món Thần Khí này? - Đừng nói khó nghe như vậy. Lão giả đứng bật dậy, toát ra mũi nhọn như bảo kiếm rút khỏi vỏ, lạnh lùng nói: - Ai có đức thì sở hữu Thần Khí. Người trẻ tuổi, ngươi còn quá nhỏ tuổi, hiện tại cầm ba món Thần Khí khó tránh cây to đón gió. Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội, đã nghe câu nói này chưa? Giao ba món Thần Khí này cho lão phu, lão phu thu ngươi làm đồ, bảo đảm ngươi cả đời tung hoành Cửu Giới, chịu không?
Chương 1578 Có phải là huynh đệ của ngươi?
- Ừm, quên nói cho ngươi, lão phu ngoại hiệu Đông Nhai Cư Sĩ, năm đó một người quét ngang Cửu Giới. Trong Cửu Giới, dù là Nhan gia cũng phải nể mặt lão phu mấy phần... Lục Ly không muốn nghe tiếp, hắn lắc đầu cười lạnh. Đông Nhai Cư Sĩ này cho rằng mình ghê gớm lắm sao? Thu hắn làm đồ, lão thất phu này cũng dám nói ra được? Quét ngang Cửu Giới? Vậy sao năm xưa không công phá thành Thần Hoàng luôn đi, đánh chết Nhan Chân rồi cướp đoạt Thần Khí đi? Lục Ly lười nói nhảm với người này, trực tiếp thả ra Thần Thi, nói: - Lão quái, nếu ngươi có thể đỡ nổi công kích của Thần Thi thì ngươi mới có tư cách đáng giá ta tự mình ra tay. Muốn Thần Khí mà chỉ dựa vào mồm mép thì vô dụng, dựa vào bản lĩnh thật đến cướp đi. Xoẹt! Thần Thi giương hai cánh, hóa thành một luồng sáng bay đi, một đấm đột nhiên đánh về phía Đông Nhai Cư Sĩ, tốc độ như long trời lở đất, nhanh dọa người. Đông Nhai Cư Sĩ lạnh băng nói: - Tiểu tử giỏi lắm, nếu ngươi chấp mê bất ngộ, vậy thì đấu một trận đi? Thần Thi lại đấm vào người Đông Nhai Cư Sĩ. Khiến Lục Ly giật mình là thân thể của Đông Nhai Cư Sĩ không nổ tung, ngược lại từ từ biến mất, giống như là bị phong hóa. - Hư ảnh! Lục Ly rất nhanh giật mình tỉnh lại, bởi vì thân thể của Đông Nhai Cư Sĩ đã ngưng tụ ở phía sau Thiên Tà Châu. Trong tay Đông Nhai Cư Sĩ cầm một cây cung dài màu đen, bỗng khảy dây, mười mấy mũi tên dài xé gió bay tới. Xoẹt! Thần Thi chuyển hướng bay về phía Đông Nhai Cư Sĩ, nhưng khi nắm đấm đánh vào người Đông Nhai Cư Sĩ thì thân thể của người này lại phong hóa, biến mất không còn dấu vết. - Quả nhiên có chút thủ đoạn! Thần niệm của Lục Ly luôn luôn tập trung vào Đông Nhai Cư Sĩ, phát hiện không gian quanh Đông Nhai Cư Sĩ không có một chút dao động, chân thân đã lặng lẽ xuất hiện ở phía đông Thiên Tà Châu cách mấy nghìn trượng. Chân thân Đông Nhai Cư Sĩ lặng lẽ di chuyển, thần niệm không tra xét được chân thân di chuuyển kiểu gì. Lão quái này nói năm đó có thể quét ngang Cửu Giới, không biết thật hay giả, nhưng hắn quả thực có chút thủ đoạn. Oong! Lục Ly thả ra một ít Linh Phong, Linh Phong là phong năng tràn ngập trong thiên địa. Năm đó Đại Ma Thần ẩn tàng trong khe nứt không gian, vẫn bị Linh Phong tra xét được. Lục Ly liên tục không ngừng thả ra Linh Phong, rất nhanh phạm vi trăm dặm đều bị Linh Phong tràn ngập, Lục Ly thông qua thần niệm bắt đầu cảm ứng. Kết quả khiến hắn rất là kinh ngạc, bởi vì Linh Phong không cách nào tập trung vào chân thân của người này. Mỗi lần Đông Nhai Cư Sĩ bắn ra mười mấy mũi tên, chờ khi Thần Thi bay qua thì chân thân sớm biến mất, xuất hiện ở bên kia, hoàn toàn không có bất cứ dấu hiệu. Loại này không phải dịch chuyển tức thời, cũng không phải xuyên qua trong khe nứt không gian. Bởi vì dịch chuyển tức thời và xuyên không gian thì không gian vẫn có dao động. Hiện tại không gian không có bất cứ dị động, điều này khiến Lục Ly rất là ngạc nhiên nghi ngờ. Bùm bùm bùm! Từng mũi tên dài liên tục bắn tới, Lục Ly cảm ứng sức tấn công của người này khá mạnh, nếu để mặc Đông Nhai Cư Sĩ tiếp tục công kích thì Thiên Tà Châu sẽ tiêu hao năng lượng rất nhanh. - Thần Thi, trở về! Thần Thi không có linh hồn, không quá linh hoạt, tiếp tục đuổi theo cũng vô dụng, Lục Ly thu Thần Thi vào. - Ha ha ha! Đông Nhai Cư Sĩ cười to, đùa cợt nói: - Tiểu tử, hiện tại biết cái gì gọi là ngoài người có người, ngoài trời có trời rồi chứ? Lão phu cũng không sợ nói cho ngươi, ta dùng áo nghĩa ảnh tử, trên thế giới này người có thể đánh chết lão phu còn chưa sinh ra. - Vậy sao? Lục Ly bỗng lao ra Thiên Tà Châu, thần giáp hiện ra trên người, thần binh trong tay dâng lên ánh sáng đen chói lóa, giơ đao chém về phía Đông Nhai Cư Sĩ. Sát chiêu vừa ra, phong vân biến sắc, Thiên Địa Huyền Khí từ bốn phương tám hướng bị tác động, điên cuồng ùa về phía Đông Nhai Cư Sĩ, trấn áp người này. - Không... không thể nào! Nhìn ánh đao màu đỏ máu xé gió chém tới, thế giới trong mắt Đông Nhai Cư Sĩ tràn ngập máu, sâu trong linh hồn dâng lên cảm giác nguy cơ trí mạng. Đông Nhai Cư Sĩ kinh hoàng hét to: - Không!!! Bùm! Ánh đao màu máu bay đi, Đông Nhai Cư Sĩ bị ánh đao chém trúng, thân thể trực tiếp nổ tung thành huyết vụ, chết tươi. - A! Thám báo của một số thế lực ẩn nấp ở phương xa thấy cảnh tượng phía trước thì sợ tới mức sắc mặt tái nhợt. Đông Nhai Cư Sĩ đúng là rất nổi tiếng trong Cửu Giới, năm xưa làm Cửu Giới đại loạn, cũng không phải thực lực của người này siêu mạnh, mà do hắn cảm ngộ áo nghĩa ảnh tử, tài chạy trốn đệ nhất Cửu Giới. Lão giả này sống trên nghìn năm, luôn luôn khiến các đại gia tộc rất là đau đầu, không ngờ rằng hôm nay chết trong tay Lục Ly, còn là bị một đao chém chết. Lục Ly biết sự tồn tại của đám thám báo, hắn thu về Thiên Tà Châu, đi hướng Thông Thiên Sơn, không để ý tới những thám báo kia. Để bọn họ truyền ra tin tức cũng tốt, miễn cho lại bị người chặn lại. Hắn từng bước đi hướng Thông Thiên Sơn, rất nhanh biến mất trong tầng mây. Một luồng sáng trắng vụt qua khiến tầm nhìn của Lục Ly tràn ngập sắc trắng, nhiệt độ bốn phía đột nhiên giảm thấp rất nhiều độ, với thực lực của hắn mà cũng cảm thấy hơi lạnh. Băng Ngục! Năm tầng trên Hỗn Độn Luyện Ngục, nghe nói đi vào nơi này, nguy cơ trập trùng, dù là Hóa Thần cảnh, sơ sẩy một cái sẽ bỏ mạng. Trước không nói nơi này có bao nhiêu nguy hiểm, nhiệt độ ở đây khiến cho Lục Ly có chút cảm khái, e rằng võ giả Nhân Hoàng bình thường lên đây cũng không chịu nổi. Vận chuyển Huyền Lực xua tan hơi lạnh, Lục Ly ngước mắt nhìn thoáng qua, quan sát phong cảnh của Băng Ngục. Đập vào mắt đều là tuyết đọng và sông băng, bầu trời rắc bông tuyết, gió lạnh thổi, một mảnh tiêu điều. Nghe nói Băng Ngục, Phong Ngục ẩn ấp lão quái nhiều hơn Kim Ngục gấp mấy lần, bởi vì người trẻ tuổi các giới Kim Ngục thích đi rèn luyện, nhiều lão quái không thích bị quấy rầy sẽ đến Băng Ngục, Phong Ngục tiềm tu. Băng Ngục có nhiều sơn mạch, có một số cây to kỳ dị, không ngờ còn có hoa cỏ, phỏng chừng cũng là một loại linh dược kỳ dị nào đó.
Chương 1579 Có phải là huynh đệ của ngươi?
Lục Ly không quan tâm mấy thứ như linh dược, hắn quan sát một lúc rồi vào trong Thiên Tà Châu. Hắn có thể chịu được hơi lạnh ở bên ngoài, nhưng không quen tự chịu khổ. Hiện tại hắn không cần cảm ngộ áo nghĩa của băng hệ, tự nhiên đi vào Thiên Tà Châu thoải mái hơn. Hắn không biết phương hướng, tùy ý lựa chọn một phương hướng bay, Thiên Tà Châu không bay hết tốc độ, hắn muốn tìm vài người hỏi thăm có từng gặp Lục Nhân Hoàng không. Mới bay một canh giờ, hắn liền gặp được một lão quái tiềm tu. Lão quái kia ngồi ở đáy băng hồ tiềm tu, bị hắn cảm ứng được một chút khí cơ. Hắn khống chế Thiên Tà Châu dừng lại, nhưng lão quái ở dưới hồ không đi ra, chỉ là vươn ra thần niệm quét Thiên Tà Châu một lần, theo sau lại thu hồi thần niệm, tỏ rõ mặc kệ Lục Ly. Lục Ly muốn hỏi thăm tin tức của Lục Nhân Hoàng, cho nên khách khí nói: - Mạo muội quấy rầy tiền bối một chút, ta muốn tìm một người. - Không rảnh, biến đi! Lão giả truyền ra mấy chữ, ngữ khí rất là lạnh lùng. Lục Ly ngượng ngùng vuốt sống mũi, có chút chần chừ, hắn không muốn tự dưng sinh sự, tạm dừng một lúc, hắn quyết định đi chỗ khác tìm người hỏi thăm. Ai biết lão giả lại lần nữa lên tiếng nói: - Sao vẫn chưa biến đi? Muốn chết? Lục Ly nổi giận, hắn lắc người lao ra, lạnh lùng nói: - Nào nào, để ta xem ngươi giết ta kiểu gì? Xoẹt xoẹt! Lão giả không có khách khí, cũng không thấy lão cử động, gió tuyết ở bốn phương tám hướng đột nhiên ngưng tụ giữa không trung hình thành một con rồng tuyết nặng nề đập xuống chỗ Lục Ly. Bùm! Rồng tuyết đụng vào người Lục Ly, thần giáp màu tím tỏa sáng chói lòa. Rồng tuyết thoáng chốc nổ tung, đầy trời băng tuyết tung tóe, thân thể của Lục Ly không nhúc nhích, toàn bộ lực lượng bị thần giáp hứng hết. - A? Lão giả bất ngờ bật thốt, đùa cợt nói: - Thì ra là có được một món chiến giáp Thần Khí, hèn gì kiêu ngạo bá đạo như vậy. Ngươi là ai của Nhan gia? Còn trẻ đã đến Hóa Thần cảnh, không ngờ Nhan gia ra một kỳ tài nghịch thiên, Nhan Chân ban chiến giáp Thần Khí cho ngươi cũng dễ hiểu. Lão giả hiển nhiên không biết, cho rằng Lục Ly là thiên tài của Nhan gia, chiến giáp Thần Khí là Nhan Chân cho hắn hộ thể. - Ta không phải người của Nhan gia! Lục Ly lạnh như băng nói: - Còn về chiến giá Thần Khí thì do ta đánh chết Nhan Chân đoạt được, lão trượng, ta chỉ muốn hỏi thăm ngươi chút chuyện, người kiêu ngạo bá đạo là ngươi mới đúng. - A? Lão giả càng thêm kinh ngạc, thân thể theo đáy hồ phá băng mà ra, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Lục Ly, hỏi: - Ngươi đánh chết Nhan Chân? Ngươi xác định không đùa giỡn? Ngươi mới Hóa Thần tiền kỳ, làm sao có thể đánh chết Nhan Chân? Oong! Thần binh màu đen xuất hiện trong tay Lục Ly, hắn lạnh lùng cười nói: - Cho dù ta là con cháu Nhan gia thì Nhan Chân không thể nào cũng cho ta thần binh, Cửu Giới đều biết việc Nhan Chân bị ta đánh chết, lão trượng đi hỏi thăm sẽ biết ngay. - Chuyện này... Lão giả lộ vẻ rung động, cẩn thận quan sát Lục Ly, theo