-
Chương 1041-1045
Chương 1041 Đại tiểu thư (2)
Toàn bộ quá trình, hắn đều không chạm vào Kim Hàn Tuyết.
Tuy rằng trong lòng tự nhủ, hắn chỉ chữa bệnh cứu người, không cần cổ hủ, nhưng cũng vẫn không qua được cửa này.
Bàn tay đặt trên đỉnh, khuấy nhẹ nước thuốc trong đỉnh, nhẹ nhàng rửa vết thương trên người Kim Hàn Tuyết. Cùng lúc đó, bàn tay chỉ về phía xa, một cành liễu sấm sét quấn quanh, xuyên vào trong lòng Kim Hàn Tuyết, sau đó sinh cơ dồi dào tràn vào trong cơ thể nàng, làm cho vết thương trên người nàng khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Bất Tử Liễu là năm đó Kim lão thái quân cấp cho hắn, vừa lúc bây giờ cần dùng đến chữa thương cho Kim Hàn Tuyết.
Trong quá trình này, Kim Hàn Tuyết cảm thấy không dễ chịu, lúc mê man cũng phát ra vài tiếng rên, tuy nhiên khi vết thương dần dần trở lại bình thường, sắc mặt căng thẳng của nàng chậm rãi thả lỏng, lông mày cũng giãn ra.
Đến cuối cùng, nàng nặng nề ngủ đi, khóe miệng lộ ra nụ cười thoải mái.
Nhìn thấy kết quả này, Phương Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, đưa nàng từ bên trong đỉnh đi ra.
Nhìn y phục của nàng bên cạnh đại đỉnh đã bị xé rách, quan trọng hơn là quá bẩn thỉu, Phương Nguyên cau mày nhìn, thực sự không thể lại mặc vào cho nàng, hắn liền lấy một cái áo bào xanh của mình, bao phủ trên người nàng. Sau đó, hắn lại quấn cho nàng một tấm da gấu trước đó tiện tay săn được, rồi mới đưa vào trong khoang thuyền nghỉ ngơi, còn hắn lặng lẽ đi ra ngoài.
Bên ngoài pháp chu, mấy cái lão ma đầu không có việc gì cúi đầu nói chuyện phiếm, nhìn thấy Phương Nguyên đi ra, lập tức đứng lên.
Nhìn sắc mặt Phương Nguyên có chút không vui, bọn họ cũng hơi lo sợ.
Bình thường chủ nhân bọn họ có vẻ mặt muốn giết người, hơn nữa một khi giết người thì không chút lưu tình.
Cũng giống như Tứ Quái Bạch Thi Hà, dù đã dâng lên chí bảo cũng bị hắn giết, đáng giận hơn là Tuyết nương nương Phi Hàn Cung, một mỹ nhân yểu điệu, cũng đã cởi áo trước mặt hắn, muốn theo hắn, còn bị hắn giết...
... Hừ, thật tàn nhẫn!
- Đi hỏi thăm một chút, đến cùng là nàng trải qua chuyện gì.
Phương Nguyên bình tĩnh ngồi xuống, sau đó cúi đầu suy nghĩ, xoay đầu nói với một ma đầu bên trái gần nhất.
Ma đầu kia vội vàng tuân lệnh.
- Dạ, công tử!
Sau khi tuân lệnh, hắn liền lắc mình bay ra khỏi khoang thuyền, rất nhanh thân hình liền biến mất không thấy tăm hơi.
Ma đầu này tên là Phi Quỷ, thân hình nhanh nhẹn, độc nhất vô nhị, khi Phương Nguyên gặp hắn, thấy hắn tuy cũng giết người cướp của, không chuyện ác nào không làm, nhưng cũng có chỗ tốt, không cấu kết cùng mấy Tà tu, buôn bán thần hồn tu sĩ. Đương nhiên, chuyện này cũng không phải hắn có giới hạn của riêng mình, mà bởi vì sư muội của hắn bị Tà tu bắt được luyện thành Kiếm linh, đây là nguyên nhân trong lòng hắn phản đối chuyện như vậy, những chuyện ác khác, hắn làm không ít, Phương Nguyên không giết hắn, mà lưu lại để sai khiến.
Người này rất khôn khéo, thân pháp cũng nhanh, tìm hiểu tin tức rất dễ dàng.
Tuy nhiên, Phương Nguyên vẫn không quá tin tưởng bọn họ, bởi vậy mới thu mua một ít linh dược bảo dược cần thiết, những tin tức liên quan đến tấm bản đồ thần bí đều tự thân đi hỏi, những chuyện còn lại có thể để lão ma đầu này giúp.
Hai lão ma đầu thấy không có chuyện gì sai khiến bọn họ, sợ hãi ngồi trước mặt Phương Nguyên, một người lấy cớ cầm lái, một người lấy cớ tu sửa trận pháp, nhanh chóng chạy đi, Phương Nguyên cũng không để ý đến bọn họ, chỉ ngồi trong khoang thuyền, tay cầm một cuốn sách, vừa nấu đan trà, vừa xem, trong lòng lại nghĩ đến dáng dấp đáng thương của Kim Hàn Tuyết, lại có chút buồn bực...
- Công tử, đã hỏi được.
Cũng không lâu lắm, ngoài khoang thuyền, Phi Quỷ mang một thân khí lạnh bay vào, hai tay dâng một thẻ ngọc.
- Đồng lão ma?
- Đoạn Yêu Tu?
Phương Nguyên chậm rãi nhìn, mày nhíu lại, sắc mặt càng thâm trầm.
Tuy rằng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn nhưng Phi Quỷ tìm hiểu được không ít tin tức, hầu như tất cả chuyện Kim Hàn Tuyết trải qua khi đi tới Tuyết Nguyên, bao gồm chuyện nàng bị ức hiếp và đãi ngộ không công bằng trong khách sạn trên Vu Tuyết Sơn.
Nghe đến cảnh này, gương mặt hắn càng âm trầm hơn.
- Công tử, nếu không có chuyện gì, ta đi hầu hạ mèo quý Bạch lão gia…
Trong lòng Phi Quỷ cũng run lên, vội vàng nâng hủ bên cạnh, đi tìm mèo trắng.
- A...
Khi toàn bộ tâm trí Phương Nguyên chìm vào suy luận tấm bản đồ, chợt nghe tiếng thét phát ra từ khoang thuyền bên cạnh, sau đó lại nghe tiếng nổ vang, giống như cái gì bị sụp đổ, tiếp đến tiếng bước chân gấp gáp chạy tới, nhưng Nghiêm lão ma sợ hãi kêu to:
- Ngươi đừng động thủ, ngươi hiểu lầm, tiên tử ngươi nghe ta nói.
Tiếng Kim Hàn Tuyết vang lên.
- Ngươi... thân thể này… dù ta có chết, cũng sẽ không ủy thân cho ngươi...
Nghiêm lão ma vừa giận vừa sợ:
- Nói hưu nói vượn cái gì vậy, ta có tám mươi mốt tiểu thiếp đấy, sẽ coi trọng ngươi sao?
- Y phục của ta... Y phục của ta...
Kim Hàn Tuyết sợ hãi, vừa có chút tuyệt vọng hỏi.
- Ai đụng vào y phục của ta...
- Không phải ta...
Nghiêm lão ma lại hoảng loạn kêu to:
- Công tử cứu mạng ...
Phương Nguyên không nhịn được thở dài, đứng dậy đi ra thuyền khoang, nhìn thấy Nghiêm lão đầu ôm đầu vọt tới, nhẹ nhàng nâng tay, đẩy hắn sang một bên, sau đó nhìn Kim Hàn Tuyết tóc tai tán loạn, nhàn nhạt nói:
- Y phục của ngươi là ta thay.
Chương 1042 Bắt nạt bằng hữu (1)
Sau khi Kim Hàn Tuyết hôn mê, tỉnh lại sau giấc ngủ, chợt phát hiện bản thân đang ở trong một khoang thuyền ấm áp sạch sẽ, vết thương trên người dường như đã khỏi, điều quan trọng là y phục trên người lại bị cởi sạch sành sanh, lại mặt áo choàng nam nhân, điều này khiến nàng sợ hãi không ít. Nàng nghĩ đến cảnh tượng đã gặp trong mấy năm qua, sợ đến hồn phi phách tán, vội vàng chạy ra khỏi khoang thuyền, nhìn thấy một lão quái vật vô cùng xấu xí, lão nhìn thấy nàng, còn nhếch môi cười mấy tiếng quái dị.
Về sau Nghiêm lão ma phát ra vô số lời thề, lão bảo lúc đó không cười quái dị, đó là nụ cười bình thường của lão.
Sau đó Kim Hàn Tuyết như điên lên, nàng nghĩ đến chuyện kinh khủng đáng sợ, trong lòng nhất thời đau thương căm giận muốn chết, cũng không chú ý đến lão ma đầu kia tu vi cao hơn nàng nhiều, hóa ra một thanh sương kiếm, muốn xông lên liều mạng cùng Nghiêm lão ma!
Ngay sau đó, nàng chợt thấy Phương Nguyên đi ra từ một khoang thuyền khác.
Nàng nghe được lời của Phương Nguyên, lại nghĩ đến ảo giác trước khi nàng ngất đi, "Leng keng" một tiếng, sương kiếm trong tay rơi trên mặt đất, cả người nàng choáng váng, sững sờ một lát, nói không ra lời.
Mà Phương Nguyên nhìn sắc mặt của nàng từ kinh ngạc, trở nên mừng rỡ, sau đó lại từ mừng rỡ, trở nên đỏ chót, viền mắt sáng lấp lánh, tựa hồ như đang nghĩ đến chuyện gì đó, muốn nói nhưng lại chỉ hít vào nói một tiếng.
- Vào đi!
...
...
Trở lại trong khoang thuyền, thu hồi thẻ ngọc, Phương Nguyên nhìn Kim Hàn Tuyết ngồi trước mặt hắn, thần sắc có chút tiều tụy, có chút thương tâm, mới thấp giọng nói:
- Ngươi tu luyện Băng Đao Sương Kiếm Quyết, đi tới Tuyết Nguyên mài giũa căn cơ cũng không sai, nhưng ngươi nghĩ rèn luyện gió tuyết quá đơn giản, mượn gió tuyết để mài giũa ý chí của chính mình, chứ không phải tới để chết, ngươi vừa không có linh đan bảo dược dưỡng thân, lại không có người hộ đạo, mài giũa như vậy, chỉ có thể làm hỏng nền tảng của chính mình, thậm chí khiến bản thân mất mạng.
- Ta...
Kim Hàn Tuyết ngẩng đầu lên, muốn nói gì đó, lại trầm mặc xuống.
Phương Nguyên nhíu mày, đưa cho nàng chén đan trà, nói tiếp:
- Trưởng bối nhà người không cho người bảo hộ ngươi sao?
- Ta tự mình đi ra.
Kim Hàn Tuyết cúi đầu, một lát sau, mới thấp giọng nói:
- Lão tổ tông bị bức ép đi tới Ma Biên, mười vị Lão tổ trong nhà đều không thể tách rời, ta không muốn tiếp tục như vậy, liền rời khỏi gia tộc, nghĩ muốn đến Tuyết Nguyên mài giũa một phen... Dù sao ta cũng không phải Thiên Đạo Trúc Cơ, cũng không có truyền thừa rất cao minh, chỉ có mượn gió tuyết lịch luyện, bổ túc căn cơ, mới có khả năng đi tới... trên con đường đó!
Phương Nguyên nghe xong, khẽ trầm mặc một chút, nói:
- Dù vậy cũng nên chuẩn bị thêm chút tài nguyên cho mình!
- Ta có chuẩn bị.
Kim Hàn Tuyết có chút quật cường thốt lên, sau đó muốn nói lại nói không được, chỉ lau hai mắt.
Đối mặt với răn dạy của Phương Nguyên, nàng như cảm giác được một loại bất bình, từ khi đến Tuyết Nguyên, gặp phải vô số hung hiểm, mỗi ngày ở bên trong gió tuyết mài giũa chính mình, cực khổ vô cùng, nhưng nàng không hề cúi đầu, nhưng lúc này nàng lại rơi lệ.
Nàng cảm giác bản thân quá vô dụng, lịch luyẹn mấy năm vẫn yếu ớt như vậy.
- Haizzz, công tử không nên mắng nàng.
Vào lúc này, đứng ở cạnh cửa, Nghiêm lão ma có chút không yên lòng, không nhịn được lên tiếng khuyên nhủ.
- Cũng không trách Tuyết tiên tử được, một cô nương đơn độc như nàng đến Tuyết Nguyên này, chẳng khác nào sói vào miệng hổ, dù tài nguyên có nhiều hơn nữa cũng bị người lừa đi, chỉ bắt nạt bình thường cũng là nhẹ rồi, không bị người ta nuốt chửng đến xương cốt không còn, được xem là may mắn rồi.
Nghiêm lão ma là người khi Phương Nguyên vừa vào Tuyết Nguyên bắt được, bình thường luôn có tỏ vẻ hiền lành, nhưng trên thực tế là lão quái vật xảo quyệt gian trá, hùng cứ một phương, xưng tông làm tổ, tu luyện một thân tà công. Theo như lời hắn nói, hắn có tám mươi mốt tiểu thiếp, mỗi ngày tu luyện công pháp song tu, Phương Nguyên chưa thấy qua tám mươi mốt ngươi, nhưng hai mươi, ba mươi người thật sự có.
Một lão ma đầu như thế đương nhiên không thể bỏ qua, nhưng khi Phương Nguyên tìm tới cửa, chuẩn bị muốn giết hắn thì những tiểu thiếp kia đều quỳ xuống cầu Phương Nguyên tha cho hắn một mạng, quan trọng là Phương Nguyên nhìn ra thần trí bọn họ không bị khống chế.
Nói cách khác, những tiểu thiếp này đều thật tâm.
Bất đắc dĩ, Phương Nguyên cũng đành tha cho hắn một mạng.
Bây giờ hắn đi theo Phương Nguyên ở trên pháp chu, trong lòng chỉ muốn mau chóng chuộc tội, xong trở về đoàn tụ cùng tám mươi mốt tiểu thiếp của hắn.
Phương Nguyên không để ý đến hắn, hắn đã thấy thẻ ngọc Phi Quỷ mang về, đương nhiên biết mấy năm qua Kim Hàn Tuyết chịu khổ không ít, nhưng thấy nàng cúi đầu, dáng vẻ quật cường không nói lời nào, trong lòng chỉ tiếc mài sắt không thành thép, không giáo huấn tốt nàng. Một lát sau, hắn nhẹ nhàng thở dài, chậm rãi nói:
- Mấy năm qua chịu không ít khổ cực sao?
Kim Hàn Tuyết vẫn cúi đầu, cũng không trả lời, nàng vẫn cố chấp bướng bỉnh.
Phương Nguyên thở dài, đem mấy hạt bảo đan đặt trước mặt nàng.
- Vết thương trên người ngươi đã chữa khỏi, nhưng thân thể vẫn còn khá suy yếu, ta không ngăn cản ngươi theo đuổi con đường của chính mình, nhưng muốn lịch luyện, phải bồi dưỡng thân thể của chính mình thật tốt mới được.
Chương 1043 Bắt nạt bằng hữu (2)
Nghe hắn nói, Kim Hàn Tuyết cúi đầu càng thấp hơn, nàng có một loại cảm giác tự ti khó có thể lên tiếng.
Nhìn thấy Phương Nguyên nàng vô cùng vui mừng, nhưng rất nhanh liền bị một loại cảm giác mất mát không thể hình dung bao phủ.
Đặc biệt khi nghe trong lời nói của hắn mơ hồ có chút thất vọng, càng làm cho nàng không dám ngẩng đầu.
Nàng vẫn không thể khiến hắn hài lòng sao?
Nhìn dáng dấp của nàng, Phương Nguyên lại thở dài, đứng lên.
Kim Hàn Tuyết thấy hắn muốn ra ngoài, có chút sợ hãi, vội vàng ngẩng đầu lên, lo lắng hỏi:
- Ngươi muốn đi đâu?
Phương Nguyên nhàn nhạt nói:
- Dù sao ngươi cũng là bằng hữu của ta, ta không thể nhìn ngươi bị người ta bắt nạt!
Kim Hàn Tuyết nghe xong lời này, ánh mắt nhất thời ngây ngẩn.
...
...
Vừa dứt lời, Phương Nguyên trực tiếp phi thân ra bên ngoài pháp chu, thân hình nhanh như điện, từ trên Vu Tuyết Sơn lướt xuống phía dưới, bay trên không trung, áo bào xanh phần phật, tựa như một tấm màn lớn mở ra đón gió, ôm theo thanh khí cuồn cuộn, gào thét mà tới.
Từ xa nhìn thấy khách sạn dưới ngọn núi, hắn không nói hai lời, trực tiếp từ giữa không trung ra kiếm.
Ầm ầm!
Kiếm Ý như tơ, khủng bố cực điểm, chém ngang xung quanh khách sạn.
Sức mạnh khổng lồ kia, trực tiếp nhấc khách sạn và mặt đất xung quanh lên, lơ lửng trên không trung, nhìn tựa như một ngọn núi nhỏ, bị một thân Huyền Hoàng khí của hắn bọc lại, bay giữa không trung lại nặng nề rơi xuống, sau đó bị Phương Nguyên một tay vững vàng nâng đỡ.
- Chuyện gì xảy ra, tuyết lở sao?
- Vì sao chúng ta đều không động đậy được nữa, có đại tu dùng pháp lực áp chế chúng ta sao?
Trong khách sạn, âm thanh hoảng sợ liên tiếp vang lên.
Phương Nguyên cũng không trả lời, chỉ một tay nâng khách sạn lên, chậm rãi đi lên trên núi tuyết.
Đây là đạo tuyết tuyến thứ ba, gió tuyết mạnh, còn rất xa mới đạt đến cực hạn của hắn. Lúc này hắn hơi vận chuyển pháp lực, mạnh mẽ vô cùng, trực tiếp dùng một tay giơ khách sạn lên, từng bước từng bước, đón tuyết bay lên trên núi, hắn không chỉ không cảm giác áp lực, thậm chí còn bước đi như bay, rất nhanh đã đi lên trên đỉnh núi.
Sau đó hắn thở ra một hơi, trực tiếp ném khách sạn này trên đỉnh núi.
Gió tuyết bao phủ khách sạn, cuồng phong như đao, muốn xé rách, đâm nát khách sạn này.
Tuy rằng trên núi dưới núi khác biệt nhưng gió tuyết quá lớn, rét lạnh ác liệt, quả thực như hai thiên địa khách nhau.
Trên đỉnh núi, ngay cả Phương Nguyên cũng cảm giác giá lạnh thấu xương, huống chi mấy người trong khách sạn.
Hắn đẩy cửa vào khách sạn, đi vào, hắn thấy tất cả thực khách, hầu bàn, chưởng quỹ chạy tán loạn, từng người đều lạnh run lập cập, toàn bộ khách sạn đều có nhiệt độ trận pháp bao phủ, hắn nâng khách sạn lên núi, thuận lợi phá tan trận pháp, vì thế làm cho nhiệt độ trong khách sạn hạ xuống, toàn bộ trong đại sảnh, đã kết đầy sương lạnh.
Thịt dê tuyết hầm trong đỉnh lớn vốn nóng hổi, cũng đã kết thành băng.
Cho tới bếp lửa bên trong cũng bị sương lạnh phủ kín.
- Tuyết... Tuyết công tử, không biết chúng ta... chúng ta mạo phạm chuyện gì.
Chưởng quỹ có tu vi Kim Đan, vào lúc nói chuyện cũng không quá lưu loát, run rẩy không ngừng.
Hầu bàn, chạy quanh cùng với thực khách, ánh mắt cực kỳ sợ hãi nhìn hắn, không hiểu.
Phương Nguyên ngồi trên ghế da gấu trắng còn chưa cởi ra, ánh mắt chậm rãi đảo qua những người này, bình tĩnh nói:
- Các ngươi sinh ra trên đời, dù không có lòng trắc ẩn, cũng nên có chút quy củ, vị bằng hữu kia của ta, không lấy linh tinh của các ngươi, xưa nay cũng chưa từng sinh sự, nhưng các ngươi, chỉ vì thấy nàng tu vi nông cạn, không có người hảo hộ, trên người sinh bệnh mà bắt nạt nàng?
Hắn đè ép tức giận tận đáy lòng, trầm mặc chốc lát, lại nói tiếp:
- Ta không quan tâm các ngươi được người khác ra lệnh hay thiên tính kém cỏi, nếu đã làm nên thừa nhận, cũng không thể vì các ngươi không thương nàng mà muốn mạng của các ngươi. Nếu có thể từ trên núi này tiếp tục đi xuống, chết hay sống dựa vào bản lãnh của các ngươi, xem như cho các ngươi một cơ hội, nếm thử tư vị nàng đã trải qua.
- Chúng ta... Chúng ta...
Mấy người chưởng quỹ lắp ba lắp bắp, không biết là do gió tuyết quá lạnh lẽo, hay sát khí trên người Phương Nguyên quá nồng mà nói không ra lời.
Lúc này, Phương Nguyên đứng lên, đến quầy hàng bên cạnh, cầm sâm tuyết mà Kim Hàn Tuyết dùng đổi lấy rượu cùng thức ăn đồ uống, xoay người đi ra ngoài.
Cửa lớn bị đánh bay, gió tuyết mạnh mẽ gào thét trút vào, tràn ngập cả tòa khách sạn.
Gió tuyết như mũi kiếm, đánh vò rượu trong khách sạn chia năm xẻ bảy, kết thành sương băng dày đặc.
- Ma đầu.
Mi mắt mấy người chưởng quỹ, đều kết băng sương dày đặc, run rẩy kêu khóc.
- Biết ngay người nào nuôi mèo trên Tuyết Nguyên đều không phải là người tốt mà.
...
...
Xa xa, bên trong pháp chu trên sườn núi, ba lão ma đầu, còn có Kim Hàn Tuyết nhìn đến sững sờ.
Đặc biệt là Kim Hàn Tuyết, đã không biết có bao nhiêu lần nghĩ muốn vượt qua Vu Tuyết Sơn, cuối cùng nhưng vẫn thất bại.
Kiên trì lâu như vậy, Vu Tuyết Sơn trong lòng nàng đã trở thành một đỉnh núi không thể vượt qua.
Nhưng hôm nay, nhìn thấy Phương Nguyên một tay nâng khách sạn như ngọn núi nhỏ lên núi, hình tượng núi cao không cách nào tiến lên trong lòng nàng mất đi, nhưng Phương Nguyên lại gieo một hình bóng trong lòng nàng không cách nào tiêu diệt được.
Chương 1044 Lại leo Vu Tuyết Sơn (1)
Bóng mờ khó xóa nhòa trong lòng nàng rốt cục cũng chậm rãi bị xé ra một lỗ hổng.
- Hiện tại người này còn cao hơn ngọn núi kia sao?
- Con đường của chính mình, chính mình phải tin tưởng!
Đem khách sạn đặt trên Vu Tuyết Sơn, áo bào xanh của Phương Nguyên bay phần phật, trở lại pháp chu trên sườn núi.
Vào lúc này, trên mặt Kim Hàn Tuyết cũng có tinh khí thần linh hoạt.
Mặc dù sau khi tiến vào Tuyết Nguyên, nàng chịu khổ đều nằm trong dự liệu, có lúc cũng sẽ nghĩ đến những tháng ngày tốt đẹp khi làm tiểu thư thế gia, tự nhiên đi tới Tuyết Nguyên này chịu khổ, những đây là lựa chọn của nàng, không oán người khác được. Nhưng khi nhìn Phương Nguyên giúp nàng mà giáo huấn những người kia một trận, trong lòng lại vô cùng vui vẻ.
Tâm tình như bước vào tuyệt cảnh trước đây trở nên mờ nhạt.
Điều quan trọng nhất là sau khi nàng được ngâm mình trong nước thuốc, lại có Bất Tử Liễu độ nhập sinh cơ, thân thể Kim Hàn Tuyết cũng trở nên khỏe mạnh hơn, rất nhanh nàng lại đạt được đỉnh cao của tu vi, thân thể cũng ở trạng thái tốt nhất.
Phương Nguyên nhìn Kim Hàn Tuyết, trầm giọng nói:
- Ta cũng biết trước đó ngươi chịu khổ không ít, chỉ cần còn một hơi thở cũng chống đỡ mà đi, với tình huống như đèn cạn dầu xông lên Vu Tuyết Sơn cũng chẳng khác gì chết, tuy nhiên không thể không thừa nhận con đường ngươi lựa chọn không sai, gió tuyết thiên địa này mài giũa người là nhất. Hiện tại thương thế của ngươi đã được chữa khỏi, thân thể cũng điều trị đến trạng thái tốt nhất, như vậy, ngươi có bằng lòng vào lúc này, một lần nữa leo lên Vu Tuyết Sơn không, tiếp tục con đường thí luyện của mình?
Kim Hàn Tuyết nghe Phương Nguyên nói, gương mặt thanh tú lóe lên ý chí kiên định.
- Ta nguyên ý!
Phương Nguyên gật gật đầu, nói tiếp:
- Vậy ngươi chuẩn bị lần thứ hai leo núi, lần này ngươi leo núi, ta sẽ hộ pháp giúp ngươi, không cho bị quấy rầy, nhưng chính ngươi thí luyện dù sao cũng là chuyện của ngươi, ta sẽ hộ pháp giúp ngươi nhưng sẽ không giúp ngươi leo núi, dù ngươi gặp nguy cơ sống còn, ta cũng để ngươi tự bước đi, nếu như không có biện pháp đắc đạo, chết vì đạo cũng là một kết quả tốt.
Kim Hàn Tuyết hiểu ý của Phương Nguyên, một lát sau, mới nói:
- Ta nghe lời ngươi!
- Vậy thì chuẩn bị một chút đi!
Phương Nguyên không nói thêm, chỉ ngồi xếp bằng trên pháp chu.
Kim Hàn Tuyết liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt có chút phức tạp, tựa như có chuyện muốn nói.
Nhưng nàng vẫn không nói gì, chỉ ngồi xếp bằng đối diện Phương Nguyên, lẳng lặng điều tức, vận chuyển pháp lực, luyện hóa những bảo dược vẫn còn chưa tan hoàn tàn trong cơ thể.
Khoảng cách gần như vậy, Phương Nguyên có thể cảm giác được, mặc dù bây giờ nàng có cảnh giới Trúc Cơ, nhưng một thân khí cơ trầm hơn nhiều khi ở Thiên Lai Thành, đạo cơ ngưng luyện, tựa như mơ hồ đạt đến.
Điều này làm cho Phương Nguyên khẽ thở dài, trên gió tuyết mài giũa, quả nhiên hữu dụng.
Ước chừng nửa canh giờ, Kim Hàn Tuyết điều tức đã xong.
Nàng đứng lên, nhẹ nhàng cúi người thi lễ trước Phương Nguyên, sau đó liền kéo da gấu bọc trên người xuống, chỉ mặc đơn bào, phi thân từ pháp chu xuống, đi thẳng đến dưới Vu Tuyết Sơn. Bên trong cuồng phong mưa rào, ngưng thở một lát, sau đó mạnh mẽ mở mắt ra, một thân pháp lực tăng lên, trước người biến ảo ra băng đao sương kiếm, khí tức cũng đạt tới cực điểm!
Sau đó nàng liền bắt đầu từng bước từng bước leo núi!
Băng đao sương kiếm bay lượn giữa không trung, quét ra vô số lưỡi dao sắc giống như hạt tuyết.
Kỳ thực đây mới là phương pháp nàng vừa bắt đầu dùng để rèn luyện, dùng chính băng đao sương kiếm nàng tu luyện đối kháng với thần uy của thiên địa này, mài giũa đạo cơ của bản thân. Vốn nàng tu luyện băng sương nhất mạch, trong hoàn cảnh này như cá gặp nước, có điều, trong một năm này, căn cơ bị hao tổn nghiêm trọng, cũng đã không cách nào mài giũa được, trước khi gặp Phương Nguyên, thậm chí nàng đã quên đi chuyện mài giũa tu vi, chỉ có một chấp niệm là phải leo lên được Vu Tuyết Sơn.
Đến bây giờ, nàng biết Phương Nguyên ở trên pháp chu nhìn nàng, nàng tự tin hơn rất nhiều.
Nàng làm tất cả những thứ này, không phải để cho hắn xem sao?
Nếu hắn nhìn nàng, sao nàng có thể thất bại được?
...
...
- Ai chà, chỉ có tu vi Trúc Cơ đã muốn xông lên Vu Tuyết Sơn, quá miễn cưỡng.
Bên trên pháp chu, Phương Nguyên ngồi ở đầu thuyền, mèo trắng ngủ trên đùi hắn, ba vị lão ma đầu ở sát bên cạnh, nhìn Kim Hàn Tuyết từng bước từng bước leo núi, mỗi người than ngắn thở dài, đặc biệt là Nghiêm lão ma, trong dáng dấp một người hiền lành, than thở:
- Đạo tuyết tuyến thứ ba rét lạnh vô cùng, đặc biệt trên Vu Tuyết Sơn, đạo tuyết tuyến thứ ba cũng là một trong những nơi khó xông qua nhất, Thiên Đạo Trúc Cơ, sợ cũng không cách nào vượt qua, vị tiểu tiên tử này chỉ là Ngũ Hành Trúc Cơ mà thôi, lại dám tới nơi này mài giũa.
- Chà chà.
Ba lão ma đầu đều lắc đầu cảm thán, không xem trọng việc này.
Chương 1045 Lại leo Vu Tuyết Sơn (2)
Phương Nguyên nghe xong, nhàn nhạt nhìn bọn họ, hỏi:
- Các ngươi cảm thấy nàng không biết tự lượng sức mình?
Ba vị lão ma nhìn nhau, vội vàng đồng thời cùng nói:
- Chúng ta cảm thấy tiểu tiên tử thật kiên trì, nhất định có thể thành công!
Lúc này, trên Vu Tuyết Sơn tuyết càng lúc càng lớn, dưới chân núi, Kim Hàn Tuyết chậm rãi leo lên, tốc độ không nhanh nhưng vô cùng kiên quyết. Trên đỉnh Vu Tuyết Sơn, những thực khách trong khách sạn cùng mấy người chưởng quỹ, đang khóc ròng, kêu rên không ngớt, chen chúc lẫn nhau, từng bước trượt xuống dưới ngọn núi, thỉnh thoảng trượt chân, lăn mấy vòng.
Trong những người này, đã có người bị đông cứng thành cây kem, cũng có người không cẩn thận ngã vào xuống, bị kẹp trong băng, những người còn lại đều đông cứng, run lên không ngớt, sinh tử chỉ là vấn đề thời gian. Không phải do tu vi bọn họ thấp, trên thực tế, ngoại trừ hầu bàn, phần lớn thực khách và chưởng quỹ, đều đạt đến cảnh giới Kim Đan, nếu thật sự bền lòng, xuống núi cũng không khó.
Vào lúc này, biểu hiện của bọn họ cực kỳ kém, cảnh giới Kim Đan lại đứng không vững trong gió tuyết, càng không có dũng cảm đối đầu với nó, nói cho cùng, cũng chỉ vì đan phẩm bọn họ không tốt, chiến ý không mạnh mẽ.
Trên Tuyết Nguyên, tuy rằng người người dũng mãnh, nhưng nếu bàn về đạo tâm và chiến ý, cũng chưa hẳn được bao nhiêu.
Đại khái bọn họ có thói quen bày ra dũng mãnh của mình trước mặt người có tu vi thấp, trước người mạnh mẽ thì lại khúm núm sợ hãi, dũng mãnh như vậy không thật sự dũng mãnh, không có cách nào đối diện với gió tuyết lạnh lẽo trên Vu Tuyết Sơn.
Đến sườn núi, Kim Hàn Tuyết và bọn họ gặp thoáng qua.
Lẳng lặng nhìn nhau một chút.
Cũng chỉ nhìn nhau, không nói gì, nhưng trong mắt Kim Hàn Tuyết lại lóe qua một tia ngạo ý.
- Ở trong mắt các ngươi, ta rất nhỏ yếu, nhưng ta lại cố gắng lên núi.
- Còn các ngươi, lại gào khóc xuống núi!
- ...
- ...
Mấy người chưởng quỹ khi xuống dưới núi, số người còn lại không đến một nửa, những người còn sống tu vi hơi cao hơn, ý chí kiên định hơn một chút. Lúc này, trong lòng bọn họ vừa sợ hãi, vừa hận Phương Nguyên, nhưng nhớ đến ánh mắt Kim Hàn Tuyết khi đó, trong lòng bọn họ lại trở nên vô cùng phức tạp.
Nhưng lướt qua rất nhanh, bọn họ nổi lên thống hận Phương Nguyên.
Cảm thấy tên Tuyết công tử đúng như trong truyền thuyết, không nói đạo lý, thậm chí càng tàn nhẫn hơn trong truyền thuyết!
Bên trên Tuyết Nguyên, đám người ma đầu dù thô bạo, giết người cũng đều phải có lý do.
- Hô... Hô...
Lúc này, Kim Hàn Tuyết đã vượt qua sườn núi, bắt đầu leo lên chỗ càng cao hơn, gió tuyết càng lúc càng lớn. Không biết từ lúc nào, phía tây trên bầu trời, mây đen xuất hiện dày đặc, bao phủ cả nửa bầu trời, như muốn rơi xuống đất, khiến bầu trời xung quanh Vu Tuyết Sơn vốn u ám lại càng u ám hơn, như màn đêm buông xuống.
Dưới mây đen bao phủ, con đường leo núi của Kim Hàn Tuyết trở nên khó khăn hơn một chút, nhưng vẫn cắn răng giữ vững.
Còn mấy người chưởng quỹ sau khi xuống được dưới chân núi, mỗi người nghiến răng nghiến lợi, âm thầm chửi bới Phương Nguyên:
- Khách sạn bị hủy, sau này phải đi nơi nào đặt chân, trong băng thiên tuyết địa xây một khách sạn dễ lắm sao?
- Haizzz, ngay cả Đồng lão ma cũng không một lời không hợp liền phá huỷ nơi đặt chân của mọi người như vậy đâu.
- Yên tâm đi!
Có người căm hận nói:
- Đồng lão ma sẽ không bỏ qua cho hắn!
Người bên cạnh phụ họa.
- Đồng lão ma đã chính mồm nói, nữ nhân này hắn coi trọng, nên mới không ai dám động đến nàng, bây giờ vị Tuyết công tử kia lại muốn trút giận cho nữ nhân kia, như vậy không phải hắn cố ý khiêu khích uy của Đồng lão ma sao?
- Công tử.
Mà ở pháp chu, ba lão ma nhìn mây đen ở phía phía tây, trầm thấp kêu lên.
Trong lòng Phương Nguyên đã sớm có tính toán, không chút biến sắc nhìn mây đen trên bầu trời phía tây.
- Ha ha ha ha, quả nhiên không hổ là Tuyết công tử.
Lúc ánh mắt Phương Nguyên nhìn sang, bên trong mây đen có một người không kiềm chế nổi.
Một tiếng cười sang sảng, sau đó liền thấy một bóng người cao lớn, kéo mây đen dầy cộm nặng nề, lộ ra thân hình.
Hắn mặc một trường bào màu trắng, thoạt nhìn khoảng năm, sáu mươi tuổi, râu bạc trắng, ngay cả ánh mắt, con ngươi cũng màu trắng ảm đạm, khiến người nhìn sinh ra cảm giác sợ hãi, thế nhưng trong lời nói lại mang theo ý cười, vô cùng phóng khoáng, cũng không biết hắn đã ẩn nấp bao lâu, mãi đến lúc này mới hiện thân, đứng trên mây cười to.
- Đó là... Đồng lão ma Bạch Cốt Hồ?
Mấy người chưởng quỹ run rẩy trốn trong khe núi, lúc nghe thấy âm thanh này, vội vã ló đầu nhìn xem, sau đó lại trở run rẩy không ngừng, vừa sợ hãi vừa kích động, không nhịn được kêu ra tiếng.
Đang nói đến, sao Đồng lão ma lại đến liền thế.
Quá tốt rồi, vẫn nên để ma đầu bản thổ nói quy củ, nhanh chóng loại trừ tên trẻ con miệng còn hôi sữa đi.
`- Ha ha...
Nhưng ngoài dự đoán của mấy người chưởng quỹ, vị Đồng lão ma này vừa lên tiếng, lại khách khí đến lạ thường, chắp tay thi lễ trước Phương Nguyên, cười nói:
- Bằng hữu, ta nghe người ta nói qua tên tuổi ngươi, là hảo hán trên Tuyết Nguyên, mọi người đều kiếm sống, nên tôn trọng và giúp đỡ lẫn nhau, đan đỉnh này là lão Đồng ta xem trọng trước, cũng từng nói buông tha cho nàng, chỉ vì lão phu không thích dùng sức mạnh, nên vẫn lưu lại đến hiện tại, cố ý mài giũa tính tình của nàng, không nghĩ tới bị ngươi nhanh chân đến trước.
Toàn bộ quá trình, hắn đều không chạm vào Kim Hàn Tuyết.
Tuy rằng trong lòng tự nhủ, hắn chỉ chữa bệnh cứu người, không cần cổ hủ, nhưng cũng vẫn không qua được cửa này.
Bàn tay đặt trên đỉnh, khuấy nhẹ nước thuốc trong đỉnh, nhẹ nhàng rửa vết thương trên người Kim Hàn Tuyết. Cùng lúc đó, bàn tay chỉ về phía xa, một cành liễu sấm sét quấn quanh, xuyên vào trong lòng Kim Hàn Tuyết, sau đó sinh cơ dồi dào tràn vào trong cơ thể nàng, làm cho vết thương trên người nàng khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Bất Tử Liễu là năm đó Kim lão thái quân cấp cho hắn, vừa lúc bây giờ cần dùng đến chữa thương cho Kim Hàn Tuyết.
Trong quá trình này, Kim Hàn Tuyết cảm thấy không dễ chịu, lúc mê man cũng phát ra vài tiếng rên, tuy nhiên khi vết thương dần dần trở lại bình thường, sắc mặt căng thẳng của nàng chậm rãi thả lỏng, lông mày cũng giãn ra.
Đến cuối cùng, nàng nặng nề ngủ đi, khóe miệng lộ ra nụ cười thoải mái.
Nhìn thấy kết quả này, Phương Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, đưa nàng từ bên trong đỉnh đi ra.
Nhìn y phục của nàng bên cạnh đại đỉnh đã bị xé rách, quan trọng hơn là quá bẩn thỉu, Phương Nguyên cau mày nhìn, thực sự không thể lại mặc vào cho nàng, hắn liền lấy một cái áo bào xanh của mình, bao phủ trên người nàng. Sau đó, hắn lại quấn cho nàng một tấm da gấu trước đó tiện tay săn được, rồi mới đưa vào trong khoang thuyền nghỉ ngơi, còn hắn lặng lẽ đi ra ngoài.
Bên ngoài pháp chu, mấy cái lão ma đầu không có việc gì cúi đầu nói chuyện phiếm, nhìn thấy Phương Nguyên đi ra, lập tức đứng lên.
Nhìn sắc mặt Phương Nguyên có chút không vui, bọn họ cũng hơi lo sợ.
Bình thường chủ nhân bọn họ có vẻ mặt muốn giết người, hơn nữa một khi giết người thì không chút lưu tình.
Cũng giống như Tứ Quái Bạch Thi Hà, dù đã dâng lên chí bảo cũng bị hắn giết, đáng giận hơn là Tuyết nương nương Phi Hàn Cung, một mỹ nhân yểu điệu, cũng đã cởi áo trước mặt hắn, muốn theo hắn, còn bị hắn giết...
... Hừ, thật tàn nhẫn!
- Đi hỏi thăm một chút, đến cùng là nàng trải qua chuyện gì.
Phương Nguyên bình tĩnh ngồi xuống, sau đó cúi đầu suy nghĩ, xoay đầu nói với một ma đầu bên trái gần nhất.
Ma đầu kia vội vàng tuân lệnh.
- Dạ, công tử!
Sau khi tuân lệnh, hắn liền lắc mình bay ra khỏi khoang thuyền, rất nhanh thân hình liền biến mất không thấy tăm hơi.
Ma đầu này tên là Phi Quỷ, thân hình nhanh nhẹn, độc nhất vô nhị, khi Phương Nguyên gặp hắn, thấy hắn tuy cũng giết người cướp của, không chuyện ác nào không làm, nhưng cũng có chỗ tốt, không cấu kết cùng mấy Tà tu, buôn bán thần hồn tu sĩ. Đương nhiên, chuyện này cũng không phải hắn có giới hạn của riêng mình, mà bởi vì sư muội của hắn bị Tà tu bắt được luyện thành Kiếm linh, đây là nguyên nhân trong lòng hắn phản đối chuyện như vậy, những chuyện ác khác, hắn làm không ít, Phương Nguyên không giết hắn, mà lưu lại để sai khiến.
Người này rất khôn khéo, thân pháp cũng nhanh, tìm hiểu tin tức rất dễ dàng.
Tuy nhiên, Phương Nguyên vẫn không quá tin tưởng bọn họ, bởi vậy mới thu mua một ít linh dược bảo dược cần thiết, những tin tức liên quan đến tấm bản đồ thần bí đều tự thân đi hỏi, những chuyện còn lại có thể để lão ma đầu này giúp.
Hai lão ma đầu thấy không có chuyện gì sai khiến bọn họ, sợ hãi ngồi trước mặt Phương Nguyên, một người lấy cớ cầm lái, một người lấy cớ tu sửa trận pháp, nhanh chóng chạy đi, Phương Nguyên cũng không để ý đến bọn họ, chỉ ngồi trong khoang thuyền, tay cầm một cuốn sách, vừa nấu đan trà, vừa xem, trong lòng lại nghĩ đến dáng dấp đáng thương của Kim Hàn Tuyết, lại có chút buồn bực...
- Công tử, đã hỏi được.
Cũng không lâu lắm, ngoài khoang thuyền, Phi Quỷ mang một thân khí lạnh bay vào, hai tay dâng một thẻ ngọc.
- Đồng lão ma?
- Đoạn Yêu Tu?
Phương Nguyên chậm rãi nhìn, mày nhíu lại, sắc mặt càng thâm trầm.
Tuy rằng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn nhưng Phi Quỷ tìm hiểu được không ít tin tức, hầu như tất cả chuyện Kim Hàn Tuyết trải qua khi đi tới Tuyết Nguyên, bao gồm chuyện nàng bị ức hiếp và đãi ngộ không công bằng trong khách sạn trên Vu Tuyết Sơn.
Nghe đến cảnh này, gương mặt hắn càng âm trầm hơn.
- Công tử, nếu không có chuyện gì, ta đi hầu hạ mèo quý Bạch lão gia…
Trong lòng Phi Quỷ cũng run lên, vội vàng nâng hủ bên cạnh, đi tìm mèo trắng.
- A...
Khi toàn bộ tâm trí Phương Nguyên chìm vào suy luận tấm bản đồ, chợt nghe tiếng thét phát ra từ khoang thuyền bên cạnh, sau đó lại nghe tiếng nổ vang, giống như cái gì bị sụp đổ, tiếp đến tiếng bước chân gấp gáp chạy tới, nhưng Nghiêm lão ma sợ hãi kêu to:
- Ngươi đừng động thủ, ngươi hiểu lầm, tiên tử ngươi nghe ta nói.
Tiếng Kim Hàn Tuyết vang lên.
- Ngươi... thân thể này… dù ta có chết, cũng sẽ không ủy thân cho ngươi...
Nghiêm lão ma vừa giận vừa sợ:
- Nói hưu nói vượn cái gì vậy, ta có tám mươi mốt tiểu thiếp đấy, sẽ coi trọng ngươi sao?
- Y phục của ta... Y phục của ta...
Kim Hàn Tuyết sợ hãi, vừa có chút tuyệt vọng hỏi.
- Ai đụng vào y phục của ta...
- Không phải ta...
Nghiêm lão ma lại hoảng loạn kêu to:
- Công tử cứu mạng ...
Phương Nguyên không nhịn được thở dài, đứng dậy đi ra thuyền khoang, nhìn thấy Nghiêm lão đầu ôm đầu vọt tới, nhẹ nhàng nâng tay, đẩy hắn sang một bên, sau đó nhìn Kim Hàn Tuyết tóc tai tán loạn, nhàn nhạt nói:
- Y phục của ngươi là ta thay.
Chương 1042 Bắt nạt bằng hữu (1)
Sau khi Kim Hàn Tuyết hôn mê, tỉnh lại sau giấc ngủ, chợt phát hiện bản thân đang ở trong một khoang thuyền ấm áp sạch sẽ, vết thương trên người dường như đã khỏi, điều quan trọng là y phục trên người lại bị cởi sạch sành sanh, lại mặt áo choàng nam nhân, điều này khiến nàng sợ hãi không ít. Nàng nghĩ đến cảnh tượng đã gặp trong mấy năm qua, sợ đến hồn phi phách tán, vội vàng chạy ra khỏi khoang thuyền, nhìn thấy một lão quái vật vô cùng xấu xí, lão nhìn thấy nàng, còn nhếch môi cười mấy tiếng quái dị.
Về sau Nghiêm lão ma phát ra vô số lời thề, lão bảo lúc đó không cười quái dị, đó là nụ cười bình thường của lão.
Sau đó Kim Hàn Tuyết như điên lên, nàng nghĩ đến chuyện kinh khủng đáng sợ, trong lòng nhất thời đau thương căm giận muốn chết, cũng không chú ý đến lão ma đầu kia tu vi cao hơn nàng nhiều, hóa ra một thanh sương kiếm, muốn xông lên liều mạng cùng Nghiêm lão ma!
Ngay sau đó, nàng chợt thấy Phương Nguyên đi ra từ một khoang thuyền khác.
Nàng nghe được lời của Phương Nguyên, lại nghĩ đến ảo giác trước khi nàng ngất đi, "Leng keng" một tiếng, sương kiếm trong tay rơi trên mặt đất, cả người nàng choáng váng, sững sờ một lát, nói không ra lời.
Mà Phương Nguyên nhìn sắc mặt của nàng từ kinh ngạc, trở nên mừng rỡ, sau đó lại từ mừng rỡ, trở nên đỏ chót, viền mắt sáng lấp lánh, tựa hồ như đang nghĩ đến chuyện gì đó, muốn nói nhưng lại chỉ hít vào nói một tiếng.
- Vào đi!
...
...
Trở lại trong khoang thuyền, thu hồi thẻ ngọc, Phương Nguyên nhìn Kim Hàn Tuyết ngồi trước mặt hắn, thần sắc có chút tiều tụy, có chút thương tâm, mới thấp giọng nói:
- Ngươi tu luyện Băng Đao Sương Kiếm Quyết, đi tới Tuyết Nguyên mài giũa căn cơ cũng không sai, nhưng ngươi nghĩ rèn luyện gió tuyết quá đơn giản, mượn gió tuyết để mài giũa ý chí của chính mình, chứ không phải tới để chết, ngươi vừa không có linh đan bảo dược dưỡng thân, lại không có người hộ đạo, mài giũa như vậy, chỉ có thể làm hỏng nền tảng của chính mình, thậm chí khiến bản thân mất mạng.
- Ta...
Kim Hàn Tuyết ngẩng đầu lên, muốn nói gì đó, lại trầm mặc xuống.
Phương Nguyên nhíu mày, đưa cho nàng chén đan trà, nói tiếp:
- Trưởng bối nhà người không cho người bảo hộ ngươi sao?
- Ta tự mình đi ra.
Kim Hàn Tuyết cúi đầu, một lát sau, mới thấp giọng nói:
- Lão tổ tông bị bức ép đi tới Ma Biên, mười vị Lão tổ trong nhà đều không thể tách rời, ta không muốn tiếp tục như vậy, liền rời khỏi gia tộc, nghĩ muốn đến Tuyết Nguyên mài giũa một phen... Dù sao ta cũng không phải Thiên Đạo Trúc Cơ, cũng không có truyền thừa rất cao minh, chỉ có mượn gió tuyết lịch luyện, bổ túc căn cơ, mới có khả năng đi tới... trên con đường đó!
Phương Nguyên nghe xong, khẽ trầm mặc một chút, nói:
- Dù vậy cũng nên chuẩn bị thêm chút tài nguyên cho mình!
- Ta có chuẩn bị.
Kim Hàn Tuyết có chút quật cường thốt lên, sau đó muốn nói lại nói không được, chỉ lau hai mắt.
Đối mặt với răn dạy của Phương Nguyên, nàng như cảm giác được một loại bất bình, từ khi đến Tuyết Nguyên, gặp phải vô số hung hiểm, mỗi ngày ở bên trong gió tuyết mài giũa chính mình, cực khổ vô cùng, nhưng nàng không hề cúi đầu, nhưng lúc này nàng lại rơi lệ.
Nàng cảm giác bản thân quá vô dụng, lịch luyẹn mấy năm vẫn yếu ớt như vậy.
- Haizzz, công tử không nên mắng nàng.
Vào lúc này, đứng ở cạnh cửa, Nghiêm lão ma có chút không yên lòng, không nhịn được lên tiếng khuyên nhủ.
- Cũng không trách Tuyết tiên tử được, một cô nương đơn độc như nàng đến Tuyết Nguyên này, chẳng khác nào sói vào miệng hổ, dù tài nguyên có nhiều hơn nữa cũng bị người lừa đi, chỉ bắt nạt bình thường cũng là nhẹ rồi, không bị người ta nuốt chửng đến xương cốt không còn, được xem là may mắn rồi.
Nghiêm lão ma là người khi Phương Nguyên vừa vào Tuyết Nguyên bắt được, bình thường luôn có tỏ vẻ hiền lành, nhưng trên thực tế là lão quái vật xảo quyệt gian trá, hùng cứ một phương, xưng tông làm tổ, tu luyện một thân tà công. Theo như lời hắn nói, hắn có tám mươi mốt tiểu thiếp, mỗi ngày tu luyện công pháp song tu, Phương Nguyên chưa thấy qua tám mươi mốt ngươi, nhưng hai mươi, ba mươi người thật sự có.
Một lão ma đầu như thế đương nhiên không thể bỏ qua, nhưng khi Phương Nguyên tìm tới cửa, chuẩn bị muốn giết hắn thì những tiểu thiếp kia đều quỳ xuống cầu Phương Nguyên tha cho hắn một mạng, quan trọng là Phương Nguyên nhìn ra thần trí bọn họ không bị khống chế.
Nói cách khác, những tiểu thiếp này đều thật tâm.
Bất đắc dĩ, Phương Nguyên cũng đành tha cho hắn một mạng.
Bây giờ hắn đi theo Phương Nguyên ở trên pháp chu, trong lòng chỉ muốn mau chóng chuộc tội, xong trở về đoàn tụ cùng tám mươi mốt tiểu thiếp của hắn.
Phương Nguyên không để ý đến hắn, hắn đã thấy thẻ ngọc Phi Quỷ mang về, đương nhiên biết mấy năm qua Kim Hàn Tuyết chịu khổ không ít, nhưng thấy nàng cúi đầu, dáng vẻ quật cường không nói lời nào, trong lòng chỉ tiếc mài sắt không thành thép, không giáo huấn tốt nàng. Một lát sau, hắn nhẹ nhàng thở dài, chậm rãi nói:
- Mấy năm qua chịu không ít khổ cực sao?
Kim Hàn Tuyết vẫn cúi đầu, cũng không trả lời, nàng vẫn cố chấp bướng bỉnh.
Phương Nguyên thở dài, đem mấy hạt bảo đan đặt trước mặt nàng.
- Vết thương trên người ngươi đã chữa khỏi, nhưng thân thể vẫn còn khá suy yếu, ta không ngăn cản ngươi theo đuổi con đường của chính mình, nhưng muốn lịch luyện, phải bồi dưỡng thân thể của chính mình thật tốt mới được.
Chương 1043 Bắt nạt bằng hữu (2)
Nghe hắn nói, Kim Hàn Tuyết cúi đầu càng thấp hơn, nàng có một loại cảm giác tự ti khó có thể lên tiếng.
Nhìn thấy Phương Nguyên nàng vô cùng vui mừng, nhưng rất nhanh liền bị một loại cảm giác mất mát không thể hình dung bao phủ.
Đặc biệt khi nghe trong lời nói của hắn mơ hồ có chút thất vọng, càng làm cho nàng không dám ngẩng đầu.
Nàng vẫn không thể khiến hắn hài lòng sao?
Nhìn dáng dấp của nàng, Phương Nguyên lại thở dài, đứng lên.
Kim Hàn Tuyết thấy hắn muốn ra ngoài, có chút sợ hãi, vội vàng ngẩng đầu lên, lo lắng hỏi:
- Ngươi muốn đi đâu?
Phương Nguyên nhàn nhạt nói:
- Dù sao ngươi cũng là bằng hữu của ta, ta không thể nhìn ngươi bị người ta bắt nạt!
Kim Hàn Tuyết nghe xong lời này, ánh mắt nhất thời ngây ngẩn.
...
...
Vừa dứt lời, Phương Nguyên trực tiếp phi thân ra bên ngoài pháp chu, thân hình nhanh như điện, từ trên Vu Tuyết Sơn lướt xuống phía dưới, bay trên không trung, áo bào xanh phần phật, tựa như một tấm màn lớn mở ra đón gió, ôm theo thanh khí cuồn cuộn, gào thét mà tới.
Từ xa nhìn thấy khách sạn dưới ngọn núi, hắn không nói hai lời, trực tiếp từ giữa không trung ra kiếm.
Ầm ầm!
Kiếm Ý như tơ, khủng bố cực điểm, chém ngang xung quanh khách sạn.
Sức mạnh khổng lồ kia, trực tiếp nhấc khách sạn và mặt đất xung quanh lên, lơ lửng trên không trung, nhìn tựa như một ngọn núi nhỏ, bị một thân Huyền Hoàng khí của hắn bọc lại, bay giữa không trung lại nặng nề rơi xuống, sau đó bị Phương Nguyên một tay vững vàng nâng đỡ.
- Chuyện gì xảy ra, tuyết lở sao?
- Vì sao chúng ta đều không động đậy được nữa, có đại tu dùng pháp lực áp chế chúng ta sao?
Trong khách sạn, âm thanh hoảng sợ liên tiếp vang lên.
Phương Nguyên cũng không trả lời, chỉ một tay nâng khách sạn lên, chậm rãi đi lên trên núi tuyết.
Đây là đạo tuyết tuyến thứ ba, gió tuyết mạnh, còn rất xa mới đạt đến cực hạn của hắn. Lúc này hắn hơi vận chuyển pháp lực, mạnh mẽ vô cùng, trực tiếp dùng một tay giơ khách sạn lên, từng bước từng bước, đón tuyết bay lên trên núi, hắn không chỉ không cảm giác áp lực, thậm chí còn bước đi như bay, rất nhanh đã đi lên trên đỉnh núi.
Sau đó hắn thở ra một hơi, trực tiếp ném khách sạn này trên đỉnh núi.
Gió tuyết bao phủ khách sạn, cuồng phong như đao, muốn xé rách, đâm nát khách sạn này.
Tuy rằng trên núi dưới núi khác biệt nhưng gió tuyết quá lớn, rét lạnh ác liệt, quả thực như hai thiên địa khách nhau.
Trên đỉnh núi, ngay cả Phương Nguyên cũng cảm giác giá lạnh thấu xương, huống chi mấy người trong khách sạn.
Hắn đẩy cửa vào khách sạn, đi vào, hắn thấy tất cả thực khách, hầu bàn, chưởng quỹ chạy tán loạn, từng người đều lạnh run lập cập, toàn bộ khách sạn đều có nhiệt độ trận pháp bao phủ, hắn nâng khách sạn lên núi, thuận lợi phá tan trận pháp, vì thế làm cho nhiệt độ trong khách sạn hạ xuống, toàn bộ trong đại sảnh, đã kết đầy sương lạnh.
Thịt dê tuyết hầm trong đỉnh lớn vốn nóng hổi, cũng đã kết thành băng.
Cho tới bếp lửa bên trong cũng bị sương lạnh phủ kín.
- Tuyết... Tuyết công tử, không biết chúng ta... chúng ta mạo phạm chuyện gì.
Chưởng quỹ có tu vi Kim Đan, vào lúc nói chuyện cũng không quá lưu loát, run rẩy không ngừng.
Hầu bàn, chạy quanh cùng với thực khách, ánh mắt cực kỳ sợ hãi nhìn hắn, không hiểu.
Phương Nguyên ngồi trên ghế da gấu trắng còn chưa cởi ra, ánh mắt chậm rãi đảo qua những người này, bình tĩnh nói:
- Các ngươi sinh ra trên đời, dù không có lòng trắc ẩn, cũng nên có chút quy củ, vị bằng hữu kia của ta, không lấy linh tinh của các ngươi, xưa nay cũng chưa từng sinh sự, nhưng các ngươi, chỉ vì thấy nàng tu vi nông cạn, không có người hảo hộ, trên người sinh bệnh mà bắt nạt nàng?
Hắn đè ép tức giận tận đáy lòng, trầm mặc chốc lát, lại nói tiếp:
- Ta không quan tâm các ngươi được người khác ra lệnh hay thiên tính kém cỏi, nếu đã làm nên thừa nhận, cũng không thể vì các ngươi không thương nàng mà muốn mạng của các ngươi. Nếu có thể từ trên núi này tiếp tục đi xuống, chết hay sống dựa vào bản lãnh của các ngươi, xem như cho các ngươi một cơ hội, nếm thử tư vị nàng đã trải qua.
- Chúng ta... Chúng ta...
Mấy người chưởng quỹ lắp ba lắp bắp, không biết là do gió tuyết quá lạnh lẽo, hay sát khí trên người Phương Nguyên quá nồng mà nói không ra lời.
Lúc này, Phương Nguyên đứng lên, đến quầy hàng bên cạnh, cầm sâm tuyết mà Kim Hàn Tuyết dùng đổi lấy rượu cùng thức ăn đồ uống, xoay người đi ra ngoài.
Cửa lớn bị đánh bay, gió tuyết mạnh mẽ gào thét trút vào, tràn ngập cả tòa khách sạn.
Gió tuyết như mũi kiếm, đánh vò rượu trong khách sạn chia năm xẻ bảy, kết thành sương băng dày đặc.
- Ma đầu.
Mi mắt mấy người chưởng quỹ, đều kết băng sương dày đặc, run rẩy kêu khóc.
- Biết ngay người nào nuôi mèo trên Tuyết Nguyên đều không phải là người tốt mà.
...
...
Xa xa, bên trong pháp chu trên sườn núi, ba lão ma đầu, còn có Kim Hàn Tuyết nhìn đến sững sờ.
Đặc biệt là Kim Hàn Tuyết, đã không biết có bao nhiêu lần nghĩ muốn vượt qua Vu Tuyết Sơn, cuối cùng nhưng vẫn thất bại.
Kiên trì lâu như vậy, Vu Tuyết Sơn trong lòng nàng đã trở thành một đỉnh núi không thể vượt qua.
Nhưng hôm nay, nhìn thấy Phương Nguyên một tay nâng khách sạn như ngọn núi nhỏ lên núi, hình tượng núi cao không cách nào tiến lên trong lòng nàng mất đi, nhưng Phương Nguyên lại gieo một hình bóng trong lòng nàng không cách nào tiêu diệt được.
Chương 1044 Lại leo Vu Tuyết Sơn (1)
Bóng mờ khó xóa nhòa trong lòng nàng rốt cục cũng chậm rãi bị xé ra một lỗ hổng.
- Hiện tại người này còn cao hơn ngọn núi kia sao?
- Con đường của chính mình, chính mình phải tin tưởng!
Đem khách sạn đặt trên Vu Tuyết Sơn, áo bào xanh của Phương Nguyên bay phần phật, trở lại pháp chu trên sườn núi.
Vào lúc này, trên mặt Kim Hàn Tuyết cũng có tinh khí thần linh hoạt.
Mặc dù sau khi tiến vào Tuyết Nguyên, nàng chịu khổ đều nằm trong dự liệu, có lúc cũng sẽ nghĩ đến những tháng ngày tốt đẹp khi làm tiểu thư thế gia, tự nhiên đi tới Tuyết Nguyên này chịu khổ, những đây là lựa chọn của nàng, không oán người khác được. Nhưng khi nhìn Phương Nguyên giúp nàng mà giáo huấn những người kia một trận, trong lòng lại vô cùng vui vẻ.
Tâm tình như bước vào tuyệt cảnh trước đây trở nên mờ nhạt.
Điều quan trọng nhất là sau khi nàng được ngâm mình trong nước thuốc, lại có Bất Tử Liễu độ nhập sinh cơ, thân thể Kim Hàn Tuyết cũng trở nên khỏe mạnh hơn, rất nhanh nàng lại đạt được đỉnh cao của tu vi, thân thể cũng ở trạng thái tốt nhất.
Phương Nguyên nhìn Kim Hàn Tuyết, trầm giọng nói:
- Ta cũng biết trước đó ngươi chịu khổ không ít, chỉ cần còn một hơi thở cũng chống đỡ mà đi, với tình huống như đèn cạn dầu xông lên Vu Tuyết Sơn cũng chẳng khác gì chết, tuy nhiên không thể không thừa nhận con đường ngươi lựa chọn không sai, gió tuyết thiên địa này mài giũa người là nhất. Hiện tại thương thế của ngươi đã được chữa khỏi, thân thể cũng điều trị đến trạng thái tốt nhất, như vậy, ngươi có bằng lòng vào lúc này, một lần nữa leo lên Vu Tuyết Sơn không, tiếp tục con đường thí luyện của mình?
Kim Hàn Tuyết nghe Phương Nguyên nói, gương mặt thanh tú lóe lên ý chí kiên định.
- Ta nguyên ý!
Phương Nguyên gật gật đầu, nói tiếp:
- Vậy ngươi chuẩn bị lần thứ hai leo núi, lần này ngươi leo núi, ta sẽ hộ pháp giúp ngươi, không cho bị quấy rầy, nhưng chính ngươi thí luyện dù sao cũng là chuyện của ngươi, ta sẽ hộ pháp giúp ngươi nhưng sẽ không giúp ngươi leo núi, dù ngươi gặp nguy cơ sống còn, ta cũng để ngươi tự bước đi, nếu như không có biện pháp đắc đạo, chết vì đạo cũng là một kết quả tốt.
Kim Hàn Tuyết hiểu ý của Phương Nguyên, một lát sau, mới nói:
- Ta nghe lời ngươi!
- Vậy thì chuẩn bị một chút đi!
Phương Nguyên không nói thêm, chỉ ngồi xếp bằng trên pháp chu.
Kim Hàn Tuyết liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt có chút phức tạp, tựa như có chuyện muốn nói.
Nhưng nàng vẫn không nói gì, chỉ ngồi xếp bằng đối diện Phương Nguyên, lẳng lặng điều tức, vận chuyển pháp lực, luyện hóa những bảo dược vẫn còn chưa tan hoàn tàn trong cơ thể.
Khoảng cách gần như vậy, Phương Nguyên có thể cảm giác được, mặc dù bây giờ nàng có cảnh giới Trúc Cơ, nhưng một thân khí cơ trầm hơn nhiều khi ở Thiên Lai Thành, đạo cơ ngưng luyện, tựa như mơ hồ đạt đến.
Điều này làm cho Phương Nguyên khẽ thở dài, trên gió tuyết mài giũa, quả nhiên hữu dụng.
Ước chừng nửa canh giờ, Kim Hàn Tuyết điều tức đã xong.
Nàng đứng lên, nhẹ nhàng cúi người thi lễ trước Phương Nguyên, sau đó liền kéo da gấu bọc trên người xuống, chỉ mặc đơn bào, phi thân từ pháp chu xuống, đi thẳng đến dưới Vu Tuyết Sơn. Bên trong cuồng phong mưa rào, ngưng thở một lát, sau đó mạnh mẽ mở mắt ra, một thân pháp lực tăng lên, trước người biến ảo ra băng đao sương kiếm, khí tức cũng đạt tới cực điểm!
Sau đó nàng liền bắt đầu từng bước từng bước leo núi!
Băng đao sương kiếm bay lượn giữa không trung, quét ra vô số lưỡi dao sắc giống như hạt tuyết.
Kỳ thực đây mới là phương pháp nàng vừa bắt đầu dùng để rèn luyện, dùng chính băng đao sương kiếm nàng tu luyện đối kháng với thần uy của thiên địa này, mài giũa đạo cơ của bản thân. Vốn nàng tu luyện băng sương nhất mạch, trong hoàn cảnh này như cá gặp nước, có điều, trong một năm này, căn cơ bị hao tổn nghiêm trọng, cũng đã không cách nào mài giũa được, trước khi gặp Phương Nguyên, thậm chí nàng đã quên đi chuyện mài giũa tu vi, chỉ có một chấp niệm là phải leo lên được Vu Tuyết Sơn.
Đến bây giờ, nàng biết Phương Nguyên ở trên pháp chu nhìn nàng, nàng tự tin hơn rất nhiều.
Nàng làm tất cả những thứ này, không phải để cho hắn xem sao?
Nếu hắn nhìn nàng, sao nàng có thể thất bại được?
...
...
- Ai chà, chỉ có tu vi Trúc Cơ đã muốn xông lên Vu Tuyết Sơn, quá miễn cưỡng.
Bên trên pháp chu, Phương Nguyên ngồi ở đầu thuyền, mèo trắng ngủ trên đùi hắn, ba vị lão ma đầu ở sát bên cạnh, nhìn Kim Hàn Tuyết từng bước từng bước leo núi, mỗi người than ngắn thở dài, đặc biệt là Nghiêm lão ma, trong dáng dấp một người hiền lành, than thở:
- Đạo tuyết tuyến thứ ba rét lạnh vô cùng, đặc biệt trên Vu Tuyết Sơn, đạo tuyết tuyến thứ ba cũng là một trong những nơi khó xông qua nhất, Thiên Đạo Trúc Cơ, sợ cũng không cách nào vượt qua, vị tiểu tiên tử này chỉ là Ngũ Hành Trúc Cơ mà thôi, lại dám tới nơi này mài giũa.
- Chà chà.
Ba lão ma đầu đều lắc đầu cảm thán, không xem trọng việc này.
Chương 1045 Lại leo Vu Tuyết Sơn (2)
Phương Nguyên nghe xong, nhàn nhạt nhìn bọn họ, hỏi:
- Các ngươi cảm thấy nàng không biết tự lượng sức mình?
Ba vị lão ma nhìn nhau, vội vàng đồng thời cùng nói:
- Chúng ta cảm thấy tiểu tiên tử thật kiên trì, nhất định có thể thành công!
Lúc này, trên Vu Tuyết Sơn tuyết càng lúc càng lớn, dưới chân núi, Kim Hàn Tuyết chậm rãi leo lên, tốc độ không nhanh nhưng vô cùng kiên quyết. Trên đỉnh Vu Tuyết Sơn, những thực khách trong khách sạn cùng mấy người chưởng quỹ, đang khóc ròng, kêu rên không ngớt, chen chúc lẫn nhau, từng bước trượt xuống dưới ngọn núi, thỉnh thoảng trượt chân, lăn mấy vòng.
Trong những người này, đã có người bị đông cứng thành cây kem, cũng có người không cẩn thận ngã vào xuống, bị kẹp trong băng, những người còn lại đều đông cứng, run lên không ngớt, sinh tử chỉ là vấn đề thời gian. Không phải do tu vi bọn họ thấp, trên thực tế, ngoại trừ hầu bàn, phần lớn thực khách và chưởng quỹ, đều đạt đến cảnh giới Kim Đan, nếu thật sự bền lòng, xuống núi cũng không khó.
Vào lúc này, biểu hiện của bọn họ cực kỳ kém, cảnh giới Kim Đan lại đứng không vững trong gió tuyết, càng không có dũng cảm đối đầu với nó, nói cho cùng, cũng chỉ vì đan phẩm bọn họ không tốt, chiến ý không mạnh mẽ.
Trên Tuyết Nguyên, tuy rằng người người dũng mãnh, nhưng nếu bàn về đạo tâm và chiến ý, cũng chưa hẳn được bao nhiêu.
Đại khái bọn họ có thói quen bày ra dũng mãnh của mình trước mặt người có tu vi thấp, trước người mạnh mẽ thì lại khúm núm sợ hãi, dũng mãnh như vậy không thật sự dũng mãnh, không có cách nào đối diện với gió tuyết lạnh lẽo trên Vu Tuyết Sơn.
Đến sườn núi, Kim Hàn Tuyết và bọn họ gặp thoáng qua.
Lẳng lặng nhìn nhau một chút.
Cũng chỉ nhìn nhau, không nói gì, nhưng trong mắt Kim Hàn Tuyết lại lóe qua một tia ngạo ý.
- Ở trong mắt các ngươi, ta rất nhỏ yếu, nhưng ta lại cố gắng lên núi.
- Còn các ngươi, lại gào khóc xuống núi!
- ...
- ...
Mấy người chưởng quỹ khi xuống dưới núi, số người còn lại không đến một nửa, những người còn sống tu vi hơi cao hơn, ý chí kiên định hơn một chút. Lúc này, trong lòng bọn họ vừa sợ hãi, vừa hận Phương Nguyên, nhưng nhớ đến ánh mắt Kim Hàn Tuyết khi đó, trong lòng bọn họ lại trở nên vô cùng phức tạp.
Nhưng lướt qua rất nhanh, bọn họ nổi lên thống hận Phương Nguyên.
Cảm thấy tên Tuyết công tử đúng như trong truyền thuyết, không nói đạo lý, thậm chí càng tàn nhẫn hơn trong truyền thuyết!
Bên trên Tuyết Nguyên, đám người ma đầu dù thô bạo, giết người cũng đều phải có lý do.
- Hô... Hô...
Lúc này, Kim Hàn Tuyết đã vượt qua sườn núi, bắt đầu leo lên chỗ càng cao hơn, gió tuyết càng lúc càng lớn. Không biết từ lúc nào, phía tây trên bầu trời, mây đen xuất hiện dày đặc, bao phủ cả nửa bầu trời, như muốn rơi xuống đất, khiến bầu trời xung quanh Vu Tuyết Sơn vốn u ám lại càng u ám hơn, như màn đêm buông xuống.
Dưới mây đen bao phủ, con đường leo núi của Kim Hàn Tuyết trở nên khó khăn hơn một chút, nhưng vẫn cắn răng giữ vững.
Còn mấy người chưởng quỹ sau khi xuống được dưới chân núi, mỗi người nghiến răng nghiến lợi, âm thầm chửi bới Phương Nguyên:
- Khách sạn bị hủy, sau này phải đi nơi nào đặt chân, trong băng thiên tuyết địa xây một khách sạn dễ lắm sao?
- Haizzz, ngay cả Đồng lão ma cũng không một lời không hợp liền phá huỷ nơi đặt chân của mọi người như vậy đâu.
- Yên tâm đi!
Có người căm hận nói:
- Đồng lão ma sẽ không bỏ qua cho hắn!
Người bên cạnh phụ họa.
- Đồng lão ma đã chính mồm nói, nữ nhân này hắn coi trọng, nên mới không ai dám động đến nàng, bây giờ vị Tuyết công tử kia lại muốn trút giận cho nữ nhân kia, như vậy không phải hắn cố ý khiêu khích uy của Đồng lão ma sao?
- Công tử.
Mà ở pháp chu, ba lão ma nhìn mây đen ở phía phía tây, trầm thấp kêu lên.
Trong lòng Phương Nguyên đã sớm có tính toán, không chút biến sắc nhìn mây đen trên bầu trời phía tây.
- Ha ha ha ha, quả nhiên không hổ là Tuyết công tử.
Lúc ánh mắt Phương Nguyên nhìn sang, bên trong mây đen có một người không kiềm chế nổi.
Một tiếng cười sang sảng, sau đó liền thấy một bóng người cao lớn, kéo mây đen dầy cộm nặng nề, lộ ra thân hình.
Hắn mặc một trường bào màu trắng, thoạt nhìn khoảng năm, sáu mươi tuổi, râu bạc trắng, ngay cả ánh mắt, con ngươi cũng màu trắng ảm đạm, khiến người nhìn sinh ra cảm giác sợ hãi, thế nhưng trong lời nói lại mang theo ý cười, vô cùng phóng khoáng, cũng không biết hắn đã ẩn nấp bao lâu, mãi đến lúc này mới hiện thân, đứng trên mây cười to.
- Đó là... Đồng lão ma Bạch Cốt Hồ?
Mấy người chưởng quỹ run rẩy trốn trong khe núi, lúc nghe thấy âm thanh này, vội vã ló đầu nhìn xem, sau đó lại trở run rẩy không ngừng, vừa sợ hãi vừa kích động, không nhịn được kêu ra tiếng.
Đang nói đến, sao Đồng lão ma lại đến liền thế.
Quá tốt rồi, vẫn nên để ma đầu bản thổ nói quy củ, nhanh chóng loại trừ tên trẻ con miệng còn hôi sữa đi.
`- Ha ha...
Nhưng ngoài dự đoán của mấy người chưởng quỹ, vị Đồng lão ma này vừa lên tiếng, lại khách khí đến lạ thường, chắp tay thi lễ trước Phương Nguyên, cười nói:
- Bằng hữu, ta nghe người ta nói qua tên tuổi ngươi, là hảo hán trên Tuyết Nguyên, mọi người đều kiếm sống, nên tôn trọng và giúp đỡ lẫn nhau, đan đỉnh này là lão Đồng ta xem trọng trước, cũng từng nói buông tha cho nàng, chỉ vì lão phu không thích dùng sức mạnh, nên vẫn lưu lại đến hiện tại, cố ý mài giũa tính tình của nàng, không nghĩ tới bị ngươi nhanh chân đến trước.