-
Chương 1416-1420
Chương 1416 Truy sát
- Bùm bùm bùm bùm bùm bùm! Cứ như vậy Thiết Hàn thì chạy trốn, còn Âm Quỳ Thú thì truy sát, Lục Ly điều khiển Thiên Tà châu bay vòng quanh để tránh rơi vào cạm bẫy Hắn tin rằng Thiết Hàn không thể nào dẫn hắn đi vòng vòng chỉ để chơi, nhất định là hắn ta đã toan tình gì đó, chỉ là không Thiết Hàn đã bố trí cái gì thôi. - Cấm chế? trận pháp! Lục Ly suy nghĩ trong đầu, chưa từng nghe nói cấm chế trận pháp của Man tộc rất lợi hại, đoạn đường này không thấy bất kỳ bố trí gì, đến rốt cuộc là Thiết Hàn có âm mưu gì? - Bùm! Thiết Hàn lại tiếp tục bị đánh bay ra ngoài, lần này trong miệng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cũng tái nhợtt, vết thương chắc chắn khá nghiêm trọng. - Vù vù! Âm Quỳ Thú uể oải đuổi theo, mỗi lần nó tấn công nếu không sử dụng đuôi sắt thì sẽ là móng vuốt, giống như một con mèo đang vờn một con chuột. Mặc dù sức mạnh phòng ngự của Thiết Hàn mạnh mẽ khiến Âm Quỳ Thú có chút tức giận, nhưng tốc độ của Thiết Hàn quá chậm mà sức mạnh tấn công cũng yếu, mấy lần phản kích giống như gãi ngứa cho Âm Quỳ Thú vậy. Cứ như vậy đuổi giết mấy vạn dặm, Lục Ly vẫn không biết Thiết Hàn bố trí cái gì. Hắn cau mày, cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ Thiết Hàn thật sự không bố trí cạm bẫy, chỉ là hắn nghĩ nhiều thôi. - Mặc kệ, tiếp tục đuổi giết! Thiết Hàn đã bị thương, Lục Ly đoán đuổi theo nhiều nhất nửa ngày nữa thì Thiết Hàn sẽ không chịu nổi, cuối cùng sẽ đánh cho chết tươi. Chỉ cần Thiết Hàn chết, đại địa Bắc Man nhất định sẽ về tay hắn, bất kỳ âm mưu quỷ kế gì cũng không thể so sánh với sức mạnh được. - Ầm! Thiết Hàn liên tục bị Âm Quỳ Thú đánh bay ra ngoài, mỗi lần đều sẽ nôn ra máu. Hắn thỉnh thoảng lại uống thuốc trị thương, khả năng hồi phục cơ thể cũng rất mạnh. - Đây chính là Tiểu Cường đánh mãi không chết trong truyền thuyết hả? Lục Ly nhếch miệng, cảm thán với mấy người Bạch Hạ Sương ở bên trong Thiên Tà châu. Lục Ly vừa rồi tác chiến, ba người cũng không dám hỏi nhiều. Lúc này Lục Ly nói chuyện, Bạch Hạ Sương vội vàng hỏi: - Phu quân, tình hình bên ngoài thế nào? - Không có gì đâu. Lục Ly cười giải thích: - Âm Quỳ Thú đang đuổi giết Đại Đế Man tộc, sức mạnh phòng ngự của tên mọi rợ này rất mạnh, mỗi lần Âm Quỳ Thú tấn công chỉ có thể khiến hắn bị thương nhẹ, có lẽ phải đuổi giết rất lâu mới có thể đánh chết được hắn. - Chà chà! Hai mắt Bạch Hạ Sương sáng lên, khẩn cầu nói: - Phu quân, ta có thể đi ra xem một chút không. Bạch Hạ Sương đã nghe rất nhiều người nói Âm Quỳ Thú cực kỳ mạnh, nhưng chưa từng thật sự nhìn thấy nó chiến đấu. Lúc này nghe nói Âm Quỳ Thú đang đuổi Đại Đế Man tộc, trong lòng nàng tất nhiên có chút rung động. Bạch Thu Tuyết và Khương Khinh Linh cũng có chút hiếu kỳ, từng nghe nói chiến lực của Âm Quỳ Thú rất mạnh, có thể tận mắt thấy Âm Quỳ Thú chiến đấu với Đại Đế Man tộc là một cơ hội vô cùng hiếm có. - Được, ta dẫn các nàng ra ngoài, chỉ nhìn một chút rồi vào đây nhé. Lục Ly không đành lòng từ chối lời thình cầu của ba vị thê tử, dù sao thì bên ngoài cũng không có nguy hiểm, chỉ nhìn một chút rồi vào đây chắc là không sao. Thần niệm của hắn thăm dò tình hình bên ngoài, điều khiển Thiên Tà Châu đi ra xa phạm vi chiến đấu hơn một chút, cơ bản là vì khí hyết Âm Quỳ Thú rất khủng bố mà cảnh giới của Bạch Hạ Sương quá thấp. Sau khi xác định không có nguy hiểm, Lục Ly dẫn theo ba người đi ra ngoài Thiên Tà châu, ba người vừa ra ngoài lập tức cảm nhận được khí huyết mạnh mẽ của Âm Quỳ Thú. Ba người nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy một con Cự Thú khổng lồ đang ầm ầm bay từ trên cao xuống, cái đuôi to lớn quất mạnh vào người phía trước. - Bụp! Thiết Hàn bị đập bay ra ngoài, cái đuôi của Âm Quỳ Thú tiếp tục đập mạnh vào sườn núi gần đó. Ngọn núi kia dễ dàng bị đứt ngang, nhanh chóng sụp đổ, núi đá lăn xuống, bụi mù mịt, tiếng gầm rú không dứt. Lần đầu tiên Khương Khinh Linh và Bạch Thu Tuyết thấy cảnh tưởng đáng sợ như vậy, hơn nữa lại bị khí thế của Âm Quỳ Thú dọa sợ, hai người bất giác nín thở, cực kỳ căng thẳng. Còn Bạch Hạ Sương thì bị dọa đến mức mặt mũi trắng bệch, nàng chỉ có chiến lực Quân Hầu cảnh, so với chiến lực Hóa Thần cảnh của Âm Quỳ Thú thì không khác gì một con kiến. Nếu như lại tới gần một chút, e rằng sẽ bị khí huyết của Âm Quỳ Thú áp chế làm cho ngất đi mất. - Không sao, đừng căng thẳng! Lục Ly vươn tay ra, nắm lấy tay của Bạch Hạ Sương, cười nhạt nói: - Âm Quỳ Thú là Linh thú của ta, đó là thú cưng nhỏ chúng ta nuôi trong nhà, ngươi nghĩ như vậy thì sẽ không sợ hãi. - Ừm vâng. Bạch Hạ Sương miễn cưỡng cười một tiếng, chớp chớp đôi mắt to rồi khẽ gật đầu. Nhưng Âm Quỳ Thú lại bất ngờ ngửa mặt lên trời gầm to khiến cho sắc mặt Bạch Hạ Sương vừa mới hồng hào lên một chút lại trở nên trắng bệch, nàng bị dọa đến mức chui vào ngực Lục Ly không dám nhìn tiếp. Ba người Bạch Hạ Sương chỉ nhìn mấy lần rồi đi vào, Lục Ly trêu ghẹo Bạch Hạ Sương nói lại dẫn nàng ta ra ngoài xem, nhưng nàng ta sống chết cũng không muốn đi ra ngoài nữa. Có rất nhiều hình ảnh trong tưởng tượng thì rất chấn động, rất lộng lẫy, rất bắt mắt. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy, rất nhiều người sẽ bị dọa sợ, khí huyết kinh khủng của Âm Quỳ Thú sẽ khiến có người ta cảm nhận được một nỗi sợ hãi và tuyệt vong từ sâu trong tâm hồn. Lục Ly mặc kệ ba người, tiếp tục quan sát trận chiến bên ngoài, hiện tại bọn họ đã cách núi Man Thần mười mấy vạn dặm, thời gian cũng đã qua hai tuần hương. Lần này hắn không mang theo Hòa Nguyệt, mà để lại ở quân doanh, vốn dĩ Lục Ly không nắm rõ tình hình ở núi Man Thần. Nhưng hắn không hề lo lắng, dù sao Chấp pháp trưởng lão và Thiên Hồ Vương đều ở bên đó, còn có cả Giải Trĩ Vương nữa. Cứ như vậy đuổi giết nửa canh giờ, Lục Ly đã đuổi ra ngoài trăm vạn dặm, không biết Âm Quỳ Thú đã tấn công bao nhiêu lần. Lục Ly thăm dò xung quanh đường đi, cũng không phát hiện vấn đề gì, xung quanh đều không phát hiện cạm bẫy gì, cũng không có cấm chế hay bất kỳ trận địa gì kỳ lạ.
Chương 1417 Trúng kế
Ngoài trừ chạy trốn thì Thiết Hàn cũng không làm bất kỳ hành động gì kỳ lạ. - Rốt cuộc vấn đề là ở đâu? Mặc dù Man tộc nhìn thì có vẻ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển nhưng chắc chắn không phải đồ ngốc. Thiết Hàn dẫn hắn chạy tới bên này, chẳng lẽ hắn không lo lắn gì cho đại quân năm trăm vạn người của Man tộc. Còn có! Thật ra Thiết Hàn có thể chạy vào hang núi, cơ thểÂm Quỳ Thú quá lớn, mặc dù cũng có thể xông vào hang núi, nhưng tốc độ chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều. Nhưng mỗi lần như vậy hắn ta đều bay ra khỏi hang núi rồi tiếp tục chạy trốn về phía trước. Sự việc khác thường như vậy, chắc chắn là có gì đó mờ ám! Trong lòng Lục Ly có một dự cảm xấu, trước đó hắn vẫn cho rằng Thiết Hàn đã bố trí cạm bẫy nào đó để giết hắn, nhưng bây giờ lại cảm thấy càng ngày càng không thích hợp. Thiết Hàn đang cầm chân hắn! Vậy cạm bẫy thực sự hẳn là ở núi Man Thần, Thiết Hàn cố ý dụ hắn đi ra xa, sau đó bố trí cạm bẫy để giết chết Chấp pháp trưởng lão Thiên Hồ Vương và đại quân Nhân tộc. Lục Ly không biết tại sao trước đó không bố trí cạm bẫy giết chết mấy người Chấp pháp trưởng lão mà để đến hôm nay mới động thủ, cũng có lẽ là hôm nay mới bố trí xong. - Âm Quỳ Thú trở về! Lục Ly hét lớn một tiếng, Âm Quỳ Thú lập tức bay về. Lục Ly thu hồi Âm Quỳ Thú, lách vào bên trong Thiên Tà châu, sau đó điều khiển Thiên Tà châu lao tới núi Man Thần với tốc độ nhanh nhất. - Bị phát hiện rồi? Thiết Hàn dừng lại, hắn lau vết máu trên khóe miệng, vẻ mặt bất đắc dĩ, lắc đầu thở dài: - Lục Ly tuổi còn trẻ mà đã có thể trở thành Vương giả nhân tộc, quả nhiên không phải dựa vào may mắn, nhanh như vậy đã phát hiện ra. Nếu như chậm thêm nửa canh giờ nữa thì tốt rồi. - Vút! Thiết Hàn trùng hai chân xuống, sau đó bay tới núi Man Thần. - Ba! Lục Ly bay ra ngoài không bao lâu thì khối ngọc phù trong tay vỡ vụn, sắc mặt hắn thay đổi trong chốc lát, đây là ngọc phù cảnh báo mà hắn đưa cho Chấp pháp trưởng lão. Quả nhiên núi Man Thần xảy ra chuyện. Chấp pháp trưởng lão vốn có tính cách cứng nhắc, nếu không phải không chịu nổi, chắc chắn sẽ không cầu viện. Tốc độ của Thiên Tà châu đã đạt đến cực hạn, trong lòng Lục Ly tràn ngập sát khí. Nếu như mấy người Chấp pháp trưởng lão thực sự xảy ra chuyện, hắn chắc chắn giết toàn bộ Võ giả Man tộc, không bỏ sót một ai. Mặc dù vừa rồi đuổi giết hết nửa canh giờ, nhưng lần này Lục Ly chạy về chỉ mất ba tuần hương. Đến núi Man Thần, hắn dùng thần niệm thăm dò từ xa, sát khí trên người lập tức đậm thêm mấy phần. Ba người Bạch Hạ Sương ngồi trong nội điện, nhìn thấy sắc mặt Lục Ly rất xấu, người toàn sát khí thì đều biết đã xảy ra chuyện. Nhưng mà ba người không dám nói nhiều, sợ làm phiền Lục Ly, chỉ khẩn trương nhìn hắn. - Grừ! Một giây sau Lục Ly biến mất bên trong Thiên Tà châu, cơ thể hắn xuất hiện ở bên ngoài, Âm Quỳ Thú với ánh sáng màu đỏ trên mi tâm xuất hiện, Lục Ly nhìn phía trước, tức giận rống to: - Âm Quỳ Thú đi lên, phá hủy đền thờ trên đỉnh núi Man Thần! Cảnh tượng vô cùng thảm khốc, đại quân Nhân tộc và đại quân Man tộc đang chém giết lẫn nhau, chẳng qua là tình thế lại nghiêng về một bên. Không phải Man tộc, mà là đại ba trăm vạn người của Nhân tộc bị đánh cho tan tác. Lúc này đại quân đã bị giết hơn một nửa, còn có không ít trưởng lão đã bị giết. Chấp pháp trưởng lão đang bị mười Địa Tiên Man tộc bao vây, cũng bị đánh cho trọng thương. Thiên Hồ Vương đã ngất đi, trên người toàn là máu, lúc này bị Giải Trĩ Vương dẫn đi, vì xung quang người Giải Trĩ Vương có luồng khí màu xanh, chứ nếu không có lẽ hắn cũng sẽ rất thảm. Tại sao lại xuất hiện tình trạng như thế này? Lục Ly không biết rõ nguyên nhân cụ thể, nhưng hắn đoán khả năng cao là do Man thần. Bởi vì lúc này trên đỉnh núi Man Thần có một luồng sáng màu vàng đất, có cảm giác tốc độ của Nhân tộc bị chậm lại, như thể trên người đang bị một áp lực nào đó đè lên. Trái lại từng người từng người Man tộc đều khỏe như trâu, không những không bị hạn chế tốc độ mà chiến lực cũng được tăng cường. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì Nhân tộc chắc chắn sẽ thất bại thảm hại. Bởi vậy. Trước tiên Lục Ly để Âm Quỳ Thú tấn công núi Man Thần , phá hủy đền thờ trên núi Man Thần. Man Thần xuất thủ trợ giúp Man tộc, dù Man Thần mạnh đến mức nào, chỉ cần phá hủy đền thờ, Man Thần sẽ không thể truyền sức mạnh xuống đây, lúc đó sức mạnh của hắn có thần thông , mạnh mẽ đến đâu cũng không có cách nào trợ giúp Man tộc. - Grừ Grừ! Âm Quỳ Thú ngửa mặt lên trời gầm rú, ầm ầm lao thẳng về phía ngọn núi Man Thần. Khí huyết kinh khủng của nó quét qua, khiến cho rất nhiều Man tộc gần đó bị dọa đến mức toàn thân run rẩy. Âm Quỳ Thú bay đi, lúc đến núi Man Thần sơn xuống lúc, tốc độ thoáng cái đã giảm đi một nửa. Ánh sáng màu vàng đất bao phủ trên người Âm Quỳ Thú, giống như đè lên lưng nó vài ngọn núi lớn. Cũng may Âm Quỳ Thú rất mạnh, nó gầm vài tiếng, tiếp tục bay vọt tới đỉnh núi. - Vút! Lục Ly điều khiển Thiên Tà châu bay theo, ánh sáng màu vàng đất bao phủ lấy Thiên Tà Châu, nhưng tốc độ của Thiên Tà châu độ lại không hề giảm bớt. Xem ra ánh sáng màu vàng đất này không có ảnh hưởng tới Thiên Tà châu. - Bùm! Lục Ly điều khiển Thiên Tà châu bất ngờ đâm vào mấy trưởng lão Man tộc đang giao thủ với Chấp pháp trưởng lão, hất bay mấy trưởng lão Man tộc này ra ngoài. - Lục Ly, ngươi nhanh chóng nghĩ cách đi, nếu không người của chúng ta đều sẽ chết ở đây mất. Chấp pháp trưởng lão cầm một thanh sắt to vung vẩy tứ phía, đánh bay hết đám Địa Tiên Man tộc. - Vút! Lục Ly điều khiển Thiên Tà châu mạnh mẽ lao tới nơi nhiều quân binh Man tộc nhất. Âm Quỳ Thú đi tấn công đền thờ, bây giờ hắn đi lên cũng chẳng có ích gì cả, vẫn nên giết chết một số quân sĩ Man tộc trước, kiểm soát được tình hình rồi lại tính tiếp. Có Lục Ly xuất thủ, tính thế nhanh chóng thay đổi! Thiên Tà châu lớn hơn trăm trượng nháy mắt đã đâm chết mấy trăm quân sĩ.
Chương 1418 Phế vật thần linh
Những quân sĩ Man tộc bình thường cơ bản không chống đỡ nổi, Thiên Tà châu mạnh mẽ lao tới, một mảnh đất trống rỗng bỗng dung đầy ắp thi thể. - Điện chủ tới, giết! Mặc dù đại quân Nhân tộc vô cùng thê thảm, khó khắn chống cự, liên tục thất bại. Nhưng Lục Ly trở về, xuất thủ nghiền ép gần một vạn quân sĩ Man tộc, sĩ khí đại quân Nhân tộc lập tức tăng lên. Trong lòng bọn họ, chỉ cần Lục Ly ở đây, bất kỳ cửa ải khó khăn gì cũng đều có thể vượt qua, thắng lợi cuối cùng chắc chắn thuộc về Nhân tộc. - Bùm! Chỉ là cũng không lâu sau, ngọn lửa nhiệt huyết vừa mới nhen nhóm của bọn đã bị dội một gáo nước lạnh. Trên núi Man Thần đột nhiên truyền đến một tiếng nổ nặng nề, sau đó cơ thể khổng lồ của Âm Quỳ Thú bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống. Lúc trước Lục Ly nghĩ rằng việc tiến đánh đại địa Man tộc chắc hẳn rất đơn giản và dễ dàng. Cho nên lúc nhận được tin bên phía Chấp pháp trưởng lão gặp phải khó khăn, Lục Ly cũng không lập tức tới hỗ trợ, chỉ là sau đó muốn dẫn ba người Khương Khinh Linh tới du ngoạn, nên mới tiện thể ghé tới xem một chút. Không ngờ rằng lần tiến đánh Man tộc lại là lần tổn thất nghiệm trọng nhất, hắn không nghĩ rằng Man Thần lại ác như vậy, vận dụng Đại Thần thông áp chế Nhân tộc, giúp Man tộc tăng chiến lực. Nhìn thấy Âm Quỳ Thú bị đánh bay xuống dưới đất, Lục Ly gần như không chút do dự, rống to: - Toàn quân lui lại ngàn dặm, ngay lập tức! - Vút! Thiên Tà châu tiếp tục mạnh mẽ lao tới nơi mà Man tộc tấn công hung ác nhất. Những nơi Thiên Tà châu đi qua, vô số quân sĩ Man tộc lập tức bị đè chết, chả mấy chốc đại quân đã vô cùng hỗn loạn. - Rút lui! Không ai dám chất vấn mệnh lệnh của Lục Ly, đại quân lập tức nhanh chóng lui về sau. Thật ra vừa rồi bọn họ cũng muốn rút lui, nhưng đại quân Nhân tộc bị áp chế quá kinh khủng. Mấy người Chấp pháp trưởng lão bị cuốn theo, nếu như lúc đó rút lui thì rất dễ bị tan tác. Đại quân Man tộc mà đuổi giết đến cùng thì cuối cùng đại quân Nhân tộc sẽ toàn quân bị diệt. Lúc này Lục Ly tới dễ dàng khiến cho đại quân Man tộc khiếp sợ, đại quân Nhân tộc mới có cơ hội lui về phía sau. Có Lục Ly ở đây, đại quân Man tộc cũng không dám đuổi theo. Trong thời gian ngắn không có cách nào phá hủy đền thờ, Lục Ly tất nhiên sẽ không để đại quân tiếp tục hao tổn. Chỉ cần rút lui tới chỗ không bị bao phủ bởi ánh sáng màu vàng đất, chiến lực của đại quân Nhân tộc sẽ không bị áp chế, , chiến lực của đại quân Man tộc cũng không tăng cường, tất nhiên sẽ không dám đuổi theo. Đại quân nhanh chóng lùi về sau, mặc dù đại quân Man tộc muốn đuổi theo, nhưng cứ quân sĩ bên nào đuổi giết thì Lục Ly lại điều khiển Thiên Tà châu bay tới bên đó. Quả cầu khổng lồ đường kính trăm trượng đi qua nơi nào thì thi thể dải đầy ở đó. - Grừ Grừ! Âm Quỳ Thú lại ầm ầm lao tới đỉnh núi, Lục Ly ra lệnh cho nó đi hủy đền thờ. Linh trí của nó không cao nên chỉ biết chấp hành mệnh lệnh của Lục Ly, cho dù phải chết cũng sẽ không ngừng xông lên. - Vút! Thiết Hàn bay trở về từ phía tây bầu trời, hắn nhìn thấy đại quân Nhân tộc đã rút lui, Thiên Hồ Vương bị Lục Ly thu vào, Chấp pháp trưởng lão dẫn theo một đám trưởng lão vừa đánh vừa lui về sau, vẻ mặt cực kỳ tiếc nuối. Nếu như Lục Ly về chậm nửa canh giờ, có lẽ đại quân Nhân tộc đều đã chết hết, còn cường giả nhân tộc cũng sẽ chết trận không ít. Đến lúc đó chỉ còn một mình Lục Ly, mà hắn có Man Thần trợ giú, ít nhất là có thể dễ dàng trấn áp được hắn ta. Nhưng mà nếu như có thể giết chết Lục Ly thì càng tốt. Hiện tại đại quân Nhân tộc chỉ chết trận hơn một nửa, Chấp pháp trưởng lão vàThiên Hồ Vương cũng chưa chết, mặc dù có một số trưởng lão chết, nhưng cũng chỉ là chết hơn một nửa, Thiết Hàn rất không hài lòng với kết quả này. - Bùm! Âm Quỳ Thú bay vụt lên, rất nhanh lại bị hất văng xuống, hơn nữa phía trước móng vuốt còn chảy máu, có lẽ là đã bị thương. Sau khi thần niệm của Lục Ly thăm dò tình hình, hắn lập tức ra lệnh cho Âm Quỳ Thú thông qua liên hệ với linh hồn: - Âm Quỳ Thú, đừng lên nữa, đi giết chết quân sĩ Man tộc! Trong thời gian ngắn không có cách nào phá hủy đền thờ, nên Lục Ly quyết định giết chết thật nhiều quân sĩ Man tộc. Nhân tộc đã chết hơn một trăm năm mươi vạn người, vậy thì Man tộc ít nhất cũng phải chết đi hai ba trăm vạn, thì cơn giận trong lòng hắn mới có thể nguôi. Dù tốc độ của Âm Quỳ Thú bị trấn áp, nhưng vẫn rất khủng bố, ít nhất là so với đỉnh phong Địa Tiên, nó ngửa mặt lên trời gầm vài tiếng, sau đó bắt đầu mạnh mẽ lao lên phía trước. Nó không cần bộc phát thần thông thiên phú, giống như Lục Ly lao thật nhanh về phía đại quân Man tộc, cái đuôi sắt dài mấy chục trượng quét ngang dọc, đại quân Man tộc từng người từng người bị đè nát. Tốc độ của Âm Quỳ Thú còn nhanh hơn Lục Ly rất nhiều, bị khí huyết kinh khủng của nó trấn áp, đám quân sĩ Man tộc bình thường phía dưới ngay cả di chuyển cũng khó khăn. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Âm Quỳ Thú ầm ầm lao tới, sau đó giẫm nát bọn hắn. Bất khả chiến bại! Vô số Man tộc giải phóng Lôi điện để tấn công, còn có người tấn công bằng búa xích, cũng có cường giả Man tộc giải phóng áo nghĩa. Nhưng dù là loại tấn công nào thì Âm Quỳ Thú vẫn không hề bị đánh lui một bước, chứ đừng nói là khiến nó tróc da, bị thương. - Giết! Sau khi Chấp pháp trưởng lão dẫn đầu đại quân lui về sau, thì lại tiếp tục xông lên. Vừa rồi nhiều quân sĩ Nhân tộc chết như vậy, hắn lại bị một đám cường giả Man tộc đè lên đánh, không có cách nào cứu viện, nội tâm của hắn kìm nén tức giận. Lúc này Lục Ly đã áp chế Man tộc, làm sao hắn có thể không trở lại báo thù? Âm Quỳ Thú và Lục Ly không chút kiêng kỵ chém giết quân sĩ Man tộc, mới được nửa tuần hương nhưng dưới núi Man Thần chỗ nào cũng có thi thể Man tộc. Lục Ly và Âm Quỳ Thú giết chết ít nhất cũng hơn mười vạn Man tộc. Nếu như cứ để hắn và Âm Quỳ Thú chém giết như vậy thì có lẽ sau mấy canh giờ toàn bị mấy trăm vạn quân sĩ này sẽ bị giết sạch.
Chương 1419 Thủ đoạn nham hiểm 1
Lúc này Âm Quỳ Thú giống như một con sư tử hung hãn lao vào đàn kiến, hoàn toàn không cùng một cấp bậc, không cần phải tấn công, nhấc chân đã có thể giẫm chết một đám Man Tộc. - Rút lui! Thiết Hàn bay vụt vào bên trong chiến trường, trong tay hắn xuất hiện một cây búa xích lớn bất ngờ đập vào đầu Âm Quỳ Thú. Hắn vừa để đại quân Man tộc rút lui, vừa giận dữ hét lớn với Lục Ly: - Lục Ly, ngươi dù gì cũng là Vương gia, vậy mà lại động thủ với quân sĩ bình thường, có giỏi thì đấu riêng cùng bản đế, đại chiến ba trăm hiệp. - Đại chiến cái đầu nhà ngươi! Lục Ly nổi giận đùng đùng, truyền âm thanh ra, vừa rồi bị Thiết Hàn lừa đi, dẫn đến việc hơn một trăm vạn Nhân tộc bị chết. Lúc này nghe được Thiết Hàn nói khiến hắn không khỏi tức giận, hắn nổi giận hét ầm lên: - Âm Quỳ Thú, không cần để ý đến tên mọi rợ này, đuổi theo đại quân Man tộc, giết sạch toàn bộ đại quân Man tộc, trên đường chỉ cần gặp Man tộc lập tức giết toàn bộ! Sau đó Lục Ly lại nói với Chấp pháp trưởng lão: - Thái gia gia, người không phải quan tâm chuyện ở đây, lập tức dẫn đầu đại quân đi giết Man tộc. Gặp Man tộc lập tức giết, để ta xem người Man tộc chết hết thì Man Thần làm sao có được sức mạnh tín ngưỡng. Thứ mà Thần Linh coi trọng nhất chính là sức mạnh tín ngưỡng , Lục Ly hét lớn như vậy là vì muốn để Man Thần nghe được. Man Thần vận dụng Đại Thần thông giúp Man tộc lừa giết quân sĩ Nhân tộc bình thường, chọc giận Lục Ly. Nếu như Man Thần xuất thủ đối phó hắn, hắn sẽ không giận dữ như vậy. Hắn ta là Chân Thần, vậy mà lại lừa giết quân sĩ bình thường, thế thì hắn cũng không ngại mất mặt - Sức mạnh tín ngưỡng? Một âm thanh ngột ngạt, mờ ảo bất ngờ truyền đến từ trên chín tầng mây, quả nhiên Man Thần không chịu được, truyền lời xuống: - Chỉ là một con kiến, thế mà cũng biết sức mạnh tín ngưỡng. Man Thần rõ ràng là cao ngạo hơn so Vu Thần, thái độ nói chuyện cao cao tại thượng, nháy mắt thần uy mờ nhạt từ trên núi Man Thần đã bao phủ xung quanh phạm vi trăm dăm. - Man Thần vĩ đại hiển linh! Một đám quân sĩ Man tộc đang sợ hãi bỏ trốn lập tức vui vẻ, kích động, mừng như điên. Vô số Man tộc không để ý tới việc chạy trốn nữa, thành kính quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu với núi Man Thần. Chấp pháp trưởng lão nhướng mày, nhanh chóng lùi lại phía sau, ánh mắt cực kỳ kiêng dè. Hắn không giống Lục Ly đã từng giao thủ với hai vị Chân Thần. Hắn nghĩ Chân Thần chính là bất khả chiến bại, lần này bọn họ lại động đến Chân Thần, phiền phức lớn rồi. - Ha ha ha! Lục Ly đùa cợt cười vang, hắn không chỉ từng giao thủ với phân thần của Chân Thần, mà còn đã từng ép một vị Chân Thần phải khuất phục. Cho nên hắn không có một chút sợ hãi nào với Chân Thần nữa. Nghe được khẩu khí cao cao tại thượng của Man Thần, hắn cười nhạo nói: - Con kiến? Chúng ta là con kiến, vậy ngươi là cái gì gì? Tự mình bày kế lừa giết một con kiến, người không cần mặt mũi nữa hả, Thần Linh phế vật. Mặt dày, phế vật! Mắng hai từ này cũng ác thật. Ngay cả người bình thường bị Lục Ly mắng như vậy thì cũng sẽ tức giận. Huống chi người mà Lục Ly mắng lại là Thần Linh! Thần Linh là như thế nào? Đó là Chân Thần ở trên chín tầng mây, Đối với người bình thường mà nói Thần Linh là người trường sinh bất tử, không gì không làm được, là biểu tượng bất khả chiến bại., Đừng nói là xúc phạm ngay trước mặt Thần Linh, bình thường ngấm ngầm chửi bới Thần Linh thì cũng là trọng tội, sẽ bị mất đầu. Vì vậy câu chửi của Lục Ly không chỉ khiến sắc mặt Chấp pháp trưởng lão thay đổi lớn, mà còn khiến cả mấy trăm vạn Man tộc bị dọa sợ. Bọn họ sợ rằng trong cơn giận dữ Man Thần sẽ trách phạt, hủy đi toàn bộ thế giới. Đối với bọn hắn mà nói, Thần Linh thần thông quảng đại không có gì là không làm được, việc hủy đi thế giới cũng dễ như trở bàn tay. - Thật can đảm! Quả nhiên Man Thần giận tím mặt, từ trên chín tầng mây truyền đến một tiếng quát lớn như tiếng sấm, bên trong âm thanh kia chứa đựng rất nhiều thần uy. Việc này gây chấn động đến vô số con dân Man tộc đang nằm rạp trên mặt đất, cơ thể bọn họ run rẩy vì sợ hãi, chỉ có thể không ngừng thì thào, cầu xin Man Thần bớt giận, bọn hắn không muốn bị liên lụy. Thiết Hàn cũng bị hù dọa, sắc mặt cực kỳ khó coi, xúc phạm Man Thần còn khiến hắn khó chịu hơn việc giết hắn, hắn nổi giận rống to: - Lục Ly, đồ khốn kiếp, dám xúc phạm Thần Linh, ngươi, ngươi không sợ toàn bộ Nhân tộc bị hủy diệt, vạn kiếp bất phục sao? - Ha ha ha ha! Lục Ly cười ha hả, cơ thể hắn lóe sáng đi ra khỏi Thiên Tà châu, sau đó đứng trên Thiên Tà châu, mái tóc trắng của hắn bị gió thổi bay phấp phới. Hắn với vẻ mặt thách thức, nhìn chằm chằm đỉnh núi Man Thần, hét lớn: - Không phải ta xem thường Man Thần của các ngươi, hiện tại ta đứng ở chỗ này, liệu hắn có năng lực giết ta hay không? Sắc mặt Chấp pháp trưởng lão thay đổi rõ rệt, vội vàng hét lớn: - Lục Ly, không được lỗ mãng, nhanh đi vào bên trong Thiên Tà châu. Lục Ly cười nhạt một tiếng, không trả lời, bởi vì lúc này hắn đang đứng ở nơi cách núi Man thần mấy chục dặm. Với kinh nghiệm giao chiến với phân thần của Vu Thần và Dực Thần, hắn nghĩ phạm vi tấn công của phân thần Man Thần sẽ không thể xa như vậy. Cùng lắm nếu mà bị đánh tới thì với khoảng cách này, hắn có thể dễ dàng tránh thoát được. - Muốn chết sao? Đối mặt với sự khiêu khích của một người phàm ngay trước mặt vô số con dân tín ngưỡng hắn, tất nhiên Man Thần không thể e sợ. Ánh sáng màu vàng đất chói mắt bên trên núi Man Thần đột nhiên ngưng tụ thành một nắm đấm sắt lao tới. Nắm đấm sắt kia nhìn vô cùng chân thực, giống như một bàn tay của thần vậy. Nắm đấm sắt lớn hơn mười trượng, trên đó không chỉ có năng lượng dồi dào mà còn có bùa chú lấp lánh. Thần uy có giải thích được giải phóng ra từ bên trong nó hiến cho vô số Man Tộc phải rùng minh, có một cảm giác bất lực. - Ha ha! Nhìn uy thế tấn công của Man Thần, Lục Ly dễ dàng nhận định rằng sức mạnh của Man Thần cũng chỉ tương đương với Vu Thần, không mạnh bằng sức mạnh tấn công của Dực Thần.
Chương 1420 Thủ đoạn nham hiểm 2
Đương nhiên! Lục Ly không ngu đến mức dùng xác thịt để chống lại. Mặc dù phòng ngự của hắn có lẽ vẫn chống đỡ được, nhưng hắn không có thói quen tự ngược đãi bản thân. Hắn vung tay lên, khẽ quát: - Âm Quỳ Thú, đạp nát nắm đấm sắt này cho ta! - Grừ Grừ! Âm Quỳ Thú đã lùi về phía dưới Lục Ly, nghe thấy Lục Ly ra lệnh, nó lập tức ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, giang rộng hai cánh, thân thể to lớn bay vụt lên, móng vuốt mạnh mẽ chộp lấy nắm đấm màu vàng đất kia. - Bùm! Một tiếng nổ xuyên qua đá nứt màu vàng kim. Cơ thể Âm Quỳ Thú bị đánh bay ra ngoài, nhưng nắm đấm mạnh mẽ này cũng bị đập vỡ. Một luồng khí khủng khiếp tản ra tứ phía, gây ra một trận gió lớn, một vài quân sĩ gần đó bị luồng khí đánh bay ra ngoài, có mười mấy Man tộc cảnh giới thấp kém còn bị chấn động đến mức nôn ra máu rồi ngất đi. - A! Không ai chú ý những quân sĩ Man tộc cấp thấp kia, vô số ánh mắt của Man tộc đều nhìn Âm Qùy Thú bị đánh bay qua cái kia bị đập bay ra ngoài,lăn lôn một vòng trên mặt đất, sau đó điềm nhiên bò dậy như không có việc gì. Mặc dù trên móng vuốt Âm Quỳ Thú có chảy máu, nhưng rất nhiều Man tộc vẫn lộ vẻ mặt không dám tin. Một đòn trút giận của Man Thần mà không thể làm Âm Quỳ Thú trọng thương. Đây chính là Thần Linh đó? Là vị thần bất khả chiến bại mà hàng vạn vạn Man tộc thờ phụng. Trước đây hắn đã từng đề cập tới, bởi vì không biết nên mới sợ hãi, bởi vì sợ hãi nên mới tín ngưỡng, tín ngưỡng lâu tự nhiên sẽ sinh ra một hiểu lầm về Thần Linh. Tự động cho rằng Thần Linh là không gì không làm được Thần Linh hiển linh, trong cơn giận dữ giải phóng thần thuật, vậy mà lại không thể làm cho Âm Quỳ Thú bị trọng thương. Đối với người dân Man tộc, bọn họ làm sao dám tin vào mắt mình. Đó có thực sự là Man Thần mà bọn họ luôn thờ phụng, là tín ngưỡng bấy lâu này của bọn họ hay không? - Ha ha! Lục Ly cười nhạt một tiếng, ánh mắt nhìn núi Man Thần, lại khẽ quát: - Man Thần, ngươi không phải rất lợi hại sao? Ta chỉ là một con kiến. Vậy mà ngay cả Linh thú của con kiến như ta mà ngươi cũng không giết được. Vậy ngươi là thần linh cái chó gì? Man tộc thay vì thờ phụng ngươi thà rằng đi thờ phụng ta còn tốt hơn? - Một con kiến thì mãi mãi chỉ là kiến thôi! Ngu dốt, kiêu ngạo! Lần này giọng nói của Man Thần không hề túc giận, mà vô cùng lạnh lẽo, giữa núi Man Thần bắt đầu rung động, sau đó xuất hiện một trận gió lớn. Thiên Địa Huyền khí từ khắp mọi hướng đổ về phía Nam bầu trời núi Man Thần, sau đó bất ngờ ngưng tụ thành một bóng mờ ở giữa không trung. Bóng mờ kia cao ngàn trượng, giống như một người khổng lồ đội trời đạp đất. Toàn thân hắn mặc một bộ chiến giáp màu vàng đất, trên người tràn ngập thần uy, khí huyết mạnh mẽ gấp trăm lần Âm Quỳ Thú. Từ xa nhìn lại, vô số người cảm thấy kinh sợ, có rất nhiều Man tộc toàn thân run rẩy, không thở nổi, răng đánh vào cầm cập. Bản thân hình dáng của người khổng lồ cao ngàn thước đã làm cho người ta cảm thấy áp lực, hơn nữa quan trọng nhất chính là thần uy trên người hắn. Cái cảm giác này giống như đứa bé đối mặt một Thú Hoàng, một nỗi sợ không thể diễn tả bằng từ ngữ. Giọng điệu của Man Thần tới cực điểm, vang lên: - Nếu như ngươi đã khăng khăng như vậy, vậy thì chết đi. Toàn bộ Man tộc lui lại ngàn dặm, nếu như không muốn ngộ sát. Nghe được câu nói sau của Man Thần, Thiết Hàn chợt bừng tỉnh, vội vàng nghiêm nghị hét lớn. Vô số Man tộc sợ hãi đứng lên, điên cuồng chạy ra xa, như kiểu chạy chậm một chút sẽ bị thần phạt, tan xương thịt nát. Vô số cường giả Man tộc vừa lui lại, nội tâm vừa có chút kích động. Man Thần mà bọn hắn tín ngưỡng quả nhiên cực kỳ độc tài, khí thế đáng sợ như vậy, e rằng tiện tay đánh một chưởng thì Lục Ly đã bị nghiền thành thịt nát. - Lục Ly, mau bỏ đi! Vẻ mặt Chấp pháp trưởng lão tràn đầy kinh ngạc, nhìn lên Man Thần cao ngàn trượng, chỗ sâu nhất trong tâm hồn hắn truyền đến một cảm giác bất lực, thậm chí hắn còn không có can đảm để động thụ với hư ảnh này. - Ha ha! Lục Ly đùa cợt cười một tiếng. Nếu như Man Thần ngưng tụ hư ảnh sau đó lập tức động thủ, có lẽ hắn còn hơi lo lắng. Nhưng Man Thần lại cho Man tộc rút lui khiến hắn cảm thấy rất buồn cười. những Thần Linh này có lẽ không quá mạnh, nhưng thủ đoạn nham hiểm thì không ai bì được. Man Thần vẫn không động thủ, chờ Thiết Hàn dẫn theo quân sĩ Man tộc lùi về phía sau. Sau khi bọn họ biến mất ở chỗ xa xa, hắn vẫn không động thủ, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Ly, thần uy cũng tăng lên một chút, giọng điệu lạnh lùng nói: - Nhân tộc kia, bản thần cho ngươi một cơ hội cuối cùng, lập tức quỳ xuống đất đầu hàng, nguyện trung thành với Đại Man tộc của ta, bản thần có thể tha cho ngươi một mạng. - Ha ha ha! Lục Ly giống như nghe được câu chuyện buồn cười nhất trên đời, cười to vài tiếng sau đó nói: - Man Thần, ta cũng cho ngươi một cơ hội, đồng ý với ta ba điều kiện, ta có thể giúp ngươi giữ được sức mạnh tín ngưỡng ở nơi này, nếu không, ngươi từ đâu tới thì cút về nơi đó cho ta! Một Thần Linh bị người phàm chọc giận, không lập tức xuất thủ giết chết hắn, mà còn giả vờ giả vịt giải phóng một hư ảnh cực kỳ khủng bố, sau đó còn để những người xung quanh rời đi, cuối cùng lại nói một đống chuyện nhảm nhí? Đây là phong cách của Thần Linh sao? Nếu như là Lục Ly, có một Mệnh Luân cảnh, Bất Diệt cảnh hay tiểu Võ giả nhảy nhót trước mặt hắn, muốn đánh giết người mà hắn bảo vệ thì Lục Ly sẽ làm gì? Có lẽ Lục Ly sẽ không nói một câu nào, một chưởng đánh chết tên đó Thần Linh rất mạnh, điều này thì không có gì phải nghi ngờ, bởi vì con người phải vượt qua luôn hồi, quy tiên phi thăng lên trời. Nhưng nơi này không phải Thần giới, Thần Linh từ Thần giới xa xôi ngưng tụ một sợi dây phân thần xuống đây, sức mạch giải phóng ra cũng có hạn. Nếu không lúc Lục Ly giao chiến với Dực Thần Và Vu Thần không biết đã chết bao nhiêu lần rồi. - Nếu như ngươi đã cố chấp như thế, vậy thì chết đi!
- Bùm bùm bùm bùm bùm bùm! Cứ như vậy Thiết Hàn thì chạy trốn, còn Âm Quỳ Thú thì truy sát, Lục Ly điều khiển Thiên Tà châu bay vòng quanh để tránh rơi vào cạm bẫy Hắn tin rằng Thiết Hàn không thể nào dẫn hắn đi vòng vòng chỉ để chơi, nhất định là hắn ta đã toan tình gì đó, chỉ là không Thiết Hàn đã bố trí cái gì thôi. - Cấm chế? trận pháp! Lục Ly suy nghĩ trong đầu, chưa từng nghe nói cấm chế trận pháp của Man tộc rất lợi hại, đoạn đường này không thấy bất kỳ bố trí gì, đến rốt cuộc là Thiết Hàn có âm mưu gì? - Bùm! Thiết Hàn lại tiếp tục bị đánh bay ra ngoài, lần này trong miệng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cũng tái nhợtt, vết thương chắc chắn khá nghiêm trọng. - Vù vù! Âm Quỳ Thú uể oải đuổi theo, mỗi lần nó tấn công nếu không sử dụng đuôi sắt thì sẽ là móng vuốt, giống như một con mèo đang vờn một con chuột. Mặc dù sức mạnh phòng ngự của Thiết Hàn mạnh mẽ khiến Âm Quỳ Thú có chút tức giận, nhưng tốc độ của Thiết Hàn quá chậm mà sức mạnh tấn công cũng yếu, mấy lần phản kích giống như gãi ngứa cho Âm Quỳ Thú vậy. Cứ như vậy đuổi giết mấy vạn dặm, Lục Ly vẫn không biết Thiết Hàn bố trí cái gì. Hắn cau mày, cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ Thiết Hàn thật sự không bố trí cạm bẫy, chỉ là hắn nghĩ nhiều thôi. - Mặc kệ, tiếp tục đuổi giết! Thiết Hàn đã bị thương, Lục Ly đoán đuổi theo nhiều nhất nửa ngày nữa thì Thiết Hàn sẽ không chịu nổi, cuối cùng sẽ đánh cho chết tươi. Chỉ cần Thiết Hàn chết, đại địa Bắc Man nhất định sẽ về tay hắn, bất kỳ âm mưu quỷ kế gì cũng không thể so sánh với sức mạnh được. - Ầm! Thiết Hàn liên tục bị Âm Quỳ Thú đánh bay ra ngoài, mỗi lần đều sẽ nôn ra máu. Hắn thỉnh thoảng lại uống thuốc trị thương, khả năng hồi phục cơ thể cũng rất mạnh. - Đây chính là Tiểu Cường đánh mãi không chết trong truyền thuyết hả? Lục Ly nhếch miệng, cảm thán với mấy người Bạch Hạ Sương ở bên trong Thiên Tà châu. Lục Ly vừa rồi tác chiến, ba người cũng không dám hỏi nhiều. Lúc này Lục Ly nói chuyện, Bạch Hạ Sương vội vàng hỏi: - Phu quân, tình hình bên ngoài thế nào? - Không có gì đâu. Lục Ly cười giải thích: - Âm Quỳ Thú đang đuổi giết Đại Đế Man tộc, sức mạnh phòng ngự của tên mọi rợ này rất mạnh, mỗi lần Âm Quỳ Thú tấn công chỉ có thể khiến hắn bị thương nhẹ, có lẽ phải đuổi giết rất lâu mới có thể đánh chết được hắn. - Chà chà! Hai mắt Bạch Hạ Sương sáng lên, khẩn cầu nói: - Phu quân, ta có thể đi ra xem một chút không. Bạch Hạ Sương đã nghe rất nhiều người nói Âm Quỳ Thú cực kỳ mạnh, nhưng chưa từng thật sự nhìn thấy nó chiến đấu. Lúc này nghe nói Âm Quỳ Thú đang đuổi Đại Đế Man tộc, trong lòng nàng tất nhiên có chút rung động. Bạch Thu Tuyết và Khương Khinh Linh cũng có chút hiếu kỳ, từng nghe nói chiến lực của Âm Quỳ Thú rất mạnh, có thể tận mắt thấy Âm Quỳ Thú chiến đấu với Đại Đế Man tộc là một cơ hội vô cùng hiếm có. - Được, ta dẫn các nàng ra ngoài, chỉ nhìn một chút rồi vào đây nhé. Lục Ly không đành lòng từ chối lời thình cầu của ba vị thê tử, dù sao thì bên ngoài cũng không có nguy hiểm, chỉ nhìn một chút rồi vào đây chắc là không sao. Thần niệm của hắn thăm dò tình hình bên ngoài, điều khiển Thiên Tà Châu đi ra xa phạm vi chiến đấu hơn một chút, cơ bản là vì khí hyết Âm Quỳ Thú rất khủng bố mà cảnh giới của Bạch Hạ Sương quá thấp. Sau khi xác định không có nguy hiểm, Lục Ly dẫn theo ba người đi ra ngoài Thiên Tà châu, ba người vừa ra ngoài lập tức cảm nhận được khí huyết mạnh mẽ của Âm Quỳ Thú. Ba người nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy một con Cự Thú khổng lồ đang ầm ầm bay từ trên cao xuống, cái đuôi to lớn quất mạnh vào người phía trước. - Bụp! Thiết Hàn bị đập bay ra ngoài, cái đuôi của Âm Quỳ Thú tiếp tục đập mạnh vào sườn núi gần đó. Ngọn núi kia dễ dàng bị đứt ngang, nhanh chóng sụp đổ, núi đá lăn xuống, bụi mù mịt, tiếng gầm rú không dứt. Lần đầu tiên Khương Khinh Linh và Bạch Thu Tuyết thấy cảnh tưởng đáng sợ như vậy, hơn nữa lại bị khí thế của Âm Quỳ Thú dọa sợ, hai người bất giác nín thở, cực kỳ căng thẳng. Còn Bạch Hạ Sương thì bị dọa đến mức mặt mũi trắng bệch, nàng chỉ có chiến lực Quân Hầu cảnh, so với chiến lực Hóa Thần cảnh của Âm Quỳ Thú thì không khác gì một con kiến. Nếu như lại tới gần một chút, e rằng sẽ bị khí huyết của Âm Quỳ Thú áp chế làm cho ngất đi mất. - Không sao, đừng căng thẳng! Lục Ly vươn tay ra, nắm lấy tay của Bạch Hạ Sương, cười nhạt nói: - Âm Quỳ Thú là Linh thú của ta, đó là thú cưng nhỏ chúng ta nuôi trong nhà, ngươi nghĩ như vậy thì sẽ không sợ hãi. - Ừm vâng. Bạch Hạ Sương miễn cưỡng cười một tiếng, chớp chớp đôi mắt to rồi khẽ gật đầu. Nhưng Âm Quỳ Thú lại bất ngờ ngửa mặt lên trời gầm to khiến cho sắc mặt Bạch Hạ Sương vừa mới hồng hào lên một chút lại trở nên trắng bệch, nàng bị dọa đến mức chui vào ngực Lục Ly không dám nhìn tiếp. Ba người Bạch Hạ Sương chỉ nhìn mấy lần rồi đi vào, Lục Ly trêu ghẹo Bạch Hạ Sương nói lại dẫn nàng ta ra ngoài xem, nhưng nàng ta sống chết cũng không muốn đi ra ngoài nữa. Có rất nhiều hình ảnh trong tưởng tượng thì rất chấn động, rất lộng lẫy, rất bắt mắt. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy, rất nhiều người sẽ bị dọa sợ, khí huyết kinh khủng của Âm Quỳ Thú sẽ khiến có người ta cảm nhận được một nỗi sợ hãi và tuyệt vong từ sâu trong tâm hồn. Lục Ly mặc kệ ba người, tiếp tục quan sát trận chiến bên ngoài, hiện tại bọn họ đã cách núi Man Thần mười mấy vạn dặm, thời gian cũng đã qua hai tuần hương. Lần này hắn không mang theo Hòa Nguyệt, mà để lại ở quân doanh, vốn dĩ Lục Ly không nắm rõ tình hình ở núi Man Thần. Nhưng hắn không hề lo lắng, dù sao Chấp pháp trưởng lão và Thiên Hồ Vương đều ở bên đó, còn có cả Giải Trĩ Vương nữa. Cứ như vậy đuổi giết nửa canh giờ, Lục Ly đã đuổi ra ngoài trăm vạn dặm, không biết Âm Quỳ Thú đã tấn công bao nhiêu lần. Lục Ly thăm dò xung quanh đường đi, cũng không phát hiện vấn đề gì, xung quanh đều không phát hiện cạm bẫy gì, cũng không có cấm chế hay bất kỳ trận địa gì kỳ lạ.
Chương 1417 Trúng kế
Ngoài trừ chạy trốn thì Thiết Hàn cũng không làm bất kỳ hành động gì kỳ lạ. - Rốt cuộc vấn đề là ở đâu? Mặc dù Man tộc nhìn thì có vẻ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển nhưng chắc chắn không phải đồ ngốc. Thiết Hàn dẫn hắn chạy tới bên này, chẳng lẽ hắn không lo lắn gì cho đại quân năm trăm vạn người của Man tộc. Còn có! Thật ra Thiết Hàn có thể chạy vào hang núi, cơ thểÂm Quỳ Thú quá lớn, mặc dù cũng có thể xông vào hang núi, nhưng tốc độ chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều. Nhưng mỗi lần như vậy hắn ta đều bay ra khỏi hang núi rồi tiếp tục chạy trốn về phía trước. Sự việc khác thường như vậy, chắc chắn là có gì đó mờ ám! Trong lòng Lục Ly có một dự cảm xấu, trước đó hắn vẫn cho rằng Thiết Hàn đã bố trí cạm bẫy nào đó để giết hắn, nhưng bây giờ lại cảm thấy càng ngày càng không thích hợp. Thiết Hàn đang cầm chân hắn! Vậy cạm bẫy thực sự hẳn là ở núi Man Thần, Thiết Hàn cố ý dụ hắn đi ra xa, sau đó bố trí cạm bẫy để giết chết Chấp pháp trưởng lão Thiên Hồ Vương và đại quân Nhân tộc. Lục Ly không biết tại sao trước đó không bố trí cạm bẫy giết chết mấy người Chấp pháp trưởng lão mà để đến hôm nay mới động thủ, cũng có lẽ là hôm nay mới bố trí xong. - Âm Quỳ Thú trở về! Lục Ly hét lớn một tiếng, Âm Quỳ Thú lập tức bay về. Lục Ly thu hồi Âm Quỳ Thú, lách vào bên trong Thiên Tà châu, sau đó điều khiển Thiên Tà châu lao tới núi Man Thần với tốc độ nhanh nhất. - Bị phát hiện rồi? Thiết Hàn dừng lại, hắn lau vết máu trên khóe miệng, vẻ mặt bất đắc dĩ, lắc đầu thở dài: - Lục Ly tuổi còn trẻ mà đã có thể trở thành Vương giả nhân tộc, quả nhiên không phải dựa vào may mắn, nhanh như vậy đã phát hiện ra. Nếu như chậm thêm nửa canh giờ nữa thì tốt rồi. - Vút! Thiết Hàn trùng hai chân xuống, sau đó bay tới núi Man Thần. - Ba! Lục Ly bay ra ngoài không bao lâu thì khối ngọc phù trong tay vỡ vụn, sắc mặt hắn thay đổi trong chốc lát, đây là ngọc phù cảnh báo mà hắn đưa cho Chấp pháp trưởng lão. Quả nhiên núi Man Thần xảy ra chuyện. Chấp pháp trưởng lão vốn có tính cách cứng nhắc, nếu không phải không chịu nổi, chắc chắn sẽ không cầu viện. Tốc độ của Thiên Tà châu đã đạt đến cực hạn, trong lòng Lục Ly tràn ngập sát khí. Nếu như mấy người Chấp pháp trưởng lão thực sự xảy ra chuyện, hắn chắc chắn giết toàn bộ Võ giả Man tộc, không bỏ sót một ai. Mặc dù vừa rồi đuổi giết hết nửa canh giờ, nhưng lần này Lục Ly chạy về chỉ mất ba tuần hương. Đến núi Man Thần, hắn dùng thần niệm thăm dò từ xa, sát khí trên người lập tức đậm thêm mấy phần. Ba người Bạch Hạ Sương ngồi trong nội điện, nhìn thấy sắc mặt Lục Ly rất xấu, người toàn sát khí thì đều biết đã xảy ra chuyện. Nhưng mà ba người không dám nói nhiều, sợ làm phiền Lục Ly, chỉ khẩn trương nhìn hắn. - Grừ! Một giây sau Lục Ly biến mất bên trong Thiên Tà châu, cơ thể hắn xuất hiện ở bên ngoài, Âm Quỳ Thú với ánh sáng màu đỏ trên mi tâm xuất hiện, Lục Ly nhìn phía trước, tức giận rống to: - Âm Quỳ Thú đi lên, phá hủy đền thờ trên đỉnh núi Man Thần! Cảnh tượng vô cùng thảm khốc, đại quân Nhân tộc và đại quân Man tộc đang chém giết lẫn nhau, chẳng qua là tình thế lại nghiêng về một bên. Không phải Man tộc, mà là đại ba trăm vạn người của Nhân tộc bị đánh cho tan tác. Lúc này đại quân đã bị giết hơn một nửa, còn có không ít trưởng lão đã bị giết. Chấp pháp trưởng lão đang bị mười Địa Tiên Man tộc bao vây, cũng bị đánh cho trọng thương. Thiên Hồ Vương đã ngất đi, trên người toàn là máu, lúc này bị Giải Trĩ Vương dẫn đi, vì xung quang người Giải Trĩ Vương có luồng khí màu xanh, chứ nếu không có lẽ hắn cũng sẽ rất thảm. Tại sao lại xuất hiện tình trạng như thế này? Lục Ly không biết rõ nguyên nhân cụ thể, nhưng hắn đoán khả năng cao là do Man thần. Bởi vì lúc này trên đỉnh núi Man Thần có một luồng sáng màu vàng đất, có cảm giác tốc độ của Nhân tộc bị chậm lại, như thể trên người đang bị một áp lực nào đó đè lên. Trái lại từng người từng người Man tộc đều khỏe như trâu, không những không bị hạn chế tốc độ mà chiến lực cũng được tăng cường. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì Nhân tộc chắc chắn sẽ thất bại thảm hại. Bởi vậy. Trước tiên Lục Ly để Âm Quỳ Thú tấn công núi Man Thần , phá hủy đền thờ trên núi Man Thần. Man Thần xuất thủ trợ giúp Man tộc, dù Man Thần mạnh đến mức nào, chỉ cần phá hủy đền thờ, Man Thần sẽ không thể truyền sức mạnh xuống đây, lúc đó sức mạnh của hắn có thần thông , mạnh mẽ đến đâu cũng không có cách nào trợ giúp Man tộc. - Grừ Grừ! Âm Quỳ Thú ngửa mặt lên trời gầm rú, ầm ầm lao thẳng về phía ngọn núi Man Thần. Khí huyết kinh khủng của nó quét qua, khiến cho rất nhiều Man tộc gần đó bị dọa đến mức toàn thân run rẩy. Âm Quỳ Thú bay đi, lúc đến núi Man Thần sơn xuống lúc, tốc độ thoáng cái đã giảm đi một nửa. Ánh sáng màu vàng đất bao phủ trên người Âm Quỳ Thú, giống như đè lên lưng nó vài ngọn núi lớn. Cũng may Âm Quỳ Thú rất mạnh, nó gầm vài tiếng, tiếp tục bay vọt tới đỉnh núi. - Vút! Lục Ly điều khiển Thiên Tà châu bay theo, ánh sáng màu vàng đất bao phủ lấy Thiên Tà Châu, nhưng tốc độ của Thiên Tà châu độ lại không hề giảm bớt. Xem ra ánh sáng màu vàng đất này không có ảnh hưởng tới Thiên Tà châu. - Bùm! Lục Ly điều khiển Thiên Tà châu bất ngờ đâm vào mấy trưởng lão Man tộc đang giao thủ với Chấp pháp trưởng lão, hất bay mấy trưởng lão Man tộc này ra ngoài. - Lục Ly, ngươi nhanh chóng nghĩ cách đi, nếu không người của chúng ta đều sẽ chết ở đây mất. Chấp pháp trưởng lão cầm một thanh sắt to vung vẩy tứ phía, đánh bay hết đám Địa Tiên Man tộc. - Vút! Lục Ly điều khiển Thiên Tà châu mạnh mẽ lao tới nơi nhiều quân binh Man tộc nhất. Âm Quỳ Thú đi tấn công đền thờ, bây giờ hắn đi lên cũng chẳng có ích gì cả, vẫn nên giết chết một số quân sĩ Man tộc trước, kiểm soát được tình hình rồi lại tính tiếp. Có Lục Ly xuất thủ, tính thế nhanh chóng thay đổi! Thiên Tà châu lớn hơn trăm trượng nháy mắt đã đâm chết mấy trăm quân sĩ.
Chương 1418 Phế vật thần linh
Những quân sĩ Man tộc bình thường cơ bản không chống đỡ nổi, Thiên Tà châu mạnh mẽ lao tới, một mảnh đất trống rỗng bỗng dung đầy ắp thi thể. - Điện chủ tới, giết! Mặc dù đại quân Nhân tộc vô cùng thê thảm, khó khắn chống cự, liên tục thất bại. Nhưng Lục Ly trở về, xuất thủ nghiền ép gần một vạn quân sĩ Man tộc, sĩ khí đại quân Nhân tộc lập tức tăng lên. Trong lòng bọn họ, chỉ cần Lục Ly ở đây, bất kỳ cửa ải khó khăn gì cũng đều có thể vượt qua, thắng lợi cuối cùng chắc chắn thuộc về Nhân tộc. - Bùm! Chỉ là cũng không lâu sau, ngọn lửa nhiệt huyết vừa mới nhen nhóm của bọn đã bị dội một gáo nước lạnh. Trên núi Man Thần đột nhiên truyền đến một tiếng nổ nặng nề, sau đó cơ thể khổng lồ của Âm Quỳ Thú bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống. Lúc trước Lục Ly nghĩ rằng việc tiến đánh đại địa Man tộc chắc hẳn rất đơn giản và dễ dàng. Cho nên lúc nhận được tin bên phía Chấp pháp trưởng lão gặp phải khó khăn, Lục Ly cũng không lập tức tới hỗ trợ, chỉ là sau đó muốn dẫn ba người Khương Khinh Linh tới du ngoạn, nên mới tiện thể ghé tới xem một chút. Không ngờ rằng lần tiến đánh Man tộc lại là lần tổn thất nghiệm trọng nhất, hắn không nghĩ rằng Man Thần lại ác như vậy, vận dụng Đại Thần thông áp chế Nhân tộc, giúp Man tộc tăng chiến lực. Nhìn thấy Âm Quỳ Thú bị đánh bay xuống dưới đất, Lục Ly gần như không chút do dự, rống to: - Toàn quân lui lại ngàn dặm, ngay lập tức! - Vút! Thiên Tà châu tiếp tục mạnh mẽ lao tới nơi mà Man tộc tấn công hung ác nhất. Những nơi Thiên Tà châu đi qua, vô số quân sĩ Man tộc lập tức bị đè chết, chả mấy chốc đại quân đã vô cùng hỗn loạn. - Rút lui! Không ai dám chất vấn mệnh lệnh của Lục Ly, đại quân lập tức nhanh chóng lui về sau. Thật ra vừa rồi bọn họ cũng muốn rút lui, nhưng đại quân Nhân tộc bị áp chế quá kinh khủng. Mấy người Chấp pháp trưởng lão bị cuốn theo, nếu như lúc đó rút lui thì rất dễ bị tan tác. Đại quân Man tộc mà đuổi giết đến cùng thì cuối cùng đại quân Nhân tộc sẽ toàn quân bị diệt. Lúc này Lục Ly tới dễ dàng khiến cho đại quân Man tộc khiếp sợ, đại quân Nhân tộc mới có cơ hội lui về phía sau. Có Lục Ly ở đây, đại quân Man tộc cũng không dám đuổi theo. Trong thời gian ngắn không có cách nào phá hủy đền thờ, Lục Ly tất nhiên sẽ không để đại quân tiếp tục hao tổn. Chỉ cần rút lui tới chỗ không bị bao phủ bởi ánh sáng màu vàng đất, chiến lực của đại quân Nhân tộc sẽ không bị áp chế, , chiến lực của đại quân Man tộc cũng không tăng cường, tất nhiên sẽ không dám đuổi theo. Đại quân nhanh chóng lùi về sau, mặc dù đại quân Man tộc muốn đuổi theo, nhưng cứ quân sĩ bên nào đuổi giết thì Lục Ly lại điều khiển Thiên Tà châu bay tới bên đó. Quả cầu khổng lồ đường kính trăm trượng đi qua nơi nào thì thi thể dải đầy ở đó. - Grừ Grừ! Âm Quỳ Thú lại ầm ầm lao tới đỉnh núi, Lục Ly ra lệnh cho nó đi hủy đền thờ. Linh trí của nó không cao nên chỉ biết chấp hành mệnh lệnh của Lục Ly, cho dù phải chết cũng sẽ không ngừng xông lên. - Vút! Thiết Hàn bay trở về từ phía tây bầu trời, hắn nhìn thấy đại quân Nhân tộc đã rút lui, Thiên Hồ Vương bị Lục Ly thu vào, Chấp pháp trưởng lão dẫn theo một đám trưởng lão vừa đánh vừa lui về sau, vẻ mặt cực kỳ tiếc nuối. Nếu như Lục Ly về chậm nửa canh giờ, có lẽ đại quân Nhân tộc đều đã chết hết, còn cường giả nhân tộc cũng sẽ chết trận không ít. Đến lúc đó chỉ còn một mình Lục Ly, mà hắn có Man Thần trợ giú, ít nhất là có thể dễ dàng trấn áp được hắn ta. Nhưng mà nếu như có thể giết chết Lục Ly thì càng tốt. Hiện tại đại quân Nhân tộc chỉ chết trận hơn một nửa, Chấp pháp trưởng lão vàThiên Hồ Vương cũng chưa chết, mặc dù có một số trưởng lão chết, nhưng cũng chỉ là chết hơn một nửa, Thiết Hàn rất không hài lòng với kết quả này. - Bùm! Âm Quỳ Thú bay vụt lên, rất nhanh lại bị hất văng xuống, hơn nữa phía trước móng vuốt còn chảy máu, có lẽ là đã bị thương. Sau khi thần niệm của Lục Ly thăm dò tình hình, hắn lập tức ra lệnh cho Âm Quỳ Thú thông qua liên hệ với linh hồn: - Âm Quỳ Thú, đừng lên nữa, đi giết chết quân sĩ Man tộc! Trong thời gian ngắn không có cách nào phá hủy đền thờ, nên Lục Ly quyết định giết chết thật nhiều quân sĩ Man tộc. Nhân tộc đã chết hơn một trăm năm mươi vạn người, vậy thì Man tộc ít nhất cũng phải chết đi hai ba trăm vạn, thì cơn giận trong lòng hắn mới có thể nguôi. Dù tốc độ của Âm Quỳ Thú bị trấn áp, nhưng vẫn rất khủng bố, ít nhất là so với đỉnh phong Địa Tiên, nó ngửa mặt lên trời gầm vài tiếng, sau đó bắt đầu mạnh mẽ lao lên phía trước. Nó không cần bộc phát thần thông thiên phú, giống như Lục Ly lao thật nhanh về phía đại quân Man tộc, cái đuôi sắt dài mấy chục trượng quét ngang dọc, đại quân Man tộc từng người từng người bị đè nát. Tốc độ của Âm Quỳ Thú còn nhanh hơn Lục Ly rất nhiều, bị khí huyết kinh khủng của nó trấn áp, đám quân sĩ Man tộc bình thường phía dưới ngay cả di chuyển cũng khó khăn. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Âm Quỳ Thú ầm ầm lao tới, sau đó giẫm nát bọn hắn. Bất khả chiến bại! Vô số Man tộc giải phóng Lôi điện để tấn công, còn có người tấn công bằng búa xích, cũng có cường giả Man tộc giải phóng áo nghĩa. Nhưng dù là loại tấn công nào thì Âm Quỳ Thú vẫn không hề bị đánh lui một bước, chứ đừng nói là khiến nó tróc da, bị thương. - Giết! Sau khi Chấp pháp trưởng lão dẫn đầu đại quân lui về sau, thì lại tiếp tục xông lên. Vừa rồi nhiều quân sĩ Nhân tộc chết như vậy, hắn lại bị một đám cường giả Man tộc đè lên đánh, không có cách nào cứu viện, nội tâm của hắn kìm nén tức giận. Lúc này Lục Ly đã áp chế Man tộc, làm sao hắn có thể không trở lại báo thù? Âm Quỳ Thú và Lục Ly không chút kiêng kỵ chém giết quân sĩ Man tộc, mới được nửa tuần hương nhưng dưới núi Man Thần chỗ nào cũng có thi thể Man tộc. Lục Ly và Âm Quỳ Thú giết chết ít nhất cũng hơn mười vạn Man tộc. Nếu như cứ để hắn và Âm Quỳ Thú chém giết như vậy thì có lẽ sau mấy canh giờ toàn bị mấy trăm vạn quân sĩ này sẽ bị giết sạch.
Chương 1419 Thủ đoạn nham hiểm 1
Lúc này Âm Quỳ Thú giống như một con sư tử hung hãn lao vào đàn kiến, hoàn toàn không cùng một cấp bậc, không cần phải tấn công, nhấc chân đã có thể giẫm chết một đám Man Tộc. - Rút lui! Thiết Hàn bay vụt vào bên trong chiến trường, trong tay hắn xuất hiện một cây búa xích lớn bất ngờ đập vào đầu Âm Quỳ Thú. Hắn vừa để đại quân Man tộc rút lui, vừa giận dữ hét lớn với Lục Ly: - Lục Ly, ngươi dù gì cũng là Vương gia, vậy mà lại động thủ với quân sĩ bình thường, có giỏi thì đấu riêng cùng bản đế, đại chiến ba trăm hiệp. - Đại chiến cái đầu nhà ngươi! Lục Ly nổi giận đùng đùng, truyền âm thanh ra, vừa rồi bị Thiết Hàn lừa đi, dẫn đến việc hơn một trăm vạn Nhân tộc bị chết. Lúc này nghe được Thiết Hàn nói khiến hắn không khỏi tức giận, hắn nổi giận hét ầm lên: - Âm Quỳ Thú, không cần để ý đến tên mọi rợ này, đuổi theo đại quân Man tộc, giết sạch toàn bộ đại quân Man tộc, trên đường chỉ cần gặp Man tộc lập tức giết toàn bộ! Sau đó Lục Ly lại nói với Chấp pháp trưởng lão: - Thái gia gia, người không phải quan tâm chuyện ở đây, lập tức dẫn đầu đại quân đi giết Man tộc. Gặp Man tộc lập tức giết, để ta xem người Man tộc chết hết thì Man Thần làm sao có được sức mạnh tín ngưỡng. Thứ mà Thần Linh coi trọng nhất chính là sức mạnh tín ngưỡng , Lục Ly hét lớn như vậy là vì muốn để Man Thần nghe được. Man Thần vận dụng Đại Thần thông giúp Man tộc lừa giết quân sĩ Nhân tộc bình thường, chọc giận Lục Ly. Nếu như Man Thần xuất thủ đối phó hắn, hắn sẽ không giận dữ như vậy. Hắn ta là Chân Thần, vậy mà lại lừa giết quân sĩ bình thường, thế thì hắn cũng không ngại mất mặt - Sức mạnh tín ngưỡng? Một âm thanh ngột ngạt, mờ ảo bất ngờ truyền đến từ trên chín tầng mây, quả nhiên Man Thần không chịu được, truyền lời xuống: - Chỉ là một con kiến, thế mà cũng biết sức mạnh tín ngưỡng. Man Thần rõ ràng là cao ngạo hơn so Vu Thần, thái độ nói chuyện cao cao tại thượng, nháy mắt thần uy mờ nhạt từ trên núi Man Thần đã bao phủ xung quanh phạm vi trăm dăm. - Man Thần vĩ đại hiển linh! Một đám quân sĩ Man tộc đang sợ hãi bỏ trốn lập tức vui vẻ, kích động, mừng như điên. Vô số Man tộc không để ý tới việc chạy trốn nữa, thành kính quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu với núi Man Thần. Chấp pháp trưởng lão nhướng mày, nhanh chóng lùi lại phía sau, ánh mắt cực kỳ kiêng dè. Hắn không giống Lục Ly đã từng giao thủ với hai vị Chân Thần. Hắn nghĩ Chân Thần chính là bất khả chiến bại, lần này bọn họ lại động đến Chân Thần, phiền phức lớn rồi. - Ha ha ha! Lục Ly đùa cợt cười vang, hắn không chỉ từng giao thủ với phân thần của Chân Thần, mà còn đã từng ép một vị Chân Thần phải khuất phục. Cho nên hắn không có một chút sợ hãi nào với Chân Thần nữa. Nghe được khẩu khí cao cao tại thượng của Man Thần, hắn cười nhạo nói: - Con kiến? Chúng ta là con kiến, vậy ngươi là cái gì gì? Tự mình bày kế lừa giết một con kiến, người không cần mặt mũi nữa hả, Thần Linh phế vật. Mặt dày, phế vật! Mắng hai từ này cũng ác thật. Ngay cả người bình thường bị Lục Ly mắng như vậy thì cũng sẽ tức giận. Huống chi người mà Lục Ly mắng lại là Thần Linh! Thần Linh là như thế nào? Đó là Chân Thần ở trên chín tầng mây, Đối với người bình thường mà nói Thần Linh là người trường sinh bất tử, không gì không làm được, là biểu tượng bất khả chiến bại., Đừng nói là xúc phạm ngay trước mặt Thần Linh, bình thường ngấm ngầm chửi bới Thần Linh thì cũng là trọng tội, sẽ bị mất đầu. Vì vậy câu chửi của Lục Ly không chỉ khiến sắc mặt Chấp pháp trưởng lão thay đổi lớn, mà còn khiến cả mấy trăm vạn Man tộc bị dọa sợ. Bọn họ sợ rằng trong cơn giận dữ Man Thần sẽ trách phạt, hủy đi toàn bộ thế giới. Đối với bọn hắn mà nói, Thần Linh thần thông quảng đại không có gì là không làm được, việc hủy đi thế giới cũng dễ như trở bàn tay. - Thật can đảm! Quả nhiên Man Thần giận tím mặt, từ trên chín tầng mây truyền đến một tiếng quát lớn như tiếng sấm, bên trong âm thanh kia chứa đựng rất nhiều thần uy. Việc này gây chấn động đến vô số con dân Man tộc đang nằm rạp trên mặt đất, cơ thể bọn họ run rẩy vì sợ hãi, chỉ có thể không ngừng thì thào, cầu xin Man Thần bớt giận, bọn hắn không muốn bị liên lụy. Thiết Hàn cũng bị hù dọa, sắc mặt cực kỳ khó coi, xúc phạm Man Thần còn khiến hắn khó chịu hơn việc giết hắn, hắn nổi giận rống to: - Lục Ly, đồ khốn kiếp, dám xúc phạm Thần Linh, ngươi, ngươi không sợ toàn bộ Nhân tộc bị hủy diệt, vạn kiếp bất phục sao? - Ha ha ha ha! Lục Ly cười ha hả, cơ thể hắn lóe sáng đi ra khỏi Thiên Tà châu, sau đó đứng trên Thiên Tà châu, mái tóc trắng của hắn bị gió thổi bay phấp phới. Hắn với vẻ mặt thách thức, nhìn chằm chằm đỉnh núi Man Thần, hét lớn: - Không phải ta xem thường Man Thần của các ngươi, hiện tại ta đứng ở chỗ này, liệu hắn có năng lực giết ta hay không? Sắc mặt Chấp pháp trưởng lão thay đổi rõ rệt, vội vàng hét lớn: - Lục Ly, không được lỗ mãng, nhanh đi vào bên trong Thiên Tà châu. Lục Ly cười nhạt một tiếng, không trả lời, bởi vì lúc này hắn đang đứng ở nơi cách núi Man thần mấy chục dặm. Với kinh nghiệm giao chiến với phân thần của Vu Thần và Dực Thần, hắn nghĩ phạm vi tấn công của phân thần Man Thần sẽ không thể xa như vậy. Cùng lắm nếu mà bị đánh tới thì với khoảng cách này, hắn có thể dễ dàng tránh thoát được. - Muốn chết sao? Đối mặt với sự khiêu khích của một người phàm ngay trước mặt vô số con dân tín ngưỡng hắn, tất nhiên Man Thần không thể e sợ. Ánh sáng màu vàng đất chói mắt bên trên núi Man Thần đột nhiên ngưng tụ thành một nắm đấm sắt lao tới. Nắm đấm sắt kia nhìn vô cùng chân thực, giống như một bàn tay của thần vậy. Nắm đấm sắt lớn hơn mười trượng, trên đó không chỉ có năng lượng dồi dào mà còn có bùa chú lấp lánh. Thần uy có giải thích được giải phóng ra từ bên trong nó hiến cho vô số Man Tộc phải rùng minh, có một cảm giác bất lực. - Ha ha! Nhìn uy thế tấn công của Man Thần, Lục Ly dễ dàng nhận định rằng sức mạnh của Man Thần cũng chỉ tương đương với Vu Thần, không mạnh bằng sức mạnh tấn công của Dực Thần.
Chương 1420 Thủ đoạn nham hiểm 2
Đương nhiên! Lục Ly không ngu đến mức dùng xác thịt để chống lại. Mặc dù phòng ngự của hắn có lẽ vẫn chống đỡ được, nhưng hắn không có thói quen tự ngược đãi bản thân. Hắn vung tay lên, khẽ quát: - Âm Quỳ Thú, đạp nát nắm đấm sắt này cho ta! - Grừ Grừ! Âm Quỳ Thú đã lùi về phía dưới Lục Ly, nghe thấy Lục Ly ra lệnh, nó lập tức ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, giang rộng hai cánh, thân thể to lớn bay vụt lên, móng vuốt mạnh mẽ chộp lấy nắm đấm màu vàng đất kia. - Bùm! Một tiếng nổ xuyên qua đá nứt màu vàng kim. Cơ thể Âm Quỳ Thú bị đánh bay ra ngoài, nhưng nắm đấm mạnh mẽ này cũng bị đập vỡ. Một luồng khí khủng khiếp tản ra tứ phía, gây ra một trận gió lớn, một vài quân sĩ gần đó bị luồng khí đánh bay ra ngoài, có mười mấy Man tộc cảnh giới thấp kém còn bị chấn động đến mức nôn ra máu rồi ngất đi. - A! Không ai chú ý những quân sĩ Man tộc cấp thấp kia, vô số ánh mắt của Man tộc đều nhìn Âm Qùy Thú bị đánh bay qua cái kia bị đập bay ra ngoài,lăn lôn một vòng trên mặt đất, sau đó điềm nhiên bò dậy như không có việc gì. Mặc dù trên móng vuốt Âm Quỳ Thú có chảy máu, nhưng rất nhiều Man tộc vẫn lộ vẻ mặt không dám tin. Một đòn trút giận của Man Thần mà không thể làm Âm Quỳ Thú trọng thương. Đây chính là Thần Linh đó? Là vị thần bất khả chiến bại mà hàng vạn vạn Man tộc thờ phụng. Trước đây hắn đã từng đề cập tới, bởi vì không biết nên mới sợ hãi, bởi vì sợ hãi nên mới tín ngưỡng, tín ngưỡng lâu tự nhiên sẽ sinh ra một hiểu lầm về Thần Linh. Tự động cho rằng Thần Linh là không gì không làm được Thần Linh hiển linh, trong cơn giận dữ giải phóng thần thuật, vậy mà lại không thể làm cho Âm Quỳ Thú bị trọng thương. Đối với người dân Man tộc, bọn họ làm sao dám tin vào mắt mình. Đó có thực sự là Man Thần mà bọn họ luôn thờ phụng, là tín ngưỡng bấy lâu này của bọn họ hay không? - Ha ha! Lục Ly cười nhạt một tiếng, ánh mắt nhìn núi Man Thần, lại khẽ quát: - Man Thần, ngươi không phải rất lợi hại sao? Ta chỉ là một con kiến. Vậy mà ngay cả Linh thú của con kiến như ta mà ngươi cũng không giết được. Vậy ngươi là thần linh cái chó gì? Man tộc thay vì thờ phụng ngươi thà rằng đi thờ phụng ta còn tốt hơn? - Một con kiến thì mãi mãi chỉ là kiến thôi! Ngu dốt, kiêu ngạo! Lần này giọng nói của Man Thần không hề túc giận, mà vô cùng lạnh lẽo, giữa núi Man Thần bắt đầu rung động, sau đó xuất hiện một trận gió lớn. Thiên Địa Huyền khí từ khắp mọi hướng đổ về phía Nam bầu trời núi Man Thần, sau đó bất ngờ ngưng tụ thành một bóng mờ ở giữa không trung. Bóng mờ kia cao ngàn trượng, giống như một người khổng lồ đội trời đạp đất. Toàn thân hắn mặc một bộ chiến giáp màu vàng đất, trên người tràn ngập thần uy, khí huyết mạnh mẽ gấp trăm lần Âm Quỳ Thú. Từ xa nhìn lại, vô số người cảm thấy kinh sợ, có rất nhiều Man tộc toàn thân run rẩy, không thở nổi, răng đánh vào cầm cập. Bản thân hình dáng của người khổng lồ cao ngàn thước đã làm cho người ta cảm thấy áp lực, hơn nữa quan trọng nhất chính là thần uy trên người hắn. Cái cảm giác này giống như đứa bé đối mặt một Thú Hoàng, một nỗi sợ không thể diễn tả bằng từ ngữ. Giọng điệu của Man Thần tới cực điểm, vang lên: - Nếu như ngươi đã khăng khăng như vậy, vậy thì chết đi. Toàn bộ Man tộc lui lại ngàn dặm, nếu như không muốn ngộ sát. Nghe được câu nói sau của Man Thần, Thiết Hàn chợt bừng tỉnh, vội vàng nghiêm nghị hét lớn. Vô số Man tộc sợ hãi đứng lên, điên cuồng chạy ra xa, như kiểu chạy chậm một chút sẽ bị thần phạt, tan xương thịt nát. Vô số cường giả Man tộc vừa lui lại, nội tâm vừa có chút kích động. Man Thần mà bọn hắn tín ngưỡng quả nhiên cực kỳ độc tài, khí thế đáng sợ như vậy, e rằng tiện tay đánh một chưởng thì Lục Ly đã bị nghiền thành thịt nát. - Lục Ly, mau bỏ đi! Vẻ mặt Chấp pháp trưởng lão tràn đầy kinh ngạc, nhìn lên Man Thần cao ngàn trượng, chỗ sâu nhất trong tâm hồn hắn truyền đến một cảm giác bất lực, thậm chí hắn còn không có can đảm để động thụ với hư ảnh này. - Ha ha! Lục Ly đùa cợt cười một tiếng. Nếu như Man Thần ngưng tụ hư ảnh sau đó lập tức động thủ, có lẽ hắn còn hơi lo lắng. Nhưng Man Thần lại cho Man tộc rút lui khiến hắn cảm thấy rất buồn cười. những Thần Linh này có lẽ không quá mạnh, nhưng thủ đoạn nham hiểm thì không ai bì được. Man Thần vẫn không động thủ, chờ Thiết Hàn dẫn theo quân sĩ Man tộc lùi về phía sau. Sau khi bọn họ biến mất ở chỗ xa xa, hắn vẫn không động thủ, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Ly, thần uy cũng tăng lên một chút, giọng điệu lạnh lùng nói: - Nhân tộc kia, bản thần cho ngươi một cơ hội cuối cùng, lập tức quỳ xuống đất đầu hàng, nguyện trung thành với Đại Man tộc của ta, bản thần có thể tha cho ngươi một mạng. - Ha ha ha! Lục Ly giống như nghe được câu chuyện buồn cười nhất trên đời, cười to vài tiếng sau đó nói: - Man Thần, ta cũng cho ngươi một cơ hội, đồng ý với ta ba điều kiện, ta có thể giúp ngươi giữ được sức mạnh tín ngưỡng ở nơi này, nếu không, ngươi từ đâu tới thì cút về nơi đó cho ta! Một Thần Linh bị người phàm chọc giận, không lập tức xuất thủ giết chết hắn, mà còn giả vờ giả vịt giải phóng một hư ảnh cực kỳ khủng bố, sau đó còn để những người xung quanh rời đi, cuối cùng lại nói một đống chuyện nhảm nhí? Đây là phong cách của Thần Linh sao? Nếu như là Lục Ly, có một Mệnh Luân cảnh, Bất Diệt cảnh hay tiểu Võ giả nhảy nhót trước mặt hắn, muốn đánh giết người mà hắn bảo vệ thì Lục Ly sẽ làm gì? Có lẽ Lục Ly sẽ không nói một câu nào, một chưởng đánh chết tên đó Thần Linh rất mạnh, điều này thì không có gì phải nghi ngờ, bởi vì con người phải vượt qua luôn hồi, quy tiên phi thăng lên trời. Nhưng nơi này không phải Thần giới, Thần Linh từ Thần giới xa xôi ngưng tụ một sợi dây phân thần xuống đây, sức mạch giải phóng ra cũng có hạn. Nếu không lúc Lục Ly giao chiến với Dực Thần Và Vu Thần không biết đã chết bao nhiêu lần rồi. - Nếu như ngươi đã cố chấp như thế, vậy thì chết đi!
Bình luận facebook