-
Chương 3581-3585
Chương 3581 Huyệt môn
- Làm giỏi lắm! Dương đại nhân mừng rỡ, thân thể như mũi tên nhọn vọt tới, Lục Ly có thể khiến yêu lang này giảm tốc độ thì Dương đại nhân có cơ hội đánh chết nó, hoặc ít nhất dễ dàng đánh lui nó. Có Lục Ly Hào Giác hỗ trợ, Dương đại nhân trấn áp con mãnh thú này dễ hơn nhiều, hắn liên tục thả ra mấy lần công kích cường đại đánh bay yêu lang, phần eo và đầu nó bị đập vỡ, một chân còn bị đánh gãy. - Đi! Yêu lang có một ít linh trí, biết cứ tiếp tục sẽ chết ở đây, kéo què chân trốn nhanh đi xa. Dương đại nhân cũng phi thường quyết đoán, vung tay lên nói: - Đi! Bọn họ không phải đến đây thanh tiễu mãnh thú, nơi này yêu thú nhiều vô cùng vô tận, giết không hết, chạy trốn mới là vương đạo. Dương đại nhân mang theo mọi người chạy đi xa, cũng thu xác những người đã chết vào. Gần ba mươi người chết vì con yêu lang này, có thể nói tổn thất thảm trọng. Nếu không nhờ có Lục Ly, e rằng còn sẽ có nhiều người chết đi, cho nên ánh mắt mọi người nhìn Lục Ly trở nên hơi tôn kính. Lục Ly thoạt trông chỉ là một Tứ Kiếp đỉnh phong, không ngờ rằng công kích linh hồn cường đại như vậy? Ngay cả yêu lang đều bị ảnh hưởng. Hơn nữa xem Lục Ly tuổi tác không lớn, nếu như cho hắn tu luyện mấy vạn năm, phỏng chừng sẽ trở thành một cường giả linh hồn. Mọi người tiếp tục cấp tốc chạy nhanh, dựa theo vừa rồi chia ra ba đội, nhưng điều chỉnh lại số người, mỗi bên chỉ có hai mươi mấy người, sức chiến đấu thì không yếu hơn bao nhiêu. Sự việc liên quan sống chết của mọi người, cả đám không dám giữ lại thực lực, thi nhau ra tuyệt chiêu. Lục Ly cũng được xem thần thông kỳ dị của nhiều người, mở rộng tầm mắt. Mọi người khá may mắn, dọc đường không gặp mãnh thú quá mạnh, mạnh nhất là con yêu lang kia. Đương nhiên, trên đường cũng có một vài người liên tục chết đi, mãnh thú quá nhiều, cuồn cuộn không ngừng, không thể nào không có người chết. Chân trời phía đông lộ ra vầng sáng, bình minh. Có người xem bản đồ, hào hứng nói: - Mọi người tăng nhanh tốc độ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tối đa thời gian một nén hương, chúng ta liền có thể lao ra Long Nham Sơn Mạch. - Một nén hương? Mắt mọi người sáng rực, thời gian một nén hương rất ngắn ngủi với mọi người, chỉ cần không xuất hiện mãnh thú siêu cấp cường đại thì đám người đều có thể sống sót. Đám người tăng tốc độ, đằng trước lại xuất hiện mấy trăm mãnh thú, nhưng cấp bậc đều không cao, Dương đại nhân sắp xếp một đội người đi thanh tiễu, những người khác tiếp tục lao nhanh tới trước. Lục Ly nằm trong đội người này, hắn phát ra Vô Vọng Thần Phù đánh bay từng con mãnh thú. Uy lực của Vô Vọng Thần Phù rất lớn, khiến ánh mắt người xung quanh nhìn Lục Ly trở nên càng thêm sùng kính. Chân nhân bất lộ tướng, trong mắt bọn họ thì Lục Ly không còn là Tứ Kiếp đỉnh phong, mà là một Ngũ Kiếp đỉnh phong. Mọi người nhanh chóng đánh chết, đánh tan mãnh thú xung quanh rồi đuổi theo đại bộ đội. Nhưng đuổi theo mấy trăm dặm thì phía trước vọng lại từng tiếng nổ rung trời, và tiếng mãnh thú rống. - Nguy rồi, có mãnh thú cường đại, mãnh thú kia rất mạnh! Người đi trước nhất dừng lại, quét mắt một vòng nói: - Hay là... chúng ta đi vòng qua? Sắp lao ra ngoài rồi. Lời của người này dẫn tới rất nhiều người tán thành, dù sao mọi người không đi chung, chẳng qua cùng nhau chạy trốn. Hiện tại mắt thấy bên kia có nguy hiểm, nếu lao qua thì cả nhóm có lẽ sẽ bị sẽ liên lụy mà chết. - Không có Dương đại nhân thì chúng ta đã chết từ lâu, chúng ta không thể bỏ mặc bọn họ. - Đúng rồi, làm người phải có lương tâm, chúng ta không thể thấy chết không cứu. - Cái gì gọi là thấy chết không cứu? Sức chiến đấu của nhóm Dương đại nhân mạnh như vậy, nếu bọn họ không chịu nổi, chúng ta đi qua thì làm được gì? Muốn chịu chết thì các ngươi đi, chúng ta đi đường khác! Hai mươi mấy người chia ra hai phe, trận doanh, hơn nữa có vài người trực tiếp nghênh ngang mà đi, máu lạnh vô tình tới cực điểm. Lục Ly không có đi, đúng như một người đã nói, nếu không nhờ Dương đại nhân chống cự thì bọn họ đã chết từ lâu. Bất kể như thế nào, ít nhất phải đi qua nhìn xem, giúp được thì giúp, thật sự không giúp được thì rút lui cũng không chậm. Có người đi rồi, có người ngồi không yên cũng chạy theo. Chỉ còn Lục Ly và sáu người, bảy người nhìn nhau một cái, lao nhanh hướng trung tâm chiến đấu. Còn chưa đến bên kia, thần niệm của mọi người đã quét qua, nhìn thoáng qua xong tất cả cảm giác rợn tóc gáy. Bên kia có một con quái thú thiết giáp, vung hai cái càng to lớn va đụng lung tung, bên kia đã chết nhiều người, chỉ còn lại không đủ ba mươi người. Đám người vây quanh mãnh thú công kích, nhưng rất khó phá vỡ phòng ngự của nó. Con mãnh thú cực kỳ hung hăng, hai cái càng to lớn đang kẹp một võ giả, cắt thành hai khúc rồi ném vào miệng rộng nhai. Nó còn có cái đuôi thật dài, quất mạnh qua, một võ giả hộc máu bay ngược, cảm giác căn bản không cùng một cấp bậc. Ở đây chỉ có một người tổn thương được cự thú thiết giáp, là Dương đại nhân. Dương đại nhân công kích mãnh liệt, nhưng mỗi lần đều chỉ có thể cắt rớt một miếng vảy giáp, phỏng chừng muốn giết chết con cự thú thiết giáp này thì hơi khó. Bởi vì cự thú thiết giáp không chỉ có thiết giáp phủ ngoài người, vảy giáp còn lóe ánh sáng vàng nhạt, hẳn là mãnh thú phòng ngự siêu mạnh. Bảy người tiến lùi khó khăn, xông lên thì hình như không giúp được nhiều, nhưng không đi thì chẳng lẽ đứng ngó hoặc đường vòng chạy trốn? Lục Ly vào thời khắc này khép mắt lại, thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân đi cảm ứng, bởi vì Huyết Sát Hoàng truyền âm một câu: “Lục tiểu tử, đi tìm huyệt môn của cự thú thiết giáp này, với kinh nghiệm nhiều năm của ta thì cự thú này hẳn là có huyệt môn, chỉ cần tìm ra thì dễ dàng đánh bị thương nó.” Lục Ly thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân cẩn thận cảm giác, dưới Đại Đạo Chi Ngân, mọi thứ trở nên đặc biệt rõ ràng, hắn cảm ứng một lúc thì chợt mở mắt ra, trầm giọng quát: - Dương đại nhân, dưới bụng con mãnh thú này có một miếng vảy giáp hơi lõm vào, người hãy công kích thử xem!
Chương 3582 Thiên Linh Tông
Nếu như là người khác nói chuyện, phỏng chừng Dương đại nhân sẽ không để ý, nhưng Lục Ly lên tiếng thì Dương đại nhân hơi trọng thị. Dương đại nhân quét thần niệm ra, quả nhiên phát hiện có một miếng vảy giáp hơi lõm vào, con ngươi co rút, Dương đại nhân hóa thành làn gió nhẹ bay qua, trong tay xuất hiện một thanh bảo kiếm đâm mạnh vào miếng vảy giáp kia. - Gru! Mãnh thú gầm lên một tiếng, tiếp đó toàn thân tỏa ánh sáng vàng chói mắt, vảy giáp bên dưới cũng nổ tung, máu phun như suối, hơi thở và tốc độ của nó thoáng chốc giảm bớt nhiều. - Gru! Mãnh thú thiết giáp vung cái càng lớn quét hướng Dương đại nhân, hắn trốn cực nhanh, chớp mắt bay ra ngoài, bay vút đi xa. - Gru gru! Dưới bụng mãnh thú tuôn trào máu, nó hú lên rồi húc đầu lao đi xa, người xung quanh thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Lục Ly càng đổi khác. Cảm giác Lục Ly toàn thân đều để lộ ra thần bí và thần kỳ, giống như một cao nhân giấu rất sâu. - Đi! Dương đại nhân rống to một tiếng, vung tay lên mang theo võ giả còn lại chạy nhanh đi. Dương đại nhân không nói chuyện với Lục Ly, nhưng cảm kích nhìn hắn một cái. Mới vừa chạy nhanh trên trăm dặm, bên trái truyền đến tiếng rống to kinh hoàng: - Dương đại nhân, cứu mạng! Mọi người quét thần niệm qua, lập tức có người cười lạnh. Hơn mười người chạy trốn giờ phút này bị mãnh thú vây quanh, hơn nữa mơ hồ nhìn thấy bên kia có một con mãnh thú to lớn toàn thân ánh vàng rực rỡ, rõ ràng cùng con đường với cự thú thiết giáp. - Đi! Dương đại nhân là người thông minh tuyệt đỉnh, nhìn liền đoán được, lạnh lùng quát một tiếng, mang theo mọi người nghênh ngang mà đi. Nhóm Dương đại nhân không phải tên ngốc, đội Lục Ly chỉ có bảy người lại đây, những người khác đi hướng bên kia, suy nghĩ sơ liền biết ngay là chuyện gì. Nhóm người này nếu bỏ xuống đại bộ đội thì tại sao mọi người phải để ý tới họ? Một đám người cấp tốc chạy nhanh, lần này không gặp mãnh thú cường đại, toàn bộ lao ra Long Nham Sơn Mạch. Trông thấy đồng bằng phía trước, đám người hò reo, cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết luôn khiến người tâm trạng vui vẻ. Phải biết rằng thú triều trăm năm khó gặp cực kỳ khủng bố, lúc đó mọi người đều tuyệt vọng, cho rằng chết chắc. Mọi người không có dừng lại, tiếp tục chạy nhanh, chạy mấy vạn dặm mới ngừng lại trong một ngọn núi nhỏ. Dương đại nhân phất tay khiến mọi người nghỉ ngơi, theo sau hắn trực tiếp đi đến trước mặt Lục Ly, chắp tay hỏi: - Vị tiểu hữu này xưng hô như thế nào? - Tại hạ Lục Ly! Trong Vô Tận Thần Khư thì Lục Ly không cần che giấu, nói ra tên thật. Dương đại nhân nhẹ gật đầu nói: - Lục tiểu hữu tuổi còn trẻ mà có sức chiến đấu phi phàm, ngày sau nhất định có thể trở thành cường giả tuyệt thế, danh chấn thiên hạ. Lần này nhờ tiểu hữu, nếu không thì nhiều người trong chúng ta đã chết. - Đúng rồi, đúng rồi! - Đa tạ Lục tiểu hữu, lần này đúng là nhờ vào Dương đại nhân và Lục tiểu hữu, nếu không thì chúng ta chết chắc. - Đợi đến thành trì an toàn, chúng ta cùng tổ chức một bữa tiệc mời hai vị, cảm tạ hai vị trợ giúp! - Nên như vậy, nhất định phải cảm tạ hai vị cho đàng hoàng! Một đám người lần lượt phụ họa, gần trăm người giờ phút này còn lại không đủ bốn mươi người, phỏng chừng hơn mười người kia cũng không ra được, có thể nói thương vong thảm trọng. Dương đại nhân mang theo một đám người cũng chết khá nhiều. Dương đại nhân phất tay: - Được rồi, mọi người nghỉ ngơi đi. Sau đó Dương đại nhân ngồi tán dóc với Lục Ly, hỏi: - Lục tiểu hữu là người nơi nào? Sao có một mình? Muốn đến chỗ nào sao? Dương đại nhân này khá trượng nghĩa, Lục Ly cười nói: - Ta là người của Thiên Dương hoàng triều, đi Đại Lâm hoàng triều ở nhờ thân thích, ở bên này xảy ra chút chuyện nên không lăn lộn được nữa. - Ồ? Mắt Dương đại nhân trở nên nóng cháy, đột nhiên truyền âm: “Nếu vậy là Lục tiểu hữu hiện tại không môn không phái? Hiện tại đi đầu bôn một tông phái?” Lục Ly nhẹ gật đầu, Dương đại nhân trở nên càng thêm nhiệt tình, kéo tay hắn, truyền âm: “Lục tiểu hữu, lão phu là một trong những hộ quốc sư của Thiên Khiếu hoàng triều, Lục tiểu hữu biết Thiên Khiếu Tông chúng ta chứ? Xem như siêu cấp đại tông phái, ta chính thức đại biểu tông phái chúng ta mời Lục tiểu hữu gia nhập. Ta bảo chứng với Lục tiểu hữu, chỉ cần gia nhập tông phái lập tức sẽ trở thành đệ tử nội môn, hưởng thụ đãi ngộ giống như đệ tử trực hệ.” “Thiên Khiếu hoàng triều?” Lục Ly biết sơ sơ, chủ yếu là hoàng triều này cách Thiên Đế Tông không quá xa, ở gần Đại Lâm hoàng triều, đúng là xem như một hoàng triều lớn, có lịch sử mấy chục vạn năm. Dương đại nhân rất chân thành, hơn nữa trực tiếp dành cho hứa hẹn. Nếu Lục Ly là người bình thường chắc chắn mừng rỡ như điên, trưởng lão của đại tông phái trực tiếp chiêu lãm, còn cho hứa hẹn làm đệ tử nội môn, tương đương với một bước lên trời. Lục Ly lắc đầu cười gượng truyền âm: “Đa tạ Dương đại nhân dày yêu, người thân của ta ở bên kia, ta không muốn gia nhập tông phái khái, xin Dương đại nhân thứ lỗi.” Thấy Lục Ly không thèm nghĩ lại, trong mắt Dương đại nhân lộ ra một chút thất vọng, Lục Ly trẻ tuổi như vậy đã có sức chiến đấu mạnh đến thế, chủ yếu nhất là còn tu luyện linh hồn, đây chính là hạt giống tốt vạn dặm khó tìm. Vô Tận Thần Khư rất lớn, có vô số võ giả, cái gọi là thiên tài cũng đầy khắp nơi, nhưng không có nhiều hạt giống tốt thật sự. Mỗi một đại tông phái đều phi thường khát vọng có nhân tài tốt, vì một hạt giống tốt có lẽ mấy trăm, mấy nghìn năm sau sẽ trở thành trụ cột vững vàng của tông phái, thậm chí có lẽ sẽ dẫn dắt tông phái lên một bậc mới. Tại sao Nữ Thánh Tông bất chấp thanh danh cưỡng ép bắt cóc nữ nhân? Là vì dự trữ nhân tài đời sau, đệ tử ưu tú là căn cơ để tông phái phát triển lâu dài. Một tông phái không thể liên tục sinh ra cường giả thì dù mạnh tới đâu cũng sẽ xuống dốc, biến mất. “Thôi được.” Dương đại nhân nhìn Lục Ly, thấy bộ dạng không chút dao động của hắn, gật đầu, nói: “Ta tôn trọng lựa chọn của ngươi, nhưng ngày nào đó nếu ngươi muốn gia nhập Thiên Khiếu Tông thì tùy thời có thể đến Thiên Khiếu Tông tìm ta, lời hứa của ta tùy thời có hiệu lực.”
Chương 3583 Thiên Linh Tông
Lục Ly chắp tay: “Được, đa tạ Dương đại nhân.” Dương đại nhân quay về đội ngũ. Lục Ly đang chuẩn bị bế quan nghỉ ngơi, một nữ nhân xinh đẹp vặn vẹo eo rắn đi tới. Nàng đến bên cạnh Lục Ly, mỉm cười truyền âm nói: “Lục công tử, tỷ tỷ muốn thương lượng chút việc với ngươi.” Nữ tử này thoạt trông rất quyến rũ, nhưng rõ ràng đã lớn tuổi, giống như trái táo chín. Lục Ly thầm rùng mình, ước chừng người này đủ tuổi làm bà cố tổ của hắn, còn tự xưng tỷ tỷ? Lục Ly cười gượng gạo, truyền âm đáp: “Mời các hạ nói.” Nữ nhân xinh đẹp mỉm cười truyền âm: “Ta là Thiên Linh Tông, không biết ngươi có từng nghe nói?” “Thiên Linh Tông?” Lục Ly con ngươi hơi co lại, hắn tự nhiên từng nghe về tông phái này, bởi vì nó rất nổi tiếng, thành viên chủ yếu của tông phái toàn là nữ nhân, uy danh lừng lẫy trong Vô Tận Thần Khư. Bởi vì tông phái này thịnh sản hoa giao tế, mỗi nữ nhân đều tinh thông mị thuật, kết thân với vô số thế lực lớn. Nghe nói nữ nhân của Thiên Linh Tông là giường bạn tốt nhất Vô Tận Thần Khư, bọn họ có thể kết thân với thế lực lớn đều dựa vào các đệ tử ngủ với người khác. Thiên Linh Tông có một biệt danh trong Vô Tận Thần Khư, gọi là ‘Bách Hoa Các’. Ngoại hiệu này không phải nghĩa tốt, mà là nghĩa xấu. Ý tứ nói Thiên Linh Tông là thanh lâu lớn nhất Vô Tận Thần Khư, đệ tử ở bên trong đều là nữ nhân thanh lâu, nhưng đối tượng được họ phục vụ là đại nhân vật của thế lực lớn. Tông phái này mỗi năm gả nhiều đệ tử ra ngoài, bình thường làm tiểu thiếp cho các đại nhân vật, có số ít thành phu nhân chính thức, nhưng chỉ là số ít, dù sao Thiên Linh Tông nổi tiếng. Đương nhiên, cũng có vô số nam tử phi thường khát vọng đi Thiên Linh Tông. Nơi đó có nữ nhân hiểu cách hầu hạ nam nhân nhất thế giới, nghe nói vào ở tông phái của họ mấy năm có thể khiến ngươi ba trăm năm không biết mùi thịt. Lục Ly không kỳ thị nữ nhân thanh lâu, nhưng với loại nữ nhân đã già còn õng ẹo thì hắn hơi phản cảm. Cho nên hắn lạnh lùng truyền âm nói: “Thì ra là người của Thiên Linh Tông, thất kính thất kính.” “Hi hi.” Nữ nhân không chút phật lòng trước thái độ lạnh lùng của Lục Ly, đá lông nheo hỏi: “Lục công tử có hứng thú gia nhập Thiên Linh Tông chúng ta không? Ta bảo chứng ngươi đi tông phái chúng ta thì sẽ trở thành nam nhân hạnh phúc nhất trên thế giới này. Thiên Linh Tông chúng ta ít khi nhận đệ tử nam, ngươi ở trong bụi trăm hoa, có thể hưởng thụ sinh hoạt hạnh phúc mà vô số nam nhân trên thế giới này khát vọng.” “A...” Lục Ly thầm ngây ra, tâm thần dao động. Thiên Linh Tông đúng là rất ít đệ tử nam, nếu gia nhập vào thì sẽ diễm phúc vô song. Nhưng hắn rất nhanh tỉnh táo lại, kiên quyết lắc đầu nói: “Đa tạ thịnh tình mời, ta không muốn bị hút thành thịt khô, ta còn muốn sống mấy năm!” Mấy vạn đệ tử nữ, mỗi người tinh thông mị thuật, phỏng chừng buồn buồn bị làm thành vật thí nghiệm, chúng đệ tử rảnh rỗi tìm hắn luyện tập kỹ thuật giường chiếu. Nếu hắn đi Thiên Linh Tông, không chừng mấy năm sẽ bị hút khô thật, đến lúc đó biến thành một bộ thây khô, trở thành tiêu bản. “Nếu vậy thì ta không nói nhiều thêm!” Nữ nhân xinh đẹp mỉm cười, lại lần nữa đa tình nói: “Lần này đa tạ Lục công tử cứu, về sau đi ngang qua Thiên Linh Tông chúng ta cứ đến tìm ta. Nô gia tên Xuân Yến, đến lúc đó ta nhất định sắp xếp Thập Nhị Đóa Kim Hoa của chúng ta chiêu đãi Lục công tử thật tốt. Thập Nhị Đóa Kim Hoa trẻ tuổi của chúng ta mỗi người tuyệt kỹ đầy mình, bảo chứng khiến Lục công tử suốt đời khó quên, hi hi!” Nhóm Lục Ly chờ cả buổi trên ngọn núi nhỏ này, liên tục có người lao ra khỏi sơn mạch, nhưng số người không nhiều, nửa ngày mà chỉ có hơn ba trăm người lao ra. Chờ cả buổi mà không ra thì chứng minh đa số người còn lại rất có thể đã nằm xuống trong Long Nham Sơn Mạch. Vèo! Lại lần nữa qua nửa canh giờ, mấy bóng người từ bên trong bay nhanh ra, mọi người nhìn thoáng qua thì mừng rỡ. Cô đại nhân đi ra, tuy người đẫm máu, rất nhiều chỗ bị thương nghiêm trọng, nhưng có thể đi ra thì tốt rồi. Nhưng mấy hành khách và hai Lĩnh Chủ đi cùng Cô đại nhân thì không thấy xuất hiện, xem ra đã chết ở bên trong. Cô đại nhân bay tới, ngồi xếp bằng tại chỗ, cười gượng nói: - Chư vị chịu khổ, Thiên Tâm Các chúng ta thật có lỗi. Chờ xong việc Thiên Tâm Các nhất định bồi thường, thỉnh chư vị bình tĩnh đừng nóng, đợi lão phu chữa thương giây lát, cũng đợi xem có ai trốn ra được không? Cô đại nhân trở về, mọi người cảm giác tìm được trụ cột tinh thần, ít nhất Thiên Tâm Các sẽ tiếp tục mang bọn họ chạy đi, người đã chết thì ít nhiều gì sẽ được bồi thường, cũng xem như tin tốt hiếm có. Đám người tự chọn một góc ngồi chờ, lục tục có người đi ra, nhưng mỗi lần chỉ có một, hai người, trước khi trời tối thì gần trăm người đi ra. Nếu ban ngày không ra được, buổi tối mười hai huyết nguyệt lên cao thì chắc chắn không ai trốn ra được. Người ở đây không quá lo, bởi vì người mang theo mãnh thú bay cũng có mặt, đợi lát nữa lấy ra mãnh thú bay, mở ra vòng bảo hộ thì sẽ không nhận được ảnh hưởng từ huyết nguyệt. Chờ huyết nguyệt dâng lên, đám người đi lên người mãnh thú. Cô đại nhân còn chưa lành vết thương, cũng muốn chờ thêm một lúc xem có ai sống sót đi ra không. Đợi một đêm, không thấy một người, đến sáng hôm sau, Cô đại nhân hạ lệnh khởi hành. Một đêm không có ai đi ra, xác suất người bên trong còn sống không hơn một phần trăm. Mãnh thú bay phá không mà đi, người trên lưng thú trầm mặc rất nhiều, còn có rất nhiều người trên mặt mang theo đau thương, lần này là nhiều người kết bạn chung đường, có khi là cả gia đình cùng đi, mất đi bằng hữu và người thân khiến bọn họ rất là thương cảm. Tuy rằng sống chết trong Vô Tận Thần Khư là chuyện bình thường, nhưng sao có thể vô cảm trước sinh ly tử biệt? Lục Ly đi lên liền bế quan, cái gì đều không đi để ý, cũng không muốn tiếp thụ bất cứ người nào chiêu lãm. Hắn một lòng muốn đi Thiên Đế Tông, đi Thiên Đế Tông là đường ra duy nhất của hắn, gia nhập bất kỳ thế lực nào khác đều không có ý nghĩa.
Chương 3584 Đệ nhất thiên hạ tông
Trên mãnh thú bay không yên tĩnh, rất nhiều người còn đang nghị luận về Long Nham Sơn Mạch, thuộc hạ của Cô đại nhân hỏi thăm mọi người về việc phát sinh trong sơn mạch, đã chết bao nhiêu người, thân phận của người chết vân vân. Chốc lát sau, những thuộc hạ hỏi thăm người quay sang báo cáo cho Cô đại nhân, Cô đại nhân nghe một hồi thì mắt đột nhiên sáng ngời, ánh mắt nhìn qua Lục Ly. Hắn trầm ngâm giây lát, truyền âm mời Lục Ly, đại biểu Thiên Tâm Các mời Lục Ly gia nhập. Lục Ly tự nhiên không có bất cứ do dự trực tiếp từ chối, tuy rằng Thiên Tâm Các rất lớn, cũng thanh danh lừng lẫy, nhưng đối với Lục Ly thì vô ích. Cô đại nhân không lôi kéo thêm, Thiên Tâm Các cường đại như vậy, không thiếu một, hai con cháu thiên tài. Dưa hái xanh không ngọt, không cần thiết đi miễn cưỡng. Mãnh thú bay lướt nhanh đến một đại thành lân cận thì ngừng lại, Cô đại nhân mời tất cả mọi người xuống dưới nghỉ ngơi. Lục Ly bị đánh thức, đi theo mọi người đi vào một tòa thành bảo ở bên dưới, Thiên Tâm Các cho mọi người đãi ngộ rất tốt, các loại quả đứng đầu cung cấp không giới hạn số lượng. Mọi người nghỉ thoải mái ba ngày sau, Thiên Tâm Các bồi thường Thần Thạch cho các người sống. Lục Ly được bồi thường năm nghìn ức Thần Thạch, tương đương với giảm một nửa lộ phí. Phỏng chừng gia quyến của một số người chết cũng được bồi thường không ít, mọi người ở riêng nên Lục Ly không biết người chết được bồi thường bao nhiêu. Nhưng hắn được bồi thường nhiều như vậy, phỏng chừng phần cho người chết sẽ không ít, Thiên Tâm Các xem như rất nhân hậu, dù sao ngày trước đã giao kèo bọn họ không chịu trách nhiệm nếu xảy ra chuyện gì trong Long Nham Sơn Mạch. Ở vài ngày, mọi người tiếp tục tiến lên, cũng có một vài khác mới lên mãnh thú bay, tăng thêm mấy trăm người, hai hộ vệ Lĩnh Chủ khác cũng lên. Lục Ly thở phào nhẹ nhõm, lúc trước Cô đại nhân nói chỉ cần qua Long Nham Sơn Mạch thì hắn bảo chứng sẽ không xảy ra chuyện nữa. Tuy rằng rất nhiều người muốn kết bạn với Lục Ly, tiếc rằng hắn luôn bế quan, chẳng quan tâm ai, mọi người đành bỏ cuộc. Đám người tu luyện, tán dóc hoặc ngắm cảnh. Lục Ly tiếp tục tham ngộ bí thuật linh hồn, và tu luyện Thần Lực cùng linh hồn, chặng đường sau quả thực rất thuận lợi, dọc đường đi đều là gió êm sóng lặng, không xảy ra chuyện gì nữa. Khi tu luyện thì thời gian luôn qua rất nhanh, chớp mắt đã qua một năm, trong một năm đó Lục Ly tiến bộ rất nhanh, không chỉ cảnh giới ổn cố, đột phá bí thuật linh hồn rất lớn, tuy chưa đại thành nhưng đã nhập môn. Đây là bí thuật công kích rất sắc bén, nếu đại thành thì Lục Ly sẽ lại có một loại bí thuật công kích siêu mạnh. Đây là bí thuật do Đạo Thiên Lão Tổ sáng tạo, uy lực chắc chắn phi thường dọa người. Vừa lúc đi ngang qua một đại thành, sẽ ở lại đây mười ngày, Lục Ly xuống dưới nghỉ ngơi mấy ngày, ngủ hai ngày, khiến tinh thần khôi phục. Mười ngày sau, mọi người tiếp tục chạy đi, Lục Ly tiếp tục bế quan, trong khoảng thời gian này lười hỏi thăm tin tức của Tượng Linh Lung và Lục Linh, bởi vì hỏi thăm cũng vô ích. Hiện tại hắn cái gì đều làm không được, chỉ có thể đợi đến Thiên Đế Tông rồi tính. Thời gian tiếp tục trôi qua, thời gian một năm rất nhanh lại qua đi, Lục Ly đến đích của chuyến đi này, Đại Lâm hoàng triều. Thiên Đế hoàng triều gần sát bên, dù tự bay cũng chỉ mất hai, ba tháng. Lục Ly xuống mãnh thú bay, lẻn vào trong thành, hắn không vội đi Thiên Đế hoàng triều mà là bắt đầu tìm hiểu tin tức. Thiên Đế Tông không dễ gia nhập, không phải ai cũng được nhận, cho nên Lục Ly muốn thăm dò tình huống rõ ràng trước, nếu không thì một lần không được vào Thiên Đế Tông, có lẽ vĩnh viễn vào không được. Lục Ly dò xét ba ngày, được nhiều tình báo hữu dụng, nhưng hắn rất đau đầu,. Bởi vì Thiên Đế Tông không dễ vào, nhận người rất nghiêm khắc. Trong Thiên Đế Tông có mười lăm đại gia tộc, mỗi gia tộc có nhiều con cháu ưu tú, bọn họ vốn không thiếu đệ tử thiên tài. Tuy cũng nhận đệ tử bên ngoài, nhưng nếu không phải thiên tài đặc biệt ưu tú thì bọn họ sẽ không thu. Mỗi cách hai năm bọn họ sẽ nhận người một lần, nhưng chỉ có mười vị trí. Mỗi cách hai năm sẽ có vô số võ giả trẻ tuổi từ bốn phương tám hướng vọt tới, chờ chiêu sinh hai năm một lần của Thiên Đế Tông. Đệ nhất thiên hạ tông! Đây là thánh địa vô số người hướng tới, gia nhập nơi này cũng đại biểu cho cuộc đời lên hương, tộc nhân và người nhà trong một số gia tộc nhỏ sẽ không còn bị ai khi dễ nữa. Năm nghìn người! Lục Ly nhận được tin tức, giờ phút này trong Thiên Đế Thành có ít nhất năm nghìn người chờ đại điển chiêu sinh vào năm tháng sau, năm nghìn người này không phải võ giả bình thường, nghe nói có trên trăm Ngũ Kiếp đỉnh phong. Năm nghìn người cạnh tranh mười vị trí, điều này khiến Lục Ly cảm giác áp lực cực lớn. Tuy rằng hắn tự phụ thiên tư và sức chiến đấu không tệ, nhưng trong Vô Tận Thần Khư ngọa hổ tàng long, ai biết sẽ có kỳ nhân dị sĩ thế nào? Lục Ly không có lựa chọn bay qua, mà là tiếp tục cưỡi mãnh thú bay, bởi vì năm tháng sau là đại điển chiêu sinh, hắn sợ trên đường xảy ra chuyện gì làm lỡ, cưỡi mãnh thú bay bình thường chỉ mất hơn một tháng, có đầy đủ thời gian đi bên kia chuẩn bị. Ở trên đường, Lục Ly tiếp tục tham ngộ bí thuật linh hồn, bí thuật này còn chưa đại thành, phỏng chừng còn cần một khoảng thời gian. Nếu may mắn có lẽ chỉ nửa tháng, nếu bị kẹt thì cần ba, năm năm, thậm chí mấy trăm năm. Hơn một tháng sau, Lục Ly đến Thiên Đế Thành, khi hắn nhìn tòa thành lớn bên dưới, lòng rung động. Bên dưới là một ngọn núi to lớn, quanh ngọn núi này có chín ngọn núi khác, Thiên Đế Thành nằm trên ngọn núi ở chính giữa. Ngọn núi kia dường như bị người chém ngang eo, thấp hơn núi xung quanh một khúc, cảm giác như được dãy núi khác ôm trọn, thành trì siêu khổng lồ. Chẳng những chính giữa có một tòa thành siêu lớn, chín ngọn núi xung quanh đều có thành trì, đàn sao vòng quanh khiến thành lớn ở giữa càng toát ra uy thế. Lúc Lục Ly tỉnh lại thì mãnh thú bay đã đậu trên núi, Lục Ly nhìn lướt qua, phát hiện bốn phía khắp nơi đều là mãnh thú bay, đưa mắt nhìn ít nhất có mấy chục vạn con.
Chương 3585 Đại điển chiêu sinh
May mà đa số mãnh thú bay lượn quanh thành trì, nếu không thì bên trên thành trì này e rằng khó thấy ánh sáng mặt trời, đều bị mãnh thú che kín. Từ trên trời nhìn xuống, trong thành trì toàn là đường phố thẳng tắp, thành bảo ngay ngắn có trật tự, đưa mắt nhìn không thấy được tận cùng, đây là thành trì lớn nhất mà Lục Ly từng thấy. Đại thành của Tam Trọng Thiên so với thành trì này như kiến hôi với kiến lửa, giữa không trung có khá nhiều quân sĩ tuần tra, người mặc chiến giáp màu trắng sáng choang, tay cầm trường thương, cưỡi mãnh thú cường đại, uy phong lẫm lẫm. - Đến nơi, chư vị đi xuống đi Trên mãnh thú bay, một lão nhân cấp bậc Thống Lĩnh phất tay nói: - Chắc mọi người hiểu quy củ rồi chứ? Nơi này là Thiên Đế Thành, là đệ nhất thành của Vô Tận Thần Khư, mọi người ở trong thành tuyệt đối không được đánh nhau, nếu không thì chết chắc, sẽ không có ngoại lệ! Điểm này không cần người này dặn dò, nhóm người Lục Ly đều biết, đánh nhau trong thành tức là khiêu khích Thiên Đế Tông, khiêu khích đệ nhất tông Vô Tận Thần Khư, khác gì cụ ông treo cổ? Đã sớm có người đi giao thiệp, nhóm Lục Ly ngoan ngoãn leo xuống, đáp xuống quảng trường, sau đó tản ra mấy con phố. Đối với thành trì lớn như vậy thì mấy trăm người tựa như hạt mưa nhỏ trong đại dương. Lục Ly tìm một khách điếm vào ở, theo sau đi tra xét tin tức. Tra xét hết nửa ngày hắn được đến rất nhiều tin tức, nhưng không khác gì thông tin đã tìm hiểu ở Đại Lâm hoàng triều. Trong thành trì này quả thực có mấy nghìn người ở, thậm chí vài người ở đây ba, bốn năm rồi, thi rớt lần chiêu sinh trước nên luôn ở đây tu luyện chờ đợi lần này trúng tuyển. Lục Ly còn tra xét được về những nhân vật cấp bậc yêu nghiệt trẻ tuổi, và tuấn kiệt được ủng hộ nhất của lần chiêu sinh này. Chiêu sinh hai năm một lần chẳng những có nhiều người chú ý, mỗi lần còn có vô số người lợi dụng đại điển chiêu sinh cá cược. Trong Thiên Đế Tông có một đại gia tộc thần bí, mỗi hai năm đều là nhà cái, số lượng cược Thần Thạch là giá trên trời. Không thể gian lận, cho nên nhiều người đánh bạc, bởi vì mỗi năm chiêu sinh đều là công khai tỉ võ, toàn quá trình đều là trong suốt hóa, căn bản không có biện pháp khống chế. Thiên Đế Tông cũng sẽ không cho phép ai khống chế đại điển chiêu sinh, dù sao việc này liên quan đến danh dự của Thiên Đế Tông, liên quan đến con cháu tinh anh trẻ tuổi dự bị của Thiên Đế Tông. Sự kiện này đặc biệt quan trọng với Thiên Đế Tông, tự nhiên sẽ không cho phép có người âm thầm khống chế. Nếu đã có nhà cái, cá cược thì phải có tỷ lệ đền, cần có tư liệu của tuyển thủ so tài. Đa số người sớm báo danh, tình huống của họ luôn bị người chú ý, tin tức tư liệu đã sớm truyền khắp toàn thành. Trước mắt có tổng cộng ba mươi lăm tuyển thủ được ủng hộ nhiều nhất, ba mươi lăm người này đều là Ngũ Kiếp đỉnh phong, tuy rằng tuổi tác có lớn có nhỏ, nhưng có một điều chắc chắn là sức chiến đấu của bọn họ đều cực kỳ mạnh, mỗi người có thần thông bí thuật cường đại riêng. - Quan Thiên Thu, một nghìn năm trăm tuổi, Ngũ Kiếp đỉnh phong, có đế binh, cảm ngộ chân ý hỏa hệ cực phẩm Hỏa Viêm Diệt Thể, tổng điểm cửu tinh. - Hồ Thạch Mãnh, ba nghìn chín trăm tuổi, Ngũ Kiếp đỉnh phong, cảm ngộ chân ý hủy diệt cực phẩm, có bí thuật thần bí, tổng điểm cửu tinh. - Vương Ngưng Tuyết, chín trăm tám mươi tuổi, Ngũ Kiếp đỉnh phong, tình nghi là tôn nữ của Hỗn Thế Lão Ma Tội Đế, có bí thuật thần thông chưa biết, điểm tổng hợp cửu tinh. - ... Lục Ly đọc sơ tư liệu trong tay, cảm thấy nhức đầu. Mặt trên liệt kê tư liệu của ba mươi lăm người, đa số đều rất rõ ràng, tin tức của võ giả trong danh sách khiến lòng Lục Ly nặng trĩu. Sức cạnh tranh quá mạnh, Lục Ly không có chút tin tưởng đột phá trùng vây. “Tiểu tử, ngươi không cần nản lòng đến thế!” Huyết Sát Hoàng bỗng truyền âm: “Thiên Đế Tông nhận người hẳn là không hoàn toàn xem sức chiến đấu, mà cần bình xét tổng hợp. Ưu thế của ngươi ở chỗ tuổi tác, ngươi chưa tới hai trăm tuổi đúng không? Đây là ưu thế rất lớn.” “Ừm!” Lục Ly hơi phấn chấn lên, ngồi giây lát thì không suy nghĩ nhiều nữa, dù sao cứ cố gắng hết sức mình, có thể vào được hay không xem số trời, suy nghĩ nhiều cũng vô nghĩa, chẳng bằng lo tu luyện, dốc hết sức ứng phó. Lục Ly đi ra ngoài tìm được một thành bảo, nơi này là chỗ báo danh. Lục Ly đi vào, bên trong có một lão nhân đang ngồi, vùi đầu sau cái bàn xem văn kiện. Lục Ly đi qua chắp tay nói: - Vị đại nhân này, ta muốn báo danh đại điển chiêu sinh. Lão nhân rất già, trên mặt nhăn nheo nhiều khe rãnh cau lại, ngước đầu nhìn Lục Ly một cái, trong mắt lộ ra một chút kinh ngạc, nhíu mày hỏi: - Ngươi có biết báo danh cần mười ước Thần Thạch không? Ngươi xác định muốn tham gia đại điển chiêu sinh? - Xác định! Lục Ly vô cùng kiên định gật đầu nói, hắn cũng biết tại sao lão nhân kinh ngạc, bởi vì mặt ngoài cảnh giới của hắn chỉ có Tứ Kiếp đỉnh phong, lần này toàn là Ngũ Kiếp báo danh. Cảnh giới như Lục Ly đi báo danh, phỏng chừng bị loại ngay từ vòng đầu, mười ức Thần Thạch cũng vứt đi. - Chàng trai! Lão già suy nghĩ một hồi, cố gắng khuyên: - Lần này báo danh đã vượt qua năm nghìn người, tất cả đều là võ giả Ngũ Kiếp, chỉ có hai mươi người được chọn, cho nên ngươi đừng lãng phí Thần Thạch, chính mình đi mua một ít linh dược tu luyện còn hơn. - Hai mươi người? Lục Ly hơi kinh ngạc, hắn được đến tình báo là mười người, sao hiện tại biến thành hai mươi người? Chẳng lẽ năm nay quá nhiều người cho nên tăng thêm mười vị trí? Lục Ly hỏi ra thắc mắc, lão già kiên nhẫn giải thích: - Mỗi lần đều có hai mươi vị trí, nhưng mười cái là đệ tử chính thức, mười cái là đệ tử ký danh, đệ tử ký danh sẽ có thời gian thử thách ba năm. Nếu không thể vượt qua thử thách thì sẽ bị loại, hơn nữa thử thách của đệ tử ký danh càng nghiêm khắc, thường thì mười đệ tử ký danh ba năm sau chỉ có một, hai người ở lại. - Thì ra là vậy! Lục Ly sực tỉnh ngộ, đệ tử ký danh phỏng chừng là một giải an ủi, cho người một tia hy vọng thôi.
- Làm giỏi lắm! Dương đại nhân mừng rỡ, thân thể như mũi tên nhọn vọt tới, Lục Ly có thể khiến yêu lang này giảm tốc độ thì Dương đại nhân có cơ hội đánh chết nó, hoặc ít nhất dễ dàng đánh lui nó. Có Lục Ly Hào Giác hỗ trợ, Dương đại nhân trấn áp con mãnh thú này dễ hơn nhiều, hắn liên tục thả ra mấy lần công kích cường đại đánh bay yêu lang, phần eo và đầu nó bị đập vỡ, một chân còn bị đánh gãy. - Đi! Yêu lang có một ít linh trí, biết cứ tiếp tục sẽ chết ở đây, kéo què chân trốn nhanh đi xa. Dương đại nhân cũng phi thường quyết đoán, vung tay lên nói: - Đi! Bọn họ không phải đến đây thanh tiễu mãnh thú, nơi này yêu thú nhiều vô cùng vô tận, giết không hết, chạy trốn mới là vương đạo. Dương đại nhân mang theo mọi người chạy đi xa, cũng thu xác những người đã chết vào. Gần ba mươi người chết vì con yêu lang này, có thể nói tổn thất thảm trọng. Nếu không nhờ có Lục Ly, e rằng còn sẽ có nhiều người chết đi, cho nên ánh mắt mọi người nhìn Lục Ly trở nên hơi tôn kính. Lục Ly thoạt trông chỉ là một Tứ Kiếp đỉnh phong, không ngờ rằng công kích linh hồn cường đại như vậy? Ngay cả yêu lang đều bị ảnh hưởng. Hơn nữa xem Lục Ly tuổi tác không lớn, nếu như cho hắn tu luyện mấy vạn năm, phỏng chừng sẽ trở thành một cường giả linh hồn. Mọi người tiếp tục cấp tốc chạy nhanh, dựa theo vừa rồi chia ra ba đội, nhưng điều chỉnh lại số người, mỗi bên chỉ có hai mươi mấy người, sức chiến đấu thì không yếu hơn bao nhiêu. Sự việc liên quan sống chết của mọi người, cả đám không dám giữ lại thực lực, thi nhau ra tuyệt chiêu. Lục Ly cũng được xem thần thông kỳ dị của nhiều người, mở rộng tầm mắt. Mọi người khá may mắn, dọc đường không gặp mãnh thú quá mạnh, mạnh nhất là con yêu lang kia. Đương nhiên, trên đường cũng có một vài người liên tục chết đi, mãnh thú quá nhiều, cuồn cuộn không ngừng, không thể nào không có người chết. Chân trời phía đông lộ ra vầng sáng, bình minh. Có người xem bản đồ, hào hứng nói: - Mọi người tăng nhanh tốc độ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tối đa thời gian một nén hương, chúng ta liền có thể lao ra Long Nham Sơn Mạch. - Một nén hương? Mắt mọi người sáng rực, thời gian một nén hương rất ngắn ngủi với mọi người, chỉ cần không xuất hiện mãnh thú siêu cấp cường đại thì đám người đều có thể sống sót. Đám người tăng tốc độ, đằng trước lại xuất hiện mấy trăm mãnh thú, nhưng cấp bậc đều không cao, Dương đại nhân sắp xếp một đội người đi thanh tiễu, những người khác tiếp tục lao nhanh tới trước. Lục Ly nằm trong đội người này, hắn phát ra Vô Vọng Thần Phù đánh bay từng con mãnh thú. Uy lực của Vô Vọng Thần Phù rất lớn, khiến ánh mắt người xung quanh nhìn Lục Ly trở nên càng thêm sùng kính. Chân nhân bất lộ tướng, trong mắt bọn họ thì Lục Ly không còn là Tứ Kiếp đỉnh phong, mà là một Ngũ Kiếp đỉnh phong. Mọi người nhanh chóng đánh chết, đánh tan mãnh thú xung quanh rồi đuổi theo đại bộ đội. Nhưng đuổi theo mấy trăm dặm thì phía trước vọng lại từng tiếng nổ rung trời, và tiếng mãnh thú rống. - Nguy rồi, có mãnh thú cường đại, mãnh thú kia rất mạnh! Người đi trước nhất dừng lại, quét mắt một vòng nói: - Hay là... chúng ta đi vòng qua? Sắp lao ra ngoài rồi. Lời của người này dẫn tới rất nhiều người tán thành, dù sao mọi người không đi chung, chẳng qua cùng nhau chạy trốn. Hiện tại mắt thấy bên kia có nguy hiểm, nếu lao qua thì cả nhóm có lẽ sẽ bị sẽ liên lụy mà chết. - Không có Dương đại nhân thì chúng ta đã chết từ lâu, chúng ta không thể bỏ mặc bọn họ. - Đúng rồi, làm người phải có lương tâm, chúng ta không thể thấy chết không cứu. - Cái gì gọi là thấy chết không cứu? Sức chiến đấu của nhóm Dương đại nhân mạnh như vậy, nếu bọn họ không chịu nổi, chúng ta đi qua thì làm được gì? Muốn chịu chết thì các ngươi đi, chúng ta đi đường khác! Hai mươi mấy người chia ra hai phe, trận doanh, hơn nữa có vài người trực tiếp nghênh ngang mà đi, máu lạnh vô tình tới cực điểm. Lục Ly không có đi, đúng như một người đã nói, nếu không nhờ Dương đại nhân chống cự thì bọn họ đã chết từ lâu. Bất kể như thế nào, ít nhất phải đi qua nhìn xem, giúp được thì giúp, thật sự không giúp được thì rút lui cũng không chậm. Có người đi rồi, có người ngồi không yên cũng chạy theo. Chỉ còn Lục Ly và sáu người, bảy người nhìn nhau một cái, lao nhanh hướng trung tâm chiến đấu. Còn chưa đến bên kia, thần niệm của mọi người đã quét qua, nhìn thoáng qua xong tất cả cảm giác rợn tóc gáy. Bên kia có một con quái thú thiết giáp, vung hai cái càng to lớn va đụng lung tung, bên kia đã chết nhiều người, chỉ còn lại không đủ ba mươi người. Đám người vây quanh mãnh thú công kích, nhưng rất khó phá vỡ phòng ngự của nó. Con mãnh thú cực kỳ hung hăng, hai cái càng to lớn đang kẹp một võ giả, cắt thành hai khúc rồi ném vào miệng rộng nhai. Nó còn có cái đuôi thật dài, quất mạnh qua, một võ giả hộc máu bay ngược, cảm giác căn bản không cùng một cấp bậc. Ở đây chỉ có một người tổn thương được cự thú thiết giáp, là Dương đại nhân. Dương đại nhân công kích mãnh liệt, nhưng mỗi lần đều chỉ có thể cắt rớt một miếng vảy giáp, phỏng chừng muốn giết chết con cự thú thiết giáp này thì hơi khó. Bởi vì cự thú thiết giáp không chỉ có thiết giáp phủ ngoài người, vảy giáp còn lóe ánh sáng vàng nhạt, hẳn là mãnh thú phòng ngự siêu mạnh. Bảy người tiến lùi khó khăn, xông lên thì hình như không giúp được nhiều, nhưng không đi thì chẳng lẽ đứng ngó hoặc đường vòng chạy trốn? Lục Ly vào thời khắc này khép mắt lại, thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân đi cảm ứng, bởi vì Huyết Sát Hoàng truyền âm một câu: “Lục tiểu tử, đi tìm huyệt môn của cự thú thiết giáp này, với kinh nghiệm nhiều năm của ta thì cự thú này hẳn là có huyệt môn, chỉ cần tìm ra thì dễ dàng đánh bị thương nó.” Lục Ly thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân cẩn thận cảm giác, dưới Đại Đạo Chi Ngân, mọi thứ trở nên đặc biệt rõ ràng, hắn cảm ứng một lúc thì chợt mở mắt ra, trầm giọng quát: - Dương đại nhân, dưới bụng con mãnh thú này có một miếng vảy giáp hơi lõm vào, người hãy công kích thử xem!
Chương 3582 Thiên Linh Tông
Nếu như là người khác nói chuyện, phỏng chừng Dương đại nhân sẽ không để ý, nhưng Lục Ly lên tiếng thì Dương đại nhân hơi trọng thị. Dương đại nhân quét thần niệm ra, quả nhiên phát hiện có một miếng vảy giáp hơi lõm vào, con ngươi co rút, Dương đại nhân hóa thành làn gió nhẹ bay qua, trong tay xuất hiện một thanh bảo kiếm đâm mạnh vào miếng vảy giáp kia. - Gru! Mãnh thú gầm lên một tiếng, tiếp đó toàn thân tỏa ánh sáng vàng chói mắt, vảy giáp bên dưới cũng nổ tung, máu phun như suối, hơi thở và tốc độ của nó thoáng chốc giảm bớt nhiều. - Gru! Mãnh thú thiết giáp vung cái càng lớn quét hướng Dương đại nhân, hắn trốn cực nhanh, chớp mắt bay ra ngoài, bay vút đi xa. - Gru gru! Dưới bụng mãnh thú tuôn trào máu, nó hú lên rồi húc đầu lao đi xa, người xung quanh thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Lục Ly càng đổi khác. Cảm giác Lục Ly toàn thân đều để lộ ra thần bí và thần kỳ, giống như một cao nhân giấu rất sâu. - Đi! Dương đại nhân rống to một tiếng, vung tay lên mang theo võ giả còn lại chạy nhanh đi. Dương đại nhân không nói chuyện với Lục Ly, nhưng cảm kích nhìn hắn một cái. Mới vừa chạy nhanh trên trăm dặm, bên trái truyền đến tiếng rống to kinh hoàng: - Dương đại nhân, cứu mạng! Mọi người quét thần niệm qua, lập tức có người cười lạnh. Hơn mười người chạy trốn giờ phút này bị mãnh thú vây quanh, hơn nữa mơ hồ nhìn thấy bên kia có một con mãnh thú to lớn toàn thân ánh vàng rực rỡ, rõ ràng cùng con đường với cự thú thiết giáp. - Đi! Dương đại nhân là người thông minh tuyệt đỉnh, nhìn liền đoán được, lạnh lùng quát một tiếng, mang theo mọi người nghênh ngang mà đi. Nhóm Dương đại nhân không phải tên ngốc, đội Lục Ly chỉ có bảy người lại đây, những người khác đi hướng bên kia, suy nghĩ sơ liền biết ngay là chuyện gì. Nhóm người này nếu bỏ xuống đại bộ đội thì tại sao mọi người phải để ý tới họ? Một đám người cấp tốc chạy nhanh, lần này không gặp mãnh thú cường đại, toàn bộ lao ra Long Nham Sơn Mạch. Trông thấy đồng bằng phía trước, đám người hò reo, cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết luôn khiến người tâm trạng vui vẻ. Phải biết rằng thú triều trăm năm khó gặp cực kỳ khủng bố, lúc đó mọi người đều tuyệt vọng, cho rằng chết chắc. Mọi người không có dừng lại, tiếp tục chạy nhanh, chạy mấy vạn dặm mới ngừng lại trong một ngọn núi nhỏ. Dương đại nhân phất tay khiến mọi người nghỉ ngơi, theo sau hắn trực tiếp đi đến trước mặt Lục Ly, chắp tay hỏi: - Vị tiểu hữu này xưng hô như thế nào? - Tại hạ Lục Ly! Trong Vô Tận Thần Khư thì Lục Ly không cần che giấu, nói ra tên thật. Dương đại nhân nhẹ gật đầu nói: - Lục tiểu hữu tuổi còn trẻ mà có sức chiến đấu phi phàm, ngày sau nhất định có thể trở thành cường giả tuyệt thế, danh chấn thiên hạ. Lần này nhờ tiểu hữu, nếu không thì nhiều người trong chúng ta đã chết. - Đúng rồi, đúng rồi! - Đa tạ Lục tiểu hữu, lần này đúng là nhờ vào Dương đại nhân và Lục tiểu hữu, nếu không thì chúng ta chết chắc. - Đợi đến thành trì an toàn, chúng ta cùng tổ chức một bữa tiệc mời hai vị, cảm tạ hai vị trợ giúp! - Nên như vậy, nhất định phải cảm tạ hai vị cho đàng hoàng! Một đám người lần lượt phụ họa, gần trăm người giờ phút này còn lại không đủ bốn mươi người, phỏng chừng hơn mười người kia cũng không ra được, có thể nói thương vong thảm trọng. Dương đại nhân mang theo một đám người cũng chết khá nhiều. Dương đại nhân phất tay: - Được rồi, mọi người nghỉ ngơi đi. Sau đó Dương đại nhân ngồi tán dóc với Lục Ly, hỏi: - Lục tiểu hữu là người nơi nào? Sao có một mình? Muốn đến chỗ nào sao? Dương đại nhân này khá trượng nghĩa, Lục Ly cười nói: - Ta là người của Thiên Dương hoàng triều, đi Đại Lâm hoàng triều ở nhờ thân thích, ở bên này xảy ra chút chuyện nên không lăn lộn được nữa. - Ồ? Mắt Dương đại nhân trở nên nóng cháy, đột nhiên truyền âm: “Nếu vậy là Lục tiểu hữu hiện tại không môn không phái? Hiện tại đi đầu bôn một tông phái?” Lục Ly nhẹ gật đầu, Dương đại nhân trở nên càng thêm nhiệt tình, kéo tay hắn, truyền âm: “Lục tiểu hữu, lão phu là một trong những hộ quốc sư của Thiên Khiếu hoàng triều, Lục tiểu hữu biết Thiên Khiếu Tông chúng ta chứ? Xem như siêu cấp đại tông phái, ta chính thức đại biểu tông phái chúng ta mời Lục tiểu hữu gia nhập. Ta bảo chứng với Lục tiểu hữu, chỉ cần gia nhập tông phái lập tức sẽ trở thành đệ tử nội môn, hưởng thụ đãi ngộ giống như đệ tử trực hệ.” “Thiên Khiếu hoàng triều?” Lục Ly biết sơ sơ, chủ yếu là hoàng triều này cách Thiên Đế Tông không quá xa, ở gần Đại Lâm hoàng triều, đúng là xem như một hoàng triều lớn, có lịch sử mấy chục vạn năm. Dương đại nhân rất chân thành, hơn nữa trực tiếp dành cho hứa hẹn. Nếu Lục Ly là người bình thường chắc chắn mừng rỡ như điên, trưởng lão của đại tông phái trực tiếp chiêu lãm, còn cho hứa hẹn làm đệ tử nội môn, tương đương với một bước lên trời. Lục Ly lắc đầu cười gượng truyền âm: “Đa tạ Dương đại nhân dày yêu, người thân của ta ở bên kia, ta không muốn gia nhập tông phái khái, xin Dương đại nhân thứ lỗi.” Thấy Lục Ly không thèm nghĩ lại, trong mắt Dương đại nhân lộ ra một chút thất vọng, Lục Ly trẻ tuổi như vậy đã có sức chiến đấu mạnh đến thế, chủ yếu nhất là còn tu luyện linh hồn, đây chính là hạt giống tốt vạn dặm khó tìm. Vô Tận Thần Khư rất lớn, có vô số võ giả, cái gọi là thiên tài cũng đầy khắp nơi, nhưng không có nhiều hạt giống tốt thật sự. Mỗi một đại tông phái đều phi thường khát vọng có nhân tài tốt, vì một hạt giống tốt có lẽ mấy trăm, mấy nghìn năm sau sẽ trở thành trụ cột vững vàng của tông phái, thậm chí có lẽ sẽ dẫn dắt tông phái lên một bậc mới. Tại sao Nữ Thánh Tông bất chấp thanh danh cưỡng ép bắt cóc nữ nhân? Là vì dự trữ nhân tài đời sau, đệ tử ưu tú là căn cơ để tông phái phát triển lâu dài. Một tông phái không thể liên tục sinh ra cường giả thì dù mạnh tới đâu cũng sẽ xuống dốc, biến mất. “Thôi được.” Dương đại nhân nhìn Lục Ly, thấy bộ dạng không chút dao động của hắn, gật đầu, nói: “Ta tôn trọng lựa chọn của ngươi, nhưng ngày nào đó nếu ngươi muốn gia nhập Thiên Khiếu Tông thì tùy thời có thể đến Thiên Khiếu Tông tìm ta, lời hứa của ta tùy thời có hiệu lực.”
Chương 3583 Thiên Linh Tông
Lục Ly chắp tay: “Được, đa tạ Dương đại nhân.” Dương đại nhân quay về đội ngũ. Lục Ly đang chuẩn bị bế quan nghỉ ngơi, một nữ nhân xinh đẹp vặn vẹo eo rắn đi tới. Nàng đến bên cạnh Lục Ly, mỉm cười truyền âm nói: “Lục công tử, tỷ tỷ muốn thương lượng chút việc với ngươi.” Nữ tử này thoạt trông rất quyến rũ, nhưng rõ ràng đã lớn tuổi, giống như trái táo chín. Lục Ly thầm rùng mình, ước chừng người này đủ tuổi làm bà cố tổ của hắn, còn tự xưng tỷ tỷ? Lục Ly cười gượng gạo, truyền âm đáp: “Mời các hạ nói.” Nữ nhân xinh đẹp mỉm cười truyền âm: “Ta là Thiên Linh Tông, không biết ngươi có từng nghe nói?” “Thiên Linh Tông?” Lục Ly con ngươi hơi co lại, hắn tự nhiên từng nghe về tông phái này, bởi vì nó rất nổi tiếng, thành viên chủ yếu của tông phái toàn là nữ nhân, uy danh lừng lẫy trong Vô Tận Thần Khư. Bởi vì tông phái này thịnh sản hoa giao tế, mỗi nữ nhân đều tinh thông mị thuật, kết thân với vô số thế lực lớn. Nghe nói nữ nhân của Thiên Linh Tông là giường bạn tốt nhất Vô Tận Thần Khư, bọn họ có thể kết thân với thế lực lớn đều dựa vào các đệ tử ngủ với người khác. Thiên Linh Tông có một biệt danh trong Vô Tận Thần Khư, gọi là ‘Bách Hoa Các’. Ngoại hiệu này không phải nghĩa tốt, mà là nghĩa xấu. Ý tứ nói Thiên Linh Tông là thanh lâu lớn nhất Vô Tận Thần Khư, đệ tử ở bên trong đều là nữ nhân thanh lâu, nhưng đối tượng được họ phục vụ là đại nhân vật của thế lực lớn. Tông phái này mỗi năm gả nhiều đệ tử ra ngoài, bình thường làm tiểu thiếp cho các đại nhân vật, có số ít thành phu nhân chính thức, nhưng chỉ là số ít, dù sao Thiên Linh Tông nổi tiếng. Đương nhiên, cũng có vô số nam tử phi thường khát vọng đi Thiên Linh Tông. Nơi đó có nữ nhân hiểu cách hầu hạ nam nhân nhất thế giới, nghe nói vào ở tông phái của họ mấy năm có thể khiến ngươi ba trăm năm không biết mùi thịt. Lục Ly không kỳ thị nữ nhân thanh lâu, nhưng với loại nữ nhân đã già còn õng ẹo thì hắn hơi phản cảm. Cho nên hắn lạnh lùng truyền âm nói: “Thì ra là người của Thiên Linh Tông, thất kính thất kính.” “Hi hi.” Nữ nhân không chút phật lòng trước thái độ lạnh lùng của Lục Ly, đá lông nheo hỏi: “Lục công tử có hứng thú gia nhập Thiên Linh Tông chúng ta không? Ta bảo chứng ngươi đi tông phái chúng ta thì sẽ trở thành nam nhân hạnh phúc nhất trên thế giới này. Thiên Linh Tông chúng ta ít khi nhận đệ tử nam, ngươi ở trong bụi trăm hoa, có thể hưởng thụ sinh hoạt hạnh phúc mà vô số nam nhân trên thế giới này khát vọng.” “A...” Lục Ly thầm ngây ra, tâm thần dao động. Thiên Linh Tông đúng là rất ít đệ tử nam, nếu gia nhập vào thì sẽ diễm phúc vô song. Nhưng hắn rất nhanh tỉnh táo lại, kiên quyết lắc đầu nói: “Đa tạ thịnh tình mời, ta không muốn bị hút thành thịt khô, ta còn muốn sống mấy năm!” Mấy vạn đệ tử nữ, mỗi người tinh thông mị thuật, phỏng chừng buồn buồn bị làm thành vật thí nghiệm, chúng đệ tử rảnh rỗi tìm hắn luyện tập kỹ thuật giường chiếu. Nếu hắn đi Thiên Linh Tông, không chừng mấy năm sẽ bị hút khô thật, đến lúc đó biến thành một bộ thây khô, trở thành tiêu bản. “Nếu vậy thì ta không nói nhiều thêm!” Nữ nhân xinh đẹp mỉm cười, lại lần nữa đa tình nói: “Lần này đa tạ Lục công tử cứu, về sau đi ngang qua Thiên Linh Tông chúng ta cứ đến tìm ta. Nô gia tên Xuân Yến, đến lúc đó ta nhất định sắp xếp Thập Nhị Đóa Kim Hoa của chúng ta chiêu đãi Lục công tử thật tốt. Thập Nhị Đóa Kim Hoa trẻ tuổi của chúng ta mỗi người tuyệt kỹ đầy mình, bảo chứng khiến Lục công tử suốt đời khó quên, hi hi!” Nhóm Lục Ly chờ cả buổi trên ngọn núi nhỏ này, liên tục có người lao ra khỏi sơn mạch, nhưng số người không nhiều, nửa ngày mà chỉ có hơn ba trăm người lao ra. Chờ cả buổi mà không ra thì chứng minh đa số người còn lại rất có thể đã nằm xuống trong Long Nham Sơn Mạch. Vèo! Lại lần nữa qua nửa canh giờ, mấy bóng người từ bên trong bay nhanh ra, mọi người nhìn thoáng qua thì mừng rỡ. Cô đại nhân đi ra, tuy người đẫm máu, rất nhiều chỗ bị thương nghiêm trọng, nhưng có thể đi ra thì tốt rồi. Nhưng mấy hành khách và hai Lĩnh Chủ đi cùng Cô đại nhân thì không thấy xuất hiện, xem ra đã chết ở bên trong. Cô đại nhân bay tới, ngồi xếp bằng tại chỗ, cười gượng nói: - Chư vị chịu khổ, Thiên Tâm Các chúng ta thật có lỗi. Chờ xong việc Thiên Tâm Các nhất định bồi thường, thỉnh chư vị bình tĩnh đừng nóng, đợi lão phu chữa thương giây lát, cũng đợi xem có ai trốn ra được không? Cô đại nhân trở về, mọi người cảm giác tìm được trụ cột tinh thần, ít nhất Thiên Tâm Các sẽ tiếp tục mang bọn họ chạy đi, người đã chết thì ít nhiều gì sẽ được bồi thường, cũng xem như tin tốt hiếm có. Đám người tự chọn một góc ngồi chờ, lục tục có người đi ra, nhưng mỗi lần chỉ có một, hai người, trước khi trời tối thì gần trăm người đi ra. Nếu ban ngày không ra được, buổi tối mười hai huyết nguyệt lên cao thì chắc chắn không ai trốn ra được. Người ở đây không quá lo, bởi vì người mang theo mãnh thú bay cũng có mặt, đợi lát nữa lấy ra mãnh thú bay, mở ra vòng bảo hộ thì sẽ không nhận được ảnh hưởng từ huyết nguyệt. Chờ huyết nguyệt dâng lên, đám người đi lên người mãnh thú. Cô đại nhân còn chưa lành vết thương, cũng muốn chờ thêm một lúc xem có ai sống sót đi ra không. Đợi một đêm, không thấy một người, đến sáng hôm sau, Cô đại nhân hạ lệnh khởi hành. Một đêm không có ai đi ra, xác suất người bên trong còn sống không hơn một phần trăm. Mãnh thú bay phá không mà đi, người trên lưng thú trầm mặc rất nhiều, còn có rất nhiều người trên mặt mang theo đau thương, lần này là nhiều người kết bạn chung đường, có khi là cả gia đình cùng đi, mất đi bằng hữu và người thân khiến bọn họ rất là thương cảm. Tuy rằng sống chết trong Vô Tận Thần Khư là chuyện bình thường, nhưng sao có thể vô cảm trước sinh ly tử biệt? Lục Ly đi lên liền bế quan, cái gì đều không đi để ý, cũng không muốn tiếp thụ bất cứ người nào chiêu lãm. Hắn một lòng muốn đi Thiên Đế Tông, đi Thiên Đế Tông là đường ra duy nhất của hắn, gia nhập bất kỳ thế lực nào khác đều không có ý nghĩa.
Chương 3584 Đệ nhất thiên hạ tông
Trên mãnh thú bay không yên tĩnh, rất nhiều người còn đang nghị luận về Long Nham Sơn Mạch, thuộc hạ của Cô đại nhân hỏi thăm mọi người về việc phát sinh trong sơn mạch, đã chết bao nhiêu người, thân phận của người chết vân vân. Chốc lát sau, những thuộc hạ hỏi thăm người quay sang báo cáo cho Cô đại nhân, Cô đại nhân nghe một hồi thì mắt đột nhiên sáng ngời, ánh mắt nhìn qua Lục Ly. Hắn trầm ngâm giây lát, truyền âm mời Lục Ly, đại biểu Thiên Tâm Các mời Lục Ly gia nhập. Lục Ly tự nhiên không có bất cứ do dự trực tiếp từ chối, tuy rằng Thiên Tâm Các rất lớn, cũng thanh danh lừng lẫy, nhưng đối với Lục Ly thì vô ích. Cô đại nhân không lôi kéo thêm, Thiên Tâm Các cường đại như vậy, không thiếu một, hai con cháu thiên tài. Dưa hái xanh không ngọt, không cần thiết đi miễn cưỡng. Mãnh thú bay lướt nhanh đến một đại thành lân cận thì ngừng lại, Cô đại nhân mời tất cả mọi người xuống dưới nghỉ ngơi. Lục Ly bị đánh thức, đi theo mọi người đi vào một tòa thành bảo ở bên dưới, Thiên Tâm Các cho mọi người đãi ngộ rất tốt, các loại quả đứng đầu cung cấp không giới hạn số lượng. Mọi người nghỉ thoải mái ba ngày sau, Thiên Tâm Các bồi thường Thần Thạch cho các người sống. Lục Ly được bồi thường năm nghìn ức Thần Thạch, tương đương với giảm một nửa lộ phí. Phỏng chừng gia quyến của một số người chết cũng được bồi thường không ít, mọi người ở riêng nên Lục Ly không biết người chết được bồi thường bao nhiêu. Nhưng hắn được bồi thường nhiều như vậy, phỏng chừng phần cho người chết sẽ không ít, Thiên Tâm Các xem như rất nhân hậu, dù sao ngày trước đã giao kèo bọn họ không chịu trách nhiệm nếu xảy ra chuyện gì trong Long Nham Sơn Mạch. Ở vài ngày, mọi người tiếp tục tiến lên, cũng có một vài khác mới lên mãnh thú bay, tăng thêm mấy trăm người, hai hộ vệ Lĩnh Chủ khác cũng lên. Lục Ly thở phào nhẹ nhõm, lúc trước Cô đại nhân nói chỉ cần qua Long Nham Sơn Mạch thì hắn bảo chứng sẽ không xảy ra chuyện nữa. Tuy rằng rất nhiều người muốn kết bạn với Lục Ly, tiếc rằng hắn luôn bế quan, chẳng quan tâm ai, mọi người đành bỏ cuộc. Đám người tu luyện, tán dóc hoặc ngắm cảnh. Lục Ly tiếp tục tham ngộ bí thuật linh hồn, và tu luyện Thần Lực cùng linh hồn, chặng đường sau quả thực rất thuận lợi, dọc đường đi đều là gió êm sóng lặng, không xảy ra chuyện gì nữa. Khi tu luyện thì thời gian luôn qua rất nhanh, chớp mắt đã qua một năm, trong một năm đó Lục Ly tiến bộ rất nhanh, không chỉ cảnh giới ổn cố, đột phá bí thuật linh hồn rất lớn, tuy chưa đại thành nhưng đã nhập môn. Đây là bí thuật công kích rất sắc bén, nếu đại thành thì Lục Ly sẽ lại có một loại bí thuật công kích siêu mạnh. Đây là bí thuật do Đạo Thiên Lão Tổ sáng tạo, uy lực chắc chắn phi thường dọa người. Vừa lúc đi ngang qua một đại thành, sẽ ở lại đây mười ngày, Lục Ly xuống dưới nghỉ ngơi mấy ngày, ngủ hai ngày, khiến tinh thần khôi phục. Mười ngày sau, mọi người tiếp tục chạy đi, Lục Ly tiếp tục bế quan, trong khoảng thời gian này lười hỏi thăm tin tức của Tượng Linh Lung và Lục Linh, bởi vì hỏi thăm cũng vô ích. Hiện tại hắn cái gì đều làm không được, chỉ có thể đợi đến Thiên Đế Tông rồi tính. Thời gian tiếp tục trôi qua, thời gian một năm rất nhanh lại qua đi, Lục Ly đến đích của chuyến đi này, Đại Lâm hoàng triều. Thiên Đế hoàng triều gần sát bên, dù tự bay cũng chỉ mất hai, ba tháng. Lục Ly xuống mãnh thú bay, lẻn vào trong thành, hắn không vội đi Thiên Đế hoàng triều mà là bắt đầu tìm hiểu tin tức. Thiên Đế Tông không dễ gia nhập, không phải ai cũng được nhận, cho nên Lục Ly muốn thăm dò tình huống rõ ràng trước, nếu không thì một lần không được vào Thiên Đế Tông, có lẽ vĩnh viễn vào không được. Lục Ly dò xét ba ngày, được nhiều tình báo hữu dụng, nhưng hắn rất đau đầu,. Bởi vì Thiên Đế Tông không dễ vào, nhận người rất nghiêm khắc. Trong Thiên Đế Tông có mười lăm đại gia tộc, mỗi gia tộc có nhiều con cháu ưu tú, bọn họ vốn không thiếu đệ tử thiên tài. Tuy cũng nhận đệ tử bên ngoài, nhưng nếu không phải thiên tài đặc biệt ưu tú thì bọn họ sẽ không thu. Mỗi cách hai năm bọn họ sẽ nhận người một lần, nhưng chỉ có mười vị trí. Mỗi cách hai năm sẽ có vô số võ giả trẻ tuổi từ bốn phương tám hướng vọt tới, chờ chiêu sinh hai năm một lần của Thiên Đế Tông. Đệ nhất thiên hạ tông! Đây là thánh địa vô số người hướng tới, gia nhập nơi này cũng đại biểu cho cuộc đời lên hương, tộc nhân và người nhà trong một số gia tộc nhỏ sẽ không còn bị ai khi dễ nữa. Năm nghìn người! Lục Ly nhận được tin tức, giờ phút này trong Thiên Đế Thành có ít nhất năm nghìn người chờ đại điển chiêu sinh vào năm tháng sau, năm nghìn người này không phải võ giả bình thường, nghe nói có trên trăm Ngũ Kiếp đỉnh phong. Năm nghìn người cạnh tranh mười vị trí, điều này khiến Lục Ly cảm giác áp lực cực lớn. Tuy rằng hắn tự phụ thiên tư và sức chiến đấu không tệ, nhưng trong Vô Tận Thần Khư ngọa hổ tàng long, ai biết sẽ có kỳ nhân dị sĩ thế nào? Lục Ly không có lựa chọn bay qua, mà là tiếp tục cưỡi mãnh thú bay, bởi vì năm tháng sau là đại điển chiêu sinh, hắn sợ trên đường xảy ra chuyện gì làm lỡ, cưỡi mãnh thú bay bình thường chỉ mất hơn một tháng, có đầy đủ thời gian đi bên kia chuẩn bị. Ở trên đường, Lục Ly tiếp tục tham ngộ bí thuật linh hồn, bí thuật này còn chưa đại thành, phỏng chừng còn cần một khoảng thời gian. Nếu may mắn có lẽ chỉ nửa tháng, nếu bị kẹt thì cần ba, năm năm, thậm chí mấy trăm năm. Hơn một tháng sau, Lục Ly đến Thiên Đế Thành, khi hắn nhìn tòa thành lớn bên dưới, lòng rung động. Bên dưới là một ngọn núi to lớn, quanh ngọn núi này có chín ngọn núi khác, Thiên Đế Thành nằm trên ngọn núi ở chính giữa. Ngọn núi kia dường như bị người chém ngang eo, thấp hơn núi xung quanh một khúc, cảm giác như được dãy núi khác ôm trọn, thành trì siêu khổng lồ. Chẳng những chính giữa có một tòa thành siêu lớn, chín ngọn núi xung quanh đều có thành trì, đàn sao vòng quanh khiến thành lớn ở giữa càng toát ra uy thế. Lúc Lục Ly tỉnh lại thì mãnh thú bay đã đậu trên núi, Lục Ly nhìn lướt qua, phát hiện bốn phía khắp nơi đều là mãnh thú bay, đưa mắt nhìn ít nhất có mấy chục vạn con.
Chương 3585 Đại điển chiêu sinh
May mà đa số mãnh thú bay lượn quanh thành trì, nếu không thì bên trên thành trì này e rằng khó thấy ánh sáng mặt trời, đều bị mãnh thú che kín. Từ trên trời nhìn xuống, trong thành trì toàn là đường phố thẳng tắp, thành bảo ngay ngắn có trật tự, đưa mắt nhìn không thấy được tận cùng, đây là thành trì lớn nhất mà Lục Ly từng thấy. Đại thành của Tam Trọng Thiên so với thành trì này như kiến hôi với kiến lửa, giữa không trung có khá nhiều quân sĩ tuần tra, người mặc chiến giáp màu trắng sáng choang, tay cầm trường thương, cưỡi mãnh thú cường đại, uy phong lẫm lẫm. - Đến nơi, chư vị đi xuống đi Trên mãnh thú bay, một lão nhân cấp bậc Thống Lĩnh phất tay nói: - Chắc mọi người hiểu quy củ rồi chứ? Nơi này là Thiên Đế Thành, là đệ nhất thành của Vô Tận Thần Khư, mọi người ở trong thành tuyệt đối không được đánh nhau, nếu không thì chết chắc, sẽ không có ngoại lệ! Điểm này không cần người này dặn dò, nhóm người Lục Ly đều biết, đánh nhau trong thành tức là khiêu khích Thiên Đế Tông, khiêu khích đệ nhất tông Vô Tận Thần Khư, khác gì cụ ông treo cổ? Đã sớm có người đi giao thiệp, nhóm Lục Ly ngoan ngoãn leo xuống, đáp xuống quảng trường, sau đó tản ra mấy con phố. Đối với thành trì lớn như vậy thì mấy trăm người tựa như hạt mưa nhỏ trong đại dương. Lục Ly tìm một khách điếm vào ở, theo sau đi tra xét tin tức. Tra xét hết nửa ngày hắn được đến rất nhiều tin tức, nhưng không khác gì thông tin đã tìm hiểu ở Đại Lâm hoàng triều. Trong thành trì này quả thực có mấy nghìn người ở, thậm chí vài người ở đây ba, bốn năm rồi, thi rớt lần chiêu sinh trước nên luôn ở đây tu luyện chờ đợi lần này trúng tuyển. Lục Ly còn tra xét được về những nhân vật cấp bậc yêu nghiệt trẻ tuổi, và tuấn kiệt được ủng hộ nhất của lần chiêu sinh này. Chiêu sinh hai năm một lần chẳng những có nhiều người chú ý, mỗi lần còn có vô số người lợi dụng đại điển chiêu sinh cá cược. Trong Thiên Đế Tông có một đại gia tộc thần bí, mỗi hai năm đều là nhà cái, số lượng cược Thần Thạch là giá trên trời. Không thể gian lận, cho nên nhiều người đánh bạc, bởi vì mỗi năm chiêu sinh đều là công khai tỉ võ, toàn quá trình đều là trong suốt hóa, căn bản không có biện pháp khống chế. Thiên Đế Tông cũng sẽ không cho phép ai khống chế đại điển chiêu sinh, dù sao việc này liên quan đến danh dự của Thiên Đế Tông, liên quan đến con cháu tinh anh trẻ tuổi dự bị của Thiên Đế Tông. Sự kiện này đặc biệt quan trọng với Thiên Đế Tông, tự nhiên sẽ không cho phép có người âm thầm khống chế. Nếu đã có nhà cái, cá cược thì phải có tỷ lệ đền, cần có tư liệu của tuyển thủ so tài. Đa số người sớm báo danh, tình huống của họ luôn bị người chú ý, tin tức tư liệu đã sớm truyền khắp toàn thành. Trước mắt có tổng cộng ba mươi lăm tuyển thủ được ủng hộ nhiều nhất, ba mươi lăm người này đều là Ngũ Kiếp đỉnh phong, tuy rằng tuổi tác có lớn có nhỏ, nhưng có một điều chắc chắn là sức chiến đấu của bọn họ đều cực kỳ mạnh, mỗi người có thần thông bí thuật cường đại riêng. - Quan Thiên Thu, một nghìn năm trăm tuổi, Ngũ Kiếp đỉnh phong, có đế binh, cảm ngộ chân ý hỏa hệ cực phẩm Hỏa Viêm Diệt Thể, tổng điểm cửu tinh. - Hồ Thạch Mãnh, ba nghìn chín trăm tuổi, Ngũ Kiếp đỉnh phong, cảm ngộ chân ý hủy diệt cực phẩm, có bí thuật thần bí, tổng điểm cửu tinh. - Vương Ngưng Tuyết, chín trăm tám mươi tuổi, Ngũ Kiếp đỉnh phong, tình nghi là tôn nữ của Hỗn Thế Lão Ma Tội Đế, có bí thuật thần thông chưa biết, điểm tổng hợp cửu tinh. - ... Lục Ly đọc sơ tư liệu trong tay, cảm thấy nhức đầu. Mặt trên liệt kê tư liệu của ba mươi lăm người, đa số đều rất rõ ràng, tin tức của võ giả trong danh sách khiến lòng Lục Ly nặng trĩu. Sức cạnh tranh quá mạnh, Lục Ly không có chút tin tưởng đột phá trùng vây. “Tiểu tử, ngươi không cần nản lòng đến thế!” Huyết Sát Hoàng bỗng truyền âm: “Thiên Đế Tông nhận người hẳn là không hoàn toàn xem sức chiến đấu, mà cần bình xét tổng hợp. Ưu thế của ngươi ở chỗ tuổi tác, ngươi chưa tới hai trăm tuổi đúng không? Đây là ưu thế rất lớn.” “Ừm!” Lục Ly hơi phấn chấn lên, ngồi giây lát thì không suy nghĩ nhiều nữa, dù sao cứ cố gắng hết sức mình, có thể vào được hay không xem số trời, suy nghĩ nhiều cũng vô nghĩa, chẳng bằng lo tu luyện, dốc hết sức ứng phó. Lục Ly đi ra ngoài tìm được một thành bảo, nơi này là chỗ báo danh. Lục Ly đi vào, bên trong có một lão nhân đang ngồi, vùi đầu sau cái bàn xem văn kiện. Lục Ly đi qua chắp tay nói: - Vị đại nhân này, ta muốn báo danh đại điển chiêu sinh. Lão nhân rất già, trên mặt nhăn nheo nhiều khe rãnh cau lại, ngước đầu nhìn Lục Ly một cái, trong mắt lộ ra một chút kinh ngạc, nhíu mày hỏi: - Ngươi có biết báo danh cần mười ước Thần Thạch không? Ngươi xác định muốn tham gia đại điển chiêu sinh? - Xác định! Lục Ly vô cùng kiên định gật đầu nói, hắn cũng biết tại sao lão nhân kinh ngạc, bởi vì mặt ngoài cảnh giới của hắn chỉ có Tứ Kiếp đỉnh phong, lần này toàn là Ngũ Kiếp báo danh. Cảnh giới như Lục Ly đi báo danh, phỏng chừng bị loại ngay từ vòng đầu, mười ức Thần Thạch cũng vứt đi. - Chàng trai! Lão già suy nghĩ một hồi, cố gắng khuyên: - Lần này báo danh đã vượt qua năm nghìn người, tất cả đều là võ giả Ngũ Kiếp, chỉ có hai mươi người được chọn, cho nên ngươi đừng lãng phí Thần Thạch, chính mình đi mua một ít linh dược tu luyện còn hơn. - Hai mươi người? Lục Ly hơi kinh ngạc, hắn được đến tình báo là mười người, sao hiện tại biến thành hai mươi người? Chẳng lẽ năm nay quá nhiều người cho nên tăng thêm mười vị trí? Lục Ly hỏi ra thắc mắc, lão già kiên nhẫn giải thích: - Mỗi lần đều có hai mươi vị trí, nhưng mười cái là đệ tử chính thức, mười cái là đệ tử ký danh, đệ tử ký danh sẽ có thời gian thử thách ba năm. Nếu không thể vượt qua thử thách thì sẽ bị loại, hơn nữa thử thách của đệ tử ký danh càng nghiêm khắc, thường thì mười đệ tử ký danh ba năm sau chỉ có một, hai người ở lại. - Thì ra là vậy! Lục Ly sực tỉnh ngộ, đệ tử ký danh phỏng chừng là một giải an ủi, cho người một tia hy vọng thôi.
Bình luận facebook