sau vẻ mặt cung kính nói: - Lão phu mấy trăm vạn năm không hỏi việc bên ngoài, không ngờ Cửu Giới ra nhân vật thiên tài như ngươi. Lão phu rút lại lời vừa nói, bế quan lâu, tính khí trở nên kỳ lạ chút, tiểu hữu thứ lỗi. Con người của Lục Ly ăn mềm không ăn cứng, lão giả nếu khách khí, hắn liền thu về thần binh, ôm quyền nói: - Không đánh không quen biết, lão trượng là tiền bối, là ta đường đột, quấy rầy lão trượng thanh tu. - A? Lão giả cẩn thận xem kỹ Lục Ly, giật mình kêu lên: - Tiểu hữu, ta phát hiện ngươi khá giống một người, người kia cũng rất trẻ tuổi, cũng cùng ta không đánh không quen nhau. Cùng có thiên tư tuyệt đỉnh, chẳng lẽ các ngươi là huynh đệ? - Rất giống? Lục Ly lộ vẻ mừng rỡ, rối rít hỏi: - Người kia có phải tên Lục Nhân Hoàng không? - Đúng rồi! Khuôn mặt già nhăn nheo run run, lão giả gật đầu nói: - Quả thực tên Lục Nhân Hoàng, người kia thật sự là huynh đệ của ngươi? - Không phải, đó là phụ thân của ta... Lục Ly lúng túng vuốt sống mũi nói: - Lão trượng, ngươi có biết phụ thân của ta hiện tại ở đâu? Ta vừa rồi định hỏi lão việc này. - Ha ha ha! Lão giả cười to, vuốt râu dài nói: - Không ngờ là con của người quen cũ, chậc chậc, phụ tử các ngươi thật đúng là biến thái. Lúc phụ thân của ngươi lần đầu tiên đến Băng Ngục là ta đã chú ý hắn, khi đó mới là Địa Tiên đỉnh phong, nhưng rất nhanh đã đột phá Hóa Thần. Trước đó không lâu lần cuối gặp hắn, sức chiến đấu lên đến Hóa Thần đỉnh phong, mạnh hơn cả ta. Lão phu khi đó cảm thán, hậu sinh khả úy, hôm nay trông thấy ngươi, lão hủ không biết nên nói cái gì... Mấy năm qua, sức chiến đấu của Lục Nhân Hoàng tăng vùn vụt, điều này khiến lão giả rất là kinh thán. Không ngờ rằng nhi tử của Lục Nhân Hoàng càng ghê gớm, có thể đánh chết luôn Nhan Chân. Lão giả bần thần, là thế đạo thay đổi hay vì bọn họ quá vô dụng? - Lão trượng khen trật rồi! Lục Ly khiêm tốn nói, theo sau hỏi: - Không biết danh hiệu của lão trượng là...? Có biết phụ thân của ta hiện tại ở đâu không? Lão giả có chút hổ thẹn nói: - Thôi không nói ra tên thật của lão phu, mất mặt. Hiện tại đạo hiệu của lão phu là Vấn Thiên Đạo Nhân. Lão phu cũng không biết phụ thân của ngươi ở đâu, một mình hắn thường đi trong Băng Ngục, không ngừng khiêu chiến cường giả tiềm tu trong Băng Ngục, ban đầu luôn bị trấn áp, nhưng hắn phòng ngự rất mạnh, tốc độ rất nhanh, mỗi lần đều có thể thành công chạy trốn, hiện tại... phỏng chừng trong Băng Ngục ít có ai đánh thắng hắn. - Ồ! Lục Ly hơi rung động, không ngờ Lục Nhân Hoàng dũng mãnh như vậy, ở trong Băng Ngục một đường khiêu chiến cường giả, phải biết rằng người có thể tiềm tu trong Băng Ngục thì thấp nhất cũng là Hóa Thần cảnh, Lục Nhân Hoàng có thể sống tiếp xem như kỳ tích. Nhưng thực lực của Lục Nhân Hoàng tiến bộ nhanh như vậy, phỏng chừng cũng là lần lượt trong chiến đấu kích phát ra tiềm lực. Một người bình thường trải qua chiến đấu sống chết, tiềm năng sẽ bị kích phát, đột nhiên ngộ đạo, thực lực tăng tiến vùn vụt cũng dễ hiểu. - Đa tạ lão trượng!
Chương 1580 Không biết nên nói cái gì...
Lục Ly chắp tay, theo sau hỏi một tiếng: - Lão trượng có quan hệ gì với gia tộc trong Cửu Giới không? Lần này Lục Ly định hủy diệt rất nhiều đại gia tộc, lão già này nếu là quen biết cũ của Lục Nhân Hoàng, vậy Lục Ly ít nhiều gì sẽ nể mặt. Lão giả lắc đầu nói: - Không có, gia tộc của ta đã sớm bị hủy diệt, lão đầu tử hiện tại một người đơn độc, nếu không cách nào đột phá bước cuối cùng thì định chết già trong Băng Ngục này. Lục Ly an tâm, chắp tay từ biệt lão trượng, đi vào Thiên Tà Châu, hóa thành luồng sáng bay đi. Lão giả một mình đứng yên trên hồ băng thật lâu, trong mắt tràn ngập mờ mịt. Lục Ly còn trẻ mà sức chiến đấu như vậy, khiến lão giả tự hoài nghi bản thân, tiếp tục bế quan khổ tu như vậy có ý nghĩa không? Lục Ly tiếp tục bay đi, lần này tốc độ lên cao nhất. Nếu Lục Nhân Hoàng đi khắp nơi tìm người khiêu chiến, vậy thì hành tung của hắn chắc chắn không cố định, có tìm người hỏi thăm cũng vô dụng, không bằng dựa vào tốc độ của Thiên Tà Châu đi khắp nơi tìm. Lục Ly suy nghĩ một hồi, ra lệnh cho Hòa Nguyệt: - Ưm, Hòa Nguyệt, thả một ít Tử Thể đi ra ngoài, hỗ trợ tìm một phen. Hòa Nguyệt nhanh chóng thả ra Tử Thể. Sau khi thả ra mấy vạn Tử Thể, Lục Ly truyền tống chúng nó ra ngoài, Hòa Nguyệt ngay sau đó khống chế Tử Thể bay đi bốn phương tám hướng. Qua hơn một canh giờ, Lục Ly lại lần nữa gặp hai lão quái, dường như là một đôi phu thê? Lục Ly bay qua một ngọn núi tuyết lớn, sông băng trên vách đá đột nhiên nổ tung, tiếp đó một ông già và một bà già xuất hiện ở bên ngoài. - A? Lão đầu tử, thứ này dường như là Thần Khí. Bà già cảnh giới đến Hóa Thần cảnh, nhưng chỉ có Hóa Thần tiền kỳ, trên mặt không có nếp nhăn và da đốm mồi, ngược lại mặt hồng hào, loáng thoáng thấy đường nét lúc trẻ là một mỹ nhân. Ông già lưng như kiếm, đạo bào màu trắng có vẻ nho nhã bất phàm, tuy rằng thoạt trông rất già nhưng thời trẻ chắc chắn là một chàng điển trai. Ông già nhìn thoáng qua, mắt sáng rực, phun ra mấy chữ: - Không lẽ là Thiên Tà Châu trong truyền thuyết? Bên trong là Lục Ly tiểu hữu? Lục Ly khống chế Thiên Tà Châu ngừng lại, bị người gọi tên, hắn không tiện trực tiếp bay đi. Hắn truyền lời ra ngoài: - Tại hạ đúng là Lục Ly, hai vị tiền bối là? - Chậc chậc! Bà già tóc bạc mặt trẻ măng kinh thán nói: - Lão đầu tử, đây là tiểu hữu đã đánh chết lão tặc Nhan Chân mà ngươi nói cho ta nghe? Tiểu hữu, mau đi ra gặp mặt, cho phu phụ chúng ta cúi đầu. - Lục Ly tiểu hữu, không cần khẩn trương! Lão giả áo trắng mỉm cười hiền hòa nói: - Chúng ta là bạn không phải địch, tại hạ là Phong Ngạo Tuyết, đây là bạn già của ta, Mai Đình. Chúng ta và Nhan gia là kẻ thù không đội trời chung, ngươi đánh chết Nhan Chân xem như giúp chúng ta báo thù rửa hận. Lục Ly có thể cảm thụ được sự chân thành của hai người, hắn cũng không sợ hai người trong bóng tối ra tay, lắc người xuất hiện ở bên ngoài Thiên Tà Châu. Chiến giáp màu tím hiện ra, hắn mỉm cười nói: - Hai vị tiền bối khách khí, ta đánh chết Nhan Chân là có thù hận không thể xóa bỏ với Nhan gia, hoặc hắn chết hoặc ta mất. - Ha ha ha! Lão giả nhìn thấy chiến giáp màu tím thì xác định Nhan Chân đã chết, sảng khoái cười to mấy tiếng, theo sau mang theo bà già cung kính khom người vái, chân thành nói: - Lục tiểu hữu, xin nhận phu phụ chúng ta cúi đầu. Ngươi giết Nhan Chân là có ơn lớn với chúng ta, ngày sau có gì sai khiến hãy đến đây ra lệnh một tiếng. Lục Ly không cách nào ngăn cản hai người, chỉ có thể cứng rắn nhận, hắn suy nghĩ một hồi rồi bảo: - Sắp tới ta sẽ nghĩ biện pháp công phá thành Thần Hoàng, hủy diệt Nhan gia. Nếu hai vị muốn báo thù, đến lúc đó hãy cùng nhau hành động. - A? Phong Ngạo Tuyết cùng thê tử nhìn nhau một cái, trong mắt hai người tràn ngập giật mình. Bà già reo lên: - Tiểu hữu, ngươi có nắm chắc phá vỡ thành Thần Hoàng? Đó là thần thành, dù là Chân Thần cũng không phá sập được. Phong Ngạo Tuyết gật đầu tiếp lời nói: - Không sai, năm đó có mấy Thần Linh muốn đi phá vỡ thành Thần Hoàng, cuối cùng đều tay trắng trở về, tiểu hữu xác định có biện pháp? - Không xác định! Lục Ly lắc đầu nói: - Nhưng phải làm mới có hy vọng, không thử thì sao biết không được? Dù sao làm thử cũng không tổn thất cái gì, đúng không nào? - Tốt! Phong Ngạo Tuyết trầm ngâm giây lát, trầm giọng quát: - Được rồi, tiểu hữu đã có hào tình như vậy thì chúng ta sao có thể không đi theo? Chỉ cần tiểu hữu ra tay, phu phụ chúng ta nhất định đến nơi ngay. Năm xưa Nhan gia diệt bộ tộc của bạn già của ta, nếu như có thể hủy diệt Nhan gia, về sau phu phụ chúng ta sẽ đi theo tiểu hữu cả đời. - Đúng đúng! Bà già kích động gật đầu nói: - Chỉ cần có thể diệt Nhan gia, báo thù cho gia tộc của ta, về sau mệnh của phu phụ chúng ta thuộc về tiểu hữu. - Hai vị tiền bối tuyệt đối đừng nói như vậy! Lục Ly không để bụng, hắn không thiếu nô lệ Hóa Thần đỉnh phong. Hiện tại sức chiến đấu của hắn không cần một đám Hóa Thần đỉnh phong, nhưng có thêm hai Hóa Thần cùng nhau công kích Nhan gia cũng là chuyện tốt. Lục Ly cùng hai người giao hẹn một phen, lại hỏi thăm tin tức về Lục Nhân Hoàng, hai người trả lời giống hệt lão giả vừa rồi. Lục Nhân Hoàng từng đến khiêu chiến hai người, ban đầu thất bại chạy trốn, lần thứ hai tới khiêu chiến, lại lấy sức của một người đánh bại hai người. Nhưng hiện tại hai người cũng không biết Lục Nhân Hoàng ở nơi nào, bởi vì Lục Nhân Hoàng luôn phiêu bạt trong Băng Ngục, một đường khiêu chiến, chưa từng dừng lại bước chân. Từ biệt hai người, Lục Ly tiếp tục tìm Lục Nhân Hoàng, bởi vì không ngừng gặp gỡ người khác khiến Lục Ly có chút bức bối. Hắn khống chế Thiên Tà Châu bay với tốc độ cao nhất, nếu không có cố ý chặn đường thì hắn định vòng qua họ bay đi luôn. Không ngoài dự đoán của Lục Ly, một đường bay đi đều kinh động một đám lão quái, trong Băng Ngục quả nhiên có rất nhiều lão quái. Bay năm canh giờ, Lục Ly gặp bốn lão quái, nhưng đều bị hắn vòng qua. tốc độ của Thiên Tà Châu quá nhanh, người bình thường căn bản đuổi theo không kịp.
Bình luận facebook