• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Cường Giả Tông Sư (2 Viewers)

  • Chương 1131-1135

Chương 1131: Xoay ngược lại

Mỗi một phân tử trong số những tinh hoa ấy đều có chỗ tốt cực lớn, mà bị gom góp lại với số lượng khổng lồ như vậy, nếu bị Hình Lăng hấp thu thì sẽ một bước lên trời!

"Đệt!", bên ngoài Kiếp Trì, lão Trang run lên, hoàn toàn sốt suột.

Những đệ tử và ban lãnh đạo của Kiếp Tông cũng xì xào bàn tán, sợ ngây người. Sự bất ngờ do Hình Lăng mang lại quá lớn, y như có bàn tay vàng, quả thật dìm Tô Minh thành cọng hành, không phải sao?

Đúng là nhiều người đã đoán được một khi Hình Lăng theo Tô Minh vào Kiếp Trì thì sẽ có chuyện khó có thể tin xảy ra, có lẽ, Tô Minh sẽ chịu thiệt và Hình Lăng sẽ lập nên kỳ tích.

Nhưng trước mắt... cũng triệt để quá rồi đấy chứ?

Hình Lăng quả thật là đang cướp lấy, không coi Tô Minh ra gì.

Cướp đoạt một cách trắng trợn!

Hơn nữa, còn là bằng bản lĩnh cướp đoạt.

Tôi ở tầng ngoài, còn có bản lĩnh cướp đoạt tầng trong, còn thông báo cho cậu một tiếng và cậu cũng đồng ý rồi. Giờ tôi đứng bên ngoài hấp thu, cũng coi như là thực hiện hứa hẹn, hợp tình hợp lý.

Trong tình huống đó mà còn chèn ép Tô Minh thảm như vậy thì chỉ trách cậu quá yếu, quá vô dụng thôi.

Có điều, vài giây sau, tình hình lại xảy ra biến hóa.

Bên ngoài Kiếp Trì, rất nhiều đệ tử và ban lãnh đạo của Kiếp tông đều thay đổi sắc mặt, sự kích động, phấn khích, ồn ào dần dần biến mất, thay vào đó là sự khó hiểu.

"Chuyện gì thế này?"

Đúng thế! Chuyện gì xảy ra vậy?

Tất cả mọi người đều thấy Hình Lăng cướp hết những tinh hoa, kể cả nước ao màu máu ở tầng trong gom góp về quanh người mình, mắt thấy sắp hấp thu vào người thì bỗng dưng dừng lại.

Cảm giác ấy giống như một quả trứng gà đã được bóc sẵn đưa đến tận miệng, cũng đã há miệng ra, nhưng lại bị bắt ngừng lại.

"Bố, người hiểu không?", Trì Thương Tuyết ngơ ngác, không nhịn được hỏi.

"Không hiểu", Trì Chân Phong nhíu mày, lắc đầu đáp.

Ngay sau đó.

"Khốn kiếp! Nuốt cho tôi!", bên trong Kiếp Trì, sắc mặt Hình Lăng chợt thay đổi hẳn, có chút kinh ngạc, sốt ruột, nhỏ giọng quát. Sau đó, hắn ta điên cuồng vận chuyển hố đen định hấp thu món ngon đã dâng lên tận miệng.

Đáng tiếc, vẫn chẳng thể làm được.

Cảm giác ấy như đã cắm ống hút vào rồi lại không thể hút trân châu lên.

Sắc mặt Hình Lăng đã còn không sốt ruột nữa, mà lập tức trở nên kinh ngạc, khó coi. Hắn ta như nghĩ tới gì đó, ngẩng phắt đầu lên ngó sang Tô Minh: "Tô sự đệ, là cậu!"

Hình Lăng cũng không phải thằng ngu, chuyện kỳ lạ như vậy, chắc chắn phải có nguyên nhân của nó. Mà ở đây, chỉ có mình và Tô Minh, chứ không còn kẻ thứ ba.

Lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tô Minh mà xem, không phải Tô Minh thì còn ai nữa?

Trái tim Hình Lăng bỗng đập lên thình thịch, có chút sợ, sự tự tin, đắc ý và kiêu ngạo ban đầu như bị một thùng nước lã giội thẳng vào người.

"Hình sư huynh, nếu có đồ tốt mà anh nhìn trúng thì có thể xin ý kiến của tôi. Biết đâu tôi ăn no còn có thể chia cho anh húp một ngụm. Nhưng, tôi không cho thì anh cũng đừng có mà mơ", Tô Minh nhìn Hình Lăng, nhàn nhạt nói.

Tô Minh vừa nói xong, bèn lạnh lùng thốt ra hai chữ: "Quay về".

Thoáng chốc, vô số tinh hoa màu máu đầy tinh khiết tụ tập quanh người Hình Lăng như dịch chuyển tức thì biến mất sạch.

Nhìn kỹ thì chúng đã xuất hiện trước mặt Tô Minh, xung quanh Hình Lăng chẳng còn sót lại gì, chỉ còn nước lã, không chứa chút tinh hoa nào.

"Không thể nào!", Hình Lăng hoảng sợ, thở hổn hển quát.

Hắn ta vừa quát vừa vận chuyển thiên thể Thần Phạt của mình, dùng hết sức mạnh cướp lại, hấp thu, song, có tác dụng gì sao? Chẳng có tác dụng gì hết!

Còn Tô Minh, anh không để ý đến Hình Lăng mà bắt đầu hấp thu tinh hoa trong nước ao.

Lỗ chân lông cả người Tô Minh nở ra, từng giọt tinh hoa trong veo lấp lánh như những tinh linh màu đỏ bị Tô Minh hấp thu vào trong cơ thể.

Càng đáng sợ hơn là tốc độ hấp thu tinh hoa nước ao của Tô Minh cực kỳ nhanh, nhanh đến nỗi đám Hình Lăng, lão Trang, Trì Chân Phong đều sợ ngây người.

Bản thân Tô Minh lại không biết điều đó, anh cứ nghĩ rằng người khác cũng hấp thu với tốc độ như mình, tốc độ của anh chỉ bình thường thôi.

Tô Minh nhắm mắt, mặt mày bình tĩnh có chút hưởng thụ.

Không những thế, thậm chí Tô Minh còn cảm thấy giác quan thứ sáu của mình càng trở nên nhạy bén, thần hồn càng hoàn mỹ, trong vắt hơn. Không ngờ tinh hoa trong nước ao này còn ảnh hưởng tới cả thần hồn.

"Đúng là thứ tốt", Tô Minh thầm khen, rồi không khỏi hấp thu nhanh hơn.

"Không! Không! Không! Chúng đều là của tôi! Của Hình Lăng tôi!", Hình Lăng muốn ngất, những phân tử màu máu đầy tinh hoa trong nước ao nhanh chóng bị Tô Minh hấp thu. Hơn nữa, trông có vẻ cậu ta còn như một cái động không đáy, vẫn tiếp tục hấp thu khiến hắn ta đau lòng, ghen tỵ đến đỏ mắt.

Hình Lăng nhìn chằm chằm vào Tô Minh, con ngươi ngày càng đỏ chót.

Bên ngoài Kiếp Trì.

"Con kiến khốn kiếp, lẽ nào cậu ta định ra tay phá hủy chuyện tốt của Tô Minh sao?", lão Trang quát, ánh mắt không khỏi ngó sang Trì Chân Phong: "Viện trưởng, ông có một đệ tử tốt đấy".
Chương 1132: Ghen ghét

“Lão Trang, Trì Chân Phong không dám”, trên mặt Trì Chân Phong có chút chu xót, nếu như Hình Lăng thật sự không tuân theo quy tắc, bởi vì ghen ghét mà mất đi lý trí, ra tay trong Kiếp Trì và bị mọi người thấy thì Hình Lăng coi như xong. Dù Hình Lăng chiếm được thứ hắn ta muốn, nhưng khi hắn ta ra khỏi Kiếp Trì, cũng sẽ bị đánh chết, thậm chí là sống không bằng chết. Chưa nói tới ai khác, chỉ cần một mình lão Trang thôi cũng đủ rồi, vậy nên tội gì phải làm việc ngớ ngẩn thế!

Hơn nữa, nếu Hình Lăng thật sự ra tay làm hỏng chuyện Tô Minh hấp thu tinh hoa trong ao, vậy thì Tô Minh sẽ gặp nguy hiểm. Đây là một hành động vừa hại mình hại người!

Nếu vì sự ghen ghét và bất chấp quy tắc của Hình Lăng mà hành trình tiến vào Kiếp Trì của Tô Minh không được hoàn mỹ, thì dù là Trì Chân Phong cũng sẽ cảm thấy vô cùng đáng tiếc.

Dù sao, tư chất võ đạo của Tô Minh đã đạt tới mức khiến ai cũng tự ti đến muốn tự sát. Huống chi bây giờ Tô Minh còn là đệ tử của Kiếp Tông, thậm chí tương lai còn trở thành người đàn ông của con gái mình.

Trì Chân Phong không nhịn được siết chặt nắm tay, cũng hối hận muốn chết, đáng lẽ không nên để Hình Lăng đi vào!

“Hình Lăng, mong rằng con tự hiểu, không nên mắc sai lầm. Không thì sẽ chẳng ai cứu được con đâu”, Trì Chân Phong nhìn chằm chằm vào Hình Lăng trong Kiếp Trì, nhỏ giọng nói.

Nhưng đúng lúc này…

“Ha ha…”, đột nhiên, dưới hàng tỷ đôi mắt, lại ánh lên cảnh Hình Lăng rút kiếm ra.

Đúng vậy, trong tay Hình Lăng chợt xuất hiện một thanh kiếm sắc lạnh thấu xương, cực kì sắc bén. Hình Lăng cầm thanh kiếm đó trong tay, dường như đã dung hợp với nó. Ngay khi hắn ta rút kiếm ra, khí thế cả người chợt trở nên tràn ngập sát khí giống như bước ra từ trong biển máu. Lại nhìn gương mặt của Hình Lăng, nó đã vặn vẹo đố kỵ một cách đáng sợ.

“Tao đây không kiếm được cái gì, vậy mà mày vẫn đang hấp thu, dựa vào cái gì chứ? Tao khó chịu thì mày cũng đừng hòng được yên ổn! Thiên tài, ha ha…”, Hình Lăng nghiến rang nghiến lợi lạc cả giọng gào, hoàn toàn không sợ Tô Minh nghe thấy được, đơn giản là vì Tô Minh đang hấp thu tinh hoa từ Kiếp Trì. Lúc này, Tô Minh rất yếu, không thể để ý đến cái khác. Dù Tô Minh có nghe thấy được thì cũng không dám có hành động gì, nếu có sẽ bị cắn trả cực kì nghiêm trọng, vì thế bây giờ Tô Minh chẳng khác nào con cá nằm trên thớt, không phải sao?

Bên ngoài Kiếp Trì rất yên tĩnh, ai nấy đều căng thẳng, im lặng như tờ.

Không ai ngờ được chuyện này sẽ xảy ra.

Bởi vì, chẳng ai nghĩ rằng Hình Lăng sẽ không hấp thu được chút tinh hoa nào từ Kiếp Trì, nếu hắn ta có thể hấp thu được một chút thì chắc đã chìm trong tu luyện rồi. Đương nhiên sẽ không để ý được nhiều, càng không ghen ghét Tô Minh đến mất đi lý trí!

Nhưng chuyện khó tin ấy lại xảy ra. Hình Lăng không hấp thu được chút tinh hoa nào, mà Tô Minh lại bội thu.

Chỉ có thể nói, Tô Minh quá mạnh, quá yêu nghiệt, cũng quá xui xẻo.

Kế tiếp.

“Này thì hút! Chết đi cho tao!”, Hình Lăng bỗng hét lên, giơ kiếm trong tay lên, chém về phía Tô Minh. Hắn ta thật sự ra tay, không hề kiêng dè chút nào, sử dụng hết cả kiếm pháp lẫn kiếm nguyên... Vả lại, tuy Hình Lăng cũng coi thể tu là chính, nhưng bên cạnh đó cũng là khí tu, mà còn rất có tư chất ở mặt này. Lúc này ra tay, hắn ta đều đã dùng hết tất cả sức mạnh và tiên nguyên mà mình có.

Có thể nói là dốc hết sức lực.

Vô cùng độc ác.

Có vẻ hắn ta không chỉ muốn phá hoại quá trình hấp thu tinh hoa của Tô Minh, mà còn muốn đánh lén, giết luôn Tô Minh.

“Mẹ nó, thằng khốn, thằng khốn chết tiệt…”, lão Trang trực tiếp văng tục, mặt mày dữ tợn, mất bình tĩnh, tràn ngập sát khí hét.

Mà lão Hoàng và mấy Thái Thượng trưởng lão khác cũng không khá hơn chút nào.

Sắc mặt toàn bộ mọi người trong Kiếp tông đang đứng trước Kiếp Trì lại đổi tới đổi lui.

“Bỉ ổi”, Trì Thương Tuyết phun ra hai chữ, vô cùng khinh thường hành động của Hình Lăng, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Tô Minh với ánh nhìn có chút phức tạp đầy đáng tiếc, dùng cách ấy để kết thúc hành trình trong Kiếp Trì thì quả là đáng tiếc.

Nhưng mà kiếm mang sắc bén kéo theo sát ý vô tận cùng tốc độ đáng sợ và dũng mãnh dường như dịch chuyển tức thì, bổ đến trước mặt Tô Minh, sau đó… bỗng dưng ngừng lại!

Đúng thế, bất chợt ngừng lại.

Cùng lúc đó, trước người Tô Minh dần dần hiện lên một quầng sáng…

Quầng sáng kia trông có vẻ rất nhạt, như ẩn như hiện, nhưng lại có thể cản một kiếm của Hình Lăng lại một cách hết sức dễ dàng.

Không những thế, thoáng chốc, kiếm mang kia còn bắt đầu tan rã, rồi biến mất.

Chuyện… chuyện này là sao?

Bên ngoại, mọi người ồ lên, ai nấy đều kích động, sợ ngây người, giống như thấy được kì tích, vô số người còn dụi mắt.

“Sao có thể thế được?”, Hình Lăng cũng trợn to đôi mắt đầy tơ máu, có chết cũng không tài nào tin nổi.
Chương 1133: Phải tận dụng trước rồi mới giết chứ

Hình Lăng đâu biết rằng đó là tầng phòng ngự được tạo nên từ sinh mệnh lực cực kỳ đậm đặc do Tô Minh sắp xếp từ trước.

Tô Minh đã sớm đoán được việc có lẽ Hình Lăng sẽ chó cùng rứt giậu nên đã sớm có chuẩn bị.

Ngoài tầng phòng ngự này, Tô Minh còn sắp đặt cả bia Huyền Diệu, nếu Hình Lăng có thể phá hủy tấm chắn bằng sinh mệnh lực thì vẫn còn bia Huyền Diệu, có thể nói đây là một lớp phòng ngự cực kỳ chắc chắn.

Chẳng qua, sợ là ngay cả tấm chắn bằng sinh mệnh lực này Hình Lăng cũng không phá nổi vì quá yếu.

“Ông đây không tin”, thoáng chốc, Hình Lăng nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt vặn vẹo, sức mạnh và tiên nguyên bị hắn ta điên cuồng vận chuyển, kiếm trong tay càng tỏa ra ánh sáng chói mắt, hắn ta giơ kiếm lên, không ngừng chém tới.

"Vèo, vèo, vèo..."

Từng luồng kiếm mang kia không hề yếu, ít nhất, nó hoàn toàn có thể giết chết bán bộ Thiên Kiếp Siêu Thoát, thế nhưng, vẫn không thể phá được tấm chắn bằng sinh mệnh lực của Tô Minh.

Chênh lệch quá lớn.

Mọi người nhìn thấy đều hoảng sợ hít ngược một hơi.

“Đây... Hình Lăng đã là bán bộ Thiên Kiếp Siêu Thoát, vậy mà dùng hết sức mạnh cũng không thể phá vỡ tầng phòng ngự thứ nhất của Tô Minh ư?”, Trì Chân Phong vừa mừng vừa sợ, không thể tin nổi mà cảm thán: “Tiểu Tuyết, con có biết thực lực Tô Minh mạnh như vậy không?”

"Không... Không biết...", Trì Thương Tuyết ngơ ngác lắc đầu, cô ta cũng bị dọa sợ, dù mạnh đến đâu thì cũng sẽ có giới hạn, nhưng Tô Minh lại không có.

Lúc này, trên đài Võ Kiếp ở thành Kiếp.

Mọi người đều kích động hoan hô, xen lẫn tiếng mắng chửi Hình Lăng.

Đôi mắt đẹp của Huyền Diễm Thiên Lan chứa đầy sự phức tạp, mặc kệ Lạc Thu Thủy đang kích động và phấn khích bên cạnh, tự cảm thấy chua xót.

Xem ra, trong thời gian ngắn thì cô ta không thể báo thù rồi.

Tính ra thì gần đây thực lực của Huyền Diễm Thiên Lan đã tăng lên vượt bậc như ngồi tên lửa, nhưng vẫn còn cách bán bộ Thiên Kiếp Siêu Thoát như Hình Lăng rất xa. Mà sự chênh lệch giữa Tô Minh và Hình Lăng lại quá rõ ràng.

Vậy thì chênh lệch giữa Huyền Diễm Thiên Lan cô ta và Tô Minh... là không thể tượng nổi!

Đột nhiên Huyền Diễm Thiên Lan cảm thấy có chút suy sụp.

Đúng vậy.

Trong lòng cô ta có chút suy sụp.

Đổi lại là người khác, mới vừa có được chút hi vọng đã bị dập tắt thì họ cũng sẽ suy sụp thôi!

“Lẽ nào, cả một cơ hội đuổi kịp cũng không có sao?”, lần đầu tiên trong cuộc đời Huyền Diễm Thiên Lan cảm thấy chua xót mịt mù muốn khóc.

Lúc này, trong Kiếp Trì.

Hình Lăng đã có chút kiệt sức, sắc mặt tái nhợt, hắn ta liều mạng vung thanh kiếm trong tay hơn trăm lần, dù có làm bằng sắt thì cũng sẽ kiệt sức thôi!

“Hộc, hộc...”, Hình Lăng thở hồng hộc, con ngươi đỏ chót tràn ngập oán hận, ghen tị và không cam lòng nhìn chằm chằm Tô Minh.

Cùng lúc đó, bằng mắt thường có thể thấy được, nước trong ao đã hoàn toàn trong suốt.

Đúng vậy.

Tất cả tinh hoa trong ao đều... đều... đều bị Tô Minh hấp thu hết rồi.

Hấp thu không còn sót lại chút nào.

Quả thật là biến thái.

Hơn tỷ năm nay, có vô số người tiến vào Kiếp Trì, nhưng không ai có thể hấp thu sạch sẽ tinh hoa trong nước ao cả!

Tô Minh là người đầu tiên.

Càng đừng nói đến việc, từ đầu đến cuối Tô Minh chỉ mất nửa tiếng để hấp thu, tốc độ ấy khiến người ta nổi da gà.

Tô Minh cười mở miệng: “Hình sư huynh không cần phải nản lòng, đời người, mười việc đã có tám chín việc không như ý”.

“Cậu... Cậu... Cậu... Cậu…”, Hình Lăng nghe Tô Minh nói mới biết anh đã hấp thu hết tinh hoa trong ao, nói cách khác, giờ đây Tô Minh đã có thể ra tay chứ không còn là bia ngắm sống nữa. Điều này khiến hắn ta sợ muốn tè ra quần, cơ thể hắn ta điên cuồng lùi về sau rồi theo bản năng giơ kiếm trên tay lên phòng ngự trước người.

Ngoài Kiếp Trì đang có rất nhiều người kích động.

“Đệt, nhóc Tô, giết chết cậu ta!”, lão Trang mặt mày hớn hở, tràn ngập sát khí, siết chặt tay, hét lên, mặc kệ Tô Minh trong Kiếp Trì có nghe thấy hay không.

Nhưng mà.

Tô Minh chỉ cười: “Hình sư huynh đừng lo, tạm thời tôi sẽ không ra tay đâu”.

Đương nhiên sẽ không ra tay rồi.

Giờ ra tay thì Hình Lăng sẽ chết, vậy chẳng phải vô số kiếp nạn do thiên thể Thần Phạt thu hút đến sẽ biến mất hơn phân nửa sao?

Thế thì quá lãng phí.

Hơn nữa, chỉ là tạm thời không giết Hình Lăng thôi, không có nghĩa sau khi Kiếp Trì kết thúc cũng sẽ không giết.

Mặt khác, tạm thời giữ lại mạng của Hình Lăng, đủ để cho một kẻ như Hình Lăng hưởng thụ cái gọi là tuyệt vọng đến cùng cực, chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?

"Xẹt, xẹt, xẹt...”, Hình Lăng lùi đến sát biên giới tầng ngoài mới dừng lại, rồi khẽ thở phào nhẹ nhõm, hắn ta nhìn qua thì cảm thấy Tô Minh không giống như sẽ ra tay với mình.

“Xin lỗi Tô sư đệ, lúc trước tôi bị ma đưa quỷ dẫn mới thế! Tô sư đệ, thành thật xin lỗi cậu!”, Hình Lăng nghiêm túc nói, chân thành tha thiết chỉ thiếu điều quỳ xuống.

Tô Minh cười: “Ha ha, không sao cả”.

Rất nhiều người ngoài Kiếp Trì và trong thành đều sốt ruột, tại sao Tô Minh không giết chết Hình Lăng!

Chẳng may sau này Hình Lăng lại có suy nghĩ điên rồ gì thì phải làm sao? Nên trực tiếp giết Hình Lăng đi!

Sau đó, bỗng nhiên, dưới vô số đôi mắt, hơn trăm cái nguyên mạch cực phẩm đã xuất hiện trước mắt Tô Minh.

Đúng vậy, hơn trăm cái, số lượng nhiều đến mức làm người khác líu lưỡi.

Tô Minh này đang muốn làm gì đây?
Chương 1134: Vạn kiếp

Không lẽ muốn tạm thời hấp thu những tiên nguyên mạch cực phẩm này? Cố gắng đột phá?

Đây ... đây không phải là một chuyện tầm phào hay sao?

"Quả thực muốn giành được thu hoạch đến mức cao nhất ở trong Trì Kiếp, vậy thì cảnh giới phải đạt tới Thiên Kiếp Siêu Thoát, chỉ cách một tầng giấy mỏng manh liền có thể vượt qua bán bộ Thiên Kiếp Siêu Thoát, là cảnh giới tốt nhất, chỉ là, cảnh giới hiện tại của nhóc Tô còn cách bán bộ Thiên Kiếp Siêu Thoát rất xa! Muốn tạm thời đột phá, việc này…”, lão Trang có chút không nói nên lời.

Đây không phải là mộng tưởng hão huyền sao?

Tô Minh còn cách xa mấy chục cảnh giới nhỏ nữa!

Chưa nói đến việc có người có thể đột phá mấy chục cảnh giới nhỏ trong một lần, cho dù có khả năng, nhưng cũng cần phải có thời gian!

Làm thế nào cũng phải mất tới hàng triệu, thậm chí hàng chục triệu năm? Kiếp Trì căn bản không thể cung cấp nhiều thời gian đến vậy liền sẽ thối lui, biến mất, phải chờ đợi Kiếp Trì lần sau khởi động.

“Nhóc Tô, tuyệt đối đừng khinh suất!”, lão Trang lại trở nên lo lắng, có chút tự trách bản thân lúc trước sao không có nhắc nhở Tô Minh.

Quả nhiên.

Sau một lúc.

Tô Minh thực sự bắt đầu tu luyện rồi.

Cách đó không xa, khuôn mặt của Hình Lăng chớp tắt ánh sáng, âm trầm bất định.

“Dưới cảnh giới bán bộ Thiên Kiếp Siêu Thoát, còn kém xa mới là đối thủ của cậu, giết chết cậu, nhưng nếu như tôi đột phá, trở thành Thiên Kiếp Siêu Thoát chân chính thì sao?”, Hình Lăng lại tràn đầy lòng tự tin.

Thậm chí là kích động.

Rốt cuộc, khoảng cách tới Thiên Kiếp Siêu Thoát thực sự của hắn cũng không còn xa.

Chỉ thiếu hơn nghìn kiếp nạn nữa mà thôi!

Rất nhanh.

Ít nhất cách rất xa Tô Minh đang trong quá trình đột phá lên cảnh giới bán bộ Thiên Kiếp này.

"Đầu tiên tôi bước vào cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát chân chính, sau đó nhân lúc cậu còn đang chìm đắm trong hy vọng hão huyền đột phá mà ra tay, trong tình huống bị quấy rầy, tiếp tục tập kích, bóp nát cậu”, Hình Lăng đã có kế hoạch và sắp xếp.

Hình Lăng rất hưng phấn, hắn cảm thấy, kế hoạch của bản thân thực sự vô cùng hoàn mỹ.

Tinh thần Hình Lăng vừa động!

Liền muốn lôi kéo thiên kiếp.

Muốn làm cho thiên kiếp lần lượt xuất hiện.

Bên ngoài Kiếp Trì, rất nhiều người dường như cũng đã nghĩ ra Hình Lăng muốn làm gì, trong lòng nhao nhao chửi rủa, cũng lo lắng cho Tô Minh…

Nhưng.

Chẳng bao lâu.

Hàng trăm triệu cặp mắt đều phát hiện ra sự thật rằng 1000 kiếp nạn đang vần vũ kéo ngang trời phía trên đỉnh đầu Hình Lăng tương đối yếu, lại… lại không giáng xuống, không hề xê chuyển, trực tiếp phớt lờ hắn ta.

Thật là kỳ quái.

Khá kỳ lạ.

Thông thường không nên như vậy, theo ngày thường, chỉ cần một tia suy nghĩ của Hình Lăng, những kiếp nạn đã khóa chặt hắn ta kia nên lộ ra mới phải.

Điều này quá bất thường.

Mà lúc này, Tô Minh, người vừa ngồi xếp bằng xuống nền đất, đang muốn hấp thụ tiên nguyên mạch cực phẩm bỗng nhiên mở mắt, nhìn về phía Hình Lăng đang ở phía xa đã hoàn toàn sững sờ, cuống cuồng, không biết phải làm sao mà mỉm cười nói: “Hình sư huynh, anh xem, anh đã giúp sư đệ tôi tập hợp nhiều kiếp nạn như vậy, vừa vặn hơn mười nghìn kiếp, nếu đã như vậy, không bằng hãy giao tất cả những kiếp nạn này lại cho sư đệ đi. 10000 kiếp nạn cùng 11.000 kiếp nạn sai biệt cũng không quá lớn, phải không?”

Tô Minh vừa nói.

Một cảnh tượng rung cảm lòng người cũng xuất hiện.

1000 kiếp nạn vốn nên giáng xuống và được xếp đặt phía trên đầu Hình Lăng, đều… đều… đều đột nhiên run lên, giống như toàn bộ dịch chuyển tức thời, tụ tập đến trên đỉnh đầu Tô Minh.

Kể từ đây, toàn bộ kiếp nạn trong Kiếp Trì, bất luận là trắc trở, phức tạp hay là nhỏ yếu mỏng manh, toàn bộ cộng lại có hơn 11.000 cái, tất cả đều ở trên đầu Tô Minh.

Mà trên đỉnh đầu Hình Lăng đến một cái cũng không có.

Kiếp nạn quả thực bị hấp dẫn bởi thiên thể Thần Phạt của Hình Lăng mà tới, nhưng mặc dù kho tàng huyết mạch không thể thu hút kiếp nạn, nhưng nếu đã tới, những kiếp nạn đã ập đến xung quanh cũng không thể vùng vẫy thoát khỏi sự trói buộc và khống chế của kho tàng huyết mạch, chỉ vậy mà thôi.

“Cậu… cậu… cậu…”, Hình Lăng đã lắp bắp không nói nên lời nữa, mặt hắn không còn chút màu máu, sợ hãi quay đầu nhìn sang Tô Minh.

Mà Tô Minh vừa dứt lời liền bắt đầu cắn nuốt tiên nguyên mạch cực phẩm, bắt đầu đột phá cảnh giới.

Hình Lăng vừa liếc mắt nhìn sang, bao gồm hàng trăm triệu người bên ngoài Kiếp Trì, đều… đều chứng kiến cảnh tượng Tô Minh bắt đầu ngấu nghiến tiên nguyên mạch cực phẩm!

Sau đó liền hóa đá rồi…

Trời ạ.

Mắt đều mù rồi sao?

Đang nằm mộng sao?

Đó là tiên nguyên mạch!

Còn là cấp bậc thượng phẩm!

Có bao nhiêu năng lượng được ẩn chứa trong một sợi tiên nguyên mạch? Có thể dùng từ cuồn cuộn như sóng lớn để hình dung, cho dù là một vài khí tu với cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát cũng cần ba năm ngày để hấp thu một tia tiên nguyên mạch cực phẩm, đây đã là tốc độ cực nhanh rồi.

Nhưng Tô Minh trước mắt thì sao?

Giống như ăn cơm uống nước ngày thường, cứ như vậy trực tiếp nuốt xuống một tia tiên nguyên mạch, ngụm thứ nhất qua đi, sau đó là tia thứ hai, thứ ba rồi thứ tư ...

Vân vân.

Không có động tác ngắt quãng.

Cho dù tận mắt nhìn thấy, con tim cũng không khỏi run rẩy, tâm thần điên cuồng dao động.

"Tên khốn này điên rồi sao? Không sợ nghẹn chết sao?", Trì Thương Tuyết không nhịn được mà phỉ nhổ.

Tuy nhiên.

Khi tất cả mọi người đều cảm thấy Tô Minh sẽ bị nổ tung vì không kịp thời luyện hoá, thậm chí tẩu hoả nhập ma phế bỏ một thân võ đạo thì có thể thấy rõ ràng dòng chảy quanh người anh đang dao động mênh mang.

Anh đang đột phá.

Đúng vậy.

Đột phá cấp tốc…

Cảnh giới nhích từng chút một mà tăng lên.

Gần như trong nháy mắt đã là đột phá một cảnh giới nhỏ.

Từ lúc nào mà việc đột phá trở nên dễ dàng như vậy rồi?

Bên ngoài Kiếp Trì, thực sự là lặng ngắt như tờ, rất nhiều đệ tử Kiếp Tông vốn luôn tự cho rằng bản thân là yêu nghiệt, lúc này cũng phải khép mình giống như một người đá, đả kích quá lớn.

“Thiên tài bậc này sẽ không phải chịu cơn thịnh nộ của trời xanh chứ?”, khóe miệng lão Hoàng co rút, ầm thầm lẩm bẩm một câu, ông ta cũng không biết nên nói gì mới tốt, dù sao nếu ông ta là ông trời, cũng sẽ hận không thể bóp chết Tô Minh, hoàn toàn không lưu lại đường sống cho người khác, quá cường hãn đủ khiến trời xanh trách phạt.

Kiếp Thành.

Trên đài Võ Kiếp.

Huyền Diễm Thiên Lan cắn chặt đôi môi đỏ mọng khiến bờ môi bị xé rách đến mức chảy máu, nhưng cô ta căn bản không cảm giác được.

Huyền Diễm Thiên Lan hồn bay phách lạc.

Đúng, cô ta biết Tô Minh là một yêu nghiệt vô song bậc nhất, liên tiếp hai lần bị anh treo lên đánh, cho dù cô ta là một kẻ ngu ngốc cũng hiểu rõ.

Nhưng lòng kiêu hãnh không cho phép cô ta thừa nhận thất bại.

Cô ta muốn báo thù.

Muốn dùng đôi tay mình giết chết Tô Minh.

Để củng cố sự tự tin, biết bao lần cô ta thầm tự tẩy não, tự nhủ rằng bản thân mới là người ưu tú nhất, Tô Minh cũng không thể so sánh với cô ta, Tô Minh là thiên tài, nhưng bản thân lại càng thêm tài năng, có thể đuổi kịp bước chân của anh.
Chương 1135: Nhảy vọt

Nhưng giờ phút này?

Còn có thể tẩy não chính mình sao?

Khi thấy Tô Minh cắn nuốt tiên nguyên mạch cực phẩm giống như ăn bánh uống trà, tùy ý đột phá hết lần này đến lần khác, cô ta làm sao còn có thể dối gạt bản thân đây?

“Ông trời, ông thật không công bằng, dựa vào đâu khiến tên khốn kiếp kia yêu nghiệt như vậy mà không cho người khác một chút hy vọng nào?”, đôi mắt đẹp của Huyền Diễm Thiên Lan đã đong đầy nước mắt, là uất ức, là phẫn nộ, càng thêm phần tuyệt vọng.

Tâm trạng của Huyền Diễm Thiên Lan không còn bình tĩnh nữa!

Có xu hướng sụp đổ.

“Chị Thiên Lan, anh ấy chính là người đàn ông của em, tên là Tô Minh, chị xem anh ấy có lợi hại không? Quá lợi hại, em yêu anh ấy chết mất, chị hẳn là không biết, anh Tô là từ một tầng võ thấp của thế giới Tiểu Thiên từng bước thăng cấp lên, năm đó anh ấy suýt nữa đã bị chôn sống dưới tay tên Từ Viêm kia, kết quả là ba năm sau nhà vua trở lại, năm đó chúng em còn chưa bước chân lên con đường võ đạo này, chúng em là bạn học đại học của nhau, anh ấy ngồi cạnh em, khi đó anh ấy xấu xa lắm, đặc biệt yêu thích đặt biệt hiệu cho người khác, còn vô cùng khó nghe nữa,...", Lạc Thu Thủy đứng ở một bên kiêu ngạo, tự hào, hưng phấn, quý mến còn có cả nhớ mong, không nhịn được mà chia sẻ niềm vui thích của bản thân.

Nhưng ngay sau đó, Lạc Thu Thủy liền phát hiện Huyền Diễm Thiên Lan dường như khóc rồi?

“Chị Thiên Lan, chị sao thế? Xin lỗi, em… em không nên khoe khoang với chị những điều này, em…”, Lạc Thu Thủy có chút áy náy, cô tưởng rằng Huyền Diễm Thiên Lan là vì bản thân khoe khoang đàn ông mới đau lòng đến bật khóc như vậy, cô có chút tự trách, bản thân không nên phô trương nhiều như vậy mà không quan tâm tới cảm nhận của chị Thiên Lan, rốt cuộc, chị ấy vẫn cô độc một mình.

“Không có gì, không phải là tại em”, Huyền Diễm Thiên Lan đáp.

“Chị Thiên Lan, em lén nói cho chị một chuyện, anh Tô cái gì cũng tốt chỉ duy đa tình, anh ấy rất thích phụ nữ đẹp, chị Thiên Lan, nếu chị nhìn trúng anh Tô, em cũng không để bụng đâu, em… em thực sự muốn trở thành chị em chân chính với chị”, Lạc Thu Thủy nhỏ giọng nói, cô quấn quýt một hồi mới nói ra những lời này, trong đó đều chất chứa sự thực tâm thực ý, lý do rất đơn giản, chỉ có bản thân cô biết, anh Tô đã có chị Mộ Cẩn, Cẩm Phồn, chị Lam Tuyết, Khánh Di… tất nhiên sẽ không để ý nếu có thêm một Huyền Diễm Thiên Lan, hơn nữa cô cũng rất thích Huyền Diễm Thiên Lan, Huyền Diễm Thiên Lan không chỉ xinh đẹp, tính cách còn vô cùng hoạt bát, mạnh mẽ vang dội, tấm lòng lương thiện, chị Thiên Lan thực sự rất tốt.

"...", khuôn mặt trái xoan xinh đẹp của Huyền Diễm Thiên Lan run lên, có chút xúc động muốn mắng chửi người, nhưng cô ta cũng biết Lạc Thu Thủy rất đơn thuần và chân thành, lại nói, Lạc Thu Thủy vô tội, không hề hay biết chuyện gì, vì vậy cô ta chỉ có thể đè nén, nhưng tận đáy lòng lại ngột ngạt muốn chết.

Cùng lúc đó.

Trong Kiếp Trì.

Tô Minh vẫn đang tiếp tục đột phá.

Không có điểm cuối.

Dường như có thể liên tục đột phá.

Không biết đã trải qua bao lâu.

Cuối cùng.

Tô Minh dừng lại.

Khí tức cũng bình ổn lại.

Anh mở mắt.

Giờ phút này, toàn bộ hàng trăm tiên nguyên mạch cực phẩm trước mắt anh đều đã bị hấp thu.

Mà cảnh giới võ đạo của anh- bán bộ Thiên Kiếp Siêu Thoát!

Đúng vậy, một lần tăng vọt.

“Thực sự không phải là người mà”, bên ngoài Kiếp Trì, lão Trang kìm nén nửa ngày, cuối cùng cũng không biết là nên kích động hay dâng nên cảm xúc nào khác, chỉ có thể thốt ra một câu tán thưởng này.

“Tuyết Nhi, không phải từ nhỏ con đã từng thề nếu sau này không kết hôn, nếu kết hôn thì phải gả cho người lợi hại nhất trên thế giới này hay sao? Bây giờ, kẻ mạnh nhất trên thế giới đã xuất hiện rồi, cũng coi như có duyên phận với con”, Trì Chân Phong nói xa xăm, có chút đắng chát vì bị đả kích.

“Bố, bố nói gì vậy…”, Trì Thương Tuyết có chút ngượng ngùng cáu giận: “Tùy rằng thực lực cùng thiên phú của tên khốn kiếp kia bất khả chiến bại, nhưng ... nhưng ... nhưng...."

“Nhưng cái gì?"

“Nhưng hắn ta quá xấu xa, rõ ràng đã biết con là ai còn cố ý đánh cược, hừ”, Trì Thương Tuyết hừ một tiếng, khuôn mặt xinh xắn có chút ửng hồng, trong lòng lại không khỏi nghĩ, nếu Tô Minh đã biết bản thân mình là ai, còn cố tình đặt cược như vậy, là coi trọng cô ta sao? Ừm, nhất định là vậy, hay cho một tên khốn háo sắc, rốt cuộc vẫn là bị dung mạo xinh đẹp của bổn cô nương thu phục.

Trong Kiếp Trì.

Tô Minh siết chặt nắm đấm.

Anh chỉ cảm thấy sức mạnh toàn thân bộc phát mạnh đến mức có thể dùng một đấm đánh vỡ một nền văn minh cấp bốn, thử sức với nền văn minh cấp năm cũng không phải là không thể.

Sự đột phá điên cuồng của cảnh giới đương nhiên mang lại sự bùng nổ sức mạnh.

Trước không nói đến lượng tiên nguyên trong cơ thể tăng lên gấp bao nhiêu lần, chính là bởi vì cảnh giới tăng điên cuồng, sự kiểm soát đối với kho tàng huyết mạch cùng sự gia tăng của sức mạnh cơ thể, còn có cường độ thân thể…. cuồng bạo dị thường.

Với cường độ thân thể hiện tại, anh muốn chống lại một đòn công kích dồn toàn lực của tu giả võ đạo ở cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát tầng ba đến tầng năm cũng không còn là vấn đề nữa chăng?

Sức mạnh xác thịt, cộng thêm vận dụng tất cả thủ đoạn, tối đa có thể đạt tới 8000 long lực.

Là 8000.

Một con số điên rồ.

Nếu lúc này đổi thành oanh tạc chuông Kiếp, thực sự, Tô Minh cảm thấy bản thân không cần phải tìm kiếm lỗ hổng gì đó của chuông Kiếp nữa, chỉ cần rót thêm kiếm nguyên, Thái U Hỏa, gần như có thể đánh vỡ chuông Kiếp trong một quyền.

Có 8000 long lực trong tay, chỉ nói riêng về sức mạnh thuần túy, anh cảm thấy bản thân cùng tông chủ Kiếp Tông nếu đấu một trận cũng không phải một chuyện xa vời.

“Điều này không thể nào, không thể nào, không thể nào…”, Hình Lăng ở một bên sớm đã lung lay chực đổ, hắn xụi người ngồi trong Kiếp Trì, cả người như mất hồn, có lẽ bởi vì không thể tiếp nhận được sự thực trước mắt mà có chút bất ổn thần kinh.

Tô Minh quét mắt nhìn hắn một cái, cũng không nói gì.

Sau đó.

Anh ngẩng đầu nhìn hướng 11.000 kiếp nạn kia.

Đã đến lúc phải trải qua kiếp nạn rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom