• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (7 Viewers)

  • Chương 226-230

Chương 226: Hay cho tên quỷ sứ nhà ngươi

“Đế quốc Vân Lam này đã thành Đế quốc Bắc Minh từ lúc nào, há có thể dễ dàng để cho một tên nhóc ở cảnh giới Linh Đài hèn mọn nhà ngươi thể hiện uy phong ở đây?”

Người đàn ông xuất hiện kia, lớn tiếng răn dạy quở mắng.

Người đàn ông mặc trường bào màu xanh lam, khí chất nho nhã, nhưng trên mặt lại phảng phất một tia sát khí.

Đó chính là tộc trưởng đương nhiệm của Lam gia – Lam Thiên Hùng.

“Ta muốn thể hiện uy phong mà còn cần phải phân biệt chỗ nào sao?”

Tần Ninh thản nhiên nói.

“Được, rất liều lĩnh đấy! Chỉ là không biết, khi ta vặn đầu của ngươi xuống thì ngươi còn có thể liều lĩnh được thêm bao nhiêu!”

Lam Thiên Hùng hừ một tiếng, nói: “Bây giờ cho ngươi một cơ hội, thả con trai ta ra, ta chỉ giết ba người các ngươi chết thôi, còn gia đình và bằng hữu của các ngươi ở đế quốc Bắc Minh, ta sẽ không truy cứu nữa!”

“Nếu không, ta nhất định sẽ dẫn kị binh Vân Lam đến san bằng đế quốc Bắc Minh ngươi!”

Lời này vừa thốt ra, bầu không khí liền trở nên căng thẳng.

Lý Lan Đình đã bị dọa cho ngây người.

Viện trưởng Vân Khánh Ngữ của học viện Vân Lam.

Lam Thiên Hùng - Tộc trưởng của Lam gia.

Những nhân vật lớn mà có nằm mơ, hắn ta cũng không thể gặp được, những người đứng sừng sững trên đỉnh cao của Đế quốc Vân Lam hùng mạnh, giờ đây lần lượt xuất hiện trước mặt mình.

Đợi đã, không phải hoàng đế cũng đến rồi chứ?

Lần này, Tần Ninh đã gây ra đại họa rồi!

“Ngươi là cái thá gì chứ?”

Tần Ninh hừ lạnh một tiếng: “Vậy ta cũng sẽ cho ngươi một cơ hội, tự đánh gãy chân mình, xin lỗi lão nô của ta đây, bằng không, ta không ngại khiến cho Lam gia của ngươi tuyệt hậu đâu!”

Lời này vừa thốt ra, hiện trường liền xôn xao náo động.

Tên Tần Ninh này thực sự không cần mạng nữa rồi sao?

Ánh mắt ông Què lóe lên, hai mắt híp lại, khẽ mỉm cười.

Thú vị!

“Muốn chết sao, ta thành toàn cho ngươi!”

Lúc này, Lam Thiên Hùng tiến lên một bước, toàn thân phát ra khí tức tàn phá to lớn.

Cảnh giới Địa Võ tầng một!

Vào lúc này, tất cả mọi người đều cảm ứng được khí tức trong cơ thể Lam Thiên Hùng.

Rất rõ ràng, đây chính là cảnh giới Địa Võ tầng một.

Cảnh giới Địa Võ vượt qua cả sự tồn tại vô địch của cảnh giới Tứ Linh.

Trong số các quốc gia thuộc Cửu U đại lục, cảnh giới Địa Võ chính là nhân vật mạnh nhất.

“Ông Què, cho ông một cơ hội báo thù!”

Tần Ninh lúc này hừ lạnh một tiếng: “Thế nào? Có nắm chắc không?”

“Hửm?”

Lam Thiên Hùng nhìn Thiên Động Tiên bên cạnh, hai mắt mơ hồ, nhưng dần dần tỉnh táo lại.

“Ngươi là… Thiên Động Tiên!”

Thiên Động Tiên.

Vân Khánh Ngữ ở bên cạnh cũng giật mình.

“Ha ha, tộc trưởng Lam vẫn còn nhớ tại hạ!”

Thiên Động Tiên cười ha ha nói: “Người thê tử tào khang của tại hạ năm đó, thân trúng kịch độc, cần quả Vân Trung Lam Yên, lão hủ đích thân chạy đến đế quốc Vân Lam, muốn mượn một quả, cam nguyện trả bất cứ giá nào!”

“Nhưng tộc trưởng Lam lại thái độ cương quyết, lão hủ quỳ xuống cũng vô dụng”.

“Cuối cùng, lão hủ chỉ đành phải ra kế dở này, đó là muốn lấy trộm, sau bị phát hiện, tộc trưởng Lam mạnh tay trực tiếp phế đi xương chân của lão hủ!”

Sắc mặt của Thiên Động Tiên dần trở nên u ám, cơ thể không ngừng run rẩy.

“Cuối cùng thê tử của lão hủ không thể trị khỏi bệnh. Vì xương chân bị gãy, lão hủ thậm chí còn không kịp trở về gặp mặt thê tử lần cuối!”

“Chuyện này vẫn phải đa tạ Tộc trưởng Lam rồi!”

“Hừ, quả Vân Trung Lam Yên có giá trị to lớn, đừng nói là ngươi, cho dù là hai nhà Vân - Lam ta thì cũng không nỡ dùng!”

Lam Thiên Hùng hừ một tiếng: “Cho ngươi à, ngươi nằm mơ đi!”

“Phải, lão hủ quả thực là đang nằm mơ!”

Thiên Động Tiên cười chua chát, lại lên tiếng: “Sau này ta mới biết, không phải tộc trưởng Lam không muốn đưa mà là tộc trưởng Lam vốn không có!”

“Mỗi lần mọc ra, quả Vân Trung Lam Yên đều được Vân gia và Lam gia chia ra cất giữ, nhưng toàn bộ quả Vân Trung Lam Yên quả sẽ được tộc trưởng Lam đưa hết cho hậu sinh tử đệ của mình ăn!”

“Tộc trưởng Lam vốn dĩ có thể nói sự thật cho ta biết, Thiên Động Tiên ta nhất định sẽ không quấy rầy, nhưng ngươi lại lựa chọn phế đi tu vi của ta, khiến cho ta đau đớn không bằng chết!”

“Đó là do tự ngươi chuốc lấy!”

“Ha ha…”

Thiên Động Tiên cười lớn: “Hay, hay cho một câu tự chuốc lấy!”

“Hôm nay, vậy để xem xem, mấy năm qua, tu vi của tộc trưởng Lam đã tiến triển như thế nào vậy!”

Khí tức toàn thân Thiên Động Tiên bùng nổ, thực lực của cảnh giới Linh Phách tầng chín được thi triển hoàn toàn.

Vào lúc này, trong Phượng Đường, giương cung bạt kiếm

“Dừng tay!”

Một giọng nói trầm thấp lại vang lên lúc này.

Trên con đường đó, gần một trăm bóng người lần lượt xuất hiện, tất cả đều mang theo khí tức thâm hậu.

Mấy người dẫn đầu, xem ra càng bất phàm hơn.

Một người đàn ông ở chính giữa, thân khoác long bào, đầu đeo mão, khí thế không giận tự uy, hoàn toàn lộ ra.

Đó chính là đương kim hoàng đế của đế quốc Vân Lam - Vân Khánh Tiêu!

Hai người Vân Sương Nhi cùng với Vân Hiên đứng yên bên cạnh Vân Khánh Tiêu.

Nhìn thấy tình huống phát triển đến mức này, sắc mặt Vân Sương Nhi lộ vẻ lo lắng.

Cô ấy hiểu rõ tính nết của Tần Ninh.

Để Tần Ninh lùi một bước, vốn là không thể.

“Hoàng thượng!”

“Hoàng huynh!”

Hai người Lam Thiên Hùng và Vân Khánh Ngữ đều chắp tay hành lễ.

“Hiểu lầm, chuyện này, là một sự hiểu lầm lớn!”

Vân Khánh Tiêu lúc này mỉm cười, nhìn mọi người nói: “Tần công tử đến đây lần này là để trả lại một món quý bảo của đế quốc Vân Lam ta!”

“Đàn Phù Diêu!”

Đàn Phù Diêu?

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt của Lam Thiên Hùng liền thay đổi.

Đàn Phù Diêu chính là linh khí lão tổ mà các thế hệ đều đã tìm kiếm ở đế quốc Vân Lam hàng vạn năm.

Đang ở trên người của Tần Ninh?

Mà lúc này, Vân Khánh Ngữ trầm ngâm, nhìn cổ cầm trong đình nghỉ mát phía sau.

Nghe được lời này, Tần Ninh lại khẽ nhíu mày.

Vân Khánh Tiêu lại nói: “Chuyện xảy ra trước đây thực sự là hiểu lầm! Lam huynh, Đàn Phù Diêu đại diện cho Minh Vũ của đế quốc Vân Lam chúng ta!”

“Xem việc Tần Ninh mang trả lại Đàn Phù Diêu, chuyện trước đây, tất cả đều không truy cứu nữa!”

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt của Lam Thiên Hùng liền thay đổi.

Đàn Phù Diêu, đổi lấy mạng sống của hai đứa con trai và một người đệ đệ của hắn?

Vân Khánh Tiêu lúc này trong lòng cũng thấp thỏm.

Ông ta không ngờ sự việc lại biến thành ra thế này.

Nhưng bây giờ, chỉ có cách này thôi.

Mượn cớ Tần Ninh trả lại đàn Phù Diêu, hy vọng có thể dập tắt nộ khí trong lòng của Lam Thiên Hùng.

Bằng không, nếu hai bên thực sự đánh nhau, sự tình sẽ khó giải quyết rồi.

Có thể nói là Lam gia đã chiếm giữ một nửa giang sơn Đế quốc Vân Lam, không thể không nể mặt.

Còn Tần Ninh, chiếu theo lời của Vân Sương Nhi, là một thiếu niên cực kỳ không đơn giản.

Không chỉ nắm giữ đàn Phù Diêu trong tay mà lại còn vô cùng quen thuộc với hai bài từ khúc đứng đầu trong tứ đại thần khúc.

Tên tiểu tử này, nhất định có một bí mật không thể nói cho người khác biết.

“Thế nào?”

Vân Khánh Tiêu nhìn Lam Thiên Hùng.

“Nếu như hắn ta thật sự có thể giao ra đàn Phù Diêu, phóng ra thiên phi, ta có thể không giết hắn!”

Lam Thiên Hùng hừ một tiếng.

“Chỉ có điều, đàn Phù Diêu này bắt buộc phải trả lại cho Lam gia!”

“Được!”

Vân Khánh Tiêu lúc này thở phào.

Chỉ cần Lam Thiên Hùng có thể nhẫn nhịn chịu đựng, chuyện này sẽ không bị làm lớn lên nữa.

“Hay cho tên quỷ sứ nhà ngươi!”

Đột nhiên, một giọng nói vang lên, phá tan bầu không khí yên ắng trong Phượng Đường.

Tần Ninh lúc này bước lên phía trước, hét lớn: “Đàn Phù Diêu là của lão tử, liên quan đếch gì đến các ngươi!”

Hắn đương nhiên hiểu rõ ý của Vân Khánh Tiêu, nhưng đàn Phù Diêu liên quan đếch gì đến bọn họ chứ?

Vì để cho Lam Thiên Hùng nguôi giận? Nộ khí của Tần Ninh hắn thì không cần nguôi chắc!

Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người hoàn toàn sững sờ.

Lý Lan Đình ngồi bệt xuống đất, hoàn toàn bị dọa đến há hốc mồm.

Sắc mặt của Vân Sương Nhi càng thêm tái mét.

Lúc này, sắc mặt của hai người Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ kia đều vô cùng kinh ngạc nhìn Tần Ninh.

Duy chỉ có Diệp Viên Viên và Thiên Động Tiên là vẫn điềm tĩnh.

Trong lòng Vân Khánh Tiêu lúc này dấy lên một cơn sóng lớn.

Không dễ gì mới nghĩ ra được cách như vậy, Lam Thiên Hùng đã gật đầu rồi, nhưng Tần Ninh lại không biết chừng mực như vậy, cái tên này, rốt cuộc là không sợ chết, hay là... thật sự có con át chủ bài đây?
Chương 227: Những kẻ đáng bị giết thì nên giết

Tần Ninh nhìn đám người, hừ một tiếng: “Đừng nói là các ngươi, dù tổ tiên của các ngươi có đến đây, nếu ta muốn giết thì cũng có thể giết được hết thôi”.

“Đưa đàn Phù Diêu cho các ngươi? Đúng là phung phí của trời!”

“Viên Viên, ra tay đi!”

Tần Ninh ra lệnh.

“Cha, cứu con với!”

“Ngươi dám!”

Giờ phút này, Lam Thiên Hùng hãi hùng khiếp vía.

Ầm...

Nhưng trong chớp mắt, một tiếng nổ vang lên, đầu của Lam Thiên Phi nổ tung, hắn ta đã chết rồi, chết đến mức không thể chết thêm lần nữa.

Xong rồi!

Đầu của Vân Sương Nhi ong ong.

Lam Thiên Hùng cực kỳ tức giận.

“Ta muốn ngươi!”

Một tiếng gầm vang lên, Lam Thiên Hùng bay lên không trung.

“Bước qua xác ta trước đã!”

Ông Què lập tức nghênh đón.

“Tất cả mọi người... giết chết Tần Ninh cho ta!”, Lam Thiên Hùng bị ngăn lại, lập tức ra lệnh.

“Giết ta?”

Tần Ninh cười nhạo.

Diệp Viên Viên đứng trước mặt Tần Ninh, lạnh lùng nhìn về phía trước.

Tần Ninh không nhanh không chậm, trong tay xuất hiện một cây sáo.

“Các ngươi không đủ tư cách!”

Tần Ninh không muốn nói nhiều, tiếng sáo chậm rãi vang lên.

Trong phút chốc, những tên lao tới khẽ giật mình.

Tiếng sáo du dương, truyền vào tai mấy tên cường giả cảnh giới Linh Phách, ánh mắt của bọn họ liền trở nên mơ hồ, dừng lại không tiến lên phía trước.

Khi tiếng sáo vang lên một lần nữa, đám cường giả cảnh giới Linh Phách kia mới bắt đầu tự giết lẫn nhau.

“Sáo Linh Diên!”

Vân Sương Nhi cực kỳ ngạc nhiên.

Hai gia tộc lâu đời của đế quốc Vân Lam, trước đây từng dùng âm tu nhập đạo, sử dụng hai món linh khí, uy danh hiển hách, chính là sáo Linh Diên và đàn Phù Diêu.

Hiện giờ, hai bảo vật này lại nằm trong tay Tần Ninh sao?

Vân Khánh Tiêu nhìn về phía Vân Khánh Ngữ.

Vân Khánh Ngữ liền hiểu ý của đại ca, khẽ khua bàn tay, đàn Phù Diêu nằm yên trong đình nghỉ mát, trong nháy mắt đã xuất hiện trên tay Vân Khánh Ngữ.

Ông ta cũng là một võ giả âm tu, quen dùng loại đàn dài.

Đám cường giả cảnh giới Linh Phách của Lam gia đều bị tiếng sáo của Tần Ninh mê hoặc, chém giết lẫn nhau, nhất định phải phá giải cho bằng được.

“Vô tri...”

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Tần Ninh dừng thổi sáo nhưng đám cường giả cảnh giới Linh Phách vẫn không dừng lại.

Keng...

Chỉ trong nháy mắt, khi Vân Khánh Ngữ đặt hai tay lên đàn Phù Diêu, một lực đẩy ngược xuất hiện, khiến ông ta chấn động.

Một tiếng nổ vang, sắc mặt của Vân Khánh Ngữ tái nhợt, phun ra một ngụm máu, cả cơ thể đập vào hòn non bộ, ngã xuống đất không dậy nổi.

Chuyện gì vậy?

Trong chớp nhoáng, tất cả mọi người đều sững sờ.

Đàn Phù Diêu lại đứng vững trên không trung, tản ra ánh sáng màu lam mờ nhạt.

Một bóng người chậm rãi xuất hiện, đứng trước mặt mọi người, lơ lửng trên đàn Phù Diêu.

“Lam tổ!”

Nhìn thấy bóng người xinh đẹp đó, Vân Khánh Tiêu sững sờ.

“Là hậu nhân Vân gia, sao lại hành động kiểu đại nghịch bất đạo như vậy...”

“Hửm?”, Tần Ninh quay người nhìn về phía bóng người kia, khẽ nhíu mày.

Bóng người kia lập tức hiểu ý, tiếp tục nói: “Các ngươi dám đối phó với người sở hữu đàn Phù Diêu và sáo Linh Diên một cách đại nghịch bất đạo như vậy, ta thấy các ngươi đã hoàn toàn quên đi tổ huấn sau hàng vạn năm rồi!”

“Lam tổ bớt giận!”

Vân Khánh Tiêu quỳ rạp xuống đất.

Vân Sương Nhi, Vân Hiên và những người khác cũng quỳ lạy dập đầu.

Lam tổ!

Bóng người này rõ ràng là Lam Thanh Thanh, một trong những người gây dựng nên đế quốc Vân Lam.

Mặc dù nói là chưa từng gặp nhưng chân dung của lão tổ đã được lưu giữ trong hoàng cung hàng chục nghìn năm.

“Lão tổ, sau khi đoạn tuyệt với Lam huynh, Tần Ninh giết hại Tam tử của Lam huynh, thế nên mới xảy ra tranh chấp”.

Vân Khánh Tiêu vội vàng giải thích.

Vừa nói xong, cả người Lam Thanh Thanh cứng đờ.

Nhưng lại lập tức mắng: “Đồ khốn nạn!”

“Con nối dõi vừa không đức lại bất tài, giết thì thôi, còn không thì giữ hắn lại để thêm tai họa sao?”

Vừa dứt lời, cả Vân Khánh Tiêu cùng Vân Khánh Ngữ đều ngây người.

Câu này có ý gì?

Con cháu của mình bị giết nhưng lại không bênh vực con cháu, ngược lại còn nói hộ người ta.

Biểu cảm trên khuôn mặt của Lam tổ lúc này, giống như là... giết cũng tốt?

“Thế nhưng...”

“Nếu còn thế nhưng nữa, ta sẽ giết chết ngươi ngay lập tức!”

Một giọng nói lặng lẽ vang lên.

Sáo Linh Diên trong tay Tần Ninh lúc này lơ lửng trên không trung.

Một bóng người mặc trường sam màu xám nho nhã, chắp hai tay ra phía sau, nhìn Vân Khánh Tiêu.

“Những kẻ đáng bị giết thì nên giết!”

Người đàn ông vừa xuất hiện bình tĩnh nói: “Nếu như ngươi nói thêm một câu nữa, ta chắc chắn sẽ giết chết ngươi không tha!”

Ngay khi người này xuất hiện, Vân Khánh Tiêu đã đập đầu bịch xuống đất, hiện giờ ở đâu còn có bóng dáng của quốc quân một trong mười đại đế quốc - đế quốc Vân Lam nữa chứ?

“Vân tổ!”

Hiện giờ trong lòng Vân Khánh Tiêu đã nổi cả sóng to gió lớn.

Lam tổ, Vân tổ, lần lượt xuất hiện.

Lần này Tần Ninh rõ ràng đã chuẩn bị mà đến.

Mặc dù không biết Tần Ninh làm thế nào mà khiến cho hai vị lão tổ này coi trọng, hiện giờ đâu phải là lúc để nhiều lời.

Tần Ninh không nghi ngờ lời nói của hai vị lão tổ này.

Tần Ninh nhìn hai người, khẽ nhếch khóe miệng, cười nhẹ: “Hai người đúng là thông minh!”

Nghe thấy vậy họa linh Lam Thanh Thanh và Vân Trung Phi đều ngượng ngùng cười, chắp tay.

“Cửu...”

“Hửm?”

“Tần công tử!”, Vân Trung Phi lập tức chắp tay: “Hai người chúng ta cũng không ngờ con cháu của mình lại cậy thế ức hiếp người khác như vậy, thật sự rất xin lỗi công tử!”

“Công tử muốn xử lý thế nào, cứ việc nói rõ ra, hai người chúng ta sẽ nghiêm trị thích đáng!”

