-
Chương 261-265
Chương 261 Vòng vây ma vật (2)
Những đồng môn bình thường ít nhiều gì cũng cùng nhau tu hành, cùng nhau uống rượu luận kiếm, đều đã chết đi trước mắt hắn...
Vậy mà hiện tại, thảm nhất không chỉ là không thể hoàn thành thí luyện, bọn hắn thậm chí còn phải rơi vào tuyệt cảnh. Điều này đã khiến đạo tâm của hắn sắp hỏng mất!
Tâm trạng của hắn cũng giống với Phương Nguyên khi thấy đệ tử Tiểu Trúc phong bị đám người Lưu Mặc Chân giết chết trước đây. Chẳng qua khi đó, người sai không phải Phương Nguyên, bởi vậy hắn chỉ hận đệ tử Thần Tiêu phong. Mà Tử Lâm Lãng lại không giống hắn. Cái chết của những đệ tử kia đều vì hắn lúc trước chậm chạp không chịu lên đường chạy tới Bát Hoang Vân Đài. Bởi vậy hắn hận chính mình, hết thảy nhân quả báo ứng đều tính lên trên người hắn!
Hiện tại hắn lấy trạng thái này xông ra ngoài, đừng nói là chém giết ma vật, thậm chí rất có thể sẽ đọa hóa thành Ma!
Mắt thấy chúng đệ tử không thể ngăn cản Tử Lâm Lãng đã có chút điên cuồng, Phương Nguyên nhíu mày, lạnh mặt ngăn ở trước người hắn.
"Cút ngay, tay mơ!"
Tử Lâm Lãng lạnh giọng hét lớn, pháp lực bắn ra, dường như muốn xuống tay với Phương Nguyên.
"Cho dù ngươi phải chết cũng phải chết một cách hữu dụng..."
Phương Nguyên lạnh lùng nhìn hắn: "Hiện tại cho dù ngươi đi tặng cái mạng này, nhưng có lợi ích gì?"
"Ngươi có ý gì?"
Tử Lâm Lãng nghe được dường như trong lời nói của Phương Nguyên còn có ý gì khác, bèn nhìn chằm chằm hắn, vẻ mặt ngược lại có chút hòa hoãn.
Phương Nguyên im lặng hồi lâu, mới nhẹ giọng mở miệng, nói: "Ta đang suy nghĩ, ma tức hắc ám trong Ma Tức hồ có khu vực nhất định, nếu sự thật cũng như lời Mạnh sư huynh đã nói, ma tức hắc ám vốn phân tán ở khắp nơi trong Ma Tức hồ vì một nguyên nhân nào đó mà hội tụ đến lãnh địa của Thanh Dương tông chúng ta, như vậy có lẽ mỗi tiên môn khác sẽ không gặp phải kiếp nạn này. Thậm chí bởi vì phong vân chuyển tụ, áp lực chỗ bọn hắn sẽ càng thấp hơn..."
"Nói cách khác, người gặp xui xẻo, gặp vận rủi chỉ có Thanh Dương tông chúng ta?"
"Nếu là như vậy... Lẽ nào chúng ta còn có thể trốn tới lãnh địa của các tiên môn khác để tránh né?"
Tử Lâm Lãng và chúng đệ tử tiên môn nghe xong đều hơi thất thần.
"Cho dù như vậy thì có thể làm gì đâu?"
Tử Lâm Lãng cũng suy nghĩ một hồi, lại bất đắc dĩ nói: "Ban nãy chúng ta chỉ đi một đoạn đường như vậy đã tổn thất nhiều đệ tử như thế, nếu lại tiếp tục đi nữa, không nói đến suy đoán này có đúng hay không, cho dù đúng, liệu trong số chúng ta có bao nhiêu người còn sống rời đi?"
"Ta nghĩ Phương Nguyên sư đệ không định nói tới chạy trốn, mà muốn gọi viện binh, đúng không?"
Lúc này rõ ràng Tử Lâm Lãng đã gấp gáp quá mức, khi suy nghĩ vấn đề cũng không thể suy nghĩ toàn diện. Thế nhưng Vu Tình và Mạnh Hoàn Chân lại kịp phản ứng, hoặc có lẽ bọn hắn đã sớm nghĩ tới vấn đề này. Lúc này Mạnh Hoàn Chân mở miệng nói: "Nếu như vào lúc Hắc Ám Ma Phong ngừng lại, tứ đại tiên môn khác có thể chạy tới lãnh địa Thanh Dương tông chúng ta, cùng tiêu diệt ma vật, có lẽ còn có phần thắng!"
"Đúng vậy, nếu như cầu viện, cường giả mấy đại tiên môn vừa đến, muốn tiêu diệt hết đám ma vật này hẳn cũng không phải nói chơi!"
"Bọn hắn sẽ tốt bụng tới giúp chúng ta như vậy sao?"
"Chẳng lẽ ngươi không biết, Tiên Minh có lệnh, trong lúc thí luyện gặp hung hiểm, thân là đệ tử tiên môn không thể khoanh tay đứng nhìn?"
Chúng đệ tử nghe xong lời ấy, mỗi một người phảng phất như bắt được cây cỏ cứu mạng, hưng phấn lên.
"Phần thắng đương nhiên sẽ có!"
Vu Tình tiếp lời, thản nhiên nói: "Lúc đầu số lượng ma vật cũng chỉ có chừng ấy, mà đối với tứ đại tiên môn, đây chẳng qua chỉ là chuyển sang nơi khác xoắn giết ma vật mà thôi. Đây cũng là chuyện bọn hắn nên làm. Nhưng vấn đề mấu chốt là phải làm thế nào mới báo tin cho bọn hắn được?"
Nhìn ánh mắt ngơ ngác của đệ tử khác, Vu Tình thở dài: "Khi vừa tới Bát Hoang Vân Đài, ta đã có ý đồ muốn truyền tin cho mấy vị chân truyền ta quen ở các đại tiên môn khác, muốn hỏi bọn hắn xem đến tột cùng, thiên tai hôm nay chỉ có Thanh Dương tông chúng ta gặp phải, hay khắp Ma Tức hồ đều nảy sinh dị biến bực này. Nhưng đáng tiếc là ma tức hắc ám phía ngoài quá nồng, thần niệm đã không cách nào truyền ra ngoài!"
"Này..."
Chúng đệ tử đều kinh hãi, sôi nổi tự lấy pháp khí đưa tin của mình ra, quả nhiên phát hiện không có một chút linh quang nào.
Chuyện này lại khiến bọn họ nhất thời kinh hãi. Lẽ nào ngay cả một tia hi vọng sau cùng cũng tan vỡ?
"Quỷ khóc sói tru làm gì?"
Chính vào lúc này, chân truyền Ngự Thần phong Tử Lâm Lãng hét lớn một tiếng, vẻ mặt có hơi hung ác: "Nếu không cách nào truyền thư vạn lý, vậy chúng ta dùng phương pháp nguyên thủy nhất, tìm vài người trực tiếp giết ra khỏi vòng vây, đích thân ra bên ngoài tìm mấy đại tiên môn cầu viện..."
"Ban nãy ngươi cũng đã nói, vào lúc Hắc Ám Ma Phong dừng lại có rất nhiều ma vật hắc ám đánh tới Bát Hoang Vân Đài..."
Vu Tình của Tử Vân phong nghe xong, nói khẽ: "Mà cường giả của những tiên môn khác cũng chỉ có thể đến giúp khi Hắc Ám Ma Phong đình chỉ. Nếu không phải bọn hắn cũng không vào được. Chúng ta dựa vào khả năng phòng ngự của Bát Hoang Vân Đài, có lẽ sẽ có thể chống được tới khi bọn hắn tới. Thế nhưng người đi xin viện trợ phải lên đường càng nhanh càng tốt, căn bản không thể đợi được tới khi Hắc Ám Ma Phong ngừng lại, thậm chí bọn hắn phải lập tức lên đường ngay bây giờ..."
"Cái gì?"
Chúng đệ tử tiên môn nghe xong, thật lâu không có người mở miệng.
"Nếu ra ngoài cầu viện lúc này, chẳng phải lại muốn đối kháng chính diện với Hắc Ám Ma Phong sao?"
"Như vậy có khác gì đi chịu chết?"
Chương 262 Vốn Nên Như Vậy (1)
Lâm vào hoàn cảnh bực này, ý thức được cần phái người ra ngoài cầu viện, chúng đệ tử lập tức cảm thấy toàn thân rét run. . .
Nếu muốn ra ngoài cầu viện, cũng có nghĩa là phải rời khỏi Bát Hoang Vân Đài đang tạm thời che chở an toàn cho bọn hắn, giết ra khỏi vô tận ma vật vây quanh, hứng chịu Hắc Ám Ma Phong tàn phá bừa bãi mãnh liệt, cuốn bay hết thảy tựa hồ còn hơn hẳn so với hôm qua, sau đó vượt qua toàn bộ lãnh địa Thanh Dương tông hung hiểm trùng điệp, tiến về nơi thí luyện của những tiên môn khác tìm kiếm sự trợ giúp của bọn hắn. . . Chuyện này ai có thể làm được chứ?
Đây không phải muốn chết là cái gì?
"Chẳng lẽ, thật sự chỉ có biện pháp này thôi sao?"
Rất nhiều đệ tử nghe được lời này, sắc mặt đều có chút trắng bệch.
Lúc này bên ngoài Vân Đài, ma phong gào thét, yêu ma du tẩu tựa như tử vực, ai dám bước ra ngoài một bước?
"Coi như phải chết, đây cũng là biện pháp duy nhất tìm đường sống trong chỗ chết!"
Mạnh Hoàn Chân thản nhiên nói: "Đợi cho Hắc Ám Ma Phong ngừng lại, những ma vật này chắc chắn sẽ nhằm vào chúng ta tiến công, Bát Hoang Vân Đài bị đánh phá chỉ là chuyện sớm muộn, chúng ta tiếp tục thủ tại nơi này cũng chết, ra ngoài liều cũng chết, đường sống duy nhất, chính là cầu viện!"
"Ngũ đại tiên môn, đồng khí liên chi, cùng chống chọi với ma kiếp, hẳn là sẽ đến giúp, bằng không mà nói, nếu bọn hắn thấy đệ tử Thanh Dương tông chúng ta bị tiêu diệt ở đây, lại khoanh tay đứng nhìn, chuyện này truyền ra ngoài, cho dù là chính trưởng lão trong tiên môn của bọn hắn cũng sẽ không bỏ qua. . ."
Vu Tình vào lúc này cũng trầm ngâm: "Mà hiện tại Thanh Dương tông chúng ta tao ngộ, là thiên tai, không phải chiến tranh, nên chuyện cầu viện cũng sẽ không ảnh hưởng đến uy danh Thanh Dương tông chúng ta, chỉ có điều, bọn hắn cũng sẽ không có đạo lý vô duyên vô cớ tới cứu, xem ra tài nguyên Thanh Dương tông chúng ta đoạt được trong lần thí luyện này, phải bỏ ra một phần lớn, lần này. . . tổn thất lớn rồi!"
"Hừ, lúc này mà còn nghĩ đến chuyện tài nguyên cái gì chứ?"
Tử Lâm Lãng hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Nếu đã như vậy, vậy liền quyết định đi ra ngoài cầu viện?"
"Đâu còn biện pháp nào khác?"
Quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba dù sao cũng là thủ lĩnh lâm thời, bình thường rất ít nói chuyện, đến tận lúc này, mới khẽ mở miệng nói: "Vậy liền an bài nhân thủ giết ra ngoài đi, theo cấp độ hung hiểm bên ngoài hiện tại, ít nhất cũng cần phải tập hợp mười mấy người cùng một chỗ. . ."
"Vậy thì tốt, ai không sợ chết, theo ta cùng giết ra ngoài, ta dẫn đội!"
Tử Lâm Lãng cắn răng một cái, nghiêm nghị quát, đáy mắt đã có ý quyết tuyệt.
"Không đúng!"
Mạnh Hoàn Chân bỗng nhiên mở miệng nói: "Cầu viện tuy là tất yếu, nhưng phương pháp này không đúng, nếu muốn phái người ra ngoài, thì người được lựa chọn nhất định phải có thực lực, tâm chí, cơ biến đều mười phần hơn người, bởi vì khó khăn phải đối mặt nhiều lắm, rất có thể sẽ có một số tình huống chúng ta không dự tính được, hơn nữa, tuyệt đối không thể tụ tập tất cả người cầu viện cùng một chỗ, nếu không rất dễ dàng. . ."
"Cái gì?"
Quả ớt nhỏ nghe lời này, liền ngẩn người.
Ra ngoài cầu viện đã là ngàn khó vạn hiểm, mà nghe ý tứ của Mạnh Hoàn Chân, những người này còn phải tách ra sao?
"Mạnh sư huynh nói có lý!"
Tử Vân phong Vu Tình cũng khẽ gật đầu, sắc mặt có vẻ hơi khó coi, thấp giọng nói: "Không ai biết bên ngoài có hung hiểm gì, muốn ra ngoài cầu viện, không những cần thực lực, tâm chí, cơ biến, mà càng quan trọng hơn là vận khí, bên ngoài vô cùng hung hiểm, nếu tụ tập cùng một chỗ, sẽ rất dễ dàng bị chết chung, chuyện này giống như là một ván cược, chúng ta không thể áp tất cả vào một cửa được, mà phải tách ra áp nhiều cửa thì hi vọng sẽ cao hơn, cho nên, ta cũng tán thành lời Mạnh sư huynh nói, tách ra hành động là tốt nhất. . ."
Đám người nghe lời này, trong lòng nặng nề, nhưng cũng minh bạch ý tứ của Vu Tình cùng Mạnh Hoàn Chân!
Lúc này ra ngoài cầu viện, đã không giống như thời điểm khảo nghiệm thực lực nữa.
Thậm chí có thể nói, đây là đang khảo nghiệm vận khí.
Thực lực dù mạnh hơn, thì dưới hoàn cảnh hung hiểm bực này ở bên ngoài, cũng hoàn toàn có khả năng mất mạng.
Nếu đoàn người cầu viện đều tụ tập cùng một chỗ, ngược lại sẽ dễ dàng liên luỵ lẫn nhau, hơn nữa vạn nhất gặp phải tuyệt cảnh, thì hạ tràng chính là tất cả mọi người cùng chịu chết, trong hoàn cảnh này, tách ra hành động sẽ càng dễ có người may mắn thoát khỏi cái tuyệt địa này hơn. . .
"Bây giờ không phải là lúc lề mề chậm chạp, cần phải quyết đoán, ta tán thành kế sách này, chư vị sư huynh sư muội thì sao?"
Vu Tình cũng trầm mặc nửa ngày, đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt liền xuất hiện vẻ dứt khoát.
Những người khác lúc này đều bảo trì trầm mặc.
Kế sách này cũng không có gì cần phải dị nghị, đây chính là biện pháp cuối cùng!
Mà Phương Nguyên cũng bảo trì trầm mặc, hắn ngược lại nhận ra rằng, mấy vị chân truyền tiên môn chọn lựa ra này, kỳ thật đều rất là không tầm thường, những mưu lược cùng ứng đối đưa ra, bọn hắn đã làm đến mức tốt nhất, chính mình trước đó suy nghĩ, kỳ thật cũng chỉ có biện pháp như vậy!
"Chư vị sư huynh đệ, lúc này cũng không có gì cần phải giấu diếm các ngươi, Thanh Dương tông chúng ta vận khí không tốt, gặp phải thiên tai, hiện tại ngoại trừ cầu viện những tiên môn khác ra đã không còn biện pháp nào tốt hơn, nhưng lần này ra ngoài cầu viện hung hiểm vạn phần, cửu tử nhất sinh, tính mệnh của tất cả đồng môn, đều đặt trên vai một người, lại không biết trong số chư vị đồng môn, ai có thể gánh vác trọng trách, vì mọi người dành lấy một chút hi vọng sống, ra ngoài xông pha một lần?"
Mạnh Hoàn Chân nhanh chóng nói chuyện này cho tất cả đồng môn, thần sắc ngưng trọng hỏi.
Chuyện này vốn không thể gạt được, còn không bằng trực tiếp nói ra để cùng thương nghị mới tốt!
Mà chúng đệ tử Thanh Dương tông nghe vậy, lập tức đều có chút sợ hãi. . .
Quay đầu nhìn ra bên ngoài, chính là cuồng phong gào thét, ma vật hoành hành, chẳng khác gì tuyệt địa. . .
Có ai lại nguyện ý xông ra vào lúc này chứ. . .
Cửu tử nhất sinh cái gì chứ, quả thực là thập tử vô sinh mới đúng!
Nếu như nói lưu tại Bát Hoang Vân Đài sớm muộn cũng chết, thì xông ra chỉ có thể càng chết nhanh hơn mà thôi!
Chương 263 Vốn Nên Như Vậy (2)
"Ta. . . Ta đi!"
Một giọng nói chợt vang lên, chúng đệ tử lập tức cùng nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Lại là Quan Ngạo, cánh tay giơ cao, vẻ mặt kích động. . .
"Àiiii. . ."
Phương Nguyên có chút bất đắc dĩ lắc đầu, thấp giọng quát: "Bỏ tay xuống!"
Trong lòng của hắn minh bạch, dựa vào con trâu Quan Ngạo trọng thương chưa lành này, đoán chừng vừa xông ra ngoài, liền không sống qua nổi thời gian uống cạn chung trà.
Người gánh vác trách nhiệm này, không chỉ có quyết tâm là được, mà còn phải có đầy đủ bản lĩnh.
Nhưng ngoại trừ tên ngốc Quan Ngạo này ra, lại có ai thật sự dám ra ngoài đối mặt với ma phong đang tàn phá bừa bãi cùng ma vật ở khắp mặt đất chứ?
"Ha ha, tất cả mọi người đều muốn sống, vậy mà lại không có ai nguyện ý ra ngoài mạo hiểm thay vì tình nguyện chịu chết trong này sao?"
Đúng lúc này, đệ tử chân truyền Ngự Thần phong Tử Lâm Lãng lạnh lùng mở miệng: "Nếu đã không có ai lên tiếng, vậy liền coi như ta là người thứ nhất!"
Đám đệ tử còn lại đều thầm kinh hãi, ánh mắt phức tạp nhìn Tử Lâm Lãng.
Không nghĩ tới, một đệ tử chân truyền thân phận tôn quý như hắn, lại là người đầu tiên đứng ra, chủ động gánh vác phần trách nhiệm này.
"Hàiiii, lời ấy không sai, bình thường chúng ta nhận được tài nguyên nhiều nhất, được tiên môn chiếu cố nhất, lúc này dĩ nhiên là càng phải gánh vác trách nhiệm nặng hơn!" Mạnh Hoàn Chân thấp giọng mở miệng, khẽ cười khổ, nhưng thần sắc vẫn coi như bình tĩnh: "Chuyến cầu viện này, tính ta một người!"
"Vậy liền đi thôi, mấy người chúng ta ra ngoài, dù sao khả năng sống sót so với các sư đệ sư muội khác lớn hơn một chút!"
Vu Tình thân là đệ tử chân truyền của Tử Vân phong, lúc này cũng bước ra biểu lộ thái độ.
Quả ớt nhỏ nghe vậy, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo, kiên định nói: "Ta. . ."
Song lúc này Phương Nguyên lập tức ngắt lời nàng, bình tĩnh nói: "Ngươi lưu lại đi, giúp ta trông chừng sư đệ sư muội Tiểu Trúc phong, trong số đệ tử Thần Tiêu phong cùng Tiểu Trúc phong, nếu nói ai là người thích hợp nhất xông ra ngoài nhất, thì hẳn phải là đại đệ tử chân truyền ta đây mới đúng. . ."
Quả ớt nhỏ nao nao, sau đó cả giận nói: "Ngươi nhỏ tuổi, ngươi lưu lại. . ."
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn nàng một chút, cười nói: "Nếu không thì đánh cờ quyết định?"
Quả ớt nhỏ dở khóc dở cười, nói: "Ngươi coi ta là đồ đần sao?"
"Bằng không thì đấu kiếm quyết định cũng được, ngươi nhất định phải đồng ý. . ."
Phương Nguyên đứng lên, đồng thời thấp giọng nói ra: ". . . Thực lực của ta bây giờ đã vượt qua ngươi!"
Quả ớt nhỏ nghe vậy ngẩn người, sau đó liền tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Trông thấy Tiểu Trúc phong có thời gian tu hành ngắn nhất, bị công nhận là thực lực yếu nhất cũng đứng lên xung phong, ánh mắt chúng đệ tử đều trở nên có chút ngưng trọng.
Tử Vân phong Vu Tình cười khổ một tiếng, nói: "Phương Nguyên sư đệ, ngươi lưu lại đi, ngươi là đại đệ tử chân truyền, bàn về địa vị, còn cao hơn chúng ta một bậc, càng mấu chốt hơn chính là, tu vi của ngươi dù sao vẫn còn thấp, tuổi tác cũng còn nhỏ, lúc này không thể để ngươi đi mạo hiểm!"
"Ta cũng không phải là cậy mạnh, kỳ thực nguyên do chính là ta cảm thấy khả năng sống sót của bản thân có lẽ cao hơn một chút!"
Phương Nguyên hướng nàng nhẹ gật đầu, nói: "Hiện tại không phải là thời điểm sính miệng lưỡi, hết thảy đều phải lấy đại cục làm trọng, cho nên chuyến này đương nhiên ta phải đi, ngược lại, Vu sư tỷ, Mạnh sư huynh, Tử Lâm sư huynh, trong ba người các ngươi ít nhất phải lưu lại hai người, phen này xông ra ngoài, cố nhiên hung hiểm vạn phần, nhưng lưu lại cũng không nhẹ nhõm gì, còn phải đối phó với ma vật tiến công. . ."
Nói rồi, hắn liền nhìn thoáng qua phía ngoài, thở dài: "Cho nên, tóm lại vẫn cần phải có người lưu lại chủ trì đại cục!"
Hắn nói ra lời này, khiến mấy vị chân truyền khác đều cảm thấy nôn nao trong lòng.
Ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên cũng nhiều hơn mấy phần tán đồng cùng tôn trọng mà trước đây không có
"Ta thích lời hắn nói, rất có đạo lý nha. . ."
Lúc này, vị nữ đệ tử họ Lạc của Tử Vân phong kia cũng thở hắt ra một hơi, vỗ vỗ vai Vu Tình, nói: "Vu Tình sư tỷ, ngươi lưu lại đi, ta thay ngươi xông pha chuyến này, bất quá ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện trước, trả lại hồ lô rượu cho ta. . ."
Vu Tình nao nao: "Phi Linh sư muội, ngươi. . ."
Vị nữ đệ tử họ Lạc cười hì hì một tiếng, nói: "Kỳ thật ngươi cũng biết, nếu ta ra ngoài, so với ngươi còn nắm chắc hơn đúng không?"
Vu Tình cười khổ một tiếng, đối với lời này vậy mà không hề phản bác.
Mặc dù có mấy vị chân truyền đều đứng dậy, nhưng những người này ra ngoài cầu viện, khả năng thành công vẫn là rất nhỏ, mặc dù bọn hắn đều tách ra, nhưng nếu như càng có nhiều người tham gia hơn nữa, thì dĩ nhiên sẽ càng dễ dàng có người thành công xông ra ngoài hơn, đây kỳ thực cùng đặt cược lớn nhỏ trong sòng bạc cũng không có gì khác nhau!
Người đặt cược không biết sẽ thắng cửa nào, cho nên chỉ có thể cược nhiều cửa một chút.
Mặc dù những này xông ra bên ngoài có khả năng đều cửu tử nhất sinh, nhưng chỉ cần một người trong bọn họ thành công, thì Thanh Dương tông liền có hi vọng rồi.
Chúng đệ tử vốn là một mảnh trầm mặc, nhưng thấy chư vị chân truyền đều đứng ra, hào khí trong lòng cũng lập tức dâng lên, sau một phen do dự, rất nhanh liền có người gạt bỏ do dự trong lòng, làm ra quyết định, một đệ tử trẻ tuổi mặc bạch bào Long Ngâm phong đứng dậy, trầm giọng quát: "Ở lại cũng chết, ra ngoài cũng chết, nhưng đi ra còn có một phần hi vọng, Vương Tranh ta nguyện ý ra ngoài thử một lần. . ."
Thấy hắn đứng dậy, ánh mắt chúng đệ tử người tỏ ra khâm phục, người thầm thở dài.
"Ngự Thần phong, Mặc Diệc Hàn nguyện ý thử một lần!"
Lại có một người đứng dậy, một thân xích bào, dáng người thon dài, hai tay chắp sau lưng.
"Tử Vân phong, Trương Thiếu Bằng, nguyện vì chúng đồng môn giành một chút hi vọng sống. . ."
"Đỗ Lâm Ba nguyện xung phong một chuyến, nếu ta chết ở bên ngoài, chúng đồng môn chớ quên chôn quần áo và di vật, lập một nấm mộ cho ta. . ."
". . ."
". . ."
Phương Nguyên lúc này quay người, nhìn những gương mặt với thần thái khác nhau kia, trong lòng thầm thở dài.
"Có lẽ, đây mới là dáng vẻ mà tiên môn nên có chăng?"
Chương 264 Cút Ngay, Đồ Gà Mờ (1)
"Chư vị sư huynh đệ, các ngươi nhận trách nhiệm nặng nề, liều mạng lần này, bất kể thành bại, bất kể sinh tử, việc này sau khi trở về tiên môn, chắc chắn chúng ta sẽ dâng thư thỉnh cầu tiên môn khắc ghi đại công của các ngươi! Nếu có cơ hội Trúc Cơ, sẽ ưu tiên cho các ngươi trước, rồi mới bàn đến người khác. . ."
Nhân số ra ngoài cầu viện đã định xuống, chín người nguyện ý đột phá một chuyến bao gồm cả Phương Nguyên trong đó, đều riêng phần mình chuẩn bị một vài thứ, có người chuẩn bị mấy đạo phù triện, có người mượn mấy món pháp bảo, cũng có người thu gom một ít đan dược, Phương Nguyên chỉ đòi mấy khỏa đan dược từ Nhiếp Hồng Cô, mà vị nữ đệ tử họ Lạc của Tử Vân phong kia thì đòi lại hồ lô rượu bị mất từ trong tay Vu Tình trở về, Ngự Thần phong Tử Lâm Lãng thì không lấy gì, chỉ tỏ ra hờ hững. . .
Trước lúc xuất phát, Mạnh Hoàn Chân dẫn theo chúng đệ tử đưa tiễn, thần sắc cũng hết sức ngưng trọng.
"Phương hướng cầu viện, lộ tuyến đại khái mọi người đều đã nắm được, hi vọng chư vị sư huynh đệ thuận buồm xuôi gió!"
Vu Tình cũng biết lúc này nói gì cũng không có tác dụng nhiều, chỉ chân thành cầu nguyện.
"Đi thôi!"
Phương Nguyên cũng không nói nhiều, nên an bài đều đã an bài xong xuôi, hắn khẽ gật đầu một cái, liền bước ra một bước rời khỏi Bát Hoang Vân Đài.
"Ầm ầm!"
Vừa bước ra, hắn liền cảm nhận được ma tức Hắc Ám phía ngoài nồng đậm đến mức cơ hồ khó mà chịu đựng, trước đó trong Ma Tức hồ này, mặc dù khắp nơi cũng tràn ngập ma tức Hắc Ám, nhưng hầu như không phát hiện được, mà bây giờ, lại cảm nhận được dị thường rõ ràng, gần như có thể ảnh hưởng đến pháp lực vận chuyển của hắn, tựa như ngã vào trong hồ vậy, khiến trong nội tâm hiện lên một loại cảm giác lúng túng, chỉ hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài...
"Không tốt, cần thủ vững tâm thần!"
Phương Nguyên cũng âm thầm lấy làm kinh hãi, ánh mắt trở nên chuyên chú, đạo tâm lập tức vững vàng như sắt.
Linh Quang Phù phía trên đỉnh đầu hắn, trong nháy mắt cũng sáng lên kim quang, như một đám kim diễm chiếu sáng bốn phía, ma tức Hắc Ám chung quanh lập tức bị kim quang này hòa tan, mà loại cảm giác nóng nảy thị sát trong lòng Phương Nguyên cũng phai nhạt không ít, áp lực trong nội tâm lại trở về trạng thái kiên định mà thanh lãnh, pháp lực tuôn ra, đạp trên Mộc Diên, bay về phía trước xông ra ngoài. . .
"Nhanh, tách ra các hướng đột phá!"
Ở phía sau Phương Nguyên, các đệ tử tiên môn khác cũng đều vọt ra, điều khiển các loại pháp bảo, nhắm về từng hướng phóng đi.
Bọn hắn đều đã định tốt phương hướng cầu viện của riêng phần mình, phương hướng của Phương Nguyên là Huyền Kiếm môn, lãnh địa tiên môn này nằm ở phía tây lãnh địa Thanh Dương tông, ước chừng hai ba ngày hành trình, nếu điều khiển pháp bảo mà nói, thì khả năng còn nhanh hơn một chút.
"Rống rống. . ."
Mà vừa thấy được nhiều đệ tử tiên môn đột nhiên từ bên trong Vân Đài vọt ra như vậy, ma vật ở phía ngoài cũng lập tức bị kinh động, sau đó liền bị sinh khí trên thân những đệ tử tiên môn này tán phát ra thu hút, liền ầm ầm lao về phía bọn hắn, có con lộ ra lợi trảo, có con phun ra khói đen, mênh mông cuồn cuộn, tựa như từng đám mây đen bao phủ thân hình chúng ở bên trong!
"Phập. . ."
Một tên đệ tử tiên môn gặp xui xẻo nhất, vừa mới vọt ra đã đụng độ ngay một đầu Ma Hạt toàn thân trên dưới đen kịt, không đợi hắn điều khiển pháp bảo bay ra, chiếc đuôi thép của Ma Hạt đã đâm tới, trực tiếp xuyên thấu lồng ngực của hắn. . .
"Trương sư huynh. . ."
Đệ tử tiên môn bên cạnh hắn cùng rống lên, bi thống không thôi.
Lúc này, tên đệ tử họ Trương vẫn chưa chết, còn đang thống khổ giãy dụa.
Thế nhưng vào lúc này, những đệ tử tiên môn bay tới gần cũng không ai dám hạ xuống giúp hắn, chỉ có thể cắn răng bay qua, đây cũng chính là nguyên nhân trước đó Mạnh Hoàn Chân cho rằng đệ tử tiên môn không thể tổ đội cùng đồng hành, bởi vì thân là đồng môn của nhau, thấy được đồng môn gặp nguy tự nhiên sẽ muốn ứng cứu, nhưng ở thời điểm hung hiểm như vậy, một khi đi cứu, rất có thể cũng lâm vào hung hiểm...
Vào những lúc như vậy, muốn cầu viện thành công, chỉ có thể máu lạnh một chút, lo tốt cho bản thân trước, nhắm thẳng đến mục tiêu.
"Đồ gà mờ, đừng cản phía trước ta, mau cút đi. . ."
Sau lưng Phương Nguyên, một cái bóng phi tốc vọt tới, khí thế cường hoành bá đạo, chính là Tử Lâm Lãng.
Phương Nguyên thân hình nhất chuyển, tránh qua phía bên trái, đang định mở miệng khuyên Tử Lâm Lãng cẩn thận là hơn, không ngờ Tử Lâm Lãng trực tiếp liền giành đường phía trước phóng đi, nhưng vừa xông ra không được mấy bước, liền có một đống ma vật vọt lên. Hắn hét lớn một tiếng, từ trên đỉnh đầu hiển hoá ra một tôn thần tướng, đánh cho chúng ma vật phá tan thành từng mảnh, còn bản thân hắn vẫn vô cùng bá đạo, cường ngạnh xông về phía trước. . .
Nhưng lúc này bởi vì hắn quá ngông cuồng mà không để ý đến, một gốc Ma Đằng trên mặt đất đột nhiên phóng lên, cuốn lấy đùi phải của hắn.
"Àiiii. . ."
Phương Nguyên trong lòng nặng nề, chung quanh hắn loạn cả một đoàn, hắn cũng không lo được nhiều, chỉ có thể ôm kiếm xông về phía trước.
Nhưng vừa xông ra không được mấy bước, hắn cũng đụng phải hung hiểm.
Phía trước người hắn, một đầu Hắc Cốt Cự Mãng nhanh chóng bơi tới, miệng rắn đại trương, phun ra một luồng hắc vụ khó có thể hình dung, ít nhất cũng có thể sánh ngang với pháp thuật mạnh nhất đệ tử cảnh giới Luyện Khí đỉnh tiêm thi triển ra, trực tiếp bao phủ Phương Nguyên vào bên trong.
Bất quá Phương Nguyên đã sớm chuẩn bị, kiếm thế triển khai, khó khăn lắm mới chống đỡ được hắc vụ, đang định chạy trốn bán sống bán chết.
"Vút. . ."
Nhưng Hắc Cốt Cự Mãng này vậy mà không chịu từ bỏ, đuôi xương quét ngang, lại lần nữa cuốn tới Phương Nguyên.
Nó vậy mà lại nhắm chặt Phương Nguyên, muốn sống chết quấn lấy hắn.
Chương 265 Cút Ngay, Đồ Gà Mờ (2)
"Ngươi muốn chết. . ."
Phương Nguyên cũng nổi lên máu liều trong người, hận không thể trực tiếp triển khai trận thế, cùng nó đại chiến một trận, thế nhưng bất chợt hắn liền cảm thấy một đạo kình phong mãnh liệt từ bên phải đang nhắm thẳng đỉnh đầu của mình gào thét đập xuống. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, trong lòng liền run lên, lại là một đầu Bạch Cốt Viên cũng để mắt tới hắn, đang vung lên một cây xương đùi mãnh liệt đập xuống!
Hắn cũng coi như gặp xui xẻo, vừa ra ngoài vậy mà đã gặp phải hai con ma vật cường đại để mắt tới.
"Nếu như là lúc bình thường, không giết chết các ngươi tế kiếm của ta thì không xong đâu. . ."
Phương Nguyên thầm hừ lạnh, nhưng cũng biết lúc này đột phá ra ngoài mới là trọng yếu nhất.
Hắn nghiến răng, đang định liều mạng phá hiểm cục trước mắt, lại chợt nghe một tiếng hét lớn từ bên cạnh, một cánh tay to lớn màu vàng óng từ bên cạnh ló ra, cường ngạch bắt lấy cây xương đùi đang từ đỉnh đầu đập xuống, sau đó lại có một nắm đấm màu vàng quét ngang vung ra ngoài, vậy mà sờ sờ đập cho cái đuôi đang cuốn tới của con Hắc Cốt Cự Mãng kia văng ra ngoài. . .
"Yêu ma nhận lấy cái chết. . ."
Phía sau Phương Nguyên, một thanh âm cuồng loạn hét lớn, tràn đầy phẫn nộ.
Phương Nguyên quay người, liền thấy được Tử Lâm Lãng đang thi triển Âm Dương Ngự Thần Quyết, chiến đấu cùng hai con ma vật thành một đoàn.
Dưới chân hắn đang bị một gốc Ma Đằng khủng bố khó tả cuốn lại, không kịp tìm cơ hội thoát thân, nhưng ở lúc này, vậy mà hắn hoàn toàn không có ý tứ thoát khỏi Ma Đằng trước tiên, có lẽ trong lòng hắn cũng rõ ràng, mình bị Ma Đằng này cuốn lấy, đã vô pháp thoát thân, nên ngược lại liền tế ra Thần Tướng, trước mắt giúp Phương Nguyên hóa giải nguy cơ, để hắn chạy ra ngoài lại tính sau. . .
"Ta tới giúp ngươi. . ."
Phương Nguyên quay người vung kiếm, vội tiến lên định tương trợ.
"Đồ gà mờ. . . Cút ngay!"
Thế nhưng vào lúc này, Tử Lâm Lãng lại gầm lên: "Ta cần ngươi phải giúp sao?"
Phương Nguyên lập tức giật mình, kiếm trong tay nhất thời khựng lại.
Nhưng hắn cũng quyết đoán cực nhanh, rất nhanh liền có quyết định, từ xa hướng về Tử Lâm Lãng thi lễ một cái.
Sau đó, quay người bay đi, xông ra trùng vây!
Lúc này, xác thực không phải là thời điểm giảng nghĩa khí, xông ra trùng vây mới là trọng yếu nhất.
"Ha ha ha ha, đám tà vật bẩn thỉu các ngươi, hại đông đảo sư đệ sư muội ta, còn dám đến trước mặt ta tìm chết?"
Ở phía sau, Tử Lâm Lãng đang bị Ma Đằng cuốn lấy, lúc này cười lớn, một thân pháp lực khuấy động phát ra, đánh bay vô số ma vật đang áp sát người ra ngoài, miệng vừa mắng to vừa điên cuồng xuất thủ, khí thế tựa như một ngọn núi lửa. . .
Dù rằng hắn đã dần dần bị Ma Đằng quấn quanh, đang tiến dần lên miệng, nhưng vẫn phách lối tựa như hung thần!
"Vút vút vút"
Thoát khỏi hai đại ma vật dây dưa, cuối cùng Phương Nguyên cũng được tự do, một thân thực lực hoàn toàn triển lộ ra.
Chân đạp trên Mộc Diên, trông có vẻ đơn giản, nhưng sau khi trải qua một phen cải tạo lại cực kỳ linh động, nhanh chóng len lỏi xuyên qua chúng ma vật, mà Ma ấn kiếm trong tay hắn cũng được một thân Huyền Hoàng khí thúc giục, kiếm quang chém ra xung quanh, mỗi một đạo kiếm quang lướt đi, đều có một đầu ma vật đang vọt tới trước người hắn bị chém thành bột mịn, mảnh vụn bay tứ phía. . .
Mà thân hình của hắn, dễ dàng luồn lách giữa đám ma vật, tựa như lưu tinh, bay vút qua mấy chục trượng.
Trong số tất cả đệ tử tiên môn từ bên trong Bát Hoang Vân Đài xông ra, bàn về tu vi, Phương Nguyên không tính là cao nhất, thậm chí còn là thấp nhất, bởi vì dù sao hắn vẫn chỉ là Luyện Khí tầng bảy, những người khác đều đã là Luyện Khí tầng tám, thậm chí là tầng chín, nhưng vào lúc này, tốc độ Phương Nguyên lại là nhanh nhất, cơ hồ mấy cái trong chớp mắt, thân hình đã xông ra khỏi tầm mắt từ Bát Hoang Vân Đài nhìn tới. . .
Mà đây cũng chính là nguyên nhân Phương Nguyên nguyện ý đi chuyến này.
Kỳ thật hắn không hề nói sai, nếu nói về mức độ phù hợp, hắn đúng là người thích hợp nhất xông ra ngoài.
Hắn tu luyện là Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, pháp lực áp súc, nhưng đệ tử tiên môn khác tiến nhập ma tức Hắc Ám hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ bị áp chế pháp lực, nhưng bởi vì pháp lực của hắn được áp súc ngưng luyện, nên loại áp chế này, với hắn mà nói trong lúc vô hình liền hạ thấp rất nhiều!
Nói cách khác, tại bên trong ma tức Hắc Ám này, thực lực của hắn chịu ảnh hưởng nhỏ nhất.
Mà bàn về tâm chí, hắn tự nghĩ cũng tuyệt không thua người khác, thậm chí so với các đệ tử tiên môn khác còn mạnh hơn rất nhiều.
Bằng chứng là, sao khi tiến vào ma tức Hắc Ám, Linh Quang Phù trên đỉnh đầu hắn rõ ràng là sáng ngời nhất!
Mà bàn về tốc độ, Mộc Diên dưới chân hắn mặc dù trông đơn giản, nhưng cũng chính vì nguyên nhân này, nên cũng không chịu ảnh hưởng của cuồng phong lúc nào cũng xuất hiện, ngược lại tốc độ so với pháp bảo phi hành bình thường càng nhanh hơn một chút. Hơn nữa, việc thoát khỏi đám ma vật dày đặc này, thân pháp là trọng yếu nhất, điểm này lại càng không cần phải nói, Kiếm Đạo tiêu chuẩn của Phương Nguyên vẫn một mực vững tiến, hôm nay đã sớm vượt xa dự đoán của người khác!
Mà thân pháp, lại chính một bộ phận vô cùng trọng yếu bên trong Kiếm Đạo.
Có thể nói, trong quá trình Phương Nguyên tu luyện Kiếm Đạo, thân pháp đã sớm tiến nhanh!
Hết thảy những điều này, cũng chính là cơ sở để Phương Nguyên dựa vào!
Cho nên Phương Nguyên tin tưởng, mình quả thật là người có khả năng thành công lớn nhất trong tất cả các đệ tử tiên môn!
Cũng chính vì khả năng cầu viện thành công lớn nhất, cho nên hắn nhất định phải đi ra!
Hắn là một người ưa thích thanh tĩnh, nếu có thể, hắn cũng không nguyện ý gánh vác trách nhiệm, cứ như vậy hảo hảo tiếp tục tu hành!
Nhưng nếu đã là trách nhiệm của mình, thì nhất định sẽ nhận lấy!
Những đồng môn bình thường ít nhiều gì cũng cùng nhau tu hành, cùng nhau uống rượu luận kiếm, đều đã chết đi trước mắt hắn...
Vậy mà hiện tại, thảm nhất không chỉ là không thể hoàn thành thí luyện, bọn hắn thậm chí còn phải rơi vào tuyệt cảnh. Điều này đã khiến đạo tâm của hắn sắp hỏng mất!
Tâm trạng của hắn cũng giống với Phương Nguyên khi thấy đệ tử Tiểu Trúc phong bị đám người Lưu Mặc Chân giết chết trước đây. Chẳng qua khi đó, người sai không phải Phương Nguyên, bởi vậy hắn chỉ hận đệ tử Thần Tiêu phong. Mà Tử Lâm Lãng lại không giống hắn. Cái chết của những đệ tử kia đều vì hắn lúc trước chậm chạp không chịu lên đường chạy tới Bát Hoang Vân Đài. Bởi vậy hắn hận chính mình, hết thảy nhân quả báo ứng đều tính lên trên người hắn!
Hiện tại hắn lấy trạng thái này xông ra ngoài, đừng nói là chém giết ma vật, thậm chí rất có thể sẽ đọa hóa thành Ma!
Mắt thấy chúng đệ tử không thể ngăn cản Tử Lâm Lãng đã có chút điên cuồng, Phương Nguyên nhíu mày, lạnh mặt ngăn ở trước người hắn.
"Cút ngay, tay mơ!"
Tử Lâm Lãng lạnh giọng hét lớn, pháp lực bắn ra, dường như muốn xuống tay với Phương Nguyên.
"Cho dù ngươi phải chết cũng phải chết một cách hữu dụng..."
Phương Nguyên lạnh lùng nhìn hắn: "Hiện tại cho dù ngươi đi tặng cái mạng này, nhưng có lợi ích gì?"
"Ngươi có ý gì?"
Tử Lâm Lãng nghe được dường như trong lời nói của Phương Nguyên còn có ý gì khác, bèn nhìn chằm chằm hắn, vẻ mặt ngược lại có chút hòa hoãn.
Phương Nguyên im lặng hồi lâu, mới nhẹ giọng mở miệng, nói: "Ta đang suy nghĩ, ma tức hắc ám trong Ma Tức hồ có khu vực nhất định, nếu sự thật cũng như lời Mạnh sư huynh đã nói, ma tức hắc ám vốn phân tán ở khắp nơi trong Ma Tức hồ vì một nguyên nhân nào đó mà hội tụ đến lãnh địa của Thanh Dương tông chúng ta, như vậy có lẽ mỗi tiên môn khác sẽ không gặp phải kiếp nạn này. Thậm chí bởi vì phong vân chuyển tụ, áp lực chỗ bọn hắn sẽ càng thấp hơn..."
"Nói cách khác, người gặp xui xẻo, gặp vận rủi chỉ có Thanh Dương tông chúng ta?"
"Nếu là như vậy... Lẽ nào chúng ta còn có thể trốn tới lãnh địa của các tiên môn khác để tránh né?"
Tử Lâm Lãng và chúng đệ tử tiên môn nghe xong đều hơi thất thần.
"Cho dù như vậy thì có thể làm gì đâu?"
Tử Lâm Lãng cũng suy nghĩ một hồi, lại bất đắc dĩ nói: "Ban nãy chúng ta chỉ đi một đoạn đường như vậy đã tổn thất nhiều đệ tử như thế, nếu lại tiếp tục đi nữa, không nói đến suy đoán này có đúng hay không, cho dù đúng, liệu trong số chúng ta có bao nhiêu người còn sống rời đi?"
"Ta nghĩ Phương Nguyên sư đệ không định nói tới chạy trốn, mà muốn gọi viện binh, đúng không?"
Lúc này rõ ràng Tử Lâm Lãng đã gấp gáp quá mức, khi suy nghĩ vấn đề cũng không thể suy nghĩ toàn diện. Thế nhưng Vu Tình và Mạnh Hoàn Chân lại kịp phản ứng, hoặc có lẽ bọn hắn đã sớm nghĩ tới vấn đề này. Lúc này Mạnh Hoàn Chân mở miệng nói: "Nếu như vào lúc Hắc Ám Ma Phong ngừng lại, tứ đại tiên môn khác có thể chạy tới lãnh địa Thanh Dương tông chúng ta, cùng tiêu diệt ma vật, có lẽ còn có phần thắng!"
"Đúng vậy, nếu như cầu viện, cường giả mấy đại tiên môn vừa đến, muốn tiêu diệt hết đám ma vật này hẳn cũng không phải nói chơi!"
"Bọn hắn sẽ tốt bụng tới giúp chúng ta như vậy sao?"
"Chẳng lẽ ngươi không biết, Tiên Minh có lệnh, trong lúc thí luyện gặp hung hiểm, thân là đệ tử tiên môn không thể khoanh tay đứng nhìn?"
Chúng đệ tử nghe xong lời ấy, mỗi một người phảng phất như bắt được cây cỏ cứu mạng, hưng phấn lên.
"Phần thắng đương nhiên sẽ có!"
Vu Tình tiếp lời, thản nhiên nói: "Lúc đầu số lượng ma vật cũng chỉ có chừng ấy, mà đối với tứ đại tiên môn, đây chẳng qua chỉ là chuyển sang nơi khác xoắn giết ma vật mà thôi. Đây cũng là chuyện bọn hắn nên làm. Nhưng vấn đề mấu chốt là phải làm thế nào mới báo tin cho bọn hắn được?"
Nhìn ánh mắt ngơ ngác của đệ tử khác, Vu Tình thở dài: "Khi vừa tới Bát Hoang Vân Đài, ta đã có ý đồ muốn truyền tin cho mấy vị chân truyền ta quen ở các đại tiên môn khác, muốn hỏi bọn hắn xem đến tột cùng, thiên tai hôm nay chỉ có Thanh Dương tông chúng ta gặp phải, hay khắp Ma Tức hồ đều nảy sinh dị biến bực này. Nhưng đáng tiếc là ma tức hắc ám phía ngoài quá nồng, thần niệm đã không cách nào truyền ra ngoài!"
"Này..."
Chúng đệ tử đều kinh hãi, sôi nổi tự lấy pháp khí đưa tin của mình ra, quả nhiên phát hiện không có một chút linh quang nào.
Chuyện này lại khiến bọn họ nhất thời kinh hãi. Lẽ nào ngay cả một tia hi vọng sau cùng cũng tan vỡ?
"Quỷ khóc sói tru làm gì?"
Chính vào lúc này, chân truyền Ngự Thần phong Tử Lâm Lãng hét lớn một tiếng, vẻ mặt có hơi hung ác: "Nếu không cách nào truyền thư vạn lý, vậy chúng ta dùng phương pháp nguyên thủy nhất, tìm vài người trực tiếp giết ra khỏi vòng vây, đích thân ra bên ngoài tìm mấy đại tiên môn cầu viện..."
"Ban nãy ngươi cũng đã nói, vào lúc Hắc Ám Ma Phong dừng lại có rất nhiều ma vật hắc ám đánh tới Bát Hoang Vân Đài..."
Vu Tình của Tử Vân phong nghe xong, nói khẽ: "Mà cường giả của những tiên môn khác cũng chỉ có thể đến giúp khi Hắc Ám Ma Phong đình chỉ. Nếu không phải bọn hắn cũng không vào được. Chúng ta dựa vào khả năng phòng ngự của Bát Hoang Vân Đài, có lẽ sẽ có thể chống được tới khi bọn hắn tới. Thế nhưng người đi xin viện trợ phải lên đường càng nhanh càng tốt, căn bản không thể đợi được tới khi Hắc Ám Ma Phong ngừng lại, thậm chí bọn hắn phải lập tức lên đường ngay bây giờ..."
"Cái gì?"
Chúng đệ tử tiên môn nghe xong, thật lâu không có người mở miệng.
"Nếu ra ngoài cầu viện lúc này, chẳng phải lại muốn đối kháng chính diện với Hắc Ám Ma Phong sao?"
"Như vậy có khác gì đi chịu chết?"
Chương 262 Vốn Nên Như Vậy (1)
Lâm vào hoàn cảnh bực này, ý thức được cần phái người ra ngoài cầu viện, chúng đệ tử lập tức cảm thấy toàn thân rét run. . .
Nếu muốn ra ngoài cầu viện, cũng có nghĩa là phải rời khỏi Bát Hoang Vân Đài đang tạm thời che chở an toàn cho bọn hắn, giết ra khỏi vô tận ma vật vây quanh, hứng chịu Hắc Ám Ma Phong tàn phá bừa bãi mãnh liệt, cuốn bay hết thảy tựa hồ còn hơn hẳn so với hôm qua, sau đó vượt qua toàn bộ lãnh địa Thanh Dương tông hung hiểm trùng điệp, tiến về nơi thí luyện của những tiên môn khác tìm kiếm sự trợ giúp của bọn hắn. . . Chuyện này ai có thể làm được chứ?
Đây không phải muốn chết là cái gì?
"Chẳng lẽ, thật sự chỉ có biện pháp này thôi sao?"
Rất nhiều đệ tử nghe được lời này, sắc mặt đều có chút trắng bệch.
Lúc này bên ngoài Vân Đài, ma phong gào thét, yêu ma du tẩu tựa như tử vực, ai dám bước ra ngoài một bước?
"Coi như phải chết, đây cũng là biện pháp duy nhất tìm đường sống trong chỗ chết!"
Mạnh Hoàn Chân thản nhiên nói: "Đợi cho Hắc Ám Ma Phong ngừng lại, những ma vật này chắc chắn sẽ nhằm vào chúng ta tiến công, Bát Hoang Vân Đài bị đánh phá chỉ là chuyện sớm muộn, chúng ta tiếp tục thủ tại nơi này cũng chết, ra ngoài liều cũng chết, đường sống duy nhất, chính là cầu viện!"
"Ngũ đại tiên môn, đồng khí liên chi, cùng chống chọi với ma kiếp, hẳn là sẽ đến giúp, bằng không mà nói, nếu bọn hắn thấy đệ tử Thanh Dương tông chúng ta bị tiêu diệt ở đây, lại khoanh tay đứng nhìn, chuyện này truyền ra ngoài, cho dù là chính trưởng lão trong tiên môn của bọn hắn cũng sẽ không bỏ qua. . ."
Vu Tình vào lúc này cũng trầm ngâm: "Mà hiện tại Thanh Dương tông chúng ta tao ngộ, là thiên tai, không phải chiến tranh, nên chuyện cầu viện cũng sẽ không ảnh hưởng đến uy danh Thanh Dương tông chúng ta, chỉ có điều, bọn hắn cũng sẽ không có đạo lý vô duyên vô cớ tới cứu, xem ra tài nguyên Thanh Dương tông chúng ta đoạt được trong lần thí luyện này, phải bỏ ra một phần lớn, lần này. . . tổn thất lớn rồi!"
"Hừ, lúc này mà còn nghĩ đến chuyện tài nguyên cái gì chứ?"
Tử Lâm Lãng hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Nếu đã như vậy, vậy liền quyết định đi ra ngoài cầu viện?"
"Đâu còn biện pháp nào khác?"
Quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba dù sao cũng là thủ lĩnh lâm thời, bình thường rất ít nói chuyện, đến tận lúc này, mới khẽ mở miệng nói: "Vậy liền an bài nhân thủ giết ra ngoài đi, theo cấp độ hung hiểm bên ngoài hiện tại, ít nhất cũng cần phải tập hợp mười mấy người cùng một chỗ. . ."
"Vậy thì tốt, ai không sợ chết, theo ta cùng giết ra ngoài, ta dẫn đội!"
Tử Lâm Lãng cắn răng một cái, nghiêm nghị quát, đáy mắt đã có ý quyết tuyệt.
"Không đúng!"
Mạnh Hoàn Chân bỗng nhiên mở miệng nói: "Cầu viện tuy là tất yếu, nhưng phương pháp này không đúng, nếu muốn phái người ra ngoài, thì người được lựa chọn nhất định phải có thực lực, tâm chí, cơ biến đều mười phần hơn người, bởi vì khó khăn phải đối mặt nhiều lắm, rất có thể sẽ có một số tình huống chúng ta không dự tính được, hơn nữa, tuyệt đối không thể tụ tập tất cả người cầu viện cùng một chỗ, nếu không rất dễ dàng. . ."
"Cái gì?"
Quả ớt nhỏ nghe lời này, liền ngẩn người.
Ra ngoài cầu viện đã là ngàn khó vạn hiểm, mà nghe ý tứ của Mạnh Hoàn Chân, những người này còn phải tách ra sao?
"Mạnh sư huynh nói có lý!"
Tử Vân phong Vu Tình cũng khẽ gật đầu, sắc mặt có vẻ hơi khó coi, thấp giọng nói: "Không ai biết bên ngoài có hung hiểm gì, muốn ra ngoài cầu viện, không những cần thực lực, tâm chí, cơ biến, mà càng quan trọng hơn là vận khí, bên ngoài vô cùng hung hiểm, nếu tụ tập cùng một chỗ, sẽ rất dễ dàng bị chết chung, chuyện này giống như là một ván cược, chúng ta không thể áp tất cả vào một cửa được, mà phải tách ra áp nhiều cửa thì hi vọng sẽ cao hơn, cho nên, ta cũng tán thành lời Mạnh sư huynh nói, tách ra hành động là tốt nhất. . ."
Đám người nghe lời này, trong lòng nặng nề, nhưng cũng minh bạch ý tứ của Vu Tình cùng Mạnh Hoàn Chân!
Lúc này ra ngoài cầu viện, đã không giống như thời điểm khảo nghiệm thực lực nữa.
Thậm chí có thể nói, đây là đang khảo nghiệm vận khí.
Thực lực dù mạnh hơn, thì dưới hoàn cảnh hung hiểm bực này ở bên ngoài, cũng hoàn toàn có khả năng mất mạng.
Nếu đoàn người cầu viện đều tụ tập cùng một chỗ, ngược lại sẽ dễ dàng liên luỵ lẫn nhau, hơn nữa vạn nhất gặp phải tuyệt cảnh, thì hạ tràng chính là tất cả mọi người cùng chịu chết, trong hoàn cảnh này, tách ra hành động sẽ càng dễ có người may mắn thoát khỏi cái tuyệt địa này hơn. . .
"Bây giờ không phải là lúc lề mề chậm chạp, cần phải quyết đoán, ta tán thành kế sách này, chư vị sư huynh sư muội thì sao?"
Vu Tình cũng trầm mặc nửa ngày, đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt liền xuất hiện vẻ dứt khoát.
Những người khác lúc này đều bảo trì trầm mặc.
Kế sách này cũng không có gì cần phải dị nghị, đây chính là biện pháp cuối cùng!
Mà Phương Nguyên cũng bảo trì trầm mặc, hắn ngược lại nhận ra rằng, mấy vị chân truyền tiên môn chọn lựa ra này, kỳ thật đều rất là không tầm thường, những mưu lược cùng ứng đối đưa ra, bọn hắn đã làm đến mức tốt nhất, chính mình trước đó suy nghĩ, kỳ thật cũng chỉ có biện pháp như vậy!
"Chư vị sư huynh đệ, lúc này cũng không có gì cần phải giấu diếm các ngươi, Thanh Dương tông chúng ta vận khí không tốt, gặp phải thiên tai, hiện tại ngoại trừ cầu viện những tiên môn khác ra đã không còn biện pháp nào tốt hơn, nhưng lần này ra ngoài cầu viện hung hiểm vạn phần, cửu tử nhất sinh, tính mệnh của tất cả đồng môn, đều đặt trên vai một người, lại không biết trong số chư vị đồng môn, ai có thể gánh vác trọng trách, vì mọi người dành lấy một chút hi vọng sống, ra ngoài xông pha một lần?"
Mạnh Hoàn Chân nhanh chóng nói chuyện này cho tất cả đồng môn, thần sắc ngưng trọng hỏi.
Chuyện này vốn không thể gạt được, còn không bằng trực tiếp nói ra để cùng thương nghị mới tốt!
Mà chúng đệ tử Thanh Dương tông nghe vậy, lập tức đều có chút sợ hãi. . .
Quay đầu nhìn ra bên ngoài, chính là cuồng phong gào thét, ma vật hoành hành, chẳng khác gì tuyệt địa. . .
Có ai lại nguyện ý xông ra vào lúc này chứ. . .
Cửu tử nhất sinh cái gì chứ, quả thực là thập tử vô sinh mới đúng!
Nếu như nói lưu tại Bát Hoang Vân Đài sớm muộn cũng chết, thì xông ra chỉ có thể càng chết nhanh hơn mà thôi!
Chương 263 Vốn Nên Như Vậy (2)
"Ta. . . Ta đi!"
Một giọng nói chợt vang lên, chúng đệ tử lập tức cùng nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Lại là Quan Ngạo, cánh tay giơ cao, vẻ mặt kích động. . .
"Àiiii. . ."
Phương Nguyên có chút bất đắc dĩ lắc đầu, thấp giọng quát: "Bỏ tay xuống!"
Trong lòng của hắn minh bạch, dựa vào con trâu Quan Ngạo trọng thương chưa lành này, đoán chừng vừa xông ra ngoài, liền không sống qua nổi thời gian uống cạn chung trà.
Người gánh vác trách nhiệm này, không chỉ có quyết tâm là được, mà còn phải có đầy đủ bản lĩnh.
Nhưng ngoại trừ tên ngốc Quan Ngạo này ra, lại có ai thật sự dám ra ngoài đối mặt với ma phong đang tàn phá bừa bãi cùng ma vật ở khắp mặt đất chứ?
"Ha ha, tất cả mọi người đều muốn sống, vậy mà lại không có ai nguyện ý ra ngoài mạo hiểm thay vì tình nguyện chịu chết trong này sao?"
Đúng lúc này, đệ tử chân truyền Ngự Thần phong Tử Lâm Lãng lạnh lùng mở miệng: "Nếu đã không có ai lên tiếng, vậy liền coi như ta là người thứ nhất!"
Đám đệ tử còn lại đều thầm kinh hãi, ánh mắt phức tạp nhìn Tử Lâm Lãng.
Không nghĩ tới, một đệ tử chân truyền thân phận tôn quý như hắn, lại là người đầu tiên đứng ra, chủ động gánh vác phần trách nhiệm này.
"Hàiiii, lời ấy không sai, bình thường chúng ta nhận được tài nguyên nhiều nhất, được tiên môn chiếu cố nhất, lúc này dĩ nhiên là càng phải gánh vác trách nhiệm nặng hơn!" Mạnh Hoàn Chân thấp giọng mở miệng, khẽ cười khổ, nhưng thần sắc vẫn coi như bình tĩnh: "Chuyến cầu viện này, tính ta một người!"
"Vậy liền đi thôi, mấy người chúng ta ra ngoài, dù sao khả năng sống sót so với các sư đệ sư muội khác lớn hơn một chút!"
Vu Tình thân là đệ tử chân truyền của Tử Vân phong, lúc này cũng bước ra biểu lộ thái độ.
Quả ớt nhỏ nghe vậy, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo, kiên định nói: "Ta. . ."
Song lúc này Phương Nguyên lập tức ngắt lời nàng, bình tĩnh nói: "Ngươi lưu lại đi, giúp ta trông chừng sư đệ sư muội Tiểu Trúc phong, trong số đệ tử Thần Tiêu phong cùng Tiểu Trúc phong, nếu nói ai là người thích hợp nhất xông ra ngoài nhất, thì hẳn phải là đại đệ tử chân truyền ta đây mới đúng. . ."
Quả ớt nhỏ nao nao, sau đó cả giận nói: "Ngươi nhỏ tuổi, ngươi lưu lại. . ."
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn nàng một chút, cười nói: "Nếu không thì đánh cờ quyết định?"
Quả ớt nhỏ dở khóc dở cười, nói: "Ngươi coi ta là đồ đần sao?"
"Bằng không thì đấu kiếm quyết định cũng được, ngươi nhất định phải đồng ý. . ."
Phương Nguyên đứng lên, đồng thời thấp giọng nói ra: ". . . Thực lực của ta bây giờ đã vượt qua ngươi!"
Quả ớt nhỏ nghe vậy ngẩn người, sau đó liền tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Trông thấy Tiểu Trúc phong có thời gian tu hành ngắn nhất, bị công nhận là thực lực yếu nhất cũng đứng lên xung phong, ánh mắt chúng đệ tử đều trở nên có chút ngưng trọng.
Tử Vân phong Vu Tình cười khổ một tiếng, nói: "Phương Nguyên sư đệ, ngươi lưu lại đi, ngươi là đại đệ tử chân truyền, bàn về địa vị, còn cao hơn chúng ta một bậc, càng mấu chốt hơn chính là, tu vi của ngươi dù sao vẫn còn thấp, tuổi tác cũng còn nhỏ, lúc này không thể để ngươi đi mạo hiểm!"
"Ta cũng không phải là cậy mạnh, kỳ thực nguyên do chính là ta cảm thấy khả năng sống sót của bản thân có lẽ cao hơn một chút!"
Phương Nguyên hướng nàng nhẹ gật đầu, nói: "Hiện tại không phải là thời điểm sính miệng lưỡi, hết thảy đều phải lấy đại cục làm trọng, cho nên chuyến này đương nhiên ta phải đi, ngược lại, Vu sư tỷ, Mạnh sư huynh, Tử Lâm sư huynh, trong ba người các ngươi ít nhất phải lưu lại hai người, phen này xông ra ngoài, cố nhiên hung hiểm vạn phần, nhưng lưu lại cũng không nhẹ nhõm gì, còn phải đối phó với ma vật tiến công. . ."
Nói rồi, hắn liền nhìn thoáng qua phía ngoài, thở dài: "Cho nên, tóm lại vẫn cần phải có người lưu lại chủ trì đại cục!"
Hắn nói ra lời này, khiến mấy vị chân truyền khác đều cảm thấy nôn nao trong lòng.
Ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên cũng nhiều hơn mấy phần tán đồng cùng tôn trọng mà trước đây không có
"Ta thích lời hắn nói, rất có đạo lý nha. . ."
Lúc này, vị nữ đệ tử họ Lạc của Tử Vân phong kia cũng thở hắt ra một hơi, vỗ vỗ vai Vu Tình, nói: "Vu Tình sư tỷ, ngươi lưu lại đi, ta thay ngươi xông pha chuyến này, bất quá ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện trước, trả lại hồ lô rượu cho ta. . ."
Vu Tình nao nao: "Phi Linh sư muội, ngươi. . ."
Vị nữ đệ tử họ Lạc cười hì hì một tiếng, nói: "Kỳ thật ngươi cũng biết, nếu ta ra ngoài, so với ngươi còn nắm chắc hơn đúng không?"
Vu Tình cười khổ một tiếng, đối với lời này vậy mà không hề phản bác.
Mặc dù có mấy vị chân truyền đều đứng dậy, nhưng những người này ra ngoài cầu viện, khả năng thành công vẫn là rất nhỏ, mặc dù bọn hắn đều tách ra, nhưng nếu như càng có nhiều người tham gia hơn nữa, thì dĩ nhiên sẽ càng dễ dàng có người thành công xông ra ngoài hơn, đây kỳ thực cùng đặt cược lớn nhỏ trong sòng bạc cũng không có gì khác nhau!
Người đặt cược không biết sẽ thắng cửa nào, cho nên chỉ có thể cược nhiều cửa một chút.
Mặc dù những này xông ra bên ngoài có khả năng đều cửu tử nhất sinh, nhưng chỉ cần một người trong bọn họ thành công, thì Thanh Dương tông liền có hi vọng rồi.
Chúng đệ tử vốn là một mảnh trầm mặc, nhưng thấy chư vị chân truyền đều đứng ra, hào khí trong lòng cũng lập tức dâng lên, sau một phen do dự, rất nhanh liền có người gạt bỏ do dự trong lòng, làm ra quyết định, một đệ tử trẻ tuổi mặc bạch bào Long Ngâm phong đứng dậy, trầm giọng quát: "Ở lại cũng chết, ra ngoài cũng chết, nhưng đi ra còn có một phần hi vọng, Vương Tranh ta nguyện ý ra ngoài thử một lần. . ."
Thấy hắn đứng dậy, ánh mắt chúng đệ tử người tỏ ra khâm phục, người thầm thở dài.
"Ngự Thần phong, Mặc Diệc Hàn nguyện ý thử một lần!"
Lại có một người đứng dậy, một thân xích bào, dáng người thon dài, hai tay chắp sau lưng.
"Tử Vân phong, Trương Thiếu Bằng, nguyện vì chúng đồng môn giành một chút hi vọng sống. . ."
"Đỗ Lâm Ba nguyện xung phong một chuyến, nếu ta chết ở bên ngoài, chúng đồng môn chớ quên chôn quần áo và di vật, lập một nấm mộ cho ta. . ."
". . ."
". . ."
Phương Nguyên lúc này quay người, nhìn những gương mặt với thần thái khác nhau kia, trong lòng thầm thở dài.
"Có lẽ, đây mới là dáng vẻ mà tiên môn nên có chăng?"
Chương 264 Cút Ngay, Đồ Gà Mờ (1)
"Chư vị sư huynh đệ, các ngươi nhận trách nhiệm nặng nề, liều mạng lần này, bất kể thành bại, bất kể sinh tử, việc này sau khi trở về tiên môn, chắc chắn chúng ta sẽ dâng thư thỉnh cầu tiên môn khắc ghi đại công của các ngươi! Nếu có cơ hội Trúc Cơ, sẽ ưu tiên cho các ngươi trước, rồi mới bàn đến người khác. . ."
Nhân số ra ngoài cầu viện đã định xuống, chín người nguyện ý đột phá một chuyến bao gồm cả Phương Nguyên trong đó, đều riêng phần mình chuẩn bị một vài thứ, có người chuẩn bị mấy đạo phù triện, có người mượn mấy món pháp bảo, cũng có người thu gom một ít đan dược, Phương Nguyên chỉ đòi mấy khỏa đan dược từ Nhiếp Hồng Cô, mà vị nữ đệ tử họ Lạc của Tử Vân phong kia thì đòi lại hồ lô rượu bị mất từ trong tay Vu Tình trở về, Ngự Thần phong Tử Lâm Lãng thì không lấy gì, chỉ tỏ ra hờ hững. . .
Trước lúc xuất phát, Mạnh Hoàn Chân dẫn theo chúng đệ tử đưa tiễn, thần sắc cũng hết sức ngưng trọng.
"Phương hướng cầu viện, lộ tuyến đại khái mọi người đều đã nắm được, hi vọng chư vị sư huynh đệ thuận buồm xuôi gió!"
Vu Tình cũng biết lúc này nói gì cũng không có tác dụng nhiều, chỉ chân thành cầu nguyện.
"Đi thôi!"
Phương Nguyên cũng không nói nhiều, nên an bài đều đã an bài xong xuôi, hắn khẽ gật đầu một cái, liền bước ra một bước rời khỏi Bát Hoang Vân Đài.
"Ầm ầm!"
Vừa bước ra, hắn liền cảm nhận được ma tức Hắc Ám phía ngoài nồng đậm đến mức cơ hồ khó mà chịu đựng, trước đó trong Ma Tức hồ này, mặc dù khắp nơi cũng tràn ngập ma tức Hắc Ám, nhưng hầu như không phát hiện được, mà bây giờ, lại cảm nhận được dị thường rõ ràng, gần như có thể ảnh hưởng đến pháp lực vận chuyển của hắn, tựa như ngã vào trong hồ vậy, khiến trong nội tâm hiện lên một loại cảm giác lúng túng, chỉ hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài...
"Không tốt, cần thủ vững tâm thần!"
Phương Nguyên cũng âm thầm lấy làm kinh hãi, ánh mắt trở nên chuyên chú, đạo tâm lập tức vững vàng như sắt.
Linh Quang Phù phía trên đỉnh đầu hắn, trong nháy mắt cũng sáng lên kim quang, như một đám kim diễm chiếu sáng bốn phía, ma tức Hắc Ám chung quanh lập tức bị kim quang này hòa tan, mà loại cảm giác nóng nảy thị sát trong lòng Phương Nguyên cũng phai nhạt không ít, áp lực trong nội tâm lại trở về trạng thái kiên định mà thanh lãnh, pháp lực tuôn ra, đạp trên Mộc Diên, bay về phía trước xông ra ngoài. . .
"Nhanh, tách ra các hướng đột phá!"
Ở phía sau Phương Nguyên, các đệ tử tiên môn khác cũng đều vọt ra, điều khiển các loại pháp bảo, nhắm về từng hướng phóng đi.
Bọn hắn đều đã định tốt phương hướng cầu viện của riêng phần mình, phương hướng của Phương Nguyên là Huyền Kiếm môn, lãnh địa tiên môn này nằm ở phía tây lãnh địa Thanh Dương tông, ước chừng hai ba ngày hành trình, nếu điều khiển pháp bảo mà nói, thì khả năng còn nhanh hơn một chút.
"Rống rống. . ."
Mà vừa thấy được nhiều đệ tử tiên môn đột nhiên từ bên trong Vân Đài vọt ra như vậy, ma vật ở phía ngoài cũng lập tức bị kinh động, sau đó liền bị sinh khí trên thân những đệ tử tiên môn này tán phát ra thu hút, liền ầm ầm lao về phía bọn hắn, có con lộ ra lợi trảo, có con phun ra khói đen, mênh mông cuồn cuộn, tựa như từng đám mây đen bao phủ thân hình chúng ở bên trong!
"Phập. . ."
Một tên đệ tử tiên môn gặp xui xẻo nhất, vừa mới vọt ra đã đụng độ ngay một đầu Ma Hạt toàn thân trên dưới đen kịt, không đợi hắn điều khiển pháp bảo bay ra, chiếc đuôi thép của Ma Hạt đã đâm tới, trực tiếp xuyên thấu lồng ngực của hắn. . .
"Trương sư huynh. . ."
Đệ tử tiên môn bên cạnh hắn cùng rống lên, bi thống không thôi.
Lúc này, tên đệ tử họ Trương vẫn chưa chết, còn đang thống khổ giãy dụa.
Thế nhưng vào lúc này, những đệ tử tiên môn bay tới gần cũng không ai dám hạ xuống giúp hắn, chỉ có thể cắn răng bay qua, đây cũng chính là nguyên nhân trước đó Mạnh Hoàn Chân cho rằng đệ tử tiên môn không thể tổ đội cùng đồng hành, bởi vì thân là đồng môn của nhau, thấy được đồng môn gặp nguy tự nhiên sẽ muốn ứng cứu, nhưng ở thời điểm hung hiểm như vậy, một khi đi cứu, rất có thể cũng lâm vào hung hiểm...
Vào những lúc như vậy, muốn cầu viện thành công, chỉ có thể máu lạnh một chút, lo tốt cho bản thân trước, nhắm thẳng đến mục tiêu.
"Đồ gà mờ, đừng cản phía trước ta, mau cút đi. . ."
Sau lưng Phương Nguyên, một cái bóng phi tốc vọt tới, khí thế cường hoành bá đạo, chính là Tử Lâm Lãng.
Phương Nguyên thân hình nhất chuyển, tránh qua phía bên trái, đang định mở miệng khuyên Tử Lâm Lãng cẩn thận là hơn, không ngờ Tử Lâm Lãng trực tiếp liền giành đường phía trước phóng đi, nhưng vừa xông ra không được mấy bước, liền có một đống ma vật vọt lên. Hắn hét lớn một tiếng, từ trên đỉnh đầu hiển hoá ra một tôn thần tướng, đánh cho chúng ma vật phá tan thành từng mảnh, còn bản thân hắn vẫn vô cùng bá đạo, cường ngạnh xông về phía trước. . .
Nhưng lúc này bởi vì hắn quá ngông cuồng mà không để ý đến, một gốc Ma Đằng trên mặt đất đột nhiên phóng lên, cuốn lấy đùi phải của hắn.
"Àiiii. . ."
Phương Nguyên trong lòng nặng nề, chung quanh hắn loạn cả một đoàn, hắn cũng không lo được nhiều, chỉ có thể ôm kiếm xông về phía trước.
Nhưng vừa xông ra không được mấy bước, hắn cũng đụng phải hung hiểm.
Phía trước người hắn, một đầu Hắc Cốt Cự Mãng nhanh chóng bơi tới, miệng rắn đại trương, phun ra một luồng hắc vụ khó có thể hình dung, ít nhất cũng có thể sánh ngang với pháp thuật mạnh nhất đệ tử cảnh giới Luyện Khí đỉnh tiêm thi triển ra, trực tiếp bao phủ Phương Nguyên vào bên trong.
Bất quá Phương Nguyên đã sớm chuẩn bị, kiếm thế triển khai, khó khăn lắm mới chống đỡ được hắc vụ, đang định chạy trốn bán sống bán chết.
"Vút. . ."
Nhưng Hắc Cốt Cự Mãng này vậy mà không chịu từ bỏ, đuôi xương quét ngang, lại lần nữa cuốn tới Phương Nguyên.
Nó vậy mà lại nhắm chặt Phương Nguyên, muốn sống chết quấn lấy hắn.
Chương 265 Cút Ngay, Đồ Gà Mờ (2)
"Ngươi muốn chết. . ."
Phương Nguyên cũng nổi lên máu liều trong người, hận không thể trực tiếp triển khai trận thế, cùng nó đại chiến một trận, thế nhưng bất chợt hắn liền cảm thấy một đạo kình phong mãnh liệt từ bên phải đang nhắm thẳng đỉnh đầu của mình gào thét đập xuống. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, trong lòng liền run lên, lại là một đầu Bạch Cốt Viên cũng để mắt tới hắn, đang vung lên một cây xương đùi mãnh liệt đập xuống!
Hắn cũng coi như gặp xui xẻo, vừa ra ngoài vậy mà đã gặp phải hai con ma vật cường đại để mắt tới.
"Nếu như là lúc bình thường, không giết chết các ngươi tế kiếm của ta thì không xong đâu. . ."
Phương Nguyên thầm hừ lạnh, nhưng cũng biết lúc này đột phá ra ngoài mới là trọng yếu nhất.
Hắn nghiến răng, đang định liều mạng phá hiểm cục trước mắt, lại chợt nghe một tiếng hét lớn từ bên cạnh, một cánh tay to lớn màu vàng óng từ bên cạnh ló ra, cường ngạch bắt lấy cây xương đùi đang từ đỉnh đầu đập xuống, sau đó lại có một nắm đấm màu vàng quét ngang vung ra ngoài, vậy mà sờ sờ đập cho cái đuôi đang cuốn tới của con Hắc Cốt Cự Mãng kia văng ra ngoài. . .
"Yêu ma nhận lấy cái chết. . ."
Phía sau Phương Nguyên, một thanh âm cuồng loạn hét lớn, tràn đầy phẫn nộ.
Phương Nguyên quay người, liền thấy được Tử Lâm Lãng đang thi triển Âm Dương Ngự Thần Quyết, chiến đấu cùng hai con ma vật thành một đoàn.
Dưới chân hắn đang bị một gốc Ma Đằng khủng bố khó tả cuốn lại, không kịp tìm cơ hội thoát thân, nhưng ở lúc này, vậy mà hắn hoàn toàn không có ý tứ thoát khỏi Ma Đằng trước tiên, có lẽ trong lòng hắn cũng rõ ràng, mình bị Ma Đằng này cuốn lấy, đã vô pháp thoát thân, nên ngược lại liền tế ra Thần Tướng, trước mắt giúp Phương Nguyên hóa giải nguy cơ, để hắn chạy ra ngoài lại tính sau. . .
"Ta tới giúp ngươi. . ."
Phương Nguyên quay người vung kiếm, vội tiến lên định tương trợ.
"Đồ gà mờ. . . Cút ngay!"
Thế nhưng vào lúc này, Tử Lâm Lãng lại gầm lên: "Ta cần ngươi phải giúp sao?"
Phương Nguyên lập tức giật mình, kiếm trong tay nhất thời khựng lại.
Nhưng hắn cũng quyết đoán cực nhanh, rất nhanh liền có quyết định, từ xa hướng về Tử Lâm Lãng thi lễ một cái.
Sau đó, quay người bay đi, xông ra trùng vây!
Lúc này, xác thực không phải là thời điểm giảng nghĩa khí, xông ra trùng vây mới là trọng yếu nhất.
"Ha ha ha ha, đám tà vật bẩn thỉu các ngươi, hại đông đảo sư đệ sư muội ta, còn dám đến trước mặt ta tìm chết?"
Ở phía sau, Tử Lâm Lãng đang bị Ma Đằng cuốn lấy, lúc này cười lớn, một thân pháp lực khuấy động phát ra, đánh bay vô số ma vật đang áp sát người ra ngoài, miệng vừa mắng to vừa điên cuồng xuất thủ, khí thế tựa như một ngọn núi lửa. . .
Dù rằng hắn đã dần dần bị Ma Đằng quấn quanh, đang tiến dần lên miệng, nhưng vẫn phách lối tựa như hung thần!
"Vút vút vút"
Thoát khỏi hai đại ma vật dây dưa, cuối cùng Phương Nguyên cũng được tự do, một thân thực lực hoàn toàn triển lộ ra.
Chân đạp trên Mộc Diên, trông có vẻ đơn giản, nhưng sau khi trải qua một phen cải tạo lại cực kỳ linh động, nhanh chóng len lỏi xuyên qua chúng ma vật, mà Ma ấn kiếm trong tay hắn cũng được một thân Huyền Hoàng khí thúc giục, kiếm quang chém ra xung quanh, mỗi một đạo kiếm quang lướt đi, đều có một đầu ma vật đang vọt tới trước người hắn bị chém thành bột mịn, mảnh vụn bay tứ phía. . .
Mà thân hình của hắn, dễ dàng luồn lách giữa đám ma vật, tựa như lưu tinh, bay vút qua mấy chục trượng.
Trong số tất cả đệ tử tiên môn từ bên trong Bát Hoang Vân Đài xông ra, bàn về tu vi, Phương Nguyên không tính là cao nhất, thậm chí còn là thấp nhất, bởi vì dù sao hắn vẫn chỉ là Luyện Khí tầng bảy, những người khác đều đã là Luyện Khí tầng tám, thậm chí là tầng chín, nhưng vào lúc này, tốc độ Phương Nguyên lại là nhanh nhất, cơ hồ mấy cái trong chớp mắt, thân hình đã xông ra khỏi tầm mắt từ Bát Hoang Vân Đài nhìn tới. . .
Mà đây cũng chính là nguyên nhân Phương Nguyên nguyện ý đi chuyến này.
Kỳ thật hắn không hề nói sai, nếu nói về mức độ phù hợp, hắn đúng là người thích hợp nhất xông ra ngoài.
Hắn tu luyện là Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, pháp lực áp súc, nhưng đệ tử tiên môn khác tiến nhập ma tức Hắc Ám hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ bị áp chế pháp lực, nhưng bởi vì pháp lực của hắn được áp súc ngưng luyện, nên loại áp chế này, với hắn mà nói trong lúc vô hình liền hạ thấp rất nhiều!
Nói cách khác, tại bên trong ma tức Hắc Ám này, thực lực của hắn chịu ảnh hưởng nhỏ nhất.
Mà bàn về tâm chí, hắn tự nghĩ cũng tuyệt không thua người khác, thậm chí so với các đệ tử tiên môn khác còn mạnh hơn rất nhiều.
Bằng chứng là, sao khi tiến vào ma tức Hắc Ám, Linh Quang Phù trên đỉnh đầu hắn rõ ràng là sáng ngời nhất!
Mà bàn về tốc độ, Mộc Diên dưới chân hắn mặc dù trông đơn giản, nhưng cũng chính vì nguyên nhân này, nên cũng không chịu ảnh hưởng của cuồng phong lúc nào cũng xuất hiện, ngược lại tốc độ so với pháp bảo phi hành bình thường càng nhanh hơn một chút. Hơn nữa, việc thoát khỏi đám ma vật dày đặc này, thân pháp là trọng yếu nhất, điểm này lại càng không cần phải nói, Kiếm Đạo tiêu chuẩn của Phương Nguyên vẫn một mực vững tiến, hôm nay đã sớm vượt xa dự đoán của người khác!
Mà thân pháp, lại chính một bộ phận vô cùng trọng yếu bên trong Kiếm Đạo.
Có thể nói, trong quá trình Phương Nguyên tu luyện Kiếm Đạo, thân pháp đã sớm tiến nhanh!
Hết thảy những điều này, cũng chính là cơ sở để Phương Nguyên dựa vào!
Cho nên Phương Nguyên tin tưởng, mình quả thật là người có khả năng thành công lớn nhất trong tất cả các đệ tử tiên môn!
Cũng chính vì khả năng cầu viện thành công lớn nhất, cho nên hắn nhất định phải đi ra!
Hắn là một người ưa thích thanh tĩnh, nếu có thể, hắn cũng không nguyện ý gánh vác trách nhiệm, cứ như vậy hảo hảo tiếp tục tu hành!
Nhưng nếu đã là trách nhiệm của mình, thì nhất định sẽ nhận lấy!
Bình luận facebook