• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Long Đế Bất Diệt (4 Viewers)

  • Chương 3481-3485

Chương 3481 Một lần giải quyết cho xong
Sắc mặt Triệu Trùng thoáng trầm xuống, lát sau mới truyền âm nói: - Đinh Đông tiểu thư, ngươi nói gì ta nghe không hiểu, ta chỉ đơn thuần nhìn Lục Sát Thần không vừa mắt, ta không muốn phát sinh xung đột với ngươi, ngươi đừng cản ta. Lại nói, người nhìn hắn không thuận mắt nhiều lắm, ngươi có cản hết được không? Dứt lời, Triệu Trùng trừng mắt nhìn Lục Ly nói: - Ngươi có phải nam nhân không? Chỉ dám đứng sau lưng nữ nhân thế à, thằng phế vật! Hô hô! Lục Ly thở ra một hơi thật dài, trong lòng có chút phiền chán, đám người này đúng là ruồi nhặng, có khua cũng không đuổi hết được. Hắn rất rõ ràng, đứa này là do Kỳ Thiên Ngữ phái tới, đoán chừng còn mới chỉ là tiên phong. Nếu hắn một mực dựa vào Kỳ Đinh Đông, khẳng định khó mà bảo hộ được nữa, nếu muốn an tĩnh tu luyện, vậy phải giết gà dọa khỉ mới được. Rất nhiều thần niệm xung quanh quét tới, chứng tỏ nhóm người kia đều đang chăm chú quan sát bên này, hắn nghĩ nghĩ rồi nói: - Ngươi muốn chơi thế nào? Đơn đấu hay là quần ẩu? - Đối phó ngươi còn cần quần ẩu? Triệu Trùng lạnh lùng bật cười, giễu cợt nói: - Ra ngoài chiến một trận, ta nhường ngươi ba chiêu, thế nào? Nếu ngươi thua, ta xuất hiện chỗ nào thì ngươi biết điều mà cút đi, nếu ngươi thắng, sau này ta gặp ngươi liền tránh lui. - Ha ha ha! Lục Ly cười ha hả, khoát tay nói: - Đối phó loại như ngươi còn cần ra ngoài? Cứ ở đây đi, ngươi cẩn thận, ta sắp xuất chiêu. Trong tay Lục Ly hiện ra một thanh nhuyễn kiếm, vừa dứt lời liền tiện tay lắc lắc nhuyễn kiếm đâm tới Triệu Trùng, một đạo kiếm khí vô hình khuếch tán đi. Triệu Trùng theo bản năng định giật lui ra sau, nhưng tốc độ kiếm khí vô hình quá nhanh, thoáng chốc đã tràn đến, Triệu Trùng trúng chiêu. Triệu Trùng chỉ là Ngũ Kiếp sơ kỳ, địa vị trong gia tộc cũng không quá quan trọng, Hàn Triều Hải Vực lại tương đối an toàn, bởi thế trong linh hồn chỉ có một Yêu Hồn lục phẩm, giờ tự nhiên khó mà tránh được. - A... Hắn thoáng sửng sốt mất một giây, rất nhanh liền ôm đầu quay cuồng. Người trong sơn cốc đang một mực dõi theo bên này, bởi thế ai nấy đều biết được. Chỉ thấy Lục Ly tuỳ ý quơ quơ nhuyễn kiếm, sau đó Triệu Trùng cứ thế không ngừng ôm đầu lăn lộn dưới đất, trong mắt cả đám lập tức hiện đầy chấn kinh. - Tự rước lấy nhục! Tượng Linh Lung cười lạnh một tiếng, tuy nàng không rõ thực lực Lục Lỵ cụ thể thế nào, nhưng Thiên Thần Ngũ Kiếp há có thể là đối thủ của hắn, trừ phi là bọn Kỳ Thiên Ngữ Tượng Bạch Nha, chứ còn những người còn lại căn bản không đáng phải để tâm. Trong sơn cốc vốn rất an tĩnh, thế nên tiếng kêu thảm của Triệu Trùng bỗng trở nên chói tai dị thường. Lục Ly thản nhiên ngồi đó, so đối với bộ dạng thảm thiết của Triệu Trùng, hình thành nên xung kích thị giác cực mạnh. Lục Ly mặt không đổi sắc, lạnh lùng nhìn Triệu Trùng, lát sau, tay hắn vung lên, Triệu Trùng lập tức đình chỉ kêu thảm, như con cuốn chiếu bò rạp trên đất. Lục Ly trầm giọng nói: - Ngươi thua, có phục hay không? - Ta phục con mẹ người. Triệu Trùng gầm lên giận dữ, thân hình như lợi kiếm vọt đến, trong tay hiện ra một thanh chủy thủ, hung hăng đâm tới mặt Lục Ly. Lục Ly vẫn đứng im không nhúc nhích, thúc giục Bác Long Thuật và Thiên Giáp Thuật ngạnh kháng một kích này. Ầm! Chủy thủ trùng trùng đâm lên mặt Lục Ly, cả người Kỳ Đinh Đông căng cứng, miệng nhỏ há ra định nhắc nhở Lục Ly cẩn thận, nhưng thấy sắc mặt bình tĩnh của hắn, cuối cùng nàng không kêu đi ra. Ầm! Chủy thủ đâm lên mặt Lục Ly, một tiếng trầm muộn vang lên, Lục Ly lông tóc không thương, nắm tay vung ra như thiểm điện, tung quyền nện lên mặt Triệu Trùng. Triệu Trùng lập tức như bị một ngọn núi nện trúng, cả người bay vút ra ngoài, hất văng lên giữa trời. Hưu! Lục Ly tung mình lao theo, nhuyễn kiếm trong tay run run, Triệu Trùng lần nữa trúng chiêu, ôm đầu quay cuồng, một tay Lục Ly giơ ra nắm lấy cổ hắn, gằn giọng nói: - Cái loại như ngươi mà cũng dám ra mặt, không nhục à, cút! Tay Lục Ly trùng trùng vung lên, Triệu Trùng bay đi, lần này trực tiếp bị quăng ra ngoài Vấn Đạo Cốc. Lục Ly không đi xuống, cứ thế sừng sững giữa trời, quét mắt liếc nhìn đám người phía dưới, nói: - Ta biết rất nhiều người nhìn ta khó chịu, đã sớm muốn tìm ta gây sự, thôi được, hôm nay làm luôn một lần cho xong, ai muốn tìm Lục mỗ gây sự thì lên đây! Lục Ly tới đây là để tu luyện, không phải để đấu đá giành gái, hắn không có nhiều thời gian bồi đám công tử ca ăn no rỗi việc này. Có Huyết Sát Hoàng ở đây, hắn không có gì phải sợ, dù Kỳ Thiên Ngữ muốn đánh, hắn cũng tự tin có thể trấn áp nhẹ nhàng. Trước kia, ấn tượng về Lục Ly trong mắt chúng nhân một mực là đứa chết nhát, lúc ở Không Gian Thành bị người bức đến trước mặt mà vẫn không dám ứng chiến, thậm chí không dám nói thêm nửa lời, trực tiếp nhận sợ. Nhưng giờ hắn lại đột nhiên bạo phát, phong mang tất lộ, bá đạo vô cùng, hình tượng trước sau tương phản mãnh liệt, khiến chúng nhân có chút khó mà tiếp thụ. Ngay chính Kỳ Đinh Đông cũng há hốc mồm, chấn kinh không thôi. Chỉ riêng Tượng Linh Lung là thần sắc không biến, trước đó nàng từng tiếp xúc qua với Lục Ly, biết Lục Ly là kẻ “gan lớn bằng trời”, đồng thời cũng thân mang dị thuật. Triệu Trùng không tính đại nhân vật, thuộc hạng lót đáy trong đám công tử ở đây, nhưng Triệu Trùng nhẹ nhàng bị đánh gục dưới tay Lục Ly, căn bản không có dư địa xoay vần là điều ai cũng không nghĩ tới. Thậm chí nếu Lục Ly muốn giết người, lúc này e rằng Triệu Trùng sớm đã thành xác chết, căn bản không cùng một đẳng cấp. Rất nhiều người thực lực mạnh hơn Triệu Trùng, nhưng ai dám đi ra? Tượng Linh Lung và Kỳ Đinh Đông đều ở đây, còn có nhiều người như vậy tại trường, vạn nhất cũng bị ném ra ngoài sơn cốc như chó chết giống Triệu Trùng, mặt mũi chẳng phải mất sạch? Ánh mắt chúng nhân đổ dồn về phía đệ nhất công tử Công Dương gia Công Dương Vô Tà và đệ nhất công tử Thủy Hàn Cung Thủy U Hận, ngoài ra còn có mấy tên công tử đỉnh cấp như là Mạc Hiểu Thiên, hi vọng bọn họ ra mặt trấn áp Lục Ly. Công Dương Vô Tà không nhúc nhích, không phải là vì Công Dương gia có chút quan hệ với Lộc Vấn Tiên.
Chương 3482 Còn có ai?
Nếu hắn thật muốn động thủ, chắc chắn sẽ không cố kỵ Lộc Vấn Tiên. Mà là vì Lộc Vấn Tiên nay đã thần phục dưới trướng Lục Ly, chính điều này khiến Công Dương Vô Tà sinh tâm cảnh giác, Lộc Vấn Tiên chính là cường giả thành danh nhiều năm, một thân bản sự bói toán thiên cơ không ai ở Hàn Triều Hải Vực có thể sánh bằng. Người Thủy Hàn Cung cũng không nhúc nhích, sau cùng chỉ có Mạc Hiểu Thiên xuất động, trước đó Mạc Hiểu Thiên từng khiêu chiến Lục Ly một lần, nhưng Lục Ly căn bản không ứng chiến, trực tiếp nhận sợ. Giờ Lục Ly ngông cuồng như thế, thậm chí có ý một mình khiêu chiến tất cả mọi người, Mạc Hiểu Thiên vốn xem thường Lục Ly há có thể ngồi yên. Tượng Linh Lung cũng ở đây, Mạc Hiểu Thiên theo đuổi Tượng Linh Lung nhiều năm, khó được có cơ hội biểu hiện tốt như thế, sao hắn có thể bỏ lỡ? Hắn quyết định phải hung hăng chà đạp Lục Ly một phen, để Tượng Linh Lung nhìn xem ai mới là anh hùng, ai mới là cẩu hùng. Hưu! Mạc Hiểu Thiên lao vút lên, trong tay hiện ra một thanh côn sắt màu đen, chỉ về Lục Ly ở phía xa, quát nói: - Lục Sát Thần, đừng phách lối, ngươi tưởng Hàn Triều Hải Vực không người chắc, hôm nay Mạc Hiểu Thiên ta phải trị ngươi! - Tốt! Lục Ly không nói nhảm, hóa thành một đạo lưu quang lao đến, vung nắm đấm nện tới, nhục thân hắn rất mạnh, Mạc Hiểu Thiên chỉ có chiến lực Ngũ Kiếp hậu kỳ, hắn không việc gì phải sợ. - Tới hay lắm, ăn một côn của ta đây. Mạc Hiểu Thiên vung lên côn sắt, trên côn sắt sáng lên hắc quang vạn trượng, hắc khí vờn quanh, khí tức đè nén khủng bố lưu chuyển, rõ ràng là dị bảo. Oanh! Côn của Mạc Hiểu Thiên nện lên nắm tay Lục Ly, trong côn sắt toát ra ngọn lửa màu đen, thoáng chốc liền bao phủ toàn bộ nắm tay Lục Ly. Côn sắt này của hắn tuy không phải Đế binh, nhưng cũng là bảo vật được cường giả tế luyện nhiều năm. Hắn tin tưởng nhục thân Lục Ly có mạnh đến mấy cũng không chịu được. Nhưng hắn nhận ra... mình sai... Lúc nắm tay Lục Ly và côn sắt đụng