Lam Thanh Thanh cũng nói.

Tần Ninh lại bất đắc dĩ cười.

“Hai người chủ động tới đây không phải cũng là vì muốn ta tha cho họ một mạng sao?”

Tần Ninh lắc đầu nói: “Bớt chơi mấy trò tâm tư này trước mặt ta đi!”

Hai người ngượng ngùng cười.

Hiện giờ, bọn họ cũng không ở trạng thái hồn phách, thế nhưng họa linh tồn tại ở thế gian, nếu như không có đàn Phù Diêu và sáo Linh Diên thì cơ thể họa linh của hai người cũng khó mà tồn tại được.

Cả hai người họ đều biết rõ những chuyện vừa rồi xảy ra.

Nếu như còn tiếp tục, thì e rằng Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ cũng sẽ tham gia.

Đến khi đó, nếu như Tần Ninh tức giận, thì Vân gia và Lam gia sẽ không còn tồn tại nữa.

Mặc dù hiện tại hắn là Tần Ninh nhưng năm đó hắn chính là Cửu U Đại Đế!

Thế nên hai người họ chủ động hiện thân chỉ để dọa Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ, khiến bọn họ không tiếp tục gây họa nữa.

Còn Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ cũng không hiểu vì sao.

Tần Ninh và hai vị lão tổ có quan hệ gì?

Đã làm cho hai vị lão tổ hiện thân từ đàn, sáo cổ thì không nói, nhưng lại còn có thể khiến cho hai vị lão tổ phải cung kính như vậy?

Dù sao thì hắn cũng chỉ là thiếu niên ở cảnh giới Linh Đài mà thôi.

Tần Ninh xua tay, dựa vào hòn non bộ, chắp tay trước ngực, nói: “Bỏ đi, ta cũng không phải tới để diệt quốc, ta sẽ không tính toán với hai người!”

“Nhưng tên khốn kia...”

Tần Ninh nhìn Lam Thiên Hùng đang đánh nhau với Thiên Động Tiên, liền nói: “Sống hay chết, nhìn kết quả giao chiến là biết!”

Trận chiến giữa Thiên Động Tiên và Lam Thiên Hùng là trận chiến không thể thiếu.

Trận chiến này chính là nỗi lo lắng của Thiên Động Tiên, nên ông ta phải tự mình giải quyết.

Thế nên Tần Ninh không sẵn sàng tham dự vào.

Lúc này chỉ cần ngồi xem kịch là được rồi.

Tần Ninh híp mắt nhìn trận chiến trên không trung.

Vân Sương Nhi lúc này cũng bước tới trước mặt Tần Ninh.
Chương 228: Không phải một quả

“Công tử, xin lỗi!”, Vân Sương Nhi cúi đầu nói: “Ta không ngờ chuyện lại thành ra như thế”.

“Không liên quan đến cô, hơn nữa họ cũng không thể giết được ta!”, Tần Ninh xoa đầu Vân Sương Nhi cười nói: “Yên tâm đi, Thiên Động Tiên còn phải trả thù, ta sẽ không làm gì nhà họ Vân đâu”.

“Dù sao cô cũng là tỳ nữ của ta, ta không thể hủy diệt hết nhà cô được”.

Nghe hắn nói thế, Vân Sương Nhi thở phào.

Tần Ninh trước mặt này bí ẩn quá.

Cuối cùng cô ấy cũng hiểu tại sao Tần Ninh chỉ yêu cầu cô ấy đồng ý làm tỳ nữ mà không có gây thêm bất kỳ ấn pháp hay cổ độc gì để khống chế cả.

Hắn không lo cô ấy sẽ phản bội lại mình.

Vì phản bội chính là chết!

Lúc này dưới sự bao bọc bởi sức mạnh của họa linh Lam Thanh Thanh và Vân Trung Phi, đàn Phù Diêu và sáo Linh Diên bay đến cạnh Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ.

“Lão tổ!”

“Lão tổ!”

Lúc này hai nhân vật tiếng tăm lẫy lừng ở đế quốc Vân Lam cung kính như một đứa trẻ.

“Đồ khốn nạn!”

Vân Trung Phi mắng một câu nói: “Ngươi nhớ cho ta, kể từ hôm nay Tần Ninh nói gì thì là cái đó, bảo ngươi làm gì thì phải làm thế, rõ chưa?”

Nghe thế, sắc mặt hai huynh đệ thay đổi.

Nói cái gì thì là cái đó? Làm gì thì phải làm đấy?

“Lão tổ, nếu Tần Ninh bảo bọn ta tự sát thì sao?”

“Cứ làm theo!”

Vân Trung Phi nghiêm nghị nói: “Nếu dám không làm theo, ta sẽ giết các ngươi bất kỳ lúc nào”.

“Tại sao?”

Lúc này Vân Khánh Tiêu rất khó hiểu, lại thấp giọng nói: “Hắn chẳng qua chỉ là…”

Bốp…

Tiếng tát giòn giã vang lên, Vân Trung Phi tát Vân Khánh Tiêu một bạt tai, miệng quát: “Không có tại sao, ngươi chỉ cần nhớ, nghe theo Tần Ninh thì tốt, làm trái lời Tần Ninh thì phải chết là được”.

Lam Thanh Thanh nhìn Tần Ninh đứng cách đó mười bước, sau đó nhìn hai huynh đệ dặn dò: “Sau này hắn chắc chắn sẽ là một người tỏa sáng ở Cửu U đại lục, thậm chí sẽ còn khó đối phó hơn Cửu U Đại Đế năm xưa, nhớ chưa?”

Hai người Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ đồng loạt gật đầu.

Vân Trung Phi và Lam Thanh Thanh đều thầm thở phào.

Họ tự ý xuất hiện mà không làm Tần Ninh tức giận, vậy là tốt rồi!

Bức tranh năm đó Họa Thánh vẻ ra có được khả năng kỳ diệu có một không hai. Họ làm bạn với đàn Phù Dao và sáo Linh Diên quanh năm nên dần dung nhập một phần linh hồn vào trong đó, ngày qua tháng lại hình thành nên họa linh.

Giờ nghĩ kỹ lại thì thật sự phải cảm ơn công lực mạnh mẽ của Họa Thánh, nếu không hôm nay, e là hai đứa cháu của họ sẽ bị giết chết mất.

Lúc này mọi người đều rơi vào im lặng.

Mọi người theo dõi trận chiến trên không trung càng ngày càng hấp dẫn.

Thiên Động Tiên, đỉnh cao của cảnh giới Linh Phách tầng chín.

Mà Lam Thiên Hùng – tộc trưởng nhà họ Lam đã vượt qua cảnh giới Linh Phách tầng chín để đạt đến cảnh giới Địa Võ.

Hai người đấu với nhau vẫn chưa phân rõ được ai mạnh ai yếu.

Nhưng lúc này Tần Ninh đứng đó, hắn không lên tiếng nên chẳng ai dám nói câu nào.

“Kinh Thiên Địa Bạo Trảm!”

Một tiếng hét trầm thấp bỗng vang lên, sau đó là một loạt tiếng ầm ầm.

Sóng khí mãnh liệt lập tức lan ra xung quanh.

Tiếng nổ liên tục vang lên, một người ngã xuống rơi vào hồ nước của Phượng Đường bên dưới.

Lúc này một bóng người từ từ đáp xuống đất.

Nhìn kỹ lại thì chính là Thiên Động Tiên.

Chỉ là lúc này Thiên Động Tiên có vẻ hơi khó chịu.

“Công tử, đã xử lý xong chuyện của lão nô rồi!”, Thiên Động Tiên chắp tay lại nói: “Cảm ơn công tử!”

Lúc này máu trong hồ nước bắt đầu lan rộng ra, không còn thấy Lam Thiên Hùng xuất hiện nữa.

“Nếu đã vậy thì sau này chú tâm vào chuyện đánh xe đi”.

“Vâng!”

Một cường giả cảnh giới Linh Phách tầng chín có thể giết chết cường giả cảnh giới Địa Võ tầng một mà lại cam tâm trở về làm lái xe ngựa cho một thiếu niên cảnh giới Linh Đài tầng năm mười sáu tuổi.

Chuyện này mà nói ra ngoài thì ai dám tin?

“Tần công tử…”

Lúc này Vân Khánh Tiêu chắp tay nói: “Nếu đã giải quyết xong chuyện thì mời công tử đến hoàng cung của ta nghỉ ngơi một lát”.

“Không cần, ta còn chưa tham quan hết học viện Vân Lam rộng lớn này đâu”.

Tần Ninh vẫy tay nói: “Lý Lan Đình, đi tiếp đi!”

“Hả? À được được!”

Lý Lan Đình nhanh chóng cất bước đi theo mấy người Tần Ninh.

“Dẫn đường cẩn thận ắt sẽ có thưởng!”

Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên bên tai, Lý Lan Đình cứng đờ người.

“Viện trưởng…”

Lý Lan Đình siết chặt tay.

Hắn ta biết cả đời mình bắt đầu từ hôm nay có thể sẽ vì Tần Ninh mà xảy ra những thay đổi lớn.

Trong học viện Vân Lam chưa từng xuất hiện cảnh tượng kịch tính như thế.

Mấy người lạ mặt đi phía trước, một đệ tử ngoại viện dẫn đường, đằng sau là các quý tộc hoàng thất của đế quốc Vân Lam. Trong đó có học viện Vân Lam dè dặt đi theo sau hàng trăm mét.

Khoảnh khắc đó khiến mọi người sửng sốt.

Rốt cuộc mấy người đi trước đó có lai lịch gì vậy?

Một ngày trôi qua, từ đầu đến cuối Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ lúc nào cũng vã hết mồ hôi.

Giờ họ vẫn không thể nào quên được lời của hai vị lão tổ nói.

Rốt cuộc Tần Ninh này đến từ đâu mà lại khiến hai vị lão tổ vẫn sợ hắn dù đã trở thành họa linh?

Buổi tối, hai huynh đệ đứng ngoài đại điện hoàng cung.

“Hoàng huynh, chuyện của nhà họ Lam nên giải quyết thế nào?”

“Chuyện đã đến nước này thì chỉ có thể thông báo với bên ngoài là nhà họ Lam có ý đồ mưu phản thôi”.

Vân Khánh Tiêu hít sâu nói: “Đợi Tần Ninh rời khỏi đế quốc Vân Lam rồi hãy giải quyết việc này, tránh chọc cho hắn không vui!”

“Vâng!”

“Nhị đệ!”

Vân Khánh Tiêu lại nói: “Mấy ngày nay đệ sai người bảo vệ Tần Ninh thật cẩn thận, không được để xảy ra sơ suất gì”.

“Vâng!”

“Phụ hoàng!”

Ngay lúc hai người đang bàn chuyện thì một bóng người xuất hiện.

“Sương Nhi, sao con không ở với Tần công tử mà lại đến đây?”

“Phụ hoàng, con đến truyền đạt lại ý của Tần công tử”.

Vân Sương Nhi khó xử cười nói: “Tần công tử đã nói chuyến đi đến đế quốc Vân Lam này là có ba mục đích”.

“Trong đó có một cái đã hoàn thành, đó là Thiên Động Tiên phải trả được thù, đã giết Lam Thiên Hùng rồi”.

“Hai mục đích còn lại là gì?”

Vân Khánh Tiêu vội hỏi.

Ông ta rất sợ, chỉ mong Tần Ninh có thể mau chóng rời đi.

“Còn một mục đích là con sẽ làm tỳ nữ của hắn, người của đế quốc Vân Lam không thể gây phiền phức nữa”.

Vừa nghe thế, Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ đều cười khổ.

Gây phiền phức?

Bây giờ ai còn dám gây phiền phức cho Tần Ninh? Cung phụng còn không kịp nữa là.

“Điều kiện cuối cùng là quả Vân Trung Lam Yên”.

Cau khô Vân Trung Lam!

Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ biến sắc.

“Quả Vân Trung Lam Yên là căn cơ của đế quốc Vân Lam, hơn nữa cũng là điểm mấu chốt để đế quốc Vân Lam giải quyết các mối quan hệ với các nước láng giềng, cũng là cống phẩm cho một số nước mạnh hơn!”, Vân Khánh Tiêu nghiến răng nói: “Thôi đi, Tần công tử muốn thì cứ đưa hắn một quả đi”.

“Không phải một quả…”

Lúc này Vân Sương Nhi do dự nói: “Là mười hai quả!”

“Cái gì?”

Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ hoàn toàn chết lặng.
Chương 229: Linh trận cầu

“12 quả, gã này điên rồi sao?”, Vân Khánh Ngữ không kìm được mà nói: “Hắn phải biết, một quả Vân Trung Lam Yên ở các đế quốc khác mà cống cho những hoàng đế đế quốc kia thì đủ để giành được thân phận chủ một quận thành đấy!”

“Hoàng thúc, hắn vốn không quan tâm tới quả Vân Trung Lam Yên”.

Lúc này, Vân Sương Nhi nhẫn nhịn nói ra lời mình muốn nói.

Nếu cha và chú biết, Tần Ninh muốn 12 quả là đã tính tất cả những người bên cạnh mình thì có lẽ là muốn nôn ra máu.

“Cho đi!”

Vân Khánh Tiêu vung tay lên nói: “Đợi lát nữa ta sẽ đích thân đưa tới cho hắn”.

“12 quả, không thiếu một quả!”

“Nữ nhi cáo lui!”

Vân Sương Nhi khom người cúi chào rồi định rời đi.

“Từ từ đã, Sương Nhi”.

Vân Khánh Tiêu vội vàng nói: “Tần công tử có nói, lúc nào thì hắn chuẩn bị rời đi không?”

“Không ạ…”

“Hả?”

Vân Khách Tiêu trong lòng thật sự thấy sợ.

Lời của lão tổ nói, ông ta không dám không nghe, nhưng nếu Tần Ninh tiếp tục như con sư tử há cái mồm lớn thế này thì ngay cả đế quốc Vân Lam là 1 trong 10 đại đế quốc thì cũng không thể chống đỡ nổi.



Trong Vân Lam các, Tần Ninh nhìn những quả Vân Trung Lam Yên đang bày đầy trước mắt, khẽ cười.

5 ngàn năm mới có thể trồng được một quả Vân Trung Lam Yên chín, nhưng đối với Tần Ninh mà nói thì cũng không tính là quá quý giá.

Hắn đã trải bao đời, bao kiếp, thời gian 5 ngàn năm thật quá ngắn…

“Ba người các ngươi, mỗi người một quả!”

Lúc này, Tần Ninh lấy ra ba quả, nói: “Quả Vân Trung Lam Yên, có công hiệu cực kỳ lớn đối với võ giả mở linh hải, ngưng tụ linh đài, linh luân, linh phách đều chỉ có trăm cái lợi mà không có cái hại nào”.

“Nhưng, tất cả phải nhớ, sau khi ăn xong quả này thì trong 12 giờ không thể vận dụng dù chỉ một tia linh khí”.

Nghe lời dặn dò của Tần Ninh, ba người đều gật đầu.

Một đêm không lời, đến hôm sau, mấy người đều ở trong phòng tu luyện, Tần Ninh lại không vội vàng ăn quả Vân Trung Lam Yên, mà lại một mình rời khỏi Vân Lam các, đi dạo trong đế đô Vân Lam.

Thành Lam Vân rộng lớn, người đi kẻ lại mang vài phần hơi thở khác biệt với đế quốc Bắc Minh.

“Vân Yên các!”

Trong vô thức, hắn đi tới một con đường phồn hoa, nhìn ba chữ to “Vân Yên các” khắc ở giữa thì ngừng bước.

Vân Yên các, là trường đấu giá lớn nhất đế quốc Vân Lam, nghe nói do hoàng thất đế quốc Vân Lam nắm giữ.

Tần Ninh sải bước đi vào Vân Yên các.

“Khách quý, hoan nghênh hoan nghênh, không biết vị công tử này cần cái gì?”, một vị quản sự bước tới đón khách, nhiệt tình nói.

“Ta dạo quanh xem xem”.

Tần Ninh xua xua tay rồi đi xem xung quanh trong đại sảnh tầng 1.

Chín đời chín kiếp, hắn đã gặp qua không ít nơi đấu giá như thế này, nhưng ở lầu một hầu như tất cả đều là những thứ do võ giả mạo hiểm đạt được, cầm tới đây, tự định giá bán ra.

Có thể một mảnh sắt gỉ nhưng lại ẩn giấu vô thượng linh quyết mà cũng có thể chỉ đơn giản là một mảnh sắt gỉ mà thôi.

Cho nên khách hàng tới nơi này thăm quan thì hoặc là không có tiền, nghèo rớt mùng tơi hoặc là kẻ tìm vận may chơi chơi.

Thử nghĩ mà xem, tốn có mấy linh thạch mà có thể mua được báu vật có giá trị hơn ngàn viên thậm chí hơn chục ngàn viên linh thạch thì mới nghĩ thôi đã khiến người ta kích động.

Đương nhiên, nếu như nhìn hoa mắt thì cũng chỉ lãng phí mấy viên linh thạch mà thôi.

Tần Ninh đi bộ tới trước quầy hàng, tùy ý quan sát.

“Hả?”

Ánh mắt rơi xuống một nơi trước quầy hàng, Tần Ninh chợt sững người.

“Vị công tử này thích cái gì hả? Trên quầy này, tất cả mọi vật phẩm đều chỉ thu 10 viên linh thạch, tùy ý chọn lựa, một món 10 viên. 10 viên linh thạch, ngươi không thiệt, cũng không mắc lừa. Có thể là 10 viên linh thạch này lại mua được một kinh ngạc lớn đấy”.

Tần Ninh nhìn chăm chú người này bằng ánh mắt kỳ quái. Hắn ngồi xuống, ngón tay đẩy nhẹ, cuối cùng chọn một quả cầu dính đầy gỉ sắt.

Trên bề mặt quả cầu đó lốm đốm gỉ sét, thỉnh thoảng còn xuất hiện 1 tia linh quang.

“Công tử thật có mắt nhìn, thứ đồ này chính là ta mạo hiểm tính mạng lấy từ…”

“Bớt lời đi, 10 viên linh thạch”.

Tần Ninh vung tay, muốn giao tiền.

“Công tử, những thứ khác đều 10 viên linh thạch nhưng thứ này thì ít nhất phải cần 50 viên linh thạch”, người đàn ông thấy khách chọn được đồ thì lúc này nhe răng ra cười, làm lộ ra một mồm răng vàng.

“50 viên?”

Tần Ninh cau mày nói.

“Vậy thì ta không cần nữa!”

Tần Ninh vừa dứt lời thì xoay người đi luôn.

“Đợi đã, công tử đợi chút!”

Lúc này, chủ quán mới vội vàng nói: “10 viên, 10 viên linh thạch là bán rồi!”

“Vừa rồi chỉ đùa thôi, công tử đừng để ý!”

Tần Ninh trả 10 viên linh thạch, nhìn quả cầu gỉ sắt kia, khẽ gật đầu.

“Chờ chút!”

Mà đúng lúc này, một tiếng nói chợt vang lên.

Trước quầy hàng, 6, 7 người sải bước tới.

Thanh niên đi đầu nhìn có vẻ khoảng 20 tuổi, trên người toàn lụa là, mang tới một hơi thở kiêu ngạo.

“Ta muốn mua quả cầu gỉ sắt này!”

Thanh niên cười nhạt nói: “100 viên linh thạch, bán cho ta!”

Lời này vừa nói ra, ông chủ quầy đã cảm thấy choáng váng.

100 viên!

Trời ơi!

“Được được được!”

Chủ quầy vội vàng gật đầu, nhìn Tần Ninh, nói: “Vị công tử này, ngại quá, ta trả lại công tử 10 viên linh thạch này, không bán cho công tử nữa!”

Lúc này, Tần Ninh cau mày rồi nói.

“Được!”

Tần Ninh xoay người đi luôn cũng không nói nhiều.

Thanh niên đó lấy được quả cầu gỉ sắt, nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh, nói: Văn sư, đây thật sự là linh trận cầu sao?”

“Ừ!”

Người đàn ông trung niên đó trông vừa thấp vừa nhỏ, khẽ gật đầu, nói: “Chắc chắn, hơn nữa còn là linh trận cầu cấp 4!”

Linh trận cầu cấp 4.

Vậy cũng chính là bên trong có ẩn dấu một linh trận cấp 4!

Lúc này người đàn ông trung niên tỏ ra cẩn trọng, bàn tay cầm linh trận cầu kia.

Sau đó, những linh văn dần xuất hiện, chảy vào trong linh trận cầu.

Nhưng không lâu sau, những linh văn đó lại đột ngột biến mất.

“Hả?”

“Văn sư, sao thế?”

Thanh niên không nhịn được hỏi.

“Điện hạ, lão hủ vô dụng, không mở được!”, văn sư cung kính đáp.

“Không mở được?”

Nghe thấy câu nói này, thanh niên càng tỏ ra vui mừng, nói: “Văn sư, ông là linh trận sư cấp 3 mà cũng không mở được thì đủ để thấy vật này không tầm thường rồi”.

“Một quả cầu linh trận, trong thời khắc quan trọng mà trực tiếp giải phóng, trong chớp mắt ngưng tụ trận pháp, hơn nữa vì là cấp 4 nên đủ để giết một cường giả cảnh giới Linh Phách”.

Vẻ mặt của thanh niên khẽ biến, nhìn bóng lưng Tần Ninh đang rời đi phía trước.

“Văn sư, ông không mở được, nói không chừng, tên nhãi kia lại có cách!”

Người thanh niên cười nói: “Nếu không thì sao hắn lại chỉ chọn linh trận cầu này?”

Lời nói vừa dứt, thanh niên sải bước lên phía trước.

“Ngươi, đứng lại!”

Vừa dứt lời, thanh niên lại nhìn Tần Ninh phía trước, ra lệnh: “Chính là ngươi, đứng lại!”

“Ta?”

Tần Ninh hơi sững người.

“Linh trận cầu đã bị ngươi mua rồi, thế nào, còn có chuyện gì sao?”, Tần Ninh bình tĩnh nói.

“Có chuyện!”

Thanh niên lên tiếng nói: “Nếu ngươi đã có thể nhìn ra linh trận cầu quý báu này thì chắc là biết làm thế nào để mở ra chứ”.

“Giúp ta mở linh trận cầu thì ngươi mới rời khỏi đây được”.

“Không thích!”, Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Vốn linh trận cầu này ta đã mua, bị ngươi nẫng tay trên rồi, ngươi có phải là quá ngây thơ không?”

“Không thích?”

Thanh niên cười lớn: “Vậy thì ta phải khiến ngươi thích mới được!”
Chương 230: Không hỏi bối cảnh

Lời nói vừa dứt, thanh niên kia vẫy vẫy tay.

Mấy bóng người lần lượt lên trước vây quanh Tần Ninh.

“Thế nào? Muốn đánh nhau?”

Tần Ninh nhìn mấy người, sắc mặt lạnh nhạt.

“Thằng nhóc, công tử ta cho ngươi một cơ hội mở ra thì đó là vinh hạnh của ngươi, biết không?”, thanh niên kiêu ngạo nói: “Nói cho ngươi biết, ta chính là thất hoàng tử Dương Nguyên đến từ thượng quốc Linh Ương!”

“Ờ!”

Tần Ninh ờ một tiếng rồi nói: “Vậy gì liên quan gì đến ta, linh trận cầu là ngươi mua, không tự mở được thì chỉ có thể chứng minh bản thân ngu ngốc thôi!”

Tần Ninh vừa nói dứt lời thì xoay người muốn đi ngay.

“Đứng lại!”, Văn sư kia lúc này cũng bước lên trước một bước, nhìn Tần Ninh.

“Nhóc con, bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, mở linh trận cầu, hoặc là chết ở đây!”

Văn sư lạnh lùng nói: “Đừng cho rằng ở đây là Vân Yên các thuộc sở hữu của đế quốc Vân Lam mà chúng ta không dám giết người. Trong mắt của thượng quốc Linh Ương chúng ta, đế quốc Vân Lam chỉ là một đế quốc mà thôi”.

Quốc, đế quốc, thượng quốc, cường quốc không phân ra đẳng cấp rõ ràng trên cả đại lục, nhưng ai cũng biết, sự cách biệt giữa các bậc.

Nghe lời này, khóe miệng Tần Ninh hơi nhếch lên.

“Được rồi, được rồi!”

Tần Ninh xua xua tay, vẻ mặt chán chường: “Nếu ta không mở thì xem ra hôm nay các ngươi sẽ không bỏ qua cho ta đúng không”.

“Nhưng ta muốn nói, nếu ta mở được linh trận cầu thì các ngươi buộc phải thả ta ra, ta không muốn chết”.

Nghe vậy, Dương Nguyên nhếch mép cười.

“Đương nhiên là như thế”.

Dương Nguyên kiêu ngạo nói: “Hoàng tử ta từ trước tới giờ chưa bao giờ nuốt lời!”

“Được!”

Lúc này Tần Ninh đã nhận lấy linh trận cầu, chỉ điểm, từng luồng linh văn tỏa ra.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt của Văn sư kia chợt lóe lên.

Trình độ linh văn của người này tinh tế vô cùng, mà tốc độ tay cực nhanh, tuy ông ta là linh trận sư cấp 3 cũng không thể so sánh được.

Dần dần, một luồng ánh sáng bay lên.

Trong quả cầu gỉ sắt kia dường như trong bùn hôi lại mọc lên một đóa hoa sen tinh khiết khiến người ta cảm thấy thần kỳ.

“Thật sự là linh trận cầu!”

Dương Nguyên lúc này mừng rỡ nói: “Linh trận cầu cấp 4 này nếu giữ bên người thì kể cả cao thủ cảnh giới Linh Phách tấn công, thi triển linh trận trong linh cầu trận cũng có thể bảo đảm được an toàn tính mạng!”

Linh trận cầu, chính là dựa vào kim loại đặc biệt sau đó bố trí linh trận thật kín kẽ nén vào bên trong.

Đến lúc quan trọng có thể giải phóng ra, uy lực cực mạnh.

“Quả nhiên, Văn sư hiểu biết cao minh, hoàng tử ta khâm phục!”

“Điện hạ chê cười rồi!”

Nhìn linh trận cầu lóe lên ánh sáng kia, Dương Nguyên và Văn sư lúc này cười tươi như hoa.

“Nhóc con, đưa linh trận cầu đây cho ta!”, Dương Nguyên kiêu ngạo nói: “Ta sẽ tuân thủ lời hứa, tha cho ngươi không chết”.

“Ồ, vậy sao?”

Tần Ninh lúc này đang giữ linh trận cầu trong tay, cười lạnh: “Lời hứa của ngươi? Vậy ta cũng phải tuân thủ nguyên tắc của ta!”

“Nguyên tắc của ngươi?”

Dương Nguyên chế giễu nói: “Ta khuyên ngươi nên thành thực mà đưa cho ta, thượng quốc Linh Ương không phải là nơi ngươi đắc tội nổi đâu, nhóc con, biết tiến biết lui mới là chuyện tốt”.

“Cùng câu nói đó tặng cho ngươi, biết tiến biết lui mới là chuyện tốt”.

Tần Ninh liếc nhìn mấy người, nói: “Đừng nhắc đến với ta cái gì mà đế quốc, với thượng quốc. Trong mắt Tần Ninh ta, chọc vào ta chính là không muốn sống nữa, nên giết thì giết, nên diệt thì diệt!”

“Vốn dĩ chỉ là một quả linh trận cầu, lười tính toán với các ngươi, nhưng bây giờ…”

“Ta thật sự rảnh quá đau trứng, nên thích tính toán với các ngươi đấy!”

Soạt soạt soạt…

Tần Ninh vừa dứt lời thì bàn tay vung lên, những âm thanh phá không liên tiếp vang lên từng hồi.

Trong chớp mắt, linh trận cầu nứt toác ra.

Từng luồng linh văn khuếch tán, mang theo hơi thở đặc biệt.

“Chỉ là một linh trận cầu cấp 4 mà thôi…”

Ngón tay Tần Ninh búng một cái, bỗng chốc trong cả đại điện của Vân Yên các có từng luồng linh ấn lan tràn ra.

Phạm vi xung quanh mấy trăm mét, ngay lập tức bị linh văn ràng buộc, bao gồm cả mấy người Dương Nguyên, Văn sư trong đó, lúc này bỗng chốc bị giam vào bên trong.

Tần Ninh sải bước đi lên, tiến vào trong linh trận.

“Những người không liên quan thì nhường một chút, làm tổn thương kẻ vô tội thì không tốt đâu!”

Tần Ninh vừa nói ra lời này thì mấy người bị khóa chặt trong linh trận lùi từng bước về sau.

Lúc này, trong phạm vi mấy trăm mét, chỉ có Tần Ninh và đám Dương Nguyên.

“Ngươi điên rồi!”

Dương Nguyên mở mồm ra quát tháo: “Đây chính là một quả linh trận cầu cấp 4 đấy, ai bảo ngươi giải phóng ra? Ngươi biết giá trị của thứ này không? Kể cả có 10 cái mạng thì ngươi cũng không đền được đâu!”

“Nói nhăng nói cuội ít thôi!”

Tần Ninh lười dài dòng, giơ bàn tay lên.

Sau đó, trước mặt Dương Ân bỗng xuất hiện một bàn tay trong không trung.

Bàn tay đó siết chặt cổ của Dương Nguyên.

“Điện hạ!”

Mấy người Văn sư cảm thấy không thích hợp.

Thằng nhãi này, điên rồi.

“Thả điện hạ ra!”

Mấy người muốn ngăn lại nhưng thực lực mạnh mẽ của cảnh giới Linh Luân, lúc này căn bản không thể cản trở nửa phần. Chúng muốn xông về phía Tần Ninh trong linh trận nhưng thân thể lại không thể động đậy.

Văn sư lập tức nói: “Tiểu huynh đệ, Dương Nguyên điện hạ chính là đệ đệ ruột của thái tử thượng quốc Linh Ương Dương Khởi Nguyên, được hoàng đế bệ hạ yêu mến. Nếu ngươi giết điện hạ thì ngay cả đế quốc Vân Lam là 1 trong 10 đại đế quốc thì cũng sẽ gặp họa, đến lúc đó thì người nhà của ngươi…”

“Xin lỗi, ta không phải là người của đế quốc Vân Lam!”

Tần Ninh mỉm cười nói: “Hơn nữa, ta giết người không hỏi bối cảnh”.

Vừa dứt lời, bàn tay Tần Ninh lại một lần nữa dùng lực.

“Dừng tay!”

Bỗng nhiên một tiếng hét vang lên.

Trong chớp mắt khi tiếng hét vang lên thì trong đại điện từng đội quân mang theo binh khí xông thẳng tới.

Lần này, đám người hóng hớt xung quanh hoàn toàn bị chấn động.

Quân hộ vệ hoàng gia của đế quốc Vân Lam!

Người thanh niên đi đầu buông mái tóc dài, mặc một bộ áo choàng màu xanh lam, phong thái phù phiếm, vẻ mặt căng thẳng.

“Ta không biết ngươi là ai, mau thả điện hạ Dương Nguyên ra!”

Thanh niên kia gào lên.

“Vân Thành Vũ, đây chính là thái độ của đế quốc Vân Lam các ngươi sao?”

Lúc này, Dương Nguyên vẫn nghiến răng cười, giọng nói bị bóp nghẹn.

“Hoàng tử ta chính là thất hoàng tử của thượng quốc Linh Ương, đại diện cho phụ hoàng ta, đại ca ta tới bàn bạc với các ngươi chuyện hôn sự của đại ca ta và Vân Sương Nhi!”

Dương Nguyên phẫn nộ nói: “Thế mà ngươi lại khiến cho tính mạng của ta bị uy hiếp ở đế quốc Vân Lam. Đế quốc Vân Lam các ngươi cứ đợi màn báo thù điên cuồng của thượng quốc Linh Ương đi!”

Lời này vừa nói ra khiến sắc mặt của thanh niên kia lại càng khó coi.

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

Hắn ta nhìn sang Tần Ninh, gào lên: “Ta chính là cửu hoàng tử Vân Thành Vũ của hoàng thất đế quốc Vân Lam, lần này tuân mệnh tiếp đãi điện hạ Dương Nguyên, nhanh thả điện hạ Dương Nguyên ra!”

“Nếu không, ngươi sẽ mang đến họa diệt quốc cho đế quốc Vân Lam ta đấy, biết không?”

“Ta dùng thân phận hoàng tử bảo đảm, thả điện hạ ra thì ngươi tuyệt đối sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm nào”.

Lời này vừa nói ra, lúc này trong đại điện đã yên lặng hơn hẳn.

“Ngươi dùng thân phận hoàng tử bảo đảm?”

Tần Ninh liếc nhìn Vân Thành Vũ rồi nói: “Ta muốn giết ai thì liên quan cái rắm gì đến ngươi?”

“Ngươi…”

“Đừng nói là ngươi mà cha ngươi có mặt ở đây, ta đã muốn giết kẻ này thì ông ta cũng không dám nói gì, tiểu quỷ, lăn sang một bên!”

Lúc này, thần thái của Tần Ninh rất bình tĩnh và giọng nói cũng vậy.

Một quả linh trận cầu mà thôi, hắn không muốn tranh cướp. Dương Nguyên này mua thì mua rồi, bảo hắn giúp mở ra. Nếu mang thái độ khiêm tốn xin được chỉ bảo thì nói không chừng tâm trạng của hắn tốt thì sẽ giúp mở ra.

Nhưng lại mặt vênh lên trời thì chỉ tự tìm đường chết!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom