-
Chương 186-190
Chương 186: May thật đấy!
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh đã nhìn Minh Vũ rồi nói: “Chuyện này ngươi tới tìm ta làm gì? Trong hoàng thất của ngươi lẽ nào không chọn ra được 1, 2 thiên chi kiêu tử có thể ứng phó với kiểu so tài này sao?”
“Chọn được, chọn được ạ!”
Minh Vũ lại nói: “Nhưng, phụ hoàng lo lắng sẽ có điều bất trắc, cho nên hi vọng…”
“Hi vọng ta sẽ đại diện đế quốc Bắc Minh tham gia?”, Tần Ninh xua xua tay nói: “Nhưng ta không có ý này. Tuy nói ta không nhẫn tâm nhìn đế quốc Bắc Minh suy tàn, nhưng các ngươi cũng đã suy sụp tới mức độ này rồi”.
“Bây giờ ta ở đây chỉ có thể bảo đảm, không để đế quốc Bắc Minh các ngươi hoàn toàn diệt vong”.
“Không không không!”
Minh Vũ ngay lập tức lắc đầu và nói: “Hoàn toàn không có ý bảo huynh tham gia so tài mà là hi vọng huynh có mặt ở hiện trường, nhìn thấy huynh, phụ hoàng ta sẽ thấy yên tâm hơn một chút…”
“Phụ hoàng của ngươi còn thông minh hơn ngươi nhiều”.
Tần Ninh đứng dậy, vỗ vỗ quần áo: “Nếu có thời gian thì ta sẽ đi”.
“Đa tạ Tần công tử”.
Tần Ninh xoay người nhìn Tần Hâm Hâm, cười nói: “Nhóc con, đến học viện Thiên Thần mà không nói trước với ta. Đi, Ninh ca đưa đệ đi ăn một bữa”.
“Vâng ạ!”, nhắc tới ăn là Tần Hâm Hâm đột nhiên kích động không thôi.
Ba anh em ung dung rời đi.
Lúc này, Minh Vũ mới thở phào một hơi, thân thể thả lỏng.
“Nhị ca!”
Minh Hãn đứng dậy, nhìn Minh Vũ, vẻ mặt tức giận bất bình: “Chúng ta là con cháu hoàng gia, tại sao lại đối xử với một thằng oắt như vậy? Tại sao phụ hoàng lại không giết kẻ này!”
Bốp…
Minh Hãn vừa dứt lời thì một cái tát nhanh như gió đánh cho hắn ta xoay vòng mấy vòng.
“Dám nói lời này một lần nữa, không cần phụ hoàng ra tay thì ta sẽ thẳng tay giết đệ!”
Minh Vũ lạnh lùng nói: “Đệ biết cái gì? Phụ hoàng giết Tần Ninh? Phụ hoàng bảo vệ huynh ấy còn không kịp đấy”.
“Từ nay trở đi, đệ cấm túc trong cung cho ta. Nếu lại đi gây sự thì ta không bảo vệ nổi đệ đâu”.
Lời này vừa nói ra, Minh Hãn hoàn toàn sửng sốt…
Đây là lần đầu tiên nhị ca đánh hắn ta, thế mà lại vì Tần Ninh?
Sau đó, nhìn bóng lưng mấy người rời đi, Minh Vũ mới thở hắt ra một hơi.
Tần Ninh đã đồng ý tới thì phụ hoàng cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Trên toàn Cửu U đại lục, các quốc gia mọc lên như rừng, mấy ngàn đế quốc, mấy trăm thượng quốc, mấy chục cương quốc, mà có 4 đại tông môn đỉnh nhọn nổi tiếng.
Đế quốc Bắc Minh của họ đã từng không quốc gia nào bì nổi, trở thành cương quốc, khiến tông môn đỉnh cao nhất cũng phải có ba phần nhún nhường.
Mà tới giờ thì lại suy sụp tới mức này.
Cắm sào sâu khó nhổ, khôi phục đế quốc, không phải là chuyện một sớm một chiều.
Nhưng sự xuất hiện của Tần Ninh lại như một vị thần bảo vệ, khiến cho hắn ta và phụ hoàng thêm yên tâm mà bước đi những bước lớn.
Ngày đó, Tần Ninh đã hứa với phụ hoàng, nếu có vấn đề lớn thì hắn có thể giải quyết!
Nếu không có Tần Ninh thì hoàng thất Bắc Minh gần như không dám mở đầu cuộc quật khởi này.
Ở phía khác, Tần Hâm Hâm nhìn đường phố hoa lệ thì vui vẻ không thôi.
“Ninh ca, Ninh ca, người vừa rồi là ai?”, khuôn mặt Tần Hâm Hâm đã bớt sưng, quay sang nhìn Tần Ninh, Tần Sơn. Vốn tính cách của cậu rất hoạt bát nên cũng không nhịn được mà bắt đầu tán gẫu.
“Minh Vũ à, thái tử đương triều!”
“Ồ, thái tử à… Cái gì?”
Tần Hâm Hâm không khỏi kéo Tần Ninh lại, kích động nói: “Thái tử? Thái tử của hoàng thất Bắc Minh?”
Tần Hâm Hâm sửng sốt.
Vừa rồi, đường đường là thái tử đương triều mà đích thân xin lỗi cậu!
Trời ạ!
Tần Hâm Hâm nghĩ đi nghĩ lại rồi bất chợt bật cười, cười ngốc nghếch.
“Ninh ca, huynh là thần tượng của đệ đấy!”
Tần Hâm Hâm bỗng nhiên nhảy nhót, ôm lấy Tần Ninh, chu môi lên.
“Cút!”
Tần Ninh vỗ nhẹ vào cái miệng của cậu, rồi bật cười mà mắng.
“Ông đây thích con gái, không thích thằng béo như đệ”.
“Ha ha… không sao, không sao, đệ không để ý đâu!”
Nhìn thấy Tần Hâm Hâm đang vô tư lự mà vui đùa xung quanh Tần Ninh, Phương Thế Thành và Viên Cương đi theo sau cảm thấy ghen tị.
Tần Hâm Hâm may thế!
Có một huynh trưởng như Tần Ninh thì tương lai ở học viện Thiên Thần ai dám bắt nạt nữa!
Mấy người bọn họ đi tới quán rượu Thánh Tước.
“Quán rượu Thánh Tước!”
Nhìn thấy cái tên đó, Tần Hâm Hâm sửng sốt, kéo tay Tần Ninh, thì thầm: “Huynh, không đủ tiền ăn ở đây đâu, quán rượu Thánh Tước không phải là quán rượu hào hoa nhất đế quốc Bắc Minh sao?”
“Không sao đâu!”
Tần Ninh vỗ nhẹ Tần Hâm Hâm, cười nói: “Chúng ta ăn cơm, không cần trả tiền. Hơn nữa, nếu nhị thúc biết đệ vừa đến Đế Đô đã bị người đánh cho một trận thì chắc chắn sẽ trách ta. Coi như đây là huynh đền cho đệ nhé!”
Nghe thấy lời này, Tần Hâm Hâm vò đầu bứt tóc.
Bị đánh?
Ăn 10 cái tát, nhưng đổi lại một đứa con cháu Diệp gia bị chặt hai tay, một hoàng tử dập đầu nhận tội thì trận đánh này cũng đáng lắm!
“Tần công tử!”
Mấy người xuất hiện trong quán rượu, chưởng quỹ vội vàng ra đón, khuôn mặt mang nụ cười rạng rỡ, cười ha ha nói: “Lâu lắm rồi Tần công tử mới tới đây, tiểu nhân cho chuẩn bị cơm ngay đây ạ”.
Tần Ninh khẽ gật đầu, chưởng quỹ dẫn đường cho mấy người đi lên tầng 2…
Trong đại sảnh, có hai tiểu nhị đang đứng đó, bỗng chốc kinh ngạc không thôi.
“Hôm nay chưởng quỹ bị ấm đầu à?”, một tiểu nhị hoang mang nói: “Mấy người này là ai mà chưởng quỹ lại mất công tự mình ra tiếp đãi?”
“Đúng vậy, bình thường, trừ trưởng tộc của vài gia tộc, hoàng tử công chúa thì chưởng quỹ mới đích thân tiếp đón mà”.
Hai người này rất kinh ngạc.
Bốp bốp…
Chưởng quỹ đột nhiên xuất hiện, đập cho hai tiểu nhị hai phát vào đầu, trách mắng: “Còn ngây ngốc ở đây làm gì, hầu hạ cho tốt mấy vị này cho ta!”
“Hả?”
“Hả cái gì!”, chưởng quỹ mắng mỏ: “Người đi đầu tên Tần Ninh kia chính là Tần đại sư của thiếu chủ nhà chúng ta, hầu hạ không tốt thì đừng mong giữ mạng!”
Nghe thấy câu nói này, hai tên tiểu nhị chợt sững sờ.
Người đó là… Tần Ninh?
Vẻ mặt của hai người bỗng trở nên cung kính.
Lúc này, mấy người Tần Ninh ngồi xuống.
Nhìn phòng bao cực lớn, rường cột chạm trổ, vàng son lộng lẫy, Tần Hâm Hâm không khỏi thở mạnh.
Mà không lâu sau, một đầu bếp bước vào trong phòng mang theo các nguyên liệu nấu ăn.
Rồi bắt đầu nấu nướng ngay bàn bên cạnh, động tác thành thục, liền mạch, mang đến cho mọi người một bữa tiệc thị giác đặc biệt thú vị.
“Không hổ là quán rượu Thánh Tước!”, Tần Hâm Hâm không khỏi thốt lên: “Vừa rồi đệ nhìn thấy, hình như là linh thú cấp 4 phải không?”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Quả thật đồ ăn ở đây là ngon nhất đế quốc Bắc Minh, nhưng tương lai có cơ hội, huynh sẽ đưa đệ đi ăn chỗ ngon hơn, đừng nói là linh thú cấp 4 mà thịt rồng cũng có thể ăn!”
Nghe lời này, Tần Hâm Hâm khẽ gật đầu.
Đừng nói ăn thịt rồng, bây giờ Tần Ninh nói đưa cậu lên trời thì cậu cũng tin!
Không lâu sau, cửa phòng bao được mở ra, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Lăng Tiểu Phi và mấy người Lục Huyền đều tới.
Tần Ninh giới thiệu từng người.
Nhìn thấy Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, hai mắt Tần Hâm Hâm như muốn rớt ra.
“Trời ạ, Diệp Viên Viên!”
Tần Hâm Hâm dụi hai mắt.
Tuyệt sắc mỹ nữ nổi tiếng đế quốc Bắc Minh, Diệp Viên Viên, thiên tài hoàng thể!
Diệp Viên Viên nhìn Tần Ninh, cung kính nói: “Công tử tha tội, Diệp Thịnh đó không biết trời cao đất dày, cha ta đã trừng phạt hắn ta rồi!”
“Không sao, lần sau nói với cha cô, phải nhớ, Tần Hâm Hâm là đệ đệ của ta, không kẻ nào được bắt nạt!”
“Vâng!”
Nhìn hai người nói chuyện, Tần Hâm Hâm có chút choáng váng.
Sao nhìn thế nào cũng giống như chủ tớ đang nói chuyện vậy?
Chương 187: Hoàng tử Xích Như Hỏa
Mấy người lần lượt ngồi vào chỗ, Tần Hâm Hâm nhìn các món ăn đang dần mang lên, nước miếng chảy hết ra ngoài.
“Ăn cơm đi!”
Tần Ninh nhìn mấy người, khẽ cười nói.
Tần Hâm Hâm đã tới Đế Đô, ngày sau sẽ tu hành ở học viện Thiên Thần, cho nên hôm nay gặp gỡ làm quen với mọi người.
Đối với Tần Hâm Hâm, tuy chỉ là con trai của nhị thúc, nhưng hai người đã lớn lên cùng nhau từ thuở bé cho nên hắn đã coi Tần Hâm Hâm thành em trai ruột của mình.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ngồi sang bên trái và bên trái Tần Ninh, cẩn thận gắp đồ ăn, làm tốt bổn phận của mình.
Tần Hâm Hâm kéo tay Trương Tiểu Soái bên cạnh, nói: “Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi này có quan hệ gì với Ninh ca của ta vậy?”
“Ngươi không biết à?”
Trương Tiểu Soái thấp giọng nói: “Hai vị này là tì nữ của Tần Ninh huynh!”
Phụt…
Trương Tiểu Soái vừa dứt lời thì Tần Hâm Hâm phun ra ngụm nước vừa uống.
“Sao thế, sao thế?”
Tiểu nhị đang phục vụ bên cạnh thấy thế thì bỗng chốc mồ hôi chảy đầy đầu, vội vàng đi tới hỏi: “Có phải rượu có vấn đề gì không? Uống không ngon sao?”
“Không sao đâu, ta bị sặc thôi!”
Tần Hâm Hâm vội vàng xua tay.
Thế nào mà người của quán rượu Thánh Tước thấy nhóm người của cậu tới mà như là thấy hoàng đế giá lâm vậy, vâng vâng dạ dạ, sợ phục vụ không chu đáo?
Nhưng đây không phải là trọng điểm!
Trọng điểm là, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, một người thì trông lạnh lùng, kiêu ngạo, một người thì trông xinh đẹp, thanh thuần mà lại là tì nữ của Ninh ca?
Cậu đưa mắt nhìn sang Tần Ninh, thái độ cung kính của Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi khiến trong lòng Tần Hâm Hâm thầm kính phục.
Nhất định phải học hỏi Ninh ca!
Đồ ăn của quán rượu Thánh Tước đương nhiên là đã nổi tiếng từ lâu, tất cả đều là những cao lương mỹ vị.
Trong lúc ăn cơm thì mọi người cũng nói chuyện cùng nhau.
Tuy nói, bình thường Tần Ninh đối với bọn họ có vẻ lạnh nhạt, nhưng thực ra sau khi quen biết lâu rồi thì lại khiến người khác cảm giác rất thân thuộc.
Giữa bữa ăn, Diệp Viên Viên đi ra khỏi phòng bao đi vệ sinh nhưng rất lâu không quay lại.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, hai người đi vào trong phòng.
Đó là Phương Thế Thành và Viên Cương.
“Tần công tử!”
Phương Thế Thành vội vàng nói: “Không hay rồi, Diệp tiểu thư ở bên ngoài bị một gã quấy rầy”.
“Hả?”
Tần Ninh khẽ cau mày.
Quấy rầy?
Dựa vào danh tiếng của Diệp Viên Viên ở đế quốc Bắc Minh thì có lẽ không ai dám làm phiền nàng?
“Hình như không phải là người của đế quốc Bắc Minh chúng ta. Mấy gã đó đều có cảnh giới Linh Đài, xem ra lai lịch không nhỏ”.
Lời vừa nói ra, Tần Ninh đã đứng dậy, nói: “Thú vị đây”.
Sau đó, Tần Ninh sải bước ra ngoài, rời khỏi phòng bao, một đám người cũng đi theo.
Lúc này, bên ngoài phòng bao, trên hành lang rộng rãi, bóng dáng xinh đẹp của Diệp Viên Viên đứng đó, phía trước còn có mấy người đang chắn đường.
“Nghe nói, Viên Viên của Diệp gia xinh đẹp tuyệt trần, vô cùng tài năng, 17 tuổi đã tới cảnh giới Linh Đài tầng 4”.
“Không ngờ hôm nay gặp mặt, Diệp tiểu thư đã tới cảnh giới Linh Đài tầng 7 rồi!”
Người đó quay lưng về phía Tần Ninh, lúc này cười nhạt rồi nói: “Không biết, Diệp tiểu thư có nhã hứng làm vài chén với công tử ta”.
Nghe thấy lời này, Diệp Viên Viên cau mày.
“Không có hứng, cút!”
Một giọng nói đột nhiên vang lên, thanh niên đó vốn đang cười ha ha, lúc này vẻ mặt tái mét.
Quay lại nhìn thấy mấy người sau lưng, thì ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Tần Ninh.
“Chuyện của hoàng tử nhà ta liên quan gì tới thằng nhãi nhà ngươi?”
Hộ vệ đứng cạnh thanh niên đó hừ lạnh một tiếng, nói: “Muốn chết à!”
Vừa dứt lời, hộ vệ bước ngay ra, bàn tay thành vuốt, bắt lấy Tần Ninh.
Bụp…
Một tiếng bụp vang lên, Phương Thế Thành và Viên Cương lao thẳng ra chém giết.
Dù sao hai người cũng là cảnh giới Linh Đài tầng 9, đối diện với hộ vệ cảnh giới Linh đài tầng 9 kia thì đương nhiên là chiếm thế thượng phong.
“Không đơn giản nhỉ, hộ vệ cảnh giới Linh Đài tầng 9 cơ đấy!”
Thanh niên kia cười ha ha nhìn Tần Ninh, nói: “Tại hạ là hoàng tử Xích Như Hỏa của đế quốc Xích Nguyệt. Không biết vị huynh đài này tên là gì?”
“Ta không cần biết Xích Như Hỏa hay là Ngu Như Hỏa, còn quấy rầy tì nữ của ta thì ta đánh cho ngươi thành đần luôn đấy!”
Tần Ninh lười dài dòng, vẫy vẫy tay về phía Diệp Viên Viên, cười nói: “Viên Viên qua đây!”
Diệp Viên Viên đi qua, đứng bên cạnh Tần Ninh.
“Cơm no rượu say rồi, chúng ta đi thôi!”
“Cứ thế mà đi à?”
Mấy hộ vệ bên cạnh hoàng tử Xích Như Hỏa vây lại ngay lập tức.
“Các ngươi đang làm gì vậy?”
Bỗng nhiên, một tiếng hừ lạnh vang lên.
Trong chớp mắt, một bóng người xuất hiện, mấy người mang hơi thở ngỗ ngược cũng đi theo sát.
“Thiếu các chủ!”
“Thiếu các chủ!”
Nhìn thấy Thánh Tâm Duệ tới, mấy hộ vệ của quán rượu Thánh Tước thầm thở phào.
Nếu hai đám người này mà đánh nhau thì sợ là bọn họ không khống chế được hiện trường.
“Không có gì!”, Tần Ninh xua xua tay: “Chỉ là gặp chút phiền phức nhỏ, tì nữ của ta bị người ta nhớ nhung mà thôi!”
“Tì nữ của Tần đại sư mà cũng dám nhớ đến sao?”
Thánh Tâm Duệ cao giọng, nói: “Là ai?”
“Ta”.
Xích Như Hỏa lạnh lùng nói.
“Ngươi?”
Thánh Tâm Duệ hừ một tiếng: “Ngươi là ai? Quán rượu Thánh Tước là nơi ngươi giở trò lưu manh à?”
“Vị công tử này!”
Hộ vệ bên cạnh Xích Như Hỏa cao giọng nói: “Công tử nhà ta chính là Xích Như Hỏa, hoàng tử của đế quốc Xích Nguyệt. Lần này đại diện cho đế quốc Xích Nguyệt tới thăm đế quốc Bắc Minh các ngươi”.
“Ở tại quán rượu Thánh Tước đã là vinh dự lớn cho các ngươi rồi!”
Lời này vừa nói ra, Thánh Tâm Duệ bật cười.
“Cút!”
Thánh Tâm Duệ nói: “Quán rượu Thánh Tước của ta không hoan nghênh người mà Tần đại sư không thích!”
“Ngươi…”
Vứt dứt lời, một đám người đế quốc Xích Nguyệt bỗng trở nên tái mặt.
Thánh Tâm Duệ này quả thật là không nể nang ai.
“Chúng ta là quý khách tới từ đế quốc Xích Nguyệt, ở lại quán rượu Thánh Tước là đã cho các ngươi mặt mũi rồi”.
“Còn thật sự nghĩ mình là thái thượng hoàng sao?”, Thánh Tâm Duệ cười giễu nói: “Ta nói lại một lần, người mà Tần đại sư không thích thì quán rượu Thánh Tước chúng ta không đón tiếp, một chữ thôi, cút!”
“Chúng ta đi!”
Xích Như Hỏa thản nhiên nói: “Đế quốc Bắc Minh này không chỉ có một quán rượu Thánh Tước các ngươi, quán rượu Phong Diệp có vẻ cũng không kém quán rượu Thánh Tước đâu, hừ!”
Xích Như Hoa vung tay áo, định xoay người rời đi.
“Xin lỗi!”
Diệp Viên Viên lúc này mới lạnh nhạt nói: “Quán rượu Phong Diệp là sản nghiệp của Diệp gia ta, cũng không đón tiếp ngươi!”
Nghe câu này, Xích Như Hỏa loạng choạng suýt nữa thì ngã ra đất.
Mấy đứa nhóc này… đáng ghét vậy.
Quả thật coi người của đế quốc Xích Nguyệt bọn chúng như quả bóng mà đá.
Xích Như Hỏa hắn ta từ khi nào phải chịu thiệt như thế.
Nhưng Xích Như Hỏa cũng không dừng bước mà nghênh ngang đi ra khỏi quán rượu Thánh Tước.
“Tần huynh không sao chứ?”, Thánh Tâm Duệ chắp tay nói: “Ta tới muộn rồi, khiến Tần Ninh gặp phải vài phiền phức”.
“Cũng không coi là phiền phức gì”.
Tần Ninh xua tay nói: “Đúng rồi, nghe nói gần đây ngươi đạt tới linh đan sư nhị phẩm rồi hả. Vừa hay, đưa ta tới Thánh Đan các xem đan thuật của ngươi thế nào”.
“Thuận tiện, ta cũng luyện chế mấy loại đan dược!”
“Được được được!”
Nghe lời này, Thánh Tâm Duệ mừng rỡ không thôi.
Chương 188: Lửa luyện đan vàng thượng đẳng
Đan thuật của Tần Ninh thì không cần nói nhiều, có thể luyện chế là linh đan có đan vân thì tới Khương Vinh đại sư cũng phải khen ngợi hết lời.
Thánh Tâm Duệ lập tức nói: “Nếu cha biết Tần huynh tới thì nhất định sẽ vui mừng không thôi”.
“Cha các ngươi ôm tính toán gì cho rằng ta không biết sao?”
Tần Ninh nhìn Thánh Tâm Duệ, cười nói: “Nhưng, ngươi đã là đan đồng của ta, được gọi kỳ tài đan thuật đệ nhất của đế quốc Bắc Minh, nếu tiến bộ quá chậm thì ta cũng mất mặt lắm”.
“Đúng đúng ạ!”
Thánh Tâm Duệ vội vàng chắp tay dẫn đường.
Mà lúc này, Phương Thế Thành và Viên Cương cũng hơi sững sờ.
Rốt cuộc là Tần Ninh có bản lĩnh gì?
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi kính phục, đám người viện trưởng kiêng nể.
Đến cả hoàng thất cũng phải cẩn thận, dè dặt cung kính. Bây giờ đến Thánh Tâm Duệ của Thánh Đan các cũng cung kính như thế.
Có chuyện gì mà Tần Ninh không làm được không?
“Hai người các ngươi còn ngây ra đó làm gì!”
Tần Ninh nhìn hai người nói: “Nếu đã quyết định đi theo ta thì sau này phải nghe lời ta. Khu 36 đang thiếu người quản lý, hai người các ngươi vừa may mang người của hội Phương Viên giúp ta trông nom”.
“Vâng!”
Phương Thế Thành và Viên Cương thở phào.
Thế là coi như Tần Ninh đã thu nạp bọn họ rồi à?
“Đi theo đi!”, Tần Ninh lại nói: “Lần này luyện đan cũng sẽ luyện một loại đan dược cho hai ngươi, hỗ trợ các ngươi đạt tới cảnh giới Linh Luân”.
Nghe thấy vậy, hai người đều giật mình.
Đạt tới… cảnh giới Linh Luân!
Bọn họ mắt chữ O mồm chữ A, ngây ngốc.
Bọn họ dừng ở cảnh giới Linh Đài tầng 9 đã lâu lắm rồi, vẫn luôn không có cách nào đạt tới đột phá.
Mà chấp hành nhiệm vụ của học viện cũng đổi lấy không ít linh đan nhị phẩm nhưng vốn dĩ cũng không có tác dụng gì.
Nhưng ý của Tần Ninh, hình như là… một viên linh đan mà hắn tự luyện ra có thể giúp bọn họ đột phá?
“Còn ngây ra đó?”
Lúc này Tần Ninh nhìn hai người, nói: “Các ngươi đã dừng ở cảnh giới Linh Đài tầng 9 bốn tháng rồi, lẽ nào, rất thích cảnh giới Linh Đài hả?”
Vừa dứt lời, hai người bỗng run rẩy.
Tần Ninh liệu sự như thần vậy!
“Dạ dạ, vâng vâng vâng!”
Hai người vội vàng đi theo.
Thánh Tâm Duệ thấy vậy thì cũng không nói gì.
Dựa vào hiểu biết và năng lực của Tần Ninh, có hai tùy tùng cảnh giới Linh Đài tầng 9 cũng không khó hiểu.
Đoàn người đi tới Thánh Đan các.
Mà ở phía kia, một nhóm nhân mã cũng mang sắc mặt xanh xám rời đi.
“Gia, gia!”
Đột nhiên, có một bóng người lao đến, nhìn thanh niên dẫn đầu.
“Gia, tra ra rồi!”, người kia thở hồng hộc, nói: “Thằng nhãi vừa rồi tên là Tần Ninh, nửa năm trước còn chưa nghe thấy tên người này. Nhưng nửa năm gần đây thì lại nổi như cồn!”
“Thánh Tâm Duệ, thiếu các chủ của Thánh Đan các, đế quốc Bắc Minh được hắn thu nhận làm đan đồng”.
“Đại tiểu thư Diệp gia, Diệp Viên Viên là tỳ nữ của hắn”.
“Mà, trong học viện Thiên Thần, kẻ này cũng có tốc độ thăng cấp nhanh tới mức kỳ quái. Từ cảnh giới Linh Hải tới cảnh giới Linh Đài cũng chỉ trong thời gian nửa năm”.
Tên kia vừa dứt lời, vẻ mặt Xích Như Hỏa chợt biến đổi.
Trong nửa năm mà từ cảnh giới Linh Hải đạt tới cảnh giới Linh Đài, đã có thể coi là tài năng thiên bẩm.
“Chẳng trách mà kiêu ngạo như vậy!”
Xích Như Hỏa hừ lạnh, nói: “Lần này, mấy đại đế quốc chúng ta liên thủ, đế quốc Bắc Minh ít nhất cũng phải nôn ra một cục xương”.
“Lần này, đến thăm dò tình hình thực tế ở đế quốc Bắc Minh. Lần sau sẽ là lúc bốn đại đế quốc chúng ta liên thủ, vây diệt đế quốc Bắc Minh”.
“Vâng!”
Xích Như Hỏa lại nói: “Huyền Y Y của đế quốc Huyền Dương tới chưa?”
“Đã tới rồi ạ!”
Hộ vệ kia cung kính nói: “Không chỉ như thế, Kinh Thành của đế quốc Kinh Nguyệt, cùng thái tử Lãng Hiên của đế quốc Thiên Lang cũng tới rồi”.
“Tốt!”
Xích Như Hỏa mang vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Tứ đại đế quốc chúng ta lần này phải khiến đế quốc Bắc Minh phải xấu mặt, bắt lấy điểm yếu của bọn chúng. Đến lúc đó, đại quân đế quốc có thể tấn công đế quốc Bắc Minh, để ta xem hoàng để Minh Ung làm thế nào để ngăn cản”.
“Chủ tử anh minh!”
“Tới lúc đó, hoàng tử ta sẽ thu nạp Diệp Viên Viên trở thành nô tì thiết thân, dạy dỗ cho thật tốt!”
Xích Như Hỏa cười lạnh, trong mắt lóe lên một tia nham hiểm.
Mà cùng lúc này, mấy người Tần Ninh đã tới Thánh Đan các.
Thánh Đăng Phong nhìn thấy Tần Ninh tới thì nhiệt tình một cách kỳ quái.
Thời gian này, tuy nói, Tần Ninh ở trong học viện Thiên Thần nhưng mấy lần Thánh Tâm Duệ vào thăm cũng đem theo những thắc mắc của ông ta và cũng được Tần Ninh giải đáp.
Đến giờ, ông ta đã có thể thành thục luyện chế ra được linh đan ngũ phẩm.
Cách phân tích và giải đáp vấn đề của Tần Ninh khiến người ta thán phục từ đáy lòng, quả thật đã giúp ông ta một chuyện lớn.
Thánh Đăng Phong nghe thấy Tần Ninh tới thì đương nhiên sẽ bảo Thánh Tâm Duệ lập tức bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu mà Tần Ninh cần để luyện chế linh đan.
Trong phòng luyện đan, Tần Ninh và Thánh Tâm Duệ đang đứng.
Nhìn Tần Ninh thành thục xử lý nguyên liệu, Thánh Tâm Duệ cảm thấy khó mà tin nổi.
Mỗi lần nhìn thấy thủ pháp của Tần Ninh thì quả thật đều như một món ăn tinh thần.
Có thể đạt được mức độ này về luyện đan thì đời này, hắn ta mới gặp duy nhất một người là Tần Ninh.
“Đừng đứng sững ở đây mà nhìn nữa!”
Tần Ninh lập tức mở miệng nói: “Xử lý rễ Tử Linh Dụ cho ta”.
“Vâng, vâng!”
“Mọi người thường bỏ qua rễ của Tử Linh Dụ, thật ra nó cực kỳ có lợi cho việc hồi phục khí huyết của võ giả. Nhưng rất nhiều người không biết xử lý nó thế nào!”
Tần Ninh vừa nói, bàn tay vung lên, Tử Linh Dụ kia xuất hiện trong tay, nhẹ nhàng lay động rễ tím, ngón tay Tần Ninh đẩy nhẹ vài lần thì tuốt mạnh một cái.
Rễ tím lúc này đã hoàn hảo, không hư tổn chút nào mà rơi ra.
“Có thể làm như vậy à?”
“Đương nhiên rồi!”, Tần Ninh gõ nhẹ vào đầu Thánh Tâm Duệ, cười: “Một thuật luyện đan có hàng ngàn cách làm, nhưng chỉ truyền đời nên một số phương pháp thì dần phong phú hơn còn một số thì lại mất đi”.
“Công tử nói đúng quá!”
Thánh Tâm Duệ nhớ kỹ điều này.
Nguyên liệu đã được sơ chế xong, đầu ngón tay của Tần Ninh hiện lên một ngọn lửa đang nhảy nhót.
“Lửa luyện đan vàng thượng đẳng!”
Lần này, Thánh Tâm Duệ không thể bình tĩnh được.
Trước đây, cấp lửa luyện đan của Tần Ninh chỉ mới đạt tới cam thượng đẳng thôi mà đã đủ để luyện chế linh đan cao đẳng nhất phẩm.
Nhưng bây giờ, mới không gặp nhau có hơn 1 tháng mà lửa luyện đan của Tần Ninh đã nâng cấp tới vàng thượng đẳng?
Như vậy thì quá nhanh đi!
“Sao lại thất thần thế?”, Tần Ninh cười mắng: “Lửa luyện đan của ta thăng cấp là dựa vào Thiên Hỏa Linh Tinh mạnh mẽ, còn có đá Tử Tinh Nguyên đều là linh bảo mạnh về tính hỏa”.
“Dù cho ngươi thì ngươi cũng không thể giống ta hấp thu hoàn mỹ, nâng cấp lửa luyện đan!”
“Cho nên, đừng nghĩ nhiều, tuần tự từng bước mà ngưng luyện lửa luyện đan của mình”.
“Vâng!”
Nếu là đổi một người khác nói như vậy thì chắc chắn Thánh Tâm Duệ sẽ không phục.
Đan thuật của Tần Ninh, hắn ta cũng đã được biết. Những lời hắn nói, không thể là giả được.
Chương 189: Bốn nước viếng thăm
Lửa luyện đan bốc lên, lò luyện đan cũng đã nóng, thời gian trôi qua từng chút một, Tần Ninh bắt đầu luyện đan, Thánh Tâm Duệ ở bên cạnh nhận chỉ thị, ghi nhớ từng động tác của Tần Ninh.
Cứ như vậy cho đến hết một ngày, khi mặt trời đã khuất bóng, hai người mới bước ra khỏi phòng luyện đan.
Thánh Tâm Duệ dường như đã kiệt sức, sắc mặt có hơi tái đi.
Luyện đan suốt một ngày, hắn ta thực sự có chút chịu không nổi.
Mà sắc mặt của Tần Ninh ở bên cạnh thì vẫn như trước, không hề thay đổi.
Thánh Tâm Duệ cầm trên tay vài chiếc hộp gấm, nhìn mấy người trước mặt vào lúc này.
"Viên Cương, Phương Thế Thành!"
Tần Ninh lên tiếng: "Hai viên Tụ Mạch nguyên đan này là chuẩn bị cho các ngươi, mỗi người một viên, sau khi quay về hãy uống, nhưng nhớ kỹ, trong vòng bảy ngày không được phép tu luyện. Bảy ngày sau bế quan khổ tu, trong vòng ba ngày sẽ đột phá được cảnh giới Linh Luân".
Ngay khi Tần Ninh nói ra lời này, Phương Thế Thành và Viên Cương đã cầm lấy hộp gấm với vẻ mặt hưng phấn.
Mở hộp gấm ra, nhìn thấy hai viên linh đan tròn, long lanh hoàn hảo, hai người đều giật mình.
Đan văn!
Cả hai hoàn toàn sững sờ.
Từ xưa đến nay, người hiểu biết đan thuật có vô số kể.
Nhưng những thiên tài có thể luyện ra được đan văn thì vô cùng hiếm hoi, muốn tìm thấy họ thì cũng như mò kim đáy bể.
Đan văn thể hiện giá trị của linh đan, đã có thể luyện ra được đan văn thì cũng đủ để nói rõ năng lực của vị linh đan sư đó vô cùng mạnh mẽ.
Tần Ninh có thể luyện chế ra được đan văn.
Mười sáu tuổi đã là linh đan sư nhị phẩm, thậm chí còn là một vị linh đan sư nhị phẩm luyện chế ra được đan văn.
Cả hai người cảm tạ ân đức của Tần Ninh rồi rời đi.
"Phương huynh!"
Viên Cương đi trên đường, không kìm được mà hưng phấn nói: "Ta cảm thấy lựa chọn này có thể là lựa chọn làm thay đổi cuộc đời của chúng ta!"
“Ừm!”, Phương Thế Thành lại càng hưng phấn hơn, gã nói: “Tần Ninh thật sự quá đáng kinh ngạc, ta cảm thấy Thiên Tử năm xưa còn không giỏi bằng hắn”.
"Thiên Tử?"
Viên Cương chế nhạo nói: "Cho dù là Thiên Tử của bây giờ cũng chưa chắc có thể thắng được một câu kiếm tới của hắn đâu!"
...
Bên trong Thánh Đan Các.
Tần Ninh nhìn mấy người chung quanh.
"Đại ca, mười viên Trầm Thể đan này, mỗi tháng huynh cứ uống một viên, nó có công dụng rất tốt đối với Sơn Nhạc thần thể của huynh. Tuy rằng bây giờ Sơn Nhạc thần thể của huynh chỉ mới phát huy được ở cấp độ linh thể, nhưng sẽ nhanh chóng phát triển lên cấp độ thần thể!"
"Được!"
"Nhị ca, ba viên Viêm nguyên đan này có lợi ích rất lớn đối với thân thể của huynh. Nguồn gốc thân thể của huynh tuy chỉ là suy đoán của ta, nhưng khi cảnh giới của huynh càng tăng thì ta lại càng có thể chắc chắn hơn!"
"Ừm!"
Tần Ninh cũng phân phát từng viên đan dược cho Lục Huyền, Trương Tiểu Soái, Tuân Ngọc và những người khác.
Đối với việc tu luyện, tự thân khổ tu đúng là vô cùng quan trọng, nhưng dùng đan dược cũng có thể khiến cho bản thân võ giả được nâng cấp một cách rõ rệt.
Cuối cùng, còn thừa lại mấy viên linh đan, Tần Ninh nhìn về phía Thánh Tâm Duệ, nói: "Những linh đan này ta để lại, coi như là trả chi phí dược liệu ta đã sử dụng ở chỗ Thánh Đan Các của ngươi".
"Tần huynh nói lời này chẳng phải là không nể mặt ta rồi hay sao?", Thánh Tâm Duệ chắp tay nói: "Những linh đan này ta sẽ mang đi đấu giá đổi lấy hoàng kim, sau đó cất trữ vào trong tài khoản của Tần huynh".
Thánh Tâm Duệ cười nói: "Sau này nếu như Tần huynh muốn luyện đan, huynh đừng luyện ở học viện Thiên Thần, lúc nào huynh cũng có thể đến Thánh Đan Các này, chỉ cần huynh nói một tiếng, ta nhất định sẽ phái người tới tận cửa đón huynh".
"Được!"
Tần Ninh dặn dò thêm vài câu, sau đó mang theo mọi người rời đi.
Trên đường đi, Tần Hâm Hâm như được mở mang tầm mắt.
Diệp Viên Viên... Thánh Tâm Duệ...
Những đại nhân vật nổi tiếng của đế quốc Bắc Minh này hôm nay lại xuất hiện bên cạnh Tần Ninh, nguyện ý làm làm tỳ nữ và đan đồng của huynh ấy.
Ninh ca thật quá tuyệt vời!
"Hâm Hâm, đệ tới khu 36 nội viện ở đi, để tránh được mấy chuyện phiền toái".
"Không được!"
Tần Hâm Hâm lập tức nói: "Đệ vẫn còn là đệ tử ngoại viện, vào nội viện ở thật sự không thích hợp".
"Ninh ca yên tâm đi, khi đệ đột phá được cảnh giới Linh Hải, đệ sẽ tới nội viện tìm huynh ngay, he he..."
"Được!"
Sau khi trở về, mọi người lại bắt đầu tu luyện.
Khu 36 bắt đầu tiếp nhận đệ tử của hội Phương Viên, phải thẩm tra từng đệ tử một, Hứa Thông Thiên thân là trưởng lão, tất nhiên phải tự mình nhận làm công việc này.
Đây là nhiệm vụ do viện trưởng giao, nếu như lão ta không thể hoàn thành tốt thì đừng nghĩ đến cương vị trưởng lão của mình nữa.
Mà đi theo Tần Ninh thật sự cũng rất thoải mái.
Tu luyện ở khu 36 được hưởng nguồn linh khí dồi dào miễn phí, cộng thêm hạt sen mà Tần Ninh đã đưa cho lão ta lúc trước, thật sự rất có giá trị.
Mọi thứ đều khiến cho Hứa Thông Thiên cảm thấy sự sắp xếp của viện trưởng thực sự quá tốt.
Hôm nay, từ sáng sớm Tần Ninh đã thức dậy, ngoài cửa có mấy người đã yên lặng chờ đợi hồi lâu.
"Tần công tử!"
Đỗ Khiếu thống lĩnh mặc một bộ giáp sắt, nhìn Tần Ninh, chắp tay nói: "Tần công tử, thái tử điện hạ bảo ta qua đón công tử".
"Ừm!"
Tần Ninh gật đầu.
Suýt chút nữa thì hắn đã quên, hắn có hẹn với Minh Vũ sẽ vào cung xem một trận tỷ thí.
"Viên Viên, Sương Nhi, đi thôi!"
Cất tiếng gọi Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, Tần Ninh mang theo bọn họ rời đi.
Cùng lúc đó, ở phía bên kia, bên trong hoàng cung Bắc Minh.
Phía trước võ trường, bốn cột trụ Bàn Long đang đứng sừng sững hiên ngang.
Võ trường ngày hôm nay được vũ lâm vệ canh phòng cẩn mật, các cung nữ và thái giám ra vào bị kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt.
Ngồi yên tĩnh ở vị trí cao nhất là một người đàn ông mặc long bào.
Người đó chính là đương kim hoàng đế Minh Ung của hoàng thất Bắc Minh.
Võ trường có chu vi rộng ngàn thước vuông bên dưới được bố trí vô cùng uy nghiêm hùng vĩ.
Hai bên trái phải có đặt hai dãy bàn tiệc, mỗi bàn lại có mấy cung nữ đang cẩn thận hầu hạ.
"Ha ha... hoàng đế Minh Ung, lần này lão già ta tới đây là để đại diện cho hoàng đế của đế quốc Xích Nguyệt. Ta thấy bên phía bệ hạ cũng đã chuẩn bị xong, không biết cuộc tỷ thí lần này có thể bắt đầu được chưa?"
Người vừa lên tiếng là một lão già râu tóc bạc phơ nhưng vẫn còn tráng kiện, dáng vẻ như khoảng 60, 70 tuổi, nhưng khí thế lại rất chèn ép người khác.
"Ngôn Vương không cần phải vội thế!"
Hoàng đế Minh Ung bình tĩnh nói: "Ta vẫn còn một vị khách quý chưa tới".
Khách quý?
Vừa nói xong, có một mỹ nữ mặc áo bào đạo sĩ đang ngồi ở bên phải lại cười nói: "Không biết người Minh Ung bệ hạ đang nhắc tới là ai?"
"Đạo sĩ Kính Tâm đợi lát nữa sẽ biết".
Na Ngôn Vương là một lão vương gia của đế quốc Xích Nguyệt, ông ta có danh tiếng lẫy lừng ở đế quốc Xích Nguyệt, ngay cả hoàng đế của đế quốc Xích Nguyệt cũng phải nhường ông ta ba phần.
Còn đạo sĩ Kính Tâm này là quốc sư của đế quốc Kính Nguyệt, dung mạo xinh đẹp, thực lực cao cường, có lời đồn cho rằng cô ta có mối quan hệ dây dưa với hoàng đế của đế quốc Kính Nguyệt.
Hai người này đều là những người có thân phận hiển hách của hai đế quốc.
Không chỉ như vậy, lần này thái phó Huyền Sư của đương kim bệ hạ đế quốc Huyền Dương cũng đích thân tới.
Còn có tướng quân Thiên Lang, chiến thần của đế quốc Thiên Lang, cũng đích thân tới cùng với thái tử Lãng Hiên.
Lần này, mục đích mà người của bốn đế quốc kia tới đây, ngoài mặt là để tiến hành cuộc tỷ thí giữa các nhân tài của năm đế quốc.
Nhưng dã tâm thật sự bên trong là gì, hoàng đế Minh Ung có thể hiểu rất rõ.
Bọn họ muốn mược danh trận tỷ thí này để thăm dò thực lực của đế quốc Bắc Minh.
Thậm chí, đám người này còn muốn đế quốc Bắc Minh cầm bảo vật ra tiến hành tỷ thí, muốn xem thử bên trong đế quốc Bắc Minh đã từng là cương quốc rốt cuộc có còn cất giữ những bảo vật quý giá gì.
Chương 190: Bắt đầu tỷ thí
Bốn đế quốc đã chuẩn bị đầy đủ cho chuyến viếng thăm này, chỉ để xem đế quốc Bắc Minh còn ẩn giấu bao nhiêu phần thực lực.
Nếu như bọn họ phát hiện đế quốc Bắc Minh không có ẩn giấu thực lực mạnh mẽ, thì e rằng bốn đế quốc đang ráo riết dòm ngó đó sẽ ngay lập tức ra tay với đế quốc Bắc Minh.
Một khi bốn đế quốc đó liên kết với nhau, đế quốc Bắc Minh đừng nói là phát triển, chỉ sợ muốn tự bảo vệ mình còn khó khăn.
Đây không phải là một trận tỷ thí đơn giản.
Do đó, đế quốc Bắc Minh bắt buộc phải giành chiến thắng.
Hơn nữa còn phải chiến thắng một cách mỹ mãn, để bốn đế quốc láng giềng kia không còn gì để nói.
"Minh Ung bệ hạ, không biết chúng ta còn cần phải đợi bao lâu nữa? Vị khách quý kia bây giờ đang ở đâu?"
Tướng quân Thiên Lang của đế quốc Thiên Lang cười nói: "Chẳng lẽ người của bốn đế quốc bọn ta đến đây làm khách đều phải chờ hết một ngày sao?"
"Tới rồi!"
Hoàng đế Minh Ung nhìn về phía trước.
Lúc này, có một bóng người bước vào cùng với Minh Vũ, đi bên cạnh người đó có hai cô gái vô cùng xinh đẹp.
Người đó chính là Tần Ninh!
Cũng vào lúc này, bốn thượng khách của bốn đế quốc kia đều trợn mắt há mồm.
Vị khách quý mà hoàng đế Minh Ung nhắc đến chính là thiếu niên đó hay sao?
Mà Xích Như Hỏa lúc này cũng hơi ngẩn ra.
Thiếu niên này chính là người mà hôm qua hắn ta gặp ở quán rượu Thánh Tước, không ngờ lại có thể gặp mặt ở đây lần nữa.
"Thật thú vị..."
Xích Như Hỏa vô cùng kỳ vọng, nếu như thiếu niên này là một trong những thành viên tham gia tỷ thí, thì chắc chắn mọi chuyện sẽ rất thú vị.
"Đây là Tần Ninh, Tần công tử Tần gia, khách quý của đế quốc Bắc Minh ta".
Hoàng đế Minh Ung tỉ mỉ giới thiệu.
Tần Ninh không thèm để ý đến những tính toán nhỏ nhặt trong lòng của Minh Ung, chỉ thẳng thừng ngồi xuống.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đứng yên một bên, không nói lời nào.
"Được rồi, bây giờ có thể bắt đầu tỷ thí!"
Hoàng đế Minh Ung ra hiệu, bốn bóng người lần lượt bước ra ngoài.
Bốn người này nhìn kỹ đều chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, nhưng đều là cao thủ cảnh giới Linh Đài.
Còn trẻ mà đã có thể đạt đến cảnh giới cao như vậy, đúng là đáng tự hào.
Hoàng đế Minh Ung nói: "Mấy vị đường xa tới đây đều là khách quý, lần này trao đổi tỷ thí tất cả đã chuẩn bị xong, chia làm bốn lần tỷ thí: đan thuật, trận thuật, khí thuật, kiếm thuật".
"Bốn người này chính là bốn hậu bối mà đế quốc Bắc Minh phái ra tỷ thí lần này!"
Nhìn về phía trước, hoàng đế Minh Ung cười nhạt nói: "Các vị, bây giờ chúng ta bắt đầu tỷ thí!"
"Đợi đã!"
Ngôn Vương của đế quốc Xích Nguyệt chậm rãi bước ra, mỉm cười nói: "Lần này nếu như năm đại đế quốc chúng ta đã tổ chức trận tỷ thí này, thì tất nhiên cũng phải có một chút phần thưởng chứ? Nếu không có phần thưởng, chẳng phải sẽ khiến cho người khác cười nhạo năm đại đế quốc chúng ta hay sao?"
“Đúng, đúng, đúng!”, Huyền Sư của đế quốc Huyền Dương cũng hùa theo nói: "Ta thấy chi bằng mỗi người ở mỗi lần tỷ thí đều cầm ra một bón bảo bối xem như là phần thưởng cho người thắng, thế nào?"
"Ý kiến này rất hay!"
"Ta cũng đồng ý".
Kính Tâm của đế quốc Kính Nguyệt và tướng quân Thiên Lang của đế quốc Thiên Lang cũng gật đầu.
"Được!"
Hoàng đế Minh Ung hiểu rằng ông ta không thể để lộ ra bất kỳ một sự lo lắng nào, nhân tài của đế quốc Bắc Minh cũng chưa chắc không mạnh bằng nhân tài của bốn đế quốc kia.
Lời này vừa nói ra, bốn người kia khẽ mỉm cười.
“Ta đại diện cho đế quốc Xích Nguyệt tỷ thí ải đầu tiên, cầm ra linh khí nhị phẩm kiếm Trảm Viên”.
"Kiếm này là thần binh đã từng được lão tổ của hoàng thất Xích Nguyệt sử dụng, truyền thừa qua mấy chục đời, chắc các vị đều đã nghe qua rồi chứ?"
Kiếm Trảm Viên!
Sắc mặt của Hoàng đế Minh Ung có vẻ không được tốt.
Bọn họ thực sự đang lên kế hoạch tàn sát đế quốc Bắc Minh lần này.
Tất nhiên bên trong đế quốc Bắc Minh không thiếu linh khí nhị phẩm để cầm ra, tuy nhiên, kiếm Trảm Viên này tuy là linh khí nhị phẩm nhưng có uy danh lan xa, giá trị bất phàm.
"Ngôn Vương hào phóng như vậy, đế quốc Huyền Dương của ta cũng không thể keo kiệt!"
Huyền Sư lúc này cũng bước ra, phất tay nói: "Đây là ngọc Kình Thiên có thể nuôi dưỡng kinh mạch của võ giả, ngưng tụ khí hải, vô cùng hiếm thấy trên Cửu U đại lục".
Kế đó, đạo sĩ Kính Tâm của đế quốc Kính Nguyệt và tướng quân Thiên Lang của đế quốc Thiên Lang đều lấy bảo vật của họ ra.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Minh Vũ đang ngồi bên cạnh Tần Ninh cũng trở nên không ổn.
Những bảo vật mà bốn đế quốc mang ra càng có giá trị, thì càng chứng tỏ rằng bốn đế quốc đó lần này vô cùng tự tin.
Thiên tài ở đế quốc Bắc Minh không thiếu, nhưng nếu xét về những thiên tài đứng đầu, thì e rằng không thể hơn được bốn đế quốc kia.
Hoàng đế Minh Ung định thần lại, phất tay nói: "Đây là Phụng Ngọc đan, viên linh đan độc nhất vô nhị mà hoàng thất Bắc Minh đã truyền thừa xuống bao đời nay, công hiệu cụ thể như thế nào chắc không cần ta phải nhiều lời nữa đúng không?"
Phụng Ngọc đan!
Tương truyền rằng viên linh đan đó được luyện chế từ máu của linh thú cấp 4 Tử Loan Phụng, kết hợp với ngọc Thiên Trì, có tác dụng củng cố linh đài của võ giả cảnh giới Linh Đài.
Hoàng đế Minh Ung rõ ràng cũng rất nghiêm túc!
"Năm món bảo vật này sẽ thuộc về người thắng trận".
Cuối cùng, năm quốc gia đã đạt được thỏa thuận và trận tỷ thí bắt đầu.
Trận đầu tiên là tỷ thí kiếm thuật.
Năm thiếu niên thiên tài của năm đế quốc chậm rãi tiến ra sân.
Quy tắc tỷ thí rất đơn giản.
Đối chiến từng cặp, người thắng lại tiếp tục đối chiến với nhau cho đến khi còn lại một người cuối cùng.
Năm người tham gia tỷ thí, trận này cũng không thể diễn ra nhanh chóng được.
Tần Ninh đang ngồi yên vị tại chỗ, nếm thử đồ ăn ngon, chỉ liếc mắt một cái, dường như hoàn toàn không quan tâm đến trận tỷ thí trước mặt.
Mà hoàng đế Minh Ung lúc này cũng đang lơ đãng.
Ông ta mời Tần Ninh đến đây, ngoài mặt là mời Tần Ninh đến xem tỷ thí, nhưng trên thực tế, ông ta hi vọng Tần Ninh sẽ ra tay.
Dựa trên những thông tin mà ông ta điều tra được, ông ta biết đan thuật của Tần Ninh vô cùng siêu phàm.
Ít nhất, nếu như Tần Ninh xuất chiến, có thể bảo đảm trong trận tỷ thí đan thuật và kiếm thuật, đế quốc Bắc Minh sẽ không rơi xuống thế hạ phong.
Nhưng ông ta cũng biết rõ Tần Ninh kiêu ngạo như thế nào, chỉ sợ Tần Ninh không hề xem trận tỷ thí này ra gì.
Việc Tần Ninh đồng ý bảo vệ đế quốc Bắc Minh đã là phúc phần lớn nhất của đế quốc Bắc Minh rồi.
Bang…
Trên bục tỷ thí, có một người đã bị đánh bay xuống đất.
Người bị đánh bại đó chính là thiếu niên kiếm khách đại diện cho đế quốc Bắc Minh.
Nhìn thấy cảnh này, Minh Vũ tái mặt.
Sao có thể thua sớm như vậy chứ!
Người do bốn đế quốc kia phái ra lợi hại đến vậy sao?
Trận tỷ thí kiếm thuật vẫn tiếp tục diễn ra, cuối cùng, Trác Vĩnh Sanh của đế quốc Huyền Dương đã thắng, nhận được năm món bảo vật.
Trận tỷ thí đầu tiên vậy mà đã kết thúc rất nhanh.
Kế đó sẽ là trận tỷ thí đồng thời của các thiên tài đan thuật, khí thuật và trận thuật.
Năm đại đế quốc lần lượt cử người ra trận.
Tần Ninh vẫn ngồi ở vị trí của mình, an tĩnh híp mắt lại.
Xem ra hôm nay, hắn thực sự chỉ là một người đến xem.
Minh Vũ càng nhìn càng lo lắng, rất muốn chen miệng vào, nhưng lại không dám nói lời nào.
Hắn ta cũng biết Tần Ninh cường bạo như thế nào, người này làm gì cũng tùy thuộc vào tâm trạng, hắn đối với cha con bọn họ có chút thiện cảm, chẳng qua cũng chỉ vì có giao tình với tổ tiên.
Tuy rằng hắn không biết Tần Ninh mới mười sáu tuổi lại có liên hệ bí ẩn gì với tổ tiên của mình, nhưng người này tuyệt đối không thể chọc vào, chỉ có thể thịnh tình tiếp đãi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đến giữa trưa thì trận tỷ thí cũng dần dần kết thúc.
Nhìn thấy kết quả, hoàng đế Minh Ung cuối cùng cũng đã thay đổi sắc mặt, không thể bình tĩnh thêm được nữa.
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh đã nhìn Minh Vũ rồi nói: “Chuyện này ngươi tới tìm ta làm gì? Trong hoàng thất của ngươi lẽ nào không chọn ra được 1, 2 thiên chi kiêu tử có thể ứng phó với kiểu so tài này sao?”
“Chọn được, chọn được ạ!”
Minh Vũ lại nói: “Nhưng, phụ hoàng lo lắng sẽ có điều bất trắc, cho nên hi vọng…”
“Hi vọng ta sẽ đại diện đế quốc Bắc Minh tham gia?”, Tần Ninh xua xua tay nói: “Nhưng ta không có ý này. Tuy nói ta không nhẫn tâm nhìn đế quốc Bắc Minh suy tàn, nhưng các ngươi cũng đã suy sụp tới mức độ này rồi”.
“Bây giờ ta ở đây chỉ có thể bảo đảm, không để đế quốc Bắc Minh các ngươi hoàn toàn diệt vong”.
“Không không không!”
Minh Vũ ngay lập tức lắc đầu và nói: “Hoàn toàn không có ý bảo huynh tham gia so tài mà là hi vọng huynh có mặt ở hiện trường, nhìn thấy huynh, phụ hoàng ta sẽ thấy yên tâm hơn một chút…”
“Phụ hoàng của ngươi còn thông minh hơn ngươi nhiều”.
Tần Ninh đứng dậy, vỗ vỗ quần áo: “Nếu có thời gian thì ta sẽ đi”.
“Đa tạ Tần công tử”.
Tần Ninh xoay người nhìn Tần Hâm Hâm, cười nói: “Nhóc con, đến học viện Thiên Thần mà không nói trước với ta. Đi, Ninh ca đưa đệ đi ăn một bữa”.
“Vâng ạ!”, nhắc tới ăn là Tần Hâm Hâm đột nhiên kích động không thôi.
Ba anh em ung dung rời đi.
Lúc này, Minh Vũ mới thở phào một hơi, thân thể thả lỏng.
“Nhị ca!”
Minh Hãn đứng dậy, nhìn Minh Vũ, vẻ mặt tức giận bất bình: “Chúng ta là con cháu hoàng gia, tại sao lại đối xử với một thằng oắt như vậy? Tại sao phụ hoàng lại không giết kẻ này!”
Bốp…
Minh Hãn vừa dứt lời thì một cái tát nhanh như gió đánh cho hắn ta xoay vòng mấy vòng.
“Dám nói lời này một lần nữa, không cần phụ hoàng ra tay thì ta sẽ thẳng tay giết đệ!”
Minh Vũ lạnh lùng nói: “Đệ biết cái gì? Phụ hoàng giết Tần Ninh? Phụ hoàng bảo vệ huynh ấy còn không kịp đấy”.
“Từ nay trở đi, đệ cấm túc trong cung cho ta. Nếu lại đi gây sự thì ta không bảo vệ nổi đệ đâu”.
Lời này vừa nói ra, Minh Hãn hoàn toàn sửng sốt…
Đây là lần đầu tiên nhị ca đánh hắn ta, thế mà lại vì Tần Ninh?
Sau đó, nhìn bóng lưng mấy người rời đi, Minh Vũ mới thở hắt ra một hơi.
Tần Ninh đã đồng ý tới thì phụ hoàng cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Trên toàn Cửu U đại lục, các quốc gia mọc lên như rừng, mấy ngàn đế quốc, mấy trăm thượng quốc, mấy chục cương quốc, mà có 4 đại tông môn đỉnh nhọn nổi tiếng.
Đế quốc Bắc Minh của họ đã từng không quốc gia nào bì nổi, trở thành cương quốc, khiến tông môn đỉnh cao nhất cũng phải có ba phần nhún nhường.
Mà tới giờ thì lại suy sụp tới mức này.
Cắm sào sâu khó nhổ, khôi phục đế quốc, không phải là chuyện một sớm một chiều.
Nhưng sự xuất hiện của Tần Ninh lại như một vị thần bảo vệ, khiến cho hắn ta và phụ hoàng thêm yên tâm mà bước đi những bước lớn.
Ngày đó, Tần Ninh đã hứa với phụ hoàng, nếu có vấn đề lớn thì hắn có thể giải quyết!
Nếu không có Tần Ninh thì hoàng thất Bắc Minh gần như không dám mở đầu cuộc quật khởi này.
Ở phía khác, Tần Hâm Hâm nhìn đường phố hoa lệ thì vui vẻ không thôi.
“Ninh ca, Ninh ca, người vừa rồi là ai?”, khuôn mặt Tần Hâm Hâm đã bớt sưng, quay sang nhìn Tần Ninh, Tần Sơn. Vốn tính cách của cậu rất hoạt bát nên cũng không nhịn được mà bắt đầu tán gẫu.
“Minh Vũ à, thái tử đương triều!”
“Ồ, thái tử à… Cái gì?”
Tần Hâm Hâm không khỏi kéo Tần Ninh lại, kích động nói: “Thái tử? Thái tử của hoàng thất Bắc Minh?”
Tần Hâm Hâm sửng sốt.
Vừa rồi, đường đường là thái tử đương triều mà đích thân xin lỗi cậu!
Trời ạ!
Tần Hâm Hâm nghĩ đi nghĩ lại rồi bất chợt bật cười, cười ngốc nghếch.
“Ninh ca, huynh là thần tượng của đệ đấy!”
Tần Hâm Hâm bỗng nhiên nhảy nhót, ôm lấy Tần Ninh, chu môi lên.
“Cút!”
Tần Ninh vỗ nhẹ vào cái miệng của cậu, rồi bật cười mà mắng.
“Ông đây thích con gái, không thích thằng béo như đệ”.
“Ha ha… không sao, không sao, đệ không để ý đâu!”
Nhìn thấy Tần Hâm Hâm đang vô tư lự mà vui đùa xung quanh Tần Ninh, Phương Thế Thành và Viên Cương đi theo sau cảm thấy ghen tị.
Tần Hâm Hâm may thế!
Có một huynh trưởng như Tần Ninh thì tương lai ở học viện Thiên Thần ai dám bắt nạt nữa!
Mấy người bọn họ đi tới quán rượu Thánh Tước.
“Quán rượu Thánh Tước!”
Nhìn thấy cái tên đó, Tần Hâm Hâm sửng sốt, kéo tay Tần Ninh, thì thầm: “Huynh, không đủ tiền ăn ở đây đâu, quán rượu Thánh Tước không phải là quán rượu hào hoa nhất đế quốc Bắc Minh sao?”
“Không sao đâu!”
Tần Ninh vỗ nhẹ Tần Hâm Hâm, cười nói: “Chúng ta ăn cơm, không cần trả tiền. Hơn nữa, nếu nhị thúc biết đệ vừa đến Đế Đô đã bị người đánh cho một trận thì chắc chắn sẽ trách ta. Coi như đây là huynh đền cho đệ nhé!”
Nghe thấy lời này, Tần Hâm Hâm vò đầu bứt tóc.
Bị đánh?
Ăn 10 cái tát, nhưng đổi lại một đứa con cháu Diệp gia bị chặt hai tay, một hoàng tử dập đầu nhận tội thì trận đánh này cũng đáng lắm!
“Tần công tử!”
Mấy người xuất hiện trong quán rượu, chưởng quỹ vội vàng ra đón, khuôn mặt mang nụ cười rạng rỡ, cười ha ha nói: “Lâu lắm rồi Tần công tử mới tới đây, tiểu nhân cho chuẩn bị cơm ngay đây ạ”.
Tần Ninh khẽ gật đầu, chưởng quỹ dẫn đường cho mấy người đi lên tầng 2…
Trong đại sảnh, có hai tiểu nhị đang đứng đó, bỗng chốc kinh ngạc không thôi.
“Hôm nay chưởng quỹ bị ấm đầu à?”, một tiểu nhị hoang mang nói: “Mấy người này là ai mà chưởng quỹ lại mất công tự mình ra tiếp đãi?”
“Đúng vậy, bình thường, trừ trưởng tộc của vài gia tộc, hoàng tử công chúa thì chưởng quỹ mới đích thân tiếp đón mà”.
Hai người này rất kinh ngạc.
Bốp bốp…
Chưởng quỹ đột nhiên xuất hiện, đập cho hai tiểu nhị hai phát vào đầu, trách mắng: “Còn ngây ngốc ở đây làm gì, hầu hạ cho tốt mấy vị này cho ta!”
“Hả?”
“Hả cái gì!”, chưởng quỹ mắng mỏ: “Người đi đầu tên Tần Ninh kia chính là Tần đại sư của thiếu chủ nhà chúng ta, hầu hạ không tốt thì đừng mong giữ mạng!”
Nghe thấy câu nói này, hai tên tiểu nhị chợt sững sờ.
Người đó là… Tần Ninh?
Vẻ mặt của hai người bỗng trở nên cung kính.
Lúc này, mấy người Tần Ninh ngồi xuống.
Nhìn phòng bao cực lớn, rường cột chạm trổ, vàng son lộng lẫy, Tần Hâm Hâm không khỏi thở mạnh.
Mà không lâu sau, một đầu bếp bước vào trong phòng mang theo các nguyên liệu nấu ăn.
Rồi bắt đầu nấu nướng ngay bàn bên cạnh, động tác thành thục, liền mạch, mang đến cho mọi người một bữa tiệc thị giác đặc biệt thú vị.
“Không hổ là quán rượu Thánh Tước!”, Tần Hâm Hâm không khỏi thốt lên: “Vừa rồi đệ nhìn thấy, hình như là linh thú cấp 4 phải không?”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Quả thật đồ ăn ở đây là ngon nhất đế quốc Bắc Minh, nhưng tương lai có cơ hội, huynh sẽ đưa đệ đi ăn chỗ ngon hơn, đừng nói là linh thú cấp 4 mà thịt rồng cũng có thể ăn!”
Nghe lời này, Tần Hâm Hâm khẽ gật đầu.
Đừng nói ăn thịt rồng, bây giờ Tần Ninh nói đưa cậu lên trời thì cậu cũng tin!
Không lâu sau, cửa phòng bao được mở ra, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Lăng Tiểu Phi và mấy người Lục Huyền đều tới.
Tần Ninh giới thiệu từng người.
Nhìn thấy Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, hai mắt Tần Hâm Hâm như muốn rớt ra.
“Trời ạ, Diệp Viên Viên!”
Tần Hâm Hâm dụi hai mắt.
Tuyệt sắc mỹ nữ nổi tiếng đế quốc Bắc Minh, Diệp Viên Viên, thiên tài hoàng thể!
Diệp Viên Viên nhìn Tần Ninh, cung kính nói: “Công tử tha tội, Diệp Thịnh đó không biết trời cao đất dày, cha ta đã trừng phạt hắn ta rồi!”
“Không sao, lần sau nói với cha cô, phải nhớ, Tần Hâm Hâm là đệ đệ của ta, không kẻ nào được bắt nạt!”
“Vâng!”
Nhìn hai người nói chuyện, Tần Hâm Hâm có chút choáng váng.
Sao nhìn thế nào cũng giống như chủ tớ đang nói chuyện vậy?
Chương 187: Hoàng tử Xích Như Hỏa
Mấy người lần lượt ngồi vào chỗ, Tần Hâm Hâm nhìn các món ăn đang dần mang lên, nước miếng chảy hết ra ngoài.
“Ăn cơm đi!”
Tần Ninh nhìn mấy người, khẽ cười nói.
Tần Hâm Hâm đã tới Đế Đô, ngày sau sẽ tu hành ở học viện Thiên Thần, cho nên hôm nay gặp gỡ làm quen với mọi người.
Đối với Tần Hâm Hâm, tuy chỉ là con trai của nhị thúc, nhưng hai người đã lớn lên cùng nhau từ thuở bé cho nên hắn đã coi Tần Hâm Hâm thành em trai ruột của mình.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ngồi sang bên trái và bên trái Tần Ninh, cẩn thận gắp đồ ăn, làm tốt bổn phận của mình.
Tần Hâm Hâm kéo tay Trương Tiểu Soái bên cạnh, nói: “Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi này có quan hệ gì với Ninh ca của ta vậy?”
“Ngươi không biết à?”
Trương Tiểu Soái thấp giọng nói: “Hai vị này là tì nữ của Tần Ninh huynh!”
Phụt…
Trương Tiểu Soái vừa dứt lời thì Tần Hâm Hâm phun ra ngụm nước vừa uống.
“Sao thế, sao thế?”
Tiểu nhị đang phục vụ bên cạnh thấy thế thì bỗng chốc mồ hôi chảy đầy đầu, vội vàng đi tới hỏi: “Có phải rượu có vấn đề gì không? Uống không ngon sao?”
“Không sao đâu, ta bị sặc thôi!”
Tần Hâm Hâm vội vàng xua tay.
Thế nào mà người của quán rượu Thánh Tước thấy nhóm người của cậu tới mà như là thấy hoàng đế giá lâm vậy, vâng vâng dạ dạ, sợ phục vụ không chu đáo?
Nhưng đây không phải là trọng điểm!
Trọng điểm là, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, một người thì trông lạnh lùng, kiêu ngạo, một người thì trông xinh đẹp, thanh thuần mà lại là tì nữ của Ninh ca?
Cậu đưa mắt nhìn sang Tần Ninh, thái độ cung kính của Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi khiến trong lòng Tần Hâm Hâm thầm kính phục.
Nhất định phải học hỏi Ninh ca!
Đồ ăn của quán rượu Thánh Tước đương nhiên là đã nổi tiếng từ lâu, tất cả đều là những cao lương mỹ vị.
Trong lúc ăn cơm thì mọi người cũng nói chuyện cùng nhau.
Tuy nói, bình thường Tần Ninh đối với bọn họ có vẻ lạnh nhạt, nhưng thực ra sau khi quen biết lâu rồi thì lại khiến người khác cảm giác rất thân thuộc.
Giữa bữa ăn, Diệp Viên Viên đi ra khỏi phòng bao đi vệ sinh nhưng rất lâu không quay lại.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, hai người đi vào trong phòng.
Đó là Phương Thế Thành và Viên Cương.
“Tần công tử!”
Phương Thế Thành vội vàng nói: “Không hay rồi, Diệp tiểu thư ở bên ngoài bị một gã quấy rầy”.
“Hả?”
Tần Ninh khẽ cau mày.
Quấy rầy?
Dựa vào danh tiếng của Diệp Viên Viên ở đế quốc Bắc Minh thì có lẽ không ai dám làm phiền nàng?
“Hình như không phải là người của đế quốc Bắc Minh chúng ta. Mấy gã đó đều có cảnh giới Linh Đài, xem ra lai lịch không nhỏ”.
Lời vừa nói ra, Tần Ninh đã đứng dậy, nói: “Thú vị đây”.
Sau đó, Tần Ninh sải bước ra ngoài, rời khỏi phòng bao, một đám người cũng đi theo.
Lúc này, bên ngoài phòng bao, trên hành lang rộng rãi, bóng dáng xinh đẹp của Diệp Viên Viên đứng đó, phía trước còn có mấy người đang chắn đường.
“Nghe nói, Viên Viên của Diệp gia xinh đẹp tuyệt trần, vô cùng tài năng, 17 tuổi đã tới cảnh giới Linh Đài tầng 4”.
“Không ngờ hôm nay gặp mặt, Diệp tiểu thư đã tới cảnh giới Linh Đài tầng 7 rồi!”
Người đó quay lưng về phía Tần Ninh, lúc này cười nhạt rồi nói: “Không biết, Diệp tiểu thư có nhã hứng làm vài chén với công tử ta”.
Nghe thấy lời này, Diệp Viên Viên cau mày.
“Không có hứng, cút!”
Một giọng nói đột nhiên vang lên, thanh niên đó vốn đang cười ha ha, lúc này vẻ mặt tái mét.
Quay lại nhìn thấy mấy người sau lưng, thì ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Tần Ninh.
“Chuyện của hoàng tử nhà ta liên quan gì tới thằng nhãi nhà ngươi?”
Hộ vệ đứng cạnh thanh niên đó hừ lạnh một tiếng, nói: “Muốn chết à!”
Vừa dứt lời, hộ vệ bước ngay ra, bàn tay thành vuốt, bắt lấy Tần Ninh.
Bụp…
Một tiếng bụp vang lên, Phương Thế Thành và Viên Cương lao thẳng ra chém giết.
Dù sao hai người cũng là cảnh giới Linh Đài tầng 9, đối diện với hộ vệ cảnh giới Linh đài tầng 9 kia thì đương nhiên là chiếm thế thượng phong.
“Không đơn giản nhỉ, hộ vệ cảnh giới Linh Đài tầng 9 cơ đấy!”
Thanh niên kia cười ha ha nhìn Tần Ninh, nói: “Tại hạ là hoàng tử Xích Như Hỏa của đế quốc Xích Nguyệt. Không biết vị huynh đài này tên là gì?”
“Ta không cần biết Xích Như Hỏa hay là Ngu Như Hỏa, còn quấy rầy tì nữ của ta thì ta đánh cho ngươi thành đần luôn đấy!”
Tần Ninh lười dài dòng, vẫy vẫy tay về phía Diệp Viên Viên, cười nói: “Viên Viên qua đây!”
Diệp Viên Viên đi qua, đứng bên cạnh Tần Ninh.
“Cơm no rượu say rồi, chúng ta đi thôi!”
“Cứ thế mà đi à?”
Mấy hộ vệ bên cạnh hoàng tử Xích Như Hỏa vây lại ngay lập tức.
“Các ngươi đang làm gì vậy?”
Bỗng nhiên, một tiếng hừ lạnh vang lên.
Trong chớp mắt, một bóng người xuất hiện, mấy người mang hơi thở ngỗ ngược cũng đi theo sát.
“Thiếu các chủ!”
“Thiếu các chủ!”
Nhìn thấy Thánh Tâm Duệ tới, mấy hộ vệ của quán rượu Thánh Tước thầm thở phào.
Nếu hai đám người này mà đánh nhau thì sợ là bọn họ không khống chế được hiện trường.
“Không có gì!”, Tần Ninh xua xua tay: “Chỉ là gặp chút phiền phức nhỏ, tì nữ của ta bị người ta nhớ nhung mà thôi!”
“Tì nữ của Tần đại sư mà cũng dám nhớ đến sao?”
Thánh Tâm Duệ cao giọng, nói: “Là ai?”
“Ta”.
Xích Như Hỏa lạnh lùng nói.
“Ngươi?”
Thánh Tâm Duệ hừ một tiếng: “Ngươi là ai? Quán rượu Thánh Tước là nơi ngươi giở trò lưu manh à?”
“Vị công tử này!”
Hộ vệ bên cạnh Xích Như Hỏa cao giọng nói: “Công tử nhà ta chính là Xích Như Hỏa, hoàng tử của đế quốc Xích Nguyệt. Lần này đại diện cho đế quốc Xích Nguyệt tới thăm đế quốc Bắc Minh các ngươi”.
“Ở tại quán rượu Thánh Tước đã là vinh dự lớn cho các ngươi rồi!”
Lời này vừa nói ra, Thánh Tâm Duệ bật cười.
“Cút!”
Thánh Tâm Duệ nói: “Quán rượu Thánh Tước của ta không hoan nghênh người mà Tần đại sư không thích!”
“Ngươi…”
Vứt dứt lời, một đám người đế quốc Xích Nguyệt bỗng trở nên tái mặt.
Thánh Tâm Duệ này quả thật là không nể nang ai.
“Chúng ta là quý khách tới từ đế quốc Xích Nguyệt, ở lại quán rượu Thánh Tước là đã cho các ngươi mặt mũi rồi”.
“Còn thật sự nghĩ mình là thái thượng hoàng sao?”, Thánh Tâm Duệ cười giễu nói: “Ta nói lại một lần, người mà Tần đại sư không thích thì quán rượu Thánh Tước chúng ta không đón tiếp, một chữ thôi, cút!”
“Chúng ta đi!”
Xích Như Hỏa thản nhiên nói: “Đế quốc Bắc Minh này không chỉ có một quán rượu Thánh Tước các ngươi, quán rượu Phong Diệp có vẻ cũng không kém quán rượu Thánh Tước đâu, hừ!”
Xích Như Hoa vung tay áo, định xoay người rời đi.
“Xin lỗi!”
Diệp Viên Viên lúc này mới lạnh nhạt nói: “Quán rượu Phong Diệp là sản nghiệp của Diệp gia ta, cũng không đón tiếp ngươi!”
Nghe câu này, Xích Như Hỏa loạng choạng suýt nữa thì ngã ra đất.
Mấy đứa nhóc này… đáng ghét vậy.
Quả thật coi người của đế quốc Xích Nguyệt bọn chúng như quả bóng mà đá.
Xích Như Hỏa hắn ta từ khi nào phải chịu thiệt như thế.
Nhưng Xích Như Hỏa cũng không dừng bước mà nghênh ngang đi ra khỏi quán rượu Thánh Tước.
“Tần huynh không sao chứ?”, Thánh Tâm Duệ chắp tay nói: “Ta tới muộn rồi, khiến Tần Ninh gặp phải vài phiền phức”.
“Cũng không coi là phiền phức gì”.
Tần Ninh xua tay nói: “Đúng rồi, nghe nói gần đây ngươi đạt tới linh đan sư nhị phẩm rồi hả. Vừa hay, đưa ta tới Thánh Đan các xem đan thuật của ngươi thế nào”.
“Thuận tiện, ta cũng luyện chế mấy loại đan dược!”
“Được được được!”
Nghe lời này, Thánh Tâm Duệ mừng rỡ không thôi.
Chương 188: Lửa luyện đan vàng thượng đẳng
Đan thuật của Tần Ninh thì không cần nói nhiều, có thể luyện chế là linh đan có đan vân thì tới Khương Vinh đại sư cũng phải khen ngợi hết lời.
Thánh Tâm Duệ lập tức nói: “Nếu cha biết Tần huynh tới thì nhất định sẽ vui mừng không thôi”.
“Cha các ngươi ôm tính toán gì cho rằng ta không biết sao?”
Tần Ninh nhìn Thánh Tâm Duệ, cười nói: “Nhưng, ngươi đã là đan đồng của ta, được gọi kỳ tài đan thuật đệ nhất của đế quốc Bắc Minh, nếu tiến bộ quá chậm thì ta cũng mất mặt lắm”.
“Đúng đúng ạ!”
Thánh Tâm Duệ vội vàng chắp tay dẫn đường.
Mà lúc này, Phương Thế Thành và Viên Cương cũng hơi sững sờ.
Rốt cuộc là Tần Ninh có bản lĩnh gì?
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi kính phục, đám người viện trưởng kiêng nể.
Đến cả hoàng thất cũng phải cẩn thận, dè dặt cung kính. Bây giờ đến Thánh Tâm Duệ của Thánh Đan các cũng cung kính như thế.
Có chuyện gì mà Tần Ninh không làm được không?
“Hai người các ngươi còn ngây ra đó làm gì!”
Tần Ninh nhìn hai người nói: “Nếu đã quyết định đi theo ta thì sau này phải nghe lời ta. Khu 36 đang thiếu người quản lý, hai người các ngươi vừa may mang người của hội Phương Viên giúp ta trông nom”.
“Vâng!”
Phương Thế Thành và Viên Cương thở phào.
Thế là coi như Tần Ninh đã thu nạp bọn họ rồi à?
“Đi theo đi!”, Tần Ninh lại nói: “Lần này luyện đan cũng sẽ luyện một loại đan dược cho hai ngươi, hỗ trợ các ngươi đạt tới cảnh giới Linh Luân”.
Nghe thấy vậy, hai người đều giật mình.
Đạt tới… cảnh giới Linh Luân!
Bọn họ mắt chữ O mồm chữ A, ngây ngốc.
Bọn họ dừng ở cảnh giới Linh Đài tầng 9 đã lâu lắm rồi, vẫn luôn không có cách nào đạt tới đột phá.
Mà chấp hành nhiệm vụ của học viện cũng đổi lấy không ít linh đan nhị phẩm nhưng vốn dĩ cũng không có tác dụng gì.
Nhưng ý của Tần Ninh, hình như là… một viên linh đan mà hắn tự luyện ra có thể giúp bọn họ đột phá?
“Còn ngây ra đó?”
Lúc này Tần Ninh nhìn hai người, nói: “Các ngươi đã dừng ở cảnh giới Linh Đài tầng 9 bốn tháng rồi, lẽ nào, rất thích cảnh giới Linh Đài hả?”
Vừa dứt lời, hai người bỗng run rẩy.
Tần Ninh liệu sự như thần vậy!
“Dạ dạ, vâng vâng vâng!”
Hai người vội vàng đi theo.
Thánh Tâm Duệ thấy vậy thì cũng không nói gì.
Dựa vào hiểu biết và năng lực của Tần Ninh, có hai tùy tùng cảnh giới Linh Đài tầng 9 cũng không khó hiểu.
Đoàn người đi tới Thánh Đan các.
Mà ở phía kia, một nhóm nhân mã cũng mang sắc mặt xanh xám rời đi.
“Gia, gia!”
Đột nhiên, có một bóng người lao đến, nhìn thanh niên dẫn đầu.
“Gia, tra ra rồi!”, người kia thở hồng hộc, nói: “Thằng nhãi vừa rồi tên là Tần Ninh, nửa năm trước còn chưa nghe thấy tên người này. Nhưng nửa năm gần đây thì lại nổi như cồn!”
“Thánh Tâm Duệ, thiếu các chủ của Thánh Đan các, đế quốc Bắc Minh được hắn thu nhận làm đan đồng”.
“Đại tiểu thư Diệp gia, Diệp Viên Viên là tỳ nữ của hắn”.
“Mà, trong học viện Thiên Thần, kẻ này cũng có tốc độ thăng cấp nhanh tới mức kỳ quái. Từ cảnh giới Linh Hải tới cảnh giới Linh Đài cũng chỉ trong thời gian nửa năm”.
Tên kia vừa dứt lời, vẻ mặt Xích Như Hỏa chợt biến đổi.
Trong nửa năm mà từ cảnh giới Linh Hải đạt tới cảnh giới Linh Đài, đã có thể coi là tài năng thiên bẩm.
“Chẳng trách mà kiêu ngạo như vậy!”
Xích Như Hỏa hừ lạnh, nói: “Lần này, mấy đại đế quốc chúng ta liên thủ, đế quốc Bắc Minh ít nhất cũng phải nôn ra một cục xương”.
“Lần này, đến thăm dò tình hình thực tế ở đế quốc Bắc Minh. Lần sau sẽ là lúc bốn đại đế quốc chúng ta liên thủ, vây diệt đế quốc Bắc Minh”.
“Vâng!”
Xích Như Hỏa lại nói: “Huyền Y Y của đế quốc Huyền Dương tới chưa?”
“Đã tới rồi ạ!”
Hộ vệ kia cung kính nói: “Không chỉ như thế, Kinh Thành của đế quốc Kinh Nguyệt, cùng thái tử Lãng Hiên của đế quốc Thiên Lang cũng tới rồi”.
“Tốt!”
Xích Như Hỏa mang vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Tứ đại đế quốc chúng ta lần này phải khiến đế quốc Bắc Minh phải xấu mặt, bắt lấy điểm yếu của bọn chúng. Đến lúc đó, đại quân đế quốc có thể tấn công đế quốc Bắc Minh, để ta xem hoàng để Minh Ung làm thế nào để ngăn cản”.
“Chủ tử anh minh!”
“Tới lúc đó, hoàng tử ta sẽ thu nạp Diệp Viên Viên trở thành nô tì thiết thân, dạy dỗ cho thật tốt!”
Xích Như Hỏa cười lạnh, trong mắt lóe lên một tia nham hiểm.
Mà cùng lúc này, mấy người Tần Ninh đã tới Thánh Đan các.
Thánh Đăng Phong nhìn thấy Tần Ninh tới thì nhiệt tình một cách kỳ quái.
Thời gian này, tuy nói, Tần Ninh ở trong học viện Thiên Thần nhưng mấy lần Thánh Tâm Duệ vào thăm cũng đem theo những thắc mắc của ông ta và cũng được Tần Ninh giải đáp.
Đến giờ, ông ta đã có thể thành thục luyện chế ra được linh đan ngũ phẩm.
Cách phân tích và giải đáp vấn đề của Tần Ninh khiến người ta thán phục từ đáy lòng, quả thật đã giúp ông ta một chuyện lớn.
Thánh Đăng Phong nghe thấy Tần Ninh tới thì đương nhiên sẽ bảo Thánh Tâm Duệ lập tức bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu mà Tần Ninh cần để luyện chế linh đan.
Trong phòng luyện đan, Tần Ninh và Thánh Tâm Duệ đang đứng.
Nhìn Tần Ninh thành thục xử lý nguyên liệu, Thánh Tâm Duệ cảm thấy khó mà tin nổi.
Mỗi lần nhìn thấy thủ pháp của Tần Ninh thì quả thật đều như một món ăn tinh thần.
Có thể đạt được mức độ này về luyện đan thì đời này, hắn ta mới gặp duy nhất một người là Tần Ninh.
“Đừng đứng sững ở đây mà nhìn nữa!”
Tần Ninh lập tức mở miệng nói: “Xử lý rễ Tử Linh Dụ cho ta”.
“Vâng, vâng!”
“Mọi người thường bỏ qua rễ của Tử Linh Dụ, thật ra nó cực kỳ có lợi cho việc hồi phục khí huyết của võ giả. Nhưng rất nhiều người không biết xử lý nó thế nào!”
Tần Ninh vừa nói, bàn tay vung lên, Tử Linh Dụ kia xuất hiện trong tay, nhẹ nhàng lay động rễ tím, ngón tay Tần Ninh đẩy nhẹ vài lần thì tuốt mạnh một cái.
Rễ tím lúc này đã hoàn hảo, không hư tổn chút nào mà rơi ra.
“Có thể làm như vậy à?”
“Đương nhiên rồi!”, Tần Ninh gõ nhẹ vào đầu Thánh Tâm Duệ, cười: “Một thuật luyện đan có hàng ngàn cách làm, nhưng chỉ truyền đời nên một số phương pháp thì dần phong phú hơn còn một số thì lại mất đi”.
“Công tử nói đúng quá!”
Thánh Tâm Duệ nhớ kỹ điều này.
Nguyên liệu đã được sơ chế xong, đầu ngón tay của Tần Ninh hiện lên một ngọn lửa đang nhảy nhót.
“Lửa luyện đan vàng thượng đẳng!”
Lần này, Thánh Tâm Duệ không thể bình tĩnh được.
Trước đây, cấp lửa luyện đan của Tần Ninh chỉ mới đạt tới cam thượng đẳng thôi mà đã đủ để luyện chế linh đan cao đẳng nhất phẩm.
Nhưng bây giờ, mới không gặp nhau có hơn 1 tháng mà lửa luyện đan của Tần Ninh đã nâng cấp tới vàng thượng đẳng?
Như vậy thì quá nhanh đi!
“Sao lại thất thần thế?”, Tần Ninh cười mắng: “Lửa luyện đan của ta thăng cấp là dựa vào Thiên Hỏa Linh Tinh mạnh mẽ, còn có đá Tử Tinh Nguyên đều là linh bảo mạnh về tính hỏa”.
“Dù cho ngươi thì ngươi cũng không thể giống ta hấp thu hoàn mỹ, nâng cấp lửa luyện đan!”
“Cho nên, đừng nghĩ nhiều, tuần tự từng bước mà ngưng luyện lửa luyện đan của mình”.
“Vâng!”
Nếu là đổi một người khác nói như vậy thì chắc chắn Thánh Tâm Duệ sẽ không phục.
Đan thuật của Tần Ninh, hắn ta cũng đã được biết. Những lời hắn nói, không thể là giả được.
Chương 189: Bốn nước viếng thăm
Lửa luyện đan bốc lên, lò luyện đan cũng đã nóng, thời gian trôi qua từng chút một, Tần Ninh bắt đầu luyện đan, Thánh Tâm Duệ ở bên cạnh nhận chỉ thị, ghi nhớ từng động tác của Tần Ninh.
Cứ như vậy cho đến hết một ngày, khi mặt trời đã khuất bóng, hai người mới bước ra khỏi phòng luyện đan.
Thánh Tâm Duệ dường như đã kiệt sức, sắc mặt có hơi tái đi.
Luyện đan suốt một ngày, hắn ta thực sự có chút chịu không nổi.
Mà sắc mặt của Tần Ninh ở bên cạnh thì vẫn như trước, không hề thay đổi.
Thánh Tâm Duệ cầm trên tay vài chiếc hộp gấm, nhìn mấy người trước mặt vào lúc này.
"Viên Cương, Phương Thế Thành!"
Tần Ninh lên tiếng: "Hai viên Tụ Mạch nguyên đan này là chuẩn bị cho các ngươi, mỗi người một viên, sau khi quay về hãy uống, nhưng nhớ kỹ, trong vòng bảy ngày không được phép tu luyện. Bảy ngày sau bế quan khổ tu, trong vòng ba ngày sẽ đột phá được cảnh giới Linh Luân".
Ngay khi Tần Ninh nói ra lời này, Phương Thế Thành và Viên Cương đã cầm lấy hộp gấm với vẻ mặt hưng phấn.
Mở hộp gấm ra, nhìn thấy hai viên linh đan tròn, long lanh hoàn hảo, hai người đều giật mình.
Đan văn!
Cả hai hoàn toàn sững sờ.
Từ xưa đến nay, người hiểu biết đan thuật có vô số kể.
Nhưng những thiên tài có thể luyện ra được đan văn thì vô cùng hiếm hoi, muốn tìm thấy họ thì cũng như mò kim đáy bể.
Đan văn thể hiện giá trị của linh đan, đã có thể luyện ra được đan văn thì cũng đủ để nói rõ năng lực của vị linh đan sư đó vô cùng mạnh mẽ.
Tần Ninh có thể luyện chế ra được đan văn.
Mười sáu tuổi đã là linh đan sư nhị phẩm, thậm chí còn là một vị linh đan sư nhị phẩm luyện chế ra được đan văn.
Cả hai người cảm tạ ân đức của Tần Ninh rồi rời đi.
"Phương huynh!"
Viên Cương đi trên đường, không kìm được mà hưng phấn nói: "Ta cảm thấy lựa chọn này có thể là lựa chọn làm thay đổi cuộc đời của chúng ta!"
“Ừm!”, Phương Thế Thành lại càng hưng phấn hơn, gã nói: “Tần Ninh thật sự quá đáng kinh ngạc, ta cảm thấy Thiên Tử năm xưa còn không giỏi bằng hắn”.
"Thiên Tử?"
Viên Cương chế nhạo nói: "Cho dù là Thiên Tử của bây giờ cũng chưa chắc có thể thắng được một câu kiếm tới của hắn đâu!"
...
Bên trong Thánh Đan Các.
Tần Ninh nhìn mấy người chung quanh.
"Đại ca, mười viên Trầm Thể đan này, mỗi tháng huynh cứ uống một viên, nó có công dụng rất tốt đối với Sơn Nhạc thần thể của huynh. Tuy rằng bây giờ Sơn Nhạc thần thể của huynh chỉ mới phát huy được ở cấp độ linh thể, nhưng sẽ nhanh chóng phát triển lên cấp độ thần thể!"
"Được!"
"Nhị ca, ba viên Viêm nguyên đan này có lợi ích rất lớn đối với thân thể của huynh. Nguồn gốc thân thể của huynh tuy chỉ là suy đoán của ta, nhưng khi cảnh giới của huynh càng tăng thì ta lại càng có thể chắc chắn hơn!"
"Ừm!"
Tần Ninh cũng phân phát từng viên đan dược cho Lục Huyền, Trương Tiểu Soái, Tuân Ngọc và những người khác.
Đối với việc tu luyện, tự thân khổ tu đúng là vô cùng quan trọng, nhưng dùng đan dược cũng có thể khiến cho bản thân võ giả được nâng cấp một cách rõ rệt.
Cuối cùng, còn thừa lại mấy viên linh đan, Tần Ninh nhìn về phía Thánh Tâm Duệ, nói: "Những linh đan này ta để lại, coi như là trả chi phí dược liệu ta đã sử dụng ở chỗ Thánh Đan Các của ngươi".
"Tần huynh nói lời này chẳng phải là không nể mặt ta rồi hay sao?", Thánh Tâm Duệ chắp tay nói: "Những linh đan này ta sẽ mang đi đấu giá đổi lấy hoàng kim, sau đó cất trữ vào trong tài khoản của Tần huynh".
Thánh Tâm Duệ cười nói: "Sau này nếu như Tần huynh muốn luyện đan, huynh đừng luyện ở học viện Thiên Thần, lúc nào huynh cũng có thể đến Thánh Đan Các này, chỉ cần huynh nói một tiếng, ta nhất định sẽ phái người tới tận cửa đón huynh".
"Được!"
Tần Ninh dặn dò thêm vài câu, sau đó mang theo mọi người rời đi.
Trên đường đi, Tần Hâm Hâm như được mở mang tầm mắt.
Diệp Viên Viên... Thánh Tâm Duệ...
Những đại nhân vật nổi tiếng của đế quốc Bắc Minh này hôm nay lại xuất hiện bên cạnh Tần Ninh, nguyện ý làm làm tỳ nữ và đan đồng của huynh ấy.
Ninh ca thật quá tuyệt vời!
"Hâm Hâm, đệ tới khu 36 nội viện ở đi, để tránh được mấy chuyện phiền toái".
"Không được!"
Tần Hâm Hâm lập tức nói: "Đệ vẫn còn là đệ tử ngoại viện, vào nội viện ở thật sự không thích hợp".
"Ninh ca yên tâm đi, khi đệ đột phá được cảnh giới Linh Hải, đệ sẽ tới nội viện tìm huynh ngay, he he..."
"Được!"
Sau khi trở về, mọi người lại bắt đầu tu luyện.
Khu 36 bắt đầu tiếp nhận đệ tử của hội Phương Viên, phải thẩm tra từng đệ tử một, Hứa Thông Thiên thân là trưởng lão, tất nhiên phải tự mình nhận làm công việc này.
Đây là nhiệm vụ do viện trưởng giao, nếu như lão ta không thể hoàn thành tốt thì đừng nghĩ đến cương vị trưởng lão của mình nữa.
Mà đi theo Tần Ninh thật sự cũng rất thoải mái.
Tu luyện ở khu 36 được hưởng nguồn linh khí dồi dào miễn phí, cộng thêm hạt sen mà Tần Ninh đã đưa cho lão ta lúc trước, thật sự rất có giá trị.
Mọi thứ đều khiến cho Hứa Thông Thiên cảm thấy sự sắp xếp của viện trưởng thực sự quá tốt.
Hôm nay, từ sáng sớm Tần Ninh đã thức dậy, ngoài cửa có mấy người đã yên lặng chờ đợi hồi lâu.
"Tần công tử!"
Đỗ Khiếu thống lĩnh mặc một bộ giáp sắt, nhìn Tần Ninh, chắp tay nói: "Tần công tử, thái tử điện hạ bảo ta qua đón công tử".
"Ừm!"
Tần Ninh gật đầu.
Suýt chút nữa thì hắn đã quên, hắn có hẹn với Minh Vũ sẽ vào cung xem một trận tỷ thí.
"Viên Viên, Sương Nhi, đi thôi!"
Cất tiếng gọi Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, Tần Ninh mang theo bọn họ rời đi.
Cùng lúc đó, ở phía bên kia, bên trong hoàng cung Bắc Minh.
Phía trước võ trường, bốn cột trụ Bàn Long đang đứng sừng sững hiên ngang.
Võ trường ngày hôm nay được vũ lâm vệ canh phòng cẩn mật, các cung nữ và thái giám ra vào bị kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt.
Ngồi yên tĩnh ở vị trí cao nhất là một người đàn ông mặc long bào.
Người đó chính là đương kim hoàng đế Minh Ung của hoàng thất Bắc Minh.
Võ trường có chu vi rộng ngàn thước vuông bên dưới được bố trí vô cùng uy nghiêm hùng vĩ.
Hai bên trái phải có đặt hai dãy bàn tiệc, mỗi bàn lại có mấy cung nữ đang cẩn thận hầu hạ.
"Ha ha... hoàng đế Minh Ung, lần này lão già ta tới đây là để đại diện cho hoàng đế của đế quốc Xích Nguyệt. Ta thấy bên phía bệ hạ cũng đã chuẩn bị xong, không biết cuộc tỷ thí lần này có thể bắt đầu được chưa?"
Người vừa lên tiếng là một lão già râu tóc bạc phơ nhưng vẫn còn tráng kiện, dáng vẻ như khoảng 60, 70 tuổi, nhưng khí thế lại rất chèn ép người khác.
"Ngôn Vương không cần phải vội thế!"
Hoàng đế Minh Ung bình tĩnh nói: "Ta vẫn còn một vị khách quý chưa tới".
Khách quý?
Vừa nói xong, có một mỹ nữ mặc áo bào đạo sĩ đang ngồi ở bên phải lại cười nói: "Không biết người Minh Ung bệ hạ đang nhắc tới là ai?"
"Đạo sĩ Kính Tâm đợi lát nữa sẽ biết".
Na Ngôn Vương là một lão vương gia của đế quốc Xích Nguyệt, ông ta có danh tiếng lẫy lừng ở đế quốc Xích Nguyệt, ngay cả hoàng đế của đế quốc Xích Nguyệt cũng phải nhường ông ta ba phần.
Còn đạo sĩ Kính Tâm này là quốc sư của đế quốc Kính Nguyệt, dung mạo xinh đẹp, thực lực cao cường, có lời đồn cho rằng cô ta có mối quan hệ dây dưa với hoàng đế của đế quốc Kính Nguyệt.
Hai người này đều là những người có thân phận hiển hách của hai đế quốc.
Không chỉ như vậy, lần này thái phó Huyền Sư của đương kim bệ hạ đế quốc Huyền Dương cũng đích thân tới.
Còn có tướng quân Thiên Lang, chiến thần của đế quốc Thiên Lang, cũng đích thân tới cùng với thái tử Lãng Hiên.
Lần này, mục đích mà người của bốn đế quốc kia tới đây, ngoài mặt là để tiến hành cuộc tỷ thí giữa các nhân tài của năm đế quốc.
Nhưng dã tâm thật sự bên trong là gì, hoàng đế Minh Ung có thể hiểu rất rõ.
Bọn họ muốn mược danh trận tỷ thí này để thăm dò thực lực của đế quốc Bắc Minh.
Thậm chí, đám người này còn muốn đế quốc Bắc Minh cầm bảo vật ra tiến hành tỷ thí, muốn xem thử bên trong đế quốc Bắc Minh đã từng là cương quốc rốt cuộc có còn cất giữ những bảo vật quý giá gì.
Chương 190: Bắt đầu tỷ thí
Bốn đế quốc đã chuẩn bị đầy đủ cho chuyến viếng thăm này, chỉ để xem đế quốc Bắc Minh còn ẩn giấu bao nhiêu phần thực lực.
Nếu như bọn họ phát hiện đế quốc Bắc Minh không có ẩn giấu thực lực mạnh mẽ, thì e rằng bốn đế quốc đang ráo riết dòm ngó đó sẽ ngay lập tức ra tay với đế quốc Bắc Minh.
Một khi bốn đế quốc đó liên kết với nhau, đế quốc Bắc Minh đừng nói là phát triển, chỉ sợ muốn tự bảo vệ mình còn khó khăn.
Đây không phải là một trận tỷ thí đơn giản.
Do đó, đế quốc Bắc Minh bắt buộc phải giành chiến thắng.
Hơn nữa còn phải chiến thắng một cách mỹ mãn, để bốn đế quốc láng giềng kia không còn gì để nói.
"Minh Ung bệ hạ, không biết chúng ta còn cần phải đợi bao lâu nữa? Vị khách quý kia bây giờ đang ở đâu?"
Tướng quân Thiên Lang của đế quốc Thiên Lang cười nói: "Chẳng lẽ người của bốn đế quốc bọn ta đến đây làm khách đều phải chờ hết một ngày sao?"
"Tới rồi!"
Hoàng đế Minh Ung nhìn về phía trước.
Lúc này, có một bóng người bước vào cùng với Minh Vũ, đi bên cạnh người đó có hai cô gái vô cùng xinh đẹp.
Người đó chính là Tần Ninh!
Cũng vào lúc này, bốn thượng khách của bốn đế quốc kia đều trợn mắt há mồm.
Vị khách quý mà hoàng đế Minh Ung nhắc đến chính là thiếu niên đó hay sao?
Mà Xích Như Hỏa lúc này cũng hơi ngẩn ra.
Thiếu niên này chính là người mà hôm qua hắn ta gặp ở quán rượu Thánh Tước, không ngờ lại có thể gặp mặt ở đây lần nữa.
"Thật thú vị..."
Xích Như Hỏa vô cùng kỳ vọng, nếu như thiếu niên này là một trong những thành viên tham gia tỷ thí, thì chắc chắn mọi chuyện sẽ rất thú vị.
"Đây là Tần Ninh, Tần công tử Tần gia, khách quý của đế quốc Bắc Minh ta".
Hoàng đế Minh Ung tỉ mỉ giới thiệu.
Tần Ninh không thèm để ý đến những tính toán nhỏ nhặt trong lòng của Minh Ung, chỉ thẳng thừng ngồi xuống.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đứng yên một bên, không nói lời nào.
"Được rồi, bây giờ có thể bắt đầu tỷ thí!"
Hoàng đế Minh Ung ra hiệu, bốn bóng người lần lượt bước ra ngoài.
Bốn người này nhìn kỹ đều chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, nhưng đều là cao thủ cảnh giới Linh Đài.
Còn trẻ mà đã có thể đạt đến cảnh giới cao như vậy, đúng là đáng tự hào.
Hoàng đế Minh Ung nói: "Mấy vị đường xa tới đây đều là khách quý, lần này trao đổi tỷ thí tất cả đã chuẩn bị xong, chia làm bốn lần tỷ thí: đan thuật, trận thuật, khí thuật, kiếm thuật".
"Bốn người này chính là bốn hậu bối mà đế quốc Bắc Minh phái ra tỷ thí lần này!"
Nhìn về phía trước, hoàng đế Minh Ung cười nhạt nói: "Các vị, bây giờ chúng ta bắt đầu tỷ thí!"
"Đợi đã!"
Ngôn Vương của đế quốc Xích Nguyệt chậm rãi bước ra, mỉm cười nói: "Lần này nếu như năm đại đế quốc chúng ta đã tổ chức trận tỷ thí này, thì tất nhiên cũng phải có một chút phần thưởng chứ? Nếu không có phần thưởng, chẳng phải sẽ khiến cho người khác cười nhạo năm đại đế quốc chúng ta hay sao?"
“Đúng, đúng, đúng!”, Huyền Sư của đế quốc Huyền Dương cũng hùa theo nói: "Ta thấy chi bằng mỗi người ở mỗi lần tỷ thí đều cầm ra một bón bảo bối xem như là phần thưởng cho người thắng, thế nào?"
"Ý kiến này rất hay!"
"Ta cũng đồng ý".
Kính Tâm của đế quốc Kính Nguyệt và tướng quân Thiên Lang của đế quốc Thiên Lang cũng gật đầu.
"Được!"
Hoàng đế Minh Ung hiểu rằng ông ta không thể để lộ ra bất kỳ một sự lo lắng nào, nhân tài của đế quốc Bắc Minh cũng chưa chắc không mạnh bằng nhân tài của bốn đế quốc kia.
Lời này vừa nói ra, bốn người kia khẽ mỉm cười.
“Ta đại diện cho đế quốc Xích Nguyệt tỷ thí ải đầu tiên, cầm ra linh khí nhị phẩm kiếm Trảm Viên”.
"Kiếm này là thần binh đã từng được lão tổ của hoàng thất Xích Nguyệt sử dụng, truyền thừa qua mấy chục đời, chắc các vị đều đã nghe qua rồi chứ?"
Kiếm Trảm Viên!
Sắc mặt của Hoàng đế Minh Ung có vẻ không được tốt.
Bọn họ thực sự đang lên kế hoạch tàn sát đế quốc Bắc Minh lần này.
Tất nhiên bên trong đế quốc Bắc Minh không thiếu linh khí nhị phẩm để cầm ra, tuy nhiên, kiếm Trảm Viên này tuy là linh khí nhị phẩm nhưng có uy danh lan xa, giá trị bất phàm.
"Ngôn Vương hào phóng như vậy, đế quốc Huyền Dương của ta cũng không thể keo kiệt!"
Huyền Sư lúc này cũng bước ra, phất tay nói: "Đây là ngọc Kình Thiên có thể nuôi dưỡng kinh mạch của võ giả, ngưng tụ khí hải, vô cùng hiếm thấy trên Cửu U đại lục".
Kế đó, đạo sĩ Kính Tâm của đế quốc Kính Nguyệt và tướng quân Thiên Lang của đế quốc Thiên Lang đều lấy bảo vật của họ ra.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Minh Vũ đang ngồi bên cạnh Tần Ninh cũng trở nên không ổn.
Những bảo vật mà bốn đế quốc mang ra càng có giá trị, thì càng chứng tỏ rằng bốn đế quốc đó lần này vô cùng tự tin.
Thiên tài ở đế quốc Bắc Minh không thiếu, nhưng nếu xét về những thiên tài đứng đầu, thì e rằng không thể hơn được bốn đế quốc kia.
Hoàng đế Minh Ung định thần lại, phất tay nói: "Đây là Phụng Ngọc đan, viên linh đan độc nhất vô nhị mà hoàng thất Bắc Minh đã truyền thừa xuống bao đời nay, công hiệu cụ thể như thế nào chắc không cần ta phải nhiều lời nữa đúng không?"
Phụng Ngọc đan!
Tương truyền rằng viên linh đan đó được luyện chế từ máu của linh thú cấp 4 Tử Loan Phụng, kết hợp với ngọc Thiên Trì, có tác dụng củng cố linh đài của võ giả cảnh giới Linh Đài.
Hoàng đế Minh Ung rõ ràng cũng rất nghiêm túc!
"Năm món bảo vật này sẽ thuộc về người thắng trận".
Cuối cùng, năm quốc gia đã đạt được thỏa thuận và trận tỷ thí bắt đầu.
Trận đầu tiên là tỷ thí kiếm thuật.
Năm thiếu niên thiên tài của năm đế quốc chậm rãi tiến ra sân.
Quy tắc tỷ thí rất đơn giản.
Đối chiến từng cặp, người thắng lại tiếp tục đối chiến với nhau cho đến khi còn lại một người cuối cùng.
Năm người tham gia tỷ thí, trận này cũng không thể diễn ra nhanh chóng được.
Tần Ninh đang ngồi yên vị tại chỗ, nếm thử đồ ăn ngon, chỉ liếc mắt một cái, dường như hoàn toàn không quan tâm đến trận tỷ thí trước mặt.
Mà hoàng đế Minh Ung lúc này cũng đang lơ đãng.
Ông ta mời Tần Ninh đến đây, ngoài mặt là mời Tần Ninh đến xem tỷ thí, nhưng trên thực tế, ông ta hi vọng Tần Ninh sẽ ra tay.
Dựa trên những thông tin mà ông ta điều tra được, ông ta biết đan thuật của Tần Ninh vô cùng siêu phàm.
Ít nhất, nếu như Tần Ninh xuất chiến, có thể bảo đảm trong trận tỷ thí đan thuật và kiếm thuật, đế quốc Bắc Minh sẽ không rơi xuống thế hạ phong.
Nhưng ông ta cũng biết rõ Tần Ninh kiêu ngạo như thế nào, chỉ sợ Tần Ninh không hề xem trận tỷ thí này ra gì.
Việc Tần Ninh đồng ý bảo vệ đế quốc Bắc Minh đã là phúc phần lớn nhất của đế quốc Bắc Minh rồi.
Bang…
Trên bục tỷ thí, có một người đã bị đánh bay xuống đất.
Người bị đánh bại đó chính là thiếu niên kiếm khách đại diện cho đế quốc Bắc Minh.
Nhìn thấy cảnh này, Minh Vũ tái mặt.
Sao có thể thua sớm như vậy chứ!
Người do bốn đế quốc kia phái ra lợi hại đến vậy sao?
Trận tỷ thí kiếm thuật vẫn tiếp tục diễn ra, cuối cùng, Trác Vĩnh Sanh của đế quốc Huyền Dương đã thắng, nhận được năm món bảo vật.
Trận tỷ thí đầu tiên vậy mà đã kết thúc rất nhanh.
Kế đó sẽ là trận tỷ thí đồng thời của các thiên tài đan thuật, khí thuật và trận thuật.
Năm đại đế quốc lần lượt cử người ra trận.
Tần Ninh vẫn ngồi ở vị trí của mình, an tĩnh híp mắt lại.
Xem ra hôm nay, hắn thực sự chỉ là một người đến xem.
Minh Vũ càng nhìn càng lo lắng, rất muốn chen miệng vào, nhưng lại không dám nói lời nào.
Hắn ta cũng biết Tần Ninh cường bạo như thế nào, người này làm gì cũng tùy thuộc vào tâm trạng, hắn đối với cha con bọn họ có chút thiện cảm, chẳng qua cũng chỉ vì có giao tình với tổ tiên.
Tuy rằng hắn không biết Tần Ninh mới mười sáu tuổi lại có liên hệ bí ẩn gì với tổ tiên của mình, nhưng người này tuyệt đối không thể chọc vào, chỉ có thể thịnh tình tiếp đãi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đến giữa trưa thì trận tỷ thí cũng dần dần kết thúc.
Nhìn thấy kết quả, hoàng đế Minh Ung cuối cùng cũng đã thay đổi sắc mặt, không thể bình tĩnh thêm được nữa.