-
Chương 231-235
Chương 231: Người là do ta giết
Nếu Dương Nguyên đã tự tìm đường chết vậy thì hắn cũng không cần thủ hạ lưu tình.
“Ngươi thả ra!”
Vân Thành Vũ lại hét lên: “Tiểu huynh đệ, ta không cần biết ngươi là ai. Hôm nay nếu ngươi không thả ra mà giết Dương Nguyên điện hạ thì chắc chắn ngươi sẽ chết. Không chỉ như vậy, ta có thể đảm bảo sẽ tìm người nhà, bạn bè của ngươi ở cùng trời cuối đất, giết sạch cửu tộc của ngươi!”
“Giết sạch cửu tộc?”
Tần Ninh chế giễu nói: “Tiểu quỷ, nếu không phải tổ tiên nhà ngươi còn một tia họa linh còn sống thì ta sớm đã diệt sạch hai nhà Vân Lam rồi, cút!”
Cút!
Chỉ là một thiếu niên cảnh giới Linh Đài mà dám bảo hắn ta cút!
Nếu không phải Dương Nguyên điện hạ đang ở trong tay gã đó thì Vân Thành Vũ hắn ta đã sớm giết chết người này.
“Ta lại cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, thả Dương Nguyên điện hạ ra, ta sẽ tha cho người nhà ngươi không chết, nếu không…”
Bụp…
Vân Thành Vũ vẫn chưa nói hết thì một tiếng bụp bỗng chốc vang lên.
Cái đầu của Dương Nguyên nổ tung như một quả dưa hấu.
Máu tươi văng vào đám người Văn sư đứng xung quanh đột nhiên khiến chúng hoàn toàn choáng váng.
Giết rồi!
Thật sự giết thẳng tay!
Lúc này Vân Thành Vũ chỉ cảm thấy tim hắn ta như muốn bay ra ngoài.
Xong đời rồi, đường đường là thất hoàng tử thượng quốc Linh Ương, em trai ruột của đương kim thái tử thượng quốc Linh Ương mà lại chết ở đế quốc Vân Lam.
Có lẽ, thượng quốc Linh Ương sắp phát điên rồi!
“Khốn nạn, giết hắn, giết hắn cho ta!”
“Dừng tay!”
Lúc này, một tiếng thét chợt vang lên.
Một bóng người lao tới.
Nhìn thấy người đó, sắc mặt Vân Thành Vũ mừng rỡ, vội vàng hét lên: “Tam ca!”
Bốp!
Một cái tát vang lên thanh thúy, người vừa xuất hiện kia vung thẳng tay tát lên mặt Vân Thành Vũ.
“Khốn nạn!”
Một tiếng quát mắng vang lên khiến Vân Thành Vũ hoàn toàn choáng váng.
“Thái tử điện hạ…”
Vân Thành Vũ nhìn Tam ca trước mặt, hoặc nói chính xác hơn là thái tử Vân Hiên.
Lúc này, hắn ta cảm thấy trước mắt như một người lạ, không hỏi rõ trắng đen đã vung ngay một cái tát lên mặt hắn ta.
Đây thật sự là Tam ca của mình sao?
“Im mồm!”
Vân Hiên lúc này trông vô cùng hung dữ, gằn giọng quát.
Sau đó, hắn ta nhìn Tần Ninh, chắp tay nói: “Khiến Tần công tử không vui rồi ạ. Cửu đệ của ta không biết nội tình nên mong Tần công tử tha tội”.
Ánh mắt Tần Ninh lạnh lẽo, nhìn Vân Hiên, hừ một tiếng, bàn tay siết chặt.
Bụp bụp bụp…
Trong chớp mắt, mấy người Văn sư, cao thủ cảnh giới Linh Luân đã nổ tung, hóa thành vũng máu.
“Người là do ta giết không liên quan gì đến đế quốc Vân Lam. Nếu thượng quốc Linh Ương truy hỏi thì bảo chúng tới học viện Thiên Thần, đế quốc Bắc Minh tìm ta!”
Tần Ninh vung tay, bước ra khỏi linh trận. Trong khoảnh khắc, cả linh trận bỗng nhiên biến mất, chỉ còn lại vũng máu lênh láng trên mặt đất.
Thất hoàng tử và mấy cao thủ cảnh giới Linh Luân mà lần này thượng quốc Linh Ương phái tới đã chết sạch.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mí mắt Vân Hiên giật giật.
Gã này thật sự… không tính đến hậu quả!
Nhưng chuyện này thì tính thế nào đây!
Đưa mắt nhìn theo bóng lưng rời đi của Tần Ninh, Vân Hiên không khỏi cau mày.
“Tam ca, cứ để thằng nhãi đó chạy như thế à?”, Vân Thành Vũ khó mà bình tĩnh được, hét lên.
“Đệ im miệng”, Vân Thành Vũ lại một lần quở mắng: “Nếu không phải ta tới sớm một bước thì thằng nhãi đệ đã có kết cục như Dương Nguyên rồi”.
Cái gì?
Vân Thành Vũ hoang mang.
“Đừng nói nhiều, thu dọn thi thể của đám người Dương Nguyên đi, đặt vào trong quan tài gỗ, đưa tới thượng quốc Linh Ương. Còn nói thế nào thì bây giờ ta đi xin ý kiến phụ hoàng!”
Vân Hiên dứt lời rồi vội vàng rời đi.
Không thể chậm trễ, người chết chính là Dương Nguyên, thất hoàng tử của thượng quốc Linh Ương, mà còn là em trai ruột của thái tử thượng quốc Linh Ương, Dương Khởi Nguyên.
Nghe nói Dương Khởi Nguyên vô cùng yêu thương người em trai ruột này.
Nếu biết Dương Nguyên chết rồi thì không bốc hỏa lên mới lạ.
Nhưng kẻ giết người lại là Tần Ninh, Tần Ninh đấy!
Đây chính là nhân vật khiến phụ hoàng và chú hai, đến cả lão tổ nhà hắn ta cũng vô cùng kiêng nể.
Tuy hắn ta không biết rốt cuộc Tần Ninh có lai lịch gì, nhưng bây giờ, quả thật là khiến người ta khó bề tưởng tượng.
Thành Lam Vân, lúc này Tần Ninh đang trở về quán rượu mang theo một thân đầy sát khí.
Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi thấy vậy đều giật mình.
“Công tử, sao thế ạ?”
“Không có gì…”
Tần Ninh xua tay, nói: “Chỉ là vừa gặp mấy thứ nhức mắt nên thuận tay giết rồi”.
Tần Ninh nhìn hai người, nói: “Ta thấy đến giờ, trong cơ thể của hai cô, dược hiệu của quả Vân Trung Lam Yên đã hoàn toàn được khuếch tán, tiếp theo chỉ cần không ngừng thu nạp”.
“Cứ như vậy thì thực lực cảnh giới của các cô chắc chắn sẽ nâng cấp với biên độ lớn, vừa hay, chúng ta sẽ khởi hành trở về!”
“Vâng!”
Ông què nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị.
Bốn người lên xe bò rời khỏi thành Lam Vân.
Lần này Tần Ninh tới, mục đích chủ yếu chính là hoàn thành nguyện vọng dưới đáy lòng của ông què.
Thuận tiện giải quyết những lo lắng của Vân Sương Nhi và lấy quả Vân Trung Lam Yên.
Bây giờ đã xong việc rồi, đã tới lúc hắn nên rời đi.
Xe bò từ từ rời khỏi thành Lam Vân, lần này Vân Sương Nhi đã hoàn toàn bĩnh tình.
Sau khi nói rõ với cha mẹ, sau này đi theo bên cạnh Tần Ninh thì tương lai vô cùng sáng láng.
Hỗn độn thể, tu hành Hỗn Độn Ngọc Thân quyết, quả là một ngày đi ngàn dặm.
Mà sức mạnh mà Tần Ninh thể hiện ra, khiến người ta khó bề tưởng tượng.
Đi theo Tần Ninh, có lẽ là quyết định lớn nhất cả đời này của cô ấy và có lẽ cũng là tốt nhất!
Bất kể thế nào thì lần này đã hoàn toàn giải quyết nỗi lo về sau của cô ấy.
Mà lúc này, Thiên Động Tiên cũng vô cùng thoải mái trong lòng.
Giải quyết được kẻ địch lâu năm, khiến tâm trạng của ông ta rất vui vẻ.
Còn về phần Diệp Viên Viên, vốn nàng đã sớm đi theo Tần Ninh, và cũng hiểu rõ, thủ đoạn của Tần Ninh đáng sợ đến mức nào.
Có lẽ, trong lòng Tần Ninh gần như không có cái gì gọi là nỗi sợ.
Mỗi lần, Tần Ninh luôn có thể làm ra những việc khiến người khác không thể tin nổi.
Tra tra…
Xe bò vừa rời khỏi thành Lam Vân thì một đám người nhanh chóng phi tới.
Hai người dẫn đầu chính là hoàng đế của đế quốc Vân Lam, Vân Khánh Tiêu và viện trưởng học viện Vân Lam, Vân Khánh Ngữ.
“Tần công tử!”
Hai người dừng lại trước xe bò, chắp tay nói: “Tần công tử, lần này rời đi, đế quốc Vân Lam ta phái người cùng đi để đảm bảo an toàn cho Tần công tử!”
“Nhị đệ, đệ đi cùng Tần công tử trở về đế quốc Bắc Minh nhé!”
Lời này vừa nói ra, Vân Sương Nhi chợt giật mình.
Chú hai Vân Khánh Ngữ chính là cao thủ cảnh giới Địa Võ, chính là viện trưởng của học viện Vân Lam mà phụ hoàng lại phái ông ta đi cùng!
“Không cần đâu!”
Tần Ninh xua tay nói: “Ý tốt thì ta xin nhận, nhưng có ông què ở đây rồi thì không có nguy hiểm gì cả”.
Lời này vừa dứt thì Tần Ninh trong xe cũng chợt ngừng lại một lát, rồi vung tay, đàn Phù Diêu và sáo Linh Diên hiện lên trong tay.
“Ta đã giết Dương Nguyên rồi. Ta nghĩ người của thượng quốc Linh Ương sẽ tới tìm ta, nhưng người lại chết ở đế quốc Vân Lam nên ta cũng không muốn gây phiền phức cho các người!”
Tần Ninh từ từ nói: “Đàn Phù Diêu và sáo Linh Diên này tạm thời giao cho đế quốc Vân Lam các ông bảo quản, nếu có hai linh khí này thì thượng quốc Linh Ương dù có phẫn nộ tới đâu thì cũng không ra tay với các ông!”
Cái gì!
Nghe lời nói này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ở bên cạnh cũng sững người.
Chương 232: Tạm thời cho ông mượn
Trước đây quả thực Tần Ninh từng nói với các cô là đã giết vài người.
Nhưng các cô không ngờ rằng, người mà Tần Ninh nói tới lại chính là Dương Nguyên!
Trên Cửu U đại lục, trừ mấy tông môn đỉnh cấp đã giữ mệnh mạch của toàn Cửu U đại lục thì chính là những cương quốc, thượng quốc, đế quốc mạnh chia nhau thống trị toàn bộ Cửu U đại lục.
Những tông môn đỉnh cấp kia, cao cao tại thượng khiến người khác nhìn mà sợ hãi.
Mà trong cương quốc thì có vô số truyền thừa và bối cảnh to lớn.
Thượng quốc, tuy rằng không thể so với cương quốc nhưng đối với đế quốc mà nói thì nó là sự tồn tại cần phải tôn sùng.
Sức mạnh quốc gia của thượng quốc vô cùng khủng khiếp.
Dương Nguyên, chính là hoàng tử của thượng quốc Linh Ương và là em trai ruột của Dương Khởi Nguyên, đương kim thái tử thượng quốc Linh Ương.
Mà Dương Khởi Nguyên chính là nhân vật mà thượng quốc Linh Ương ban hôn cho Vân Sương Nhi.
Tần Ninh chẳng nói chẳng rằng giết luôn Dương Nguyên vậy thì khác gì đắc tội với Dương Khởi Nguyên.
Mà hậu quả của việc đắc tội với Dương Khởi Nguyên, không cần nói ai cũng biết.
Đó là trở thành kẻ thù của cả thượng quốc Linh Ương!
Nhưng trong mắt Tần Ninh, hình như lại… chẳng có việc gì.
“Tần công tử khách sáo rồi!”
Vân Khánh Tiêu vội vàng chắp tay nói: “Chỉ là một Dương Nguyên mà thôi, giết thì giết rồi. Nếu thượng quốc Linh Ương muốn dùng binh với đế quốc Vân Lam ta thì cũng phải suy nghĩ thật kỹ!”
“Bảo ông cầm thì ông cầm đi, cũng không phải tặng ông, chỉ là tạm thời cho ông mượn!”
Tần Ninh lại nói: “Mà nếu vì chuyện này khiến đế quốc Vân Lam các ông rơi vào tình cảnh nguy hiểm thì Sương Nhi cũng không an lòng”.
Nghe câu nói này của Tần Ninh, Vân Khánh Tiêu toát mồ hôi hột. Ông ta bước lên phía trước, nhận lấy đàn Phù Diêu và sáo Linh Diên.
“Đàn sáo này mà hòa tấu thì có uy lực mạnh nhất, kể cả là cảnh giới Địa Võ tầng 5, phối hợp ngăn chặn thì cũng khó mà chặn được, đủ để khiến thượng quốc Linh Ương ném chuột sợ vỡ bình”.
“Thuận tiện nói cho bọn chúng biết, người là do ta giết, oan có đầu nợ có chủ”.
Tần Ninh vung tay, Tiểu Thanh từ từ kéo chiếc xe ngựa đi.
Bốn bóng người dần dần biến mất trên con đường dài.
Lúc này, Vân Khánh Tiêu thở dài một hơi.
Cuối cùng thì đấng quyền lực này cũng đi rồi.
Nếu không, ông ta cũng không biết Tần Ninh mà tiếp tục ở lại đế quốc Vân Lam thì rốt cuộc sẽ xảy ra đại họa gì.
“Lập tức hồi cung!”
Lúc này, Vân Khánh Tiêu không nói nhiều nữa mà lệnh mọi người lập tức hồi cung.
Sau khi trở lại hoàng cung, ba người Vân Khánh Tiêu, Vân Khánh Ngữ và Vân Hiên đi vào một cung điện ngầm mới dừng lại.
Cẩn thận dè dặt đặt cây đàn Phù Diêu và sáo Linh Diên xuống, ba người Vân Khánh Tiêu lúc này chợt quỳ gối.
“Cung nghênh tổ tiên!”
Một tiếng vụt vang lên, trong chiếc đàn Phù Diêu và sáo Linh Diên từ từ hiện lên bóng hình một nam, một nữ.
“Khốn kiếp”.
Lão tổ Vân Trung Phi mắng mỏ: “Nếu không phải hai vợ chồng ta lanh trí thì đế quốc Vân Lam truyền thừa mấy vạn năm đã bị hủy diệt trong tay của các ngươi rồi!”
Bị mắng một trận như tát nước, nhưng ba người Vân Khánh Tiêu cũng chỉ đành thành thật mà nghe.
“Vân tổ, rốt cuộc Tần Ninh đó có lai lịch gì?”, Vân Khánh Tiêu đã muốn hỏi từ lâu, nhưng đàn Phù Diêu vẫn luôn ở bên cạnh Tần Ninh nên ông ta không có cơ hội hỏi.
“Ngươi không cần quan tâm đến chuyện này!”
Vân Trung Phi xua tay nói: “Bây giờ lập tức phái người theo dõi động tĩnh của thượng quốc Linh Ương. Nếu dám gây bất lợi cho Tần công tử thì các người phải lập tức bảo vệ Tần công tử”.
“Thuận tiện, nếu thượng quốc Linh Ương không thuận theo mà bỏ qua thì dốc lực toàn quốc giao chiến, bảo vệ Tần công tử, cũng không tiếc trả giá, biết không?”
Ba người Vân Khánh Tiêu nghe thấy vậy cũng hoàn toàn chấn động.
Dốc lực toàn quốc, liều mạng giao đấu với một thượng quốc?
Chỉ vì Tần Ninh?
Rốt cuộc Tần Ninh này là người thế nào mà đáng để lão tổ để ý như vậy.
“Sương Nhi có thể đi theo bên cạnh Tần công tử thì là may mắn ngàn đời mới tu được của đế quốc Vân Lam ta, hiểu chưa?”, Lam Thanh Thanh cũng thành thật nói: “Tìm cơ hội nói cho Sương Nhi biết, nếu có cơ hội thị tẩm, trở thành người phụ nữ của Tần công tử thì hãy làm điều đó bằng mọi giá”.
“Điều này sẽ thay đổi tương lai, có lẽ đế quốc Vân Lam sẽ trở nên lớn mạnh như đế quốc Bắc Minh năm đó, rõ chưa?”
Cái gì!
Vân Khánh Tiêu, Vân Khánh Ngữ và Vân Hiên thật sự choáng váng.
Bảo Sương Nhi, đường đường là một công chúa của 1 trong 10 đại đế quốc chủ động hiến thân?
Nhưng điều khiến 3 người choáng váng không phải điều này mà là chỉ cần ôm chắc được cây đại thụ như Tần Ninh thì đế quốc Vân Lam trong tương lai có thể trở nên mạnh mẽ như đế quốc Bắc Minh năm đó!
“Vãn bối đã hiểu rồi ạ!”, Vân Khánh Tiêu chắp tay nói.
Hai vị lão tổ chính là người sáng lập ra đế quốc Vân Lam.
Lời nói của hai người nhất định sẽ không thể sai được.
Vân Khánh Tiêu hiểu rằng, họ chỉ cần tuân theo lời nói của hai vị lão tổ là được.
“Các ngươi lui ra trước đi!”
Ba người chậm rãi lui ra, Vân Trung Phi và Lam Thanh Thanh lúc này mới đưa mắt nhìn nhau bất lực cười khổ.
“Không ngờ vị này lại xuất hiện lần nữa với tư thái như vậy!”, Vân Trung Phi ảo não nói.
“Sự biến mất năm đó rất kỳ quái, tôn giả Thanh Vân không nhắc đến một chữ, những nhân vật máu mặt trên toàn Cửu U đại lục cũng gần như không ai biết”.
“Không ngờ, là đổi một thân phận khác quay lại lần nữa”.
Lam Thanh Thanh cũng không khỏi than thở nói: “Nhưng chuyện này hai người chúng ta biết cũng không thể nói với bất kỳ ai, nếu không…”
“Đương nhiên là ta biết, ngài ấy muốn phá hủy ý niệm họa linh còn sót lại của chúng ta thì dễ như trở bàn tay”.
Sau đó, trong đại điện chìm vào im lặng hồi lâu.
“Lần này, con cháu Lam gia chịu ấm ức rồi!”, Vân Trung Phi lại nói.
“Cái gì mà ấm ức?”, Lam Thanh Thanh lắc đầu nói: “Đắc tội với người không nên đắc tội thì chết vài hậu nhân, ta vẫn chấp nhận được, còn hơn là bị diệt môn?”
“Nhưng, Thiên Động Tiên kia chắc là hậu nhân của viện trưởng học viện Thiên Thần, Thiên Thanh Thạch năm đó nhỉ?”
“Thiên Thanh Thạch chính là đồ tôn của ngài ấy, xem ra, ngài ấy vẫn nhớ chuyện cũ, nếu không sẽ không đường xa vạn dặm tới đây chỉ để báo thù rửa hận cho Thiên Động Tiên”.
Nghe vậy, Vân Trung Phi cũng gật đầu.
Hai người họ từng chỉ vì diễn tấu một khúc, được vị kia chỉ điểm mà một bước bay lên trời.
Trong mắt vị kia, đồ tôn của mình chiếm một vị trí to lớn.
“Đáng tiếc, chúng ta không may mắn như thế, Thiên Thanh Thạch thật sự may mắn, gặp được một sư tôn tốt chưa nói, còn có một sư tổ càng lợi hại hơn!”
Hai người lúc này chìm vào im lặng.
Cửu U đại đế, năm đó là kẻ mạnh nhất trên toàn Cửu U đại lục, không ai có thể so sánh.
Cho dù là biến mất mấy vạn năm thì vẫn là sự tồn tại truyền kỳ.
Năm đó, mọi người chỉ biết, đế quốc Bắc Minh trở thành sự tồn tại có thể so sánh với những tông môn đỉnh cấp trên Cửu U đại lục.
Học viện Thiên Thần đã dung nạp vô số thiên tài trên toàn Cửu U đại lục.
Mọi người cũng chỉ biết, hoàng đế Minh Uyên và viện trưởng Thanh Thạch có tôn giả Thanh Vân chống lưng.
Nhưng lại không biết, ngọn núi lớn mà hai người họ dựa vào chính là vị đại đế kia.
Thời gian trôi qua, hoàng thất Bắc Minh và học viện Thiên Thần đã sa sút tới giờ, đứng dưới đáy trong các đế quốc.
Nhưng, cho đến bây giờ vẫn không ai dám hủy diệt đế quốc Bắc Minh và học viện Thiên Thần, chỉ vì, cho dù qua bao nhiêu năm rồi, danh tiếng của vị kia vẫn chấn động tất cả mọi người như thế.
Mà bây giờ ngài ấy quay lại rồi thì sẽ đến mức nào!
Chương 233: Thành Lăng Vân biến động
Cùng lúc này, ở phía bên kia, Tần Ninh đưa hai mỹ nữ Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ngồi xe bò, đi thẳng một đường trở về đế quốc Bắc Minh.
“Ông què, bây giờ đã toại nguyện rồi thì sau này chuyên tâm làm phu xe cho công tử ta, rõ chưa?”
“Công tử yên tâm!”
Thiên Động Tiên vui vẻ, cười ha ha: “Ngày sau, lão hủ cứ an tĩnh làm một lão nô phu xe, hầu hạ công tử!”
“Cút!”
Tần Ninh cười mắng: “Ta có Viên Viên và Sương Nhi hầu hạ rồi, sao lại cần ông nữa?”
Trong xe, Tần Ninh ngồi ở giữa, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ngồi hai bên.
Một người mặc váy dài màu xanh ngọc, một người mặc váy ngắn màu hồng đáng yêu, phối hợp với nhan sắc tuyệt đẹp của hai người, cộng thêm thân hình hoàn mỹ như nụ hoa chớm nở, không thể không nói là cảnh đẹp ý vui.
Tần Ninh cười nhạt nói: “Hai người các cô phải nhanh chóng trưởng thành hơn”.
“Công tử yên tâm”, Diệp Viên Viên từ từ nói: “Lần này trở về, có lẽ ta sẽ đạt tới cảnh giới Linh Luân tầng 5!”
“Đến lúc đó, nhất định có thể bảo vệ công tử”.
Vân Sương Nhi cũng lên tiếng: “Có lẽ Sương Nhi cũng sẽ đột phá cảnh giới Linh Hải tầng 7 đạt tới cảnh giới Linh Đài tầng 1, cũng có thể chia sẻ nỗi lo với công tử”.
Lúc này, Tần Ninh khẽ lắc đầu.
“Không không không, ta không có ý này. Ta nói, các cô mau lớn lên, như hoa sen mới nở, nhan sắc tuyệt trần. Như thế thì công tử ta mới dễ ra tay”.
Tần Ninh vừa nói ra lời này thì hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đỏ bừng cả mặt.
Hai người vẫn luôn quên mất, mình là tì nữ của Tần Ninh.
Nếu đã là tì nữ thì lúc cần thiết cũng phải thị tẩm.
“Ha ha…”
Nhìn khuôn mặt của hai cô gái non mơn mởn, Tần Ninh cười lớn.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi biết, Tần Ninh lại trêu bọn họ rồi.
Rõ ràng hai người họ còn lớn hơn Tần Ninh 1, 2 tuổi nhưng Tần Ninh như lão già thành tinh, luôn khiến các cô phải xấu hổ.
“Được rồi, nói chuyện chính!”
Lúc này Tần Ninh nhìn hai người: “Cửu Chuyển Linh Lung thể và Hỗn độn thể là thuộc về thể chất hiếm gặp”.
“Hai người các cô đến giờ đều đang tu hành linh quyết mà ta cho. Hai môn linh quyết này đã trải qua khảo nghiệm của kỷ nguyên trước, không hề có tì vết”.
“Các cô chỉ cần làm theo như vậy, đi từng bước là được, còn việc nâng cấp cảnh giới sẽ rất nhanh, nhanh không thể tin được!”
“Thời gian này, các cô chuyên tâm tu luyện, có gì không hiểu thì hỏi ta là được”.
“Vâng!”
“Vâng!”
Hai cô gái ngoan ngoãn gật đầu.
“Công tử, Sương Nhi có chuyện không hiểu!”, Vân Sương Nhi lúc này lên tiếng: “Công tử trên thông thiên văn dưới tường địa lý, có thể nói là không gì là không biết, nhưng tại sao… không nâng cấp cảnh giới của mình nhanh hơn?”
“Con đường võ đạo vốn cần sự ổn định, hai người các cô chính là hoàng thể, thể chất đặc biệt. Còn ta chỉ là phàm thể, nâng cấp cảnh giới tu hành quá nhanh thì sẽ dẫn tới tu vi không ổn định”.
“Các cô thì không tồn tại vấn đề này, vì thân thể của các cô vốn dĩ là vật cưng của trời đất, cảnh giới nâng cấp nhanh chóng cũng là điều có thể hiểu được”.
Vân Sương Nhi tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc…”
“Đáng tiếc cái gì?”
Tần Ninh cười nói: “Tuy là phàm thể nhưng ta lại cho rằng là thể chất tốt nhất”.
Lời nói này khiến Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên không hiểu, Tần Ninh cũng không nói nhiều.
“Lúc đầu, công tử chính là võ giả Tinh Mệnh, khởi động Tinh Môn, dựa vào lực Tinh Thần tưới thân thể, phối hợp với tu luyện linh khí, lực Tinh Thần tẩy rửa, kết hợp với Tinh Thần Linh quyết, chắc chắn không thể yếu hơn chúng ta”.
Diệp Viên Viên chậm rãi nói.
Trời đất mênh mông, dù sao những điều họ biết cũng có hạn.
Linh thể, thánh thể, vương thể, hoàng thể, đế thể cùng với thần thể trong truyền thuyết, còn có thể chất đặc biệt như hỗn độn thể của Vân Sương Nhi, tuy nói sức mạnh không gì sánh được, vừa sinh ra đã là con cưng của đất trời.
Nhưng võ giả Tinh Mệnh, khởi động Tinh Môn, ngưng tụ lực Tinh Thần, tu luyện Tinh Thần linh quyết lại càng là con trai của trời cao.
Thật sự muốn nói thì giữa ba người, ai mạnh ai yếu thì cũng không dễ nói.
Đáng tiếc, Tinh Môn của Tần Ninh lại bị cướp mất trước cảnh giới Linh Hải, nếu không Tần Ninh bây giờ chắc chắn sẽ càng khủng khiếp hơn.
Trước cảnh giới Linh Hải là lúc võ giả khởi động Tinh Môn, Tinh Môn lúc này, không ổn định, cũng dễ xuất hiện tình trạng bị cướp đoạt.
Một khi đã đạt tới cảnh giới Linh Hải, Tinh Môn sẽ gần như không thể bị cướp.
“Không có gì đáng tiếc cả!”
Tần Ninh không để ý nói: “Cho dù là phàm thể, ta cũng có thể bảo đảm, ở kiếp này, trong trời đất này ta chính là đế tôn chói sáng nhất!”
Một lời nói rất bình thường, được Tần Ninh nói ra một cách rất bình tĩnh nhưng lúc này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều cảm thấy, thật sự là có thể như vậy.
Trên đường trở về, 4 người không vội vàng cho lắm, Tiểu Thanh cũng lười biếng hẳn, nên phải mất 1 tháng mới tới biên giới đế quốc Bắc Minh.
“Từ đây đi về phía Bắc, đi 4 ngày đường thì sẽ tới thành Lăng Vân!”
“Nếu trực tiếp quay về đế đô thì mất 10 ngày, còn nếu đi vòng qua thành Lăng Vân thì cần 13 ngày mới tới đế đô”.
Ông què cung kính nói.
“Lâu rồi không về nhà, trở về thăm nhà chút!”
Tần Ninh vẫy vẫy tay cười nói.
“Vâng!”
Thành Lăng Vân là nơi bắt đầu tất cả của hắn.
Từ khi ký ức vẫn chưa dung hòa, cảnh giới Linh Hải, đối với hắn chỉ là giấc mơ.
Nhưng, trong một tháng trên đường trở về, hắn đã ăn quả Vân Trung Lam Yên, thực lực từ cảnh giới Linh Đài tầng 5 vững vàng nâng cấp tới cảnh giới Linh Đài tầng 7.
Với hắn mà nói, bây giờ võ giả tứ linh cảnh cũng không tính là gì.
Ở đây là điểm bắt đầu của đời này, cha của hắn, người thân của hắn đều ở đây.
Nghe tới trở về nhà, Tiểu Thanh bỗng chốc tăng lực, gia tăng tốc độ.
Không tới ba ngày sau họ đã tới thành Lăng Vân.
Nhìn khung cảnh bên ngoài cổng thành, Tần Ninh khẽ cười, đi xuống xe.
“Cha, con quay về rồi!”
Tần Ninh khẽ cười, sải bước đi vào trong thành.
“A…”
Bộp một tiếng, một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Trên mặt đất, một bóng người ầm một tiếng rơi xuống trước mặt Tần Ninh, toàn thân đầy máu, sắc mặt tái mét.
“Hả?”
Diệp Viên Viên cau mày nghi ngờ, nói: “Diệp Phong!”
“Tiểu thư!”
Nhìn thấy Diệp Viên Viên, sắc mặt của Diệp Phong chợt căng thẳng, nói: “Tiểu thư nhanh chạy đi, thành Lăng Vân bị kẻ khác tấn công, những võ giả mà Lâm gia chúng ta phái tới bảo vệ Tần gia đã bị giết hết rồi!”
Cái gì!
Lời này của nói ra khiến sắc mặt của Diệp Viên Viên trở nên trắng bệch.
Lúc này Tần Ninh cũng cau mày.
Diệp Viên Viên vội vàng giải thích: “Công tử, từ lần trước, cha ta đã phái mấy chục võ giả cảnh giới Linh Hải canh giữ trong thành Lăng Vân, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn”.
“Xem ra vẫn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra!”
Tần Ninh khẽ xoay người, nhìn Diệp Viên Viên, cười nhạt nói: “Đúng không?”
Nụ cười này lại khiến Diệp Viên Viên sững sờ.
“Đi, đi xem thế nào!”
Thân hình của Tần Ninh chợt lóe lên rồi nhanh chóng xông ra.
Ông què cũng không dám chậm chạp, vội vàng theo sau.
Tiểu Thanh cũng kêu lên bò một tiếng rồi tăng tốc.
Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên không đám để lỡ thời gian.
Hai người lao đi vun vút.
Lúc này, trong thành Lăng Vân rộng lớn, giữa ban ngày lại nồng nặc mùi máu tanh.
Trên đường lớn, có vài người ít ỏi, tất cả đều lộ ra vẻ kỳ lạ.
Chương 234: Dám động đến họ, ta diệt cửu tộc nhà ngươi
“Đến thẳng Tần phủ!”
Tần Ninh thét lớn.
Mấy người xông thẳng lên, không quan tâm màn chém giết trên đường.
Thành Lăng Vân, đến nay đã sát nhập cả mấy thành trì xung quanh, Tần Thương Sinh được phong làm thành chủ, được đế quốc Bắc Minh phong làm Hầu gia.
Lúc này, tại thành Lăng Vân, trong Hầu phủ.
“Viễn Sơn huynh, huynh đi trước đi!”
Một tiếng thét vang lên, đại sư Đỗ Triết nặng nề nói: “Nhanh đi tới dãy núi Lăng Vân, nói với Tần hầu gia, ngàn vạn lần đừng quay về, bảo ông ấy đưa người tới Đế Đô tìm công tử Thánh Tâm Duệ của nhà ta!”
Đại sư Đỗ Triết toàn thân đầy máu, nặng nề nói.
Bên cạnh là Tần Viễn Sơn với bộ quần áo màu trắng cũng đã nhuốm màu máu đỏ.
“Đại sư Đỗ Triết, muốn đi thì cùng đi”.
Tần Viễn Sơn lúc này gằn giọng nói: “Tần gia ta là gia tộc hầu gia mà đế quốc phong tước, thành chủ thành Lăng Vân, kẻ nào to gan như thế, dám giết đến cửa!”
Tần Viễn Sơn phẫn nộ không thôi.
“Viễn Sơn huynh, bây giờ không phải là lúc suy nghĩ đến chuyện này, đi đi!”
Viu…
Đúng lúc này, một âm thanh phá không bỗng nhiên vang lên.
Trong lúc âm thanh phá không đó vang lên, ở bên cạnh đại sư Đỗ Triết có một người bị nổ tung lồng ngực, máu tươi ồ ạt chảy ra.
“Cha…”
“Tư Viễn…”
Đại sư Đỗ Triết nhìn con trai ngã trong lòng mình thì bỗng chốc đau lòng không thôi, đau đớn gào lên.
“Đi?”
Một âm thanh lạnh lẽo, chậm rãi vang lên: “Hôm nay, các ngươi không ai đi nổi đâu!”
Soạt soạt soạt, mấy bóng người lần lượt xông vào Hầu phủ.
Lúc này, hộ vệ của Hầu phủ đã không chống đỡ nổi.
Tần Viễn Sơn nhìn xung quanh, tâm trạng nặng nề.
Từ khi Tần Ninh tới Đế Đô thì Tần gia ở thành Lăng Vân nhanh chóng nổi lên.
Trở thành thành chủ thành Lăng Vân, sau đó được phong hầu, mấy thành trì xung quanh đều chịu sự cai quản của Hầu phủ.
Không chỉ như vậy, trong thành Lăng Vân bắt đầu xuất hiện một vài người không biết thân phận.
Sau đó, ông ấy và đại ca mới biết, những người này tới bảo vệ Tần gia họ.
Là người của hoàng gia Đế Đô, Diệp gia, còn có cả người của Thánh Đan các.
Nhưng bây giờ, những võ giả cảnh giới Linh Hải, Linh Đài, thậm chí cả cảnh giới Linh luân đều chết trận.
Người đến lần này rõ ràng là đã chuẩn bị vẹn toàn, dốc lực hủy diệt Tần gia họ.
Rốt cuộc là ai!
“Hóa ra thằng nhóc Tần Ninh chính là lớn lên ở nơi rách nát này, đúng là nhà quê thật!”, một tiếng cười chế giễu vang lên.
“Là các ngươi!”
Đại sư Đỗ Triết giật mình.
“Chiến Thương, Sam Vũ của Thiên Tử đảng, học viện Thiên Thần!”
Đại sư Đỗ Triết trầm giọng nói: “Chiến Thương, Sam Vũ, các ngươi nên biết, quan hệ của Tần gia và công tử nhà ta. Nếu các ngươi kiên quyết làm vậy thì công tử nhà ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
“Thánh Tâm Duệ sao?”
Chiến Thương giễu cợt nói: “Thánh Tâm Duệ và Tần gia quan hệ có tốt đến đâu cũng chỉ vì Tần Ninh”.
“Chỉ là tới giờ Tần Ninh đã tới đế quốc Vân Lam, theo tính cách của đế quốc Vân Lam thì không giết hắn mới lạ”.
“Hơn nữa, Lăng Thiên quay về rồi, gã và Tần Ninh chắc chắn sẽ đấu một trận, cho nên kể cả Tần Ninh không chết mà quay về cũng sẽ phải chết!”
Lúc này, Sam Vũ cũng cười khẩy nói: “Cho nên, Tần Ninh sớm muộn cũng chết, Tần gia, sớm muộn cũng sẽ bị tiêu diệt”.
“Nếu Tần Ninh may mắn không chết, từ đế quốc Vân Lam trở lại, nghe thấy gia tộc mình bị tiêu diệt, bạn bè đều bị diệt sạch thì ngươi nói xem, hắn sẽ kinh ngạc tới mức nào?”
Hai kẻ này đưa mắt nhìn nhau, ha hả cười lớn.
Tần Ninh trở thành kẻ thù của Thiên Tử Đảng, vốn dĩ là chui đầu vào chỗ chết.
Lúc này, nếu không phải là Thiên Tử đưa Lăng Thiên rời khỏi đế quốc Bắc Minh thì nào có chỗ để Tần Ninh nghênh ngang chứ?
Bây giờ, Lăng Thiên quay lại chắc chắn sẽ tự tay giết chết Tần Ninh.
Mà Thiên Tử chắc chắn sẽ ra tay, đến lúc đó, ai dám không phục?
“Muốn diệt Tần gia ta, mơ đi!”
Một tiếng hừ lạnh vang lên, Tần Thương Sinh xuất hiện, nhìn mặt đất toàn máu.
“Đại ca…”
“Nhị đệ, đệ không sao chứ?”
Tần Thương Sinh nhìn khắp nơi xơ xác tiêu điều, trong lòng đau đớn không thôi.
Từ khi Tần Ninh rời đi, hắn đã giao lại hết cho ông ấy những bí pháp để mở cửa hang sâu.
Con cháu đời sau của Tần gia, đến giờ phần lớn đều tu luyện trong hang sâu ở dãy núi Lăng Vân.
Lúc nhận được tin tức, ông ấy đã nhanh chóng trở về.
Nhưng không ngờ, trước mắt lại xuất hiện cảnh tượng thê thảm như thế này.
“Đại ca, mau đi đi, huynh tới đây làm gì!”, Tần Viễn Sơn gầm lên.
“Muốn chết thì cùng chết, sao ta có thể bỏ đệ ở đây!”
“Ngu ngốc!”
Nghe vậy, Chiến Thương và Sam Vũ nhìn nhau cười giễu.
“Đến lúc này còn kể lể huynh đệ tình thâm, thật là ngu ngốc, giết hai ông thì chúng ta cũng hoàn thành nhiệm cụ, có thể quay về phục mệnh Lăng Thiên!”
Chiến Thương hừ một tiếng, sải bước ra, tung một chưởng.
Bụp bụp…
Lúc này, Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn hoàn toàn không có sức phản kháng.
Bây giờ hai người đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 3, tầng 4, ở trong thành Lăng Vân chính là cao thủ đỉnh cấp, cường giả mạnh nhất.
Nhưng khi đối mặt với Chiến Thương cảnh giới Linh Đài tầng 8 thì khoảng cách vẫn còn quá lớn.
“Hôm nay, ta giết các ông xem Tần Ninh quay lại có phát điên lên không!”
Chiến Thương vung tay lên, một luồng chưởng ấn được ngưng tụ, giết hai người phía trước.
“Ngươi dám động vào họ thì ta diệt cửu tộc nhà ngươi!”
Đúng vào lúc này, một tiếng thét vang lên.
Trong khoảnh khắc, roi dài xuất hiện, chiếc roi dài cuốn lấy cánh tay của Chiến Thương.
Phụt một tiếng, máu tươi bắn tung tóe, cánh tay của Chiến Thương phun máu thành vũng.
“A…”
Tiếng thét gào thảm thiết vang lên, Chiến Thương lúc này hoàn toàn choáng váng.
Ba người hiện ra trong Hầu phủ.
Người đi đầu chính là Tần Ninh mang vẻ mặt lạnh như băng.
“Ninh nhi!”
“Ninh nhi!”
Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn chợt sững sờ.
“Viên Viên, chặt đứt tứ chi của gã này, đừng giết vội!”
Tần Ninh lạnh nhạt nói.
“Vâng!”
Diệp Viên Viên đến giờ đã đạt tới cảnh giới Linh Luân tầng 5, thực lực mãnh liệt tăng lên, Vân Sương Nhi cũng đạt tới cảnh giới Linh Đài tầng 1.
Hai người xông thẳng ra chém giết, tất cả những kẻ trong viện thì tu vi cao nhất cũng chỉ là Chiến Thương, Sam Vũ cảnh giới Linh Đài tầng 8, là linh đồ của học viện Thiên Thần mà thôi.
Không kẻ nào có thể ngăn cản Diệp Viên Viên!
Tần Ninh sải bước, đi tới trước mặt Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn.
“Cha!”
Tần Ninh quỳ một gối xuống, cung kính nói: “Nhi tử tới muộn!”
“Nhanh đứng lên!”
Sắc mặt của Tần Thương Sinh trắng bệch, vội vàng nói: “Quay về là tốt rồi, quay về là tốt rồi!”
Hai mắt ngấn lệ, Tần Thương Sinh nghẹn ngào nói: “Ta nghe chúng nói, con giết người của đế quốc Vân Lam, đã bị chúng bắt đi, cha cho rằng…”
“Cha yên tâm”.
Tần Ninh an ủi nói: “Nơi này còn chưa xuất hiện người giết được con đâu!”
“Nhóc thối, nếu con xảy ra chuyện gì thì ta làm gì còn mặt mũi nào đi gặp mẹ con?”
Tần Ninh vung tay lên, hai quả Vân Trung Lam Yên xuất hiện nói: “Cha, nhị thúc, ăn quả này đi!”
“Nó giúp khôi phục vết thương của hai ngươi, hơn nữa còn đem lại cho hai người nâng cấp cực lớn”.
“Quả Vân Trung Lam Yên!”, đại sư Đỗ Triết đứng một bên nét mặt kinh ngạc.
Chương 235: Hắn quay lại rồi?
Quả Vân Trung Lam Yên phát triển và chín trong 5000 năm có xuất xứ từ đế quốc Vân Lam.
Tần Ninh bình an vô sự tới đế quốc Vân Lam, hơn nữa còn lấy được quả Vân Trung Lam Yên, đúng thật là không thể tin được.
“Đỗ Triết đúng không? Lần này ông đã lập được công lớn, ta sẽ tiến cử ông cho Thánh Tâm Duệ, để ông vào Thánh Đan các ở Đế Đô”.
“Đa tạ ý tốt của Tần công tử!”
Đỗ Triết xua tay nói: “Lão già cổ hủ này đã quen sống ở thành Lăng Vân rồi, ở đây vẫn tốt hơn!”
Rời khỏi thành Lăng Vân?
Đỗ Triết không mong chút nào.
Thành Lăng Vân là địa bàn của ai? Của Tần Thương Sinh!
Còn Tần Thương Sinh là ai? Là cha của Tần Ninh!
Nếu ông ta tới Đế Đô, nhiều lắm thì được Thánh công tử trọng dụng nhưng ở Đế Đô cũng không thiếu phàm đan sư.
Ở lại thành Lăng Vân, ông ta làm việc cùng Tần Thương Sinh, Tần Viễn Sơn, nếu sau này Tần Ninh có được chuyện gì tốt, chắc chắn sẽ không thể quên cha của mình.
Đến khi đó, chắc chắn ông ta cũng sẽ được thơm lây.
Tần Ninh hơi ngạc nhiên, nhưng hắn hiểu được, cũng không nói nhiều.
Đỗ Triết chắp tay: “Tần công tử, xin hãy giúp lão phu giết những người đó, con của ta đã chết thảm trong tay chúng...”
“Yên tâm, không ai có thể trốn thoát được đâu!”
Ánh mắt của Tần Ninh lóe lên tia lạnh lùng, nói: “Sau này ông ở lại thành Lăng Vân, qua lại giữa Đế đô và thành Lăng Vân đi!”
“Đa tạ Tần công tử!”
Đến lúc này Tần Ninh mới gật đầu, dời ánh mắt ra chỗ khác.
Ầm ầm...
Hai tiếng nổ vang lên, hai bóng người rơi xuống dưới chân Tần Ninh, máu chảy ròng ròng, đã không còn sức phản kháng nào.
Đây chính là Chiến Thương và Sam Vũ.
Tần Ninh bước ra, cúi người nói: “Các ngươi nói Lăng Thiên đã quay trở lại rồi đúng không?”
“Tần Ninh, tốt nhất là ngươi nên thả chúng ta ra...”
Chiến Thương nhịn đau, khẽ quát: “Lăng Thiên quay trở lại rồi, đã đạt tới cảnh giới Linh Luân, chắc chắn ngươi sẽ chết!”
“Hắn quay trở lại rồi đúng không?”
Ánh mắt rất bình tĩnh, nói: “Cũng đúng, hắn quay trở lại nên các ngươi mới dám to gan đến vậy!”
“Biết thì tốt, biết rồi thì bây giờ thả ta ra ngay lập tức, nếu không thì không một ai trong số các ngươi có thể chạy thoát đâu!”
Ánh mắt của Chiến Thương lạnh lùng, trầm giọng quát.
“Hình như đến bây giờ ngươi vẫn chưa hiểu rõ tình huống lắm nhỉ?”
Tần Ninh nói lại một lần nữa: “Cho dù hắn có trở lại thì trong mắt ta, tên đó cũng chỉ là có thêm một người chết thôi”.
“Dù là Lăng Thiên hay là Thiên Tử, nếu gây rắc rối cho ta thì ta cũng sẽ giết chết thôi”.
Ánh mắt của Tần Ninh lạnh lùng, nhìn đám Chiến Thương ở trước mắt rồi nói tiếp: “Nhưng các ngươi, đừng khiêu khích người nhà của ta!”
Xoạt...
Đúng lúc đó, một bóng người lóe lên, xuất hiện tại hầu phủ.
“Công tử, người trong thành đã giải quyết xong!”
Ông Què chắp tay.
“Ừm.”
Cái gì? Giải quyết xong?
Chiến Thương và Sam Vũ đều ngây người.
Sao có thể thế được?
Lần này Thiên Tử Đảng bọn họ điều động hơn 200 người, ai cũng có cảnh giới Linh Hải, hơn nữa còn có mười mấy vị cao thủ cảnh giới Linh Đài và vài tay lão luyện cảnh giới Linh Luân.
Đều đã giải quyết xong hết rồi ư?
Không thể nào!
“Lăng Thiên và Thiên Tử mà các ngươi dựa vào cũng không thể chống đỡ cho các ngươi được nữa rồi.”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Ít nhất trong mắt ta, dù có chống đỡ được cả bầu trời, chỉ cần ta đá một cái thì cũng sẽ ngã thôi”.
Rắc rắc...
Tần Ninh duỗi hai tay ra, tiếng răng rắc liền vang lên, hai bóng người cùng đổ nhào trên mặt đất, đến cả khí tức cuối cùng cũng không còn sót lại chút nào.
Tần Ninh vỗ tay, đứng lên.
“Phụ thân, nhị thúc!”
Tần Ninh nói: “Trong khoảng thời gian này, hai người hãy dẫn toàn bộ người trong hầu phủ đến trong Uyên Cốc đi”.
“Với địa hình bên trong Uyên Cốc thì dù có là cảnh giới Linh Phách, không ai có thể tấn công. Hơn nữa, sau này, nếu có cơ hội, hãy xây dựng lại một tòa thành trì dựa vào dãy núi Lăng Vân, bao trùm Uyên Cốc, coi nó như là đại bản doanh của Tần gia chúng ta”.
“Được.”
Tần Thương Sinh gật đầu, nói: “Ninh nhi, bây giờ con sẽ làm gì?”
“Nếu Lăng Thiên đã quay lại thì chắc chắn sẽ không tha cho con, sau lưng hắn còn có Thiên Tử chống lưng, con...”
“Phụ thân cứ yên tâm!”
Tần Ninh nói tiếp: “Đại ca, nhị ca đều đang ở học viện Thiên Thần, bây giờ con cần nhanh chóng trở về đó”.
Nghe đến đó, Tần Thương Sinh cũng hiểu, mình là cảnh giới Linh Hải tầng bốn, ở trong thành Lăng Vân này thì cũng có thể coi là không ai có thể so sánh được.
Nhưng ở cả Đế Đô Bắc Minh thì lại không đáng để nhắc tới.
Chuyện này đúng là ông ấy không thể giúp được.
Đưa mắt nhìn đám người Tần Ninh rời đi, Tần Thương Sinh lập tức hạ lệnh: “Bảo vệ tất cả các đệ tử và gia tộc trong thành Lăng Vân, đưa tất cả mọi người tới Uyên Cốc!”
Ông ấy biết các cạm bẫy trong Uyên Cốc rất nhiều, vô cùng nguy hiểm.
Dù có là Đế Đô thì cũng không an toàn bằng Uyên Cốc Nội.
Ông ấy không thể giúp được Tần Ninh nên việc duy nhất có thể làm chính là bảo vệ bản thân, bảo vệ Tần gia.
Dọc đường đi, Tần Ninh không nói gì.
Nhưng Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi có thể nhìn ra, hiện giờ tâm trạng của Tần Ninh không tốt chút nào.
Lăng Thiên phái người đến tiêu diệt Tần gia, chắc chắn việc này đã chọc giận Tần Ninh.
E rằng lần trở lại này, trong học viện Thiên Thần sẽ khó mà yên ổn được.
Tiểu Thanh dốc sức phi nước đại, trong vòng hai ngày, Đế Đô Bắc Minh cũng xuất hiện trước mặt bốn người.
Họ đi thẳng vào trong thành, Tần Ninh phi thẳng về hướng học viện Thiên Thần.
Dọc đường đi, Tần Ninh xông lên rất nhanh và mạnh.
“Đứng lại!”
Thế nhưng, khi đám Tần Ninh vừa vào trong thành, một bóng người đột nhiên xuất hiện trên đường, gã đấm ra một quyền, khí lực rất mạnh mẽ, đập vào trước Tiểu Thanh.
Một tiếng ụm bò tức giận vang lên, Tiểu Thanh bị chặn lại, cực kỳ khó chịu.
“Ai?”
Tần Ninh vén rèm xe lên, nhìn phía trước.
Ông Què cũng lắc đầu.
Kẻ xuất hiện trước xe ngựa là một người đàn ông chừng 30 tuổi, mặc quần áo trông rất nho nhã, sau khi đấm ra một quyền, người này đứng trước xe, lạnh lùng không nói gì.
“Cút đi!”
Nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh không nhịn được quát.
“Hỗn xược!”
Trong chớp mắt, hơn chục bóng người xuất hiện xung quanh, vây lấy xe ngựa.
Nếu nhìn kỹ thì mười mấy người này đều là cao thủ cảnh giới Linh Luân.
“Tần Ninh, ngươi đã giết hoàng tử Xích Như Hỏa của đế quốc Xích Nguyệt, ngươi nghĩ chuyện này sẽ kết thúc như vậy sao?”
Người đàn ông quát: “Ta là Xích Phần Thiên - Tướng quân của đế quốc Xích Nguyệt, hôm nay đến là...”
“Lão Què, cứ giết họ đi, sau đó đi thẳng về phía học viện Thiên Thần!”
Tần Ninh hạ rèm xe xuống, lười phí lời.
Xích Phần Thiên liền sững sờ, trong ánh mắt hiện lên tia tức giận.
Gã phụng mệnh ở đây để đợi Tần Ninh, cũng như giết chết hắn để báo thù.
Đế quốc Xích Nguyệt cũng sẽ đàn áp đế quốc Bắc Minh về mặt quân sự, khiến cho đế quốc Bắc Minh phải trả giá đắt.
Nhưng không ngờ, gã chờ đợi khổ sở như vậy, còn chưa nói xong thì tên khốn này đã mặc xác gã.
“Một tên phu xe mà cũng có tư cách giết ta sao?”
Xích Phần Thiên vô cùng tức giận, bước lên phía trước, trong nháy mắt đã xông lên chém giết.
“Cút!”
Ông Què búng tay một cái, trong chốc lát, một luồng khí tức dâng trào, ngập tràn.
Vẻ mặt của Xích Phần Thiên lạnh lùng.
“Ngươi là Địa Võ...”
Ầm...
Xích Phần Thiên còn chưa nói xong một câu, cơ thể đã nổ tung.
Trong chớp mắt, những võ giả xung quanh ngây người.
Một cường giả cảnh giới Linh Phách, cứ như vậy... mà tiêu đời.
Nếu Dương Nguyên đã tự tìm đường chết vậy thì hắn cũng không cần thủ hạ lưu tình.
“Ngươi thả ra!”
Vân Thành Vũ lại hét lên: “Tiểu huynh đệ, ta không cần biết ngươi là ai. Hôm nay nếu ngươi không thả ra mà giết Dương Nguyên điện hạ thì chắc chắn ngươi sẽ chết. Không chỉ như vậy, ta có thể đảm bảo sẽ tìm người nhà, bạn bè của ngươi ở cùng trời cuối đất, giết sạch cửu tộc của ngươi!”
“Giết sạch cửu tộc?”
Tần Ninh chế giễu nói: “Tiểu quỷ, nếu không phải tổ tiên nhà ngươi còn một tia họa linh còn sống thì ta sớm đã diệt sạch hai nhà Vân Lam rồi, cút!”
Cút!
Chỉ là một thiếu niên cảnh giới Linh Đài mà dám bảo hắn ta cút!
Nếu không phải Dương Nguyên điện hạ đang ở trong tay gã đó thì Vân Thành Vũ hắn ta đã sớm giết chết người này.
“Ta lại cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, thả Dương Nguyên điện hạ ra, ta sẽ tha cho người nhà ngươi không chết, nếu không…”
Bụp…
Vân Thành Vũ vẫn chưa nói hết thì một tiếng bụp bỗng chốc vang lên.
Cái đầu của Dương Nguyên nổ tung như một quả dưa hấu.
Máu tươi văng vào đám người Văn sư đứng xung quanh đột nhiên khiến chúng hoàn toàn choáng váng.
Giết rồi!
Thật sự giết thẳng tay!
Lúc này Vân Thành Vũ chỉ cảm thấy tim hắn ta như muốn bay ra ngoài.
Xong đời rồi, đường đường là thất hoàng tử thượng quốc Linh Ương, em trai ruột của đương kim thái tử thượng quốc Linh Ương mà lại chết ở đế quốc Vân Lam.
Có lẽ, thượng quốc Linh Ương sắp phát điên rồi!
“Khốn nạn, giết hắn, giết hắn cho ta!”
“Dừng tay!”
Lúc này, một tiếng thét chợt vang lên.
Một bóng người lao tới.
Nhìn thấy người đó, sắc mặt Vân Thành Vũ mừng rỡ, vội vàng hét lên: “Tam ca!”
Bốp!
Một cái tát vang lên thanh thúy, người vừa xuất hiện kia vung thẳng tay tát lên mặt Vân Thành Vũ.
“Khốn nạn!”
Một tiếng quát mắng vang lên khiến Vân Thành Vũ hoàn toàn choáng váng.
“Thái tử điện hạ…”
Vân Thành Vũ nhìn Tam ca trước mặt, hoặc nói chính xác hơn là thái tử Vân Hiên.
Lúc này, hắn ta cảm thấy trước mắt như một người lạ, không hỏi rõ trắng đen đã vung ngay một cái tát lên mặt hắn ta.
Đây thật sự là Tam ca của mình sao?
“Im mồm!”
Vân Hiên lúc này trông vô cùng hung dữ, gằn giọng quát.
Sau đó, hắn ta nhìn Tần Ninh, chắp tay nói: “Khiến Tần công tử không vui rồi ạ. Cửu đệ của ta không biết nội tình nên mong Tần công tử tha tội”.
Ánh mắt Tần Ninh lạnh lẽo, nhìn Vân Hiên, hừ một tiếng, bàn tay siết chặt.
Bụp bụp bụp…
Trong chớp mắt, mấy người Văn sư, cao thủ cảnh giới Linh Luân đã nổ tung, hóa thành vũng máu.
“Người là do ta giết không liên quan gì đến đế quốc Vân Lam. Nếu thượng quốc Linh Ương truy hỏi thì bảo chúng tới học viện Thiên Thần, đế quốc Bắc Minh tìm ta!”
Tần Ninh vung tay, bước ra khỏi linh trận. Trong khoảnh khắc, cả linh trận bỗng nhiên biến mất, chỉ còn lại vũng máu lênh láng trên mặt đất.
Thất hoàng tử và mấy cao thủ cảnh giới Linh Luân mà lần này thượng quốc Linh Ương phái tới đã chết sạch.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mí mắt Vân Hiên giật giật.
Gã này thật sự… không tính đến hậu quả!
Nhưng chuyện này thì tính thế nào đây!
Đưa mắt nhìn theo bóng lưng rời đi của Tần Ninh, Vân Hiên không khỏi cau mày.
“Tam ca, cứ để thằng nhãi đó chạy như thế à?”, Vân Thành Vũ khó mà bình tĩnh được, hét lên.
“Đệ im miệng”, Vân Thành Vũ lại một lần quở mắng: “Nếu không phải ta tới sớm một bước thì thằng nhãi đệ đã có kết cục như Dương Nguyên rồi”.
Cái gì?
Vân Thành Vũ hoang mang.
“Đừng nói nhiều, thu dọn thi thể của đám người Dương Nguyên đi, đặt vào trong quan tài gỗ, đưa tới thượng quốc Linh Ương. Còn nói thế nào thì bây giờ ta đi xin ý kiến phụ hoàng!”
Vân Hiên dứt lời rồi vội vàng rời đi.
Không thể chậm trễ, người chết chính là Dương Nguyên, thất hoàng tử của thượng quốc Linh Ương, mà còn là em trai ruột của thái tử thượng quốc Linh Ương, Dương Khởi Nguyên.
Nghe nói Dương Khởi Nguyên vô cùng yêu thương người em trai ruột này.
Nếu biết Dương Nguyên chết rồi thì không bốc hỏa lên mới lạ.
Nhưng kẻ giết người lại là Tần Ninh, Tần Ninh đấy!
Đây chính là nhân vật khiến phụ hoàng và chú hai, đến cả lão tổ nhà hắn ta cũng vô cùng kiêng nể.
Tuy hắn ta không biết rốt cuộc Tần Ninh có lai lịch gì, nhưng bây giờ, quả thật là khiến người ta khó bề tưởng tượng.
Thành Lam Vân, lúc này Tần Ninh đang trở về quán rượu mang theo một thân đầy sát khí.
Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi thấy vậy đều giật mình.
“Công tử, sao thế ạ?”
“Không có gì…”
Tần Ninh xua tay, nói: “Chỉ là vừa gặp mấy thứ nhức mắt nên thuận tay giết rồi”.
Tần Ninh nhìn hai người, nói: “Ta thấy đến giờ, trong cơ thể của hai cô, dược hiệu của quả Vân Trung Lam Yên đã hoàn toàn được khuếch tán, tiếp theo chỉ cần không ngừng thu nạp”.
“Cứ như vậy thì thực lực cảnh giới của các cô chắc chắn sẽ nâng cấp với biên độ lớn, vừa hay, chúng ta sẽ khởi hành trở về!”
“Vâng!”
Ông què nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị.
Bốn người lên xe bò rời khỏi thành Lam Vân.
Lần này Tần Ninh tới, mục đích chủ yếu chính là hoàn thành nguyện vọng dưới đáy lòng của ông què.
Thuận tiện giải quyết những lo lắng của Vân Sương Nhi và lấy quả Vân Trung Lam Yên.
Bây giờ đã xong việc rồi, đã tới lúc hắn nên rời đi.
Xe bò từ từ rời khỏi thành Lam Vân, lần này Vân Sương Nhi đã hoàn toàn bĩnh tình.
Sau khi nói rõ với cha mẹ, sau này đi theo bên cạnh Tần Ninh thì tương lai vô cùng sáng láng.
Hỗn độn thể, tu hành Hỗn Độn Ngọc Thân quyết, quả là một ngày đi ngàn dặm.
Mà sức mạnh mà Tần Ninh thể hiện ra, khiến người ta khó bề tưởng tượng.
Đi theo Tần Ninh, có lẽ là quyết định lớn nhất cả đời này của cô ấy và có lẽ cũng là tốt nhất!
Bất kể thế nào thì lần này đã hoàn toàn giải quyết nỗi lo về sau của cô ấy.
Mà lúc này, Thiên Động Tiên cũng vô cùng thoải mái trong lòng.
Giải quyết được kẻ địch lâu năm, khiến tâm trạng của ông ta rất vui vẻ.
Còn về phần Diệp Viên Viên, vốn nàng đã sớm đi theo Tần Ninh, và cũng hiểu rõ, thủ đoạn của Tần Ninh đáng sợ đến mức nào.
Có lẽ, trong lòng Tần Ninh gần như không có cái gì gọi là nỗi sợ.
Mỗi lần, Tần Ninh luôn có thể làm ra những việc khiến người khác không thể tin nổi.
Tra tra…
Xe bò vừa rời khỏi thành Lam Vân thì một đám người nhanh chóng phi tới.
Hai người dẫn đầu chính là hoàng đế của đế quốc Vân Lam, Vân Khánh Tiêu và viện trưởng học viện Vân Lam, Vân Khánh Ngữ.
“Tần công tử!”
Hai người dừng lại trước xe bò, chắp tay nói: “Tần công tử, lần này rời đi, đế quốc Vân Lam ta phái người cùng đi để đảm bảo an toàn cho Tần công tử!”
“Nhị đệ, đệ đi cùng Tần công tử trở về đế quốc Bắc Minh nhé!”
Lời này vừa nói ra, Vân Sương Nhi chợt giật mình.
Chú hai Vân Khánh Ngữ chính là cao thủ cảnh giới Địa Võ, chính là viện trưởng của học viện Vân Lam mà phụ hoàng lại phái ông ta đi cùng!
“Không cần đâu!”
Tần Ninh xua tay nói: “Ý tốt thì ta xin nhận, nhưng có ông què ở đây rồi thì không có nguy hiểm gì cả”.
Lời này vừa dứt thì Tần Ninh trong xe cũng chợt ngừng lại một lát, rồi vung tay, đàn Phù Diêu và sáo Linh Diên hiện lên trong tay.
“Ta đã giết Dương Nguyên rồi. Ta nghĩ người của thượng quốc Linh Ương sẽ tới tìm ta, nhưng người lại chết ở đế quốc Vân Lam nên ta cũng không muốn gây phiền phức cho các người!”
Tần Ninh từ từ nói: “Đàn Phù Diêu và sáo Linh Diên này tạm thời giao cho đế quốc Vân Lam các ông bảo quản, nếu có hai linh khí này thì thượng quốc Linh Ương dù có phẫn nộ tới đâu thì cũng không ra tay với các ông!”
Cái gì!
Nghe lời nói này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ở bên cạnh cũng sững người.
Chương 232: Tạm thời cho ông mượn
Trước đây quả thực Tần Ninh từng nói với các cô là đã giết vài người.
Nhưng các cô không ngờ rằng, người mà Tần Ninh nói tới lại chính là Dương Nguyên!
Trên Cửu U đại lục, trừ mấy tông môn đỉnh cấp đã giữ mệnh mạch của toàn Cửu U đại lục thì chính là những cương quốc, thượng quốc, đế quốc mạnh chia nhau thống trị toàn bộ Cửu U đại lục.
Những tông môn đỉnh cấp kia, cao cao tại thượng khiến người khác nhìn mà sợ hãi.
Mà trong cương quốc thì có vô số truyền thừa và bối cảnh to lớn.
Thượng quốc, tuy rằng không thể so với cương quốc nhưng đối với đế quốc mà nói thì nó là sự tồn tại cần phải tôn sùng.
Sức mạnh quốc gia của thượng quốc vô cùng khủng khiếp.
Dương Nguyên, chính là hoàng tử của thượng quốc Linh Ương và là em trai ruột của Dương Khởi Nguyên, đương kim thái tử thượng quốc Linh Ương.
Mà Dương Khởi Nguyên chính là nhân vật mà thượng quốc Linh Ương ban hôn cho Vân Sương Nhi.
Tần Ninh chẳng nói chẳng rằng giết luôn Dương Nguyên vậy thì khác gì đắc tội với Dương Khởi Nguyên.
Mà hậu quả của việc đắc tội với Dương Khởi Nguyên, không cần nói ai cũng biết.
Đó là trở thành kẻ thù của cả thượng quốc Linh Ương!
Nhưng trong mắt Tần Ninh, hình như lại… chẳng có việc gì.
“Tần công tử khách sáo rồi!”
Vân Khánh Tiêu vội vàng chắp tay nói: “Chỉ là một Dương Nguyên mà thôi, giết thì giết rồi. Nếu thượng quốc Linh Ương muốn dùng binh với đế quốc Vân Lam ta thì cũng phải suy nghĩ thật kỹ!”
“Bảo ông cầm thì ông cầm đi, cũng không phải tặng ông, chỉ là tạm thời cho ông mượn!”
Tần Ninh lại nói: “Mà nếu vì chuyện này khiến đế quốc Vân Lam các ông rơi vào tình cảnh nguy hiểm thì Sương Nhi cũng không an lòng”.
Nghe câu nói này của Tần Ninh, Vân Khánh Tiêu toát mồ hôi hột. Ông ta bước lên phía trước, nhận lấy đàn Phù Diêu và sáo Linh Diên.
“Đàn sáo này mà hòa tấu thì có uy lực mạnh nhất, kể cả là cảnh giới Địa Võ tầng 5, phối hợp ngăn chặn thì cũng khó mà chặn được, đủ để khiến thượng quốc Linh Ương ném chuột sợ vỡ bình”.
“Thuận tiện nói cho bọn chúng biết, người là do ta giết, oan có đầu nợ có chủ”.
Tần Ninh vung tay, Tiểu Thanh từ từ kéo chiếc xe ngựa đi.
Bốn bóng người dần dần biến mất trên con đường dài.
Lúc này, Vân Khánh Tiêu thở dài một hơi.
Cuối cùng thì đấng quyền lực này cũng đi rồi.
Nếu không, ông ta cũng không biết Tần Ninh mà tiếp tục ở lại đế quốc Vân Lam thì rốt cuộc sẽ xảy ra đại họa gì.
“Lập tức hồi cung!”
Lúc này, Vân Khánh Tiêu không nói nhiều nữa mà lệnh mọi người lập tức hồi cung.
Sau khi trở lại hoàng cung, ba người Vân Khánh Tiêu, Vân Khánh Ngữ và Vân Hiên đi vào một cung điện ngầm mới dừng lại.
Cẩn thận dè dặt đặt cây đàn Phù Diêu và sáo Linh Diên xuống, ba người Vân Khánh Tiêu lúc này chợt quỳ gối.
“Cung nghênh tổ tiên!”
Một tiếng vụt vang lên, trong chiếc đàn Phù Diêu và sáo Linh Diên từ từ hiện lên bóng hình một nam, một nữ.
“Khốn kiếp”.
Lão tổ Vân Trung Phi mắng mỏ: “Nếu không phải hai vợ chồng ta lanh trí thì đế quốc Vân Lam truyền thừa mấy vạn năm đã bị hủy diệt trong tay của các ngươi rồi!”
Bị mắng một trận như tát nước, nhưng ba người Vân Khánh Tiêu cũng chỉ đành thành thật mà nghe.
“Vân tổ, rốt cuộc Tần Ninh đó có lai lịch gì?”, Vân Khánh Tiêu đã muốn hỏi từ lâu, nhưng đàn Phù Diêu vẫn luôn ở bên cạnh Tần Ninh nên ông ta không có cơ hội hỏi.
“Ngươi không cần quan tâm đến chuyện này!”
Vân Trung Phi xua tay nói: “Bây giờ lập tức phái người theo dõi động tĩnh của thượng quốc Linh Ương. Nếu dám gây bất lợi cho Tần công tử thì các người phải lập tức bảo vệ Tần công tử”.
“Thuận tiện, nếu thượng quốc Linh Ương không thuận theo mà bỏ qua thì dốc lực toàn quốc giao chiến, bảo vệ Tần công tử, cũng không tiếc trả giá, biết không?”
Ba người Vân Khánh Tiêu nghe thấy vậy cũng hoàn toàn chấn động.
Dốc lực toàn quốc, liều mạng giao đấu với một thượng quốc?
Chỉ vì Tần Ninh?
Rốt cuộc Tần Ninh này là người thế nào mà đáng để lão tổ để ý như vậy.
“Sương Nhi có thể đi theo bên cạnh Tần công tử thì là may mắn ngàn đời mới tu được của đế quốc Vân Lam ta, hiểu chưa?”, Lam Thanh Thanh cũng thành thật nói: “Tìm cơ hội nói cho Sương Nhi biết, nếu có cơ hội thị tẩm, trở thành người phụ nữ của Tần công tử thì hãy làm điều đó bằng mọi giá”.
“Điều này sẽ thay đổi tương lai, có lẽ đế quốc Vân Lam sẽ trở nên lớn mạnh như đế quốc Bắc Minh năm đó, rõ chưa?”
Cái gì!
Vân Khánh Tiêu, Vân Khánh Ngữ và Vân Hiên thật sự choáng váng.
Bảo Sương Nhi, đường đường là một công chúa của 1 trong 10 đại đế quốc chủ động hiến thân?
Nhưng điều khiến 3 người choáng váng không phải điều này mà là chỉ cần ôm chắc được cây đại thụ như Tần Ninh thì đế quốc Vân Lam trong tương lai có thể trở nên mạnh mẽ như đế quốc Bắc Minh năm đó!
“Vãn bối đã hiểu rồi ạ!”, Vân Khánh Tiêu chắp tay nói.
Hai vị lão tổ chính là người sáng lập ra đế quốc Vân Lam.
Lời nói của hai người nhất định sẽ không thể sai được.
Vân Khánh Tiêu hiểu rằng, họ chỉ cần tuân theo lời nói của hai vị lão tổ là được.
“Các ngươi lui ra trước đi!”
Ba người chậm rãi lui ra, Vân Trung Phi và Lam Thanh Thanh lúc này mới đưa mắt nhìn nhau bất lực cười khổ.
“Không ngờ vị này lại xuất hiện lần nữa với tư thái như vậy!”, Vân Trung Phi ảo não nói.
“Sự biến mất năm đó rất kỳ quái, tôn giả Thanh Vân không nhắc đến một chữ, những nhân vật máu mặt trên toàn Cửu U đại lục cũng gần như không ai biết”.
“Không ngờ, là đổi một thân phận khác quay lại lần nữa”.
Lam Thanh Thanh cũng không khỏi than thở nói: “Nhưng chuyện này hai người chúng ta biết cũng không thể nói với bất kỳ ai, nếu không…”
“Đương nhiên là ta biết, ngài ấy muốn phá hủy ý niệm họa linh còn sót lại của chúng ta thì dễ như trở bàn tay”.
Sau đó, trong đại điện chìm vào im lặng hồi lâu.
“Lần này, con cháu Lam gia chịu ấm ức rồi!”, Vân Trung Phi lại nói.
“Cái gì mà ấm ức?”, Lam Thanh Thanh lắc đầu nói: “Đắc tội với người không nên đắc tội thì chết vài hậu nhân, ta vẫn chấp nhận được, còn hơn là bị diệt môn?”
“Nhưng, Thiên Động Tiên kia chắc là hậu nhân của viện trưởng học viện Thiên Thần, Thiên Thanh Thạch năm đó nhỉ?”
“Thiên Thanh Thạch chính là đồ tôn của ngài ấy, xem ra, ngài ấy vẫn nhớ chuyện cũ, nếu không sẽ không đường xa vạn dặm tới đây chỉ để báo thù rửa hận cho Thiên Động Tiên”.
Nghe vậy, Vân Trung Phi cũng gật đầu.
Hai người họ từng chỉ vì diễn tấu một khúc, được vị kia chỉ điểm mà một bước bay lên trời.
Trong mắt vị kia, đồ tôn của mình chiếm một vị trí to lớn.
“Đáng tiếc, chúng ta không may mắn như thế, Thiên Thanh Thạch thật sự may mắn, gặp được một sư tôn tốt chưa nói, còn có một sư tổ càng lợi hại hơn!”
Hai người lúc này chìm vào im lặng.
Cửu U đại đế, năm đó là kẻ mạnh nhất trên toàn Cửu U đại lục, không ai có thể so sánh.
Cho dù là biến mất mấy vạn năm thì vẫn là sự tồn tại truyền kỳ.
Năm đó, mọi người chỉ biết, đế quốc Bắc Minh trở thành sự tồn tại có thể so sánh với những tông môn đỉnh cấp trên Cửu U đại lục.
Học viện Thiên Thần đã dung nạp vô số thiên tài trên toàn Cửu U đại lục.
Mọi người cũng chỉ biết, hoàng đế Minh Uyên và viện trưởng Thanh Thạch có tôn giả Thanh Vân chống lưng.
Nhưng lại không biết, ngọn núi lớn mà hai người họ dựa vào chính là vị đại đế kia.
Thời gian trôi qua, hoàng thất Bắc Minh và học viện Thiên Thần đã sa sút tới giờ, đứng dưới đáy trong các đế quốc.
Nhưng, cho đến bây giờ vẫn không ai dám hủy diệt đế quốc Bắc Minh và học viện Thiên Thần, chỉ vì, cho dù qua bao nhiêu năm rồi, danh tiếng của vị kia vẫn chấn động tất cả mọi người như thế.
Mà bây giờ ngài ấy quay lại rồi thì sẽ đến mức nào!
Chương 233: Thành Lăng Vân biến động
Cùng lúc này, ở phía bên kia, Tần Ninh đưa hai mỹ nữ Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ngồi xe bò, đi thẳng một đường trở về đế quốc Bắc Minh.
“Ông què, bây giờ đã toại nguyện rồi thì sau này chuyên tâm làm phu xe cho công tử ta, rõ chưa?”
“Công tử yên tâm!”
Thiên Động Tiên vui vẻ, cười ha ha: “Ngày sau, lão hủ cứ an tĩnh làm một lão nô phu xe, hầu hạ công tử!”
“Cút!”
Tần Ninh cười mắng: “Ta có Viên Viên và Sương Nhi hầu hạ rồi, sao lại cần ông nữa?”
Trong xe, Tần Ninh ngồi ở giữa, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ngồi hai bên.
Một người mặc váy dài màu xanh ngọc, một người mặc váy ngắn màu hồng đáng yêu, phối hợp với nhan sắc tuyệt đẹp của hai người, cộng thêm thân hình hoàn mỹ như nụ hoa chớm nở, không thể không nói là cảnh đẹp ý vui.
Tần Ninh cười nhạt nói: “Hai người các cô phải nhanh chóng trưởng thành hơn”.
“Công tử yên tâm”, Diệp Viên Viên từ từ nói: “Lần này trở về, có lẽ ta sẽ đạt tới cảnh giới Linh Luân tầng 5!”
“Đến lúc đó, nhất định có thể bảo vệ công tử”.
Vân Sương Nhi cũng lên tiếng: “Có lẽ Sương Nhi cũng sẽ đột phá cảnh giới Linh Hải tầng 7 đạt tới cảnh giới Linh Đài tầng 1, cũng có thể chia sẻ nỗi lo với công tử”.
Lúc này, Tần Ninh khẽ lắc đầu.
“Không không không, ta không có ý này. Ta nói, các cô mau lớn lên, như hoa sen mới nở, nhan sắc tuyệt trần. Như thế thì công tử ta mới dễ ra tay”.
Tần Ninh vừa nói ra lời này thì hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đỏ bừng cả mặt.
Hai người vẫn luôn quên mất, mình là tì nữ của Tần Ninh.
Nếu đã là tì nữ thì lúc cần thiết cũng phải thị tẩm.
“Ha ha…”
Nhìn khuôn mặt của hai cô gái non mơn mởn, Tần Ninh cười lớn.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi biết, Tần Ninh lại trêu bọn họ rồi.
Rõ ràng hai người họ còn lớn hơn Tần Ninh 1, 2 tuổi nhưng Tần Ninh như lão già thành tinh, luôn khiến các cô phải xấu hổ.
“Được rồi, nói chuyện chính!”
Lúc này Tần Ninh nhìn hai người: “Cửu Chuyển Linh Lung thể và Hỗn độn thể là thuộc về thể chất hiếm gặp”.
“Hai người các cô đến giờ đều đang tu hành linh quyết mà ta cho. Hai môn linh quyết này đã trải qua khảo nghiệm của kỷ nguyên trước, không hề có tì vết”.
“Các cô chỉ cần làm theo như vậy, đi từng bước là được, còn việc nâng cấp cảnh giới sẽ rất nhanh, nhanh không thể tin được!”
“Thời gian này, các cô chuyên tâm tu luyện, có gì không hiểu thì hỏi ta là được”.
“Vâng!”
“Vâng!”
Hai cô gái ngoan ngoãn gật đầu.
“Công tử, Sương Nhi có chuyện không hiểu!”, Vân Sương Nhi lúc này lên tiếng: “Công tử trên thông thiên văn dưới tường địa lý, có thể nói là không gì là không biết, nhưng tại sao… không nâng cấp cảnh giới của mình nhanh hơn?”
“Con đường võ đạo vốn cần sự ổn định, hai người các cô chính là hoàng thể, thể chất đặc biệt. Còn ta chỉ là phàm thể, nâng cấp cảnh giới tu hành quá nhanh thì sẽ dẫn tới tu vi không ổn định”.
“Các cô thì không tồn tại vấn đề này, vì thân thể của các cô vốn dĩ là vật cưng của trời đất, cảnh giới nâng cấp nhanh chóng cũng là điều có thể hiểu được”.
Vân Sương Nhi tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc…”
“Đáng tiếc cái gì?”
Tần Ninh cười nói: “Tuy là phàm thể nhưng ta lại cho rằng là thể chất tốt nhất”.
Lời nói này khiến Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên không hiểu, Tần Ninh cũng không nói nhiều.
“Lúc đầu, công tử chính là võ giả Tinh Mệnh, khởi động Tinh Môn, dựa vào lực Tinh Thần tưới thân thể, phối hợp với tu luyện linh khí, lực Tinh Thần tẩy rửa, kết hợp với Tinh Thần Linh quyết, chắc chắn không thể yếu hơn chúng ta”.
Diệp Viên Viên chậm rãi nói.
Trời đất mênh mông, dù sao những điều họ biết cũng có hạn.
Linh thể, thánh thể, vương thể, hoàng thể, đế thể cùng với thần thể trong truyền thuyết, còn có thể chất đặc biệt như hỗn độn thể của Vân Sương Nhi, tuy nói sức mạnh không gì sánh được, vừa sinh ra đã là con cưng của đất trời.
Nhưng võ giả Tinh Mệnh, khởi động Tinh Môn, ngưng tụ lực Tinh Thần, tu luyện Tinh Thần linh quyết lại càng là con trai của trời cao.
Thật sự muốn nói thì giữa ba người, ai mạnh ai yếu thì cũng không dễ nói.
Đáng tiếc, Tinh Môn của Tần Ninh lại bị cướp mất trước cảnh giới Linh Hải, nếu không Tần Ninh bây giờ chắc chắn sẽ càng khủng khiếp hơn.
Trước cảnh giới Linh Hải là lúc võ giả khởi động Tinh Môn, Tinh Môn lúc này, không ổn định, cũng dễ xuất hiện tình trạng bị cướp đoạt.
Một khi đã đạt tới cảnh giới Linh Hải, Tinh Môn sẽ gần như không thể bị cướp.
“Không có gì đáng tiếc cả!”
Tần Ninh không để ý nói: “Cho dù là phàm thể, ta cũng có thể bảo đảm, ở kiếp này, trong trời đất này ta chính là đế tôn chói sáng nhất!”
Một lời nói rất bình thường, được Tần Ninh nói ra một cách rất bình tĩnh nhưng lúc này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều cảm thấy, thật sự là có thể như vậy.
Trên đường trở về, 4 người không vội vàng cho lắm, Tiểu Thanh cũng lười biếng hẳn, nên phải mất 1 tháng mới tới biên giới đế quốc Bắc Minh.
“Từ đây đi về phía Bắc, đi 4 ngày đường thì sẽ tới thành Lăng Vân!”
“Nếu trực tiếp quay về đế đô thì mất 10 ngày, còn nếu đi vòng qua thành Lăng Vân thì cần 13 ngày mới tới đế đô”.
Ông què cung kính nói.
“Lâu rồi không về nhà, trở về thăm nhà chút!”
Tần Ninh vẫy vẫy tay cười nói.
“Vâng!”
Thành Lăng Vân là nơi bắt đầu tất cả của hắn.
Từ khi ký ức vẫn chưa dung hòa, cảnh giới Linh Hải, đối với hắn chỉ là giấc mơ.
Nhưng, trong một tháng trên đường trở về, hắn đã ăn quả Vân Trung Lam Yên, thực lực từ cảnh giới Linh Đài tầng 5 vững vàng nâng cấp tới cảnh giới Linh Đài tầng 7.
Với hắn mà nói, bây giờ võ giả tứ linh cảnh cũng không tính là gì.
Ở đây là điểm bắt đầu của đời này, cha của hắn, người thân của hắn đều ở đây.
Nghe tới trở về nhà, Tiểu Thanh bỗng chốc tăng lực, gia tăng tốc độ.
Không tới ba ngày sau họ đã tới thành Lăng Vân.
Nhìn khung cảnh bên ngoài cổng thành, Tần Ninh khẽ cười, đi xuống xe.
“Cha, con quay về rồi!”
Tần Ninh khẽ cười, sải bước đi vào trong thành.
“A…”
Bộp một tiếng, một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Trên mặt đất, một bóng người ầm một tiếng rơi xuống trước mặt Tần Ninh, toàn thân đầy máu, sắc mặt tái mét.
“Hả?”
Diệp Viên Viên cau mày nghi ngờ, nói: “Diệp Phong!”
“Tiểu thư!”
Nhìn thấy Diệp Viên Viên, sắc mặt của Diệp Phong chợt căng thẳng, nói: “Tiểu thư nhanh chạy đi, thành Lăng Vân bị kẻ khác tấn công, những võ giả mà Lâm gia chúng ta phái tới bảo vệ Tần gia đã bị giết hết rồi!”
Cái gì!
Lời này của nói ra khiến sắc mặt của Diệp Viên Viên trở nên trắng bệch.
Lúc này Tần Ninh cũng cau mày.
Diệp Viên Viên vội vàng giải thích: “Công tử, từ lần trước, cha ta đã phái mấy chục võ giả cảnh giới Linh Hải canh giữ trong thành Lăng Vân, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn”.
“Xem ra vẫn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra!”
Tần Ninh khẽ xoay người, nhìn Diệp Viên Viên, cười nhạt nói: “Đúng không?”
Nụ cười này lại khiến Diệp Viên Viên sững sờ.
“Đi, đi xem thế nào!”
Thân hình của Tần Ninh chợt lóe lên rồi nhanh chóng xông ra.
Ông què cũng không dám chậm chạp, vội vàng theo sau.
Tiểu Thanh cũng kêu lên bò một tiếng rồi tăng tốc.
Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên không đám để lỡ thời gian.
Hai người lao đi vun vút.
Lúc này, trong thành Lăng Vân rộng lớn, giữa ban ngày lại nồng nặc mùi máu tanh.
Trên đường lớn, có vài người ít ỏi, tất cả đều lộ ra vẻ kỳ lạ.
Chương 234: Dám động đến họ, ta diệt cửu tộc nhà ngươi
“Đến thẳng Tần phủ!”
Tần Ninh thét lớn.
Mấy người xông thẳng lên, không quan tâm màn chém giết trên đường.
Thành Lăng Vân, đến nay đã sát nhập cả mấy thành trì xung quanh, Tần Thương Sinh được phong làm thành chủ, được đế quốc Bắc Minh phong làm Hầu gia.
Lúc này, tại thành Lăng Vân, trong Hầu phủ.
“Viễn Sơn huynh, huynh đi trước đi!”
Một tiếng thét vang lên, đại sư Đỗ Triết nặng nề nói: “Nhanh đi tới dãy núi Lăng Vân, nói với Tần hầu gia, ngàn vạn lần đừng quay về, bảo ông ấy đưa người tới Đế Đô tìm công tử Thánh Tâm Duệ của nhà ta!”
Đại sư Đỗ Triết toàn thân đầy máu, nặng nề nói.
Bên cạnh là Tần Viễn Sơn với bộ quần áo màu trắng cũng đã nhuốm màu máu đỏ.
“Đại sư Đỗ Triết, muốn đi thì cùng đi”.
Tần Viễn Sơn lúc này gằn giọng nói: “Tần gia ta là gia tộc hầu gia mà đế quốc phong tước, thành chủ thành Lăng Vân, kẻ nào to gan như thế, dám giết đến cửa!”
Tần Viễn Sơn phẫn nộ không thôi.
“Viễn Sơn huynh, bây giờ không phải là lúc suy nghĩ đến chuyện này, đi đi!”
Viu…
Đúng lúc này, một âm thanh phá không bỗng nhiên vang lên.
Trong lúc âm thanh phá không đó vang lên, ở bên cạnh đại sư Đỗ Triết có một người bị nổ tung lồng ngực, máu tươi ồ ạt chảy ra.
“Cha…”
“Tư Viễn…”
Đại sư Đỗ Triết nhìn con trai ngã trong lòng mình thì bỗng chốc đau lòng không thôi, đau đớn gào lên.
“Đi?”
Một âm thanh lạnh lẽo, chậm rãi vang lên: “Hôm nay, các ngươi không ai đi nổi đâu!”
Soạt soạt soạt, mấy bóng người lần lượt xông vào Hầu phủ.
Lúc này, hộ vệ của Hầu phủ đã không chống đỡ nổi.
Tần Viễn Sơn nhìn xung quanh, tâm trạng nặng nề.
Từ khi Tần Ninh tới Đế Đô thì Tần gia ở thành Lăng Vân nhanh chóng nổi lên.
Trở thành thành chủ thành Lăng Vân, sau đó được phong hầu, mấy thành trì xung quanh đều chịu sự cai quản của Hầu phủ.
Không chỉ như vậy, trong thành Lăng Vân bắt đầu xuất hiện một vài người không biết thân phận.
Sau đó, ông ấy và đại ca mới biết, những người này tới bảo vệ Tần gia họ.
Là người của hoàng gia Đế Đô, Diệp gia, còn có cả người của Thánh Đan các.
Nhưng bây giờ, những võ giả cảnh giới Linh Hải, Linh Đài, thậm chí cả cảnh giới Linh luân đều chết trận.
Người đến lần này rõ ràng là đã chuẩn bị vẹn toàn, dốc lực hủy diệt Tần gia họ.
Rốt cuộc là ai!
“Hóa ra thằng nhóc Tần Ninh chính là lớn lên ở nơi rách nát này, đúng là nhà quê thật!”, một tiếng cười chế giễu vang lên.
“Là các ngươi!”
Đại sư Đỗ Triết giật mình.
“Chiến Thương, Sam Vũ của Thiên Tử đảng, học viện Thiên Thần!”
Đại sư Đỗ Triết trầm giọng nói: “Chiến Thương, Sam Vũ, các ngươi nên biết, quan hệ của Tần gia và công tử nhà ta. Nếu các ngươi kiên quyết làm vậy thì công tử nhà ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
“Thánh Tâm Duệ sao?”
Chiến Thương giễu cợt nói: “Thánh Tâm Duệ và Tần gia quan hệ có tốt đến đâu cũng chỉ vì Tần Ninh”.
“Chỉ là tới giờ Tần Ninh đã tới đế quốc Vân Lam, theo tính cách của đế quốc Vân Lam thì không giết hắn mới lạ”.
“Hơn nữa, Lăng Thiên quay về rồi, gã và Tần Ninh chắc chắn sẽ đấu một trận, cho nên kể cả Tần Ninh không chết mà quay về cũng sẽ phải chết!”
Lúc này, Sam Vũ cũng cười khẩy nói: “Cho nên, Tần Ninh sớm muộn cũng chết, Tần gia, sớm muộn cũng sẽ bị tiêu diệt”.
“Nếu Tần Ninh may mắn không chết, từ đế quốc Vân Lam trở lại, nghe thấy gia tộc mình bị tiêu diệt, bạn bè đều bị diệt sạch thì ngươi nói xem, hắn sẽ kinh ngạc tới mức nào?”
Hai kẻ này đưa mắt nhìn nhau, ha hả cười lớn.
Tần Ninh trở thành kẻ thù của Thiên Tử Đảng, vốn dĩ là chui đầu vào chỗ chết.
Lúc này, nếu không phải là Thiên Tử đưa Lăng Thiên rời khỏi đế quốc Bắc Minh thì nào có chỗ để Tần Ninh nghênh ngang chứ?
Bây giờ, Lăng Thiên quay lại chắc chắn sẽ tự tay giết chết Tần Ninh.
Mà Thiên Tử chắc chắn sẽ ra tay, đến lúc đó, ai dám không phục?
“Muốn diệt Tần gia ta, mơ đi!”
Một tiếng hừ lạnh vang lên, Tần Thương Sinh xuất hiện, nhìn mặt đất toàn máu.
“Đại ca…”
“Nhị đệ, đệ không sao chứ?”
Tần Thương Sinh nhìn khắp nơi xơ xác tiêu điều, trong lòng đau đớn không thôi.
Từ khi Tần Ninh rời đi, hắn đã giao lại hết cho ông ấy những bí pháp để mở cửa hang sâu.
Con cháu đời sau của Tần gia, đến giờ phần lớn đều tu luyện trong hang sâu ở dãy núi Lăng Vân.
Lúc nhận được tin tức, ông ấy đã nhanh chóng trở về.
Nhưng không ngờ, trước mắt lại xuất hiện cảnh tượng thê thảm như thế này.
“Đại ca, mau đi đi, huynh tới đây làm gì!”, Tần Viễn Sơn gầm lên.
“Muốn chết thì cùng chết, sao ta có thể bỏ đệ ở đây!”
“Ngu ngốc!”
Nghe vậy, Chiến Thương và Sam Vũ nhìn nhau cười giễu.
“Đến lúc này còn kể lể huynh đệ tình thâm, thật là ngu ngốc, giết hai ông thì chúng ta cũng hoàn thành nhiệm cụ, có thể quay về phục mệnh Lăng Thiên!”
Chiến Thương hừ một tiếng, sải bước ra, tung một chưởng.
Bụp bụp…
Lúc này, Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn hoàn toàn không có sức phản kháng.
Bây giờ hai người đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 3, tầng 4, ở trong thành Lăng Vân chính là cao thủ đỉnh cấp, cường giả mạnh nhất.
Nhưng khi đối mặt với Chiến Thương cảnh giới Linh Đài tầng 8 thì khoảng cách vẫn còn quá lớn.
“Hôm nay, ta giết các ông xem Tần Ninh quay lại có phát điên lên không!”
Chiến Thương vung tay lên, một luồng chưởng ấn được ngưng tụ, giết hai người phía trước.
“Ngươi dám động vào họ thì ta diệt cửu tộc nhà ngươi!”
Đúng vào lúc này, một tiếng thét vang lên.
Trong khoảnh khắc, roi dài xuất hiện, chiếc roi dài cuốn lấy cánh tay của Chiến Thương.
Phụt một tiếng, máu tươi bắn tung tóe, cánh tay của Chiến Thương phun máu thành vũng.
“A…”
Tiếng thét gào thảm thiết vang lên, Chiến Thương lúc này hoàn toàn choáng váng.
Ba người hiện ra trong Hầu phủ.
Người đi đầu chính là Tần Ninh mang vẻ mặt lạnh như băng.
“Ninh nhi!”
“Ninh nhi!”
Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn chợt sững sờ.
“Viên Viên, chặt đứt tứ chi của gã này, đừng giết vội!”
Tần Ninh lạnh nhạt nói.
“Vâng!”
Diệp Viên Viên đến giờ đã đạt tới cảnh giới Linh Luân tầng 5, thực lực mãnh liệt tăng lên, Vân Sương Nhi cũng đạt tới cảnh giới Linh Đài tầng 1.
Hai người xông thẳng ra chém giết, tất cả những kẻ trong viện thì tu vi cao nhất cũng chỉ là Chiến Thương, Sam Vũ cảnh giới Linh Đài tầng 8, là linh đồ của học viện Thiên Thần mà thôi.
Không kẻ nào có thể ngăn cản Diệp Viên Viên!
Tần Ninh sải bước, đi tới trước mặt Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn.
“Cha!”
Tần Ninh quỳ một gối xuống, cung kính nói: “Nhi tử tới muộn!”
“Nhanh đứng lên!”
Sắc mặt của Tần Thương Sinh trắng bệch, vội vàng nói: “Quay về là tốt rồi, quay về là tốt rồi!”
Hai mắt ngấn lệ, Tần Thương Sinh nghẹn ngào nói: “Ta nghe chúng nói, con giết người của đế quốc Vân Lam, đã bị chúng bắt đi, cha cho rằng…”
“Cha yên tâm”.
Tần Ninh an ủi nói: “Nơi này còn chưa xuất hiện người giết được con đâu!”
“Nhóc thối, nếu con xảy ra chuyện gì thì ta làm gì còn mặt mũi nào đi gặp mẹ con?”
Tần Ninh vung tay lên, hai quả Vân Trung Lam Yên xuất hiện nói: “Cha, nhị thúc, ăn quả này đi!”
“Nó giúp khôi phục vết thương của hai ngươi, hơn nữa còn đem lại cho hai người nâng cấp cực lớn”.
“Quả Vân Trung Lam Yên!”, đại sư Đỗ Triết đứng một bên nét mặt kinh ngạc.
Chương 235: Hắn quay lại rồi?
Quả Vân Trung Lam Yên phát triển và chín trong 5000 năm có xuất xứ từ đế quốc Vân Lam.
Tần Ninh bình an vô sự tới đế quốc Vân Lam, hơn nữa còn lấy được quả Vân Trung Lam Yên, đúng thật là không thể tin được.
“Đỗ Triết đúng không? Lần này ông đã lập được công lớn, ta sẽ tiến cử ông cho Thánh Tâm Duệ, để ông vào Thánh Đan các ở Đế Đô”.
“Đa tạ ý tốt của Tần công tử!”
Đỗ Triết xua tay nói: “Lão già cổ hủ này đã quen sống ở thành Lăng Vân rồi, ở đây vẫn tốt hơn!”
Rời khỏi thành Lăng Vân?
Đỗ Triết không mong chút nào.
Thành Lăng Vân là địa bàn của ai? Của Tần Thương Sinh!
Còn Tần Thương Sinh là ai? Là cha của Tần Ninh!
Nếu ông ta tới Đế Đô, nhiều lắm thì được Thánh công tử trọng dụng nhưng ở Đế Đô cũng không thiếu phàm đan sư.
Ở lại thành Lăng Vân, ông ta làm việc cùng Tần Thương Sinh, Tần Viễn Sơn, nếu sau này Tần Ninh có được chuyện gì tốt, chắc chắn sẽ không thể quên cha của mình.
Đến khi đó, chắc chắn ông ta cũng sẽ được thơm lây.
Tần Ninh hơi ngạc nhiên, nhưng hắn hiểu được, cũng không nói nhiều.
Đỗ Triết chắp tay: “Tần công tử, xin hãy giúp lão phu giết những người đó, con của ta đã chết thảm trong tay chúng...”
“Yên tâm, không ai có thể trốn thoát được đâu!”
Ánh mắt của Tần Ninh lóe lên tia lạnh lùng, nói: “Sau này ông ở lại thành Lăng Vân, qua lại giữa Đế đô và thành Lăng Vân đi!”
“Đa tạ Tần công tử!”
Đến lúc này Tần Ninh mới gật đầu, dời ánh mắt ra chỗ khác.
Ầm ầm...
Hai tiếng nổ vang lên, hai bóng người rơi xuống dưới chân Tần Ninh, máu chảy ròng ròng, đã không còn sức phản kháng nào.
Đây chính là Chiến Thương và Sam Vũ.
Tần Ninh bước ra, cúi người nói: “Các ngươi nói Lăng Thiên đã quay trở lại rồi đúng không?”
“Tần Ninh, tốt nhất là ngươi nên thả chúng ta ra...”
Chiến Thương nhịn đau, khẽ quát: “Lăng Thiên quay trở lại rồi, đã đạt tới cảnh giới Linh Luân, chắc chắn ngươi sẽ chết!”
“Hắn quay trở lại rồi đúng không?”
Ánh mắt rất bình tĩnh, nói: “Cũng đúng, hắn quay trở lại nên các ngươi mới dám to gan đến vậy!”
“Biết thì tốt, biết rồi thì bây giờ thả ta ra ngay lập tức, nếu không thì không một ai trong số các ngươi có thể chạy thoát đâu!”
Ánh mắt của Chiến Thương lạnh lùng, trầm giọng quát.
“Hình như đến bây giờ ngươi vẫn chưa hiểu rõ tình huống lắm nhỉ?”
Tần Ninh nói lại một lần nữa: “Cho dù hắn có trở lại thì trong mắt ta, tên đó cũng chỉ là có thêm một người chết thôi”.
“Dù là Lăng Thiên hay là Thiên Tử, nếu gây rắc rối cho ta thì ta cũng sẽ giết chết thôi”.
Ánh mắt của Tần Ninh lạnh lùng, nhìn đám Chiến Thương ở trước mắt rồi nói tiếp: “Nhưng các ngươi, đừng khiêu khích người nhà của ta!”
Xoạt...
Đúng lúc đó, một bóng người lóe lên, xuất hiện tại hầu phủ.
“Công tử, người trong thành đã giải quyết xong!”
Ông Què chắp tay.
“Ừm.”
Cái gì? Giải quyết xong?
Chiến Thương và Sam Vũ đều ngây người.
Sao có thể thế được?
Lần này Thiên Tử Đảng bọn họ điều động hơn 200 người, ai cũng có cảnh giới Linh Hải, hơn nữa còn có mười mấy vị cao thủ cảnh giới Linh Đài và vài tay lão luyện cảnh giới Linh Luân.
Đều đã giải quyết xong hết rồi ư?
Không thể nào!
“Lăng Thiên và Thiên Tử mà các ngươi dựa vào cũng không thể chống đỡ cho các ngươi được nữa rồi.”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Ít nhất trong mắt ta, dù có chống đỡ được cả bầu trời, chỉ cần ta đá một cái thì cũng sẽ ngã thôi”.
Rắc rắc...
Tần Ninh duỗi hai tay ra, tiếng răng rắc liền vang lên, hai bóng người cùng đổ nhào trên mặt đất, đến cả khí tức cuối cùng cũng không còn sót lại chút nào.
Tần Ninh vỗ tay, đứng lên.
“Phụ thân, nhị thúc!”
Tần Ninh nói: “Trong khoảng thời gian này, hai người hãy dẫn toàn bộ người trong hầu phủ đến trong Uyên Cốc đi”.
“Với địa hình bên trong Uyên Cốc thì dù có là cảnh giới Linh Phách, không ai có thể tấn công. Hơn nữa, sau này, nếu có cơ hội, hãy xây dựng lại một tòa thành trì dựa vào dãy núi Lăng Vân, bao trùm Uyên Cốc, coi nó như là đại bản doanh của Tần gia chúng ta”.
“Được.”
Tần Thương Sinh gật đầu, nói: “Ninh nhi, bây giờ con sẽ làm gì?”
“Nếu Lăng Thiên đã quay lại thì chắc chắn sẽ không tha cho con, sau lưng hắn còn có Thiên Tử chống lưng, con...”
“Phụ thân cứ yên tâm!”
Tần Ninh nói tiếp: “Đại ca, nhị ca đều đang ở học viện Thiên Thần, bây giờ con cần nhanh chóng trở về đó”.
Nghe đến đó, Tần Thương Sinh cũng hiểu, mình là cảnh giới Linh Hải tầng bốn, ở trong thành Lăng Vân này thì cũng có thể coi là không ai có thể so sánh được.
Nhưng ở cả Đế Đô Bắc Minh thì lại không đáng để nhắc tới.
Chuyện này đúng là ông ấy không thể giúp được.
Đưa mắt nhìn đám người Tần Ninh rời đi, Tần Thương Sinh lập tức hạ lệnh: “Bảo vệ tất cả các đệ tử và gia tộc trong thành Lăng Vân, đưa tất cả mọi người tới Uyên Cốc!”
Ông ấy biết các cạm bẫy trong Uyên Cốc rất nhiều, vô cùng nguy hiểm.
Dù có là Đế Đô thì cũng không an toàn bằng Uyên Cốc Nội.
Ông ấy không thể giúp được Tần Ninh nên việc duy nhất có thể làm chính là bảo vệ bản thân, bảo vệ Tần gia.
Dọc đường đi, Tần Ninh không nói gì.
Nhưng Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi có thể nhìn ra, hiện giờ tâm trạng của Tần Ninh không tốt chút nào.
Lăng Thiên phái người đến tiêu diệt Tần gia, chắc chắn việc này đã chọc giận Tần Ninh.
E rằng lần trở lại này, trong học viện Thiên Thần sẽ khó mà yên ổn được.
Tiểu Thanh dốc sức phi nước đại, trong vòng hai ngày, Đế Đô Bắc Minh cũng xuất hiện trước mặt bốn người.
Họ đi thẳng vào trong thành, Tần Ninh phi thẳng về hướng học viện Thiên Thần.
Dọc đường đi, Tần Ninh xông lên rất nhanh và mạnh.
“Đứng lại!”
Thế nhưng, khi đám Tần Ninh vừa vào trong thành, một bóng người đột nhiên xuất hiện trên đường, gã đấm ra một quyền, khí lực rất mạnh mẽ, đập vào trước Tiểu Thanh.
Một tiếng ụm bò tức giận vang lên, Tiểu Thanh bị chặn lại, cực kỳ khó chịu.
“Ai?”
Tần Ninh vén rèm xe lên, nhìn phía trước.
Ông Què cũng lắc đầu.
Kẻ xuất hiện trước xe ngựa là một người đàn ông chừng 30 tuổi, mặc quần áo trông rất nho nhã, sau khi đấm ra một quyền, người này đứng trước xe, lạnh lùng không nói gì.
“Cút đi!”
Nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh không nhịn được quát.
“Hỗn xược!”
Trong chớp mắt, hơn chục bóng người xuất hiện xung quanh, vây lấy xe ngựa.
Nếu nhìn kỹ thì mười mấy người này đều là cao thủ cảnh giới Linh Luân.
“Tần Ninh, ngươi đã giết hoàng tử Xích Như Hỏa của đế quốc Xích Nguyệt, ngươi nghĩ chuyện này sẽ kết thúc như vậy sao?”
Người đàn ông quát: “Ta là Xích Phần Thiên - Tướng quân của đế quốc Xích Nguyệt, hôm nay đến là...”
“Lão Què, cứ giết họ đi, sau đó đi thẳng về phía học viện Thiên Thần!”
Tần Ninh hạ rèm xe xuống, lười phí lời.
Xích Phần Thiên liền sững sờ, trong ánh mắt hiện lên tia tức giận.
Gã phụng mệnh ở đây để đợi Tần Ninh, cũng như giết chết hắn để báo thù.
Đế quốc Xích Nguyệt cũng sẽ đàn áp đế quốc Bắc Minh về mặt quân sự, khiến cho đế quốc Bắc Minh phải trả giá đắt.
Nhưng không ngờ, gã chờ đợi khổ sở như vậy, còn chưa nói xong thì tên khốn này đã mặc xác gã.
“Một tên phu xe mà cũng có tư cách giết ta sao?”
Xích Phần Thiên vô cùng tức giận, bước lên phía trước, trong nháy mắt đã xông lên chém giết.
“Cút!”
Ông Què búng tay một cái, trong chốc lát, một luồng khí tức dâng trào, ngập tràn.
Vẻ mặt của Xích Phần Thiên lạnh lùng.
“Ngươi là Địa Võ...”
Ầm...
Xích Phần Thiên còn chưa nói xong một câu, cơ thể đã nổ tung.
Trong chớp mắt, những võ giả xung quanh ngây người.
Một cường giả cảnh giới Linh Phách, cứ như vậy... mà tiêu đời.