-
Chương 1886-1890
Chương 1886 Trời vỡ, đất rung (2)
Thần thương lướt qua, chỗ động tĩnh, thiên địa màu xanh bị dư chấn đè ép, nếp uốn tầng tầng. Mà khi nếp uốn này đạt đến cực hạn, bỗng nhiên phát hiện thanh âm ngọc lưu ly vỡ nát. Càng nặng nề hơn, sau đó nhìn thấy một dấu vết màu đen rõ ràng xuất hiện, hơn nữa không ngừng lan tràn, giống như con rắn màu đen đang chạy, rất nhanh hoành hành mấy trăm trượng trên không trung!
Từ khe nứt bắt đầu, mang nhện lan tràn xung quanh.
Khắp Vong Sầu Thiên, giống như không ngừng tan vỡ, bị người trọng kích thành nhiều vết rách màu đen.
Thiên Chủ Vô Ưu, dùng thần sơn trấn áp, đánh nhau với sóng dữ Vô Uyên Khổ Hải trào dâng. Từng quang hoàn lấy trung tâm bọn họ va chạm khuếch tán xung quanh. Nơi đi qua, giữa thiên địa bừng bừng sinh cơ, rồi đột nhiên ảm đạm.
Ầm!
Đón hai đòn nghiêm trọng, Phương Nguyên và Thiên Chủ Vong Sầu thật đáng thương.
Phương Nguyên đón thần thương, chỉ có thể liều lĩnh, khởi động thế giới của mình, che trước thần thương.
Cùng tiếng vang kinh thiên động địa, thế giới trước người Phương Nguyên, giống như ngọc lưu ly từ từ tan vỡ, pháp tắc hắn mượn từ Tam Thập Tam Thiên lại yếu ớt như vậy. Một thương kia, gần như xuyên thủng thế giới của hắn, rồi sau đó hợp lại sức mạnh to lớn và sát khí không thể hình dung bằng ngôn từ, xuyên thủng qua thân mình hắn.
Nhưng may mắn, trong một chốc, Huyền Hoàng Khí bản thân Phương Nguyên tu luyện, tuôn ra từng tầng, giống như lốc xoáy dày đặc trước người. Loại lực lượng này, thuần túy vô tận, giống như đệm chắn trước thương. Vì thế, hắn bị không thương xuyên thủng mà bị lực lượng khôn cùng của thương này đánh bay ra ngoài.
Lúc bay xa xa, trên thân thể hắn hiện ra từng vết nứt như ngọc lưu ly, trông vô cùng thê thảm.
Về mặt khác,thần sơn trấn áp trên Vô Uyên Khổ Hải, Thiên Chủ Vong Sầu ẩn thân trong Vô Uyên Khổ Hải phát ra tiếng rên rỉ tuyệt vọng. Lực lượng thật lớn chấn động khắp bát hoang, thân mình Vô Uyên Khổ Hải đã có uy năng vô tận, thật không đến mức bị chấn diệt. nhưng lực lượng thật lớn giảm xuống, kích động đại địa Vong Sầu Thiên, giống như khối băng, lập tức vỡ vụn.
“Rầm rầm…”
Trên chín tầng trời, bắt đầu đổ mưa to, lưu hỏa, vẫn thạch hỗn loạn, còn có ma tức hắc ám vô tận.
Trời vỡ rồi!
Trên đại địa, trào ra nham thạch nóng cháy sáng ngời, nước suối, còn có hư vô tối om.
Đất rung rồi!
Chúng sinh linh đang liều chết ẩu đả, lúc này hoảng sợ nhìn hết thảy.
- Thiên địa của chúng ta…
Tiên quân Vong Sầu Thiên và sinh linh tu sĩ nhìn cảnh tượng này, cảm giác thật tuyệt vọng.
Thấy thiên địa mình vỡ nát, đó là chuyện ghê người thế nào?
Tiên quân và sinh linh của Ly Hận Thiên và Vô Ưu Thiên cũng king hãi, theo bản năng ngừng tay.
- Đã đến lúc này, còn có gì bảo lưu?
Lúc này, Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu, sát khí càng nồng đậm.
Thiên chủ Vô Ưu điều khiển thần sơn, bay vào Vô Uyên Khổ Hải, hoàn toàn trấn sát Thiên Chủ Vong Sầu.
Thiên địa rộng lớn, hung phong vô tận!
Thời điểm này, có người dại ra, có người tuyệt vọng, có người bi ai khóc lớn.
Có người đằng đằng sát khí, lửa giận trong lòng, có người sống chết không rõ, tâm như tro tàn.
Trên chín tầng trời, ngoài trời cao vỡ nát, cũng lộ ra gương mặt hưng phấn.
Đế Hư mặc tử bào, đầu đội tử quan, thân hình vô cùng khổng lồ, nhìn xuống vùng thiên địa bị tàn phá. Trên mặt xuất hiện tươi cười miệt thị như đoán. Phía sau hắn có thể nhìn thấy thân ảnh lờ mờ, trầm mặc đáng sợ. Trong thân ảnh này có đại sư Côn Lôn sơn đến từ Thiên Nguyên, cũng có ma vật hắc ám vô cùng vô tận rậm rạp.
- Lòng người a, quả nhiên không làm ta thất vọng…
Trong giây lát trời sụp đất nứt, Thiên Chủ Ly Hận gấp rút tiến đến Phương Nguyên, muốn một thương xuyên thủng. Phương Nguyên hiện giờ mượn huyết mạch Huyền Hoàng khóa thân, miễn cưỡng bất tử dưới một thương, hiện giờ còn có bao nhiêu lực lượng tiếp tục chịu một thương như vậy. Vào lúc này, chợt thấy trên vòm trời Vong Sầu Thiên, có khí cơ kinh người đánh xuống. Thiên Chủ Ly Hận hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt nháy mắt tuyệt vọng.
Phía dưới nàng, thừa cơ nàng phân tâm, mấy người Lạc Phi Linh, Bạch Miêu, Giao Long đều vội vàng chạy đến, nâng Phương Nguyên lên, chạy như điên về phía xa, hoàn toàn không để ý người khác, trước trốn xa rồi nói sau.
- Đây là…
Quay đầu thấy đám người Đế Hư sắp đến thiên ngoại, Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu cũng giật mình.
Sắc mặt hai người hoảng sợ trong phốc chút, còn có phẫn nộ vô tận.
- Quả nhiên… nhất định phải hủy trời thiên ngoại chúng ta sao?
Trong thanh âm của hai người bọn họ đã dẫn theo ảo nảo vô tận, thậm chí là bi thương vô lực.
- Trốn ở trong mai rùa lâu như vậy, cuối cùng đã khiến các ngươi đánh mất mai rùa rồi!
Đế Hư đứng ngoài khung trời, nhìn xuống nhân gian Vong Sầu Thiên, nhẹ nhàng cười, chỉ xuống dưới.
Ầm ầm ầm!
Không cần hắn nói gì thêm, bên người hắn là những đại tu Côn Lôn Sơn, tất cả đều lao xuống, mỗi người đều thi triển ra thần thông mạnh mẽ khôn cùng, quang mang trên người chiếu rọi khắp nơi, khiến bọn họ khi nhìn qua giống như sao băng từ trên trời rơi xuống nhân gian. Khi sao băng nhiều vô tận, hoặc giống như mưa rền gió dữ, vốn mang theo khí cơ hủy diệt mọi thứ.
Sau đại tu Côn Sơn Sơn là Thiên Ma! Thiên Ma không thể đếm hết, rậm rạp đông đúc, giống như u linh trong Hoàn Vũ. Sau đó, là ma vật hắc ám vô cùng vô tận.
Chương 1887 Đại kiếp nạn phủ xuống (1)
Chúng tu đi theo ma tức hắc ám mà đến, giống như ngửi được khí tức hấp dẫn, trở nên hưng phấn, nhảy vù vù, kết thành từng đàn, dần dần xông xuống dưới. Có vài tiên quân đại chiến ở không trung, chưa kịp phản ứng đã bị bọn họ bắt lấy. Đợi đến khi tiếng kêu thảm thiết của bọn họ biến mất, ma tức đột nhiên tản ra, chỉ thừa một bộ xương, vừa rơi xuống từ không trung, vừa nằm rải rác. Chỉ có bộ xương, ngay cả máu còn không có.
Khắp Vong Sầu Thiên, lúc này hóa thành vùng luyện ngục. Phía trước là một vùng luyện ngục, chẳng qua trải qua nước lửa là sinh linh Vong Sầu Thiên, tạo ra nước lửa là tiên quân Vô Ưu Thiên và Ly Hận Thiên. Nhưng hiện giờ, thật công bằng, cho dù là vùng thiên địa nào đều trở thành tồn tại trong luyện ngục.
Ba vùng thiên địa, truyền thừa nhiều năm, ngoài ba Thiên Chủ, còn có không ít cao thủ. Bởi vì ba vùng thiên địa này đều hoàn toàn nắm giữ trong tay ba vị Thiên Chủ, cho nên trong ba vùng trời thiên ngoại của bọn họ, nhất định không xuất hiện Đại Thừa, cũng sẽ không xuất hiện Bất Hủ mới. Nhưng tu sĩ Hóa Thần đỉnh phong có không ít, số lượng thập phần đáng sợ. Nhưng hiện giờ, đối mặt ma uy mênh mông, những tu sĩ Hóa Thần đỉnh phong đều như sơn dương được làm thịt.
Bọn họ có tuyệt vọng, có quỳ gối trên mặt đất khóc lớn, sau đó bị ma tức xé thành mảnh nhỏ.
Có rít gào, quơ quào vũ khí và pháp bảo xông lên không trung. Nhưng đối mặt với ma vật vô cùng vô tận, thậm chí còn là Thiên Ma, cường thịnh mạnh mẽ, cũng chỉ là phí công. Vừa bi phẫn vừa bất đắc dĩ, không cam lòng, cuối cùng chết tại vùng thiên địa này.
Giữa không trung, thời thời khắc khắc có tu sĩ bị trảm, bị đồ.
Phía trên đại địa, vô số sinh linh chạy trốn, kêu khóc, cuối cùng bị đuổi bắt, cắn nuốt hoặc ma hóa.
Hàng tỉ sinh linh Vong Sầu Thiên từ trước đến nay đều an hòa, mạnh hơn Thiên Nguyên vài phần. Nhưng hiện giờ, một khi thiên địa bị hủy, ma tức vạn năm hạ xuống, ốc dã xanh biếc đầy xương khô, thanh sơn xanh ngắt trải đầy máu tươi, thiên địa an hòa bị tiếng động kêu khóc rên rỉ vô tận bao trùm. Cung lầu các điện đầy tiên phong đạo uẩn bị ma tức vô tận che khuất, như rơi vào âm u.
- Đây là…
Hiện giờ Phương Nguyên được đám người Lạc Phi Linh nâng đi, tránh ở nơi an toàn. Thân thể hắn đều là vết thương, thương thế rất nặng, nhưng gắng gượng chống đỡ. Nhìn thấy thảm trạng chỗ Vong Sầu Thiên, trái tim như bị nghẹn lại, chỉ cảm thấy phiền muộn vô cùng! Cảnh tượng trước mắt giống như xảy ra trong ác mông.
- Đại kiếp nạn!
Hắn sinh ra ở Thiên Nguyên, nghe nói về đại kiếp nạn đã lâu nhưng chưa từng nhìn thấy bộ dáng của đại kiếp nạn buông xuống. Nhưng hiện giờ, hắn đã thấy rồi. Cảnh tượng hiện giờ ở Vong Sầu Thiên là bộ dáng đại kiếp nạn buông xuống.
Lạc Phi Linh bên người hắn đang lo lắng nhìn hắn. Nhưng Bạch Miêu và Giao Long lại hơi đăm chiêu. Bạch Miêu nhìn đại biến giữa thiên địa, mỏi mệt tuyệt vọng, Giao Long hơi đăm chiêu, cảnh tượng quen thuộc này rốt cục xúc động chỗ nào đó sâu trong trí nhớ của hắn, việc từ lâu đã không nghĩ tới, vào lúc này, mơ hồ hiện ra. Nhưng nó vẫn thập phần phiền não.
Ở chung với Phương Nguyên và Bạch Miêu lâu như vậy, nó kỳ thật cũng biết vấn đề ở đâu.
Hắn thất lạc tiên triện của mình! Nếu có thể tìm tiên triện của mình, vậy có thể thoải mái nhớ lại quá khứ. Nhưng hiện giờ, ngay cả trước kia đã xảy ra chuyện gì cũng không nhớ, làm sao tìm về tiên triện?
Tiên triện của mình rốt cuộc ở đâu?
- Đại thế đã mất…
- Đại thế đã mất…
Trong vùng thiên địa hỗn loạn, Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu đều phẫn nộ và bất đắc dĩ, tranh phong xông lên cao thiên, cầm pháp bảo trong tay, quét ngang từng đám ma vật đứng trong thiên địa. Với tu vi của bọn họ, ma vật bình thường tự nhiên không phải đối thủ của bọn họ. Khí cơ quét ngang, từng đám ma vật rơi xuống mặt đất, cho dù là ma tức, nhất thời cũng không thể đến gần. Nhưng rất nhanh, bọn chúng lại bò lên.
Bên người Thiên Chủ Ly Hận, tụ tập càng nhiều Thiên Ma. Bọn họ vọt đến từng con, hóa ra bộ dáng huyền bí, chiến một trận với Thiên Chủ Ly Hận. Nhưng chỉ là một hai con thì Thiên Chủ Ly Hận sẽ không sợ, chỉ là Thiên Ma vây quanh người nàng càng lúc càng nhiều, tới cuối cùng đã là bảy tám con, thậm chí hơn mười con, quấn quít lấy nàng…
Mấy Thiên Ma này huyền dị từ nhỏ, bất đồng sinh linh, dây dưa một chỗ, giống như hợp thành một, lực lượng tăng nhiều. Khi tranh phong, gần như có lực lượng vô tận. Thiên Chủ Ly Hận lúc đầu có thể thoải mái đánh lui, nhưng đánh lui một con thì nhảy lên hai con, đánh nát một con, con Thiên Ma khác lại cắn nuốt từng mảnh vỡ, trở nên mạnh hơn, vọt lên.
Thiên Chủ Vô Ưu ở vùng khác bị đại tu Côn Lôn Sơn bao vây.
- Thiên Nguyên đã chịu kiếp nhiều năm, thì ra do các ngươi…
- Nay để các ngươi nếm thử tư vị đại kiếp nạn buông xuống, xem như thiên đạo có luân hồi?
Những đại tu này, cả đám đều là tiên phong đạo cốt, khí phái phi thường. Nhưng hiện giờ sẵng giọng, vọt đến Thiên Chủ Vô Ưu. Thiên Chủ Vô Ưu vừa sợ vừa giận, múa kiếm chém ra, lại bị một kiếm ngăn lại, muốn thi triển thần thông, bị thủ đoạn tinh diệu khác mơ hồ khắc chế, muốn trực tiếp khởi động thần sơn trấn áp, lại phát hiện mình bị bao vây.
Những đại tu Côn Lôn Sơn này, thần thông đều vô cùng quỷ dị. Bất đồng tu sĩ Hóa Thần của Vô Ưu Thiên, hơn nữa còn có người cảnh giới Đại Thừa, khiến hắn đường đường là Thiên Chủ Vô Ưu lại vô pháp tránh thoát. Cảm giác được hận ý trên người bọn họ, càng khiến Thiên Chủ Vô Ưu tâm phiền ý loạn.
Chương 1888 Đại kiếp nạn phủ xuống (2)
Đánh không lâu, trong lòng hai người sinh ra cảm giác không ổn.
- Thiên địa của ta, con dân của ta…
Lúc này, trong Vô Uyên Khổ Hải, Thiên Chủ Vong Sầu nhìn thiên địa tan nát, bi phẫn kêu to. Hắn bị Thiên Chủ Vô Ưu đả thương, tuy miễn cưỡng bảo vệ tính mạng nhưng bị thương nặng đợi chết, vừa rời né tránh trong chỗ sâu khổ hải. Hiện giờ bị dị tượng thiên địa kinh động mới ló đầu ra xem, cả người giống như điên rồi, hoàn toàn tuyệt vọng.
- Kỳ thật trong lòng các ngươi cũng sớm liệu đến ngày này, hiện giờ cần gì quá mức bi thương?
Phía sau hắn, một thanh âm lạnh lùng vang lên.
Thiên Chủ Vong Sầu hoảng sợ quay đầu, thấy Đế Hư khoan thai đứng trên mặt biển Khổ Hải, ma tức sau lưng từ trên trời giáng xuống.
- Hết thảy… hết thảy đều là ngươi an bài?
Thiên Chủ Vong Thiên cảm nhận được tuyệt vọng, bỗng nhiên hét lớn với Đế Hư.
- Ta quả thật vẫn luôn muốn đánh nhau với vùng trời thiên ngoại.
Hai tay Đế Hư đặt sau lưng, cười tựa không cười, nói:
- Nhưng ta thật sự không làm gì nha…
Thiên Chủ Vong Sầu nghẹn họng, thật lâu sau mới hét lên:
- Ngươi đến tột cùng là ai?
- Ta sao?
Đế Hư cười cười, vươn tay về phía Thiên Chủ Vong Sầu, trong hai mắt có vẻ trong suốt lại sáng ngời, nói:
- Ta chỉ là người đứng xem, là đứng ở chỗ lập trường công bằng nhất. Ta chỉ chờ bên cạnh, chờ ân oán giữa các ngươi và Thiên Nguyên bùng nổ, lại đến đòi lại thứ ta cần. Hiện giờ, trước đưa Vô Uyên Khổ Hải của ngươi cho ta đi!
- Đại thế đã mất, không còn hy vọng…
Hai người Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu, một bị Thiên Ma vô tận vây quanh, một bị chúng tu Côn Lôn Sơn vây quanh. Cho dù lòng nóng như lửa đất, bạo nộ ra tay nhưng cũng không có năng lực đảo nghịch càn khôn. Bên người bọn họ, Vong Sầu Thiên đã hoàn toàn sụp đổ, tiên quân và sinh linh ba vùng thiên địa giãy dụa trong ma tức hắc, bị ma tức vô tận vây công chết.
Bên tai vang lên tiếng kêu thảm thiết vô tận, khóc la vô tận. Bọn họ phẫn nộ, bi thảm, thống khổ, giãy dụa, cuối cùng tuyệt vọng!
Nhìn thấy địch nhân vô tận, đông nghìn nghịt xung quanh, nhìn thấy xung quanh đã định thế cục thật sự, bọn họ xác định được một chuyện. Vùng trời thiên ngoại an hòa không biết bao nhiêu rốt cục nghênh đón một trận đại loạn.
Tuy không biết làm sao đi đến bước này, nhưng bọn họ đích xác đã không còn hy vọng! Nghĩ tới điểm này, hai người bọn họ đồng thời hạ quyết định.
Khí cơ cả người dâng trào, uy lực tiên bảo chiếu rọi khắp bát hoang, pháp lực mạnh mẽ quét ngang qua.
Cho dù là Thiên Ma hay là tu sĩ Côn Lôn Sơn, sau khi bọn họ không hề bảo lưu, bộc phát lực lượng này, đều bị đẩy lui ra ngoài. Bên người bọn họ để lại chỗ trống thật lớn. Giữa hai người bọn họ, liếc mắt nhìn nhau, vậy mà đồng thời không nghĩ gì khác, vội vàng bay lên khoảng không, thân hình kích động, hóa thành bụi mù, chạy thẳng về phía thông đạo vùng trời thiên ngoại. Ngay cả đại quân của mình cũng không cần, thầm nghĩ trốn về thiên địa của mình rồi nói sau! Trốn về thiên địa của mình, còn có thể lập tức phong tỏa, cố thủ một thời gian, sau đó từ từ giải phóng. Chỉ tiếc, lúc ý niệm sinh ra trong đầu bọn họ, đột nhiên thiên địa lần nữa sinh ra biến đổi lớn.
Thiên Chủ Ly Hận đang muốn trốn đến thông đạo thiên ngoại, chợt thấy một vùng biển xanh bốc lên, tại thiên địa tan nát này, vùng biển xanh kia giống như có sức mạnh to lớn vô cùng vô tận. Nó như có sinh mệnh của mình, bốc lên trong chỗ sâu này, đánh lên trời cao, bên trong mơ hồ ẩn chứa thần lực, khiến nơi đi qua, hư không liên tục vỡ nát, còn mạnh hơn lực lượng khi Vong Sầu Thiên điều khiển biển này. Gần như trong khoảnh khắc đuổi đến trước Thiên Chủ Ly Hận, đánh hỏng thông đạo thiên ngoại sắp mở ra.
Thiên Chủ Ly Hận nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt biến hóa, hai chân lảo đảo. Nàng chính là Thiên Chủ Ly Hận, cho dù không có thông đạo thiên ngoại, vẫn có thể quay về. Nhưng cho dù như vậy, gượng ép mở ra Ly Hận Thiên, như vậy vẫn sẽ có sơ hở. Cho nên hắn do dự một chút.
Thiên Chủ Vô Ưu, gặp phải cũng là cục diện như Thiên Chủ Ly Hận. Vừa muốn xoay chuyển thông đạo thiên địa, thấy một luồng lực lượng tinh thuần đến cực điểm, như lực lượng thiên địa từ sơ khai, xẹt qua hư không, đuổi đến trước người hắn, đánh tan thông đạo đi thông Vô Ưu Thiên Địa, cắt đứt đường trở về Vô Ưu Thiên Địa!
Hai người hắn và Thiên Chủ Ly Hận, trái tim đều trầm xuống, chậm rãi xoay người.
Sau đó bọn họ nhìn thấy trong chiến trường huyết tinh thảm thiết này, tay áo Đế Hư bồng bềnh, chậm rãi đạp lên hư không, giống như đi trên sơn đạo gập ghềnh, lúc cao lúc thấp, mang theo tiêu sái tiêu dao thế ngoại. Trong tay hắn, mang theo một cái đầu, trên mặt đều là tuyệt vọng, hai mắt trừng trừng, chính là Thiên Chủ Vong Sầu.
- Thiên Chủ Vong Sầu đã chết, Vô Uyên Khổ Hải cũng đã trở lại!
Đế Hư nhìn hai Thiên Chủ Ly Hận và Vô Ưu, cười hiền hậu:
- Hiện giờ đến phiên hai người các ngươi phản nghịch!
- Ngươi đến tột cùng là ai?
Hai Thiên Chủ Ly Hận và Vô Uu nhìn thấy Đế Hư, càng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thấy đầu của Thiên Chủ Vong Sầu trong tay Đế Hư, tâm thần bọn họ càng trầm xuống, bất ngờ cảm nhận nỗi đau lòng nhiều năm chưa từng cảm giác!
Đó là lão đệ Vong Sầu à…
Ba người họ đã có giao tình bao nhiêu năm rồi?
Hiện giờ, hắn vậy mà bị chặt đầu trước mặt mình?
Làm sao lại trở thành như vậy?
Chương 1889 Cắn nuốt căn nguyên (1)
Lúc trước, lúc ba người bọn họ giao thủ, trong lòng thầm nghĩ làm cho Thiên Chủ Vong Sầu mau chết đi, thầm nghĩ đoạt Vô Uyên Khổ Hải từ trong tay hắn. Nhưng hiện giờ, mình cũng không biết vì sao, thấy đầu của Thiên Chủ Vong Sầu, lại cảm thấy nội tâm như khuyết một khối, cảm nhận bi thương không thể hình dung, thậm chí muốn thét dài, tiễn lão hữu này một đoạn đường!
Nếu loại nỗi lòng xuất hiện trước khi ba người bọn họ mâu thuẫn, mọi thứ có phải sẽ khác đi?
Tim như bị đao cắt, lúc này, bọn họ chỉ có thể oán hận nhìn Đế Hư.
Qua thật lâu sau, mới hỏi ra một câu.
- Ít nhất chúng ta đã qua lại ba ngàn năm, các ngươi còn hỏi ta là ai?
Đế Hư nhìn biểu tình của bọn họ, nghe lời bọn họ nói, chỉ thản nhiên mỉm cười, hình như hơi mỉa mai.
- Ba ngàn năm trước, ngươi xuất hiện ở vùng trời thiên ngoại!
Thiên Chủ Ly Hận áp chế bất an trong tim, chỉ nhìn chằm chằm Đế Hư, quát khẽ:
- Ngươi tự xưng là truyền nhân Đế Thị, theo Hiên Đế nói, từ thiên ngoại trở về, nghịch chuyển Hồng Mông, thay trời đổi đất, cho nên muốn đạt được tương trợ của chúng ta…
Nói đến chỗ này, thanh âm nàng hơi trầm xuống, rồi khẽ quát:
- Một chữ ta cũng không tín
Đế Hư nghe xonng lời nàng, nhẹ nhàng cười:
- Hả?
Thiên Chủ Ly Hận điềm nhiên nói:
- Đế thị đã tuyệt, căn bản không có khả năng tái hiện thế gian!
Đế Hư nghe vậy, cũng không nói gì, chỉ là ý cười trên mặt càng rõ ràng.
Thiên Chủ Vô Ưu trầm giọng hét lớn, nói:
- Bởi vì không biết ngươi là ai, chúng ta mới không dám hành động thiếu suy nghĩ. Ba người chúng ta từng liên thủ mấy lần, thôi diễn quá khứ tương lai của ngươi, nhưng phát hiện đều trống rỗng. Hết thảy đều không có kết quả, cho nên chúng ta mới lo lắng, thế gian làm sao lại xuất hiện người không có nhân quả. Nếu ngươi thật sự là người trong lời tiên đoán của Đế Hiên, vậy nên bị chúng ta thôi diễn ra, nhưng chúng ta lại không thể thôi diễn, ngươi giống như không tồn tại hậu thế!
- Liền… giống với tên của ngươi!
Ý cười trên mặt Đế Hư càng tăng, nhưng vẫn không thể giải thích.
- Cẩn thận nhiều năm như vậy, mọi mưu tính lại không nghĩ xuất hiện lỗ hỗng ngươi…
Trong mắt Thiên Chủ Ly Hận hiện ra hận ý càng sâu:
- Nhưng không nghĩ tới, hiện giờ vẫn bị ngươi tiến vào. Ngươi cũng không cần ngụy trang, sao không nói với ta ngay lập tức, ngươi đến tột cùng là ai, ngươi đến tột cùng đến từ đâu?
Trên mặt Thiên Chủ Vô Ưu cũng hiện ra mong đợi thâm trầm. Việc đến nước này rồi, hắn cũng muốn biết đáp án.
Đế Hư nở nụ cười, giống như thưởng thức hoang mang và phẫn nộ của hai Thiên Chủ. Sau đó hắn mới nói:
- Chuyện này cũng không quan trọng!
Khi nói chuyện, hắn nâng bước về phía trước. Thiên địa vạn vật xung quanh bỗng niên bị hắn từng bước dẫn động, giống như hóa thành khu vực một người. Thiên địa vạn vật, thân cận hắn, chịu chỉ dẫn của hắn. Phía sau hắn, một vùng biển bốc lên, sóng biển ngập trời, cuồn cuộn dâng trào, vậy mà ngay cả tiên bảo Vô Uyên Khổ Hải cũng dễ dàng sai khiến như vậy.
Tiên bảo này là cảnh giới Bất Hủ, muốn luyện hóa cũng phải rất lâu. Nhưng hiện giờ, hắn mới đoạt lấy từ trong tay Thiên Chủ Vong Sầu, lại tùy ý diễn động như pháp bảo bản mạng.
Tiên uy chậm rãi, khởi dậy bên người hắn. Hắn chậm rãi nâng tay, ấn về trước.
Thanh âm thanh u:
- Quan trọng là… các ngươi thua rồi, mau giao tiên bảo của các ngươi cho ta!
- Liều mạng với ngươi!
Hiển nhiên người trước mặt xuất hiện hung uy vô tận, giống như thiên địa đều nghiền áp đến mình.
Hai người Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu liếc mắt nhìn nhau, trái tim hiện lên ngoan ý. Không cách nào trốn nữa, trốn cũng không có chỗ trốn, làm sao bây giờ?
Chỉ có giết hắn!
- Cho dù hắn là ai, cưỡng chế trấn áp, cuối cùng vẫn sẽ là một vùng thanh tĩnh!
Tuy hai người đã tị cư ở vùng trời thiên ngoại nhiều năm, nhưng dù sao vẫn là Thiên Chủ một phương. Đường đường Bất Hủ, sao lại không có chút dũng mãnh ấy, một khi đã ra quyết định, sẽ lập tức liên thủ. Một người tóc trắng tung bay, quét ngang hư không, một người kiếm ý ngập trời, ngăn cách thiên địa. Một Thái Sơ Cổ Thụ chống đỡ Hoàn Vũ, một Hướng Sinh Thần Sơn trấn trụ hư không, pháp lực mênh mông cuồn cuộn, nghênh đón đến Đế Hư.
- Giết! Giết giết!
Lúc này, ngoài giết, còn có gì để nói.
Trong hư không kích động, một hồi đại chiến vượt qua tưởng tượng, giống như quay cuồng.
Thiên địa sắp sụp đổ, dưới ảnh hưởng của đại chiến, còn tan nát hơn. Giống như bọn họ đều có thù hận với vùng thiên địa này, nếu không đánh nát thiên địa này sẽ không ngừng tay, còn muốn tiếp tục nghiền nát mảnh nhỏ bên trong, muốn tất cả trong thiên địa hoàn toàn bị hủy diệt, hận không thể trực tiếp bị nghiền nát thành tro bụi, sau đó chiếu vào trong Hoàn Vũ tuyệt vọng!
Lúc này, đại chiến của ba vị Bất Hủ càng ngày càng nghiêm trọng. Sinh linh khác cũng đã không còn chút lực chiến nào.
Sinh linh tam thiên Vô Ưu, Vong Sầu, Ly Hận, dưới truy đuổi của ma tức vô tận, đều bị đồ sát! Khiến cho sinh linh ở vùng thiên địa này chỉ có tuyệt vọng!
- Tuyệt vọng của bọn họ là hy vọng của chúng ta.
Lúc này, Phương Nguyên không để ý cảm xúc khủng hoảng và bi thống của sinh linh vùng trời thiên ngoại.
Cả người hắn vốn trọng thương, miễn cưỡng ngồi dậy.
Hai tay sờ ấn pháp, đặt trước ngực.
Sau đó diễn động pháp lực một thân, chậm rãi phun nuốt.
Chương 1890 Cắn nuốt căn nguyên (2)
Phía sau hắn, thanh khí lưu chuyển, lôi quang ẩn hiện, có một con Kim Thân Cáp Mô thật lớn xuất hiện, ngồi xổm trong hư không. Khi hắn phun nuốt, Kim Thân Cáp Mô cũng tích lũy đủ lực lượng, há to miệng, hai mắt kiên định, nhìn chằm chằm vùng thiên địa bị tàn phá. Sau đó cuồng phong vô tận cuốn đến, nuốt tất cả mảnh vỡ thiên địa xung quanh.
- Mau a, mau…
Trong lòng Phương Nguyên lo lắng:
- Ta không có bao nhiêu thời gian.
Dưới tâm ưu như đốt, Kim Thân Cáp Mô đứng phía sau hắn phun ra nuốt vào mãnh liệt, tham lam vô tận.
Đi đến Đại Tiên Giới, Phương Nguyên thiếu nhất là pháp lực. Nhưng hôm nay, hắn lại cắn nuốt căn nguyên thế giới của vùng thiên địa này, sau khi cả vùng Vong Sầu Thiên này bị đánh nát.
Nếu dùng bù đắp pháp lực thì còn gì mạnh hơn cái này?
Hiện giờ tính ra Phương Nguyên đang làm chuyện ngư ông đắc lợi. Với tu vi hiện giờ của hắn, muốn tăng tu vi chỉ có mấy biện pháp.
Thứ nhất tận lực thôi diễn thiên số, khiến thế giới của mình chân thật, hợp lý hơn, tạo ra pháp tắc đại đạo. Thứ hai có được càng nhiều pháp tắc, khiến thế giới khổng lồ hơn. Thứ ba là hấp thu càng nhiều căng nguyên thế giới, khiến trụ cột phương thế giới này cứng cáp hơn.
Nhưng căn nguyên thế giới là khó đạt được nhất. Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của hắn có thể luyện ra vật ấy. Lúc đầu hắn đi lên đường này cũng mượn Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết có thể bao hàm vạn tượng thành vật dẫn. Nhưng nếu hắn muốn nhờ vào Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết đi tiếp đường này là gần như không thể. Thời gian quá mức chậm chạp, có lẽ mấy ngàn mấy vạn năm, mấy trăm vạn năm mới có thể hình thành quy mô. Cho nên hắn chỉ có thể cướp lấy căn nguyên của thế giới khác.
Vong Sầu Thiên này đã có sẵn!
Trời thiên ngoại đã xây dựng không biết bao nhiêu năm, sinh sản sinh cơ, sinh cơ bừng bừng, trước đây vốn là chỉnh thể, Phương Nguyên muốn đoạt cũng không có biện pháp. Nhưng hiện giờ vùng thiên địa này đã bị đánh nát, hơn nữa trận đại chiến của Thiên Chủ Ly Hận, Thiên Chủ Vô Ưu và Đế Hư còn đang đánh quên cả trời đất, căn nguyên vô tận phân tán đầy không trung, giống như đang giúp đỡ Phương Nguyên cướp lấy! Tiện nghi không chiếm thật uổng phí.
Tuy nhìn hàng tỉ sinh linh đối phương sắp diệt vong, giãy dụa la hét trong khổ hải, thê thảm vô tận. Lúc này mình lại cắn nuốt căn nguyên thế giới của đối phương, giống như là chuyện thật tàn nhẫn. Nhưng Phương Nguyên chỉ có thể nắm bắt cơ hội. Hắn biết, nếu không đạt được căn nguyên này, hắn không đủ pháp lực ứng phó chuyện còn lại!
Tại thời điểm này, không ai để ý đến Phương Nguyên. Trận đại chiến của Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu với Đế Hư đã kịch liệt đến cực điểm. Hai Thiên Chủ đều là cảnh giới Bất Hủ, hơn nữa có tiên bảo tương trợ, lực lượng càng manh. Trước đây bọn họ ở Vong Sầu Thiên còn lo lắng thiên địa không chịu đựng nổi, có chút bảo lưu. Nhưng hiện giờ Vong Sầu Thiên đã hoàn toàn hỏng mất, bọn họ cái gì cũng không quan tâm, thầm nghĩ xuất toàn lực, hoàn toàn chém giết Đế Hư!
Nhưng bọn họ không nghĩ đến hắn lại mạnh như vậy.
Mái tóc trắng Thiên Chủ Ly Hận tung bay, giống như ngân châm, xuyên thủng hết thảy, bao gồm pháp tắc. Thái Sơ Cổ Thụ trong tay có được sức mạnh vô tận, thoáng đảo ngược càn khôn, biến động tứ phương. Còn Thiên Chủ Vô Ưu là kiếm ý tung hoành, trảm phá vạn vật. Hướng Sinh Thần Sơn ở đỉnh đầu giống như có thể trấn áp vật có linh tính, vĩnh viễn trấn áp trong yếu ớt.
Hai người bọn họ liên thủ, ít động đến đối thủ!
Cho dù là Đại Tiên Giới từng phồn hoa nhất, cũng không tìm ra quá năm người là đối thủ của bọn họ. Nhưng hiện giờ, bọn họ lại gặp phải một đối thủ.
Đế Hư đứng ở hư không, Vô Uyên Khổ Hải bên người xâm nhập pháp tắc vạn vật, cắn nuốt hết thảy. Lực pháp bảo này đã được hắn thôi diễn đến cực điểm, còn hơn Thiên Chủ Vong Sầu trước khi trọng thương diễn hóa ra. Vô luận nhìn từ góc độ nào, hắn càng giống chủ nhân của Vô Uyên Khổ Hải. Nhưng đây không phải điểm hắn khó đối phó nhất…
Chỗ đáng sợ nhất của hắn là, xung quanh hiện giờ đều là ma tức hắc ám, ma tức hắc ám kết thành đàn, đối với bất kì ai đều là hoàn cảnh cực kỳ đáng sợ. Nhưng trong hoàn cảnh này, hắn giống như cá gặp nước. Chỗ ma tức hắc ám đều do hắn ngự trị. Thân hình vừa ẩn vừa huyễn, biến hóa hàng vạn hàng nghìn, là địch nhân của hai người Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu, thật giống như không phải hai người này đang đối phó với hắn mà giống như hắn có ngàn vạn phân thân, có vô cùng vô tận hắn đang liên thủ, vây công hai Thiên Chủ này!
- Đối thủ như vậy…
- …. Đến tột cùng đến từ đâu?
Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu đều cắn chặt răng.
Người này lai lịch thần bí, cảnh giới của hắn khiến bọn họ cảm thấy không chân thật. Nhưng có thể khẳng định hắn tuyệt đối không thua cảnh giới Bất Hủ, thêm vào Vô Uyên Khổ Hải, lực lượng lại đạt đến cảnh giới không thể tưởng tượng, như thế khó có thể ứng phó.
Trái tim hai Thiên Chủ dị thường phiền muộn. Đánh lâu rồi, bọn họ cũng biết thế cục càng kéo dài, càng bất lợi với mình.
Nhất thời trở nên nôn nóng, bọn họ hận không thể tiếp dẫn toàn bộ lực tiên bảo chỗ mình đến đây, trấn sát Đế Hư này.
Cục diện trước mắt, nếu bọn họ có thể thi triển tất cả lực lượng của Thái Sơ Cổ Thụ và Hướng Sinh Thần Sơn, như vậy lực lượng hai người bọn họ sẽ tăng vọt, trấn sát Đế Hư không phải việc khó. Nhưng cho dù bọn họ muốn làm vậy, thì cũng không dám làm vậy!
Thần thương lướt qua, chỗ động tĩnh, thiên địa màu xanh bị dư chấn đè ép, nếp uốn tầng tầng. Mà khi nếp uốn này đạt đến cực hạn, bỗng nhiên phát hiện thanh âm ngọc lưu ly vỡ nát. Càng nặng nề hơn, sau đó nhìn thấy một dấu vết màu đen rõ ràng xuất hiện, hơn nữa không ngừng lan tràn, giống như con rắn màu đen đang chạy, rất nhanh hoành hành mấy trăm trượng trên không trung!
Từ khe nứt bắt đầu, mang nhện lan tràn xung quanh.
Khắp Vong Sầu Thiên, giống như không ngừng tan vỡ, bị người trọng kích thành nhiều vết rách màu đen.
Thiên Chủ Vô Ưu, dùng thần sơn trấn áp, đánh nhau với sóng dữ Vô Uyên Khổ Hải trào dâng. Từng quang hoàn lấy trung tâm bọn họ va chạm khuếch tán xung quanh. Nơi đi qua, giữa thiên địa bừng bừng sinh cơ, rồi đột nhiên ảm đạm.
Ầm!
Đón hai đòn nghiêm trọng, Phương Nguyên và Thiên Chủ Vong Sầu thật đáng thương.
Phương Nguyên đón thần thương, chỉ có thể liều lĩnh, khởi động thế giới của mình, che trước thần thương.
Cùng tiếng vang kinh thiên động địa, thế giới trước người Phương Nguyên, giống như ngọc lưu ly từ từ tan vỡ, pháp tắc hắn mượn từ Tam Thập Tam Thiên lại yếu ớt như vậy. Một thương kia, gần như xuyên thủng thế giới của hắn, rồi sau đó hợp lại sức mạnh to lớn và sát khí không thể hình dung bằng ngôn từ, xuyên thủng qua thân mình hắn.
Nhưng may mắn, trong một chốc, Huyền Hoàng Khí bản thân Phương Nguyên tu luyện, tuôn ra từng tầng, giống như lốc xoáy dày đặc trước người. Loại lực lượng này, thuần túy vô tận, giống như đệm chắn trước thương. Vì thế, hắn bị không thương xuyên thủng mà bị lực lượng khôn cùng của thương này đánh bay ra ngoài.
Lúc bay xa xa, trên thân thể hắn hiện ra từng vết nứt như ngọc lưu ly, trông vô cùng thê thảm.
Về mặt khác,thần sơn trấn áp trên Vô Uyên Khổ Hải, Thiên Chủ Vong Sầu ẩn thân trong Vô Uyên Khổ Hải phát ra tiếng rên rỉ tuyệt vọng. Lực lượng thật lớn chấn động khắp bát hoang, thân mình Vô Uyên Khổ Hải đã có uy năng vô tận, thật không đến mức bị chấn diệt. nhưng lực lượng thật lớn giảm xuống, kích động đại địa Vong Sầu Thiên, giống như khối băng, lập tức vỡ vụn.
“Rầm rầm…”
Trên chín tầng trời, bắt đầu đổ mưa to, lưu hỏa, vẫn thạch hỗn loạn, còn có ma tức hắc ám vô tận.
Trời vỡ rồi!
Trên đại địa, trào ra nham thạch nóng cháy sáng ngời, nước suối, còn có hư vô tối om.
Đất rung rồi!
Chúng sinh linh đang liều chết ẩu đả, lúc này hoảng sợ nhìn hết thảy.
- Thiên địa của chúng ta…
Tiên quân Vong Sầu Thiên và sinh linh tu sĩ nhìn cảnh tượng này, cảm giác thật tuyệt vọng.
Thấy thiên địa mình vỡ nát, đó là chuyện ghê người thế nào?
Tiên quân và sinh linh của Ly Hận Thiên và Vô Ưu Thiên cũng king hãi, theo bản năng ngừng tay.
- Đã đến lúc này, còn có gì bảo lưu?
Lúc này, Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu, sát khí càng nồng đậm.
Thiên chủ Vô Ưu điều khiển thần sơn, bay vào Vô Uyên Khổ Hải, hoàn toàn trấn sát Thiên Chủ Vong Sầu.
Thiên địa rộng lớn, hung phong vô tận!
Thời điểm này, có người dại ra, có người tuyệt vọng, có người bi ai khóc lớn.
Có người đằng đằng sát khí, lửa giận trong lòng, có người sống chết không rõ, tâm như tro tàn.
Trên chín tầng trời, ngoài trời cao vỡ nát, cũng lộ ra gương mặt hưng phấn.
Đế Hư mặc tử bào, đầu đội tử quan, thân hình vô cùng khổng lồ, nhìn xuống vùng thiên địa bị tàn phá. Trên mặt xuất hiện tươi cười miệt thị như đoán. Phía sau hắn có thể nhìn thấy thân ảnh lờ mờ, trầm mặc đáng sợ. Trong thân ảnh này có đại sư Côn Lôn sơn đến từ Thiên Nguyên, cũng có ma vật hắc ám vô cùng vô tận rậm rạp.
- Lòng người a, quả nhiên không làm ta thất vọng…
Trong giây lát trời sụp đất nứt, Thiên Chủ Ly Hận gấp rút tiến đến Phương Nguyên, muốn một thương xuyên thủng. Phương Nguyên hiện giờ mượn huyết mạch Huyền Hoàng khóa thân, miễn cưỡng bất tử dưới một thương, hiện giờ còn có bao nhiêu lực lượng tiếp tục chịu một thương như vậy. Vào lúc này, chợt thấy trên vòm trời Vong Sầu Thiên, có khí cơ kinh người đánh xuống. Thiên Chủ Ly Hận hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt nháy mắt tuyệt vọng.
Phía dưới nàng, thừa cơ nàng phân tâm, mấy người Lạc Phi Linh, Bạch Miêu, Giao Long đều vội vàng chạy đến, nâng Phương Nguyên lên, chạy như điên về phía xa, hoàn toàn không để ý người khác, trước trốn xa rồi nói sau.
- Đây là…
Quay đầu thấy đám người Đế Hư sắp đến thiên ngoại, Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu cũng giật mình.
Sắc mặt hai người hoảng sợ trong phốc chút, còn có phẫn nộ vô tận.
- Quả nhiên… nhất định phải hủy trời thiên ngoại chúng ta sao?
Trong thanh âm của hai người bọn họ đã dẫn theo ảo nảo vô tận, thậm chí là bi thương vô lực.
- Trốn ở trong mai rùa lâu như vậy, cuối cùng đã khiến các ngươi đánh mất mai rùa rồi!
Đế Hư đứng ngoài khung trời, nhìn xuống nhân gian Vong Sầu Thiên, nhẹ nhàng cười, chỉ xuống dưới.
Ầm ầm ầm!
Không cần hắn nói gì thêm, bên người hắn là những đại tu Côn Lôn Sơn, tất cả đều lao xuống, mỗi người đều thi triển ra thần thông mạnh mẽ khôn cùng, quang mang trên người chiếu rọi khắp nơi, khiến bọn họ khi nhìn qua giống như sao băng từ trên trời rơi xuống nhân gian. Khi sao băng nhiều vô tận, hoặc giống như mưa rền gió dữ, vốn mang theo khí cơ hủy diệt mọi thứ.
Sau đại tu Côn Sơn Sơn là Thiên Ma! Thiên Ma không thể đếm hết, rậm rạp đông đúc, giống như u linh trong Hoàn Vũ. Sau đó, là ma vật hắc ám vô cùng vô tận.
Chương 1887 Đại kiếp nạn phủ xuống (1)
Chúng tu đi theo ma tức hắc ám mà đến, giống như ngửi được khí tức hấp dẫn, trở nên hưng phấn, nhảy vù vù, kết thành từng đàn, dần dần xông xuống dưới. Có vài tiên quân đại chiến ở không trung, chưa kịp phản ứng đã bị bọn họ bắt lấy. Đợi đến khi tiếng kêu thảm thiết của bọn họ biến mất, ma tức đột nhiên tản ra, chỉ thừa một bộ xương, vừa rơi xuống từ không trung, vừa nằm rải rác. Chỉ có bộ xương, ngay cả máu còn không có.
Khắp Vong Sầu Thiên, lúc này hóa thành vùng luyện ngục. Phía trước là một vùng luyện ngục, chẳng qua trải qua nước lửa là sinh linh Vong Sầu Thiên, tạo ra nước lửa là tiên quân Vô Ưu Thiên và Ly Hận Thiên. Nhưng hiện giờ, thật công bằng, cho dù là vùng thiên địa nào đều trở thành tồn tại trong luyện ngục.
Ba vùng thiên địa, truyền thừa nhiều năm, ngoài ba Thiên Chủ, còn có không ít cao thủ. Bởi vì ba vùng thiên địa này đều hoàn toàn nắm giữ trong tay ba vị Thiên Chủ, cho nên trong ba vùng trời thiên ngoại của bọn họ, nhất định không xuất hiện Đại Thừa, cũng sẽ không xuất hiện Bất Hủ mới. Nhưng tu sĩ Hóa Thần đỉnh phong có không ít, số lượng thập phần đáng sợ. Nhưng hiện giờ, đối mặt ma uy mênh mông, những tu sĩ Hóa Thần đỉnh phong đều như sơn dương được làm thịt.
Bọn họ có tuyệt vọng, có quỳ gối trên mặt đất khóc lớn, sau đó bị ma tức xé thành mảnh nhỏ.
Có rít gào, quơ quào vũ khí và pháp bảo xông lên không trung. Nhưng đối mặt với ma vật vô cùng vô tận, thậm chí còn là Thiên Ma, cường thịnh mạnh mẽ, cũng chỉ là phí công. Vừa bi phẫn vừa bất đắc dĩ, không cam lòng, cuối cùng chết tại vùng thiên địa này.
Giữa không trung, thời thời khắc khắc có tu sĩ bị trảm, bị đồ.
Phía trên đại địa, vô số sinh linh chạy trốn, kêu khóc, cuối cùng bị đuổi bắt, cắn nuốt hoặc ma hóa.
Hàng tỉ sinh linh Vong Sầu Thiên từ trước đến nay đều an hòa, mạnh hơn Thiên Nguyên vài phần. Nhưng hiện giờ, một khi thiên địa bị hủy, ma tức vạn năm hạ xuống, ốc dã xanh biếc đầy xương khô, thanh sơn xanh ngắt trải đầy máu tươi, thiên địa an hòa bị tiếng động kêu khóc rên rỉ vô tận bao trùm. Cung lầu các điện đầy tiên phong đạo uẩn bị ma tức vô tận che khuất, như rơi vào âm u.
- Đây là…
Hiện giờ Phương Nguyên được đám người Lạc Phi Linh nâng đi, tránh ở nơi an toàn. Thân thể hắn đều là vết thương, thương thế rất nặng, nhưng gắng gượng chống đỡ. Nhìn thấy thảm trạng chỗ Vong Sầu Thiên, trái tim như bị nghẹn lại, chỉ cảm thấy phiền muộn vô cùng! Cảnh tượng trước mắt giống như xảy ra trong ác mông.
- Đại kiếp nạn!
Hắn sinh ra ở Thiên Nguyên, nghe nói về đại kiếp nạn đã lâu nhưng chưa từng nhìn thấy bộ dáng của đại kiếp nạn buông xuống. Nhưng hiện giờ, hắn đã thấy rồi. Cảnh tượng hiện giờ ở Vong Sầu Thiên là bộ dáng đại kiếp nạn buông xuống.
Lạc Phi Linh bên người hắn đang lo lắng nhìn hắn. Nhưng Bạch Miêu và Giao Long lại hơi đăm chiêu. Bạch Miêu nhìn đại biến giữa thiên địa, mỏi mệt tuyệt vọng, Giao Long hơi đăm chiêu, cảnh tượng quen thuộc này rốt cục xúc động chỗ nào đó sâu trong trí nhớ của hắn, việc từ lâu đã không nghĩ tới, vào lúc này, mơ hồ hiện ra. Nhưng nó vẫn thập phần phiền não.
Ở chung với Phương Nguyên và Bạch Miêu lâu như vậy, nó kỳ thật cũng biết vấn đề ở đâu.
Hắn thất lạc tiên triện của mình! Nếu có thể tìm tiên triện của mình, vậy có thể thoải mái nhớ lại quá khứ. Nhưng hiện giờ, ngay cả trước kia đã xảy ra chuyện gì cũng không nhớ, làm sao tìm về tiên triện?
Tiên triện của mình rốt cuộc ở đâu?
- Đại thế đã mất…
- Đại thế đã mất…
Trong vùng thiên địa hỗn loạn, Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu đều phẫn nộ và bất đắc dĩ, tranh phong xông lên cao thiên, cầm pháp bảo trong tay, quét ngang từng đám ma vật đứng trong thiên địa. Với tu vi của bọn họ, ma vật bình thường tự nhiên không phải đối thủ của bọn họ. Khí cơ quét ngang, từng đám ma vật rơi xuống mặt đất, cho dù là ma tức, nhất thời cũng không thể đến gần. Nhưng rất nhanh, bọn chúng lại bò lên.
Bên người Thiên Chủ Ly Hận, tụ tập càng nhiều Thiên Ma. Bọn họ vọt đến từng con, hóa ra bộ dáng huyền bí, chiến một trận với Thiên Chủ Ly Hận. Nhưng chỉ là một hai con thì Thiên Chủ Ly Hận sẽ không sợ, chỉ là Thiên Ma vây quanh người nàng càng lúc càng nhiều, tới cuối cùng đã là bảy tám con, thậm chí hơn mười con, quấn quít lấy nàng…
Mấy Thiên Ma này huyền dị từ nhỏ, bất đồng sinh linh, dây dưa một chỗ, giống như hợp thành một, lực lượng tăng nhiều. Khi tranh phong, gần như có lực lượng vô tận. Thiên Chủ Ly Hận lúc đầu có thể thoải mái đánh lui, nhưng đánh lui một con thì nhảy lên hai con, đánh nát một con, con Thiên Ma khác lại cắn nuốt từng mảnh vỡ, trở nên mạnh hơn, vọt lên.
Thiên Chủ Vô Ưu ở vùng khác bị đại tu Côn Lôn Sơn bao vây.
- Thiên Nguyên đã chịu kiếp nhiều năm, thì ra do các ngươi…
- Nay để các ngươi nếm thử tư vị đại kiếp nạn buông xuống, xem như thiên đạo có luân hồi?
Những đại tu này, cả đám đều là tiên phong đạo cốt, khí phái phi thường. Nhưng hiện giờ sẵng giọng, vọt đến Thiên Chủ Vô Ưu. Thiên Chủ Vô Ưu vừa sợ vừa giận, múa kiếm chém ra, lại bị một kiếm ngăn lại, muốn thi triển thần thông, bị thủ đoạn tinh diệu khác mơ hồ khắc chế, muốn trực tiếp khởi động thần sơn trấn áp, lại phát hiện mình bị bao vây.
Những đại tu Côn Lôn Sơn này, thần thông đều vô cùng quỷ dị. Bất đồng tu sĩ Hóa Thần của Vô Ưu Thiên, hơn nữa còn có người cảnh giới Đại Thừa, khiến hắn đường đường là Thiên Chủ Vô Ưu lại vô pháp tránh thoát. Cảm giác được hận ý trên người bọn họ, càng khiến Thiên Chủ Vô Ưu tâm phiền ý loạn.
Chương 1888 Đại kiếp nạn phủ xuống (2)
Đánh không lâu, trong lòng hai người sinh ra cảm giác không ổn.
- Thiên địa của ta, con dân của ta…
Lúc này, trong Vô Uyên Khổ Hải, Thiên Chủ Vong Sầu nhìn thiên địa tan nát, bi phẫn kêu to. Hắn bị Thiên Chủ Vô Ưu đả thương, tuy miễn cưỡng bảo vệ tính mạng nhưng bị thương nặng đợi chết, vừa rời né tránh trong chỗ sâu khổ hải. Hiện giờ bị dị tượng thiên địa kinh động mới ló đầu ra xem, cả người giống như điên rồi, hoàn toàn tuyệt vọng.
- Kỳ thật trong lòng các ngươi cũng sớm liệu đến ngày này, hiện giờ cần gì quá mức bi thương?
Phía sau hắn, một thanh âm lạnh lùng vang lên.
Thiên Chủ Vong Sầu hoảng sợ quay đầu, thấy Đế Hư khoan thai đứng trên mặt biển Khổ Hải, ma tức sau lưng từ trên trời giáng xuống.
- Hết thảy… hết thảy đều là ngươi an bài?
Thiên Chủ Vong Thiên cảm nhận được tuyệt vọng, bỗng nhiên hét lớn với Đế Hư.
- Ta quả thật vẫn luôn muốn đánh nhau với vùng trời thiên ngoại.
Hai tay Đế Hư đặt sau lưng, cười tựa không cười, nói:
- Nhưng ta thật sự không làm gì nha…
Thiên Chủ Vong Sầu nghẹn họng, thật lâu sau mới hét lên:
- Ngươi đến tột cùng là ai?
- Ta sao?
Đế Hư cười cười, vươn tay về phía Thiên Chủ Vong Sầu, trong hai mắt có vẻ trong suốt lại sáng ngời, nói:
- Ta chỉ là người đứng xem, là đứng ở chỗ lập trường công bằng nhất. Ta chỉ chờ bên cạnh, chờ ân oán giữa các ngươi và Thiên Nguyên bùng nổ, lại đến đòi lại thứ ta cần. Hiện giờ, trước đưa Vô Uyên Khổ Hải của ngươi cho ta đi!
- Đại thế đã mất, không còn hy vọng…
Hai người Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu, một bị Thiên Ma vô tận vây quanh, một bị chúng tu Côn Lôn Sơn vây quanh. Cho dù lòng nóng như lửa đất, bạo nộ ra tay nhưng cũng không có năng lực đảo nghịch càn khôn. Bên người bọn họ, Vong Sầu Thiên đã hoàn toàn sụp đổ, tiên quân và sinh linh ba vùng thiên địa giãy dụa trong ma tức hắc, bị ma tức vô tận vây công chết.
Bên tai vang lên tiếng kêu thảm thiết vô tận, khóc la vô tận. Bọn họ phẫn nộ, bi thảm, thống khổ, giãy dụa, cuối cùng tuyệt vọng!
Nhìn thấy địch nhân vô tận, đông nghìn nghịt xung quanh, nhìn thấy xung quanh đã định thế cục thật sự, bọn họ xác định được một chuyện. Vùng trời thiên ngoại an hòa không biết bao nhiêu rốt cục nghênh đón một trận đại loạn.
Tuy không biết làm sao đi đến bước này, nhưng bọn họ đích xác đã không còn hy vọng! Nghĩ tới điểm này, hai người bọn họ đồng thời hạ quyết định.
Khí cơ cả người dâng trào, uy lực tiên bảo chiếu rọi khắp bát hoang, pháp lực mạnh mẽ quét ngang qua.
Cho dù là Thiên Ma hay là tu sĩ Côn Lôn Sơn, sau khi bọn họ không hề bảo lưu, bộc phát lực lượng này, đều bị đẩy lui ra ngoài. Bên người bọn họ để lại chỗ trống thật lớn. Giữa hai người bọn họ, liếc mắt nhìn nhau, vậy mà đồng thời không nghĩ gì khác, vội vàng bay lên khoảng không, thân hình kích động, hóa thành bụi mù, chạy thẳng về phía thông đạo vùng trời thiên ngoại. Ngay cả đại quân của mình cũng không cần, thầm nghĩ trốn về thiên địa của mình rồi nói sau! Trốn về thiên địa của mình, còn có thể lập tức phong tỏa, cố thủ một thời gian, sau đó từ từ giải phóng. Chỉ tiếc, lúc ý niệm sinh ra trong đầu bọn họ, đột nhiên thiên địa lần nữa sinh ra biến đổi lớn.
Thiên Chủ Ly Hận đang muốn trốn đến thông đạo thiên ngoại, chợt thấy một vùng biển xanh bốc lên, tại thiên địa tan nát này, vùng biển xanh kia giống như có sức mạnh to lớn vô cùng vô tận. Nó như có sinh mệnh của mình, bốc lên trong chỗ sâu này, đánh lên trời cao, bên trong mơ hồ ẩn chứa thần lực, khiến nơi đi qua, hư không liên tục vỡ nát, còn mạnh hơn lực lượng khi Vong Sầu Thiên điều khiển biển này. Gần như trong khoảnh khắc đuổi đến trước Thiên Chủ Ly Hận, đánh hỏng thông đạo thiên ngoại sắp mở ra.
Thiên Chủ Ly Hận nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt biến hóa, hai chân lảo đảo. Nàng chính là Thiên Chủ Ly Hận, cho dù không có thông đạo thiên ngoại, vẫn có thể quay về. Nhưng cho dù như vậy, gượng ép mở ra Ly Hận Thiên, như vậy vẫn sẽ có sơ hở. Cho nên hắn do dự một chút.
Thiên Chủ Vô Ưu, gặp phải cũng là cục diện như Thiên Chủ Ly Hận. Vừa muốn xoay chuyển thông đạo thiên địa, thấy một luồng lực lượng tinh thuần đến cực điểm, như lực lượng thiên địa từ sơ khai, xẹt qua hư không, đuổi đến trước người hắn, đánh tan thông đạo đi thông Vô Ưu Thiên Địa, cắt đứt đường trở về Vô Ưu Thiên Địa!
Hai người hắn và Thiên Chủ Ly Hận, trái tim đều trầm xuống, chậm rãi xoay người.
Sau đó bọn họ nhìn thấy trong chiến trường huyết tinh thảm thiết này, tay áo Đế Hư bồng bềnh, chậm rãi đạp lên hư không, giống như đi trên sơn đạo gập ghềnh, lúc cao lúc thấp, mang theo tiêu sái tiêu dao thế ngoại. Trong tay hắn, mang theo một cái đầu, trên mặt đều là tuyệt vọng, hai mắt trừng trừng, chính là Thiên Chủ Vong Sầu.
- Thiên Chủ Vong Sầu đã chết, Vô Uyên Khổ Hải cũng đã trở lại!
Đế Hư nhìn hai Thiên Chủ Ly Hận và Vô Ưu, cười hiền hậu:
- Hiện giờ đến phiên hai người các ngươi phản nghịch!
- Ngươi đến tột cùng là ai?
Hai Thiên Chủ Ly Hận và Vô Uu nhìn thấy Đế Hư, càng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thấy đầu của Thiên Chủ Vong Sầu trong tay Đế Hư, tâm thần bọn họ càng trầm xuống, bất ngờ cảm nhận nỗi đau lòng nhiều năm chưa từng cảm giác!
Đó là lão đệ Vong Sầu à…
Ba người họ đã có giao tình bao nhiêu năm rồi?
Hiện giờ, hắn vậy mà bị chặt đầu trước mặt mình?
Làm sao lại trở thành như vậy?
Chương 1889 Cắn nuốt căn nguyên (1)
Lúc trước, lúc ba người bọn họ giao thủ, trong lòng thầm nghĩ làm cho Thiên Chủ Vong Sầu mau chết đi, thầm nghĩ đoạt Vô Uyên Khổ Hải từ trong tay hắn. Nhưng hiện giờ, mình cũng không biết vì sao, thấy đầu của Thiên Chủ Vong Sầu, lại cảm thấy nội tâm như khuyết một khối, cảm nhận bi thương không thể hình dung, thậm chí muốn thét dài, tiễn lão hữu này một đoạn đường!
Nếu loại nỗi lòng xuất hiện trước khi ba người bọn họ mâu thuẫn, mọi thứ có phải sẽ khác đi?
Tim như bị đao cắt, lúc này, bọn họ chỉ có thể oán hận nhìn Đế Hư.
Qua thật lâu sau, mới hỏi ra một câu.
- Ít nhất chúng ta đã qua lại ba ngàn năm, các ngươi còn hỏi ta là ai?
Đế Hư nhìn biểu tình của bọn họ, nghe lời bọn họ nói, chỉ thản nhiên mỉm cười, hình như hơi mỉa mai.
- Ba ngàn năm trước, ngươi xuất hiện ở vùng trời thiên ngoại!
Thiên Chủ Ly Hận áp chế bất an trong tim, chỉ nhìn chằm chằm Đế Hư, quát khẽ:
- Ngươi tự xưng là truyền nhân Đế Thị, theo Hiên Đế nói, từ thiên ngoại trở về, nghịch chuyển Hồng Mông, thay trời đổi đất, cho nên muốn đạt được tương trợ của chúng ta…
Nói đến chỗ này, thanh âm nàng hơi trầm xuống, rồi khẽ quát:
- Một chữ ta cũng không tín
Đế Hư nghe xonng lời nàng, nhẹ nhàng cười:
- Hả?
Thiên Chủ Ly Hận điềm nhiên nói:
- Đế thị đã tuyệt, căn bản không có khả năng tái hiện thế gian!
Đế Hư nghe vậy, cũng không nói gì, chỉ là ý cười trên mặt càng rõ ràng.
Thiên Chủ Vô Ưu trầm giọng hét lớn, nói:
- Bởi vì không biết ngươi là ai, chúng ta mới không dám hành động thiếu suy nghĩ. Ba người chúng ta từng liên thủ mấy lần, thôi diễn quá khứ tương lai của ngươi, nhưng phát hiện đều trống rỗng. Hết thảy đều không có kết quả, cho nên chúng ta mới lo lắng, thế gian làm sao lại xuất hiện người không có nhân quả. Nếu ngươi thật sự là người trong lời tiên đoán của Đế Hiên, vậy nên bị chúng ta thôi diễn ra, nhưng chúng ta lại không thể thôi diễn, ngươi giống như không tồn tại hậu thế!
- Liền… giống với tên của ngươi!
Ý cười trên mặt Đế Hư càng tăng, nhưng vẫn không thể giải thích.
- Cẩn thận nhiều năm như vậy, mọi mưu tính lại không nghĩ xuất hiện lỗ hỗng ngươi…
Trong mắt Thiên Chủ Ly Hận hiện ra hận ý càng sâu:
- Nhưng không nghĩ tới, hiện giờ vẫn bị ngươi tiến vào. Ngươi cũng không cần ngụy trang, sao không nói với ta ngay lập tức, ngươi đến tột cùng là ai, ngươi đến tột cùng đến từ đâu?
Trên mặt Thiên Chủ Vô Ưu cũng hiện ra mong đợi thâm trầm. Việc đến nước này rồi, hắn cũng muốn biết đáp án.
Đế Hư nở nụ cười, giống như thưởng thức hoang mang và phẫn nộ của hai Thiên Chủ. Sau đó hắn mới nói:
- Chuyện này cũng không quan trọng!
Khi nói chuyện, hắn nâng bước về phía trước. Thiên địa vạn vật xung quanh bỗng niên bị hắn từng bước dẫn động, giống như hóa thành khu vực một người. Thiên địa vạn vật, thân cận hắn, chịu chỉ dẫn của hắn. Phía sau hắn, một vùng biển bốc lên, sóng biển ngập trời, cuồn cuộn dâng trào, vậy mà ngay cả tiên bảo Vô Uyên Khổ Hải cũng dễ dàng sai khiến như vậy.
Tiên bảo này là cảnh giới Bất Hủ, muốn luyện hóa cũng phải rất lâu. Nhưng hiện giờ, hắn mới đoạt lấy từ trong tay Thiên Chủ Vong Sầu, lại tùy ý diễn động như pháp bảo bản mạng.
Tiên uy chậm rãi, khởi dậy bên người hắn. Hắn chậm rãi nâng tay, ấn về trước.
Thanh âm thanh u:
- Quan trọng là… các ngươi thua rồi, mau giao tiên bảo của các ngươi cho ta!
- Liều mạng với ngươi!
Hiển nhiên người trước mặt xuất hiện hung uy vô tận, giống như thiên địa đều nghiền áp đến mình.
Hai người Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu liếc mắt nhìn nhau, trái tim hiện lên ngoan ý. Không cách nào trốn nữa, trốn cũng không có chỗ trốn, làm sao bây giờ?
Chỉ có giết hắn!
- Cho dù hắn là ai, cưỡng chế trấn áp, cuối cùng vẫn sẽ là một vùng thanh tĩnh!
Tuy hai người đã tị cư ở vùng trời thiên ngoại nhiều năm, nhưng dù sao vẫn là Thiên Chủ một phương. Đường đường Bất Hủ, sao lại không có chút dũng mãnh ấy, một khi đã ra quyết định, sẽ lập tức liên thủ. Một người tóc trắng tung bay, quét ngang hư không, một người kiếm ý ngập trời, ngăn cách thiên địa. Một Thái Sơ Cổ Thụ chống đỡ Hoàn Vũ, một Hướng Sinh Thần Sơn trấn trụ hư không, pháp lực mênh mông cuồn cuộn, nghênh đón đến Đế Hư.
- Giết! Giết giết!
Lúc này, ngoài giết, còn có gì để nói.
Trong hư không kích động, một hồi đại chiến vượt qua tưởng tượng, giống như quay cuồng.
Thiên địa sắp sụp đổ, dưới ảnh hưởng của đại chiến, còn tan nát hơn. Giống như bọn họ đều có thù hận với vùng thiên địa này, nếu không đánh nát thiên địa này sẽ không ngừng tay, còn muốn tiếp tục nghiền nát mảnh nhỏ bên trong, muốn tất cả trong thiên địa hoàn toàn bị hủy diệt, hận không thể trực tiếp bị nghiền nát thành tro bụi, sau đó chiếu vào trong Hoàn Vũ tuyệt vọng!
Lúc này, đại chiến của ba vị Bất Hủ càng ngày càng nghiêm trọng. Sinh linh khác cũng đã không còn chút lực chiến nào.
Sinh linh tam thiên Vô Ưu, Vong Sầu, Ly Hận, dưới truy đuổi của ma tức vô tận, đều bị đồ sát! Khiến cho sinh linh ở vùng thiên địa này chỉ có tuyệt vọng!
- Tuyệt vọng của bọn họ là hy vọng của chúng ta.
Lúc này, Phương Nguyên không để ý cảm xúc khủng hoảng và bi thống của sinh linh vùng trời thiên ngoại.
Cả người hắn vốn trọng thương, miễn cưỡng ngồi dậy.
Hai tay sờ ấn pháp, đặt trước ngực.
Sau đó diễn động pháp lực một thân, chậm rãi phun nuốt.
Chương 1890 Cắn nuốt căn nguyên (2)
Phía sau hắn, thanh khí lưu chuyển, lôi quang ẩn hiện, có một con Kim Thân Cáp Mô thật lớn xuất hiện, ngồi xổm trong hư không. Khi hắn phun nuốt, Kim Thân Cáp Mô cũng tích lũy đủ lực lượng, há to miệng, hai mắt kiên định, nhìn chằm chằm vùng thiên địa bị tàn phá. Sau đó cuồng phong vô tận cuốn đến, nuốt tất cả mảnh vỡ thiên địa xung quanh.
- Mau a, mau…
Trong lòng Phương Nguyên lo lắng:
- Ta không có bao nhiêu thời gian.
Dưới tâm ưu như đốt, Kim Thân Cáp Mô đứng phía sau hắn phun ra nuốt vào mãnh liệt, tham lam vô tận.
Đi đến Đại Tiên Giới, Phương Nguyên thiếu nhất là pháp lực. Nhưng hôm nay, hắn lại cắn nuốt căn nguyên thế giới của vùng thiên địa này, sau khi cả vùng Vong Sầu Thiên này bị đánh nát.
Nếu dùng bù đắp pháp lực thì còn gì mạnh hơn cái này?
Hiện giờ tính ra Phương Nguyên đang làm chuyện ngư ông đắc lợi. Với tu vi hiện giờ của hắn, muốn tăng tu vi chỉ có mấy biện pháp.
Thứ nhất tận lực thôi diễn thiên số, khiến thế giới của mình chân thật, hợp lý hơn, tạo ra pháp tắc đại đạo. Thứ hai có được càng nhiều pháp tắc, khiến thế giới khổng lồ hơn. Thứ ba là hấp thu càng nhiều căng nguyên thế giới, khiến trụ cột phương thế giới này cứng cáp hơn.
Nhưng căn nguyên thế giới là khó đạt được nhất. Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của hắn có thể luyện ra vật ấy. Lúc đầu hắn đi lên đường này cũng mượn Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết có thể bao hàm vạn tượng thành vật dẫn. Nhưng nếu hắn muốn nhờ vào Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết đi tiếp đường này là gần như không thể. Thời gian quá mức chậm chạp, có lẽ mấy ngàn mấy vạn năm, mấy trăm vạn năm mới có thể hình thành quy mô. Cho nên hắn chỉ có thể cướp lấy căn nguyên của thế giới khác.
Vong Sầu Thiên này đã có sẵn!
Trời thiên ngoại đã xây dựng không biết bao nhiêu năm, sinh sản sinh cơ, sinh cơ bừng bừng, trước đây vốn là chỉnh thể, Phương Nguyên muốn đoạt cũng không có biện pháp. Nhưng hiện giờ vùng thiên địa này đã bị đánh nát, hơn nữa trận đại chiến của Thiên Chủ Ly Hận, Thiên Chủ Vô Ưu và Đế Hư còn đang đánh quên cả trời đất, căn nguyên vô tận phân tán đầy không trung, giống như đang giúp đỡ Phương Nguyên cướp lấy! Tiện nghi không chiếm thật uổng phí.
Tuy nhìn hàng tỉ sinh linh đối phương sắp diệt vong, giãy dụa la hét trong khổ hải, thê thảm vô tận. Lúc này mình lại cắn nuốt căn nguyên thế giới của đối phương, giống như là chuyện thật tàn nhẫn. Nhưng Phương Nguyên chỉ có thể nắm bắt cơ hội. Hắn biết, nếu không đạt được căn nguyên này, hắn không đủ pháp lực ứng phó chuyện còn lại!
Tại thời điểm này, không ai để ý đến Phương Nguyên. Trận đại chiến của Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu với Đế Hư đã kịch liệt đến cực điểm. Hai Thiên Chủ đều là cảnh giới Bất Hủ, hơn nữa có tiên bảo tương trợ, lực lượng càng manh. Trước đây bọn họ ở Vong Sầu Thiên còn lo lắng thiên địa không chịu đựng nổi, có chút bảo lưu. Nhưng hiện giờ Vong Sầu Thiên đã hoàn toàn hỏng mất, bọn họ cái gì cũng không quan tâm, thầm nghĩ xuất toàn lực, hoàn toàn chém giết Đế Hư!
Nhưng bọn họ không nghĩ đến hắn lại mạnh như vậy.
Mái tóc trắng Thiên Chủ Ly Hận tung bay, giống như ngân châm, xuyên thủng hết thảy, bao gồm pháp tắc. Thái Sơ Cổ Thụ trong tay có được sức mạnh vô tận, thoáng đảo ngược càn khôn, biến động tứ phương. Còn Thiên Chủ Vô Ưu là kiếm ý tung hoành, trảm phá vạn vật. Hướng Sinh Thần Sơn ở đỉnh đầu giống như có thể trấn áp vật có linh tính, vĩnh viễn trấn áp trong yếu ớt.
Hai người bọn họ liên thủ, ít động đến đối thủ!
Cho dù là Đại Tiên Giới từng phồn hoa nhất, cũng không tìm ra quá năm người là đối thủ của bọn họ. Nhưng hiện giờ, bọn họ lại gặp phải một đối thủ.
Đế Hư đứng ở hư không, Vô Uyên Khổ Hải bên người xâm nhập pháp tắc vạn vật, cắn nuốt hết thảy. Lực pháp bảo này đã được hắn thôi diễn đến cực điểm, còn hơn Thiên Chủ Vong Sầu trước khi trọng thương diễn hóa ra. Vô luận nhìn từ góc độ nào, hắn càng giống chủ nhân của Vô Uyên Khổ Hải. Nhưng đây không phải điểm hắn khó đối phó nhất…
Chỗ đáng sợ nhất của hắn là, xung quanh hiện giờ đều là ma tức hắc ám, ma tức hắc ám kết thành đàn, đối với bất kì ai đều là hoàn cảnh cực kỳ đáng sợ. Nhưng trong hoàn cảnh này, hắn giống như cá gặp nước. Chỗ ma tức hắc ám đều do hắn ngự trị. Thân hình vừa ẩn vừa huyễn, biến hóa hàng vạn hàng nghìn, là địch nhân của hai người Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu, thật giống như không phải hai người này đang đối phó với hắn mà giống như hắn có ngàn vạn phân thân, có vô cùng vô tận hắn đang liên thủ, vây công hai Thiên Chủ này!
- Đối thủ như vậy…
- …. Đến tột cùng đến từ đâu?
Thiên Chủ Ly Hận và Thiên Chủ Vô Ưu đều cắn chặt răng.
Người này lai lịch thần bí, cảnh giới của hắn khiến bọn họ cảm thấy không chân thật. Nhưng có thể khẳng định hắn tuyệt đối không thua cảnh giới Bất Hủ, thêm vào Vô Uyên Khổ Hải, lực lượng lại đạt đến cảnh giới không thể tưởng tượng, như thế khó có thể ứng phó.
Trái tim hai Thiên Chủ dị thường phiền muộn. Đánh lâu rồi, bọn họ cũng biết thế cục càng kéo dài, càng bất lợi với mình.
Nhất thời trở nên nôn nóng, bọn họ hận không thể tiếp dẫn toàn bộ lực tiên bảo chỗ mình đến đây, trấn sát Đế Hư này.
Cục diện trước mắt, nếu bọn họ có thể thi triển tất cả lực lượng của Thái Sơ Cổ Thụ và Hướng Sinh Thần Sơn, như vậy lực lượng hai người bọn họ sẽ tăng vọt, trấn sát Đế Hư không phải việc khó. Nhưng cho dù bọn họ muốn làm vậy, thì cũng không dám làm vậy!
Bình luận facebook