-
Chương 1011-1015
Chương 1011 Thiếu chủ nhân bị đánh (2)
Phương Nguyên tự mình đi vào, chỉ thấy vào cửa chính là một tiểu thính, cách một bức rèm che, đang có một nữ tử áo trắng chậm rãi từ trên thang gác đi xuống, khoảng chừng trên dưới ba mươi tuổi, dung mạo đoan trang mà tú lệ, chỉ là mặt không biểu tình, lạnh lùng nhìn Phương Nguyên.
- Là ngươi đánh con ta?
Nàng ta nhìn Phương Nguyên một lúc, mới bỗng nhiên lên tiếng.
Phương Nguyên thi lễ với nữ tử này, lạnh lùng nói:
- Đúng vậy!
Nữ tử đó quan sát Phương Nguyên, nói:
- Vì sao phải đánh hắn?
Phương Nguyên nói:
- Tiểu hài tử bướng bỉnh, xé bỏ sách cổ, phải dạy chút quy củ.
Nữ tử đó lẳng lặng nhìn Phương Nguyên một lúc, bỗng nhiên mỉm cười, nói:
- Tiên sinh nói không sai!
Nàng ta vừa cười, giống như tuyết xuân tan chảy, phong cảnh trong tiểu lâu trở nên ấm áp hơn.
Ngay cả Phương Nguyên cũng hơi thất thần trước nụ cười này của nàng ta.
- Mời tiên sinh ngồi!
Lang Gia Các phu nhân đi xuống, mời Phương Nguyên ngồi xuống, sau đó tự tay xách ấm, rót cho Phương Nguyên một chén trà, đưa cho Phương Nguyên, nói khẽ:
- Tiên sinh vào các đã hơn một năm, chỉ là tiên sinh si mê với điển tàng, ít để ý tục, cũng chỉ trừ thấy tiên sinh một lần lúc mới vào các, về sau lại chưa được gặp thêm, có một số lời thiếp thân đã giữ trong lòng rất lâu, chưa có cơ hội nói với tiên sinh!
Phương Nguyên chắp tay thi lễ, nói:
- Phu nhân cứ nói đừng ngại!
Lang Gia Các phu nhân cười khẽ
- Thực không dám giấu, tiên sinh tuổi không lớn, nhưng thiên tư kinh diễm, lòng mang chí lớn, danh hiệu lục đạo khôi thủ thiên hạ không ai không biết, thiếp thân cũng rất bội phục, tiên sinh có thể vào Lang Gia Các ta để tu hành, thật sự là chuyện may mắn của Lang Gia Các ta, vốn không nên tùy tiện quấy rầy tiên sinh, nhưng chỉ tội nhà có ấu tử, bất hảo không thôi, phụ thân đã tới Ma Biên, sinh tử không rõ, ta cũng không dạy được hắn, khiến hắn càng phóng túng, thường ngày cũng có lòng tìm cho hắn mấy vị tiên sinh, chỉ là mấy vị viện chủ cũng rất nuông chiều hắn, không nỡ nặng lời, hơn nữa hắn tuổi còn nhỏ, chưa thể vào thư viện đọc sách, cho nên thiếp thân...
Nàng ta ngừng lại một chút, chậm rãi đứng lên, không ngờ nhẹ nhàng thi lễ với Phương Nguyên, sau đó mới thấp giọng cười nói:
- Mạo muội hỏi một chút, muốn xin Phương tiên sinh nếu không phiền ngại thì có thể dạy dỗ đứa nhỏ bất hảo này của ta không?
- Bảo ta dạy hắn?
Phương Nguyên cũng hơi ngẩn ra, đứng dậy hoàn lễ:
- Phu nhân không cần khen ta, chút tu vi này của Phương mỗ, ở chỗ khác thì có lẽ còn có thể khoác lác, nhưng ở trong mắt chủ nhân Lang Gia Các, e là không đáng một xu, nào có khả năng gì mà dạy lệnh công tử?
Lang Gia Các phu nhân cười nói:
- Tu hành chỉ là chuyện vặt, có cái khác còn quan trọng hơn tu hành nhiều.
Phương Nguyên minh bạch ý tứ của Lang Gia Các phu nhân, cũng không hư ngụy, nói:
- Phương mỗ chưa dạy tiểu hài tử bao giờ, chỉ có thể dựa theo phương pháp Chu tiên sinh nhà ta năm đó dạy ta mà dạy lại, nếu tức giận đánh hắn vài ba lần, phu nhân chớ có đau lòng.
Lang Gia Các phu nhân cười cười, nói khẽ:
- Đã giao cho tiên sinh, tất nhiên phải tin tiên sinh rồi!
Phương Nguyên liền đứng lên, nói:
- Vậy được rồi!
Hắn cũng không nghĩ nhiều mà đáp ứng ngay, một là dạy tiểu hài tử, cũng không tính là gì, thứ hai chính là hắn giờ mới ý thức được, hiện giờ mình đã vào Lang Gia Các hơn một năm, qua mấy tháng nữa e là sẽ phải rời khỏi, nhưng nếu làm tiên sinh vỡ lòng của thiếu chủ nhân Lang Gia Các, vậy không cần phải nói, đương nhiên có thể thuận lý thành chương tiếp tục ở lại đọc sách.
Về phần dạy tiểu hài tử này, hắn cũng không lo lắng.
Vừa rồi hắn nói năng khiêm tốn, mới bảo không biết gì mà dạy, nhưng trên thực tế, hiện tại tiểu hài tử đó vẫn chưa tới tuổi chính thức tu hành, ở tiên môn khác, e là phải sau mười lăm tuổi mới có thể tu hành, để tránh bị thương tới căn, mà thiếu chủ nhân của Lang Gia Các này cho dù là dùng thần đan bảo dược gây dựng căn cơ, có thể tu hành sớm hơn người khác, nhưng chắc cũng phải bảy tám tuổi mới bắt đầu được.
Hiện giờ hắn nên học, chỉ là một số căn cơ của đan, trận, phù, khí, đạo mà thôi, mình dạy hắn vẫn không thành vấn đề.
Có điều, vị Lang Gia Các phu nhân này chỉ ngoài miệng nhờ Phương Nguyên dạy hắn, lại không nói gì tới lễ bái sư, đối với điều này Phương Nguyên tất nhiên cũng minh bạch, lục đạo khôi thủ hắn, đặt ở nơi khác, nếu muốn nhận đồ đệ, người tới bái sư chỉ sợ chen nhau tới vỡ cả đầu, nhưng ở trong mắt chủ nhân Lang Gia Các, sợ đúng là không đáng nhắc tới, bởi vậy mình chỉ dạy mà thôi, không là thầy trò trên danh phận chân chính.
Mà mình cũng để có thể ở lại Lang Gia Các thêm một đoạn thời gian, nói như vậy cũng công bằng.
Có điều Lang Gia Các phu nhân này không ngờ lúc này lại đề xuất để mình dạy thiếu chủ nhân Lang Gia Các đọc sách, cũng khiến Phương Nguyên có chút kinh ngạc. Nàng ta không phải bởi vì mình dám đánh con nàng ta mà mời mình đến dạy chứ, thế này cũng quá chơi nhi tử rồi?
Nhớ tới khi mình nói có thể sẽ đánh con trai nàng ta, nàng ta nhìn thế nào cũng thấy giống như đang rất vui vậy?
...
Lúc về tới thư các, đang có một đám người vây quanh tiểu nam hài Bạch Du Nhiên đó, ý đồ phá trận thế Phương Nguyên bố trí bên cạnh hắn, sau đó cứu hắn ra, có điều trận Phương Nguyên bày ra, nào có phải hạng phó dịch có thể tùy tiện mở được, ai nấy mệt tới đầu đầy mồ hôi, cũng chỉ mở được hơn một nửa, Phương Nguyên ở phía sau ho khẽ một tiếng, mọi người lập tức vội vàng quay đầu lại.
Tiểu nam hài đó lại bất khả tư nghị nói:
- Mẫu thân không ngờ thả ngươi về, sao có thể như vậy được...
Chương 1012 Người không đánh, không nghe lời (1)
Phương Nguyên chậm rãi đi tới, tay áo phất nhẹ, liền thu lại trận thế bên cạnh hắn, sau đó ngồi xuống bàn trước thư các, nhìn Bạch Du Nhiên đang kinh ngạc, thản nhiên nói:
- Mẫu thân ngươi bảo ngươi sau này theo ta đọc sách, sau này mỗi ngày ta sẽ giành ra một canh giờ để dạy ngươi, hy vọng ngươi sẽ nỗ lực, bỏ chút công phu, nếu thứ ta dạy cho ngươi mà ngươi không học cho tốt.
Nói đến đây, cười lạnh lùng:
- Ha ha... Hậu quả thì ngươi tự biết rồi!
Ngọc không mài, không nên thân, người không đánh... Không nghe lời!
Nếu dạy đệ tử, đạo lý Phương Nguyên thừa hành chính là một nguyên tắc đơn giản như vậy.
Không ngoan thì ta đánh ngươi!
Bạch Du Nhiên thân là thiếu chủ Lang Gia Các, tất nhiên không phải người bình thường, bổn ý cũng không xấu, nhưng tính cách bất hảo, không thích đọc sách.
Ỷ vào đầu óc thông minh, mẫu thân sủng ái, hắn bình thường ở trong Lang Gia Các này cũng là một bá chủ, rất ít ai có thể đối phó được hắn, nhưng chắc chính hắn cũng không ngờ, mình chỉ nhất thời quật khởi, muốn trêu cợt tên nam nhân tuy có danh lục đạo khôi thủ, nhưng nhìn thì rõ ràng chỉ là con mọt sách này một chút, lại hại mình rơi vào hố lửa, hơn nữa mắt thấy có thể không nhảy ra được.
Từ lúc Phương Nguyên bắt đầu dạy hắn đọc sách, liền điều chỉnh thời gian, giờ Thân mỗi tới giờ Dậu mỗi ngày đều sẽ đúng giờ tới xem xét bài học của hắn, chỉ điểm một số nghi nan trên học vấn cho hắn, đồng thời bố trí bài tập mới, thời gian khác thì mặc kệ hắn, nhưng mấu chốt là ngày hôm sau sẽ đúng giờ tra hỏi, một khi có chỗ Bạch Du Nhiên không nhớ kỹ, vậy thì hay rồi, trực tiếp lôi tới đánh cho mấy cái.
Bạch Du Nhiên thống khổ, lại tuyệt vọng.
Lúc ban đầu còn chạy đến chỗ mẫu thân kêu khổ, nhưng khiến hắn không ngờ là, mẫu thân thường ngày lúc nào cũng nghe mình, lại mỗi lần chỉ cố nén cười giúp hắn bôi thuốc, miệng tuy nói được được được, nhưng lại chưa từng làm lần nào.
Đến về sau, Bạch Du Nhiên cuối cùng cũng lờ mờ xác định, mẫu thân của mình có thể chính là đồng mưu với tiên sinh ác ma kia.
Muốn mẫu thân giúp mình giải quyết vấn đề là không được rồi, chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp.
Thế là lúc hắn đi học, liền bắt đầu cố ý đề xuất một số vấn đề khó giải, làm khó Phương Nguyên, muốn Phương Nguyên biết khó mà lui.
- Ta đường đường là thiếu chủ Lang Gia Các, ngươi muốn dạy ta, có bản sự này à?
Nhưng khiến hắn không ngờ là, một chiêu này không có tác dụng gì.
Hắn lật hết thư tịch, tìm được một số vấn đề nghi nan, lại có hơn nửa đều bị Phương Nguyên thuận miệng phá giải, sau đó thực sự có cái không giải được, Phương Nguyên liền nói thẳng là không hiểu, sau đó cười tủm tỉm hỏi Bạch Du Nhiên là từ đâu nhìn thấy vấn đề này, làm thế nào mà nghĩ đến vấn đề này, nếu Bạch Du Nhiên đáp được còn đỡ, hắn cũng sẽ dốc lòng suy nghĩ, ngày hôm sau trả lời cho Bạch Du Nhiên.
Mà nếu không đáp được, vậy thì lại là một trận đòn, không vì nguyên nhân gì khác, làm khó dễ tiên sinh, đáng đánh!
Về sau Bạch Du Nhiên bắt đầu cố ý giả ngu, Phương Nguyên dạy hắn thứ gì, đã nói rất rõ ràng, lại cứ kêu không hiểu, đối với chuyện này cách xử lý của Phương Nguyên cũng vô cùng đơn giản, không hiểu cũng không sao, cứ thuộc làu hết là được, nếu không thuộc thì sao?
Vậy thì lại ăn đòn!
Về phần những chiêu số như giả bệnh, giả chết, rời nhà trốn đi, lại đã dùng không biết bao nhiêu lần rồi.
Nhưng vô dụng, bản thân Phương Nguyên chính là Đại Đan Sư, có bệnh hay không chẳng lẽ lại không nhìn ra?
Nếu trốn đi, vậy thì càng dứt khoát, cái đợi hắn chính là vây khốn trong đại trận, ngươi không phải muốn đi à, vậy cho ngươi đi!
Trải qua mấy tháng đấu tranh đau khổ, Bạch Du Nhiên đã thực sự sợ Phương Nguyên rồi, quyết tâm nhất định phải tìm hắn nói chuyện.
- Ngươi có thể đừng cứ đánh ta không?
Hắn rất nghiêm túc nhìn Phương Nguyên, nói:
- Một người lớn, mỗi ngày đều đánh trẻ con không thấy mất mặt à?
Phương Nguyên chỉ quay đầu nhìn hắn một cái, nói:
- Ngươi có phải quên mất trước khi hỏi thì phải gọi ta là tiên sinh rồi không?
Bạch Du Nhiên biến sắc, quay đầu bỏ chạy.
Phương Nguyên bắt về, lại đánh cho một trận.
Bạch Du Nhiên xoa mông nói:
- Tiên sinh, ngươi có thể đừng cứ đánh ta không?
Phương Nguyên nói:
- Vậy ngươi có thể nghe lời không?
Bạch Du Nhiên nói:
- Ta cũng là một nam nhân, ta có tư tưởng của mình, có tôn nghiêm của mình, gặp phải thứ ta muốn học, ta đương nhiên sẽ học, nhưng có những thứ ta không muốn học, có lẽ tương lai sẽ muốn học, nhưng để đến lúc đó ta sẽ học, chắc cũng không muộn, trên thực tế ta có rất nhiều thứ học được tốt hơn người khác, ngươi vẫn đánh ta, vậy là vì sao?
Nghe hắn nói vậy, Phương Nguyên gật đầu.
Điểm này hắn cũng thừa nhận, Bạch Du Nhiên gia học uyên bác, nội tình rất sâu, thứ học được quả thật rất nhiều, đừng nhìn hắn tuổi còn nhỏ, nhưng thiên văn địa lý, đan phù trận khí, các loại học vấn đúng là người thường có cưỡi ngựa cũng không theo kịp, thậm chí ngay cả Phương Nguyên cũng thừa nhận, cho dù trước khi mình vào Thanh Dương Tông, trở thành đệ tử chân truyền, thứ học được sợ là còn không bằng Bạch Du Nhiên hiện giờ.
Trầm mặc một hồi, hắn lời nói thấm thía:
- Ta đây là muốn tốt cho ngươi thôi...
- Không, ngươi đây là dùng danh nghĩa muốn tốt cho ta để đánh ta...
Bạch Du Nhiên rõ ràng đã sớm tìm từ rồi, lập tức phản bác:
- Ngươi nói là muốn tốt cho ta, nhưng ngươi chỉ là khiến ta trở nên nghe lời ngươi hơn thôi, nhưng nếu ta nghe lời ngươi, vậy làm sao phát triển tốt được? Nhiều nhất chỉ là biến thành một ngươi khác, nhưng ta trước kia lại không còn tồn tại, có lẽ ta tương lai sẽ giỏi hơn ngươi, ngươi đây là đang hủy tiền đồ của ta.
Chương 1013 Người không đánh, không nghe lời (2)
Vừa nói vừa chỉ vào một bồn hoa ở ngoài thư các, thở dài:
- Ngươi xem, giống như chậu hoa này, nó vốn có thể tự do tự tại mà sinh trưởng, trở thành bất kỳ bộ dạng gì mà nó muốn, nhưng vì có người cắt cành của nó, bức nó phải mọc thành hình dạng giống như cái bô hiện tại, nhưng có ai từng nghĩ nó có nguyện ý trưởng thành như vậy hay không, ai biết được nó vốn nên có bộ dạng thế nào?
Phương Nguyên có chút kinh ngạc nhìn Bạch Du Nhiên, không ngờ hắn lại nói ra được đạo lý như vậy.
- Ngươi đã hỏi, vậy ta sẽ trả lời ngươi!
Hắn nghiêm túc nói:
- Hơn nữa ngươi nhớ rõ, ta chỉ trả lời ngươi một lần thôi!
Bạch Du Nhiên đã chuẩn bị biện luận, nghiêm túc nói:
- Vậy ngươi nói đi!
Phương Nguyên hơi nghiêng người về phía trước, nói khẽ:
- Ta đánh ngươi, chính bởi vì tiên sinh khác không dám đánh ngươi, cho nên ta chỉ có đánh ngươi, mới có thể thể hiện ra sự khác biệt với tiên sinh khác, cũng chỉ có như vậy, ta mới có thể ở lại đây đọc sách...
Sắc mặt Bạch Du Nhiên trở nên kinh hãi:
- Ngươi... Ngươi không phân rõ phải trái!
- Ngươi thông minh như vậy, chẳng lẽ không minh bạch đạo lý chỉ có thể được chú trọng dưới tình huống bình đẳng thôi à?
Sắc mặt Phương Nguyên trầm xuống, nói:
- Với chút bản sự hiện tại của ngươi, có tư cách để giảng đạo lý với ta sao?
Vừa nói vừa lấy ra một cây thước từ trúc tía cứng nhất vót thành, vỗ nhẹ!
Bạch Du Nhiên nhảy lên, cả giận nói:
- Ta sớm muộn gì cũng sẽ lợi hại hơn ngươi.
Phương Nguyên lãnh đạm nhìn hắn, nói:
- Nói cách khác hiện tại ngươi vẫn không bằng ta?
Bạch Du Nhiên biến sắc, uể oải lắc đầu.
Phương Nguyên nói:
- Vậy nên thế nào?
Bạch Du Nhiên ngoan ngoãn mang bài tập Phương Nguyên bố trí về ôn tập.
Phương Nguyên gật đầu, thầm nghĩ:
- Đúng là hài tử thông minh!
...
Ngày lại ngày trôi qua, thời gian Phương Nguyên ở Lang Gia Các trên thực tế đã sớm vượt quá thời gian hắn kiếm được được ở đại khảo lục đạo lúc trước, theo quy củ lúc trước của Lang Gia Các, sau khi tới hạn, tất nhiên liền sẽ có người đến nhắc nhở, ám chỉ thời gian đọc sách đã hết, đến lúc nên rời khỏi rồi, nhưng Phương Nguyên hiện giờ chính là lão sư của thiếu chủ Lang Gia Các, ai dám quản hắn?
Không chỉ như vậy, tất cả đãi ngộ thường ngày còn đề cao không ít, tiểu lâu tinh trí hơn, mỗi tháng cũng đều được phát linh tinh.
Mà hắn trừ mỗi ngày bỏ ra một canh giờ để kiểm tra việc học hành của thiếu chủ Lang Gia Các Bạch Du Nhiên, dạy hắn một số kiến thức mới ra, thời gian còn lại đều say mê đọc các loại điển tịch trong thư các, có điều lợi ích là ở chỗ, theo hiện giờ mỗi ngày đều phải bỏ ra canh giờ để dạy Bạch Du Nhiên, cũng khiến hắn cuối cùng từ từ ra khỏi trạng thái si mê đó.
Phương Nguyên làm việc rất dễ nhập si.
Một khi nhập si, vậy thì chỉ nghĩ tới làm một việc đó, không làm đến cực hạn thì không bỏ qua.
Lần này đọc sách cũng vậy, thậm chí đã quên ước nguyện ban đầu mình tới Lang Gia Các, chỉ rơi vào trạng thái đọc sách, cho tới hiện tại, mới nghĩ tới, mình trừ đọc sách, vẫn phải cân nhắc tới một số vấn đề tu hành.
Thế là, hắn cũng mỗi ngày giành ra một bộ phận thời gian, thôi diễn và tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết.
Trong Lang Gia Các, gần hai năm trôi qua, hắn cũng thực sự đã đọc được không ít sách, lĩnh ngộ được không ít thứ mới mẻ.
Mà từng chút từng chút dung nhập những lĩnh ngộ này vào trong Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, cũng khiến cho tu vi của mình lại lớn mạnh vượt bậc.
Mà vì lĩnh ngộ Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết có đề thăng, hắn bất kể là căn cơ hay là uy lực thần thông, hay là thân pháp, đều có đề thăng nhảy vọt. Hắn trước đây đánh giá tu vi của mình trước đây không tồi, tiến vào Lang Gia Các, đọc nhiều nguyên lý tu hành, thần thông huyền pháp như vậy, lĩnh ngộ đủ loại biến hóa trong đó, dung nhập vào tu vi của bản thân, sự trợ giúp đối với hắn cũng quả thật rất lớn.
Lúc trước vào Lang Gia Các, tu vi của hắn mới bước vào Kim Đan trung kỳ, hiện giờ có hai năm để lĩnh ngộ, đã lờ mờ bắt đầu đột phá tới Kim Đan cao kỳ, mà điều này cũng đại biểu cho hắn đã thành công thôi diễn một nửa quyển thứ hai của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết.
Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết lúc ban đầu, chỉ có lời nói đầu gây dựng căn cơ tốt, ngay cả một quyển hoàn chỉnh cũng không được tính.
Về sau, hắn mượn Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, làm lại Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, cuối cùng bù đắp cho nhau, kết thành Tử Đan, lúc này mới xem như là quyển thứ nhất hoàn chỉnh, cũng khiến cho Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết từ một đạo huyền pháp, bổ túc thành một đạo thần pháp hoàn chỉnh.
Mà sau khi kết thành Tử Đan, Phương Nguyên ý thức được muốn đề thăng thực lực của mình, tiếp tục tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, cần dung nhập biến hóa vô tận vào trong đó, hắn liền coi nó làm quyển thứ hai, tuy dùng Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết làm cơ sở, nhưng lại xem như một đạo thần pháp hoàn toàn mới, hiện giờ đạo thần pháp này được Phương Nguyên không ngừng thôi diễn, phẩm cấp cũng không ngừng đề thăng.
Nếu nói khi vừa kết thành Tử Đan, hiểu được bổn ý của biến hóa, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết này chỉ có thể xem như thần pháp cấp thấp, không lộ thần uy, như vậy theo hắn dung nhập vô số biến hóa vào trong đó, pháp này đã trở thành thần pháp trung cấp hiếm có.
Nhất là sau khi tiến vào Lang Gia Các, có được kỳ ngộ mà mình hằng mơ ước, đọc vô số điển tịch quý giá, dung nhập nhiều biến hóa hơn, cũng khiến cho thôi diễn quyển thứ hai của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết nhanh chóng đề thăng, lúc này, nếu có cao nhân Dịch Lâu đến bình phẩm pháp này, như vậy chắc hẳn Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết đã có thể từ trình độ thần pháp trung cấp, lên tới trình độ thần pháp cao cấp rồi!
Chương 1014 Tiềm long ở trong vực sâu (1)
Từ sau khi nhìn thấy Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết có thể tiến giai thành tiên pháp, trong lòng Phương Nguyên cũng dao động.
Trên thực tế, thông qua thôi diễn và tiến cảnh của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, tìm được một con đường tu luyện thành Chí Tôn Nguyên Anh, vốn chính là tính toán của hắn khi vừa tiến vào Lang Gia Các, chỉ có điều con đường này cũng không dễ đi, quá xa xôi, cho nên hắn cũng dám nghĩ quá viên mãn, chỉ bảo trì một tâm thái bình thường, cho tới hiện tại, mới cuối cùng thấy rõ phương hướng này.
Tuy chỉ là nhìn thấy, con đường phải đi vẫn có vô số nhấp nhô, nhưng cũng đủ để khiến hắn thở phào một hơi.
Hai năm trước, hắn tiến vào Lang Gia Các, trong lòng há có thể thật sự không thấy mất mát?
Hắn từng đáp ứng Lạc Phi Linh sư muội tới Nam Hải, cũng đáp ứng Cửu cô sẽ đi tiếp trên con đường thành tiên, Thiên Đạo Trúc Cơ, Tử Đan, Chí Tôn Nguyên Anh này, nhưng hai bước trước đã thành công, lại xì hơi ở cảnh giới Kim Đan, sao có thể cam tâm?
Nhưng cũng may, người tận tâm trời không phụ, hắn ẩn thân ở Lang Gia Các khổ đọc hai năm, cuối cùng vẫn nhìn thấy ánh rạng đông.
Có suy nghĩ này, hắn rất nhanh liền trầm khí, biết việc tu hành không thể gấp, nóng vội là không được, liền vẫn dựa theo tiết tấu lúc trước, mỗi ngày dạy Bạch Du Nhiên, cũng không quên đọc sách lĩnh ngộ, loại cuộc sống đơn điệu buồn tẻ này đối với hắn mà nói lại rất vui vẻ chịu đựng, rõ ràng có thể cảm thấy, mình trên phương diện thôi diễn Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết vẫn đang không ngừng đề thăng.
Chính hắn cũng có thể cảm giác được, theo vô số biến hóa dung nhập vào Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, đạo pháp môn này đã dần dần trưởng thành, giống như một con giao long nho nhỏ, cuối cùng được mình nuôi lớn, tích tụ lực lượng, chờ một ngày kia sẽ hóa rồng phi thiên!
Điều này cũng không khó lý giải, trong thời gian hai năm này, pháp quyển tu hành với các loại pháp môn hắn nhìn thấy còn nhiều hơn gấp mười lần những điển tịch quý giá mà mình lúc trước nhìn thấy, nhãn giới và kiến thức, cùng với sự lý giải đối với con đường tu hành, tất nhiên cũng sâu hơn không ít, hiện giờ lại nhìn điển tịch khác, lĩnh ngộ đối với biến hóa thần thông cũng đã nhanh hơn lúc trước.
Cái việc đọc sách này vốn là càng đọc thì càng nhanh.
Mà sau khi nhận rõ vận mệnh của mình, Bạch Du Nhiên cũng thành thật hơn không ít, trong lòng có không hài lòng tới mấy cũng biết không thể phát tiết trước mặt Phương Nguyên, mỗi ngày đều ngoan ngoãn hoàn thành bài học mà Phương Nguyên bố trí, để tránh bị đánh, chỉ là trong lòng có nghĩ như thế nào cũng không hiểu, mà Phương Nguyên đối với hắn lại trước sau như một, trên thực tế, hắn cũng biết mình hiện giờ vẫn có thể tiếp tục ở lại Lang Gia Các, cũng là nhờ công lao của tiểu tử này, bởi vậy khi dạy hắn, cũng rất tận tâm, việc học mỗi ngày đều không dám lơi lỏng...
Cứ như vậy xuân đi thu đến, thời gian thấm thoát thoi đưa, lại một năm trôi qua.
Phương Nguyên trong bất tri bất giác đã ở Lang Gia Các gần ba năm, giống như đã triệt để dung nhập vào trong đó vậy.
Mà trong thời gian ba năm này, trong giới tu hành cũng đã xảy ra rất nhiều đại sự.
Thế gian bắt đầu có vô số lời đồn xuất hiện, nói đại kiếp sắp hàng lâm, hoặc là đã hàng lâm, ở một số nơi đã xuất hiện dấu hiệu đại kiếp tiến đến, nhưng lời đồn càng lúc càng nhiều, lại thủy chung không thực sự nhìn thấy trời sập, mọi người cũng chán, để mặc lời đồn nổi lên bốn phía, tu sĩ của các tiên môn chỉ nói ngoài miệng, dưới tay thì vẫn bận rộn, ai làm việc người nấy.
Lại có người nói Yêu vực hiện giờ đã triệt để quyết liệt với Tiên Minh, thậm chí là một số cao thủ Yêu tộc trong Tiên Minh đều danh ngôn rời khỏi Tiên Minh, nhưng việc này dường như cũng là giả, thậm chí một năm trước Yêu vực còn chuyên môn phái sứ giả đến Trung Châu, tỏ ý cùng tiến cùng lùi.
Điều duy nhất thực sự khiến người ta không yên lòng chắc chính là Hắc Ám Chi Chủ của Ma Biên.
Nghe nói ba năm trước, Tiên Minh còn từng do Thánh Nhân dẫn dắt, chuyên tới Ma Biên bắt hắn, kết quả bị hắn tính kế, thảm bại mà về, sau có hắn ẩn náu một đoạn thời gian, về sau lại bắt đầu làm loạn ở các nơi, trong giới tu hành thường xuyên truyền ra tin tức hắn đang ở nơi nào đó, làm chuyện gì đó, cũng khiến cho thanh danh của hắn hiện giờ càng lúc càng vang dội, người của Tiên Minh cũng càng lúc càng thống hận hắn.
Hiện giờ, thường xuyên có tin tức Tiên Minh phái cao thủ tới nơi nào đó tróc nã tên này, nhưng chỉ tiếc, ba năm trôi qua, Hắc Ám Chi Chủ vẫn sống yên lành, khiến người ta nghĩ lại, cũng càng lúc càng cảm thấy Hắc Ám Chi Chủ này vô cùng đáng sợ.
Có điều động tác của Tiên Minh cũng không nhỏ, mấy động tác cũng khiến người ta tăng mạnh lòng tin với bọn họ, từ sau đại khảo lục đạo ba năm trước, tên của Côn Luân Sơn đã truyền khắp giới tu hành, mỗi một năm đều sẽ có một đám tiểu bối thiên kiêu được đưa vào Côn Luân Sơn tu hành.
Mà ba năm trước, đám thiên kiêu tiến vào Côn Luân Sơn sớm nhất, thậm chí đã có người bắt đầu hiện thân ở thế gian.
Trong đó được lưu truyền rộng nhất chắc là mấy người bọn Tống Long Chúc hiện thân ở Ma Biên lịch luyện, triển lộ thần uy tiên pháp, trảm sát ma vật nhiều vô kể, lập hạ công đức rất lớn.
Nghe nói chỉ ba năm bọn họ mà mỗi người đều tu vi tiến nhanh, có một số người đã chạm đến rìa cảnh giới Nguyên Anh, chỉ thiếu một chút là kết anh.
Loại tốc độ tu hành, thần uy này quả thực rất dọa người.
...
Chương 1015 Tiềm long ở trong vực sâu (2)
Những lời đồn này lưu truyền rất rộng, cũng có một số truyền vào tai Phương Nguyên, nhưng Phương Nguyên lại bất vi sở động, với chậm chạp mà kiên định bước đi trên con đường của mình, đây cũng bởi vì trong lòng hắn đã có phương hướng, có thể đi tốt con đường của mình, đương nhiên sẽ không hâm mộ con đường của người khác, nếu đổi lại là hắn vào hai năm trước, nghe nói mấy tin tức này, chưa chắc đã lãnh đạm được như vậy.
Đương nhiên, một nguyên nhân chủ yếu chính là, hắn hiện giờ cũng không có tâm tình suy nghĩ tới việc này.
Ở Lang Gia Các, hắn cơ hồ có được tất cả điển tịch mà mình muốn có.
Các loại huyền pháp, thậm chí có một số thần pháp, hắn đều đọc vô số.
Nếu tính ra thì chỉ sợ không phải là mấy ngàn đến cả vạn, ngoài ra còn được thấy vô số giải thích về lý niệm tu hành, dung nhập vô số lý giải đối với tu hành ở trên người, dần dần cảm thấy mình đối với tu hành, hoặc nói đúng hơn là thôi diễn Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết đã tiếp cận viên mãn, giống như một con giao long, cuối cùng cũng dần dần trưởng thành, rất nhanh sẽ nghênh đón khoảnh khắc thuế biến hóa rồng.
Nhưng cũng không biết vì sao, càng là như vậy, hắn lại càng hoảng hốt.
Từ từ tiếp cận viên mãn, cũng càng minh bạch tu thành viên mãn là khó thế nào.
Con đường hắn đi là đúng, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết phải dung nhập biến hóa vô tận, nhưng, biến hóa nào có điểm dừng?
Minh biết, đạt tới điểm dừng của biến hóa, mình sẽ có thể đột phá giai đoạn tu hành này.
... Nhưng lại không biết đâu mới là điểm cuối của biến hóa!
Cũng chính bởi vậy, Phương Nguyên lâm vào một phen khổ tư, hắn biết, dựa vào tu vi hiện giờ của mình, hoàn toàn có thể anh, nhưng hắn cũng minh bạch, mình chỉ cần chưa nghĩ thông một vấn đề cuối cùng này, chỉ sợ đã định trước không có duyên với Chí Tôn Nguyên Anh.
- Chẳng lẽ thật sự chỉ có thể dựa vào tiên pháp mới có khả năng kết thành Chí Tôn Nguyên Anh à?
Một lúc nào đó, ngay cả bản thân hắn cũng có chút nghi vấn.
Nhưng cũng may, Phương Nguyên vẫn khá bình tĩnh, trong lòng có gấp đến mấy, cũng chỉ tự nói với bản thân rằng từ từ sẽ đến, đừng có gấp.
Một ngày này, lại tới giờ Thân, Phương Nguyên theo thói quen trước kia, đi tới lương đình ở Ngọc Bút Phong, nơi này ở gần Kiếm Kinh Các, hoàn cảnh thanh u, người hầu rất ít, thích hợp nhất cho truyền đạo thụ nghiệp, hai năm qua, hắn vẫn là ở đây dạy thiếu chủ Lang Gia, có điều rất cổ quái là, lần này khi tới lương đình, hắn lại kinh ngạc phát hiện Bạch Du Nhiên vẫn chưa tới.
Phương Nguyên vốn muốn dạy hắn xong rồi sau đó trở về đọc sách liền nhíu mày.
Trong khoảng thời gian này, Bạch Du Nhiên vẫn rất nghe lời, mỗi ngày đều đã sớm ôm sách vở đợi mình tới, để tránh bị đánh, sao hôm nay lại bỗng nhiên giở lại thói cũ, không ngoan ngoãn nữa, chẳng lẽ là cảm thấy vết thương trên mông đã khỏi à?
Nhẫn nại, ngồi xuống vừa lật xem bút ký của mình vừa chờ Bạch Du Nhiên tới.
Thước đã chuẩn bị tốt, để ngay trên bàn đá.
Nhưng sau khi đợi một nén hương, Bạch Du Nhiên vẫn không hiện thân, Phương Nguyên dần dần đã có chút bực mình!
Có điều cũng đúng lúc này, chợt nghe tiếng thở dốc vội vàng, sau đó chỉ thấy trên đường nhỏ dưới núi, Bạch Du Nhiên ôm sách, cầm áo choàng, bay nhanh tới, sau lưng hắn còn có một nữ hài tử đang cười tủm tỉm đi theo, nhìn bộ dạng thì khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc áo tím, tu vi có vẻ rất không tầm thường, cùng hắn đi lên núi.
- Tiên sinh...
Bạch Du Nhiên một hơi xông tới bên cạnh lương đình, trên trán đã có mồ hôi, đầu tiên ôm đầu gối thở hổn hển mấy hơi, mới vội vàng giải thích:
- Tiên sinh đừng trách ta, là tỷ tỷ của Viên gia tới, kéo ta ta nói chuyện, cho nên mới chậm trễ thời gian.
- Hì hì, Tiểu Bạch đệ đệ, đây là nguyên nhân ngươi vội vàng chạy tới đây à?
Nữ hài dưới núi lúc này cũng đi tới cách đó không xa, cười nói:
- Ngươi từ khi nào trở nên hiếu học như vậy thế?
Bạch Du Nhiên quay đầu lườm nàng ta một cái, nói:
- Còn nói nữa à, đều là tại ngươi.
Sắc mặt Phương Nguyên vẫn bình tĩnh, cũng chẳng buồn để ý tới nữ tử lên núi theo, chỉ thản nhiên nói:
- Đừng có lấy cớ, đến muộn thì chính là đến muộn, nếu đã đến muộn, vậy cứ theo quy củ cũ, ngươi vẫn chưa quên bị đánh thế nào chứ?
Bạch Du Nhiên hít một hơi, có chút không tình nguyện, chậm rãi giơ hai tay ra.
Phương Nguyên cầm thước, nặng nề đánh vào lòng bàn tay hắn.
Bạch Du Nhiên đã ăn đòn quen rồi, chỉ nhắm hai mắt lại, cũng không dám trốn.
Nhưng còn không chờ thước này đánh xuống tay Bạch Du Nhiên, nữ tử đi theo Bạch Du Nhiên lại biến sắc, đột nhiên thân hình chợt lóe, đi tới trong lương đình, phất tay áo, một đạo lực lượng mạnh mẽ quét tới Phương Nguyên, tay kia thì thuận thế che cho Bạch Du Nhiên, xoay người quát to với Phương Nguyên:
- Man di từ đâu ra, ngươi là dạy học sinh như vậy à?
Một đạo lực lượng đó tuôn ra, Phương Nguyên lại không hề động đậy, chỉ có chéo áo hơn rung lên một chút.
Nhíu mày không vui, lạnh lùng nhìn nữ tử này, nói:
- Ta dạy học sinh, liên quan gì tới ngươi?
Nữ tử đó lại không để ý tới hắn, chỉ ôm Bạch Du Nhiên, nhẹ nhàng vỗ về, ôn nhu khuyên nhủ:
- Tiểu Bạch đệ đệ đừng khóc, ta đang thắc mắc sao ngươi lại gấp như vậy, nói với Viên tỷ tỷ đi, chẳng lẽ tiên sinh này của ngươi bình thường đều dạy ngươi như vậy à?
Khi nói, trong khẩu khí đã có chút oán giận.
Bạch Du Nhiên thiếu chút nữa bị đánh, vốn đã có chút ủy khuất, nghe nữ tử này nói vậy, lại oa một tiếng bật khóc, liên tục gật đầu.
Nữ tử này thấy vậy lại vô cùng phẫn nộ, lạnh lùng quay đầun hìn Phương Nguyên, điềm nhiên nói:
- Hắn chính là thiếu chủ của Lang Gia Các, tuổi lại nhỏ như vậy, ngươi có tư cách gì mà đánh hắn? Ngươi lấy đâu ra đảm lượng mà không ngờ dám đánh hắn?
Phương Nguyên tự mình đi vào, chỉ thấy vào cửa chính là một tiểu thính, cách một bức rèm che, đang có một nữ tử áo trắng chậm rãi từ trên thang gác đi xuống, khoảng chừng trên dưới ba mươi tuổi, dung mạo đoan trang mà tú lệ, chỉ là mặt không biểu tình, lạnh lùng nhìn Phương Nguyên.
- Là ngươi đánh con ta?
Nàng ta nhìn Phương Nguyên một lúc, mới bỗng nhiên lên tiếng.
Phương Nguyên thi lễ với nữ tử này, lạnh lùng nói:
- Đúng vậy!
Nữ tử đó quan sát Phương Nguyên, nói:
- Vì sao phải đánh hắn?
Phương Nguyên nói:
- Tiểu hài tử bướng bỉnh, xé bỏ sách cổ, phải dạy chút quy củ.
Nữ tử đó lẳng lặng nhìn Phương Nguyên một lúc, bỗng nhiên mỉm cười, nói:
- Tiên sinh nói không sai!
Nàng ta vừa cười, giống như tuyết xuân tan chảy, phong cảnh trong tiểu lâu trở nên ấm áp hơn.
Ngay cả Phương Nguyên cũng hơi thất thần trước nụ cười này của nàng ta.
- Mời tiên sinh ngồi!
Lang Gia Các phu nhân đi xuống, mời Phương Nguyên ngồi xuống, sau đó tự tay xách ấm, rót cho Phương Nguyên một chén trà, đưa cho Phương Nguyên, nói khẽ:
- Tiên sinh vào các đã hơn một năm, chỉ là tiên sinh si mê với điển tàng, ít để ý tục, cũng chỉ trừ thấy tiên sinh một lần lúc mới vào các, về sau lại chưa được gặp thêm, có một số lời thiếp thân đã giữ trong lòng rất lâu, chưa có cơ hội nói với tiên sinh!
Phương Nguyên chắp tay thi lễ, nói:
- Phu nhân cứ nói đừng ngại!
Lang Gia Các phu nhân cười khẽ
- Thực không dám giấu, tiên sinh tuổi không lớn, nhưng thiên tư kinh diễm, lòng mang chí lớn, danh hiệu lục đạo khôi thủ thiên hạ không ai không biết, thiếp thân cũng rất bội phục, tiên sinh có thể vào Lang Gia Các ta để tu hành, thật sự là chuyện may mắn của Lang Gia Các ta, vốn không nên tùy tiện quấy rầy tiên sinh, nhưng chỉ tội nhà có ấu tử, bất hảo không thôi, phụ thân đã tới Ma Biên, sinh tử không rõ, ta cũng không dạy được hắn, khiến hắn càng phóng túng, thường ngày cũng có lòng tìm cho hắn mấy vị tiên sinh, chỉ là mấy vị viện chủ cũng rất nuông chiều hắn, không nỡ nặng lời, hơn nữa hắn tuổi còn nhỏ, chưa thể vào thư viện đọc sách, cho nên thiếp thân...
Nàng ta ngừng lại một chút, chậm rãi đứng lên, không ngờ nhẹ nhàng thi lễ với Phương Nguyên, sau đó mới thấp giọng cười nói:
- Mạo muội hỏi một chút, muốn xin Phương tiên sinh nếu không phiền ngại thì có thể dạy dỗ đứa nhỏ bất hảo này của ta không?
- Bảo ta dạy hắn?
Phương Nguyên cũng hơi ngẩn ra, đứng dậy hoàn lễ:
- Phu nhân không cần khen ta, chút tu vi này của Phương mỗ, ở chỗ khác thì có lẽ còn có thể khoác lác, nhưng ở trong mắt chủ nhân Lang Gia Các, e là không đáng một xu, nào có khả năng gì mà dạy lệnh công tử?
Lang Gia Các phu nhân cười nói:
- Tu hành chỉ là chuyện vặt, có cái khác còn quan trọng hơn tu hành nhiều.
Phương Nguyên minh bạch ý tứ của Lang Gia Các phu nhân, cũng không hư ngụy, nói:
- Phương mỗ chưa dạy tiểu hài tử bao giờ, chỉ có thể dựa theo phương pháp Chu tiên sinh nhà ta năm đó dạy ta mà dạy lại, nếu tức giận đánh hắn vài ba lần, phu nhân chớ có đau lòng.
Lang Gia Các phu nhân cười cười, nói khẽ:
- Đã giao cho tiên sinh, tất nhiên phải tin tiên sinh rồi!
Phương Nguyên liền đứng lên, nói:
- Vậy được rồi!
Hắn cũng không nghĩ nhiều mà đáp ứng ngay, một là dạy tiểu hài tử, cũng không tính là gì, thứ hai chính là hắn giờ mới ý thức được, hiện giờ mình đã vào Lang Gia Các hơn một năm, qua mấy tháng nữa e là sẽ phải rời khỏi, nhưng nếu làm tiên sinh vỡ lòng của thiếu chủ nhân Lang Gia Các, vậy không cần phải nói, đương nhiên có thể thuận lý thành chương tiếp tục ở lại đọc sách.
Về phần dạy tiểu hài tử này, hắn cũng không lo lắng.
Vừa rồi hắn nói năng khiêm tốn, mới bảo không biết gì mà dạy, nhưng trên thực tế, hiện tại tiểu hài tử đó vẫn chưa tới tuổi chính thức tu hành, ở tiên môn khác, e là phải sau mười lăm tuổi mới có thể tu hành, để tránh bị thương tới căn, mà thiếu chủ nhân của Lang Gia Các này cho dù là dùng thần đan bảo dược gây dựng căn cơ, có thể tu hành sớm hơn người khác, nhưng chắc cũng phải bảy tám tuổi mới bắt đầu được.
Hiện giờ hắn nên học, chỉ là một số căn cơ của đan, trận, phù, khí, đạo mà thôi, mình dạy hắn vẫn không thành vấn đề.
Có điều, vị Lang Gia Các phu nhân này chỉ ngoài miệng nhờ Phương Nguyên dạy hắn, lại không nói gì tới lễ bái sư, đối với điều này Phương Nguyên tất nhiên cũng minh bạch, lục đạo khôi thủ hắn, đặt ở nơi khác, nếu muốn nhận đồ đệ, người tới bái sư chỉ sợ chen nhau tới vỡ cả đầu, nhưng ở trong mắt chủ nhân Lang Gia Các, sợ đúng là không đáng nhắc tới, bởi vậy mình chỉ dạy mà thôi, không là thầy trò trên danh phận chân chính.
Mà mình cũng để có thể ở lại Lang Gia Các thêm một đoạn thời gian, nói như vậy cũng công bằng.
Có điều Lang Gia Các phu nhân này không ngờ lúc này lại đề xuất để mình dạy thiếu chủ nhân Lang Gia Các đọc sách, cũng khiến Phương Nguyên có chút kinh ngạc. Nàng ta không phải bởi vì mình dám đánh con nàng ta mà mời mình đến dạy chứ, thế này cũng quá chơi nhi tử rồi?
Nhớ tới khi mình nói có thể sẽ đánh con trai nàng ta, nàng ta nhìn thế nào cũng thấy giống như đang rất vui vậy?
...
Lúc về tới thư các, đang có một đám người vây quanh tiểu nam hài Bạch Du Nhiên đó, ý đồ phá trận thế Phương Nguyên bố trí bên cạnh hắn, sau đó cứu hắn ra, có điều trận Phương Nguyên bày ra, nào có phải hạng phó dịch có thể tùy tiện mở được, ai nấy mệt tới đầu đầy mồ hôi, cũng chỉ mở được hơn một nửa, Phương Nguyên ở phía sau ho khẽ một tiếng, mọi người lập tức vội vàng quay đầu lại.
Tiểu nam hài đó lại bất khả tư nghị nói:
- Mẫu thân không ngờ thả ngươi về, sao có thể như vậy được...
Chương 1012 Người không đánh, không nghe lời (1)
Phương Nguyên chậm rãi đi tới, tay áo phất nhẹ, liền thu lại trận thế bên cạnh hắn, sau đó ngồi xuống bàn trước thư các, nhìn Bạch Du Nhiên đang kinh ngạc, thản nhiên nói:
- Mẫu thân ngươi bảo ngươi sau này theo ta đọc sách, sau này mỗi ngày ta sẽ giành ra một canh giờ để dạy ngươi, hy vọng ngươi sẽ nỗ lực, bỏ chút công phu, nếu thứ ta dạy cho ngươi mà ngươi không học cho tốt.
Nói đến đây, cười lạnh lùng:
- Ha ha... Hậu quả thì ngươi tự biết rồi!
Ngọc không mài, không nên thân, người không đánh... Không nghe lời!
Nếu dạy đệ tử, đạo lý Phương Nguyên thừa hành chính là một nguyên tắc đơn giản như vậy.
Không ngoan thì ta đánh ngươi!
Bạch Du Nhiên thân là thiếu chủ Lang Gia Các, tất nhiên không phải người bình thường, bổn ý cũng không xấu, nhưng tính cách bất hảo, không thích đọc sách.
Ỷ vào đầu óc thông minh, mẫu thân sủng ái, hắn bình thường ở trong Lang Gia Các này cũng là một bá chủ, rất ít ai có thể đối phó được hắn, nhưng chắc chính hắn cũng không ngờ, mình chỉ nhất thời quật khởi, muốn trêu cợt tên nam nhân tuy có danh lục đạo khôi thủ, nhưng nhìn thì rõ ràng chỉ là con mọt sách này một chút, lại hại mình rơi vào hố lửa, hơn nữa mắt thấy có thể không nhảy ra được.
Từ lúc Phương Nguyên bắt đầu dạy hắn đọc sách, liền điều chỉnh thời gian, giờ Thân mỗi tới giờ Dậu mỗi ngày đều sẽ đúng giờ tới xem xét bài học của hắn, chỉ điểm một số nghi nan trên học vấn cho hắn, đồng thời bố trí bài tập mới, thời gian khác thì mặc kệ hắn, nhưng mấu chốt là ngày hôm sau sẽ đúng giờ tra hỏi, một khi có chỗ Bạch Du Nhiên không nhớ kỹ, vậy thì hay rồi, trực tiếp lôi tới đánh cho mấy cái.
Bạch Du Nhiên thống khổ, lại tuyệt vọng.
Lúc ban đầu còn chạy đến chỗ mẫu thân kêu khổ, nhưng khiến hắn không ngờ là, mẫu thân thường ngày lúc nào cũng nghe mình, lại mỗi lần chỉ cố nén cười giúp hắn bôi thuốc, miệng tuy nói được được được, nhưng lại chưa từng làm lần nào.
Đến về sau, Bạch Du Nhiên cuối cùng cũng lờ mờ xác định, mẫu thân của mình có thể chính là đồng mưu với tiên sinh ác ma kia.
Muốn mẫu thân giúp mình giải quyết vấn đề là không được rồi, chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp.
Thế là lúc hắn đi học, liền bắt đầu cố ý đề xuất một số vấn đề khó giải, làm khó Phương Nguyên, muốn Phương Nguyên biết khó mà lui.
- Ta đường đường là thiếu chủ Lang Gia Các, ngươi muốn dạy ta, có bản sự này à?
Nhưng khiến hắn không ngờ là, một chiêu này không có tác dụng gì.
Hắn lật hết thư tịch, tìm được một số vấn đề nghi nan, lại có hơn nửa đều bị Phương Nguyên thuận miệng phá giải, sau đó thực sự có cái không giải được, Phương Nguyên liền nói thẳng là không hiểu, sau đó cười tủm tỉm hỏi Bạch Du Nhiên là từ đâu nhìn thấy vấn đề này, làm thế nào mà nghĩ đến vấn đề này, nếu Bạch Du Nhiên đáp được còn đỡ, hắn cũng sẽ dốc lòng suy nghĩ, ngày hôm sau trả lời cho Bạch Du Nhiên.
Mà nếu không đáp được, vậy thì lại là một trận đòn, không vì nguyên nhân gì khác, làm khó dễ tiên sinh, đáng đánh!
Về sau Bạch Du Nhiên bắt đầu cố ý giả ngu, Phương Nguyên dạy hắn thứ gì, đã nói rất rõ ràng, lại cứ kêu không hiểu, đối với chuyện này cách xử lý của Phương Nguyên cũng vô cùng đơn giản, không hiểu cũng không sao, cứ thuộc làu hết là được, nếu không thuộc thì sao?
Vậy thì lại ăn đòn!
Về phần những chiêu số như giả bệnh, giả chết, rời nhà trốn đi, lại đã dùng không biết bao nhiêu lần rồi.
Nhưng vô dụng, bản thân Phương Nguyên chính là Đại Đan Sư, có bệnh hay không chẳng lẽ lại không nhìn ra?
Nếu trốn đi, vậy thì càng dứt khoát, cái đợi hắn chính là vây khốn trong đại trận, ngươi không phải muốn đi à, vậy cho ngươi đi!
Trải qua mấy tháng đấu tranh đau khổ, Bạch Du Nhiên đã thực sự sợ Phương Nguyên rồi, quyết tâm nhất định phải tìm hắn nói chuyện.
- Ngươi có thể đừng cứ đánh ta không?
Hắn rất nghiêm túc nhìn Phương Nguyên, nói:
- Một người lớn, mỗi ngày đều đánh trẻ con không thấy mất mặt à?
Phương Nguyên chỉ quay đầu nhìn hắn một cái, nói:
- Ngươi có phải quên mất trước khi hỏi thì phải gọi ta là tiên sinh rồi không?
Bạch Du Nhiên biến sắc, quay đầu bỏ chạy.
Phương Nguyên bắt về, lại đánh cho một trận.
Bạch Du Nhiên xoa mông nói:
- Tiên sinh, ngươi có thể đừng cứ đánh ta không?
Phương Nguyên nói:
- Vậy ngươi có thể nghe lời không?
Bạch Du Nhiên nói:
- Ta cũng là một nam nhân, ta có tư tưởng của mình, có tôn nghiêm của mình, gặp phải thứ ta muốn học, ta đương nhiên sẽ học, nhưng có những thứ ta không muốn học, có lẽ tương lai sẽ muốn học, nhưng để đến lúc đó ta sẽ học, chắc cũng không muộn, trên thực tế ta có rất nhiều thứ học được tốt hơn người khác, ngươi vẫn đánh ta, vậy là vì sao?
Nghe hắn nói vậy, Phương Nguyên gật đầu.
Điểm này hắn cũng thừa nhận, Bạch Du Nhiên gia học uyên bác, nội tình rất sâu, thứ học được quả thật rất nhiều, đừng nhìn hắn tuổi còn nhỏ, nhưng thiên văn địa lý, đan phù trận khí, các loại học vấn đúng là người thường có cưỡi ngựa cũng không theo kịp, thậm chí ngay cả Phương Nguyên cũng thừa nhận, cho dù trước khi mình vào Thanh Dương Tông, trở thành đệ tử chân truyền, thứ học được sợ là còn không bằng Bạch Du Nhiên hiện giờ.
Trầm mặc một hồi, hắn lời nói thấm thía:
- Ta đây là muốn tốt cho ngươi thôi...
- Không, ngươi đây là dùng danh nghĩa muốn tốt cho ta để đánh ta...
Bạch Du Nhiên rõ ràng đã sớm tìm từ rồi, lập tức phản bác:
- Ngươi nói là muốn tốt cho ta, nhưng ngươi chỉ là khiến ta trở nên nghe lời ngươi hơn thôi, nhưng nếu ta nghe lời ngươi, vậy làm sao phát triển tốt được? Nhiều nhất chỉ là biến thành một ngươi khác, nhưng ta trước kia lại không còn tồn tại, có lẽ ta tương lai sẽ giỏi hơn ngươi, ngươi đây là đang hủy tiền đồ của ta.
Chương 1013 Người không đánh, không nghe lời (2)
Vừa nói vừa chỉ vào một bồn hoa ở ngoài thư các, thở dài:
- Ngươi xem, giống như chậu hoa này, nó vốn có thể tự do tự tại mà sinh trưởng, trở thành bất kỳ bộ dạng gì mà nó muốn, nhưng vì có người cắt cành của nó, bức nó phải mọc thành hình dạng giống như cái bô hiện tại, nhưng có ai từng nghĩ nó có nguyện ý trưởng thành như vậy hay không, ai biết được nó vốn nên có bộ dạng thế nào?
Phương Nguyên có chút kinh ngạc nhìn Bạch Du Nhiên, không ngờ hắn lại nói ra được đạo lý như vậy.
- Ngươi đã hỏi, vậy ta sẽ trả lời ngươi!
Hắn nghiêm túc nói:
- Hơn nữa ngươi nhớ rõ, ta chỉ trả lời ngươi một lần thôi!
Bạch Du Nhiên đã chuẩn bị biện luận, nghiêm túc nói:
- Vậy ngươi nói đi!
Phương Nguyên hơi nghiêng người về phía trước, nói khẽ:
- Ta đánh ngươi, chính bởi vì tiên sinh khác không dám đánh ngươi, cho nên ta chỉ có đánh ngươi, mới có thể thể hiện ra sự khác biệt với tiên sinh khác, cũng chỉ có như vậy, ta mới có thể ở lại đây đọc sách...
Sắc mặt Bạch Du Nhiên trở nên kinh hãi:
- Ngươi... Ngươi không phân rõ phải trái!
- Ngươi thông minh như vậy, chẳng lẽ không minh bạch đạo lý chỉ có thể được chú trọng dưới tình huống bình đẳng thôi à?
Sắc mặt Phương Nguyên trầm xuống, nói:
- Với chút bản sự hiện tại của ngươi, có tư cách để giảng đạo lý với ta sao?
Vừa nói vừa lấy ra một cây thước từ trúc tía cứng nhất vót thành, vỗ nhẹ!
Bạch Du Nhiên nhảy lên, cả giận nói:
- Ta sớm muộn gì cũng sẽ lợi hại hơn ngươi.
Phương Nguyên lãnh đạm nhìn hắn, nói:
- Nói cách khác hiện tại ngươi vẫn không bằng ta?
Bạch Du Nhiên biến sắc, uể oải lắc đầu.
Phương Nguyên nói:
- Vậy nên thế nào?
Bạch Du Nhiên ngoan ngoãn mang bài tập Phương Nguyên bố trí về ôn tập.
Phương Nguyên gật đầu, thầm nghĩ:
- Đúng là hài tử thông minh!
...
Ngày lại ngày trôi qua, thời gian Phương Nguyên ở Lang Gia Các trên thực tế đã sớm vượt quá thời gian hắn kiếm được được ở đại khảo lục đạo lúc trước, theo quy củ lúc trước của Lang Gia Các, sau khi tới hạn, tất nhiên liền sẽ có người đến nhắc nhở, ám chỉ thời gian đọc sách đã hết, đến lúc nên rời khỏi rồi, nhưng Phương Nguyên hiện giờ chính là lão sư của thiếu chủ Lang Gia Các, ai dám quản hắn?
Không chỉ như vậy, tất cả đãi ngộ thường ngày còn đề cao không ít, tiểu lâu tinh trí hơn, mỗi tháng cũng đều được phát linh tinh.
Mà hắn trừ mỗi ngày bỏ ra một canh giờ để kiểm tra việc học hành của thiếu chủ Lang Gia Các Bạch Du Nhiên, dạy hắn một số kiến thức mới ra, thời gian còn lại đều say mê đọc các loại điển tịch trong thư các, có điều lợi ích là ở chỗ, theo hiện giờ mỗi ngày đều phải bỏ ra canh giờ để dạy Bạch Du Nhiên, cũng khiến hắn cuối cùng từ từ ra khỏi trạng thái si mê đó.
Phương Nguyên làm việc rất dễ nhập si.
Một khi nhập si, vậy thì chỉ nghĩ tới làm một việc đó, không làm đến cực hạn thì không bỏ qua.
Lần này đọc sách cũng vậy, thậm chí đã quên ước nguyện ban đầu mình tới Lang Gia Các, chỉ rơi vào trạng thái đọc sách, cho tới hiện tại, mới nghĩ tới, mình trừ đọc sách, vẫn phải cân nhắc tới một số vấn đề tu hành.
Thế là, hắn cũng mỗi ngày giành ra một bộ phận thời gian, thôi diễn và tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết.
Trong Lang Gia Các, gần hai năm trôi qua, hắn cũng thực sự đã đọc được không ít sách, lĩnh ngộ được không ít thứ mới mẻ.
Mà từng chút từng chút dung nhập những lĩnh ngộ này vào trong Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, cũng khiến cho tu vi của mình lại lớn mạnh vượt bậc.
Mà vì lĩnh ngộ Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết có đề thăng, hắn bất kể là căn cơ hay là uy lực thần thông, hay là thân pháp, đều có đề thăng nhảy vọt. Hắn trước đây đánh giá tu vi của mình trước đây không tồi, tiến vào Lang Gia Các, đọc nhiều nguyên lý tu hành, thần thông huyền pháp như vậy, lĩnh ngộ đủ loại biến hóa trong đó, dung nhập vào tu vi của bản thân, sự trợ giúp đối với hắn cũng quả thật rất lớn.
Lúc trước vào Lang Gia Các, tu vi của hắn mới bước vào Kim Đan trung kỳ, hiện giờ có hai năm để lĩnh ngộ, đã lờ mờ bắt đầu đột phá tới Kim Đan cao kỳ, mà điều này cũng đại biểu cho hắn đã thành công thôi diễn một nửa quyển thứ hai của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết.
Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết lúc ban đầu, chỉ có lời nói đầu gây dựng căn cơ tốt, ngay cả một quyển hoàn chỉnh cũng không được tính.
Về sau, hắn mượn Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, làm lại Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, cuối cùng bù đắp cho nhau, kết thành Tử Đan, lúc này mới xem như là quyển thứ nhất hoàn chỉnh, cũng khiến cho Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết từ một đạo huyền pháp, bổ túc thành một đạo thần pháp hoàn chỉnh.
Mà sau khi kết thành Tử Đan, Phương Nguyên ý thức được muốn đề thăng thực lực của mình, tiếp tục tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, cần dung nhập biến hóa vô tận vào trong đó, hắn liền coi nó làm quyển thứ hai, tuy dùng Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết làm cơ sở, nhưng lại xem như một đạo thần pháp hoàn toàn mới, hiện giờ đạo thần pháp này được Phương Nguyên không ngừng thôi diễn, phẩm cấp cũng không ngừng đề thăng.
Nếu nói khi vừa kết thành Tử Đan, hiểu được bổn ý của biến hóa, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết này chỉ có thể xem như thần pháp cấp thấp, không lộ thần uy, như vậy theo hắn dung nhập vô số biến hóa vào trong đó, pháp này đã trở thành thần pháp trung cấp hiếm có.
Nhất là sau khi tiến vào Lang Gia Các, có được kỳ ngộ mà mình hằng mơ ước, đọc vô số điển tịch quý giá, dung nhập nhiều biến hóa hơn, cũng khiến cho thôi diễn quyển thứ hai của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết nhanh chóng đề thăng, lúc này, nếu có cao nhân Dịch Lâu đến bình phẩm pháp này, như vậy chắc hẳn Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết đã có thể từ trình độ thần pháp trung cấp, lên tới trình độ thần pháp cao cấp rồi!
Chương 1014 Tiềm long ở trong vực sâu (1)
Từ sau khi nhìn thấy Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết có thể tiến giai thành tiên pháp, trong lòng Phương Nguyên cũng dao động.
Trên thực tế, thông qua thôi diễn và tiến cảnh của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, tìm được một con đường tu luyện thành Chí Tôn Nguyên Anh, vốn chính là tính toán của hắn khi vừa tiến vào Lang Gia Các, chỉ có điều con đường này cũng không dễ đi, quá xa xôi, cho nên hắn cũng dám nghĩ quá viên mãn, chỉ bảo trì một tâm thái bình thường, cho tới hiện tại, mới cuối cùng thấy rõ phương hướng này.
Tuy chỉ là nhìn thấy, con đường phải đi vẫn có vô số nhấp nhô, nhưng cũng đủ để khiến hắn thở phào một hơi.
Hai năm trước, hắn tiến vào Lang Gia Các, trong lòng há có thể thật sự không thấy mất mát?
Hắn từng đáp ứng Lạc Phi Linh sư muội tới Nam Hải, cũng đáp ứng Cửu cô sẽ đi tiếp trên con đường thành tiên, Thiên Đạo Trúc Cơ, Tử Đan, Chí Tôn Nguyên Anh này, nhưng hai bước trước đã thành công, lại xì hơi ở cảnh giới Kim Đan, sao có thể cam tâm?
Nhưng cũng may, người tận tâm trời không phụ, hắn ẩn thân ở Lang Gia Các khổ đọc hai năm, cuối cùng vẫn nhìn thấy ánh rạng đông.
Có suy nghĩ này, hắn rất nhanh liền trầm khí, biết việc tu hành không thể gấp, nóng vội là không được, liền vẫn dựa theo tiết tấu lúc trước, mỗi ngày dạy Bạch Du Nhiên, cũng không quên đọc sách lĩnh ngộ, loại cuộc sống đơn điệu buồn tẻ này đối với hắn mà nói lại rất vui vẻ chịu đựng, rõ ràng có thể cảm thấy, mình trên phương diện thôi diễn Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết vẫn đang không ngừng đề thăng.
Chính hắn cũng có thể cảm giác được, theo vô số biến hóa dung nhập vào Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, đạo pháp môn này đã dần dần trưởng thành, giống như một con giao long nho nhỏ, cuối cùng được mình nuôi lớn, tích tụ lực lượng, chờ một ngày kia sẽ hóa rồng phi thiên!
Điều này cũng không khó lý giải, trong thời gian hai năm này, pháp quyển tu hành với các loại pháp môn hắn nhìn thấy còn nhiều hơn gấp mười lần những điển tịch quý giá mà mình lúc trước nhìn thấy, nhãn giới và kiến thức, cùng với sự lý giải đối với con đường tu hành, tất nhiên cũng sâu hơn không ít, hiện giờ lại nhìn điển tịch khác, lĩnh ngộ đối với biến hóa thần thông cũng đã nhanh hơn lúc trước.
Cái việc đọc sách này vốn là càng đọc thì càng nhanh.
Mà sau khi nhận rõ vận mệnh của mình, Bạch Du Nhiên cũng thành thật hơn không ít, trong lòng có không hài lòng tới mấy cũng biết không thể phát tiết trước mặt Phương Nguyên, mỗi ngày đều ngoan ngoãn hoàn thành bài học mà Phương Nguyên bố trí, để tránh bị đánh, chỉ là trong lòng có nghĩ như thế nào cũng không hiểu, mà Phương Nguyên đối với hắn lại trước sau như một, trên thực tế, hắn cũng biết mình hiện giờ vẫn có thể tiếp tục ở lại Lang Gia Các, cũng là nhờ công lao của tiểu tử này, bởi vậy khi dạy hắn, cũng rất tận tâm, việc học mỗi ngày đều không dám lơi lỏng...
Cứ như vậy xuân đi thu đến, thời gian thấm thoát thoi đưa, lại một năm trôi qua.
Phương Nguyên trong bất tri bất giác đã ở Lang Gia Các gần ba năm, giống như đã triệt để dung nhập vào trong đó vậy.
Mà trong thời gian ba năm này, trong giới tu hành cũng đã xảy ra rất nhiều đại sự.
Thế gian bắt đầu có vô số lời đồn xuất hiện, nói đại kiếp sắp hàng lâm, hoặc là đã hàng lâm, ở một số nơi đã xuất hiện dấu hiệu đại kiếp tiến đến, nhưng lời đồn càng lúc càng nhiều, lại thủy chung không thực sự nhìn thấy trời sập, mọi người cũng chán, để mặc lời đồn nổi lên bốn phía, tu sĩ của các tiên môn chỉ nói ngoài miệng, dưới tay thì vẫn bận rộn, ai làm việc người nấy.
Lại có người nói Yêu vực hiện giờ đã triệt để quyết liệt với Tiên Minh, thậm chí là một số cao thủ Yêu tộc trong Tiên Minh đều danh ngôn rời khỏi Tiên Minh, nhưng việc này dường như cũng là giả, thậm chí một năm trước Yêu vực còn chuyên môn phái sứ giả đến Trung Châu, tỏ ý cùng tiến cùng lùi.
Điều duy nhất thực sự khiến người ta không yên lòng chắc chính là Hắc Ám Chi Chủ của Ma Biên.
Nghe nói ba năm trước, Tiên Minh còn từng do Thánh Nhân dẫn dắt, chuyên tới Ma Biên bắt hắn, kết quả bị hắn tính kế, thảm bại mà về, sau có hắn ẩn náu một đoạn thời gian, về sau lại bắt đầu làm loạn ở các nơi, trong giới tu hành thường xuyên truyền ra tin tức hắn đang ở nơi nào đó, làm chuyện gì đó, cũng khiến cho thanh danh của hắn hiện giờ càng lúc càng vang dội, người của Tiên Minh cũng càng lúc càng thống hận hắn.
Hiện giờ, thường xuyên có tin tức Tiên Minh phái cao thủ tới nơi nào đó tróc nã tên này, nhưng chỉ tiếc, ba năm trôi qua, Hắc Ám Chi Chủ vẫn sống yên lành, khiến người ta nghĩ lại, cũng càng lúc càng cảm thấy Hắc Ám Chi Chủ này vô cùng đáng sợ.
Có điều động tác của Tiên Minh cũng không nhỏ, mấy động tác cũng khiến người ta tăng mạnh lòng tin với bọn họ, từ sau đại khảo lục đạo ba năm trước, tên của Côn Luân Sơn đã truyền khắp giới tu hành, mỗi một năm đều sẽ có một đám tiểu bối thiên kiêu được đưa vào Côn Luân Sơn tu hành.
Mà ba năm trước, đám thiên kiêu tiến vào Côn Luân Sơn sớm nhất, thậm chí đã có người bắt đầu hiện thân ở thế gian.
Trong đó được lưu truyền rộng nhất chắc là mấy người bọn Tống Long Chúc hiện thân ở Ma Biên lịch luyện, triển lộ thần uy tiên pháp, trảm sát ma vật nhiều vô kể, lập hạ công đức rất lớn.
Nghe nói chỉ ba năm bọn họ mà mỗi người đều tu vi tiến nhanh, có một số người đã chạm đến rìa cảnh giới Nguyên Anh, chỉ thiếu một chút là kết anh.
Loại tốc độ tu hành, thần uy này quả thực rất dọa người.
...
Chương 1015 Tiềm long ở trong vực sâu (2)
Những lời đồn này lưu truyền rất rộng, cũng có một số truyền vào tai Phương Nguyên, nhưng Phương Nguyên lại bất vi sở động, với chậm chạp mà kiên định bước đi trên con đường của mình, đây cũng bởi vì trong lòng hắn đã có phương hướng, có thể đi tốt con đường của mình, đương nhiên sẽ không hâm mộ con đường của người khác, nếu đổi lại là hắn vào hai năm trước, nghe nói mấy tin tức này, chưa chắc đã lãnh đạm được như vậy.
Đương nhiên, một nguyên nhân chủ yếu chính là, hắn hiện giờ cũng không có tâm tình suy nghĩ tới việc này.
Ở Lang Gia Các, hắn cơ hồ có được tất cả điển tịch mà mình muốn có.
Các loại huyền pháp, thậm chí có một số thần pháp, hắn đều đọc vô số.
Nếu tính ra thì chỉ sợ không phải là mấy ngàn đến cả vạn, ngoài ra còn được thấy vô số giải thích về lý niệm tu hành, dung nhập vô số lý giải đối với tu hành ở trên người, dần dần cảm thấy mình đối với tu hành, hoặc nói đúng hơn là thôi diễn Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết đã tiếp cận viên mãn, giống như một con giao long, cuối cùng cũng dần dần trưởng thành, rất nhanh sẽ nghênh đón khoảnh khắc thuế biến hóa rồng.
Nhưng cũng không biết vì sao, càng là như vậy, hắn lại càng hoảng hốt.
Từ từ tiếp cận viên mãn, cũng càng minh bạch tu thành viên mãn là khó thế nào.
Con đường hắn đi là đúng, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết phải dung nhập biến hóa vô tận, nhưng, biến hóa nào có điểm dừng?
Minh biết, đạt tới điểm dừng của biến hóa, mình sẽ có thể đột phá giai đoạn tu hành này.
... Nhưng lại không biết đâu mới là điểm cuối của biến hóa!
Cũng chính bởi vậy, Phương Nguyên lâm vào một phen khổ tư, hắn biết, dựa vào tu vi hiện giờ của mình, hoàn toàn có thể anh, nhưng hắn cũng minh bạch, mình chỉ cần chưa nghĩ thông một vấn đề cuối cùng này, chỉ sợ đã định trước không có duyên với Chí Tôn Nguyên Anh.
- Chẳng lẽ thật sự chỉ có thể dựa vào tiên pháp mới có khả năng kết thành Chí Tôn Nguyên Anh à?
Một lúc nào đó, ngay cả bản thân hắn cũng có chút nghi vấn.
Nhưng cũng may, Phương Nguyên vẫn khá bình tĩnh, trong lòng có gấp đến mấy, cũng chỉ tự nói với bản thân rằng từ từ sẽ đến, đừng có gấp.
Một ngày này, lại tới giờ Thân, Phương Nguyên theo thói quen trước kia, đi tới lương đình ở Ngọc Bút Phong, nơi này ở gần Kiếm Kinh Các, hoàn cảnh thanh u, người hầu rất ít, thích hợp nhất cho truyền đạo thụ nghiệp, hai năm qua, hắn vẫn là ở đây dạy thiếu chủ Lang Gia, có điều rất cổ quái là, lần này khi tới lương đình, hắn lại kinh ngạc phát hiện Bạch Du Nhiên vẫn chưa tới.
Phương Nguyên vốn muốn dạy hắn xong rồi sau đó trở về đọc sách liền nhíu mày.
Trong khoảng thời gian này, Bạch Du Nhiên vẫn rất nghe lời, mỗi ngày đều đã sớm ôm sách vở đợi mình tới, để tránh bị đánh, sao hôm nay lại bỗng nhiên giở lại thói cũ, không ngoan ngoãn nữa, chẳng lẽ là cảm thấy vết thương trên mông đã khỏi à?
Nhẫn nại, ngồi xuống vừa lật xem bút ký của mình vừa chờ Bạch Du Nhiên tới.
Thước đã chuẩn bị tốt, để ngay trên bàn đá.
Nhưng sau khi đợi một nén hương, Bạch Du Nhiên vẫn không hiện thân, Phương Nguyên dần dần đã có chút bực mình!
Có điều cũng đúng lúc này, chợt nghe tiếng thở dốc vội vàng, sau đó chỉ thấy trên đường nhỏ dưới núi, Bạch Du Nhiên ôm sách, cầm áo choàng, bay nhanh tới, sau lưng hắn còn có một nữ hài tử đang cười tủm tỉm đi theo, nhìn bộ dạng thì khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc áo tím, tu vi có vẻ rất không tầm thường, cùng hắn đi lên núi.
- Tiên sinh...
Bạch Du Nhiên một hơi xông tới bên cạnh lương đình, trên trán đã có mồ hôi, đầu tiên ôm đầu gối thở hổn hển mấy hơi, mới vội vàng giải thích:
- Tiên sinh đừng trách ta, là tỷ tỷ của Viên gia tới, kéo ta ta nói chuyện, cho nên mới chậm trễ thời gian.
- Hì hì, Tiểu Bạch đệ đệ, đây là nguyên nhân ngươi vội vàng chạy tới đây à?
Nữ hài dưới núi lúc này cũng đi tới cách đó không xa, cười nói:
- Ngươi từ khi nào trở nên hiếu học như vậy thế?
Bạch Du Nhiên quay đầu lườm nàng ta một cái, nói:
- Còn nói nữa à, đều là tại ngươi.
Sắc mặt Phương Nguyên vẫn bình tĩnh, cũng chẳng buồn để ý tới nữ tử lên núi theo, chỉ thản nhiên nói:
- Đừng có lấy cớ, đến muộn thì chính là đến muộn, nếu đã đến muộn, vậy cứ theo quy củ cũ, ngươi vẫn chưa quên bị đánh thế nào chứ?
Bạch Du Nhiên hít một hơi, có chút không tình nguyện, chậm rãi giơ hai tay ra.
Phương Nguyên cầm thước, nặng nề đánh vào lòng bàn tay hắn.
Bạch Du Nhiên đã ăn đòn quen rồi, chỉ nhắm hai mắt lại, cũng không dám trốn.
Nhưng còn không chờ thước này đánh xuống tay Bạch Du Nhiên, nữ tử đi theo Bạch Du Nhiên lại biến sắc, đột nhiên thân hình chợt lóe, đi tới trong lương đình, phất tay áo, một đạo lực lượng mạnh mẽ quét tới Phương Nguyên, tay kia thì thuận thế che cho Bạch Du Nhiên, xoay người quát to với Phương Nguyên:
- Man di từ đâu ra, ngươi là dạy học sinh như vậy à?
Một đạo lực lượng đó tuôn ra, Phương Nguyên lại không hề động đậy, chỉ có chéo áo hơn rung lên một chút.
Nhíu mày không vui, lạnh lùng nhìn nữ tử này, nói:
- Ta dạy học sinh, liên quan gì tới ngươi?
Nữ tử đó lại không để ý tới hắn, chỉ ôm Bạch Du Nhiên, nhẹ nhàng vỗ về, ôn nhu khuyên nhủ:
- Tiểu Bạch đệ đệ đừng khóc, ta đang thắc mắc sao ngươi lại gấp như vậy, nói với Viên tỷ tỷ đi, chẳng lẽ tiên sinh này của ngươi bình thường đều dạy ngươi như vậy à?
Khi nói, trong khẩu khí đã có chút oán giận.
Bạch Du Nhiên thiếu chút nữa bị đánh, vốn đã có chút ủy khuất, nghe nữ tử này nói vậy, lại oa một tiếng bật khóc, liên tục gật đầu.
Nữ tử này thấy vậy lại vô cùng phẫn nộ, lạnh lùng quay đầun hìn Phương Nguyên, điềm nhiên nói:
- Hắn chính là thiếu chủ của Lang Gia Các, tuổi lại nhỏ như vậy, ngươi có tư cách gì mà đánh hắn? Ngươi lấy đâu ra đảm lượng mà không ngờ dám đánh hắn?