• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (9 Viewers)

  • Chương 236-240

Chương 236: Quay về

“Hừ!”

Ông Què hừ một tiếng, ngón tay điểm vào, tiếng ầm ầm vang lên từng hồi.

Võ giả cảnh giới Linh Luân đó càng không đáng nhắc đến.

Làm xong mọi thứ, ông ta vỗ Tiểu Thanh: “Xuất phát!”

Lúc này Tiểu Thanh hí lên một tiếng, sau đó giương vó chạy đi.

“Đế quốc Xích Nguyệt…”, Tần Ninh xoa đầu nói: “Khiến ta không vui, giết cả hoàng thất!”

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều không lên tiếng.

Mặc dù Tần Ninh trông có vẻ rất điềm nhiên, hời hợt với mọi chuyện.

Nhưng hắn quả thật rất xem trọng người nhà và bạn bè bên cạnh.

Lăng Thiên đã dám phái người giết đến thành Lăng Vân rồi, e là tình hình của mọi người ở học viện Thiên Thần cũng không ổn.

Lúc này, người đế quốc Xích Nguyệt đã chạy ra ngoài, hiển nhiên là muốn chết.

Lúc này đã có mười mấy người đã chết nằm trên đường, ai cũng đều sửng sốt.

Ai mà dám giết người trên đường phố rồi kiêu ngạo rời đi như thế chứ?

Không lâu sau, trong một quán rượu xa hoa ở Đế Đô.

Một thanh niên mặc đồ màu trắng, khuôn mặt tuấn tú đang cười ha ha, trái ôm phải ấp nhìn hai cô gái trong lòng.

“Bổn điện hạ tập võ, học hành cả ngày ở Đế Đô, đầu sắp nổ tung rồi. Cũng may lần này cái tên khốn kiếp Xích Như Hỏa đó chết rồi, phụ hoàng bảo ta đi điều tra chuyện này, tiện thể giết luôn cái tên sát nhân tên gì đó… Tần Ninh!”

“Thế nên ta mới có thời gian sung sướng, vui vẻ ở đây chứ”.

“Hê hê, tứ hoàng tử nói chí phải, Xích Như Hỏa chết đi thì vị trí Thái tử chắc chắn là của người rồi”.

“Nói thừa!”

Xích Nguyệt Thăng khẽ cười nói: “Trong khoảng thời gian này cứ đợi Tần Ninh về là được. Nếu mạng tên đó xui thì có lẽ sẽ bị người của đế quốc Vân Lam giết chết càng tốt, đỡ cho tướng quân Xích Phần Thiên phải ra tay”.

“Dù sao giết người ở đế quốc Bắc Minh, có muốn đi cũng không dễ, hơn nữa nghe nói Tần Ninh đó có quan hệ gì đó với Thánh Đan các à?”

“Vâng!”

Mấy người xung quanh đều chắp tay lại nói.

Hơn một tháng trước, đế quốc Xích Nguyệt nhận được tin hoàng tử Xích Như Hỏa đã bị giết.

Mà đế quốc Bắc Minh lại không hề tỏ thái độ gì với chuyện này, thậm chí không truy bắt hung thủ, mọi chuyện đều giao hết cho đế quốc Xích Nguyệt tự giải quyết.

Hoàng đế Xích Thiên Hoành nổi giận đùng đùng lập tức gọi gã đến dẫn Tần Ninh về.

Không chỉ như vậy, hiện giờ đế quốc Xích Nguyệt đã bắt tay với mấy đế quốc lớn, một khi giết được Tần Ninh thì sẽ đem đầu hắn về đế quốc Bắc Minh.

Lần này cuối cùng cũng đến lượt tứ hoàng tử Xích Nguyệt Thăng thể hiện tài năng rồi.

“Xích Như Hỏa, ngươi chết thật là tốt, quá tốt luôn, ha ha…”

Xích Nguyệt Thăng càng nghĩ càng cảm thấy vui.

Tần Ninh chẳng qua chỉ mới là cảnh giới Linh Đài mà thôi, tướng quân Xích Phần Thiên là cảnh giới Linh Phách, giết hắn cũng khá dễ dàng.

Chuyện này quá đơn giản!

Chỉ cần tiếp tục đợi là được.

Có thể đợi ở đế quốc Bắc Minh mà không bị gò bó, ngày ngày trôi qua cũng dễ chịu.

Nhìn hai cô gái trong lòng, Xích Nguyệt Thăng cảm giác có luồng khí nóng dâng lên trong lòng.

“Mấy ngày nay hoàng tử ta phải thoải mái một hồi!”

Vừa dứt lời Xích Nguyệt Thăng không hề quan tâm đến những người ở đó mà xé toạc đồ của hai cô gái đó rồi đè lên người…

“Điện hạ, điện hạ, xảy ra chuyện lớn rồi”.

Đột nhiên một người từ ngoài cửa vọt vào kèm theo một tiếng nổ.

Cánh cửa gỗ bị đánh nát, hai bóng người quỳ dưới đất.

Sắc mặt Xích Nguyệt Thăng trở nên lạnh như băng nhưng không dừng tay lại, bất mãn nói: “Chuyện gì mà hoảng hốt thế? Không thấy ta đang bận à?”

“Điện hạ, chuyện lớn rồi, tướng quân Xích Phần Thiên bị giết trên đường”.

Cái gì?

Xích Nguyệt Thăng biến sắc, cảm giác luồng khí nóng dưới thân cũng không còn nữa, mềm nhũn ngồi bệt xuống đất.

“Đi!”

Cái gì?

Mấy người đó đều sửng sốt.

“Còn ngây người ra đó làm gì? Đi ngay, lập tức quay về đế quốc Xích Nguyệt báo lại chuyện này cho phụ hoàng biết”.

Lúc này sắc mặt Xích Nguyệt Thăng rất khó coi, gã kéo đồ, mặc vào sau đó chạy trốn.

Đùa gì thế!

Xích Phần Thiên là con bài bảo vệ mạng sống lần này của gã nhưng giờ đã bị giết, gã còn ở lại đây thì chẳng phải như cá nằm trên thớt à, lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.

“Tứ hoàng tử muốn đi đâu?”

Ngay lúc này, một giọng nói bỗng vang lên ngoài cửa, một người xuất hiện trước cửa.

Chính là thái tử Minh Vũ.

Minh Vũ nhìn Xích Nguyệt Thăng nói: “Cũng đã đến rồi thì sao hoàng tử không tìm hoàng thất ta để được tiếp đón chu đáo sao?”

Thấy Minh Vũ xuất hiện, sắc mặt Xích Nguyệt Thăng trắng bệch.

Tiêu rồi!



Xe ngựa lọc cọc chậm rãi đi, lúc này Tiểu Thanh chạy một đường không ngừng nghỉ chạy đến khu ba mươi sáu của học viện Thiên Thần.

Cuối cùng xa ngựa chậm rãi dừng lại trước cửa khu ba mươi sáu.

Tần Ninh xuống ngựa nhìn khu ba mươi sáu.

Hắn đi thẳng đến khu vực mọi người sống.

Lúc này những dãy nhà đó đều bị phá hủy, mặt đất trông càng bừa bộn hơn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Tần Ninh trở nên xám xịt.

“Hay lắm, không ngờ chỉ đi hơn một tháng mà nhà đã bị phá!”

Tần Ninh nở nụ cười.

Nói như vậy e là tình hình của những người khác cũng không ổn.

“Mau lên, tên mập chết tiệt!”

Một tiếng quát tháo bỗng vang lên ở góc rẽ.

Lúc này có mấy người xuất hiện.

Phía trước những người đó, một “tên mập” đang kéo một chiếc xe phân đi về phía trước.

Đằng sau tên mập là mấy nam nữ ăn mặc đẹp đẽ đang cười đùa với nhau.

Trong đó có một người tay cầm roi dài thỉnh thoảng quất lên người tên mập đó, bật cười ha ha nhìn mấy cô gái còn lại.

“Thư Nhã, nhìn bộ dạng của tên nhóc này như vậy, thật không ngờ sao lúc đầu muội lại chịu ở bên hắn thế?”, thanh niên đó mặc áo dài, tay áo xoắn lên, tay cầm roi dài cười nói: “Ta thấy thằng nhóc này rất hợp với công việc quét dọn vệ sinh cho mọi người, cả ngày kéo xe phân, trông hắn cũng giống phân lắm”.

“Sư huynh Lỗ Vận, huynh lại trêu ta rồi”.

Cô gái tên Thư Nhã đi đến cọ ngực mình vào người thanh niên đó nói: “Thằng mập này hoàn toàn không biết cái gì cả, lúc đó ta không còn cách nào khác, chỉ có thể đi theo hắn, chẳng qua là thấy hắn đi theo Tần Ninh nên muốn moi chút lợi ích của việc tu luyện từ chỗ hắn thôi”.

“Tần Ninh đó đối xử với tên nhóc mập này rất tốt, có thể tùy ý dùng rất nhiều linh đan, linh khí. Ta có thể đưa hết cho huynh, ngay cả thân thể quý giá nhất cũng đưa cho huynh…”

“Ha ha…”

Nghe thế, Lỗ Vận quất roi dài lên người tên nhóc mập đó rồi bật cười nói: “Tên nhóc mập này còn mơ tưởng thưởng thức vẻ đẹp đêm khuya của muội, không ngờ ta lại bị giành trước, ha ha…”

“Nhóc mập, mấy loại việc như kéo phân này rất hợp với ngươi, nếu không ngươi đã chết không chỗ chôn rồi”.

Roi dài quất xuống, lúc này sau lưng thân hình mập mạp kéo phân đó dính đầy vết máu, quần áo gì đều rách nát hết.

Nhưng đôi tay đó lại nắm chặt lấy chiếc xe, không nói lời nào.
Chương 237: Giác ngộ về cái chết

Lỗ Vận kia mỉm cười nói: “Nghe chừng thằng nhãi Tần Ninh đó chắc chắn là không về được nữa rồi. Đế quốc Vân Lam là một trong mười đại đế quốc, Tần Ninh giết chết người Lam gia của đế quốc Vân Lam, lại còn đi qua đó, thì khác nào tìm đường chết”.

“Thằng nhãi này nói không chừng cũng bị người của đế quốc Vân Lam xẻ thịt cho chó ăn rồi!”

“Ninh ca của ta còn lâu mới chết!”

Cơ thể mập mạp bé nhỏ bỗng trở nên giận dữ.

Cậu quay ra hét với chúng: “Ninh ca của ta sẽ không chết, các ngươi mới chết!”

“Đệch mợ, Tần Hâm Hâm, ngươi chán sống rồi đúng không!”

Lỗ Vận hừ một tiếng, bước ra tát Tần Hâm Hâm.

Bốp!

Có tiếng đánh vang lên, nhưng Tần Hâm Hâm lại không thấy đau chút nào.

Trước mặt cậu là một người tuy không cường tráng, thậm chí mang chút yếu đuối, nhưng dáng tóc buộc cao đó lại cực kỳ anh tuấn.

“Đệ nói không sai, sao ta có thể chết được chứ!”

Tiếng cười nhàn nhạt vang lên, Tần Ninh quay ra, trong tay là cây roi dài mà Lỗ Vận quất tới.

“Ninh ca...”

Thấy người này, mũi Tần Hâm Hâm bỗng chua xót, nước mắt không kìm được mà tuôn ra.

“Người Tần gia không được khóc!”, Tần Ninh mỉm cười nói.

“Vâng!”

Tần Hâm Hâm đứng thẳng người, nhưng vẫn đau đến méo xệch cả miệng.

“Nuốt đi!”

Một quả Vân Trung Lam Yên xuất hiện, Tần Ninh nói: “Nuốt vào, trong một ngày nhất định không được vận chuyển linh khí!”

“Vâng!”

Tần Hâm Hâm không nói nhiều, nuốt thẳng.

Ầm...

Giây phút ấy, cậu cảm nhận được cơ thể tràn trề sức sống, giống như thay da đổi thịt vậy.

“Ngươi là ai? Mù hay sao mà dám tham gia vào chuyện của Lỗ Vận ta?”

Lỗ Vận cố gắng kéo roi lại, nhưng không thể thoát khỏi sự trói buộc của Tần Ninh, bèn hét lên: “Ta là một trong các đệ tử thủ lĩnh của Thiên Tử Đảng, biết điều thì đừng có xen vào!”

Lỗ Vận nói xong thì Thư Nhã ở bên cạnh bỗng thay đổi sắc mặt, kéo góc áo Lỗ Vận, nói nhỏ: “Lỗ đại ca, hắn là Tần Ninh!”

“Ta không quan tâm là...”

“Tần Ninh!”

Sắc mặt Lỗ Vận lập tức thay đổi, nhất thời thả roi ra, sợ hãi lùi về sau mấy bước.

“Tần Ninh, ngươi... ngươi ngươi ngươi đừng làm bậy”.

Lỗ Vận run rẩy nói.

Hắn ta chỉ mới ở cảnh giới Linh Hải, nghe nói Tần Ninh đã ở cảnh giới Linh Đài từ lâu, hắn ta chắc chắn không thắng được.

“Làm bậy?”

Tần Ninh bật cười: “Trong học viện Thiên Thần này, dù là thằng nhóc Thiên Ám cũng không dám động tay động chân với người bên cạnh ta, thế mà ngươi dám làm trò với đệ đệ ta?”

Bốp...

Một tiếng quất vang lên.

Tần Ninh phất roi ra, gương mặt của tên Lỗ Vận lập tức sưng vù.

“Tần công tử tha mạng, tha mạng!”

Lỗ Vận quỳ sụp xuống, vội vàng đáp: “Ta chỉ nhận lệnh hành sự thôi, là Linh Đồ của học viện Thiên Thần bảo ta làm vậy. Lăng Thiên trở về rồi, giờ ta phải nghe theo Lăng Thiên”.

“Vậy à?”

Bốp...

Tần Ninh đạp một cước, sức lực mạnh mẽ phun trào.

Đầu của Lỗ Vận đã nổ tung.

“Động vào huynh đệ của ta thì nên có giác ngộ về cái chết đi!”

Tần Ninh giẫm chân, nhìn sang Thư Nhã ở bên cạnh.

Trước khi hắn đi đã bảo Diệp Viên Viên điều tra người này, nhưng vẫn không kịp. Không ngờ quả nhiên lại xảy ra chuyện.

“Hâm Hâm...”

Thư Nhã đột nhiên bước ra, quỳ xuống, khóc lóc nói: “Muội cũng bị ép buộc mà thôi. Phía sau Lỗ Vận là Lăng Thiên, là Thiên Tử Đảng, muội không còn cách nào nên phải nghe theo họ, vì sợ họ tức giận thì sẽ giết muội...”

“Cút!”

Tần Hâm Hâm mắng chửi: “Thấy ngươi là ta đã tởm rồi!”

Tần Hâm Hâm quay đầu đi, hai tay nắm chặt, hừ nói: “Ninh ca, đệ không muốn nhìn thấy cô ta nữa!”

Tần Ninh gật đầu.

Tần Hâm Hâm không giống hắn, có ký ức chín đời chín kiếp trong đầu, biết rõ lai lịch của mình.

Nhưng Tần Hâm Hâm mới chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi, vừa mới được yêu đương, gặp cô gái mình thích.

Hiện thực lại quá tàn khốc.

Tần Ninh vung tay, chỉ điểm.

Cổ của Thư Nhã bỗng xuất hiện lỗ máu, cơ thể mềm oặt, ngã xuống đất.

“Hâm Hâm!”

Tần Ninh vỗ vai Tần Hâm Hâm, cười nói: “Ninh ca đảm bảo với đệ, sau này ta sẽ tìm cho đệ một người thật lòng thật dạ với đệ!”

“Đệ muốn ai xinh đẹp cơ!”, Tần Hâm Hâm ngẩng đầu, kiêu ngạo nói: “Ít nhất cũng phải là công chúa của đế quốc”.

“Công chúa đế quốc có thể xứng với đệ chắc?”

Tần Ninh lại nói :”Ít nhất cũng phải là công chúa của cương quốc!”

“Thật sao?”

“Thật!”

“Hứa nhé!”

Tần Hâm Hâm cười ha ha.

Tần Ninh biết Tần Hâm Hâm chỉ đang không muốn mình lo lắng, nhưng vết thương trong lòng vẫn cần thời gian mới được.

“Đại ca với nhị ca đâu rồi?”

Tần Ninh hỏi: “Còn cả nhóm Lục Huyền nữa!”

“Đúng rồi!”

Tần Hâm Hâm vội vàng nói: “Đại ca và nhị ca đều ở trong viện Thiên thần, chỗ Liệt Hỏa lão tổ”.

“Lăng Thiên quay về rồi, Ninh ca, cái tên đó đã đạt cảnh giới Linh Luân, mà Thiên Tử cũng đã nhận hắn ta làm cánh tay đắc lực, dưới một người trên vạn người”.

“Thằng khốn đó quay lại liền tìm chúng ta gây rối. Đại ca nhị ca bị hắn ta đánh trọng thương, Liệt Hỏa lão tổ và trưởng lão Hứa Thông Thiên đích thân ra mặt đưa hai huynh ấy về viện Thiên Thần”.

“Nhưng thế lực của Thiên Tử Đảng quá mạnh, một vài trưởng lão đều theo phe bọn chúng, Liệt Hỏa lão tổ chỉ có thể tự bảo vệ mình”.

“Còn ba người Lục Huyền, Tuân Ngọc và Trương Tiểu Soái...”

Tần Hâm Hâm ngập ngừng.

“Bọn họ làm sao?”

“Ba người bọn họ bị Lăng Thiên phái người đến ép vào trong Diễn Võ các, bị làm bánh bao thịt người!”, Tần Hâm Hâm phẫn nộ nói.

Bánh bao thịt người?

Diệp Viên Viên thấy Tần Ninh không hiểu, bèn giải thích: “Trong học viện chúng ta có một sàn diễn võ, là nơi các đệ tử va chạm với nhau”.

“Nhưng về lâu dài, một vài đệ tử nghĩ ra ý kiếm tiền, bèn đi cùng những công tử thế gia đến đó luyện tập, xong việc sẽ nhận được tiền”.

“Cái gọi là luyện cùng, thật ra là chịu đánh...”

Nghe đến đây, Tần Ninh nhếch miệng.

“Tốt lắm, thú vị, thú vị lắm!”, Tần Ninh cười nói: “Không ngờ lại còn có nơi đó đấy!”

“Đưa ta đến đó!”

Tần Ninh lạnh lùng nói.

Diệp Viên Viên gật đầu, đi trước dẫn đường.

Lăng Thiên, ngươi cuối cùng cũng dám quay lại...

Tần Ninh cười nhạt, đầu tiên phải sắp xếp cho những người quanh mình đã rồi đi tìm Lăng Thiên sau.

Lúc này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cảm giác được điều gì đó không bình thường.

Những ngày đi theo Tần Ninh, bọn họ cũng nhìn ra.

Tần Ninh gần như chẳng quan tâm đến chuyện gì trên đời.

Không phải là lười biếng, không quan tâm, mà là kiểu... khinh bỉ từ đáy lòng.

Diệp Viên Viên được trải nghiệm rất rõ.

Nàng là hoàng thể, trong đế quốc Bắc Minh có thể được coi là ngàn năm khó gặp, nhưng Tần Ninh chỉ thu nàng làm tì nữ.

Vân Sương Nhi có hỗn độn thể, càng là vạn năm có một, nhưng cũng chỉ là tì nữ.

Thậm chí là Thánh Tâm Duệ là thiên tài đan thuật, số một đế quốc, nhưng cũng làm đan đồng.

Nhìn thì có vẻ không đau lòng, nhưng thật ra đáy lòng Tần Ninh rất kiêu ngạo!

Nhưng đó là với chuyện khác, nếu là với người nhà, thì Tần Ninh lại cực kỳ bao che khuyết điểm.
Chương 238: Giết người lập uy

Mấy người lập tức đi ra khỏi khu 36.

“Đứng lại!”

Nhưng khi đám Tần Ninh đang ở trong khu 36, chuẩn bị đến sàn diễn võ thì có người bỗng lên tiếng.

Sau đó có mấy người đến bao vây họ lại.

Mấy tên thanh niên kia mặc trang phục Linh Đồ, người đứng đầu có thần thái kiêu ngạo.

“Đây là địa bàn của Thiên Tử Đảng, các ngươi là ai, sao ta chưa từng gặp bao giờ?”, thanh niên đứng đầu híp mắt nhìn nhóm Tần Ninh.

Cặp mắt đó lại dừng trên người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi.

“Ngươi không biết ta?”, Tần Ninh nhẹ nhàng nói.

“Ngươi là cái thá gì? Sao ta phải biết ngươi?”, thanh niên nói: “Ta là đệ tử Linh Đồ của Thiên Tử Đảng, Lục Thiên Hàn, một trong năm đại lĩnh đội. Ngươi có biết ta không, thằng nhãi?”

“Năm đại thống lĩnh?”

Tần Hâm Hâm nói nhỏ: “Lúc Lăng Thiên quay về, các thành viên Linh Đồ trong Thiên Tử Đảng được gọi lại rồi bổ nhiệm ra năm vị lĩnh đội”.

“Chiến Thương và Sam Vũ là hai trong số đó”.

“Ồ...”

Tần Ninh hiểu ra: “Hóa ra là thế à, Lục Thiên Hàn?”

“Hỗn láo!”

Một tên đệ tử ở bên cạnh Lục Thiên Hàn hét lên: “Tên của Lục sư huynh mà ngươi muốn gọi thì gọi chắc?”

“Cút!”

Tần Ninh lười nói nhiều với chúng, trầm giọng quát.

“Thằng nhãi con, ngươi muốn chết à!”

Tên đệ tử đi cùng Lục Thiên Hàn muốn lập công, bước ra đánh về phía Tần Ninh.

Bốp...

Nhưng vào lúc này lại có tiếng roi vang lên, Diệp Viên Viên quất roi vào tên đệ tử đó. Sắc mặt gã trắng bệch, nắm tay giờ đã rớt khỏi cánh tay.

“Dám động vào người của ta, chán sống à!”

Lục Thiên Hàn phẫn nộ quát.

Hắn ta là một trong năm lĩnh đội của Thiên Tử Đảng hiện giờ, trong học viện, hắn ta có thể hô mưa gọi gió.

Hiện giờ hắn ta được tiếp quản khu 36, càng thêm uy phong lẫm liệt. Một đệ tử nội viện nho nhỏ cũng dám làm càn trước mặt hắn.

“Trên đời có nhiều loại chán sống lắm, không hay ngươi lại là một trong số đó. Đừng nói là ngươi, mà Chiến Thương và Sam Vũ, ta giết cũng giết rồi, kể cả Lăng Thiên có đến thì cũng vậy thôi”.

Tần Ninh hừ lạnh nói: “Viên Viên, còn sững ra đó làm gì? Giết!”

Tần Ninh không muốn nói nhiều.

Hôm nay, học viện Thiên Thần chắc chắn phải đổ máu rất nhiều.

“Nhãi khốn kiếp, muốn chết!”

Lục Thiên Hàn phẫn nộ không thôi, kẻ này quá mức ngông cuồng.

“Tần Ninh, dừng tay!”

Đột nhiên, có tiếng thét vang lên.

Một bóng người bay đến với sắc mặt lo lắng.

Chính là trưởng lão Hứa Thông Thiên.

Tần Ninh?

Nghe thấy tiếng gọi này, cả người Lục Thiên Hàn bỗng trở nên đông cứng.

Tên này chính là Tần Ninh?

Hắn ta đã sớm nghe danh Tần Ninh rồi, nhưng chưa từng gặp. Không ngờ hôm nay lại va phải.

Tần Ninh... ra tay ngoan độc, giết người không chớp mắt, thế mà hắn ta lại gặp phải.

“Hứa trưởng lão!”

Tần Ninh nhìn thấy người này, tinh thần lãnh đạm.

“Tần Ninh, ngươi về rồi!”

Hứa Thông Thiên thở phào.

Tần Ninh lại nói: “Nói đi, dạo này có việc gì? Người của ta bị bắt nạt, bị đánh trọng thương. Ông là trưởng lão khu 36 mà không làm gì à?”

Nghe vậy, lòng Hứa Thông Thiên lộp độp một cái, thầm kêu không ổn.

Tần Ninh giận rồi!

“Tần Ninh, ngươi đừng giận”, Hứa Thông Thiên vội vàng nói: “Lăng Thiên đó về rồi, thẳng tay xử lí khu 36. Ta chỉ là một trưởng lão danh dự, không đấu được Thiên Tử Đảng”.

“Gần đây học viện cũng bận, mà ta cũng đi tìm viện trưởng rồi nhưng lại không tìm được”.

Không tìm được?

Tần Ninh hơi sửng sốt.

“Chuyện này để sau nói đi, cái đám mắt mù này nếu không giết vài đứa thì bọn chúng sẽ không hiểu được tính khí của Tần Ninh ta là gì!”

Tần Ninh phất tay: “Nếu lần sau còn xảy ra chuyện này nữa, gây ra hậu quả khó thể dự liệu thì mới là phiền!”

“Tần Ninh, Tần Ninh...”, Hứa trưởng lão vội vàng nói: “Đừng kích động, mọi người chỉ chịu chút khổ, chưa chết đâu mà”.

“Chịu chút khổ?”

Tần Ninh cười nhạt: “Người của ta, không được phép chịu chút khổ nào cả, muốn chịu thì cũng phải chịu khổ của ta!”

“Viên Viên, giết!”

“Dạ!”

Diệp Viên Viên bước qua, thi triển tu vi cảnh giới Linh Luân tầng 5.

Nhìn thấy cảnh này, lòng Lục Thiên Hàn lạnh lại.

“Nhãi con, ta thấy ngươi quá điên cuồng, uy nghiêm của Thiên Tử Đảng là thứ để ngươi trêu đùa à?”

Lục Thiên Hàn nói: “Chỉ một cô gái cảnh giới Linh Luân tầng 5 mà cũng đòi giao đấu với ta?”

“Ông đây là cảnh giới Linh Luân tầng 7 đấy!”

Lục Thiên Hàn cười lạnh, tấn công Diệp Viên Viên.

Tần Ninh chỉ đứng yên không nói.

Cảnh giới Linh Luân tầng 7?

Hình như rất lợi hại hả...

Thời gian dần trôi qua, một tiếng bụp vang lên.

Một người đã ngã xuống và rơi ngay dưới chân Tần Ninh.

Diệp Viên Viên cầm roi trong tay, vẫn lạnh lùng như cũ.

Lục Thiên Hàn lúc này, cả người run rẩy.

Cái gì vậy!

Hắn ta là cảnh giới Linh Luân tầng 7, đối đầu với một thiếu nữ cảnh giới Linh Luân tầng 5 mà lại thua thảm!

Không có chút phản kháng nào.

“Hôm nay phải giết người lập uy thôi, mà thế thì bắt đầu từ ngươi đi!”

Tần Ninh lạnh lùng nói.

“Ngươi, ngươi dám!”

Lục Thiên Hàn sợ hãi nói: “Ngươi làm vậy là sẽ đắc tội Thiên Tử Đảng đấy. Lăng Thiên quay về quản lý Thiên Tử Đảng sẽ không tha cho ngươi đâu, Thiên Tử cũng vậy!”

“Thế à? Ta còn đang lo hắn ta không xuất hiện đây!”

Tần Ninh hừ lạnh, đạp thẳng xuống.

Giờ hắn đang tu luyện Âm Dương Ly Hợp Kim thể, lấy kim thạch thiên địa để cải tạo cơ thể.

Âm Dương Ly Hợp Kim thể là pháp môn luyện thể, là linh quyết cấp chín.

Có tổng cộng chín tầng, bắt đầu tu luyện từ cảnh giới Linh Đài là tốt nhất.

Mà trong lúc ấy, Tần Ninh còn ăn cả quả Vân Trung Lam Yên, lại khiến linh quyết này tăng cấp.

Hiện giờ, tầng đầu tiên đã đạt cảnh giới viên mãn.

Mặc dù hiện giờ hắn mới chỉ là cảnh giới Linh Đài tầng 7, nhưng một cước của hắn vẫn chứa đựng cực nhiều sức lực, đủ để giẫm chết Lục Thiên Hàn.

Phụt...

Máu tươi chảy ra ồ ạt, Tần Ninh chắp tay sau lưng, đạm bạc nói: “Đi!”

Hứa Thông Thiên hơi sửng sốt.

Tần Ninh nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng không ngờ lại có một mặt tàn bạo thế này.

Giết người như diệt cỏ, không giống một thiếu niên mười sáu chút nào.

Hứa Thông Thiên thầm kêu không ổn, không tìm được viện trưởng, người khác không ai làm chủ được. Lần này, Tần Ninh sẽ phá nát nơi này ra mất.

Học viện Thiên Thần chia làm viện linh khí, viện linh quyết, viện linh đan... với những chức năng riêng.

Diễn Võ các là nơi để các đệ tử trong học viện Thiên Thần cọ sát lẫn nhau, đồng thời cũng có những phần tử muốn kiếm tiền từ việc này.

Chính là tiếp đòn!

Rất nhiều đệ tử có gia cảnh giàu có, không thiếu linh thạch, khi muốn tịnh tiến tu hành hoặc tu luyện linh quyết thành công thì không hề chọn việc đi vào núi luyện tập.

Mà đi tìm một vài đệ tử để luyện tập, thử uy lực của linh quyết.

Lúc này, tác dụng của việc tiếp đòn đã xuất hiện.
Chương 239: Đánh chết

Rất nhiều đệ tử thiếu linh thạch để tu hành đều đến đây tiếp đòn để kiếm linh thạch. Mặc dù cảm giác bị đánh cũng không dễ chịu chút nào, nhưng kiếm được linh thạch thì là chuyện tốt.

Cho nên một vài đệ tử cam tâm tình nguyện bị đánh ở trong Diễn Võ các.

Lúc này, ở trong Diễn Võ các.

Bốp...

Một tiếng bốp vang lên, trên mặt đất có hai bóng người chật vật ngã ra.

“Chậc chậc, cảnh giới Linh Đài tầng 2 thế này thì yếu quá đi mất thôi?”

Trước mặt hai người này là một thiếu niên, gã cười nhếch miệng: “Không lẽ cũng chỉ được thế thôi à?”

Thiếu niên kia ăn mặc nho nhã, trên khuôn mặt là nụ cười khinh bỉ.

“Lô Nhất Khắc, người tiếp đòn ngươi chọn này tệ quá!”

“Tiểu thiếu gia, hai thằng nhãi này bị đánh nhiều quá nên chắc là sắp không ổn rồi”, thanh niên bên cạnh cười híp mắt nói: “Nhưng khác với các đệ tử khác, hai tên này, ngài muốn đánh sao cũng được, đánh chết cũng không sao!”

“Ồ?”

Thiếu niên hơi sửng sốt.

“Hehe, tiểu thiếu gia, hiện giờ trong Thiên Tử Đảng chúng ta, công tử Lăng Thiên có quyền ra lệnh. Công tử ấy nói rồi, đánh chết hai người này không sao”.

“Thú vị thật, thế thì ta không khách sáo nữa”.

Lô Nhất Khắc ngồi xuống, cầm ly trà lên, nhấp một ngụm, cười thản nhiên.

Là một trong số các Linh Tử, trong học viện Thiên Thần, gã cũng rất có danh tiếng.

Lần này, Lăng Thiên đạt cảnh giới Linh Luân quay về, trở thành một Linh Tử, Thiên Tử cũng rất quan tâm đến hắn ta.

Không chỉ cho Lăng Thiên trở thành người đại diện của Thiên Tử Đảng mà còn cho hắn quyền làm mọi việc.

Mặc dù gã không phục, nhưng Thiên Tử chính là Thiên Tử, lời của hắn ta, không cho phép ai phản đối.

Nhưng hiện giờ, gã được bổ nhiệm thành một trong năm đội trưởng, coi như là bồi thường cho gã.

Tên nhãi Lăng Thiên này cũng biết cách làm việc đấy.

Tên Vương Nguyên Sanh này là con cháu nhà họ Vương nổi tiếng Đế Đô, là con trai út do tam phu nhân của trưởng tộc Vương Trạch Quân sinh ra.

Lúc này vừa hay có hai con chó đi theo đuôi Tần Ninh, kéo đến chơi với vị Vương công tử này để luyện tay.

Nếu khiến vị công tử này vui vẻ thì Lô Nhất Khắc hắn sẽ có được thêm một lớp bảo vệ.

“Phẹt...”

Lúc này, một trong hai người đang nằm dưới đất nhổ ra một búng máu, mắng rằng: “Lô Nhất Khắc, chờ Ninh ca quay về, các ngươi sẽ chết rất thảm!”

“Trương Tiểu Soái, ngươi bảo ta thảm á?”

Lô Nhất Khắc cười khẩy nói: “Công tử Lăng Thiên về rồi, ngươi biết không? Tần Ninh là cái đếch gì!”

“Còn nhớ Tuân Ngọc chết thế nào không?”

Lô Nhất Khắc nói ra khiến sắc mặt của Lục Huyền và Trương Tiểu Soái trở nên khó coi.

“Tần Ninh...”

Hai người lúc này cực kỳ bi thương.

“Chết thế nào cơ?”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Trong Diễn Võ các bỗng xuất hiện mấy bóng người.

“Ninh ca!”

“Ninh ca!”

Nhìn thấy người này, Trương Tiểu Soái và Lục Huyền trở nên đau đớn không thôi.

“Tần Ninh!”

Lô Nhất Khắc nhìn thấy Tần Ninh, giữa hai chân mày hiện lên sát cơ.

Gã đã được nghe về thanh danh của Tần Ninh, mà Diệp Viên Viên đi theo hắn lại là hoàng thể ngàn năm có một của Đế Đô.

“Ngươi vẫn còn sống trở về cơ à!”

Lô Nhất Khắc sửng sốt, sau đó khôi phục sự bình tĩnh rồi cười nhạt: “Nhưng cũng vô dụng thôi, Lăng Thiên đã trở về, ngày chết của ngươi đến rồi”.

“Ta hỏi ngươi, Tuân Ngọc chết thế nào!”

Tần Ninh lúc này nhìn chằm chằm Lô Nhất Khắc, lên tiếng.

“Muốn biết sao?”, Lô Nhất Khắc nhếch miệng cười: “Thằng nhãi đó cứng đầu lắm, bảo hắn ta đến tiếp đòn mà còn không chịu, nên ta tìm vài người đến treo hắn ta lên bản gỗ rồi đánh chết hắn ta rồi!”

Lô Nhất Khắc cười lạnh: “Ngươi cũng biết danh vọng của Thiên Tử Đảng ta rồi đấy, trong học viện này mà giết chết một Linh Đồ cũng chẳng làm sao!”

Tuân Ngọc đã lên cảnh giới Linh Đài tầng 1 từ lâu và được thăng làm Linh Đồ.

Nghe vậy, sắc mặt Tần Ninh vẫn bình tĩnh như cũ.

“Viên Viên, nghe được chưa?”

“Vâng, công tử!”

Diệp Viên Viên bước lên.

“Ngươi định làm gì?”

Lô Nhất Khắc hoảng hốt.

Nhưng Diệp Viên Viên cũng không nói nhiều mà đi thẳng ra quất roi. Một tiếng roẹt vang lên, người Lô Nhất Khắc bị roi cuốn chặt trên bản gỗ, miệng phun máu.

“Trói lại!”

Tần Ninh đi đến chỗ ngồi của Lô Nhất Khắc, ngồi xuống, thản nhiên nói: “Đánh!”

Diệp Viên Viên không nói nhiều, quất roi Tử Văn ra.

Bốp...

Một tiếng kêu thảm vang lên.

“Tần Ninh, ngươi muốn chết à”.

Lô Nhất Khắc mắng chửi: “Lăng Thiên sẽ không tha cho ngươi đâu, Thiên Tử Đảng cũng vậy!”

“Vẫn còn sức nói kìa, Viên Viên, xem ra cô vẫn chưa dùng sức hả”.

“Dạ!”

Diệp Viên Viên đánh roi ra, một tiếng bốp nữa vang lên, miệng Lô Nhất Khắc đã tràn đầy máu, cắn đến vỡ cả răng, không nói được câu nào.

“Dừng tay!”

Lúc này, Vương Nguyên Sanh ở bên cạnh lên tiếng.

Gã đi ra, nhìn Tần Ninh và nói: “Lô Nhất Khắc là đệ tử cảnh giới Linh Luân, là Linh Tử trong học viện, ngươi dùng hình như vậy là phạm quy!”

“Phạm quy?”

Tần Ninh nhìn Vương Nguyên Sanh và nói: “Ngươi nói chuyện nội quy với ta hả? Rồi, nói thì nói”.

“Hai người bên cạnh ta là Lục Huyền, Trương Tiểu Soái, họ vốn dĩ không tự nguyện đến đây tiếp đòn ngươi, nhưng ngươi ban nãy đánh rất thoải mái đúng không?”

“Ta... Ta không biết...”

Vương Nguyên Sanh hừ nói: “Mà đánh thì cũng đã đánh rồi, ta đã giết người đâu!”

“Đánh cũng đánh rồi?”

Tần Ninh lạnh lùng nói: “Lục Huyền, Tiểu Soái, tên này đánh hai người thế nào? Giờ đánh lại y hệt đi!”

“Nhưng...”

“Tần Ninh...”, Hứa Thông Thiên bước ra, nói nhỏ: “Hắn là con út của Vương Trạch quân, trưởng tộc Vương gia, tên Vương Nguyên Sanh!”

“Thì sao?”

Tần Ninh lại nhìn sang Lục Huyền cùng Trương Tiểu Soái: “Hai người nếu tự nhận mình là người của ta thì đánh đi. Không ai được phép đánh người của ta hết!”

“Ta đánh!”

Hai mắt Trương Tiểu Soái vằn lên tia máu, hét lên: “Tuân Ngọc đại ca đã bị tên nhãi này đánh chết!”

Ồ?

Ánh mắt Tần Ninh trở nên lạnh lẽo, nói: “Khoan đã!”

“Đã thế thì đánh chết đi!”

Tần Ninh nói xong, Trương Tiểu Soái và Lục Huyền cũng phừng phừng lửa giận.

Một tháng qua, bọn họ chịu giày vò vô cùng.

Giờ Tần Ninh đã về rồi thì còn sợ gì nữa?

Đánh!

“Sương Nhi, nhìn kỹ đi, dám đánh trả thì chặt tay!”

“Vâng, công tử!”

Trong chốc lát, Lục Huyền và Trương Tiểu Soái cùng xông lên.

Nhất thời, cả Diễn Võ các vang lên hai tiếng kêu xé lòng.

Lúc này, người vây xem ngày càng nhiều.

Hứa Thông Thiên đã hoàn toàn bất lực.

Trong mắt Tần Ninh, làm gì có quy tắc với không quy tắc chứ!

Động vào người của hắn, hắn không báo thù mới lạ.

Người này bình thường nhìn có vẻ du thủ du thực, nhưng thật ra cực kỳ bao che khuyết điểm.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không tệ, giờ lão ta cũng là người bên cạnh Tần Ninh.

“Các người đang làm gì vậy?”

Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.
Chương 240: Giết ta? Ông cũng xứng sao?

Tiếng quát vang lên, hai người đàn ông trung niên mặc áo choàng đen bước tới.

Họ chính là hai trưởng lão danh dự giống như Hứa Thông Thiên.

“Hứa trưởng lão!”

Nhìn thấy Hứa Thông Thiên, một trong số đó đột nhiên quát lên: “Ngươi thân là trưởng lão, thấy chuyện như vậy mà không quản sao?”

Người còn lại cũng trừng mắt, hừ lạnh một tiếng nói: “Cho dù ngươi có bị giáng xuống khu 36 làm chó giữ cửa, thì ít nhất ngươi vẫn còn thân phận trưởng lão”.

“Khâu Nhiên, Khâu Thiệu, đừng có mà đẩy mấy thứ xấu xa lên đầu ta!”

Hứa Thông Thiên sắc mặt đỏ bừng, hừ một tiếng nói: “Các ngươi và ta đều là trưởng lão danh dự, bỗng nhiên lại vu cáo hãm hại ta, cũng phải tự xem lại thân phận của mình đi!”

“Xem xét thân phận? Ngươi mà cũng xứng sao!”

Hai trưởng lão Khâu Nhiên và Khâu Thiệu trợn mắt nói.

“Các ngươi…”

Hai người này dường như không buồn quan tâm tới Hứa Thông Thiên, ngay lập tức đã quay đầu lại nhìn Tần Ninh.

“Ngươi là Tần Ninh!”

Khâu Nhiên trưởng lão hừ lạnh nói: “Đây là học viện Thiên Thần, không phải nhà của ngươi. Ở đây ngươi phải tuân theo nội quy của học viện, ngay lập tức dừng tay lại cho ta!”

“Dừng tay?”

Tần Ninh cười nhạo một tiếng, phất tay ra hiệu cho Diệp Viên Viên cứ tiếp tục.

“Tên nhóc thối tha, tự tìm đường chết!”

Khâu Thiệu quát: “Ngay cả lời của các trưởng lão cũng dám làm trái, bây giờ lập tức đi theo ta đến Hình Phạt Đường, nếu không...”

“Không thì ông làm sao?”

“Trưởng lão ta có tư cách trực tiếp giết chết ngươi!”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tần Ninh liền trở nên vô cùng lạnh lẽo.

“Giết ta? Ông cũng xứng sao!”

“Tìm chết!”

Hai trưởng lão Khâu Nhiên và Khâu Thiệu lúc này vô cùng tức giận, một trái một phải, lao thẳng lên muốn giết chết Tần Ninh.

Bang bang...

Chỉ trong tích tắc, hai thân ảnh bị chấn lui lại, phun máu tại chỗ.

“Ông què, không cần lưu tình, giết!”, Tần Ninh phất tay.

“Được!”

Thiên Động Tiên không quan tâm gì khác ngoài lời nói của Tần Ninh, thẳng tay xuất chưởng.

Ông ta đã đột phá được cảnh giới Địa Võ cường đại, đối với hai trưởng lão này, cho dù cảnh giới Linh Phách có mạnh cỡ nào đi chăng nữa, thì ở trước mặt ông ta cũng không có gì đáng nói!

Nhìn thấy Khâu Nhiên và Khâu Thiệu ngã xuống đất không thể đứng dậy được nữa, Hứa Thông Thiên vô cùng kinh hãi.

Lần trước lão ta đã biết ông què Thiên Động Tiên là cựu viện trưởng, và là cha của viện trưởng hiện tại.

Nhưng bây giờ, ông què lại tỏ ra vô cùng nghe lời Tần Ninh.

Trong phút chốc, Hứa Thông Thiên đã hạ quyết tâm.

Từ nay về sau, lão ta sẽ làm bất cứ việc gì mà Tần Ninh yêu cầu, không cần biết là tại sao.

Ôm chặt chân của thiếu niên này mới là điều đúng đắn.

Ngay cả cựu viện trưởng cảnh giới Địa Võ còn phải nghe theo lời của Tần Ninh, vậy thì lão ta còn e ngại cái gì nữa?

Tần Ninh đột nhiên thở dài một hơi, nói: “Hay cho học viện Thiên Thần, bên trong chia bè kết phái, loạn đảng nắm quyền, chỉ là một Thiên Tử Đảng nhỏ nhoi cũng có thể làm cho hết thảy các trưởng lão phải xun xoe nịnh hót”.

“Hay cho một đế quốc Bắc Minh từng là cương quốc, nhưng bây giờ lại chỉ còn là một đất nước thấp kém...”

Tiếng thở dài này của Tần Ninh chính là xuất phát từ tận đáy lòng.

Ngày xưa, khi hắn còn là Cửu U Đại Đế, đồ nhi yêu thích của hắn là Thanh Vân, cũng như hai đồ tôn Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch, đều mang trong lòng chí lớn bình thiên hạ.

Cả người đầy hoài bão xây dựng bằng thực lực của bản thân, bọn chúng đều là những hạt giống tốt, cho nên hắn mới để ý chăm bón.

Nhưng bây giờ, thành tựu của đồ tôn hắn lại bị đám hậu nhân biến thành một đống tạp nham ô hợp.

“Thế sự chuyển dời, lúc thịnh lúc suy, căn bản không thể nào nói rõ được”, ông què điềm tĩnh nói một câu.

“Thịnh suy chuyển dời chỉ là chuyện nhảm nhí mà các người lấy ra để bào chữa cho mình. Nếu như các người có thể phát triển tốt, thì thế sự chỉ có thịnh chứ không thể suy, bớt phí lời chống chế đi”.

Nghe đến đây, ông què sờ mũi tỏ vẻ xấu hổ, nhưng cũng chỉ có thể bất lực tự nhủ: “Cũng không phải lỗi của ta!”

Vào lúc này, tiếng hét của Lô Nhất Khắc và Vương Nguyên Sanh cũng đã càng ngày càng nhỏ đi.

Trương Tiểu Soái và Lục Huyền đã đem tất cả phẫn nộ trong hơn một tháng qua trút lên người Vương Nguyên Sanh, ra tay không một chút thương xót.

“Nếu đánh nữa là chết người...”, Trương Tiểu Soái thở hổn hển nói.

“Chết thì cứ để cho chết!”, Lục Huyền nắm chặt hai tay quát lớn: “Ban đầu Tuân Ngọc chính là bị gã đánh chết!”

“Được!”

Nắm đấm của Trương Tiểu Soái đánh ra lần này không chỉ dựa vào thể lực của hắn ta, mà đòn công kích này còn được hắn ta truyền vào linh khí.

Bang…

Một quyền nện xuống, âm thanh dập nát vang lên, hai mắt của Vương Nguyên Sanh như sắp tách ra, gã phun máu, toàn thân run lên, sau đó không phát ra được âm thanh gì nữa.

Lúc này, Lô Nhất Khắc ở bên kia cũng đã không còn phản ứng.

Nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh đứng dậy.

“Cái chết của Tuân Ngọc là do ta tính toán chưa chu toàn, nhưng thù này ta nhất định phải báo cho huynh ấy!”

Tần Ninh lạnh lùng nói: “Từ hôm nay, ta sẽ cho mọi người trong học viện Thiên Thần này biết, những kẻ dám khiêu khích ta, dám ra tay với người của ta, tất cả đều phải chết, ngay cả Thiên Tử cũng không ngoại lệ!”

Tần Ninh không hề kiêng dè, hắn quyết phải ra mặt cho người của mình.

Cho dù đó là đại ca, nhị ca, Hâm Hâm, hay Viên Viên và Sương Nhi, cũng như ba người Lục Huyền, Tuân Ngọc và Tiểu Soái, họ đều là những người ngày đêm bên cạnh hắn, quan hệ vô cùng thân thiết.

Lăng Thiên đã dám ra tay với bọn họ, thì gã cũng nên biết chữ "chết" phải viết như thế nào!

“Đi!”

“Đi đâu?”

Tần Ninh lạnh lùng nói: “Tới Viện Thiên Thần, san bằng hang ổ của Thiên Tử Đảng!”

“Kẻ nào dám cản đường, thì giết ngay kẻ đó!”

Tiến về phía trước, Tần Ninh chắp tay sau lưng, thần thái dửng dưng.

Vào lúc này, Tần Hâm Hâm, Lục Huyền và Trương Tiểu Soái đều kinh ngạc.

San bằng hang ổ của Thiên Tử Đảng?

Như vậy chẳng phải sẽ chọc cho vị Thiên Tử kia nổi điên hay sao? Đến lúc đó, sợ rằng ngay cả viện trưởng cũng không thể can thiệp.

Ngược lại, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và ông què đều không có biểu hiện gì.

Ở đế quốc Vân Lam, Tần Ninh liên tiếp chém đầu năm người đều là cốt cán của Lam gia, vậy mà hắn còn chưa từng tỏ ra e dè, một vị Thiên Tử của Thiên Tử Đảng bên trong học viện Thiên Thần đã là cái thá gì?

Bọn họ cuối cùng đã đi tới Viện Thiên Thần.

Trên thực tế, mấy người Tần Ninh đã đạt tới cảnh giới Linh Đài từ lâu, đủ tư cách trở thành đệ tử Linh Đồ.

Đệ tử ngoại viện, đệ tử nội viện, Linh Đồ, Linh Tử của học viện Thiên Thần đều được phân chia vô cùng rõ ràng.

Các đệ tử Linh Đồ phải sống trong Viện Thiên Thần, nơi mà các trưởng lão sẽ đích thân dạy dỗ họ, tài nguyên trong Viện Thiên thần là thứ mà ngoại viện và nội viện không thể nào so sánh được.

"Nếu là vạn năm trước, muốn thăng lên Linh Đồ thì ít nhất cũng phải có cảnh giới Linh Phách, còn Linh Tử thì phải có cảnh giới Địa Võ mới có thể tấn thăng. Bây giờ thì hay rồi, mấy tên cảnh giới Linh Luân đã có thể được gọi là Linh Tử..."

Tần Ninh lắc đầu, bước vào Viện Thiên Thần.

Ông què nghe vậy thì cảm thấy rất xấu hổ.

Với tư cách là viện trưởng tiền nhiệm, lúc học viện Thiên Thần còn nằm dưới quyền quản lý của ông ta, thì quy củ vẫn giữ như vạn năm về trước.

Nhưng sau khi Thiên Ám lên làm viện trưởng, bên trong học viện Thiên Thần lại xuất hiện một vị Thiên Tử tuyệt thế thiên tài.

Mấy người bọn họ tiến vào Viện Thiên Thần, nhưng cũng không vội vàng tới hang ổ của Thiên Tử Đảng, mà tìm đến đình viện của Liệt Hỏa Lão Tổ trước.

Chỉ có điều, ngay lúc mấy người bọn họ vừa đi tới đình viện của Liệt Hỏa Lão Tổ, thì liền nhìn thấy mười mấy người đang vây chặt đình viện, một con ruồi cũng không lọt qua được.

Mà bên trong đám người đó, có một người mà Tần Ninh cũng không xa lạ gì.

Trần Nhiêm trưởng lão!

Ban đầu, Trần Đông Phong bị hắn phế tu vi, lão già này muốn tìm hắn gây phiền toái, đã bị viện trưởng dạy dỗ cho một trận.

Sau ngày đó, lão ta cũng không gây ra động tĩnh gì nữa, không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở đây.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom