-
Chương 946-950
Chương 946: Chuyển biến
Chiến giáp pháp tướng thôn phệ kia, vừa muốn ăn mòn để phản kháng, lại muốn dùng cách thôn phệ để hoá giải.
Đều vô dụng cả!
Chiến giáp pháp tướng thôn phệ chuyển động, dần dần trở nên cạn kiệt.
Ngay sau đó, ngay cả vết nứt, nếp gấp đều xuất hiện.
“Tô Minh, chúng ta có thể thương lượng!”, Phù Dịch rống lớn: “Tôi không hề có ác ý, chúng… Chúng ta có thể thương lượng!”
Pháp tướng thôn phệ đã đến cực hạn, trong lúc Phù Dịch đang gào thét thì pháp tướng thôn phệ đã quay trở về trong thân thể hắn ta, thôn phệ tiên thể đã bị thương nặng rồi.
Vẻ mặt Tô Minh chỉ là xem thường và bình tĩnh, nhìn Phù Dịch chằm chằm.
Như thể nhìn một tên tôm tép.
Anh hoàn toàn không buồn quan tâm Phù Dịch.
“Không!”, Phù Dịch càng hoảng sợ hơn, sau khi pháp tướng thôn phệ quay về trong cơ thể thì hắn ta chỉ có thể sử dụng Tiên Nguyên tạo thành lá chắn, bao bọc toàn thân, dùng để ngăn cản nhưng cũng không trụ được, Tiên Nguyên mau chóng bị tiêu hao, âm thanh Phù Dịch kêu gào khàn giọng.
Bỗng nhiên...
Phù Dịch nhìn về phía Ninh Khinh Khinh, lớn tiếng nói: “Khinh Khinh, cứu anh!”
Ninh Khinh Khinh muốn mở lời cầu xin Tô Minh theo bản năng.
Thế nhưng lời vừa đến bên miệng thì cô ta lại nhịn xuống.
Cô ta cũng không phải là cái gì của Tô Minh thì cầu xin Tô Minh thế nào? Có cầu xin cũng là tự mình rước lấy nhục.
Huống hồ, công bằng mà nói thì là do bản thân Phù Dịch nổi lòng tham, cứ muốn kiếm chuyện với Tô Minh, muốn cướp đoạt món quà từ sông Tiên, nhưng kết quả Tô Minh lại là một miếng sắt, chân đạp vào sắt thì tự mình gieo gió gặt bão thôi!
Đúng, lúc trước cô ta có chút thiện cảm với Phù Dịch.
Nhưng một chút thiện cảm kia gần như đã mất ngay lúc Phù Dịch để lộ bộ mặt thật rồi.
Ninh Khinh Khinh nghiến chặt răng, cuối cùng chỉ khẽ lắc đầu.
Vô năng bất lực.
“Con khốn! Cô là đồ khốn đáng chết! Cô…Con mẹ nó cô cũng thích tên con hoang này rồi à! A a a…”. Gương mặt Phù Dịch nhăn nhó hung tợn, điên cuồng kêu gào, không chấp nhận nổi thái độ của Ninh Khinh Khinh, vô cùng căm hận, mở miệng mắng chửi.
Ninh Khinh Khinh không hé răng, chỉ là sâu trong ánh mắt chợt loé chút tăm tối, sau đó lại là một chút thoải mái.
Bố nói mình quá đơn thuần, không biết lòng người hiểm ác, xem ra đúng là thật vậy.
Tên khốn Tô Minh kia nói mình ngu ngốc, xem ra cũng là đúng rồi.
Nói thật, lúc này Phù Dịch oán hận, mắng chửi mình đầy cay độc lại khiến Ninh Khinh Khinh thoáng chốc thả lỏng hơn, thoải mái hơn, ừ, lời như vậy, cả một chút áy náy cô ta cũng không có.
“Đồ con hoang, mày cho rằng mình ăn chắc được tao rồi sao? A!”. Hơi thở Phù Dịch bắt đầu trở nên điên cuồng, Tiên Nguyên bao bọc đã dần không thể trụ nổi, bị ép đến đường cùng, đôi mắt đỏ máu cũng bắt đầu trở nên điên cuồng.
Chẳng lẽ, Phù Dịch vẫn còn thủ đoạn gì khác?
Tất nhiên có.
Thần thông thiên địa kỳ lạ lấy được từ trong bí cảnh Mai Tiên kia vẫn còn chưa được sử dụng nữa.
“Thần hồn xuất!”. Ánh chớp chợt loé lên chốc lát, Phù Dịch rít gào một tiếng, cùng lúc đó, có thể thấy rõ ở chỗ mi tâm của Phù Dịch, lập tức thể Thần hồn đã tuôn trào mãnh liệt.
Chính là thần hồn của Phù Dịch.
Hơn nữa, khoảnh khắc thể Thần hồn xuất hiện thì thân xác Phù Dịch đã bị thuật Sinh Mạng Lưu Phóng đưa đến cực hạn.
Thân xác Phù Dịch nhanh chóng đã trở nên già nua, cuối cùng như biến thành cây khô, hoá thành tro bụi, bay theo làn gió.
Sau khi thể Thần Hồn của Phù Dịch xuất hiện thì nó không hề bị tổn hại gì.
Đối mặt với thuật Sinh Mạng Lưu Phóng cũng không có tác dụng.
“Ha ha ha ha…”, Phù Dịch mừng rỡ, thực tế bản thân hắn ta cũng không chắc chắn một mình thần hồn có thể chống đỡ được thuật Sinh Mạng Lưu Phóng kỳ lạ của Tô Minh hay không, nhưng cũng chỉ có thể liều mạng thôi, dù sao cũng đã bị dồn đến bờ vực sống chết rồi.
Không ngờ được, liều lại thắng rồi!
Vốn dĩ, thuật Sinh Mạng Lưu Phóng không đày ải được thần hồn đơn thuần.
Cũng không phải vì thần hồn không có sinh mạng, mà là sức sống mà thuật Sinh Mạng Lưu Phóng lưu đày là khí huyết của thân xác, hơi thở sinh mạng,… Không liên quan đến hồn lực ở cấp bậc thể Thần hồn,…
Hồn lực ở cấp bậc thể Thần hồn quá phức tạp, thuộc một hệ thống sinh mạng khác.
Nếu đến một ngày, Tô Minh có thể đạt được thuật Lưu Phóng của hồn lực, kết hợp với thuật Sinh Mạng Lưu Phóng, không chừng có thể làm được đến mức lưu đày được thân xác, khí cùng với thần hồn.
Nhưng, trước mắt thì Tô Minh không làm được.
Nhiều nhất cũng chỉ là khi gặp được một vài tu giả võ đạo vốn thần hồn yếu, thì có vẻ thuật Sinh Mạng Lưu Phóng mới có thể tiêu diệt cả thân xác và thần hồn cùng nhau, nhưng trên thực tế, phần lớn là những thần hồn đều quá yếu khi mất đi thân xác, bản thể sẽ không thể tồn tại đơn độc được, nên mới tạo thành một kiểu ảo giác như thần hồn và thân xác đều bị thuật Sinh Mạng Lưu Phóng đày ải.
Mà thần hồn của Phù Dịch cũng khá mạnh, hơn nữa đã được luyện chế ngưng tụ đặc biệt, chắc chắn không nằm trong phạm vi mà thuật Sinh Mạng Lưu Phóng có thể lưu đày.
“Tô Minh, thật sự, mày chỉ thiếu một bước thôi thì đã khiến ông đây chết rồi, nhưng chỉ một bước đó thôi, kẻ chết chính là mày rồi! Thần hồn! Mày cũng chẳng thể ngờ được, thần thông ông đây đoạt được trong bí cảnh Mai Tiên lại là thần thông hồn kỹ đơn thuần đâu nhỉ? Ha ha ha ha…”, Phù Dịch kích động tột cùng.
Thần hồn rít gào.
Tuôn trào.
Kiêu căng ngạo mạn...
Không hề e sợ!
“Nghịch Hồn Trảm!”. Sau đó, thần hồn của Phù Dịch lập tức chuyển động, lại biến hoá thành hình đao.
Vô cùng sắc bén.
Bao phủ cả tâm trí.
Khẽ liếc nhìn thôi cũng cảm thấy linh hồn chấn động.
Rất kinh khủng!
Khi hồn đao ngưng tụ đến cực hạn, hồn đao khẽ di chuyển.
Chém ra một đao hướng về phía Tô Minh.
Chính xác mà nói là chém về phía mi tâm của Tô Minh.
“Sao lại như vậy?”. Thân thể mềm mại của Huyền Sơ Tình khẽ chuyển động, bờ môi đỏ cắn chặt. Vừa mới an tâm chút thì đã phải lo lắng rồi, cô ta có chút không cam tâm, rõ ràng Tô Minh có nhiều át chủ bài như vậy, cũng tạo ra được kỳ tích rồi, tại sao đúng lúc này Phù Dịch lại có được thần thông hồn kỹ?
Biến cố thay đổi.
Những thứ về thần hồn cũng vô cùng hiếm gặp dù ở văn minh Trạch.
Ngay cả thần hồn và hồn kỹ cũng nằm ngoài lẽ thường rồi.
Nhịp tim cô ta bắt đầu đập mạnh, mắt nhìn sang Tô Minh.
Tô Minh có thể đối phó được sao?
Ở bên ngoài...
Chương 947: Diệt tia hi vọng của nhà họ Phù
“Mẹ kiếp! Giỏi, rất giỏi! Dịch nhi, giỏi lắm!”, Phù Thông Hải kích động tới mức suýt nhảy dựng lên, đường đường là lão quái vật cấp bậc Tiên Hoàng, giờ phút này, ông ta hoàn toàn quên mất lễ nghĩa.
Có cảm giác từ Địa Ngục lên tới Thiên Đường.
Vô cùng sảng khoái!
Ngay giây trước, ông ta đã tuyệt vọng tới mức suýt nhập ma.
Giờ phút này...
Ha ha ha...
Trời không diệt Phù Dịch.
Có ai ngờ được Phù Dịch lại có được thần thông hồn kỹ ở trong bí cảnh Mai Tiên này? Xác suất của việc này vô cùng nhỏ bé nhưng nó lại xảy ra! Đúng là số mệnh của Phù Dịch, vận số của nhà họ Phù!
“Gia chủ, ông có nhìn thấy không? Nhìn thấy không? Ha ha ha ha...”, Phù Thanh Dung kích động tới mức rơi lệ.
Hưng phấn tới rơi nước mắt!
Thành chủ Mai Tiên há hốc mồm, vẻ mặt đờ đẫn, thay đổi bất ngờ, tinh thần không chịu nổi bước ngoặt bất ngờ này.
Hiện tại…
Hồn đao đã tới trước mặt Tô Minh.
Phù Dịch kích động muốn chết.
Kích động như thể nhìn thấy cảnh thần hồn của Tô Minh bị mình nghiền nát, vỡ vụn.
Đây mới thật sự là tuyệt sát! Không phải sao?
Nhưng đúng vào lúc đó, Tô Minh lại không nói gì.
Hồn kỹ?
Cũng đâu phải anh không có!
“Thái U Nhiếp Hồn” vô dụng sao?
Huống chi, dù anh không có hồn kỹ, chỉ bằng cường độ của thần hồn, Tô Minh có thể hứng lấy “Hồn Đao Trảm” mà vẫn không sao!
Vì thế anh không nói gì, cũng chẳng biết sự tự tin và kích động của Phù Dịch đến từ đâu?
Chỉ trong giây lát, mọi người thấy hồn đao sắp đâm vào mi tâm của Tô Minh.
“Thái U Nhiếp Hồn!”, Tô Minh chỉ lạnh nhạt thốt ra bốn chữ.
Sau đó...
Hồn đao của Phù Dịch đứng hình!
Đón đỡ, nát bấy!
Thậm chí Phù Dịch còn không có cơ hội để trút ra tiếng hét thảm cũng như giãy dụa vùng vẫy, hắn ta đã chết đến mức không thể chết thêm nữa.
Còn Tô Minh lại bình an như anh chỉ mới hoàn thành một việc đơn giản, những người cách đó không xa và những kẻ ở bên ngoài...
Chấn động tới mức sắp suy sụp.
“Không, không, chuyện này không thể nào xảy ra được. Anh Ninh, đây là ảo ảnh, đúng không, là giả...”, Phù Thông Hải hoàn toàn sụp đổ, ông ta cuồng loạn quát lớn, hoàn toàn thất lễ.
Sao ông ta chấp nhận nổi?
Từ Địa Ngục lên Thiên Đường, rồi lại rớt xuống Địa Ngục chỉ trong chớp mắt?
Cảm xúc dao động kịch liệt rồi lại bị kích thích dữ dội, dù là Phù Thông Hải có cảnh giới Tiên Hoàng thì cũng không chịu đựng nổi.
Hơn nữa, Phù Dịch lại còn là tia hi vọng của nhà họ Phù.
Để Phù Dịch có thể quật khởi thuận lợi, nhà họ Phù đã hi sinh bao nhiêu?
Nhằm che giấu thôn phệ tiên thể của Phù Dịch, để đề phòng cường giả khác theo dõi gây ra nguy hiểm, nhà họ Phù đã lén làm bao nhiêu chuyện cho Phù Dịch?
Những chuyện này...
Đều uổng phí rồi!
Phù Dịch chết thì gần như đã kéo theo sự suy bại của thế hệ trẻ nhà họ Phù.
Nó thể hiện ra là ít nhất về thế hệ trẻ, nhà họ Phù đã bị nhà họ Huyền – đối thủ không đội trời chung đè ép... đè bẹp.
Họ thật sự không chấp nhận nổi.
Thành chủ Mai Tiên cười khổ.
Giờ ông ta trả lời thế nào đây?
Sự thật đã ở trước mắt.
Ông ta nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn lăm lăm vào Tô Minh, trong lòng lại không thể bình tĩnh nổi.
Đồng thời.
“Hiện giờ không phải rất xấu hổ à?”, Tô Minh giương mắt nhìn ở không gian bên phải phía trước sau khi diệt Phù Dịch.
“Tôi...”, ở trong không gian, bóng dáng Phù Nhẫn dần xuất hiện, đã bị phát hiện rồi, hắn ta ẩn núp gì nữa đây?
Trên thực tế, Phù Nhẫn đang ẩn nấp.
Vừa rồi, khi Phù Dịch dùng hồn đao để giết Tô Minh, Phù Nhẫn cũng ẩn núp để tiếp cận Tô Minh, định rằng sẽ bổ thêm một đao sau khi Phù Dịch dùng hồn đao mạnh mẽ làm Tô Minh trọng thương nhằm tiêu diệt anh, không chừa cho anh cơ hội để thở dốc.
Nhưng có ai ngờ...
Hồn đao của Phù Dịch lại biến thành trò hề như vậy.
Đừng nói tới việc làm Tô Minh bị thương nặng, thậm chí nó còn không có cơ hội chui vào trong Thần hồn Thức Hải của Tô Minh.
Thế nên tình cảnh lúc này của Phù Nhẫn rất khó xử.
Nếu biết trước như thế, hắn ta không làm gì, có lẽ còn có cơ hội van nài sống sót. Giờ thì hay rồi, việc cũng đã làm, ẩn núp chuẩn bị đánh lén, theo dõi Tô Minh...
Muốn ngụy biện cũng vô dụng.
“Thuật Sinh Mạnh Lưu Phóng!”
Tô Minh cũng chẳng nói nhiều nữa.
Phù Nhẫn chết, thần hồn và thể xác đều “chết”
Bên ngoài.
“Thằng con hoang chết tiệt! Thằng súc sinh đáng chết! Không chết không ngừng! A a a a...”, thấy Tô Minh diệt cỏ tận gốc khi giết Phù Nhẫn, Phù Thông Hải oán độc thét lên. Sát ý cuồn cuộn trào ra từ thân ông ta, nồng đậm tới mức khiến người ta khó thở, cực kỳ đáng sợ!
Ở đây có nhiều thành viên thuộc các gia tộc, họ không khỏi lùi ra sau, vô cùng hoảng sợ.
Dù gì Phù Thông Hải cũng là cao thủ Tiên Hoàng.
Cao thủ cảnh giới Tiên Hoàng thật sự quá khủng khiếp!
Cảnh giới Tiên Tôn hoàn toàn không thể so bì.
Không nói chuyện khác, chỉ việc cảnh giới Tiên Hoàng có thể thuyên chuyển lĩnh vực Tiên đạo thì cũng đủ tạo ra chênh lệch về chất giữa cảnh giới Tiên Hoàng và cảnh giới Tiên Tôn rồi.
“Anh Phù đang muốn...”, thành chủ Mai Tiên hít ngược một hơi, nhíu chặt mày: “Sự sống chết trong bí cảnh không nên bị lôi ra tới bên ngoài!”
Ý của ông ta rất rõ ràng.
Ông ta không hi vọng nhà họ Phù, đặc biệt là Phù Thông Hải tự mình báo thù.
Làm vậy thì còn thể thống gì?
Như thế, danh tiếng của cuộc thi trong bí cảnh Mai Tiên sẽ bị tổn hại cực lớn.
Phù Thông Hải lại chẳng hề quan tâm tới thành chủ Mai Tiên.
“Thanh Dung, bây giờ trở lại nhà họ Phù, đích thân mang tổ khí trấn tộc – Sinh Tử Đồ tới đây!”, Phù Thông Hải nói với Phù Thanh Dung bên cạnh, giọng có chút khàn, bên trong lại có chút điên cuồng lẫn cuồng loạn.
Những người chung quanh đều khó thở.
Là Sinh Tử Đồ trong truyền thuyết sao?
Nhà họ Phù là thế lực hàng đầu ở văn minh Trạch, đương nhiên họ sẽ không đơn giản, có thế lực hàng đầu nào không sở hữu truyền thừa mấy tỷ năm chứ?
Căn cơ của họ rất khủng bố!
Mà trong đó, thứ thể hiện thực lực rõ nhất chính là chí bảo trấn tộc.
Chương 948: Lại thăng cấp
Bảo vật trấn tộc của nhà họ Phù - Sinh Tử Đồ lại khá nổi danh, cũng là chỗ dựa vững chắc nhất của nhà họ Phù, tuy nói nhà họ Huyền với cả nhà họ Tuỳ không hợp với nhà họ Phù nhưng trên thực tế chỉ là đang nói thế hệ trẻ với cả thế hệ trung niên hay chính là thế hệ trước, nhà họ Phù so với nhà họ Huyền và nhà họ Tuỳ đều yếu hơn không ít, vậy tại sao nhà họ Huyền và nhà họ Tuỳ không liên thủ tiêu diệt triệt để nhà họ Phù?
Điều e ngại lớn nhất chẳng phải là chí bảo trấn tộc Sinh Tử Đồ của nhà họ Phù hay sao?
Một món tổ khí trung phẩm.
Là tổ khí thật sự!
Cho dù trong văn minh Trạch thì tổ khí thật sự ngoại trừ ở Động Thiên và Thần Quốc thì cũng rất hiếm thấy.
“Phù Thông Hải điên rồi!”, Huyền Tinh Bình lẩm bẩm tự nói.
Vậy cũng là chuyện tốt!
Cho dù là Tô Minh chết, hay là nhà họ Phù thê thảm thì đều là chuyện tốt.
“Vâng!”, Phù Thanh Dung gật đầu, phá không mà đi.
Sau khi Phù Thanh Dung rời đi, Phù Thông Hải lại nói với tam trưởng lão bên cạnh: “Tam trưởng lão, ông đến Huyền Diễm Tiên quốc một chuyến, xin gặp Quốc chủ của Huyền Diễm Tiên quốc, giao thiết quyển này cho Huyền Diễm Tiên quốc. Cứ nói, Huyền Diễm Tiên quốc đã từng nợ nhân tình của nhà họ Phù, nhà họ Phù muốn dùng, hy vọng Huyền Diễm Tiên quốc cử một vài cường giả chân chính đến đây, trợ giúp nhà họ Phù”.
Điên rồi!
Đúng là điên rồi…
Bản thân Phù Thông Hải chính là cảnh giới Tiên Hoàng tầng thứ ba, trên sân, nhà họ Phù vẫn còn mấy người cảnh giới Tiên Tôn tầng thứ tám, thứ chín, lại sử dụng thêm cả Sinh Tử Đồ.
Thế còn chưa đủ?
Còn muốn để thế lực Tiên quốc Huyền Diễm Tiên quốc tham gia?
Như vậy thì họ hận Tô Minh đến nhường nào?
Vốn dĩ thành chủ Mai Tiên còn muốn khuyên nhủ Phù Thông Hải đừng lôi chuyện bên trong bí cảnh đưa ra ngoài, lúc này cũng ngậm miệng lại.
Ông ta cũng bị doạ rồi.
Phù Thông Hải hoàn toàn đã phát điên rồi.
“Đồ ranh, đợi mày ra đây, lão phu cam đoan, để mày lĩnh hội được cái gì gọi là cầu sống không được, cầu chết không xong, mày phá huỷ hy vọng của nhà họ Phù, ông đây sẽ khiến mày xuống Địa Ngục!”. Ánh mắt Phù Thông Hải như muốn nhỏ máu, oán độc khiến người ta rùng mình, nhìn chằm chằm vào màn ảnh, âm thanh khàn khàn.
Lúc này.
Trong bí cảnh.
Tô Minh và Huyền Sơ Tình đã đi theo một hướng khác.
Ninh Khinh Khinh cũng đi theo sau.
Trong tay Ninh Khinh Khinh có bản đồ, vì vậy ba người cũng không phải là mù mờ không biết gì.
Ba người đi về khu vực nguy hiểm tụ tập của thú dữ.
Nhưng không bao lâu.
“Trước tiên tu luyện một chút đã”. Tô Minh mở lời, sau đó, cũng không để Huyền Sơ Tình và Ninh Khinh Khinh có cơ hội lên tiếng, thân hình chợt phóng đi đã lên đến trên cây đại thụ.
Căn cơ được củng cố đến cực hạn.
Lại thêm gần đầy đã trải qua khá nhiều trận chiến lớn.
Cảnh giới không khống chế nổi, nhất định phải đột phá rồi.
Đầu tiên, anh chuyển một ít linh mạch vào kho tàng huyết mạch, sau đó, hấp thụ chúng thông qua kho tàng huyết mạch.
Lập tức, linh khí dày đặc chuyển động trong cơ thể.
Giống như nước ngập trong một miếng bọt biển.
Hơi thở của Tô Minh bắt đầu dao động.
Dao động tiến lên!
Thời gian trôi qua từng giây từng phút…
Linh mạch được vận dụng từng chút một, cũng may, tài nguyên võ đạo mà Tô Minh tích góp được quả thực vô hạn, nếu không, với phương pháp tu luyện hấp thu một linh mạch chỉ trong hơn mười phút như vậy thì căn bản không gì có thể chống đỡ nổi!
Mấy giờ sau.
“Phù…”
Hơi thở quanh người anh dao động mạnh mẽ.
Khiến không gian xung quanh gợn sóng.
Sau đó, hơi thở lại bình tĩnh lại.
“Chân khí chuyển hoá thành Tiên Nguyên”. Tô Minh lẩm bẩm tự nói, vui mừng kiểm tra đan điền của mình.
Vốn dĩ, chân khí hỗn độn đơn thuần di chuyển trong đan điền hoàn toàn đã biến đổi rồi.
Gần như đã hoá lỏng hết.
Hơn nữa, trên bản chất cũng đã thay đổi rồi.
Anh thử sử dụng.
Tiên Nguyên vận chuyển với tốc độ nhanh hơn, mỗi một tia Tiên Nguyên đều bùng nổ sức mạnh khủng khiếp hơn.
Ngoài ra, cho dù là về Tiên Nguyên, Tô Minh cũng có thể cảm nhận rõ Tiên Nguyên của mình mạnh hơn rất, rất nhiều so với Tiên Nguyên của tu giả võ đạo cảnh giới Tiên Nhân bình thường khác rồi.
“Tiên Nguyên của mình đặc biệt ở độ tinh khiết, gần như đạt đến độ tinh khiết một trăm phần trăm rồi”.
“A, hạt giống Hỗn Độn còn có thể ảnh hưởng tiếp không?”
“Chẳng lẽ, còn có Tiên Nguyên Hỗn Độn?”
Cảnh giới của Tô Minh đã đạt đến cảnh giới Tiên Nhân tầng thứ sáu.
Hoặc là không đột phá, còn nếu đột phá thì sẽ tăng lên rất nhiều cảnh giới.
“Với sức lực đơn thuần thì tất cả các phương pháp đều dùng đến, ước chừng là từ ba mươi Long lực đến năm mươi Long lực”. Tô Minh hít sâu một hơi, có chút kinh ngạc!
Lúc trước, anh vẫn không xem trọng việc nâng cao thực lực do đột phá cảnh giới võ đạo mang lại.
Lại thêm ám ảnh quy luật, kiếm đạo, sức mạnh thể chất,…
Nào nghĩ đến…
“Xem ra, từ Đại Đế đến Tiên Nhân có khoảng cách rất rất lớn, bản chất cũng khác biệt”.
Thêm năm mươi Long lực, chỉ là sức mạnh đơn thuần là đã có thể tuỳ ý giết chết bất kỳ cảnh giới Bán bộ Tiên Hoàng rồi đúng không?
Còn với cường giả cảnh giới Tiên Hoàng tầng thứ nhất, tầng thứ hai, có thể dựa vào sức mạnh đơn thuần năm mươi Long lực để giết chết đối phương hay không, Tô Minh không chắc chắn, nhưng anh cũng có thể thử xem.
Ngoại trừ sức lực đơn thuần, sức mạnh thể chất cùng các phương diện khác, đương nhiên cũng có tiến bộ không ít.
Nói chung, sức chiến đấu thực tế đã tăng mạnh rồi!
“Lại hấp thu thêm năng lượng từ tám mươi mốt miếng tiên tắc nào!”
Tiếp đó, Tô Minh lại có quyết định.
Vẫn nên nâng cao thực lực trước, đó mới là việc quan trọng nhất.
Hấp thụ đầu tiên chính là tiên tắc không gian.
Đối với người khác, việc này nhất định phải cẩn thận, hơn nữa phải thông qua một vài sự hỗ trợ từ đan dược thì mới có thể hấp thụ sức mạnh quy luật không gian từng chút một được, nhưng Tô Minh lại… Lại dùng kho tàng Huyết Mạch hấp thụ như hổ đói.
Vô cùng khoa trương!
Trong cơ thể.
Tiên tắc không gian dày đày đến cực hạn.
Chảy xuôi trong máu và thịt của Tô Minh.
Anh lĩnh ngộ.
Cảm giác như thể được khai thông, thông suốt.
Hiểu biết về đạo không gian lại giống như thuỷ triều dâng trào.
Rất thoải mái!
Nửa giờ sau.
Tô Minh thở dài một hơi, mở mắt ra, sâu trong ánh mắt đều là phấn khích.
Quy luật không gian bát đoạn đỉnh phong!
Ha ha ha ha…
Anh thu hoạch nhiều hơn mình nghĩ.
Anh còn cách quy luật không gian cửu đoạn không xa nữa.
“Nếu bây giờ lại đối mặt với Phù Dịch, mình chỉ cần sử dụng quy luật không gian thì có thể giết chết hắn ta dễ dàng rồi?”
Tô Minh không vui mừng lâu.
Tiếp đó...
Chương 949: Núi cao còn có núi cao hơn
Tiếp tục điều khiển Pháp Tắc Trường Hà của mình, hấp thụ ánh sáng tiên tắc còn lại của sông Tiên.
Thời gian dần trôi, thoạt nhìn Tô Minh như đang ngồi khoanh chân trên cành cây nhưng trên thực tế, dòng sông không gian trong cơ thể đang điên cuồng vận chuyển, hết lần này đến lần khác thiết lập lại, không ngừng nuốt trọn những tiên tắc mới đổ vào.
…
Học viện Hỗn Độn ở khu vực Hỗn Độn của nền văn minh Xương…
“Rầm, rầm, rầm…”, học viện Hỗn Độn lại một lần nữa run rẩy như bị động đất. Có thể nhìn thấy rõ, mặt đất đang rung chuyển.
Thậm chí còn có khe nứt từ dưới đất hiện ra, cũng may đám thái thượng trưởng lão như Bạch Kiếm không ngừng ra tay trấn áp khe nứt đó.
Một lát sau, không khí mới dần dần ổn định lại.
Nhưng lãnh đạo và cả đám học viên trong học viện thì không hề bình tĩnh chút nào.
“Đây đã là lần thứ 12 trong ba ngày rồi nhỉ?”
“Lần sau lại khủng khiếp hơn lần trước”.
“Nguy hiểm quá! Luôn cảm thấy dường như bên dưới học viện của chúng ta có trấn áp hung thú gì mà không thể trấn áp nổi”.
“Đúng thế! Khủng khiếp quá! Ban nãy mọi người có ngửi thấy khí tức gì từ khe nứt kia không? Quá mạnh! Đúng là mang mùi vị hủy diệt khiến người khác tuyệt vọng”.
“Không phải dưới đất này có địa ngục đấy chứ?”
…
Đám Bạch Kiếm và Lô Hư ở trên không trung sắc mặt đều khó coi, có chút tái nhợt. Ban nãy họ phải tiêu hao quá nhiều năng lượng.
“Vận khí của thành Hủy Diệt càng lúc càng mạnh, trấn áp không nổi rồi. Hiện giờ cứ cách mấy tiếng thì thành Hủy Diệt lại rung một lần, tần suất lại nhanh hơn”, Bạch Kiếm ngưng giọng nói: “Cứ như vậy thì nhiều nhất là trong ba đến năm ngày, thành Hủy Diệt sẽ lại tái xuất thôi”.
“Chết tiệt…”, Lô Hư thầm mắng một câu: “Tô Minh mà không quay về thì không kịp thật rồi”.
“Một khi thành Hủy Diệt xuất thế thì sẽ là tai họa vô cùng lớn đối với nền văn minh Xương”.
…
Đúng lúc này…
“Trì Tiêu xin chào bốn vị tiền bối”, một bóng dáng giẫm lên không trung khom người với đám Bạch Kiếm ở trước mặt.
Nhất thời, tất cả học viên và lãnh đạo của học viện Hỗn Độn đều theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn Trì Tiêu.
Mấy ngày này, Trì Tiêu vô cùng khiêm tốn, luôn bế quan tu luyện. Bây giờ lại đột nhiên xuất hiện.
“Cảnh giới Tiên Tôn tầng hai?”, Bạch Kiếm kinh ngạc: “Cậu chủ Trì Tiêu! Cậu…”.
Đâu chỉ có đám Bạch Kiếm mà ngay cả học viên của học viện Hỗn Độn ở bên dưới cũng đều kinh hãi…
Kể cả là Mộng Li Khinh Đàn đến từ liên minh Vô Song cũng vô cùng chấn động. Thời gian dài cô ta luôn tu luyện ở trong học viện Hỗn Độn, tiến bộ rất lớn. Hiện giờ cô ta đã ở cảnh giới Tiên Nhân tầng bảy rồi.
Nhưng nếu so với Trì Tiêu thì đúng chả là gì.
Cảnh giới Tiên Tôn mà lại trẻ như này, khéo Đại minh chủ và Nhị minh chủ trong liên minh Vô Song cũng không thể so sánh được chăng?
Ngay cả Mộng Li Khinh Đàn cũng chấn động như vậy thì nói gì đến những người khác?
“Hóa ra mình thật sự là phế vật”, đám Quân Tốc Tốc với tâm trạng phức tạp, trái tim võ đạo bị đả kích rất lớn.
“Tốc Tốc! Có những người sinh ra đã là võ thần chuyển thế, chúng ta không so được và cũng đừng so làm gì. Huống hồ, chúng ta chỉ ở nền văn minh cấp một”, Tống Xạ Sơn an ủi.
“Đúng vậy! Căn bản là không so được, cũng không so làm gì”, Quân Tốc Tốc cười khổ, nói: “Sư tôn! Con hơi nhớ Tô Minh rồi”.
“Tống Xạ Sơn! Bây giờ biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn chưa? Thế gian này không chỉ có một mình Tô Minh là thiên tài đâu”, Vương Thừa Quy lớn tiếng nói: “Tống Xạ Sơn! Ông nói xem, nếu lấy cậu chủ Trì ra so sánh thì Tô Minh là cái gì?”
“Hiện giờ các người không nhìn thấy Tô Minh thì dựa vào đâu mà nói thế?”, Tống Xạ Sơn chưa nói gì thì Quân Tốc Tốc đã nói trước.
“Không nhìn thấy? Vì vậy cô nghĩ Tô Minh hiện giờ đang ở cảnh giới Tiên Tôn sao?”, Vương Thừa Quy cười, nói.
“Ha ha…”, Lưu Mộc Sàn ở bên cạnh không nhịn được cười, nói.
Quân Tốc Tốc đỏ ửng mặt, cô ta thật sự muốn nói: “Ngộ nhỡ thì sao? Ngộ nhỡ hiện giờ Tô sư đệ có sức chiến đấu ở cảnh giới Tiên Tôn thì sao?”
Nhưng cô ta không nói ra được. Bởi vì điều này không thực tế. Tô Minh có yêu nghiệt đến đâu thì mới mấy ngày làm sao tiến bộ nhanh thế được.
“Sao không nói gì nữa? Cô bé này lớn rồi đấy, biết bảo vệ người mình yêu rồi. Chỉ có điều là nên thực tế một chút không là thành trò cười đấy”, Vương Thừa Quy vuốt râu, cười nói.
“Đủ rồi đấy! Tô Minh có thực lực như thế nào thì cứ đợi cậu ta về rồi sẽ biết”, Tống Xạ Sơn chau mày nói.
“Hừm! Tô Minh còn có thể quay về sao? Chỉ sợ là biết học viện Hỗn Độn gặp nạn nên không dám về thôi?”, sắc mặt Vương Thừa Quy sầm lại, chỉ xuống đất, nói.
“Vãn bối vốn ở cảnh giới Tiên Tôn, chỉ là thời gian trước bị thương, vì vậy cảnh giới võ đạo bị tụt hạng. Bây giờ vãn bối đã khôi phục được bảy tám phần rồi”, Trì Tiêu cười, nói.
“Hóa ra là vậy! Chúc mừng cậu chủ Trì!”, đám Bạch Kiếm trịnh trọng nói, còn chắp tay kèm thái độ cung kính. Không còn cách nào khác, bốn người họ chỉ ở cảnh giới Tiên Vương. Đứng trước người ở cảnh giới Tiên Tôn thì quả là có chút căng thẳng và kính sợ.
“Nếu như không nhìn nhầm thì bên dưới học viện Hỗn Độn này đang trấn áp một thành trì chăng? Một thành trì vô cùng mạnh, khí tức hủy diệt khiến người ta ghê sợ”, Trì Tiêu lại nói.
Lời nói vừa dứt thì sắc mặt của đám Bạch Kiếm biến đổi.
Chương 950: Ép người
Bởi vì, ngay khi lời này của Trì Tiêu vang lên, rõ ràng, tất cả học viên cùng quản lý cấp cao của học viện Hỗn Độn đều hiểu rõ, điều này sẽ khơi dậy lên một vài hỗn loạn.
Quả nhiên một vài học viên phía dưới đã bắt đầu căng thẳng và kích động.
Mà dưới sự trấn áp của học viện Hỗn Độn, ngoại trừ dựa vào bản thân học viện Hỗn Độn, cũng dựa vào số mệnh của các học viên cùng các quản lý của học viện, nếu hiện tại vì tâm trạng lo lắng, sợ hãi… khiến tự thân những học viên này, còn có các quản lý gục ngã, tháo chạy, vậy thì lực trấn áp của học viện Hỗn Đỗn sẽ nhận phải một đả kích lớn, sợ rằng nếu như dự tính ban đầu có thể đàn áp thành Hủy Diệt ba năm ngày nữa cũng không thể thực hiện được.
Trong một khoảnh khắc, sắc mặt của bốn người Bạch Kiếm có chút khó coi.
Bọn họ cảm thấy việc Trì Tiêu công bố tin tức theo cách này là có chủ đích.
“Tất cả yên lặng!”, Lô Hư quét mắt nhìn phía dưới đang rối loạn, quát lên một tiếng: “Cho dù bây giờ có sợ hãi, có chạy trốn cũng vô dụng, thành Hủy Diệt xuất thế, cả nền văn minh Xương cũng không chạy thoát được. Các người chạy tới đâu cũng đều vô dụng, không bằng nghĩ xem, làm sao mới có thể tiếp tục trấn áp thành Hủy Diệt?”
Lời của Lô Hư đã xua tan sự lo lắng, hãi hùng cùng suy nghĩ muốn chạy trốn của một vài người.
Trừ khi có thể tới ngoại vực nếu không tháo chạy cũng vô dụng. Nhưng có bao nhiêu người đang có mặt tại hiện trường có đủ sức mạnh để đi tới ngoại vực? Sợ rằng trên đường tới ngoại vực đã chết không toàn thây rồi.
“Cậu Trì có gì muốn nói, cứ nói thẳng đi”, Bạch Kiếm hít sâu một hơi, trầm giọng nói.
“Ý của Trì Mỗ là nếu thành Hủy Diệt này chỉ trơ trọi dựa vào vài vị tiền bối, còn có những học viên phía dưới kia thì cũng sẽ không trấn áp nổi thành Hủy Diệt, không phải sao?”, nụ cười của Trì Tiêu sâu thêm ba phần.
Mặc dù Bạch Kiếm muốn phủ nhận.
Nhưng.
Sự thực chính là vậy.
“Hoặc là còn đang trông ngóng người thanh niên trong lòng các người gọi là Tô Minh kia, đúng chứ? Trước không nói đến việc Tô Minh có thể kịp lúc đuổi tới hay không, cho dù trở lại, thực lực của hắn ta đủ sao?”, giọng nói của Trì Tiêu lớn hơn vài phần: “Ngược lại là tôi, còn có vài phần nắm chắc có thể trợ giúp các người trấn áp tòa thành trì phía dưới này, thậm chí còn giúp các người một lần vất vả, cả đời nhàn nhã, giải quyết triệt để tòa thành trì phía dưới cũng đều có khả năng!”
Ngay sau khi lời này vang lên.
Bốn người Bạch Kiếm đều có chút xao động.
Những học viên phía dưới kia của học viện Hỗn Đỗn càng thêm kích động, thậm chí từng người từng người một đều hô vang van xin cầu cứu.
“Nếu cậu Trì nguyện ý giúp đỡ, thì thật không thể tốt hơn, không biết cậu Trì muốn thù lao như thế nào?”, Bạch Kiếm nhìn thẳng Trì Tiêu, thiên hạ không có bữa ăn nào miễn phí, không phải sao? Ông ta sẽ không ấu trĩ cho rằng Trì Tiêu sẽ giúp đỡ học viện Hỗn Độn không công, ngay cả khi học viện đang cầu khẩn Trì Tiêu.
“Cũng không tính là thù lao gì? Tôi nhìn trúng Tô Ly rồi. Ừm, là loại chân thành yêu thích kia. Còn mong bốn vị tiền bối tạo điều kiện. Lại nói nếu tôi và Tô Ly thành đôi, cũng tính là một nửa con rể của học viện Hỗn Độn, đương nhiên không thể đứng nhìn học viện Hỗn Độn đi tới chỗ diệt vong”, Trì Tiêu cười nói.
Lời này vừa thốt ra.
Rõ ràng là khí tức của bốn người Bạch Kiếm đều thay đổi.
Bạch Kiếm với tính khí nóng nảy nhất gần như muốn ra tay.
Vô sỉ!
Lợi dụng điểm yếu uy hiếp người khác.
Quá trơ trẽn.
Tuy nhiên, bên dưới…
Rất nhiều học viên, còn có các quản lý lại nặng nề gật đầu:
“Đúng vậy!”
“Cậu Trì trở thành nửa con rể của học viện Hỗn Độn không phải càng tốt hay sao?”
“Tô Ly trẻ tuổi, không hiểu chuyện, bản thân cô ta cũng không biết bỏ lỡ cậu Trì là điều đáng tiếc đến mức nào”.
“Cậu Trì coi trọng Tô Ly, là vinh hạnh của cô ta, tôi tán thành 100%”.
............
Hầu như không ai quan tâm đến cảm nghĩ của Tô Ly.
Đa số đều là vì sự an toàn của học viện Hỗn Độn, liệu bản thân họ có thể sống sót hay không?
Chỉ vậy mà thôi.
“Tô Ly còn đang tu luyện”, một lúc sau Bạch Kiếm mới lạnh lùng phun ra vài chữ này, sau đó bốn người Bạch Kiếm liền biến mất.
“Ha ha…”, Trì Tiêu cười lạnh lẽo.
Không hề để bụng.
Hắn không tin.
Bốn ông già khốn kiếp kia có thể tiếp tục chống đỡ.
“Tôi chắc chắn các người sẽ phải ngoan ngoãn giao tặng Tô Ly ra thôi”, Trì Tiêu tự lẩm bẩm một mình, tiếp đó thân hình vừa động liền trở về lầu gác của mình.
Một giờ sau.
Trước đại trận linh mạch số bốn.
Càng ngày càng có nhiều người tụ tập lại, kêu gào:
“Tô Ly, đi ra đây!”
“Đừng giả bộ nữa! Cô căn bản không hề tu luyện!”
“Cô giả vờ cái gì? Cậu Trì coi trọng cô chính là tổ tiên cô tỏa khói xanh, là vinh hạnh của cô!”
“Làm bộ làm tịch thật ghê tởm, cậu Trì ưu tú như vậy, nhìn trúng cô cô còn đang âm thầm vui mừng phải không?”
“Nhanh cút ra đây! Cô không phải là người sao? Cô có thể nhẫn tâm dương mắt nhìn toàn bộ học viện Hỗn Độn diệt vong sao?”
“Nếu học viện Hỗn Độn bị hủy diệt, cô chính là tội nhân lớn nhất!”
…
Nền văn minh Trạch.
Trong bí cảnh Mai Tiên.
Tô Minh cuối cùng cũng kết thúc tu luyện.
Pháp Tắc Trường Hà đã thuận lợi chuyển hóa thành Tiên Tắc Trường Hà.
Hiện tại đã là Tiên Tắc Trường Hà với 370 loại tiên tắc.
Tô Minh đại khái đã ngưng đọng vài chục loại quy luật cùng loại thành một loại tiên tắc.
Cuối cùng tạo ra Tiên Tắc Trường Hà với 370 loại tiên tắc.
Tuy chỉ có 370 loại tiên tắc, nhưng xét về uy lực, chúng mạnh hơn rất nhiều so với Pháp Tắc Trường Hà trước đó.
“Với Tiên Tắc Trường Hà trong tay, những tu giả võ đạo tầng thấp thuộc cảnh giới Tiên Hoàng bình thường hẳn là không thể chịu nổi một đòn, đúng không?”, Tô Minh lẩm bẩm một mình.
Khoảnh khắc tiếp theo, bóng dáng anh lóe lên, trở lại dưới bóng cây.
“Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi về phía trước”, Tô Minh cười nói.
“Trời ạ! Tô Minh, anh… anh… anh đã đột phá cảnh giới Tiên Nhân rồi sao? Còn là tầng sáu?”, Ninh Khinh Khinh kinh ngạc kêu lên, cô ta che lại miệng nhỏ, cảm xúc biến động cực lớn.
“Gào to như vậy làm gì, đột phá không phải là một điều bình thường sao?”
“Bình thường? Trong vòng vài giờ đã từ Đại Đế thượng vị tầng chín thành công bước đột phá tới giới Tiên Nhân tầng sáu? Anh bảo là người bình thường sao?”, Ninh Khinh Khinh không còn gì để nói: “Tô Minh, anh còn là người không? Anh rốt cuộc đã làm như thế nào vậy?”
“Cô có đi hay không, không đi, chúng tôi đi”, Tô Minh lười để ý tới cô ta, dứt lời liền nắm lấy bàn tay nhỏ của Huyền Sơ Tình đi thẳng về phía trước.
Ninh Khinh Khinh làu bàu theo sau.
Thế giới bên ngoài.
Là một khoảng lặng.
Trầm mặc trong nỗi kinh hãi cùng rung động.
Đột phá từ Đại Đế thượng vị tầng chín lên tới cảnh giới Tiên Nhân tầng sáu chỉ trong vài giờ đồng hồ ngắn ngủi?
Thật là thần kỳ!
Chỉ là...
Nhưng cho dù thần kỳ thì đã thế nào?
Khi rời khỏi bí cảnh cũng chỉ có một con đường chết!
Dù có yêu nghiệt, huyền diệu đến đâu thì cũng phải quỳ gối khi đối mặt với một Tiên Hoàng tầng ba như Phù Thông Hải?
Hơn nữa còn có tổ khí trấn tộc giúp sức.
Thậm chí ngay cả những cường giả đến từ thế lực tiên quốc cũng được mời tới để vây giết anh.
Căn bản không có bất kỳ cơ hội sống sót nào.
Chiến giáp pháp tướng thôn phệ kia, vừa muốn ăn mòn để phản kháng, lại muốn dùng cách thôn phệ để hoá giải.
Đều vô dụng cả!
Chiến giáp pháp tướng thôn phệ chuyển động, dần dần trở nên cạn kiệt.
Ngay sau đó, ngay cả vết nứt, nếp gấp đều xuất hiện.
“Tô Minh, chúng ta có thể thương lượng!”, Phù Dịch rống lớn: “Tôi không hề có ác ý, chúng… Chúng ta có thể thương lượng!”
Pháp tướng thôn phệ đã đến cực hạn, trong lúc Phù Dịch đang gào thét thì pháp tướng thôn phệ đã quay trở về trong thân thể hắn ta, thôn phệ tiên thể đã bị thương nặng rồi.
Vẻ mặt Tô Minh chỉ là xem thường và bình tĩnh, nhìn Phù Dịch chằm chằm.
Như thể nhìn một tên tôm tép.
Anh hoàn toàn không buồn quan tâm Phù Dịch.
“Không!”, Phù Dịch càng hoảng sợ hơn, sau khi pháp tướng thôn phệ quay về trong cơ thể thì hắn ta chỉ có thể sử dụng Tiên Nguyên tạo thành lá chắn, bao bọc toàn thân, dùng để ngăn cản nhưng cũng không trụ được, Tiên Nguyên mau chóng bị tiêu hao, âm thanh Phù Dịch kêu gào khàn giọng.
Bỗng nhiên...
Phù Dịch nhìn về phía Ninh Khinh Khinh, lớn tiếng nói: “Khinh Khinh, cứu anh!”
Ninh Khinh Khinh muốn mở lời cầu xin Tô Minh theo bản năng.
Thế nhưng lời vừa đến bên miệng thì cô ta lại nhịn xuống.
Cô ta cũng không phải là cái gì của Tô Minh thì cầu xin Tô Minh thế nào? Có cầu xin cũng là tự mình rước lấy nhục.
Huống hồ, công bằng mà nói thì là do bản thân Phù Dịch nổi lòng tham, cứ muốn kiếm chuyện với Tô Minh, muốn cướp đoạt món quà từ sông Tiên, nhưng kết quả Tô Minh lại là một miếng sắt, chân đạp vào sắt thì tự mình gieo gió gặt bão thôi!
Đúng, lúc trước cô ta có chút thiện cảm với Phù Dịch.
Nhưng một chút thiện cảm kia gần như đã mất ngay lúc Phù Dịch để lộ bộ mặt thật rồi.
Ninh Khinh Khinh nghiến chặt răng, cuối cùng chỉ khẽ lắc đầu.
Vô năng bất lực.
“Con khốn! Cô là đồ khốn đáng chết! Cô…Con mẹ nó cô cũng thích tên con hoang này rồi à! A a a…”. Gương mặt Phù Dịch nhăn nhó hung tợn, điên cuồng kêu gào, không chấp nhận nổi thái độ của Ninh Khinh Khinh, vô cùng căm hận, mở miệng mắng chửi.
Ninh Khinh Khinh không hé răng, chỉ là sâu trong ánh mắt chợt loé chút tăm tối, sau đó lại là một chút thoải mái.
Bố nói mình quá đơn thuần, không biết lòng người hiểm ác, xem ra đúng là thật vậy.
Tên khốn Tô Minh kia nói mình ngu ngốc, xem ra cũng là đúng rồi.
Nói thật, lúc này Phù Dịch oán hận, mắng chửi mình đầy cay độc lại khiến Ninh Khinh Khinh thoáng chốc thả lỏng hơn, thoải mái hơn, ừ, lời như vậy, cả một chút áy náy cô ta cũng không có.
“Đồ con hoang, mày cho rằng mình ăn chắc được tao rồi sao? A!”. Hơi thở Phù Dịch bắt đầu trở nên điên cuồng, Tiên Nguyên bao bọc đã dần không thể trụ nổi, bị ép đến đường cùng, đôi mắt đỏ máu cũng bắt đầu trở nên điên cuồng.
Chẳng lẽ, Phù Dịch vẫn còn thủ đoạn gì khác?
Tất nhiên có.
Thần thông thiên địa kỳ lạ lấy được từ trong bí cảnh Mai Tiên kia vẫn còn chưa được sử dụng nữa.
“Thần hồn xuất!”. Ánh chớp chợt loé lên chốc lát, Phù Dịch rít gào một tiếng, cùng lúc đó, có thể thấy rõ ở chỗ mi tâm của Phù Dịch, lập tức thể Thần hồn đã tuôn trào mãnh liệt.
Chính là thần hồn của Phù Dịch.
Hơn nữa, khoảnh khắc thể Thần hồn xuất hiện thì thân xác Phù Dịch đã bị thuật Sinh Mạng Lưu Phóng đưa đến cực hạn.
Thân xác Phù Dịch nhanh chóng đã trở nên già nua, cuối cùng như biến thành cây khô, hoá thành tro bụi, bay theo làn gió.
Sau khi thể Thần Hồn của Phù Dịch xuất hiện thì nó không hề bị tổn hại gì.
Đối mặt với thuật Sinh Mạng Lưu Phóng cũng không có tác dụng.
“Ha ha ha ha…”, Phù Dịch mừng rỡ, thực tế bản thân hắn ta cũng không chắc chắn một mình thần hồn có thể chống đỡ được thuật Sinh Mạng Lưu Phóng kỳ lạ của Tô Minh hay không, nhưng cũng chỉ có thể liều mạng thôi, dù sao cũng đã bị dồn đến bờ vực sống chết rồi.
Không ngờ được, liều lại thắng rồi!
Vốn dĩ, thuật Sinh Mạng Lưu Phóng không đày ải được thần hồn đơn thuần.
Cũng không phải vì thần hồn không có sinh mạng, mà là sức sống mà thuật Sinh Mạng Lưu Phóng lưu đày là khí huyết của thân xác, hơi thở sinh mạng,… Không liên quan đến hồn lực ở cấp bậc thể Thần hồn,…
Hồn lực ở cấp bậc thể Thần hồn quá phức tạp, thuộc một hệ thống sinh mạng khác.
Nếu đến một ngày, Tô Minh có thể đạt được thuật Lưu Phóng của hồn lực, kết hợp với thuật Sinh Mạng Lưu Phóng, không chừng có thể làm được đến mức lưu đày được thân xác, khí cùng với thần hồn.
Nhưng, trước mắt thì Tô Minh không làm được.
Nhiều nhất cũng chỉ là khi gặp được một vài tu giả võ đạo vốn thần hồn yếu, thì có vẻ thuật Sinh Mạng Lưu Phóng mới có thể tiêu diệt cả thân xác và thần hồn cùng nhau, nhưng trên thực tế, phần lớn là những thần hồn đều quá yếu khi mất đi thân xác, bản thể sẽ không thể tồn tại đơn độc được, nên mới tạo thành một kiểu ảo giác như thần hồn và thân xác đều bị thuật Sinh Mạng Lưu Phóng đày ải.
Mà thần hồn của Phù Dịch cũng khá mạnh, hơn nữa đã được luyện chế ngưng tụ đặc biệt, chắc chắn không nằm trong phạm vi mà thuật Sinh Mạng Lưu Phóng có thể lưu đày.
“Tô Minh, thật sự, mày chỉ thiếu một bước thôi thì đã khiến ông đây chết rồi, nhưng chỉ một bước đó thôi, kẻ chết chính là mày rồi! Thần hồn! Mày cũng chẳng thể ngờ được, thần thông ông đây đoạt được trong bí cảnh Mai Tiên lại là thần thông hồn kỹ đơn thuần đâu nhỉ? Ha ha ha ha…”, Phù Dịch kích động tột cùng.
Thần hồn rít gào.
Tuôn trào.
Kiêu căng ngạo mạn...
Không hề e sợ!
“Nghịch Hồn Trảm!”. Sau đó, thần hồn của Phù Dịch lập tức chuyển động, lại biến hoá thành hình đao.
Vô cùng sắc bén.
Bao phủ cả tâm trí.
Khẽ liếc nhìn thôi cũng cảm thấy linh hồn chấn động.
Rất kinh khủng!
Khi hồn đao ngưng tụ đến cực hạn, hồn đao khẽ di chuyển.
Chém ra một đao hướng về phía Tô Minh.
Chính xác mà nói là chém về phía mi tâm của Tô Minh.
“Sao lại như vậy?”. Thân thể mềm mại của Huyền Sơ Tình khẽ chuyển động, bờ môi đỏ cắn chặt. Vừa mới an tâm chút thì đã phải lo lắng rồi, cô ta có chút không cam tâm, rõ ràng Tô Minh có nhiều át chủ bài như vậy, cũng tạo ra được kỳ tích rồi, tại sao đúng lúc này Phù Dịch lại có được thần thông hồn kỹ?
Biến cố thay đổi.
Những thứ về thần hồn cũng vô cùng hiếm gặp dù ở văn minh Trạch.
Ngay cả thần hồn và hồn kỹ cũng nằm ngoài lẽ thường rồi.
Nhịp tim cô ta bắt đầu đập mạnh, mắt nhìn sang Tô Minh.
Tô Minh có thể đối phó được sao?
Ở bên ngoài...
Chương 947: Diệt tia hi vọng của nhà họ Phù
“Mẹ kiếp! Giỏi, rất giỏi! Dịch nhi, giỏi lắm!”, Phù Thông Hải kích động tới mức suýt nhảy dựng lên, đường đường là lão quái vật cấp bậc Tiên Hoàng, giờ phút này, ông ta hoàn toàn quên mất lễ nghĩa.
Có cảm giác từ Địa Ngục lên tới Thiên Đường.
Vô cùng sảng khoái!
Ngay giây trước, ông ta đã tuyệt vọng tới mức suýt nhập ma.
Giờ phút này...
Ha ha ha...
Trời không diệt Phù Dịch.
Có ai ngờ được Phù Dịch lại có được thần thông hồn kỹ ở trong bí cảnh Mai Tiên này? Xác suất của việc này vô cùng nhỏ bé nhưng nó lại xảy ra! Đúng là số mệnh của Phù Dịch, vận số của nhà họ Phù!
“Gia chủ, ông có nhìn thấy không? Nhìn thấy không? Ha ha ha ha...”, Phù Thanh Dung kích động tới mức rơi lệ.
Hưng phấn tới rơi nước mắt!
Thành chủ Mai Tiên há hốc mồm, vẻ mặt đờ đẫn, thay đổi bất ngờ, tinh thần không chịu nổi bước ngoặt bất ngờ này.
Hiện tại…
Hồn đao đã tới trước mặt Tô Minh.
Phù Dịch kích động muốn chết.
Kích động như thể nhìn thấy cảnh thần hồn của Tô Minh bị mình nghiền nát, vỡ vụn.
Đây mới thật sự là tuyệt sát! Không phải sao?
Nhưng đúng vào lúc đó, Tô Minh lại không nói gì.
Hồn kỹ?
Cũng đâu phải anh không có!
“Thái U Nhiếp Hồn” vô dụng sao?
Huống chi, dù anh không có hồn kỹ, chỉ bằng cường độ của thần hồn, Tô Minh có thể hứng lấy “Hồn Đao Trảm” mà vẫn không sao!
Vì thế anh không nói gì, cũng chẳng biết sự tự tin và kích động của Phù Dịch đến từ đâu?
Chỉ trong giây lát, mọi người thấy hồn đao sắp đâm vào mi tâm của Tô Minh.
“Thái U Nhiếp Hồn!”, Tô Minh chỉ lạnh nhạt thốt ra bốn chữ.
Sau đó...
Hồn đao của Phù Dịch đứng hình!
Đón đỡ, nát bấy!
Thậm chí Phù Dịch còn không có cơ hội để trút ra tiếng hét thảm cũng như giãy dụa vùng vẫy, hắn ta đã chết đến mức không thể chết thêm nữa.
Còn Tô Minh lại bình an như anh chỉ mới hoàn thành một việc đơn giản, những người cách đó không xa và những kẻ ở bên ngoài...
Chấn động tới mức sắp suy sụp.
“Không, không, chuyện này không thể nào xảy ra được. Anh Ninh, đây là ảo ảnh, đúng không, là giả...”, Phù Thông Hải hoàn toàn sụp đổ, ông ta cuồng loạn quát lớn, hoàn toàn thất lễ.
Sao ông ta chấp nhận nổi?
Từ Địa Ngục lên Thiên Đường, rồi lại rớt xuống Địa Ngục chỉ trong chớp mắt?
Cảm xúc dao động kịch liệt rồi lại bị kích thích dữ dội, dù là Phù Thông Hải có cảnh giới Tiên Hoàng thì cũng không chịu đựng nổi.
Hơn nữa, Phù Dịch lại còn là tia hi vọng của nhà họ Phù.
Để Phù Dịch có thể quật khởi thuận lợi, nhà họ Phù đã hi sinh bao nhiêu?
Nhằm che giấu thôn phệ tiên thể của Phù Dịch, để đề phòng cường giả khác theo dõi gây ra nguy hiểm, nhà họ Phù đã lén làm bao nhiêu chuyện cho Phù Dịch?
Những chuyện này...
Đều uổng phí rồi!
Phù Dịch chết thì gần như đã kéo theo sự suy bại của thế hệ trẻ nhà họ Phù.
Nó thể hiện ra là ít nhất về thế hệ trẻ, nhà họ Phù đã bị nhà họ Huyền – đối thủ không đội trời chung đè ép... đè bẹp.
Họ thật sự không chấp nhận nổi.
Thành chủ Mai Tiên cười khổ.
Giờ ông ta trả lời thế nào đây?
Sự thật đã ở trước mắt.
Ông ta nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn lăm lăm vào Tô Minh, trong lòng lại không thể bình tĩnh nổi.
Đồng thời.
“Hiện giờ không phải rất xấu hổ à?”, Tô Minh giương mắt nhìn ở không gian bên phải phía trước sau khi diệt Phù Dịch.
“Tôi...”, ở trong không gian, bóng dáng Phù Nhẫn dần xuất hiện, đã bị phát hiện rồi, hắn ta ẩn núp gì nữa đây?
Trên thực tế, Phù Nhẫn đang ẩn nấp.
Vừa rồi, khi Phù Dịch dùng hồn đao để giết Tô Minh, Phù Nhẫn cũng ẩn núp để tiếp cận Tô Minh, định rằng sẽ bổ thêm một đao sau khi Phù Dịch dùng hồn đao mạnh mẽ làm Tô Minh trọng thương nhằm tiêu diệt anh, không chừa cho anh cơ hội để thở dốc.
Nhưng có ai ngờ...
Hồn đao của Phù Dịch lại biến thành trò hề như vậy.
Đừng nói tới việc làm Tô Minh bị thương nặng, thậm chí nó còn không có cơ hội chui vào trong Thần hồn Thức Hải của Tô Minh.
Thế nên tình cảnh lúc này của Phù Nhẫn rất khó xử.
Nếu biết trước như thế, hắn ta không làm gì, có lẽ còn có cơ hội van nài sống sót. Giờ thì hay rồi, việc cũng đã làm, ẩn núp chuẩn bị đánh lén, theo dõi Tô Minh...
Muốn ngụy biện cũng vô dụng.
“Thuật Sinh Mạnh Lưu Phóng!”
Tô Minh cũng chẳng nói nhiều nữa.
Phù Nhẫn chết, thần hồn và thể xác đều “chết”
Bên ngoài.
“Thằng con hoang chết tiệt! Thằng súc sinh đáng chết! Không chết không ngừng! A a a a...”, thấy Tô Minh diệt cỏ tận gốc khi giết Phù Nhẫn, Phù Thông Hải oán độc thét lên. Sát ý cuồn cuộn trào ra từ thân ông ta, nồng đậm tới mức khiến người ta khó thở, cực kỳ đáng sợ!
Ở đây có nhiều thành viên thuộc các gia tộc, họ không khỏi lùi ra sau, vô cùng hoảng sợ.
Dù gì Phù Thông Hải cũng là cao thủ Tiên Hoàng.
Cao thủ cảnh giới Tiên Hoàng thật sự quá khủng khiếp!
Cảnh giới Tiên Tôn hoàn toàn không thể so bì.
Không nói chuyện khác, chỉ việc cảnh giới Tiên Hoàng có thể thuyên chuyển lĩnh vực Tiên đạo thì cũng đủ tạo ra chênh lệch về chất giữa cảnh giới Tiên Hoàng và cảnh giới Tiên Tôn rồi.
“Anh Phù đang muốn...”, thành chủ Mai Tiên hít ngược một hơi, nhíu chặt mày: “Sự sống chết trong bí cảnh không nên bị lôi ra tới bên ngoài!”
Ý của ông ta rất rõ ràng.
Ông ta không hi vọng nhà họ Phù, đặc biệt là Phù Thông Hải tự mình báo thù.
Làm vậy thì còn thể thống gì?
Như thế, danh tiếng của cuộc thi trong bí cảnh Mai Tiên sẽ bị tổn hại cực lớn.
Phù Thông Hải lại chẳng hề quan tâm tới thành chủ Mai Tiên.
“Thanh Dung, bây giờ trở lại nhà họ Phù, đích thân mang tổ khí trấn tộc – Sinh Tử Đồ tới đây!”, Phù Thông Hải nói với Phù Thanh Dung bên cạnh, giọng có chút khàn, bên trong lại có chút điên cuồng lẫn cuồng loạn.
Những người chung quanh đều khó thở.
Là Sinh Tử Đồ trong truyền thuyết sao?
Nhà họ Phù là thế lực hàng đầu ở văn minh Trạch, đương nhiên họ sẽ không đơn giản, có thế lực hàng đầu nào không sở hữu truyền thừa mấy tỷ năm chứ?
Căn cơ của họ rất khủng bố!
Mà trong đó, thứ thể hiện thực lực rõ nhất chính là chí bảo trấn tộc.
Chương 948: Lại thăng cấp
Bảo vật trấn tộc của nhà họ Phù - Sinh Tử Đồ lại khá nổi danh, cũng là chỗ dựa vững chắc nhất của nhà họ Phù, tuy nói nhà họ Huyền với cả nhà họ Tuỳ không hợp với nhà họ Phù nhưng trên thực tế chỉ là đang nói thế hệ trẻ với cả thế hệ trung niên hay chính là thế hệ trước, nhà họ Phù so với nhà họ Huyền và nhà họ Tuỳ đều yếu hơn không ít, vậy tại sao nhà họ Huyền và nhà họ Tuỳ không liên thủ tiêu diệt triệt để nhà họ Phù?
Điều e ngại lớn nhất chẳng phải là chí bảo trấn tộc Sinh Tử Đồ của nhà họ Phù hay sao?
Một món tổ khí trung phẩm.
Là tổ khí thật sự!
Cho dù trong văn minh Trạch thì tổ khí thật sự ngoại trừ ở Động Thiên và Thần Quốc thì cũng rất hiếm thấy.
“Phù Thông Hải điên rồi!”, Huyền Tinh Bình lẩm bẩm tự nói.
Vậy cũng là chuyện tốt!
Cho dù là Tô Minh chết, hay là nhà họ Phù thê thảm thì đều là chuyện tốt.
“Vâng!”, Phù Thanh Dung gật đầu, phá không mà đi.
Sau khi Phù Thanh Dung rời đi, Phù Thông Hải lại nói với tam trưởng lão bên cạnh: “Tam trưởng lão, ông đến Huyền Diễm Tiên quốc một chuyến, xin gặp Quốc chủ của Huyền Diễm Tiên quốc, giao thiết quyển này cho Huyền Diễm Tiên quốc. Cứ nói, Huyền Diễm Tiên quốc đã từng nợ nhân tình của nhà họ Phù, nhà họ Phù muốn dùng, hy vọng Huyền Diễm Tiên quốc cử một vài cường giả chân chính đến đây, trợ giúp nhà họ Phù”.
Điên rồi!
Đúng là điên rồi…
Bản thân Phù Thông Hải chính là cảnh giới Tiên Hoàng tầng thứ ba, trên sân, nhà họ Phù vẫn còn mấy người cảnh giới Tiên Tôn tầng thứ tám, thứ chín, lại sử dụng thêm cả Sinh Tử Đồ.
Thế còn chưa đủ?
Còn muốn để thế lực Tiên quốc Huyền Diễm Tiên quốc tham gia?
Như vậy thì họ hận Tô Minh đến nhường nào?
Vốn dĩ thành chủ Mai Tiên còn muốn khuyên nhủ Phù Thông Hải đừng lôi chuyện bên trong bí cảnh đưa ra ngoài, lúc này cũng ngậm miệng lại.
Ông ta cũng bị doạ rồi.
Phù Thông Hải hoàn toàn đã phát điên rồi.
“Đồ ranh, đợi mày ra đây, lão phu cam đoan, để mày lĩnh hội được cái gì gọi là cầu sống không được, cầu chết không xong, mày phá huỷ hy vọng của nhà họ Phù, ông đây sẽ khiến mày xuống Địa Ngục!”. Ánh mắt Phù Thông Hải như muốn nhỏ máu, oán độc khiến người ta rùng mình, nhìn chằm chằm vào màn ảnh, âm thanh khàn khàn.
Lúc này.
Trong bí cảnh.
Tô Minh và Huyền Sơ Tình đã đi theo một hướng khác.
Ninh Khinh Khinh cũng đi theo sau.
Trong tay Ninh Khinh Khinh có bản đồ, vì vậy ba người cũng không phải là mù mờ không biết gì.
Ba người đi về khu vực nguy hiểm tụ tập của thú dữ.
Nhưng không bao lâu.
“Trước tiên tu luyện một chút đã”. Tô Minh mở lời, sau đó, cũng không để Huyền Sơ Tình và Ninh Khinh Khinh có cơ hội lên tiếng, thân hình chợt phóng đi đã lên đến trên cây đại thụ.
Căn cơ được củng cố đến cực hạn.
Lại thêm gần đầy đã trải qua khá nhiều trận chiến lớn.
Cảnh giới không khống chế nổi, nhất định phải đột phá rồi.
Đầu tiên, anh chuyển một ít linh mạch vào kho tàng huyết mạch, sau đó, hấp thụ chúng thông qua kho tàng huyết mạch.
Lập tức, linh khí dày đặc chuyển động trong cơ thể.
Giống như nước ngập trong một miếng bọt biển.
Hơi thở của Tô Minh bắt đầu dao động.
Dao động tiến lên!
Thời gian trôi qua từng giây từng phút…
Linh mạch được vận dụng từng chút một, cũng may, tài nguyên võ đạo mà Tô Minh tích góp được quả thực vô hạn, nếu không, với phương pháp tu luyện hấp thu một linh mạch chỉ trong hơn mười phút như vậy thì căn bản không gì có thể chống đỡ nổi!
Mấy giờ sau.
“Phù…”
Hơi thở quanh người anh dao động mạnh mẽ.
Khiến không gian xung quanh gợn sóng.
Sau đó, hơi thở lại bình tĩnh lại.
“Chân khí chuyển hoá thành Tiên Nguyên”. Tô Minh lẩm bẩm tự nói, vui mừng kiểm tra đan điền của mình.
Vốn dĩ, chân khí hỗn độn đơn thuần di chuyển trong đan điền hoàn toàn đã biến đổi rồi.
Gần như đã hoá lỏng hết.
Hơn nữa, trên bản chất cũng đã thay đổi rồi.
Anh thử sử dụng.
Tiên Nguyên vận chuyển với tốc độ nhanh hơn, mỗi một tia Tiên Nguyên đều bùng nổ sức mạnh khủng khiếp hơn.
Ngoài ra, cho dù là về Tiên Nguyên, Tô Minh cũng có thể cảm nhận rõ Tiên Nguyên của mình mạnh hơn rất, rất nhiều so với Tiên Nguyên của tu giả võ đạo cảnh giới Tiên Nhân bình thường khác rồi.
“Tiên Nguyên của mình đặc biệt ở độ tinh khiết, gần như đạt đến độ tinh khiết một trăm phần trăm rồi”.
“A, hạt giống Hỗn Độn còn có thể ảnh hưởng tiếp không?”
“Chẳng lẽ, còn có Tiên Nguyên Hỗn Độn?”
Cảnh giới của Tô Minh đã đạt đến cảnh giới Tiên Nhân tầng thứ sáu.
Hoặc là không đột phá, còn nếu đột phá thì sẽ tăng lên rất nhiều cảnh giới.
“Với sức lực đơn thuần thì tất cả các phương pháp đều dùng đến, ước chừng là từ ba mươi Long lực đến năm mươi Long lực”. Tô Minh hít sâu một hơi, có chút kinh ngạc!
Lúc trước, anh vẫn không xem trọng việc nâng cao thực lực do đột phá cảnh giới võ đạo mang lại.
Lại thêm ám ảnh quy luật, kiếm đạo, sức mạnh thể chất,…
Nào nghĩ đến…
“Xem ra, từ Đại Đế đến Tiên Nhân có khoảng cách rất rất lớn, bản chất cũng khác biệt”.
Thêm năm mươi Long lực, chỉ là sức mạnh đơn thuần là đã có thể tuỳ ý giết chết bất kỳ cảnh giới Bán bộ Tiên Hoàng rồi đúng không?
Còn với cường giả cảnh giới Tiên Hoàng tầng thứ nhất, tầng thứ hai, có thể dựa vào sức mạnh đơn thuần năm mươi Long lực để giết chết đối phương hay không, Tô Minh không chắc chắn, nhưng anh cũng có thể thử xem.
Ngoại trừ sức lực đơn thuần, sức mạnh thể chất cùng các phương diện khác, đương nhiên cũng có tiến bộ không ít.
Nói chung, sức chiến đấu thực tế đã tăng mạnh rồi!
“Lại hấp thu thêm năng lượng từ tám mươi mốt miếng tiên tắc nào!”
Tiếp đó, Tô Minh lại có quyết định.
Vẫn nên nâng cao thực lực trước, đó mới là việc quan trọng nhất.
Hấp thụ đầu tiên chính là tiên tắc không gian.
Đối với người khác, việc này nhất định phải cẩn thận, hơn nữa phải thông qua một vài sự hỗ trợ từ đan dược thì mới có thể hấp thụ sức mạnh quy luật không gian từng chút một được, nhưng Tô Minh lại… Lại dùng kho tàng Huyết Mạch hấp thụ như hổ đói.
Vô cùng khoa trương!
Trong cơ thể.
Tiên tắc không gian dày đày đến cực hạn.
Chảy xuôi trong máu và thịt của Tô Minh.
Anh lĩnh ngộ.
Cảm giác như thể được khai thông, thông suốt.
Hiểu biết về đạo không gian lại giống như thuỷ triều dâng trào.
Rất thoải mái!
Nửa giờ sau.
Tô Minh thở dài một hơi, mở mắt ra, sâu trong ánh mắt đều là phấn khích.
Quy luật không gian bát đoạn đỉnh phong!
Ha ha ha ha…
Anh thu hoạch nhiều hơn mình nghĩ.
Anh còn cách quy luật không gian cửu đoạn không xa nữa.
“Nếu bây giờ lại đối mặt với Phù Dịch, mình chỉ cần sử dụng quy luật không gian thì có thể giết chết hắn ta dễ dàng rồi?”
Tô Minh không vui mừng lâu.
Tiếp đó...
Chương 949: Núi cao còn có núi cao hơn
Tiếp tục điều khiển Pháp Tắc Trường Hà của mình, hấp thụ ánh sáng tiên tắc còn lại của sông Tiên.
Thời gian dần trôi, thoạt nhìn Tô Minh như đang ngồi khoanh chân trên cành cây nhưng trên thực tế, dòng sông không gian trong cơ thể đang điên cuồng vận chuyển, hết lần này đến lần khác thiết lập lại, không ngừng nuốt trọn những tiên tắc mới đổ vào.
…
Học viện Hỗn Độn ở khu vực Hỗn Độn của nền văn minh Xương…
“Rầm, rầm, rầm…”, học viện Hỗn Độn lại một lần nữa run rẩy như bị động đất. Có thể nhìn thấy rõ, mặt đất đang rung chuyển.
Thậm chí còn có khe nứt từ dưới đất hiện ra, cũng may đám thái thượng trưởng lão như Bạch Kiếm không ngừng ra tay trấn áp khe nứt đó.
Một lát sau, không khí mới dần dần ổn định lại.
Nhưng lãnh đạo và cả đám học viên trong học viện thì không hề bình tĩnh chút nào.
“Đây đã là lần thứ 12 trong ba ngày rồi nhỉ?”
“Lần sau lại khủng khiếp hơn lần trước”.
“Nguy hiểm quá! Luôn cảm thấy dường như bên dưới học viện của chúng ta có trấn áp hung thú gì mà không thể trấn áp nổi”.
“Đúng thế! Khủng khiếp quá! Ban nãy mọi người có ngửi thấy khí tức gì từ khe nứt kia không? Quá mạnh! Đúng là mang mùi vị hủy diệt khiến người khác tuyệt vọng”.
“Không phải dưới đất này có địa ngục đấy chứ?”
…
Đám Bạch Kiếm và Lô Hư ở trên không trung sắc mặt đều khó coi, có chút tái nhợt. Ban nãy họ phải tiêu hao quá nhiều năng lượng.
“Vận khí của thành Hủy Diệt càng lúc càng mạnh, trấn áp không nổi rồi. Hiện giờ cứ cách mấy tiếng thì thành Hủy Diệt lại rung một lần, tần suất lại nhanh hơn”, Bạch Kiếm ngưng giọng nói: “Cứ như vậy thì nhiều nhất là trong ba đến năm ngày, thành Hủy Diệt sẽ lại tái xuất thôi”.
“Chết tiệt…”, Lô Hư thầm mắng một câu: “Tô Minh mà không quay về thì không kịp thật rồi”.
“Một khi thành Hủy Diệt xuất thế thì sẽ là tai họa vô cùng lớn đối với nền văn minh Xương”.
…
Đúng lúc này…
“Trì Tiêu xin chào bốn vị tiền bối”, một bóng dáng giẫm lên không trung khom người với đám Bạch Kiếm ở trước mặt.
Nhất thời, tất cả học viên và lãnh đạo của học viện Hỗn Độn đều theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn Trì Tiêu.
Mấy ngày này, Trì Tiêu vô cùng khiêm tốn, luôn bế quan tu luyện. Bây giờ lại đột nhiên xuất hiện.
“Cảnh giới Tiên Tôn tầng hai?”, Bạch Kiếm kinh ngạc: “Cậu chủ Trì Tiêu! Cậu…”.
Đâu chỉ có đám Bạch Kiếm mà ngay cả học viên của học viện Hỗn Độn ở bên dưới cũng đều kinh hãi…
Kể cả là Mộng Li Khinh Đàn đến từ liên minh Vô Song cũng vô cùng chấn động. Thời gian dài cô ta luôn tu luyện ở trong học viện Hỗn Độn, tiến bộ rất lớn. Hiện giờ cô ta đã ở cảnh giới Tiên Nhân tầng bảy rồi.
Nhưng nếu so với Trì Tiêu thì đúng chả là gì.
Cảnh giới Tiên Tôn mà lại trẻ như này, khéo Đại minh chủ và Nhị minh chủ trong liên minh Vô Song cũng không thể so sánh được chăng?
Ngay cả Mộng Li Khinh Đàn cũng chấn động như vậy thì nói gì đến những người khác?
“Hóa ra mình thật sự là phế vật”, đám Quân Tốc Tốc với tâm trạng phức tạp, trái tim võ đạo bị đả kích rất lớn.
“Tốc Tốc! Có những người sinh ra đã là võ thần chuyển thế, chúng ta không so được và cũng đừng so làm gì. Huống hồ, chúng ta chỉ ở nền văn minh cấp một”, Tống Xạ Sơn an ủi.
“Đúng vậy! Căn bản là không so được, cũng không so làm gì”, Quân Tốc Tốc cười khổ, nói: “Sư tôn! Con hơi nhớ Tô Minh rồi”.
“Tống Xạ Sơn! Bây giờ biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn chưa? Thế gian này không chỉ có một mình Tô Minh là thiên tài đâu”, Vương Thừa Quy lớn tiếng nói: “Tống Xạ Sơn! Ông nói xem, nếu lấy cậu chủ Trì ra so sánh thì Tô Minh là cái gì?”
“Hiện giờ các người không nhìn thấy Tô Minh thì dựa vào đâu mà nói thế?”, Tống Xạ Sơn chưa nói gì thì Quân Tốc Tốc đã nói trước.
“Không nhìn thấy? Vì vậy cô nghĩ Tô Minh hiện giờ đang ở cảnh giới Tiên Tôn sao?”, Vương Thừa Quy cười, nói.
“Ha ha…”, Lưu Mộc Sàn ở bên cạnh không nhịn được cười, nói.
Quân Tốc Tốc đỏ ửng mặt, cô ta thật sự muốn nói: “Ngộ nhỡ thì sao? Ngộ nhỡ hiện giờ Tô sư đệ có sức chiến đấu ở cảnh giới Tiên Tôn thì sao?”
Nhưng cô ta không nói ra được. Bởi vì điều này không thực tế. Tô Minh có yêu nghiệt đến đâu thì mới mấy ngày làm sao tiến bộ nhanh thế được.
“Sao không nói gì nữa? Cô bé này lớn rồi đấy, biết bảo vệ người mình yêu rồi. Chỉ có điều là nên thực tế một chút không là thành trò cười đấy”, Vương Thừa Quy vuốt râu, cười nói.
“Đủ rồi đấy! Tô Minh có thực lực như thế nào thì cứ đợi cậu ta về rồi sẽ biết”, Tống Xạ Sơn chau mày nói.
“Hừm! Tô Minh còn có thể quay về sao? Chỉ sợ là biết học viện Hỗn Độn gặp nạn nên không dám về thôi?”, sắc mặt Vương Thừa Quy sầm lại, chỉ xuống đất, nói.
“Vãn bối vốn ở cảnh giới Tiên Tôn, chỉ là thời gian trước bị thương, vì vậy cảnh giới võ đạo bị tụt hạng. Bây giờ vãn bối đã khôi phục được bảy tám phần rồi”, Trì Tiêu cười, nói.
“Hóa ra là vậy! Chúc mừng cậu chủ Trì!”, đám Bạch Kiếm trịnh trọng nói, còn chắp tay kèm thái độ cung kính. Không còn cách nào khác, bốn người họ chỉ ở cảnh giới Tiên Vương. Đứng trước người ở cảnh giới Tiên Tôn thì quả là có chút căng thẳng và kính sợ.
“Nếu như không nhìn nhầm thì bên dưới học viện Hỗn Độn này đang trấn áp một thành trì chăng? Một thành trì vô cùng mạnh, khí tức hủy diệt khiến người ta ghê sợ”, Trì Tiêu lại nói.
Lời nói vừa dứt thì sắc mặt của đám Bạch Kiếm biến đổi.
Chương 950: Ép người
Bởi vì, ngay khi lời này của Trì Tiêu vang lên, rõ ràng, tất cả học viên cùng quản lý cấp cao của học viện Hỗn Độn đều hiểu rõ, điều này sẽ khơi dậy lên một vài hỗn loạn.
Quả nhiên một vài học viên phía dưới đã bắt đầu căng thẳng và kích động.
Mà dưới sự trấn áp của học viện Hỗn Độn, ngoại trừ dựa vào bản thân học viện Hỗn Độn, cũng dựa vào số mệnh của các học viên cùng các quản lý của học viện, nếu hiện tại vì tâm trạng lo lắng, sợ hãi… khiến tự thân những học viên này, còn có các quản lý gục ngã, tháo chạy, vậy thì lực trấn áp của học viện Hỗn Đỗn sẽ nhận phải một đả kích lớn, sợ rằng nếu như dự tính ban đầu có thể đàn áp thành Hủy Diệt ba năm ngày nữa cũng không thể thực hiện được.
Trong một khoảnh khắc, sắc mặt của bốn người Bạch Kiếm có chút khó coi.
Bọn họ cảm thấy việc Trì Tiêu công bố tin tức theo cách này là có chủ đích.
“Tất cả yên lặng!”, Lô Hư quét mắt nhìn phía dưới đang rối loạn, quát lên một tiếng: “Cho dù bây giờ có sợ hãi, có chạy trốn cũng vô dụng, thành Hủy Diệt xuất thế, cả nền văn minh Xương cũng không chạy thoát được. Các người chạy tới đâu cũng đều vô dụng, không bằng nghĩ xem, làm sao mới có thể tiếp tục trấn áp thành Hủy Diệt?”
Lời của Lô Hư đã xua tan sự lo lắng, hãi hùng cùng suy nghĩ muốn chạy trốn của một vài người.
Trừ khi có thể tới ngoại vực nếu không tháo chạy cũng vô dụng. Nhưng có bao nhiêu người đang có mặt tại hiện trường có đủ sức mạnh để đi tới ngoại vực? Sợ rằng trên đường tới ngoại vực đã chết không toàn thây rồi.
“Cậu Trì có gì muốn nói, cứ nói thẳng đi”, Bạch Kiếm hít sâu một hơi, trầm giọng nói.
“Ý của Trì Mỗ là nếu thành Hủy Diệt này chỉ trơ trọi dựa vào vài vị tiền bối, còn có những học viên phía dưới kia thì cũng sẽ không trấn áp nổi thành Hủy Diệt, không phải sao?”, nụ cười của Trì Tiêu sâu thêm ba phần.
Mặc dù Bạch Kiếm muốn phủ nhận.
Nhưng.
Sự thực chính là vậy.
“Hoặc là còn đang trông ngóng người thanh niên trong lòng các người gọi là Tô Minh kia, đúng chứ? Trước không nói đến việc Tô Minh có thể kịp lúc đuổi tới hay không, cho dù trở lại, thực lực của hắn ta đủ sao?”, giọng nói của Trì Tiêu lớn hơn vài phần: “Ngược lại là tôi, còn có vài phần nắm chắc có thể trợ giúp các người trấn áp tòa thành trì phía dưới này, thậm chí còn giúp các người một lần vất vả, cả đời nhàn nhã, giải quyết triệt để tòa thành trì phía dưới cũng đều có khả năng!”
Ngay sau khi lời này vang lên.
Bốn người Bạch Kiếm đều có chút xao động.
Những học viên phía dưới kia của học viện Hỗn Đỗn càng thêm kích động, thậm chí từng người từng người một đều hô vang van xin cầu cứu.
“Nếu cậu Trì nguyện ý giúp đỡ, thì thật không thể tốt hơn, không biết cậu Trì muốn thù lao như thế nào?”, Bạch Kiếm nhìn thẳng Trì Tiêu, thiên hạ không có bữa ăn nào miễn phí, không phải sao? Ông ta sẽ không ấu trĩ cho rằng Trì Tiêu sẽ giúp đỡ học viện Hỗn Độn không công, ngay cả khi học viện đang cầu khẩn Trì Tiêu.
“Cũng không tính là thù lao gì? Tôi nhìn trúng Tô Ly rồi. Ừm, là loại chân thành yêu thích kia. Còn mong bốn vị tiền bối tạo điều kiện. Lại nói nếu tôi và Tô Ly thành đôi, cũng tính là một nửa con rể của học viện Hỗn Độn, đương nhiên không thể đứng nhìn học viện Hỗn Độn đi tới chỗ diệt vong”, Trì Tiêu cười nói.
Lời này vừa thốt ra.
Rõ ràng là khí tức của bốn người Bạch Kiếm đều thay đổi.
Bạch Kiếm với tính khí nóng nảy nhất gần như muốn ra tay.
Vô sỉ!
Lợi dụng điểm yếu uy hiếp người khác.
Quá trơ trẽn.
Tuy nhiên, bên dưới…
Rất nhiều học viên, còn có các quản lý lại nặng nề gật đầu:
“Đúng vậy!”
“Cậu Trì trở thành nửa con rể của học viện Hỗn Độn không phải càng tốt hay sao?”
“Tô Ly trẻ tuổi, không hiểu chuyện, bản thân cô ta cũng không biết bỏ lỡ cậu Trì là điều đáng tiếc đến mức nào”.
“Cậu Trì coi trọng Tô Ly, là vinh hạnh của cô ta, tôi tán thành 100%”.
............
Hầu như không ai quan tâm đến cảm nghĩ của Tô Ly.
Đa số đều là vì sự an toàn của học viện Hỗn Độn, liệu bản thân họ có thể sống sót hay không?
Chỉ vậy mà thôi.
“Tô Ly còn đang tu luyện”, một lúc sau Bạch Kiếm mới lạnh lùng phun ra vài chữ này, sau đó bốn người Bạch Kiếm liền biến mất.
“Ha ha…”, Trì Tiêu cười lạnh lẽo.
Không hề để bụng.
Hắn không tin.
Bốn ông già khốn kiếp kia có thể tiếp tục chống đỡ.
“Tôi chắc chắn các người sẽ phải ngoan ngoãn giao tặng Tô Ly ra thôi”, Trì Tiêu tự lẩm bẩm một mình, tiếp đó thân hình vừa động liền trở về lầu gác của mình.
Một giờ sau.
Trước đại trận linh mạch số bốn.
Càng ngày càng có nhiều người tụ tập lại, kêu gào:
“Tô Ly, đi ra đây!”
“Đừng giả bộ nữa! Cô căn bản không hề tu luyện!”
“Cô giả vờ cái gì? Cậu Trì coi trọng cô chính là tổ tiên cô tỏa khói xanh, là vinh hạnh của cô!”
“Làm bộ làm tịch thật ghê tởm, cậu Trì ưu tú như vậy, nhìn trúng cô cô còn đang âm thầm vui mừng phải không?”
“Nhanh cút ra đây! Cô không phải là người sao? Cô có thể nhẫn tâm dương mắt nhìn toàn bộ học viện Hỗn Độn diệt vong sao?”
“Nếu học viện Hỗn Độn bị hủy diệt, cô chính là tội nhân lớn nhất!”
…
Nền văn minh Trạch.
Trong bí cảnh Mai Tiên.
Tô Minh cuối cùng cũng kết thúc tu luyện.
Pháp Tắc Trường Hà đã thuận lợi chuyển hóa thành Tiên Tắc Trường Hà.
Hiện tại đã là Tiên Tắc Trường Hà với 370 loại tiên tắc.
Tô Minh đại khái đã ngưng đọng vài chục loại quy luật cùng loại thành một loại tiên tắc.
Cuối cùng tạo ra Tiên Tắc Trường Hà với 370 loại tiên tắc.
Tuy chỉ có 370 loại tiên tắc, nhưng xét về uy lực, chúng mạnh hơn rất nhiều so với Pháp Tắc Trường Hà trước đó.
“Với Tiên Tắc Trường Hà trong tay, những tu giả võ đạo tầng thấp thuộc cảnh giới Tiên Hoàng bình thường hẳn là không thể chịu nổi một đòn, đúng không?”, Tô Minh lẩm bẩm một mình.
Khoảnh khắc tiếp theo, bóng dáng anh lóe lên, trở lại dưới bóng cây.
“Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi về phía trước”, Tô Minh cười nói.
“Trời ạ! Tô Minh, anh… anh… anh đã đột phá cảnh giới Tiên Nhân rồi sao? Còn là tầng sáu?”, Ninh Khinh Khinh kinh ngạc kêu lên, cô ta che lại miệng nhỏ, cảm xúc biến động cực lớn.
“Gào to như vậy làm gì, đột phá không phải là một điều bình thường sao?”
“Bình thường? Trong vòng vài giờ đã từ Đại Đế thượng vị tầng chín thành công bước đột phá tới giới Tiên Nhân tầng sáu? Anh bảo là người bình thường sao?”, Ninh Khinh Khinh không còn gì để nói: “Tô Minh, anh còn là người không? Anh rốt cuộc đã làm như thế nào vậy?”
“Cô có đi hay không, không đi, chúng tôi đi”, Tô Minh lười để ý tới cô ta, dứt lời liền nắm lấy bàn tay nhỏ của Huyền Sơ Tình đi thẳng về phía trước.
Ninh Khinh Khinh làu bàu theo sau.
Thế giới bên ngoài.
Là một khoảng lặng.
Trầm mặc trong nỗi kinh hãi cùng rung động.
Đột phá từ Đại Đế thượng vị tầng chín lên tới cảnh giới Tiên Nhân tầng sáu chỉ trong vài giờ đồng hồ ngắn ngủi?
Thật là thần kỳ!
Chỉ là...
Nhưng cho dù thần kỳ thì đã thế nào?
Khi rời khỏi bí cảnh cũng chỉ có một con đường chết!
Dù có yêu nghiệt, huyền diệu đến đâu thì cũng phải quỳ gối khi đối mặt với một Tiên Hoàng tầng ba như Phù Thông Hải?
Hơn nữa còn có tổ khí trấn tộc giúp sức.
Thậm chí ngay cả những cường giả đến từ thế lực tiên quốc cũng được mời tới để vây giết anh.
Căn bản không có bất kỳ cơ hội sống sót nào.
Bình luận facebook