-
Chương 1216-1220
Chương 1216 Tự lĩnh tộc pháp
Hơn nữa địa vị Lục Trảm Thiên ở Lục gia cũng không thấp, dám thẳng tay nện Lục Trảm Thiên thì chỉ có thể là con em trực hệ, mà con em trực hệ Lục gia các nàng đều rất quen, người này lại vô cùng lạ mặt. Một cái tên ẩn ẩn hiện ra trong đầu! Trúc tiểu thư là người đầu tiên đoán được, đôi mắt đẹp sáng rực lên như sao trời, khóe miệng ngậm lấy ý cười nhàn nhạt, lại không lên tiếng, mà chỉ dùng ánh mắt pha chút thương hại nhìn Lục Trảm Thiên. Lục Trảm Thiên bị Lưu quản sự quát lạnh nhắc nhở, lại vẫn không tỉnh ngộ, cứ thế xách kiếm bất thần đâm tới sau lưng Lục Ly. Lục Ly không động thủ mà chỉ quay đầu nhìn Lục Trảm Thiên một cái, ánh mắt băng lãnh như dã thú cuồng nộ, không mang theo chút cảm tình nào, sát khí khủng bố tuôn trào trên thân. - A... Lục Trảm Thiên không có quá nhiều kinh nghiệm thực chiến, bị Lục Ly trừng mắt quét nhìn một cái, lập tức dọa cho cả người khẽ run lên. Lục Ly giết qua bao nhiêu người? Sát khí trên thân sao mà khủng bố? Đừng nói Lục Trảm Thiên, dù có là trưởng lão Lục gia bình thường đều chịu không được sát khí khủng khiếp đến vậy. - Ngươi, ngươi... Lục Trảm Thiên đứng ngây nơi xa, răng lợi run lên bần bật, lắp bắp nói: - Ngươi rốt cục là ai? - Ha ha! Hàm tiểu thư và Trúc tiểu thư bay vụt xuống, đồng thời khom lưng hành lễ, nhìn Lục Ly mỉm cười nói: - Gặp qua Ly công tử. - Ly công tử? Lục Trảm Thiên nhướng mày, sau đó tròng mắt co rụt lại, toàn thân khẽ run lên, thấp giọng hỏi: - Ngươi... ngươi là Lục Ly? Lục Ly nhàn nhạt liếc Lục Trảm Thiên một cái, nói: - Mất mặt xấu hổ, tự mình về lại gia tộc lĩnh tộc pháp đi, lần sau nếu ta còn nghe được ngươi lấy tên tuổi Lục gia ra hoành hành ngang ngược thì tự gánh lấy hậu quả. - Trảm Thiên biết sai rồi! Lục Trảm Thiên lập tức quỳ xuống, lúc này hắn đã không thèm để ý tới chuyện bị mất thể diện trước mặt hai vị tiểu thư xinh đẹp, dập đầu nói: - Ly thiếu bớt giận, Trảm Thiên cam đoan không có lần sau, ta lập tức đi về tự lĩnh tộc pháp. Vừa đứng dậy, Lục Trảm Thiên trực tiếp bay ra biệt viện, một khắc cũng không dám dừng lại, thậm chí không thèm để ý tới hai vị tiểu thư tại trường. Mỹ nhân cố nhiên quan trọng, nhưng nếu Lục Ly tức giận, đừng nói hắn, dù có là phụ thân hắn cũng tự thân khó bảo. Lúc này địa vị Lục Ly tại Lục gia đã hoàn toàn vượt qua Lục Chính Dương, chỉ bằng một câu nói của Lục Ly liền có thể khiến cả nhà hắn đi đứt. Đợi Lục Trảm Thiên đi rồi, Lục Ly mới đứng dậy quay sang hai vị tiểu thư mỉm cười nói: - Chào hai vị tiểu thư, gia môn bất hạnh, đã khiến hai vị chê cười. - Ha ha... Tiểu thư váy xanh khẽ cười nói: - Không sao, thật ra là chúng ta quấy rầy Ly công tử, các bậc cha chú bàn chuyện tại Thần Khải Thành, chúng ta nhàm chán nên mời nhờ Trảm Thiên công tử dẫn đi dạo. Hì hì, chúng ta ở lại đây mấy ngày, chắc không quấy nhiễu Ly công tử đâu nhỉ? Ly công tử, ta tên Doãn Thanh Trúc, là người của Vấn Tiên Điện, gia phụ Doãn Thiên Hạo, trước đây tại hạ từng gặp qua Ly thiếu ở Phật sơn. - Doãn Thanh Trúc? Ánh mắt Lục Ly thoáng hiện vẻ mông lung, hắn nhớ tới một vị mỹ nhân tuyệt sắc, một vị nữ tử mù lòa bẩm sinh, Doãn Thanh Ti. Hai người chỉ khác một chữ, không biết đời này hắn còn có thể nhìn thấy Doãn Thanh Ti không nữa? Vị nữ tử mù bẩm sinh kia chính là người từng có đại ân với hắn. - Doãn Thiên Hạo? Rất nhanh Lục Ly liền hiểu ra, hình như Doãn Thiên Hạo là con trai điện chủ Vấn Tiên Điện, xem ra vị tiểu thư này chính là một trong những tiểu thư trực hệ của Vấn Tiên Điện. Nữ tử váy dài màu hồng phấn còn lại cũng hành lễ nói: - Tại hạ Trần Tử Hàm, gia gia ta là Trần Thiên Kiêu. - Đại tiểu thư Xích Nguyệt Trai. Lục Ly khẽ gật đầu, lãnh đạm nói: - Nếu hai vị đã muốn nghỉ lại đây, vậy cứ tùy ý, các ngươi ở xa tới là khách, Lưu quản sự chú ý chiêu đãi hai vị tiểu thư cho tốt. - Đa tạ Ly thiếu. Hai vị tiểu thư đều rất hiểu chuyện, khẽ cười theo gót Lưu quản sự rời đi, không hề có ý dây dưa gì thêm với Lục Ly. Lục Ly lắc đầu, tiếp tục vừa câu cá vừa ngồi xếp bằng tu luyện. Hai vị tiểu thư ở lại là có mục đích gì? Trong lòng Lục Ly rất rõ, không ngoài là muốn làm quen với hắn, giúp Vấn Tiên Điện và Xích Nguyệt Trai tranh thủ thêm càng nhiều lợi ích, hoặc là tác động để Lục Ly không tiến đánh hai nơi kia, hoặc cũng có thể là hai người muốn dùng mỹ nhân kế mê hoặc hắn. Nơi này rất không sai, trong thời gian ngắn Lục Ly không muốn rời đi, liền cũng mặc kệ các nàng. Hai người không khả năng đến cả mặt mũi cũng không cần, tự động leo lên giường hắn được. Lục Ly một bên tu luyện, một bên tiếp tục cảm ngộ Tuyến Lộ Thiên Đồ, hắn đã cảm ngộ được gần nửa bức tiểu đồ thứ hai. Mặt khác trong tay hắn còn cầm Thiên Tà Châu, chậm rãi vận chuyển Huyền lực, lớp phong ấn thứ hai trên Thiên Tà Châu đã có thể luyện hóa, chỉ là tốc độ thực sự quá chậm. Cứ án theo tốc độ này mà tính, không có thời gian hai năm, Lục Ly muốn luyện hóa lớp phong ấn thứ hai của Thiên Tà Châu là điều không thể. Tốc độ tu luyện ở đây cũng rất chậm, nếu đi Hỏa Ngục, Lục Ly toàn lực tu luyện, tập trung luyện hóa Thiên Tà Châu, ước chừng chỉ cần hơn một năm liền có thể luyện hóa. Hơn nữa ở Hỏa Ngục tốc độ cảm ngộ cũng nhanh hơn đáng kể. Chỉ tiếc hiện tại Lục Ly không thể quay về Hỏa Ngục, hắn cần chờ thế lực Trung Châu triệt để ổn định mới có thể rời đi. Bằng không một khi xảy ra nhiễu loạn, hắn lại phải chạy ngược chạy xuôi. Cá không ngừng cắn câu, Lục Ly lại nhắm mắt làm ngơ, câu cá chính là để rèn luyện tâm cảnh, chứ nếu muốn bắt cá Lục Ly chỉ cần vỗ xuống một chưởng liền có thể nện chết cả trăm con. Tu luyện không thời gian, rất nhanh ánh trăng buông xuống, Lục Ly mở mắt ra, đứng dậy đi về phía đình viện, hắn tới đây chủ yếu là để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, tu luyện cũng không vội ở nhất thời. - Khanh khách. Đi vào đình viện, mới vừa tiến vào gian phòng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, đột nhiên hắn nghe được có tiếng cười của nữ tử vang lên, xen lẫn với đó còn có tiếng hắt nước...
Chương 1217 Bạch Hạ Sương bị tập kích
Xuyên qua cửa sổ, Lục Ly vô thức nhìn sang biệt viện bên cạnh, bất chợt thấy được một màn vô cùng hương diễm. Dưới ánh trăng, cửa sổ lầu các phía đối diện mở ra, chỉ là nơi ấy vẫn có một tầng rèm cửa mỏng manh che lại. Lục Ly ẩn ẩn thấy được trong gian phòng đối diện đặt một chiếc thùng tắm, hai vị tiểu thư xinh đẹp chính đang tắm gội, hai người hắt nước lên nhau, tiếng cười vang lên như chuông bạc, thân hình mỹ miều đong đưa, phong quang tuyệt hảo nhìn không sót chút gì... - Quá phóng túng... Lục Ly không còn gì để nói, hai vị tiểu thư biết rõ bên cạnh là sân viện hắn đang ở, lại vẫn cố ý mở cửa sổ ra, còn cười nói tự nhiên như không, đây là muốn dẫn sói vào nhà? Hơn nữa trong mỗi gian phòng vốn đều có cấm chế, hai vị tiểu thư tắm gội lại không bóc mở cấm chế, ý vị trong đó chắc không cần nói cũng hiểu. Đây rõ ràng là muốn sắc dụ Lục Ly, sợ là nếu Lục Ly cứ vậy bay thẳng vào trong phòng đối phương, hai vị tiểu thư chắc sẽ ưỡm ờ tự mình bò lên giường mất. Kẹt kẹt… Lục Ly nhìn một lúc liền đóng cửa sổ lại, hai vị tiểu thư thiên tư quốc sắc, nhưng ý chí lực của Lục Ly sao mà cường đại, cái loại tự dâng lên cửa này, tâm tính hẳn rất phóng đãng, Lục Ly làm sao động tâm cho được? - Ai... Thấy Lục Ly đóng lại cửa sổ, hai vị tiểu thư đồng thời ngưng trêu đùa, trong đôi mắt đẹp của cả hai thoáng chớp qua một tia đắng chát và phẫn nộ. Hai người vứt bỏ liêm sỉ, ý đồ dụ hoặc Lục Ly, lại không ngờ Lục Ly chẳng thèm ngó ngàng gì tới bọn họ. Mấy ngày sau đó, Lục Ly vẫn cứ rất nhàn nhã, ngày ngày tu luyện, câu cá bên hồ, thỉnh thoảng lại phẩm trà, ngắm nhìn phong cảnh. Ngay ngày hôm sau, hai vị tiểu thư dạo quanh hồ một vòng, hy vọng có thể hấp dẫn chú ý từ Lục Ly, đáng tiếc Lục Ly một mực nhắm mắt tu luyện, căn bản không để ý tới hai người. Vào đêm, đợi sau khi Lục Ly về lại đình viện nghỉ ngơi, Doãn Thanh Trúc chủ động tới mời, hẹn Lục Ly đánh cờ, nhưng bị Lục Ly cự tuyệt. Mặc dù ngoài mặt hắn có vẻ rất khách khí, nhưng trong thâm tâm lại cự người ngoài ngàn dặm, không nguyện ý tiếp xúc quá nhiều. Đến ngày thứ ba, hai vị tiểu thư rời đi, hai người đều biết Lục Ly nhìn mình không vừa mắt, tiếp tục ở lại chỉ có tự rước lấy nhục. Lục Ly vốn tưởng là rốt cục cũng được an tĩnh, nhưng sang ngày thứ tư, trên đảo lại lần nữa tới mấy vị khách nhân, hơn nữa còn là khách nhân mà Lục Ly không thể không ra mặt tiếp đãi. Lục Hồng Ngư tới, Dạ Vũ tới, ngoài ra còn kéo thêm một người khác là đệ nhất tiểu thư Vấn Tiên Điện, Doãn Thanh Lý. Dạ Vũ là muội muội Dạ Lạc, trước kia cũng tính quen thuộc, Doãn Thanh Lý là bạn tốt của Dạ Vũ, cùng theo Dạ Vũ đến đây, Lục Ly ít nhiều cũng phải nể mặt. So với Doãn Thanh Trúc, tư sắc Doãn Thanh Lý càng hơn mấy phần, tính ra phải ở cùng cấp bậc với Khương Khinh Linh Cơ Mộng Điềm, vượt xa Dạ Vũ. Càng khiến Lục Ly chú ý chính là vị tiểu thư này rất thẹn thùng, hơi tí lại đỏ mặt, tròng mắt không dám nhìn thẳng vào Lục Ly, nếu không phải Lục Hồng Ngư giới thiệu nói vị này là đệ nhất tiểu thư Vấn Tiên Điện, Lục Ly thực sự không dám tin tưởng. Mà lại Doãn Thanh Lý đã đột phá Nhân Hoàng, danh hiệu đệ nhất tiểu thư quả nhiên không phải nói suông, Lục Hồng Ngư len lén nhắc nhở, nói vị tiểu thư này tương đối thẹn thùng, trước nay không thích tiếp xúc với nam tử khác giới. Thật ra lúc ở hội đấu giá Vạn Phật Thành, Lục Ly từng nghe qua giọng của vị tiểu thư này, chỉ là khi ấy dung nhan bị che khuất nên Lục Ly mới không có ấn tượng. Vị tiểu thư này không chỉ thẹn thùng, ngoài ra còn có một đặc điểm thú vị, đó là làn da đặc biệt trắng, trắng như mỡ đông, óng ánh long lanh. Đương nhiên. Lục Ly không chút động tâm, hắn đã có ba vị giai nhân, đồng thời còn có quá nhiều chuyện cần phải làm, không tâm tư đâu mà đi phong hoa tuyết nguyệt. Hơn nữa nàng là đệ nhất tiểu thư Vấn Tiên Điện, nếu thu lại chỉ có thể thu làm thiếp, như vậy chắc hẳn Vấn Tiên Điện sẽ không đồng ý. Lục Ly ứng phó với chúng nhân một phen, hỏi dò Lục Hồng Ngư về tình hình bên ngoài, nghe nói tiến độ thôn tính của các gia tộc đều tương đối thuận lợi, mặc dù vấp phải kháng cự không nhỏ song đều bị trấn áp thẳng tay. Hắn cũng không mấy để tâm, mặc cho ba người tự mình đi chơi, riêng hắn thì lại tiếp tục khôi phục cuộc sống an nhàn thường ngày. - Lục Ly ca ca, chúng ta đi chơi thuyền đi! - Lục Ly ca ca, ngươi ngày ngày tu luyện không chán à? Đi chơi với chúng ta, chúng ta chuẩn bị sẵn cơm dã ngoại rồi. - Ly ca ca, ngươi kể cố sự ở Thí Ma Thành cho ta nghe được không! Ca ca ta cứ mãi không chịu kể. - Ly ca ca... Hắn muốn an tĩnh, Dạ Vũ lại khăng khăng không cho hắn như ý, ngày ngày líu ríu vây quanh người hắn. Lục Ly hết cách với cô bé tinh linh cổ quái này. Đương sơ ở Vạn Phật Sơn từng nhận nàng làm muội muội, giờ không thể tùy tiện mặc kệ, chỉ còn cách đành chịu ứng chuyện với nàng. Dạ Vũ không chút dè dặt, ngày ngày lôi kéo Lục Ly và Lục Hồng Ngư Doãn Thanh Lý du ngoạn tứ xứ. Doãn Thanh Lý rất ít nói chuyện, mỗi khi ánh mắt Lục Ly đảo qua, mặt nàng đều đỏ ửng, ngượng ngùng không thôi. Có ba đại mỹ nhân bồi cùng, Lục Ly ngược lại khoái hoạt, chỉ là không có thời gian tu luyện. Chẳng qua ở chỗ này tốc độ tu luyện rất chậm, Lục Ly cũng không mấy bận tâm. - Hí hí... Sau mấy ngày ngủ say, cuối cùng Tiểu Bạch cũng tỉnh lại, khiến nơi đây càng thêm phần náo nhiệt, Tiểu Bạch ngày ngày chạy loạn, quấy cho trọn cả Hồ Tiên Đàm không được an bình, tôm cá trong đầm nước hay dã thú phụ cận đều gặp tai vạ... Nửa tháng sau! Quãng thời gian nhàn nhã của Lục Ly chính thức kết thúc, Bát trưởng lão tiến đến bẩm báo tin tức, nói Bạch Hạ Sương thiếu chút bị tập kích, Lục Chính Dương nhận được tin, biết không thể giấu diếm, vội chuyển cáo chi tiết cho Lục Ly. - Sương nhi bị tập kích? Ánh mắt Lục Ly thoáng chuyển lạnh, mặc kệ đám Dạ Vũ Doãn Thanh Lý cũng đang tại trường, phẫn nộ quát nói: - Đám Địa Tiên kia chết hết rồi à? Dặn trông chừng mà cũng không trông chừng nên thân, nếu Sương nhi có gì bất trắc, ta chém sạch bọn hắn!
Chương 1218 Tây Quỳ Thành 1
Bát trưởng lão biết Lục Ly tất sẽ phát nộ, bởi thế không dám giấu diếm tin tức Bạch Hạ Sương bị tập kích, bằng không sau này để Lục Ly biết được, sợ rằng Lục Chính Dương và hắn đều sẽ bị trách tội. Khí thế Lục Ly rất đáng sợ, Dạ Vũ và Doãn Thanh Lý đều bị hù không nhẹ. Chẳng qua ánh mắt hai người lại đều lóe lên một tia hâm mộ, nếu các nàng xảy ra chuyện mà cũng có nam tử nổi giận vì mình như thế, thật là hạnh phúc biết bao! - Hồng Ngư tỷ, ngươi chiêu đãi các nàng, ta đi ra xem xem, hừ hừ! Lục Ly không tâm tư để ý đám người Lục Hồng Ngư, cứ thế dẫn theo Bát trưởng lão truyền tống đi Thần Khải Thành, vừa ra truyền tống trận hắn liền lập tức hỏi dò: - Giờ Sương nhi đang ở đâu? Là ai dám tập kích nàng? - Tây Quỳ Thành! Bát trưởng lão vội vàng giải thích nói: - Theo như tin tức truyền về, tựa hồ là tàn quân Cơ gia tập kích Hạ Sương. - Tỷ ta thì sao? Nàng ở đâu? Lục Ly lấy ra địa đồ tra xem, Bát trưởng lão giải thích nói: - Linh tiểu thư tọa trấn ở Bách Hoa Thành mặt phía bắc, Hạ Sương nghe nói là cùng theo đại quân xuất chinh, lúc đang tấn công một tòa Linh Sơn thì bị phục kích. - Ta đi Bách Hoa thành! Lục Ly không hỏi gì thêm, cứ thế sầm mặt bay vào trong thành. Lục Ly nghênh ngang bay vào, lập tức kinh động rất nhiều người trong thành, lúc này đại lão các thế lực đều tại trường, vô số thần niệm lập tức quét tới. Rất nhiều đại lão thấy được Lục Ly mặt đen như đáy nồi, sát khí đằng đằng bay tới, không biết là đã xảy ra chuyện gì? Có một tên bá chủ Hải Châu trước giờ luôn muốn gặp Lục Ly, nay thấy Lục Ly lập tức lao đến, định ngăn lại Lục Ly. - Lục Điện Chủ, tại hạ Hải Châu... Từ đằng xa hắn đã lên tiếng quát to, cấp tốc bay áp sát lại gần Lục Ly. Lúc này Lục Ly chính đang trong cơn phẫn nộ, bá chủ Hải Châu kia lại chỉ là một tên Nhân Hoàng đỉnh phong cỏn con mà cũng dám cản đường hắn... Xuy xuy... Bản Mệnh Châu chớp hiện, ngưng tụ ra một đạo Linh Phong thổi tới, bao phủ lấy người kia, đối phương lập tức trúng chiêu. Lục Ly đưa tay vỗ ra một chưởng, trực tiếp nện người kia rớt xuống. Hưu! Lục Ly không nhìn lại dù chỉ một lần, trực tiếp xông thẳng vào trong Truyền Tống Trận, thấy mười tên quân sĩ nơi đó đều bị hù sợ, cả đám đứng ngây không nhúc nhích, lập tức cả giận quát nói: - Chết hết cả rồi à? Sao không mở ra Truyền Tống Trận? - Vâng, vâng, Ly thiếu, lập tức mở ngay! Một tên thống lĩnh hồi thần lại, vội vàng quỳ xuống hành lễ, sau đó sai đám quân sĩ mở ra truyền tống trận, truyền tống trận lấp lánh quang mang, cột sáng đâm thẳng tận trời, rất nhanh Lục Ly đã tan biến trong Truyền Tống Trận. - Đã xảy ra chuyện gì? Mấy ngàn đạo thần niệm trong thành cấp tốc quét tới, thấy được trường cảnh bá chủ Hải Châu bị Lục Ly vung chưởng đánh bay, nghe thấy tiếng quát phẫn nộ của Lục Ly, ai nấy đều không khỏi cả kinh. Trong ấn tượng của rất nhiều người, ngày thường tính tình Lục Ly luôn rất không sai, nhưng nếu có ai trêu chọc hắn, hậu quả liền khó mà tưởng tượng. Lúc này Lục Ly phẫn nộ như thế, nhất định là có người trêu chọc hắn, xem ra... Chắc sẽ rất nhiều người đầu lâu rớt đất. - Bạch Hạ Sương bị tập kích? Tin tức yên ắng lưu chuyển, trong thành lập tức rộ lên một mảnh xôn xao, Bạch Hạ Sương... đó là một trong những ái thê của Lục Ly, là bảo bối trong lòng Lục Ly, ai lại cả gan dám tập kích Bạch Hạ Sương? Thế không phải muốn bị diệt tộc thì là gì? Bách Hoa Thành sớm đã bị dẹp xong, bởi vì người Bách Hoa Các chạy trốn từ trước, Lục Linh dẫn theo đại quân đi qua liền nắm xuống. Sau khi chiếm được Bách Hoa Thành, Lục Linh điều động sáu lộ đại quân chia binh đi tranh đoạt địa bàn Bách Hoa Các, dưới trướng Bách Hoa Các có ba đại gia tộc thất phẩm, vô số gia tộc lục phẩm, nhưng gần như không có sức kháng cự gì đáng kể. Chỉ riêng ba lộ đại quân gặp phải chút cản trở, duy nhất thiếu chút xảy ra đại sự là đại quân nam lộ. Đại quân nam lộ do một trưởng lão Lục gia suất lĩnh, Bạch Hạ Sương cũng có mặt trong lộ đại quân này, vì bảo hộ Bạch Hạ Sương, Lục Ly còn phái ra thêm hai tên Địa Tiên, không ngờ vẫn bị trúng phục kích. Ông! Truyền tống trận trong Bách Hoa Thành lấp lánh quang mang, thân ảnh Lục Ly ngưng hiện, vừa đi ra Lục Ly lập tức tiến vào Thiên Tà Châu, dù sao an toàn vẫn là yêu cầu số một. Thần niệm hắn quét qua một lượt, sau khi xác định Lục Linh ở trong thành, đại quân đã chiếm giữ trọn cả tòa thành trì, thân hình mới từ từ hiện ra. - Bái kiến tiểu thiếu gia! Mấy tên chấp sự Lục gia vội bay đến, quỳ gối trước mặt Lục Ly, từng mảnh từng mảnh quân sĩ trong quảng trường cũng dồn dập quỳ xuống, trong mắt ai nấy đều chất đầy vẻ cuồng nhiệt. - Đứng lên đi! Lục Ly lạnh lùng đáp một tiếng, tung người vút đi, bay tới một tòa trang viên trong thành, Lục Linh đang đứng sẵn ở đây nghênh đón hắn. - Đệ đệ. Vẻ mặt Lục Linh có chút xấu hổ, bộ dạng muốn nói lại thôi, Lục Ly cố nặn ra ý cười, hòa nhã nói: - Tỷ tỷ, chuyện này không thể trách ngươi. Tình hình cụ thể thế nào? Đã điều tra rõ ràng chưa? Lục Linh mím môi nói: - Là dư nghiệt Cơ gia, dẫn đội là một tên Địa Tiên Cơ gia ẩn thế, ngoài ra còn một tên Địa Tiên khác không biết xuất thân từ đâu. Việc này Lục Phong Vân có trách nhiệm không thể trốn tránh, bởi vì hắn không nghe lệnh ta trầm ổn đánh tới, mà cô quân xâm nhập, chấp ý đi công chiếm một mảnh linh mạch. - Lục Phong Vân? Lục Ly nhướng mày, đây hình như là một tên trưởng lão chi thứ tay nắm thực quyền, thuộc phe Ngũ thái công, Nhân Hoàng trung kỳ, hắn có một ít ấn tượng. - Ừm, ta trước đi Tây Quỳ Thành một chuyến xem sao. Sự tình vừa mới phát sinh, xem ra Lục Linh cũng biết không nhiều, so với ở lại đây hỏi dò, không bằng trực tiếp tới chỗ Bạch Hạ Sương. Lục Linh khẽ gần đây, nàng cần tọa trấn ở đây, Lục Ly đã tới, không cần nàng phải quá bận tâm. Lục Ly bay vút đi, tiến vào truyền tống trận, một đường truyền tống thẳng đến Tây Quỳ Thành. Tây Quỳ Thành là một tòa vực thành, sau vẻn vẹn bốn năm lần truyền tống Lục Ly liền đã đến nơi.
Chương 1219 Tây Quỳ Thành 2
Trong thành trì này có hơn mười vạn đại quân, Nhân Hoàng không phải số ít, ngoài ra hai tên Hồn Nô Địa Tiên do Lục Ly phái đi cũng có mặt ở đây. - Sương nhi! Thần niệm Lục Ly quét qua, lập tức thăm dò được vị trí Bạch Hạ Sương, lúc này nàng đang nằm trong một tòa thành bảo, thần sắc hư nhược dị thường, có vẻ đã bị thương rất nặng. - Hưu! Lục Ly thấy vậy, trong lòng không khỏi quặn đau, mặc kệ chúng quân sĩ hành lễ quanh bốn phía, lập tức tung mình vọt thẳng vào trong thành bảo. - Ly thiếu. Ngoài thành bảo có một đám Quân Hầu Cảnh Lục gia, nhìn thấy Lục Ly nét mặt âm trầm bay vụt đến, ai nấy đều thấp thỏm lo âu. Lục Ly không nhìn đám người kia mà sải bước tiến thẳng vào trong gian phòng Bạch Hạ Sương. Bên ngoài hai tên Hồn Nô Địa Tiên trấn thủ, thấy Lục Ly, cả hai lập tức áy náy quỳ xuống nói: - Công tử, chúng ta có tội. - Hừ! Lục Ly hừ lạnh một tiếng, tiến vào trong phòng, bên trong có một vị tiểu thư chi thứ Lục gia và hai thị nữ đang phục thị. Thấy Lục Ly đi đến, ba người đều không khỏi kinh ngạc, dồn dập đứng dậy. - Ra ngoài! Lục Ly nhận ra tiểu thư chi thứ Lục gia này, lại không biết tên nàng, cũng không tâm tư nói nhiều với đối phương, trực tiếp phất tay đuổi người. Tiểu thư kia cung kính gật đầu, dẫn theo hai tên thị nữ đi ra ngoài, Lục Ly ngồi xuống bên giường, nhìn gương mặt tuyệt mỹ tái nhợt của Bạch Hạ Sương, trong lòng quặn đau không thôi. Thần niệm hắn quét qua một lượt, xác định Bạch Hạ Sương chỉ bị chấn đứt mất mấy chiếc xương sườn, đồng thời nội tạng cũng bị chấn thương, lúc này đã phục dụng đan dược đỉnh cấp, chính đang trong quá trình khôi phục, trong lòng hắn mới yên tâm phần nào. - Lục Lang, Lục Lang... Trong cơn mê, trên mặt Bạch Hạ Sương lộ ra một tia hoảng sợ, nhẹ giọng thì thào, Lục Ly vội vàng bắt lấy tay nàng, nhỏ giọng thì thầm bên tai: - Sương nhi, ta ở đây, đừng sợ. Bạch Hạ Sương nghe được tiếng kêu của hắn, tròng mắt chậm rãi mở ra, nhìn thấy Lục Ly, nước mắt lập tức chực trào, khóc nói: - Lục Lang, ngươi rốt cuộc cũng đến. Ta... ta thiếu chút liền không thấy được ngươi. - Ừ ừ, đừng sợ, có ta ở đây, không ai có thể tổn thương ngươi! Lục Ly mỉm cười khẽ vuốt tay Bạch Hạ Sương, kiên định nói: - Sương nhi yên tâm, lần này mặc kệ là ai tổn thương ngươi, ta đều giúp ngươi giết sạch, báo thù cho ngươi. - Ừm! Bạch Hạ Sương vươn tay ôm lấy eo Lục Ly, khóc thổn thức không ngừng, Lục Ly an ủi một trận, Bạch Hạ Sương bởi vì quá mức hư nhược lại lần nữa chìm vào ngủ say. Đợi Bạch Hạ Sương ngủ lại, Lục Ly sải bước đi ra, để vị tiểu thư chi thứ kia và thị nữ tiến vào phục thị, hắn đảo mắt nhìn sang hai tên Hồn Nô Địa Tiên, lạnh giọng nói: - Kể lại xem, tình hình cụ thể thế nào? Hai người này là Địa Tiên Phùng gia Địa Hoàng Giới, một tên lão giả đầu tóc trắng xóa trong đó cất tiếng đáp: - Công tử, lúc chúng ta đi tấn công một tòa linh mạch, nơi đó lại có mê trận, vừa tiến đến phụ cận linh mạch, đại trận lập tức bóc mở. Sau đó mấy trăm cường giả lao ra, trong đám cường giả có hai tên Địa Tiên, mấy trăm người kia khóa chặt Sương phu nhân, công kích không ngừng, dù chúng ta đã tận lực bảo hộ, song Sương phu nhân vẫn bị thương. Tên Địa Tiên Phùng gia còn lại bổ sung: - Đây là tập kích có dự mưu từ trước, mục tiêu chính là Sương phu nhân, hơn nữa bọn hắn vừa thấy tập kích không thành liền lập tức triệt thoái. Bởi vì Sương phu nhân bị thương, chúng ta không dám mạo hiểm truy sát, thế nên mới để bọn hắn trốn mất… - Các ngươi xử lý rất đúng! Lục Ly khẽ gật đầu, an toàn của Bạch Hạ Sương mới là quan trọng nhất, chút ít dư nghiệt Cơ gia chạy mất có thể từ từ đuổi giết. Nhưng nếu Bạch Hạ Sương xảy ra chuyện, vậy thì dù có giết sạch hết thảy người Cơ gia đều không bù đắp được gì. Lục Ly trầm ngâm thoáng chốc rồi dò hỏi: - Tỷ ta nói các ngươi cô quân xâm nhập, cố chấp tấn công? Đây là chuyện gì? Trong mắt lão giả Phùng gia chớp qua một tia bất mãn, nói: - Chủ soái lộ quân này nghe nói trong linh mạch kia có vô tận tài phú, còn nghe đồn có người đang bí mật chuyển dời linh thạch đến đây. Lập tức trong đêm suất lĩnh đại quân đến tấn công, Sương phu nhân tâm tư đơn thuần, cũng không nghĩ nhiều. Linh tiểu thư lại chỉ dặn chúng ta bảo hộ Sương phu nhân, thế nên chúng ta cũng không tiện nói gì... Lục Ly đại khái hiểu được phần nào, ánh mắt quét nhìn ra phía bên ngoài, quát lạnh nói: - Lục Phong Vân, các ngươi vào đây! Chủ soái phó soái lộ quân đều đang ở bên ngoài, nghe được Lục Ly kêu gọi lập tức nối đuôi nhau tiến vào, một tên Nhân Hoàng trung niên trong đó vừa đi đến liền lập tức dẫn người quỳ xuống, nghẹn ngào nói: - Ly thiếu, chúng ta có tội, liên lụy khiến Sương phu nhân chịu khổ, mong Ly thiếu trách phạt. Lục Ly ngồi ở chủ vị, mặt không biểu tình, ánh mắt khóa chặt Lục Phong Vân, không để hắn đứng dậy mà trầm giọng nói: - Lục Phong Vân, vì sao ngươi trái lệnh tỷ tỷ ta, một mình cô quân xâm nhập, hơn nữa địch nhân bố trí mê trận, tại sao ngươi lại không phái trinh sát đi trước thăm dò? - Ta, ta... Lục Phong Vân phong thái đường đường, khí độ bất phàm, lúc này lại ấp a ấp úng, nửa ngày mới đáp nói: - Thuộc hạ có tội, vì muốn nhanh chóng cướp đoạt linh mạch nên quá mức nóng lòng, trúng phải gian kế kẻ địch, thuộc hạ tội đáng chết vạn lần... - Hưu! Đúng lúc này, bên ngoài bay tới một thân ảnh, thần niệm Lục Ly quét qua, phát hiện là một tên trưởng lão Thanh Loan Tộc. Tên trưởng lão này Lục Ly nhận ra, là Dạ Đề, trưởng lão Thanh Loan Tộc vừa mới đột phá Quân Hầu Cảnh. Lục Ly lập tức kinh ngạc hỏi: - Dạ Đề, sao ngươi lại ở đây? Lục Ly hứa hẹn trả lại tổ địa cho Thanh Loan Tộc Mãnh Tượng Tộc, đám người Dạ Tra đã đi công chiếm tổ địa, Lục Ly tưởng là Thanh Loan Tộc đều xuất chinh hết cả, lại không ngờ thấy được một tên trưởng lão Thanh Loan tộc ở chỗ này. - Thánh Chủ! Dạ Đề quỳ gối nói: - Tộc trưởng dặn ba người chúng ta ở lại Thần Khải Thành nghe lệnh, ta vừa biết được tin Sương phu nhân bị tập kích, lập tức tới thăm dò tình hình, hiện tại đã tra xét được tương đối đại khái.
Chương 1220 Ngươi là cái thá gì?
- Hả? Thanh Loan Tộc là trinh sát tốt nhất, hơn nữa còn tuyệt đối trung thành, Lục Ly lập tức đại hỉ hỏi: - Tình hình cụ thể thế nào, cứ nói thẳng. Dạ Đề thoáng nhìn Lục Phong Vân một cái, bẩm báo nói: - Lục Phong Vân trưởng lão một đường dẫn theo đại quân công thành chiếm đất, mỗi lần đi đến đâu đều vơ vét mỹ nữ ở đó. Mấy ngày trước hắn được đến một nữ tử Mị Hồ Tộc. Nữ tử kia thật ra là gian tế! Lục Phong Vân tin lời nàng ta, vội vàng chạy đến nơi linh mạch này, bởi thế mới bị địch nhân mai phục. - Còn có chuyện này... Sắc mặt Lục Ly tức thì âm trầm như nước, ánh mắt như dao quét về phía Lục Phong Vân hỏi: - Lục Phong Vân, việc này là thật? - Vu hãm, tuyệt đối là vu hãm! Lục Phong Vân thề thốt phủ nhận: - Ly thiếu, tuyệt không có việc này, Lục Phong Vân ta đảm nhiệm cương vị trưởng lão hơn hai chục năm, một mực cẩn trọng, tận chức tận trách. Ngũ thái công và Tộc Vương đều rất hiểu ta, hơn nữa... thiếu tộc trưởng và ta tình như huynh đệ ruột thịt, hắn cũng biết con người ta. Ly thiếu, ngươi đừng chỉ tin lời một phía... - Câm mồm! Lục Ly thấy Lục Phong Vân nói đông xả tây, còn kéo ra cả Ngũ thái công Lục Chính Dương Lục Nhân Hoàng, lập tức nổi giận quát nói: - Ta chỉ hỏi ngươi, có phải ngươi thu một nữ tử Mị Hồ Tộc hay không? - Cái này, cái này... Trên trán Lục Phong Vân rịn ra từng hàng mồ hôi lạnh, cười khan nói: - Nữ tử, nữ tử kia sao có thể là gian tế? Dạ Đề, ngươi dựa vào cái gì mà khẳng định nàng là gian tế? Dạ Đề cười lạnh nói: - Bởi vì nàng là nô lệ của người khác, vừa rồi ta đã sưu hồn, nàng là quân cờ của Cơ gia. - Sưu hồn? Ngươi giết nàng? Lục Phong Vân kinh hãi, trên mặt hiện đầy phẫn nộ, chỉ vào Dạ Đề quát: - Ai cho ngươi quyền lực sưu hồn? Ngươi là cái thá gì? Hưu! Thân hình Lục Ly chợt lóe, tung cước trực tiếp đá vào ngực Lục Phong Vân, cước này lực đạo đủ mười, nháy mắt liền đạp bay Lục Phong Vân ra ngoài. Tường viện phía ngoài bị đụng ra một lỗ thủng to tướng, kéo theo ba tòa thành bảo chấn động, cuối cùng trực tiếp nện lên trên quảng trường. Phốc! Lục Phong Vân lăn lông lốc mấy vòng trên quảng trường, há mồm phun ra một búng máu tươi, vùng vẫy một lúc mới bò dậy được, phần ngực lõm sâu, không biết đã đứt mất mấy đoạn xương sườn. Hoa! Quân sĩ trên quảng trường lập tức rộ lên từng hồi tiếng xôn xao. Lục Phong Vân chính là trưởng lão Lục gia, chủ soái lộ quân này, đồng thời còn là cháu trai Ngũ thái công. Địa vị ở trong Lục gia rất là cao quý, không ngờ lại bị người đá văng như thế? Chẳng lẽ có cường địch xâm nhập? Hưu! Lục Ly dẫn người bay vụt đến, ánh mắt lạnh lẽo khóa chặt Lục Phong Vân, đám quân sĩ kia thấy là Lục Ly, lúc này mới không dám loạn động. Phải biết, hiện tại uy vọng vị tiểu gia này đã vượt qua cả Tộc Vương Lục Chính Dương. - Lục Ly! Lục Phong Vân đưa tay ôm ngực, khóe miệng không ngừng ứa máu. Bị đương chúng đạp bay khiến hắn cảm thấy thể diện mất sạch, sắc mặt âm trầm tới cực điểm, phẫn nộ nói: - Ngươi đừng quá bá đạo, nói thế nào ta cũng là trưởng lão Lục gia, ta và phụ thân ngươi là đồng bối, tính ra ta là trưởng bối của ngươi. Lục Phong Vân biết lần này làm sai chuyện, nhưng nói thế nào hắn cũng thuộc hàng bối phận thúc thúc của Lục Ly, vừa rồi cũng đã quỳ xuống nhận tội. Thế nên ít ra cũng là đợi về Lục gia, để cho Trưởng Lão Đường định tội. Không ngờ Lục Ly lại dám đạp hắn ngay trước mặt mọi người, không hề cho hắn chút thể diện nào. - Trưởng bối? Lục Ly cười lạnh, mặt không biểu tình nói: - Có trưởng bối như ngươi, ta cảm giác rất mất mặt, vơ vét mỹ nữ... điểm này ta không trách ngươi. Nhưng biết nữ tử Mị Hồ Tộc kia là gian tế, ngươi lại vẫn không chút xấu hổ, còn trách cứ Dạ Đề sưu hồn nàng? Có phải vì một nữ nhân, mà đến cả Lục gia ngươi cũng bán? Lục Ly đã phẫn nộ tới cực điểm, nếu Lục Phong Vân không phải cháu trai Ngũ thái công, lúc này e rằng sớm đã biến thành một cỗ thi thể. Phải biết, tình cảm của Lục Ly với Lục gia vốn đã không sâu, trong khi đó Thanh Loan Tộc nhất mạch lại có quan hệ rất tốt với hắn. Đối mặt với Lục Ly đang trong cơn thịnh nộ, Lục Phong Vân không khỏi có chút sợ hãi, nhưng mà tướng sĩ ba quân đều ở đây, tại trường còn có rất nhiều con em Lục gia, hắn uy nghi mất hết, mặt mũi có chút không chịu được, thế là bèn giở giọng nói móc: - Việc này đích thật là sai lầm của ta, nhưng dù ta có sai thì cũng nên là Trưởng Lão Đường định tội. Lục Ly, ngươi một lời không hợp liền đả thương người, trong mắt ngươi còn có tộc quy Lục gia? - Ha ha ha! Thấy Lục Phong Vân cầm tộc quy Lục gia tộc ra ép mình, Lục Ly giận quá hóa cười, Bản Mệnh Châu hiện ra, phóng thích một ít Linh Phong, ngưng tụ thành đại thủ ấn trùng trùng nện xuống Lục Phong Vân. Oanh! Linh Phong khiến Lục Phong Vân không cách nào phản kháng, đại thủ ấn nện ra một hố sâu to tướng trên quảng trường, Lục Phong Vân bị ấn xuống, lần này toàn thân hắn be bét máu thịt, trọng thương cực nặng. - Người đâu, bắt lại Lục Phong Vân! Lục Ly quát lớn, đám quân sĩ xung quanh lại bị hù cho không dám động, phải mất một lúc sau mới có tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong Lục gia cắn răng quát nói: - Điếc hết cả rồi à? Bắt lại! Đám quân sĩ vội chạy tới, bới Lục Phong Vân ra khỏi hố sâu, Lục Ly nhìn Lục Phong Vân lúc này đã đau đến nhe răng nhếch miệng nói không ra lời, quát lạnh nói: - Tộc quy? Không có Lục Ly ta, liệu có được Lục gia hôm nay? Ngươi là cái thá gì, dám cầm tộc quy ra ép ta? Đám sâu mọt Lục gia như ngươi, có tin ta đày hết đi lưu vong Thiên Ma Đảo không? - Các ngươi lập tức áp giải người này về lại Thần Khải Thành, để cho Ngũ thái công xử lý. Lần này ta nể mặt hắn, bằng không Lục Phong Vân sớm đã thành người chết. Ngoài ra đi về chuyển cáo gia gia ta, để hắn chỉnh đốn tộc phong, ai dám cả gan làm điều phi pháp, vô luận là ai, lập tức khu trục ra khỏi Lục gia, sâu mọt như thế, Lục gia không cần! Lục Ly trong trạng thái bạo nộ khiến toàn thành câm như hến, nhất là con em Lục gia càng là kinh hãi không thôi.
Hơn nữa địa vị Lục Trảm Thiên ở Lục gia cũng không thấp, dám thẳng tay nện Lục Trảm Thiên thì chỉ có thể là con em trực hệ, mà con em trực hệ Lục gia các nàng đều rất quen, người này lại vô cùng lạ mặt. Một cái tên ẩn ẩn hiện ra trong đầu! Trúc tiểu thư là người đầu tiên đoán được, đôi mắt đẹp sáng rực lên như sao trời, khóe miệng ngậm lấy ý cười nhàn nhạt, lại không lên tiếng, mà chỉ dùng ánh mắt pha chút thương hại nhìn Lục Trảm Thiên. Lục Trảm Thiên bị Lưu quản sự quát lạnh nhắc nhở, lại vẫn không tỉnh ngộ, cứ thế xách kiếm bất thần đâm tới sau lưng Lục Ly. Lục Ly không động thủ mà chỉ quay đầu nhìn Lục Trảm Thiên một cái, ánh mắt băng lãnh như dã thú cuồng nộ, không mang theo chút cảm tình nào, sát khí khủng bố tuôn trào trên thân. - A... Lục Trảm Thiên không có quá nhiều kinh nghiệm thực chiến, bị Lục Ly trừng mắt quét nhìn một cái, lập tức dọa cho cả người khẽ run lên. Lục Ly giết qua bao nhiêu người? Sát khí trên thân sao mà khủng bố? Đừng nói Lục Trảm Thiên, dù có là trưởng lão Lục gia bình thường đều chịu không được sát khí khủng khiếp đến vậy. - Ngươi, ngươi... Lục Trảm Thiên đứng ngây nơi xa, răng lợi run lên bần bật, lắp bắp nói: - Ngươi rốt cục là ai? - Ha ha! Hàm tiểu thư và Trúc tiểu thư bay vụt xuống, đồng thời khom lưng hành lễ, nhìn Lục Ly mỉm cười nói: - Gặp qua Ly công tử. - Ly công tử? Lục Trảm Thiên nhướng mày, sau đó tròng mắt co rụt lại, toàn thân khẽ run lên, thấp giọng hỏi: - Ngươi... ngươi là Lục Ly? Lục Ly nhàn nhạt liếc Lục Trảm Thiên một cái, nói: - Mất mặt xấu hổ, tự mình về lại gia tộc lĩnh tộc pháp đi, lần sau nếu ta còn nghe được ngươi lấy tên tuổi Lục gia ra hoành hành ngang ngược thì tự gánh lấy hậu quả. - Trảm Thiên biết sai rồi! Lục Trảm Thiên lập tức quỳ xuống, lúc này hắn đã không thèm để ý tới chuyện bị mất thể diện trước mặt hai vị tiểu thư xinh đẹp, dập đầu nói: - Ly thiếu bớt giận, Trảm Thiên cam đoan không có lần sau, ta lập tức đi về tự lĩnh tộc pháp. Vừa đứng dậy, Lục Trảm Thiên trực tiếp bay ra biệt viện, một khắc cũng không dám dừng lại, thậm chí không thèm để ý tới hai vị tiểu thư tại trường. Mỹ nhân cố nhiên quan trọng, nhưng nếu Lục Ly tức giận, đừng nói hắn, dù có là phụ thân hắn cũng tự thân khó bảo. Lúc này địa vị Lục Ly tại Lục gia đã hoàn toàn vượt qua Lục Chính Dương, chỉ bằng một câu nói của Lục Ly liền có thể khiến cả nhà hắn đi đứt. Đợi Lục Trảm Thiên đi rồi, Lục Ly mới đứng dậy quay sang hai vị tiểu thư mỉm cười nói: - Chào hai vị tiểu thư, gia môn bất hạnh, đã khiến hai vị chê cười. - Ha ha... Tiểu thư váy xanh khẽ cười nói: - Không sao, thật ra là chúng ta quấy rầy Ly công tử, các bậc cha chú bàn chuyện tại Thần Khải Thành, chúng ta nhàm chán nên mời nhờ Trảm Thiên công tử dẫn đi dạo. Hì hì, chúng ta ở lại đây mấy ngày, chắc không quấy nhiễu Ly công tử đâu nhỉ? Ly công tử, ta tên Doãn Thanh Trúc, là người của Vấn Tiên Điện, gia phụ Doãn Thiên Hạo, trước đây tại hạ từng gặp qua Ly thiếu ở Phật sơn. - Doãn Thanh Trúc? Ánh mắt Lục Ly thoáng hiện vẻ mông lung, hắn nhớ tới một vị mỹ nhân tuyệt sắc, một vị nữ tử mù lòa bẩm sinh, Doãn Thanh Ti. Hai người chỉ khác một chữ, không biết đời này hắn còn có thể nhìn thấy Doãn Thanh Ti không nữa? Vị nữ tử mù bẩm sinh kia chính là người từng có đại ân với hắn. - Doãn Thiên Hạo? Rất nhanh Lục Ly liền hiểu ra, hình như Doãn Thiên Hạo là con trai điện chủ Vấn Tiên Điện, xem ra vị tiểu thư này chính là một trong những tiểu thư trực hệ của Vấn Tiên Điện. Nữ tử váy dài màu hồng phấn còn lại cũng hành lễ nói: - Tại hạ Trần Tử Hàm, gia gia ta là Trần Thiên Kiêu. - Đại tiểu thư Xích Nguyệt Trai. Lục Ly khẽ gật đầu, lãnh đạm nói: - Nếu hai vị đã muốn nghỉ lại đây, vậy cứ tùy ý, các ngươi ở xa tới là khách, Lưu quản sự chú ý chiêu đãi hai vị tiểu thư cho tốt. - Đa tạ Ly thiếu. Hai vị tiểu thư đều rất hiểu chuyện, khẽ cười theo gót Lưu quản sự rời đi, không hề có ý dây dưa gì thêm với Lục Ly. Lục Ly lắc đầu, tiếp tục vừa câu cá vừa ngồi xếp bằng tu luyện. Hai vị tiểu thư ở lại là có mục đích gì? Trong lòng Lục Ly rất rõ, không ngoài là muốn làm quen với hắn, giúp Vấn Tiên Điện và Xích Nguyệt Trai tranh thủ thêm càng nhiều lợi ích, hoặc là tác động để Lục Ly không tiến đánh hai nơi kia, hoặc cũng có thể là hai người muốn dùng mỹ nhân kế mê hoặc hắn. Nơi này rất không sai, trong thời gian ngắn Lục Ly không muốn rời đi, liền cũng mặc kệ các nàng. Hai người không khả năng đến cả mặt mũi cũng không cần, tự động leo lên giường hắn được. Lục Ly một bên tu luyện, một bên tiếp tục cảm ngộ Tuyến Lộ Thiên Đồ, hắn đã cảm ngộ được gần nửa bức tiểu đồ thứ hai. Mặt khác trong tay hắn còn cầm Thiên Tà Châu, chậm rãi vận chuyển Huyền lực, lớp phong ấn thứ hai trên Thiên Tà Châu đã có thể luyện hóa, chỉ là tốc độ thực sự quá chậm. Cứ án theo tốc độ này mà tính, không có thời gian hai năm, Lục Ly muốn luyện hóa lớp phong ấn thứ hai của Thiên Tà Châu là điều không thể. Tốc độ tu luyện ở đây cũng rất chậm, nếu đi Hỏa Ngục, Lục Ly toàn lực tu luyện, tập trung luyện hóa Thiên Tà Châu, ước chừng chỉ cần hơn một năm liền có thể luyện hóa. Hơn nữa ở Hỏa Ngục tốc độ cảm ngộ cũng nhanh hơn đáng kể. Chỉ tiếc hiện tại Lục Ly không thể quay về Hỏa Ngục, hắn cần chờ thế lực Trung Châu triệt để ổn định mới có thể rời đi. Bằng không một khi xảy ra nhiễu loạn, hắn lại phải chạy ngược chạy xuôi. Cá không ngừng cắn câu, Lục Ly lại nhắm mắt làm ngơ, câu cá chính là để rèn luyện tâm cảnh, chứ nếu muốn bắt cá Lục Ly chỉ cần vỗ xuống một chưởng liền có thể nện chết cả trăm con. Tu luyện không thời gian, rất nhanh ánh trăng buông xuống, Lục Ly mở mắt ra, đứng dậy đi về phía đình viện, hắn tới đây chủ yếu là để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, tu luyện cũng không vội ở nhất thời. - Khanh khách. Đi vào đình viện, mới vừa tiến vào gian phòng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, đột nhiên hắn nghe được có tiếng cười của nữ tử vang lên, xen lẫn với đó còn có tiếng hắt nước...
Chương 1217 Bạch Hạ Sương bị tập kích
Xuyên qua cửa sổ, Lục Ly vô thức nhìn sang biệt viện bên cạnh, bất chợt thấy được một màn vô cùng hương diễm. Dưới ánh trăng, cửa sổ lầu các phía đối diện mở ra, chỉ là nơi ấy vẫn có một tầng rèm cửa mỏng manh che lại. Lục Ly ẩn ẩn thấy được trong gian phòng đối diện đặt một chiếc thùng tắm, hai vị tiểu thư xinh đẹp chính đang tắm gội, hai người hắt nước lên nhau, tiếng cười vang lên như chuông bạc, thân hình mỹ miều đong đưa, phong quang tuyệt hảo nhìn không sót chút gì... - Quá phóng túng... Lục Ly không còn gì để nói, hai vị tiểu thư biết rõ bên cạnh là sân viện hắn đang ở, lại vẫn cố ý mở cửa sổ ra, còn cười nói tự nhiên như không, đây là muốn dẫn sói vào nhà? Hơn nữa trong mỗi gian phòng vốn đều có cấm chế, hai vị tiểu thư tắm gội lại không bóc mở cấm chế, ý vị trong đó chắc không cần nói cũng hiểu. Đây rõ ràng là muốn sắc dụ Lục Ly, sợ là nếu Lục Ly cứ vậy bay thẳng vào trong phòng đối phương, hai vị tiểu thư chắc sẽ ưỡm ờ tự mình bò lên giường mất. Kẹt kẹt… Lục Ly nhìn một lúc liền đóng cửa sổ lại, hai vị tiểu thư thiên tư quốc sắc, nhưng ý chí lực của Lục Ly sao mà cường đại, cái loại tự dâng lên cửa này, tâm tính hẳn rất phóng đãng, Lục Ly làm sao động tâm cho được? - Ai... Thấy Lục Ly đóng lại cửa sổ, hai vị tiểu thư đồng thời ngưng trêu đùa, trong đôi mắt đẹp của cả hai thoáng chớp qua một tia đắng chát và phẫn nộ. Hai người vứt bỏ liêm sỉ, ý đồ dụ hoặc Lục Ly, lại không ngờ Lục Ly chẳng thèm ngó ngàng gì tới bọn họ. Mấy ngày sau đó, Lục Ly vẫn cứ rất nhàn nhã, ngày ngày tu luyện, câu cá bên hồ, thỉnh thoảng lại phẩm trà, ngắm nhìn phong cảnh. Ngay ngày hôm sau, hai vị tiểu thư dạo quanh hồ một vòng, hy vọng có thể hấp dẫn chú ý từ Lục Ly, đáng tiếc Lục Ly một mực nhắm mắt tu luyện, căn bản không để ý tới hai người. Vào đêm, đợi sau khi Lục Ly về lại đình viện nghỉ ngơi, Doãn Thanh Trúc chủ động tới mời, hẹn Lục Ly đánh cờ, nhưng bị Lục Ly cự tuyệt. Mặc dù ngoài mặt hắn có vẻ rất khách khí, nhưng trong thâm tâm lại cự người ngoài ngàn dặm, không nguyện ý tiếp xúc quá nhiều. Đến ngày thứ ba, hai vị tiểu thư rời đi, hai người đều biết Lục Ly nhìn mình không vừa mắt, tiếp tục ở lại chỉ có tự rước lấy nhục. Lục Ly vốn tưởng là rốt cục cũng được an tĩnh, nhưng sang ngày thứ tư, trên đảo lại lần nữa tới mấy vị khách nhân, hơn nữa còn là khách nhân mà Lục Ly không thể không ra mặt tiếp đãi. Lục Hồng Ngư tới, Dạ Vũ tới, ngoài ra còn kéo thêm một người khác là đệ nhất tiểu thư Vấn Tiên Điện, Doãn Thanh Lý. Dạ Vũ là muội muội Dạ Lạc, trước kia cũng tính quen thuộc, Doãn Thanh Lý là bạn tốt của Dạ Vũ, cùng theo Dạ Vũ đến đây, Lục Ly ít nhiều cũng phải nể mặt. So với Doãn Thanh Trúc, tư sắc Doãn Thanh Lý càng hơn mấy phần, tính ra phải ở cùng cấp bậc với Khương Khinh Linh Cơ Mộng Điềm, vượt xa Dạ Vũ. Càng khiến Lục Ly chú ý chính là vị tiểu thư này rất thẹn thùng, hơi tí lại đỏ mặt, tròng mắt không dám nhìn thẳng vào Lục Ly, nếu không phải Lục Hồng Ngư giới thiệu nói vị này là đệ nhất tiểu thư Vấn Tiên Điện, Lục Ly thực sự không dám tin tưởng. Mà lại Doãn Thanh Lý đã đột phá Nhân Hoàng, danh hiệu đệ nhất tiểu thư quả nhiên không phải nói suông, Lục Hồng Ngư len lén nhắc nhở, nói vị tiểu thư này tương đối thẹn thùng, trước nay không thích tiếp xúc với nam tử khác giới. Thật ra lúc ở hội đấu giá Vạn Phật Thành, Lục Ly từng nghe qua giọng của vị tiểu thư này, chỉ là khi ấy dung nhan bị che khuất nên Lục Ly mới không có ấn tượng. Vị tiểu thư này không chỉ thẹn thùng, ngoài ra còn có một đặc điểm thú vị, đó là làn da đặc biệt trắng, trắng như mỡ đông, óng ánh long lanh. Đương nhiên. Lục Ly không chút động tâm, hắn đã có ba vị giai nhân, đồng thời còn có quá nhiều chuyện cần phải làm, không tâm tư đâu mà đi phong hoa tuyết nguyệt. Hơn nữa nàng là đệ nhất tiểu thư Vấn Tiên Điện, nếu thu lại chỉ có thể thu làm thiếp, như vậy chắc hẳn Vấn Tiên Điện sẽ không đồng ý. Lục Ly ứng phó với chúng nhân một phen, hỏi dò Lục Hồng Ngư về tình hình bên ngoài, nghe nói tiến độ thôn tính của các gia tộc đều tương đối thuận lợi, mặc dù vấp phải kháng cự không nhỏ song đều bị trấn áp thẳng tay. Hắn cũng không mấy để tâm, mặc cho ba người tự mình đi chơi, riêng hắn thì lại tiếp tục khôi phục cuộc sống an nhàn thường ngày. - Lục Ly ca ca, chúng ta đi chơi thuyền đi! - Lục Ly ca ca, ngươi ngày ngày tu luyện không chán à? Đi chơi với chúng ta, chúng ta chuẩn bị sẵn cơm dã ngoại rồi. - Ly ca ca, ngươi kể cố sự ở Thí Ma Thành cho ta nghe được không! Ca ca ta cứ mãi không chịu kể. - Ly ca ca... Hắn muốn an tĩnh, Dạ Vũ lại khăng khăng không cho hắn như ý, ngày ngày líu ríu vây quanh người hắn. Lục Ly hết cách với cô bé tinh linh cổ quái này. Đương sơ ở Vạn Phật Sơn từng nhận nàng làm muội muội, giờ không thể tùy tiện mặc kệ, chỉ còn cách đành chịu ứng chuyện với nàng. Dạ Vũ không chút dè dặt, ngày ngày lôi kéo Lục Ly và Lục Hồng Ngư Doãn Thanh Lý du ngoạn tứ xứ. Doãn Thanh Lý rất ít nói chuyện, mỗi khi ánh mắt Lục Ly đảo qua, mặt nàng đều đỏ ửng, ngượng ngùng không thôi. Có ba đại mỹ nhân bồi cùng, Lục Ly ngược lại khoái hoạt, chỉ là không có thời gian tu luyện. Chẳng qua ở chỗ này tốc độ tu luyện rất chậm, Lục Ly cũng không mấy bận tâm. - Hí hí... Sau mấy ngày ngủ say, cuối cùng Tiểu Bạch cũng tỉnh lại, khiến nơi đây càng thêm phần náo nhiệt, Tiểu Bạch ngày ngày chạy loạn, quấy cho trọn cả Hồ Tiên Đàm không được an bình, tôm cá trong đầm nước hay dã thú phụ cận đều gặp tai vạ... Nửa tháng sau! Quãng thời gian nhàn nhã của Lục Ly chính thức kết thúc, Bát trưởng lão tiến đến bẩm báo tin tức, nói Bạch Hạ Sương thiếu chút bị tập kích, Lục Chính Dương nhận được tin, biết không thể giấu diếm, vội chuyển cáo chi tiết cho Lục Ly. - Sương nhi bị tập kích? Ánh mắt Lục Ly thoáng chuyển lạnh, mặc kệ đám Dạ Vũ Doãn Thanh Lý cũng đang tại trường, phẫn nộ quát nói: - Đám Địa Tiên kia chết hết rồi à? Dặn trông chừng mà cũng không trông chừng nên thân, nếu Sương nhi có gì bất trắc, ta chém sạch bọn hắn!
Chương 1218 Tây Quỳ Thành 1
Bát trưởng lão biết Lục Ly tất sẽ phát nộ, bởi thế không dám giấu diếm tin tức Bạch Hạ Sương bị tập kích, bằng không sau này để Lục Ly biết được, sợ rằng Lục Chính Dương và hắn đều sẽ bị trách tội. Khí thế Lục Ly rất đáng sợ, Dạ Vũ và Doãn Thanh Lý đều bị hù không nhẹ. Chẳng qua ánh mắt hai người lại đều lóe lên một tia hâm mộ, nếu các nàng xảy ra chuyện mà cũng có nam tử nổi giận vì mình như thế, thật là hạnh phúc biết bao! - Hồng Ngư tỷ, ngươi chiêu đãi các nàng, ta đi ra xem xem, hừ hừ! Lục Ly không tâm tư để ý đám người Lục Hồng Ngư, cứ thế dẫn theo Bát trưởng lão truyền tống đi Thần Khải Thành, vừa ra truyền tống trận hắn liền lập tức hỏi dò: - Giờ Sương nhi đang ở đâu? Là ai dám tập kích nàng? - Tây Quỳ Thành! Bát trưởng lão vội vàng giải thích nói: - Theo như tin tức truyền về, tựa hồ là tàn quân Cơ gia tập kích Hạ Sương. - Tỷ ta thì sao? Nàng ở đâu? Lục Ly lấy ra địa đồ tra xem, Bát trưởng lão giải thích nói: - Linh tiểu thư tọa trấn ở Bách Hoa Thành mặt phía bắc, Hạ Sương nghe nói là cùng theo đại quân xuất chinh, lúc đang tấn công một tòa Linh Sơn thì bị phục kích. - Ta đi Bách Hoa thành! Lục Ly không hỏi gì thêm, cứ thế sầm mặt bay vào trong thành. Lục Ly nghênh ngang bay vào, lập tức kinh động rất nhiều người trong thành, lúc này đại lão các thế lực đều tại trường, vô số thần niệm lập tức quét tới. Rất nhiều đại lão thấy được Lục Ly mặt đen như đáy nồi, sát khí đằng đằng bay tới, không biết là đã xảy ra chuyện gì? Có một tên bá chủ Hải Châu trước giờ luôn muốn gặp Lục Ly, nay thấy Lục Ly lập tức lao đến, định ngăn lại Lục Ly. - Lục Điện Chủ, tại hạ Hải Châu... Từ đằng xa hắn đã lên tiếng quát to, cấp tốc bay áp sát lại gần Lục Ly. Lúc này Lục Ly chính đang trong cơn phẫn nộ, bá chủ Hải Châu kia lại chỉ là một tên Nhân Hoàng đỉnh phong cỏn con mà cũng dám cản đường hắn... Xuy xuy... Bản Mệnh Châu chớp hiện, ngưng tụ ra một đạo Linh Phong thổi tới, bao phủ lấy người kia, đối phương lập tức trúng chiêu. Lục Ly đưa tay vỗ ra một chưởng, trực tiếp nện người kia rớt xuống. Hưu! Lục Ly không nhìn lại dù chỉ một lần, trực tiếp xông thẳng vào trong Truyền Tống Trận, thấy mười tên quân sĩ nơi đó đều bị hù sợ, cả đám đứng ngây không nhúc nhích, lập tức cả giận quát nói: - Chết hết cả rồi à? Sao không mở ra Truyền Tống Trận? - Vâng, vâng, Ly thiếu, lập tức mở ngay! Một tên thống lĩnh hồi thần lại, vội vàng quỳ xuống hành lễ, sau đó sai đám quân sĩ mở ra truyền tống trận, truyền tống trận lấp lánh quang mang, cột sáng đâm thẳng tận trời, rất nhanh Lục Ly đã tan biến trong Truyền Tống Trận. - Đã xảy ra chuyện gì? Mấy ngàn đạo thần niệm trong thành cấp tốc quét tới, thấy được trường cảnh bá chủ Hải Châu bị Lục Ly vung chưởng đánh bay, nghe thấy tiếng quát phẫn nộ của Lục Ly, ai nấy đều không khỏi cả kinh. Trong ấn tượng của rất nhiều người, ngày thường tính tình Lục Ly luôn rất không sai, nhưng nếu có ai trêu chọc hắn, hậu quả liền khó mà tưởng tượng. Lúc này Lục Ly phẫn nộ như thế, nhất định là có người trêu chọc hắn, xem ra... Chắc sẽ rất nhiều người đầu lâu rớt đất. - Bạch Hạ Sương bị tập kích? Tin tức yên ắng lưu chuyển, trong thành lập tức rộ lên một mảnh xôn xao, Bạch Hạ Sương... đó là một trong những ái thê của Lục Ly, là bảo bối trong lòng Lục Ly, ai lại cả gan dám tập kích Bạch Hạ Sương? Thế không phải muốn bị diệt tộc thì là gì? Bách Hoa Thành sớm đã bị dẹp xong, bởi vì người Bách Hoa Các chạy trốn từ trước, Lục Linh dẫn theo đại quân đi qua liền nắm xuống. Sau khi chiếm được Bách Hoa Thành, Lục Linh điều động sáu lộ đại quân chia binh đi tranh đoạt địa bàn Bách Hoa Các, dưới trướng Bách Hoa Các có ba đại gia tộc thất phẩm, vô số gia tộc lục phẩm, nhưng gần như không có sức kháng cự gì đáng kể. Chỉ riêng ba lộ đại quân gặp phải chút cản trở, duy nhất thiếu chút xảy ra đại sự là đại quân nam lộ. Đại quân nam lộ do một trưởng lão Lục gia suất lĩnh, Bạch Hạ Sương cũng có mặt trong lộ đại quân này, vì bảo hộ Bạch Hạ Sương, Lục Ly còn phái ra thêm hai tên Địa Tiên, không ngờ vẫn bị trúng phục kích. Ông! Truyền tống trận trong Bách Hoa Thành lấp lánh quang mang, thân ảnh Lục Ly ngưng hiện, vừa đi ra Lục Ly lập tức tiến vào Thiên Tà Châu, dù sao an toàn vẫn là yêu cầu số một. Thần niệm hắn quét qua một lượt, sau khi xác định Lục Linh ở trong thành, đại quân đã chiếm giữ trọn cả tòa thành trì, thân hình mới từ từ hiện ra. - Bái kiến tiểu thiếu gia! Mấy tên chấp sự Lục gia vội bay đến, quỳ gối trước mặt Lục Ly, từng mảnh từng mảnh quân sĩ trong quảng trường cũng dồn dập quỳ xuống, trong mắt ai nấy đều chất đầy vẻ cuồng nhiệt. - Đứng lên đi! Lục Ly lạnh lùng đáp một tiếng, tung người vút đi, bay tới một tòa trang viên trong thành, Lục Linh đang đứng sẵn ở đây nghênh đón hắn. - Đệ đệ. Vẻ mặt Lục Linh có chút xấu hổ, bộ dạng muốn nói lại thôi, Lục Ly cố nặn ra ý cười, hòa nhã nói: - Tỷ tỷ, chuyện này không thể trách ngươi. Tình hình cụ thể thế nào? Đã điều tra rõ ràng chưa? Lục Linh mím môi nói: - Là dư nghiệt Cơ gia, dẫn đội là một tên Địa Tiên Cơ gia ẩn thế, ngoài ra còn một tên Địa Tiên khác không biết xuất thân từ đâu. Việc này Lục Phong Vân có trách nhiệm không thể trốn tránh, bởi vì hắn không nghe lệnh ta trầm ổn đánh tới, mà cô quân xâm nhập, chấp ý đi công chiếm một mảnh linh mạch. - Lục Phong Vân? Lục Ly nhướng mày, đây hình như là một tên trưởng lão chi thứ tay nắm thực quyền, thuộc phe Ngũ thái công, Nhân Hoàng trung kỳ, hắn có một ít ấn tượng. - Ừm, ta trước đi Tây Quỳ Thành một chuyến xem sao. Sự tình vừa mới phát sinh, xem ra Lục Linh cũng biết không nhiều, so với ở lại đây hỏi dò, không bằng trực tiếp tới chỗ Bạch Hạ Sương. Lục Linh khẽ gần đây, nàng cần tọa trấn ở đây, Lục Ly đã tới, không cần nàng phải quá bận tâm. Lục Ly bay vút đi, tiến vào truyền tống trận, một đường truyền tống thẳng đến Tây Quỳ Thành. Tây Quỳ Thành là một tòa vực thành, sau vẻn vẹn bốn năm lần truyền tống Lục Ly liền đã đến nơi.
Chương 1219 Tây Quỳ Thành 2
Trong thành trì này có hơn mười vạn đại quân, Nhân Hoàng không phải số ít, ngoài ra hai tên Hồn Nô Địa Tiên do Lục Ly phái đi cũng có mặt ở đây. - Sương nhi! Thần niệm Lục Ly quét qua, lập tức thăm dò được vị trí Bạch Hạ Sương, lúc này nàng đang nằm trong một tòa thành bảo, thần sắc hư nhược dị thường, có vẻ đã bị thương rất nặng. - Hưu! Lục Ly thấy vậy, trong lòng không khỏi quặn đau, mặc kệ chúng quân sĩ hành lễ quanh bốn phía, lập tức tung mình vọt thẳng vào trong thành bảo. - Ly thiếu. Ngoài thành bảo có một đám Quân Hầu Cảnh Lục gia, nhìn thấy Lục Ly nét mặt âm trầm bay vụt đến, ai nấy đều thấp thỏm lo âu. Lục Ly không nhìn đám người kia mà sải bước tiến thẳng vào trong gian phòng Bạch Hạ Sương. Bên ngoài hai tên Hồn Nô Địa Tiên trấn thủ, thấy Lục Ly, cả hai lập tức áy náy quỳ xuống nói: - Công tử, chúng ta có tội. - Hừ! Lục Ly hừ lạnh một tiếng, tiến vào trong phòng, bên trong có một vị tiểu thư chi thứ Lục gia và hai thị nữ đang phục thị. Thấy Lục Ly đi đến, ba người đều không khỏi kinh ngạc, dồn dập đứng dậy. - Ra ngoài! Lục Ly nhận ra tiểu thư chi thứ Lục gia này, lại không biết tên nàng, cũng không tâm tư nói nhiều với đối phương, trực tiếp phất tay đuổi người. Tiểu thư kia cung kính gật đầu, dẫn theo hai tên thị nữ đi ra ngoài, Lục Ly ngồi xuống bên giường, nhìn gương mặt tuyệt mỹ tái nhợt của Bạch Hạ Sương, trong lòng quặn đau không thôi. Thần niệm hắn quét qua một lượt, xác định Bạch Hạ Sương chỉ bị chấn đứt mất mấy chiếc xương sườn, đồng thời nội tạng cũng bị chấn thương, lúc này đã phục dụng đan dược đỉnh cấp, chính đang trong quá trình khôi phục, trong lòng hắn mới yên tâm phần nào. - Lục Lang, Lục Lang... Trong cơn mê, trên mặt Bạch Hạ Sương lộ ra một tia hoảng sợ, nhẹ giọng thì thào, Lục Ly vội vàng bắt lấy tay nàng, nhỏ giọng thì thầm bên tai: - Sương nhi, ta ở đây, đừng sợ. Bạch Hạ Sương nghe được tiếng kêu của hắn, tròng mắt chậm rãi mở ra, nhìn thấy Lục Ly, nước mắt lập tức chực trào, khóc nói: - Lục Lang, ngươi rốt cuộc cũng đến. Ta... ta thiếu chút liền không thấy được ngươi. - Ừ ừ, đừng sợ, có ta ở đây, không ai có thể tổn thương ngươi! Lục Ly mỉm cười khẽ vuốt tay Bạch Hạ Sương, kiên định nói: - Sương nhi yên tâm, lần này mặc kệ là ai tổn thương ngươi, ta đều giúp ngươi giết sạch, báo thù cho ngươi. - Ừm! Bạch Hạ Sương vươn tay ôm lấy eo Lục Ly, khóc thổn thức không ngừng, Lục Ly an ủi một trận, Bạch Hạ Sương bởi vì quá mức hư nhược lại lần nữa chìm vào ngủ say. Đợi Bạch Hạ Sương ngủ lại, Lục Ly sải bước đi ra, để vị tiểu thư chi thứ kia và thị nữ tiến vào phục thị, hắn đảo mắt nhìn sang hai tên Hồn Nô Địa Tiên, lạnh giọng nói: - Kể lại xem, tình hình cụ thể thế nào? Hai người này là Địa Tiên Phùng gia Địa Hoàng Giới, một tên lão giả đầu tóc trắng xóa trong đó cất tiếng đáp: - Công tử, lúc chúng ta đi tấn công một tòa linh mạch, nơi đó lại có mê trận, vừa tiến đến phụ cận linh mạch, đại trận lập tức bóc mở. Sau đó mấy trăm cường giả lao ra, trong đám cường giả có hai tên Địa Tiên, mấy trăm người kia khóa chặt Sương phu nhân, công kích không ngừng, dù chúng ta đã tận lực bảo hộ, song Sương phu nhân vẫn bị thương. Tên Địa Tiên Phùng gia còn lại bổ sung: - Đây là tập kích có dự mưu từ trước, mục tiêu chính là Sương phu nhân, hơn nữa bọn hắn vừa thấy tập kích không thành liền lập tức triệt thoái. Bởi vì Sương phu nhân bị thương, chúng ta không dám mạo hiểm truy sát, thế nên mới để bọn hắn trốn mất… - Các ngươi xử lý rất đúng! Lục Ly khẽ gật đầu, an toàn của Bạch Hạ Sương mới là quan trọng nhất, chút ít dư nghiệt Cơ gia chạy mất có thể từ từ đuổi giết. Nhưng nếu Bạch Hạ Sương xảy ra chuyện, vậy thì dù có giết sạch hết thảy người Cơ gia đều không bù đắp được gì. Lục Ly trầm ngâm thoáng chốc rồi dò hỏi: - Tỷ ta nói các ngươi cô quân xâm nhập, cố chấp tấn công? Đây là chuyện gì? Trong mắt lão giả Phùng gia chớp qua một tia bất mãn, nói: - Chủ soái lộ quân này nghe nói trong linh mạch kia có vô tận tài phú, còn nghe đồn có người đang bí mật chuyển dời linh thạch đến đây. Lập tức trong đêm suất lĩnh đại quân đến tấn công, Sương phu nhân tâm tư đơn thuần, cũng không nghĩ nhiều. Linh tiểu thư lại chỉ dặn chúng ta bảo hộ Sương phu nhân, thế nên chúng ta cũng không tiện nói gì... Lục Ly đại khái hiểu được phần nào, ánh mắt quét nhìn ra phía bên ngoài, quát lạnh nói: - Lục Phong Vân, các ngươi vào đây! Chủ soái phó soái lộ quân đều đang ở bên ngoài, nghe được Lục Ly kêu gọi lập tức nối đuôi nhau tiến vào, một tên Nhân Hoàng trung niên trong đó vừa đi đến liền lập tức dẫn người quỳ xuống, nghẹn ngào nói: - Ly thiếu, chúng ta có tội, liên lụy khiến Sương phu nhân chịu khổ, mong Ly thiếu trách phạt. Lục Ly ngồi ở chủ vị, mặt không biểu tình, ánh mắt khóa chặt Lục Phong Vân, không để hắn đứng dậy mà trầm giọng nói: - Lục Phong Vân, vì sao ngươi trái lệnh tỷ tỷ ta, một mình cô quân xâm nhập, hơn nữa địch nhân bố trí mê trận, tại sao ngươi lại không phái trinh sát đi trước thăm dò? - Ta, ta... Lục Phong Vân phong thái đường đường, khí độ bất phàm, lúc này lại ấp a ấp úng, nửa ngày mới đáp nói: - Thuộc hạ có tội, vì muốn nhanh chóng cướp đoạt linh mạch nên quá mức nóng lòng, trúng phải gian kế kẻ địch, thuộc hạ tội đáng chết vạn lần... - Hưu! Đúng lúc này, bên ngoài bay tới một thân ảnh, thần niệm Lục Ly quét qua, phát hiện là một tên trưởng lão Thanh Loan Tộc. Tên trưởng lão này Lục Ly nhận ra, là Dạ Đề, trưởng lão Thanh Loan Tộc vừa mới đột phá Quân Hầu Cảnh. Lục Ly lập tức kinh ngạc hỏi: - Dạ Đề, sao ngươi lại ở đây? Lục Ly hứa hẹn trả lại tổ địa cho Thanh Loan Tộc Mãnh Tượng Tộc, đám người Dạ Tra đã đi công chiếm tổ địa, Lục Ly tưởng là Thanh Loan Tộc đều xuất chinh hết cả, lại không ngờ thấy được một tên trưởng lão Thanh Loan tộc ở chỗ này. - Thánh Chủ! Dạ Đề quỳ gối nói: - Tộc trưởng dặn ba người chúng ta ở lại Thần Khải Thành nghe lệnh, ta vừa biết được tin Sương phu nhân bị tập kích, lập tức tới thăm dò tình hình, hiện tại đã tra xét được tương đối đại khái.
Chương 1220 Ngươi là cái thá gì?
- Hả? Thanh Loan Tộc là trinh sát tốt nhất, hơn nữa còn tuyệt đối trung thành, Lục Ly lập tức đại hỉ hỏi: - Tình hình cụ thể thế nào, cứ nói thẳng. Dạ Đề thoáng nhìn Lục Phong Vân một cái, bẩm báo nói: - Lục Phong Vân trưởng lão một đường dẫn theo đại quân công thành chiếm đất, mỗi lần đi đến đâu đều vơ vét mỹ nữ ở đó. Mấy ngày trước hắn được đến một nữ tử Mị Hồ Tộc. Nữ tử kia thật ra là gian tế! Lục Phong Vân tin lời nàng ta, vội vàng chạy đến nơi linh mạch này, bởi thế mới bị địch nhân mai phục. - Còn có chuyện này... Sắc mặt Lục Ly tức thì âm trầm như nước, ánh mắt như dao quét về phía Lục Phong Vân hỏi: - Lục Phong Vân, việc này là thật? - Vu hãm, tuyệt đối là vu hãm! Lục Phong Vân thề thốt phủ nhận: - Ly thiếu, tuyệt không có việc này, Lục Phong Vân ta đảm nhiệm cương vị trưởng lão hơn hai chục năm, một mực cẩn trọng, tận chức tận trách. Ngũ thái công và Tộc Vương đều rất hiểu ta, hơn nữa... thiếu tộc trưởng và ta tình như huynh đệ ruột thịt, hắn cũng biết con người ta. Ly thiếu, ngươi đừng chỉ tin lời một phía... - Câm mồm! Lục Ly thấy Lục Phong Vân nói đông xả tây, còn kéo ra cả Ngũ thái công Lục Chính Dương Lục Nhân Hoàng, lập tức nổi giận quát nói: - Ta chỉ hỏi ngươi, có phải ngươi thu một nữ tử Mị Hồ Tộc hay không? - Cái này, cái này... Trên trán Lục Phong Vân rịn ra từng hàng mồ hôi lạnh, cười khan nói: - Nữ tử, nữ tử kia sao có thể là gian tế? Dạ Đề, ngươi dựa vào cái gì mà khẳng định nàng là gian tế? Dạ Đề cười lạnh nói: - Bởi vì nàng là nô lệ của người khác, vừa rồi ta đã sưu hồn, nàng là quân cờ của Cơ gia. - Sưu hồn? Ngươi giết nàng? Lục Phong Vân kinh hãi, trên mặt hiện đầy phẫn nộ, chỉ vào Dạ Đề quát: - Ai cho ngươi quyền lực sưu hồn? Ngươi là cái thá gì? Hưu! Thân hình Lục Ly chợt lóe, tung cước trực tiếp đá vào ngực Lục Phong Vân, cước này lực đạo đủ mười, nháy mắt liền đạp bay Lục Phong Vân ra ngoài. Tường viện phía ngoài bị đụng ra một lỗ thủng to tướng, kéo theo ba tòa thành bảo chấn động, cuối cùng trực tiếp nện lên trên quảng trường. Phốc! Lục Phong Vân lăn lông lốc mấy vòng trên quảng trường, há mồm phun ra một búng máu tươi, vùng vẫy một lúc mới bò dậy được, phần ngực lõm sâu, không biết đã đứt mất mấy đoạn xương sườn. Hoa! Quân sĩ trên quảng trường lập tức rộ lên từng hồi tiếng xôn xao. Lục Phong Vân chính là trưởng lão Lục gia, chủ soái lộ quân này, đồng thời còn là cháu trai Ngũ thái công. Địa vị ở trong Lục gia rất là cao quý, không ngờ lại bị người đá văng như thế? Chẳng lẽ có cường địch xâm nhập? Hưu! Lục Ly dẫn người bay vụt đến, ánh mắt lạnh lẽo khóa chặt Lục Phong Vân, đám quân sĩ kia thấy là Lục Ly, lúc này mới không dám loạn động. Phải biết, hiện tại uy vọng vị tiểu gia này đã vượt qua cả Tộc Vương Lục Chính Dương. - Lục Ly! Lục Phong Vân đưa tay ôm ngực, khóe miệng không ngừng ứa máu. Bị đương chúng đạp bay khiến hắn cảm thấy thể diện mất sạch, sắc mặt âm trầm tới cực điểm, phẫn nộ nói: - Ngươi đừng quá bá đạo, nói thế nào ta cũng là trưởng lão Lục gia, ta và phụ thân ngươi là đồng bối, tính ra ta là trưởng bối của ngươi. Lục Phong Vân biết lần này làm sai chuyện, nhưng nói thế nào hắn cũng thuộc hàng bối phận thúc thúc của Lục Ly, vừa rồi cũng đã quỳ xuống nhận tội. Thế nên ít ra cũng là đợi về Lục gia, để cho Trưởng Lão Đường định tội. Không ngờ Lục Ly lại dám đạp hắn ngay trước mặt mọi người, không hề cho hắn chút thể diện nào. - Trưởng bối? Lục Ly cười lạnh, mặt không biểu tình nói: - Có trưởng bối như ngươi, ta cảm giác rất mất mặt, vơ vét mỹ nữ... điểm này ta không trách ngươi. Nhưng biết nữ tử Mị Hồ Tộc kia là gian tế, ngươi lại vẫn không chút xấu hổ, còn trách cứ Dạ Đề sưu hồn nàng? Có phải vì một nữ nhân, mà đến cả Lục gia ngươi cũng bán? Lục Ly đã phẫn nộ tới cực điểm, nếu Lục Phong Vân không phải cháu trai Ngũ thái công, lúc này e rằng sớm đã biến thành một cỗ thi thể. Phải biết, tình cảm của Lục Ly với Lục gia vốn đã không sâu, trong khi đó Thanh Loan Tộc nhất mạch lại có quan hệ rất tốt với hắn. Đối mặt với Lục Ly đang trong cơn thịnh nộ, Lục Phong Vân không khỏi có chút sợ hãi, nhưng mà tướng sĩ ba quân đều ở đây, tại trường còn có rất nhiều con em Lục gia, hắn uy nghi mất hết, mặt mũi có chút không chịu được, thế là bèn giở giọng nói móc: - Việc này đích thật là sai lầm của ta, nhưng dù ta có sai thì cũng nên là Trưởng Lão Đường định tội. Lục Ly, ngươi một lời không hợp liền đả thương người, trong mắt ngươi còn có tộc quy Lục gia? - Ha ha ha! Thấy Lục Phong Vân cầm tộc quy Lục gia tộc ra ép mình, Lục Ly giận quá hóa cười, Bản Mệnh Châu hiện ra, phóng thích một ít Linh Phong, ngưng tụ thành đại thủ ấn trùng trùng nện xuống Lục Phong Vân. Oanh! Linh Phong khiến Lục Phong Vân không cách nào phản kháng, đại thủ ấn nện ra một hố sâu to tướng trên quảng trường, Lục Phong Vân bị ấn xuống, lần này toàn thân hắn be bét máu thịt, trọng thương cực nặng. - Người đâu, bắt lại Lục Phong Vân! Lục Ly quát lớn, đám quân sĩ xung quanh lại bị hù cho không dám động, phải mất một lúc sau mới có tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong Lục gia cắn răng quát nói: - Điếc hết cả rồi à? Bắt lại! Đám quân sĩ vội chạy tới, bới Lục Phong Vân ra khỏi hố sâu, Lục Ly nhìn Lục Phong Vân lúc này đã đau đến nhe răng nhếch miệng nói không ra lời, quát lạnh nói: - Tộc quy? Không có Lục Ly ta, liệu có được Lục gia hôm nay? Ngươi là cái thá gì, dám cầm tộc quy ra ép ta? Đám sâu mọt Lục gia như ngươi, có tin ta đày hết đi lưu vong Thiên Ma Đảo không? - Các ngươi lập tức áp giải người này về lại Thần Khải Thành, để cho Ngũ thái công xử lý. Lần này ta nể mặt hắn, bằng không Lục Phong Vân sớm đã thành người chết. Ngoài ra đi về chuyển cáo gia gia ta, để hắn chỉnh đốn tộc phong, ai dám cả gan làm điều phi pháp, vô luận là ai, lập tức khu trục ra khỏi Lục gia, sâu mọt như thế, Lục gia không cần! Lục Ly trong trạng thái bạo nộ khiến toàn thành câm như hến, nhất là con em Lục gia càng là kinh hãi không thôi.
Bình luận facebook