-
Chương 3591-3595
Chương 3591 Không cần chăm sóc đặc biệt
Lục Ly khiêu khích nói: - Để xem các ngươi có dám nhận không! - Có gì không dám? Ngươi dám cược thì chúng ta dám nhận! Nữ nhân khiêu khích nhìn Lục Ly, xoay người mở ra thần văn rời đi. - Một vạn lần? Nếu thật sự vào tốp mười thì được bao nhiêu Thần Thạch? Lục Ly nhếch môi lộ nụ cười, cảm giác nhìn thấy một ngọn núi lớn Thần Thạch chất đống đặt trước mặt mình, đương nhiên với điều kiện hàng đầu là phải thắng! Lục Ly nghỉ ngơi bế quan mấy ngày, đợi so đấu đợt thứ hai bắt đầu thì xuất quan. Nhưng Lục Ly không đi đặt cược, kiếm chút Thần Thạch không có ý nghĩa gì lớn, nếu hắn đi đặt cược chắc chắn sẽ dẫn tới rất lớn náo động, cũng sẽ dẫn tới vô số người âm thầm đề phòng, đến lúc đó tỉ võ sẽ có rất rắc rối lớn. Thần Thạch có thể mua đến rất nhiều thần dược báu vật, nhưng không thể mua thần dược quý giá, không mua được thánh binh, nếu vậy thì lấy nhiều Thần Thạch vậy có ý nghĩa gì? Chỉ cần có thực lực cường đại thì kiếm Thần Thạch dễ như chơi. Tùy tiện đi chặn giết một ít lão ma, Thần Thạch vô túi ào ào, cho nên Lục Ly suy nghĩ nhiều lần, quyết định không đi đặt cược. Đi ra khách điếm, bay ra Thiên Đế Thành, đến phía bắc thành. Lần này không cần kiểm tra, một đội quân sĩ đã sớm nhận thức Lục Ly, vung mạnh tay cho đi. Lục Ly bay đến quảng trường, như cũ tìm một góc không gây chú ý đứng chờ, hắn không muốn khiến người chú ý nhưng vẫn bị nhiều người chú ý. Chủ yếu là rất nhiều người đặt cược số lớn vào Lục Ly, lần trước hắn đánh thảm như vậy, lần này chắc chắn không may mắn được nữa, đúng không? Lần trước Lục Ly biểu hiện rất tệ, điểm sáng duy nhất là lực phòng ngự khá tốt, nhưng chỉ chịu đòn không đánh trả thì dễ bị mài chết. Chỉ cần tốc độ đủ nhanh, hoặc là sức tấn công hung tàn thì dễ dàng có thể bóp chết Lục Ly. Cho nên lần này cơ hồ đa số người đều cược Lục Ly thua, đặt cược Lục Ly giống như công cụ kiếm Thần Thạch của họ, nên bọn họ chú ý hắn cũng đúng. Chốc lát sau, Nhuế Đế lại lần nữa mang người đến, so đấu bắt đầu, vẫn là trưởng lão kia đi ra sắp xếp, đọc tên của ai thì người bên dưới đi sân thi đấu tương ứng tỉ võ. Hơn năm nghìn người biến thành hơn hai nghìn năm trăm người, lần này so đấu hơn một nghìn trận, Lục Ly xếp phần sau, cho nên hắn luôn luôn yên lặng ngồi quan sát chiến đấu. “Ba mươi lăm người này quả nhiên cường đại!” Lục Ly nhìn trong ba mươi lăm người lục tục có người đi lên, trên cơ bản là giải quyết trong vòng một nén nhang. Người đi lên khí thế quá hùng mạnh, đối thủ vừa thấy bọn họ là khí thế đã yếu ba phần, sẽ thua trận trong vòng vài chiêu. - Lục Ly, Dư Thiên, số hai trăm bốn mươi chín! Lục Ly lại nghe được tên của mình, hắn không vội vàng bay lên trên, mà là đợi đối thủ của mình bay lên trước, khi trông thấy là một Ngũ Kiếp trung kỳ thì mừng thầm trong bụng. Nhưng ngẫm nghĩ, giai đoạn đầu tỉ võ xếp theo tuổi tác và cảnh giới tổng hợp lại, tuổi xấp xỉ như Lục Ly thì trừ phi là mấy cường giả cấp yêu nghiệt, phỏng chừng Thiên Đế Tông thấy hắn là Tứ Kiếp đỉnh phong duy nhất nên ưu ái một chút. - Bà nội nó! - Tiêu đời, Thần Thạch của ta. Dư Thiên, ngươi nhất định phải cố gắng lên, nếu ngươi thua thì coi chừng đầu chó của ngươi! - Rắc rối rồi, lần trước đối thủ của hắn là Ngũ Kiếp hậu kỳ, bị hắn tiêu hao đến gục, Ngũ Kiếp trung kỳ này có thể trấn áp hắn sao? - Dư Thiên, đừng để hắn gần người, thân thể của hắn rất cường đại! Bốn phía thoáng chốc rộ lên tiếng ồn ào, rất nhiều người sắc mặt trở nên rất khó xem, nếu xếp cho Lục Ly một Ngũ Kiếp đỉnh phong hoặc là Ngũ Kiếp hậu kỳ mạnh hơn chút thì bọn họ thắng chắc. Đụng độ một Ngũ Kiếp trung kỳ, mọi người thấp thỏm. Trong nhã các trên khán đài, Nhuế Đế liếc qua một trưởng lão sắp xếp tỉ võ, trưởng lão kia lập tức cười gật đầu với Nhuế Đế. Nhuế Đế suy nghĩ một hồi truyền âm nói: “Không cần chăm sóc đặc biệt, ngươi cứ làm theo quy tắc. Ta rất tò mò hắn có thể đi bao xa?” “Rõ thưa Nhuế Đế, ta nhớ kỹ.” Trưởng lão kia nhẹ gật đầu, lần này sắp xếp quả thực là hắn hơi thiên vị, hắn biết Nhuế Đế sinh ra từ hàn môn, Lục Ly là Tứ Kiếp đỉnh phong duy nhất, không có chút tiếng tăm, không nghe nói là người nơi nào hay thuộc đại gia tộc nào, xem phong cách của hắn không giống như con cháu hào môn. Cho nên trưởng lão này cho ưu ái đặc biệt, Nhuế Đế nói Lục Ly có thể đi vào tốp một trăm, lỡ như hắn không vào được thì Nhuế Đế lúng túng rồi, bởi vậy trưởng lão mới sắp xếp đặc biệt. Chiến đấu không có gì bất ngờ xảy ra, trưởng lão này cố ý sắp xếp tuyển thủ các mặt sức chiến đấu đều không quá mạnh. Nhưng Dư Thiên rất thông minh, lợi dụng tốc độ không ngừng vòng vèo đánh từ xa. Lục Ly giấu thực lực chơi với Dư Thiên nửa canh giờ, cuối cùng áp sát đánh bại người này. Lục Ly lại đổ máu, tự nhiên cũng là hắn cố ý, nếu không thì Dư Thiên này không thể phá mở phòng ngự của hắn. Sau khi Lục Ly bị truyền tống xuống dưới, lẽ tất nhiên nghe thấy vô số tiếng mắng. Có người mắng hắn, cũng có người chửi Dư Thiên, vô số ánh mắt đầy sát khí, xem ra những người này đều tổn thất thảm trọng... Lục Ly mặc kệ những người này, tiếp tục xem cuộc chiến, đặc biệt chú ý thiên tài nghịch thiên được ủng hộ hơi nhiều. Tiếc rằng nhiều người không bày ra thực lực chân chính, dễ dàng đánh bại đối thủ. Nửa ngày sau chiến đấu kết thúc, hơn một nghìn người bị đào thải, lần này cũng nghỉ ngơi mười ngày, Lục Ly về khách điếm tiếp tục bế quan. Trong mười ngày không có người đến quấy rầy hắn, hắn an dật bế quan mười ngày, bắt đầu tỉ võ vòng thứ ba. “Tiểu tử, ta khuyên ngươi trận này trận đừng thắng!"" Khi Lục Ly đi ra khách điếm thì thu được một truyền âm, truyền âm rõ ràng trải qua bí thuật đặc biệt che giấu, không biết từ đâu truyền đến. Người kia âm u nói: “Lần này có nhiều lão ma mua ngươi thua, còn cược số lượng lớn. Nếu ngươi dám thắng thì về sau bước ra Thiên Đế Thành là ngươi chết chắc.” “Ha ha!” Lục Ly cười cười, bay lên, hướng phía bắc thành. Hắn không phải bị dọa từ nhỏ tới lớn.
Chương 3592 Ánh sáng của hạt cơm
Khi bay hướng phía bắc thành, Lục Ly lại nhận vài truyền âm, xem ra lần này càng nhiều người cược lớn, nếu hắn thắng, một khi có cơ hội chắc chắn sẽ bị người phân thây. Tiếp tục tỉ võ, tiếp tục quan sát, lần này bốn trong ba mươi lăm người kia đụng độ nhau, hai bên đều bày ra sức chiến đấu mạnh nhất, hấp dẫn vô số người chú ý. “Rất mạnh, còn có đế binh!” Lục Ly xem hai trận chiến đấu xong âm thầm líu lưỡi, sức chiến đấu của hai người thắng ngang ngửa Lĩnh Chủ bình thường, chắc chắn là sinh ra từ đại gia tộc hoặc là hậu đại của lão ma cường đại nào đó, nếu không thì không thể nào có được đế binh, còn có thần thông bí thuật mạnh như vậy. “Hy vọng lần này đừng gặp đối thủ quá mạnh.” Lục Ly âm thầm cầu nguyện, đợi hai canh giờ thì tới lượt, hắn lập tức vươn thần niệm hướng đối thủ, xem xong trong lòng thở phào một hơi. Là một Ngũ Kiếp hậu kỳ, mang một đống Thần khí cực phẩm, hẳn là con cháu của đại gia tộc, trong mắt tràn ngập ngạo mạn, Lục Ly không lo lắng loại công tử ca như vậy. - Chu Kiến Lương? Ha ha ha ha ha ha! - Là công tử của Chu gia Đại Lâm hoàng triều, Chu gia am hiểu công kích linh hồn, lần này ổn rồi, ha ha ha! - Không sai không sai, hai lần trước lão phu thua mấy nghìn ức Thần Thạch, lần này phải thắng cả vốn lẫn lời! - Tiểu tử Chu gia đánh cho giỏi vào! Bốn phía rộ lên tiếng ồn ào, nhìn Lục Ly liền biết là con cháu hàn môn, sao có được Yêu Hồn cấp cao? Đụng phải một cường giả tinh thông bí thuật linh hồn, phỏng chừng bị đánh bại, thậm chí đánh chết dễ như chơi. “Công kích linh hồn?” Lục Ly nghe thấy bốn phía huyên náo, khóe môi cong lên nụ cười. Huyết Sát Hoàng dạy Vạn Yêu Phệ Hồn Thuật cho hắn đã đại thành, công kích linh hồn bình thường không lọt vào mắt hắn. Lục Ly và Chu Kiến Lương đi vào tỉ võ tràng, Chu Kiến Lương không vội vàng ra tay, nhìn Lục Ly bằng nửa con mắt, nói: - Tiểu tử, ngươi tự nhận thua đi, nếu không thì đợi lát nữa ta công kích, lỡ khiến linh hồn của ngươi xảy ra vấn đề gì thì hối hận không kịp. Lục Ly lộ biểu cảm hoảng loạn vừa đủ, mắt lấp lóe giây lát, cắn răng nói: - Ta không nhận thua, dù chết cũng không chịu thua! - Đây chính là ngươi tự tìm. Chu Kiến Lương cười khẩy, lấy ra một cây sáo, cây sáo khắc thần văn rậm rạp hoa lệ, nhìn liền biết là trọng bảo. Lục Ly ngạc nhiên nhìn, tiểu tử này cũng biết lợi dụng pháp tắc Thần Âm công kích linh hồn? - Giết! Diễn trò phải làm nguyên bộ, Lục Ly rống to một tiếng, thân thể như kiếm bén phóng đi, trong tay xuất hiện một thanh trọng đao, mang theo tiếng gió rít chém mạnh về phía Chu Kiến Lương. - Ánh sáng của hạt cơm! Chu Kiến Lương cười khinh khỉnh, một tay vỗ chưởng tới trước, không gian chấn động, cảm giác như mặt hồ phẳng lặng dâng lên sóng lớn. Lục Ly bị từng lớp dao động không gian đẩy lui, không thể tới gần Chu Kiến Lương. “Hơi thú vị!” Lục Ly trong lòng âm thầm cảm khái một tiếng, không vội vàng nghĩ biện pháp tới gần, mà là không ngừng gào thét, lần lượt xông tới. Chu Kiến Lương cũng không có thả ra công kích linh hồn, mà là như mèo vờn chuột, mỗi lần đợi Lục Ly tới gần sẽ vỗ ra một chưởng, dễ dàng đẩy lui hắn. Lục Ly nhiều lần xông lên lại bị đẩy về, trông hai người như chơi trò chơi, người bên ngoài nhìn mà nóng ruột nóng gan, nhiều người ước gì tự mình lên sân tùng xẻo Lục Ly ra vạn mảnh. Đợi thời gian hai nén hương, Chu Kiến Lương cảm giác đã đủ, kiếm đủ sự chú ý rồi thì đặt cây sáo bên môi thổi. Tiếng sáo êm tai vang lên, Lục Ly bội phục tạo nghệ về âm luật của người này rất cao. “Quả nhiên!” Lục Ly rất nhanh nhận ra một chút năng lượng như có như không lặng lẽ đi vào trong thân thể của hắn, vọt vào linh hồn. Năng lượng này rất đặc biệt, không cảm giác được bất cứ công kích, Long Hồn không tự động hộ chủ. “Lợi hại!” Lục Ly âm thầm gật đầu, nếu là người bình thường thì đã chìm đắm trong tiếng sáo của người này, bất giác trúng chiêu. Lục Ly tin tưởng những năng lượng này chắc chắn có mục đích nào đó, tuy rằng thoạt trông không có tính công kích, nhưng để chúng chui vào trong linh hồn Lục Ly chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề. Lục Ly không có thả ra Vạn Yêu Phệ Hồn Thuật cắn nuốt những năng lượng này, hắn không muốn đánh rắn động cỏ. Một khi hắn cắn nuốt những năng lượng này, Chu Kiến Lương chắc chắn sẽ phát hiện, đến lúc đó hơi khó đánh bại người này, dù gì là con cháu danh môn. Những năng lượng đó âm thầm vào trong linh hồn của Lục Ly, hắn phối hợp làm bộ tinh thần hoảng hốt, dường như chìm trong tiếng sáo. Chu Kiến Lương nhếch mép đùa cợt, tiếng sáo tiếp tục vang lên, trở nên dồn dập hơn. Cùng lúc đó, Chu Kiến Lương chậm rãi đến gần Lục Ly, người bên ngoài mừng rỡ, xem bộ dạng của Lục Ly đã trúng chiêu, đợi Chu Kiến Lương tới gần, một chiêu liền có thể tổn hại nặng Lục Ly, đã rõ bên thắng. Một trưởng lão Thiên Đế Tông ở bên dưới thì thào: - Tiểu tử này sắp thua. Bởi vì lúc trước Nhuế Đế chú ý Lục Ly, cho nên vài người chú ý trận tỉ võ của hắn. Tuy bọn họ đều có kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, nhưng cho rằng Lục Ly không có Yêu Hồn cường đại, hẳn là không chịu nổi công kích linh hồn này. - Ha ha! Nhuế Đế bật cười, hắn mở miệng nói: - Tiểu tử Chu gia thua. - Hả?! Người Thiên Đế Tông ở xung quanh rất bất ngờ, nhìn hướng Lục Ly, trông thấy Lục Ly toàn thân run lẩy bẩy, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, bộ dạng này rõ ràng là trúng công kích linh hồn. Rất nhiều trưởng lão đều có chút không hiểu, nhưng không dám hỏi nhiều. Nhuế Đế đã nói như thế thì tự nhiên có đạo lý của hắn, bọn họ nào dám chất vấn? Bọn họ chỉ có thể vươn ra thần niệm tra xét tình huống của Lục Ly. Có người thần niệm rất mạnh, miễn cưỡng có thể cảm ứng tình huống trong linh hồn của Lục Ly, hắn cảm giác trong linh hồn của Lục Ly rất hỗn loạn, hẳn là bị công kích linh hồn. Yêu Hồn của Lục Ly không có bất cứ động tĩnh, tất cả dấu hiệu đều cho thấy Lục Ly trúng chiêu, hơn nữa rất nghiêm trọng. Chu Kiến Lương cũng nghĩ như vậy, hắn đã cách Lục Ly mấy trăm trượng, giây sau có thể áp sát.
Chương 3593 Ánh sáng của hạt cơm
Một tay Chu Kiến Lương cầm sáo thổi, tay kia lấy ra một thanh đoản kiếm, chuẩn bị một chiêu tổn hại nặng Lục Ly. Vèo! Tốc độ củ Chu Kiến Lương bỗng tăng vọt, thân thể hóa thành tàn ảnh tới gần Lục Ly, nâng lên đoản kiếm đâm mạnh vào ngực Lục Ly. Đoản kiếm này là mảnh nhỏ thánh binh, còn được các đời cường giả trong gia tộc bọn họ tế luyện nhiều năm, sắc bén vô cùng. Oong! Vào thời khắc này, Lục Ly đột nhiên mở mắt ra, trong mắt tràn ngập ánh sáng bạo ngược hung tàn, giống như một con dã thú hung tợn, Chu Kiến Lương nhìn mà linh hồn rung động. Vừa rồi linh hồn của Lục Ly còn một mảnh hỗn loạn, giờ phút này tại sao đột nhiên có thể mở mắt ra? Chu Kiến Lương không nghĩ thông, giờ phút này hắn cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều. Bởi vì một bàn tay khổng lồ tựa như tia chớp chộp tới, bóp cổ của hắn, một tay kia chặt mạnh vào cánh tay hắn, tay Chu Kiến Lương đau nhức, đoản kiếm bị đánh bay, theo sau nắm tay của Lục Ly vung lên đánh vào trán Chu Kiến Lương. Oong! Chu Kiến Lương không phải loại công tử không có một chút kinh nghiệm thực chiến, trong tay hắn lại xuất hiện một món dị bảo, là một quả đồng màu đen, quả đồng mở ra, cương châm màu đen liên tục bắn ra, như mưa to lê hoa bắn về phía ngực Lục Ly. Lục Ly không quan tâm, hắn đã sớm thả ra Bác Long thuật cùng Thiên Giáp thuật, cương châm này có thể đâm chết hắn sao? Lục Ly giơ nắm tay mang theo bảy phần lực lượng đấm mạnh vào đầu Chu Kiến Lương, chỉ dùng bảy phần sức là vì hắn sợ một chiêu đánh chết Chu Kiến Lương. Ầm! Mặc dù là bảy phần sức thì trên mặt Chu Kiến Lương cũng hiện ra ánh sáng vàng nhạt, hẳn là bí thuật phòng ngự nào đó. Nhưng cú đấm đánh cho Chu Kiến Lương mặt đầy máu, nổ đom đóm mắt. Cách cách cách! Cùng lúc đó, cương châm của Chu Kiến Lương bắn trúng ngực Lục Ly, toàn bộ ghim sâu một nửa thì không thể đâm vào tiếp. Lục Ly cảm giác đau nhói, nổi giận huơ nắm tay đột nhiên công kích. Ầm ầm ầm! Nháy mắt mấy chục quyền đập xuống, Chu Kiến Lương bể đầu, hắn biết nếu để Lục Ly đánh tiếp e rằng đầu sẽ nổ tung, hắn rống to: - Ta nhận thua! Biến hóa quá nhanh, bên ngoài rất nhiều người đều không phản ứng lại, mãi đến Chu Kiến Lương hét ra ba chữ này thì trong ngoài thành sôi trào. Vô số người chửi ầm lên, rất nhiều người sát khí đằng đằng, càng nhiều người ngạc nhiên nghi ngờ. Tại sao trước đó Lục Ly còn nửa chết nửa sống, chớp mắt lật ngược ván cờ, Chu Kiến Lương bị thua? Hắn vốn không trúng công kích linh hồn? Hoặc nên nói hắn có bản lĩnh khoảnh khắc đánh tan công kích linh hồn của Chu Kiến Lương! Rất nhiều người lập tức suy nghĩ rõ ràng, bọn họ đều bị Lục Ly lừa, Lục Ly cũng thành công lừa gạt Chu Kiến Lương, thậm chí hắn còn lừa dối một số trưởng lão của Thiên Đế Tông. Oong! Lục Ly cùng Chu Kiến Lương bị truyền tống ra, trước ngực Lục Ly còn cắm vào rậm rạp cương châm, nhưng bây giờ hắn không rảnh rút ra. Phát hiện vô số thần niệm khóa chặt mình, Lục Ly trong lòng thở dài thườn thượt, xem ra muốn không gây chú ý thăng cấp e rằng rất khó. Hắn đã nhận được vô số người chú ý, về sau tỉ võ khó mà thắng dễ dàng như vậy. Hơn năm nghìn người, chỉ có một Tứ Kiếp đỉnh phong, người này còn liên tục thắng ba trận. Quan trọng nhất là vô số người cược số tiền lớn vào hắn, tất cả đều thua. Lục Ly muốn không gây chú ý cũng khó, nếu không có nhiều người cược cho hắn thì còn dễ tính, nhiều người thua Thần Thạch, Lục Ly khó mà không gây chú ý. Lục Ly cũng mặc kệ, nếu cục diện đã như vậy, hắn cũng không có gì để nói, chỉ có thể một đường liều mạng đi lên, có thể vào được tốp mười hay không đành xem số trời. Lục Ly đoán không sai, hai trận tỉ võ tiếp theo hắn đều đụng phải hai Ngũ Kiếp hậu kỳ, hai người này không khinh địch chút nào, dốc hết sức ứng phó. Buộc Lục Ly không thể che giấu thực lực, chỉ có thể thả ra công kích linh hồn mới đánh bại họ được. Lục Ly đánh bại hai người này thì càng thành cái đinh, cái gai trong thịt trong mắt vô số người, bởi vì lại có rất nhiều người thua Thần Thạch. Nhưng cũng có người thắng không ít, nhiều người suy đoán Lục Ly ẩn tàng thực lực, cho nên lựa chọn cược hắn thắng. Tổng cộng so năm trận, ban đầu hơn năm nghìn người, mỗi lần đào thải một nửa, qua năm trận thì chỉ còn hơn một trăm người, đấu thêm một trận là đi vào đấu bán kết. Còn lại hơn một trăm người trừ Lục Ly và ba người khác ra, còn lại đều là Ngũ Kiếp hậu kỳ và Ngũ Kiếp đỉnh phong, hơn nữa mỗi người mang tuyệt kỹ, có thể giết ra từ hơn năm nghìn người thì không thể chỉ dựa vào ăn may, nhất định phải có bản lĩnh áp đáy hòm. Hơn một trăm người, so đấu một vòng còn lại bảy, tám chục người, có một số người may mắn được chọn, gom đủ một trăm người vào bán kết. Lục Ly tu chỉnh mấy ngày, lại bắt đầu một vòng tỉ võ mới, vận may của hắn đã dùng hết, đối thủ là một Ngũ Kiếp đỉnh phong, còn là con cháu danh môn, trên người chắc chắn có trọng bảo. Khiến Lục Ly thở phào một hơi là, hắn cũng không có gặp gỡ ba mươi lăm người được ủng hộ nhiều nhất. Sai, hiện tại không còn là ba mươi lăm người, bọn họ đụng độ nội bộ, trong đó mười ba người bị loại, chỉ còn lại hai mươi hai người. Bây giờ hai mươi hai người này vẫn là một trong những người được ủng nhất, đặc biệt là năm người Vương Ngưng Tuyết, Quan Thiên Thu, Hồ Thạch Mãnh được cho rằng là đệ tử chắc chắn trúng tuyển. Đối thủ tên Trần Gia Nhạc, không quá lớn tuổi, chỉ hơn tám trăm tuổi. Theo như lời đồn thì sức chiến đấu không tính quá mạnh, bởi vì người này rất có thể là bị gia tộc cưỡng ép nâng cao cảnh giới. Lục Ly đã xem chiến đấu của người này, nhưng bởi vì đối thủ không quá mạnh cho nên không thăm dò chi tiết của người này được. Sắp đi vào tốp một trăm, Lục Ly không dám sơ ý, lấy ra nhuyễn kiếm. Thân thể như u hồn lướt đi, hắn chủ động công kích. Trần Gia Nhạc dường như sớm biết Lục Ly giỏi về công kích linh hồn, thân thể lùi nhanh, đồng thời lấy ra một cây búa lớn, đột nhiên chém ra một búa.
Chương 3594 Có chút tài năng
Oong! Lục Ly cảm giác như bầu trời tối sầm, chân trời có một luồng sáng trắng xé rách hư không mà đến, ánh sáng trắng kia tốc độ quá nhanh, không đợi hắn phản ứng lại đã đánh vào người hắn. Bùm! Thân thể Lục Ly bị đánh bay ra, bóng tối bốn phía biến mất, cảnh sắc trở lại như cũ. Lục Ly thầm giật mình, trước đó hắn chưa thấy Trần Gia Nhạc thả ra sát chiêu như vậy, rõ ràng tỉ võ rất kiêng kỵ Lục Ly, vừa lên đã dùng tuyệt chiêu áp hòm. Lục Ly thả ra Bác Long thuật cùng Thiên Giáp thuật có phòng ngự kinh người, công kích vừa rồi chỉ làm rách da chứ không thể bị thương nặng hắn. Lục Ly lắc người, thả ra hơn một trăm phân thân rồi xông về phía Trần Gia Nhạc. Xoẹt! Bầu trời một lần nữa tối sầm, luồng sáng kia tiếp tục bay tới, Lục Ly vẫn không thể tránh thoát, bị luồng sáng dễ dàng đánh bay, phân thân của Lục Ly tuy xông về phía Trần Gia Nhạc nhưng đối phương hoàn toàn lờ đi. “Có chút tài năng.” Lục Ly gật gù, nhưng hắn không sử dụng thần thông khác, tiếp tục xông lên rồi lại bị đánh bay trở về. Vết thương trên người Lục Ly thoạt trông càng lúc càng nặng, nhưng đều là bị thương ngoài da, không cần chữa thương. Giọng nói lạnh băng của Trần Gia Nhạc vang lên: - Ngươi còn có thần thông gì hãy sử dụng hết ra đi, nếu không thì ngươi không đến gần ta được. Lục Ly không xông lên nữa, cười tủm tỉm nói: - Nếu ngươi chỉ biết một chiêu này thì ngươi cũng không cách nào đánh bại ta. Năng lực tự lành của thân thể ta rất mạnh, nào nào, ngươi còn sát chiêu gì cứ dùng hết đi. Hai người đều đợi sát chiêu của đối phương, Lục Ly không sốt ruột, phòng ngự của hắn mạnh mẽ, sát chiêu bình thường không tổn thương hắn được, hắn có thể tiêu hao thời gian. Lục Ly chịu được tiêu hao thời gian nhưng đối phương có chút thiếu kiên nhẫn, hắn suy nghĩ một hồi thì chủ động tấn công Lục Ly. Trần Gia Nhạc liên tục chém mấy búa, Lục Ly nhiều lần bị đánh lùi. Trần Gia Nhạc nhanh chóng kéo gần khoảng cách, khi cách Lục Ly nghìn trượng thì thả ra loại sát chiêu khác. Xoẹt! Lục Ly cảm giác bầu trời lại tối sầm, một luồng sáng bay tới, ban đầu hắn không có cảm giác gì, cho rằng giống như lần trước, nhưng khi luồng sáng lấp lánh bay tới hắn liền cảm giác không thích hợp. Bởi vì trái phải đằng sau, ba phương hướng đều có tia sáng bắn tới, ba tia sáng đợt sau khác với tia sáng đợt trước, ba tia sáng này có khói đen bay đằng trước, rõ ràng là sát chiêu đặc biệt. Tuy phòng ngự của Lục Ly cường đại nhưng hắn không muốn cứng rắn đỡ, lỡ người này còn có sát chiêu đặc biệt lợi hại khác thì sao? Hắn mà bị thương nặng thì dễ bị đánh bại. Lần đầu tiên Lục Ly đánh ra Vô Vọng Thần Phù, nhưng không phải trực tiếp thả ra, mà là ẩn chứa trong ánh đao. Hắn đột nhiên chém ra ba đao, mỗi đường đao đều ẩn chứa một Vô Vọng Thần Phù. Ầm ầm ầm! Ba ánh đao và ba luồng sáng va chạm vào nhau phát sinh tiếng nổ nhức óc, không gian bị xé rách, sóng dao động khiến thần văn tỉ võ tràng rung rung, bốn phía nhấp nháy ánh sáng rực rỡ. Đêm tối biến mất, Lục Ly vung chiến đao liên tục chém ra, ba ánh đao xé gió chém hướng Trần Gia Nhạc. Vẻ mặt Trần Gia Nhạc kinh hoàng, lấy một tấm chắn to ra giơ đằng trước. Ầm ầm ầm! Trần Gia Nhạc bị đánh bay, bị chấn khí huyết tuôn trào, sắc mặt trở nên xanh mét, tấm chắn suýt chút bị nổ nát, hắn không ngờ rằng uy lực công kích của Lục Ly lớn như vậy. Không chỉ riêng là Trần Gia Nhạc, vô số người xem cuộc chiến ở bên ngoài cũng rất là kinh ngạc. Mấy trận chiến trước của Lục Ly hoặc là dựa vào thân thể cường đại, hoặc là dựa vào công kích linh hồn, đây là lần đầu tiên thả ra thần thông sát chiêu, không ngờ rằng uy lực lớn như vậy. - Tiểu tử này quả nhiên ẩn tàng sức chiến đấu! Có người âm thầm chửi thề, nếu biết trước sức chiến đấu của Lục Ly mạnh như vậy thì bọn họ luôn cược hắn thắng, hiện giờ đã giàu to, Lục Ly hố bọn họ quá sâu. - Nhuế Đế, lão nhân gia người quả nhiên là tuệ nhãn biết anh hùng. Một trưởng lão của Thiên Đế Tông đến gần Nhuế Đế, cảm thán rằng: - Tiểu tử này luôn luôn giấu dốt, phỏng chừng có nhiều thủ đoạn chưa dùng. Ước chừng hắn sẽ thắng trận này, đủ sức vào tốp một trăm. Nhuế Đế, lão nhân gia người nói trúng hết. - Đáng tiếc cảnh giới hơi kém. Nhuế Đế cảm khái một tiếng, nói: - Đại điển chiêu sinh lần này có quá nhiều thiên tài tuấn ngạn, tiểu tử này phỏng chừng rất khó vào tốp mười, vào tốp hai mươi còn hơi khó. Nếu như có thể tăng lên tới Ngũ Kiếp thì phỏng chừng còn hy vọng! - Ừm! Trưởng lão ở xung quanh đều phụ họa, không phải khinh thường Lục Ly, mà là lần này có quá nhiều cường giả trẻ tuổi, cực kỳ khó vào tốp hai mươi. Đúng như trưởng lão Thiên Đế Tông nói, Lục Ly cuối cùng ‘khó khăn’ chiến thắng Trần Gia Nhạc, đây còn là trong tình huống hắn không sử dụng Hào Giác. Dựa vào Vô Vọng Thần Phù, Lục Ly đánh nát tấm chắn của Trần Gia Nhạc, công kích của hắn có thể khiến Trần Gia Nhạc bị thương. Ngược lại công kích của Trần Gia Nhạc không cách nào khiến Lục Ly trọng thương, kết cục rất rõ ràng. Lục Ly thành công thăng cấp, khiến một đám người càng hận hắn hơn, nhiều người không tin, cho rằng chắc chắn Lục Ly sẽ thua, cho nên liên tục cược Lục Ly thua, nhiều người đã phá sản. Lục Ly vẫn ở lại quảng trường quan sát trận chiến sau, bây giờ ít người, ai nấy đều là tinh anh, rất có thể trong số những người ở lại sẽ có người đụng độ với hắn, cho nên hắn nhất định phải cẩn thận quan sát trận chiến của từng người, cố gắng mò rõ chi tiết của bọn họ. Nửa ngày sau kết thúc chiến đấu, bảy mươi tám người thăng cấp, những người còn lại không đánh tiếp, Thiên Đế Tông trực tiếp chọn người đặc biệt. Người được tuyển ra đều khiến mọi người tâm phục khẩu phục, có Nhuế Đế ở đây, không ai dám gian lận. Chọn xong một trăm người, Thiên Đế Tông ban cho mỗi người một phần thưởng, đều là đan dược hàng đầu. Cuối cùng trưởng lão kia tuyên bố, nửa tháng sau tổ chức đấu bán kết, đến lúc đó không tỉ võ ở chỗ này mà đi gần Thiên Đế Phong ở mạn bắc, trưởng lão này còn nói đến lúc đó tông chủ của họ có lẽ sẽ tự mình đến.
Chương 3595 Đấu bán kết
- Tông chủ! Vô số người mắt sáng lên, tông chủ của Thiên Đế Tông tuy không phải người mạnh nhất Thiên Đế Tông nhưng cũng là cường giả tuyệt đỉnh xếp mười hạng đầu Vô Tận Thần Khư, còn là hoàng đế của Thiên Đế hoàng triều, có quyền thế chí cao vô thượng. Quy tắc đấu bán kết thông thường sẽ thay đổi, cho nên không ai biết sẽ là cái gì, trưởng lão này cũng không nói, bảo nửa tháng sau đi Thiên Tiên Phong sẽ biết. Đám người Lục Ly lục tục trở về. Sau khi về, Lục Ly lập tức bế quan, nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị đấu bán kết. Lục Ly cũng muốn tranh thủ nửa tháng đánh sâu vào đợt cuối, xem thử có thể tham ngộ bí thuật linh hồn đến đại thành không, nếu bí thuật đó mà đại thành thì xác suất thành công sẽ cao hơn một chút. Oong! Năm ngày sau, cấm chế thần văn ở bên ngoài sáng lên, Lục Ly nhướng mày, không có mở ra thần văn cấm chế, mà là thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng bên ngoài, rất nhanh hắn sầm mặt xuống. Vẫn là nữ nhân kia, người lần trước muốn thu mua Lục Ly đánh gian lận. Lục Ly suy nghĩ một hồi không có mở ra thần văn, mà là trực tiếp truyền âm hỏi: “Tiểu thư, ngươi lại đến có chuyện gì?” Nàng cười tủm tỉm nói: - Hi hi, Lục công tử, ta phụng mệnh của chủ tử nhà ta đến tặng quà, cũng muốn kết giao bằng hữu với Lục công tử! Lục Ly trầm ngâm giây lát, mở ra thần văn cho người này vào, sau đó đóng lại vòng bảo hộ thần văn. Lục Ly lạnh lùng nói: - Tiểu thư, lần trước ta đã nói rõ ràng, nếu ngươi vẫn như cũ thì đừng tốn nước miếng. - Lục công tử đừng tức giận! Nữ nhân cười cười lấy một nhẫn không gian ra, nói: - Lục công tử, ta lần này thật sự đến tặng quà, trong này có một bộ chiến giáp phòng ngự siêu mạnh, một viên Trấn Hồn Đan hàng đầu, một viên đan dược có thể khiến ngươi trong khoảng thời gian ngắn sức chiến đấu tăng vọt. Ngoài ra còn có một loại độc dịch, sử dụng loại độc dịch này dung hợp vào binh khí của ngươi, chỉ cần khiến đối thủ đổ máu thì độc dịch sẽ lập tức đi vào trong thân thể, khiến Thần Lực của đối thủ hỗn loạn. - Ồ? Lục Ly sửng sốt, sau đó hiểu ngay, lạnh lùng hỏi: - Các ngươi muốn ta luôn luôn thắng? Vậy thì các ngươi sẽ kiếm càng nhiều Thần Thạch? Nữ nhân không che giấu mục đích của chính mình, nói: - Lục công tử muốn vào tốp mười, chúng ta cũng muốn kiếm Thần Thạch, hai bên cùng thắng đúng không nào? - Tỉ võ có thể dùng đan dược như vậy? Có thể dùng độc? Lục Ly hỏi ngược lại, nếu hắn phá quy củ, lỡ bị người của Thiên Đế Tông phát hiện, đến lúc đó trực tiếp hủy bỏ tư cách thì hắn đi đâu kêu oan ? - Ha ha ha! Nữ nhân cười tươi như hoa, nàng nói: - Lục công tử hình như rất ngây thơ? Nhiều người luôn dùng đan dược tăng lên sức chiến đấu, chẳng lẽ ngươi không phát hiện? Còn về độc, miễn không phải là chất độc quá ác, chỉ cần không hại tính mạng hoặc khiến linh hồn người ta xảy ra vấn đề thì không ai quản. Thứ này chỉ khiến Thần Lực hỗn loạn, rất bình thường. Lục Ly nhẹ gật đầu, nói: - Hiểu rồi, ta nhận đồ, đa tạ! Nữ nhân đứng lên, mỉm cười nói: - Lục công tử, vậy thiếp thân xin chúc ngươi kỳ khai đắc thắng. Nữ nhân đã rời đi, Lục Ly nhận lấy nhẫn không gian, bên trong quả nhiên có một bộ chiến giáp, hai bình đan dược, bên trong ghi chú rõ sử dụng, còn có một loại chất lỏng. Lục Ly lấy chiến giáp ra, chiến giáp này là màu đen, thần văn dày đặc, còn có chữ thần bí, chiến giáp này khá cổ xưa, hẳn là một món báu vật siêu mạnh. Lục Ly lập tức luyện hóa chiến giáp, mặc kệ có ích hay không, cứ luyện hóa trước, phút then chốt có thể ngăn trở một lần công kích cũng đáng giá. Lục Ly không chạm vào hai viên đan dược, càng không dùng chất độc. Tiếp tục bế quan tu luyện, mười lăm ngày qua mau, Lục Ly xuất quan, rất nhiều người bay hướng mạn bắc, Lục Ly bay đi theo. Lục Ly không lo lắng dọc đường bị người ám sát, vì khắp nơi đều có quân sĩ tuần tra, nếu ai dám xằng bậy tức là đối địch với Thiên Đế Tông. Gần Thiên Đế Thành mà khiêu khích Thiên Đế Tông thì dù là ai chỉ có kết cục là chết. Cho nên Lục Ly tuy nhận được rất nhiều uy hiếp, nhưng hắn vẫn dửng dưng. Thiên Tiên Phong nằm ở mạn bắc mười vạn dặm cách phía bắc thành, bên này vẫn luôn là diễn võ tràng của Thiên Đế Tông, nhiều đệ tử tỷ thí ở đây. Đã có vô số người vây quanh chỗ này, đưa mắt nhìn không thấy được tận cùng, phỏng chừng ít nhất đến mấy trăm vạn, thậm chí nghìn vạn người. Một ngọn núi to lớn cao chót vót, bốn phía là đồng bằng. Phía tây và phía đông Thiên Tiên Phong dâng lên hai màn sáng to lớn, xem ra sẽ so tài trong hai màn sáng này. “Tại sao là hai màn sáng?” Lục Ly có chút nghi hoặc, một trăm người tỉ võ, hai màn sáng? Hơn nữa hai màn sáng quá lớn, mỗi màn sáng rộng cỡ mấy vạn dặm, hai người tỉ võ trong đó thì hơi rộng. Chẳng những Lục Ly thắc mắc, nhiều người xung quanh cũng khó hiểu, cho nên rất nhiều người bàn tán xôn xao, vô số ánh mắt đều nhìn Thiên Tiên Phong, chờ người của Thiên Đế Tông vạch đáp án. Người ngoài không được lên Thiên Tiên Phong, đám người Lục Ly là tuyển thủ tỉ võ cho nên có tư cách đi lên. Lục Ly lên đỉnh núi, phát hiện trên này chẳng những có trưởng lão của Thiên Đế Tông, còn có nhiều người trẻ tuổi, ít nhất có mấy trăm người. Công tử khí độ phi phàm, tiểu thư hoa dung ngọc mạo, đều rất trẻ tuổi, cảnh giới cũng rất cao, có ba mươi mấy người thậm chí đều đạt đến Lĩnh Chủ cảnh. “Nhiều Lĩnh Chủ như vậy, quả nhiên là đệ nhất thiên hạ tông.” Lục Ly âm thầm líu lưỡi, nhưng nghĩ đến toàn bộ Vô Tận Thần Khư vốn Lĩnh Chủ nhiều như chó, là đệ nhất tông phái Vô Tận Thần Khư, võ giả cấp Lĩnh Chủ đúng là chẳng là gì với họ, phỏng chừng có nhiều cấp Đế. “Ta nhất định phải gia nhập Thiên Đế Tông, nhất định!” Lục Ly thầm siết chặt nắm tay, ánh nhìn kiên định hơn bao giờ hết. Thiên Đế Tông mạnh như vậy khiến hắn càng thêm kiên định niềm tin. Phải gia nhập Thiên Đế Tông mới có thể cứu Tượng Linh Lung, Lục Linh ra, mới có cơ hội tìm được đường về nhà. Một trăm người đã đến từ lâu, hơn tám mươi nam nhân, mười mấy nữ nhân.
Lục Ly khiêu khích nói: - Để xem các ngươi có dám nhận không! - Có gì không dám? Ngươi dám cược thì chúng ta dám nhận! Nữ nhân khiêu khích nhìn Lục Ly, xoay người mở ra thần văn rời đi. - Một vạn lần? Nếu thật sự vào tốp mười thì được bao nhiêu Thần Thạch? Lục Ly nhếch môi lộ nụ cười, cảm giác nhìn thấy một ngọn núi lớn Thần Thạch chất đống đặt trước mặt mình, đương nhiên với điều kiện hàng đầu là phải thắng! Lục Ly nghỉ ngơi bế quan mấy ngày, đợi so đấu đợt thứ hai bắt đầu thì xuất quan. Nhưng Lục Ly không đi đặt cược, kiếm chút Thần Thạch không có ý nghĩa gì lớn, nếu hắn đi đặt cược chắc chắn sẽ dẫn tới rất lớn náo động, cũng sẽ dẫn tới vô số người âm thầm đề phòng, đến lúc đó tỉ võ sẽ có rất rắc rối lớn. Thần Thạch có thể mua đến rất nhiều thần dược báu vật, nhưng không thể mua thần dược quý giá, không mua được thánh binh, nếu vậy thì lấy nhiều Thần Thạch vậy có ý nghĩa gì? Chỉ cần có thực lực cường đại thì kiếm Thần Thạch dễ như chơi. Tùy tiện đi chặn giết một ít lão ma, Thần Thạch vô túi ào ào, cho nên Lục Ly suy nghĩ nhiều lần, quyết định không đi đặt cược. Đi ra khách điếm, bay ra Thiên Đế Thành, đến phía bắc thành. Lần này không cần kiểm tra, một đội quân sĩ đã sớm nhận thức Lục Ly, vung mạnh tay cho đi. Lục Ly bay đến quảng trường, như cũ tìm một góc không gây chú ý đứng chờ, hắn không muốn khiến người chú ý nhưng vẫn bị nhiều người chú ý. Chủ yếu là rất nhiều người đặt cược số lớn vào Lục Ly, lần trước hắn đánh thảm như vậy, lần này chắc chắn không may mắn được nữa, đúng không? Lần trước Lục Ly biểu hiện rất tệ, điểm sáng duy nhất là lực phòng ngự khá tốt, nhưng chỉ chịu đòn không đánh trả thì dễ bị mài chết. Chỉ cần tốc độ đủ nhanh, hoặc là sức tấn công hung tàn thì dễ dàng có thể bóp chết Lục Ly. Cho nên lần này cơ hồ đa số người đều cược Lục Ly thua, đặt cược Lục Ly giống như công cụ kiếm Thần Thạch của họ, nên bọn họ chú ý hắn cũng đúng. Chốc lát sau, Nhuế Đế lại lần nữa mang người đến, so đấu bắt đầu, vẫn là trưởng lão kia đi ra sắp xếp, đọc tên của ai thì người bên dưới đi sân thi đấu tương ứng tỉ võ. Hơn năm nghìn người biến thành hơn hai nghìn năm trăm người, lần này so đấu hơn một nghìn trận, Lục Ly xếp phần sau, cho nên hắn luôn luôn yên lặng ngồi quan sát chiến đấu. “Ba mươi lăm người này quả nhiên cường đại!” Lục Ly nhìn trong ba mươi lăm người lục tục có người đi lên, trên cơ bản là giải quyết trong vòng một nén nhang. Người đi lên khí thế quá hùng mạnh, đối thủ vừa thấy bọn họ là khí thế đã yếu ba phần, sẽ thua trận trong vòng vài chiêu. - Lục Ly, Dư Thiên, số hai trăm bốn mươi chín! Lục Ly lại nghe được tên của mình, hắn không vội vàng bay lên trên, mà là đợi đối thủ của mình bay lên trước, khi trông thấy là một Ngũ Kiếp trung kỳ thì mừng thầm trong bụng. Nhưng ngẫm nghĩ, giai đoạn đầu tỉ võ xếp theo tuổi tác và cảnh giới tổng hợp lại, tuổi xấp xỉ như Lục Ly thì trừ phi là mấy cường giả cấp yêu nghiệt, phỏng chừng Thiên Đế Tông thấy hắn là Tứ Kiếp đỉnh phong duy nhất nên ưu ái một chút. - Bà nội nó! - Tiêu đời, Thần Thạch của ta. Dư Thiên, ngươi nhất định phải cố gắng lên, nếu ngươi thua thì coi chừng đầu chó của ngươi! - Rắc rối rồi, lần trước đối thủ của hắn là Ngũ Kiếp hậu kỳ, bị hắn tiêu hao đến gục, Ngũ Kiếp trung kỳ này có thể trấn áp hắn sao? - Dư Thiên, đừng để hắn gần người, thân thể của hắn rất cường đại! Bốn phía thoáng chốc rộ lên tiếng ồn ào, rất nhiều người sắc mặt trở nên rất khó xem, nếu xếp cho Lục Ly một Ngũ Kiếp đỉnh phong hoặc là Ngũ Kiếp hậu kỳ mạnh hơn chút thì bọn họ thắng chắc. Đụng độ một Ngũ Kiếp trung kỳ, mọi người thấp thỏm. Trong nhã các trên khán đài, Nhuế Đế liếc qua một trưởng lão sắp xếp tỉ võ, trưởng lão kia lập tức cười gật đầu với Nhuế Đế. Nhuế Đế suy nghĩ một hồi truyền âm nói: “Không cần chăm sóc đặc biệt, ngươi cứ làm theo quy tắc. Ta rất tò mò hắn có thể đi bao xa?” “Rõ thưa Nhuế Đế, ta nhớ kỹ.” Trưởng lão kia nhẹ gật đầu, lần này sắp xếp quả thực là hắn hơi thiên vị, hắn biết Nhuế Đế sinh ra từ hàn môn, Lục Ly là Tứ Kiếp đỉnh phong duy nhất, không có chút tiếng tăm, không nghe nói là người nơi nào hay thuộc đại gia tộc nào, xem phong cách của hắn không giống như con cháu hào môn. Cho nên trưởng lão này cho ưu ái đặc biệt, Nhuế Đế nói Lục Ly có thể đi vào tốp một trăm, lỡ như hắn không vào được thì Nhuế Đế lúng túng rồi, bởi vậy trưởng lão mới sắp xếp đặc biệt. Chiến đấu không có gì bất ngờ xảy ra, trưởng lão này cố ý sắp xếp tuyển thủ các mặt sức chiến đấu đều không quá mạnh. Nhưng Dư Thiên rất thông minh, lợi dụng tốc độ không ngừng vòng vèo đánh từ xa. Lục Ly giấu thực lực chơi với Dư Thiên nửa canh giờ, cuối cùng áp sát đánh bại người này. Lục Ly lại đổ máu, tự nhiên cũng là hắn cố ý, nếu không thì Dư Thiên này không thể phá mở phòng ngự của hắn. Sau khi Lục Ly bị truyền tống xuống dưới, lẽ tất nhiên nghe thấy vô số tiếng mắng. Có người mắng hắn, cũng có người chửi Dư Thiên, vô số ánh mắt đầy sát khí, xem ra những người này đều tổn thất thảm trọng... Lục Ly mặc kệ những người này, tiếp tục xem cuộc chiến, đặc biệt chú ý thiên tài nghịch thiên được ủng hộ hơi nhiều. Tiếc rằng nhiều người không bày ra thực lực chân chính, dễ dàng đánh bại đối thủ. Nửa ngày sau chiến đấu kết thúc, hơn một nghìn người bị đào thải, lần này cũng nghỉ ngơi mười ngày, Lục Ly về khách điếm tiếp tục bế quan. Trong mười ngày không có người đến quấy rầy hắn, hắn an dật bế quan mười ngày, bắt đầu tỉ võ vòng thứ ba. “Tiểu tử, ta khuyên ngươi trận này trận đừng thắng!"" Khi Lục Ly đi ra khách điếm thì thu được một truyền âm, truyền âm rõ ràng trải qua bí thuật đặc biệt che giấu, không biết từ đâu truyền đến. Người kia âm u nói: “Lần này có nhiều lão ma mua ngươi thua, còn cược số lượng lớn. Nếu ngươi dám thắng thì về sau bước ra Thiên Đế Thành là ngươi chết chắc.” “Ha ha!” Lục Ly cười cười, bay lên, hướng phía bắc thành. Hắn không phải bị dọa từ nhỏ tới lớn.
Chương 3592 Ánh sáng của hạt cơm
Khi bay hướng phía bắc thành, Lục Ly lại nhận vài truyền âm, xem ra lần này càng nhiều người cược lớn, nếu hắn thắng, một khi có cơ hội chắc chắn sẽ bị người phân thây. Tiếp tục tỉ võ, tiếp tục quan sát, lần này bốn trong ba mươi lăm người kia đụng độ nhau, hai bên đều bày ra sức chiến đấu mạnh nhất, hấp dẫn vô số người chú ý. “Rất mạnh, còn có đế binh!” Lục Ly xem hai trận chiến đấu xong âm thầm líu lưỡi, sức chiến đấu của hai người thắng ngang ngửa Lĩnh Chủ bình thường, chắc chắn là sinh ra từ đại gia tộc hoặc là hậu đại của lão ma cường đại nào đó, nếu không thì không thể nào có được đế binh, còn có thần thông bí thuật mạnh như vậy. “Hy vọng lần này đừng gặp đối thủ quá mạnh.” Lục Ly âm thầm cầu nguyện, đợi hai canh giờ thì tới lượt, hắn lập tức vươn thần niệm hướng đối thủ, xem xong trong lòng thở phào một hơi. Là một Ngũ Kiếp hậu kỳ, mang một đống Thần khí cực phẩm, hẳn là con cháu của đại gia tộc, trong mắt tràn ngập ngạo mạn, Lục Ly không lo lắng loại công tử ca như vậy. - Chu Kiến Lương? Ha ha ha ha ha ha! - Là công tử của Chu gia Đại Lâm hoàng triều, Chu gia am hiểu công kích linh hồn, lần này ổn rồi, ha ha ha! - Không sai không sai, hai lần trước lão phu thua mấy nghìn ức Thần Thạch, lần này phải thắng cả vốn lẫn lời! - Tiểu tử Chu gia đánh cho giỏi vào! Bốn phía rộ lên tiếng ồn ào, nhìn Lục Ly liền biết là con cháu hàn môn, sao có được Yêu Hồn cấp cao? Đụng phải một cường giả tinh thông bí thuật linh hồn, phỏng chừng bị đánh bại, thậm chí đánh chết dễ như chơi. “Công kích linh hồn?” Lục Ly nghe thấy bốn phía huyên náo, khóe môi cong lên nụ cười. Huyết Sát Hoàng dạy Vạn Yêu Phệ Hồn Thuật cho hắn đã đại thành, công kích linh hồn bình thường không lọt vào mắt hắn. Lục Ly và Chu Kiến Lương đi vào tỉ võ tràng, Chu Kiến Lương không vội vàng ra tay, nhìn Lục Ly bằng nửa con mắt, nói: - Tiểu tử, ngươi tự nhận thua đi, nếu không thì đợi lát nữa ta công kích, lỡ khiến linh hồn của ngươi xảy ra vấn đề gì thì hối hận không kịp. Lục Ly lộ biểu cảm hoảng loạn vừa đủ, mắt lấp lóe giây lát, cắn răng nói: - Ta không nhận thua, dù chết cũng không chịu thua! - Đây chính là ngươi tự tìm. Chu Kiến Lương cười khẩy, lấy ra một cây sáo, cây sáo khắc thần văn rậm rạp hoa lệ, nhìn liền biết là trọng bảo. Lục Ly ngạc nhiên nhìn, tiểu tử này cũng biết lợi dụng pháp tắc Thần Âm công kích linh hồn? - Giết! Diễn trò phải làm nguyên bộ, Lục Ly rống to một tiếng, thân thể như kiếm bén phóng đi, trong tay xuất hiện một thanh trọng đao, mang theo tiếng gió rít chém mạnh về phía Chu Kiến Lương. - Ánh sáng của hạt cơm! Chu Kiến Lương cười khinh khỉnh, một tay vỗ chưởng tới trước, không gian chấn động, cảm giác như mặt hồ phẳng lặng dâng lên sóng lớn. Lục Ly bị từng lớp dao động không gian đẩy lui, không thể tới gần Chu Kiến Lương. “Hơi thú vị!” Lục Ly trong lòng âm thầm cảm khái một tiếng, không vội vàng nghĩ biện pháp tới gần, mà là không ngừng gào thét, lần lượt xông tới. Chu Kiến Lương cũng không có thả ra công kích linh hồn, mà là như mèo vờn chuột, mỗi lần đợi Lục Ly tới gần sẽ vỗ ra một chưởng, dễ dàng đẩy lui hắn. Lục Ly nhiều lần xông lên lại bị đẩy về, trông hai người như chơi trò chơi, người bên ngoài nhìn mà nóng ruột nóng gan, nhiều người ước gì tự mình lên sân tùng xẻo Lục Ly ra vạn mảnh. Đợi thời gian hai nén hương, Chu Kiến Lương cảm giác đã đủ, kiếm đủ sự chú ý rồi thì đặt cây sáo bên môi thổi. Tiếng sáo êm tai vang lên, Lục Ly bội phục tạo nghệ về âm luật của người này rất cao. “Quả nhiên!” Lục Ly rất nhanh nhận ra một chút năng lượng như có như không lặng lẽ đi vào trong thân thể của hắn, vọt vào linh hồn. Năng lượng này rất đặc biệt, không cảm giác được bất cứ công kích, Long Hồn không tự động hộ chủ. “Lợi hại!” Lục Ly âm thầm gật đầu, nếu là người bình thường thì đã chìm đắm trong tiếng sáo của người này, bất giác trúng chiêu. Lục Ly tin tưởng những năng lượng này chắc chắn có mục đích nào đó, tuy rằng thoạt trông không có tính công kích, nhưng để chúng chui vào trong linh hồn Lục Ly chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề. Lục Ly không có thả ra Vạn Yêu Phệ Hồn Thuật cắn nuốt những năng lượng này, hắn không muốn đánh rắn động cỏ. Một khi hắn cắn nuốt những năng lượng này, Chu Kiến Lương chắc chắn sẽ phát hiện, đến lúc đó hơi khó đánh bại người này, dù gì là con cháu danh môn. Những năng lượng đó âm thầm vào trong linh hồn của Lục Ly, hắn phối hợp làm bộ tinh thần hoảng hốt, dường như chìm trong tiếng sáo. Chu Kiến Lương nhếch mép đùa cợt, tiếng sáo tiếp tục vang lên, trở nên dồn dập hơn. Cùng lúc đó, Chu Kiến Lương chậm rãi đến gần Lục Ly, người bên ngoài mừng rỡ, xem bộ dạng của Lục Ly đã trúng chiêu, đợi Chu Kiến Lương tới gần, một chiêu liền có thể tổn hại nặng Lục Ly, đã rõ bên thắng. Một trưởng lão Thiên Đế Tông ở bên dưới thì thào: - Tiểu tử này sắp thua. Bởi vì lúc trước Nhuế Đế chú ý Lục Ly, cho nên vài người chú ý trận tỉ võ của hắn. Tuy bọn họ đều có kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, nhưng cho rằng Lục Ly không có Yêu Hồn cường đại, hẳn là không chịu nổi công kích linh hồn này. - Ha ha! Nhuế Đế bật cười, hắn mở miệng nói: - Tiểu tử Chu gia thua. - Hả?! Người Thiên Đế Tông ở xung quanh rất bất ngờ, nhìn hướng Lục Ly, trông thấy Lục Ly toàn thân run lẩy bẩy, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, bộ dạng này rõ ràng là trúng công kích linh hồn. Rất nhiều trưởng lão đều có chút không hiểu, nhưng không dám hỏi nhiều. Nhuế Đế đã nói như thế thì tự nhiên có đạo lý của hắn, bọn họ nào dám chất vấn? Bọn họ chỉ có thể vươn ra thần niệm tra xét tình huống của Lục Ly. Có người thần niệm rất mạnh, miễn cưỡng có thể cảm ứng tình huống trong linh hồn của Lục Ly, hắn cảm giác trong linh hồn của Lục Ly rất hỗn loạn, hẳn là bị công kích linh hồn. Yêu Hồn của Lục Ly không có bất cứ động tĩnh, tất cả dấu hiệu đều cho thấy Lục Ly trúng chiêu, hơn nữa rất nghiêm trọng. Chu Kiến Lương cũng nghĩ như vậy, hắn đã cách Lục Ly mấy trăm trượng, giây sau có thể áp sát.
Chương 3593 Ánh sáng của hạt cơm
Một tay Chu Kiến Lương cầm sáo thổi, tay kia lấy ra một thanh đoản kiếm, chuẩn bị một chiêu tổn hại nặng Lục Ly. Vèo! Tốc độ củ Chu Kiến Lương bỗng tăng vọt, thân thể hóa thành tàn ảnh tới gần Lục Ly, nâng lên đoản kiếm đâm mạnh vào ngực Lục Ly. Đoản kiếm này là mảnh nhỏ thánh binh, còn được các đời cường giả trong gia tộc bọn họ tế luyện nhiều năm, sắc bén vô cùng. Oong! Vào thời khắc này, Lục Ly đột nhiên mở mắt ra, trong mắt tràn ngập ánh sáng bạo ngược hung tàn, giống như một con dã thú hung tợn, Chu Kiến Lương nhìn mà linh hồn rung động. Vừa rồi linh hồn của Lục Ly còn một mảnh hỗn loạn, giờ phút này tại sao đột nhiên có thể mở mắt ra? Chu Kiến Lương không nghĩ thông, giờ phút này hắn cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều. Bởi vì một bàn tay khổng lồ tựa như tia chớp chộp tới, bóp cổ của hắn, một tay kia chặt mạnh vào cánh tay hắn, tay Chu Kiến Lương đau nhức, đoản kiếm bị đánh bay, theo sau nắm tay của Lục Ly vung lên đánh vào trán Chu Kiến Lương. Oong! Chu Kiến Lương không phải loại công tử không có một chút kinh nghiệm thực chiến, trong tay hắn lại xuất hiện một món dị bảo, là một quả đồng màu đen, quả đồng mở ra, cương châm màu đen liên tục bắn ra, như mưa to lê hoa bắn về phía ngực Lục Ly. Lục Ly không quan tâm, hắn đã sớm thả ra Bác Long thuật cùng Thiên Giáp thuật, cương châm này có thể đâm chết hắn sao? Lục Ly giơ nắm tay mang theo bảy phần lực lượng đấm mạnh vào đầu Chu Kiến Lương, chỉ dùng bảy phần sức là vì hắn sợ một chiêu đánh chết Chu Kiến Lương. Ầm! Mặc dù là bảy phần sức thì trên mặt Chu Kiến Lương cũng hiện ra ánh sáng vàng nhạt, hẳn là bí thuật phòng ngự nào đó. Nhưng cú đấm đánh cho Chu Kiến Lương mặt đầy máu, nổ đom đóm mắt. Cách cách cách! Cùng lúc đó, cương châm của Chu Kiến Lương bắn trúng ngực Lục Ly, toàn bộ ghim sâu một nửa thì không thể đâm vào tiếp. Lục Ly cảm giác đau nhói, nổi giận huơ nắm tay đột nhiên công kích. Ầm ầm ầm! Nháy mắt mấy chục quyền đập xuống, Chu Kiến Lương bể đầu, hắn biết nếu để Lục Ly đánh tiếp e rằng đầu sẽ nổ tung, hắn rống to: - Ta nhận thua! Biến hóa quá nhanh, bên ngoài rất nhiều người đều không phản ứng lại, mãi đến Chu Kiến Lương hét ra ba chữ này thì trong ngoài thành sôi trào. Vô số người chửi ầm lên, rất nhiều người sát khí đằng đằng, càng nhiều người ngạc nhiên nghi ngờ. Tại sao trước đó Lục Ly còn nửa chết nửa sống, chớp mắt lật ngược ván cờ, Chu Kiến Lương bị thua? Hắn vốn không trúng công kích linh hồn? Hoặc nên nói hắn có bản lĩnh khoảnh khắc đánh tan công kích linh hồn của Chu Kiến Lương! Rất nhiều người lập tức suy nghĩ rõ ràng, bọn họ đều bị Lục Ly lừa, Lục Ly cũng thành công lừa gạt Chu Kiến Lương, thậm chí hắn còn lừa dối một số trưởng lão của Thiên Đế Tông. Oong! Lục Ly cùng Chu Kiến Lương bị truyền tống ra, trước ngực Lục Ly còn cắm vào rậm rạp cương châm, nhưng bây giờ hắn không rảnh rút ra. Phát hiện vô số thần niệm khóa chặt mình, Lục Ly trong lòng thở dài thườn thượt, xem ra muốn không gây chú ý thăng cấp e rằng rất khó. Hắn đã nhận được vô số người chú ý, về sau tỉ võ khó mà thắng dễ dàng như vậy. Hơn năm nghìn người, chỉ có một Tứ Kiếp đỉnh phong, người này còn liên tục thắng ba trận. Quan trọng nhất là vô số người cược số tiền lớn vào hắn, tất cả đều thua. Lục Ly muốn không gây chú ý cũng khó, nếu không có nhiều người cược cho hắn thì còn dễ tính, nhiều người thua Thần Thạch, Lục Ly khó mà không gây chú ý. Lục Ly cũng mặc kệ, nếu cục diện đã như vậy, hắn cũng không có gì để nói, chỉ có thể một đường liều mạng đi lên, có thể vào được tốp mười hay không đành xem số trời. Lục Ly đoán không sai, hai trận tỉ võ tiếp theo hắn đều đụng phải hai Ngũ Kiếp hậu kỳ, hai người này không khinh địch chút nào, dốc hết sức ứng phó. Buộc Lục Ly không thể che giấu thực lực, chỉ có thể thả ra công kích linh hồn mới đánh bại họ được. Lục Ly đánh bại hai người này thì càng thành cái đinh, cái gai trong thịt trong mắt vô số người, bởi vì lại có rất nhiều người thua Thần Thạch. Nhưng cũng có người thắng không ít, nhiều người suy đoán Lục Ly ẩn tàng thực lực, cho nên lựa chọn cược hắn thắng. Tổng cộng so năm trận, ban đầu hơn năm nghìn người, mỗi lần đào thải một nửa, qua năm trận thì chỉ còn hơn một trăm người, đấu thêm một trận là đi vào đấu bán kết. Còn lại hơn một trăm người trừ Lục Ly và ba người khác ra, còn lại đều là Ngũ Kiếp hậu kỳ và Ngũ Kiếp đỉnh phong, hơn nữa mỗi người mang tuyệt kỹ, có thể giết ra từ hơn năm nghìn người thì không thể chỉ dựa vào ăn may, nhất định phải có bản lĩnh áp đáy hòm. Hơn một trăm người, so đấu một vòng còn lại bảy, tám chục người, có một số người may mắn được chọn, gom đủ một trăm người vào bán kết. Lục Ly tu chỉnh mấy ngày, lại bắt đầu một vòng tỉ võ mới, vận may của hắn đã dùng hết, đối thủ là một Ngũ Kiếp đỉnh phong, còn là con cháu danh môn, trên người chắc chắn có trọng bảo. Khiến Lục Ly thở phào một hơi là, hắn cũng không có gặp gỡ ba mươi lăm người được ủng hộ nhiều nhất. Sai, hiện tại không còn là ba mươi lăm người, bọn họ đụng độ nội bộ, trong đó mười ba người bị loại, chỉ còn lại hai mươi hai người. Bây giờ hai mươi hai người này vẫn là một trong những người được ủng nhất, đặc biệt là năm người Vương Ngưng Tuyết, Quan Thiên Thu, Hồ Thạch Mãnh được cho rằng là đệ tử chắc chắn trúng tuyển. Đối thủ tên Trần Gia Nhạc, không quá lớn tuổi, chỉ hơn tám trăm tuổi. Theo như lời đồn thì sức chiến đấu không tính quá mạnh, bởi vì người này rất có thể là bị gia tộc cưỡng ép nâng cao cảnh giới. Lục Ly đã xem chiến đấu của người này, nhưng bởi vì đối thủ không quá mạnh cho nên không thăm dò chi tiết của người này được. Sắp đi vào tốp một trăm, Lục Ly không dám sơ ý, lấy ra nhuyễn kiếm. Thân thể như u hồn lướt đi, hắn chủ động công kích. Trần Gia Nhạc dường như sớm biết Lục Ly giỏi về công kích linh hồn, thân thể lùi nhanh, đồng thời lấy ra một cây búa lớn, đột nhiên chém ra một búa.
Chương 3594 Có chút tài năng
Oong! Lục Ly cảm giác như bầu trời tối sầm, chân trời có một luồng sáng trắng xé rách hư không mà đến, ánh sáng trắng kia tốc độ quá nhanh, không đợi hắn phản ứng lại đã đánh vào người hắn. Bùm! Thân thể Lục Ly bị đánh bay ra, bóng tối bốn phía biến mất, cảnh sắc trở lại như cũ. Lục Ly thầm giật mình, trước đó hắn chưa thấy Trần Gia Nhạc thả ra sát chiêu như vậy, rõ ràng tỉ võ rất kiêng kỵ Lục Ly, vừa lên đã dùng tuyệt chiêu áp hòm. Lục Ly thả ra Bác Long thuật cùng Thiên Giáp thuật có phòng ngự kinh người, công kích vừa rồi chỉ làm rách da chứ không thể bị thương nặng hắn. Lục Ly lắc người, thả ra hơn một trăm phân thân rồi xông về phía Trần Gia Nhạc. Xoẹt! Bầu trời một lần nữa tối sầm, luồng sáng kia tiếp tục bay tới, Lục Ly vẫn không thể tránh thoát, bị luồng sáng dễ dàng đánh bay, phân thân của Lục Ly tuy xông về phía Trần Gia Nhạc nhưng đối phương hoàn toàn lờ đi. “Có chút tài năng.” Lục Ly gật gù, nhưng hắn không sử dụng thần thông khác, tiếp tục xông lên rồi lại bị đánh bay trở về. Vết thương trên người Lục Ly thoạt trông càng lúc càng nặng, nhưng đều là bị thương ngoài da, không cần chữa thương. Giọng nói lạnh băng của Trần Gia Nhạc vang lên: - Ngươi còn có thần thông gì hãy sử dụng hết ra đi, nếu không thì ngươi không đến gần ta được. Lục Ly không xông lên nữa, cười tủm tỉm nói: - Nếu ngươi chỉ biết một chiêu này thì ngươi cũng không cách nào đánh bại ta. Năng lực tự lành của thân thể ta rất mạnh, nào nào, ngươi còn sát chiêu gì cứ dùng hết đi. Hai người đều đợi sát chiêu của đối phương, Lục Ly không sốt ruột, phòng ngự của hắn mạnh mẽ, sát chiêu bình thường không tổn thương hắn được, hắn có thể tiêu hao thời gian. Lục Ly chịu được tiêu hao thời gian nhưng đối phương có chút thiếu kiên nhẫn, hắn suy nghĩ một hồi thì chủ động tấn công Lục Ly. Trần Gia Nhạc liên tục chém mấy búa, Lục Ly nhiều lần bị đánh lùi. Trần Gia Nhạc nhanh chóng kéo gần khoảng cách, khi cách Lục Ly nghìn trượng thì thả ra loại sát chiêu khác. Xoẹt! Lục Ly cảm giác bầu trời lại tối sầm, một luồng sáng bay tới, ban đầu hắn không có cảm giác gì, cho rằng giống như lần trước, nhưng khi luồng sáng lấp lánh bay tới hắn liền cảm giác không thích hợp. Bởi vì trái phải đằng sau, ba phương hướng đều có tia sáng bắn tới, ba tia sáng đợt sau khác với tia sáng đợt trước, ba tia sáng này có khói đen bay đằng trước, rõ ràng là sát chiêu đặc biệt. Tuy phòng ngự của Lục Ly cường đại nhưng hắn không muốn cứng rắn đỡ, lỡ người này còn có sát chiêu đặc biệt lợi hại khác thì sao? Hắn mà bị thương nặng thì dễ bị đánh bại. Lần đầu tiên Lục Ly đánh ra Vô Vọng Thần Phù, nhưng không phải trực tiếp thả ra, mà là ẩn chứa trong ánh đao. Hắn đột nhiên chém ra ba đao, mỗi đường đao đều ẩn chứa một Vô Vọng Thần Phù. Ầm ầm ầm! Ba ánh đao và ba luồng sáng va chạm vào nhau phát sinh tiếng nổ nhức óc, không gian bị xé rách, sóng dao động khiến thần văn tỉ võ tràng rung rung, bốn phía nhấp nháy ánh sáng rực rỡ. Đêm tối biến mất, Lục Ly vung chiến đao liên tục chém ra, ba ánh đao xé gió chém hướng Trần Gia Nhạc. Vẻ mặt Trần Gia Nhạc kinh hoàng, lấy một tấm chắn to ra giơ đằng trước. Ầm ầm ầm! Trần Gia Nhạc bị đánh bay, bị chấn khí huyết tuôn trào, sắc mặt trở nên xanh mét, tấm chắn suýt chút bị nổ nát, hắn không ngờ rằng uy lực công kích của Lục Ly lớn như vậy. Không chỉ riêng là Trần Gia Nhạc, vô số người xem cuộc chiến ở bên ngoài cũng rất là kinh ngạc. Mấy trận chiến trước của Lục Ly hoặc là dựa vào thân thể cường đại, hoặc là dựa vào công kích linh hồn, đây là lần đầu tiên thả ra thần thông sát chiêu, không ngờ rằng uy lực lớn như vậy. - Tiểu tử này quả nhiên ẩn tàng sức chiến đấu! Có người âm thầm chửi thề, nếu biết trước sức chiến đấu của Lục Ly mạnh như vậy thì bọn họ luôn cược hắn thắng, hiện giờ đã giàu to, Lục Ly hố bọn họ quá sâu. - Nhuế Đế, lão nhân gia người quả nhiên là tuệ nhãn biết anh hùng. Một trưởng lão của Thiên Đế Tông đến gần Nhuế Đế, cảm thán rằng: - Tiểu tử này luôn luôn giấu dốt, phỏng chừng có nhiều thủ đoạn chưa dùng. Ước chừng hắn sẽ thắng trận này, đủ sức vào tốp một trăm. Nhuế Đế, lão nhân gia người nói trúng hết. - Đáng tiếc cảnh giới hơi kém. Nhuế Đế cảm khái một tiếng, nói: - Đại điển chiêu sinh lần này có quá nhiều thiên tài tuấn ngạn, tiểu tử này phỏng chừng rất khó vào tốp mười, vào tốp hai mươi còn hơi khó. Nếu như có thể tăng lên tới Ngũ Kiếp thì phỏng chừng còn hy vọng! - Ừm! Trưởng lão ở xung quanh đều phụ họa, không phải khinh thường Lục Ly, mà là lần này có quá nhiều cường giả trẻ tuổi, cực kỳ khó vào tốp hai mươi. Đúng như trưởng lão Thiên Đế Tông nói, Lục Ly cuối cùng ‘khó khăn’ chiến thắng Trần Gia Nhạc, đây còn là trong tình huống hắn không sử dụng Hào Giác. Dựa vào Vô Vọng Thần Phù, Lục Ly đánh nát tấm chắn của Trần Gia Nhạc, công kích của hắn có thể khiến Trần Gia Nhạc bị thương. Ngược lại công kích của Trần Gia Nhạc không cách nào khiến Lục Ly trọng thương, kết cục rất rõ ràng. Lục Ly thành công thăng cấp, khiến một đám người càng hận hắn hơn, nhiều người không tin, cho rằng chắc chắn Lục Ly sẽ thua, cho nên liên tục cược Lục Ly thua, nhiều người đã phá sản. Lục Ly vẫn ở lại quảng trường quan sát trận chiến sau, bây giờ ít người, ai nấy đều là tinh anh, rất có thể trong số những người ở lại sẽ có người đụng độ với hắn, cho nên hắn nhất định phải cẩn thận quan sát trận chiến của từng người, cố gắng mò rõ chi tiết của bọn họ. Nửa ngày sau kết thúc chiến đấu, bảy mươi tám người thăng cấp, những người còn lại không đánh tiếp, Thiên Đế Tông trực tiếp chọn người đặc biệt. Người được tuyển ra đều khiến mọi người tâm phục khẩu phục, có Nhuế Đế ở đây, không ai dám gian lận. Chọn xong một trăm người, Thiên Đế Tông ban cho mỗi người một phần thưởng, đều là đan dược hàng đầu. Cuối cùng trưởng lão kia tuyên bố, nửa tháng sau tổ chức đấu bán kết, đến lúc đó không tỉ võ ở chỗ này mà đi gần Thiên Đế Phong ở mạn bắc, trưởng lão này còn nói đến lúc đó tông chủ của họ có lẽ sẽ tự mình đến.
Chương 3595 Đấu bán kết
- Tông chủ! Vô số người mắt sáng lên, tông chủ của Thiên Đế Tông tuy không phải người mạnh nhất Thiên Đế Tông nhưng cũng là cường giả tuyệt đỉnh xếp mười hạng đầu Vô Tận Thần Khư, còn là hoàng đế của Thiên Đế hoàng triều, có quyền thế chí cao vô thượng. Quy tắc đấu bán kết thông thường sẽ thay đổi, cho nên không ai biết sẽ là cái gì, trưởng lão này cũng không nói, bảo nửa tháng sau đi Thiên Tiên Phong sẽ biết. Đám người Lục Ly lục tục trở về. Sau khi về, Lục Ly lập tức bế quan, nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị đấu bán kết. Lục Ly cũng muốn tranh thủ nửa tháng đánh sâu vào đợt cuối, xem thử có thể tham ngộ bí thuật linh hồn đến đại thành không, nếu bí thuật đó mà đại thành thì xác suất thành công sẽ cao hơn một chút. Oong! Năm ngày sau, cấm chế thần văn ở bên ngoài sáng lên, Lục Ly nhướng mày, không có mở ra thần văn cấm chế, mà là thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng bên ngoài, rất nhanh hắn sầm mặt xuống. Vẫn là nữ nhân kia, người lần trước muốn thu mua Lục Ly đánh gian lận. Lục Ly suy nghĩ một hồi không có mở ra thần văn, mà là trực tiếp truyền âm hỏi: “Tiểu thư, ngươi lại đến có chuyện gì?” Nàng cười tủm tỉm nói: - Hi hi, Lục công tử, ta phụng mệnh của chủ tử nhà ta đến tặng quà, cũng muốn kết giao bằng hữu với Lục công tử! Lục Ly trầm ngâm giây lát, mở ra thần văn cho người này vào, sau đó đóng lại vòng bảo hộ thần văn. Lục Ly lạnh lùng nói: - Tiểu thư, lần trước ta đã nói rõ ràng, nếu ngươi vẫn như cũ thì đừng tốn nước miếng. - Lục công tử đừng tức giận! Nữ nhân cười cười lấy một nhẫn không gian ra, nói: - Lục công tử, ta lần này thật sự đến tặng quà, trong này có một bộ chiến giáp phòng ngự siêu mạnh, một viên Trấn Hồn Đan hàng đầu, một viên đan dược có thể khiến ngươi trong khoảng thời gian ngắn sức chiến đấu tăng vọt. Ngoài ra còn có một loại độc dịch, sử dụng loại độc dịch này dung hợp vào binh khí của ngươi, chỉ cần khiến đối thủ đổ máu thì độc dịch sẽ lập tức đi vào trong thân thể, khiến Thần Lực của đối thủ hỗn loạn. - Ồ? Lục Ly sửng sốt, sau đó hiểu ngay, lạnh lùng hỏi: - Các ngươi muốn ta luôn luôn thắng? Vậy thì các ngươi sẽ kiếm càng nhiều Thần Thạch? Nữ nhân không che giấu mục đích của chính mình, nói: - Lục công tử muốn vào tốp mười, chúng ta cũng muốn kiếm Thần Thạch, hai bên cùng thắng đúng không nào? - Tỉ võ có thể dùng đan dược như vậy? Có thể dùng độc? Lục Ly hỏi ngược lại, nếu hắn phá quy củ, lỡ bị người của Thiên Đế Tông phát hiện, đến lúc đó trực tiếp hủy bỏ tư cách thì hắn đi đâu kêu oan ? - Ha ha ha! Nữ nhân cười tươi như hoa, nàng nói: - Lục công tử hình như rất ngây thơ? Nhiều người luôn dùng đan dược tăng lên sức chiến đấu, chẳng lẽ ngươi không phát hiện? Còn về độc, miễn không phải là chất độc quá ác, chỉ cần không hại tính mạng hoặc khiến linh hồn người ta xảy ra vấn đề thì không ai quản. Thứ này chỉ khiến Thần Lực hỗn loạn, rất bình thường. Lục Ly nhẹ gật đầu, nói: - Hiểu rồi, ta nhận đồ, đa tạ! Nữ nhân đứng lên, mỉm cười nói: - Lục công tử, vậy thiếp thân xin chúc ngươi kỳ khai đắc thắng. Nữ nhân đã rời đi, Lục Ly nhận lấy nhẫn không gian, bên trong quả nhiên có một bộ chiến giáp, hai bình đan dược, bên trong ghi chú rõ sử dụng, còn có một loại chất lỏng. Lục Ly lấy chiến giáp ra, chiến giáp này là màu đen, thần văn dày đặc, còn có chữ thần bí, chiến giáp này khá cổ xưa, hẳn là một món báu vật siêu mạnh. Lục Ly lập tức luyện hóa chiến giáp, mặc kệ có ích hay không, cứ luyện hóa trước, phút then chốt có thể ngăn trở một lần công kích cũng đáng giá. Lục Ly không chạm vào hai viên đan dược, càng không dùng chất độc. Tiếp tục bế quan tu luyện, mười lăm ngày qua mau, Lục Ly xuất quan, rất nhiều người bay hướng mạn bắc, Lục Ly bay đi theo. Lục Ly không lo lắng dọc đường bị người ám sát, vì khắp nơi đều có quân sĩ tuần tra, nếu ai dám xằng bậy tức là đối địch với Thiên Đế Tông. Gần Thiên Đế Thành mà khiêu khích Thiên Đế Tông thì dù là ai chỉ có kết cục là chết. Cho nên Lục Ly tuy nhận được rất nhiều uy hiếp, nhưng hắn vẫn dửng dưng. Thiên Tiên Phong nằm ở mạn bắc mười vạn dặm cách phía bắc thành, bên này vẫn luôn là diễn võ tràng của Thiên Đế Tông, nhiều đệ tử tỷ thí ở đây. Đã có vô số người vây quanh chỗ này, đưa mắt nhìn không thấy được tận cùng, phỏng chừng ít nhất đến mấy trăm vạn, thậm chí nghìn vạn người. Một ngọn núi to lớn cao chót vót, bốn phía là đồng bằng. Phía tây và phía đông Thiên Tiên Phong dâng lên hai màn sáng to lớn, xem ra sẽ so tài trong hai màn sáng này. “Tại sao là hai màn sáng?” Lục Ly có chút nghi hoặc, một trăm người tỉ võ, hai màn sáng? Hơn nữa hai màn sáng quá lớn, mỗi màn sáng rộng cỡ mấy vạn dặm, hai người tỉ võ trong đó thì hơi rộng. Chẳng những Lục Ly thắc mắc, nhiều người xung quanh cũng khó hiểu, cho nên rất nhiều người bàn tán xôn xao, vô số ánh mắt đều nhìn Thiên Tiên Phong, chờ người của Thiên Đế Tông vạch đáp án. Người ngoài không được lên Thiên Tiên Phong, đám người Lục Ly là tuyển thủ tỉ võ cho nên có tư cách đi lên. Lục Ly lên đỉnh núi, phát hiện trên này chẳng những có trưởng lão của Thiên Đế Tông, còn có nhiều người trẻ tuổi, ít nhất có mấy trăm người. Công tử khí độ phi phàm, tiểu thư hoa dung ngọc mạo, đều rất trẻ tuổi, cảnh giới cũng rất cao, có ba mươi mấy người thậm chí đều đạt đến Lĩnh Chủ cảnh. “Nhiều Lĩnh Chủ như vậy, quả nhiên là đệ nhất thiên hạ tông.” Lục Ly âm thầm líu lưỡi, nhưng nghĩ đến toàn bộ Vô Tận Thần Khư vốn Lĩnh Chủ nhiều như chó, là đệ nhất tông phái Vô Tận Thần Khư, võ giả cấp Lĩnh Chủ đúng là chẳng là gì với họ, phỏng chừng có nhiều cấp Đế. “Ta nhất định phải gia nhập Thiên Đế Tông, nhất định!” Lục Ly thầm siết chặt nắm tay, ánh nhìn kiên định hơn bao giờ hết. Thiên Đế Tông mạnh như vậy khiến hắn càng thêm kiên định niềm tin. Phải gia nhập Thiên Đế Tông mới có thể cứu Tượng Linh Lung, Lục Linh ra, mới có cơ hội tìm được đường về nhà. Một trăm người đã đến từ lâu, hơn tám mươi nam nhân, mười mấy nữ nhân.
Bình luận facebook