-
Chương 221-225
Chương 221: Một kẻ đạo đức giả sao?
Mọi người đều biết hiện tại tâm tình của Lục Trầm không tốt, thậm chí còn rất tệ.
Nói chuyện với hắn ta như thế chẳng khác nào tự tìm đến cái chết!
Lục Trầm tuy rằng bị đánh bại, nhưng dù sao hắn ta cũng là cao thủ cảnh giới Linh Đài tầng 9, là đệ tử nòng cốt nổi tiếng!
Thiếu niên trước mặt hắn ta từ đâu chui ra vậy?
Rõ ràng Lục Trầm bây giờ đang rất tức giận, cho dù có lý cũng không nên tranh luận với loại người này!
"Không muốn cút hả? Vậy thì nằm lăn sang một bên!"
Lục Trầm hừ một tiếng, bước thẳng ra phía trước, tung một quyền đánh về phía Tần Ninh.
Diệp Viên Viên vừa định xuất thủ, thì đúng lúc Tần Ninh cũng bước ra, tung quyền nghênh chiến.
Bang…
Một tiếng rên truyền ra, trong phút chốc, hai người vừa va chạm đã tách nhau ra.
Lục Trầm tái mặt, lùi về phía sau, lảo đảo ngã xuống đất.
Mà Tần Ninh thì lúc này vẫn vững vàng, thu quyền đứng yên.
"Lần sau nếu như muốn bảo người khác cút, thì nên xem lại bản thân có đủ năng lực hay chưa".
Tần Ninh bước đi, sắc mặt không đổi.
"Đứng lại!"
Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng quát.
"Ngươi không phải đệ tử của học viện Vân Lam!"
Đỗ Nguyên lúc này nhìn về phía Tần Ninh, khinh miệt nói.
"Không phải!"
"Hừ, đã không phải là đệ tử của học viện Vân Lam mà dám xúc phạm đệ tử trong học viện Vân Lam, sao ta có thể để ngươi đi dễ dàng như vậy được?"
Đỗ Nguyên trầm giọng nói: "Nếu như ngươi là đàn ông thì cứ đánh một trận với ta đây, bắt nạt một kẻ bại trận thì có bản lĩnh gì?"
Đỗ Nguyên nói xong, trong lòng thầm cười nhạo.
Tần Ninh không phải là đệ tử của học viện Vân Lam, cho nên chuyện gì cũng có thể đổ lên đầu của hắn.
Bắt nạt kẻ bại trận, lời này nói ra cũng là cố ý muốn làm nổi bật lên tư thế chiến thắng của bản thân!
Như vậy, những đệ tử xung quanh nhất định phải đứng về phía hắn ta.
Nghe vậy, Tần Ninh vốn định đi thẳng thì lại đột nhiên ngừng bước.
Muốn giở trò đạo đức giả sao?
Tần Ninh khẽ cười nói: "Được thôi!"
Dám ở trước mặt hắn giở trò đạo đức giả, chỉ có thể trách Đỗ Nguyên này đã chọc nhầm người rồi!
Ngay sau đó, phía trên lôi đài, có hai bóng người đã đứng đối diện nhau.
“Đỗ Nguyên cố lên, hãy dạy cho kẻ ngoại đạo này một bài học!”, Lục Trầm lúc này hét lên.
"Ngu xuẩn!"
Tần Ninh liền mắng một câu.
"Ngươi dám mắng ta ngu xuẩn!"
“Không mắng ngươi thì mắng ai?”, Tần Ninh hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi là đối thủ của hắn ta, hắn ta đã đánh bại ngươi. Khi thấy ngươi bị ta đánh bại, hắn ta còn thách thức ta. Như vậy có nghĩa là hắn ta không chỉ đánh bại ngươi, mà còn muốn làm cho ngươi bẽ mặt, ngươi không hiểu điều này mà lại còn đi cổ vũ cho hắn ta?"
"Lý do hắn ta muốn thách thức ta là vì danh tiếng của chính hắn ta, đồng thời cũng tiện tay làm nhục ngươi nhiều hơn, ngươi vẫn không hiểu sao?"
Lời này vừa nói ra, Lục Trầm liền ngây người.
Trên thực tế, Tần Ninh nói đúng.
Hắn ta thua Đỗ Nguyên, Tần Ninh đấm hắn ta, hắn ta lại thua Tần Ninh.
Lúc này, Đỗ Nguyên lập tức nhảy ra, kêu to là bị sỉ nhục, muốn dạy dỗ Tần Ninh, bảo vệ danh tiếng của học viện Vân Lam, không phải chỉ là để thị uy thôi hay sao?
"Đừng nói nhảm nữa, bọn ta đều là đệ tử của học viện Vân Lam, còn ngươi thì không, nói, ngươi trà trộn vào học viện Vân Lam có mục đích gì?"
"Tới đập chết ngươi!"
Tần Ninh cũng lười nhiều lời.
"Chán sống hả!"
Đỗ Nguyên là cao thủ cảnh giới Linh Đài tầng 9, nào có đơn giản.
Tiến lên một bước, hắn vung trường kiếm ra.
"Kiếm thuật của ngươi quá vụng về!"
Tần Ninh không thèm phí lời nữa, liền tung ra một quyền nghênh chiến.
Từ khi bắt đầu cuộc sống này, hắn đã tu luyện qua vô số linh quyết luyện thể.
Mới đầu là phàm quyết Cương Phong Linh Thể quyết, về sau hắn lại chọn lựa nhất phẩm linh quyết - Bách Luyện Cương Thể quyết, cho đến đến bây giờ hắn lại đang luyện Âm Dương Ly Hợp Kim Thể!
Suy cho cùng, đây chính là nền móng cho Tứ Linh cảnh giới của võ đạo.
Nền móng thân thể rất quan trọng, bất luận là cảnh giới Linh Hải, Linh Đài, Linh Luân hay Linh Phách, cuối cùng đều là để đạt được mục đích rèn luyện thân thể của võ giả.
Thân thể phải mạnh mẽ mới có thể bước vào các cảnh giới phía sau, nếu không thì cũng chỉ có thể mãi mãi dừng bước ở Tứ Linh cảnh giới mà thôi.
Sau khi bị toái kim Lưu Ly đánh vào thân thể, thì Âm Dương Ly Hợp Kim Thể của hắn hiện tại có thể nói là đã đạt tới tầng 1.
Tuy rằng chỉ mới đạt tới tầng 1, chỉ là một chút thành tựu nhỏ, nhưng đây chính là Âm Dương Ly Hợp Kim Thể.
Cuối cùng hắn đã hoàn thành thành tựu này sau hơn một vạn năm suy luận.
"Cút!"
Lúc này, Đỗ Nguyên hoàn toàn phẫn nộ, kiếm khí trong nháy mắt phóng ra ngoài, ba đạo kiếm khí đâm thẳng về phía Tần Ninh.
Thấy vậy, Tần Ninh chỉ nhếch miệng giễu cợt.
"Ngươi cút mới đúng".
Soạt một tiếng, bóng dáng của Tần Ninh đã lao về phía trước, nhanh đến không tưởng.
Nhanh hơn cả kiếm khí.
Bóng dáng của hắn lướt qua ba đạo kiếm khí kia, đâm thẳng về phía Đỗ Nguyên.
Rắc...
Trong nháy mắt, ngón tay của Tần Ninh điểm một cái, Đỗ Nguyên ngay lập tức phun máu, sắc mặt tái nhợt, bị chấn lui về phía sau.
Đỗ Nguyên, thua rồi!
Bại trận chỉ trong một chiêu!
"Người này chỉ có cảnh giới Linh Đài tầng 5!"
Trong đám đông, có một thanh âm cảm thán vang lên, sau đó tất cả mọi người đều náo động.
Cảnh giới Linh Đài tầng 5 đánh bại Đỗ Nguyên cảnh giới Linh Đài tầng 9 chỉ trong một chiêu!
Trước đây Lục Trầm là đệ tử nòng cốt đứng đầu, thực lực chỉ xếp sau các đệ tử cảnh giới Linh Luân tại học viện Vân Lam, sau đó Đỗ Nguyên đã đánh bại hắn ta, và Tần Ninh đã đánh bại Đỗ Nguyên.
Như vậy chẳng phải thiếu niên mười sáu tuổi này... đã vượt qua tất cả các đệ tử cảnh giới Linh Đài trong học viện Vân Lam hay sao?
"Bớt đạo đức giả lại, chăm chỉ trau dồi kiếm thuật của mình nhiều lên!"
Tần Ninh nhàn nhạt nói, xoay người bước ra khỏi lôi đài.
Diệp Viên Viên và ông què lập tức đi theo.
Cả hai không hề bất ngờ trước kết quả này.
Nhưng Lý Lan Đình lúc này đã nghệch mặt ra.
Lợi hại quá!
Cảnh giới Linh Đài tầng 5 đánh bại cảnh giới Linh Đài tầng 9, chuyện này nhanh chóng được lan truyền bên trong học viện Vân Lam.
Hơn nữa, không phải đánh bại người thường, mà là đánh bại Đỗ Nguyên cùng với Lục Trầm!
Chuyện này tuyệt đối sẽ gây náo động suốt một thời gian.
Phải một lúc lâu sau, Lý Lan Đình mới kịp phản ứng, vội vàng đi theo.
Xung quanh lôi đài, mọi người vẫn đang bàn tán xôn xao. Thiếu niên áo đen đó là ai? Dường như họ chưa từng nhìn thấy hắn bao giờ!
Chút chuyện nhỏ này không là gì đối với Tần Ninh.
Bốn người chậm rãi tiến đến Phụng Đường của học viện Vân Lam!
Phụng Đường là một địa điểm đặc biệt của học viện Vân Lam.
"Trước mặt chúng ta chính là Phụng Đường bên trong Long Phụng các của học viện Vân Lam. Tương truyền rằng hai vị sáng lập đế quốc Vân Lam đã đích thân thiết kế và xây dựng nó".
Lý Lan Đình dẫn đầu đi về phía trước, nhìn cảnh vật xung quanh mà ánh mắt ông què lại càng thêm kinh ngạc.
Nơi này rất giống với khung cảnh bên trong một cuộn tranh được truyền lại tại học viện Thiên Thần.
Bốn người đi tới một tòa đình nghỉ mát, Tần Ninh chợt dừng chân ngồi xuống, giữa hai tay xuất hiện một cây đàn cổ.
Tiếng đàn chậm rãi vang lên, thanh âm nhẹ nhàng sâu lắng, lại phảng phất một chút sục sôi.
Dần dần, tiếng đàn trở nên thâm thúy, giống như dòng suối mát rượi lòng người, lại giống như cát vàng khiến cho người ta đắm chìm trong đó.
Diệp Viên Viên nghe đàn vô cùng nhập tâm, nhận ra đây cũng không phải là khúc Cửu Thiên dẫn Phụng.
Nhưng khúc nhạc này càng nghe càng khiến cho người ta có cảm giác an lòng, toàn thân đều trở nên bình tĩnh sảng khoái.
“Hay...”
Cuối khúc nhạc, có tiếng vỗ tay vang lên.
Không biết từ lúc nào, bên ngoài đình nghỉ mát, có một người mặc y phục màu trắng đang bước tới, mỉm cười vỗ tay.
“Đúng là một khúc nhạc hay!”, người kia lên tiếng tán thưởng: “Vị công tử này, không biết có thể ngồi xuống nói chuyện một chút được không?”
Chương 222: Dùng một khúc nhạc thu phục người khác
Tần Ninh im lặng gật đầu.
Người đàn ông trung niên bước vào đình nghỉ mát, ngồi xuống, nhìn Tần Ninh.
“Quả thật khó mà tưởng tượng, đàn Phù Diêu đã biến mất từ lâu lại được tấu lên trong tay của một thiếu niên trông mới 16, 17 tuổi”.
Nghe thấy câu nói này, Tần Ninh cười nhạt nói: “Một khúc Phù Diêu là phù hợp nhất với đàn Phù Diêu, âm thanh êm dịu dùng đến ba ngày để hình dung cũng không ngoa”.
“Chỉ là lâu lắm rồi chưa từng đánh đàn nên lạ lẫm ít nhiều”.
Lời này vừa nói ra, người đàn ông trung niên chợt giật mình.
“Dám hỏi công tử, không biết công tử lấy được nhạc khúc Phù Diêu ở đâu?”
“Ở đâu? In trong đầu ta!”
Tần Ninh thản nhiên cười, cũng không nói nhiều.
“Ha ha…”
Người đàn ông trung niên cười nhạt nói: “Tương truyền mấy vạn năm trước, ông tổ sáng lập ra đế quốc Vân Lam, hai vị Vân Trung Phi và Lam Thanh Thanh được người ta gọi là âm lữ, hai người dùng âm đạo nhập võ, thực lực vô cùng nổi bật”.
“Hơn nữa, họ có may mắn gặp được tôn giả Thanh Vân uy danh lừng lẫy Cửu U đại lục năm đó, được tôn giả Thanh Vân tiến cử, có được vinh dự vô cùng khi được diễn tấu một khúc trước mặt Cửu U đại đế”.
“Mà hai vị âm lữ này sau khi được Cửu U đại đế chỉ điểm, từ đó về sau con đường âm tu ngày một sáng láng”.
“Nghe nói khi đó, Cửu U đại đế truyền lại cho hai vị âm lữ 4 khúc đàn sáo lớn, vậy nên mới xuất hiện đế quốc Vân Lam ngày nay”.
“Mặc dù đã qua thời gian mấy vạn năm, 4 khúc nhạc đó vẫn được tôn sùng là 4 đại thần khúc”.
“Bên ngoài nói rằng, 4 đại thần khúc được truyền thừa đời đời ở đế quốc Vân Lam, nhưng thực ra không phải vậy”.
Người đàn ông trung niên nói từng câu, rõ ràng rất kiên nhẫn.
“Khúc Cửu Thiên dẫn Phụng, khúc Phù Diêu chỉ là 2 trong số đó!”
Người đàn ông vừa nói, vừa nhìn Tần Ninh, ánh mắt lóe sáng.
Nhưng lúc này Tần Ninh lại hờ hững, không lên tiếng.
Người đàn ông trung niên chắp tay nói: “Tại hạ Vân Khánh Ngữ, không biết công tử tên gì?”
“Tần Ninh!”
“Tần công tử, tại hạ sẵn lòng lấy bất kỳ vật báu nào để đổi lấy khúc nhạc trong tay Tần công tử, không biết công tử có truyền lại không?”
“Đổi?”
Tần Ninh thản nhiên bật cười: “Ông chưa đủ tư cách đó”.
Không đủ tư cách!
Người đàn ông trung niên kia chợt sững sờ.
Nhưng sau đó lại bật cười lớn, thiếu niên trước mắt này thú vị thật đấy.
“Khúc Cửu Thiên dẫn Phụng, khúc Phù Diêu là những khúc nhạc cao thâm. Muốn ta truyền lại cho ông thì cũng được, nhưng cũng phải xem xem, ông có thiên phú này không”.
Tần Ninh lại nói: “Nếu chỉ muốn mua lại hai khúc nhạc này trong tay ta rồi bán ra với giá cao thì ông đã nhầm rồi!”
Lời này vừa nói ra, Vân Khánh Ngữ lại sững sờ một lần nữa.
Tần Ninh này, thật sự rất thú vị.
“Không biết có thể mượn cây đàn này của Tần công tử dùng một chút không?”
Tần Ninh khẽ gật đầu, đứng lên.
Vân Khánh Ngữ cũng không nói nhiều, hai tay gảy đàn, lay động dây đàn, tiếng đàn cũng từ đó mà tao nhã vang lên.
Lúc thì chuyển thấp lúc lại lên cao như sơn hà cuồn cuộn, khiến lòng người rộng lớn, lại giống như dòng suối dịu dàng, chậm rãi mà chảy dài.
“Thế nào?”
Đánh xong một khúc, Vân Khánh Ngữ nhìn Tần Ninh rồi lại nói.
“Bình thường thôi!”
Lời vừa nói ra khiến Diệp Viên Viên và Lý Lan Đình đứng bên cạnh giật mình.
Tục ngữ nói, người có hiểu biết thì nhìn bản chất, còn kẻ tầm thường thì trông mặt bắt hình dong.
Tuy hai người không hiểu, nhưng tiếng đàn của Vân Khánh Ngữ nghe cũng mượt tai, khiến người ta cảm nhận được một hơi thở an ổn.
Tần Ninh lên tiếng: “Ông đừng cảm thấy không phục. Ta nghe ra, ông đã chìm đắm trong cầm luật đã hơn 30 năm, đáng tiếc, trình độ quả thật vẫn rất bình thường”.
“Ông đã tấu khúc Phù Diêu, nhưng khúc nhạc này chưa đầy đủ, ông có thể tấu một khúc nhạc chưa đầy đủ đạt tới hiệu quả này thì quả thật là không tầm thường”.
“Nhưng mà tiếng đàn này lại quá thủ công!”
Lời này vừa nói ra, Vân Khánh Ngữ chợt run rẩy, chắp tay nghiêm túc nói: “Xin Tần công tử cho một lời khuyên!”
Tần Ninh ngồi xuống, chậm rãi nói.
Thời gian dần trôi qua, trong đình nghỉ mát, Tần Ninh đang thao thao bất tuyệt còn Vân Khánh Ngữ một bên thì đã sớm đờ người ra.
“Cho dù là đàn hay sáo, trống… thì âm luật nhất đạo, thực ra hình thái cuối cùng đều là âm thanh của vạn vật vạn giới, tuân theo đạo tự nhiên thì mới là đại đạo!”
Tần Ninh thở dài, nói: “Chung quy vẫn là do thế nhân quá tự đại…”
Một hồi trò chuyện khiến Vân Khánh Ngữ như được dội một gáo nước lạnh tỉnh táo hẳn lên.
“Đa tạ Tần công tử!”
Lúc này, Vân Khánh Ngữ hai tay ôm quyền, vô cùng chân thật nói.
Khó có thể tưởng tượng, một thiếu niên trông chỉ mới 16, 17 tuổi mà đã thông hiểu từng ngóc ngách của đạo âm tu như vậy.
Đây quả thật là điều không thể tin nổi!
Từng câu, từng chữ của Tần Ninh đều khiến người khác vô cùng kính trọng và khâm phục.
“Ta thấy ông cũng có chút thiên phú âm tu, cũng được, ta có thể truyền cho ông khúc nhạc này!”
Nghe thấy vậy, trái tim Vân Khánh Ngữ đập dữ dội.
“Đa tạ Tần công tử!”
Lần này, Vân Khánh Ngữ lại càng thêm cung kính.
Không cần biết làm thế nào mà Tần Ninh biết được toàn bộ khúc đàn này, nhưng nếu hắn có thể truyền cho ông ta khúc Phù Diêu, vậy thì Vân gia của ông ta sẽ có thể một đời hưng thịnh!
“Ở bên này!”
Đúng lúc này, một tiếng quát chợt vang lên.
Bên ngoài đình nghỉ mát, có mười mấy người ùn ùn kéo đến.
Người đi đầu trông rất bệ vệ kiêu ngạo, bước đi xiêu vẹo như bị thương sau lưng.
Đó chính là Vương Thành Phong bị Diệp Viên Viên quật một roi đánh bay.
Mà lúc này, đi theo Vương Thành Phong còn có một chàng trai khoảng 17, 18 tuổi.
Chàng trai trông rất thanh tú, giữa đôi lông mày còn mang một tia cao ngạo, lạnh lùng.
“Vương Kiêu đại ca, chính là thằng nhãi này!”
Vương Thành Phong chỉ tay, nhìn Tần Ninh, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Ở học viện Vân Lam, có kẻ nào dám động vào gã? Đúng là tự tìm đường chết!
“Ta muốn nhìn xem, kẻ nào lại to gan như thế, dám động vào người của Vương Kiêu ta!”
Lúc này, Vương Kiêu bước lên, nhìn mấy người phía trước.
“Ngươi chính là Tần Ninh?”, Vương Kiêu hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu đã dám động vào người của ta thì bây giờ thành thực mà lăn qua đây cầu xin, nếu không…”
Tần Ninh nhìn mấy kẻ kia thì cũng không hề dao dộng.
“Vừa rồi ta đã nói với ông, khúc nhạc trầm bổng, uy lực có mạnh mẽ hay không thì không liên quan đến nốt cao thấp của khúc nhạc. Bây giờ, vừa hay cho ông xem!”
Lúc này, Tần Ninh căn bản không nhìn đến Vương Kiêu một mắt.
Hắn ngồi xuống, hai tay gảy đàn.
“Một khúc Đoạn tràng ly!”
Tiếng đàn hung ác đột nhiên vang lên ngay lập tức.
Một tiếng bụp vang lên, Vương Thành Phong đứng bên cạnh Vương Kiêu, mặt mũi tái mét, lồng ngực xuất hiện một vết máu, gã bỗng chốc hét lên thảm thiết, ngã nhoài ra đất.
Tiếng đàn êm dịu lại một lần nữa vang lên.
Đột nhiên, từng đòn tấn công thuận theo tiếng đàn vang lên mà hiện ra hơi thở chết chóc vô cùng kiêu ngạo.
Ầm…
Lúc đó, tiếng đàn trầm bổng lại bộc phát làn sóng linh khí âm luật khủng khiếp, xông thẳng ra chém giết.
Đông đông đông mấy tiếng vang lên, mười mấy người còn chưa lại gần được đình nghỉ mát đã bị tiếng đàn đánh lui.
Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt của Vân Khánh Ngữ trở nên kinh ngạc.
Linh khí và tiếng đàn của Tần Ninh kết hợp vô cùng hoàn mỹ.
Trừ những người đã chìm đắm trong âm nhạc hàng trăm hàng ngàn năm, nếu không thì không thể làm được!
Nhưng bây giờ, một thiếu niên chỉ 16 tuổi lại làm được điều đó!
Chương 223: Xoi mói
Bên ngoài đình nghỉ mát, lúc này, Vương Kiêu mặt tái mét, gắng gượng chống đỡ tiếng đàn, nhưng gần như không thể bước thêm một bước.
“Võ giả âm tu!”
Vương Kiêu tức không nói lên lời.
Không ngờ, gã này lại không nói lời nào mà ra tay luôn.
Lẽ nào hắn không biết, đắc tội Vương Kiêu ta thì có hậu quả gì sao?
Mà Tần Ninh lúc này cũng lười quan tâm tới mấy gã này.
Âm tu nhất đạo, trong kỷ nguyên trước, gần như không được gọi là con đường võ đạo.
Khi đó, võ đạo chủ yếu chính là tu hành thể phách, nhưng một vị thiên tài âm tu tuyệt thế nổi lên, mở ra đạo âm tu trong vạn giới.
Sau đó người này được tôn sùng là người sáng lập âm tu.
Tên của người khởi xướng âm tu, chấn động cực kỳ mạnh mẽ trong vạn giới, một khúc nhạc có thể hủy diệt trời đất, một khúc nhạc có thể chấn động giết chết thiên thần.
Mà tình cờ, người này tên là Vương Tâm Nhã, là ngũ nương của hắn, cũng là người vợ thứ năm của cha hắn.
Khi Tần Ninh còn bé, lúc vẫn chưa bắt đầu trải qua chín đời chín kiếp thì hắn chính là thiếu chủ của Cửu Thiên Vân Minh uy danh lừng lẫy.
Mà người cha Vô Thượng Thần đế chính là chủ của Cửu Thiên Vân Minh, 9 bà vợ đều là thiên tư chi nữ nổi tiếng khi đó.
Lúc đó, mọi người đều biết, Vô Thượng Thần Đế Mục Vân có thực lực mạnh mẽ đến mức không thể lường được.
Nhưng lại càng nhiều người nhắc đến sự phong lưu của Vô Thượng Thần Đế.
Đối với sự phong lưu của cha mình, Tần Ninh thật sự khâm phục tận đáy lòng, có thể xử lý mối quan hệ hoàn hảo giữa 9 người phụ nữ cũng quá giỏi.
Mà lúc hắn còn nhỏ thì mấy vị thân nương có thể gọi là báu vật sống.
Từ nhỏ đã tiếp xúc với đan thuật, âm luật, kiếm thuật…
Trong vạn giới, luận về trình độ âm luật thì có lẽ chỉ có vị ngũ nương kia là có thể so với hắn, còn những người khác gần như không cần để mắt.
Một khúc nhạc kết thúc, nhìn bên ngoài đình nghỉ mát, Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Còn chưa cút đi, đợi ta giết ngươi sao?”
Vương Kiêu lúc này tức không để đâu hết, nhưng sắc mặt đã trắng bệch, gần như không nói nổi một câu phản bác.
“Đi!”
Gằn giọng quát lên, Vương Kiêu đưa mười mấy tên nhếch nhác rời đi.
Lúc này, Vân Khánh Ngữ nhìn Tần Ninh, quả thật cảm thấy trước mắt ông ta không phải là một thiếu niên 16 tuổi mà là một thiên tài âm tu.
Không không không, thiên tài không đúng, có lẽ là yêu nghiệt!
Mấy khúc nhạc tấu lên đã chứng tỏ bản lĩnh của Tần Ninh quả thật đạt tới mức sâu không thấy đáy.
Vân Khánh Ngữ không khỏi thốt lên: “Theo ta biết thì ở kỷ nguyên trước, con đường ngũ đạo không tồn tại âm tu”.
“Sau đó có một người phụ nữ tuyệt thế, sáng lập ra âm tu nhất đạo, trở thành chính đạo trên con đường võ thuật”.
“Người phụ nữ đó tự sáng lập pháp môn, khiến võ giả âm tu nổi lên trong trời đất này”.
“Mà người phụ nữ này về sau được tôn vinh thành thủy tổ âm tu”.
“Tài năng của công tử có thể sánh với vị thủy tổ âm tu này đấy!”
Nghe vậy, Tần Ninh mỉm cười.
Nếu ngũ nương nghe thấy câu nói này thì không chừng sẽ đánh mình một trận.
Ông què thì lại có tia sáng lóe lên trong ánh mắt.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Ta có thể truyền cho ông khúc Phù Diêu, nhưng nếu để ta biết, ông lấy khúc Phù Diêu để đổi lại lợi ích của người khác thì ta sẽ giết ông!”
Lời này nói ra, Vân Khánh Ngữ dở khóc dở cười.
Bị một thiếu niên cảnh giới Linh Đài tầng 5 uy hiếp, cảm giác này thật sự vô cùng kỳ quái.
Trong đình nghỉ mát, Tần Ninh bắt đầu tấu nhạc, tiếng đàn lại lần nữa vang lên, hai người đứng đó không ngừng trao đổi.
Mà lúc này, ông què, Diệp Viên Viên và Lý Lan Đình cũng đứng ngoài đình chờ đợi.
“Thời trước, thủy tổ âm tu là truyền nhân gì? Còn có kỷ nguyên trước là sao?”, Diệp Viên Viên không hiểu nói.
“Ha ha, những chuyện này cũng chỉ trên sách cổ mới ghi lại, không bảo đảm chính xác!”
Thiên Động Tiên chậm rãi nói: “Tương truyền, năm đó chúng ta là một thế giới, gồm nhiều không gian chồng xếp lên nhau. Từ trên xuống dưới, tầng tầng lớp lớp, người ở tầng trên có quyền lực sinh sát tuyệt đối với người tầng dưới, thậm chí không vui có thể tiêu diệt cả một thế giới!”
“Cho đến khi Vô Thượng Thần Đế xuất hiện, sau khi thống nhất vạn giới thì quy tất cả thế giới về một mảng thế giới đại lục, chia thành 9 thiên vực!”
“Cửu U đại lục của chúng ta là một bộ phận của 9 thiên vực, nhưng 9 thiên vực có diện tích cực kỳ rộng lớn, cho dù là ta thì có lẽ cả đời cũng không đi hết!”
Lời này vừa nói ra, Diệp Viên Viên chợt sững sờ.
Thiên Động Tiên có cảnh giới Linh Phách tầng 9, thực lực cao cường, ông ta đã nói vậy thì rốt cuộc 9 thiên vực còn rộng lớn đến đâu?
“Trong 9 thiên vực, có vô số sông núi, đại lục san sát, không phải là thứ chúng ta tưởng tượng được”.
“Từ khi Vô Thượng Thần Đế mở vách ngăn vạn giới, thống nhất vạn tộc, xây dựng lên 9 thiên vực mới hoàn toàn thì được gọi là kỷ nguyên mới!”
“Mà kỷ nguyên trước chính là kỷ nguyên mà Vô Thượng Thần Đế từng liều mạng tranh đấu!”
“Lúc đó, trong vạn giới, tranh chấp liên miên, chém giết không ngừng, có thể nói là vô cùng hỗn loạn, mà nghe nói, khi đó, bên cạnh Vô Thượng Thần Đế có 9 giai nhân bầu bạn”.
“9 vị giai nhân đó, ai ai cũng là người kiêu ngạo đầy thiên phú, mạnh mẽ uy danh lừng lẫy, một người trong đó chính là thủy tổ, người đặt nền móng cho âm tu nhất đạo!”
Lời này vừa nói ra, Diệp Viên Viên và Lý Lan Đình đều mê mẩn.
Vô Thượng Thần Đế là một nhân vật mang đầy tính truyền kỳ.
Bạn đời của ông ta làm sao có thể là người bình thường được?
Chỉ là không biết, những người đó rốt cuộc mạnh mẽ đến mức nào!
Nếu có thể biết được sự thật thì đời này cũng không còn gì hối tiếc!
Thiên Động Tiên không khỏi cảm thán nói: “Trời đất rộng lớn, mênh mông vô biên, suy cho cùng con người vô cùng nhỏ bé. Có thể nói, trải qua một kỷ nguyên cần một vị tài năng vô song mới có thể làm được”.
“9 thiên vực, rộng lớn vô cùng. Đừng nói là ta, ngay cả mấy tông môn đỉnh cao trên Cửu U đại lục cũng có lẽ chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi”.
Biết càng nhiều thì sẽ càng hiểu được rằng, bản thân nhỏ bé thế nào.
Lúc này, ánh mắt của Thiên Động Tiên nhìn vào trong đình.
Tần Ninh mang thần thái bình thản, từng câu từng chữ đang tuôn ra giảng giải.
Vân Khánh Ngữ một bên thì tỏ ra ngày càng tôn kính, sùng bái.
“Rốt cuộc, ngươi là ai!”
Thiên Động Tiên ngày càng ôm sự kinh ngạc trong lòng.
Từng cử chỉ, từng động tác của Tần Ninh không tránh khỏi khiến cho ông ta liên tưởng tới một nhân vật.
Đó chính là Cửu U đại đế!
Nhưng Cửu U đại đế đã biến mất trên Cửu U đại lục mấy vạn năm rồi, lẽ nào Tần Ninh lại là hậu nhân của người đó?
Thiên Động Tiên lúc này không thể nghĩ ra được.
“Bao vây chỗ này lại cho ta!”
Mà đúng lúc ba người đang đứng bên ngoài đợi thì một tiếng quát lại chợt vang lên.
Lần này, mấy chục người lần lượt lao tới, khí thế hùng hồn, nhìn kỹ thì thấy có sự dao động của hơi thở cảnh giới Linh Đài, thậm chí còn có mấy vị cảnh giới Linh Luân.
Mấy chục người, vừa xuất hiện đã bao vây cả đình hóng mát.
Mà lúc này, người đàn ông dẫn đầu chính là người mà mấy người Diệp Viên Viên vừa gặp.
Đỗ Nguyên!
Nhưng, Đỗ Nguyên lúc này mang vẻ mặt lạnh lùng, tức giận thấy rõ.
Bên cạnh Đỗ Nguyên là một thanh niên chắp tay sau lưng, cao ngạo đứng đó.
“Ai là Tần Ninh, lăn ra đây!”
Thanh niên đó thản nhiên nói.
“Học viện Vân Lam lớn thế này, hóa ra toàn là những kẻ hẹp hòi!”
Diệp Viên Viên lập tức bước lên phía trước, chặn lại phía trước đám người.
“Vừa đuổi đi một Vương Kiêu lại xuất hiện một Đỗ Nguyên!”
Lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Viên Viên mang đầy vẻ lạnh lùng.
Vương Thành Phong kia mang người tới, nàng có thể hiểu được. Nhưng Đỗ Nguyên này chỉ là thua Tần Ninh mà đã khua chiêng gõ trống gọi đồng bọn của mình tới.
Tính cách như vậy thật quá nhỏ mọn!
Chương 224: Khách quý?
“Nói ít lời thừa thãi đi, Tần Ninh lăn ra đây cho ta!”
Thanh niên kia lạnh lùng nói: “Giương oai diễu võ ở học viện Vân Lam ta, có gan thì bây giờ xuất hiện đi để Đỗ Dự Thiên ta lĩnh giáo một chút!”
Đỗ Dự Thiên!
Lúc này, đầu óc Lý Lan Đình choáng váng.
Học viện Vân Lam, đứng trên đệ tử nòng cốt, là đệ tử tinh anh.
Mà đệ tử tinh anh chính là thực lực cảnh giới Linh Luân.
Đỗ Dự Thiên này là một đệ tử tinh anh, sức mạnh cảnh giới Linh Luân tầng 3.
Đỗ Nguyên, Đỗ Dự Thiên, lẽ nào là hai anh em?
Lý Lan Đình bị sốc nặng.
Tay Tần Ninh này vừa đắc tội với người Vương gia lại đắc tội với Đỗ Dự Thiên.
Nếu cứ tiếp tục náo loạn như thế thì sớm muộn cũng sẽ bung bét ra mà!
“Có chuyện gì?”
Lúc này một giọng nói lạnh nhạt bỗng vang lên.
Tần Ninh mặc áo choàng, đi ra khỏi đình nghỉ mát, nhìn mọi người bên ngoài.
“Ngươi chính là Tần Ninh?”, Đỗ Dự Thiên nhìn Tần Ninh, cười giễu nói: “Dám đánh người thì phải dám nhận, trốn ở đây, sợ hãi e dè thì là cái loại gì?”
“Ta thừa nhận mà!”, Tần Ninh lên tiếng nói: “Một thằng ngu không cam tâm nhận thua khiêu khích ta bị ta đánh bại rồi, một thằng ngu khác lại cho rằng mình lợi hại, muốn khiêu chiến với ta thì ta cũng tiếp!”
“Sao nào? Lẽ nào học viện Vân Lam các ngươi khiêu chiến kẻ khác thua rồi lại không có dũng khí nhận thua sao?”
“Miệng lưỡi giảo hoạt, muốn chết!”
Đỗ Dự Thiên tỏ vẻ hung tợn, sải bước đi lên, xông tới giết Tần Ninh.
“Láo xược!”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên.
Một bóng người chợt xuất hiện phía trước Đỗ Dự Thiên chặn lại, một chưởng đánh ra bốp một tiếng, âm thanh sắc bén rõ chói tai.
“Khốn nạn!”
Trong chớp mắt người đó xuất hiện thì đã tát thẳng vào mặt Đỗ Dự Thiên.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Đỗ Nguyên bỗng chốc sững sờ, lập tức gào thét nói: “Được lắm, được lắm Tần Ninh nhà ngươi, lại dám mang theo cường giả vào học viện Vân Lam, ngươi đợi người của học viện Vân Lam…”
Bốp…
Nhưng Đỗ Nguyên vẫn chưa nói xong thì một phát tát lại vang lên giòn giã.
Đỗ Dự Thiên đứng ra, vung thẳng một cái tát vào mặt Đỗ Nguyên.
“Huynh, đệ… huynh…”
“Im mồm!”
Đỗ Dự Thiên quở mắng.
“Tham kiến viện trưởng!”
Lời nói vừa dứt, Đỗ Dự Thiên chắp tay nhìn người đàn ông kia, thần thái cung kính, không dám có chút sơ xuất.
“Viện… viện trưởng…”
Đỗ Nguyên vô cùng choáng váng.
Viện trưởng học viện Vân Lam là một người cực kỳ thần bí.
Tuy hắn ta là đệ tử nòng cốt của học viện nhưng chưa từng nhìn thấy viện trưởng, cho dù là ở ngoài viện hay trong viện, và các đệ tử nòng cốt khác cũng gần như chưa từng gặp viện trưởng.
Viện trưởng học viện Vân Lam- Vân Khánh Ngữ, cực kỳ khiêm nhường, trừ khi đệ tử tinh anh tổ chức trận đấu gì đó, nếu không gần như là sẽ không xuất hiện.
Đỗ Nguyên không thể ngờ, người trước mắt này chính là viện trưởng.
Nhưng tại sao viện trưởng lại ở cùng Tần Ninh?
“Các ngươi lớn lối thật!”
Vân Khánh Ngữ nhìn Đỗ Dự Thiên và Đỗ Nguyên, lạnh giọng nói: “Công tử Tần Ninh là khách quý của ta đấy. Làm sao? Các ngươi muốn dạy dỗ hắn thế nào?”
Khách quý?
Đỗ Dự Thiên bây giờ đang thầm mắng em trai.
Sao Đỗ Nguyên lại phát sinh mâu thuẫn với Tần Ninh? Hơn nữa, tại sao Tần Ninh này lại thành khách quý của viện trưởng chứ?
“Hiểu lầm, viện trưởng đại nhân, chuyện này chỉ là hiểu lầm mà thôi!”
“Hiểu lầm?”
Vân Khánh Ngữ gằn giọng nói: “Nếu ta không có ở đây thì có phải các ngươi chuẩn bị ra tay với Tần công tử không?”
“Đỗ Nguyên, chính ngươi chủ động khiêu chiến, bị đánh bại còn phàn nàn gì? Kỹ thuật không bằng người khác còn không thừa nhận?”
“Đệ tử biết sai rồi, mong viện trưởng thứ tội!”
“Ngươi đắc tội với ta bao giờ? Ngươi tới tìm ai gây phiền phức?”
Vân Khánh Ngữ nhìn Đỗ Nguyên, gằn giọng. Lúc này Đỗ Nguyên chỉ cảm thấy trong đầu đau đớn, sắc mặt trắng bệch, ngồi bệt xuống đất.
“Tần công tử, kẻ hèn này nghe theo lời của tiểu nhân muốn đối phó với công tử, xin Tần công tử tha tội!”
“Cút!”
Lúc này, Tần Ninh cũng lười tính toán.
Nếu Vân Khánh Ngữ không có ở đây, Đỗ Dự Thiên và Đỗ Nguyên dám tới thì ta cũng không ngại giết luôn.
“Vâng vâng vâng, ta cút, ta cút…”
Đỗ Nguyên tái xanh mặt vội vàng nói.
Thế mà Tần Ninh lại quen biết với viện trưởng, điều này quả thật là lũ lụt xông vào miếu Long Vương.
Trong toàn học viện Vân Lam này, ai to nhất? Không còn nghi ngờ gì nữa, chính là viện trưởng to nhất.
Đỗ Dự Thiên lúc này cũng vội vàng kéo Đỗ Nguyên, đưa theo đám người ảo não rời đi.
“Cút? Ha ha, uy phong lớn nhỉ, Tần Ninh Tần công tử!”
Đúng lúc này, một tiếng cười chế ngạo vang lên.
Bên ngoài đình nghỉ mát kia có mấy người đang nối đuôi nhau đi tới.
Thanh niên đi đầu có vẻ ngoài cao ráo, nhìn cảnh tượng phía trước thì trong mắt mang theo một nét cười khinh bỉ.
Thanh niên đó nhìn Đỗ Dự Thiên và Đỗ Nguyên, chế giễu nói: “Đồ vô dụng, gan nhỏ như con thỏ mà còn dám tìm người gây phiền phức, cút nhanh, đừng ở đây làm mất mặt người khác!”
Thanh niên kia gằn giọng, sắc mặt Đỗ Dự Thiên tái mét, hai tay siết chặt nhưng không dám phản bác lại một câu.
Gã không thể chọc được đối phương có thân phận như thế.
“Chào Khánh Ngữ thúc thúc!”
Thanh niên đó tiến lên trước, nhìn Vân Khánh Ngữ, thân thiết chào hỏi.
Khánh Ngữ thúc thúc?
Lúc này, vẻ mặt của Lý Lan Đình chợt thay đổi.
Cả đế quốc Vân Lam có thể chào hỏi thân thiết với viện trưởng thân thiết như thế, chỉ có 3 người.
Chính là ba vị công tử của Lam gia.
Người này chính là… nhị công tử Lam gia, Lam Thiên Phi!
Lý Lan Đình khẽ run rẩy.
Đây là chuyện gì, hắn ta chỉ muốn kiếm chút phí sinh hoạt, tại sao vô hình trung lại bị cuốn vào trong trận sóng gió này.
Mà những nhân vật liên quan không phải là đệ tử tinh anh thì cũng chính là con cháu Lam gia, bây giờ lại còn có cả viện trưởng xuất hiện.
Đây là chuyện gì!
“Thiên Phi, cháu tới đây làm gì?”, Vân Khánh Ngữ nhìn Lam Thiên Phi khẽ cười.
Rõ ràng là hai người rất thân thuộc.
“Cháu tới tìm một người!”
Lam Thiên Phi nhìn thẳng vào Tần Ninh, thản nhiên nói: “Tìm hung thủ thật sự giết tam đệ của cháu”.
Lời vừa nói ra khiến sắc mặt của Vân Khánh Ngữ đình trệ.
“Lam Tiếu Kiêu thế nào rồi?”
“Chết rồi!”
Lam Thiên Phi hừ lạnh một tiếng nói: “Bị một kẻ tên là Tần Ninh, giết thẳng ngoài cổng thành”.
Cái gì!
Lam Thiên Phi vừa dứt lời thì Lý Lan Đình suýt nữa thì ngồi bệt xuống đất.
Tần Ninh, thật sự đã giết Lam Tiếu Kiêu rồi sao? Giết tam công tử Lam gia?
Mà lúc này, Vân Khánh Ngữ kinh ngạc thảng thốt.
Lam Tiếu Kiêu không phải là người bình thường, là tam công tử của trưởng tộc Lam Thiên Hùng Lam gia hiện tại.
Ánh mắt của Lam Thiên Phi lúc này khóa chặt vào Tần Ninh, hừ lạnh nói: “Ở đế quốc Vân Lam, dám giết người Lam gia ta, muốn chết cũng đừng dùng cách này chứ!”
“Ngay bây giờ, ngươi lập tức quay lại Lam gia cùng ta để cha ta xử lý, nếu không, hôm nay ngươi muốn chết cũng khó đấy!”
Lam Thiên Phi tràn đầy sát khí, khí thế uy hiếp, không nói mà cũng hiểu.
“Sống không tốt hơn sao mà phải tìm chết?”
Tần Ninh chắp tay sau lưng, nói: “Lần này ta tới, vốn để gây phiền phức cho Lam gia”.
“Vân Sương Nhi là tì nữ của ta, người Lam gia lại không biết sống chết mà khiêu khích ta. Ta giết thì giết, Lam Thiên Bá và Lam Vân Sam ta đã giết hết rồi, sao phải để ý một Lam Tiếu Kiêu?”
Lời này vừa nói ra, ngoài đình nghỉ mát, một cơn gió nhẹ thổi qua trong Phụng Đường, lúc này, tĩnh lặng như địa ngục.
Chương 225: Lam Thiên Phi tức giận
Lúc này, Lý Lan Đình cảm thấy đầu óc choáng váng.
Tần Ninh thật sự giả bộ ngu ngơ sao?
Ở đế quốc Vân Lam, hoàng thất Vân gia có Lam gia phụ trợ.
Lam gia có thể gọi là uy lực tương đương với Vân gia ở đế quốc Vân Lam.
Giết người thì cũng đã giết rồi, còn hiên ngang thừa nhận như vậy? Lẽ nào Tần Ninh không biết sự kinh khủng của Lam gia sao?
“Được, nếu ngươi đã dám thừa nhận vậy thì ngoan ngoãn chịu hình phạt mà mình đáng phải chịu!”
Lam Thiên Phi lạnh lùng, hừ lạnh: “Đế quốc Vân Lam không phải nơi người đế quốc Bắc Minh ngươi nghênh ngang!”
“Ta vẫn luôn thích nghênh ngang, nhưng kể cả ta muốn nghênh ngang thì cũng không phải một thằng nhãi như ngươi có thể ngăn cản!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Chuyện của người lớn, ta khuyên ngươi ít xen vào thôi!”
Chuyện của người lớn, ta khuyên người ít xen vào…
Tần Ninh, thật sự thành thật như vậy sao?
Nói lời như vậy sẽ chết rất khó coi đấy!
“Khốn nạn, đáng chết!”
Lam Thiên Phi hoàn toàn tức giận.
Bộ dạng của Tần Ninh nào có giống vẻ nhận lỗi sai? Mà quả thật là hoàn toàn coi thường người khác, mắt mọc trên đầu rồi.
Soạt…
Nhưng trong chớp mắt khi Lam Thiên Phi lao tới thì Diệp Viên Viên đã xông thẳng lên.
“Muốn chết!”
Lam Thiên Phi là cảnh giới Linh Luân tầng 3, trong cả đế quốc Vân Lam cũng chỉ có đại ca mới vượt qua được hắn ta một chút.
Diệp Viên Viên là thiếu nữ mong manh trông như chỉ mới 17 tuổi mà muốn chặn hắn ta sao? Mơ ngủ rồi!
Bốp…
Lúc này, hai người đối chọi với nhau, một tiếng bốp vang lên, thân thể của Lam Thiên Phi bỗng chốc bị cản lại.
“Hả? Cảnh giới Linh Luân tầng 2!”
Trong lúc giao thủ, Lam Thiên Phi đã bị giật mình.
Tuổi mới bao nhiêu mà đã tới cảnh giới Linh Luân tầng 2, sao lại thế được!
“Cảnh giới Linh Luân tầng 2, thì ngươi cũng không đủ tư cách để khoa trương trước mặt ta!”
Lam Thiên Phi hừ một tiếng, sải bước đi lên, đối diện với Diệp Viên Viên, không hề nhượng bộ.
Lúc này, Vân Khánh Ngữ đứng tại chỗ, không biết phải làm sao.
Tần Ninh vừa truyền thụ cho ông ta khúc nhạc, theo lý mà nói thì ông ta phải giúp Tần Ninh.
Nhưng ông ta đã nhìn Lam Thiên Phi lớn lên.
Cả hai bên, cho dù giúp đỡ ai thì đều không được, cho nên, rốt cuộc ông ta chỉ đành đứng tại chỗ.
“Đằng Long thủ!”
Bàn tay Lam Thiên Phi túm thành hình vuốt, lúc này một chưởng uốn lượn, ngưng tụ thành vuốt. Móng vuốt đó do linh khí ngưng tụ mà ra, hóa thành một luồng gió dữ dội lao đến giết Diệp Viên Viên.
Lúc này, sức mạnh to lớn gào thét mà tới.
Cảnh giới Linh Luân tầng 3, linh hải, linh đài, linh luân đều mang tính ổn định, chưa nói đến linh khí khuếch tán mạnh mẽ nồng đậm, mà uy lực của linh khí cũng rất bá đạo.
Bốp…
Tiếng roi quất xuống vang lên, roi Tử Văn trong tay Diệp Viên Viên vung ra không hề do dự.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Ninh tỏ ra thản nhiên, không hề lo lắng.
Hoàng thể cộng thêm tu vi cảnh giới Linh Luân tầng 2, lại có sự hướng dẫn của hắn trong thời gian này, nếu Diệp Viên Viên không bằng Lam Thiên Phi thì đó mới là điều khiến hắn kinh ngạc rơi cằm.
Hai người giao thủ với nhau ngày càng mãnh liệt.
Trong Phụng Đường, xung quanh cây cối gần như bị tàn phá, không còn cảnh tượng bình yên như lúc đầu.
“Lam quyết tâm pháp!”
Một tiếng gằn lên, Lam Thiên Phi bỗng chốc toàn thân trên dưới run rẩy, sau khi run rẩy một lúc thì xuất hiện một dao động cực lớn.
Trong chớp mắt, thực lực của hắn ta hình như tiến đến cảnh giới Linh Luân tầng 4.
“Tâm pháp giúp nâng cấp tu vi tạm thời…”
Tần Ninh bĩu môi.
“Viên Viên, đừng kéo dài thời gian nữa”.
“Vâng!”
Lúc này, Diệp Viên Viên đứng vững, trên thân thể yêu kiều có một luồng linh khí xoay chuyển.
Dần dần, nó giống như chín xúc tu linh khí, ngưng tụ quanh thân Diệp Viên Viên khẽ biến, sóng này cao hơn sóng trước, chồng chất lên nhau.
Mạnh mẽ, kỳ quái!
“Lăn ra!”
Diệp Viên Viên thấp giọng hét lên, vung thẳng roi ra, trong chớp mắt, hơi thở mạnh mẽ khuếch tán xung quanh Lam Thiên Phi bỗng nhiên biến mất.
Bốp một tiếng, roi dài của Diệp Viên Viên vung thẳng lên người Lam Thiên Phi, một vệt máu xuất hiện.
Thân thể của Lam Thiên Phi lung lay không ổn định, loạng choạng ngã nhào lên đất.
Diệp Viên Viên lật bàn tay, roi dài cuốn lấy thân thể Lam Thiên Phi, kéo về bên mình.
“Nhị công tử!”
“Nhị công tử!”
Mấy người xung quanh chợt biến sắc.
Lam Thiên Phi chính là cảnh giới Linh Luân tầng 3, thế mà nhanh chóng thất bại bởi Diệp Viên Viên.
Cô gái này, tuổi tác không lớn mà lại có thực lực mạnh mẽ như vậy!
“Bây giờ, còn muốn giết ta không?”
Tần Ninh lúc này liếc nhìn Lam Thiên Phi, thờ ơ nói.
“Hừ, Tần Ninh, ngươi đừng mơ đi ra được khỏi học viện Vân Lam!”
Lam Thiên Phi hét lên: “Cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, chỉ với việc giết tam đệ của ta, đế quốc Vân Lam sẽ truy giết ngươi tới chân trời góc biển”.
“Thật à?”
Tần Ninh nhướng mày, nói: “Đối với kẻ giết ta thì ta cũng chỉ có một tôn chỉ”.
“Viên Viên, giết!”
Mẹ kiếp!
Nghe lời nói này, Lý Lan Đình chỉ cảm thấy trời đất xoay tròn.
Đây chính là nhị công tử Lam gia, Tần Ninh giết Lam Vân Sam, giết Lam Tiếu Kiêu, bây giờ còn muốn giết Lam Thiên Phi.
Điều này tương đương với việc tuyệt hậu Lam Thiên Hùng đấy!
Gã này thật sự không sợ hàng trăm cường giả cảnh giới Linh Phách của Lam gia xông tới giết, chém hắn thành thịt băm sao?
Nhìn vẻ thản nhiên của Tần Ninh, đáy lòng Lý Lan Đình đã run rẩy không ngừng.
Nhưng nghĩ kỹ một chút.
Mẹ kiếp, thật sự rất đẹp trai!
Lam gia chính là đệ nhất đại gia tộc của đế quốc Vân Lam, chỉ đứng sau Vân gia, trước nay nói một không nói hai, thậm chí Vân gia còn có lúc cũng phải chịu sự hạn chế của Lam gia.
Nhưng Tần Ninh nói giết là giết, căn bản không quan tâm tới hậu quả.
Vô hình trung khiến người ta cảm thấy có chút mong đợi, kích động.
Rốt cuộc gã này là kẻ ngu, giết người không tính hậu quả, hay trong lòng đã sớm có chuẩn bị?
“Vâng!”
Diệp Viên Viên chắp tay đi lên.
“Khoan đã, khoan đã!”
Vân Khánh Ngữ lúc này không thể ngồi nhìn không quản nữa.
Nếu hai bên chỉ đấu một hồi, phân thắng bại thì thôi.
Bây giờ Tần Ninh lại muốn giết người thì ông ta nào có thể ngồi nhìn.
“Tần công tử, Lam Thiên Phi là cháu trai ta. Trong chuyện này, nhất định là có hiểu lầm gì đó!”
“Hiểu lầm?”
Sắc mặt Tần Ninh lạnh lẽo, giọng nói lạnh như băng: “Ta nói rồi, ai muốn giết ta, thì ta phải giết kẻ đó”.
“Lam Vân Sam kiêu ngạo tới hỏi ta muốn kéo Vân Sương Nhi đi. Ta không cho, hắn ta muốn giết ta, ta giết hắn ta luôn”.
“Lam Tiếu Kiêu huênh hoang, ngang ngược, chỉ đụng xe mà thôi, thế mà tuyên bố muốn giết ta, ta cũng phải giết gã”.
“Còn hắn ta… cũng vậy!”
Lời này vừa nói ra, Vân Khánh Ngữ vô cùng khổ tâm.
Đến giờ, cuối cùng ông ta cũng biết, Tần Ninh này chính là Tần Ninh mà cháu gái Vân Sương Nhi của mình đã nhắc tới trong thư gửi tới.
Gã này, thật sự không sợ trời, không sợ đất!
Tần Ninh xua xua tay, nói: “Giết!”
“Ta xem ai dám?”
Một tiếng quát bỗng chốc vang lên, một người xông thẳng tới Diệp Viên Viên nhanh như một tia chớp.
Mà lúc này, ông què lại càng nhanh tay, nhanh mắt hơn, trực tiếp che chắn trước mặt Diệp Viên Viên.
Bụp…
Trong không trung vang lên một âm thanh va chạm.
Hai bóng ngươi cùng lùi bước.
Ông què khẽ run rẩy, cuối cùng bình tĩnh lại, mà bóng người đột nhiên xuất hiện kia thì hai chân đạp đất vững như núi Thái Sơn.
“Cha!”, thấy người tới, sắc mặt của Lam Thiên Phi đầy vẻ mừng rỡ.
Mọi người đều biết hiện tại tâm tình của Lục Trầm không tốt, thậm chí còn rất tệ.
Nói chuyện với hắn ta như thế chẳng khác nào tự tìm đến cái chết!
Lục Trầm tuy rằng bị đánh bại, nhưng dù sao hắn ta cũng là cao thủ cảnh giới Linh Đài tầng 9, là đệ tử nòng cốt nổi tiếng!
Thiếu niên trước mặt hắn ta từ đâu chui ra vậy?
Rõ ràng Lục Trầm bây giờ đang rất tức giận, cho dù có lý cũng không nên tranh luận với loại người này!
"Không muốn cút hả? Vậy thì nằm lăn sang một bên!"
Lục Trầm hừ một tiếng, bước thẳng ra phía trước, tung một quyền đánh về phía Tần Ninh.
Diệp Viên Viên vừa định xuất thủ, thì đúng lúc Tần Ninh cũng bước ra, tung quyền nghênh chiến.
Bang…
Một tiếng rên truyền ra, trong phút chốc, hai người vừa va chạm đã tách nhau ra.
Lục Trầm tái mặt, lùi về phía sau, lảo đảo ngã xuống đất.
Mà Tần Ninh thì lúc này vẫn vững vàng, thu quyền đứng yên.
"Lần sau nếu như muốn bảo người khác cút, thì nên xem lại bản thân có đủ năng lực hay chưa".
Tần Ninh bước đi, sắc mặt không đổi.
"Đứng lại!"
Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng quát.
"Ngươi không phải đệ tử của học viện Vân Lam!"
Đỗ Nguyên lúc này nhìn về phía Tần Ninh, khinh miệt nói.
"Không phải!"
"Hừ, đã không phải là đệ tử của học viện Vân Lam mà dám xúc phạm đệ tử trong học viện Vân Lam, sao ta có thể để ngươi đi dễ dàng như vậy được?"
Đỗ Nguyên trầm giọng nói: "Nếu như ngươi là đàn ông thì cứ đánh một trận với ta đây, bắt nạt một kẻ bại trận thì có bản lĩnh gì?"
Đỗ Nguyên nói xong, trong lòng thầm cười nhạo.
Tần Ninh không phải là đệ tử của học viện Vân Lam, cho nên chuyện gì cũng có thể đổ lên đầu của hắn.
Bắt nạt kẻ bại trận, lời này nói ra cũng là cố ý muốn làm nổi bật lên tư thế chiến thắng của bản thân!
Như vậy, những đệ tử xung quanh nhất định phải đứng về phía hắn ta.
Nghe vậy, Tần Ninh vốn định đi thẳng thì lại đột nhiên ngừng bước.
Muốn giở trò đạo đức giả sao?
Tần Ninh khẽ cười nói: "Được thôi!"
Dám ở trước mặt hắn giở trò đạo đức giả, chỉ có thể trách Đỗ Nguyên này đã chọc nhầm người rồi!
Ngay sau đó, phía trên lôi đài, có hai bóng người đã đứng đối diện nhau.
“Đỗ Nguyên cố lên, hãy dạy cho kẻ ngoại đạo này một bài học!”, Lục Trầm lúc này hét lên.
"Ngu xuẩn!"
Tần Ninh liền mắng một câu.
"Ngươi dám mắng ta ngu xuẩn!"
“Không mắng ngươi thì mắng ai?”, Tần Ninh hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi là đối thủ của hắn ta, hắn ta đã đánh bại ngươi. Khi thấy ngươi bị ta đánh bại, hắn ta còn thách thức ta. Như vậy có nghĩa là hắn ta không chỉ đánh bại ngươi, mà còn muốn làm cho ngươi bẽ mặt, ngươi không hiểu điều này mà lại còn đi cổ vũ cho hắn ta?"
"Lý do hắn ta muốn thách thức ta là vì danh tiếng của chính hắn ta, đồng thời cũng tiện tay làm nhục ngươi nhiều hơn, ngươi vẫn không hiểu sao?"
Lời này vừa nói ra, Lục Trầm liền ngây người.
Trên thực tế, Tần Ninh nói đúng.
Hắn ta thua Đỗ Nguyên, Tần Ninh đấm hắn ta, hắn ta lại thua Tần Ninh.
Lúc này, Đỗ Nguyên lập tức nhảy ra, kêu to là bị sỉ nhục, muốn dạy dỗ Tần Ninh, bảo vệ danh tiếng của học viện Vân Lam, không phải chỉ là để thị uy thôi hay sao?
"Đừng nói nhảm nữa, bọn ta đều là đệ tử của học viện Vân Lam, còn ngươi thì không, nói, ngươi trà trộn vào học viện Vân Lam có mục đích gì?"
"Tới đập chết ngươi!"
Tần Ninh cũng lười nhiều lời.
"Chán sống hả!"
Đỗ Nguyên là cao thủ cảnh giới Linh Đài tầng 9, nào có đơn giản.
Tiến lên một bước, hắn vung trường kiếm ra.
"Kiếm thuật của ngươi quá vụng về!"
Tần Ninh không thèm phí lời nữa, liền tung ra một quyền nghênh chiến.
Từ khi bắt đầu cuộc sống này, hắn đã tu luyện qua vô số linh quyết luyện thể.
Mới đầu là phàm quyết Cương Phong Linh Thể quyết, về sau hắn lại chọn lựa nhất phẩm linh quyết - Bách Luyện Cương Thể quyết, cho đến đến bây giờ hắn lại đang luyện Âm Dương Ly Hợp Kim Thể!
Suy cho cùng, đây chính là nền móng cho Tứ Linh cảnh giới của võ đạo.
Nền móng thân thể rất quan trọng, bất luận là cảnh giới Linh Hải, Linh Đài, Linh Luân hay Linh Phách, cuối cùng đều là để đạt được mục đích rèn luyện thân thể của võ giả.
Thân thể phải mạnh mẽ mới có thể bước vào các cảnh giới phía sau, nếu không thì cũng chỉ có thể mãi mãi dừng bước ở Tứ Linh cảnh giới mà thôi.
Sau khi bị toái kim Lưu Ly đánh vào thân thể, thì Âm Dương Ly Hợp Kim Thể của hắn hiện tại có thể nói là đã đạt tới tầng 1.
Tuy rằng chỉ mới đạt tới tầng 1, chỉ là một chút thành tựu nhỏ, nhưng đây chính là Âm Dương Ly Hợp Kim Thể.
Cuối cùng hắn đã hoàn thành thành tựu này sau hơn một vạn năm suy luận.
"Cút!"
Lúc này, Đỗ Nguyên hoàn toàn phẫn nộ, kiếm khí trong nháy mắt phóng ra ngoài, ba đạo kiếm khí đâm thẳng về phía Tần Ninh.
Thấy vậy, Tần Ninh chỉ nhếch miệng giễu cợt.
"Ngươi cút mới đúng".
Soạt một tiếng, bóng dáng của Tần Ninh đã lao về phía trước, nhanh đến không tưởng.
Nhanh hơn cả kiếm khí.
Bóng dáng của hắn lướt qua ba đạo kiếm khí kia, đâm thẳng về phía Đỗ Nguyên.
Rắc...
Trong nháy mắt, ngón tay của Tần Ninh điểm một cái, Đỗ Nguyên ngay lập tức phun máu, sắc mặt tái nhợt, bị chấn lui về phía sau.
Đỗ Nguyên, thua rồi!
Bại trận chỉ trong một chiêu!
"Người này chỉ có cảnh giới Linh Đài tầng 5!"
Trong đám đông, có một thanh âm cảm thán vang lên, sau đó tất cả mọi người đều náo động.
Cảnh giới Linh Đài tầng 5 đánh bại Đỗ Nguyên cảnh giới Linh Đài tầng 9 chỉ trong một chiêu!
Trước đây Lục Trầm là đệ tử nòng cốt đứng đầu, thực lực chỉ xếp sau các đệ tử cảnh giới Linh Luân tại học viện Vân Lam, sau đó Đỗ Nguyên đã đánh bại hắn ta, và Tần Ninh đã đánh bại Đỗ Nguyên.
Như vậy chẳng phải thiếu niên mười sáu tuổi này... đã vượt qua tất cả các đệ tử cảnh giới Linh Đài trong học viện Vân Lam hay sao?
"Bớt đạo đức giả lại, chăm chỉ trau dồi kiếm thuật của mình nhiều lên!"
Tần Ninh nhàn nhạt nói, xoay người bước ra khỏi lôi đài.
Diệp Viên Viên và ông què lập tức đi theo.
Cả hai không hề bất ngờ trước kết quả này.
Nhưng Lý Lan Đình lúc này đã nghệch mặt ra.
Lợi hại quá!
Cảnh giới Linh Đài tầng 5 đánh bại cảnh giới Linh Đài tầng 9, chuyện này nhanh chóng được lan truyền bên trong học viện Vân Lam.
Hơn nữa, không phải đánh bại người thường, mà là đánh bại Đỗ Nguyên cùng với Lục Trầm!
Chuyện này tuyệt đối sẽ gây náo động suốt một thời gian.
Phải một lúc lâu sau, Lý Lan Đình mới kịp phản ứng, vội vàng đi theo.
Xung quanh lôi đài, mọi người vẫn đang bàn tán xôn xao. Thiếu niên áo đen đó là ai? Dường như họ chưa từng nhìn thấy hắn bao giờ!
Chút chuyện nhỏ này không là gì đối với Tần Ninh.
Bốn người chậm rãi tiến đến Phụng Đường của học viện Vân Lam!
Phụng Đường là một địa điểm đặc biệt của học viện Vân Lam.
"Trước mặt chúng ta chính là Phụng Đường bên trong Long Phụng các của học viện Vân Lam. Tương truyền rằng hai vị sáng lập đế quốc Vân Lam đã đích thân thiết kế và xây dựng nó".
Lý Lan Đình dẫn đầu đi về phía trước, nhìn cảnh vật xung quanh mà ánh mắt ông què lại càng thêm kinh ngạc.
Nơi này rất giống với khung cảnh bên trong một cuộn tranh được truyền lại tại học viện Thiên Thần.
Bốn người đi tới một tòa đình nghỉ mát, Tần Ninh chợt dừng chân ngồi xuống, giữa hai tay xuất hiện một cây đàn cổ.
Tiếng đàn chậm rãi vang lên, thanh âm nhẹ nhàng sâu lắng, lại phảng phất một chút sục sôi.
Dần dần, tiếng đàn trở nên thâm thúy, giống như dòng suối mát rượi lòng người, lại giống như cát vàng khiến cho người ta đắm chìm trong đó.
Diệp Viên Viên nghe đàn vô cùng nhập tâm, nhận ra đây cũng không phải là khúc Cửu Thiên dẫn Phụng.
Nhưng khúc nhạc này càng nghe càng khiến cho người ta có cảm giác an lòng, toàn thân đều trở nên bình tĩnh sảng khoái.
“Hay...”
Cuối khúc nhạc, có tiếng vỗ tay vang lên.
Không biết từ lúc nào, bên ngoài đình nghỉ mát, có một người mặc y phục màu trắng đang bước tới, mỉm cười vỗ tay.
“Đúng là một khúc nhạc hay!”, người kia lên tiếng tán thưởng: “Vị công tử này, không biết có thể ngồi xuống nói chuyện một chút được không?”
Chương 222: Dùng một khúc nhạc thu phục người khác
Tần Ninh im lặng gật đầu.
Người đàn ông trung niên bước vào đình nghỉ mát, ngồi xuống, nhìn Tần Ninh.
“Quả thật khó mà tưởng tượng, đàn Phù Diêu đã biến mất từ lâu lại được tấu lên trong tay của một thiếu niên trông mới 16, 17 tuổi”.
Nghe thấy câu nói này, Tần Ninh cười nhạt nói: “Một khúc Phù Diêu là phù hợp nhất với đàn Phù Diêu, âm thanh êm dịu dùng đến ba ngày để hình dung cũng không ngoa”.
“Chỉ là lâu lắm rồi chưa từng đánh đàn nên lạ lẫm ít nhiều”.
Lời này vừa nói ra, người đàn ông trung niên chợt giật mình.
“Dám hỏi công tử, không biết công tử lấy được nhạc khúc Phù Diêu ở đâu?”
“Ở đâu? In trong đầu ta!”
Tần Ninh thản nhiên cười, cũng không nói nhiều.
“Ha ha…”
Người đàn ông trung niên cười nhạt nói: “Tương truyền mấy vạn năm trước, ông tổ sáng lập ra đế quốc Vân Lam, hai vị Vân Trung Phi và Lam Thanh Thanh được người ta gọi là âm lữ, hai người dùng âm đạo nhập võ, thực lực vô cùng nổi bật”.
“Hơn nữa, họ có may mắn gặp được tôn giả Thanh Vân uy danh lừng lẫy Cửu U đại lục năm đó, được tôn giả Thanh Vân tiến cử, có được vinh dự vô cùng khi được diễn tấu một khúc trước mặt Cửu U đại đế”.
“Mà hai vị âm lữ này sau khi được Cửu U đại đế chỉ điểm, từ đó về sau con đường âm tu ngày một sáng láng”.
“Nghe nói khi đó, Cửu U đại đế truyền lại cho hai vị âm lữ 4 khúc đàn sáo lớn, vậy nên mới xuất hiện đế quốc Vân Lam ngày nay”.
“Mặc dù đã qua thời gian mấy vạn năm, 4 khúc nhạc đó vẫn được tôn sùng là 4 đại thần khúc”.
“Bên ngoài nói rằng, 4 đại thần khúc được truyền thừa đời đời ở đế quốc Vân Lam, nhưng thực ra không phải vậy”.
Người đàn ông trung niên nói từng câu, rõ ràng rất kiên nhẫn.
“Khúc Cửu Thiên dẫn Phụng, khúc Phù Diêu chỉ là 2 trong số đó!”
Người đàn ông vừa nói, vừa nhìn Tần Ninh, ánh mắt lóe sáng.
Nhưng lúc này Tần Ninh lại hờ hững, không lên tiếng.
Người đàn ông trung niên chắp tay nói: “Tại hạ Vân Khánh Ngữ, không biết công tử tên gì?”
“Tần Ninh!”
“Tần công tử, tại hạ sẵn lòng lấy bất kỳ vật báu nào để đổi lấy khúc nhạc trong tay Tần công tử, không biết công tử có truyền lại không?”
“Đổi?”
Tần Ninh thản nhiên bật cười: “Ông chưa đủ tư cách đó”.
Không đủ tư cách!
Người đàn ông trung niên kia chợt sững sờ.
Nhưng sau đó lại bật cười lớn, thiếu niên trước mắt này thú vị thật đấy.
“Khúc Cửu Thiên dẫn Phụng, khúc Phù Diêu là những khúc nhạc cao thâm. Muốn ta truyền lại cho ông thì cũng được, nhưng cũng phải xem xem, ông có thiên phú này không”.
Tần Ninh lại nói: “Nếu chỉ muốn mua lại hai khúc nhạc này trong tay ta rồi bán ra với giá cao thì ông đã nhầm rồi!”
Lời này vừa nói ra, Vân Khánh Ngữ lại sững sờ một lần nữa.
Tần Ninh này, thật sự rất thú vị.
“Không biết có thể mượn cây đàn này của Tần công tử dùng một chút không?”
Tần Ninh khẽ gật đầu, đứng lên.
Vân Khánh Ngữ cũng không nói nhiều, hai tay gảy đàn, lay động dây đàn, tiếng đàn cũng từ đó mà tao nhã vang lên.
Lúc thì chuyển thấp lúc lại lên cao như sơn hà cuồn cuộn, khiến lòng người rộng lớn, lại giống như dòng suối dịu dàng, chậm rãi mà chảy dài.
“Thế nào?”
Đánh xong một khúc, Vân Khánh Ngữ nhìn Tần Ninh rồi lại nói.
“Bình thường thôi!”
Lời vừa nói ra khiến Diệp Viên Viên và Lý Lan Đình đứng bên cạnh giật mình.
Tục ngữ nói, người có hiểu biết thì nhìn bản chất, còn kẻ tầm thường thì trông mặt bắt hình dong.
Tuy hai người không hiểu, nhưng tiếng đàn của Vân Khánh Ngữ nghe cũng mượt tai, khiến người ta cảm nhận được một hơi thở an ổn.
Tần Ninh lên tiếng: “Ông đừng cảm thấy không phục. Ta nghe ra, ông đã chìm đắm trong cầm luật đã hơn 30 năm, đáng tiếc, trình độ quả thật vẫn rất bình thường”.
“Ông đã tấu khúc Phù Diêu, nhưng khúc nhạc này chưa đầy đủ, ông có thể tấu một khúc nhạc chưa đầy đủ đạt tới hiệu quả này thì quả thật là không tầm thường”.
“Nhưng mà tiếng đàn này lại quá thủ công!”
Lời này vừa nói ra, Vân Khánh Ngữ chợt run rẩy, chắp tay nghiêm túc nói: “Xin Tần công tử cho một lời khuyên!”
Tần Ninh ngồi xuống, chậm rãi nói.
Thời gian dần trôi qua, trong đình nghỉ mát, Tần Ninh đang thao thao bất tuyệt còn Vân Khánh Ngữ một bên thì đã sớm đờ người ra.
“Cho dù là đàn hay sáo, trống… thì âm luật nhất đạo, thực ra hình thái cuối cùng đều là âm thanh của vạn vật vạn giới, tuân theo đạo tự nhiên thì mới là đại đạo!”
Tần Ninh thở dài, nói: “Chung quy vẫn là do thế nhân quá tự đại…”
Một hồi trò chuyện khiến Vân Khánh Ngữ như được dội một gáo nước lạnh tỉnh táo hẳn lên.
“Đa tạ Tần công tử!”
Lúc này, Vân Khánh Ngữ hai tay ôm quyền, vô cùng chân thật nói.
Khó có thể tưởng tượng, một thiếu niên trông chỉ mới 16, 17 tuổi mà đã thông hiểu từng ngóc ngách của đạo âm tu như vậy.
Đây quả thật là điều không thể tin nổi!
Từng câu, từng chữ của Tần Ninh đều khiến người khác vô cùng kính trọng và khâm phục.
“Ta thấy ông cũng có chút thiên phú âm tu, cũng được, ta có thể truyền cho ông khúc nhạc này!”
Nghe thấy vậy, trái tim Vân Khánh Ngữ đập dữ dội.
“Đa tạ Tần công tử!”
Lần này, Vân Khánh Ngữ lại càng thêm cung kính.
Không cần biết làm thế nào mà Tần Ninh biết được toàn bộ khúc đàn này, nhưng nếu hắn có thể truyền cho ông ta khúc Phù Diêu, vậy thì Vân gia của ông ta sẽ có thể một đời hưng thịnh!
“Ở bên này!”
Đúng lúc này, một tiếng quát chợt vang lên.
Bên ngoài đình nghỉ mát, có mười mấy người ùn ùn kéo đến.
Người đi đầu trông rất bệ vệ kiêu ngạo, bước đi xiêu vẹo như bị thương sau lưng.
Đó chính là Vương Thành Phong bị Diệp Viên Viên quật một roi đánh bay.
Mà lúc này, đi theo Vương Thành Phong còn có một chàng trai khoảng 17, 18 tuổi.
Chàng trai trông rất thanh tú, giữa đôi lông mày còn mang một tia cao ngạo, lạnh lùng.
“Vương Kiêu đại ca, chính là thằng nhãi này!”
Vương Thành Phong chỉ tay, nhìn Tần Ninh, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Ở học viện Vân Lam, có kẻ nào dám động vào gã? Đúng là tự tìm đường chết!
“Ta muốn nhìn xem, kẻ nào lại to gan như thế, dám động vào người của Vương Kiêu ta!”
Lúc này, Vương Kiêu bước lên, nhìn mấy người phía trước.
“Ngươi chính là Tần Ninh?”, Vương Kiêu hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu đã dám động vào người của ta thì bây giờ thành thực mà lăn qua đây cầu xin, nếu không…”
Tần Ninh nhìn mấy kẻ kia thì cũng không hề dao dộng.
“Vừa rồi ta đã nói với ông, khúc nhạc trầm bổng, uy lực có mạnh mẽ hay không thì không liên quan đến nốt cao thấp của khúc nhạc. Bây giờ, vừa hay cho ông xem!”
Lúc này, Tần Ninh căn bản không nhìn đến Vương Kiêu một mắt.
Hắn ngồi xuống, hai tay gảy đàn.
“Một khúc Đoạn tràng ly!”
Tiếng đàn hung ác đột nhiên vang lên ngay lập tức.
Một tiếng bụp vang lên, Vương Thành Phong đứng bên cạnh Vương Kiêu, mặt mũi tái mét, lồng ngực xuất hiện một vết máu, gã bỗng chốc hét lên thảm thiết, ngã nhoài ra đất.
Tiếng đàn êm dịu lại một lần nữa vang lên.
Đột nhiên, từng đòn tấn công thuận theo tiếng đàn vang lên mà hiện ra hơi thở chết chóc vô cùng kiêu ngạo.
Ầm…
Lúc đó, tiếng đàn trầm bổng lại bộc phát làn sóng linh khí âm luật khủng khiếp, xông thẳng ra chém giết.
Đông đông đông mấy tiếng vang lên, mười mấy người còn chưa lại gần được đình nghỉ mát đã bị tiếng đàn đánh lui.
Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt của Vân Khánh Ngữ trở nên kinh ngạc.
Linh khí và tiếng đàn của Tần Ninh kết hợp vô cùng hoàn mỹ.
Trừ những người đã chìm đắm trong âm nhạc hàng trăm hàng ngàn năm, nếu không thì không thể làm được!
Nhưng bây giờ, một thiếu niên chỉ 16 tuổi lại làm được điều đó!
Chương 223: Xoi mói
Bên ngoài đình nghỉ mát, lúc này, Vương Kiêu mặt tái mét, gắng gượng chống đỡ tiếng đàn, nhưng gần như không thể bước thêm một bước.
“Võ giả âm tu!”
Vương Kiêu tức không nói lên lời.
Không ngờ, gã này lại không nói lời nào mà ra tay luôn.
Lẽ nào hắn không biết, đắc tội Vương Kiêu ta thì có hậu quả gì sao?
Mà Tần Ninh lúc này cũng lười quan tâm tới mấy gã này.
Âm tu nhất đạo, trong kỷ nguyên trước, gần như không được gọi là con đường võ đạo.
Khi đó, võ đạo chủ yếu chính là tu hành thể phách, nhưng một vị thiên tài âm tu tuyệt thế nổi lên, mở ra đạo âm tu trong vạn giới.
Sau đó người này được tôn sùng là người sáng lập âm tu.
Tên của người khởi xướng âm tu, chấn động cực kỳ mạnh mẽ trong vạn giới, một khúc nhạc có thể hủy diệt trời đất, một khúc nhạc có thể chấn động giết chết thiên thần.
Mà tình cờ, người này tên là Vương Tâm Nhã, là ngũ nương của hắn, cũng là người vợ thứ năm của cha hắn.
Khi Tần Ninh còn bé, lúc vẫn chưa bắt đầu trải qua chín đời chín kiếp thì hắn chính là thiếu chủ của Cửu Thiên Vân Minh uy danh lừng lẫy.
Mà người cha Vô Thượng Thần đế chính là chủ của Cửu Thiên Vân Minh, 9 bà vợ đều là thiên tư chi nữ nổi tiếng khi đó.
Lúc đó, mọi người đều biết, Vô Thượng Thần Đế Mục Vân có thực lực mạnh mẽ đến mức không thể lường được.
Nhưng lại càng nhiều người nhắc đến sự phong lưu của Vô Thượng Thần Đế.
Đối với sự phong lưu của cha mình, Tần Ninh thật sự khâm phục tận đáy lòng, có thể xử lý mối quan hệ hoàn hảo giữa 9 người phụ nữ cũng quá giỏi.
Mà lúc hắn còn nhỏ thì mấy vị thân nương có thể gọi là báu vật sống.
Từ nhỏ đã tiếp xúc với đan thuật, âm luật, kiếm thuật…
Trong vạn giới, luận về trình độ âm luật thì có lẽ chỉ có vị ngũ nương kia là có thể so với hắn, còn những người khác gần như không cần để mắt.
Một khúc nhạc kết thúc, nhìn bên ngoài đình nghỉ mát, Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Còn chưa cút đi, đợi ta giết ngươi sao?”
Vương Kiêu lúc này tức không để đâu hết, nhưng sắc mặt đã trắng bệch, gần như không nói nổi một câu phản bác.
“Đi!”
Gằn giọng quát lên, Vương Kiêu đưa mười mấy tên nhếch nhác rời đi.
Lúc này, Vân Khánh Ngữ nhìn Tần Ninh, quả thật cảm thấy trước mắt ông ta không phải là một thiếu niên 16 tuổi mà là một thiên tài âm tu.
Không không không, thiên tài không đúng, có lẽ là yêu nghiệt!
Mấy khúc nhạc tấu lên đã chứng tỏ bản lĩnh của Tần Ninh quả thật đạt tới mức sâu không thấy đáy.
Vân Khánh Ngữ không khỏi thốt lên: “Theo ta biết thì ở kỷ nguyên trước, con đường ngũ đạo không tồn tại âm tu”.
“Sau đó có một người phụ nữ tuyệt thế, sáng lập ra âm tu nhất đạo, trở thành chính đạo trên con đường võ thuật”.
“Người phụ nữ đó tự sáng lập pháp môn, khiến võ giả âm tu nổi lên trong trời đất này”.
“Mà người phụ nữ này về sau được tôn vinh thành thủy tổ âm tu”.
“Tài năng của công tử có thể sánh với vị thủy tổ âm tu này đấy!”
Nghe vậy, Tần Ninh mỉm cười.
Nếu ngũ nương nghe thấy câu nói này thì không chừng sẽ đánh mình một trận.
Ông què thì lại có tia sáng lóe lên trong ánh mắt.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Ta có thể truyền cho ông khúc Phù Diêu, nhưng nếu để ta biết, ông lấy khúc Phù Diêu để đổi lại lợi ích của người khác thì ta sẽ giết ông!”
Lời này nói ra, Vân Khánh Ngữ dở khóc dở cười.
Bị một thiếu niên cảnh giới Linh Đài tầng 5 uy hiếp, cảm giác này thật sự vô cùng kỳ quái.
Trong đình nghỉ mát, Tần Ninh bắt đầu tấu nhạc, tiếng đàn lại lần nữa vang lên, hai người đứng đó không ngừng trao đổi.
Mà lúc này, ông què, Diệp Viên Viên và Lý Lan Đình cũng đứng ngoài đình chờ đợi.
“Thời trước, thủy tổ âm tu là truyền nhân gì? Còn có kỷ nguyên trước là sao?”, Diệp Viên Viên không hiểu nói.
“Ha ha, những chuyện này cũng chỉ trên sách cổ mới ghi lại, không bảo đảm chính xác!”
Thiên Động Tiên chậm rãi nói: “Tương truyền, năm đó chúng ta là một thế giới, gồm nhiều không gian chồng xếp lên nhau. Từ trên xuống dưới, tầng tầng lớp lớp, người ở tầng trên có quyền lực sinh sát tuyệt đối với người tầng dưới, thậm chí không vui có thể tiêu diệt cả một thế giới!”
“Cho đến khi Vô Thượng Thần Đế xuất hiện, sau khi thống nhất vạn giới thì quy tất cả thế giới về một mảng thế giới đại lục, chia thành 9 thiên vực!”
“Cửu U đại lục của chúng ta là một bộ phận của 9 thiên vực, nhưng 9 thiên vực có diện tích cực kỳ rộng lớn, cho dù là ta thì có lẽ cả đời cũng không đi hết!”
Lời này vừa nói ra, Diệp Viên Viên chợt sững sờ.
Thiên Động Tiên có cảnh giới Linh Phách tầng 9, thực lực cao cường, ông ta đã nói vậy thì rốt cuộc 9 thiên vực còn rộng lớn đến đâu?
“Trong 9 thiên vực, có vô số sông núi, đại lục san sát, không phải là thứ chúng ta tưởng tượng được”.
“Từ khi Vô Thượng Thần Đế mở vách ngăn vạn giới, thống nhất vạn tộc, xây dựng lên 9 thiên vực mới hoàn toàn thì được gọi là kỷ nguyên mới!”
“Mà kỷ nguyên trước chính là kỷ nguyên mà Vô Thượng Thần Đế từng liều mạng tranh đấu!”
“Lúc đó, trong vạn giới, tranh chấp liên miên, chém giết không ngừng, có thể nói là vô cùng hỗn loạn, mà nghe nói, khi đó, bên cạnh Vô Thượng Thần Đế có 9 giai nhân bầu bạn”.
“9 vị giai nhân đó, ai ai cũng là người kiêu ngạo đầy thiên phú, mạnh mẽ uy danh lừng lẫy, một người trong đó chính là thủy tổ, người đặt nền móng cho âm tu nhất đạo!”
Lời này vừa nói ra, Diệp Viên Viên và Lý Lan Đình đều mê mẩn.
Vô Thượng Thần Đế là một nhân vật mang đầy tính truyền kỳ.
Bạn đời của ông ta làm sao có thể là người bình thường được?
Chỉ là không biết, những người đó rốt cuộc mạnh mẽ đến mức nào!
Nếu có thể biết được sự thật thì đời này cũng không còn gì hối tiếc!
Thiên Động Tiên không khỏi cảm thán nói: “Trời đất rộng lớn, mênh mông vô biên, suy cho cùng con người vô cùng nhỏ bé. Có thể nói, trải qua một kỷ nguyên cần một vị tài năng vô song mới có thể làm được”.
“9 thiên vực, rộng lớn vô cùng. Đừng nói là ta, ngay cả mấy tông môn đỉnh cao trên Cửu U đại lục cũng có lẽ chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi”.
Biết càng nhiều thì sẽ càng hiểu được rằng, bản thân nhỏ bé thế nào.
Lúc này, ánh mắt của Thiên Động Tiên nhìn vào trong đình.
Tần Ninh mang thần thái bình thản, từng câu từng chữ đang tuôn ra giảng giải.
Vân Khánh Ngữ một bên thì tỏ ra ngày càng tôn kính, sùng bái.
“Rốt cuộc, ngươi là ai!”
Thiên Động Tiên ngày càng ôm sự kinh ngạc trong lòng.
Từng cử chỉ, từng động tác của Tần Ninh không tránh khỏi khiến cho ông ta liên tưởng tới một nhân vật.
Đó chính là Cửu U đại đế!
Nhưng Cửu U đại đế đã biến mất trên Cửu U đại lục mấy vạn năm rồi, lẽ nào Tần Ninh lại là hậu nhân của người đó?
Thiên Động Tiên lúc này không thể nghĩ ra được.
“Bao vây chỗ này lại cho ta!”
Mà đúng lúc ba người đang đứng bên ngoài đợi thì một tiếng quát lại chợt vang lên.
Lần này, mấy chục người lần lượt lao tới, khí thế hùng hồn, nhìn kỹ thì thấy có sự dao động của hơi thở cảnh giới Linh Đài, thậm chí còn có mấy vị cảnh giới Linh Luân.
Mấy chục người, vừa xuất hiện đã bao vây cả đình hóng mát.
Mà lúc này, người đàn ông dẫn đầu chính là người mà mấy người Diệp Viên Viên vừa gặp.
Đỗ Nguyên!
Nhưng, Đỗ Nguyên lúc này mang vẻ mặt lạnh lùng, tức giận thấy rõ.
Bên cạnh Đỗ Nguyên là một thanh niên chắp tay sau lưng, cao ngạo đứng đó.
“Ai là Tần Ninh, lăn ra đây!”
Thanh niên đó thản nhiên nói.
“Học viện Vân Lam lớn thế này, hóa ra toàn là những kẻ hẹp hòi!”
Diệp Viên Viên lập tức bước lên phía trước, chặn lại phía trước đám người.
“Vừa đuổi đi một Vương Kiêu lại xuất hiện một Đỗ Nguyên!”
Lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Viên Viên mang đầy vẻ lạnh lùng.
Vương Thành Phong kia mang người tới, nàng có thể hiểu được. Nhưng Đỗ Nguyên này chỉ là thua Tần Ninh mà đã khua chiêng gõ trống gọi đồng bọn của mình tới.
Tính cách như vậy thật quá nhỏ mọn!
Chương 224: Khách quý?
“Nói ít lời thừa thãi đi, Tần Ninh lăn ra đây cho ta!”
Thanh niên kia lạnh lùng nói: “Giương oai diễu võ ở học viện Vân Lam ta, có gan thì bây giờ xuất hiện đi để Đỗ Dự Thiên ta lĩnh giáo một chút!”
Đỗ Dự Thiên!
Lúc này, đầu óc Lý Lan Đình choáng váng.
Học viện Vân Lam, đứng trên đệ tử nòng cốt, là đệ tử tinh anh.
Mà đệ tử tinh anh chính là thực lực cảnh giới Linh Luân.
Đỗ Dự Thiên này là một đệ tử tinh anh, sức mạnh cảnh giới Linh Luân tầng 3.
Đỗ Nguyên, Đỗ Dự Thiên, lẽ nào là hai anh em?
Lý Lan Đình bị sốc nặng.
Tay Tần Ninh này vừa đắc tội với người Vương gia lại đắc tội với Đỗ Dự Thiên.
Nếu cứ tiếp tục náo loạn như thế thì sớm muộn cũng sẽ bung bét ra mà!
“Có chuyện gì?”
Lúc này một giọng nói lạnh nhạt bỗng vang lên.
Tần Ninh mặc áo choàng, đi ra khỏi đình nghỉ mát, nhìn mọi người bên ngoài.
“Ngươi chính là Tần Ninh?”, Đỗ Dự Thiên nhìn Tần Ninh, cười giễu nói: “Dám đánh người thì phải dám nhận, trốn ở đây, sợ hãi e dè thì là cái loại gì?”
“Ta thừa nhận mà!”, Tần Ninh lên tiếng nói: “Một thằng ngu không cam tâm nhận thua khiêu khích ta bị ta đánh bại rồi, một thằng ngu khác lại cho rằng mình lợi hại, muốn khiêu chiến với ta thì ta cũng tiếp!”
“Sao nào? Lẽ nào học viện Vân Lam các ngươi khiêu chiến kẻ khác thua rồi lại không có dũng khí nhận thua sao?”
“Miệng lưỡi giảo hoạt, muốn chết!”
Đỗ Dự Thiên tỏ vẻ hung tợn, sải bước đi lên, xông tới giết Tần Ninh.
“Láo xược!”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên.
Một bóng người chợt xuất hiện phía trước Đỗ Dự Thiên chặn lại, một chưởng đánh ra bốp một tiếng, âm thanh sắc bén rõ chói tai.
“Khốn nạn!”
Trong chớp mắt người đó xuất hiện thì đã tát thẳng vào mặt Đỗ Dự Thiên.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Đỗ Nguyên bỗng chốc sững sờ, lập tức gào thét nói: “Được lắm, được lắm Tần Ninh nhà ngươi, lại dám mang theo cường giả vào học viện Vân Lam, ngươi đợi người của học viện Vân Lam…”
Bốp…
Nhưng Đỗ Nguyên vẫn chưa nói xong thì một phát tát lại vang lên giòn giã.
Đỗ Dự Thiên đứng ra, vung thẳng một cái tát vào mặt Đỗ Nguyên.
“Huynh, đệ… huynh…”
“Im mồm!”
Đỗ Dự Thiên quở mắng.
“Tham kiến viện trưởng!”
Lời nói vừa dứt, Đỗ Dự Thiên chắp tay nhìn người đàn ông kia, thần thái cung kính, không dám có chút sơ xuất.
“Viện… viện trưởng…”
Đỗ Nguyên vô cùng choáng váng.
Viện trưởng học viện Vân Lam là một người cực kỳ thần bí.
Tuy hắn ta là đệ tử nòng cốt của học viện nhưng chưa từng nhìn thấy viện trưởng, cho dù là ở ngoài viện hay trong viện, và các đệ tử nòng cốt khác cũng gần như chưa từng gặp viện trưởng.
Viện trưởng học viện Vân Lam- Vân Khánh Ngữ, cực kỳ khiêm nhường, trừ khi đệ tử tinh anh tổ chức trận đấu gì đó, nếu không gần như là sẽ không xuất hiện.
Đỗ Nguyên không thể ngờ, người trước mắt này chính là viện trưởng.
Nhưng tại sao viện trưởng lại ở cùng Tần Ninh?
“Các ngươi lớn lối thật!”
Vân Khánh Ngữ nhìn Đỗ Dự Thiên và Đỗ Nguyên, lạnh giọng nói: “Công tử Tần Ninh là khách quý của ta đấy. Làm sao? Các ngươi muốn dạy dỗ hắn thế nào?”
Khách quý?
Đỗ Dự Thiên bây giờ đang thầm mắng em trai.
Sao Đỗ Nguyên lại phát sinh mâu thuẫn với Tần Ninh? Hơn nữa, tại sao Tần Ninh này lại thành khách quý của viện trưởng chứ?
“Hiểu lầm, viện trưởng đại nhân, chuyện này chỉ là hiểu lầm mà thôi!”
“Hiểu lầm?”
Vân Khánh Ngữ gằn giọng nói: “Nếu ta không có ở đây thì có phải các ngươi chuẩn bị ra tay với Tần công tử không?”
“Đỗ Nguyên, chính ngươi chủ động khiêu chiến, bị đánh bại còn phàn nàn gì? Kỹ thuật không bằng người khác còn không thừa nhận?”
“Đệ tử biết sai rồi, mong viện trưởng thứ tội!”
“Ngươi đắc tội với ta bao giờ? Ngươi tới tìm ai gây phiền phức?”
Vân Khánh Ngữ nhìn Đỗ Nguyên, gằn giọng. Lúc này Đỗ Nguyên chỉ cảm thấy trong đầu đau đớn, sắc mặt trắng bệch, ngồi bệt xuống đất.
“Tần công tử, kẻ hèn này nghe theo lời của tiểu nhân muốn đối phó với công tử, xin Tần công tử tha tội!”
“Cút!”
Lúc này, Tần Ninh cũng lười tính toán.
Nếu Vân Khánh Ngữ không có ở đây, Đỗ Dự Thiên và Đỗ Nguyên dám tới thì ta cũng không ngại giết luôn.
“Vâng vâng vâng, ta cút, ta cút…”
Đỗ Nguyên tái xanh mặt vội vàng nói.
Thế mà Tần Ninh lại quen biết với viện trưởng, điều này quả thật là lũ lụt xông vào miếu Long Vương.
Trong toàn học viện Vân Lam này, ai to nhất? Không còn nghi ngờ gì nữa, chính là viện trưởng to nhất.
Đỗ Dự Thiên lúc này cũng vội vàng kéo Đỗ Nguyên, đưa theo đám người ảo não rời đi.
“Cút? Ha ha, uy phong lớn nhỉ, Tần Ninh Tần công tử!”
Đúng lúc này, một tiếng cười chế ngạo vang lên.
Bên ngoài đình nghỉ mát kia có mấy người đang nối đuôi nhau đi tới.
Thanh niên đi đầu có vẻ ngoài cao ráo, nhìn cảnh tượng phía trước thì trong mắt mang theo một nét cười khinh bỉ.
Thanh niên đó nhìn Đỗ Dự Thiên và Đỗ Nguyên, chế giễu nói: “Đồ vô dụng, gan nhỏ như con thỏ mà còn dám tìm người gây phiền phức, cút nhanh, đừng ở đây làm mất mặt người khác!”
Thanh niên kia gằn giọng, sắc mặt Đỗ Dự Thiên tái mét, hai tay siết chặt nhưng không dám phản bác lại một câu.
Gã không thể chọc được đối phương có thân phận như thế.
“Chào Khánh Ngữ thúc thúc!”
Thanh niên đó tiến lên trước, nhìn Vân Khánh Ngữ, thân thiết chào hỏi.
Khánh Ngữ thúc thúc?
Lúc này, vẻ mặt của Lý Lan Đình chợt thay đổi.
Cả đế quốc Vân Lam có thể chào hỏi thân thiết với viện trưởng thân thiết như thế, chỉ có 3 người.
Chính là ba vị công tử của Lam gia.
Người này chính là… nhị công tử Lam gia, Lam Thiên Phi!
Lý Lan Đình khẽ run rẩy.
Đây là chuyện gì, hắn ta chỉ muốn kiếm chút phí sinh hoạt, tại sao vô hình trung lại bị cuốn vào trong trận sóng gió này.
Mà những nhân vật liên quan không phải là đệ tử tinh anh thì cũng chính là con cháu Lam gia, bây giờ lại còn có cả viện trưởng xuất hiện.
Đây là chuyện gì!
“Thiên Phi, cháu tới đây làm gì?”, Vân Khánh Ngữ nhìn Lam Thiên Phi khẽ cười.
Rõ ràng là hai người rất thân thuộc.
“Cháu tới tìm một người!”
Lam Thiên Phi nhìn thẳng vào Tần Ninh, thản nhiên nói: “Tìm hung thủ thật sự giết tam đệ của cháu”.
Lời vừa nói ra khiến sắc mặt của Vân Khánh Ngữ đình trệ.
“Lam Tiếu Kiêu thế nào rồi?”
“Chết rồi!”
Lam Thiên Phi hừ lạnh một tiếng nói: “Bị một kẻ tên là Tần Ninh, giết thẳng ngoài cổng thành”.
Cái gì!
Lam Thiên Phi vừa dứt lời thì Lý Lan Đình suýt nữa thì ngồi bệt xuống đất.
Tần Ninh, thật sự đã giết Lam Tiếu Kiêu rồi sao? Giết tam công tử Lam gia?
Mà lúc này, Vân Khánh Ngữ kinh ngạc thảng thốt.
Lam Tiếu Kiêu không phải là người bình thường, là tam công tử của trưởng tộc Lam Thiên Hùng Lam gia hiện tại.
Ánh mắt của Lam Thiên Phi lúc này khóa chặt vào Tần Ninh, hừ lạnh nói: “Ở đế quốc Vân Lam, dám giết người Lam gia ta, muốn chết cũng đừng dùng cách này chứ!”
“Ngay bây giờ, ngươi lập tức quay lại Lam gia cùng ta để cha ta xử lý, nếu không, hôm nay ngươi muốn chết cũng khó đấy!”
Lam Thiên Phi tràn đầy sát khí, khí thế uy hiếp, không nói mà cũng hiểu.
“Sống không tốt hơn sao mà phải tìm chết?”
Tần Ninh chắp tay sau lưng, nói: “Lần này ta tới, vốn để gây phiền phức cho Lam gia”.
“Vân Sương Nhi là tì nữ của ta, người Lam gia lại không biết sống chết mà khiêu khích ta. Ta giết thì giết, Lam Thiên Bá và Lam Vân Sam ta đã giết hết rồi, sao phải để ý một Lam Tiếu Kiêu?”
Lời này vừa nói ra, ngoài đình nghỉ mát, một cơn gió nhẹ thổi qua trong Phụng Đường, lúc này, tĩnh lặng như địa ngục.
Chương 225: Lam Thiên Phi tức giận
Lúc này, Lý Lan Đình cảm thấy đầu óc choáng váng.
Tần Ninh thật sự giả bộ ngu ngơ sao?
Ở đế quốc Vân Lam, hoàng thất Vân gia có Lam gia phụ trợ.
Lam gia có thể gọi là uy lực tương đương với Vân gia ở đế quốc Vân Lam.
Giết người thì cũng đã giết rồi, còn hiên ngang thừa nhận như vậy? Lẽ nào Tần Ninh không biết sự kinh khủng của Lam gia sao?
“Được, nếu ngươi đã dám thừa nhận vậy thì ngoan ngoãn chịu hình phạt mà mình đáng phải chịu!”
Lam Thiên Phi lạnh lùng, hừ lạnh: “Đế quốc Vân Lam không phải nơi người đế quốc Bắc Minh ngươi nghênh ngang!”
“Ta vẫn luôn thích nghênh ngang, nhưng kể cả ta muốn nghênh ngang thì cũng không phải một thằng nhãi như ngươi có thể ngăn cản!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Chuyện của người lớn, ta khuyên ngươi ít xen vào thôi!”
Chuyện của người lớn, ta khuyên người ít xen vào…
Tần Ninh, thật sự thành thật như vậy sao?
Nói lời như vậy sẽ chết rất khó coi đấy!
“Khốn nạn, đáng chết!”
Lam Thiên Phi hoàn toàn tức giận.
Bộ dạng của Tần Ninh nào có giống vẻ nhận lỗi sai? Mà quả thật là hoàn toàn coi thường người khác, mắt mọc trên đầu rồi.
Soạt…
Nhưng trong chớp mắt khi Lam Thiên Phi lao tới thì Diệp Viên Viên đã xông thẳng lên.
“Muốn chết!”
Lam Thiên Phi là cảnh giới Linh Luân tầng 3, trong cả đế quốc Vân Lam cũng chỉ có đại ca mới vượt qua được hắn ta một chút.
Diệp Viên Viên là thiếu nữ mong manh trông như chỉ mới 17 tuổi mà muốn chặn hắn ta sao? Mơ ngủ rồi!
Bốp…
Lúc này, hai người đối chọi với nhau, một tiếng bốp vang lên, thân thể của Lam Thiên Phi bỗng chốc bị cản lại.
“Hả? Cảnh giới Linh Luân tầng 2!”
Trong lúc giao thủ, Lam Thiên Phi đã bị giật mình.
Tuổi mới bao nhiêu mà đã tới cảnh giới Linh Luân tầng 2, sao lại thế được!
“Cảnh giới Linh Luân tầng 2, thì ngươi cũng không đủ tư cách để khoa trương trước mặt ta!”
Lam Thiên Phi hừ một tiếng, sải bước đi lên, đối diện với Diệp Viên Viên, không hề nhượng bộ.
Lúc này, Vân Khánh Ngữ đứng tại chỗ, không biết phải làm sao.
Tần Ninh vừa truyền thụ cho ông ta khúc nhạc, theo lý mà nói thì ông ta phải giúp Tần Ninh.
Nhưng ông ta đã nhìn Lam Thiên Phi lớn lên.
Cả hai bên, cho dù giúp đỡ ai thì đều không được, cho nên, rốt cuộc ông ta chỉ đành đứng tại chỗ.
“Đằng Long thủ!”
Bàn tay Lam Thiên Phi túm thành hình vuốt, lúc này một chưởng uốn lượn, ngưng tụ thành vuốt. Móng vuốt đó do linh khí ngưng tụ mà ra, hóa thành một luồng gió dữ dội lao đến giết Diệp Viên Viên.
Lúc này, sức mạnh to lớn gào thét mà tới.
Cảnh giới Linh Luân tầng 3, linh hải, linh đài, linh luân đều mang tính ổn định, chưa nói đến linh khí khuếch tán mạnh mẽ nồng đậm, mà uy lực của linh khí cũng rất bá đạo.
Bốp…
Tiếng roi quất xuống vang lên, roi Tử Văn trong tay Diệp Viên Viên vung ra không hề do dự.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Ninh tỏ ra thản nhiên, không hề lo lắng.
Hoàng thể cộng thêm tu vi cảnh giới Linh Luân tầng 2, lại có sự hướng dẫn của hắn trong thời gian này, nếu Diệp Viên Viên không bằng Lam Thiên Phi thì đó mới là điều khiến hắn kinh ngạc rơi cằm.
Hai người giao thủ với nhau ngày càng mãnh liệt.
Trong Phụng Đường, xung quanh cây cối gần như bị tàn phá, không còn cảnh tượng bình yên như lúc đầu.
“Lam quyết tâm pháp!”
Một tiếng gằn lên, Lam Thiên Phi bỗng chốc toàn thân trên dưới run rẩy, sau khi run rẩy một lúc thì xuất hiện một dao động cực lớn.
Trong chớp mắt, thực lực của hắn ta hình như tiến đến cảnh giới Linh Luân tầng 4.
“Tâm pháp giúp nâng cấp tu vi tạm thời…”
Tần Ninh bĩu môi.
“Viên Viên, đừng kéo dài thời gian nữa”.
“Vâng!”
Lúc này, Diệp Viên Viên đứng vững, trên thân thể yêu kiều có một luồng linh khí xoay chuyển.
Dần dần, nó giống như chín xúc tu linh khí, ngưng tụ quanh thân Diệp Viên Viên khẽ biến, sóng này cao hơn sóng trước, chồng chất lên nhau.
Mạnh mẽ, kỳ quái!
“Lăn ra!”
Diệp Viên Viên thấp giọng hét lên, vung thẳng roi ra, trong chớp mắt, hơi thở mạnh mẽ khuếch tán xung quanh Lam Thiên Phi bỗng nhiên biến mất.
Bốp một tiếng, roi dài của Diệp Viên Viên vung thẳng lên người Lam Thiên Phi, một vệt máu xuất hiện.
Thân thể của Lam Thiên Phi lung lay không ổn định, loạng choạng ngã nhào lên đất.
Diệp Viên Viên lật bàn tay, roi dài cuốn lấy thân thể Lam Thiên Phi, kéo về bên mình.
“Nhị công tử!”
“Nhị công tử!”
Mấy người xung quanh chợt biến sắc.
Lam Thiên Phi chính là cảnh giới Linh Luân tầng 3, thế mà nhanh chóng thất bại bởi Diệp Viên Viên.
Cô gái này, tuổi tác không lớn mà lại có thực lực mạnh mẽ như vậy!
“Bây giờ, còn muốn giết ta không?”
Tần Ninh lúc này liếc nhìn Lam Thiên Phi, thờ ơ nói.
“Hừ, Tần Ninh, ngươi đừng mơ đi ra được khỏi học viện Vân Lam!”
Lam Thiên Phi hét lên: “Cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, chỉ với việc giết tam đệ của ta, đế quốc Vân Lam sẽ truy giết ngươi tới chân trời góc biển”.
“Thật à?”
Tần Ninh nhướng mày, nói: “Đối với kẻ giết ta thì ta cũng chỉ có một tôn chỉ”.
“Viên Viên, giết!”
Mẹ kiếp!
Nghe lời nói này, Lý Lan Đình chỉ cảm thấy trời đất xoay tròn.
Đây chính là nhị công tử Lam gia, Tần Ninh giết Lam Vân Sam, giết Lam Tiếu Kiêu, bây giờ còn muốn giết Lam Thiên Phi.
Điều này tương đương với việc tuyệt hậu Lam Thiên Hùng đấy!
Gã này thật sự không sợ hàng trăm cường giả cảnh giới Linh Phách của Lam gia xông tới giết, chém hắn thành thịt băm sao?
Nhìn vẻ thản nhiên của Tần Ninh, đáy lòng Lý Lan Đình đã run rẩy không ngừng.
Nhưng nghĩ kỹ một chút.
Mẹ kiếp, thật sự rất đẹp trai!
Lam gia chính là đệ nhất đại gia tộc của đế quốc Vân Lam, chỉ đứng sau Vân gia, trước nay nói một không nói hai, thậm chí Vân gia còn có lúc cũng phải chịu sự hạn chế của Lam gia.
Nhưng Tần Ninh nói giết là giết, căn bản không quan tâm tới hậu quả.
Vô hình trung khiến người ta cảm thấy có chút mong đợi, kích động.
Rốt cuộc gã này là kẻ ngu, giết người không tính hậu quả, hay trong lòng đã sớm có chuẩn bị?
“Vâng!”
Diệp Viên Viên chắp tay đi lên.
“Khoan đã, khoan đã!”
Vân Khánh Ngữ lúc này không thể ngồi nhìn không quản nữa.
Nếu hai bên chỉ đấu một hồi, phân thắng bại thì thôi.
Bây giờ Tần Ninh lại muốn giết người thì ông ta nào có thể ngồi nhìn.
“Tần công tử, Lam Thiên Phi là cháu trai ta. Trong chuyện này, nhất định là có hiểu lầm gì đó!”
“Hiểu lầm?”
Sắc mặt Tần Ninh lạnh lẽo, giọng nói lạnh như băng: “Ta nói rồi, ai muốn giết ta, thì ta phải giết kẻ đó”.
“Lam Vân Sam kiêu ngạo tới hỏi ta muốn kéo Vân Sương Nhi đi. Ta không cho, hắn ta muốn giết ta, ta giết hắn ta luôn”.
“Lam Tiếu Kiêu huênh hoang, ngang ngược, chỉ đụng xe mà thôi, thế mà tuyên bố muốn giết ta, ta cũng phải giết gã”.
“Còn hắn ta… cũng vậy!”
Lời này vừa nói ra, Vân Khánh Ngữ vô cùng khổ tâm.
Đến giờ, cuối cùng ông ta cũng biết, Tần Ninh này chính là Tần Ninh mà cháu gái Vân Sương Nhi của mình đã nhắc tới trong thư gửi tới.
Gã này, thật sự không sợ trời, không sợ đất!
Tần Ninh xua xua tay, nói: “Giết!”
“Ta xem ai dám?”
Một tiếng quát bỗng chốc vang lên, một người xông thẳng tới Diệp Viên Viên nhanh như một tia chớp.
Mà lúc này, ông què lại càng nhanh tay, nhanh mắt hơn, trực tiếp che chắn trước mặt Diệp Viên Viên.
Bụp…
Trong không trung vang lên một âm thanh va chạm.
Hai bóng ngươi cùng lùi bước.
Ông què khẽ run rẩy, cuối cùng bình tĩnh lại, mà bóng người đột nhiên xuất hiện kia thì hai chân đạp đất vững như núi Thái Sơn.
“Cha!”, thấy người tới, sắc mặt của Lam Thiên Phi đầy vẻ mừng rỡ.
Bình luận facebook