-
Chương 176-180
Chương 176: Thân phận của Vân Sương Nhi
"Ồ? Vậy thì tốt!"
Tần Ninh khẽ cười.
Thành thật mà nói, sẽ thật đáng tiếc nếu hỗn độn thể của Vân Sương Nhi bị lãng phí như vậy.
Tuy nhiên, trong mắt hắn, thì đó chẳng qua cũng chỉ là một điều đáng tiếc mà thôi.
Hắn sẽ không cầu xin Vân Sương Nhi làm tùy tùng cho hắn chỉ vì cảm thấy tiếc việc hỗn độn thể bị mai một.
Thế giới này vô cùng rộng lớn, thiên tài được sinh ra nhiều vô số, cho dù là các thể chất đặc biệt như linh thể, thánh thể, vương thể, hoàng thể, đế thể, thần thể, hay là hỗn độn thể, sơn nhạc thần thể,... ở trong mắt hắn chẳng qua chỉ đều là mây khói.
Bản thân hắn ở kiếp này cũng chẳng phải là linh thể trời sinh hay thể chất đặc biệt, nhưng dựa vào tu luyện của hắn, thì những thứ gọi là thể chất đặc biệt ở trước mặt hắn chẳng qua cũng chỉ là bùn đất.
Nhưng đối với những người bình thường mà nói, thì những thứ này đúng thật là kỳ bí.
"Nhưng có một chuyện, ta nhất định phải giải thích cho công tử biết rõ!"
Vân Sương Nhi thở ra một hơi, bắt đầu thành thật nói.
"Có chuyện gì thì cứ nói!"
Tần Ninh nhẹ giọng.
"Ta họ Vân!"
"Ta biết!"
Tần Ninh chậm rãi ngồi xuống, ra hiệu cho Diệp Viên Viên rót một tách trà, lãnh đạm đáp lại.
"Ta đến từ đế quốc Vân Lam!"
Vân Sương Nhi chậm rãi nói: "Ta là công chúa của đế quốc Vân Lam".
"Ồ, sau đó thì sao?"
Tần Ninh nâng tách trà lên, hỏi ngược lại.
Dù là nước, đế quốc, thượng quốc hay cương quốc, thì trong mắt Tần Ninh cũng không khác biệt gì mấy.
Trong mắt hắn, gọi thế nào thì cũng chỉ là một đất nước mà thôi.
Ồ, sau đó thì sao?
Nghe hỏi ngược lại, Vân Sương Nhi không nói nên lời.
Tần Ninh có biết đế quốc Vân Lam hay không?
"Đế quốc Vân Lam đã từng là một cường quốc, nhưng cũng giống như đế quốc Bắc Minh, nó đã suy tàn theo dòng lịch sử. Tuy nhiên, bây giờ nó vẫn là một đế quốc!"
"Hơn nữa, trong hàng trăm đế quốc trên toàn bộ Cửu U đại lục, đế quốc Vân Lam chắc chắn là một trong mười đế quốc hàng đầu, chứ không như đế quốc Bắc Minh hiện tại, xếp cuối cùng trong hàng ngũ đế quốc!"
Tần Ninh cảm thấy Vân Sương Nhi thật lắm lời.
Tần Ninh nhíu mày nói: "Cô muốn nói gì thì mau nói ra, cái gọi là nước, đế quốc, thượng quốc, hay cương quốc, ở trong mắt ta đều không đáng nhắc tới".
Nhìn xoáy vào Tần Ninh một lúc, Vân Sương Nhi mới nói: "Ta đến từ hoàng thất của đế quốc Vân Lam, là một trong những công chúa được sủng ái nhất, xinh đẹp tuyệt trần".
Vân Sương Nhi vừa nói ra lời này thì Tần Ninh đã gật đầu. Chuyện này thì Vân Sương Nhi nói không sai, xét về nhan sắc, Vân Sương Nhi đúng là cũng đủ nghiêng nước nghiêng thành.
Diệp Viên Viên lạnh lùng đặt tách trà đầy trong tay xuống bàn.
"Khụ khụ..."
Tần Ninh ho khan cười nói: "Cô cũng vậy!"
Vân Sương Nhi tiếp tục: "Nhưng chính vì vẻ đẹp này, ta đã gây ra phiền phức cho đế quốc Vân Lam".
"Ồ? Nói nghe thử xem".
"Ta thân là công chúa của đế quốc, cho dù không thể tu luyện thì theo lý mà nói cũng không cần phải buồn lo, nhưng không ngờ năm ngoái lại có chuyện xảy ra".
"Hoàng đế của thượng quốc Linh Ương đã đích thân ra mặt cầu hôn và làm mai mối ta cho con trai của ông ta là Dương Khởi Nguyên!"
Vân Sương Nhi khó chịu nói: "Thượng quốc Linh Ương có tiềm lực hùng hậu, đế quốc Vân Lam của ta tuy cũng là đế quốc hàng đầu, nhưng so sánh với thượng quốc Linh Ương thì vẫn còn kém xa".
"Vậy cho nên?"
Tần Ninh hỏi lại.
"Cho nên, cha ta đã hỏi ý kiến của ta, nếu như ta có thể tu luyện thì cũng có thể tự lựa chọn cuộc sống của mình, còn nếu như không thể tu luyện... thì ta chỉ có thể gả cho Dương Khởi Nguyên".
Diệp Viên Viên ở bên cạnh lúc này mới nói xen vào: "Thượng quốc Linh Ương là một trong số ít những thượng quốc trên Cửu U đại lục. Cô nên kết hôn với Dương Khởi Nguyên đi".
"Như vậy sao được!"
"Như vậy sao được!"
Tần Ninh và Vân Sương Nhi gần như lên tiếng cùng một lúc.
Diệp Viên Viên liền cảm thấy kỳ quái.
Vân Sương Nhi giải thích: "Dương Khởi Nguyên là một người có tài, nhưng gã rất tàn nhẫn, hơn nữa gã còn có sở thích... ngược đãi phụ nữ..."
Vân Sương Nhi nói xong, bỗng nhìn về phía Tần Ninh.
Cô ấy không nói thêm được thì nhìn về phía Tần Ninh làm cái gì?
Diệp Viên Viên lúc này cũng nhìn về phía Tần Ninh.
"E hèm..."
Tần Ninh nói: "Vân Sương Nhi có tài có sắc, rất thích hợp làm tỳ nữ của ta, tên Dương Khởi Nguyên đó là cái thá gì?"
Hai người kia đều im lặng nhìn Tần Ninh.
"Chẳng phải cô chỉ không muốn gả đi thôi sao?", Tần Ninh nhìn Vân Sương Nhi nói: "Chuyện này cũng đơn giản thôi, ta có thể dẫn cô theo tu luyện, hơn nữa còn giúp cho cô tăng tốc độ tu luyện, người thường không cách nào sánh được".
"Có thật không?"
"Tất nhiên!"
Ánh mắt Vân Sương Nhi lóe lên nhìn Tần Ninh, nhưng ngay sau đó lại mờ mịt trở lại.
"Nhưng nếu như công tử thu nhận ta làm tỳ nữ, khi cha của ta biết chuyện, e rằng công tử sẽ gặp phiền phức lớn".
"Mà nếu chỉ có cha của ta phản đối thì còn dễ nói, chứ nếu để cho Dương Khởi Nguyên biết, ta nghĩ gã sẽ bất chấp tất cả để đối phó với công tử..."
Vân Sương Nhi nghiêm túc nói: "Nói cách khác, nếu như công tử thu nhận ta làm tỳ nữ, có thể sẽ gây ra vô số phiền phức."
"Phiền phức?"
Tần Ninh phất tay, cười nói: "Những thứ đó không đáng để gọi là phiền phức, mà cho dù là phiền phức thật, thì cũng đều là phiền phức nhỏ".
"Nếu không thuyết phục được thì cứ giết hết là xong".
Tần Ninh chậm rãi đứng lên nói: "Được rồi, nếu như cô đã đồng ý thì đi cùng ta!"
Ba người rời khỏi khu nhà chung, tiến vào dãy núi trong khu 36.
Khi họ leo núi, linh khí ở lưng chừng núi lúc này đã trở nên vô cùng phong phú.
"Đây là…"
"Linh mạch!"
Vân Sương Nhi kinh ngạc.
Linh mạch trên Cửu U đại lục là thứ cực kỳ hiếm thấy, chỉ cần xuất hiện một cái thì có thể chứa đựng nguồn linh khí đủ để khiến cho một đế quốc liên tục sinh ra cường giả.
Nếu như học viện Thiên Thần đã có thể mở ra linh mạch này, thì chắc chắn sẽ có thể thúc đẩy đệ tử nội viện không ngừng trở thành các đệ tử Linh Đồ.
"Chẳng qua chỉ là địa linh mạch mà thôi...", Tần Ninh không quan tâm nói.
Chẳng qua chỉ là…
Nếu như Vân Sương Nhi chưa từng nhìn thấy bản lĩnh của Tần Ninh, thì bây giờ chắc chắn cô ấy đã cho rằng Tần Ninh là một tên ngốc.
Địa linh mạch, ngay cả đế quốc Vân Lam của cô ấy, hay thậm chí là thượng quốc Linh Ương cũng sẽ vô cùng quan tâm.
Vậy mà ở trong mắt Tần Ninh, nó lại chẳng là thứ gì quan trọng...
Vào trong một sơn động, ba người đứng lại.
"Vào đi!"
Tần Ninh chỉ vào dòng suối trong linh mạch rồi nói.
Lần trước khi con giao long nham thạch khổng lồ chết, dòng suối này đã trở nên trong suốt, hơn nữa còn có nguồn linh khí dư thừa.
Mặc dù Vân Sương Nhi không hiểu Tần Ninh định làm gì, nhưng cô ấy vẫn bước lên.
Linh khí rất quan trọng đối với sự tu luyện, điều này không sai.
Tuy nhiên, bản thân cô ấy đã thử nhiều phương pháp khác nhau từ khi còn nhỏ, nhưng cô ấy hoàn toàn không thể tích trữ linh khí trong cơ thể, thậm chí còn không thể mở được một cửa cảnh giới.
Tần Ninh rốt cuộc muốn làm gì?
"Từ nay về sau, hãy nghe ta..."
Tần Ninh chậm rãi nói: "Làm theo phương pháp mà ta nói!"
"Lấy linh khí, ngưng tụ tại huyệt Bách Hội bên trong cơ thể, từ đó lưu chuyển qua huyệt Thiên Quan, kế tiếp tiến vào huyệt Danh Ngự, sau đó thông qua huyệt Củng Cố..."
Tần Ninh không ngừng giải thích, Vân Sương Nhi làm theo y như lời của Tần Ninh, bắt đầu tu luyện...
Chương 177: Quả thật không tệ
Oong...
Tiếng ong ong chậm rãi vang lên.
Trong phút chốc, từng luồng linh khí dồi dào bên trong nước suối liên tục truyền vào cơ thể Vân Sương Nhi.
"Cảnh giới cửa thứ nhất đã mở ra!"
Chỉ trong giây lát, Vân Sương Nhi đứng bật dậy, y phục đều đã bị nước suối làm ướt, dáng vẻ lả lướt bị lộ ra hết, đường cong hoàn mỹ kia khiến cho người ta phải thán phục.
Nhưng vào lúc này, Vân Sương Nhi đã hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
Mười bảy năm không thể tu luyện, cô ấy tuy là công chúa, nhưng lại không khác gì người thường.
Cha mẹ của cô ấy đã cố gắng tìm biện pháp, nhưng chỉ nhận lại sự thất vọng hết lần này đến lần khác.
Nhưng bây giờ, cô ấy đã mở ra thành công cảnh giới cửa thứ nhất!
"Cảm ơn công tử!"
Vân Sương Nhi kích động không thôi, chạy nhào vào trong vòng tay của Tần Ninh, không khỏi nhảy dựng lên, vui vẻ nói: "Cảm ơn công tử, cảm ơn công tử, thực sự cảm ơn công tử!"
Tần Ninh hơi bất ngờ, sau đó hắn dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ lên lưng Vân Sương Nhi.
"Không thành vấn đề, dù sao bây giờ cô cũng là tỳ nữ của ta!"
"Ta có nên rời khỏi đây không!"
Lúc này, Diệp Viên Viên lại lạnh lùng hỏi.
"E hèm..."
Vân Sương Nhi vội vàng lui về phía sau, Tần Ninh ho khan một tiếng, nói: "Còn chưa kết thúc, tiếp tục đi!"
Vân Sương Nhi quay trở lại dòng suối và ngồi xếp bằng xuống.
Cô ấy lại luyện theo pháp môn mà Tần Ninh đã chỉ dẫn, linh khí trong cơ thể không ngừng lưu chuyển và ngưng tụ.
"Không tệ không tệ!"
Tần Ninh gật gù nói: "Quả nhiên là hỗn độn thể, nếu như đổi lại là trăm vạn năm về trước, thì đây chính là thể chất có thiên phú tu luyện!"
"Hỗn độn thể mà công tử nói rốt cuộc là thứ gì?"
“Là một loại thể chất đặc biệt, không giống với hoàng thể của cô”, Tần Ninh chắp tay sau lưng, chậm rãi nói: “Hỗn độn thể không dựa vào linh khí để tu luyện, mà dựa vào chân nguyên”.
“Chân nguyên?”, Diệp Viên Viên chưa từng nghe nói đến điều này.
"Ừm!"
Tần Ninh gật đầu, tựa hồ có chút hoài niệm nói: "Năm xưa, chỉ có chân nguyên là thứ thích hợp nhất để võ giả dựa vào làm tiền đề tu luyện, cho đến khi Vô Thượng Thần Đế Mục Vân thống nhất vạn giới, lấy thiên địa linh khí làm chủ, mới có thể khiến cho ngàn vạn người trong thiên hạ đều có thể tu luyện".
"Đó là một thời đại phồn hoa trù phú!"
Diệp Viên Viên không nói gì nữa, chỉ yên lặng lắng nghe.
Không hiểu tại sao mỗi lần Tần Ninh nói chuyện, nàng luôn có thể cảm giác được, từ tận đáy lòng của Tần Ninh tựa hồ như luôn có chút hoài niệm.
Rõ ràng hắn chỉ là một tên nhóc mười sáu tuổi, nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác như hắn đã trải qua biết bao nhiêu thăng trầm của cuộc đời, nhìn thấu được biết bao nhiêu thế giới.
Thật kỳ lạ!
"Hỗn độn thể có thể nói là một loại thể chất vô cùng mạnh mẽ. Việc mà ta có thể làm được chỉ là giúp Vân Sương Nhi luyện theo Hỗn Độn Ngọc Thân quyết ta truyền lại mà thôi".
"Chuyển hóa linh khí thành dạng thức giống với chân nguyên, như vậy hỗn độn thể mới có thể hấp thu, sau đó thì cô ấy tất nhiên có thể tu luyện".
Diệp Viên Viên cảm thấy thật khó tin.
Tần Ninh nói rất khoan thai, đem linh khí biến đổi thành dạng thức tương tự chân nguyên, để cho Vân Sương Nhi có thể hấp thu vào bên trong cơ thể, từ đó mới có thể tu luyện.
Linh khí có thể biến đổi sao?
Nguồn năng lượng do trời đất sinh ra còn có thể biến đổi sao?
Hỗn Độn Ngọc Thân quyết...
"Về bản chất thì Hỗn Độn Ngọc Thân quyết này cùng với Cửu Chuyển Ngọc Thân quyết của cô là cùng một loại. Hai người sau này sẽ ở bên cạnh ta, phối hợp với nhau càng có thể bùng nổ uy lực mạnh mẽ hơn nữa".
Tần Ninh nhẹ giọng nói.
Nghe vậy, Diệp Viên Viên gật đầu.
Hỗn độn thể...
Không biết nếu so sánh nó với Cửu Chuyển Linh Lung thể của nàng thì cái nào mạnh hơn...
“Cô không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy!”, Tần Ninh lại nói: “Cửu Chuyển Linh Lung thể của cô nếu như tu luyện tốt thì còn có thể trở thành thần thể, nhưng căn cơ tu luyện hiện tại của cô vẫn còn quá yếu, khi cô đạt tới đúng trình độ thì ta sẽ giúp cô tiến hóa. Khi đó thì thể chất của cô và hỗn độn thể cũng sẽ đều như nhau cả".
“Còn có thể tiến hóa?”, Diệp Viên Viên giật mình.
Linh thể, thánh thể, vương thể, hoàng thể, đế thể cùng thần thể, trước giờ nàng chưa từng nghe nói qua mấy loại thể chất đặc biệt này còn có thể tiến hóa!
"Tất nhiên rồi!"
Tần Ninh gật đầu, nói: "Cô đừng suy nghĩ nhiều như vậy, cô có Cửu Chuyển Linh Lung thể, hoàng thể này của cô cùng với những người khác cũng không giống nhau".
Tần Ninh không nói nữa, ánh mắt rơi vào người của Vân Sương Nhi.
"Không tệ không tệ... vóc dáng này thật sự không tệ..."
Nghe vậy, Diệp Viên Viên nhất thời không nói nên lời.
Nàng còn tưởng rằng Tần Ninh định khen ngợi Vân Sương Nhi lĩnh hội tốt, thật không ngờ rằng... đúng là đàn ông, vĩnh viễn không bao giờ biết đủ!
Hơn nửa ngày thì việc tu luyện của Vân Sương Nhi mới tạm kết thúc.
Khi cô ấy đứng dậy, có một luồng năng lượng mờ ảo bên trong cơ thể Vân Sương Nhi từ từ được giải phóng ra ngoài.
Cảnh giới Sinh Môn cửa thứ ba!
Chỉ mất nửa ngày để cô ấy đạt đến cảnh giới Sinh Môn cửa thứ ba.
Tần Ninh gật đầu, nói: "Cũng tạm được, tiếp theo ta sẽ truyền thụ cho cô khẩu quyết của Hỗn Độn Ngọc Thân quyết, một loại linh quyết thích hợp để cho cô tu luyện".
Vân Sương Nhi nghe vậy thì gật đầu, Tần Ninh xoay người rời đi.
"Đợi đã…"
Vân Sương Nhi đột nhiên nói: "Công tử... công tử không cần làm gì để... khống chế ta sao?"
"Khống chế?"
Tần Ninh ngạc nhiên, sau đó hiểu ra, cười nói: "Không cần".
"Cô đã đồng ý làm tỳ nữ của ta thì cứ đi theo ta là được rồi, nếu như có ngày không muốn làm nữa thì cứ rời đi".
Lời này vừa nói ra, Vân Sương Nhi như thở phào.
Nói như vậy, xem ra Tần Ninh không hề có ý định hoàn toàn giam cầm cô ấy.
"Còn nếu như có một ngày cô muốn phản bội ta, thì ta cứ giết cô đi là được, rất đơn giản".
Tần Ninh nói điều này khiến cho Vân Sương Nhi cảm thấy trong người ớn lạnh.
Tần Ninh cười nhẹ, rời đi thẳng.
Cùng lúc đó, Diệp Viên Viên cũng lãnh đạm nói: "Từ khi cô lựa chọn ở lại, ta nghĩ cô sẽ không bao giờ nguyện ý rời đi".
Nghe Diệp Viên Viên nói, Vân Sương Nhi cảm thấy rất khó hiểu.
Quả thực cô ấy đã rất ngạc nhiên khi Tần Ninh có thể đánh bại được Trần Đông Phong có cảnh giới Linh Đài tầng 9.
Nhưng trong mắt của cô ấy, đó chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Thành thật mà nói, lúc đầu cô ấy thật sự không muốn làm tỳ nữ của Tần Ninh, một mặt là bởi vì chuyện này sẽ gây ra phiền phức cho Tần Ninh.
Nhưng Tần Ninh dường như lại không quan tâm chút nào.
Sức mạnh của một đế quốc cùng sức mạnh của một thượng quốc không phải là thứ mà một võ giả chỉ có cảnh giới Linh Đài tầng 1 như Tần Ninh có thể chống lại được!
Nếu như chuyện này thật sự chọc giận đế quốc Vân Lam và thượng quốc Linh Ương, thì chỉ sợ rằng đế quốc Bắc Minh cũng sẽ chịu sức ép không nhỏ, sau đó buộc phải ném Tần Ninh ra ngoài, chắp tay chịu phạt.
Khu 36 có thêm một Vân Sương Nhi cũng chẳng có gì thay đổi.
"Mạc thúc, từ hôm nay ta sẽ sống ở đây!"
Vân Sương Nhi dọn dẹp phòng xong, nhìn xung quanh, thở dài một hơi rồi nói: "Từ nay về sau ta cũng đã là một võ giả!"
"Ông hãy hồi âm về cho cha của ta, bảo rằng trong thời gian ngắn ta sẽ không trở về đế quốc Vân Lam!"
"Vâng!"
Mạc Nham cung kính nói: "Công chúa điện hạ, tuy rằng Tần Ninh có cách giúp cho người tu luyện, nhưng nếu bệ hạ biết người trở thành tỳ nữ của hắn, e rằng..."
"Trước tiên đừng nói cho cha ta biết!"
Vân Sương Nhi lại nói: "Ta cần gia tăng tu vi, đến lúc đó, chỉ cần ta cho cha ta thấy mình đã có đủ thực lực, thì ông ấy chắc chắn cũng sẽ không ép buộc ta".
Nghe vậy, Mạc Nham gật đầu.
"Không ổn rồi, không ổn rồi!"
Có tiếng ai đó đột nhiên kêu lên.
Chương 178: Ta thích nhất là nói lý
Nhóm của Tần Ninh chuyển đến khu 36 gồm có Tần Sơn, Tần Hải, Lục Huyền, Tuân Ngọc và Trương Tiểu Soái.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, cùng với Mạc Nham, cũng sống trong một dãy nhà chung sát cạnh nhau.
Lúc này, Trương Tiểu Soái kêu lên một tiếng, lập tức thu hút tất cả mọi người.
"Tiểu Soái, có chuyện gì thế? Sao lại kêu la ầm ĩ vậy!", Lục Huyền liền hỏi: "Chẳng lẽ những đệ tử kia vẫn chưa phục?"
"Không phải!"
Trương Tiểu Soái thở hổn hển nói: "Lần này không phải đệ tử, mà là trưởng lão!"
"Trưởng lão?"
Lục Huyền bước ra khỏi phòng, nhìn chằm chằm Trương Tiểu Soái.
Những người khác cũng tập trung lại.
"Là Trần Nhiêm, Trần trưởng lão!"
Trần Nhiêm?
Sắc mặt Tần Sơn thay đổi.
"Trần Nhiêm trưởng lão là trưởng lão danh dự, rất có uy tín trong học viện Thiên Thần!"
Tần Sơn nói: "Trần Đông Phong là cháu của ông ta!"
"Tiêu rồi tiêu rồi, cháu trai bị phế, ông nội tới báo thù rồi!", Trương Tiểu Soái vội vàng nói: "Trần Nhiêm trưởng lão so với Hứa Thông Thiên trưởng lão thì ai mạnh hơn?"
"Hứa trưởng lão gần đây đã đột phá cảnh giới Linh Phách tầng 2, cảnh giới tương đương với Trần trưởng lão".
"Sao? Cảnh giới tương đương!"
Trương Tiểu Soái lập tức nói: "Vậy thì còn thảm hơn, Trần Nhiêm trưởng lão không đến một mình".
Lời này vừa dứt, nhìn mặt ai cũng lo lắng, hai chân mày nhíu lại.
Trước đó Tần Ninh đã phế tu vi của Trần Đông Phong, Trần trưởng lão nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này.
Lần này phải làm sao bây giờ?
"Có chuyện gì?"
Tần Ninh lúc này mới đi ra ngoài, nhìn mọi người rồi nói: "Không phải chỉ là một lão Trần Nhiêm thôi sao? Xem ra lần trước chấn chỉnh đám đệ tử vẫn chưa đủ, nay ta phải thuận tay chấn chỉnh thêm một đám trưởng lão nữa".
Lời nói vừa dứt, Tần Ninh liền đi thẳng ra ngoài.
Mấy người còn lại nhìn nhau, rồi cũng vội vàng đi theo.
Bọn họ đều biết Tần Ninh tàn nhẫn như thế nào.
Lỡ đâu Tần Ninh gọi kiếm tới một lần nữa, Trần Nhiêm trưởng lão kiểu gì cũng tàn đời.
Tuy nhiên, nơi đây dù sao cũng là học viện Thiên Thần.
Viện trưởng có thể dung túng Tần Ninh một lần, làm sao có thể dung túng Tần Ninh lần thứ hai?
Một nhóm người đã tiến đến lối vào khu 36. Lúc này, có một người khác đang đứng ở lối vào, ngăn nhóm người kia lại.
"Trần trưởng lão, Trần trưởng lão, ngươi nghe ta nói!"
Hứa Thông Thiên đổ mồ hôi, ngăn mấy người ở lối vào, vội vàng nói: "Viện trưởng đã cấp khu 36 cho nhóm của Tần Ninh rồi, bây giờ ngươi xông vào đó, thì mặt mũi của viện trưởng biết để ở đâu?"
"Mặt mũi của viện trưởng để ở đâu?"
Đứng trước mặt của Hứa Thông Thiên là một người đàn ông lớn tuổi, râu tóc bạc phơ, râu dài kéo tới tận hai bên tóc mai, vẻ mặt cứng rắn.
"Cháu trai Trần Đông Phong của ta bị Tần Ninh đánh phế, mất hết tu vi cảnh giới Linh Đài, chuyện này ta không thể tìm Tần Ninh hỏi cho rõ sao?"
"Tất nhiên có thể!"
Hứa Thông Thiên còn chưa kịp đáp, thì đã có một giọng nói từ phía sau đột nhiên vang lên.
Tần Ninh chậm rãi đi tới, nhìn về phía Trần Nhiêm.
“Trần Nhiêm trưởng lão đây đúng không? Không biết ông muốn nói gì với ta đây? Ta xin rửa tai lắng nghe, con người của ta, thích nhất là nói lý với người khác".
"Ngươi chính là Tần Ninh!"
Gương mặt Trần Nhiêm đen lại khi nhìn thấy Tần Ninh.
"Là ta!"
Nhìn thấy Tần Ninh đi ra, Hứa Thông Thiên lập tức đứng chắn ở trước mặt Tần Ninh.
Trần Nhiêm khinh thường nhìn Hứa Thông Thiên.
Lão ta thân là trưởng lão danh dự, vậy mà Hứa Thông Thiên lại lo lắng lão ta sẽ ra tay đối phó với Tần Ninh, bảo vệ Tần Ninh như vậy, thật là mất mặt.
Hứa Thông Thiên thì đang cân nhắc về chuyện khác nhiều hơn.
Lão ta không lo lắng cho Tần Ninh, mà chỉ lo lắng Tần Ninh đột ngột ra tay, khiến cho Trần Nhiêm chết không kịp ngáp.
"Nói!"
Tần Ninh nhìn Trần Nhiêm, nghiêm túc nói.
"Trần Đông Phong cháu của ta, tại sao ngươi lại phế tu vi của nó?"
"Trần Đông Phong?"
Tần Ninh cười nhạt, nói: "Cảnh giới Linh Đài tầng 9 bị cảnh giới Linh Đài tầng 1 đánh phế, cái này là do gã tự chuốc lấy!"
"Hơn nữa là do gã muốn giết ta trước, ta chỉ mới phế đi một chút tu vi của gã, chẳng đáng là bao, đúng chứ?"
"Ngươi…"
Trần Nhiêm vô cùng tức giận.
Lão ta muốn tìm Tần Ninh nói lý, nhưng nhìn bộ dạng của Tần Ninh rõ ràng là không muốn nói lý với lão ta.
"Ta nói không sai chứ?"
Tần Ninh vẫn đều đều nói: "Cảnh giới Linh Đài tầng 9 bị ta đánh phế, còn dám đến đây nói lý, đẹp mặt lắm hay sao?"
"Tần Ninh, ngươi quá tự phụ!"
Trần Nhiêm phẫn nộ quát lớn: "Cho dù Trần Đông Phong khiêu khích ngươi, ngươi có thực lực đánh bại nó, cần gì phải phế tu vi của nó?"
"Xin lỗi, Trần trưởng lão".
Tần Ninh lại nở nụ cười, nói: "Ta không chắc chắn có thể đánh bại được gã, chỉ có thể dùng mưu trí phế đi mệnh môn của gã, nếu không thì ta sẽ mất mạng".
"Tần Ninh, ngươi quá kiêu ngạo".
Đúng lúc này, có tiếng quát khác lại vang lên, một bóng người bước ra từ sau lưng của Trần Nhiêm.
Bàn tay của người đó vung lên, tung ra một chưởng, chưởng kình đánh thẳng về phía Tần Ninh.
Người đó là Trần Tiêu!
Trần Tiêu là Linh Tử của học viện Thiên Thần, Tần Ninh và gã từng có duyên gặp mặt, gã cũng chính là người sáng lập đoàn Vân Tiêu, vô cùng nổi danh.
Nhìn thấy Trần Tiêu tấn công Tần Ninh, Hứa Thông Thiên tất nhiên không thể chỉ ngồi nhìn.
“Hứa Thông Thiên, ngươi nên đứng sang một bên đi!”, Trần Nhiêm cũng đã ra tay, lão ta quát lớn: “Chuyện này không liên quan gì đến ngươi”.
Trần Nhiêm ngăn cản Hứa Thông Thiên.
Vào lúc này, nguồn linh khí dồi dào bao quanh thân thể Trần Tiêu đã lập tức phóng ra.
Cảnh giới Linh Luân tầng 9!
Sau khi ngưng tụ linh hải, linh hải đúc thành linh đài, và sau khi chín tòa linh đài được đúc thành, thì đó cũng là lúc linh mạch trong cơ thể của võ giả tiến hành đúc thành linh luân.
Ở đế quốc Bắc Minh này, người có cảnh giới Linh Luân chắc chắn đều là bậc cao thủ.
"Bàn Linh!"
Tần Ninh đứng yên bất động tại chỗ.
Trước mặt hắn, có một thân ảnh chậm rãi bước ra.
Đó chính là con rối Bàn Linh.
Con rối Bàn Linh lúc này đang mặc một bộ giáp đen, khoác ngoài một chiếc áo choàng đen, át vía người khác bằng khí tức chết chóc.
"Làm thịt gã cho ta!"
Tần Ninh chậm rãi nói.
Hắn chẳng buồn động tay với mấy tên này.
Nhưng hắn cũng cân nhắc đến chuyện, sau này linh khí trong khu 36 sẽ càng ngày càng nồng đậm, e rằng lúc đó sẽ có nhiều người tới đây gây sự hơn.
Vì vậy, hắn nghĩ sau khi chấn chỉnh đám đệ tử thì cũng phải chấn chỉnh nốt đám trưởng lão này, tạo dựng uy danh cho khu 36, để đỡ gặp phải những rắc rối về sau.
Bang…
Con rối Bàn Linh đã nhanh chóng bước ra, tung một cú đấm vào người Trần Tiêu.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, Trần Tiêu từng bước bị đánh lui về sau.
"Ngươi…"
Sắc mặt Trần Tiêu tái nhợt.
Cảnh giới Linh Luân tầng 9 của gã hiếm khi gặp phải địch thủ, không ngờ chỉ một con rối mà có thể cường bạo đến như vậy!
Gã làm sao biết hết được sự bá đạo của con rối Bàn Linh này.
Tuy con rối Bàn Linh chỉ mới đạt tới cảnh giới Linh Luân, nhưng chất liệu chế tạo ra nó, cấu tạo trận pháp khắc trên nó,... tất cả đều do Tần Ninh năm đó tỉ mỉ lựa chọn mà tạo thành, nếu không thì nó cũng đã chẳng thể tồn tại qua cả mấy chục ngàn năm.
Một quyền của con rối Bàn Linh không thể đánh chết Trần Tiêu, điều này khiến cho Tần Ninh rất không hài lòng.
Nhưng cũng không thể trách, con rối này đã nhiều năm không sửa chữa rồi.
"Tiêu nhi, có sao không?"
Trần Nhiêm lùi về phía sau nhìn Trần Tiêu.
"Không sao, nhưng con rối này... rất mạnh".
Trần Nhiêm hừ một tiếng, nói: "Ở nội viện ta đã từng nghe nói hắn có một con rối rất lợi hại bên người, xem ra chuyện này không phải là giả".
"Nhưng chỉ một con rối mà cũng dám vọng tưởng ngăn cản được ta sao?"
Trần Nhiêm quát lên: "Tất Oán trưởng lão, Diêm Thanh trưởng lão, mau giúp ta ngăn cản Hứa trưởng lão!"
Chương 179: Ông mơ đẹp lắm!
Lời nói vừa dứt, đã có hai người đàn ông trung niên bước ra bên cạnh Trần Nhiêm.
"Tất Oán, Diêm Thanh, đừng có rộn chuyện!"
Hứa Thông Thiên vội vàng nói: "Mau rời khỏi đây đi, ta thật sự chỉ muốn tốt cho các ngươi thôi".
"Ha ha, Hứa trưởng lão!"
Tất Oán trưởng lão tai to mặt bự bật cười nói: "Lúc trước khi ngươi còn là trưởng lão quản lý Linh Các, thì ngươi nói câu này ta còn nghe được".
“Bây giờ ngươi đã trở thành trưởng lão quản lý khu 36, địa vị thấp hơn trước cả ngàn bậc, ta khuyên ngươi hãy cân nhắc một chút, người không nên đắc tộc thì chớ có dây vào!”
Người không nên đắc tội... chớ dây vào?
Hứa Thông Thiên sửng sốt.
Lão ta lo nghĩ cho bọn họ, bọn họ lại cảm thấy lão ta lo chuyện bao đồng!
"Ta không thèm quan tâm đến các ngươi nữa!"
Hứa Thông Thiên ảm đạm nói: "Chỉ có điều, nếu như các ngươi dám động thủ, thì cứ tự cân nhắc hậu quả đi!"
"Hậu quả?"
Tất Oán cười nói: "Chẳng lẽ viện trưởng có thể vì chuyện mấy trưởng lão danh dự bọn ta đối phó với một đệ tử nội viện mà đuổi bọn ta ra khỏi vị trí trưởng lão danh dự của Linh Các sao?"
"Các ngươi..."
Hứa Thông Thiên đã hoàn toàn tức giận.
Hai người này cho là lão ta bị giáng chức xuống quản lý khu 36, nên mới ở đây tỏ vẻ coi thường.
"Muốn đi qua trước mặt ta, thì các ngươi cứ thử xem!"
Hứa Thông Thiên hừ một tiếng, đứng chắn ở trước mặt Tần Ninh.
"Ngăn lão ta lại, ta sẽ giải quyết tên nhóc đó".
Trần Nhiêm cũng hừ lạnh, lao về phía Tần Ninh.
Nhìn bóng người vọt tới, Tần Ninh lắc đầu một cái, bàn tay nhẹ nhàng vung lên.
"Tàn đời..."
Sắc mặt Hứa Thông Thiên tái nhợt, lão ta đã từng thấy qua tư thế này của Tần Ninh.
Lúc bàn tay hắn vừa vung lên, thì ba vị trưởng lão danh dự đã chết ngay tại chỗ!
Cảnh tượng đó đến tận bây giờ dường như vẫn còn sống động trước mắt của lão ta.
"Ha ha, đúng là tàn đời rồi, Trần Nhiêm trưởng lão mà đã đích thân ra tay, thì cho dù có là con rối cảnh giới Linh Luân kia cũng không ngăn cản được".
Tất Oán chế nhạo nói.
Diêm Thanh cũng cười gằn, nói: "Hứa trưởng lão, ta thật sự nghĩ không ra, chẳng phải tên nhóc đó chỉ là một đệ tử nội viện thôi sao? Nếu như ngươi muốn nịnh nọt tìm chỗ dựa, thì trong số các Linh Tử của học viện còn có khối người đáng để cho ngươi nịnh nọt hơn!"
"Ngu ngốc!"
Hứa Thông Thiên không nhịn được mắng lớn: "Chờ chết đi!"
Nghe lời này, cả hai người kia tái mặt.
Nhưng bọn họ cũng không vội xuất thủ, lúc này chỉ cần ngăn Hứa Thông Thiên lại là được.
Về phần Tần Ninh, Trần trưởng lão sẽ đích thân xử lý, chắc chắn không có chuyện gì xảy ra.
Họ chỉ cần đứng xem náo nhiệt là được.
"Kiếm…"
Chát…
Tần Ninh còn chưa nói dứt câu, thì đột nhiên có một bóng người đã nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn như một tia chớp.
Ngay sau đó, thanh âm của chưởng kình vang lên, một bóng người ngay lập tức bị đánh văng lên không trung, vẽ thành một đường cong hoàn mỹ rồi tiếp đất.
"Trần... Trần trưởng lão!"
"Trần trưởng lão!"
Tất Oán và Diêm Thanh sững người.
Kẻ nào cả gan như vậy, dám thẳng tay chưởng bay một vị trưởng lão danh dự?
"Là kẻ nào ăn gan hùm mật gấu..."
Tất Oán quay đầu lại nhìn về phía sau thì ngay lập tức há hốc mồm, cả người căng cứng không nói nên lời.
"Viện trưởng đại nhân!"
"Viện trưởng đại nhân?"
Diêm Thanh trưởng lão cũng nhìn về phía sau, rồi lập tức run lên.
"Tham kiến viện trưởng!"
"Tham kiến viện trưởng!"
Hai vị trưởng lão cúi đầu đứng sững tại chỗ, nhìn vị trưởng lão bị đánh dở sống dở chết trên mặt đất, chẳng ai dám chạy ra đỡ dậy.
Chỉ có điều, viện trưởng Thiên Ám vừa xuất hiện cũng lười quan tâm đến hai người bọn họ.
Quay đầu nhìn Tần Ninh, Thiên Ám cười khổ, nhỏ giọng nói: "Bây giờ ngươi cũng không cần phải mở Tứ Tượng Thánh Trụ ra chứ hả?"
"Bộ ông nói không cần thì là không cần sao?"
Tần Ninh liếc nhìn ông ta, nói: "Ông đứng xem náo nhiệt có thấy vui không?"
"Ta chỉ hi vọng bọn họ có thể lý trí mà dừng tay lại, cũng không ngờ bọn họ lại lớn gan như thế".
"Như vậy còn chưa chịu trách tội đi?"
Tần Ninh cười nói: "Học viện Thiên Thần này tốt lắm, sắp trở thành băng đảng thổ phỉ luôn rồi!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Thiên Ám liền trầm xuống.
Ngay lập tức, ông ta quay lại nhìn Diêm Thanh và Tất Oán bằng ánh mắt lạnh lùng.
"Hai người các ngươi không biết lệnh của ta đã truyền xuống sao?"
Thiên Ám lạnh lùng hỏi.
"Đã… biết..."
Cả hai người kia run rẩy gật đầu.
"Đã biết mà còn dám làm trái mệnh lệnh của ta?"
Thiên Ám lãnh đạm nói: "Ta là viện trưởng, mệnh lệnh của ta không đáng để quan tâm sao?"
"Viện trưởng tha tội!"
"Viện trưởng tha tội!"
Cả hai người kia quỳ xuống, liên tục dập đầu.
Hứa Thông Thiên thầm cười.
Hai người này lúc nãy còn hếch mũi lên trời.
Hai tên ngu xuẩn, Tần Ninh là người mà ngay cả viện trưởng cũng kiêng kỵ, dám phách lối ở trước mặt Tần Ninh chẳng phải là tự tìm cái chết sao?
"Nếu ta nhớ không lầm, hai trưởng lão các ngươi đang quản lý Linh Các đúng không? Từ bây giờ không cần quản lý ở đó nữa, đi thẳng ra ngoại viện dạy cho đám đệ tử ngoại viện đi!"
Ngay khi những lời này được nói ra, Tất Oán và Diêm Thanh vô cùng hoang mang.
Bọn họ đều có cảnh giới Linh Phách tầng 1, là trưởng lão danh dự, đang nhậm chức quản lý Linh Các ở nội viện, một công việc vô cùng tốt.
Bây giờ bọn họ lại phải ra ngoại viện dạy đám đệ tử ngoại viện?
Như vậy chẳng phải là họ đã bị giáng chức xuống dưới tận đáy, uổng phí tu vi hay sao?
Nhưng hai người cũng chẳng dám mở miệng phản bác.
Viện trưởng Thiên Ám và hoàng đế Minh Ung là hai cường giả mạnh nhất đế quốc Bắc Minh, ai dám trái lời?
"Cút!"
Thiên Ám quát một tiếng, trực tiếp hạ lệnh.
Tất Oán và Diêm Thanh đều tái mặt, cổ họng nghẹn ngào, vội vàng cúi đầu rời đi.
Đúng lúc này, Trần Nhiêm trên mặt đất từ từ tỉnh lại, nhìn thấy bóng người trước mắt, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Viện trưởng!"
“Trần Nhiêm trưởng lão, ngươi biết tội chưa?”, Thiên Ám lại quát.
"Viện trưởng, ta chỉ là..."
"Ngươi biết tội chưa?"
Sắc mặt của Thiên Ám càng lúc càng lạnh lẽo, nhìn về phía Trần Nhiêm, nghiêm khắc nói: "Ta đang hỏi ngươi, ngươi đã biết tội chưa?"
"Ta... biết tội!"
Ánh mắt Trần Nhiêm lóe lên một tia phẫn nộ, cúi đầu chắp tay nói.
Chỉ trong một khoảnh khắc, lão ta có thể cảm nhận được, nếu như lão ta còn ngoan cố không nhận tội, thì Thiên Ám chắc chắn sẽ giết chết lão ta không chút lưu tình.
Khí thế đó hoàn toàn không phải là giả.
"Nếu đã biết tội, thì tự mình sám hối đi!"
Viện trưởng Thiên Ám lãnh đạm nói: "Từ nay về sau nếu như ngươi dám bước chân vào khu 36, thì cứ tự mình liệu lấy!"
Dứt lời, Thiên Ám phất tay một cái.
Trần Nhiêm giờ phút này sắc mặt ảm đạm, lão ta cùng với Trần Tiêu dựa vào nhau, từ từ rời đi.
"Ông thật ra là đang đau lòng thay cho trưởng lão của mình!"
Nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh không nói nhiều lời, phất tay quay vào khu 36.
Thiên Ám cười khổ, vội vàng bước theo.
"Tần Ninh!"
Thiên Ám đuổi theo Tần Ninh, thành khẩn nói: "Trong khu 36 này cất giấu một tòa địa linh mạch, linh khí dồi dào, bây giờ có lẽ không thua gì một tòa Tụ Linh trận cấp 3".
"Ngươi có thể để cho đệ tử học viện tới đây tu hành không?"
Thiên Ám vừa dứt lời đã nhìn xoáy vào ánh mắt của Tần Ninh.
“Tới đây tu hành?”, Tần Ninh liếc nhìn viện trưởng Thiên Ám, chậm rãi nói: “Ông mơ đẹp lắm!”
Chương 180: Đánh cờ
Lời này vừa thốt ra, Thiên Ám liền sững sờ.
Quả nhiên, Tần Ninh không muốn chia sẻ nơi này.
“Tần Ninh!”
Thiên Ám lại lần nữa nghiêm túc nói: “Nơi đây linh khí dồi dào, mấy người các ngươi ở thôi thì quả thực là có chút...”
“Có chút lãng phí?”
Tần Ninh nhìn về phía viện trưởng Thiên Ám, nói: “Ông nghĩ nhiều rồi, con người ta thích nhất là lãng phí.”
“Hơn nữa, đám đệ tử đó đều kết bè kết phái, trong học viện Thiên Thần, tất cả đều là nghĩ đến lợi ích, điều này vốn đi ngược lại với tâm nguyện của tổ tiên của ông - Thiên Thanh Thạch!”
“Thân là viện trưởng, ông cũng không quản lý dạy dỗ cho tốt. Hiện giờ, ngay cả đến một vài trưởng lão cũng tham gia vào trong các đảng nhóm đệ tử rồi”.
“Phải, phải, phải, ta nhất định sẽ thanh trừng!”
Thiên Ám lúc này lại nhìn về phía Tần Ninh một lần nữa, cười nói: “Có điều Tần Ninh à, ngươi nghĩ mà xem…”
“Học viện Thiên Thần, từng do tổ tiên của ta – ông tổ Thiên Thanh Thạch, xây dựng học viện Thiên Thần trở thành một học viện đứng đầu trên Cửu U đại lục dựa vào chính đôi bàn tay của mình”.
“Nhưng trải qua hàng vạn năm, dưới sự lãnh đạo của nhiều thế hệ viện trưởng, hiện giờ đang sa sút vô cùng”.
“Giờ quay về đến tay ta, ta muốn dốc hết sức mình để làm cho học viện Thiên Thần lớn mạnh hơn, nhưng...”
“Cảnh ngộ của ta chẳng khác nào hoàng đế Minh Ung, thật sự rất khó làm được!”
“Điều quan trọng nhất chính là nâng cao thực lực của đệ tử, dân số của đế quốc Bắc Minh lên đến hàng trăm triệu, nhưng so với những đế quốc, thượng quốc và cương quốc hùng mạnh kia thì vẫn còn quá ít, rất khó để bồi dưỡng nhân tài, nâng cao uy danh của học viện Thiên Thần”.
“Nhưng sự xuất hiện của linh mạch nơi này lại hoàn toàn khác, là cơ hội để học viện Thiên Thần chúng ta thay đổi”.
“Hơn nữa, ngươi cũng không mong muốn, học viện Thiên Thần do Thiên Thanh Thạch lão tổ một tay sáng lập, cứ giữ bộ dạng như này mãi chứ?”
Dứt lời, Thiên Ám yên lặng nhìn Tần Ninh, chờ Tần Ninh trả lời.
Trong chốc lát, Tần Ninh lên tiếng.
“Được!”
Tần Ninh nhẹ giọng nói: “Ông có thể cho đệ tử tiến vào đây tu hành, nhưng nghe theo yêu cầu của ta!”
“Thứ nhất, phàm là đệ tử tu hành ở đây, không được đến từ bất kỳ đảng, nhóm đệ tử nào, nếu bị ta phát hiện thì đừng trách ta vô tình”.
“Thứ hai, nếu như đám đệ tử này tu luyện ở trong khu ba mươi sáu rồi mà cảnh giới thăng cấp vẫn chậm chạp, ta sẽ đuổi ra ngoài!”
“Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, làm phiền đến ta, tất cả cút xéo!”
“Được, được, được!”
Thiên Ám vội vàng gật đầu, trong lòng thở dài nhẹ nhõm.
Linh mạch, linh khí trong khu ba mươi sáu quá dồi dào.
Hơn nữa, đây mới chỉ là hiệu quả của việc mở rộng sau một tháng, trải qua một thời gian dài, linh mạch ở mảnh đất này, hoàn toàn có thể so sánh với sự cường đại của Tụ Linh trận cấp bốn.
Quả nhiên, đúng như lời hoàng đế Minh Ung nói, không thể giảng đạo lý với Tần Ninh được, bởi hắn vốn không hề nghe.
Bắt buộc phải chơi bài tình cảm.
Mặc dù không biết vị thiếu niên mười sáu tuổi trước mặt này, rốt cuộc có quan hệ gì tới lão tổ nhà hắn và vị hoàng đế Minh Ung kia.
Nhưng Thiên Ám hiểu rằng Tần Ninh rất quan tâm đến hai người đó.
Chỉ cần liên quan đến hai người đó, tâm tình của Tần Ninh thay đổi rất rõ ràng.
“Có điều ông nên nhớ rõ!”
Tần Ninh chậm rãi rời đi, thanh âm vang lên, nói: “Ông dùng tình cảm của lão tổ một lần, thì sẽ bớt đi một lần!”
Nghe đến đây, Thiên Ám cười chua chát.
Tên tiểu tử này, thật đúng là... giống như một con cáo già!
“Hứa Thông Thiên!”
Lúc này, Thiên Ám lên tiếng nói: “Từ hôm nay trở đi, đệ tử nội viện cùng với Linh Đồ sẽ đến khu vực ba mươi sáu tu hành, nhưng cần phải giao nộp đầy đủ linh thạch!”
“Thứ hai, bất kỳ đảng nhóm đệ tử nào, cũng đều không được phép tiến vào khu ba mươi sáu, nếu không, một khi bị phát hiện, phế trừ tu vi, đuổi ra khỏi học viện Thiên Thần!”
“Chi tiết cụ thể, ngươi tìm người sắp xếp cẩn thận, mọi chuyện nhất định đừng để xảy ra sai sót!”
“Đồng thời căn dặn tất cả đệ tử tiến vào trong khu ba mươi sáu tu hành thì không được lớn tiếng ồn ào, không được gây ra bất kì chấn động lớn nào, nếu không thì suốt đời vĩnh viễn không được tiến vào trong khu ba mươi sáu tu luyện!”
Thiên Ám truyền đạt xuống một loạt mệnh lệnh, Hứa Thông Thiên liền gật gật đầu.
Dứt lời, Thiên Ám nhìn Tần Ninh rời đi phía trước.
“Ủa?”
Nhìn thoáng qua, nhìn thấy Vân Sương Nhi ở bên cạnh Tần Ninh, Thiên Ám sửng sốt.
“Vân Sương Nhi sao lại ở đây?”
Hứa Thông Thiên vội vàng nói: “Ồ, khởi bẩm viện trưởng, Vân Sương Nhi đã được Tần Ninh thu nhận làm tỳ nữ rồi!”
“Cái gì?”
Sắc mặt Thiên Ám có vẻ kinh ngạc.
Thu làm tỳ nữ?
Đùa cái gì vậy hả!
Thân phận của Vân Sương Nhi…
Sắc mặt Thiên Ám khẽ thay đổi, xoay người rời đi, dáng vẻ vội vội vàng vàng...
Đây không chừng là rắc rối to rồi!
Cùng lúc này, ở phía bên kia, Tần Ninh quay về lại lầu các, tiếp tục tu hành.
Còn hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, cũng từng bước tu luyện theo hai môn thể quyết do Tần Ninh truyền thụ.
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua.
Sự việc cứ như vậy, sau hơn một tháng, toàn bộ khu ba mươi sáu, cũng dần dần trở nên náo nhiệt hơn.
Từng phòng trong túc xá đã được cải tạo thành phòng tu luyện, các đệ tử trong học viện cũng lần lượt tiến vào khu ba mươi sáu để tu luyện.
Đối với khu nhà ma này, các đệ tử không còn cảm giác sợ hãi nữa, mà là khao khát trong lòng.
Hiệu quả của linh mạch còn mạnh hơn cả Tụ Linh trận rất nhiều, linh thạch mà học viện thu thập được cũng không nhiều. Ở trong khu ba mươi sáu tu hành, so với ở trong Tụ Linh trận của học viện, thực sự là có lợi hơn rất nhiều.
Mà cũng trong lúc này, khu vực mà Tần Ninh và những người khác đang ở lại là một túc xá hàng trăm mét, không có một ai tu luyện.
Để ngăn cản đám đệ tử kia ra ra vào vào sẽ quấy rầy đến Tần Ninh, Hứa Thông Thiên đã trực tiếp biến khu vực này của Tần Ninh thành cấm địa.
Vào ngày này, Tần Ninh chậm rãi đi ra ngoài.
Vươn vai, nhìn xung quanh.
“Vẫn là có chút hơi thở con người rồi…”
Tần Ninh thở ra một hơi, ngồi ở cửa tiểu viện.
“Biết đánh cờ không?”
Đối diện, ông Què đang chống gậy, cũng đang ngồi ở ngoài sân, nhìn Tần Ninh, khẽ nói.
“Biết một chút!”
Tần Ninh đứng lên, mỉm cười nói: “Dù sao cũng không có chuyện gì, cùng ông Què chơi hai ván!”
“Được!”
Ông Què gật đầu, hất tay một cái, linh khí bao phủ, trong phút chốc, giữa đường xuất hiện một bàn cờ.
“Ngươi tuổi trẻ nhiều tinh lực, để cho ông Què ta đây, ta đánh trước!”
“Vậy đâu có được, ông Què cứ thích giấu tài, ta trước mới phải!”
Tần Ninh mỉm cười, chỉ tay, linh khí tụ hội lại thành một quân cờ màu trắng, trực tiếp hạ xuống.
Ông Què mỉm cười, không nói nhiều, trực tiếp lật lòng bàn tay, quân cờ màu đen đánh xuống.
Một già một trẻ, ở hai căn gác đối diện, chơi cờ trong không khí.
“Mới từ tháng giêng mà đã từ cảnh giới Linh Đài tầng hai đạt đến cảnh giới Linh Đài tầng ba, xem ra cảnh giới của ngươi đã thăng cấp, không hề nhanh”.
Ông Què mở miếng nói câu được câu chăng.
“Trên con đường võ đạo, nếu như chỉ chú trọng đến tốc độ, vậy thì trong cùng một cảnh giới, sao còn có phân mạnh yếu?”
“Hơn nữa ta có thể vượt cấp chém giết!”
Ông Què nghe xong mỉm cười.
“Kim Diễm Ngọc Tử, lão già này vẫn còn chưa kịp cám ơn ngươi tử tế!”
“Nếu như ngươi thật sự muốn cảm tạ ta, chi bằng làm một nô bộc của ta đi?”, Tần Ninh liếc mắt nhìn lão già trước mặt.
“Ta không phải là hai cô nhóc kia, có thể dễ dàng bị tên tiểu tử ngươi thu phục!”. Ông Què cười haha nói: “Tuy không biết tại sao tên Thiên Ám kia đối với ngươi lại cung kính như vậy, nhưng ta nghĩ, tiểu tử ngươi, tuyệt đối không đơn giản!”
“Nhưng muốn ta đi theo ngươi, vẫn còn thiếu một chút năng lực đấy!”
"Ồ? Vậy thì tốt!"
Tần Ninh khẽ cười.
Thành thật mà nói, sẽ thật đáng tiếc nếu hỗn độn thể của Vân Sương Nhi bị lãng phí như vậy.
Tuy nhiên, trong mắt hắn, thì đó chẳng qua cũng chỉ là một điều đáng tiếc mà thôi.
Hắn sẽ không cầu xin Vân Sương Nhi làm tùy tùng cho hắn chỉ vì cảm thấy tiếc việc hỗn độn thể bị mai một.
Thế giới này vô cùng rộng lớn, thiên tài được sinh ra nhiều vô số, cho dù là các thể chất đặc biệt như linh thể, thánh thể, vương thể, hoàng thể, đế thể, thần thể, hay là hỗn độn thể, sơn nhạc thần thể,... ở trong mắt hắn chẳng qua chỉ đều là mây khói.
Bản thân hắn ở kiếp này cũng chẳng phải là linh thể trời sinh hay thể chất đặc biệt, nhưng dựa vào tu luyện của hắn, thì những thứ gọi là thể chất đặc biệt ở trước mặt hắn chẳng qua cũng chỉ là bùn đất.
Nhưng đối với những người bình thường mà nói, thì những thứ này đúng thật là kỳ bí.
"Nhưng có một chuyện, ta nhất định phải giải thích cho công tử biết rõ!"
Vân Sương Nhi thở ra một hơi, bắt đầu thành thật nói.
"Có chuyện gì thì cứ nói!"
Tần Ninh nhẹ giọng.
"Ta họ Vân!"
"Ta biết!"
Tần Ninh chậm rãi ngồi xuống, ra hiệu cho Diệp Viên Viên rót một tách trà, lãnh đạm đáp lại.
"Ta đến từ đế quốc Vân Lam!"
Vân Sương Nhi chậm rãi nói: "Ta là công chúa của đế quốc Vân Lam".
"Ồ, sau đó thì sao?"
Tần Ninh nâng tách trà lên, hỏi ngược lại.
Dù là nước, đế quốc, thượng quốc hay cương quốc, thì trong mắt Tần Ninh cũng không khác biệt gì mấy.
Trong mắt hắn, gọi thế nào thì cũng chỉ là một đất nước mà thôi.
Ồ, sau đó thì sao?
Nghe hỏi ngược lại, Vân Sương Nhi không nói nên lời.
Tần Ninh có biết đế quốc Vân Lam hay không?
"Đế quốc Vân Lam đã từng là một cường quốc, nhưng cũng giống như đế quốc Bắc Minh, nó đã suy tàn theo dòng lịch sử. Tuy nhiên, bây giờ nó vẫn là một đế quốc!"
"Hơn nữa, trong hàng trăm đế quốc trên toàn bộ Cửu U đại lục, đế quốc Vân Lam chắc chắn là một trong mười đế quốc hàng đầu, chứ không như đế quốc Bắc Minh hiện tại, xếp cuối cùng trong hàng ngũ đế quốc!"
Tần Ninh cảm thấy Vân Sương Nhi thật lắm lời.
Tần Ninh nhíu mày nói: "Cô muốn nói gì thì mau nói ra, cái gọi là nước, đế quốc, thượng quốc, hay cương quốc, ở trong mắt ta đều không đáng nhắc tới".
Nhìn xoáy vào Tần Ninh một lúc, Vân Sương Nhi mới nói: "Ta đến từ hoàng thất của đế quốc Vân Lam, là một trong những công chúa được sủng ái nhất, xinh đẹp tuyệt trần".
Vân Sương Nhi vừa nói ra lời này thì Tần Ninh đã gật đầu. Chuyện này thì Vân Sương Nhi nói không sai, xét về nhan sắc, Vân Sương Nhi đúng là cũng đủ nghiêng nước nghiêng thành.
Diệp Viên Viên lạnh lùng đặt tách trà đầy trong tay xuống bàn.
"Khụ khụ..."
Tần Ninh ho khan cười nói: "Cô cũng vậy!"
Vân Sương Nhi tiếp tục: "Nhưng chính vì vẻ đẹp này, ta đã gây ra phiền phức cho đế quốc Vân Lam".
"Ồ? Nói nghe thử xem".
"Ta thân là công chúa của đế quốc, cho dù không thể tu luyện thì theo lý mà nói cũng không cần phải buồn lo, nhưng không ngờ năm ngoái lại có chuyện xảy ra".
"Hoàng đế của thượng quốc Linh Ương đã đích thân ra mặt cầu hôn và làm mai mối ta cho con trai của ông ta là Dương Khởi Nguyên!"
Vân Sương Nhi khó chịu nói: "Thượng quốc Linh Ương có tiềm lực hùng hậu, đế quốc Vân Lam của ta tuy cũng là đế quốc hàng đầu, nhưng so sánh với thượng quốc Linh Ương thì vẫn còn kém xa".
"Vậy cho nên?"
Tần Ninh hỏi lại.
"Cho nên, cha ta đã hỏi ý kiến của ta, nếu như ta có thể tu luyện thì cũng có thể tự lựa chọn cuộc sống của mình, còn nếu như không thể tu luyện... thì ta chỉ có thể gả cho Dương Khởi Nguyên".
Diệp Viên Viên ở bên cạnh lúc này mới nói xen vào: "Thượng quốc Linh Ương là một trong số ít những thượng quốc trên Cửu U đại lục. Cô nên kết hôn với Dương Khởi Nguyên đi".
"Như vậy sao được!"
"Như vậy sao được!"
Tần Ninh và Vân Sương Nhi gần như lên tiếng cùng một lúc.
Diệp Viên Viên liền cảm thấy kỳ quái.
Vân Sương Nhi giải thích: "Dương Khởi Nguyên là một người có tài, nhưng gã rất tàn nhẫn, hơn nữa gã còn có sở thích... ngược đãi phụ nữ..."
Vân Sương Nhi nói xong, bỗng nhìn về phía Tần Ninh.
Cô ấy không nói thêm được thì nhìn về phía Tần Ninh làm cái gì?
Diệp Viên Viên lúc này cũng nhìn về phía Tần Ninh.
"E hèm..."
Tần Ninh nói: "Vân Sương Nhi có tài có sắc, rất thích hợp làm tỳ nữ của ta, tên Dương Khởi Nguyên đó là cái thá gì?"
Hai người kia đều im lặng nhìn Tần Ninh.
"Chẳng phải cô chỉ không muốn gả đi thôi sao?", Tần Ninh nhìn Vân Sương Nhi nói: "Chuyện này cũng đơn giản thôi, ta có thể dẫn cô theo tu luyện, hơn nữa còn giúp cho cô tăng tốc độ tu luyện, người thường không cách nào sánh được".
"Có thật không?"
"Tất nhiên!"
Ánh mắt Vân Sương Nhi lóe lên nhìn Tần Ninh, nhưng ngay sau đó lại mờ mịt trở lại.
"Nhưng nếu như công tử thu nhận ta làm tỳ nữ, khi cha của ta biết chuyện, e rằng công tử sẽ gặp phiền phức lớn".
"Mà nếu chỉ có cha của ta phản đối thì còn dễ nói, chứ nếu để cho Dương Khởi Nguyên biết, ta nghĩ gã sẽ bất chấp tất cả để đối phó với công tử..."
Vân Sương Nhi nghiêm túc nói: "Nói cách khác, nếu như công tử thu nhận ta làm tỳ nữ, có thể sẽ gây ra vô số phiền phức."
"Phiền phức?"
Tần Ninh phất tay, cười nói: "Những thứ đó không đáng để gọi là phiền phức, mà cho dù là phiền phức thật, thì cũng đều là phiền phức nhỏ".
"Nếu không thuyết phục được thì cứ giết hết là xong".
Tần Ninh chậm rãi đứng lên nói: "Được rồi, nếu như cô đã đồng ý thì đi cùng ta!"
Ba người rời khỏi khu nhà chung, tiến vào dãy núi trong khu 36.
Khi họ leo núi, linh khí ở lưng chừng núi lúc này đã trở nên vô cùng phong phú.
"Đây là…"
"Linh mạch!"
Vân Sương Nhi kinh ngạc.
Linh mạch trên Cửu U đại lục là thứ cực kỳ hiếm thấy, chỉ cần xuất hiện một cái thì có thể chứa đựng nguồn linh khí đủ để khiến cho một đế quốc liên tục sinh ra cường giả.
Nếu như học viện Thiên Thần đã có thể mở ra linh mạch này, thì chắc chắn sẽ có thể thúc đẩy đệ tử nội viện không ngừng trở thành các đệ tử Linh Đồ.
"Chẳng qua chỉ là địa linh mạch mà thôi...", Tần Ninh không quan tâm nói.
Chẳng qua chỉ là…
Nếu như Vân Sương Nhi chưa từng nhìn thấy bản lĩnh của Tần Ninh, thì bây giờ chắc chắn cô ấy đã cho rằng Tần Ninh là một tên ngốc.
Địa linh mạch, ngay cả đế quốc Vân Lam của cô ấy, hay thậm chí là thượng quốc Linh Ương cũng sẽ vô cùng quan tâm.
Vậy mà ở trong mắt Tần Ninh, nó lại chẳng là thứ gì quan trọng...
Vào trong một sơn động, ba người đứng lại.
"Vào đi!"
Tần Ninh chỉ vào dòng suối trong linh mạch rồi nói.
Lần trước khi con giao long nham thạch khổng lồ chết, dòng suối này đã trở nên trong suốt, hơn nữa còn có nguồn linh khí dư thừa.
Mặc dù Vân Sương Nhi không hiểu Tần Ninh định làm gì, nhưng cô ấy vẫn bước lên.
Linh khí rất quan trọng đối với sự tu luyện, điều này không sai.
Tuy nhiên, bản thân cô ấy đã thử nhiều phương pháp khác nhau từ khi còn nhỏ, nhưng cô ấy hoàn toàn không thể tích trữ linh khí trong cơ thể, thậm chí còn không thể mở được một cửa cảnh giới.
Tần Ninh rốt cuộc muốn làm gì?
"Từ nay về sau, hãy nghe ta..."
Tần Ninh chậm rãi nói: "Làm theo phương pháp mà ta nói!"
"Lấy linh khí, ngưng tụ tại huyệt Bách Hội bên trong cơ thể, từ đó lưu chuyển qua huyệt Thiên Quan, kế tiếp tiến vào huyệt Danh Ngự, sau đó thông qua huyệt Củng Cố..."
Tần Ninh không ngừng giải thích, Vân Sương Nhi làm theo y như lời của Tần Ninh, bắt đầu tu luyện...
Chương 177: Quả thật không tệ
Oong...
Tiếng ong ong chậm rãi vang lên.
Trong phút chốc, từng luồng linh khí dồi dào bên trong nước suối liên tục truyền vào cơ thể Vân Sương Nhi.
"Cảnh giới cửa thứ nhất đã mở ra!"
Chỉ trong giây lát, Vân Sương Nhi đứng bật dậy, y phục đều đã bị nước suối làm ướt, dáng vẻ lả lướt bị lộ ra hết, đường cong hoàn mỹ kia khiến cho người ta phải thán phục.
Nhưng vào lúc này, Vân Sương Nhi đã hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
Mười bảy năm không thể tu luyện, cô ấy tuy là công chúa, nhưng lại không khác gì người thường.
Cha mẹ của cô ấy đã cố gắng tìm biện pháp, nhưng chỉ nhận lại sự thất vọng hết lần này đến lần khác.
Nhưng bây giờ, cô ấy đã mở ra thành công cảnh giới cửa thứ nhất!
"Cảm ơn công tử!"
Vân Sương Nhi kích động không thôi, chạy nhào vào trong vòng tay của Tần Ninh, không khỏi nhảy dựng lên, vui vẻ nói: "Cảm ơn công tử, cảm ơn công tử, thực sự cảm ơn công tử!"
Tần Ninh hơi bất ngờ, sau đó hắn dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ lên lưng Vân Sương Nhi.
"Không thành vấn đề, dù sao bây giờ cô cũng là tỳ nữ của ta!"
"Ta có nên rời khỏi đây không!"
Lúc này, Diệp Viên Viên lại lạnh lùng hỏi.
"E hèm..."
Vân Sương Nhi vội vàng lui về phía sau, Tần Ninh ho khan một tiếng, nói: "Còn chưa kết thúc, tiếp tục đi!"
Vân Sương Nhi quay trở lại dòng suối và ngồi xếp bằng xuống.
Cô ấy lại luyện theo pháp môn mà Tần Ninh đã chỉ dẫn, linh khí trong cơ thể không ngừng lưu chuyển và ngưng tụ.
"Không tệ không tệ!"
Tần Ninh gật gù nói: "Quả nhiên là hỗn độn thể, nếu như đổi lại là trăm vạn năm về trước, thì đây chính là thể chất có thiên phú tu luyện!"
"Hỗn độn thể mà công tử nói rốt cuộc là thứ gì?"
“Là một loại thể chất đặc biệt, không giống với hoàng thể của cô”, Tần Ninh chắp tay sau lưng, chậm rãi nói: “Hỗn độn thể không dựa vào linh khí để tu luyện, mà dựa vào chân nguyên”.
“Chân nguyên?”, Diệp Viên Viên chưa từng nghe nói đến điều này.
"Ừm!"
Tần Ninh gật đầu, tựa hồ có chút hoài niệm nói: "Năm xưa, chỉ có chân nguyên là thứ thích hợp nhất để võ giả dựa vào làm tiền đề tu luyện, cho đến khi Vô Thượng Thần Đế Mục Vân thống nhất vạn giới, lấy thiên địa linh khí làm chủ, mới có thể khiến cho ngàn vạn người trong thiên hạ đều có thể tu luyện".
"Đó là một thời đại phồn hoa trù phú!"
Diệp Viên Viên không nói gì nữa, chỉ yên lặng lắng nghe.
Không hiểu tại sao mỗi lần Tần Ninh nói chuyện, nàng luôn có thể cảm giác được, từ tận đáy lòng của Tần Ninh tựa hồ như luôn có chút hoài niệm.
Rõ ràng hắn chỉ là một tên nhóc mười sáu tuổi, nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác như hắn đã trải qua biết bao nhiêu thăng trầm của cuộc đời, nhìn thấu được biết bao nhiêu thế giới.
Thật kỳ lạ!
"Hỗn độn thể có thể nói là một loại thể chất vô cùng mạnh mẽ. Việc mà ta có thể làm được chỉ là giúp Vân Sương Nhi luyện theo Hỗn Độn Ngọc Thân quyết ta truyền lại mà thôi".
"Chuyển hóa linh khí thành dạng thức giống với chân nguyên, như vậy hỗn độn thể mới có thể hấp thu, sau đó thì cô ấy tất nhiên có thể tu luyện".
Diệp Viên Viên cảm thấy thật khó tin.
Tần Ninh nói rất khoan thai, đem linh khí biến đổi thành dạng thức tương tự chân nguyên, để cho Vân Sương Nhi có thể hấp thu vào bên trong cơ thể, từ đó mới có thể tu luyện.
Linh khí có thể biến đổi sao?
Nguồn năng lượng do trời đất sinh ra còn có thể biến đổi sao?
Hỗn Độn Ngọc Thân quyết...
"Về bản chất thì Hỗn Độn Ngọc Thân quyết này cùng với Cửu Chuyển Ngọc Thân quyết của cô là cùng một loại. Hai người sau này sẽ ở bên cạnh ta, phối hợp với nhau càng có thể bùng nổ uy lực mạnh mẽ hơn nữa".
Tần Ninh nhẹ giọng nói.
Nghe vậy, Diệp Viên Viên gật đầu.
Hỗn độn thể...
Không biết nếu so sánh nó với Cửu Chuyển Linh Lung thể của nàng thì cái nào mạnh hơn...
“Cô không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy!”, Tần Ninh lại nói: “Cửu Chuyển Linh Lung thể của cô nếu như tu luyện tốt thì còn có thể trở thành thần thể, nhưng căn cơ tu luyện hiện tại của cô vẫn còn quá yếu, khi cô đạt tới đúng trình độ thì ta sẽ giúp cô tiến hóa. Khi đó thì thể chất của cô và hỗn độn thể cũng sẽ đều như nhau cả".
“Còn có thể tiến hóa?”, Diệp Viên Viên giật mình.
Linh thể, thánh thể, vương thể, hoàng thể, đế thể cùng thần thể, trước giờ nàng chưa từng nghe nói qua mấy loại thể chất đặc biệt này còn có thể tiến hóa!
"Tất nhiên rồi!"
Tần Ninh gật đầu, nói: "Cô đừng suy nghĩ nhiều như vậy, cô có Cửu Chuyển Linh Lung thể, hoàng thể này của cô cùng với những người khác cũng không giống nhau".
Tần Ninh không nói nữa, ánh mắt rơi vào người của Vân Sương Nhi.
"Không tệ không tệ... vóc dáng này thật sự không tệ..."
Nghe vậy, Diệp Viên Viên nhất thời không nói nên lời.
Nàng còn tưởng rằng Tần Ninh định khen ngợi Vân Sương Nhi lĩnh hội tốt, thật không ngờ rằng... đúng là đàn ông, vĩnh viễn không bao giờ biết đủ!
Hơn nửa ngày thì việc tu luyện của Vân Sương Nhi mới tạm kết thúc.
Khi cô ấy đứng dậy, có một luồng năng lượng mờ ảo bên trong cơ thể Vân Sương Nhi từ từ được giải phóng ra ngoài.
Cảnh giới Sinh Môn cửa thứ ba!
Chỉ mất nửa ngày để cô ấy đạt đến cảnh giới Sinh Môn cửa thứ ba.
Tần Ninh gật đầu, nói: "Cũng tạm được, tiếp theo ta sẽ truyền thụ cho cô khẩu quyết của Hỗn Độn Ngọc Thân quyết, một loại linh quyết thích hợp để cho cô tu luyện".
Vân Sương Nhi nghe vậy thì gật đầu, Tần Ninh xoay người rời đi.
"Đợi đã…"
Vân Sương Nhi đột nhiên nói: "Công tử... công tử không cần làm gì để... khống chế ta sao?"
"Khống chế?"
Tần Ninh ngạc nhiên, sau đó hiểu ra, cười nói: "Không cần".
"Cô đã đồng ý làm tỳ nữ của ta thì cứ đi theo ta là được rồi, nếu như có ngày không muốn làm nữa thì cứ rời đi".
Lời này vừa nói ra, Vân Sương Nhi như thở phào.
Nói như vậy, xem ra Tần Ninh không hề có ý định hoàn toàn giam cầm cô ấy.
"Còn nếu như có một ngày cô muốn phản bội ta, thì ta cứ giết cô đi là được, rất đơn giản".
Tần Ninh nói điều này khiến cho Vân Sương Nhi cảm thấy trong người ớn lạnh.
Tần Ninh cười nhẹ, rời đi thẳng.
Cùng lúc đó, Diệp Viên Viên cũng lãnh đạm nói: "Từ khi cô lựa chọn ở lại, ta nghĩ cô sẽ không bao giờ nguyện ý rời đi".
Nghe Diệp Viên Viên nói, Vân Sương Nhi cảm thấy rất khó hiểu.
Quả thực cô ấy đã rất ngạc nhiên khi Tần Ninh có thể đánh bại được Trần Đông Phong có cảnh giới Linh Đài tầng 9.
Nhưng trong mắt của cô ấy, đó chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Thành thật mà nói, lúc đầu cô ấy thật sự không muốn làm tỳ nữ của Tần Ninh, một mặt là bởi vì chuyện này sẽ gây ra phiền phức cho Tần Ninh.
Nhưng Tần Ninh dường như lại không quan tâm chút nào.
Sức mạnh của một đế quốc cùng sức mạnh của một thượng quốc không phải là thứ mà một võ giả chỉ có cảnh giới Linh Đài tầng 1 như Tần Ninh có thể chống lại được!
Nếu như chuyện này thật sự chọc giận đế quốc Vân Lam và thượng quốc Linh Ương, thì chỉ sợ rằng đế quốc Bắc Minh cũng sẽ chịu sức ép không nhỏ, sau đó buộc phải ném Tần Ninh ra ngoài, chắp tay chịu phạt.
Khu 36 có thêm một Vân Sương Nhi cũng chẳng có gì thay đổi.
"Mạc thúc, từ hôm nay ta sẽ sống ở đây!"
Vân Sương Nhi dọn dẹp phòng xong, nhìn xung quanh, thở dài một hơi rồi nói: "Từ nay về sau ta cũng đã là một võ giả!"
"Ông hãy hồi âm về cho cha của ta, bảo rằng trong thời gian ngắn ta sẽ không trở về đế quốc Vân Lam!"
"Vâng!"
Mạc Nham cung kính nói: "Công chúa điện hạ, tuy rằng Tần Ninh có cách giúp cho người tu luyện, nhưng nếu bệ hạ biết người trở thành tỳ nữ của hắn, e rằng..."
"Trước tiên đừng nói cho cha ta biết!"
Vân Sương Nhi lại nói: "Ta cần gia tăng tu vi, đến lúc đó, chỉ cần ta cho cha ta thấy mình đã có đủ thực lực, thì ông ấy chắc chắn cũng sẽ không ép buộc ta".
Nghe vậy, Mạc Nham gật đầu.
"Không ổn rồi, không ổn rồi!"
Có tiếng ai đó đột nhiên kêu lên.
Chương 178: Ta thích nhất là nói lý
Nhóm của Tần Ninh chuyển đến khu 36 gồm có Tần Sơn, Tần Hải, Lục Huyền, Tuân Ngọc và Trương Tiểu Soái.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, cùng với Mạc Nham, cũng sống trong một dãy nhà chung sát cạnh nhau.
Lúc này, Trương Tiểu Soái kêu lên một tiếng, lập tức thu hút tất cả mọi người.
"Tiểu Soái, có chuyện gì thế? Sao lại kêu la ầm ĩ vậy!", Lục Huyền liền hỏi: "Chẳng lẽ những đệ tử kia vẫn chưa phục?"
"Không phải!"
Trương Tiểu Soái thở hổn hển nói: "Lần này không phải đệ tử, mà là trưởng lão!"
"Trưởng lão?"
Lục Huyền bước ra khỏi phòng, nhìn chằm chằm Trương Tiểu Soái.
Những người khác cũng tập trung lại.
"Là Trần Nhiêm, Trần trưởng lão!"
Trần Nhiêm?
Sắc mặt Tần Sơn thay đổi.
"Trần Nhiêm trưởng lão là trưởng lão danh dự, rất có uy tín trong học viện Thiên Thần!"
Tần Sơn nói: "Trần Đông Phong là cháu của ông ta!"
"Tiêu rồi tiêu rồi, cháu trai bị phế, ông nội tới báo thù rồi!", Trương Tiểu Soái vội vàng nói: "Trần Nhiêm trưởng lão so với Hứa Thông Thiên trưởng lão thì ai mạnh hơn?"
"Hứa trưởng lão gần đây đã đột phá cảnh giới Linh Phách tầng 2, cảnh giới tương đương với Trần trưởng lão".
"Sao? Cảnh giới tương đương!"
Trương Tiểu Soái lập tức nói: "Vậy thì còn thảm hơn, Trần Nhiêm trưởng lão không đến một mình".
Lời này vừa dứt, nhìn mặt ai cũng lo lắng, hai chân mày nhíu lại.
Trước đó Tần Ninh đã phế tu vi của Trần Đông Phong, Trần trưởng lão nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này.
Lần này phải làm sao bây giờ?
"Có chuyện gì?"
Tần Ninh lúc này mới đi ra ngoài, nhìn mọi người rồi nói: "Không phải chỉ là một lão Trần Nhiêm thôi sao? Xem ra lần trước chấn chỉnh đám đệ tử vẫn chưa đủ, nay ta phải thuận tay chấn chỉnh thêm một đám trưởng lão nữa".
Lời nói vừa dứt, Tần Ninh liền đi thẳng ra ngoài.
Mấy người còn lại nhìn nhau, rồi cũng vội vàng đi theo.
Bọn họ đều biết Tần Ninh tàn nhẫn như thế nào.
Lỡ đâu Tần Ninh gọi kiếm tới một lần nữa, Trần Nhiêm trưởng lão kiểu gì cũng tàn đời.
Tuy nhiên, nơi đây dù sao cũng là học viện Thiên Thần.
Viện trưởng có thể dung túng Tần Ninh một lần, làm sao có thể dung túng Tần Ninh lần thứ hai?
Một nhóm người đã tiến đến lối vào khu 36. Lúc này, có một người khác đang đứng ở lối vào, ngăn nhóm người kia lại.
"Trần trưởng lão, Trần trưởng lão, ngươi nghe ta nói!"
Hứa Thông Thiên đổ mồ hôi, ngăn mấy người ở lối vào, vội vàng nói: "Viện trưởng đã cấp khu 36 cho nhóm của Tần Ninh rồi, bây giờ ngươi xông vào đó, thì mặt mũi của viện trưởng biết để ở đâu?"
"Mặt mũi của viện trưởng để ở đâu?"
Đứng trước mặt của Hứa Thông Thiên là một người đàn ông lớn tuổi, râu tóc bạc phơ, râu dài kéo tới tận hai bên tóc mai, vẻ mặt cứng rắn.
"Cháu trai Trần Đông Phong của ta bị Tần Ninh đánh phế, mất hết tu vi cảnh giới Linh Đài, chuyện này ta không thể tìm Tần Ninh hỏi cho rõ sao?"
"Tất nhiên có thể!"
Hứa Thông Thiên còn chưa kịp đáp, thì đã có một giọng nói từ phía sau đột nhiên vang lên.
Tần Ninh chậm rãi đi tới, nhìn về phía Trần Nhiêm.
“Trần Nhiêm trưởng lão đây đúng không? Không biết ông muốn nói gì với ta đây? Ta xin rửa tai lắng nghe, con người của ta, thích nhất là nói lý với người khác".
"Ngươi chính là Tần Ninh!"
Gương mặt Trần Nhiêm đen lại khi nhìn thấy Tần Ninh.
"Là ta!"
Nhìn thấy Tần Ninh đi ra, Hứa Thông Thiên lập tức đứng chắn ở trước mặt Tần Ninh.
Trần Nhiêm khinh thường nhìn Hứa Thông Thiên.
Lão ta thân là trưởng lão danh dự, vậy mà Hứa Thông Thiên lại lo lắng lão ta sẽ ra tay đối phó với Tần Ninh, bảo vệ Tần Ninh như vậy, thật là mất mặt.
Hứa Thông Thiên thì đang cân nhắc về chuyện khác nhiều hơn.
Lão ta không lo lắng cho Tần Ninh, mà chỉ lo lắng Tần Ninh đột ngột ra tay, khiến cho Trần Nhiêm chết không kịp ngáp.
"Nói!"
Tần Ninh nhìn Trần Nhiêm, nghiêm túc nói.
"Trần Đông Phong cháu của ta, tại sao ngươi lại phế tu vi của nó?"
"Trần Đông Phong?"
Tần Ninh cười nhạt, nói: "Cảnh giới Linh Đài tầng 9 bị cảnh giới Linh Đài tầng 1 đánh phế, cái này là do gã tự chuốc lấy!"
"Hơn nữa là do gã muốn giết ta trước, ta chỉ mới phế đi một chút tu vi của gã, chẳng đáng là bao, đúng chứ?"
"Ngươi…"
Trần Nhiêm vô cùng tức giận.
Lão ta muốn tìm Tần Ninh nói lý, nhưng nhìn bộ dạng của Tần Ninh rõ ràng là không muốn nói lý với lão ta.
"Ta nói không sai chứ?"
Tần Ninh vẫn đều đều nói: "Cảnh giới Linh Đài tầng 9 bị ta đánh phế, còn dám đến đây nói lý, đẹp mặt lắm hay sao?"
"Tần Ninh, ngươi quá tự phụ!"
Trần Nhiêm phẫn nộ quát lớn: "Cho dù Trần Đông Phong khiêu khích ngươi, ngươi có thực lực đánh bại nó, cần gì phải phế tu vi của nó?"
"Xin lỗi, Trần trưởng lão".
Tần Ninh lại nở nụ cười, nói: "Ta không chắc chắn có thể đánh bại được gã, chỉ có thể dùng mưu trí phế đi mệnh môn của gã, nếu không thì ta sẽ mất mạng".
"Tần Ninh, ngươi quá kiêu ngạo".
Đúng lúc này, có tiếng quát khác lại vang lên, một bóng người bước ra từ sau lưng của Trần Nhiêm.
Bàn tay của người đó vung lên, tung ra một chưởng, chưởng kình đánh thẳng về phía Tần Ninh.
Người đó là Trần Tiêu!
Trần Tiêu là Linh Tử của học viện Thiên Thần, Tần Ninh và gã từng có duyên gặp mặt, gã cũng chính là người sáng lập đoàn Vân Tiêu, vô cùng nổi danh.
Nhìn thấy Trần Tiêu tấn công Tần Ninh, Hứa Thông Thiên tất nhiên không thể chỉ ngồi nhìn.
“Hứa Thông Thiên, ngươi nên đứng sang một bên đi!”, Trần Nhiêm cũng đã ra tay, lão ta quát lớn: “Chuyện này không liên quan gì đến ngươi”.
Trần Nhiêm ngăn cản Hứa Thông Thiên.
Vào lúc này, nguồn linh khí dồi dào bao quanh thân thể Trần Tiêu đã lập tức phóng ra.
Cảnh giới Linh Luân tầng 9!
Sau khi ngưng tụ linh hải, linh hải đúc thành linh đài, và sau khi chín tòa linh đài được đúc thành, thì đó cũng là lúc linh mạch trong cơ thể của võ giả tiến hành đúc thành linh luân.
Ở đế quốc Bắc Minh này, người có cảnh giới Linh Luân chắc chắn đều là bậc cao thủ.
"Bàn Linh!"
Tần Ninh đứng yên bất động tại chỗ.
Trước mặt hắn, có một thân ảnh chậm rãi bước ra.
Đó chính là con rối Bàn Linh.
Con rối Bàn Linh lúc này đang mặc một bộ giáp đen, khoác ngoài một chiếc áo choàng đen, át vía người khác bằng khí tức chết chóc.
"Làm thịt gã cho ta!"
Tần Ninh chậm rãi nói.
Hắn chẳng buồn động tay với mấy tên này.
Nhưng hắn cũng cân nhắc đến chuyện, sau này linh khí trong khu 36 sẽ càng ngày càng nồng đậm, e rằng lúc đó sẽ có nhiều người tới đây gây sự hơn.
Vì vậy, hắn nghĩ sau khi chấn chỉnh đám đệ tử thì cũng phải chấn chỉnh nốt đám trưởng lão này, tạo dựng uy danh cho khu 36, để đỡ gặp phải những rắc rối về sau.
Bang…
Con rối Bàn Linh đã nhanh chóng bước ra, tung một cú đấm vào người Trần Tiêu.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, Trần Tiêu từng bước bị đánh lui về sau.
"Ngươi…"
Sắc mặt Trần Tiêu tái nhợt.
Cảnh giới Linh Luân tầng 9 của gã hiếm khi gặp phải địch thủ, không ngờ chỉ một con rối mà có thể cường bạo đến như vậy!
Gã làm sao biết hết được sự bá đạo của con rối Bàn Linh này.
Tuy con rối Bàn Linh chỉ mới đạt tới cảnh giới Linh Luân, nhưng chất liệu chế tạo ra nó, cấu tạo trận pháp khắc trên nó,... tất cả đều do Tần Ninh năm đó tỉ mỉ lựa chọn mà tạo thành, nếu không thì nó cũng đã chẳng thể tồn tại qua cả mấy chục ngàn năm.
Một quyền của con rối Bàn Linh không thể đánh chết Trần Tiêu, điều này khiến cho Tần Ninh rất không hài lòng.
Nhưng cũng không thể trách, con rối này đã nhiều năm không sửa chữa rồi.
"Tiêu nhi, có sao không?"
Trần Nhiêm lùi về phía sau nhìn Trần Tiêu.
"Không sao, nhưng con rối này... rất mạnh".
Trần Nhiêm hừ một tiếng, nói: "Ở nội viện ta đã từng nghe nói hắn có một con rối rất lợi hại bên người, xem ra chuyện này không phải là giả".
"Nhưng chỉ một con rối mà cũng dám vọng tưởng ngăn cản được ta sao?"
Trần Nhiêm quát lên: "Tất Oán trưởng lão, Diêm Thanh trưởng lão, mau giúp ta ngăn cản Hứa trưởng lão!"
Chương 179: Ông mơ đẹp lắm!
Lời nói vừa dứt, đã có hai người đàn ông trung niên bước ra bên cạnh Trần Nhiêm.
"Tất Oán, Diêm Thanh, đừng có rộn chuyện!"
Hứa Thông Thiên vội vàng nói: "Mau rời khỏi đây đi, ta thật sự chỉ muốn tốt cho các ngươi thôi".
"Ha ha, Hứa trưởng lão!"
Tất Oán trưởng lão tai to mặt bự bật cười nói: "Lúc trước khi ngươi còn là trưởng lão quản lý Linh Các, thì ngươi nói câu này ta còn nghe được".
“Bây giờ ngươi đã trở thành trưởng lão quản lý khu 36, địa vị thấp hơn trước cả ngàn bậc, ta khuyên ngươi hãy cân nhắc một chút, người không nên đắc tộc thì chớ có dây vào!”
Người không nên đắc tội... chớ dây vào?
Hứa Thông Thiên sửng sốt.
Lão ta lo nghĩ cho bọn họ, bọn họ lại cảm thấy lão ta lo chuyện bao đồng!
"Ta không thèm quan tâm đến các ngươi nữa!"
Hứa Thông Thiên ảm đạm nói: "Chỉ có điều, nếu như các ngươi dám động thủ, thì cứ tự cân nhắc hậu quả đi!"
"Hậu quả?"
Tất Oán cười nói: "Chẳng lẽ viện trưởng có thể vì chuyện mấy trưởng lão danh dự bọn ta đối phó với một đệ tử nội viện mà đuổi bọn ta ra khỏi vị trí trưởng lão danh dự của Linh Các sao?"
"Các ngươi..."
Hứa Thông Thiên đã hoàn toàn tức giận.
Hai người này cho là lão ta bị giáng chức xuống quản lý khu 36, nên mới ở đây tỏ vẻ coi thường.
"Muốn đi qua trước mặt ta, thì các ngươi cứ thử xem!"
Hứa Thông Thiên hừ một tiếng, đứng chắn ở trước mặt Tần Ninh.
"Ngăn lão ta lại, ta sẽ giải quyết tên nhóc đó".
Trần Nhiêm cũng hừ lạnh, lao về phía Tần Ninh.
Nhìn bóng người vọt tới, Tần Ninh lắc đầu một cái, bàn tay nhẹ nhàng vung lên.
"Tàn đời..."
Sắc mặt Hứa Thông Thiên tái nhợt, lão ta đã từng thấy qua tư thế này của Tần Ninh.
Lúc bàn tay hắn vừa vung lên, thì ba vị trưởng lão danh dự đã chết ngay tại chỗ!
Cảnh tượng đó đến tận bây giờ dường như vẫn còn sống động trước mắt của lão ta.
"Ha ha, đúng là tàn đời rồi, Trần Nhiêm trưởng lão mà đã đích thân ra tay, thì cho dù có là con rối cảnh giới Linh Luân kia cũng không ngăn cản được".
Tất Oán chế nhạo nói.
Diêm Thanh cũng cười gằn, nói: "Hứa trưởng lão, ta thật sự nghĩ không ra, chẳng phải tên nhóc đó chỉ là một đệ tử nội viện thôi sao? Nếu như ngươi muốn nịnh nọt tìm chỗ dựa, thì trong số các Linh Tử của học viện còn có khối người đáng để cho ngươi nịnh nọt hơn!"
"Ngu ngốc!"
Hứa Thông Thiên không nhịn được mắng lớn: "Chờ chết đi!"
Nghe lời này, cả hai người kia tái mặt.
Nhưng bọn họ cũng không vội xuất thủ, lúc này chỉ cần ngăn Hứa Thông Thiên lại là được.
Về phần Tần Ninh, Trần trưởng lão sẽ đích thân xử lý, chắc chắn không có chuyện gì xảy ra.
Họ chỉ cần đứng xem náo nhiệt là được.
"Kiếm…"
Chát…
Tần Ninh còn chưa nói dứt câu, thì đột nhiên có một bóng người đã nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn như một tia chớp.
Ngay sau đó, thanh âm của chưởng kình vang lên, một bóng người ngay lập tức bị đánh văng lên không trung, vẽ thành một đường cong hoàn mỹ rồi tiếp đất.
"Trần... Trần trưởng lão!"
"Trần trưởng lão!"
Tất Oán và Diêm Thanh sững người.
Kẻ nào cả gan như vậy, dám thẳng tay chưởng bay một vị trưởng lão danh dự?
"Là kẻ nào ăn gan hùm mật gấu..."
Tất Oán quay đầu lại nhìn về phía sau thì ngay lập tức há hốc mồm, cả người căng cứng không nói nên lời.
"Viện trưởng đại nhân!"
"Viện trưởng đại nhân?"
Diêm Thanh trưởng lão cũng nhìn về phía sau, rồi lập tức run lên.
"Tham kiến viện trưởng!"
"Tham kiến viện trưởng!"
Hai vị trưởng lão cúi đầu đứng sững tại chỗ, nhìn vị trưởng lão bị đánh dở sống dở chết trên mặt đất, chẳng ai dám chạy ra đỡ dậy.
Chỉ có điều, viện trưởng Thiên Ám vừa xuất hiện cũng lười quan tâm đến hai người bọn họ.
Quay đầu nhìn Tần Ninh, Thiên Ám cười khổ, nhỏ giọng nói: "Bây giờ ngươi cũng không cần phải mở Tứ Tượng Thánh Trụ ra chứ hả?"
"Bộ ông nói không cần thì là không cần sao?"
Tần Ninh liếc nhìn ông ta, nói: "Ông đứng xem náo nhiệt có thấy vui không?"
"Ta chỉ hi vọng bọn họ có thể lý trí mà dừng tay lại, cũng không ngờ bọn họ lại lớn gan như thế".
"Như vậy còn chưa chịu trách tội đi?"
Tần Ninh cười nói: "Học viện Thiên Thần này tốt lắm, sắp trở thành băng đảng thổ phỉ luôn rồi!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Thiên Ám liền trầm xuống.
Ngay lập tức, ông ta quay lại nhìn Diêm Thanh và Tất Oán bằng ánh mắt lạnh lùng.
"Hai người các ngươi không biết lệnh của ta đã truyền xuống sao?"
Thiên Ám lạnh lùng hỏi.
"Đã… biết..."
Cả hai người kia run rẩy gật đầu.
"Đã biết mà còn dám làm trái mệnh lệnh của ta?"
Thiên Ám lãnh đạm nói: "Ta là viện trưởng, mệnh lệnh của ta không đáng để quan tâm sao?"
"Viện trưởng tha tội!"
"Viện trưởng tha tội!"
Cả hai người kia quỳ xuống, liên tục dập đầu.
Hứa Thông Thiên thầm cười.
Hai người này lúc nãy còn hếch mũi lên trời.
Hai tên ngu xuẩn, Tần Ninh là người mà ngay cả viện trưởng cũng kiêng kỵ, dám phách lối ở trước mặt Tần Ninh chẳng phải là tự tìm cái chết sao?
"Nếu ta nhớ không lầm, hai trưởng lão các ngươi đang quản lý Linh Các đúng không? Từ bây giờ không cần quản lý ở đó nữa, đi thẳng ra ngoại viện dạy cho đám đệ tử ngoại viện đi!"
Ngay khi những lời này được nói ra, Tất Oán và Diêm Thanh vô cùng hoang mang.
Bọn họ đều có cảnh giới Linh Phách tầng 1, là trưởng lão danh dự, đang nhậm chức quản lý Linh Các ở nội viện, một công việc vô cùng tốt.
Bây giờ bọn họ lại phải ra ngoại viện dạy đám đệ tử ngoại viện?
Như vậy chẳng phải là họ đã bị giáng chức xuống dưới tận đáy, uổng phí tu vi hay sao?
Nhưng hai người cũng chẳng dám mở miệng phản bác.
Viện trưởng Thiên Ám và hoàng đế Minh Ung là hai cường giả mạnh nhất đế quốc Bắc Minh, ai dám trái lời?
"Cút!"
Thiên Ám quát một tiếng, trực tiếp hạ lệnh.
Tất Oán và Diêm Thanh đều tái mặt, cổ họng nghẹn ngào, vội vàng cúi đầu rời đi.
Đúng lúc này, Trần Nhiêm trên mặt đất từ từ tỉnh lại, nhìn thấy bóng người trước mắt, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Viện trưởng!"
“Trần Nhiêm trưởng lão, ngươi biết tội chưa?”, Thiên Ám lại quát.
"Viện trưởng, ta chỉ là..."
"Ngươi biết tội chưa?"
Sắc mặt của Thiên Ám càng lúc càng lạnh lẽo, nhìn về phía Trần Nhiêm, nghiêm khắc nói: "Ta đang hỏi ngươi, ngươi đã biết tội chưa?"
"Ta... biết tội!"
Ánh mắt Trần Nhiêm lóe lên một tia phẫn nộ, cúi đầu chắp tay nói.
Chỉ trong một khoảnh khắc, lão ta có thể cảm nhận được, nếu như lão ta còn ngoan cố không nhận tội, thì Thiên Ám chắc chắn sẽ giết chết lão ta không chút lưu tình.
Khí thế đó hoàn toàn không phải là giả.
"Nếu đã biết tội, thì tự mình sám hối đi!"
Viện trưởng Thiên Ám lãnh đạm nói: "Từ nay về sau nếu như ngươi dám bước chân vào khu 36, thì cứ tự mình liệu lấy!"
Dứt lời, Thiên Ám phất tay một cái.
Trần Nhiêm giờ phút này sắc mặt ảm đạm, lão ta cùng với Trần Tiêu dựa vào nhau, từ từ rời đi.
"Ông thật ra là đang đau lòng thay cho trưởng lão của mình!"
Nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh không nói nhiều lời, phất tay quay vào khu 36.
Thiên Ám cười khổ, vội vàng bước theo.
"Tần Ninh!"
Thiên Ám đuổi theo Tần Ninh, thành khẩn nói: "Trong khu 36 này cất giấu một tòa địa linh mạch, linh khí dồi dào, bây giờ có lẽ không thua gì một tòa Tụ Linh trận cấp 3".
"Ngươi có thể để cho đệ tử học viện tới đây tu hành không?"
Thiên Ám vừa dứt lời đã nhìn xoáy vào ánh mắt của Tần Ninh.
“Tới đây tu hành?”, Tần Ninh liếc nhìn viện trưởng Thiên Ám, chậm rãi nói: “Ông mơ đẹp lắm!”
Chương 180: Đánh cờ
Lời này vừa thốt ra, Thiên Ám liền sững sờ.
Quả nhiên, Tần Ninh không muốn chia sẻ nơi này.
“Tần Ninh!”
Thiên Ám lại lần nữa nghiêm túc nói: “Nơi đây linh khí dồi dào, mấy người các ngươi ở thôi thì quả thực là có chút...”
“Có chút lãng phí?”
Tần Ninh nhìn về phía viện trưởng Thiên Ám, nói: “Ông nghĩ nhiều rồi, con người ta thích nhất là lãng phí.”
“Hơn nữa, đám đệ tử đó đều kết bè kết phái, trong học viện Thiên Thần, tất cả đều là nghĩ đến lợi ích, điều này vốn đi ngược lại với tâm nguyện của tổ tiên của ông - Thiên Thanh Thạch!”
“Thân là viện trưởng, ông cũng không quản lý dạy dỗ cho tốt. Hiện giờ, ngay cả đến một vài trưởng lão cũng tham gia vào trong các đảng nhóm đệ tử rồi”.
“Phải, phải, phải, ta nhất định sẽ thanh trừng!”
Thiên Ám lúc này lại nhìn về phía Tần Ninh một lần nữa, cười nói: “Có điều Tần Ninh à, ngươi nghĩ mà xem…”
“Học viện Thiên Thần, từng do tổ tiên của ta – ông tổ Thiên Thanh Thạch, xây dựng học viện Thiên Thần trở thành một học viện đứng đầu trên Cửu U đại lục dựa vào chính đôi bàn tay của mình”.
“Nhưng trải qua hàng vạn năm, dưới sự lãnh đạo của nhiều thế hệ viện trưởng, hiện giờ đang sa sút vô cùng”.
“Giờ quay về đến tay ta, ta muốn dốc hết sức mình để làm cho học viện Thiên Thần lớn mạnh hơn, nhưng...”
“Cảnh ngộ của ta chẳng khác nào hoàng đế Minh Ung, thật sự rất khó làm được!”
“Điều quan trọng nhất chính là nâng cao thực lực của đệ tử, dân số của đế quốc Bắc Minh lên đến hàng trăm triệu, nhưng so với những đế quốc, thượng quốc và cương quốc hùng mạnh kia thì vẫn còn quá ít, rất khó để bồi dưỡng nhân tài, nâng cao uy danh của học viện Thiên Thần”.
“Nhưng sự xuất hiện của linh mạch nơi này lại hoàn toàn khác, là cơ hội để học viện Thiên Thần chúng ta thay đổi”.
“Hơn nữa, ngươi cũng không mong muốn, học viện Thiên Thần do Thiên Thanh Thạch lão tổ một tay sáng lập, cứ giữ bộ dạng như này mãi chứ?”
Dứt lời, Thiên Ám yên lặng nhìn Tần Ninh, chờ Tần Ninh trả lời.
Trong chốc lát, Tần Ninh lên tiếng.
“Được!”
Tần Ninh nhẹ giọng nói: “Ông có thể cho đệ tử tiến vào đây tu hành, nhưng nghe theo yêu cầu của ta!”
“Thứ nhất, phàm là đệ tử tu hành ở đây, không được đến từ bất kỳ đảng, nhóm đệ tử nào, nếu bị ta phát hiện thì đừng trách ta vô tình”.
“Thứ hai, nếu như đám đệ tử này tu luyện ở trong khu ba mươi sáu rồi mà cảnh giới thăng cấp vẫn chậm chạp, ta sẽ đuổi ra ngoài!”
“Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, làm phiền đến ta, tất cả cút xéo!”
“Được, được, được!”
Thiên Ám vội vàng gật đầu, trong lòng thở dài nhẹ nhõm.
Linh mạch, linh khí trong khu ba mươi sáu quá dồi dào.
Hơn nữa, đây mới chỉ là hiệu quả của việc mở rộng sau một tháng, trải qua một thời gian dài, linh mạch ở mảnh đất này, hoàn toàn có thể so sánh với sự cường đại của Tụ Linh trận cấp bốn.
Quả nhiên, đúng như lời hoàng đế Minh Ung nói, không thể giảng đạo lý với Tần Ninh được, bởi hắn vốn không hề nghe.
Bắt buộc phải chơi bài tình cảm.
Mặc dù không biết vị thiếu niên mười sáu tuổi trước mặt này, rốt cuộc có quan hệ gì tới lão tổ nhà hắn và vị hoàng đế Minh Ung kia.
Nhưng Thiên Ám hiểu rằng Tần Ninh rất quan tâm đến hai người đó.
Chỉ cần liên quan đến hai người đó, tâm tình của Tần Ninh thay đổi rất rõ ràng.
“Có điều ông nên nhớ rõ!”
Tần Ninh chậm rãi rời đi, thanh âm vang lên, nói: “Ông dùng tình cảm của lão tổ một lần, thì sẽ bớt đi một lần!”
Nghe đến đây, Thiên Ám cười chua chát.
Tên tiểu tử này, thật đúng là... giống như một con cáo già!
“Hứa Thông Thiên!”
Lúc này, Thiên Ám lên tiếng nói: “Từ hôm nay trở đi, đệ tử nội viện cùng với Linh Đồ sẽ đến khu vực ba mươi sáu tu hành, nhưng cần phải giao nộp đầy đủ linh thạch!”
“Thứ hai, bất kỳ đảng nhóm đệ tử nào, cũng đều không được phép tiến vào khu ba mươi sáu, nếu không, một khi bị phát hiện, phế trừ tu vi, đuổi ra khỏi học viện Thiên Thần!”
“Chi tiết cụ thể, ngươi tìm người sắp xếp cẩn thận, mọi chuyện nhất định đừng để xảy ra sai sót!”
“Đồng thời căn dặn tất cả đệ tử tiến vào trong khu ba mươi sáu tu hành thì không được lớn tiếng ồn ào, không được gây ra bất kì chấn động lớn nào, nếu không thì suốt đời vĩnh viễn không được tiến vào trong khu ba mươi sáu tu luyện!”
Thiên Ám truyền đạt xuống một loạt mệnh lệnh, Hứa Thông Thiên liền gật gật đầu.
Dứt lời, Thiên Ám nhìn Tần Ninh rời đi phía trước.
“Ủa?”
Nhìn thoáng qua, nhìn thấy Vân Sương Nhi ở bên cạnh Tần Ninh, Thiên Ám sửng sốt.
“Vân Sương Nhi sao lại ở đây?”
Hứa Thông Thiên vội vàng nói: “Ồ, khởi bẩm viện trưởng, Vân Sương Nhi đã được Tần Ninh thu nhận làm tỳ nữ rồi!”
“Cái gì?”
Sắc mặt Thiên Ám có vẻ kinh ngạc.
Thu làm tỳ nữ?
Đùa cái gì vậy hả!
Thân phận của Vân Sương Nhi…
Sắc mặt Thiên Ám khẽ thay đổi, xoay người rời đi, dáng vẻ vội vội vàng vàng...
Đây không chừng là rắc rối to rồi!
Cùng lúc này, ở phía bên kia, Tần Ninh quay về lại lầu các, tiếp tục tu hành.
Còn hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, cũng từng bước tu luyện theo hai môn thể quyết do Tần Ninh truyền thụ.
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua.
Sự việc cứ như vậy, sau hơn một tháng, toàn bộ khu ba mươi sáu, cũng dần dần trở nên náo nhiệt hơn.
Từng phòng trong túc xá đã được cải tạo thành phòng tu luyện, các đệ tử trong học viện cũng lần lượt tiến vào khu ba mươi sáu để tu luyện.
Đối với khu nhà ma này, các đệ tử không còn cảm giác sợ hãi nữa, mà là khao khát trong lòng.
Hiệu quả của linh mạch còn mạnh hơn cả Tụ Linh trận rất nhiều, linh thạch mà học viện thu thập được cũng không nhiều. Ở trong khu ba mươi sáu tu hành, so với ở trong Tụ Linh trận của học viện, thực sự là có lợi hơn rất nhiều.
Mà cũng trong lúc này, khu vực mà Tần Ninh và những người khác đang ở lại là một túc xá hàng trăm mét, không có một ai tu luyện.
Để ngăn cản đám đệ tử kia ra ra vào vào sẽ quấy rầy đến Tần Ninh, Hứa Thông Thiên đã trực tiếp biến khu vực này của Tần Ninh thành cấm địa.
Vào ngày này, Tần Ninh chậm rãi đi ra ngoài.
Vươn vai, nhìn xung quanh.
“Vẫn là có chút hơi thở con người rồi…”
Tần Ninh thở ra một hơi, ngồi ở cửa tiểu viện.
“Biết đánh cờ không?”
Đối diện, ông Què đang chống gậy, cũng đang ngồi ở ngoài sân, nhìn Tần Ninh, khẽ nói.
“Biết một chút!”
Tần Ninh đứng lên, mỉm cười nói: “Dù sao cũng không có chuyện gì, cùng ông Què chơi hai ván!”
“Được!”
Ông Què gật đầu, hất tay một cái, linh khí bao phủ, trong phút chốc, giữa đường xuất hiện một bàn cờ.
“Ngươi tuổi trẻ nhiều tinh lực, để cho ông Què ta đây, ta đánh trước!”
“Vậy đâu có được, ông Què cứ thích giấu tài, ta trước mới phải!”
Tần Ninh mỉm cười, chỉ tay, linh khí tụ hội lại thành một quân cờ màu trắng, trực tiếp hạ xuống.
Ông Què mỉm cười, không nói nhiều, trực tiếp lật lòng bàn tay, quân cờ màu đen đánh xuống.
Một già một trẻ, ở hai căn gác đối diện, chơi cờ trong không khí.
“Mới từ tháng giêng mà đã từ cảnh giới Linh Đài tầng hai đạt đến cảnh giới Linh Đài tầng ba, xem ra cảnh giới của ngươi đã thăng cấp, không hề nhanh”.
Ông Què mở miếng nói câu được câu chăng.
“Trên con đường võ đạo, nếu như chỉ chú trọng đến tốc độ, vậy thì trong cùng một cảnh giới, sao còn có phân mạnh yếu?”
“Hơn nữa ta có thể vượt cấp chém giết!”
Ông Què nghe xong mỉm cười.
“Kim Diễm Ngọc Tử, lão già này vẫn còn chưa kịp cám ơn ngươi tử tế!”
“Nếu như ngươi thật sự muốn cảm tạ ta, chi bằng làm một nô bộc của ta đi?”, Tần Ninh liếc mắt nhìn lão già trước mặt.
“Ta không phải là hai cô nhóc kia, có thể dễ dàng bị tên tiểu tử ngươi thu phục!”. Ông Què cười haha nói: “Tuy không biết tại sao tên Thiên Ám kia đối với ngươi lại cung kính như vậy, nhưng ta nghĩ, tiểu tử ngươi, tuyệt đối không đơn giản!”
“Nhưng muốn ta đi theo ngươi, vẫn còn thiếu một chút năng lực đấy!”
Bình luận facebook