nhau, một luồng cự lực truyền đến, hắn và Lục Ly bị đẩy văng ra hai bên, ánh mắt như điện nhìn lại, chỉ thấy nắm tay Lục Ly hơi cháy đen, song không hề bị thương. Hưu! Lục Ly lần nữa lao đến, thân hình như chớp giật, hắn không tin tà, vung mạnh côn sắt liên tục đánh tới, thân ảnh hai người không ngừng va vào nhau giữa trời, rồi lại không ngừng tách ra, khí thế khủng bố tràn ngập, khiến không gian xung quanh cuộn lên từng đạo gợn sóng. Rầm rầm rầm! Từng hồi tiếng vang trầm muộn vọng ra, Lục Ly và Mạc Hiểu Thiên liên tục giao thủ mấy trăm lượt, cả hai đều không thể gây được tổn thương cho đối phương. Trên tay còn lại của Mạc Hiểu Thiên xuất hiện một chiếc quạt xếp, trong lòng lại ngấm ngầm kinh hãi, nhục thân Lục Ly quá mạnh, xem ra chỉ dựa vào côn sắt thì không làm gì được. Quạt xếp này cũng là dị bảo, bên trong quạt xếp có mười hai cây độc châm được tế luyện qua, thấy máu mất mạng, chỉ cần đâm vào thân thể, Lục Ly sẽ lập tức trúng độc, khi ấy thần lực nhiễu loạn, thế cục sẽ nằm trong tay hắn. Thấy Mạc Hiểu Thiên lấy ra quạt xếp, Tượng Linh Lung và Kỳ Đinh Đông đồng thời biến sắc, hai người đều biết sự cay độc của chiếc quạt xếp này, quạt xếp đã từng ám toán qua không biết bao nhiêu cường giả. Đây cũng là lý do vì sao Kỳ Đinh Đông và Tượng Linh Lung một mực xem thường Mạc Hiểu Thiên, hắn quá âm độc. Chẳng qua hai người không truyền âm cho Lục Ly, bọn hắn đang đơn đả độc đấu, bất kỳ thủ đoạn nào đều có thể sử dụng, nếu truyền âm nhắc nhở Lục Ly, vậy thì không công bằng, cũng là hành vi không tôn trọng Lục Ly. Lục Ly chú ý tới Mạc Hiểu Thiên lấy ra quạt xếp, nhuyễn kiếm tức thì hiện ra trong tay, thân hình khoái tốc lướt đi, hai người xuất kích gần như đồng thời. Vù vù! Cả hai hóa thành hai đạo lưu quang đan xen vào nhau, một người lay động nhuyễn kiếm trong tay, một người mở ra quạt xếp, lục đạo hắc quang bắn ra, từ sáu góc độ vọt đến Lục Ly. Lục Ly phóng kích kiếm khí vô hình, ức vạn hồn châm theo đó công kích Mạc Hiểu Thiên, chỉ là Yêu Hồn trong linh hồn Mạc Hiểu Thiên rất mạnh, vẫn có thể miễn cưỡng trụ vững được. Hưu hưu hưu! Sáu đạo hắc quang phóng đến, mặc dù Lục Ly sớm có đoán trước, cũng kịp thời tránh né, nhưng vẫn có một đạo hắc quang đánh trúng. Hắn quá chủ quan, tưởng là bằng vào phòng ngự cường đại, cương châm này sẽ không thể nào tổn thương được mình. Nhưng mà, độc châm đâm rách da, từng đạo năng lượng màu đen tức tốc tuôn vào thân thể, sau đó nhanh chóng khuếch tán. - Có độc. Lục Ly trầm mặt xuống, quyết định không bảo lưu thực lực nữa, trong tay hiện ra Hào Giác, đưa lên miệng thổi mạnh. Tiếng kèn này rất khủng bố, vừa vang lên, Mạc Hiểu Thiên phía bên kia lập tức thống khổ quay cuồng. - Cái này... Mặc dù Lục Ly đang ở giữa trời, nhưng vẫn có không ít người phía dưới trúng chiêu, cũng may ảnh hưởng không quá nghiêm trọng, trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ kinh hãi, đây là bảo vật gì, sao lợi hại vậy? - A! Trên trời, Mạc Hiểu Thiên ôm đầu lăn lộn, Lục Ly thu hồi Hào Giác, thân hình lóe lên, vọt tới giơ tay túm lấy cổ Mạc Hiểu Thiên, sau đó nắm tay còn lại không ngừng oanh kích. Ầm ầm ầm ầm! Lục Ly đánh ra mấy chục quyền, lúc này linh hồn Mạc Hiểu Thiên đang bị tấn công, căn bản không thể phòng bị, bị nện cho tối tăm mặt mũi, thê thảm vô cùng. Lục Ly ra tay rất có phân tấc, không trực tiếp nện chết Mạc Hiểu Thiên mà chỉ đánh trọng thương, nếu không phải không còn cách nào khác, hắn tuyệt sẽ không hạ sát thủ, bằng không đi ra tất gặp rắc rối. Oanh! Cánh tay hất lên, dùng sức ném Mạc Hiểu Thiên ra ngoài sơn cốc, đồng thời rút độc châm cảm ứng một phen, phát hiện chỉ là thần lực bị nhiễu loạn mới yên tâm phần nào. Hắn trầm ngâm một lúc, sau đó quét mắt nhìn xuống mấy chục người bên dưới, gằn giọng hỏi: - Còn có ai? Vừa rồi Lục Ly nện Mạc Hiểu Thiên thành đầu heo, khắp người máu me be bét. Bộ dạng thảm không nỡ nhìn đó còn in sâu trong đầu chúng nhân, lúc này phía dưới còn có người rú thảm không thôi, cộng thêm Lục Ly khí huyết toàn thịnh, bởi thế thoạt nhìn không khác gì Sát Thần, ngược lại rất phù hợp với tên của hắn.
Chương 3483 Lại động nữa thử xem?
Thực ra tại trường còn có hai người mạnh hơn Mạc Hiểu Thiên một chút, nhưng sau khi thấy thảm trạng đó của Mạc Hiểu Thiên, hai người đều trầm mặc. Lục Ly vốn là người ngoài, lại ngông cuồng như thế, thân là người Hàn Triều Hải Vực, hẳn nên đứng ra lấy lại mặt mũi. Nhưng sau cùng hai người vẫn không đi ra, bởi vì bọn hắn không thù không oán với Lục Ly, lại cũng không có ý nghĩ gì với Tượng Linh Lung. Trên người Lục Ly có quá nhiều biến số, một thân một mình mang đám người Kỳ Đinh Đông ra khỏi tiểu thế giới, bản thân chuyện này đã là thần tích. Trước kia ở Không Gian Thành Lục Ly nhận sợ, bọn hắn không cảm thấy gì, nhưng giờ bỗng chốc lộ ra chiến lực mạnh mẽ như thế, Tứ Kiếp sơ kỳ lại nhẹ nhàng chiến thắng Mạc Hiểu Thiên, bọn hắn tự nhiên sẽ có điều cố kỵ. Lục Ly đợi giây lát, xác định không người nào đi lên, lúc này mới trầm giọng nói: - Ta chỉ vào đây lĩnh hội pháp trận chân ý, không muốn có xung đột với bất kỳ ai, mọi người vào đây cũng phải tranh thủ thời gian, hi vọng sau này chúng ta ở chung hòa bình, như thế sẽ tốt cho tất cả mọi người. Còn nữa... Sau này ra ngoài, ta sẽ lập tức đi Tử Dương Đại Lục, bởi thế mọi người không cần quá lo lắng, sẽ không xảy ra chuyện mà các ngươi đang tưởng tượng đâu. Lời Lục Ly tuy không quá rõ ràng, nhưng ý tứ muốn biểu đạt thì ai cũng rõ. Hắn không theo đuổi Tượng Linh Lung, rời khỏi đây sẽ lập tức đi ngay, sau này không còn bất kỳ liên quan nào với Tượng Linh Lung nữa. Chúng nhân nghe vậy liền thoải mái, chỉ riêng Tượng Linh Lung là thoáng biến sắc. Lục Ly nói vậy chẳng khác gì hắn không quan tâm gì tới nàng cả... Mỹ nữ là động vật rất thần kỳ, nguyên một đám vây quanh nàng, nàng cho rằng đấy là điều đương nhiên, nhưng nếu có người hận không thể hất văng nàng như hất một đống phân chó, tránh nàng như tránh rắn rết, trong lòng nàng sẽ rất khó chịu. - Hừ! Thế nên nàng lạnh lùng hừ một tiếng, mở miệng nói: - Lục Sát Thần, ngươi đừng đề cao mình quá. - Ha ha ha! Lục Ly bật cười ha hả, chắp tay về phía Tượng Linh Lung tỏ ý xin tha, sau đó phi thân lao xuống, tiếp tục ngồi xếp bằng nhắm mắt an tọa trước mặt bàn cờ, Kỳ Đinh Đông thấy thần niệm chúng nhân vẫn dõi theo bên này bèn khua tay nói: - Còn đứng ngây ra đó làm gì? Các ngươi rảnh quá nhỉ? Vào đây một lần không dễ dàng, ai còn gây sự đừng trách ra ngoài ta nói với gia gia, hủy bỏ tư cách lần sau. Kỳ Đinh Đông tức tối bay đến bên vách đá, đám người còn lại không còn dám gây chuyện nữa, dồn dập tìm nơi lĩnh hội pháp tắc chân ý. Rất nhanh, sơn cốc an tĩnh trở lại, về phần hai người Triệu Trùng và Mạc Hiểu Thiên thì đã không còn mặt mũi đi vào. Có đi vào cũng đánh không lại người ta, chỉ tự rước lấy nhục mà thôi. Lục Ly tiếp tục tham ngộ bí thuật linh hồn ẩn giấu trong bàn cờ, bởi không người quấy rầy, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt lại nửa tháng đi qua. Hôm nay, bên ngoài một nhóm người khác lại tới, là bọn Tượng Bạch Nha và Kỳ Thiên Ngữ, người Kỳ gia và Tượng gia cũng đi theo. Sau khi tiến vào, Kỳ Thiên Ngữ không thốt nửa lời, thậm chí thần niệm cũng không thăm dò Lục Ly, chỉ đảo mắt nhìn thoáng qua Tượng Linh Lung, sau đó một mình đến trong góc bắt đầu tham ngộ. Mạc Hiểu Thiên và Triệu Trùng không cùng vào theo, cũng không biết đã đi đâu. Người Tượng gia Kỳ gia và mấy tên con em lão ma lần lượt chia nhau tìm nơi tiềm tu. Có hai người đi đến chỗ Lục Ly, hắn không mở mắt, khóe miệng lại hơi có chút đắng chát. Bởi vì hắn cảm nhận được địch ý, trên thân hai người này đều mang theo một tia địch ý và sát ý nhàn nhạt. Hai người này không phải người Kỳ gia, cũng không phải người Tượng gia, hẳn là công tử hai đại gia tộc, hay là con cháu lão ma nào đó. Hai người này một kẻ Ngũ Kiếp hậu kỳ, một kẻ Ngũ Kiếp trung kỳ, cả hai đều không quen không biết Lục Ly, lại nảy sinh sát ý với hắn, rõ ràng cũng là do Kỳ Thiên Ngữ sai khiến. Sau khi đi vào, hai người kia đều giả bộ không nhìn Lục Ly mà nhìn về phía bàn cờ, một người còn vờ vịt đưa tay đi lấy quân cờ. Lúc tay người kia sờ lên quân cờ, Lục Ly đột nhiên mở mắt, bởi vì khi này sát cơ trên thân người đó đột ngột tăng vọt. Hưu! Gần như đồng thời, hai người cùng lúc lấy ra binh khí, một người lấy ra một chiếc tiểu đỉnh, người còn lại lấy ra một thanh trường đao, hai người một trái một phải mãnh công về phía Lục Ly. Trường đao mang theo sát khí, thanh đao này hẳn nhuộm không ít tiên huyết, sát khí đặc biệt nồng đậm, trên lưỡi đao còn có từng đạo hồng quang lưu chuyển, rõ ràng là dị bảo, người này vừa ra tay đã dùng sát chiêu, cảm giác như là chân ý hệ Kim hệ, lực lượng vô cùng cường đại. Tiểu đỉnh trong tay người còn lại cũng là trọng bảo, trên đỉnh lấp lánh phù văn, miệng đỉnh có khí lưu màu trắng khuếch tán, mang đến cho người cảm giác đè nén dị thường. - Hừ! Lục Ly phát nộ, hai người này vừa đến đã động sát chiêu, rõ ràng là muốn lấy mạng hắn. Tính cách Lục Ly trước nay luôn là gặp mạnh càng mạnh, nếu ai muốn lấy mạng hắn, vậy thì có là cha của Thiên Vương cũng đánh trước rồi tính. Hắn tức tốc phóng thích Bác Long Thuật và Thiên Giáp Thuật, một tay lấy ra nhuyễn kiếm, một tay lấy ra Thần Thiết, nhuyễn kiếm tấn công người cầm chiến đao, thần thiết thì đi ngăn trở tiểu đỉnh. Oanh! Thần thiết và tiểu đỉnh đụng nhau, tiếng trầm muộn nổ vang, sóng khí khủng bố khuếch tán ra, khiến cho Thần Văn xung quanh sáng lên quang mang vạn trượng. Nếu không phải nơi này có Thần Văn, e là cả một vùng xung quanh đều bị san thành bình địa. Đầu bên kia, chiến đao mang theo lực lượng vô cùng khủng bố lại không bổ lên thân Lục Ly, bởi vì công kích linh hồn của Lục Ly nhanh hơn chiến đao một nhịp, Yêu Hồn trong linh hồn người này lại không quá cường đại, bởi thế chỉ chớp mắt liền trúng chiêu. Hây! Lục Ly lần nữa quán chú thần lực vào Thần Thiết, không chút do dự trở tay nện tới, nháy mắt liền đã nện lên đầu võ giả tay cầm trường đao, trên đầu người này lập tức phù hiện mũ giáp che chắn, đáng tiếc mũ giáp trụ không được, cứ thế bị nện nát. Hưu!
Chương 3484 Trên trời còn có trời, trên người còn có người!
Bên kia, tiểu đỉnh lại bay tới, Lục Ly lại không quản tiểu đỉnh, thần thiết lần thứ ba sáng lên, đang định tiếp tục nện lên đầu người cầm chiến đao. Mũ giáp của người này đã vỡ tan, đầu nứt ra, chỉ cần nện thêm lần nữa, đầu hắn chắn chắn nổ tung. - Dừng tay! - Lục Sát Thần dừng tay! - Ngươi dám... Kỳ Thiên Ngữ và mấy người khác đồng thanh quát lớn, vốn mấy người kia không lên tiếng, Lục Ly còn có thể lệch đi chút ít, đánh trọng thương người này thôi, nhưng Kỳ Thiên Ngữ vừa hô, Lục Ly lập tức nổi giận, vung lấy Thần Thiết trùng trùng vỗ xuống. Ầm! Một tiếng nổ vang trầm muộn, đầu người kia nổ tung, thần niệm đám đông quét đến, phát hiện đầu người kia không còn, trong mắt hiện đầy vẻ không dám tin tưởng, ai có thể tin Lục Ly thật giết người? Ánh mắt Tượng Linh Lung và Kỳ Đinh Đông cũng không giấu được vẻ kinh ngạc, thần niệm các nàng quét đến, thấy Lục Ly sau khi giết người, gần như không chút do dự, vung quyền ngạnh kháng tiểu đỉnh, sau đó thân hình như cuồng long vút đến người kia. Bởi vì đang phóng thích Bác Long Thuật, thế nên khí huyết Lục Ly thịnh vượng dị thường, cộng thêm vừa nãy mới quyết đoán ra tay giết người, khí thế như rồng, khiến ai nấy đều cảm thấy Lục Ly không giống thanh niên, mà càng giống lão ma giết người như ngóe. Ông! Lục Ly khoái tốc áp sát người kia, nhuyễn kiếm run run, linh hồn người này mạnh hơn một chút, nhưng cũng trúng chiêu, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ. Người kia thấy sát khí đằng đằng trong mắt Lục Ly, vội theo bản năng kinh hô: - Thiên Ngữ công tử, cứu ta! Kỳ Thiên Ngữ không thể không động, bởi vì hai người này là do hắn sai khiến, nếu hắn bất động, sau này làm gì còn uy vọng ở Hàn Triều Hải Vực nữa. Hắn tung mình lao đến, giận dữ hét: - Lục Sát Thần, ngươi lại động nữa thử xem? Có tin ta khiến ngươi chết không chỗ chôn không? Lục Ly đoán không sai, không chỉ hai người này, Triệu Trùng trước đó cũng là do Kỳ Thiên Ngữ sai kiếm, mục đích chính là thử thăm dò thực lực, thuận tiện chọc giận Lục Ly. Con người Kỳ Thiên Ngữ tính cách cuồng ngạo, thế hệ trẻ tuổi ở Hàn Triều Hải Vực gần như không có ai dám đắc tội hắn, Lục Ly là kẻ duy nhất dám đánh mặt hắn. Tượng Linh Lung bị hắn coi là vật trong bàn tay, hắn tuyệt đối không dung bất cứ kẻ nào chen vào. Rất nhiều người cũng cảm thấy sau này Tượng Linh Lung nhất định sẽ gả cho hắn, bởi thế ở trong mắt Kỳ Thiên Ngữ, chuyện Tượng Linh Lung ở lại quá đêm trong trang viên Lục Ly chính đang là hung hăng đánh mặt mình. Vốn Lục Ly sắp phải rời đi Tử Dương Đại Lục, Kỳ Thiên Ngữ đã không để việc này trong lòng. Khăng khăng Lục Ly tự mình muốn tìm chết, vào trong Đạo Thiên Giới, lấy tâm tính Kỳ Thiên Ngữ, há lý nào lại chịu để yên? Huống chi lần này Tượng Linh Lung cũng tiến vào, Kỳ Thiên Ngữ quyết định phải hung hăng giáo huấn Lục Ly một phen, để Tượng Linh Lung tận mắt chứng kiến đứa mà nàng “yêu thích” phế vật đến cỡ nào. Vốn Kỳ Thiên Ngữ không có ý định đích thân động thủ, hắn thấy chỉ cần an bài mấy người là đủ rồi. Nói thế nào Lục Ly cũng từng cứu mạng đám người Kỳ Đinh Đông, tính là ân nhân của Kỳ gia, hắn mà xuất thủ đánh chết Lục Ly, truyền đi ra không dễ nghe. Chỉ là lúc này hắn không thể không ra mặt, Lục Ly đã giết một người của hắn, nếu người kia cũng bị giết, hắn mà còn không ra mặt, sau này còn gì là thanh danh? Hắn chợt quát một tiếng, vốn tưởng Lục Ly sẽ dừng lại, ai ngờ Lục Ly căn bản không để ý, sau khi phóng thích Thần Âm pháp tắc, lập tức vung lên Thần Thiết hung hăng nện tới đầu người kia. Oanh! Chớp mắt, người kia bị nện bay, đầu rơi máu chảy, cũng may khả năng phòng ngự của người nọ còn không sai, vẫn chưa chết, chỉ là đã trọng thương. - Tìm chết! Kỳ Thiên Ngữ giận tím mặt, ngay trước mặt nhiều người như vậy, Lục Ly lại căn bản không để ý lời hắn, còn thản nhiên tiếp tục hành hung. Trong mắt hắn bùng lên sát khí, một chiếc hồ lô màu đỏ tía hiện lên trong tay, trên hồ lô màu đỏ tía khắc đầy Thần Văn và phù văn, vừa thúc giục lập tức sáng lên quang mang vạn trượng, hắn cứ thế khống chế hồ lô đỏ tía khoái tốc lao về phía Lục Ly. - Tử Hỏa Hồ Lô! Nhìn thấy hồ lô, Kỳ Đinh Đông không khỏi biến sắc, tức tốc bay lên, trong tay xuất hiện một tấm lệnh bài, miệng quát: - Thiên Ngữ ca, ngươi nhìn xem đây là gì? Gia gia ta nói, không được giết Lục Sát Thần, đây là mệnh lệnh. Kỳ Đinh Đông lấy ra lệnh bài Nhị trưởng lão đưa cho, lệnh bài này đại biểu cho Nhị trưởng lão đích thân tới, ở Kỳ gia rất có sức uy hiếp. Chỉ là Kỳ Thiên Ngữ quét nhìn Kỳ Đinh Đông một cái, lại căn bản không để ý, tiếp tục khống chế hồ lô bay đi. - Lục Sát Thần cẩn thận! Kỳ Đinh Đông cuống lên, truyền âm cho Lục Ly nói: - Tử Hỏa hồ lô này là một kiện dị bảo, là bảo vật được một vị lão tổ trong tộc tế luyện qua, Tử Hỏa trong đó rất khủng bố, ngươi mau tránh ra. Lục Ly vốn định tránh né, nhưng nghe đến hỏa diễm hắn liền không mấy cố kỵ, cứ thế tung mình lướt đến, tiếp tục phóng về phía tên võ giả khi nãy, vung mạnh Thần Thiết ầm ầm nện xuống. Hô hô! Hồ lô đỏ tía đã tới sau lưng Lục Ly, miệng hồ lô mở ra, một đạo hỏa diễm phun trào, đánh thẳng lên lưng Lục Ly. Hỏa diễm vừa xuất hiện, nhiệt độ trong Vấn Đạo Cốc chợt tăng cao. Áo bào trên thân Lục Ly bùng lên liệt hỏa hừng hực, áo bào một người khác cũng cháy lên hỏa diễm, song Kỳ Thiên Ngữ đã không rảnh để ý, bởi vì Lục Ly sắp nện chết người của hắn. Oanh! Thần Thiết trong tay Lục Ly ầm ầm nện lên đầu người kia, đầu người kia tức thì nổ tung, đồng thời với đó, cả người Lục Ly cũng bị hỏa diễm bao phủ. - Cái này... Không chỉ mỗi Kỳ Thiên Ngữ mà toàn trường đều không khỏi chấn kinh, bọn hắn đều nghe nói qua về Tử Hỏa hồ lô, phải biết hỏa diễm này có thể đốt chết cả cường giả Ngũ Kiếp. Thế nhưng Lục Ly trừ quần áp bị thiêu hủy ra thì đến quần da thú đều vẫn còn nguyên, nhục thể không chịu bất cứ tổn hại nào, thậm chí làn da còn sáng bóng như thường.
Chương 3485 Trên trời còn có trời, trên người còn có người!
Thực ra nhục thân Lục Ly còn chưa mạnh đến mức đó, then chốt là vì năng lực kháng lửa của nhục thân hắn quá mạnh, thường niên Thối Thể trong hỏa diễm, đoạn thời gian ở Sí Viêm Đảo khiến kháng tính với hỏa diễm được đề thăng cực lớn, hiện tại gần như trực tiếp miễn dịch với hỏa diễm. Hưu! Lục Ly lao vút lên, Tượng Linh Lung và Kỳ Đinh Đông vội dời mắt theo, trong tay Lục Ly hiện ra một chiếc áo choàng, phủ lên che người, sau đó đứng song song đối diện với Kỳ Thiên Ngữ, mắt lạnh nhìn đối phương, gằn giọng nói: - Thiên Ngữ công tử, ngươi đây là có ý gì? Hai người này muốn giết ta, ta giết bọn họ, sao ngươi lại ngăn cản? Còn định tấn công ta? Nói thế nào ta cũng tính là người có ân với Kỳ gia các ngươi. Ngươi đây là muốn lấy oán báo ân? Tròng mắt Kỳ Thiên Ngữ như muốn phun lửa, chỉ là Lục Ly nghĩa chính ngôn từ, hắn không thể lập tức động thủ, đành cố nén lửa giận trong lòng, nói: - Hai người này là bằng hữu của ta, dù bọn hắn có gì đó không hợp với ngươi, ngươi giáo huấn một trận là được rồi, cần gì phải động thủ giết người? Ta mở miệng ngăn trở, ngươi vẫn cứ khư khư cố chấp, có phải ngươi không để ta vào trong mắt? - Ha ha ha! Lục Ly bật cười ha hả, thần sắc giễu cợt nói: - Thế nào gọi là không hợp? Ta không quen không biết hai người này, bọn hắn lại vừa chạm mặt đã trực tiếp ra tay, còn là sát chiêu đòi mạng. Đổi lại là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào? Chẳng lẽ ngoan ngoãn chờ chết? Tính cách Lục Sát Thần ta luôn là như vậy, ai muốn giết ta, ta mặc kệ hắn có là cha của Thiên Vương hay không, cứ giết cái đã. Lục Ly khí thế toàn thịnh, sát khí đằng đằng, lời nói âm vang có lực, khiến người cảm thấy như là Sát Thần thực sự. Cũng cho Tượng Linh Lung và Kỳ Đinh Đông kiến thức đến một mặt khác của hắn, khiến ánh mắt hai người bất giác sáng lên. Bình thường Tượng Linh Lung và Kỳ Đinh Đông toàn là tiếp xúc với một ít công tử ca, đa phần là hạng hoa trong nhà kính, túi da nhìn rất đẹp, lại không trải qua mưa dập gió vùi, không có được khí chất dũng mãnh như thế này. Loại võ giả quật khởi từ rễ cỏ như Lục Ly, tuy không quý phái như đám công tử ca, lại có một phen khí chất đặc thù, khiến người nhìn mà say mê. Kỳ Thiên Ngữ hừ hừ hai tiếng, sắc mặt âm trầm nói: - Bất kể thế nào, ngươi giết hai người này, ngươi nhất định phải trả giá đắt, bằng không ta không cách nào ăn nói với người nhà bọn hắn. Giờ ta cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là ngươi bó tay chịu trói, sau khi rời khỏi đây đợi trưởng lão nhà ta và người nhà bọn hắn thương nghị rồi xử lý. Hoặc là ngươi đánh một trận với ta, sinh tử bất luận. Kỳ Thiên Ngữ đưa ra hai lựa chọn, kỳ thật lại chỉ có một, đổi thành bất cứ người nào cũng sẽ không chọn con đường thứ nhất, bởi vì như thế sinh tử sẽ không còn nằm trong tay mình. Mà dù Lục Ly có chọn con đường thứ nhất, mặt mũi Lục Ly cũng sẽ mất sạch, Kỳ Thiên Ngữ tính là đạt được mục đích. Tượng Linh Lung nhất định không thích thứ hèn nhát như thế, hắn cũng được dịp lập uy. Sắc mặt Kỳ Đinh Đông rất khó coi, Kỳ Thiên Ngữ căn bản không để ý nàng, lệnh bài trong tay nàng gần như như không tác dụng. Chẳng qua nàng cũng biết, lúc này không thể đi tranh với Kỳ Thiên Ngữ, nàng nói gì cũng là vô nghĩa, Kỳ Thiên Ngữ há sẽ để vào tai? Sắc mặt Tượng Linh Lung cũng rất khó coi, nàng biết Lục Ly bị tai bay vạ gió, Kỳ Thiên Ngữ vì nàng mới nhắm đến Lục Ly như vậy. Nhưng lúc này nàng cũng không thể nói gì, bằng không chính là hại Lục Ly. - Ha ha! Lục Ly bật cười, thản nhiên nhìn Kỳ Thiên Ngữ nói: - Ta chọn cái thứ hai, chẳng qua ngươi yên tâm, nể mặt Đinh Đông, ta sẽ giữ mạng cho ngươi. Trưởng bối nhà ngươi đều rất khách khí với ta, ta phải cho bọn hắn chút mặt mũi chứ. - Cuồng vọng! Kỳ Thiên Ngữ cười lạnh, tung mình bay ra ngoài Vấn Đạo Cốc, miệng quát khẽ: - Lục Sát Thần, ra đây chịu chết, hôm nay ta cho ngươi được dịp mở mang kiến thức, cho ngươi biết thế nào là trên trời còn có trời, trên người còn có người. Mặc dù trong Vấn Đạo Cốc có Thần Văn bảo hộ, nhưng Kỳ Thiên Ngữ vẫn không dám động thủ ở đấy. Bằng không hủy đi bất kỳ thứ gì trong đó đều sẽ là tổn thất to lớn đối với Hàn Triều Hải Vực, bên ngoài lại có một mảnh hoang nguyên cực rộng, đủ cho hai người tận tình chiến đấu. Lục Ly bay theo, chúng nhân không tâm tư tu luyện, cũng bay ra theo, bọn họ không dám áp sát quá gần, như thế rất dễ ngộ thương. Kỳ Đinh Đông nghĩ nghĩ, tròng mắt thoáng lấp lánh, cuối cùng vẫn truyền âm cho Lục Ly, nói: - Lục Sát Thần, Kỳ Thiên Ngữ có Đế Binh, còn tinh thông một loại Hỗn Độn chân ý rất cường đại, ngươi cẩn thận chút. Theo như Kỳ Đinh Đông thấy, tuy Lục Ly khá kỳ dị, cũng có một ít sát chiêu cường đại, nhưng hẳn không phải đối thủ của Kỳ Thiên Ngữ. Rốt cuộc cảnh giới chênh lệch quá xa, càng đừng nói Kỳ Thiên Ngữ một thân toàn là bảo vật, gia tộc cho hắn một kiện Đế Binh, còn là binh khí Luân Hồi Đại Đế trước kia từng dùng qua. Hai người bay ra hơn mười vạn dặm, sau cùng Kỳ Thiên Ngữ đứng sừng sững trên một ngọn núi nhỏ, hồ lô màu đỏ tía cũng được thu lại, hỏa diễm kia không ảnh hưởng gì được Lục Ly, giữ lại cũng là vô dụng. Trong tay Kỳ Thiên Ngữ hiện ra một thanh trường kiếm hoa lệ, đây là trọng kiếm, mặt trên khắc đầy Thần Văn, huyễn lệ dị thường. Bản thân hình thể Kỳ Thiên Ngữ cũng rất khôi ngô, tay cầm trọng kiếm phi nhìn rất có khí thế. - Lục Sát Thần, cẩn thận! Kỳ Thiên Ngữ chậm rãi giương lên trọng kiếm, mũi kiếm chỉ vào Lục Ly, khí thế trên thân không ngừng tăng vọt. Lục Ly thu lại Thần Thiết, vừa nãy Thần Thiết đã dùng mấy lần, thần lực hắn không còn quá dư dả, hơn nữa Thần Thiết cũng không gây được ảnh hưởng quá đáng kể lên Kỳ Thiên Ngữ. Vừa rồi trong lúc bay theo, Lục Ly một mực nghĩ cách nên làm thế nào để đối chiến với Kỳ Thiên Ngữ mà không cần dùng tới Huyết Sát Hoàng. Dựa vào năng lực bản thân để thắng Kỳ Thiên Ngữ, đó cũng là một loại đề thăng. - Huyết chiến!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom