-
Chương 3486-3490
Chương 3486 Đứng đây cho ngươi đánh
Lục Ly càng nghĩ càng cảm thấy, chỉ còn cách áp sát, lợi dụng lực lượng nhục thân, cường hành đánh trọng thương Kỳ Thiên Ngữ, như thế tuy hắn sẽ rất thảm, song cũng là đấu pháp tương đối ổn thỏa. Lục Ly vốn là loại không thích dựa vào người khác, trừ phi xuất hiện tình huống nguy cấp đe dọa tính mạng, bằng không hắn sẽ không cầu xin giúp đỡ từ Huyết Sát Hoàng, như thế chỉ khiến Huyết Sát Hoàng xem nhẹ hắn mà thôi. Hắn không lấy ra bất cứ binh khí nào, thân hình lóe lên, phóng thích Kính Tượng áo nghĩa cảm ngộ được trước đây, một phân thành hai, hai phân thành bốn, cuối cùng biến thành hơn một trăm tên Lục Ly. Hưu! Hơn trăm Lục Ly từ bốn phương tám hướng phóng tới Kỳ Thiên Ngữ, ai nấy đều khí huyết xung thiên, nhìn rất dọa người. Thực ra trong lòng hắn biết trò mèo này khó mà gạt được Kỳ Thiên Ngữ thăm dò, chẳng qua hắn vẫn phóng thích ra. - Ha ha! Kỳ Thiên Ngữ khẽ cười nhạt, đứng im không nhúc nhích, mặc cho hơn trăm Lục Ly vọt tới, đồng thời còn giả bộ liếc nhìn xung quanh, tìm kiếm chân thân Lục Ly. Kỳ thật hắn đã ngấm ngầm khóa chặt chân thân, trọng kiếm trong tay lóe lên, tùy thời chuẩn bị phóng thích một kích lôi đình. Hưu! Tốc độ Lục Ly rất nhanh, chớp mắt đã đến bên người Kỳ Thiên Ngữ, hơn một trăm Lục Ly bắt đầu tấn công, đồng thời với đó, Lục Ly còn thả ra vô số Hư Không Trùng, Thánh Hoàng chi nữ còn được thả ra, mục đích chỉ có một, đó chính là làm loạn phán đoán của Kỳ Thiên Ngữ, sáng tạo cơ hội áp sát tấn công. Xoẹt! Ý tưởng không thành, Kỳ Thiên Ngữ vung mạnh trọng kiếm, hung hăng bổ tới, không gian bị hắn xé toạc ra một khe nứt to tướng, hắc khí cuộn trào trên thân trọng kiếm, cảm giác nặng như thiên quân, có thể chém nát cả sơn mạch. Tốc độ kiếm này quá nhanh, Lục Ly căn bản không cách nào tránh đi, chẳng qua hắn vẫn không hoảng hốt, trong tay xuất hiện một bức cổ họa, giơ lên chắn trước người. Trong mắt Kỳ Thiên Ngữ chớp qua một tia khinh thường, trọng kiếm tiếp tục mang theo thế sét đánh không kịp che tai trùng trùng chém xuống. Trọng kiếm này tuy không phải Đế Binh, lại là một kiện bảo vật vô cùng cường đại. Hắn tin tưởng đừng nói một bức cổ họa, dù có là thuẫn bài siêu cấp cũng bị chém nát như thường. - Ách? Cảnh tượng khiến hắn chấn kinh diễn ra, trọng kiếm bổ lên cổ họa, cổ họa lại không bị chém nát như hắn tưởng tượng, ngược lại trọng kiếm cứ thế chui vào trong cổ họa, cảm giác hệt như chém vào trong nước. Hắn còn cảm nhận được trong cổ họa truyền đến hấp lực, muốn hút lấy trọng kiếm. Hắn vội dùng sức rút ra. Chiến cơ tốt như vậy, Lục Ly há có thể bỏ lỡ? Thân hình hắn lóe lên, thu hồi cổ họa, một tay như vuốt rồng túm lấy cổ Kỳ Thiên Ngữ, tay còn lại như thiểm điện vung ra mấy chục quyền. Phanh phanh phanh phanh! Lần này đến lượt Lục Ly chấn kinh, trên đầu Kỳ Thiên Ngữ xuất hiện một chiếc mũ giáp màu hoàng kim, nắm đấm Lục Ly mang theo lực lượng vạn cân không ngừng nện tới, lại cảm giác như nện phải một bức tường sắt. Sóng chấn động cũng được Lục Ly truyền vào, nhưng mũ giáp này quá cường đại, lực lượng sóng chấn động đều bị ngăn cản, chỉ truyền vào được chút ít. Đầu bên kia, Lục Ly cũng phóng thích sóng xung kích linh hồn, hiện tại hồn lực hắn đều đã biến thành hồn châm, sức công kích rất mạnh, mặc dù không được Hào Giác gia trì, song cũng vẫn cực mạnh. Trong linh hồn Kỳ Thiên Ngữ sáng lên một đạo tử quang, một con Kỳ Lân màu đỏ vọt ra, thôn phệ toàn bộ hồn châm Lục Ly thả ra, Yêu Hồn thủ hộ linh hồn Kỳ Thiên Ngữ vô cùng cường đại. Nghĩ kỹ thì cũng có thể hiểu được, dù sao Kỳ Thiên Ngữ cũng là đệ nhất nhân trong lứa tuổi trẻ Kỳ gia, là một thiên tài yêu nghiệt, Kỳ gia há có thể không cho hắn Yêu Hồn thủ hộ cường đại? Lấy tài nguyên và năng lượng Kỳ gia, Yêu Hồn bát phẩm không phải thứ gì đó quá khó kiếm, thậm chí Kỳ Lân màu đỏ này rất có thể còn là Yêu Hồn cửu phẩm. Ầm! Kỳ Thiên Ngữ giơ lên trọng kiếm quét ngang, Lục Ly cảm thấy như bị một ngọn núi lớn đánh trúng, cả người bị nện bay ra ngoài ngàn dặm. Bên hông truyền đến cảm giác đau rát, hơn nữa hắn còn phát hiện trong người có một đạo năng lượng truyền vào, chính đang yên ắng phá hư nhục thể. - Quả nhiên lợi hại! Lục Ly ngấm ngầm kinh hãi, vừa rồi Kỳ Thiên Ngữ chỉ tùy tiện tung ra một kích, lại khiến hắn bị thương. Trong khi hắn tung ra gần hết thủ đoạn, còn áp sát lại gần, nhưng vẫn không cách nào mang đến thương tổn cho Kỳ Thiên Ngữ, đủ thấy chênh lệch giữa hai bên rõ ràng đến cỡ nào. - Đành phải thử công kích linh hồn xem sao... Lục Ly nghĩ nghĩ, lần nữa phóng thích hơn một trăm phân thân tiếp tục lao tới Kỳ Thiên Ngữ. Kỳ Thiên Ngữ vẫn đứng im không nhúc nhích, nét mặt giễu cợt cười nhìn Lục Ly. Vừa rồi Lục Ly tung ra hai loại công kích, nhưng đều không phá nổi phòng ngự của hắn. Ở trong mắt hắn, Lục Ly như một con chuột già, còn hắn là mèo, có thể tùy ý trêu đùa. Lần này Lục Ly không áp sát, mà ngừng lại khi còn cách Kỳ Thiên Ngữ chừng ngàn trượng, sau đó bắt đầu du tẩu vòng quanh, hơn trăm phân thân bay loạn đầy trời, nhìn hoa hết cả mắt. Ô ô! Lục Ly lấy ra Hào Giác, hơn một trăm phân thân cũng thổi theo, đương nhiên phân thân thổi là giả tượng, chỉ bản tôn mới có thể phóng thích Thần Âm pháp tắc. - Ách... Bên này Kỳ Thiên Ngữ còn chưa có bất kỳ phản ứng nào, người vây xem xung quanh đã cảm thấy đau đầu, vội vàng nhanh chóng rút đi, Kỳ Thiên Ngữ cảm ứng được có ức vạn hồn châm cường đại đâm vào, song lại không thèm để ý. Yêu Hồn của hắn là cửu phẩm, đừng nói chút công kích linh hồn ấy của Lục Ly, dù là mạnh hơn gấp mười đều vô dụng. Đợi một lúc, phát hiện Tử Kỳ Lân quả nhiên thôn phệ hết thảy hồn châm, hắn cười lạnh một tiếng nói: - Lục Sát Thần, ngươi còn có thủ đoạn gì nữa không, dùng ra hết đi. Ta đứng đây cho ngươi đánh, ngươi có thể kích thương ta, ta thừa nhận ngươi là nhân vật. Thừa nhận ngươi là nhân vật, ngược lại nếu đứng đây cho hắn công kích mà vẫn không thương được ta, vậy chính là phế vật.
Chương 3487 Phúc duyên
Lục Ly cảm thấy Kỳ Thiên Ngữ hệt như một con rùa đen, không biết phải cắn vào đâu, công kích vật lý không hiệu quả, công kích linh hồn cũng vô dụng, trừ hai thứ đó ra hắn nghĩ không ra còn có thể dùng phương thức công kích nào khác. Nếu dùng được Trật Tự Thần Liên, Lục Ly đoán chừng chỉ cần một quất liền có thể đánh chết hắn, vấn đề là không thể dùng, Thần Thiết chắc cũng không nện chết được, rốt cuộc đấy chỉ là mảnh vỡ Thánh Binh, uy năng chỉ mạnh đến như thế mà thôi. Lục Ly không khỏi đau đầu, chẳng lẽ phải nhờ Huyết Sát Hoàng giúp đỡ? Làm thế Lục Ly cảm thấy rất mất mặt, hắn nghĩ nghĩ, sau đó lần nữa phân ra hơn trăm phân thân vọt tới. - Ha ha! Kỳ Thiên Ngữ cười lạnh, đứng im không nhúc nhích, nhìn hơn trăm Lục Ly bay tới, hắn đã dễ dàng khóa chặt chân thân Lục Ly, lần này Lục Ly không phóng thích công kích nào khác, ngay cả Thánh Hoàng chi nữ đều thu lại, tay chỉ cầm theo Thần Thiết nện tới Kỳ Thiên Ngữ. Toàn lực thúc giục Thần Thiết, thần uy hạo hãn, nhìn rất khủng bố, hơn trăm Lục Ly cũng phóng thích uy áp khủng khiếp, trường diện vô cùng tráng quán, nếu là một tên võ giả Tứ Kiếp bình thường, lúc này e rằng đã bị dọa chết tươi. Kỳ Thiên Ngữ lại chẳng hề sợ sệt, chỉ là mảnh vỡ Thánh Binh mà thôi, uy năng có thể lớn được đến đâu? Nếu là Đế binh, có lẽ hắn còn cố kỵ. Đợi lúc Lục Ly sắp đánh tới, hắn đột ngột vung mạnh trọng kiếm bất thần chém xuống. Lần này hắn toàn lực thúc giục trọng kiếm, cũng phóng thích Hỗn Độn chân ý, uy lực kinh thiên. Ông! Vốn Kỳ Thiên Ngữ tưởng Lục Ly sẽ giơ Thần Thiết cứng đối cứng với mình, lại không ngờ đúng lúc này Lục Ly đột nhiên thu lại Thần Thiết, trong tay xuất hiện bức cổ họa, đồng thời hai tay còn giơ lên cổ họa chủ động va chạm với trọng kiếm. - Ách! Khoảng cách quá gần, Kỳ Thiên Ngữ căn bản không có cơ hội thu hồi trọng kiếm, cổ họa trong tay Lục Ly như một chiếc chiếu đổ ập xuống, nháy mắt, một nửa trọng kiếm đã đâm vào trong cổ họa, hấp lực cường đại truyền ra, thiếu chút cả người lẫn kiếm đều bị hút vào. Hưu! Kỳ Thiên Ngữ khoái tốc giật lùi ra sau, nhưng Lục Ly như thuốc cao da chó quấn tới, hơn nữa tốc độ còn không chậm, mắt thấy hấp lực càng lúc càng lớn, Kỳ Thiên Ngữ cắn răng, bỏ lại trọng kiếm, trọng kiếm lập tức chui vào trong cổ họa tan biến không thấy đâu nữa. Trọng kiếm này là dị bảo, là binh khí thuận tay nhất của Kỳ Thiên Ngữ, cũng là Thần binh Kỳ gia vì hắn mà tiêu tốn đại giá mời một vị Tông Sư chế tạo thành, Kỳ Thiên Ngữ đã dùng rất nhiều năm, trước nay luôn rất ưa thích. Chẳng qua hắn vẫn quyết đoán vứt bỏ, không phải hắn cam tâm, mà là hắn tự tin lát nữa sẽ thu hồi về được, thậm chí hắn còn định lấy luôn bức cổ họa kia của Lục Ly, dị bảo như thế hắn há có thể không động tâm? Tốc độ hắn bỗng chợt đề thăng gấp mấy lần, kéo giãn khoảng cách với Lục Ly, trong tay hiện ra một món binh khí khác, là một toà bảo tháp, tháp lưu ly bảy màu, sáng long lanh, hoa lệ dị thường. Thứ này quả thật không giống một kiện bảo vật, mà càng giống một tác phẩm nghệ thuật, tinh xảo đến không bút nào diễn tả. Chỉ là bảo vật này vừa được lấy ra, linh hồn tất cả mọi người tại trường đều theo đó rung động, cảm giác như có từng ngọn núi vô hình đang đè trên thân mình. - Đế Binh! Lục Ly lập tức phán định ra phẩm cấp của bảo vật này, thần uy đặc hữu của Đế Binh quá rõ ràng, trước đó Tượng Linh Lung từng nhiều lần phóng thích Đế Binh, Lục Ly cảm nhận được thứ này có khí tức tương đồng như của Bạch Ngọc Phiến. - Lục Sát Thần, cẩn thận, đây là bảo vật năm đó Luân Hồi Đại Đế từng dùng qua, mặc dù đến sau không dùng nữa, nhưng trong đó vẫn lưu lại lạc ấn pháp tắc của Luân Hồi Đại Đế. Giọng Tượng Linh Lung vang lên trong đầu Lục Ly, Kỳ Đinh Đông cũng truyền âm tới: - Lục Sát Thần, đây chính là Đế Binh mà Vương gia tộc ta từng dùng qua năm xưa, nếu toàn lực thúc giục, có thể luyện giết Lĩnh Chủ. Lục Ly không giấu được lo lắng, thậm chí hô hấp đều có chút nặng nề, vốn hắn định thu lấy trọng kiếm của Kỳ Thiên Ngữ, biến đối phương thành hổ già không nanh, sau đó lại nghĩ cách đánh trọng thương. Nhưng giờ Đế Binh vừa xuất hiện, Lục Ly lập tức cảm thấy mình như một đứa trẻ, lại ngây thơ khiêu chiến với cự nhân tay cầm Lang Nha Bổng. Hưu! Kỳ Thiên Ngữ không cho Lục Ly kịp có thời gian cân nhắc, thần lực điên cuồng vận chuyển, tiếp đó Thần Văn và phù văn trên tháp lưu bảy màu đồng loạt sáng lên, bên ngoài bảo tháp hiện ra từng đạo lưu quang lưu chuyển bao quanh. Một cỗ thần uy mênh mông tràn ngập ra, sát na đó, Lục Ly cảm giác như có Đại Đế hàng lâm. - Ồ... Đế Binh? Tháp lưu ly bảy màu? Thần Binh năm đó Luân Hồi Đại Đế từng dùng qua? Tiếng truyền âm của Huyết Sát Hoàng vang lên trong đầu Lục Ly, chẳng qua sau đó hắn không tiếp tục truyền âm nữa, bảo tháp kia cũng gào thét bay đến, cấp tốc biến lớn, thoáng chốc bay tới trên đỉnh đầu Lục Ly. Tiếp sau tháp lưu ly bảy màu xoay tròn, dưới đáy truyền ra hấp lực, cả người Lục Ly lập tức bị kéo tới dưới đáy bảo tháp. - Hả? Lục Ly không quá kinh hoảng, ngược lại thoáng có chút nghi hoặc, vừa nãy rõ ràng Huyết Sát Hoàng đã giật mình, nhưng sao lại không có bất kỳ hành động nào? Chẳng lẽ hắn không sợ mình chết rồi, sau này không ai giúp hắn hoàn thành tâm nguyện? Ông! Dưới đáy tháp lưu ly bảy màu hiện ra một cánh cửa nhỏ, Lục Ly bị hút vào, bảo tháp theo đó khoái tốc thu nhỏ, bay về lại trong tay Kỳ Thiên Ngữ. - Kỳ Thiên Ngữ! Kỳ Đinh Đông cuống lên, bay tới nói: - Nếu ngươi dám giết Lục Sát Thần, ta không để yên cho ngươi đâu, gia gia cũng sẽ phạt nặng ngươi. Kỳ Thiên Ngữ mỉm cười nói: - Yên tâm đi, ta sẽ không giết hắn, ta chỉ cho hắn nếm chút đau khổ, Kỳ Đinh Đông, việc này... ngươi đừng quản, ta tự có chủ trương, cũng sẽ đích thân đi giải thích với Trưởng Lão Điện. Kỳ Thiên Ngữ chém đinh chặt sắt nói, ngay cả Kỳ Đinh Đông đều không nể mặt, ai tới nói cũng đều vô dụng. Kỳ Đinh Đông tức giận bay xuống, đi đến bên người Tượng Linh Lung.
Chương 3488 Tháp lưu ly bảy màu
Tượng Linh Lung không thốt nửa lời, thần sắc như hàn băng, nàng biết nếu nàng đi nói, Kỳ Thiên Ngữ không chỉ không tha Lục Ly, ngược lại còn khiến sự việc càng nghiêm trọng. Nếu vừa rồi Kỳ Thiên Ngữ đã nói sẽ không giết Lục Ly, vậy chí ít Lục Ly sẽ không chết. Lúc này Lục Ly quả thực chưa chết, chỉ là còn khó chịu hơn cả chết! Hắn cảm thấy mình như đang ở trong lò luyện Địa Ngục, bên trong toàn là hỏa diễm màu đen, song không chỉ có mỗi hỏa diễm, mà còn có hai loại năng lượng kỳ dị, một loại năng lượng màu xám chính đang ăn mòn bản nguyên sinh mệnh, một loại năng lượng màu nâu chính đang công kích linh hồn. Tam tầng công kích, hỏa diễm đốt cháy nhục thể, năng lượng màu xám ăn mòn bản nguyên sinh mệnh, năng lượng màu nâu thì công kích linh hồn. Nhục thân rõ ràng đã bị đốt hủy, sinh mệnh bản nguyên thì đang bị xói mòn, Long hồn trong linh hồn cũng đang miễn cưỡng chống cự... Tình thế này nếu đổi thành người khác e rằng sớm đã thất kinh, nhưng Lục Ly lại không hoảng, cục diện càng nguy hiểm, hắn lại càng tỉnh táo. Huống hồ Huyết Sát Hoàng một mực không truyền âm, điều này chứng tỏ vẫn có cách để phá cục. - Lục tiểu tử, ngươi đúng là giỏi chịu đựng thật đấy? Mãi một nén hương sau, Huyết Sát Hoàng mới truyền âm nói: - Nếu là cường giả cấp Đế thúc giục tháp lưu ly bảy màu này, ngươi sẽ tiêu thành tro bụi trong nháy mắt, nếu là cường giả cấp Lĩnh Chủ thúc giục, ngươi cũng không chịu được quá lâu, nhưng nếu chỉ là một tên Ngũ Kiếp thúc giục, vậy thì không chỉ không phải tử cục, ngược lại còn là phúc duyên... - Phúc duyên? Lục Ly ngơ ngác, hắn đều cảm thấy sắp chết tới nơi, nhất là năng lượng màu xám đang ăn mòn bản nguyên sinh mệnh, đợi sinh mệnh bản nguyên tiêu hao hết, chẳng phải sẽ thành người chết? Huyết Sát Hoàng lại nói đây là phúc duyên? Huyết Sát Hoàng giải thích nói: - Ngươi không cần lo về chuyện bản nguyên sinh mệnh bản nguyên, Trật Tự Thần Liên sẽ thủ hộ ngươi, công kích linh hồn thì Yêu Hồn ngươi vẫn có thể miễn cưỡng trụ được, còn về hỏa diễm, với ngươi mà nói chẳng phải vừa khéo dùng để luyện thể ư? - Ách... Lục Ly hơi ngớ, nếu Trật Tự Thần Liên và Yêu Hồn thật có thể trụ được, như vậy tình thế hiện tại đối với hắn mà nói quả thực không phải tuyệt cảnh. Nhưng hắn không thoát ra được khỏi đây, sau cùng chẳng phải vẫn bị nhốt chết trong này? Đến lúc đó Kỳ Thiên Ngữ đi ra, giao hắn cho trưởng lão Kỳ gia và gia tộc hai người bị hắn giết chết vừa nãy, kết cục vẫn là cứ là bị giết. - Thực ra phúc duyên lớn nhất ở đây không phải luyện thể. Câu tiếp sau đó của Huyết Sát Hoàng lại khiến Lục Ly kinh dị, Huyết Sát Hoàng truyền âm nói: - Nơi này có lạc ấn pháp tắc Luân Hồi Đại Đế lưu lại, nếu luyện hóa được những lạc ấn pháp tắc này, ngươi liền có thể luyện hóa ngược tháp lưu ly bảy màu, chiếm làm của riêng. - Chiếm làm của riêng? Lục Ly lúng túng chớp chớp mắt, Đế Binh của Luân Hồi Đại Đế mà cũng dám chiếm làm của riêng? Hắn chán sống rồi? NẾu hắn thật dám chiếm làm của riêng, e là Kỳ gia sẽ lập tức trở mặt, Luân Hồi Đại Đế dễ dàng khóa chặt bảo vật sau đó truy tung tới, chỉ cần phân thân hàng lâm liền có thể nhẹ nhàng vỗ chết hắn. - Đừng nghĩ cấp Đế hẹp hòi như vậy. Huyết Sát Hoàng tựa hồ cảm nhận được suy nghĩ trong đầu Lục Ly, truyền âm nói: - Có thể đột phá cấp Đế, lòng dạ đều rất lớn, ta dám đánh cược, nếu ngươi có thể luyện hóa bảo vật này, Luân Hồi Đại Đế không chỉ không tức giận, ngược lại còn sẽ truyền lệnh để Kỳ gia không làm khó ngươi, thậm chí liệt ngươi vào hàng vinh dự trưởng lão hoặc trưởng lão tay nắm thực quyền của Kỳ gia. Ngươi có thể tham ngộ pháp tắc hắn lưu lại, vậy chính là có duyên với hắn. Con cháu hậu đại hắn nhiều như vậy, ngươi nghĩ hắn sẽ để ý đứa này? Một tên Ngũ Kiếp đỉnh phong mà thôi, trừ phi đạt tới Chuẩn Đế, bằng không làm sao vào được mắt hắn. Huyết Sát Hoàng nói rất hợp lý, hắn cũng là cấp Đế, lấy tư duy cấp Đế đi suy đoán suy nghĩ của Luân Hồi Đại Đế, độ chính xác khả năng tương đối cao. Lục Ly vẫn có chút ngập ngừng, Huyết Sát Hoàng cười truyền âm nói: - Được rồi, Lục tiểu tử, đừng nghĩ quá nhiều, ngươi tưởng pháp tắc lạc ấn của Luân Hồi Đại Đế dễ lĩnh hội lắm chắc? Trước cứ lĩnh hội đi rồi tính. - Được! Lục Ly không nghĩ nhiều nữa mà khoanh chân ngồi xếp bằng, bắt đầu vận chuyển thần lực đi hồi phục phần nhục thân bị đốt bị thương, hỏa diễm màu đen không ngừng thiêu đốt, thần lực không ngừng chữa trị. Giữa lằn ranh hủy diệt và trùng sinh chi, nhục thân hắn không ngừng được đề thăng. Ông! Một nén hương sau, một phần sinh mệnh bản nguyên Lục Ly bị hút đi, Trật Tự Thần Liên theo đó sáng lên. Lần trước cũng là như thế, Huyết Sát Hoàng hấp thu một ít sinh mệnh bản nguyên của Lục Ly, sau đó Trật Tự Thần Liên sáng lên, tựa hồ lúc sinh mệnh Lục Ly bị uy hiếp, Trật Tự Thần Liên liền sẽ chủ động hiển lộ, bảo vệ cho hắn. Sau khi Trật Tự Thần Liên hiển lộ, Lục Ly phát hiện sinh mệnh bản nguyên đình chỉ trôi mất, trong khi đó phía linh hồn Long hồn chống đỡ có vẻ rất phí sức, chẳng qua vẫn một mực trụ được. Lục Ly rốt cục yên tâm, bắt đầu một bên Thối Thể, một bên thúc giục đại đạo chi ngấn cảm ứng tình hình chung quanh. - Quả nhiên có lạc ấn! Hắn cảm ứng một phen, phát hiện bản thân đang trong một căn phòng bịt kín, trên vách tường bốn phía đều có đường vân kỳ dị, những đường vân kia rất rõ ràng, tuỳ tiện cảm ứng liền có thể nhận ra sự bao la uyên bác trong đó. Đạo ngấn nơi này so với đạo ngấn lưu lại trong Vấn Đạo Cốc thì càng thêm rõ ràng, càng thêm huyền diệu và thâm ảo. Lục Ly không khỏi cuồng hỉ, nếu có thể cảm ngộ pháp trận lạc ấn này, hắn nhất định có thể lĩnh hội ra được một loại pháp tắc chân ý vô cùng cường đại. Thế là không quản tình hình bên ngoài, điềm nhiên ngồi xếp bằng, một bên Thối Thể, một bên cảm ngộ pháp tắc lạc ấn. Rốt cuộc giờ hắn muốn ra cũng không được, hoặc là chờ Kỳ Thiên Ngữ thả ra, hoặc là cảm ngộ pháp tắc lạc ấn luyện hóa ngược tháp lưu ly bảy màu.
Chương 3489 Tháp lưu ly bảy màu
Phía ngoài, Kỳ Thiên Ngữ dương dương đắc ý ngồi trong hậu viện nhà gỗ, thản nhiên rót nước trà để uống, vẻ tự đắc hiện rõ trên mặt. Tay cầm tháp lưu ly bảy màu, thỉnh thoảng lại cảm ứng một phen, Đế Binh này rất cường đại, thần niệm hắn đều không thể vươn vào, chỉ có thể mơ hồ cảm ứng sống chết của người trong đó. Một nén hương sau, hắn lần nữa cảm ứng, phát hiện khí tức Lục Ly thêm phần cường đại, hắn không khỏi nhíu mày, Lục Ly bị luyện hóa lâu như vậy mà vẫn chưa bị trọng thương? Khí tức sinh mệnh vẫn rất tràn đầy, chẳng hề có vẻ gì là sắp chết cả. Mới đầu Kỳ Thiên Ngữ quả thực đã động sát tâm, nhưng giờ hắn lại không dám giết Lục Ly, rốt cuộc làm thế ảnh hưởng sẽ rất không tốt. Thân là đệ nhất công tử Kỳ gia, hắn vẫn có một ít cái nhìn đại cục, không đến mức tùy ý làm loạn. Bởi thế hắn mới lại cảm ứng lần nữa, xem xem Lục Ly đã chết chưa, nếu Lục Ly sắp chết, lập tức liền đình chỉ tháp lưu ly bảy màu vận chuyển. Thời gian khoái tốc trôi đi, chớp mắt đã qua một canh giờ, sinh cơ Lục Ly vẫn cứ tràn đầy, không khác lúc vừa tiến vào là mấy. Kỳ Thiên Ngữ càng thêm kinh dị, chỉ là hắn cũng không biết nên làm sao, đành phải tiếp tục chờ đợi. Rất nhanh, lại nửa ngày trôi qua, nét mặt Kỳ Thiên Ngữ rất mất tự nhiên, bởi vì Lục Ly vẫn bình chân như vại, vẫn sinh mệnh lực tràn đầy, mặc dù không biết ở trong đó có chịu tội hay không, nhưng chí ít thì còn chưa chết. - Làm sao có thể? Kỳ Thiên Ngữ nghĩ không thông, lão tổ nhà hắn từng đích thân nói qua, đừng nói Tứ Kiếp Ngũ Kiếp, dù là Lĩnh Chủ Lục Kiếp bình thường, một khi bị phong ấn vào trong bảo vật này thì đều sẽ bị luyện hóa đến chết. Lục Ly mới là Thiên Thần Tứ Kiếp, tuy nhục thân rất cường đại, nhưng há có thể không cách nào luyện hóa? Kỳ Thiên Ngữ không nghĩ thông, cũng không có khả năng thả ra Lục Ly, thế là đành phải tiếp tục chờ đợi, hắn đã không còn tâm tình uống trà, thu hồi trà cụ, bắt đầu tiến hành lĩnh hội đạo ngấn trên bàn cờ. Năm ngày nữa qua đi, mỗi cách một ngày Kỳ Thiên Ngữ lại quan sát Thất Thải Lưu Ly tháp một lần, phát hiện Lục Ly vẫn giống hệt trước đây, không có chút thay đổi nào. Sau đó hắn chẳng thèm đi nhìn nữa. Rốt cuộc Lục Ly không chết được, cũng không ra được, trước cứ nhốt chết trong tháp lưu ly bảy màu, chờ sau này đi ra lại giao cho Trưởng Lão Điện Kỳ gia xử lý. Hắn đã thành công phong ấn Lục Ly, mục đích lập uy tính là đạt thành. Quay sang tham ngộ bàn cờ một đoạn thời gian, phát hiện không cách nào lĩnh hội đạo ngấn ở đây, hắn đứng dậy đi tới bên đầm nước, Tượng Linh Lung và Kỳ Đinh Đông chính đang ở chỗ này. Hắn muốn đánh sắt nhân khi còn nóng, nhân cơ hội tán đổ Tượng Linh Lung. Hắn vừa trấn áp Lục Ly, cảm thấy tương lai tươi đẹp đang ở ngay trước mặt. Cho rằng Tượng Linh Lung sẽ nhìn mình bằng ánh mắt khác, bởi thế bèn đi tới ngồi xuống bàn bên cạnh Tượng Linh Lung, lấy ra một ít mỹ tửu và món ngon, cười nói: - Linh Lung, Đinh Đông, tu luyện không phải một lúc mà thành, nghỉ ngơi chút đi, yên tâm, Lục Sát Thần không chết được, ta sẽ hạ thủ lưu tình. Tượng Linh Lung và Kỳ Đinh Đông mở mắt, thần sắc Kỳ Đinh Đông không giấu được lửa giận, Tượng Linh Lung lại như băng hàn, không có chút tình tự ba động nào, cũng không nhìn Kỳ Đinh Đông mà nghĩ nghĩ rồi nói: - Đinh Đông, ta muốn đi Loạn Thạch Lĩnh dạo một vòng, ngươi đi không? Chỗ này ruồi nhặng nhiều lắm, ở lại không thoải mái. - Được! Kỳ Đinh Đông khẽ gật đầu đứng dậy, thị uy nhìn sang Kỳ Thiên Ngữ một cái, nói: - Linh Lung, chúng ta đi, ở đây đúng là rất không thoải mái. Hai người tha thướt rời đi, lưu lại một trận hương gió, bỏ Kỳ Thiên Ngữ sắc mặt khó coi Kỳ Thiên Ngữ ngồi một mình bên đầm nước. Tượng Linh Lung và Kỳ Đinh Đông rời đi, Lục Ly bị trấn áp, Vấn Đạo Cốc bỗng chốc trở nên an tĩnh, không ai gây sự, đều tự tìm nơi tham ngộ đạo ngấn, cơ hội vào đây rất khó được, ai cũng không muốn lãng phí thời gian. Mới đầu Kỳ Thiên Ngữ còn thỉnh thoảng quét nhìn tháp lưu ly bảy màu một lượt, nhưng nửa năm sau đó, phát hiện Lục Ly vẫn bình chân như vại, hắn cũng lười đi xem, cứ thế để tháp lưu ly bảy màu ở một bên, nếu Lục Ly thật chết rồi, vậy thì tính là Lục Ly xui xẻo. Trong thời gian ngắn, có vẻ phía Tượng Linh Lung khó mà có tiến triển được gì, Kỳ Thiên Ngữ lại không dám bức quá gấp, như thế sẽ triệt để chọc cho Tượng Linh Lung chán ghét. Kỳ Thiên Ngữ bèn cũng tĩnh tâm bắt đầu lĩnh hội pháp tắc đạo ngấn, nhìn xem có thu hoạch được gì không? Lục Ly an nhàn Thối Thể trong bảo tháp, hỏa diễm nơi đây rất bá đạo, có thể khiến cho nhục thân hắn không ngừng đề thăng. Đáng tiếc pháp tắc lạc ấn lại quá huyền diệu, tham ngộ hơn nửa năm mà chẳng có chút tiến triển nào. Trên vách tường bốn phía có vô số đường vân, những đường vân này tạo thành một vài bức tiểu đồ, hình nhỏ hợp lại thành đại đồ, giữa các đại đồ lại trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, thoạt nhìn như là một bức Tinh Không Đồ mênh mông, huyền diệu vô cùng. Huyết Sát Hoàng không nhắc nhở nửa lời, lấy năng lực Huyết Sát Hoàng, hẳn có thể xem thấu rất nhiều thứ, nhưng hắn không truyền âm, hiển nhiên là muốn Lục Ly tự mình lĩnh hội. Chẳng qua thứ như pháp tắc chân ý, nếu dựa vào người khác nhắc nhở, dù có thể tăng nhanh tốc độ, sau cùng lại rất khó đại thành. Bởi vì ngươi không cảm ngộ được bản chất, không nhìn thông thấu, người khác nhắc nhở ngươi, đó là cảm ngộ của người khác, như thế ngược lại càng dễ xảy ra vấn đề. - Nơi đây có tổng cộng ba mươi ba bức đồ, đến cùng là đang thuyết minh pháp trận chân ý gì? Lục Ly nhíu mày, nghĩ mãi vẫn không thông, hắn ẩn ẩn cảm giác được thứ ẩn giấu bên trong những bức đồ này không phải chân ý, mà càng giống một loại thần thông kỳ dị. Rốt cuộc giờ vẫn chưa nhìn ra được gì, Lục Ly đành phải tiếp tục tham ngộ, trong lúc bế quan, thời gian khoái tốc trôi đi, chớp mắt đã hai năm đi qua.
Chương 3490 Hương tiêu ngọc vẫn
Lục Ly bị trấn áp hơn hai năm, trước đó nhục thân đề thăng rất nhanh, nhưng đến gần đây, tốc độ đề thăng dần chậm lại, bởi vì kháng tính với hỏa diễm và nhục thân đều tăng lên, khiến hỏa diễm trong này đã gần như không hiệu quả với hắn. Nếu đã không thể thương tổn, như vậy nhục thân tăng trưởng tự nhiên chậm lại. Hai năm rưỡi qua đi, hắn vẫn không cách nào lĩnh hội pháp tắc lạc ấn trong tháp lưu ly bảy màu. Chẳng qua không phải hắn không có đột phá, hắn đã xác định được một điểm, rằng đây không phải pháp tắc chân ý, mà là một loại bí thuật vô cùng cường đại, hắn đã ẩn ẩn hình thành ý tưởng, đáng tiếc còn chưa triệt để nhập môn. Bên ngoài bọn Kỳ Thiên Ngữ tham ngộ hơn hai năm, có người được đến thu hoạch cực lớn, một tên công tử Công Dương gia bất ngờ lĩnh hội được một loại bí thuật do Đạo Thiên lão tổ lưu lại, hơn nữa còn nhập môn, đại thành chỉ là vấn đề thời gian. Bí thuật Đạo Thiên lão tổ lưu lại cường đại cỡ nào? Nếu có thể triệt để đại thành, chiến lực công tử Công Dương gia này tuyệt đối sẽ tăng mạnh. Ngoài ra còn có hai người Kỳ gia, một người Tượng gia hoặc nhiều hoặc ít đều có chút cảm ngộ. Ngược lại bọn Kỳ Thiên Ngữ Tượng Bạch Nha Công Dương Vô Tà lại không có tiến triển quá lớn, then chốt là bởi cảnh giới bọn hắn quá cao. Tỉ như Kỳ Thiên Ngữ, cảm ngộ như thế đối với nàng đã không quá nhiều ý nghĩa, nếu được đến cảm ngộ đủ mạnh, vậy liền vượt qua bậc cửa tiếp theo, tiến nửa bước đến cảnh giới Lĩnh Chủ. - Tiểu tử này là con gián đánh mãi không chết chắc? Hơn hai năm rồi mà vẫn bình yên vô sự? Kỳ Thiên Ngữ phiền muộn quét mắt nhìn tháp lưu ly bảy màu đặt cạnh bên, giờ hắn thực sự không muốn nhìn nữa, thu lại Đế Binh vào trong không gian giới chỉ. Đã hơn hai năm trôi qua, lại vẫn không thu hoạch được gì, mặc dù thần lực linh hồn đều có tiến bộ, nhưng với mà nói nói thì ý nghĩa không lớn. Mục đích tiến vào Nguyên Thủy Bí Cảnh là để tham ngộ pháp tắc chân ý, những thứ khác đều không quan trọng, Kỳ gia có vô số tài nguyên có thể giúp thần lực linh hồn hắn khoái tốc đề thăng, pháp tắc chân ý lại không thể, nhất định phải dựa chính mình đi lĩnh hội. Lần này vào đây vốn định tìm kiếm đột phá ở phương diện pháp tắc chân ý, đồng thời xem xem có thể nắm xuống Tượng Linh Lung hay không, giờ cả hai thứ đều không đạt được. Vốn trấn áp Lục Ly cũng tính là chuyện khiến hắn đắc ý, nhưng hiện tại Lục Ly vẫn bình yên vô sự, cảnh này khiến trong lòng hắn càng thêm bực bội. Ầm! Đúng lúc này, bầu trời nơi xa đột nhiên nổi gió, như là có cường giả đang chiến đấu, rất nhiều người bên này đều bị kinh động, nhất là người Kỳ gia. - Tín hiệu cầu viện? Kỳ Thiên Ngữ ngước mắt nhìn lên, không khỏi hơi ngớ, đây là tín hiệu cầu viện của Kỳ gia, chỉ là đại bộ phận người Kỳ gia đều ở đây, lại nói ở Đạo Thiên Giới chỉ cần không tiến vào mấy nơi hiểm địa được đánh dấu sẵn thì sẽ không có nguy hiểm, rốt cuộc là ai đang phát tín hiệu cầu viện? - Là Đinh Đông! Rất nhanh hắn liền hồi thần, vung tay nói: - Người Kỳ gia đi theo ta. Mặc dù hắn rất bất mãn khi Kỳ Đinh Đông giúp đỡ Lục Ly, nhưng Kỳ Đinh Đông là tiểu thư Kỳ gia, tính là đường muội của hắn, cũng là cháu gái được Nhị trưởng lão yêu thích nhất, hắn không dám để Kỳ Đinh Đông xuất hiện ngoài ý, bằng không sau này hắn khó mà yên thân. Ầm! Gần như đồng thời, tấm ngọc phù treo bên hông Tượng Bạch Nha vỡ vụn, sắc mặt Tượng Bạch Nha bỗng chốc khó coi dị thường, hắn quát khẽ: - Linh Lung xảy ra chuyện, người Tượng gia mau theo ta. Kỳ Thiên Ngữ và Tượng Bạch Nha dẫn theo chúng nhân bay đi, Công Dương Vô Tà và người Thủy Hàn Cung không khỏi kinh nghi, nghĩ nghĩ liền cũng đi theo, xem xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Công Dương Vô Tà và đám công tử Thủy Hàn Cung không có ý gì với Tượng Linh Lung, mà nếu có cũng không muốn đắc tội Kỳ Thiên Ngữ, nhưng bọn hắn lại rất có ý với Kỳ Đinh Đông, nếu có thể lấy về Kỳ Đinh Đông, như vậy địa vị sau này ở Hàn Triều Hải Vực sẽ được tăng lên nhiều. Chúng nhân tăng nhanh tốc độ, lao vút về nơi phát ra tín hiệu, có người lấy ra địa đồ quét nhìn, rất nhanh liền quát khẽ: - Hẳn là ở phía Loạn Thạch Lĩnh. - Đúng rồi, chính là Loạn Thạch Lĩnh! Kỳ Thiên Ngữ hồi tưởng lại lời Tượng Linh Lung nói trước khi rời đi, ở Loạn Thạch Lĩnh cũng có đạo ngấn, chỉ là đạo ngấn bên đó không nhiều, cũng không rõ ràng như ở đây. Loạn Thạch Lĩnh cách bên này không quá xa, chỉ sau nửa canh giờ chúng nhân đã chạy tới, từ đằng xa liền thấy được bên này hào quang đầy trời, sát cơ tung hoành. - Không hay, bên này có Thần Văn cường đại, hai nha đầu kia xúc động Thần Văn. Kỳ Thiên Ngữ quét nhìn mấy lần, sắc mặt không giấu được vẻ khó coi, ánh mắt chúng nhân cũng khóa chặt về phía Loạn Thạch Lĩnh, thấy được bên kia có vô số Thần Văn phát sáng, giữa trời toàn là xiềng xích màu đen giao thoa tung hoành, còn có rất nhiều hư ảnh dị thú. Trong Loạn Thạch Lĩnh có hai đạo nhân ảnh chính đang khổ sở chống đỡ, Tượng Linh Lung tay cầm Đế Binh Bạch Ngọc Phiến, ngăn chặn hư ảnh dị thú từ bốn phương tám hướng không ngừng đánh tới, Kỳ Đinh Đông cũng lấy ra một kiện dị bảo, chỉ là rõ ràng không phải Đế Binh. Nếu không nhờ Đế Binh trong tay Tượng Linh Lung, e rằng hai người sớm đã mất mạng. Dù cho có Đế Binh chống đỡ, tình hình vẫn vô cùng ác liệt, khóe miệng Kỳ Đinh Đông rịn ra vết máu, rõ ràng bị chấn thương. Hai người cũng chịu hết nổi mới phải phát tín hiệu cầu viện, bằng không lấy tính cách các nàng tuyệt sẽ không làm vậy. - Làm sao bây giờ? Kỳ Thiên Ngữ không khỏi hoảng loạn, nếu là quái vật hay hung thú tập kích, bọn hắn còn xử lý được, riêng Thần Văn thì bọn hắn hoàn toàn không hiểu. Thần Văn do Đạo Thiên lão tổ lưu lại, bọn hắn chỉ dựa vào man lực sao có thể phá được? Đấy gần như là điều không thể. Mà nếu không phá nổi, hai thiên chi kiêu nữ kia tất sẽ hương tiêu ngọc vẫn ngay trước mặt bọn hắn. Mười mấy đạo xiềng xích màu đen giao thoa tung hoành, vô số hư ảnh dị thú từ bốn phương tám hướng xích gào thét lao đến.
Lục Ly càng nghĩ càng cảm thấy, chỉ còn cách áp sát, lợi dụng lực lượng nhục thân, cường hành đánh trọng thương Kỳ Thiên Ngữ, như thế tuy hắn sẽ rất thảm, song cũng là đấu pháp tương đối ổn thỏa. Lục Ly vốn là loại không thích dựa vào người khác, trừ phi xuất hiện tình huống nguy cấp đe dọa tính mạng, bằng không hắn sẽ không cầu xin giúp đỡ từ Huyết Sát Hoàng, như thế chỉ khiến Huyết Sát Hoàng xem nhẹ hắn mà thôi. Hắn không lấy ra bất cứ binh khí nào, thân hình lóe lên, phóng thích Kính Tượng áo nghĩa cảm ngộ được trước đây, một phân thành hai, hai phân thành bốn, cuối cùng biến thành hơn một trăm tên Lục Ly. Hưu! Hơn trăm Lục Ly từ bốn phương tám hướng phóng tới Kỳ Thiên Ngữ, ai nấy đều khí huyết xung thiên, nhìn rất dọa người. Thực ra trong lòng hắn biết trò mèo này khó mà gạt được Kỳ Thiên Ngữ thăm dò, chẳng qua hắn vẫn phóng thích ra. - Ha ha! Kỳ Thiên Ngữ khẽ cười nhạt, đứng im không nhúc nhích, mặc cho hơn trăm Lục Ly vọt tới, đồng thời còn giả bộ liếc nhìn xung quanh, tìm kiếm chân thân Lục Ly. Kỳ thật hắn đã ngấm ngầm khóa chặt chân thân, trọng kiếm trong tay lóe lên, tùy thời chuẩn bị phóng thích một kích lôi đình. Hưu! Tốc độ Lục Ly rất nhanh, chớp mắt đã đến bên người Kỳ Thiên Ngữ, hơn một trăm Lục Ly bắt đầu tấn công, đồng thời với đó, Lục Ly còn thả ra vô số Hư Không Trùng, Thánh Hoàng chi nữ còn được thả ra, mục đích chỉ có một, đó chính là làm loạn phán đoán của Kỳ Thiên Ngữ, sáng tạo cơ hội áp sát tấn công. Xoẹt! Ý tưởng không thành, Kỳ Thiên Ngữ vung mạnh trọng kiếm, hung hăng bổ tới, không gian bị hắn xé toạc ra một khe nứt to tướng, hắc khí cuộn trào trên thân trọng kiếm, cảm giác nặng như thiên quân, có thể chém nát cả sơn mạch. Tốc độ kiếm này quá nhanh, Lục Ly căn bản không cách nào tránh đi, chẳng qua hắn vẫn không hoảng hốt, trong tay xuất hiện một bức cổ họa, giơ lên chắn trước người. Trong mắt Kỳ Thiên Ngữ chớp qua một tia khinh thường, trọng kiếm tiếp tục mang theo thế sét đánh không kịp che tai trùng trùng chém xuống. Trọng kiếm này tuy không phải Đế Binh, lại là một kiện bảo vật vô cùng cường đại. Hắn tin tưởng đừng nói một bức cổ họa, dù có là thuẫn bài siêu cấp cũng bị chém nát như thường. - Ách? Cảnh tượng khiến hắn chấn kinh diễn ra, trọng kiếm bổ lên cổ họa, cổ họa lại không bị chém nát như hắn tưởng tượng, ngược lại trọng kiếm cứ thế chui vào trong cổ họa, cảm giác hệt như chém vào trong nước. Hắn còn cảm nhận được trong cổ họa truyền đến hấp lực, muốn hút lấy trọng kiếm. Hắn vội dùng sức rút ra. Chiến cơ tốt như vậy, Lục Ly há có thể bỏ lỡ? Thân hình hắn lóe lên, thu hồi cổ họa, một tay như vuốt rồng túm lấy cổ Kỳ Thiên Ngữ, tay còn lại như thiểm điện vung ra mấy chục quyền. Phanh phanh phanh phanh! Lần này đến lượt Lục Ly chấn kinh, trên đầu Kỳ Thiên Ngữ xuất hiện một chiếc mũ giáp màu hoàng kim, nắm đấm Lục Ly mang theo lực lượng vạn cân không ngừng nện tới, lại cảm giác như nện phải một bức tường sắt. Sóng chấn động cũng được Lục Ly truyền vào, nhưng mũ giáp này quá cường đại, lực lượng sóng chấn động đều bị ngăn cản, chỉ truyền vào được chút ít. Đầu bên kia, Lục Ly cũng phóng thích sóng xung kích linh hồn, hiện tại hồn lực hắn đều đã biến thành hồn châm, sức công kích rất mạnh, mặc dù không được Hào Giác gia trì, song cũng vẫn cực mạnh. Trong linh hồn Kỳ Thiên Ngữ sáng lên một đạo tử quang, một con Kỳ Lân màu đỏ vọt ra, thôn phệ toàn bộ hồn châm Lục Ly thả ra, Yêu Hồn thủ hộ linh hồn Kỳ Thiên Ngữ vô cùng cường đại. Nghĩ kỹ thì cũng có thể hiểu được, dù sao Kỳ Thiên Ngữ cũng là đệ nhất nhân trong lứa tuổi trẻ Kỳ gia, là một thiên tài yêu nghiệt, Kỳ gia há có thể không cho hắn Yêu Hồn thủ hộ cường đại? Lấy tài nguyên và năng lượng Kỳ gia, Yêu Hồn bát phẩm không phải thứ gì đó quá khó kiếm, thậm chí Kỳ Lân màu đỏ này rất có thể còn là Yêu Hồn cửu phẩm. Ầm! Kỳ Thiên Ngữ giơ lên trọng kiếm quét ngang, Lục Ly cảm thấy như bị một ngọn núi lớn đánh trúng, cả người bị nện bay ra ngoài ngàn dặm. Bên hông truyền đến cảm giác đau rát, hơn nữa hắn còn phát hiện trong người có một đạo năng lượng truyền vào, chính đang yên ắng phá hư nhục thể. - Quả nhiên lợi hại! Lục Ly ngấm ngầm kinh hãi, vừa rồi Kỳ Thiên Ngữ chỉ tùy tiện tung ra một kích, lại khiến hắn bị thương. Trong khi hắn tung ra gần hết thủ đoạn, còn áp sát lại gần, nhưng vẫn không cách nào mang đến thương tổn cho Kỳ Thiên Ngữ, đủ thấy chênh lệch giữa hai bên rõ ràng đến cỡ nào. - Đành phải thử công kích linh hồn xem sao... Lục Ly nghĩ nghĩ, lần nữa phóng thích hơn một trăm phân thân tiếp tục lao tới Kỳ Thiên Ngữ. Kỳ Thiên Ngữ vẫn đứng im không nhúc nhích, nét mặt giễu cợt cười nhìn Lục Ly. Vừa rồi Lục Ly tung ra hai loại công kích, nhưng đều không phá nổi phòng ngự của hắn. Ở trong mắt hắn, Lục Ly như một con chuột già, còn hắn là mèo, có thể tùy ý trêu đùa. Lần này Lục Ly không áp sát, mà ngừng lại khi còn cách Kỳ Thiên Ngữ chừng ngàn trượng, sau đó bắt đầu du tẩu vòng quanh, hơn trăm phân thân bay loạn đầy trời, nhìn hoa hết cả mắt. Ô ô! Lục Ly lấy ra Hào Giác, hơn một trăm phân thân cũng thổi theo, đương nhiên phân thân thổi là giả tượng, chỉ bản tôn mới có thể phóng thích Thần Âm pháp tắc. - Ách... Bên này Kỳ Thiên Ngữ còn chưa có bất kỳ phản ứng nào, người vây xem xung quanh đã cảm thấy đau đầu, vội vàng nhanh chóng rút đi, Kỳ Thiên Ngữ cảm ứng được có ức vạn hồn châm cường đại đâm vào, song lại không thèm để ý. Yêu Hồn của hắn là cửu phẩm, đừng nói chút công kích linh hồn ấy của Lục Ly, dù là mạnh hơn gấp mười đều vô dụng. Đợi một lúc, phát hiện Tử Kỳ Lân quả nhiên thôn phệ hết thảy hồn châm, hắn cười lạnh một tiếng nói: - Lục Sát Thần, ngươi còn có thủ đoạn gì nữa không, dùng ra hết đi. Ta đứng đây cho ngươi đánh, ngươi có thể kích thương ta, ta thừa nhận ngươi là nhân vật. Thừa nhận ngươi là nhân vật, ngược lại nếu đứng đây cho hắn công kích mà vẫn không thương được ta, vậy chính là phế vật.
Chương 3487 Phúc duyên
Lục Ly cảm thấy Kỳ Thiên Ngữ hệt như một con rùa đen, không biết phải cắn vào đâu, công kích vật lý không hiệu quả, công kích linh hồn cũng vô dụng, trừ hai thứ đó ra hắn nghĩ không ra còn có thể dùng phương thức công kích nào khác. Nếu dùng được Trật Tự Thần Liên, Lục Ly đoán chừng chỉ cần một quất liền có thể đánh chết hắn, vấn đề là không thể dùng, Thần Thiết chắc cũng không nện chết được, rốt cuộc đấy chỉ là mảnh vỡ Thánh Binh, uy năng chỉ mạnh đến như thế mà thôi. Lục Ly không khỏi đau đầu, chẳng lẽ phải nhờ Huyết Sát Hoàng giúp đỡ? Làm thế Lục Ly cảm thấy rất mất mặt, hắn nghĩ nghĩ, sau đó lần nữa phân ra hơn trăm phân thân vọt tới. - Ha ha! Kỳ Thiên Ngữ cười lạnh, đứng im không nhúc nhích, nhìn hơn trăm Lục Ly bay tới, hắn đã dễ dàng khóa chặt chân thân Lục Ly, lần này Lục Ly không phóng thích công kích nào khác, ngay cả Thánh Hoàng chi nữ đều thu lại, tay chỉ cầm theo Thần Thiết nện tới Kỳ Thiên Ngữ. Toàn lực thúc giục Thần Thiết, thần uy hạo hãn, nhìn rất khủng bố, hơn trăm Lục Ly cũng phóng thích uy áp khủng khiếp, trường diện vô cùng tráng quán, nếu là một tên võ giả Tứ Kiếp bình thường, lúc này e rằng đã bị dọa chết tươi. Kỳ Thiên Ngữ lại chẳng hề sợ sệt, chỉ là mảnh vỡ Thánh Binh mà thôi, uy năng có thể lớn được đến đâu? Nếu là Đế binh, có lẽ hắn còn cố kỵ. Đợi lúc Lục Ly sắp đánh tới, hắn đột ngột vung mạnh trọng kiếm bất thần chém xuống. Lần này hắn toàn lực thúc giục trọng kiếm, cũng phóng thích Hỗn Độn chân ý, uy lực kinh thiên. Ông! Vốn Kỳ Thiên Ngữ tưởng Lục Ly sẽ giơ Thần Thiết cứng đối cứng với mình, lại không ngờ đúng lúc này Lục Ly đột nhiên thu lại Thần Thiết, trong tay xuất hiện bức cổ họa, đồng thời hai tay còn giơ lên cổ họa chủ động va chạm với trọng kiếm. - Ách! Khoảng cách quá gần, Kỳ Thiên Ngữ căn bản không có cơ hội thu hồi trọng kiếm, cổ họa trong tay Lục Ly như một chiếc chiếu đổ ập xuống, nháy mắt, một nửa trọng kiếm đã đâm vào trong cổ họa, hấp lực cường đại truyền ra, thiếu chút cả người lẫn kiếm đều bị hút vào. Hưu! Kỳ Thiên Ngữ khoái tốc giật lùi ra sau, nhưng Lục Ly như thuốc cao da chó quấn tới, hơn nữa tốc độ còn không chậm, mắt thấy hấp lực càng lúc càng lớn, Kỳ Thiên Ngữ cắn răng, bỏ lại trọng kiếm, trọng kiếm lập tức chui vào trong cổ họa tan biến không thấy đâu nữa. Trọng kiếm này là dị bảo, là binh khí thuận tay nhất của Kỳ Thiên Ngữ, cũng là Thần binh Kỳ gia vì hắn mà tiêu tốn đại giá mời một vị Tông Sư chế tạo thành, Kỳ Thiên Ngữ đã dùng rất nhiều năm, trước nay luôn rất ưa thích. Chẳng qua hắn vẫn quyết đoán vứt bỏ, không phải hắn cam tâm, mà là hắn tự tin lát nữa sẽ thu hồi về được, thậm chí hắn còn định lấy luôn bức cổ họa kia của Lục Ly, dị bảo như thế hắn há có thể không động tâm? Tốc độ hắn bỗng chợt đề thăng gấp mấy lần, kéo giãn khoảng cách với Lục Ly, trong tay hiện ra một món binh khí khác, là một toà bảo tháp, tháp lưu ly bảy màu, sáng long lanh, hoa lệ dị thường. Thứ này quả thật không giống một kiện bảo vật, mà càng giống một tác phẩm nghệ thuật, tinh xảo đến không bút nào diễn tả. Chỉ là bảo vật này vừa được lấy ra, linh hồn tất cả mọi người tại trường đều theo đó rung động, cảm giác như có từng ngọn núi vô hình đang đè trên thân mình. - Đế Binh! Lục Ly lập tức phán định ra phẩm cấp của bảo vật này, thần uy đặc hữu của Đế Binh quá rõ ràng, trước đó Tượng Linh Lung từng nhiều lần phóng thích Đế Binh, Lục Ly cảm nhận được thứ này có khí tức tương đồng như của Bạch Ngọc Phiến. - Lục Sát Thần, cẩn thận, đây là bảo vật năm đó Luân Hồi Đại Đế từng dùng qua, mặc dù đến sau không dùng nữa, nhưng trong đó vẫn lưu lại lạc ấn pháp tắc của Luân Hồi Đại Đế. Giọng Tượng Linh Lung vang lên trong đầu Lục Ly, Kỳ Đinh Đông cũng truyền âm tới: - Lục Sát Thần, đây chính là Đế Binh mà Vương gia tộc ta từng dùng qua năm xưa, nếu toàn lực thúc giục, có thể luyện giết Lĩnh Chủ. Lục Ly không giấu được lo lắng, thậm chí hô hấp đều có chút nặng nề, vốn hắn định thu lấy trọng kiếm của Kỳ Thiên Ngữ, biến đối phương thành hổ già không nanh, sau đó lại nghĩ cách đánh trọng thương. Nhưng giờ Đế Binh vừa xuất hiện, Lục Ly lập tức cảm thấy mình như một đứa trẻ, lại ngây thơ khiêu chiến với cự nhân tay cầm Lang Nha Bổng. Hưu! Kỳ Thiên Ngữ không cho Lục Ly kịp có thời gian cân nhắc, thần lực điên cuồng vận chuyển, tiếp đó Thần Văn và phù văn trên tháp lưu bảy màu đồng loạt sáng lên, bên ngoài bảo tháp hiện ra từng đạo lưu quang lưu chuyển bao quanh. Một cỗ thần uy mênh mông tràn ngập ra, sát na đó, Lục Ly cảm giác như có Đại Đế hàng lâm. - Ồ... Đế Binh? Tháp lưu ly bảy màu? Thần Binh năm đó Luân Hồi Đại Đế từng dùng qua? Tiếng truyền âm của Huyết Sát Hoàng vang lên trong đầu Lục Ly, chẳng qua sau đó hắn không tiếp tục truyền âm nữa, bảo tháp kia cũng gào thét bay đến, cấp tốc biến lớn, thoáng chốc bay tới trên đỉnh đầu Lục Ly. Tiếp sau tháp lưu ly bảy màu xoay tròn, dưới đáy truyền ra hấp lực, cả người Lục Ly lập tức bị kéo tới dưới đáy bảo tháp. - Hả? Lục Ly không quá kinh hoảng, ngược lại thoáng có chút nghi hoặc, vừa nãy rõ ràng Huyết Sát Hoàng đã giật mình, nhưng sao lại không có bất kỳ hành động nào? Chẳng lẽ hắn không sợ mình chết rồi, sau này không ai giúp hắn hoàn thành tâm nguyện? Ông! Dưới đáy tháp lưu ly bảy màu hiện ra một cánh cửa nhỏ, Lục Ly bị hút vào, bảo tháp theo đó khoái tốc thu nhỏ, bay về lại trong tay Kỳ Thiên Ngữ. - Kỳ Thiên Ngữ! Kỳ Đinh Đông cuống lên, bay tới nói: - Nếu ngươi dám giết Lục Sát Thần, ta không để yên cho ngươi đâu, gia gia cũng sẽ phạt nặng ngươi. Kỳ Thiên Ngữ mỉm cười nói: - Yên tâm đi, ta sẽ không giết hắn, ta chỉ cho hắn nếm chút đau khổ, Kỳ Đinh Đông, việc này... ngươi đừng quản, ta tự có chủ trương, cũng sẽ đích thân đi giải thích với Trưởng Lão Điện. Kỳ Thiên Ngữ chém đinh chặt sắt nói, ngay cả Kỳ Đinh Đông đều không nể mặt, ai tới nói cũng đều vô dụng. Kỳ Đinh Đông tức giận bay xuống, đi đến bên người Tượng Linh Lung.
Chương 3488 Tháp lưu ly bảy màu
Tượng Linh Lung không thốt nửa lời, thần sắc như hàn băng, nàng biết nếu nàng đi nói, Kỳ Thiên Ngữ không chỉ không tha Lục Ly, ngược lại còn khiến sự việc càng nghiêm trọng. Nếu vừa rồi Kỳ Thiên Ngữ đã nói sẽ không giết Lục Ly, vậy chí ít Lục Ly sẽ không chết. Lúc này Lục Ly quả thực chưa chết, chỉ là còn khó chịu hơn cả chết! Hắn cảm thấy mình như đang ở trong lò luyện Địa Ngục, bên trong toàn là hỏa diễm màu đen, song không chỉ có mỗi hỏa diễm, mà còn có hai loại năng lượng kỳ dị, một loại năng lượng màu xám chính đang ăn mòn bản nguyên sinh mệnh, một loại năng lượng màu nâu chính đang công kích linh hồn. Tam tầng công kích, hỏa diễm đốt cháy nhục thể, năng lượng màu xám ăn mòn bản nguyên sinh mệnh, năng lượng màu nâu thì công kích linh hồn. Nhục thân rõ ràng đã bị đốt hủy, sinh mệnh bản nguyên thì đang bị xói mòn, Long hồn trong linh hồn cũng đang miễn cưỡng chống cự... Tình thế này nếu đổi thành người khác e rằng sớm đã thất kinh, nhưng Lục Ly lại không hoảng, cục diện càng nguy hiểm, hắn lại càng tỉnh táo. Huống hồ Huyết Sát Hoàng một mực không truyền âm, điều này chứng tỏ vẫn có cách để phá cục. - Lục tiểu tử, ngươi đúng là giỏi chịu đựng thật đấy? Mãi một nén hương sau, Huyết Sát Hoàng mới truyền âm nói: - Nếu là cường giả cấp Đế thúc giục tháp lưu ly bảy màu này, ngươi sẽ tiêu thành tro bụi trong nháy mắt, nếu là cường giả cấp Lĩnh Chủ thúc giục, ngươi cũng không chịu được quá lâu, nhưng nếu chỉ là một tên Ngũ Kiếp thúc giục, vậy thì không chỉ không phải tử cục, ngược lại còn là phúc duyên... - Phúc duyên? Lục Ly ngơ ngác, hắn đều cảm thấy sắp chết tới nơi, nhất là năng lượng màu xám đang ăn mòn bản nguyên sinh mệnh, đợi sinh mệnh bản nguyên tiêu hao hết, chẳng phải sẽ thành người chết? Huyết Sát Hoàng lại nói đây là phúc duyên? Huyết Sát Hoàng giải thích nói: - Ngươi không cần lo về chuyện bản nguyên sinh mệnh bản nguyên, Trật Tự Thần Liên sẽ thủ hộ ngươi, công kích linh hồn thì Yêu Hồn ngươi vẫn có thể miễn cưỡng trụ được, còn về hỏa diễm, với ngươi mà nói chẳng phải vừa khéo dùng để luyện thể ư? - Ách... Lục Ly hơi ngớ, nếu Trật Tự Thần Liên và Yêu Hồn thật có thể trụ được, như vậy tình thế hiện tại đối với hắn mà nói quả thực không phải tuyệt cảnh. Nhưng hắn không thoát ra được khỏi đây, sau cùng chẳng phải vẫn bị nhốt chết trong này? Đến lúc đó Kỳ Thiên Ngữ đi ra, giao hắn cho trưởng lão Kỳ gia và gia tộc hai người bị hắn giết chết vừa nãy, kết cục vẫn là cứ là bị giết. - Thực ra phúc duyên lớn nhất ở đây không phải luyện thể. Câu tiếp sau đó của Huyết Sát Hoàng lại khiến Lục Ly kinh dị, Huyết Sát Hoàng truyền âm nói: - Nơi này có lạc ấn pháp tắc Luân Hồi Đại Đế lưu lại, nếu luyện hóa được những lạc ấn pháp tắc này, ngươi liền có thể luyện hóa ngược tháp lưu ly bảy màu, chiếm làm của riêng. - Chiếm làm của riêng? Lục Ly lúng túng chớp chớp mắt, Đế Binh của Luân Hồi Đại Đế mà cũng dám chiếm làm của riêng? Hắn chán sống rồi? NẾu hắn thật dám chiếm làm của riêng, e là Kỳ gia sẽ lập tức trở mặt, Luân Hồi Đại Đế dễ dàng khóa chặt bảo vật sau đó truy tung tới, chỉ cần phân thân hàng lâm liền có thể nhẹ nhàng vỗ chết hắn. - Đừng nghĩ cấp Đế hẹp hòi như vậy. Huyết Sát Hoàng tựa hồ cảm nhận được suy nghĩ trong đầu Lục Ly, truyền âm nói: - Có thể đột phá cấp Đế, lòng dạ đều rất lớn, ta dám đánh cược, nếu ngươi có thể luyện hóa bảo vật này, Luân Hồi Đại Đế không chỉ không tức giận, ngược lại còn sẽ truyền lệnh để Kỳ gia không làm khó ngươi, thậm chí liệt ngươi vào hàng vinh dự trưởng lão hoặc trưởng lão tay nắm thực quyền của Kỳ gia. Ngươi có thể tham ngộ pháp tắc hắn lưu lại, vậy chính là có duyên với hắn. Con cháu hậu đại hắn nhiều như vậy, ngươi nghĩ hắn sẽ để ý đứa này? Một tên Ngũ Kiếp đỉnh phong mà thôi, trừ phi đạt tới Chuẩn Đế, bằng không làm sao vào được mắt hắn. Huyết Sát Hoàng nói rất hợp lý, hắn cũng là cấp Đế, lấy tư duy cấp Đế đi suy đoán suy nghĩ của Luân Hồi Đại Đế, độ chính xác khả năng tương đối cao. Lục Ly vẫn có chút ngập ngừng, Huyết Sát Hoàng cười truyền âm nói: - Được rồi, Lục tiểu tử, đừng nghĩ quá nhiều, ngươi tưởng pháp tắc lạc ấn của Luân Hồi Đại Đế dễ lĩnh hội lắm chắc? Trước cứ lĩnh hội đi rồi tính. - Được! Lục Ly không nghĩ nhiều nữa mà khoanh chân ngồi xếp bằng, bắt đầu vận chuyển thần lực đi hồi phục phần nhục thân bị đốt bị thương, hỏa diễm màu đen không ngừng thiêu đốt, thần lực không ngừng chữa trị. Giữa lằn ranh hủy diệt và trùng sinh chi, nhục thân hắn không ngừng được đề thăng. Ông! Một nén hương sau, một phần sinh mệnh bản nguyên Lục Ly bị hút đi, Trật Tự Thần Liên theo đó sáng lên. Lần trước cũng là như thế, Huyết Sát Hoàng hấp thu một ít sinh mệnh bản nguyên của Lục Ly, sau đó Trật Tự Thần Liên sáng lên, tựa hồ lúc sinh mệnh Lục Ly bị uy hiếp, Trật Tự Thần Liên liền sẽ chủ động hiển lộ, bảo vệ cho hắn. Sau khi Trật Tự Thần Liên hiển lộ, Lục Ly phát hiện sinh mệnh bản nguyên đình chỉ trôi mất, trong khi đó phía linh hồn Long hồn chống đỡ có vẻ rất phí sức, chẳng qua vẫn một mực trụ được. Lục Ly rốt cục yên tâm, bắt đầu một bên Thối Thể, một bên thúc giục đại đạo chi ngấn cảm ứng tình hình chung quanh. - Quả nhiên có lạc ấn! Hắn cảm ứng một phen, phát hiện bản thân đang trong một căn phòng bịt kín, trên vách tường bốn phía đều có đường vân kỳ dị, những đường vân kia rất rõ ràng, tuỳ tiện cảm ứng liền có thể nhận ra sự bao la uyên bác trong đó. Đạo ngấn nơi này so với đạo ngấn lưu lại trong Vấn Đạo Cốc thì càng thêm rõ ràng, càng thêm huyền diệu và thâm ảo. Lục Ly không khỏi cuồng hỉ, nếu có thể cảm ngộ pháp trận lạc ấn này, hắn nhất định có thể lĩnh hội ra được một loại pháp tắc chân ý vô cùng cường đại. Thế là không quản tình hình bên ngoài, điềm nhiên ngồi xếp bằng, một bên Thối Thể, một bên cảm ngộ pháp tắc lạc ấn. Rốt cuộc giờ hắn muốn ra cũng không được, hoặc là chờ Kỳ Thiên Ngữ thả ra, hoặc là cảm ngộ pháp tắc lạc ấn luyện hóa ngược tháp lưu ly bảy màu.
Chương 3489 Tháp lưu ly bảy màu
Phía ngoài, Kỳ Thiên Ngữ dương dương đắc ý ngồi trong hậu viện nhà gỗ, thản nhiên rót nước trà để uống, vẻ tự đắc hiện rõ trên mặt. Tay cầm tháp lưu ly bảy màu, thỉnh thoảng lại cảm ứng một phen, Đế Binh này rất cường đại, thần niệm hắn đều không thể vươn vào, chỉ có thể mơ hồ cảm ứng sống chết của người trong đó. Một nén hương sau, hắn lần nữa cảm ứng, phát hiện khí tức Lục Ly thêm phần cường đại, hắn không khỏi nhíu mày, Lục Ly bị luyện hóa lâu như vậy mà vẫn chưa bị trọng thương? Khí tức sinh mệnh vẫn rất tràn đầy, chẳng hề có vẻ gì là sắp chết cả. Mới đầu Kỳ Thiên Ngữ quả thực đã động sát tâm, nhưng giờ hắn lại không dám giết Lục Ly, rốt cuộc làm thế ảnh hưởng sẽ rất không tốt. Thân là đệ nhất công tử Kỳ gia, hắn vẫn có một ít cái nhìn đại cục, không đến mức tùy ý làm loạn. Bởi thế hắn mới lại cảm ứng lần nữa, xem xem Lục Ly đã chết chưa, nếu Lục Ly sắp chết, lập tức liền đình chỉ tháp lưu ly bảy màu vận chuyển. Thời gian khoái tốc trôi đi, chớp mắt đã qua một canh giờ, sinh cơ Lục Ly vẫn cứ tràn đầy, không khác lúc vừa tiến vào là mấy. Kỳ Thiên Ngữ càng thêm kinh dị, chỉ là hắn cũng không biết nên làm sao, đành phải tiếp tục chờ đợi. Rất nhanh, lại nửa ngày trôi qua, nét mặt Kỳ Thiên Ngữ rất mất tự nhiên, bởi vì Lục Ly vẫn bình chân như vại, vẫn sinh mệnh lực tràn đầy, mặc dù không biết ở trong đó có chịu tội hay không, nhưng chí ít thì còn chưa chết. - Làm sao có thể? Kỳ Thiên Ngữ nghĩ không thông, lão tổ nhà hắn từng đích thân nói qua, đừng nói Tứ Kiếp Ngũ Kiếp, dù là Lĩnh Chủ Lục Kiếp bình thường, một khi bị phong ấn vào trong bảo vật này thì đều sẽ bị luyện hóa đến chết. Lục Ly mới là Thiên Thần Tứ Kiếp, tuy nhục thân rất cường đại, nhưng há có thể không cách nào luyện hóa? Kỳ Thiên Ngữ không nghĩ thông, cũng không có khả năng thả ra Lục Ly, thế là đành phải tiếp tục chờ đợi, hắn đã không còn tâm tình uống trà, thu hồi trà cụ, bắt đầu tiến hành lĩnh hội đạo ngấn trên bàn cờ. Năm ngày nữa qua đi, mỗi cách một ngày Kỳ Thiên Ngữ lại quan sát Thất Thải Lưu Ly tháp một lần, phát hiện Lục Ly vẫn giống hệt trước đây, không có chút thay đổi nào. Sau đó hắn chẳng thèm đi nhìn nữa. Rốt cuộc Lục Ly không chết được, cũng không ra được, trước cứ nhốt chết trong tháp lưu ly bảy màu, chờ sau này đi ra lại giao cho Trưởng Lão Điện Kỳ gia xử lý. Hắn đã thành công phong ấn Lục Ly, mục đích lập uy tính là đạt thành. Quay sang tham ngộ bàn cờ một đoạn thời gian, phát hiện không cách nào lĩnh hội đạo ngấn ở đây, hắn đứng dậy đi tới bên đầm nước, Tượng Linh Lung và Kỳ Đinh Đông chính đang ở chỗ này. Hắn muốn đánh sắt nhân khi còn nóng, nhân cơ hội tán đổ Tượng Linh Lung. Hắn vừa trấn áp Lục Ly, cảm thấy tương lai tươi đẹp đang ở ngay trước mặt. Cho rằng Tượng Linh Lung sẽ nhìn mình bằng ánh mắt khác, bởi thế bèn đi tới ngồi xuống bàn bên cạnh Tượng Linh Lung, lấy ra một ít mỹ tửu và món ngon, cười nói: - Linh Lung, Đinh Đông, tu luyện không phải một lúc mà thành, nghỉ ngơi chút đi, yên tâm, Lục Sát Thần không chết được, ta sẽ hạ thủ lưu tình. Tượng Linh Lung và Kỳ Đinh Đông mở mắt, thần sắc Kỳ Đinh Đông không giấu được lửa giận, Tượng Linh Lung lại như băng hàn, không có chút tình tự ba động nào, cũng không nhìn Kỳ Đinh Đông mà nghĩ nghĩ rồi nói: - Đinh Đông, ta muốn đi Loạn Thạch Lĩnh dạo một vòng, ngươi đi không? Chỗ này ruồi nhặng nhiều lắm, ở lại không thoải mái. - Được! Kỳ Đinh Đông khẽ gật đầu đứng dậy, thị uy nhìn sang Kỳ Thiên Ngữ một cái, nói: - Linh Lung, chúng ta đi, ở đây đúng là rất không thoải mái. Hai người tha thướt rời đi, lưu lại một trận hương gió, bỏ Kỳ Thiên Ngữ sắc mặt khó coi Kỳ Thiên Ngữ ngồi một mình bên đầm nước. Tượng Linh Lung và Kỳ Đinh Đông rời đi, Lục Ly bị trấn áp, Vấn Đạo Cốc bỗng chốc trở nên an tĩnh, không ai gây sự, đều tự tìm nơi tham ngộ đạo ngấn, cơ hội vào đây rất khó được, ai cũng không muốn lãng phí thời gian. Mới đầu Kỳ Thiên Ngữ còn thỉnh thoảng quét nhìn tháp lưu ly bảy màu một lượt, nhưng nửa năm sau đó, phát hiện Lục Ly vẫn bình chân như vại, hắn cũng lười đi xem, cứ thế để tháp lưu ly bảy màu ở một bên, nếu Lục Ly thật chết rồi, vậy thì tính là Lục Ly xui xẻo. Trong thời gian ngắn, có vẻ phía Tượng Linh Lung khó mà có tiến triển được gì, Kỳ Thiên Ngữ lại không dám bức quá gấp, như thế sẽ triệt để chọc cho Tượng Linh Lung chán ghét. Kỳ Thiên Ngữ bèn cũng tĩnh tâm bắt đầu lĩnh hội pháp tắc đạo ngấn, nhìn xem có thu hoạch được gì không? Lục Ly an nhàn Thối Thể trong bảo tháp, hỏa diễm nơi đây rất bá đạo, có thể khiến cho nhục thân hắn không ngừng đề thăng. Đáng tiếc pháp tắc lạc ấn lại quá huyền diệu, tham ngộ hơn nửa năm mà chẳng có chút tiến triển nào. Trên vách tường bốn phía có vô số đường vân, những đường vân này tạo thành một vài bức tiểu đồ, hình nhỏ hợp lại thành đại đồ, giữa các đại đồ lại trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, thoạt nhìn như là một bức Tinh Không Đồ mênh mông, huyền diệu vô cùng. Huyết Sát Hoàng không nhắc nhở nửa lời, lấy năng lực Huyết Sát Hoàng, hẳn có thể xem thấu rất nhiều thứ, nhưng hắn không truyền âm, hiển nhiên là muốn Lục Ly tự mình lĩnh hội. Chẳng qua thứ như pháp tắc chân ý, nếu dựa vào người khác nhắc nhở, dù có thể tăng nhanh tốc độ, sau cùng lại rất khó đại thành. Bởi vì ngươi không cảm ngộ được bản chất, không nhìn thông thấu, người khác nhắc nhở ngươi, đó là cảm ngộ của người khác, như thế ngược lại càng dễ xảy ra vấn đề. - Nơi đây có tổng cộng ba mươi ba bức đồ, đến cùng là đang thuyết minh pháp trận chân ý gì? Lục Ly nhíu mày, nghĩ mãi vẫn không thông, hắn ẩn ẩn cảm giác được thứ ẩn giấu bên trong những bức đồ này không phải chân ý, mà càng giống một loại thần thông kỳ dị. Rốt cuộc giờ vẫn chưa nhìn ra được gì, Lục Ly đành phải tiếp tục tham ngộ, trong lúc bế quan, thời gian khoái tốc trôi đi, chớp mắt đã hai năm đi qua.
Chương 3490 Hương tiêu ngọc vẫn
Lục Ly bị trấn áp hơn hai năm, trước đó nhục thân đề thăng rất nhanh, nhưng đến gần đây, tốc độ đề thăng dần chậm lại, bởi vì kháng tính với hỏa diễm và nhục thân đều tăng lên, khiến hỏa diễm trong này đã gần như không hiệu quả với hắn. Nếu đã không thể thương tổn, như vậy nhục thân tăng trưởng tự nhiên chậm lại. Hai năm rưỡi qua đi, hắn vẫn không cách nào lĩnh hội pháp tắc lạc ấn trong tháp lưu ly bảy màu. Chẳng qua không phải hắn không có đột phá, hắn đã xác định được một điểm, rằng đây không phải pháp tắc chân ý, mà là một loại bí thuật vô cùng cường đại, hắn đã ẩn ẩn hình thành ý tưởng, đáng tiếc còn chưa triệt để nhập môn. Bên ngoài bọn Kỳ Thiên Ngữ tham ngộ hơn hai năm, có người được đến thu hoạch cực lớn, một tên công tử Công Dương gia bất ngờ lĩnh hội được một loại bí thuật do Đạo Thiên lão tổ lưu lại, hơn nữa còn nhập môn, đại thành chỉ là vấn đề thời gian. Bí thuật Đạo Thiên lão tổ lưu lại cường đại cỡ nào? Nếu có thể triệt để đại thành, chiến lực công tử Công Dương gia này tuyệt đối sẽ tăng mạnh. Ngoài ra còn có hai người Kỳ gia, một người Tượng gia hoặc nhiều hoặc ít đều có chút cảm ngộ. Ngược lại bọn Kỳ Thiên Ngữ Tượng Bạch Nha Công Dương Vô Tà lại không có tiến triển quá lớn, then chốt là bởi cảnh giới bọn hắn quá cao. Tỉ như Kỳ Thiên Ngữ, cảm ngộ như thế đối với nàng đã không quá nhiều ý nghĩa, nếu được đến cảm ngộ đủ mạnh, vậy liền vượt qua bậc cửa tiếp theo, tiến nửa bước đến cảnh giới Lĩnh Chủ. - Tiểu tử này là con gián đánh mãi không chết chắc? Hơn hai năm rồi mà vẫn bình yên vô sự? Kỳ Thiên Ngữ phiền muộn quét mắt nhìn tháp lưu ly bảy màu đặt cạnh bên, giờ hắn thực sự không muốn nhìn nữa, thu lại Đế Binh vào trong không gian giới chỉ. Đã hơn hai năm trôi qua, lại vẫn không thu hoạch được gì, mặc dù thần lực linh hồn đều có tiến bộ, nhưng với mà nói nói thì ý nghĩa không lớn. Mục đích tiến vào Nguyên Thủy Bí Cảnh là để tham ngộ pháp tắc chân ý, những thứ khác đều không quan trọng, Kỳ gia có vô số tài nguyên có thể giúp thần lực linh hồn hắn khoái tốc đề thăng, pháp tắc chân ý lại không thể, nhất định phải dựa chính mình đi lĩnh hội. Lần này vào đây vốn định tìm kiếm đột phá ở phương diện pháp tắc chân ý, đồng thời xem xem có thể nắm xuống Tượng Linh Lung hay không, giờ cả hai thứ đều không đạt được. Vốn trấn áp Lục Ly cũng tính là chuyện khiến hắn đắc ý, nhưng hiện tại Lục Ly vẫn bình yên vô sự, cảnh này khiến trong lòng hắn càng thêm bực bội. Ầm! Đúng lúc này, bầu trời nơi xa đột nhiên nổi gió, như là có cường giả đang chiến đấu, rất nhiều người bên này đều bị kinh động, nhất là người Kỳ gia. - Tín hiệu cầu viện? Kỳ Thiên Ngữ ngước mắt nhìn lên, không khỏi hơi ngớ, đây là tín hiệu cầu viện của Kỳ gia, chỉ là đại bộ phận người Kỳ gia đều ở đây, lại nói ở Đạo Thiên Giới chỉ cần không tiến vào mấy nơi hiểm địa được đánh dấu sẵn thì sẽ không có nguy hiểm, rốt cuộc là ai đang phát tín hiệu cầu viện? - Là Đinh Đông! Rất nhanh hắn liền hồi thần, vung tay nói: - Người Kỳ gia đi theo ta. Mặc dù hắn rất bất mãn khi Kỳ Đinh Đông giúp đỡ Lục Ly, nhưng Kỳ Đinh Đông là tiểu thư Kỳ gia, tính là đường muội của hắn, cũng là cháu gái được Nhị trưởng lão yêu thích nhất, hắn không dám để Kỳ Đinh Đông xuất hiện ngoài ý, bằng không sau này hắn khó mà yên thân. Ầm! Gần như đồng thời, tấm ngọc phù treo bên hông Tượng Bạch Nha vỡ vụn, sắc mặt Tượng Bạch Nha bỗng chốc khó coi dị thường, hắn quát khẽ: - Linh Lung xảy ra chuyện, người Tượng gia mau theo ta. Kỳ Thiên Ngữ và Tượng Bạch Nha dẫn theo chúng nhân bay đi, Công Dương Vô Tà và người Thủy Hàn Cung không khỏi kinh nghi, nghĩ nghĩ liền cũng đi theo, xem xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Công Dương Vô Tà và đám công tử Thủy Hàn Cung không có ý gì với Tượng Linh Lung, mà nếu có cũng không muốn đắc tội Kỳ Thiên Ngữ, nhưng bọn hắn lại rất có ý với Kỳ Đinh Đông, nếu có thể lấy về Kỳ Đinh Đông, như vậy địa vị sau này ở Hàn Triều Hải Vực sẽ được tăng lên nhiều. Chúng nhân tăng nhanh tốc độ, lao vút về nơi phát ra tín hiệu, có người lấy ra địa đồ quét nhìn, rất nhanh liền quát khẽ: - Hẳn là ở phía Loạn Thạch Lĩnh. - Đúng rồi, chính là Loạn Thạch Lĩnh! Kỳ Thiên Ngữ hồi tưởng lại lời Tượng Linh Lung nói trước khi rời đi, ở Loạn Thạch Lĩnh cũng có đạo ngấn, chỉ là đạo ngấn bên đó không nhiều, cũng không rõ ràng như ở đây. Loạn Thạch Lĩnh cách bên này không quá xa, chỉ sau nửa canh giờ chúng nhân đã chạy tới, từ đằng xa liền thấy được bên này hào quang đầy trời, sát cơ tung hoành. - Không hay, bên này có Thần Văn cường đại, hai nha đầu kia xúc động Thần Văn. Kỳ Thiên Ngữ quét nhìn mấy lần, sắc mặt không giấu được vẻ khó coi, ánh mắt chúng nhân cũng khóa chặt về phía Loạn Thạch Lĩnh, thấy được bên kia có vô số Thần Văn phát sáng, giữa trời toàn là xiềng xích màu đen giao thoa tung hoành, còn có rất nhiều hư ảnh dị thú. Trong Loạn Thạch Lĩnh có hai đạo nhân ảnh chính đang khổ sở chống đỡ, Tượng Linh Lung tay cầm Đế Binh Bạch Ngọc Phiến, ngăn chặn hư ảnh dị thú từ bốn phương tám hướng không ngừng đánh tới, Kỳ Đinh Đông cũng lấy ra một kiện dị bảo, chỉ là rõ ràng không phải Đế Binh. Nếu không nhờ Đế Binh trong tay Tượng Linh Lung, e rằng hai người sớm đã mất mạng. Dù cho có Đế Binh chống đỡ, tình hình vẫn vô cùng ác liệt, khóe miệng Kỳ Đinh Đông rịn ra vết máu, rõ ràng bị chấn thương. Hai người cũng chịu hết nổi mới phải phát tín hiệu cầu viện, bằng không lấy tính cách các nàng tuyệt sẽ không làm vậy. - Làm sao bây giờ? Kỳ Thiên Ngữ không khỏi hoảng loạn, nếu là quái vật hay hung thú tập kích, bọn hắn còn xử lý được, riêng Thần Văn thì bọn hắn hoàn toàn không hiểu. Thần Văn do Đạo Thiên lão tổ lưu lại, bọn hắn chỉ dựa vào man lực sao có thể phá được? Đấy gần như là điều không thể. Mà nếu không phá nổi, hai thiên chi kiêu nữ kia tất sẽ hương tiêu ngọc vẫn ngay trước mặt bọn hắn. Mười mấy đạo xiềng xích màu đen giao thoa tung hoành, vô số hư ảnh dị thú từ bốn phương tám hướng xích gào thét lao đến.
Bình luận facebook