• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (3 Viewers)

  • Chương 256-260

Chương 256 Bát Hoang Vân Đài (1)

Tại thời điểm này, toàn bộ chỗ khủng bố của ma tức hắc ám đã lộ rõ ra ngoài.

Một người sống sờ sờ, trong thời gian không tới ba hơi thở lại bị trắng trợn hóa thành một đầu ma vật, đây vốn là chuyện đáng sợ tới mức khó có thể hình dung. Ngay cả Phương Nguyên ngày thường học hiểu vô số, lúc này hắn cũng vô kế khả thi. Ngoại trừ đánh chết đối phương, hắn đã không còn bất kỳ sự lựa chọn nào khác. Loại bất đắc dĩ thật sâu kia hệt như hạt giống nảy mầm trong lòng Phương Nguyên.

Vẫn là do bản thân mình quá yếu, vào lúc đối mặt với thiên uy dị tượng, lời hứa của mình thì tính là cái thá gì?

Mà lúc này chúng đệ tử cũng không kịp nói chuyện gì khác.

Bọn hắn đều thấy được biến hóa trên người đệ tử kia, biết hắn ta đã đọa hóa, không còn khả năng tiếp tục cứu chữa.

Tuy đáy lòng bọn hắn cũng có chút khiếp sợ với sự sát phạt quả quyết của Phương Nguyên, nhưng bọn hắn cũng biết đây thật sự là một lựa chọn chính xác.

Tại thời điểm này, bọn hắn chỉ có thể cắn chặt hàm răng xông về trước, đồng thời cầu khẩn bản thân mình không nên rơi vào ma tức hắc ám.

Trong những lần thí luyện trước đó, bất kể bọn hắn gặp phải hung hiểm gì, có Phương Nguyên dốc sức sắp xếp, bọn hắn đều hữu kinh vô hiểm mà vượt qua. Việc này thậm chí còn khiến bọn hắn cảm thấy Ma Tức hồ thí luyện cũng không gì hơn cái này. Thế nhưng cho đến tận bây giờ bọn hắn mới phát hiện, hung hiểm chân chính trong Ma Tức hồ vượt xa dự liệu của bọn hắn. Trước mặt loại hung hiểm này, cho dù là ai cũng có chút bất lực.

Ở giữa thiên địa, ma tức hắc ám ngày càng nồng nặc, đã nồng nặc tới độ có một số đệ tử tu vi khá thấp, tâm chí không vững chắc, Linh Quang Phù đã ảm đạm tới mức sắp tắt.

Mà chung quanh, lượng cuồng phong gào thét mà lên cũng càng ngày càng nhiều, như cuồng đao có thể đảo qua giữa thiên địa bất cứ lúc nào.

Lúc này, tất cả đệ tử Tiểu Trúc phong và Thần Tiêu phong cũng đã căng thẳng vô cùng. Không chỉ phải dốc toàn lực bay về phía trước, bọn hắn còn phải mỗi thời mỗi khắc chú ý tới cuồng phong có thể kéo tới đây bất cứ lúc nào, có cảm giác căng thẳng như sắp mất mạng tới nơi.

"Lục sư huynh, ngươi có thể cảm giác được chút nào không?"

Lúc này Phương Nguyên cũng không thể không chạy tới bên cạnh đệ tử mù Lục Thanh Quan, thấp giọng hỏi.

Lục Thanh Quan biết Phương Nguyên muốn hỏi cái gì. Im lặng một hồi lâu, hắn mới trầm giọng nói: "Ta có thể thử xem!"

Phương Nguyên gật đầu, đưa tay kéo Lục Thanh Quan đến trên Mộc Diên của bản thân mình, để hắn xếp bằng trên Mộc Diên. Mà bản thân Phương Nguyên thì tay phải cầm kiếm che ở cho hắn, tay trái tế khởi tám lệnh kỳ, lượn vòng bên cạnh mình. Sau đó hắn lệnh Tiểu Kiều sư muội và Lăng Hồng Ba bất cứ lúc nào cũng phải nhìn hướng đi của lệnh kỳ bên cạnh hắn. Đến lúc này, hẳn chỉ có thể thử phương pháp ấy một lần!

"Phía đông nam, ba hơi thở!"

Vừa làm xong chút chuẩn bị này, đột nhiên Lục Thanh Quan mở miệng, trầm giọng quát khẽ.

Phương Nguyên lập tức gật đầu, một lệnh kỳ bay lượn giữa không trung, nhanh chóng biến hóa.

Tiểu Kiều sư muội thấy thế, vội vàng phát một đạo thần niệm ra ngoài, báo tin cho chúng đệ tử nhanh chóng thay đổi phương hướng.

"Phù!"

Một luồng cuồng phong gào thét mà đến, hiểm hiểm lướt sát qua từ bên người ba đệ tử Tiểu Trúc phong.

Trong lòng Phương Nguyên cũng thở phào một hơi, biết loại phương pháp này vẫn còn có chút tác dụng.

Hai mắt Lục Thanh Quan đã đui mù, nhưng khả năng cảm ứng lại khác hẳn với người thường. Lúc này Phương Nguyên chỉ có thể thông qua khả năng cảm ứng của hắn để dự báo trước luồng cuồng phong đột ngột xuất hiện. Mà Lục Thanh Quan cũng thông minh vô cùng, rất nhanh đã hiểu được dụng ý của Phương Nguyên. Một khi hắn phát giác ra, lại sớm báo cáo phương vị, cùng với thời gian cuồng phong kia sẽ vọt tới bên cạnh bọn họ, để chúng đệ tử sớm tránh né.

Thông qua cử động này, chúng đệ tử cũng được bảo đảm nhiều hơn một phần!

Tốc độ lại được đẩy nhanh, gấp gáp bay về phía trước.

Vị trí cũ của bọn hắn còn cách Bát Hoang Vân Đài chừng ba ngày lộ trình. Cho dù hiện tại bọn hắn khống chế pháp bảo phi hành, cũng cần thời gian hơn một ngày. Chẳng qua cũng may Phương Nguyên và Hậu Quỷ Nhi đã sớm phát hiện ra hung hiểm tới, chạy sớm một bước, tiết kiệm được hơn nửa ngày thời gian. Hiện tại tốc độ của bọn hắn càng lúc càng nhanh, tuy hung hiểm trùng trùng, nhưng cũng cách Bát Hoang Vân Đài càng ngày càng gần.

Trong ma tức hắc ám tràn ngập, dưới cuồng phong hung bạo tập kích, hơn mười đạo quang hoa gian nan xuyên toa, cấp tốc tiến về phía trước.

Trong ba canh giờ, cho dù có Lục Thanh Quan dốc hết toàn lực cảm ứng vẫn có bảy tám đệ tử tiên môn bị cuồng phong cuốn đi. Mà trong quá trình này, Phương Nguyên phản ứng nhanh chóng, tối thiểu cũng cứu được năm người vốn nên bị cuốn đi, sau đó hắn cũng trong chớp nhoáng tự tay chém giết ba vị đệ tử tiên môn không chịu nổi sự ăn mòn của ma tức hắc ám, suýt nữa đọa hóa ngay tại chỗ, vồ giết chúng đồng môn.

Chẳng qua, tốt xấu gì đoạn lộ trình hung hiểm vạn phần cũng tới thời điểm kết thúc.

Ở trước mặt chúng đệ tử đã mơ hồ xuất hiện bóng dáng Bát Hoang Vân Đài có tiên quang quẩn quanh giữa cuồng phong thét gào!

"Là chúng sư huynh đệ Thần Tiêu phong."

"A, đám sư đệ Tiểu Trúc phong cũng ở đây!"

"Mau mau cứu người!"

Ngay lúc mấy người Phương Nguyên thấy được Bát Hoang Vân Đài, nơi đó cũng có người lập tức quát to. Đám người Phương Nguyên hơi ngẩn ra. Tiểu Trúc phong bọn hắn ở gần Bát Hoang Vân Đài nhất, Phương Nguyên lại phản ứng nhanh, khi hung hiểm chính thức còn chưa tới bọn hắn đã di chuyển, theo lý bọn hắn nên là người chạy tới Bát Hoang Vân Đài sớm nhất. Lại không nghĩ tới trước khi bọn hắn đến đã có người đến rồi!

"Bá bá bá!"

Bảy tám bóng người lao ra từ Bát Hoang Vân Đài, đều tự ngự lấy pháp bảo phi hành, tới trước tiếp ứng.
Chương 257 Bát Hoang Vân Đài (2)

Phương Nguyên thấy được bào phục trên người bọn họ, lập tức nhận ra bọn họ là đệ tử Tử Vân phong. Chẳng qua lúc này hai bên cũng không kịp chào hỏi. Bảy tám bóng người lao đến, trực tiếp tiến về đám đệ tử ở phía sau cùng gần như đã cạn kiệt pháp lực, có chút không thể chống đỡ nổi. Bọn hắn hoặc là một người hai, hoặc là hai người một mà đỡ lấy chúng đệ tử, sau đó nhanh chóng bảo vệ đưa vào phạm vi Bát Hoang Vân Đài.

"Phù."

Ngay cả Phương Nguyên cũng được một cánh tay đỡ lấy.

Dọc theo con đường này tới đây, Phương Nguyên vừa phải phối hợp với Lục Thanh Quan, đúng lúc cảnh báo, lại phải tùy thời chạy đi cứu người, thậm chí vào lúc mấu chốt hắn còn phải chém giết các đệ tử không chịu nổi ma tức hắc ám. Dù pháp lực của hắn tinh thuần mạnh mẽ, lúc này cũng có chút mệt mỏi. Mới vừa tiến vào phạm vi Vân Đài, hắn lảo đảo suýt nữa ngã sấp xuống, may mà được người nọ đỡ lấy, lúc này hắn mới thở ra một hơi thật dài.

"Thật cảm ơn sư muội!"

Phương Nguyên thấy rõ chủ nhân của cái tay kia, là một vị nữ đệ tử Tử Vân phong, trông có vài phần quen mắt, vì vậy gật đầu với nàng.

"Sau khi Tiểu Trúc phong các ngươi nhận được truyền tin của chúng ta lập tức chạy tới sao?"

Nữ đệ tử Tử Vân phong kia cũng nhìn Phương Nguyên, hơi kinh ngạc, vô thức hỏi một câu.

"Tốc độ rất nhanh!"

Phương Nguyên giật mình, nói: "Khi nhận được truyền tin của các ngươi, chúng ta đã trên đường đi!"

Nữ đệ tử kia hơi kinh ngạc, hồi lâu sau mới phản ứng lại, giơ ngón tay cái lên với Phương Nguyên: "Lợi hại!"

"Phương Nguyên sư đệ, không nghĩ tới các ngươi lại đến nhanh như vậy. Trước đó ta còn có chút bận tâm, sợ Tiểu Trúc phong sẽ không thể đến kịp!"

Một giọng nói vang lên. Phương Nguyên quay đầu nhìn lại, đã thấy đệ tử chân truyền Tử Vân phong, chính là người đứng đầu Kỳ xã có quen biết Tiểu Kiều sư muội Vu Tình. Lúc này vẻ mặt nàng cũng rất trầm trọng, bước nhanh về phía Phương Nguyên. Có thể nhìn ra được, trước đó nàng thật sự có chút bận tâm, sợ Tiểu Trúc phong sẽ toàn quân bị diệt trong tràng đại nạn này. Thấy bọn hắn lại có thể chạy tới, nàng ngược lại có chút ngoài ý muốn.

"Thần Tiêu phong Nghiêm Cơ sư huynh đâu?"

Lúc này nàng thấy Tiểu Trúc phong và Thần Tiêu phong cùng chạy tới, còn tưởng Tiểu Trúc phong và Thần Tiêu phong kết minh, dưới sự che chở của Thần Tiêu phong bọn họ mới có thể may mắn sống sót. Sau khi chào hỏi Phương Nguyên vài câu, nàng lại cau mày tìm kiếm bóng dáng Nghiêm Cơ trong đám người.

"Bọn hắn phạm vào môn quy, đã bị Phương Nguyên sư huynh giam lại!"

Tại thời điểm này, quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba đi tới, trầm giọng nói: "Hiện tại Thần Tiêu phong tạm thời do ta suất lĩnh!"

"Cái gì?"

Vu Tình kinh hãi, cho dù vào lúc hung hiểm như vậy nàng cũng không nhịn được kinh ngạc mà đưa mắt nhìn Phương Nguyên.

"Việc này nói ra rất dài, hiện tại bọn hắn đã bị giam cầm pháp lực. Ban nãy vào lúc chạy trối chết, vì ổn thỏa, ta đã để bọn hắn uống Quy Tức Đan, sau đó cất vào trong túi càn khôn. Nếu muốn thả ra còn cần phí chút sức lực, đợi sau này lại bàn tiếp."

Phương Nguyên hít sâu một hơi, chậm rãi khôi phục tinh lực, nhíu mày nhìn lại: "Còn có ai tới rồi?"

Vu Tình cũng biết tình thế quan trọng, không rảnh hỏi nhiều. Rất nhanh nàng đã điều chỉnh tâm tình, nhíu mày nói: "Hiện tại chỉ có đệ tử Tử Vân phong chúng ta cùng với chúng đệ tử Tiểu Trúc phong, Thần Tiêu phong các ngươi chạy đến. Long Ngâm phong và Ngự Thần phong đều chưa tới. Ai, chúng ta cũng may nhờ Lạc sư muội phát hiện tình thế có gì đó không ổn, sớm lên đường, lúc này mới có thể đúng lúc chạy tới Bát Hoang Vân Đài!"

"Thì ra là thế!"

Trong lòng Phương Nguyên đã hiểu rõ.

Khó trách Tử Vân phong có thể tới sớm hơn Tiểu Trúc phong, thì ra là cũng có người nhắc nhở.

Tu vi của đệ tử trong phong các nàng vốn cao hơn đệ tử Tiểu Trúc phong rất nhiều, nếu sớm có chuẩn bị, vậy thời gian đi đường cũng sẽ ít hơn nhiều so với đệ tử Tiểu Trúc phong. Các nàng có thể chạy tới đây trước bọn hắn cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

"Vậy trước thống kê tình huống thương vong một chút, sau đó lại chờ hai phong kia chạy tới đi!"

Phương Nguyên nặng nề thở dài, lập tức phân phó phía dưới.

Chúng đệ tử Tiểu Trúc phong và Thần Tiêu phong đồng thời đáp ứng, lập tức đều tự đi làm việc của mình.

Vu Tình nhìn thấy Phương Nguyên có thể dễ dàng mệnh lệnh đệ tử hai phong, mơ hồ cũng có chút kinh ngạc.

Bát Hoang Vân Đài được xây dựng trên một ngọn núi hoang, bản thân nó vốn là một tòa truyền tống đại trận, hơn nữa còn có được Cửu Trụ Thập Nhị Trận Đồ, tạo thành một trận phòng ngự to lớn, trấn trụ một phương. Chung quanh ma tức tràn ngập, cuồng phong gào thét, nhưng trong lúc nhất thời không thể đả thương chúng đệ tử tiên môn đã trốn vào trong Bát Hoang Vân Đài này. Mọi người ngược lại cũng có một chút cơ hội thở dốc, nhanh chóng điều chỉnh đôi chút.

Việc thống kê thương vong của ba phong rất nhanh đã có kết quả.

Dọc theo con đường này, Tiểu Trúc phong chết chừng năm người, Thần Tiêu phong cũng tổn thất đủ bảy người, tổng cộng có mười hai người.

Mà tuy rằng Tử Vân phong tới sớm hơn một chút, nhưng trên đường cũng tổn thất bốn đệ tử.

Mà chuyện càng khiến người ta cảm thấy khiếp sợ còn ở phía sau. Đủ quá một canh giờ, chúng đệ tử Long Ngâm phong mới chạy tới. Phương Nguyên và chúng đệ tử Tử Vân phong tiếp ứng bọn hắn vào. Sau khi kiểm kê phát hiện, bọn hắn tổn thất tới mười tám người.

Mà lại qua ba canh giờ, đệ tử Ngự Thần phong cũng khó khăn lắm mới chạy tới được, mà bọn hắn tổng cộng chỉ có tám người còn sống.

Tại thời điểm này, tất cả đệ tử tiên môn đều yên lặng xuống.

Cho dù hiện tại bọn hắn đã vào Bát Hoang Vân Đài tương đối an toàn, cũng không thể không thừa nhận một vấn đề.

Đối với Thanh Dương tông, lần thí luyện này thật sự là một tràng tai nạn!
Chương 258 Hắc Ám Ma Phong (1)

"Tràng tai nạn này... Đến cùng là chuyện gì xảy ra?"

Khi chúng đệ tử Long Ngâm phong và Ngự Thần phong tới, lại trải qua một trận rối loạn thật lớn mới bình tĩnh trở lại. Lúc này lại nhìn trái phải một hồi, chúng đệ tử tiên môn thậm chí còn cảm thấy có chút khóc không ra nước mắt. Tổn thất quá thảm trọng. Sợ là có tới phân nửa đệ tử tiên môn bị tổn hao trong tràng tai nạn này. Mà những người còn lại mỗi người thê lương, co rúc lại trong Bát Hoang Vân Đài, đã hồ đồ tới mức gần như không có chủ ý gì...

"Loại tai nạn này tới quá mức mơ hồ, trước đây ta... cho tới bây giờ đều chưa từng nghe nói tới trong Ma Tức hồ còn có chuyện như thế!"

"Lẽ nào những chuyện được ghi trong điển tịch tiên môn ban thưởng cho chúng ta không đúng sao?"

Nghỉ ngơi thở gấp một hồi lâu sau, chúng đệ tử mới mồm năm miệng mười nghị luận, có người đã sắp tới biên giới sụp đổ.

Trước khi nhập Ma Tức hồ, ai cũng chưa từng nghĩ tới phong mình có thể hoàn hảo không bị thương, toàn thân trở ra. Thậm chí có thể nói, tất cả mọi người đã làm tốt chuẩn bị rất có thể sẽ bỏ mạng. Thế nhưng loại bỏ mạng này lại không giống với vẫn lạc trong tai nạn. Cho dù là chết trong miệng yêu thú ma thú, tổn thất có thảm trọng hơn nữa, tốt xấu gì cũng có thể tranh đấu một phen, cuối cùng vì không đủ thực lực mà vẫn lạc. Chuyện này không thể trách mệnh!

Nhưng loại tai nạn này vốn không phải thứ sức người có thể chống lại...

Loại tử vong này... thậm chí còn khiến cho người ta cảm thấy biệt khuất!

Ở ngoài Bát Hoang Vân Đài là cuồng phong gào thét, loại ma tức hắc ám đáng sợ kia như càng ngày càng đậm hơn!

Một loại cảm giác khủng hoảng bắt đầu lan tràn trong đám đệ tử Thanh Dương tông!

"Tất cả im miệng cho ta!"

Cũng đúng lúc này, một tiếng quát chói tai vang lên, người nói chuyện thân mặc áo bào trắng, chính là đệ tử chân truyền Tử Vân phong Vu Tình. Nàng lớn tiếng quát lên: "Chúng ta đều là người trong tu hành, nên có tâm tính mạnh mẽ kiên định. Tất cả những chuyện gặp được trong Ma Tức hồ đều chỉ là một bộ phận trong thí luyện của chúng ta. Chết thì thế nào? Sống thì đã sao? Khi gặp nguy khốn liền khóc ròng ròng, các ngươi còn có chút phong thái nào của người tu hành không?"

Quát lớn một phen như thế, còn vận chuyển pháp lực, trong lúc nhất thời ngược lại nàng có thể đè ép hết tiếng kêu rên than thở của chúng đệ tử xuống!

Nhất là rất nhiều đệ tử cảm thấy bị một nữ tử quát mắng giáo huấn, trên mặt bắt đầu xuất hiện chút xấu hổ.

"Mạnh sư huynh Long Ngâm phong, Tử Lâm sư huynh Ngự Thần phong, Phương Nguyên sư huynh Tiểu Trúc phong, Lăng sư tỷ Thần Tiêu phong, đều tới đây đi!"

Vu Tình la rầy xong lại nhìn về phía chỉ huy của chư phong hôm nay, hiển nhiên có việc cần thương lượng. Đám người Phương Nguyên đều biết nàng muốn nói gì, vì vậy cũng theo lời mà đi về phía nàng. Năm người đứng chung một chỗ, nhìn nhau, đáy lòng đều cảm thấy có chút ngưng trọng. Năm người bọn hắn là năm chỉ huy của đám đệ tử Thanh Dương tông, hiện tại trọng trách bảo vệ chúng đệ tử rời đi cũng chỉ có thể rơi trên thân năm người bọn hắn.

Đệ tử chân truyền Long Ngâm phong và Ngự Thần phong còn chưa biết chuyện giữa Tiểu Trúc phong và Thần Tiêu phong. Lúc này thấy Nghiêm Cơ Thần Tiêu phong không biết đã tới nơi nào, Lưu Mặc Chân cũng không thấy tăm hơi, người lĩnh đội lại đổi thành quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba, trong lòng đều hơi kinh ngạc. Chẳng qua vào thời điểm mấu chốt như thế này, đương nhiên bọn hắn cũng không rảnh quan tâm tới chuyện nhỏ như vậy, chỉ gật đầu với nhau sau đó cũng không nói chuyện nhiều.

"Theo các ngươi thấy, rốt cục đã có chuyện gì xảy ra?"

Vu Tình trầm giọng mở miệng, ánh mắt vô cùng ngưng trọng nhìn về phía chúng chân truyền.

"Không biết..."

Mạnh Hoàn Chân Long Ngâm phong dẫn đầu nở nụ cười khổ, trầm trọng lắc đầu: "Trước khi tiến vào Ma Tức hồ ta cũng đã lật tung tất cả điển tịch có ghi chép về Ma Tức hồ thí luyện trong gần ba trăm năm đến nay, hiểu được toàn bộ hung hiểm chúng ta có khả năng sẽ gặp phải trong Ma Tức hồ này. Thế nhưng ta không biết cuối cùng là chuyện gì xảy ra, ta dám cam đoan những người trước kia chưa từng gặp phải chuyện như vậy..."

"Chẳng lẽ có người giở trò quỷ?"

Lăng Hồng Ba không nhịn được mở miệng, hơi kinh ngạc suy đoán.

"Không thể!"

Vu Tình chậm rãi lắc đầu, nói: "Nếu muốn tạo ra tình cảnh lớn như vậy, phải có tu vi cường đại tới mức nào? Huống hồ hiện tại trưởng lão các đại tiên môn đang thủ bên ngoài, không thể có một vị cường nhân như vậy tiến vào Ma Tức hồ quấy rối mà không bị bọn hắn phát hiện. Ta suy đoán, có lẽ... đệ tử nhóm thí luyện chúng ta quá mức xui xẻo, vận rủi, gặp phải kịch biến trước nay chưa từng có..."

Suy đoán này vừa được nói ra, đáy lòng mọi người mơ hồ trầm xuống.

"Có biện pháp nào giải quyết không?"

Mãi tới lúc này, chân truyền Ngự Thần phong Tử Lâm Lãng mới ngẩng đầu, có chút không cam lòng hỏi một câu.

Mấy vị chân truyền khác lập tức đều yên lặng xuống.

Ngay cả đã có chuyện gì xảy ra bọn hắn cũng không biết, vậy sao có thể tìm được cách giải quyết?

"Ta còn có một kết quả không tốt lắm muốn nói cho mọi người..."

Đúng vào lúc này, Mạnh Hoàn Chân của Long Ngâm phong thở dài, nói: "Ban nãy Phương sư đệ nói loại hung hiểm này không biết còn sẽ kéo dài bao lâu, thật ra ta cũng có phần hiểu trận thế, ban nãy lúc trên đường tới đây ta đã âm thầm thôi diễn trong lòng. Thiên tai bực này như một loại pháp trận thiên nhiên, nhân thế mà động, chúng ta ở thế yếu, sợ rằng tai nạn hôm nay không phải nhất thời nửa khắc có thể trôi qua..."

Hắn hít một hơi thật sâu, thần sắc có vẻ hơi ngưng trọng: "Thậm chí tình cảnh lúc này còn xa mới có thể đạt tới khoảnh khắc cường liệt nhất!"

Những lời này vừa ra lại khiến chúng người ngưng trọng hơn vài phần.

Nếu nó thật sự cường đại như vậy, hy vọng trông ngóng tai nạn mau chóng qua đi của bọn hắn cũng bị tan vỡ!

Nó có khả năng sẽ duy trì mấy ngày liên tục, thậm chí càng lâu hơn...

Mà nếu cứ như vậy...

"Gặp quỷ rồi!"

Tử Lâm Lãng cắn răng, đập mạnh một quyền trên thạch bích, vẻ mặt có hơi căm giận: "Nếu thiên tai kéo dài hơn mười ngày nửa tháng, lẽ nào chúng ta phải trốn ở chỗ này chuyện gì cũng không làm sao? Mười năm, khổ sở đợi mười năm mới chờ được một Thăng Tiên đại hội, lẽ nào chúng ta cứ từ bỏ nhiệm vụ như thế, lại đợi thêm mười năm nữa mới đến Trúc Cơ sao?"
Chương 259 Hắc Ám Ma Phong (2)

Những người khác nghe vậy đều trầm trọng thêm một phần.

Bọn họ đều là đệ tử chân truyền lĩnh đội, nếu có thể dẫn các sư đệ sư muội thông qua thí luyện, bọn họ sẽ nhận được một cơ hội Trúc Cơ. Đối với bọn hắn, đây là tưởng thưởng lớn nhất, cũng là động lực lớn nhất của bọn hắn. Mà thí luyện đã được tiến hành đến bước này, bọn hắn cũng không xê xích gì nhiều, đều đã hiểu được độ khó của thí luyện. Trong lúc hùng tâm tráng chí muốn thoải mái đánh một trận, ai có thể nghĩ tới chuyện này?

Nếu nói là không cam lòng, trong lòng ai cũng có không cam lòng.

Dù sao bọn hắn cũng không phải người mới tu hành chừng ba năm như Phương Nguyên, mà bọn hắn đã sớm tu luyện nhiều năm, thậm chí có không ít người tu vi đã sớm đạt đến Luyện Khí tầng chín. Bọn hắn vẫn luôn chờ đợi thí luyện được mở ra, chiến ra cơ hội Trúc Cơ...

Nếu như lần này thất bại, vậy muốn cơ hội như vậy xuất hiện lần nữa, bọn hắn lại phải chờ thêm mười năm!

Hơn nữa còn phải tranh cơ hội này với đám thiên kiêu mới quật khởi trong vòng mười năm ấy!

Ngược lại Phương Nguyên không quá lo lắng chuyện này, Tiểu Trúc phong bọn họ đã hoàn thành thí luyện...

"Thật ra cũng không cần tuyệt vọng như vậy..."

Phương Nguyên cũng suy nghĩ thật lâu, nhỏ giọng nói: "Trước mắt, điểm đáng sợ nhất của trận thiên tai này chính là Hắc Ám Ma Phong. Loại ma phong này có lực lượng cường đại, bao hàm ma tức hắc ám đáng sợ. Nhưng loại quái phong này hẳn chỉ do ma tức hắc ám nồng đậm bất định, là nhờ tính chất của bản thân mà thành, tuy đáng sợ nhưng lại không thể duy trì thời gian quá dài. Hiện tại ma tức hắc ám bên ngoài càng lúc càng nồng nặc, nói rõ ma tức hắc ám đang tràn ngập ra. Nó như mực nước rót vào trong nước hồ, từng tia từng luồng đều như thực chất. Nhưng nếu hoàn toàn tản ra, cùng nồng đậm như nhau, trái lại sẽ không thể nhìn thấy dấu vết rõ ràng như vậy nữa. Hắc Ám Ma Phong cũng là như thế, nhất định sẽ từ từ tản mát ra..."

Tử Lâm Lãng hơi ngẩn ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phương Nguyên: "Ngươi muốn nói chúng ta còn có khả năng hoàn thành thí luyện?"

Phương Nguyên im lặng hồi lâu, nói: "Ta chỉ nói Hắc Ám Ma Phong sẽ biến mất!"

"Hừ!"

Nguyện vọng tan vỡ, Tử Lâm Lãng chỉ có thể hơi bất mãn mà trừng mắt liếc Phương Nguyên.

"Ta lại cảm thấy Phương Nguyên sư đệ nói rất có lý, hiện tại cũng chưa đến mức tuyệt vọng, chúng ta cứ quan sát trước một chút xem sao!"

Qua hồi lâu, vẫn là Vu Tình Tử Vân phong thở dài, nói: "Chúng ta gặp phải biến số bực này, thực không ai có thể làm gì được. Lùi một bước mà nói, cho dù mọi người không thể hoàn thành thí luyện, hẳn các trưởng lão cũng có thể hiểu cho chúng ta..."

Chư vị chân truyền nghe xong trong lòng đều có chút sầu não, nhưng rơi vào đường cùng, bọn hắn chỉ có thể tiếp nhận kết quả này.

Lập tức phân công nhiệm vụ, có người tiếp tục đi quan sát thiên tai hôm nay, hy vọng có thể tìm ra nguyên nhân.

Có người kiểm tra đại trận phòng ngự của Bát Hoang Vân Đài, hy vọng đừng xảy ra vấn đề.

Về phần phần lớn người khác, lúc này bọn họ đều không có quá nhiều tác dụng, người thì chữa thương, người thì nghỉ ngơi.

Trong Vân Đài yên tĩnh, bên ngoài cuồng phong gào thét, ngược lại tạo thành sự đối lập rất rõ ràng.

Lẳng lặng đợi chừng một ngày, chúng đệ tử đều đang mong đợi Hắc Ám Ma Phong biến mất, nhưng nguyện vọng của bọn hắn lại vẫn tan vỡ.

Cuồng phong phía ngoài không những không yếu bớt, trái lại càng mạnh mẽ hơn.

Mà ma tức hắc ám chung quanh cũng càng ngày càng dày đặc, hiện tại đã đạt đến mức gấp đôi bình thường...

Cuồng phong càng lớn, ma tức hắc ám cũng càng dày đặc nặng nề...

Mà thấy tình cảnh như vậy, chúng đệ tử không cầm được trong lòng trầm xuống!

Xem ra rất có thể bọn hắn sẽ phải trốn trong sơn cốc này thật lâu, mãi đến khi thí luyện kết thúc.

"Thật ra như vậy cũng không tệ..."

Ngược lại cũng không thiếu đệ tử tiên môn âm thầm suy nghĩ như vậy.

Đối với đệ tử bình thường, không thể hoàn thành thí luyện cũng chỉ là kiếm được ít tài nguyên hơn một chút, nhưng tối thiểu mạng nhỏ cũng được bảo đảm...

Nhưng vào sáng ngày tiếp theo, lại xảy ra chuyện có chút nằm ngoài dự liệu của mọi người.

Chúng đệ tử tiên môn chợt nghe có tiếng gầm giận dữ, lại có một đầu trâu rừng yêu ma hóa vọt vào, trắng trợn đụng lên đại trận bên ngoài Bát Hoang Vân Đài, sau đó nó bị trận lực bên ngoài Vân Đài xoắn nát bấy. Chúng đệ tử nghe nói vậy liền rối rít chạy tới xem, nhìn thấy còn có mấy đầu ma vật nho nhỏ đang không ngừng va đập vào Bát Hoang Vân Đài, chúng đệ tử lập tức nở nụ cười...

"Chúng ta còn đang mong ngóng ngày ra ngoài giết bọn chúng, không nghĩ tới bọn chúng đã tự chạy tới tìm chết!"

Có đệ tử cười lớn, còn tranh thủ đề nghị xem có nên thả đám ma vật vào không, sau đó thống khoái chém giết mấy đầu.

Thế nhưng đúng lúc này, sắc mặt Phương Nguyên thay đổi!

"Không xong..."

Hắn bỗng ý thức được một vấn đề, chẳng qua người nói ra hai chữ này cũng không phải là hắn.

Quay đầu lại, hắn lập tức thấy được vị nữ đệ tử Tử Vân phong kia, nàng cũng đang ngẩn người giống hắn...

"Phụ cận Bát Hoang Vân Đài này vốn không có ma vật..."

"Vì sao lại có nhiều ma vật xuất hiện như vậy?"

Rất nhanh, càng lúc càng nhiều người kịp phản ứng lại, đều ý thức được một vấn đề.

Ma vật trong Ma Tức hồ, sau khi trưởng thành thường đã định rõ khu vực của mình, sẽ không tự động chạy lung tung. Cho nên tiên môn mới có thể để bọn hắn tiêu diệt toàn bộ ma vật trong khu vực của mình, sau đó căn cứ theo trình độ tổng thể mà phán định bọn hắn có hoàn thành thí luyện hay không. Nhưng hôm nay bọn hắn chợt ý thức được, ma vật chung quanh Bát Hoang Vân Đài từ đâu tới đây?

"Hưu hưu hưu..."

Còn chưa nói hết lời, mọi người đã lại thấy phía xa xa truyền tới từng trận đất đá ma sát khủng bố. Khi nhìn ra phía ngoài, bọn hắn lập tức thấy một đầu khô lâu quái rắn dài tới mấy chục trượng lướt tới, một vuốt đập nát một ngọn núi, trong miệng không ngừng "xèo xèo" hộc ra ngọn lửa màu đen!

"Rống..."

Từ sườn đông, lại có một đầu mãnh hổ cao chừng ba trượng có thừa, trên người hư thối khắp nơi, đang chậm rãi đi tới.

"Rắc rắc rắc..."

Lại có một bộ xương cường tráng trên người khoác khôi giáp màu đen, trên vai khiêng đại đao, từ từ đi qua đây...

...

...

Đến lúc này, ai cũng không cười được!
Chương 260 Vòng vây ma vật (1)

Trong lòng chúng đệ tử tiên môn Thanh Dương tông đều có chút trầm xuống...

Vì sao lại có nhiều ma vật hắc ám tụ tập đến nơi này như vậy?

Những chuyện khác không nói đến, chỉ riêng khô lâu quái xà, mãnh hổ thối nát, bộ xương giáp đen kia, rõ ràng đều là nhân vật cực kỳ mạnh mẽ. Cấp bậc của bọn chúng cũng đã gần đạt đến cấp bậc mạnh nhất trong vô số loại ma vật ở Ma Tức hồ. Bình thường bọn chúng đều tự chiếm đóng một phương, sẽ ở mãi nơi đó, nếu ma vật khác không dám xâm nhập bọn nó cũng sẽ không tùy ý ra ngoài đi lại. Vì sao lúc này bọn nó đều tới?

"Ma tức hắc ám..."

Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên. Quay đầu nhìn lại, lại thấy vị nữ đệ tử Lạc Phi Linh xinh đẹp của Tử Vân phong. Lúc này nha đầu kia cũng đang ngơ ngác, phảng phất như mới vừa ý thức được một vấn đề: "Những ma vật này đều bị ma tức hắc ám dẫn động. Hiện tại ma tức hắc ám đã bắt đầu lưu động, tụ tập ở chỗ này, cho nên bọn nó cũng rời khỏi sào huyệt hướng về nơi này..."

Nghe xong những lời nàng nói, tất cả mọi người đều kinh hãi, ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng.

Đây cũng là chuyện Phương Nguyên đã nghĩ tới khi thấy mấy đầu ma vật có ý đồ trùng kích Bát Hoang Vân Đài.

"Ngày nào ma tức hắc ám nơi này còn chưa tiêu tan, những ma vật ấy sẽ không ngừng tụ tập tới đây..."

"Cho dù chúng ta có muốn yên ổn trốn trong này cho tới khi thí luyện kết thúc cũng không thể..."

"Bởi vì ma vật nơi này sẽ càng ngày càng nhiều, ai cũng không biết đến tột cùng Bát Hoang Vân Đài có thể chống đỡ được hay không..."

"Nếu như bọn chúng cùng công kích Vân Đài, vào lúc Vân Đài bị phá vỡ cũng là lúc chúng ta..."

"... Tập thể chôn cùng..."

Phát hiện này lại khiến chúng đệ tử rét run cả người.

"Lẽ nào chúng ta đã bỏ qua thí luyện còn chưa đủ, còn phải bỏ cả tính mệnh ở lại nơi này sao?"

Trong lòng bọn họ đều ý thức được vấn đề này, lập tức khủng hoảng vô cùng.

Lúc đầu, vì không cách nào hoàn thành thí luyện, trong lòng chúng đệ tử đã buồn bực. Không nghĩ tới hiện tại còn chưa quá một ngày, bọn hắn đã phát hiện, thì ra tình trạng ngày hôm qua vẫn còn tốt chán, hung hiểm chân chính vào hôm nay, vào lúc này mới xuất hiện...

Vấn đề hiện tại không phải là có thể hoàn thành thí luyện hay không, mà là có thể sống sót hay không!

Phía ngoài ma vật tụ tập càng ngày càng nhiều, bọn hắn cũng không khỏi cảm thấy càng ngày càng khủng hoảng. Lúc đầu những ma vật này đều là thứ bọn hắn muốn chém giết, là nhiệm vụ của bọn hắn. Có điều bình thường, cho dù bọn hắn có cần chém giết để làm nhiệm vụ, cũng chỉ có thể đối phó với từng con một. Nhưng hiện tại đột nhiên có nhiều ma vật tụ tập như vậy, tình huống đã biến thành chưa chắc bọn hắn đã có thể chém giết hết ma vật, mà ngược lại, rất có thể bọn hắn sẽ bị ma vật giết chết!

"Nhanh... Mau thừa dịp hiện tại còn ít, ra ngoài bắt giết hết bọn chúng đi..."

Có đệ tử kinh hoảng, vội vàng nghĩ tới một vấn đề: "Nếu không, chờ khi chúng nó tụ tập đông hơn lại càng không dễ chém giết!"

Một câu nói kia ngược lại nhận được phản ứng của không ít người, mọi người sôi nổi tán thành.

"Giết thế nào?"

Có người bất đắc dĩ kêu lên: "Lúc này Hắc Ám Ma Phong phía ngoài quá kinh khủng, chúng ta không ngăn cản được..."

"Nhưng nếu đợi tới khi Hắc Ám Ma Phong kết thúc, không thông đã có bao nhiêu ma vật tụ tập tới nơi này..."

Hết người này tới người khác nói ra suy nghĩ khiến người hoảng sợ, khủng hoảng khó có thể hình dung.

Lúc này bọn hắn lại như đột nhiên lâm vào tuyệt địa.

Bên ngoài, Hắc Ám Ma Phong vẫn đang điên cuồng gào thét, ma vật cũng càng ngày càng nhiều...

Mỗi một luồng Hắc Ám Ma Phong đều mang theo một luồng ma tức hắc ám nồng nặc. Đám đệ tử tiên môn vốn không thể dựa vào thân thể để chống đỡ ma tức hắc ám này. Một khi bị cuốn vào trong, chắc chắn sẽ trực tiếp đọa hóa. Bởi vậy, bọn họ muốn ác chiến với ma vật trong hoàn cảnh ma phong gào thét này không khác gì tìm chết. Nhưng nếu chờ tới khi Hắc Ám Ma Phong biến mất, rất có thể số lượng ma vật đã nhiều tới mức vượt quá sức tưởng tượng...

Đến lúc đó sẽ là ma vật đánh đến Bát Hoang Vân Đài, mà không phải bọn hắn muốn chém giết ma vật!

"Vậy... Vậy chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể chờ chết hay sao?"

Có đệ tử thậm chí còn hoảng sợ tới sắp bật khóc lên, chỉ gắt gao bịt kín miệng.

Hiện tại bọn họ muốn khóc cũng không dám khóc, chỉ e kinh động đến ma vật phía ngoài...

"Chẳng lẽ các ngươi còn chưa thể nhìn ra sao?"

Lúc này, chân truyền Ngự Thần phong Tử Lâm Lãng cũng thở hổn hển thấp giọng rống lên: "Đại trận ở Bát Hoang Vân Đài còn vận chuyển, nhất định sẽ có linh lực tràn ngập. Những linh lực này vốn là tử địch với đám ma vật hắc ám. Hiện tại số lượng ma vật tấn công Bát Hoang Vân Đài còn ít, đó là vì có Hắc Ám Ma Phong tồn tại, thổi loạn linh lực của Bát Hoang Vân Đài, khiến chúng nó không dễ dàng cảm ứng sự tồn tại của Bát Hoang Vân Đài như trước. Nếu đợi tới khi Hắc Ám Ma Phong ngừng lại, đám ma vật này nhất định sẽ phát hiện ra chúng ta, sau đó điên cuồng vây công tập kích chúng ta..."

"Tuy rằng Bát Hoang Vân Đài này có khả năng chống đỡ nhất định, nhưng nó vốn không thể chống đỡ nhiều ma vật như vậy..."

Vẻ mặt hắn đã trở nên dữ tợn: "Nếu sớm muộn gì cũng chết, ta tình nguyện hiện tại đi ra ngoài liều mạng với bọn chúng!"

Nói xong, hắn bắt đầu véo pháp quyết, tế ra pháp kiếm của bản thân mình, muốn cắn răng lao ra khỏi Vân Đài.

"Không thể..."

"Mau kéo hắn lại..."

Chúng đệ tử chung quanh đều kinh hãi. Bọn hắn biết trong thời gian này, Tử Lâm Lãng đã phải chịu áp lực quá lớn. Hắn vốn lòng tin tràn đầy, nhất định muốn hoàn thành thí luyện một cách trọn vẹn, tuyệt phải giành được một cơ hội Trúc Cơ. Nhưng không nghĩ tới thiên tai đầu tiên, Ngự Thần phong bọn họ chạy tới Bát Hoang Vân Đài trễ nhất, thoáng cái đã tổn thất hơn phân nửa nhân thủ, chỉ còn lại tám người bọn hắn...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom