-
Chương 116-120
Chương 116: Cố ý làm khó dễ
“Viện Thiên Thần chính là nơi ở của một vài vị trưởng lão quyền cao chức trọng, nơi Linh Tử và Linh Đồ tại học viện Thiên Thần, người tạp vụ, vân vân, không được phép vào trong”.
“Liệt Hỏa lão tổ là thuộc về bộ phận nào?”
“Cái này thì ta không biết rồi!”
“Liệt Hỏa trưởng lão chính là một vị cường giả cảnh giới Linh Phách!”
Tần Hải lúc này mới tiếp lời: “Mấy năm trước, ông ấy đi ngang qua Lăng Vân thành, nhìn trúng thiên phú của đại ca nên thu nhận huynh ấy làm đệ tử cuối cùng, còn đưa huynh ấy đến Học viện Thiên Thần!”
“Cường giả cảnh giới Linh Phách, vậy ít nhất cũng là trưởng lão danh dự rồi!”
Diệp Viên Viên gật đầu nói: “Trong học viện, trưởng lão ngoại viện, trưởng lão nội viện, phân theo trình độ, chia ra là cảnh giới Linh Đài, cảnh giới Linh Luân, mà sau nội viện, chính là trưởng lão danh dự!”
“Trưởng lão danh dự thường đều có cảnh giới Linh Phách, quản lý Linh Đồ, còn về Linh Tử... nếu có vấn đề gì, ít nhất cũng là các vị trưởng lão nòng cốt quản lý, thậm chí còn có thể do chính viện trưởng đích thân ra mặt!”
Trong học viện Thiên Thần, ngoại viện, nội viện, Linh Đồ, Linh Tử, đệ tử của bốn tầng lớp này được phân chia rất rõ ràng.
Hơn nữa nhìn từ điều kiện cư trú cũng không giống nhau.
Nơi cư trú của ngoại viện đều là ký túc xá chung lớn.
Đệ tử nội viện thì sở hữu phòng riêng của mình.
Mà Linh Đồ thì cư trú trên một số đỉnh núi ở phía sâu trong học viện, chẳng qua là mấy người cùng chia nhau một ngọn núi mà thôi.
Còn về Linh Tử, bản thân họ đã sở hữu một ngọn núi riêng, còn có thể tuyển nhận đệ tử nội viện và đệ tử ngoại viện đến để làm việc trên núi của mình, địa vị là đã ngang hàng với trưởng lão danh dự rồi.
Những quy tắc này rất khác với Học viện Thiên Thần thuở mới tạo dựng mấy chục ngàn năm trước, Tần Ninh cũng thực sự cần phải tìm hiểu lại từ đầu.
Suy cho cùng, khi tiến vào học viện Thiên Thần, hắn vẫn cần phải tuân thủ một số quy tắc.
Ai bảo trong những quy tắc này có một phần do chính tay hắn tạo ra!
Bản thân hiện tại cũng không thể phá hủy quy định được kế thừa từ xưa của học viện, thế khác nào tự vả vào mặt mình chứ?
Ba bóng người lướt qua nội viện, đến bên ngoài một cánh cổng lớn.
Hai bên của cổng lớn đó, bốn bóng người đứng sừng sững.
Bốn người bọn họ đều ở cảnh giới Linh Hải, hơn nữa tu vi rõ ràng không hề thấp.
“Nơi này chính là Viện Thiên Thần, chỉ có Linh Đồ và Linh Tử mới được tiến vào, các ngươi là ai, đến nơi này làm gì?”
Một tên đệ tử thủ vệ trầm giọng nói.
“Vị sư huynh này, chúng ta là phụng mệnh lệnh của Liệt Hỏa lão tổ tiến vào trong Viện Thiên Thần!”
Tần Hải giao ra phong thư.
Mấy tên đệ tử đó nhìn phong thư, rồi ánh mắt ngay lập tức liếc nhìn hai người Tần Ninh và Tần Hải.
“Ngươi là Tần Ninh?”
Một tên đệ tử nhìn Tần Ninh, mở miệng hỏi.
“Chính là ta!”
Tên đệ tử đó ậm ừ: “Được rồi, phong thư này chúng ta đã nhận được, các ngươi quay về trước đi, mười ngày sau lại đến!”
Mười ngày sau lại đến?
Tần Ninh nhíu mày.
Tần Hải lại sốt sắng nói: “Mấy vị sư huynh, đại ca của ta đang bị trọng thương, mười ngày sau, hai huynh đệ chúng ta phải tiến vào trong núi Minh Sơn để tham gia thí luyện đệ tử nội viện, đợi không kịp mất!”
“Đợi không kịp thì cũng phải đợi!”
Tên đệ tử đứng đầu kia tỏ vẻ ngạo mạn nói: “Sao hả? Lẽ nào các ngươi vẫn muốn xông vào? Đệ tử nội viện tự ý xông vào Viện Thiên Thần, là tội chết!”
Nghe được những lời này, Tần Ninh nhíu mày.
Sự tình dường như không đơn giản như vậy.
“Đây là do ai quy định hả?”, Diệp Viên Viên lên tiếng nói: “Với thân phận của Liệt Hỏa lão tổ, ta nghĩ các ngươi đã ăn gan hùm mật gấu rồi thì phải?”
“Diệp Viên Viên - Diệp tiểu thư!”
Tên đệ tử kia lại một lần nữa cười nói: “Cô quả thực là rất có tiếng tăm, thể chất Hoàng thể, thiên kim Diệp gia, nhưng, đây là Viện Thiên Thần, chứ không phải là chỗ cho cô thể hiện oai phong, chừng nào đạt đến cảnh giới Linh Đài thì hẵng đến trước mặt bọn ta thể hiện oai phong của mình nhé!”
“Ngươi…”
“Ta cái gì?”, tên đệ tử kia không nhượng bộ, khí tức cảnh giới Linh Hải tầng sáu từ từ tỏa ra.
Mấy tên đệ tử còn lại, lúc này cũng lần lượt bước tới.
“Là ai đã sai khiến các ngươi?”
Đột nhiên, một giọng nói hơi lãnh đạm vang lên.
Sắc mặt Tần Ninh không đổi, hắn lên tiếng: “Nói đi!”
Nghe được những lời này, sắc mặt mấy tên đệ tử có chút hoảng hốt nhưng vẫn ậm ừ trong họng: “Không ai sai khiến bọn ta hết!”
“Đúng, không ai sai khiến bọn ta cả!”
“Vậy sao?”
Khóe miệng Tần Ninh mỉm cười, bước tới.
“Ngươi muốn làm gì?”, tên đệ tử đó hoảng hốt.
Không biết tại sao, họ nhìn Diệp Viên Viên thì đều không có cảm giác gì, nhưng tên Tần Ninh này lại tạo cho người khác một loại cảm giác khủng hoảng.
“Làm gì sao?”
Tần Ninh cười lạnh nói: “Nếu như đã không nhường đường, vậy ta chỉ có thể cứng rắn xông vào thôi!”
Trong lòng hắn đã rõ.
Liệt Hỏa lão tổ đã nhìn trúng đại ca của mình, hơn nữa còn tặng hai miếng lệnh bài của học viện Thiên Thần để đền bù, phong thư được đưa ra kia chính là một bằng chứng để cho phép bọn họ ra vào trong Viện Thiên Thần, tìm đến Liệt Hỏa lão tổ.
Nhưng mấy tên này liền hỏi tên họ của hai huynh đệ bọn họ sau khi nhìn thấy phong thư, biết được tên liền lập tức chặn lại.
Nếu như không có ai xúi giục, có quỷ mới tin!
“Ngươi dám xông vào Viện Thiên Thần, không cần mạng nữa sao?”
Đệ tử đứng đầu nói: “Nơi đây là Viện Thiên Thần, dám xông vào là tội chết!”
“Lúc ta vẫn còn chưa khiến ngươi phải nằm rạp xuống cầu xin lượng thứ thì tốt nhất nên tránh ra ngay đi!”, Tần Ninh nói với sắc mặt lạnh lùng.
Bất kể là ai, việc ngăn cản hắn gặp đại ca trong mười ngày này cũng đủ để nói rõ tình trạng vết thương của đại ca đã rất nghiêm trọng rồi.
Đám người này không cần mạng, vậy thì đừng trách hắn vô tình.
“Thật nực cười, chỉ là cảnh giới Linh Hải tầng ba tầm thường mà lại dám phát ngôn bừa bãi trước mặt chúng ta à?”
Bốn bóng người lập tức xông ra.
Tần Ninh bước tới, lòng bàn tay chưởng ấn, lúc này ngưng tụ.
“Tu La Viêm Ấn!”
Ba đường ấn kí, lúc này đột nhiên xuất hiện, trực tiếp xông về hướng tên đệ tử ở cảnh giới Linh Hải tầng sáu kia.
Mà nhìn thấy cảnh này, Diệp Viên Viên và Tần Hải lập tức xông lên phía trước.
Nhưng hai tên khác cũng trực tiếp cản hai người lại.
“Tìm đường chết thì ta thành toàn cho ngươi!”. Đệ tử đứng đầu cười lạnh nói: “Tự ý xông vào Viện Thiên Thần, định tội đáng chết! Hôm nay, ta có giết chết ngươi, sẽ không ai nói bất cứ lời nào!”
“Vậy ngươi thử xem!”
Ba đường ấn kí của Tần Ninh, mang theo khí tức nóng rát nhàn nhạt, trực tiếp phát ra.
“Sư Hống Chỉ!”
Tên đệ tử đó vươn một ngón tay ra, một tia linh khí bá đạo, cô đặc thành một dấu vân tay, trong nháy mắt đánh về phía Tần Ninh.
Ầm…
Đột nhiên, một tiếng nổ vang lên.
Sắc mặt tên đệ tử kia tái nhợt, phun ra một ngụm máu.
Nhưng, trong ba ấn kí, chỉ có một đường nổ tung, vẫn còn hai đường nữa, lúc này trực tiếp lao tới.
Ầm ầm…
Hai tiếng nổ lại lần nữa vang lên, tên đệ tử đó lúc đang gắng gượng chống đỡ, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, miệng không ngừng thổ huyết.
Lúc này, Tần Ninh há có thể cho hắn thời gian tạm nghỉ, trực tiếp giáng một gậy, bộp một tiếng, vỗ nhẹ lên đầu gối.
Thùng thùng… âm thanh nặng nề vang lên, tên đệ tử đó trực tiếp ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch, xương bánh chè kêu răng rắc, rất rõ ràng là... gãy rồi!
Cảnh giới Linh Hải tầng ba, lác đác mấy chiêu, trực tiếp đã giải quyết một đệ tử cảnh giới Linh Hải tầng sáu.
Tên Tần Ninh này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?
“Làm tốt chức vụ công việc của mình không được sao? Cứ muốn nghe của kẻ khác xúi bẩy, làm một con ma mất mạng!”
“Ngươi…”
Sắc mặt tên đệ tử đó tái mét, kinh hãi nói: “Đây là Viện Thiên Thần, ngươi dám giết ta, ngươi cũng khó mà thoát chết!”
“Ngươi nghĩ ta không dám sao?”
Tần Ninh tâm trí lay động, ý định giết người tràn ra.
“Hỗn xược!”
Bất thình lình, một âm thanh nặng nề vang lên, trong Viện Thiên Thần, mấy bóng người từ từ đi tới.
Chương 117: Bạch Tử Mặc
Người đi đầu cao tới một mét tám, thân mình cuồn cuộn cơ bắp, mặt vuông chữ điền, mắt to mày rậm, hừng hực sức sống, mặc áo màu đen bó sát, trông rất uy phong và phi phàm.
“Tổ Hùng sư huynh!”
Nhìn thấy người vừa đến, tên đệ tử kia nhăn mặt, “òa” một tiếng bật khóc nức nở.
Chàng thanh niên kia lập tức chắp tay sau lưng mà bước đến, ánh mắt mang theo một luồng sát khí lạnh lùng.
“Thanh Huân, chuyện gì thế?”
Tổ Hùng nhìn mấy người kia, trầm giọng nói: “Xảy ra chuyện gì, kể lại rõ ràng cho ta nghe, ta sẽ đòi lại công bằng cho ngươi!”
“Tổ Hùng sư huynh, cái tên Tần Ninh với Tần Hải kia bất chấp quy tắc của Viện Thiên Thần, cứ đòi xông vào trong, đệ tử ngăn lại, hai huynh đệ này còn ra tay tàn bạo!”
“Tên Tần Ninh kia đánh hỏng hai đầu gối của đệ tử, mong Tổ Hùng sư huynh làm chủ cho đệ tử!”
Nghe thấy câu này, Tổ Hùng lập tức nhìn về phía Tần Ninh, Tần Hải.
“Hỗn xược, to gan, khốn nạn!”
Tổ Hùng quát lên: “Ba người các ngươi, ăn gan hùm mật gấu rồi phải không? Chỗ này là Viện Thiên Thần!”
“Bớt la lối ầm ĩ ở đây đi!”
Tần Ninh xua xua tay: “Các ngươi đã thông đồng với nhau từ bao giờ rồi, còn giả bộ cái gì?”
Liếc nhìn Tổ Hùng một cái, Tần Ninh nói tiếp: “Ngươi nhận được chỉ thị của ai thế? Lăng Thiên? Hay là… Sở Ngưng Thi?”
Nghe đến câu này, ánh mắt của Tổ Hùng thoáng lóe lên, sau đó gã lạnh lùng đáp: “Ta đường đường là đệ tử nội viện, cảnh giới Linh Hải tầng chín, ai có thể sai khiến. Chẳng qua vừa đúng lúc đi ngang qua nơi này, gặp phải việc này, đương nhiên cần phải quan tâm!”
“Ba người các ngươi, vi phạm quy tắc của học viện, theo cách xử trí của học viện, chí ít cũng phải đuổi ra khỏi học viện Thiên Thần!”
Tổ Hùng nói năng đanh thép: “Nếu không, ta cũng không ngại chém giết ba người các ngươi ngay tại chỗ. Theo quy tắc của học viện, ta cũng không gặp phải phiền phức gì đâu!”
“Chỉ với ngươi?”
Ánh mắt Tần Ninh đầy vẻ khinh miệt, hắn lạnh nhạt hỏi: “Cũng đòi làm thế?”
“Ngươi thích chết hả!”
Nghe thấy câu này, Tổ Hùng thực sự tức giận.
Gã đã đạt đến cảnh giới Linh Hải tầng chín, đừng nói là trong phạm vi học viện Thiên Thần mà khắp đế quốc Bắc Minh này, gã vẫn là cao thủ đẳng cấp tại một số quận thành.
Bây giờ, một thằng nhãi chỉ mới đạt đến cảnh giới Linh Hải tầng ba cũng dám nói năng với gã như thế.
Đúng là không biết trời cao đất dày!
Cơn nóng giận trong lòng Tổ Hùng cháy lên phừng phực, gã bước ra.
“Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, học viện Thiên Thần này không phải chỗ để ngươi ngông cuồng vênh váo đâu!”
Trong thoáng chốc, Tổ Hùng lao ra.
Đùng…
Một âm thanh nặng nề vang lên, trong chớp mắt, Tần Ninh còn chưa ra tay mà cơ thể Tổ Hùng đã ngã ngược ra sau.
“Hỗn xược!”
Một tiếng quát lập tức cất lên.
Chỉ thấy một thân hình đột ngột xuất hiện trước mặt Tần Ninh.
Mái tóc bạc trắng nhưng gương mặt rất ôn nhuận, trông khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, trường sam màu bạc càng tôn thêm vóc dáng thon dài của người này.
Tuy rằng trông mới ba mươi bốn mươi tuổi, nhưng vì mái tóc trắng xóa cùng diện mạo tuấn diện như thần tiên khiến người này trông cực kỳ nho nhã.
“Ngươi là ai?”
Tổ Hùng chỉ cảm thấy hai tay tê dại, hai chân run rẩy. Thực lực của người này mạnh quá, gã không thể đối phó lại được.
“Nơi này là học viện Thiên Thần, đâu phải thứ a miêu a cẩu nào cũng tiến vào được!”, Tổ Hùng lạnh lùng đáp: “Đừng tưởng ra mặt vì thiếu gia nhà ngươi là muốn làm gì thì làm!”
Thiếu gia?
Nghe thấy câu này, Tần Ninh lập tức hiểu ngay.
Tên Tổ Hùng này nhầm tưởng rằng nam tử tóc bạc là gia nô của hắn.
Hiển nhiên nam tử tóc bạc cũng sững sờ.
Y nhìn về phía Tổ Hùng: “Thế thì đã sao? Ban nãy thiếu gia nhà ta đã trình thư của Liệt Hỏa lão tổ, mấy tên đệ tử này ngăn lại là vì cớ gì?”
“Nói bậy!”
Thanh Huân quỳ trên nền đất, tức giận quát lên: “Tiểu tử này căn bản không cầm theo bức thư nào cả!”
Tần Ninh cũng nhìn ra được, nam tử này quyết định mạo danh như vậy luôn.
Phen này có kịch hay để xem rồi.
“Chính mắt ta nhìn thấy, sao có thể giả được?”. Nam tử tóc bạc lên tiếng.
“Hừ, ta khuyên ngươi, tốt nhất nên dẫn theo thiếu gia nhà ngươi cút ra khỏi học viện Thiên Thần, nếu không, mạng hèn khó giữ!”, Tổ Hùng lập tức uy hiếp: “Nói thật cho ngươi biết, tên tiểu tử này đắc tội với Thiên Tử, chắc ngươi cũng biết uy danh của Thiên Tử tại học viện Thiên Thần chứ?”
“Nếu không muốn chết thì mau cút đi, đệ tử của Thiên Tử Đảng đủ để hủy diệt Tần gia của ngươi hàng trăm lần!”
“Hỗn xược!”
Gã nói dứt lời, nam tử tóc bạc thực sự nổi giận.
Y phất tay, “chát chát” hai tiếng, thẳng tay tát gã.
“Ngươi dám đánh ta?”
Tổ Hùng hoàn toàn đờ đẫn.
“Ta là người của Thiên Tử Đảng nội viện…”
“Ta đánh ngươi đấy!”
Nam tử tóc bạc quát lên: “Với tư cách là đệ tử của học viện Thiên Thần mà không tôn thờ học viện, ngược lại còn tôn sùng đảng phái nào đó, ta thấy học viện quản giáo đệ tử quá lỏng lẻo rồi!”
“Ngươi…”
Nghe thấy câu này, Tổ Hùng thoáng sững người: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Bạch trưởng lão!”
Mà đúng vào lúc này, một tiếng hô kinh ngạc vang lên.
Có thêm vài bóng người bước ra từ nội viện Thiên Thần.
Lúc này mấy bóng người kia lần lượt bước ra, nhìn thấy nam tử tóc bạc, ai nấy cung kính hành lễ với y.
“Trần Tiêu!”
Thấy người vừa mới tới, Tổ Hùng sững sờ.
Trần Tiêu là một nhân vật tai to mặt lớn ở học viện Thiên Thần, bản thân là Linh Tử, đồng thời cũng là cường giả đạt tới cảnh giới Linh Phách.
Thế nhưng, Trần Tiêu gặp phải người này vẫn rất cung kính.
Bạch trưởng lão…
Chẳng lẽ là…
Sắc mặt Tổ Hùng lập tức trắng bệch.
Hiển nhiên lúc này Diệp Viên Viên cũng nhận ra Trần Tiêu và liên tưởng tới thân phận của người này.
Khắp cả học viện Thiên Thần, chỉ có trưởng lão nòng cốt đủ khiến một vị Linh Tử phải cung kính như thế.
Trưởng lão nòng cốt ở học viện Thiên Thần là một người đức cao vọng trọng lắm.
Họ Bạch… Lẽ nào…
Lúc này sắc mặt của Diệp Viên Viên cũng hết sức thú vị.
Phen này Tổ Hùng phải chịu thiệt rồi.
“Bạch trưởng lão, Bạch trưởng lão, đệ tử có mắt mà không thấy Thái Sơn, đệ tử sai rồi!”
Tổ Hùng lập tức khấu đầu trên nền đất nghe “cốp cốp”, máu tươi chảy ra.
“Đệ tử khốn nạn!”
Bạch trưởng lão tức giận quát lên: “Cút ngay cho ta! Tự mình tới Hình Phạt Đường ở nội viện nhận phạt đi!”
“Vâng vâng vâng…”
Lúc này đây Tổ Hùng đâu còn dáng vẻ của một cao thủ cảnh giới Linh Hải tầng chín nữa, gã sợ mất mật, lồm cồm bò đi…
“Đợi đã!”
Tần Ninh bỗng ngăn Tổ Hùng lại, mỉm cười nói: “Tiện thể nói với người phía sau ngươi, có chuyện gì thì cứ nói thẳng trước mặt là được, giở thủ đoạn này không giống một thiên tài được Thiên Tử coi trọng đâu!”
Nghe thấy câu này, ánh mắt của Tổ Hùng thoáng hiện ra vẻ cay độc, gã lập tức bỏ đi.
“Vị Bạch trưởng lão này, xin đa tạ!”
Nhìn về phía nam tử tóc bạc, Tần Ninh nghiêm túc nói.
Tuy rằng hắn cũng có thể giải quyết được rắc rối này, nhưng cũng cần dùng tới chút thủ đoạn.
Vị trưởng lão này còn xử sự công bằng, cảm giác rất tốt.
“Vị này chính là trưởng lão nòng cốt Bạch Tử Mặc - Bạch trưởng lão, các ngươi còn không mau hành lễ!”, Trần Tiêu cũng lên tiếng.
“Thôi khỏi!”
Nhưng Bạch Tử Mặc chỉ mỉm cười, nhìn về phía Tần Ninh: “Ta thấy ngươi mới đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng ba nhưng khí hải lại thâm sâu và mạnh mẽ, tiểu tử, có hứng thú làm đồ đệ của ta không?”
Chương 118: Gặp lại Vân Sương Nhi
Vừa dứt lời, mấy người ở đó đều sửng sốt.
Ánh mắt Trần Tiêu lóe lên tia sáng nóng bỏng.
Các đệ tử khác cũng thở gấp.
“Đồ đệ?”, Tần Ninh sửng sốt cười nói: “Xin lỗi, ta là người khá lười, không thích bị gò bó!”
Tần Ninh vừa dứt lời, biểu cảm nóng bỏng của mấy người Trần Tiêu bỗng cứng đờ
Họ nhìn Tần Ninh cứ như đang nhìn một tên ngốc.
Trong học viện Thiên Thần, vốn dĩ có rất ít trưởng lão nòng cốt, người nào cũng ẩn mình giấu tài, địa vị cực cao.
Dù là Linh Tử thì cũng phải có thái độ kính cẩn khi gặp các trưởng lão nòng cốt.
Bạch Tử Mặc càng là người nổi tiếng nhất trong số đó.
Tu vi của Bạch Tử Mặc rất cao, là linh trận sư cấp bốn xuất sắc. Trong học viện Thiên Thần, rất nhiều đệ tử và Linh Đồ mơ ước được bái Bạch Tử Mặc làm sư.
Thế mà tên này lại nói mình lười nên không muốn?
Bạch Tử Mặc nghe hắn nói vậy thì cũng hơi ngẩn người.
Sau đó y bật cười thành tiếng: “Giống hệt những gì Vân tiểu thư nói, là một thiếu niên thú vị!”
“Nếu ngươi muốn cảm ơn thì không cần cảm ơn ta, cảm ơn nàng ấy là được!”
Bạch Tử Mặc chỉ về một hướng, có bóng người thon thả đứng ở dưới mái đình bên phải cửa ngoài.
Chính là Vân Sương Nhi.
Từ lúc vài người vào ở trong quán rượu Phong Diệp, mấy ngày nay Tần Ninh cứ mãi bận rộn xử lý đủ thứ chuyện, không hề quá để ý đến Vân Sương Nhi.
Không ngờ lần này lại gặp ở đây.
Dưới mái đình, Tần Ninh nhìn Vân Sương Nhi cười nói: “Hóa ra cô đến học viện Thiên Thần”.
“Phải!”
“Sao nào?”
Tần Ninh mím môi cười nói: “Cô nghĩ sao về đề nghị lần trước? Làm tỳ nữ của ta, ta có thể giúp cô tu luyện, đồng thời sau này, chắc chắn cô sẽ là cường giả có cấp bậc vượt xa viện trưởng học viện Thiên Thần, thậm chí Viên Viên còn yếu hơn cô một bậc!”
Nghe hắn nói vậy, Vân Sương Nhi sửng sốt, sau đó khẽ cười nhưng không nói gì.
Cô ấy không ngờ Tần Ninh vừa gặp lại mình là sẽ nghĩ đến chuyện này.
Rốt cuộc chàng trai này lấy đâu ra tự tin như vậy.
“Bỏ đi, con người ta không thích ép buộc hay làm khó người khác nhưng ta nói cô nghe nhé, quá mười sáu tuổi, dù cô có muốn làm tỳ nữ của ta thì cũng không được đâu, ta xin phép không nhận, cô tự suy nghĩ đi”.
Tần Ninh lắc đầu.
Hỗn động thể không thể hấp thụ linh khí, thế nên những cái gọi là thể phàm mệnh phàm hồn phàm nói một cách đơn giản, trên thực tế là không thể tu luyện được.
Không phải là tất cả những người không tu luyện được đều có hỗn độn thể.
Đây là thể chất riêng biệt không thuộc về Linh thể, Thánh thể, Vương thể, Hoàng thể, Đế thể, Thần thể.
Chỉ là hắn không muốn lãng phí thể chất vốn có của Vân Sương Nhi.
Nếu bản thân Vân Sương Nhi không tự mình trân trọng thì hắn cũng bó tay.
Suy cho cùng trong thế giới, thể chất đặc biệt có không ít, tỳ nữ thiếu một người này cũng không sao.
“Ồ, đúng rồi!”
Lúc Tần Ninh rời đi thì nhìn sang một bên khác nói: “Bạch trưởng lão, Bạch Tử Mặc là một linh trận sư à?”
“Đúng vậy, linh trận sư cấp bốn”.
Lúc này, Vân Sương Nhi hơi khó hiểu, tại sao bỗng dưng Tần Ninh lại nhắc đến Bạch Tử Mặc.
“Ta thấy người này có quan hệ khá thân thiết với cô, tốt nhất là cô nên nói với đối phương là là linh trận sư cấp bốn muốn thăng cấp thành linh trận sư cấp năm thì cần phải dung hợp linh phách và linh ấn. Mà sự dung hợp này không thể dựa vào bất kỳ linh đan nào, chỉ có thể dựa vào sự lĩnh ngộ của bản thân. Nếu vượt qua cấp độ thì rất có thể toàn bộ thành tựu, năng lực đều trôi theo dòng nước”.
Tần Ninh hời hợt nói: “Bảo đối phương tự mình cân nhắc những lời này đi!”
Tần Ninh dứt lời thì dẫn Diệp Viên Viên và Tần Hải vào trong nội viện Thiên Thần.
Với Vân Sương Nhi, hắn là người tiếc tài, nhưng với Bạch Tử Mặc, dù gì lúc nãy Bạch Tử Mặc cũng đã ra tay giúp hắn, tuy không quá cần thiết.
Nhưng vẫn nên trả ơn này.
Cho dù hắn có nói mấy lời gì đó, Bạch Tử Mặc là trưởng lão nòng cốt thì cũng không nhất định sẽ nghe lọt tai nhưng nếu nhờ Vân Sương Nhi chuyển lời này có lẽ Bạch Tử Mặc sẽ để tâm.
Nhìn Tần Ninh rời đi, Bạch Tử Mặc mới đi đến.
“Vân tiểu thư, chàng trai này đúng là rất thú vị!”, Bạch Tử Mặc mỉm cười nói: “Đúng như cô nương nói, là một người gặp chuyện cũng không hề nao núng”.
“Bạch trưởng lão!”
Vân Sương Nhi nói thẳng: “Hắn cũng bảo ta chuyển lời lại cho ngươi”.
“Ồ?”
“Hắn nói Bạch trưởng lão là linh trận sư cấp bốn nên nếu muốn thăng cấp lên linh trận sư cấp năm thì cần phải dung hợp linh ấn và linh phách. Nhưng không thể thăng cấp bằng linh đan, nếu không toàn bộ tu vi có thể sẽ mất hết”.
Bạch Tử Mặc hơi sửng sốt.
Sau đó y lại bật cười.
“Thú vị, một chàng trai thú vị…”
Chỉ trong tích tắc, ánh mắt Bạch Tử Mặc lại thoáng qua tia khó hiểu.
Chàng trai này chỉ gặp mình vài lần mà sao biết được mình dùng linh đan để thăng cấp độ dung hợp?
Nhưng y cũng không để tâm nhiều đến chuyện này.
Bản thân là linh trận sư cấp bốn, há có thể để ý đến lời của một thiếu niên sao?
Suy cho cùng thì một linh trận sư cấp bốn như y biết nhiều hơn chàng trai mười sáu, mười bảy tuổi Tần Ninh này.
“Vân tiểu thư, mấy ngày nay, cô hãy tạm ở trong Viện Thiên Thần nhé? Nếu cha cô đã bảo cô đến tìm Viện trưởng Thiên thì chúng ta cũng phải tiếp đãi cho tốt mới được”.
“Cảm ơn Bạch trưởng lão nhiều!”
…
Bên kia, tại một gác xép trong viện.
“Tần Ninh này đã đạt cảnh giới Linh Hải tầng ba rồi à?”
Trong phòng, gương mặt Sở Ngưng Thi thoáng qua vẻ lạnh lùng.
Cô ta vất vả tu luyện mấy tháng trời ở học viện Thiên Thần mới có thể đạt đến cảnh giới Linh Hải tầng hai, thế nhưng Tần Ninh lại vượt xa cô ta.
Đúng là đáng giận!
Lúc này hai má của Tổ Hùng đã sưng tấy lên: “Nếu không phải Bạch trưởng lão đột nhiên xuất hiện thì ta đã khiến hắn quỳ xuống xin tha rồi”.
“Bạch trưởng lão không phải là cứu binh của Tần Ninh đấy chứ?”
“Không đâu!”, Tổ Hùng nói: “Bạch trưởng lão là người thanh liêm, ông ấy rất ít quản chuyện trong học viện, hôm nay chẳng qua là vô tình gặp phải chuyện này thôi”.
“Vậy thì tốt!”
Sở Ngưng Thi gật đầu nói: “Tổ sư huynh, bây giờ mà không diệt trừ Tần Ninh này thì sau này hắn chắc chắn là tai họa lớn”.
“Huynh cũng biết bây giờ Thiên Tử cực kỳ tin tưởng Lăng Thiên. Từ lúc Lăng Thiên vào học viện Thiên Thần thì đã được Thiên Tử dẫn đi bế quan tu luyện rồi”.
“Đợi đến lúc Lăng Thiên xuất quan, ít nhất cũng đạt được cảnh giới Linh Đài”.
Sở Ngưng Thi cười nói: “Đến lúc đó, Lăng Thiên trở thành Linh Đồ, thân phận và địa vị sẽ khác hẳn, không phải chỉ cần Lăng Thiên đề nghị với Thiên Tử thì chức thủ lĩnh Thiên Tử Đảng ở nội viện này sẽ là của Tổ sư huynh sao?”
“Sở sư muội yên tâm!”
Tổ Hùng thờ ơ nói: “Tên này chắc chắn sẽ chết, mười ngày sau chính là khảo hạch của nội viện. Nghe nói địa điểm được chọn lần này là một nơi chưa được khai phá ở núi Minh Sơn”.
“Đến lúc đó chắc chắn sẽ có vong thương, đệ tử nội viện có hàng chục ngàn người, tên này… ta sẽ tìm người trừ khử hắn!”
“Thế lực của Thiên Tử Đảng chúng ta đã bám rễ trong nội viện, một tên nhóc cảnh giới Linh Hải tầng ba đột ngột chết trong cuộc khảo hạch thì cũng chẳng có ai nghi ngờ đâu”.
“Được!”
Nghe vậy, ánh mắt Sở Ngưng Thi lóe lên tia nham hiểm.
Tần Ninh ơi là Tần Ninh, ngươi thành thật làm một đứa vô dụng trong thành Lăng Vân không tốt hơn sao? Thế mà lại muốn đến đế quốc Bắc Minh để nộp mạng!
Chương 119: Thần thể Sơn Nhạc
Tần Ninh đương nhiên không hề biết sát ý mãnh liệt của Sở Ngưng Thi, mà cho dù biết cũng không thành vấn đề.
Sở Ngưng Thi sớm muộn gì cũng phải chết.
Không chỉ Sở Ngưng Thi, mà Lăng Thiên cũng không thể tránh khỏi cái chết, Tinh Môn của Tần Ninh này không dễ cướp đoạt như vậy đâu.
Nhưng hiện giờ, cứu chữa cho đại ca hắn mới là việc quan trọng nhất.
“Vị sư huynh này, chúng ta tới đây để bái kiến Liệt Hỏa lão tổ!”
Ba người Tần Ninh dừng ở ngoài tòa lầu các, ngoài cửa tòa lầu đó, một bóng người đứng yên tại chỗ.
“Các người là... huynh đệ Tần Hải, Tần Ninh sao?”
“Đúng thế!”
“Mau vào theo ta, lão tổ đã đợi các người mấy ngày rồi!”
Ba người đi theo người thanh niên kia vào trong tòa lầu, cả tòa lầu rộng chừng trăm mét vuông, mấy đệ tử vội vàng lui tới.
“Lão tổ, hai vị đệ đệ của Tần Sơn sư huynh đã đến rồi!”
Người thanh niên kia đứng lại trước một căn phòng, khom người nói.
Tiếng cọt kẹt vang lên, cửa mở ra, người thanh niên kia ra hiệu cho mấy người Tần Ninh và Tần Hải đi vào.
Ba người bước vào trong, đột nhiên một luồng khí tức linh đan tươi mới chậm rãi tỏa ra.
Cả căn phòng tràn ngập gợn sóng linh khí, hơn nữa, khí tức linh đan khiến tinh thần người khác khoan khoái như vậy cũng đủ để chứng minh viên linh đan tỏa ra mùi hương như vậy không phải đan cấp thấp.
“Đến rồi à?”
Trong căn phòng, một ông lão đang ngồi cạnh giường, vẻ mặt nhìn có chút thăng trầm, mang theo hơi thở của sự già nua.
Khiến người khác cảm giác cực kỳ bí ẩn.
“Liệt Hỏa trưởng lão!”
Tần Ninh chắp tay.
Nếu không phải nhờ vị Liệt Hỏa trưởng lão này cứu sống đại ca bằng viên linh đan thì e rằng, hiện giờ hắn đã không thể nào gặp được đại ca Tần Sơn rồi.
Vì thế một lạy này là điều nên làm.
“Mặc dù ta và Sơn Nhi là sư đồ, nhưng Sơn Nhi coi ta như cha, ta cũng coi hắn như con. Hai huynh đệ các người tới vừa đúng lúc, đến xem đại ca ngươi một chút đi!”
Liệt Hỏa lão tổ phất tay, đứng dậy rồi quay lưng lại.
Hai người Tần Hải và Tần Ninh cùng bước tới phía trước.
Hiện tại, trên giường đang có một bóng người đang nằm.
Khuôn mặt kia vô cùng gầy gò, chỉ còn da bọc xương, xương gò má cũng cao ngất.
Trên cổ, làn da rũ xuống, mạch máu giống như rễ cây cổ thụ, trông rất đáng sợ.
“Đại ca...”
“Đại ca...”
Vẻ mặt của Tần Hải và Tần Ninh thay đổi hoàn toàn.
Hiện giờ, trong lòng Tần Ninh giống như bị kim châm.
Mặc dù hắn đã trải qua chín kiếp từng là con trai của Vô Thượng Thần Đế, nhưng kiếp này, hắn cũng chỉ là Tần Ninh.
Người đang nằm trên giường là đại ca của hắn Tần Sơn!
“Qúa độc ác!”
Hai tay Tần Hải nắm chặt, thấp giọng quát: “Là ai, là ai đã ra tay độc ác như vậy?”
“Lão phu cũng đang điều tra!”
Giọng nói của Liệt Hỏa lão tổ tràn đầy hận ý: “Manh mối điều tra ra được chỉ là có liên quan đến Phương Thế Vũ của hội Phương Viên, nhưng không thể chứng minh là do hắn ta làm!”
“Phương Thế Vũ?”
Tần Ninh âm thầm ghi nhớ cái tên này.
“Nhị ca, việc cấp bách hiện giờ là chữa trị cho đại ca, năm đạo linh hải bị phá hủy, hiện giờ trong cơ thể của đại ca không có linh khí chống đỡ, không chỉ tu vi sẽ bị giảm mà cả tính mạng cũng sẽ gặp nguy hiểm!”
Lúc này, Tần Ninh lấy ra ba loại linh đan đã chuẩn bị sẵn.
Phá linh đan, Tố linh đan, Hồi linh đan.
Đối với võ sĩ cần chữa lành linh hải, nếu dùng riêng từng loại thì không có tác dụng kỳ diệu đó nhưng nếu kết hợp thì hiệu quả lại quá mạnh.
Tần Ninh khó khăn đút linh đan cho Tần Sơn nuốt xuống, rồi yên lặng chờ đợi.
Đôi mắt trũng sâu của Tần Sơn chậm rãi mở ra.
“Đại ca!”
Thấy Tần Sơn tỉnh dậy, Tần Hải và Tần Ninh trở nên căng thẳng.
“Nhị đệ!”
“Tam đệ!”
Trong hai mắt của Tần Sơn lóe lên, tinh quang xuất hiện, nắm chặt tay hai người.
“Hai đệ...”
“Chúng ta cũng đã gia nhập học viện Thiên Thần rồi!”. Tần Ninh nắm tay Tần Sơn, khẽ cười nói: “Đại ca yên tâm, huynh đệ đồng lòng thì có thể chặt đứt kim loại, lần này cũng chính là lúc hai huynh đệ ta trả thù cho đại ca!”
Nghe thấy vậy, đôi mắt của Tần Sơn lóe lên một tia vui mừng.
Nhị đệ và tam đệ đã trưởng thành rồi.
“Đại ca, nếu muốn diệt trừ tận gốc nguy cơ tiềm ẩn trong cơ thể thì ba loại linh đan này vẫn chưa đủ!”, Tần Ninh nói tiếp: “Hiện giờ, ta phải kiểm tra cơ thể của huynh, trong lúc đó có thể hơi đau đớn, huynh cần phải nhịn một chút!”
“Ừm!”
Mặc dù không biết tam đệ của mình trở thành đan sư từ lúc nào nhưng Tần Sơn vẫn gật đầu.
Tần Ninh xốc đệm chăn lên, nhìn cơ thể của Tần Sơn, hai mắt khẽ híp lại.
Cả cơ thể của Tần Sơn hiện giờ gầy như que củi, toàn là da bọc xương, đây là kết quả mà Liệt Hỏa lão tổ đã liều mình bảo vệ.
Nếu không thì e rằng hai huynh đệ họ đã không thể gặp lại Tần Sơn rồi!
“Dù là ai thì ta cũng sẽ chém hắn thành trăm mảnh!”
Từ khi Tần Ninh lấy lại được trí nhớ thì đây là lần đầu tiên hắn tức giận như vậy.
Một cỗ linh lực từ từ tiến vào cơ thể Tần Sơn, linh khí từ đầu ngón tay Tần Ninh chậm rãi vặn vẹo, trở nên càng ngày càng phức tạp dày đặc, trong lúc mơ hồ đã ngưng tụ thành một tháp linh khí to như ngọn núi.
Thấy cảnh tượng này, ánh mắt của Tần Ninh lóe lên vẻ kinh ngạc.
“Sao thế?”
Bây giờ, Tần Hải cũng đỏ hai mắt.
Đại ca của mình biến thành bộ dáng này khi trong học viện Thiên Thần, cả hắn ta và Tần Ninh cũng khó có thể giữ được bình tĩnh.
Tần Ninh từ từ thở dài một hơi, đứng dậy, nhìn Liệt Hỏa lão tổ.
“Lão tổ đã biết rồi đúng không?”
“Đúng vậy!”, nhìn vẻ mặt kiên định của Tần Ninh, Liệt Hỏa lão tổ gật đầu: “Năm đó khi ta đi qua Tần gia, đã cảm nhận được khí tức quái dị trong cơ thể đại ca ngươi, trầm lặng cổ kính giống như đất mẹ!”
“Nên ta liền kết luận, đại ca của ngươi là Linh thể!”
Linh thể?
Tần Hải giật mình.
Vô Thượng Thần Đế, thống nhất vạn giới, mở ra viễn cảnh thịnh vượng cho vạn tộc.
Con đường tu hành lâu dài đã trải qua mưa giông bão táp của lịch sử đã trở nên hoàn thiện hơn.
Thể chất đặc thù, từng cái được khám phá.
Linh thể, Thánh thể, Vương thể, Hoàng thể, Đế thể, thậm chí là Thần thể trong truyền thuyết, có thể nói là rất nổi tiếng trong thế giới võ sĩ.
Không ngờ, đại ca lại là Linh thể.
Mặc dù là linh thể, cho dù là cấp thấp nhất cũng đã mạnh mẽ gấp mấy lần so với võ giả tầm thường.
“Hơn nữa, đại ca của ta còn là Thần thể Sơn Nhạc trong Linh thể!”
Lúc này Tần Ninh quả quyết nói.
Thần thể Sơn Nhạc?
Hiện giờ, đến cả Liệt Hỏa lão tổ cũng không rõ ràng lắm.
Thần thể Sơn Nhạc, ông ấy chưa từng nghe tới, ngược lại “Sơn Nhạc” mà ông ấy từng nghe nói lại là một loại Linh thể.
Tần Ninh nói: “Thần thể Sơn Nhạc là một trong những Linh thể, thế nhưng, không giống với Linh thể bình thường, Linh thể này có thể tiến hóa được!”
“Từ Linh thể có thể tu luyện lên Thánh thể, Vương thể, Hoàng thể, Đế thể, thậm chí đến cuối cùng, có thể trở thành Thần thể mạnh mẽ nhất, cho nên thể chất này gọi là Thần thể Sơn Nhạc!”
“Linh thể có thể tiến hóa, từ xưa đến nay, cũng chỉ có vài loại!”
Liệt Hỏa lão tổ nghe thấy vậy, ánh mắt lóe lên.
“Chẳng trách... chẳng trách lão phu có thể cảm nhận rõ ràng được, mấy năm nay, uy lực Linh thể của Sơn Nhi càng ngày càng mạnh mẽ!”
Liệt Hỏa lão tổ nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Ngươi có thể giúp đại ca ngươi tái sinh lại cơ thể linh hải sao?”
Chương 120: Hội Phương Viên
"Có thể!"
Tần Ninh gật đầu, hai mắt sáng lên, nói: "Tuy nhiên, ta còn cần một loại dược liệu khác".
"Dược liệu?", Liệt Hỏa lão tổ vội vàng nói: "Loại dược liệu nào? Là trưởng lão của học viện Thiên Thần, ta vẫn có một chút năng lực".
“Không cần!”, Tần Ninh gật gật đầu, cười nói: “Mấy ngày này làm phiền Liệt Hỏa lão tổ cho đại ca của ta uống ba viên linh đan này, mỗi ngày chỉ cần uống một lần”.
Không cần? Nghe vậy, Liệt Hỏa lão tổ ngạc nhiên.
Tần Ninh tự tin nói: "Mười ngày sau chính là nội viện thí luyện, chuyến này ta phải đi sâu vào bên trong dãy núi Bắc Minh để tìm được loại dược liệu cần thiết!"
"Đến lúc đó, đại ca..."
Nhìn Tần Sơn ở trên giường, Tần Ninh an ủi: "Ta bảo đảm sẽ khiến cho huynh càng mạnh mẽ hơn so với trước đây".
...
Rời khỏi học viện Thiên Thần, đi trên con đường của học viện, sắc mặt Tần Ninh lúc này càng thêm ảm đạm.
"Phương Thế Vũ đó có lai lịch thế nào?"
Diệp Viên Viên nghe xong liền nói: "Gã là một đệ tử nội viện rất nổi tiếng. Huynh trưởng của gã tên là Phương Thế Thành, cùng với Viên Cương đều là linh đồ, đã cùng nhau thành lập nên hội Phương Viên. Hội này có cả ngàn người, ở trong nội viện cũng được coi như là một tiểu bá chủ!”
"Hội Phương Viên?"
Tần Ninh lãnh đạm nói: "Ta không quan tâm cái gì là hội Phương Viên, nhưng nếu chuyện này quả thật là do Phương Thế Vũ ra tay, thì ta sẽ đánh chết gã!"
Vào lúc này, bên trong căn phòng trên lầu cao.
“Sư phụ, đệ tử đã gây phiền phức cho người!”, Tần Sơn biết trong toàn bộ học viện Thiên Thần, từ nội viện đến ngoại viện, giữa đệ tử và trưởng lão đều có những mối liên kết hết sức chằng chịt.
Phương Thế Vũ kia dám ra tay với hắn ta, chắn chắn là do đằng sau gã có chỗ dựa, không hề e ngại một trưởng lão như Liệt Hỏa lão tổ.
Nếu như Liệt Hỏa lão tổ ra mặt giúp hắn ta, chắc chắn sẽ phải đắc tội với một số vị trưởng lão khác ở trong học viện.
"Tên nhóc ngốc nghếch này, con nghĩ gì vậy?"
Liệt Hỏa lão tổ cười nói: "Con có thể hồi phục là lão tổ ta đã vui lắm rồi, bất kể kẻ đó là ai, chỉ cần bị ta nắm được chứng cớ, lão tổ ta sẽ đích thân lột da kẻ đó!"
"Vâng!"
"Nhưng mà con đúng là có hai đứa đệ đệ tốt!"
Liệt Hỏa lão tổ lại nói: "Ta thấy nhị đệ của con trong người cuồn cuộn viêm khí, mặc dù chỉ mới đạt cảnh giới Linh Hải tầng 1, nhưng linh hải ngưng tụ lớn mạnh, rất phi phàm!"
"Còn tam đệ Tần Ninh của con, còn trẻ như vậy mà đã là một linh đan sư, hơn nữa còn có ánh mắt sắc bén, tác phong làm việc độc nhất vô nhị, tiền đồ vô hạn!"
"Vâng…"
Trong lòng Tần Sơn lúc này rất vui vẻ yên tâm.
Tần Hải và Tần Ninh đều không còn là những cậu bé cần sự che chở của đại ca nữa.
Trở lại khu nhà chung, Lục Huyền, Tuân Ngọc và Trương Tiểu Soái đều nhìn Tần Ninh bằng ánh mắt đặc biệt thích thú.
Ba người bọn họ vừa mới đi hỏi thăm, mới biết được thân phận của Diệp Viên Viên đáng sợ đến mức nào.
Nàng đường đường là thiên kim của Diệp gia, đã thức tỉnh được Hoàng thể, khiến cho toàn bộ Bắc Minh Đế Đô phải khiếp sợ, hơn nữa, nàng lại còn là cường giả cảnh giới Linh Hải tầng 5.
Một Diệp Viên Viên xinh đẹp và tài năng như vậy mà lại thực sự là... tỳ nữ của Tần Ninh?
Nhân sinh quan của cả ba người dường như đã sụp đổ.
"Hả? Tại sao lại chỉ có năm người chúng ta? Phải có thêm ba người nữa ở đây chứ?"
"He he..."
Nghe Tần Hải thắc mắc, Trương Tiểu Soái cười khúc khích nói: “Tên Sở Tiên Kiệt đó đã bị đánh bay, hai người còn lại nghe đến uy danh của Tần Ninh huynh thì sợ phát khiếp, không dám ở lại!”
Nghe vậy, Tần Ninh cười thất thanh nói: "Ta đáng sợ như vậy sao?"
"Không, làm gì có!"
"Ha ha, ta cũng không cảm thấy như vậy!"
Trương Tiểu Soái cười nói: "Tần huynh, thứ mà ta mang tới đây đều là những nguyên liệu nấu ăn tuyệt hảo, thức ăn thôn dã tuy không bổ dưỡng bằng thịt của một số loài linh thú, nhưng món ăn làm ra chắc chắn rất ngon".
"Như vầy đi, mấy người chúng ta buổi tối tìm một quán rượu, ta tự mình xuống bếp làm mấy món đãi mọi người ăn một bữa, uống vài ly rồi làm quen một chút, thế nào?"
"Được nha!"
"Không vấn đề gì!"
Tần Ninh đối với Lục Huyền, Trương Tiểu Soái và Tuân Ngọc có ấn tượng rất tốt.
Lục Huyền trông rất đôn hậu và không câu nệ tiểu tiết, trong khi Trương Tiểu Soái thì hoạt bát hay nói, còn về phần Tuân Ngọc, mặc dù hắn ta ít nói nhưng tính tình cũng không phải là xấu.
Mấy người cùng hẹn nhau, khi trời chạng vạng tối sẽ ra khỏi học viện Thiên Thần.
Tần Ninh rời khỏi học viện, đi thẳng tới quán rượu Phong Diệp.
Tiểu Phi và Tiểu Thanh vẫn còn ở quán rượu Phong Diệp, bây giờ Tần Ninh vẫn chưa thể mang cả hai vào học viện Thiên Thần.
Tạm thời cứ để cho Tiểu Phi sống ở quán rượu Phong Diệp, để cho tiểu nha đầu này mỗi ngày tu luyện Cửu U quyết, tiến bộ nhanh chóng.
Về phần Tiểu Thanh thì nó còn tung tăng hơn, mỗi ngày ở trong quán rượu Phong Diệp đều ăn uống như một đại gia.
"Tần huynh!"
Trương Tiểu Soái lúc này mới co rụt đầu lại, cười khan nói: "Nơi này ăn một bữa cũng tốn nhiều tiền lắm!"
Nghe vậy, Lục Huyền vỗ lên đầu Trương Tiểu Soái một cái, cười nói: "Huynh đã quên tỳ nữ của Tần huynh là ai rồi sao?"
Diệp Viên Viên!
Nghĩ đến cái tên này, Trương Tiểu Soái đột nhiên hiểu ra.
Chủ nhân đến nhà tỳ nữ ăn cơm, lại còn bị tính tiền sao!
Nhóm người lúc này tới quán rượu, chủ quán nhìn thấy Tần Ninh, lập tức tươi cười chào hỏi, hết lời ngon ngọt.
Quán rượu Phong Diệp là một trong những quán rượu sang trọng nhất ở Đế Đô, dĩ nhiên là muốn cái gì có cái đó.
Chủ quán lập tức tìm một phòng riêng sang trọng cho mấy người Tần Ninh, phòng riêng này bao gồm cả nhà bếp với đầy đủ những thứ cần thiết.
"Ôi trời đất ơi!"
Trương Tiểu Soái cảm thấy lâng lâng cả người.
"Đây là lần đầu tiên ta thấy qua một nơi như thế này. Quả nhiên là quán rượu Phong Diệp danh giá!"
Trương Tiểu Soái cười lớn.
"Tiểu Soái, tiếp theo đã đến lúc huynh thi triển kỹ năng của mình rồi đó!"
"Các vị huynh đệ cứ yên tâm, đây đều là chuyện nhỏ nhặt".
Ha ha cười lớn, sau đó Trương Tiểu Soái lại bắt đầu bận rộn.
Không lâu sau, Lăng Tiểu Phi dẫn theo Tiểu Thanh, một người một bò đi tới.
"Tần Ninh ca ca..."
"Booò..."
Một người một bò vừa nhìn thấy Tần Ninh đã cảm thấy vui mừng khôn xiết.
"Mấy ngày gần đây việc tu luyện của muội thế nào rồi?"
Tần Ninh tự nhiên hỏi Lăng Tiểu Phi.
Thân là Cửu U Chu Tước, bản thể của Lăng Tiểu Phi chính là thần thú, tiềm lực vô hạn, tốc độ tu luyện càng không cần phải nói.
"Tần Ninh ca ca, Tiểu Phi bây giờ rất lợi hại!"
Lăng Tiểu Phi cười hì hì, thấp giọng nói: "Tiểu Phi đã vượt qua cảnh giới cửa thứ chín Thiên Môn, sau đó tiến thẳng lên cảnh giới Linh Hải tầng 9, bây giờ đã là một cao thủ cảnh giới Linh Hải tầng 9 rồi!"
Nghe vậy, Tần Ninh chỉ cười.
Nhưng trong lòng hắn thì vô cùng cảm thán.
Không hổ là thần thú, tự bản thân Lăng Tiểu Phi trước đó đã ngưng tụ được chín đạo linh hải, bây giờ chín cửa cảnh giới đều đã mở ra, nên chín đạo linh hải của cảnh giới Linh Hải tầng 9 đương nhiên sẽ tự động ngưng tụ ổn định trong cơ thể.
Nếu như cô bé là một người bình thường, thì đã bị linh khí bạo ngược giày vò trong cơ thể mà chết.
Nhưng Lăng Tiểu Phi là một thần thú.
Cường độ mà thân thể cô bé có thể tiếp nhận không phải là thứ mà người bình thường có thể so sánh được.
Thậm chí, nói không ngoa, cho dù Lăng Tiểu Phi suốt ngày chỉ biết ăn ăn uống uống, thì thực lực của cô bé cũng có thể đi đôi với sự tăng trưởng cơ thể mà tăng lên.
Tuy nhiên, như vậy thì tốc độ sẽ chậm hơn rất nhiều.
"Rất tốt, hôm nay ca ca mập này trổ tài nấu nướng, thưởng cho muội một bữa cơm ngon, muội thấy thế nào?"
"Được đó được đó!"
Lăng Tiểu Phi hoan hô không dứt, nhìn bộ dáng bận rộn của Trương Tiểu Soái với ánh mắt tò mò.
Phía bên kia, Thương Thanh Quỳ Ngưu nhích lại gần Tần Ninh, bày ra cử chỉ thân mật.
“Cái tên nhóc này, ta thấy ngươi lười biếng lắm!”, Tần Ninh quở trách: “Mấy ngày nay tu vi của ngươi như thế nào rồi? Một chút cũng không bằng tổ tiên, lại càng làm mất mặt tổ tiên của ngươi!”
Nghe vậy, Tiểu Thanh ngay lập tức nước mắt lưng tròng.
“Viện Thiên Thần chính là nơi ở của một vài vị trưởng lão quyền cao chức trọng, nơi Linh Tử và Linh Đồ tại học viện Thiên Thần, người tạp vụ, vân vân, không được phép vào trong”.
“Liệt Hỏa lão tổ là thuộc về bộ phận nào?”
“Cái này thì ta không biết rồi!”
“Liệt Hỏa trưởng lão chính là một vị cường giả cảnh giới Linh Phách!”
Tần Hải lúc này mới tiếp lời: “Mấy năm trước, ông ấy đi ngang qua Lăng Vân thành, nhìn trúng thiên phú của đại ca nên thu nhận huynh ấy làm đệ tử cuối cùng, còn đưa huynh ấy đến Học viện Thiên Thần!”
“Cường giả cảnh giới Linh Phách, vậy ít nhất cũng là trưởng lão danh dự rồi!”
Diệp Viên Viên gật đầu nói: “Trong học viện, trưởng lão ngoại viện, trưởng lão nội viện, phân theo trình độ, chia ra là cảnh giới Linh Đài, cảnh giới Linh Luân, mà sau nội viện, chính là trưởng lão danh dự!”
“Trưởng lão danh dự thường đều có cảnh giới Linh Phách, quản lý Linh Đồ, còn về Linh Tử... nếu có vấn đề gì, ít nhất cũng là các vị trưởng lão nòng cốt quản lý, thậm chí còn có thể do chính viện trưởng đích thân ra mặt!”
Trong học viện Thiên Thần, ngoại viện, nội viện, Linh Đồ, Linh Tử, đệ tử của bốn tầng lớp này được phân chia rất rõ ràng.
Hơn nữa nhìn từ điều kiện cư trú cũng không giống nhau.
Nơi cư trú của ngoại viện đều là ký túc xá chung lớn.
Đệ tử nội viện thì sở hữu phòng riêng của mình.
Mà Linh Đồ thì cư trú trên một số đỉnh núi ở phía sâu trong học viện, chẳng qua là mấy người cùng chia nhau một ngọn núi mà thôi.
Còn về Linh Tử, bản thân họ đã sở hữu một ngọn núi riêng, còn có thể tuyển nhận đệ tử nội viện và đệ tử ngoại viện đến để làm việc trên núi của mình, địa vị là đã ngang hàng với trưởng lão danh dự rồi.
Những quy tắc này rất khác với Học viện Thiên Thần thuở mới tạo dựng mấy chục ngàn năm trước, Tần Ninh cũng thực sự cần phải tìm hiểu lại từ đầu.
Suy cho cùng, khi tiến vào học viện Thiên Thần, hắn vẫn cần phải tuân thủ một số quy tắc.
Ai bảo trong những quy tắc này có một phần do chính tay hắn tạo ra!
Bản thân hiện tại cũng không thể phá hủy quy định được kế thừa từ xưa của học viện, thế khác nào tự vả vào mặt mình chứ?
Ba bóng người lướt qua nội viện, đến bên ngoài một cánh cổng lớn.
Hai bên của cổng lớn đó, bốn bóng người đứng sừng sững.
Bốn người bọn họ đều ở cảnh giới Linh Hải, hơn nữa tu vi rõ ràng không hề thấp.
“Nơi này chính là Viện Thiên Thần, chỉ có Linh Đồ và Linh Tử mới được tiến vào, các ngươi là ai, đến nơi này làm gì?”
Một tên đệ tử thủ vệ trầm giọng nói.
“Vị sư huynh này, chúng ta là phụng mệnh lệnh của Liệt Hỏa lão tổ tiến vào trong Viện Thiên Thần!”
Tần Hải giao ra phong thư.
Mấy tên đệ tử đó nhìn phong thư, rồi ánh mắt ngay lập tức liếc nhìn hai người Tần Ninh và Tần Hải.
“Ngươi là Tần Ninh?”
Một tên đệ tử nhìn Tần Ninh, mở miệng hỏi.
“Chính là ta!”
Tên đệ tử đó ậm ừ: “Được rồi, phong thư này chúng ta đã nhận được, các ngươi quay về trước đi, mười ngày sau lại đến!”
Mười ngày sau lại đến?
Tần Ninh nhíu mày.
Tần Hải lại sốt sắng nói: “Mấy vị sư huynh, đại ca của ta đang bị trọng thương, mười ngày sau, hai huynh đệ chúng ta phải tiến vào trong núi Minh Sơn để tham gia thí luyện đệ tử nội viện, đợi không kịp mất!”
“Đợi không kịp thì cũng phải đợi!”
Tên đệ tử đứng đầu kia tỏ vẻ ngạo mạn nói: “Sao hả? Lẽ nào các ngươi vẫn muốn xông vào? Đệ tử nội viện tự ý xông vào Viện Thiên Thần, là tội chết!”
Nghe được những lời này, Tần Ninh nhíu mày.
Sự tình dường như không đơn giản như vậy.
“Đây là do ai quy định hả?”, Diệp Viên Viên lên tiếng nói: “Với thân phận của Liệt Hỏa lão tổ, ta nghĩ các ngươi đã ăn gan hùm mật gấu rồi thì phải?”
“Diệp Viên Viên - Diệp tiểu thư!”
Tên đệ tử kia lại một lần nữa cười nói: “Cô quả thực là rất có tiếng tăm, thể chất Hoàng thể, thiên kim Diệp gia, nhưng, đây là Viện Thiên Thần, chứ không phải là chỗ cho cô thể hiện oai phong, chừng nào đạt đến cảnh giới Linh Đài thì hẵng đến trước mặt bọn ta thể hiện oai phong của mình nhé!”
“Ngươi…”
“Ta cái gì?”, tên đệ tử kia không nhượng bộ, khí tức cảnh giới Linh Hải tầng sáu từ từ tỏa ra.
Mấy tên đệ tử còn lại, lúc này cũng lần lượt bước tới.
“Là ai đã sai khiến các ngươi?”
Đột nhiên, một giọng nói hơi lãnh đạm vang lên.
Sắc mặt Tần Ninh không đổi, hắn lên tiếng: “Nói đi!”
Nghe được những lời này, sắc mặt mấy tên đệ tử có chút hoảng hốt nhưng vẫn ậm ừ trong họng: “Không ai sai khiến bọn ta hết!”
“Đúng, không ai sai khiến bọn ta cả!”
“Vậy sao?”
Khóe miệng Tần Ninh mỉm cười, bước tới.
“Ngươi muốn làm gì?”, tên đệ tử đó hoảng hốt.
Không biết tại sao, họ nhìn Diệp Viên Viên thì đều không có cảm giác gì, nhưng tên Tần Ninh này lại tạo cho người khác một loại cảm giác khủng hoảng.
“Làm gì sao?”
Tần Ninh cười lạnh nói: “Nếu như đã không nhường đường, vậy ta chỉ có thể cứng rắn xông vào thôi!”
Trong lòng hắn đã rõ.
Liệt Hỏa lão tổ đã nhìn trúng đại ca của mình, hơn nữa còn tặng hai miếng lệnh bài của học viện Thiên Thần để đền bù, phong thư được đưa ra kia chính là một bằng chứng để cho phép bọn họ ra vào trong Viện Thiên Thần, tìm đến Liệt Hỏa lão tổ.
Nhưng mấy tên này liền hỏi tên họ của hai huynh đệ bọn họ sau khi nhìn thấy phong thư, biết được tên liền lập tức chặn lại.
Nếu như không có ai xúi giục, có quỷ mới tin!
“Ngươi dám xông vào Viện Thiên Thần, không cần mạng nữa sao?”
Đệ tử đứng đầu nói: “Nơi đây là Viện Thiên Thần, dám xông vào là tội chết!”
“Lúc ta vẫn còn chưa khiến ngươi phải nằm rạp xuống cầu xin lượng thứ thì tốt nhất nên tránh ra ngay đi!”, Tần Ninh nói với sắc mặt lạnh lùng.
Bất kể là ai, việc ngăn cản hắn gặp đại ca trong mười ngày này cũng đủ để nói rõ tình trạng vết thương của đại ca đã rất nghiêm trọng rồi.
Đám người này không cần mạng, vậy thì đừng trách hắn vô tình.
“Thật nực cười, chỉ là cảnh giới Linh Hải tầng ba tầm thường mà lại dám phát ngôn bừa bãi trước mặt chúng ta à?”
Bốn bóng người lập tức xông ra.
Tần Ninh bước tới, lòng bàn tay chưởng ấn, lúc này ngưng tụ.
“Tu La Viêm Ấn!”
Ba đường ấn kí, lúc này đột nhiên xuất hiện, trực tiếp xông về hướng tên đệ tử ở cảnh giới Linh Hải tầng sáu kia.
Mà nhìn thấy cảnh này, Diệp Viên Viên và Tần Hải lập tức xông lên phía trước.
Nhưng hai tên khác cũng trực tiếp cản hai người lại.
“Tìm đường chết thì ta thành toàn cho ngươi!”. Đệ tử đứng đầu cười lạnh nói: “Tự ý xông vào Viện Thiên Thần, định tội đáng chết! Hôm nay, ta có giết chết ngươi, sẽ không ai nói bất cứ lời nào!”
“Vậy ngươi thử xem!”
Ba đường ấn kí của Tần Ninh, mang theo khí tức nóng rát nhàn nhạt, trực tiếp phát ra.
“Sư Hống Chỉ!”
Tên đệ tử đó vươn một ngón tay ra, một tia linh khí bá đạo, cô đặc thành một dấu vân tay, trong nháy mắt đánh về phía Tần Ninh.
Ầm…
Đột nhiên, một tiếng nổ vang lên.
Sắc mặt tên đệ tử kia tái nhợt, phun ra một ngụm máu.
Nhưng, trong ba ấn kí, chỉ có một đường nổ tung, vẫn còn hai đường nữa, lúc này trực tiếp lao tới.
Ầm ầm…
Hai tiếng nổ lại lần nữa vang lên, tên đệ tử đó lúc đang gắng gượng chống đỡ, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, miệng không ngừng thổ huyết.
Lúc này, Tần Ninh há có thể cho hắn thời gian tạm nghỉ, trực tiếp giáng một gậy, bộp một tiếng, vỗ nhẹ lên đầu gối.
Thùng thùng… âm thanh nặng nề vang lên, tên đệ tử đó trực tiếp ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch, xương bánh chè kêu răng rắc, rất rõ ràng là... gãy rồi!
Cảnh giới Linh Hải tầng ba, lác đác mấy chiêu, trực tiếp đã giải quyết một đệ tử cảnh giới Linh Hải tầng sáu.
Tên Tần Ninh này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?
“Làm tốt chức vụ công việc của mình không được sao? Cứ muốn nghe của kẻ khác xúi bẩy, làm một con ma mất mạng!”
“Ngươi…”
Sắc mặt tên đệ tử đó tái mét, kinh hãi nói: “Đây là Viện Thiên Thần, ngươi dám giết ta, ngươi cũng khó mà thoát chết!”
“Ngươi nghĩ ta không dám sao?”
Tần Ninh tâm trí lay động, ý định giết người tràn ra.
“Hỗn xược!”
Bất thình lình, một âm thanh nặng nề vang lên, trong Viện Thiên Thần, mấy bóng người từ từ đi tới.
Chương 117: Bạch Tử Mặc
Người đi đầu cao tới một mét tám, thân mình cuồn cuộn cơ bắp, mặt vuông chữ điền, mắt to mày rậm, hừng hực sức sống, mặc áo màu đen bó sát, trông rất uy phong và phi phàm.
“Tổ Hùng sư huynh!”
Nhìn thấy người vừa đến, tên đệ tử kia nhăn mặt, “òa” một tiếng bật khóc nức nở.
Chàng thanh niên kia lập tức chắp tay sau lưng mà bước đến, ánh mắt mang theo một luồng sát khí lạnh lùng.
“Thanh Huân, chuyện gì thế?”
Tổ Hùng nhìn mấy người kia, trầm giọng nói: “Xảy ra chuyện gì, kể lại rõ ràng cho ta nghe, ta sẽ đòi lại công bằng cho ngươi!”
“Tổ Hùng sư huynh, cái tên Tần Ninh với Tần Hải kia bất chấp quy tắc của Viện Thiên Thần, cứ đòi xông vào trong, đệ tử ngăn lại, hai huynh đệ này còn ra tay tàn bạo!”
“Tên Tần Ninh kia đánh hỏng hai đầu gối của đệ tử, mong Tổ Hùng sư huynh làm chủ cho đệ tử!”
Nghe thấy câu này, Tổ Hùng lập tức nhìn về phía Tần Ninh, Tần Hải.
“Hỗn xược, to gan, khốn nạn!”
Tổ Hùng quát lên: “Ba người các ngươi, ăn gan hùm mật gấu rồi phải không? Chỗ này là Viện Thiên Thần!”
“Bớt la lối ầm ĩ ở đây đi!”
Tần Ninh xua xua tay: “Các ngươi đã thông đồng với nhau từ bao giờ rồi, còn giả bộ cái gì?”
Liếc nhìn Tổ Hùng một cái, Tần Ninh nói tiếp: “Ngươi nhận được chỉ thị của ai thế? Lăng Thiên? Hay là… Sở Ngưng Thi?”
Nghe đến câu này, ánh mắt của Tổ Hùng thoáng lóe lên, sau đó gã lạnh lùng đáp: “Ta đường đường là đệ tử nội viện, cảnh giới Linh Hải tầng chín, ai có thể sai khiến. Chẳng qua vừa đúng lúc đi ngang qua nơi này, gặp phải việc này, đương nhiên cần phải quan tâm!”
“Ba người các ngươi, vi phạm quy tắc của học viện, theo cách xử trí của học viện, chí ít cũng phải đuổi ra khỏi học viện Thiên Thần!”
Tổ Hùng nói năng đanh thép: “Nếu không, ta cũng không ngại chém giết ba người các ngươi ngay tại chỗ. Theo quy tắc của học viện, ta cũng không gặp phải phiền phức gì đâu!”
“Chỉ với ngươi?”
Ánh mắt Tần Ninh đầy vẻ khinh miệt, hắn lạnh nhạt hỏi: “Cũng đòi làm thế?”
“Ngươi thích chết hả!”
Nghe thấy câu này, Tổ Hùng thực sự tức giận.
Gã đã đạt đến cảnh giới Linh Hải tầng chín, đừng nói là trong phạm vi học viện Thiên Thần mà khắp đế quốc Bắc Minh này, gã vẫn là cao thủ đẳng cấp tại một số quận thành.
Bây giờ, một thằng nhãi chỉ mới đạt đến cảnh giới Linh Hải tầng ba cũng dám nói năng với gã như thế.
Đúng là không biết trời cao đất dày!
Cơn nóng giận trong lòng Tổ Hùng cháy lên phừng phực, gã bước ra.
“Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, học viện Thiên Thần này không phải chỗ để ngươi ngông cuồng vênh váo đâu!”
Trong thoáng chốc, Tổ Hùng lao ra.
Đùng…
Một âm thanh nặng nề vang lên, trong chớp mắt, Tần Ninh còn chưa ra tay mà cơ thể Tổ Hùng đã ngã ngược ra sau.
“Hỗn xược!”
Một tiếng quát lập tức cất lên.
Chỉ thấy một thân hình đột ngột xuất hiện trước mặt Tần Ninh.
Mái tóc bạc trắng nhưng gương mặt rất ôn nhuận, trông khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, trường sam màu bạc càng tôn thêm vóc dáng thon dài của người này.
Tuy rằng trông mới ba mươi bốn mươi tuổi, nhưng vì mái tóc trắng xóa cùng diện mạo tuấn diện như thần tiên khiến người này trông cực kỳ nho nhã.
“Ngươi là ai?”
Tổ Hùng chỉ cảm thấy hai tay tê dại, hai chân run rẩy. Thực lực của người này mạnh quá, gã không thể đối phó lại được.
“Nơi này là học viện Thiên Thần, đâu phải thứ a miêu a cẩu nào cũng tiến vào được!”, Tổ Hùng lạnh lùng đáp: “Đừng tưởng ra mặt vì thiếu gia nhà ngươi là muốn làm gì thì làm!”
Thiếu gia?
Nghe thấy câu này, Tần Ninh lập tức hiểu ngay.
Tên Tổ Hùng này nhầm tưởng rằng nam tử tóc bạc là gia nô của hắn.
Hiển nhiên nam tử tóc bạc cũng sững sờ.
Y nhìn về phía Tổ Hùng: “Thế thì đã sao? Ban nãy thiếu gia nhà ta đã trình thư của Liệt Hỏa lão tổ, mấy tên đệ tử này ngăn lại là vì cớ gì?”
“Nói bậy!”
Thanh Huân quỳ trên nền đất, tức giận quát lên: “Tiểu tử này căn bản không cầm theo bức thư nào cả!”
Tần Ninh cũng nhìn ra được, nam tử này quyết định mạo danh như vậy luôn.
Phen này có kịch hay để xem rồi.
“Chính mắt ta nhìn thấy, sao có thể giả được?”. Nam tử tóc bạc lên tiếng.
“Hừ, ta khuyên ngươi, tốt nhất nên dẫn theo thiếu gia nhà ngươi cút ra khỏi học viện Thiên Thần, nếu không, mạng hèn khó giữ!”, Tổ Hùng lập tức uy hiếp: “Nói thật cho ngươi biết, tên tiểu tử này đắc tội với Thiên Tử, chắc ngươi cũng biết uy danh của Thiên Tử tại học viện Thiên Thần chứ?”
“Nếu không muốn chết thì mau cút đi, đệ tử của Thiên Tử Đảng đủ để hủy diệt Tần gia của ngươi hàng trăm lần!”
“Hỗn xược!”
Gã nói dứt lời, nam tử tóc bạc thực sự nổi giận.
Y phất tay, “chát chát” hai tiếng, thẳng tay tát gã.
“Ngươi dám đánh ta?”
Tổ Hùng hoàn toàn đờ đẫn.
“Ta là người của Thiên Tử Đảng nội viện…”
“Ta đánh ngươi đấy!”
Nam tử tóc bạc quát lên: “Với tư cách là đệ tử của học viện Thiên Thần mà không tôn thờ học viện, ngược lại còn tôn sùng đảng phái nào đó, ta thấy học viện quản giáo đệ tử quá lỏng lẻo rồi!”
“Ngươi…”
Nghe thấy câu này, Tổ Hùng thoáng sững người: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Bạch trưởng lão!”
Mà đúng vào lúc này, một tiếng hô kinh ngạc vang lên.
Có thêm vài bóng người bước ra từ nội viện Thiên Thần.
Lúc này mấy bóng người kia lần lượt bước ra, nhìn thấy nam tử tóc bạc, ai nấy cung kính hành lễ với y.
“Trần Tiêu!”
Thấy người vừa mới tới, Tổ Hùng sững sờ.
Trần Tiêu là một nhân vật tai to mặt lớn ở học viện Thiên Thần, bản thân là Linh Tử, đồng thời cũng là cường giả đạt tới cảnh giới Linh Phách.
Thế nhưng, Trần Tiêu gặp phải người này vẫn rất cung kính.
Bạch trưởng lão…
Chẳng lẽ là…
Sắc mặt Tổ Hùng lập tức trắng bệch.
Hiển nhiên lúc này Diệp Viên Viên cũng nhận ra Trần Tiêu và liên tưởng tới thân phận của người này.
Khắp cả học viện Thiên Thần, chỉ có trưởng lão nòng cốt đủ khiến một vị Linh Tử phải cung kính như thế.
Trưởng lão nòng cốt ở học viện Thiên Thần là một người đức cao vọng trọng lắm.
Họ Bạch… Lẽ nào…
Lúc này sắc mặt của Diệp Viên Viên cũng hết sức thú vị.
Phen này Tổ Hùng phải chịu thiệt rồi.
“Bạch trưởng lão, Bạch trưởng lão, đệ tử có mắt mà không thấy Thái Sơn, đệ tử sai rồi!”
Tổ Hùng lập tức khấu đầu trên nền đất nghe “cốp cốp”, máu tươi chảy ra.
“Đệ tử khốn nạn!”
Bạch trưởng lão tức giận quát lên: “Cút ngay cho ta! Tự mình tới Hình Phạt Đường ở nội viện nhận phạt đi!”
“Vâng vâng vâng…”
Lúc này đây Tổ Hùng đâu còn dáng vẻ của một cao thủ cảnh giới Linh Hải tầng chín nữa, gã sợ mất mật, lồm cồm bò đi…
“Đợi đã!”
Tần Ninh bỗng ngăn Tổ Hùng lại, mỉm cười nói: “Tiện thể nói với người phía sau ngươi, có chuyện gì thì cứ nói thẳng trước mặt là được, giở thủ đoạn này không giống một thiên tài được Thiên Tử coi trọng đâu!”
Nghe thấy câu này, ánh mắt của Tổ Hùng thoáng hiện ra vẻ cay độc, gã lập tức bỏ đi.
“Vị Bạch trưởng lão này, xin đa tạ!”
Nhìn về phía nam tử tóc bạc, Tần Ninh nghiêm túc nói.
Tuy rằng hắn cũng có thể giải quyết được rắc rối này, nhưng cũng cần dùng tới chút thủ đoạn.
Vị trưởng lão này còn xử sự công bằng, cảm giác rất tốt.
“Vị này chính là trưởng lão nòng cốt Bạch Tử Mặc - Bạch trưởng lão, các ngươi còn không mau hành lễ!”, Trần Tiêu cũng lên tiếng.
“Thôi khỏi!”
Nhưng Bạch Tử Mặc chỉ mỉm cười, nhìn về phía Tần Ninh: “Ta thấy ngươi mới đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng ba nhưng khí hải lại thâm sâu và mạnh mẽ, tiểu tử, có hứng thú làm đồ đệ của ta không?”
Chương 118: Gặp lại Vân Sương Nhi
Vừa dứt lời, mấy người ở đó đều sửng sốt.
Ánh mắt Trần Tiêu lóe lên tia sáng nóng bỏng.
Các đệ tử khác cũng thở gấp.
“Đồ đệ?”, Tần Ninh sửng sốt cười nói: “Xin lỗi, ta là người khá lười, không thích bị gò bó!”
Tần Ninh vừa dứt lời, biểu cảm nóng bỏng của mấy người Trần Tiêu bỗng cứng đờ
Họ nhìn Tần Ninh cứ như đang nhìn một tên ngốc.
Trong học viện Thiên Thần, vốn dĩ có rất ít trưởng lão nòng cốt, người nào cũng ẩn mình giấu tài, địa vị cực cao.
Dù là Linh Tử thì cũng phải có thái độ kính cẩn khi gặp các trưởng lão nòng cốt.
Bạch Tử Mặc càng là người nổi tiếng nhất trong số đó.
Tu vi của Bạch Tử Mặc rất cao, là linh trận sư cấp bốn xuất sắc. Trong học viện Thiên Thần, rất nhiều đệ tử và Linh Đồ mơ ước được bái Bạch Tử Mặc làm sư.
Thế mà tên này lại nói mình lười nên không muốn?
Bạch Tử Mặc nghe hắn nói vậy thì cũng hơi ngẩn người.
Sau đó y bật cười thành tiếng: “Giống hệt những gì Vân tiểu thư nói, là một thiếu niên thú vị!”
“Nếu ngươi muốn cảm ơn thì không cần cảm ơn ta, cảm ơn nàng ấy là được!”
Bạch Tử Mặc chỉ về một hướng, có bóng người thon thả đứng ở dưới mái đình bên phải cửa ngoài.
Chính là Vân Sương Nhi.
Từ lúc vài người vào ở trong quán rượu Phong Diệp, mấy ngày nay Tần Ninh cứ mãi bận rộn xử lý đủ thứ chuyện, không hề quá để ý đến Vân Sương Nhi.
Không ngờ lần này lại gặp ở đây.
Dưới mái đình, Tần Ninh nhìn Vân Sương Nhi cười nói: “Hóa ra cô đến học viện Thiên Thần”.
“Phải!”
“Sao nào?”
Tần Ninh mím môi cười nói: “Cô nghĩ sao về đề nghị lần trước? Làm tỳ nữ của ta, ta có thể giúp cô tu luyện, đồng thời sau này, chắc chắn cô sẽ là cường giả có cấp bậc vượt xa viện trưởng học viện Thiên Thần, thậm chí Viên Viên còn yếu hơn cô một bậc!”
Nghe hắn nói vậy, Vân Sương Nhi sửng sốt, sau đó khẽ cười nhưng không nói gì.
Cô ấy không ngờ Tần Ninh vừa gặp lại mình là sẽ nghĩ đến chuyện này.
Rốt cuộc chàng trai này lấy đâu ra tự tin như vậy.
“Bỏ đi, con người ta không thích ép buộc hay làm khó người khác nhưng ta nói cô nghe nhé, quá mười sáu tuổi, dù cô có muốn làm tỳ nữ của ta thì cũng không được đâu, ta xin phép không nhận, cô tự suy nghĩ đi”.
Tần Ninh lắc đầu.
Hỗn động thể không thể hấp thụ linh khí, thế nên những cái gọi là thể phàm mệnh phàm hồn phàm nói một cách đơn giản, trên thực tế là không thể tu luyện được.
Không phải là tất cả những người không tu luyện được đều có hỗn độn thể.
Đây là thể chất riêng biệt không thuộc về Linh thể, Thánh thể, Vương thể, Hoàng thể, Đế thể, Thần thể.
Chỉ là hắn không muốn lãng phí thể chất vốn có của Vân Sương Nhi.
Nếu bản thân Vân Sương Nhi không tự mình trân trọng thì hắn cũng bó tay.
Suy cho cùng trong thế giới, thể chất đặc biệt có không ít, tỳ nữ thiếu một người này cũng không sao.
“Ồ, đúng rồi!”
Lúc Tần Ninh rời đi thì nhìn sang một bên khác nói: “Bạch trưởng lão, Bạch Tử Mặc là một linh trận sư à?”
“Đúng vậy, linh trận sư cấp bốn”.
Lúc này, Vân Sương Nhi hơi khó hiểu, tại sao bỗng dưng Tần Ninh lại nhắc đến Bạch Tử Mặc.
“Ta thấy người này có quan hệ khá thân thiết với cô, tốt nhất là cô nên nói với đối phương là là linh trận sư cấp bốn muốn thăng cấp thành linh trận sư cấp năm thì cần phải dung hợp linh phách và linh ấn. Mà sự dung hợp này không thể dựa vào bất kỳ linh đan nào, chỉ có thể dựa vào sự lĩnh ngộ của bản thân. Nếu vượt qua cấp độ thì rất có thể toàn bộ thành tựu, năng lực đều trôi theo dòng nước”.
Tần Ninh hời hợt nói: “Bảo đối phương tự mình cân nhắc những lời này đi!”
Tần Ninh dứt lời thì dẫn Diệp Viên Viên và Tần Hải vào trong nội viện Thiên Thần.
Với Vân Sương Nhi, hắn là người tiếc tài, nhưng với Bạch Tử Mặc, dù gì lúc nãy Bạch Tử Mặc cũng đã ra tay giúp hắn, tuy không quá cần thiết.
Nhưng vẫn nên trả ơn này.
Cho dù hắn có nói mấy lời gì đó, Bạch Tử Mặc là trưởng lão nòng cốt thì cũng không nhất định sẽ nghe lọt tai nhưng nếu nhờ Vân Sương Nhi chuyển lời này có lẽ Bạch Tử Mặc sẽ để tâm.
Nhìn Tần Ninh rời đi, Bạch Tử Mặc mới đi đến.
“Vân tiểu thư, chàng trai này đúng là rất thú vị!”, Bạch Tử Mặc mỉm cười nói: “Đúng như cô nương nói, là một người gặp chuyện cũng không hề nao núng”.
“Bạch trưởng lão!”
Vân Sương Nhi nói thẳng: “Hắn cũng bảo ta chuyển lời lại cho ngươi”.
“Ồ?”
“Hắn nói Bạch trưởng lão là linh trận sư cấp bốn nên nếu muốn thăng cấp lên linh trận sư cấp năm thì cần phải dung hợp linh ấn và linh phách. Nhưng không thể thăng cấp bằng linh đan, nếu không toàn bộ tu vi có thể sẽ mất hết”.
Bạch Tử Mặc hơi sửng sốt.
Sau đó y lại bật cười.
“Thú vị, một chàng trai thú vị…”
Chỉ trong tích tắc, ánh mắt Bạch Tử Mặc lại thoáng qua tia khó hiểu.
Chàng trai này chỉ gặp mình vài lần mà sao biết được mình dùng linh đan để thăng cấp độ dung hợp?
Nhưng y cũng không để tâm nhiều đến chuyện này.
Bản thân là linh trận sư cấp bốn, há có thể để ý đến lời của một thiếu niên sao?
Suy cho cùng thì một linh trận sư cấp bốn như y biết nhiều hơn chàng trai mười sáu, mười bảy tuổi Tần Ninh này.
“Vân tiểu thư, mấy ngày nay, cô hãy tạm ở trong Viện Thiên Thần nhé? Nếu cha cô đã bảo cô đến tìm Viện trưởng Thiên thì chúng ta cũng phải tiếp đãi cho tốt mới được”.
“Cảm ơn Bạch trưởng lão nhiều!”
…
Bên kia, tại một gác xép trong viện.
“Tần Ninh này đã đạt cảnh giới Linh Hải tầng ba rồi à?”
Trong phòng, gương mặt Sở Ngưng Thi thoáng qua vẻ lạnh lùng.
Cô ta vất vả tu luyện mấy tháng trời ở học viện Thiên Thần mới có thể đạt đến cảnh giới Linh Hải tầng hai, thế nhưng Tần Ninh lại vượt xa cô ta.
Đúng là đáng giận!
Lúc này hai má của Tổ Hùng đã sưng tấy lên: “Nếu không phải Bạch trưởng lão đột nhiên xuất hiện thì ta đã khiến hắn quỳ xuống xin tha rồi”.
“Bạch trưởng lão không phải là cứu binh của Tần Ninh đấy chứ?”
“Không đâu!”, Tổ Hùng nói: “Bạch trưởng lão là người thanh liêm, ông ấy rất ít quản chuyện trong học viện, hôm nay chẳng qua là vô tình gặp phải chuyện này thôi”.
“Vậy thì tốt!”
Sở Ngưng Thi gật đầu nói: “Tổ sư huynh, bây giờ mà không diệt trừ Tần Ninh này thì sau này hắn chắc chắn là tai họa lớn”.
“Huynh cũng biết bây giờ Thiên Tử cực kỳ tin tưởng Lăng Thiên. Từ lúc Lăng Thiên vào học viện Thiên Thần thì đã được Thiên Tử dẫn đi bế quan tu luyện rồi”.
“Đợi đến lúc Lăng Thiên xuất quan, ít nhất cũng đạt được cảnh giới Linh Đài”.
Sở Ngưng Thi cười nói: “Đến lúc đó, Lăng Thiên trở thành Linh Đồ, thân phận và địa vị sẽ khác hẳn, không phải chỉ cần Lăng Thiên đề nghị với Thiên Tử thì chức thủ lĩnh Thiên Tử Đảng ở nội viện này sẽ là của Tổ sư huynh sao?”
“Sở sư muội yên tâm!”
Tổ Hùng thờ ơ nói: “Tên này chắc chắn sẽ chết, mười ngày sau chính là khảo hạch của nội viện. Nghe nói địa điểm được chọn lần này là một nơi chưa được khai phá ở núi Minh Sơn”.
“Đến lúc đó chắc chắn sẽ có vong thương, đệ tử nội viện có hàng chục ngàn người, tên này… ta sẽ tìm người trừ khử hắn!”
“Thế lực của Thiên Tử Đảng chúng ta đã bám rễ trong nội viện, một tên nhóc cảnh giới Linh Hải tầng ba đột ngột chết trong cuộc khảo hạch thì cũng chẳng có ai nghi ngờ đâu”.
“Được!”
Nghe vậy, ánh mắt Sở Ngưng Thi lóe lên tia nham hiểm.
Tần Ninh ơi là Tần Ninh, ngươi thành thật làm một đứa vô dụng trong thành Lăng Vân không tốt hơn sao? Thế mà lại muốn đến đế quốc Bắc Minh để nộp mạng!
Chương 119: Thần thể Sơn Nhạc
Tần Ninh đương nhiên không hề biết sát ý mãnh liệt của Sở Ngưng Thi, mà cho dù biết cũng không thành vấn đề.
Sở Ngưng Thi sớm muộn gì cũng phải chết.
Không chỉ Sở Ngưng Thi, mà Lăng Thiên cũng không thể tránh khỏi cái chết, Tinh Môn của Tần Ninh này không dễ cướp đoạt như vậy đâu.
Nhưng hiện giờ, cứu chữa cho đại ca hắn mới là việc quan trọng nhất.
“Vị sư huynh này, chúng ta tới đây để bái kiến Liệt Hỏa lão tổ!”
Ba người Tần Ninh dừng ở ngoài tòa lầu các, ngoài cửa tòa lầu đó, một bóng người đứng yên tại chỗ.
“Các người là... huynh đệ Tần Hải, Tần Ninh sao?”
“Đúng thế!”
“Mau vào theo ta, lão tổ đã đợi các người mấy ngày rồi!”
Ba người đi theo người thanh niên kia vào trong tòa lầu, cả tòa lầu rộng chừng trăm mét vuông, mấy đệ tử vội vàng lui tới.
“Lão tổ, hai vị đệ đệ của Tần Sơn sư huynh đã đến rồi!”
Người thanh niên kia đứng lại trước một căn phòng, khom người nói.
Tiếng cọt kẹt vang lên, cửa mở ra, người thanh niên kia ra hiệu cho mấy người Tần Ninh và Tần Hải đi vào.
Ba người bước vào trong, đột nhiên một luồng khí tức linh đan tươi mới chậm rãi tỏa ra.
Cả căn phòng tràn ngập gợn sóng linh khí, hơn nữa, khí tức linh đan khiến tinh thần người khác khoan khoái như vậy cũng đủ để chứng minh viên linh đan tỏa ra mùi hương như vậy không phải đan cấp thấp.
“Đến rồi à?”
Trong căn phòng, một ông lão đang ngồi cạnh giường, vẻ mặt nhìn có chút thăng trầm, mang theo hơi thở của sự già nua.
Khiến người khác cảm giác cực kỳ bí ẩn.
“Liệt Hỏa trưởng lão!”
Tần Ninh chắp tay.
Nếu không phải nhờ vị Liệt Hỏa trưởng lão này cứu sống đại ca bằng viên linh đan thì e rằng, hiện giờ hắn đã không thể nào gặp được đại ca Tần Sơn rồi.
Vì thế một lạy này là điều nên làm.
“Mặc dù ta và Sơn Nhi là sư đồ, nhưng Sơn Nhi coi ta như cha, ta cũng coi hắn như con. Hai huynh đệ các người tới vừa đúng lúc, đến xem đại ca ngươi một chút đi!”
Liệt Hỏa lão tổ phất tay, đứng dậy rồi quay lưng lại.
Hai người Tần Hải và Tần Ninh cùng bước tới phía trước.
Hiện tại, trên giường đang có một bóng người đang nằm.
Khuôn mặt kia vô cùng gầy gò, chỉ còn da bọc xương, xương gò má cũng cao ngất.
Trên cổ, làn da rũ xuống, mạch máu giống như rễ cây cổ thụ, trông rất đáng sợ.
“Đại ca...”
“Đại ca...”
Vẻ mặt của Tần Hải và Tần Ninh thay đổi hoàn toàn.
Hiện giờ, trong lòng Tần Ninh giống như bị kim châm.
Mặc dù hắn đã trải qua chín kiếp từng là con trai của Vô Thượng Thần Đế, nhưng kiếp này, hắn cũng chỉ là Tần Ninh.
Người đang nằm trên giường là đại ca của hắn Tần Sơn!
“Qúa độc ác!”
Hai tay Tần Hải nắm chặt, thấp giọng quát: “Là ai, là ai đã ra tay độc ác như vậy?”
“Lão phu cũng đang điều tra!”
Giọng nói của Liệt Hỏa lão tổ tràn đầy hận ý: “Manh mối điều tra ra được chỉ là có liên quan đến Phương Thế Vũ của hội Phương Viên, nhưng không thể chứng minh là do hắn ta làm!”
“Phương Thế Vũ?”
Tần Ninh âm thầm ghi nhớ cái tên này.
“Nhị ca, việc cấp bách hiện giờ là chữa trị cho đại ca, năm đạo linh hải bị phá hủy, hiện giờ trong cơ thể của đại ca không có linh khí chống đỡ, không chỉ tu vi sẽ bị giảm mà cả tính mạng cũng sẽ gặp nguy hiểm!”
Lúc này, Tần Ninh lấy ra ba loại linh đan đã chuẩn bị sẵn.
Phá linh đan, Tố linh đan, Hồi linh đan.
Đối với võ sĩ cần chữa lành linh hải, nếu dùng riêng từng loại thì không có tác dụng kỳ diệu đó nhưng nếu kết hợp thì hiệu quả lại quá mạnh.
Tần Ninh khó khăn đút linh đan cho Tần Sơn nuốt xuống, rồi yên lặng chờ đợi.
Đôi mắt trũng sâu của Tần Sơn chậm rãi mở ra.
“Đại ca!”
Thấy Tần Sơn tỉnh dậy, Tần Hải và Tần Ninh trở nên căng thẳng.
“Nhị đệ!”
“Tam đệ!”
Trong hai mắt của Tần Sơn lóe lên, tinh quang xuất hiện, nắm chặt tay hai người.
“Hai đệ...”
“Chúng ta cũng đã gia nhập học viện Thiên Thần rồi!”. Tần Ninh nắm tay Tần Sơn, khẽ cười nói: “Đại ca yên tâm, huynh đệ đồng lòng thì có thể chặt đứt kim loại, lần này cũng chính là lúc hai huynh đệ ta trả thù cho đại ca!”
Nghe thấy vậy, đôi mắt của Tần Sơn lóe lên một tia vui mừng.
Nhị đệ và tam đệ đã trưởng thành rồi.
“Đại ca, nếu muốn diệt trừ tận gốc nguy cơ tiềm ẩn trong cơ thể thì ba loại linh đan này vẫn chưa đủ!”, Tần Ninh nói tiếp: “Hiện giờ, ta phải kiểm tra cơ thể của huynh, trong lúc đó có thể hơi đau đớn, huynh cần phải nhịn một chút!”
“Ừm!”
Mặc dù không biết tam đệ của mình trở thành đan sư từ lúc nào nhưng Tần Sơn vẫn gật đầu.
Tần Ninh xốc đệm chăn lên, nhìn cơ thể của Tần Sơn, hai mắt khẽ híp lại.
Cả cơ thể của Tần Sơn hiện giờ gầy như que củi, toàn là da bọc xương, đây là kết quả mà Liệt Hỏa lão tổ đã liều mình bảo vệ.
Nếu không thì e rằng hai huynh đệ họ đã không thể gặp lại Tần Sơn rồi!
“Dù là ai thì ta cũng sẽ chém hắn thành trăm mảnh!”
Từ khi Tần Ninh lấy lại được trí nhớ thì đây là lần đầu tiên hắn tức giận như vậy.
Một cỗ linh lực từ từ tiến vào cơ thể Tần Sơn, linh khí từ đầu ngón tay Tần Ninh chậm rãi vặn vẹo, trở nên càng ngày càng phức tạp dày đặc, trong lúc mơ hồ đã ngưng tụ thành một tháp linh khí to như ngọn núi.
Thấy cảnh tượng này, ánh mắt của Tần Ninh lóe lên vẻ kinh ngạc.
“Sao thế?”
Bây giờ, Tần Hải cũng đỏ hai mắt.
Đại ca của mình biến thành bộ dáng này khi trong học viện Thiên Thần, cả hắn ta và Tần Ninh cũng khó có thể giữ được bình tĩnh.
Tần Ninh từ từ thở dài một hơi, đứng dậy, nhìn Liệt Hỏa lão tổ.
“Lão tổ đã biết rồi đúng không?”
“Đúng vậy!”, nhìn vẻ mặt kiên định của Tần Ninh, Liệt Hỏa lão tổ gật đầu: “Năm đó khi ta đi qua Tần gia, đã cảm nhận được khí tức quái dị trong cơ thể đại ca ngươi, trầm lặng cổ kính giống như đất mẹ!”
“Nên ta liền kết luận, đại ca của ngươi là Linh thể!”
Linh thể?
Tần Hải giật mình.
Vô Thượng Thần Đế, thống nhất vạn giới, mở ra viễn cảnh thịnh vượng cho vạn tộc.
Con đường tu hành lâu dài đã trải qua mưa giông bão táp của lịch sử đã trở nên hoàn thiện hơn.
Thể chất đặc thù, từng cái được khám phá.
Linh thể, Thánh thể, Vương thể, Hoàng thể, Đế thể, thậm chí là Thần thể trong truyền thuyết, có thể nói là rất nổi tiếng trong thế giới võ sĩ.
Không ngờ, đại ca lại là Linh thể.
Mặc dù là linh thể, cho dù là cấp thấp nhất cũng đã mạnh mẽ gấp mấy lần so với võ giả tầm thường.
“Hơn nữa, đại ca của ta còn là Thần thể Sơn Nhạc trong Linh thể!”
Lúc này Tần Ninh quả quyết nói.
Thần thể Sơn Nhạc?
Hiện giờ, đến cả Liệt Hỏa lão tổ cũng không rõ ràng lắm.
Thần thể Sơn Nhạc, ông ấy chưa từng nghe tới, ngược lại “Sơn Nhạc” mà ông ấy từng nghe nói lại là một loại Linh thể.
Tần Ninh nói: “Thần thể Sơn Nhạc là một trong những Linh thể, thế nhưng, không giống với Linh thể bình thường, Linh thể này có thể tiến hóa được!”
“Từ Linh thể có thể tu luyện lên Thánh thể, Vương thể, Hoàng thể, Đế thể, thậm chí đến cuối cùng, có thể trở thành Thần thể mạnh mẽ nhất, cho nên thể chất này gọi là Thần thể Sơn Nhạc!”
“Linh thể có thể tiến hóa, từ xưa đến nay, cũng chỉ có vài loại!”
Liệt Hỏa lão tổ nghe thấy vậy, ánh mắt lóe lên.
“Chẳng trách... chẳng trách lão phu có thể cảm nhận rõ ràng được, mấy năm nay, uy lực Linh thể của Sơn Nhi càng ngày càng mạnh mẽ!”
Liệt Hỏa lão tổ nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Ngươi có thể giúp đại ca ngươi tái sinh lại cơ thể linh hải sao?”
Chương 120: Hội Phương Viên
"Có thể!"
Tần Ninh gật đầu, hai mắt sáng lên, nói: "Tuy nhiên, ta còn cần một loại dược liệu khác".
"Dược liệu?", Liệt Hỏa lão tổ vội vàng nói: "Loại dược liệu nào? Là trưởng lão của học viện Thiên Thần, ta vẫn có một chút năng lực".
“Không cần!”, Tần Ninh gật gật đầu, cười nói: “Mấy ngày này làm phiền Liệt Hỏa lão tổ cho đại ca của ta uống ba viên linh đan này, mỗi ngày chỉ cần uống một lần”.
Không cần? Nghe vậy, Liệt Hỏa lão tổ ngạc nhiên.
Tần Ninh tự tin nói: "Mười ngày sau chính là nội viện thí luyện, chuyến này ta phải đi sâu vào bên trong dãy núi Bắc Minh để tìm được loại dược liệu cần thiết!"
"Đến lúc đó, đại ca..."
Nhìn Tần Sơn ở trên giường, Tần Ninh an ủi: "Ta bảo đảm sẽ khiến cho huynh càng mạnh mẽ hơn so với trước đây".
...
Rời khỏi học viện Thiên Thần, đi trên con đường của học viện, sắc mặt Tần Ninh lúc này càng thêm ảm đạm.
"Phương Thế Vũ đó có lai lịch thế nào?"
Diệp Viên Viên nghe xong liền nói: "Gã là một đệ tử nội viện rất nổi tiếng. Huynh trưởng của gã tên là Phương Thế Thành, cùng với Viên Cương đều là linh đồ, đã cùng nhau thành lập nên hội Phương Viên. Hội này có cả ngàn người, ở trong nội viện cũng được coi như là một tiểu bá chủ!”
"Hội Phương Viên?"
Tần Ninh lãnh đạm nói: "Ta không quan tâm cái gì là hội Phương Viên, nhưng nếu chuyện này quả thật là do Phương Thế Vũ ra tay, thì ta sẽ đánh chết gã!"
Vào lúc này, bên trong căn phòng trên lầu cao.
“Sư phụ, đệ tử đã gây phiền phức cho người!”, Tần Sơn biết trong toàn bộ học viện Thiên Thần, từ nội viện đến ngoại viện, giữa đệ tử và trưởng lão đều có những mối liên kết hết sức chằng chịt.
Phương Thế Vũ kia dám ra tay với hắn ta, chắn chắn là do đằng sau gã có chỗ dựa, không hề e ngại một trưởng lão như Liệt Hỏa lão tổ.
Nếu như Liệt Hỏa lão tổ ra mặt giúp hắn ta, chắc chắn sẽ phải đắc tội với một số vị trưởng lão khác ở trong học viện.
"Tên nhóc ngốc nghếch này, con nghĩ gì vậy?"
Liệt Hỏa lão tổ cười nói: "Con có thể hồi phục là lão tổ ta đã vui lắm rồi, bất kể kẻ đó là ai, chỉ cần bị ta nắm được chứng cớ, lão tổ ta sẽ đích thân lột da kẻ đó!"
"Vâng!"
"Nhưng mà con đúng là có hai đứa đệ đệ tốt!"
Liệt Hỏa lão tổ lại nói: "Ta thấy nhị đệ của con trong người cuồn cuộn viêm khí, mặc dù chỉ mới đạt cảnh giới Linh Hải tầng 1, nhưng linh hải ngưng tụ lớn mạnh, rất phi phàm!"
"Còn tam đệ Tần Ninh của con, còn trẻ như vậy mà đã là một linh đan sư, hơn nữa còn có ánh mắt sắc bén, tác phong làm việc độc nhất vô nhị, tiền đồ vô hạn!"
"Vâng…"
Trong lòng Tần Sơn lúc này rất vui vẻ yên tâm.
Tần Hải và Tần Ninh đều không còn là những cậu bé cần sự che chở của đại ca nữa.
Trở lại khu nhà chung, Lục Huyền, Tuân Ngọc và Trương Tiểu Soái đều nhìn Tần Ninh bằng ánh mắt đặc biệt thích thú.
Ba người bọn họ vừa mới đi hỏi thăm, mới biết được thân phận của Diệp Viên Viên đáng sợ đến mức nào.
Nàng đường đường là thiên kim của Diệp gia, đã thức tỉnh được Hoàng thể, khiến cho toàn bộ Bắc Minh Đế Đô phải khiếp sợ, hơn nữa, nàng lại còn là cường giả cảnh giới Linh Hải tầng 5.
Một Diệp Viên Viên xinh đẹp và tài năng như vậy mà lại thực sự là... tỳ nữ của Tần Ninh?
Nhân sinh quan của cả ba người dường như đã sụp đổ.
"Hả? Tại sao lại chỉ có năm người chúng ta? Phải có thêm ba người nữa ở đây chứ?"
"He he..."
Nghe Tần Hải thắc mắc, Trương Tiểu Soái cười khúc khích nói: “Tên Sở Tiên Kiệt đó đã bị đánh bay, hai người còn lại nghe đến uy danh của Tần Ninh huynh thì sợ phát khiếp, không dám ở lại!”
Nghe vậy, Tần Ninh cười thất thanh nói: "Ta đáng sợ như vậy sao?"
"Không, làm gì có!"
"Ha ha, ta cũng không cảm thấy như vậy!"
Trương Tiểu Soái cười nói: "Tần huynh, thứ mà ta mang tới đây đều là những nguyên liệu nấu ăn tuyệt hảo, thức ăn thôn dã tuy không bổ dưỡng bằng thịt của một số loài linh thú, nhưng món ăn làm ra chắc chắn rất ngon".
"Như vầy đi, mấy người chúng ta buổi tối tìm một quán rượu, ta tự mình xuống bếp làm mấy món đãi mọi người ăn một bữa, uống vài ly rồi làm quen một chút, thế nào?"
"Được nha!"
"Không vấn đề gì!"
Tần Ninh đối với Lục Huyền, Trương Tiểu Soái và Tuân Ngọc có ấn tượng rất tốt.
Lục Huyền trông rất đôn hậu và không câu nệ tiểu tiết, trong khi Trương Tiểu Soái thì hoạt bát hay nói, còn về phần Tuân Ngọc, mặc dù hắn ta ít nói nhưng tính tình cũng không phải là xấu.
Mấy người cùng hẹn nhau, khi trời chạng vạng tối sẽ ra khỏi học viện Thiên Thần.
Tần Ninh rời khỏi học viện, đi thẳng tới quán rượu Phong Diệp.
Tiểu Phi và Tiểu Thanh vẫn còn ở quán rượu Phong Diệp, bây giờ Tần Ninh vẫn chưa thể mang cả hai vào học viện Thiên Thần.
Tạm thời cứ để cho Tiểu Phi sống ở quán rượu Phong Diệp, để cho tiểu nha đầu này mỗi ngày tu luyện Cửu U quyết, tiến bộ nhanh chóng.
Về phần Tiểu Thanh thì nó còn tung tăng hơn, mỗi ngày ở trong quán rượu Phong Diệp đều ăn uống như một đại gia.
"Tần huynh!"
Trương Tiểu Soái lúc này mới co rụt đầu lại, cười khan nói: "Nơi này ăn một bữa cũng tốn nhiều tiền lắm!"
Nghe vậy, Lục Huyền vỗ lên đầu Trương Tiểu Soái một cái, cười nói: "Huynh đã quên tỳ nữ của Tần huynh là ai rồi sao?"
Diệp Viên Viên!
Nghĩ đến cái tên này, Trương Tiểu Soái đột nhiên hiểu ra.
Chủ nhân đến nhà tỳ nữ ăn cơm, lại còn bị tính tiền sao!
Nhóm người lúc này tới quán rượu, chủ quán nhìn thấy Tần Ninh, lập tức tươi cười chào hỏi, hết lời ngon ngọt.
Quán rượu Phong Diệp là một trong những quán rượu sang trọng nhất ở Đế Đô, dĩ nhiên là muốn cái gì có cái đó.
Chủ quán lập tức tìm một phòng riêng sang trọng cho mấy người Tần Ninh, phòng riêng này bao gồm cả nhà bếp với đầy đủ những thứ cần thiết.
"Ôi trời đất ơi!"
Trương Tiểu Soái cảm thấy lâng lâng cả người.
"Đây là lần đầu tiên ta thấy qua một nơi như thế này. Quả nhiên là quán rượu Phong Diệp danh giá!"
Trương Tiểu Soái cười lớn.
"Tiểu Soái, tiếp theo đã đến lúc huynh thi triển kỹ năng của mình rồi đó!"
"Các vị huynh đệ cứ yên tâm, đây đều là chuyện nhỏ nhặt".
Ha ha cười lớn, sau đó Trương Tiểu Soái lại bắt đầu bận rộn.
Không lâu sau, Lăng Tiểu Phi dẫn theo Tiểu Thanh, một người một bò đi tới.
"Tần Ninh ca ca..."
"Booò..."
Một người một bò vừa nhìn thấy Tần Ninh đã cảm thấy vui mừng khôn xiết.
"Mấy ngày gần đây việc tu luyện của muội thế nào rồi?"
Tần Ninh tự nhiên hỏi Lăng Tiểu Phi.
Thân là Cửu U Chu Tước, bản thể của Lăng Tiểu Phi chính là thần thú, tiềm lực vô hạn, tốc độ tu luyện càng không cần phải nói.
"Tần Ninh ca ca, Tiểu Phi bây giờ rất lợi hại!"
Lăng Tiểu Phi cười hì hì, thấp giọng nói: "Tiểu Phi đã vượt qua cảnh giới cửa thứ chín Thiên Môn, sau đó tiến thẳng lên cảnh giới Linh Hải tầng 9, bây giờ đã là một cao thủ cảnh giới Linh Hải tầng 9 rồi!"
Nghe vậy, Tần Ninh chỉ cười.
Nhưng trong lòng hắn thì vô cùng cảm thán.
Không hổ là thần thú, tự bản thân Lăng Tiểu Phi trước đó đã ngưng tụ được chín đạo linh hải, bây giờ chín cửa cảnh giới đều đã mở ra, nên chín đạo linh hải của cảnh giới Linh Hải tầng 9 đương nhiên sẽ tự động ngưng tụ ổn định trong cơ thể.
Nếu như cô bé là một người bình thường, thì đã bị linh khí bạo ngược giày vò trong cơ thể mà chết.
Nhưng Lăng Tiểu Phi là một thần thú.
Cường độ mà thân thể cô bé có thể tiếp nhận không phải là thứ mà người bình thường có thể so sánh được.
Thậm chí, nói không ngoa, cho dù Lăng Tiểu Phi suốt ngày chỉ biết ăn ăn uống uống, thì thực lực của cô bé cũng có thể đi đôi với sự tăng trưởng cơ thể mà tăng lên.
Tuy nhiên, như vậy thì tốc độ sẽ chậm hơn rất nhiều.
"Rất tốt, hôm nay ca ca mập này trổ tài nấu nướng, thưởng cho muội một bữa cơm ngon, muội thấy thế nào?"
"Được đó được đó!"
Lăng Tiểu Phi hoan hô không dứt, nhìn bộ dáng bận rộn của Trương Tiểu Soái với ánh mắt tò mò.
Phía bên kia, Thương Thanh Quỳ Ngưu nhích lại gần Tần Ninh, bày ra cử chỉ thân mật.
“Cái tên nhóc này, ta thấy ngươi lười biếng lắm!”, Tần Ninh quở trách: “Mấy ngày nay tu vi của ngươi như thế nào rồi? Một chút cũng không bằng tổ tiên, lại càng làm mất mặt tổ tiên của ngươi!”
Nghe vậy, Tiểu Thanh ngay lập tức nước mắt lưng tròng.