-
Chương 1211-1215
Chương 1211 Phân địa bàn 1
Về phần con em Cơ gia còn sót lại sớm đã triệt thoái, cách cục Trung Châu bỗng chốc đại biến. Mấy đại Vương tộc vừa triệt ly, thoáng cái để trống ra rất nhiều địa bàn, vô số linh mạch quặng mỏ phúc địa dược điền... biến thành đất vô chủ. Đương nhiên... Hiện tại không có gia tộc nào cả gan đi chiếm cứ, Lục Ly không tỏ thái độ, Lục gia không tỏ thái độ, ai dám đi tranh đoạt? Thật ra trong lòng các Vương tộc còn lại đều có chút bất an, bởi vì bây giờ Lục Ly và Lục gia quá mạnh, nếu Lục Ly hoặc Lục gia muốn nhất thống đại lục, ai có thể ngăn được bọn hắn? Trước kia Thí Ma Điện là chí cao vô thượng, mặc dù rất ít can thiệp sự vụ ở Thần Châu đại địa, song trong bóng tối vẫn một mực khống chế các gia tộc trên Thần Châu đại địa, không cho bất kỳ gia tộc nào phát triển quá mạnh, đến mức có thể nhất thống thiên hạ. Hiện tại Thí Ma Điện lấy Lục Ly làm đầu, còn có chấp pháp trưởng lão là lão tổ tông Lục gia, một mình Lục Nhân Hoàng đã có thể quét ngang vô số Địa Tiên, ngoài ra còn phải tính đến đám người Lục Linh... Lục gia quá mạnh, Lục Ly muốn nhất thống thiên hạ, bất kỳ gia tộc nào nếu dám chống cự, tuyệt đối sẽ tiêu thành tro bụi. - Lục Ly, ngươi có tâm nhất thống thiên hạ không? Trong Thí Ma Thành, trước lúc Lục Ly đi về, chấp pháp trưởng lão hỏi tới vấn đề này. Trinh sát đi thăm dò tứ tộc đã quay về, hiện tại bên phía Ma tộc mọi lối vào đều bị phong ấn, đại quân các tộc đều đi về. Chỉ để lại số ít cường giả và quân sĩ trấn thủ thành trì, trong thời gian ngắn tứ tộc khó mà tổ chức tiến đánh Nhân tộc được. - Nhất thống thiên hạ? Trước kia Lục Ly chưa từng nghĩ tới vấn đề này, giờ bị hỏi vậy, hắn không khỏi nhíu mày trầm ngâm, một lát sau mới trả lời: - Cá nhân ta thì không sao cả, thống nhất hay không thống nhất cũng khác gì nhau đâu? Cái này phải hỏi ý tỷ tỷ ta, nàng có vẻ khá thích làm nữ Đại Đế. Trước giờ Lục Linh vẫn luôn nói muốn dẫn hắn đánh xuống Trung Châu, nhất thống Thần Châu đại địa, hai tỷ đệ quân lâm thiên hạ. Lúc này, mục tiêu kia bỗng chợt trở nên hết sức dễ dàng. Ở trong mắt Lục Ly, thực lực tuyệt đối mới là thứ quan trọng nhất, Đại Đế hay không Đại Đế cũng chẳng nghĩa lý gì. Hiện tại hắn là điện chủ Thí Ma Điện, bản thân đã là đệ nhất nhân trong thiên hạ, giờ mà đi nhất thống thiên hạ, trừ kiếm thêm chút ít linh tài tài nguyên ra thì còn được gì? Chấp pháp trưởng lão nhíu mày, nghĩ nghĩ rồi nói: - Lục Ly, nếu đã không tất yếu, vậy tốt nhất đừng nên nhất thống đại lục. Lục Ly kinh ngạc hỏi lại: - Tại sao? - Bởi vì làm thế sẽ ảnh hưởng Nhân tộc cạnh tranh! Chấp pháp trưởng lão nói: - Thật ra Thí Ma Điện cũng có thể nhẹ nhàng nhất thống đại lục, nhưng Thí Ma Điện chưa từng xen vào phân tranh trên đại lục, chí ít sẽ không công khai xen vào, chính là bởi vì sợ ảnh hưởng đến cạnh tranh giữa Nhân tộc trên đại lục với nhau. - Vì đâu mà nhân loại không ngừng mạnh lên? Chấp pháp trưởng lão tiếp tục giải thích nói: - Đó là bởi vì bản tính ích kỷ và tham lam của nhân loại, người người đều muốn có càng nhiều lợi ích, càng nhiều địa vị, quyền thế, danh dự, mỹ nhân... chính những điều này đã kích thích nhân loại cạnh tranh, kích phát ý chí chiến đấu của nhân loại, đồng thời chiến tranh và cừu hận lại cũng có thể càng thúc đẩy cường giả đản sinh. - Nhân loại có dục vọng, có ý chí chiến đấu, có cừu hận, có phân tranh, mới có thể đản sinh cường giả liên tục không ngừng. Một khi nhân loại mất đi chí tiến thủ, như thế sẽ dần dần trầm luân xuống dốc. Năm đó Đấu Thiên Đại Đế rõ ràng có thể hủy diệt tứ tộc, song cuối cùng vẫn lưu lại. Làm thế chính là để lưu lại họa ngầm và áp lực cho Nhân tộc, bức bánh Nhân tộc tiến tới…. Nhân tộc là chủng tộc có được tính trơ rất mạnh, sinh trong gian nan khổ cực, chết bởi an nhạc sung sướng! - - Nếu ngươi nhất thống đại lục, tất cả lợi ích đều về hết tay ngươi, các gia tộc và số nhân loại còn lại căn bản không cách nào kháng cự. Như vậy bọn hắn sẽ mất đi động lực, những gia tộc kia sẽ từ từ suy yếu, thậm chí tan biến. Cuối cùng trên Thần Châu đại địa sẽ chỉ còn mỗi Lục gia ung thũng mục nát! - Lúc ngươi trẻ trung thì còn đỡ, nhưng một khi ngươi già đi, hoặc ngươi phi thăng Thần Giới. Con cháu Lục gia sẽ chỉ biết hưởng thụ ân ấm của ngươi, sống nhạt nhòa dưới cái bóng huy hoàng ngươi để lại. Sau đó từng đời hủ bại, thế hệ này không bằng thế hệ trước. Ngươi thử tưởng tượng mà xem, một Lục gia ung thũng, một Lục gia mục nát, chiếm lấy toàn bộ hết thảy tài nguyên trên đại lục, kết cục cuối cùng sẽ thế nào? Nghe đến đó, Lục Ly hít sâu một hơi khí lành, không kìm được tiếp lời nói: - Đến lúc đó sẽ bị người trên đại lục đồng lòng lật đổ, Lục gia sẽ không còn tồn tại. - Đúng! Chấp pháp trưởng lão gật đầu nói: - Ngươi hiểu được là tốt, cụ thể thế nào chính ngươi nhìn vào mà làm, ta không lẫn vào chuyện của Lục gia. Thí Ma Điện ta sẽ trông chừng, ngươi cứ yên tâm đi về. Lục Ly chắp tay bái biệt, đi ra đại điện, dẫn theo đám người Lục Nhân Hoàng Khương Khinh Linh, ngồi truyền tống đến thẳng lối ra, quay lại mặt bắc Thần Khải Thành. Về phần Lãnh Vô Hinh thì tiếp tục lưu lại chỗ này nghiên cứu chế tạo thuốc giải. Lục Ly vừa dẫn theo mấy người đi ra truyền tống trận, trưởng lão Lục gia trấn thủ bên ngoài lập tức quỳ xuống hành lễ. Ánh mắt ai nấy nhìn Lục Ly đều nóng rực dị thường, một người cấp tốc đi bẩm báo Lục gia, báo tin Lục Ly trở về. Đợi khi đám người Lục Ly trở lại Thần Khải Thành, Lục Chính Dương Ngũ thái công đã sớm dẫn theo chúng nhân đến ngoài thành nghênh đón. Lần này Lục Ly đại hoạch toàn thắng, cứu vớt Nhân tộc, thành tựu bá nghiệp vô thượng cho Lục gia. Đừng nói Lục gia đi ra nghênh đón, dù có là tất cả các đại gia tộc Nhân tộc đi ra đón tiếp cũng không quá đáng. - Cung nghênh thiếu chủ, cung nghênh Ly thiếu đại thắng trở về! Vô số tộc nhân Lục gia trong ngoài thành lớn tiếng hô to. Lần này Lục Ly đại diện Lục gia giành lấy vinh quang vô thượng, từ đây con em Lục gia có thể đi ngang trên Thần Châu đại địa.
Chương 1212 Phân địa bàn 2
Chứng kiến từng mảnh con em Lục gia quỳ xuống dưới chân, chứng kiến vẻ mặt ai nấy đều tràn ngập sùng bái cuồng nhiệt, thần sắc Lục Ly không giấu được vẻ phức tạp. Từng có lúc, Lục gia không chào đón hắn đến cỡ nào, gần như hết thảy con em Lục gia đều thờ ơ lạnh nhạt với hắn, bây giờ ai nấy lại đều cuồng nhiệt như thế, tương phản này thực sự quá lớn. - Lục Ly, gia gia tự hào vì ngươi! Lục Chính Dương nét mặt nở hoa, đối đãi Lục Nhân Hoàng trước nay hắn luôn rất nghiêm khắc, cực ít khi lộ ra ý cười. Nhưng đối mặt với đứa cháu trai xuất sắc này, hắn làm thế nào đều nghiêm khắc không nổi, trong mắt toàn là vẻ hiền từ hòa ái. - Gia gia! Lục Ly khom mình hành lễ, thái độ rất tôn kính, không bởi vì bản thân là điện chủ Thí Ma Điện mà có chút nào ngạo mạn. Lục Nhân Hoàng cũng khom mình hành lễ, Khương Khinh Linh khôn khéo hô lên: - Gia gia. - Tốt, tốt, tốt lắm, vào Thần Khải Sơn lại nói! Lục Chính Dương tự tay giữ chặt cánh tay Lục Ly, dẫn hắn bay tới Thần Khải Sơn, trên mặt tràn đầy ngạo nghễ, như thể muốn nói cho tất cả mọi người biết Lục Ly là cháu trai hắn vậy. Đi về Thần Khải Sơn, việc cần làm đầu tiên là tế tổ, sau đó lại đi tế điện y quan trủng của đám người Tam thái công hi sinh lần này, cuối cùng mới quay lại trong chủ điện. - Lục Ly, ta trước về Linh Lung Thành một chuyến. Khương Khinh Linh thấy mấy người Lục Ly có chuyện cần bàn, nàng ở lại đây cũng nhàm chán, bèn dứt khoát về Linh Lung Thành trước. Sau khi được gả cho Lục Ly, Khương Khinh Linh hiểu chuyện rất nhiều, biết lúc này đám người Khương Vô Ngã chắc đang rất lo lắng, nàng muốn đi về trước để trấn an bọn họ. - Cũng được! Lục Ly phái ba tên Hồn Nô Địa Tiên hộ tống Khương Khinh Linh đi về, nói qua mấy ngày nữa sẽ đích thân tới đón nàng, đồng thời bái phỏng cha vợ Khương Vô Ngã. Đồng thời, Lục Ly phái người đi Hỏa Ngục Thành mời Lục Linh đi ra. Dù sao lần này cách cục Trung Châu đại biến, mọi người phải cùng nhau ngồi xuống thương nghị, xem nên xử lý cục diện trước mặt thế nào. Lục Chính Dương hỏi dò tình hình bên phía Thí Ma Thành một phen, Lục Nhân Hoàng và Lục Ly đáp qua một lượt, các trưởng lão Lục gia đều rất hưng phấn, bộ dạng muốn nói lại thôi. Lục Chính Dương kể sơ qua về tình hình Trung Châu, Lục Ly lại không có quá nhiều biểu thị, cảnh này khiến các trưởng lão Lục gia không khỏi có chút gấp gáp. Lát, Tứ trưởng lão Lục Địa Tiên nhịn không được hỏi: - Lục Ly, lần này Bách Hoa Các Quỷ Xoa Tộc Nhật Nguyệt Minh U Minh Giáo Luân Hồi Cung số thì hủy diệt, số thì đào tẩu. Trống ra rất nhiều địa bàn, ngươi thấy nên xử lý thế nào? Lục Ly nhìn lướt qua Lục Địa Tiên, trong lòng ngấm ngầm buồn cười, đám trưởng lão này đúng là dã tâm bừng bừng. Phỏng chừng đều đang đợi hắn hạ lệnh một tiếng, sau đó lập tức đi ra tranh đoạt địa bàn, thậm chí là nhất thống thiên hạ. Lục Chính Dương quét mắt nhìn tới, trong mắt lấp lánh tinh mang, rõ ràng cũng đang rất mong đợi. Rốt cuộc khai cương khoách thổ là dã tâm mà mỗi đời Tộc Vương đều ấp ủ trong lòng, chỉ cần làm được liền có thể ghi chép vào trong sử sách gia tộc. Nếu thế hệ Lục gia này của hắn nhất thống thiên hạ, hắn tuyệt đối sẽ được ghi lại dấu ấn nồng đậm trong lịch sử Lục gia. Lục Ly trầm ngâm thoáng chốc, lần nữa chuyển đạt lại ý của chấp pháp trưởng lão, tiếp sau còn bổ sung thêm: - Nếu là nhất thống đại lục, ta cảm thấy không cần thiết. Dù sao trong mắt ta Thần Châu đại địa không có sức hấp dẫn quá lớn, Hỏa Ngục mới là bảo địa chí cao vô thượng! Lục Chính Dương sa vào trầm tư, ý của chấp pháp trưởng lão hắn không thể không nghiêm túc đối đãi. Hơn nữa lời chấp pháp trưởng lão nói tựa hồ cũng rất có đạo lý, có lẽ hiện tại nhất thống đại lục Lục gia sẽ phát triển lớn mạnh, nhưng xét tới tương lai về lâu về dài thì chưa hẳn đã là chuyện tốt. Sống trong gian nan khổ cực, chết bởi an nhạc sung sướng! Nếu Lục gia trở thành chúa tể đại lục, bằng với con em Lục gia sẽ trở thành con em Hoàng tộc chí cao vô thượng. Người người đều sẽ sinh ra tâm lý kiêu căng tự mãn, mất đi chí tiến thủ. Như vậy Lục gia dù cường đại đến mấy, sau ngàn năm vạn năm, Lục gia cũng sẽ dần dần hủ bại, cuối cùng triệt để đi tới diệt tộc. Các trưởng lão chấp sự Lục gia trong đại điện nghe được lời này của Lục Ly, ánh mắt ai nấy đều thoáng ảm đạm. Đoạn thời gian vừa qua, bọn hắn một mực nghĩ đến việc này, ôm lấy mong đợi trở thành chúa tể đại lục, chiếm giữ tài nguyên vô cùng vô tận, giờ đây lại bị Lục Ly trực tiếp giội cho một chậu nước lạnh. Lục Ly nhìn lướt qua chúng nhân trong đại điện, hắc hắc khẽ cười, sau đó nói ra một câu khiến chúng nhân tinh thần đại chấn: - Mặc dù không thể nhất thống đại lục, nhưng phân cắt chút địa bàn thì vẫn được. Cụ thể thế nào các ngươi có thể tự mình xử lý, liên hợp với Thiên Địa Trủng Đại Phật Tự Linh Lung Các, phân chia lại địa bàn ngũ đại thế lực. Phân chia địa bàn, đây là một chuyện hết sức mỹ diệu. Địa bàn đại biểu cho vô số linh tài, vô số gia tộc phụ dung.... Có được linh tài, đồng nghĩa với có thể nuôi sống càng nhiều người, có thể hấp dẫn càng nhiều cường giả tới nương nhờ, gia tộc sẽ càng lúc càng phát triển lớn mạnh. Một người đắc đạo, gà chó thăng thiên. Lục Ly không phải Thánh Nhân, hiện tại Lục gia là của hắn, hắn tự nhiên sẽ giúp Lục gia cường thịnh. Năm gia tộc kia số thì trốn số thì diệt vong, trống ra khối lớn địa bàn như thế, bản thân chẳng lẽ lại đưa cho người khác? Lục Ly đồng ý, việc này liền như ván đã đóng thuyền. Các trưởng lão Lục gia bắt đầu dồn dập thảo luận một cách đầy hưng phấn. Địa bàn nên chia thế nào? Lục gia chiếm được những đâu? Đợi Lục gia xác định xong, mới sẽ mời Đại Phật Tự Linh Lung Các Thiên Địa Trủng tới chia chác. Trung Châu là một miếng bánh lớn, trước kia bị chia thành mười hai phần, hiện tại mười hai phần này trống đi ra năm phần, do bốn thế lực chia chác với nhau. Sau một phen thương nghị, rất nhanh các trưởng lão Lục gia xác định, năm phần địa bàn này Lục gia chiếm hai phần, ba phần còn lại phân cho Linh Lung Các Đại Phật Tự Thiên Địa Trủng, mỗi nhà một phần.
Chương 1213 Một người đắc đạo
Được thêm hai phần địa bàn, Lục gia bỗng chốc biến thành thế lực có địa bàn lớn nhất trên Thần Châu đại địa, đồng thời cũng thể hiện địa vị tôn vinh của Lục gia hiện tại. Chỉ cần tiêu hóa hai phần địa bàn này, Lục gia sẽ càng thêm cường đại, càng lúc càng phồn vinh. Chỉ là muốn hai phần địa bàn nào? Điều này khiến các trưởng lão Lục gia không khỏi đau đầu. Bởi vì trong năm phần địa bàn trống đi ra thì chỉ có phần của Bách Hoa Các là cách Lục gia tương đối gần, ở ngay mặt tây, bốn phần còn lại thì đều cách Lục gia rất xa. Luân Hồi Cung nằm ở phía tây nam đại lục, Quỷ Xoa Tộc ở phương nam, Nhật Nguyệt Minh ở trung bộ, U Minh Giáo ở tây bắc. Trừ phi Lục gia vứt bỏ địa bàn đông bộ, di chuyển đến vị trí Luân Hồi Cung hiện tại, sau đó lại nuốt vào địa bàn Quỷ Xoa Tộc và Nhật Nguyệt Minh, như thế ba mảnh địa bàn mới có thể nối liền. Nếu địa bàn không nối liền, như vậy không chỉ không tiện cho quản lý mà còn rất khó phát triển. Sau cùng có tên trưởng lão đưa ra một ý tưởng lớn mật, Lục gia không cần di chuyển, mà sẽ thôn tính địa bàn Bách Hoa Các, thuận tiện nuốt luôn địa bàn Thiên Địa Trủng ở góc đông nam. Như thế ba mảnh địa bàn liền được nối liền, Lục gia sẽ chiếm giữ đông bộ và đông nam bộ Trung Châu, sau này bất luận quản lý hay phát triển, hoặc là phòng ngự kẻ địch tấn công đều vô cùng tiện lợi. Đương nhiên! Nuốt vào địa bàn Thiên Địa Trủng không có nghĩa là thôn tính tiêu diệt Thiên Địa Trủng. Lục gia cũng sẽ vạch sẵn hướng đi cho Thiên Địa Trủng, đó là nhường lại địa bàn Luân Hồi Cung và Quỷ Xoa Tộc cho Thiên Địa Trủng. Địa bàn Luân Hồi Cung chính là mảnh đất giàu có nhất tại Trung Châu, nơi đó số lượng linh mạch quặng mỏ là nhiều nhất, Luân Hồi Thành còn từng là thành trì Đấu Thiên Đại Đế cư trú! Nếu Thiên Địa Trủng đồng ý, hết thảy liền dễ nói, U Minh Giáo có thể tặng cho Linh Lung các, vừa vặn sát bên. Nhật Nguyệt Minh thì ngay ở mặt đông Đại Phật Tự, hai đại gia tộc còn lại phỏng chừng đều sẽ rất hài lòng. Sau hồi lâu thương nghị, Bát trưởng lão mời tới Dạ Lạc lúc này vẫn đang ở tại Thần Khải Sơn, thông báo ý tưởng sơ bộ cho Dạ Lạc. Dạ Lạc nghe xong vừa mừng vừa sợ, kinh hãi là Lục gia muốn chiếm lấy địa bàn Thiên Địa Trủng, vui chính là Thiên Địa Trủng có thể được đến địa bàn mới lớn gấp đôi. Đại sự như thế, Dạ Lạc tự nhiên không thể làm chủ, hắn lập tức truyền tống về Thiên Địa Trủng, thông báo quyết định của Lục gia cho trưởng bối gia tộc, để bọn họ định đoạt. Thiên Địa Trủng bỗng chốc sôi trào, ngay trong đêm, phụ thân Dạ Lạc triệu tập đại hội cao tầng Thiên Địa Trủng nhằm thương nghị việc này. Đại hội diễn ra suốt một ngày một đêm, rất nhiều người đồng ý, cũng rất nhiều người phản đối. Thiên Địa Trủng đã kinh doanh vùng đông nam bộ này mấy chục vạn năm, bỗng chợt bắt bọn hắn nhường ra địa bàn, rất nhiều người trong lòng không thoải mái. Quan trọng hơn là! Nếu toàn bộ cao tầng Thiên Địa Trủng đều chuyển dời, như vậy các đại thế lực phụ dung phải làm sao? Chẳng lẽ lại quay đầu nương nhờ Lục gia? Dưới đại thế lực còn có tiểu thế lực, dưới tiểu thế lực còn có các tiểu thế lực nhỏ hơn nữa, đâu thể mang đi hết cả được? Cuối cùng phụ thân Dạ Lạc ra quyết định, đồng ý nhường địa bàn, đổi lấy địa bàn Luân Hồi Cung và Quỷ Xoa Tộc. Nguyên nhân hắn đưa ra rất đơn giản, bởi vì Lục Ly và Lục Nhân Hoàng! Với địa vị bây giờ của Lục gia, nếu muốn nhất thống thiên hạ, không ai có thể ngăn cản được. Lục Ly trẻ tuổi như vậy đã xưng bá khắp Thần Châu đại địa, muốn duy trì vị thế thống trị mấy ngàn năm khẳng định không vấn đề. Đắc tội Lục Ly, đừng nói bị lấy đi địa bàn, bị diệt tộc cũng là điều hoàn toàn có khả năng. Lại nói, địa bàn Luân Hồi Cung chính là địa bàn giàu có nhất trên Thần Châu đại địa, Thiên Địa Trủng được đến địa bàn Luân Hồi Cung và Quỷ Xoa Tộc, mặc dù trong thời gian ngắn sẽ có chút phiền toái. Nhưng chỉ cần kinh doanh mấy trăm năm, Thiên Địa Mộ nhất định có thể phát triển lớn mạnh. Thương nghị xong xuôi, phụ thân Dạ Lạc dẫn theo cao tầng Thiên Địa Trủng đích thân tới Thần Khải Thành thương thảo với Lục Chính Dương, bí mật xác định rất nhiều chuyện. Tiếp sau đó liền dễ nói, Lục Chính Dương mời Tộc Vương Khổng gia Đại Phật Tự và Khương Vô Ngã tới thương nghị chuyện phân địa bàn. Tộc trưởng Khổng gia và Khương Vô Ngã đều đại hỉ, tặng không địa bàn ai lại đi cự tuyệt? Sau mấy ngày thương nghị, tứ đại gia tộc xác định chi tiết, sau đó liền quay trở về chuẩn bị! Mặc dù Luân Hồi Cung đã bị tiêu diệt, tứ đại gia tộc còn lại cũng đào tẩu, nhưng các đại thế lực dưới tay bọn hắn lại không trốn, rất nhiều linh mạch quặng mỏ phúc địa bảo địa vẫn đang nằm trong tầm khống chế của các đại thế lực này. Các gia tộc đi tranh đoạt địa bàn, đến cướp đoạt tài nguyên bảo địa, nhất định sẽ khiến một ít đại thế lực đề kháng, chiến tranh là điều không thể tránh khỏi. Khương Khinh Linh vốn cùng theo Khương Vô Ngã tới Thần Khải Thành, song lại vì đại chiến mà quay về. Nàng chính là Tộc Vương Khương gia, lần này là đại sự với Khương gia, nàng tất phải đi giúp một tay. Lục Ly đưa cho Khương Khinh Linh bốn tên Địa Tiên, có nhiều Địa Tiên như vậy, đánh xuống địa bàn U Minh Giáo hẳn là dư dả có thừa. Đại quân Thiên Địa Trủng xuất kích, hướng tới địa bàn Quỷ Xoa Tộc và Luân Hồi Cung, Lục Ly tăng viện cho bọn họ hai tên Địa Tiên. Chẳng qua Lục Ly đưa ra thêm một yêu cầu, nhường lại ba mươi vực khu vực tổ địa của Thanh Loan Tộc Mãnh Tượng Tộc cho Thanh Loan Tộc Thái Thản Tộc và Mãnh Tượng Tộc. Ba mươi vực không tính là gì, Lục Ly đưa ra yêu cầu Thiên Địa Trủng không dám cự tuyệt, lập tức sảng khoái đáp ứng. Phía Đại Phật Tự cũng xuất binh, chẳng qua xuất binh lần này đều là người Khổng gia, Lục Ly cũng phái hai tên Địa Tiên đi trợ giúp bọn hắn. Riêng về phía Lục gia, Lục Linh trở về đích thân chỉ huy trận chiến lần này, Bạch Thu Tuyết đang bế quan, Bạch Hạ Sương cùng đi theo, nháo muốn phải theo đại quân xuất chinh. Lục Ly thật cũng không cự tuyệt, chính hắn không xuất chinh theo đại quân, loại chiến đấu này đối với hắn mà nói đã không có mấy ý nghĩa, chỉ là đơn phương diện đồ sát mà thôi.
Chương 1214 Hồ Tiên Đàm 1
Hắn để toàn bộ đám Hồn Nô Địa Tiên còn lại cùng theo xuất chinh, Lục Linh và Bạch Hạ Sương đều đi, hắn tự nhiên lo lắng cho an toàn của hai người. Lục Chính Dương thậm chí còn phái Ngũ thái công đi theo hiệp trợ. Tứ đại thế lực nhất tề xuất động, khắp Trung Châu cuộn lên khói lửa ngập trời, trọn cả Thần Châu đại địa đều chấn động. Tứ đại thế lực ra tay gần như đồng thời, dù có là người mù đều đoán được, tứ đại gia tộc đã bí mật mưu đồ xong xuôi, giờ chỉ đang tiến hành chia của mà thôi! Khiếu Thiên Cung Vấn Tiên Điện Xích Nguyệt Trai bị hù sợ, mặc dù trước mắt tứ đại thế lực không có ý tiến đánh bọn họ, nhưng ai biết tứ đại thế lực thương nghị thế nào? Vạn nhất tứ đại thế lực cũng muốn tiêu diệt luôn bọn họ, phân cắt toàn bộ Thần Châu đại địa thì sao? Lục Ly! Tam đại thế lực lập tức nghĩ đến điểm then chốt trong sự việc lần này, tứ đại thế lực động thủ khẳng định đã được đến sự đồng ý từ Lục Ly. Mà tam đại thế lực có thể tiếp tục tồn tại hay không, hết thảy đều phải xem ý tứ của Lục Ly. Lập tức, Tộc Vương tam đại thế lực vội vàng mang theo hậu lễ truyền tống tới Thần Khải Thành cầu kiến Lục Ly. Một mặt là để thăm dò, mặt khác cũng là để lấy lòng Lục Ly, chủ động đến nương nhờ. Không chỉ tam đại thế lực, đầu lĩnh các đại thế lực ở Lương Châu Thanh Châu Dực Châu Duyện Châu Hải Châu cũng dồn dập truyền tống tới, những lục địa này đều sợ Lục Ly có ý tấn công thôn tính bọn họ... Đồng thời với đại chiến, Thần Khải Thành bỗng trở nên náo nhiệt dị thường, không chỉ đầu lĩnh các đại thế lực, ngay cả thủ lĩnh các thế lực dưới trướng Lục gia cũng dồn dập kéo tới đây. Những người này tự nhiên không có tư cách cầu kiến Lục Ly, chỉ là ùn ùn tới để chạy quan hệ, lôi kéo trưởng lão Lục gia, ý đồ chia chác địa bàn, tranh thủ thêm càng nhiều lợi ích. Ngoài ra còn có rất nhiều cường giả cũng truyền tống tới, muốn gia nhập Lục gia, ngay cả một ít lão quái ẩn thế cũng nghe tiếng đến nương nhờ. Vì cái gì? Hết thảy đều là vì lợi ích! Nếu Lục gia không đi tranh đoạt địa bàn, có lẽ đã không có nhiều cường giả tìm đến nương nhờ như vậy. Hiện tại Lục gia nói rõ muốn tranh địa bàn, không chừng ngày sau Lục gia còn sẽ nhất thống thiên hạ, bây giờ tìm đến nương nhờ Lục gia, sau này có thể được phân bao nhiêu lợi ích? Lục Ly rất là đau đầu, từng tấm vái thiếp đặt trong thành bảo, hắn lại không muốn gặp một ai. Chiến đấu ở Thí Ma chiến trường lâu như vậy, áp lực tinh thần lên hắn rất lớn, lúc này thật không dễ dàng mới có được chút thời gian nhàn nhã, lại có nhiều người như vậy đến phiền hắn. - Không gặp ai cả, hết thảy để cho gia gia đi xử lý! Lục Ly quét mắt nhìn Bát trưởng lão, ném đống thiếp mời cho hắn, sau đó đứng dậy nói: - Ở quanh Thần Khải Vực có nơi nào phong cảnh yên tĩnh không, ta đi tránh mấy ngày. Trận đại chiến này thời gian ngắn e là không dừng được, ít nhất cũng phải mất chừng mấy tháng? Trong lúc đại chiến Lục Ly tự nhiên muốn chưởng khống thế cục, thế nên không tiện về lại Hỏa Ngục. Ở trong Thần Khải Thành lại bị một đám người phiền chết, không bằng đi ra phụ cận tránh mặt. Bát trưởng lão cười khổ, nghĩ nghĩ rồi đáp: - Phía tây Thần Khải Thành, cách mấy vạn dặm có một nơi gọi là Hồ Tiên Đàm, nơi đó là chỗ nghĩ dưỡng của Lục gia chúng ta, rất kín đáo. Nếu ngươi cảm thấy phiền có thể tới ở tạm một đoạn thời gian, có truyền tống trận trực tiếp truyền tống đi qua. - Tốt, tốt quá! Lục Ly đại hỉ, vị trí không xa, lại rất yên tĩnh, vậy thì tốt không gì bằng. Hắn lập tức len lén đi theo Bát trưởng lão tới thành bảo trong hậu viện, ngồi truyền tống trận rời đi. Ông! Truyền tống trận lóe lên quang mang, thần niệm Lục Ly tản ra, liếc nhìn một phen liền phát hiện đã tới một sơn cốc yên ắng. Nơi đây phong cảnh như vẽ, một nửa sơn cốc là đầm nước, trong đầm nước có một đảo nhỏ mỹ lẹ, lúc này Lục Ly chính được truyền tống đến giữa đảo. Trong đảo có bảy tám tòa đình viện, người trong đình viện không nhiều, chỉ có số ít người hầu, mười mấy thị nữ và mấy chục tên hộ vệ. Hưu! Một lão giả bộ dáng như quản sự bay vụt đến, nhìn lướt qua Lục Ly, cảm giác có chút lạ lẫm, bèn vội khom người hỏi dò: - Vị công tử này là... Nơi đây là địa bàn riêng tư của Lục gia, người truyền tống tới tự nhiên chỉ có thể là con em Lục gia, vậy nên thái độ quản sự rất là cung kính. - Ta tên Lục Ly! Lục Ly hờ hững một tiếng, thần niệm quét quanh bốn phía, khóe miệng nhếch lên ý cười khe khẽ. Nơi này khiến hắn khá hài lòng, nhàn rỗi có thể đi câu cá, dạo bộ quanh bờ đầm, hoặc là tu luyện một phen, có vẻ rất không sai. - Lục Ly Lục Ly! Quản sự thì thào mấy tiếng, sau đó sắc mặt đại biến, trùng trùng quỳ xuống, quát khẽ nói: - Lão nô gặp qua tiểu thiếu gia. Tên quản sự này một mực trấn thủ ở đây, chưa từng gặp qua Lục Ly, song không có nghĩa là chưa nghe nói qua về tên tuổi Lục Ly. Nghe được Lục Ly báo danh tự, hắn lập tức bị dọa cho sợ gần chết, vị này chính là đại nhân vật quyền thế lớn nhất Lục gia đương thời, hiện tại ngay cả Lục Chính Dương cũng không sánh bằng. - Được rồi, bố trí cho ta nơi sân viện, ta sẽ ở lại đây mấy ngày, đừng làm lộ thân phận, tránh miễn bọn hạ nhân kinh động. Lục Ly tùy ý phất phất tay, suy nghĩ thoáng chốc lại lấy ra một chiếc mặt nạ mang lên. Hiện tại hắn chính là danh nhân, danh nhân cũng có phiền não của danh nhân, không thể sống cuộc sống an nhạc như người bình thường. - Vâng, công tử! Quản sự rất hiểu chuyện, xưng hô cũng thay đổi, lập tức bố trí cho Lục Ly một gian biệt viện tốt nhất, đồng thời phái bảy tám thị nữ và mấy tên hộ vệ mạnh nhất cho hắn. Lục Ly lại không quá để tâm, Cơ Chiến Thiên chiến tử, hiện tại đã không còn ai trên Thần Châu đại địa có thể uy hiếp được an toàn của hắn. Địa Tiên bình thường mà tới, hắn có thể diệt sát trong nháy mắt, hơn nữa hắn còn có Thiên Tà Châu. Lần này hắn phái đi ra toàn bộ Hồn Nô Địa Tiên, không giữ lại cường giả nào bên người, chính là bởi vì chiến lực của chính bản thân hắn đã rất mạnh, không cần phải kiêng sợ bất cứ kẻ nào.
Chương 1215 Hồ Tiên Đàm 2
Phẩm trà, câu cá, đi dạo, tu luyện... Lục Ly an nhàn nghỉ ngơi trong Hồ Tiên Đầm chừng bốn năm ngày, Bát trưởng lão hẳn đã che giấu hành tung của hắn, bởi thế không thấy có ai đến quấy rầy, khiến hắn rất là hài lòng. Ngày thứ sáu, ngày nghỉ an tĩnh thời gian bị đánh vỡ, bởi vì truyền tống trận trên đảo sáng lên, có người đến! Thần niệm Lục Ly quét qua, chân mày thoáng cau lại, bởi vì người tới là một tên công tử, ngoài ra còn có hai vị tiểu thư xinh đẹp. Vị công tử này hắn ẩn ẩn có chút ấn tượng, hẳn là công tử chi thứ của Lục gia, cụ thể là con em nhà ai thì Lục Ly thực sự nhớ không nổi. Bởi vì con em chi thứ Lục gia quá nhiều, trước kia quan hệ giữa Lục Ly với Lục gia lại không tốt, hắn làm sao nhớ rõ hết được. Hai vị tiểu thư rất xinh đẹp, khí độ phi phàm, hẳn là tiểu thư đại gia tộc, chỉ là Lục Ly rất lạ lẫm, không biết có phải cũng là con em chi thứ Lục gia hay không. Hắn nghĩ nghĩ bèn đeo lên mặt nạ, mặt nạ này tương đối cao cấp, có công dụng ẩn giấu thực lực và dung mạo, trừ phi là cường giả cấp bậc Địa Tiên, bằng không người bình thường căn bản không thăm dò ra được cảnh giới và dung mạo thật của hắn. Thật không dễ dàng mới có được chút thời gian rảnh rỗi nhàn nhã, hắn không muốn bị quấy rầy, vị công tử Lục gia này dẫn theo hai người tới đây du ngoạn, xem ra hẳn chỉ chơi đùa một hai ngày liền sẽ rời đi. Lục Ly thu lại thần niệm, tiếp tục ngồi đây câu cá, câu cá là hoạt động giải trí vừa có thể nung đúc tinh thần, vừa có thể tu thân dưỡng tính, gần đây Lục Ly rất thích câu cá. Công tử kia có chiến lực Quân Hầu Cảnh, trong Lục gia cũng được tính là người có thiên tư không tệ, hai vị tiểu thư hẳn cũng là Quân Hầu Cảnh. Công tử vừa đến lập tức gọi lại quản sự, phân phó nói: - Lão Lưu, lập tức thu dọn biệt viện tốt nhất cho Hàm tiểu thư và Trúc tiểu thư nghỉ lại. - Biệt viện tốt nhất! Lưu quản sự nhướng mày, biệt viện tốt nhất đã nhường cho Lục Ly, hắn làm sao có thể dọn ra được nữa? Lục Ly phân phó không thể làm lộ thân phận, hắn đành chỉ biết cười bồi nói: - Trảm Thiên công tử, ta bố trí cho các ngươi Thúy Tùng Các và Vọng Nguyệt Các được không? Trảm Thiên công tử nhướng mày, sắc mặt chuyển lạnh nói: - Minh Nguyệt Các đâu? Sao không bố trí? Hai vị tiểu thư này chính là khách quý của gia tộc, là tiểu thư Vấn Tiên Điện và Xích Nguyệt Trai, ngươi sao có thể đối đãi qua loa thế được? Lưu quản sự cười khổ, chỉ có thể hàm hồ nói: - Minh Nguyệt Các đã có người ở, là một vị công tử trong gia tộc. Trảm Thiên công tử, ngươi đừng làm khó lão nô. - Công tử trong gia tộc? Lục Trảm Thiên nhíu mày, thần niệm quét qua trên đảo, thoáng chốc liền khóa chặt Lục Ly, thấy Lục Ly đeo mặt nạ, thân hình rất lạ lẫm, không khỏi có chút mơ hồ, hỏi nói: - Là vị công tử nào trong gia tộc? Chẳng lẽ thân phận còn tôn quý hơn cả ta? Công tử trực hệ Lục gia không nhiều, chỉ có mấy người, hắn đều biết cả, hắn không nghĩ tới Lục Ly sẽ đến chỗ này, tưởng rằng là một vị công tử chi thứ Lục gia nào đó. Mà trong hàng ngũ con em chi thứ, hắn đã tính là công tử đỉnh cấp. Hai vị tiểu thư thấy Lưu lão có vẻ khó xử, vị tiểu thư mặc váy dài màu phấn hồng trong đó bước ra nói: - Trảm Thiên công tử, đừng làm khó quản sự, tuỳ ý an bài một gian biệt viện là được rồi. - Như vậy sao được! Lục Trảm Thiên thấy Lưu lão ấp a ấp úng, lập tức nổi giận, thân hình chợt lóe, bay vụt đến chỗ Lục Ly, lớn tiếng quát khẽ nói: - Ta là Lục Trảm Thiên, ngươi nhường lại biệt viện này đi, ta muốn dùng chiêu đãi khách quý. Lục Ly nhếch môi khinh thường, đứa này vì lấy lòng mỹ nữ, không ngờ lại dám khi lăng đến trên đầu hắn. Hắn không muốn tiết lộ thân phận, bèn quay đầu quét mắt nhìn Lục Trảm Thiên đang ở giữa trời, lạnh lùng nói: - Ngươi chiêu đãi quý khách, tại sao cứ phải muốn dùng biệt viện ta đang ở? Đều là con em đồng tộc, cớ gì phải vì chút chuyện nhỏ mà tranh chấp? Lục Ly tận lực cải biến thanh âm, thật ra dù có không biến giọng thì khả năng Lục Trảm Thiên cũng không nhận ra, bởi vì hắn còn chưa đủ tư cách tiếp cận Lục Ly. Hưu! Phía bên kia, Hàm tiểu thư và Trúc tiểu thư bay tới, sắc mặt Lục Trảm Thiên có chút khó coi. Hắn thấy Lục Ly ngữ khí bình thản, thanh âm lạ lẫm, tưởng chỉ là con em bình thường trong gia tộc, lập tức cả giận nói: - Cút về Thần Khải Thành đi, nơi này không phải là chỗ dành cho ngươi... Ha ha... Lục Ly lại lần nữa có dịp được lĩnh giáo sự ngang ngược của con em Lục gia, hắn không đáp nửa lời, vung tay ngưng tụ một thủ chưởng khổng lồ, trực tiếp vỗ tới, tát bay Lục Trảm Thiên xuống đất, nện ra một hố to tướng! Lưu quản sự cùng theo bay ra, nhìn thấy Lục Trảm Thiên bị tát cho ngã nhào xuống đất như một con chó, thảm không nỡ nhìn, không khỏi lắc đầu cười khổ. Tên Lục Trảm Thiên này đúng là không biết chết sống, phải biết, năm đó, vị tiểu gia Lục Ly này ngay cả trưởng lão Lục gia đều dám giết... Một chưởng này của Lục Ly đã rất hạ thủ lưu tình, bằng không lấy chiến lực Quân Hầu Cảnh sơ kỳ của Lục Trảm Thiên, e là đã bị trực tiếp vỗ chết. Phốc... Lục Trảm Thiên lồm cồm bò dậy, miệng cuồng phún máu tươi, áo bào rách tung toé, trên mặt nhuộm đầy tiên huyết. Hắn giãy giụa đứng lên, tròng mắt lại như muốn phun lửa, bị người tát ngã xuống đất ngay trước mặt hai vị tiểu thư xinh đẹp, ngươi nói xem, hắn sao có thể không phẫn nộ cho được? Giới chỉ trên tay hắn sáng lên, trong tay hiện ra một thanh Thánh khí, sát khí trên thân cuộn trào, miệng gầm thét: - Ngươi muốn chết? Bản công tử thành toàn cho ngươi! Lưu quản sự thấy sắp xảy ra chuyện, vội vàng lên tiếng nói: - Trảm Thiên công tử dừng tay, bằng không ai cũng không cứu được ngươi! Hàm tiểu thư và Trúc tiểu thư không nhìn Lục Trảm Thiên, trong đôi mắt đẹp của cả hai đều chất đầy vẻ kinh nghi, hiếu kì nhìn chằm chằm Lục Ly. Có thể một chưởng vỗ bay Lục Trảm Thiên, thực lực Lục Ly chí ít phải là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong. Công tử Lục gia đạt tới Quân Hầu Cảnh đỉnh phong ở cái tuổi này cũng không nhiều, trong khi nhóm người Lục Nghê lại đã được đưa đi Thiên Ma Đảo.
Về phần con em Cơ gia còn sót lại sớm đã triệt thoái, cách cục Trung Châu bỗng chốc đại biến. Mấy đại Vương tộc vừa triệt ly, thoáng cái để trống ra rất nhiều địa bàn, vô số linh mạch quặng mỏ phúc địa dược điền... biến thành đất vô chủ. Đương nhiên... Hiện tại không có gia tộc nào cả gan đi chiếm cứ, Lục Ly không tỏ thái độ, Lục gia không tỏ thái độ, ai dám đi tranh đoạt? Thật ra trong lòng các Vương tộc còn lại đều có chút bất an, bởi vì bây giờ Lục Ly và Lục gia quá mạnh, nếu Lục Ly hoặc Lục gia muốn nhất thống đại lục, ai có thể ngăn được bọn hắn? Trước kia Thí Ma Điện là chí cao vô thượng, mặc dù rất ít can thiệp sự vụ ở Thần Châu đại địa, song trong bóng tối vẫn một mực khống chế các gia tộc trên Thần Châu đại địa, không cho bất kỳ gia tộc nào phát triển quá mạnh, đến mức có thể nhất thống thiên hạ. Hiện tại Thí Ma Điện lấy Lục Ly làm đầu, còn có chấp pháp trưởng lão là lão tổ tông Lục gia, một mình Lục Nhân Hoàng đã có thể quét ngang vô số Địa Tiên, ngoài ra còn phải tính đến đám người Lục Linh... Lục gia quá mạnh, Lục Ly muốn nhất thống thiên hạ, bất kỳ gia tộc nào nếu dám chống cự, tuyệt đối sẽ tiêu thành tro bụi. - Lục Ly, ngươi có tâm nhất thống thiên hạ không? Trong Thí Ma Thành, trước lúc Lục Ly đi về, chấp pháp trưởng lão hỏi tới vấn đề này. Trinh sát đi thăm dò tứ tộc đã quay về, hiện tại bên phía Ma tộc mọi lối vào đều bị phong ấn, đại quân các tộc đều đi về. Chỉ để lại số ít cường giả và quân sĩ trấn thủ thành trì, trong thời gian ngắn tứ tộc khó mà tổ chức tiến đánh Nhân tộc được. - Nhất thống thiên hạ? Trước kia Lục Ly chưa từng nghĩ tới vấn đề này, giờ bị hỏi vậy, hắn không khỏi nhíu mày trầm ngâm, một lát sau mới trả lời: - Cá nhân ta thì không sao cả, thống nhất hay không thống nhất cũng khác gì nhau đâu? Cái này phải hỏi ý tỷ tỷ ta, nàng có vẻ khá thích làm nữ Đại Đế. Trước giờ Lục Linh vẫn luôn nói muốn dẫn hắn đánh xuống Trung Châu, nhất thống Thần Châu đại địa, hai tỷ đệ quân lâm thiên hạ. Lúc này, mục tiêu kia bỗng chợt trở nên hết sức dễ dàng. Ở trong mắt Lục Ly, thực lực tuyệt đối mới là thứ quan trọng nhất, Đại Đế hay không Đại Đế cũng chẳng nghĩa lý gì. Hiện tại hắn là điện chủ Thí Ma Điện, bản thân đã là đệ nhất nhân trong thiên hạ, giờ mà đi nhất thống thiên hạ, trừ kiếm thêm chút ít linh tài tài nguyên ra thì còn được gì? Chấp pháp trưởng lão nhíu mày, nghĩ nghĩ rồi nói: - Lục Ly, nếu đã không tất yếu, vậy tốt nhất đừng nên nhất thống đại lục. Lục Ly kinh ngạc hỏi lại: - Tại sao? - Bởi vì làm thế sẽ ảnh hưởng Nhân tộc cạnh tranh! Chấp pháp trưởng lão nói: - Thật ra Thí Ma Điện cũng có thể nhẹ nhàng nhất thống đại lục, nhưng Thí Ma Điện chưa từng xen vào phân tranh trên đại lục, chí ít sẽ không công khai xen vào, chính là bởi vì sợ ảnh hưởng đến cạnh tranh giữa Nhân tộc trên đại lục với nhau. - Vì đâu mà nhân loại không ngừng mạnh lên? Chấp pháp trưởng lão tiếp tục giải thích nói: - Đó là bởi vì bản tính ích kỷ và tham lam của nhân loại, người người đều muốn có càng nhiều lợi ích, càng nhiều địa vị, quyền thế, danh dự, mỹ nhân... chính những điều này đã kích thích nhân loại cạnh tranh, kích phát ý chí chiến đấu của nhân loại, đồng thời chiến tranh và cừu hận lại cũng có thể càng thúc đẩy cường giả đản sinh. - Nhân loại có dục vọng, có ý chí chiến đấu, có cừu hận, có phân tranh, mới có thể đản sinh cường giả liên tục không ngừng. Một khi nhân loại mất đi chí tiến thủ, như thế sẽ dần dần trầm luân xuống dốc. Năm đó Đấu Thiên Đại Đế rõ ràng có thể hủy diệt tứ tộc, song cuối cùng vẫn lưu lại. Làm thế chính là để lưu lại họa ngầm và áp lực cho Nhân tộc, bức bánh Nhân tộc tiến tới…. Nhân tộc là chủng tộc có được tính trơ rất mạnh, sinh trong gian nan khổ cực, chết bởi an nhạc sung sướng! - - Nếu ngươi nhất thống đại lục, tất cả lợi ích đều về hết tay ngươi, các gia tộc và số nhân loại còn lại căn bản không cách nào kháng cự. Như vậy bọn hắn sẽ mất đi động lực, những gia tộc kia sẽ từ từ suy yếu, thậm chí tan biến. Cuối cùng trên Thần Châu đại địa sẽ chỉ còn mỗi Lục gia ung thũng mục nát! - Lúc ngươi trẻ trung thì còn đỡ, nhưng một khi ngươi già đi, hoặc ngươi phi thăng Thần Giới. Con cháu Lục gia sẽ chỉ biết hưởng thụ ân ấm của ngươi, sống nhạt nhòa dưới cái bóng huy hoàng ngươi để lại. Sau đó từng đời hủ bại, thế hệ này không bằng thế hệ trước. Ngươi thử tưởng tượng mà xem, một Lục gia ung thũng, một Lục gia mục nát, chiếm lấy toàn bộ hết thảy tài nguyên trên đại lục, kết cục cuối cùng sẽ thế nào? Nghe đến đó, Lục Ly hít sâu một hơi khí lành, không kìm được tiếp lời nói: - Đến lúc đó sẽ bị người trên đại lục đồng lòng lật đổ, Lục gia sẽ không còn tồn tại. - Đúng! Chấp pháp trưởng lão gật đầu nói: - Ngươi hiểu được là tốt, cụ thể thế nào chính ngươi nhìn vào mà làm, ta không lẫn vào chuyện của Lục gia. Thí Ma Điện ta sẽ trông chừng, ngươi cứ yên tâm đi về. Lục Ly chắp tay bái biệt, đi ra đại điện, dẫn theo đám người Lục Nhân Hoàng Khương Khinh Linh, ngồi truyền tống đến thẳng lối ra, quay lại mặt bắc Thần Khải Thành. Về phần Lãnh Vô Hinh thì tiếp tục lưu lại chỗ này nghiên cứu chế tạo thuốc giải. Lục Ly vừa dẫn theo mấy người đi ra truyền tống trận, trưởng lão Lục gia trấn thủ bên ngoài lập tức quỳ xuống hành lễ. Ánh mắt ai nấy nhìn Lục Ly đều nóng rực dị thường, một người cấp tốc đi bẩm báo Lục gia, báo tin Lục Ly trở về. Đợi khi đám người Lục Ly trở lại Thần Khải Thành, Lục Chính Dương Ngũ thái công đã sớm dẫn theo chúng nhân đến ngoài thành nghênh đón. Lần này Lục Ly đại hoạch toàn thắng, cứu vớt Nhân tộc, thành tựu bá nghiệp vô thượng cho Lục gia. Đừng nói Lục gia đi ra nghênh đón, dù có là tất cả các đại gia tộc Nhân tộc đi ra đón tiếp cũng không quá đáng. - Cung nghênh thiếu chủ, cung nghênh Ly thiếu đại thắng trở về! Vô số tộc nhân Lục gia trong ngoài thành lớn tiếng hô to. Lần này Lục Ly đại diện Lục gia giành lấy vinh quang vô thượng, từ đây con em Lục gia có thể đi ngang trên Thần Châu đại địa.
Chương 1212 Phân địa bàn 2
Chứng kiến từng mảnh con em Lục gia quỳ xuống dưới chân, chứng kiến vẻ mặt ai nấy đều tràn ngập sùng bái cuồng nhiệt, thần sắc Lục Ly không giấu được vẻ phức tạp. Từng có lúc, Lục gia không chào đón hắn đến cỡ nào, gần như hết thảy con em Lục gia đều thờ ơ lạnh nhạt với hắn, bây giờ ai nấy lại đều cuồng nhiệt như thế, tương phản này thực sự quá lớn. - Lục Ly, gia gia tự hào vì ngươi! Lục Chính Dương nét mặt nở hoa, đối đãi Lục Nhân Hoàng trước nay hắn luôn rất nghiêm khắc, cực ít khi lộ ra ý cười. Nhưng đối mặt với đứa cháu trai xuất sắc này, hắn làm thế nào đều nghiêm khắc không nổi, trong mắt toàn là vẻ hiền từ hòa ái. - Gia gia! Lục Ly khom mình hành lễ, thái độ rất tôn kính, không bởi vì bản thân là điện chủ Thí Ma Điện mà có chút nào ngạo mạn. Lục Nhân Hoàng cũng khom mình hành lễ, Khương Khinh Linh khôn khéo hô lên: - Gia gia. - Tốt, tốt, tốt lắm, vào Thần Khải Sơn lại nói! Lục Chính Dương tự tay giữ chặt cánh tay Lục Ly, dẫn hắn bay tới Thần Khải Sơn, trên mặt tràn đầy ngạo nghễ, như thể muốn nói cho tất cả mọi người biết Lục Ly là cháu trai hắn vậy. Đi về Thần Khải Sơn, việc cần làm đầu tiên là tế tổ, sau đó lại đi tế điện y quan trủng của đám người Tam thái công hi sinh lần này, cuối cùng mới quay lại trong chủ điện. - Lục Ly, ta trước về Linh Lung Thành một chuyến. Khương Khinh Linh thấy mấy người Lục Ly có chuyện cần bàn, nàng ở lại đây cũng nhàm chán, bèn dứt khoát về Linh Lung Thành trước. Sau khi được gả cho Lục Ly, Khương Khinh Linh hiểu chuyện rất nhiều, biết lúc này đám người Khương Vô Ngã chắc đang rất lo lắng, nàng muốn đi về trước để trấn an bọn họ. - Cũng được! Lục Ly phái ba tên Hồn Nô Địa Tiên hộ tống Khương Khinh Linh đi về, nói qua mấy ngày nữa sẽ đích thân tới đón nàng, đồng thời bái phỏng cha vợ Khương Vô Ngã. Đồng thời, Lục Ly phái người đi Hỏa Ngục Thành mời Lục Linh đi ra. Dù sao lần này cách cục Trung Châu đại biến, mọi người phải cùng nhau ngồi xuống thương nghị, xem nên xử lý cục diện trước mặt thế nào. Lục Chính Dương hỏi dò tình hình bên phía Thí Ma Thành một phen, Lục Nhân Hoàng và Lục Ly đáp qua một lượt, các trưởng lão Lục gia đều rất hưng phấn, bộ dạng muốn nói lại thôi. Lục Chính Dương kể sơ qua về tình hình Trung Châu, Lục Ly lại không có quá nhiều biểu thị, cảnh này khiến các trưởng lão Lục gia không khỏi có chút gấp gáp. Lát, Tứ trưởng lão Lục Địa Tiên nhịn không được hỏi: - Lục Ly, lần này Bách Hoa Các Quỷ Xoa Tộc Nhật Nguyệt Minh U Minh Giáo Luân Hồi Cung số thì hủy diệt, số thì đào tẩu. Trống ra rất nhiều địa bàn, ngươi thấy nên xử lý thế nào? Lục Ly nhìn lướt qua Lục Địa Tiên, trong lòng ngấm ngầm buồn cười, đám trưởng lão này đúng là dã tâm bừng bừng. Phỏng chừng đều đang đợi hắn hạ lệnh một tiếng, sau đó lập tức đi ra tranh đoạt địa bàn, thậm chí là nhất thống thiên hạ. Lục Chính Dương quét mắt nhìn tới, trong mắt lấp lánh tinh mang, rõ ràng cũng đang rất mong đợi. Rốt cuộc khai cương khoách thổ là dã tâm mà mỗi đời Tộc Vương đều ấp ủ trong lòng, chỉ cần làm được liền có thể ghi chép vào trong sử sách gia tộc. Nếu thế hệ Lục gia này của hắn nhất thống thiên hạ, hắn tuyệt đối sẽ được ghi lại dấu ấn nồng đậm trong lịch sử Lục gia. Lục Ly trầm ngâm thoáng chốc, lần nữa chuyển đạt lại ý của chấp pháp trưởng lão, tiếp sau còn bổ sung thêm: - Nếu là nhất thống đại lục, ta cảm thấy không cần thiết. Dù sao trong mắt ta Thần Châu đại địa không có sức hấp dẫn quá lớn, Hỏa Ngục mới là bảo địa chí cao vô thượng! Lục Chính Dương sa vào trầm tư, ý của chấp pháp trưởng lão hắn không thể không nghiêm túc đối đãi. Hơn nữa lời chấp pháp trưởng lão nói tựa hồ cũng rất có đạo lý, có lẽ hiện tại nhất thống đại lục Lục gia sẽ phát triển lớn mạnh, nhưng xét tới tương lai về lâu về dài thì chưa hẳn đã là chuyện tốt. Sống trong gian nan khổ cực, chết bởi an nhạc sung sướng! Nếu Lục gia trở thành chúa tể đại lục, bằng với con em Lục gia sẽ trở thành con em Hoàng tộc chí cao vô thượng. Người người đều sẽ sinh ra tâm lý kiêu căng tự mãn, mất đi chí tiến thủ. Như vậy Lục gia dù cường đại đến mấy, sau ngàn năm vạn năm, Lục gia cũng sẽ dần dần hủ bại, cuối cùng triệt để đi tới diệt tộc. Các trưởng lão chấp sự Lục gia trong đại điện nghe được lời này của Lục Ly, ánh mắt ai nấy đều thoáng ảm đạm. Đoạn thời gian vừa qua, bọn hắn một mực nghĩ đến việc này, ôm lấy mong đợi trở thành chúa tể đại lục, chiếm giữ tài nguyên vô cùng vô tận, giờ đây lại bị Lục Ly trực tiếp giội cho một chậu nước lạnh. Lục Ly nhìn lướt qua chúng nhân trong đại điện, hắc hắc khẽ cười, sau đó nói ra một câu khiến chúng nhân tinh thần đại chấn: - Mặc dù không thể nhất thống đại lục, nhưng phân cắt chút địa bàn thì vẫn được. Cụ thể thế nào các ngươi có thể tự mình xử lý, liên hợp với Thiên Địa Trủng Đại Phật Tự Linh Lung Các, phân chia lại địa bàn ngũ đại thế lực. Phân chia địa bàn, đây là một chuyện hết sức mỹ diệu. Địa bàn đại biểu cho vô số linh tài, vô số gia tộc phụ dung.... Có được linh tài, đồng nghĩa với có thể nuôi sống càng nhiều người, có thể hấp dẫn càng nhiều cường giả tới nương nhờ, gia tộc sẽ càng lúc càng phát triển lớn mạnh. Một người đắc đạo, gà chó thăng thiên. Lục Ly không phải Thánh Nhân, hiện tại Lục gia là của hắn, hắn tự nhiên sẽ giúp Lục gia cường thịnh. Năm gia tộc kia số thì trốn số thì diệt vong, trống ra khối lớn địa bàn như thế, bản thân chẳng lẽ lại đưa cho người khác? Lục Ly đồng ý, việc này liền như ván đã đóng thuyền. Các trưởng lão Lục gia bắt đầu dồn dập thảo luận một cách đầy hưng phấn. Địa bàn nên chia thế nào? Lục gia chiếm được những đâu? Đợi Lục gia xác định xong, mới sẽ mời Đại Phật Tự Linh Lung Các Thiên Địa Trủng tới chia chác. Trung Châu là một miếng bánh lớn, trước kia bị chia thành mười hai phần, hiện tại mười hai phần này trống đi ra năm phần, do bốn thế lực chia chác với nhau. Sau một phen thương nghị, rất nhanh các trưởng lão Lục gia xác định, năm phần địa bàn này Lục gia chiếm hai phần, ba phần còn lại phân cho Linh Lung Các Đại Phật Tự Thiên Địa Trủng, mỗi nhà một phần.
Chương 1213 Một người đắc đạo
Được thêm hai phần địa bàn, Lục gia bỗng chốc biến thành thế lực có địa bàn lớn nhất trên Thần Châu đại địa, đồng thời cũng thể hiện địa vị tôn vinh của Lục gia hiện tại. Chỉ cần tiêu hóa hai phần địa bàn này, Lục gia sẽ càng thêm cường đại, càng lúc càng phồn vinh. Chỉ là muốn hai phần địa bàn nào? Điều này khiến các trưởng lão Lục gia không khỏi đau đầu. Bởi vì trong năm phần địa bàn trống đi ra thì chỉ có phần của Bách Hoa Các là cách Lục gia tương đối gần, ở ngay mặt tây, bốn phần còn lại thì đều cách Lục gia rất xa. Luân Hồi Cung nằm ở phía tây nam đại lục, Quỷ Xoa Tộc ở phương nam, Nhật Nguyệt Minh ở trung bộ, U Minh Giáo ở tây bắc. Trừ phi Lục gia vứt bỏ địa bàn đông bộ, di chuyển đến vị trí Luân Hồi Cung hiện tại, sau đó lại nuốt vào địa bàn Quỷ Xoa Tộc và Nhật Nguyệt Minh, như thế ba mảnh địa bàn mới có thể nối liền. Nếu địa bàn không nối liền, như vậy không chỉ không tiện cho quản lý mà còn rất khó phát triển. Sau cùng có tên trưởng lão đưa ra một ý tưởng lớn mật, Lục gia không cần di chuyển, mà sẽ thôn tính địa bàn Bách Hoa Các, thuận tiện nuốt luôn địa bàn Thiên Địa Trủng ở góc đông nam. Như thế ba mảnh địa bàn liền được nối liền, Lục gia sẽ chiếm giữ đông bộ và đông nam bộ Trung Châu, sau này bất luận quản lý hay phát triển, hoặc là phòng ngự kẻ địch tấn công đều vô cùng tiện lợi. Đương nhiên! Nuốt vào địa bàn Thiên Địa Trủng không có nghĩa là thôn tính tiêu diệt Thiên Địa Trủng. Lục gia cũng sẽ vạch sẵn hướng đi cho Thiên Địa Trủng, đó là nhường lại địa bàn Luân Hồi Cung và Quỷ Xoa Tộc cho Thiên Địa Trủng. Địa bàn Luân Hồi Cung chính là mảnh đất giàu có nhất tại Trung Châu, nơi đó số lượng linh mạch quặng mỏ là nhiều nhất, Luân Hồi Thành còn từng là thành trì Đấu Thiên Đại Đế cư trú! Nếu Thiên Địa Trủng đồng ý, hết thảy liền dễ nói, U Minh Giáo có thể tặng cho Linh Lung các, vừa vặn sát bên. Nhật Nguyệt Minh thì ngay ở mặt đông Đại Phật Tự, hai đại gia tộc còn lại phỏng chừng đều sẽ rất hài lòng. Sau hồi lâu thương nghị, Bát trưởng lão mời tới Dạ Lạc lúc này vẫn đang ở tại Thần Khải Sơn, thông báo ý tưởng sơ bộ cho Dạ Lạc. Dạ Lạc nghe xong vừa mừng vừa sợ, kinh hãi là Lục gia muốn chiếm lấy địa bàn Thiên Địa Trủng, vui chính là Thiên Địa Trủng có thể được đến địa bàn mới lớn gấp đôi. Đại sự như thế, Dạ Lạc tự nhiên không thể làm chủ, hắn lập tức truyền tống về Thiên Địa Trủng, thông báo quyết định của Lục gia cho trưởng bối gia tộc, để bọn họ định đoạt. Thiên Địa Trủng bỗng chốc sôi trào, ngay trong đêm, phụ thân Dạ Lạc triệu tập đại hội cao tầng Thiên Địa Trủng nhằm thương nghị việc này. Đại hội diễn ra suốt một ngày một đêm, rất nhiều người đồng ý, cũng rất nhiều người phản đối. Thiên Địa Trủng đã kinh doanh vùng đông nam bộ này mấy chục vạn năm, bỗng chợt bắt bọn hắn nhường ra địa bàn, rất nhiều người trong lòng không thoải mái. Quan trọng hơn là! Nếu toàn bộ cao tầng Thiên Địa Trủng đều chuyển dời, như vậy các đại thế lực phụ dung phải làm sao? Chẳng lẽ lại quay đầu nương nhờ Lục gia? Dưới đại thế lực còn có tiểu thế lực, dưới tiểu thế lực còn có các tiểu thế lực nhỏ hơn nữa, đâu thể mang đi hết cả được? Cuối cùng phụ thân Dạ Lạc ra quyết định, đồng ý nhường địa bàn, đổi lấy địa bàn Luân Hồi Cung và Quỷ Xoa Tộc. Nguyên nhân hắn đưa ra rất đơn giản, bởi vì Lục Ly và Lục Nhân Hoàng! Với địa vị bây giờ của Lục gia, nếu muốn nhất thống thiên hạ, không ai có thể ngăn cản được. Lục Ly trẻ tuổi như vậy đã xưng bá khắp Thần Châu đại địa, muốn duy trì vị thế thống trị mấy ngàn năm khẳng định không vấn đề. Đắc tội Lục Ly, đừng nói bị lấy đi địa bàn, bị diệt tộc cũng là điều hoàn toàn có khả năng. Lại nói, địa bàn Luân Hồi Cung chính là địa bàn giàu có nhất trên Thần Châu đại địa, Thiên Địa Trủng được đến địa bàn Luân Hồi Cung và Quỷ Xoa Tộc, mặc dù trong thời gian ngắn sẽ có chút phiền toái. Nhưng chỉ cần kinh doanh mấy trăm năm, Thiên Địa Mộ nhất định có thể phát triển lớn mạnh. Thương nghị xong xuôi, phụ thân Dạ Lạc dẫn theo cao tầng Thiên Địa Trủng đích thân tới Thần Khải Thành thương thảo với Lục Chính Dương, bí mật xác định rất nhiều chuyện. Tiếp sau đó liền dễ nói, Lục Chính Dương mời Tộc Vương Khổng gia Đại Phật Tự và Khương Vô Ngã tới thương nghị chuyện phân địa bàn. Tộc trưởng Khổng gia và Khương Vô Ngã đều đại hỉ, tặng không địa bàn ai lại đi cự tuyệt? Sau mấy ngày thương nghị, tứ đại gia tộc xác định chi tiết, sau đó liền quay trở về chuẩn bị! Mặc dù Luân Hồi Cung đã bị tiêu diệt, tứ đại gia tộc còn lại cũng đào tẩu, nhưng các đại thế lực dưới tay bọn hắn lại không trốn, rất nhiều linh mạch quặng mỏ phúc địa bảo địa vẫn đang nằm trong tầm khống chế của các đại thế lực này. Các gia tộc đi tranh đoạt địa bàn, đến cướp đoạt tài nguyên bảo địa, nhất định sẽ khiến một ít đại thế lực đề kháng, chiến tranh là điều không thể tránh khỏi. Khương Khinh Linh vốn cùng theo Khương Vô Ngã tới Thần Khải Thành, song lại vì đại chiến mà quay về. Nàng chính là Tộc Vương Khương gia, lần này là đại sự với Khương gia, nàng tất phải đi giúp một tay. Lục Ly đưa cho Khương Khinh Linh bốn tên Địa Tiên, có nhiều Địa Tiên như vậy, đánh xuống địa bàn U Minh Giáo hẳn là dư dả có thừa. Đại quân Thiên Địa Trủng xuất kích, hướng tới địa bàn Quỷ Xoa Tộc và Luân Hồi Cung, Lục Ly tăng viện cho bọn họ hai tên Địa Tiên. Chẳng qua Lục Ly đưa ra thêm một yêu cầu, nhường lại ba mươi vực khu vực tổ địa của Thanh Loan Tộc Mãnh Tượng Tộc cho Thanh Loan Tộc Thái Thản Tộc và Mãnh Tượng Tộc. Ba mươi vực không tính là gì, Lục Ly đưa ra yêu cầu Thiên Địa Trủng không dám cự tuyệt, lập tức sảng khoái đáp ứng. Phía Đại Phật Tự cũng xuất binh, chẳng qua xuất binh lần này đều là người Khổng gia, Lục Ly cũng phái hai tên Địa Tiên đi trợ giúp bọn hắn. Riêng về phía Lục gia, Lục Linh trở về đích thân chỉ huy trận chiến lần này, Bạch Thu Tuyết đang bế quan, Bạch Hạ Sương cùng đi theo, nháo muốn phải theo đại quân xuất chinh. Lục Ly thật cũng không cự tuyệt, chính hắn không xuất chinh theo đại quân, loại chiến đấu này đối với hắn mà nói đã không có mấy ý nghĩa, chỉ là đơn phương diện đồ sát mà thôi.
Chương 1214 Hồ Tiên Đàm 1
Hắn để toàn bộ đám Hồn Nô Địa Tiên còn lại cùng theo xuất chinh, Lục Linh và Bạch Hạ Sương đều đi, hắn tự nhiên lo lắng cho an toàn của hai người. Lục Chính Dương thậm chí còn phái Ngũ thái công đi theo hiệp trợ. Tứ đại thế lực nhất tề xuất động, khắp Trung Châu cuộn lên khói lửa ngập trời, trọn cả Thần Châu đại địa đều chấn động. Tứ đại thế lực ra tay gần như đồng thời, dù có là người mù đều đoán được, tứ đại gia tộc đã bí mật mưu đồ xong xuôi, giờ chỉ đang tiến hành chia của mà thôi! Khiếu Thiên Cung Vấn Tiên Điện Xích Nguyệt Trai bị hù sợ, mặc dù trước mắt tứ đại thế lực không có ý tiến đánh bọn họ, nhưng ai biết tứ đại thế lực thương nghị thế nào? Vạn nhất tứ đại thế lực cũng muốn tiêu diệt luôn bọn họ, phân cắt toàn bộ Thần Châu đại địa thì sao? Lục Ly! Tam đại thế lực lập tức nghĩ đến điểm then chốt trong sự việc lần này, tứ đại thế lực động thủ khẳng định đã được đến sự đồng ý từ Lục Ly. Mà tam đại thế lực có thể tiếp tục tồn tại hay không, hết thảy đều phải xem ý tứ của Lục Ly. Lập tức, Tộc Vương tam đại thế lực vội vàng mang theo hậu lễ truyền tống tới Thần Khải Thành cầu kiến Lục Ly. Một mặt là để thăm dò, mặt khác cũng là để lấy lòng Lục Ly, chủ động đến nương nhờ. Không chỉ tam đại thế lực, đầu lĩnh các đại thế lực ở Lương Châu Thanh Châu Dực Châu Duyện Châu Hải Châu cũng dồn dập truyền tống tới, những lục địa này đều sợ Lục Ly có ý tấn công thôn tính bọn họ... Đồng thời với đại chiến, Thần Khải Thành bỗng trở nên náo nhiệt dị thường, không chỉ đầu lĩnh các đại thế lực, ngay cả thủ lĩnh các thế lực dưới trướng Lục gia cũng dồn dập kéo tới đây. Những người này tự nhiên không có tư cách cầu kiến Lục Ly, chỉ là ùn ùn tới để chạy quan hệ, lôi kéo trưởng lão Lục gia, ý đồ chia chác địa bàn, tranh thủ thêm càng nhiều lợi ích. Ngoài ra còn có rất nhiều cường giả cũng truyền tống tới, muốn gia nhập Lục gia, ngay cả một ít lão quái ẩn thế cũng nghe tiếng đến nương nhờ. Vì cái gì? Hết thảy đều là vì lợi ích! Nếu Lục gia không đi tranh đoạt địa bàn, có lẽ đã không có nhiều cường giả tìm đến nương nhờ như vậy. Hiện tại Lục gia nói rõ muốn tranh địa bàn, không chừng ngày sau Lục gia còn sẽ nhất thống thiên hạ, bây giờ tìm đến nương nhờ Lục gia, sau này có thể được phân bao nhiêu lợi ích? Lục Ly rất là đau đầu, từng tấm vái thiếp đặt trong thành bảo, hắn lại không muốn gặp một ai. Chiến đấu ở Thí Ma chiến trường lâu như vậy, áp lực tinh thần lên hắn rất lớn, lúc này thật không dễ dàng mới có được chút thời gian nhàn nhã, lại có nhiều người như vậy đến phiền hắn. - Không gặp ai cả, hết thảy để cho gia gia đi xử lý! Lục Ly quét mắt nhìn Bát trưởng lão, ném đống thiếp mời cho hắn, sau đó đứng dậy nói: - Ở quanh Thần Khải Vực có nơi nào phong cảnh yên tĩnh không, ta đi tránh mấy ngày. Trận đại chiến này thời gian ngắn e là không dừng được, ít nhất cũng phải mất chừng mấy tháng? Trong lúc đại chiến Lục Ly tự nhiên muốn chưởng khống thế cục, thế nên không tiện về lại Hỏa Ngục. Ở trong Thần Khải Thành lại bị một đám người phiền chết, không bằng đi ra phụ cận tránh mặt. Bát trưởng lão cười khổ, nghĩ nghĩ rồi đáp: - Phía tây Thần Khải Thành, cách mấy vạn dặm có một nơi gọi là Hồ Tiên Đàm, nơi đó là chỗ nghĩ dưỡng của Lục gia chúng ta, rất kín đáo. Nếu ngươi cảm thấy phiền có thể tới ở tạm một đoạn thời gian, có truyền tống trận trực tiếp truyền tống đi qua. - Tốt, tốt quá! Lục Ly đại hỉ, vị trí không xa, lại rất yên tĩnh, vậy thì tốt không gì bằng. Hắn lập tức len lén đi theo Bát trưởng lão tới thành bảo trong hậu viện, ngồi truyền tống trận rời đi. Ông! Truyền tống trận lóe lên quang mang, thần niệm Lục Ly tản ra, liếc nhìn một phen liền phát hiện đã tới một sơn cốc yên ắng. Nơi đây phong cảnh như vẽ, một nửa sơn cốc là đầm nước, trong đầm nước có một đảo nhỏ mỹ lẹ, lúc này Lục Ly chính được truyền tống đến giữa đảo. Trong đảo có bảy tám tòa đình viện, người trong đình viện không nhiều, chỉ có số ít người hầu, mười mấy thị nữ và mấy chục tên hộ vệ. Hưu! Một lão giả bộ dáng như quản sự bay vụt đến, nhìn lướt qua Lục Ly, cảm giác có chút lạ lẫm, bèn vội khom người hỏi dò: - Vị công tử này là... Nơi đây là địa bàn riêng tư của Lục gia, người truyền tống tới tự nhiên chỉ có thể là con em Lục gia, vậy nên thái độ quản sự rất là cung kính. - Ta tên Lục Ly! Lục Ly hờ hững một tiếng, thần niệm quét quanh bốn phía, khóe miệng nhếch lên ý cười khe khẽ. Nơi này khiến hắn khá hài lòng, nhàn rỗi có thể đi câu cá, dạo bộ quanh bờ đầm, hoặc là tu luyện một phen, có vẻ rất không sai. - Lục Ly Lục Ly! Quản sự thì thào mấy tiếng, sau đó sắc mặt đại biến, trùng trùng quỳ xuống, quát khẽ nói: - Lão nô gặp qua tiểu thiếu gia. Tên quản sự này một mực trấn thủ ở đây, chưa từng gặp qua Lục Ly, song không có nghĩa là chưa nghe nói qua về tên tuổi Lục Ly. Nghe được Lục Ly báo danh tự, hắn lập tức bị dọa cho sợ gần chết, vị này chính là đại nhân vật quyền thế lớn nhất Lục gia đương thời, hiện tại ngay cả Lục Chính Dương cũng không sánh bằng. - Được rồi, bố trí cho ta nơi sân viện, ta sẽ ở lại đây mấy ngày, đừng làm lộ thân phận, tránh miễn bọn hạ nhân kinh động. Lục Ly tùy ý phất phất tay, suy nghĩ thoáng chốc lại lấy ra một chiếc mặt nạ mang lên. Hiện tại hắn chính là danh nhân, danh nhân cũng có phiền não của danh nhân, không thể sống cuộc sống an nhạc như người bình thường. - Vâng, công tử! Quản sự rất hiểu chuyện, xưng hô cũng thay đổi, lập tức bố trí cho Lục Ly một gian biệt viện tốt nhất, đồng thời phái bảy tám thị nữ và mấy tên hộ vệ mạnh nhất cho hắn. Lục Ly lại không quá để tâm, Cơ Chiến Thiên chiến tử, hiện tại đã không còn ai trên Thần Châu đại địa có thể uy hiếp được an toàn của hắn. Địa Tiên bình thường mà tới, hắn có thể diệt sát trong nháy mắt, hơn nữa hắn còn có Thiên Tà Châu. Lần này hắn phái đi ra toàn bộ Hồn Nô Địa Tiên, không giữ lại cường giả nào bên người, chính là bởi vì chiến lực của chính bản thân hắn đã rất mạnh, không cần phải kiêng sợ bất cứ kẻ nào.
Chương 1215 Hồ Tiên Đàm 2
Phẩm trà, câu cá, đi dạo, tu luyện... Lục Ly an nhàn nghỉ ngơi trong Hồ Tiên Đầm chừng bốn năm ngày, Bát trưởng lão hẳn đã che giấu hành tung của hắn, bởi thế không thấy có ai đến quấy rầy, khiến hắn rất là hài lòng. Ngày thứ sáu, ngày nghỉ an tĩnh thời gian bị đánh vỡ, bởi vì truyền tống trận trên đảo sáng lên, có người đến! Thần niệm Lục Ly quét qua, chân mày thoáng cau lại, bởi vì người tới là một tên công tử, ngoài ra còn có hai vị tiểu thư xinh đẹp. Vị công tử này hắn ẩn ẩn có chút ấn tượng, hẳn là công tử chi thứ của Lục gia, cụ thể là con em nhà ai thì Lục Ly thực sự nhớ không nổi. Bởi vì con em chi thứ Lục gia quá nhiều, trước kia quan hệ giữa Lục Ly với Lục gia lại không tốt, hắn làm sao nhớ rõ hết được. Hai vị tiểu thư rất xinh đẹp, khí độ phi phàm, hẳn là tiểu thư đại gia tộc, chỉ là Lục Ly rất lạ lẫm, không biết có phải cũng là con em chi thứ Lục gia hay không. Hắn nghĩ nghĩ bèn đeo lên mặt nạ, mặt nạ này tương đối cao cấp, có công dụng ẩn giấu thực lực và dung mạo, trừ phi là cường giả cấp bậc Địa Tiên, bằng không người bình thường căn bản không thăm dò ra được cảnh giới và dung mạo thật của hắn. Thật không dễ dàng mới có được chút thời gian rảnh rỗi nhàn nhã, hắn không muốn bị quấy rầy, vị công tử Lục gia này dẫn theo hai người tới đây du ngoạn, xem ra hẳn chỉ chơi đùa một hai ngày liền sẽ rời đi. Lục Ly thu lại thần niệm, tiếp tục ngồi đây câu cá, câu cá là hoạt động giải trí vừa có thể nung đúc tinh thần, vừa có thể tu thân dưỡng tính, gần đây Lục Ly rất thích câu cá. Công tử kia có chiến lực Quân Hầu Cảnh, trong Lục gia cũng được tính là người có thiên tư không tệ, hai vị tiểu thư hẳn cũng là Quân Hầu Cảnh. Công tử vừa đến lập tức gọi lại quản sự, phân phó nói: - Lão Lưu, lập tức thu dọn biệt viện tốt nhất cho Hàm tiểu thư và Trúc tiểu thư nghỉ lại. - Biệt viện tốt nhất! Lưu quản sự nhướng mày, biệt viện tốt nhất đã nhường cho Lục Ly, hắn làm sao có thể dọn ra được nữa? Lục Ly phân phó không thể làm lộ thân phận, hắn đành chỉ biết cười bồi nói: - Trảm Thiên công tử, ta bố trí cho các ngươi Thúy Tùng Các và Vọng Nguyệt Các được không? Trảm Thiên công tử nhướng mày, sắc mặt chuyển lạnh nói: - Minh Nguyệt Các đâu? Sao không bố trí? Hai vị tiểu thư này chính là khách quý của gia tộc, là tiểu thư Vấn Tiên Điện và Xích Nguyệt Trai, ngươi sao có thể đối đãi qua loa thế được? Lưu quản sự cười khổ, chỉ có thể hàm hồ nói: - Minh Nguyệt Các đã có người ở, là một vị công tử trong gia tộc. Trảm Thiên công tử, ngươi đừng làm khó lão nô. - Công tử trong gia tộc? Lục Trảm Thiên nhíu mày, thần niệm quét qua trên đảo, thoáng chốc liền khóa chặt Lục Ly, thấy Lục Ly đeo mặt nạ, thân hình rất lạ lẫm, không khỏi có chút mơ hồ, hỏi nói: - Là vị công tử nào trong gia tộc? Chẳng lẽ thân phận còn tôn quý hơn cả ta? Công tử trực hệ Lục gia không nhiều, chỉ có mấy người, hắn đều biết cả, hắn không nghĩ tới Lục Ly sẽ đến chỗ này, tưởng rằng là một vị công tử chi thứ Lục gia nào đó. Mà trong hàng ngũ con em chi thứ, hắn đã tính là công tử đỉnh cấp. Hai vị tiểu thư thấy Lưu lão có vẻ khó xử, vị tiểu thư mặc váy dài màu phấn hồng trong đó bước ra nói: - Trảm Thiên công tử, đừng làm khó quản sự, tuỳ ý an bài một gian biệt viện là được rồi. - Như vậy sao được! Lục Trảm Thiên thấy Lưu lão ấp a ấp úng, lập tức nổi giận, thân hình chợt lóe, bay vụt đến chỗ Lục Ly, lớn tiếng quát khẽ nói: - Ta là Lục Trảm Thiên, ngươi nhường lại biệt viện này đi, ta muốn dùng chiêu đãi khách quý. Lục Ly nhếch môi khinh thường, đứa này vì lấy lòng mỹ nữ, không ngờ lại dám khi lăng đến trên đầu hắn. Hắn không muốn tiết lộ thân phận, bèn quay đầu quét mắt nhìn Lục Trảm Thiên đang ở giữa trời, lạnh lùng nói: - Ngươi chiêu đãi quý khách, tại sao cứ phải muốn dùng biệt viện ta đang ở? Đều là con em đồng tộc, cớ gì phải vì chút chuyện nhỏ mà tranh chấp? Lục Ly tận lực cải biến thanh âm, thật ra dù có không biến giọng thì khả năng Lục Trảm Thiên cũng không nhận ra, bởi vì hắn còn chưa đủ tư cách tiếp cận Lục Ly. Hưu! Phía bên kia, Hàm tiểu thư và Trúc tiểu thư bay tới, sắc mặt Lục Trảm Thiên có chút khó coi. Hắn thấy Lục Ly ngữ khí bình thản, thanh âm lạ lẫm, tưởng chỉ là con em bình thường trong gia tộc, lập tức cả giận nói: - Cút về Thần Khải Thành đi, nơi này không phải là chỗ dành cho ngươi... Ha ha... Lục Ly lại lần nữa có dịp được lĩnh giáo sự ngang ngược của con em Lục gia, hắn không đáp nửa lời, vung tay ngưng tụ một thủ chưởng khổng lồ, trực tiếp vỗ tới, tát bay Lục Trảm Thiên xuống đất, nện ra một hố to tướng! Lưu quản sự cùng theo bay ra, nhìn thấy Lục Trảm Thiên bị tát cho ngã nhào xuống đất như một con chó, thảm không nỡ nhìn, không khỏi lắc đầu cười khổ. Tên Lục Trảm Thiên này đúng là không biết chết sống, phải biết, năm đó, vị tiểu gia Lục Ly này ngay cả trưởng lão Lục gia đều dám giết... Một chưởng này của Lục Ly đã rất hạ thủ lưu tình, bằng không lấy chiến lực Quân Hầu Cảnh sơ kỳ của Lục Trảm Thiên, e là đã bị trực tiếp vỗ chết. Phốc... Lục Trảm Thiên lồm cồm bò dậy, miệng cuồng phún máu tươi, áo bào rách tung toé, trên mặt nhuộm đầy tiên huyết. Hắn giãy giụa đứng lên, tròng mắt lại như muốn phun lửa, bị người tát ngã xuống đất ngay trước mặt hai vị tiểu thư xinh đẹp, ngươi nói xem, hắn sao có thể không phẫn nộ cho được? Giới chỉ trên tay hắn sáng lên, trong tay hiện ra một thanh Thánh khí, sát khí trên thân cuộn trào, miệng gầm thét: - Ngươi muốn chết? Bản công tử thành toàn cho ngươi! Lưu quản sự thấy sắp xảy ra chuyện, vội vàng lên tiếng nói: - Trảm Thiên công tử dừng tay, bằng không ai cũng không cứu được ngươi! Hàm tiểu thư và Trúc tiểu thư không nhìn Lục Trảm Thiên, trong đôi mắt đẹp của cả hai đều chất đầy vẻ kinh nghi, hiếu kì nhìn chằm chằm Lục Ly. Có thể một chưởng vỗ bay Lục Trảm Thiên, thực lực Lục Ly chí ít phải là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong. Công tử Lục gia đạt tới Quân Hầu Cảnh đỉnh phong ở cái tuổi này cũng không nhiều, trong khi nhóm người Lục Nghê lại đã được đưa đi Thiên Ma Đảo.
Bình luận facebook