-
Chương 731-735
Chương 731 Học tạm thời (2)
Phương Nguyên nghe thấy mà phiền lòng, quát lạnh một tiếng, hù doạ hai người kia cũng không dám nói nữa, sau đó để Quan Ngạo đóng cửa lại. Tay Phương Nguyên chậm rãi đặt lên trán thằng bé, chậm rãi độ một luồng thần niệm vào trong cơ thể nó, cẩn thận kiểm tra.
- Lại thay đổi?
Sau một hồi lâu, sắc mặt hắn biến hóa, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hắn biết vấn đề ra ở đâu rồi, vừa rồi khi hắn khai lò luyện đan, vốn là nhằm vào bệnh dịch vừa rồi, bốc thuốc theo bệnh, thật không ngờ, chưa tới một ngày, dịch khí kia lại sinh ra biến hóa, khiến cho đan dược của hắn không còn linh nghiệm nữa, dù sao, đối với bệnh dịch mà nói, trọng yếu nhất chính là đúng bệnh hốt thuốc, đan dược dù quý giá, chỉ cần không đúng bệnh, cũng không làm nên chuyện gì.
Trong truyền thuyết ăn một viên đan dược vào, bách bệnh bất xâm thật ra cũng có, nhưng đó là đề thăng cường độ thân thể của bản thân, khiến cho người ta có thể chống đỡ được bệnh dịch, chứ không phải giải quyết bệnh dịch. Tựa như Quan Ngạo, hắn không phải không lây dịch khí, cũng không phải dịch khí kia vô dụng, chẳng qua thân thể hắn quá mức cường đại, vì vậy mới có thể đề kháng được, không phát bệnh mà thôi.
Trên thực tế, người có thể làm được giống như hắn có mấy người?
Nếu đổi lại là một Trúc Cơ tu sĩ bình thường tới đây, không chừng đã bị ôn dịch lây nhiễm.
Mà muốn cứu chữa dân chúng trong bộ lạc, dĩ nhiên không đơn giản như vậy, trong tay Phương Nguyên cũng không thiếu linh châu bảo dược, nhưng cho dù dùng toàn bộ bảo dược này luyện thành đan, cũng không cứu được bao nhiêu người trong bộ lạc, ngược lại có thể khiến bọn họ không chịu nổi đan dược, cái chết nhanh hơn, dù sao bản lãnh của hắn lớn hơn nữa, cũng không cách nào giúp những người này tăng lên tới cảnh giới Trúc Cơ.
- Đối với dịch khí hiện tại thật sự rất dễ đối phó.
- Chẳng qua, nếu dịch khí này lại sinh ra biến hóa nào đó, vậy thì làm thế nào?
Phương Nguyên đứng lên, cau mày.
Trong lòng suy nghĩ, vừa đẩy cửa đá, không ngờ lại nhìn thấy một cảnh tượng kinh hãi.
Lúc này bên ngoài cửa đá có rất nhiều người đang quỳ xuống, trong bộ lạc phàm là những người có thể chạy đều chạy tới, quỳ gối ngoài cửa, một số người bệnh nặng, không đi được cũng được người khác dìu đến quỳ trước cửa.
Quan trọng hơn là, nhiều người quỳ gối ở cửa như vậy, lại không có một chút thanh âm.
Đây là vì vừa rồi mình kêu bọn họ câm miệng, cho nên bọn họ sợ quấy rầy mình xem bệnh cho đứa trẻ sao?
Phương Nguyên nghĩ tới điều này, nhìn nhiều dân chúng quỳ gối ở cửa, có chút bất đắc dĩ không nói ra lời.
Những dân chúng kia cũng không có người nào dám nói, chỉ ngẩng đầu lên, buồn bã nhìn Phương Nguyên.
- Tam lão gia.
Trầm mặc một hồi lâu, lão Tế Tự quỳ gối ở phía trước mới run giọng mở miệng, sắc mặt chần chờ.
- Câm miệng!
Phương Nguyên bỗng nhiên mặt lạnh quát một tiếng, lập tức hù dọa vị Tế Tự kia không dám nói tiếp.
Quan Ngạo vội vàng nói với những thôn dân trong bộ lạc:
- Đúng đúng, các ngươi đừng…
Phương Nguyên nói:
- Ngươi cũng câm miệng!
Quan Ngạo cũng ngậm miệng lại, chỉ gật đầu lia lịa.
Sau đó Phương Nguyên cau mày quét nhìn đám người kia, lạnh lùng nói:
- Quỳ ở chỗ ta có hữu dụng không? Tất cả những người bị bệnh đều đưa đi nghỉ ngơi, những người còn có thể đi đều ra ngoài hái thuốc, loại thảo dược nào cũng cần, càng nhiều càng tốt, lại an bài mấy người chờ ở chỗ ta, nếu ta có gì cần, phải mau sớm đưa đến trước mặt ta!
Đám dân chúng bộ lạc quỳ gối ở cửa ngẩn ngơ một lúc, sau đó ầm ầm đứng dậy, lao về phía các nơi.
Trong tình cảnh hỗn loạn, Phương Nguyên thấy con nghê đang lặng lẽ ngậm một cây cỏ linh chi trong bộ lạc.
- Hô.
Thở ra một hơi, trong đáy mắt Phương Nguyên hiện lên vẻ kiêu ngạo, nghĩ thầm:
- Ta đường đường là Tử Đan tu sĩ, kiếm, pháp, cờ, trận, đều không thua người, chẳng lẽ hôm nay lại bị một trận dịch khí trong bộ lạc làm khó hay sao?
Nghĩ như vậy, hắn liền ngồi xuống phía trước đứa trẻ đang trên giường đá khẽ suy ngẫm.
- Vù!
Bàn tay hắn đột nhiên lăng không ấn xuống, nhấn vào ngực đứa bé, sau đó kéo ra một luồng dịch khí .
Hắn không chút do dự, thu nhập luồng dịch khí này vào trong cơ thể mình, khoanh chân ngồi trước giường đá, từ từ cảm ứng dịch khí biến hóa, với thân thể mạnh mẽ, pháp lực mãnh liệt của hắn, dịch khí này vừa vào trong cơ thể hắn, liền vội vàng chạy trốn, nhưng Phương Nguyên mạnh mẽ khóa pháp lực toàn thân, thậm chí giảm bớt khí huyết, để mặc luồng dịch khí này sinh ra biến hóa trong cơ thể mình.
Rất nhanh, lượng dịch khí đã lan tràn, thế không thể ngăn.
Lúc này dịch khí biến hóa đã giống như dịch khí Phương Nguyên nhìn thấy ban đầu trên người những thổ dân trong bộ lạc.
Cũng đến lúc này, Phương Nguyên đề thăng một luồng khí huyết, áp chế luồng dịch khí, còn dịch khí kia lại sau một hồi yên lặng, bỗng nhiên sinh ra một loại biến hóa, sau đó lại một lần nữa lan tràn, đây chính là loại biến hóa thứ hai hắn nhìn thấy.
Phương Nguyên khẽ nhíu mày, một lần nữa áp chế!
Dịch khí kia lại bị trấn áp, nhưng đúng vào lúc này, chợt sinh ra loại biến hóa thứ ba.
- Đúng rồi.
Trong lòng Phương Nguyên đã có toán tính, dịch khí này quả nhiên giống như mình nghĩ, có thể không ngừng biến hóa, cứ theo đà này, bất luận là thuốc gì, đều không thể hoàn toàn đúng bệnh, mình có thể trị được nhất thời, nhưng đợi đến khi dịch khí biến hóa, bệnh tình của bệnh nhân sẽ tăng thêm, biến hóa bốn năm lần như thế, sinh cơ của người bệnh đã hao hết sạch, cho dù là mình cũng không thể cứu được.
Chương 732 Một ngày luyện cửu chuyển đan (1)
Từ trình độ nào đó mà nói, cái này quả thực không giống như bệnh dịch, mà là đấu pháp cao thủ, biến hóa vô cùng.
- Ta muốn nhìn xem, ngươi có thể biến hoá được bao nhiêu lần.
Trong lòng Phương Nguyên cười lạnh, tiếp tục thúc dục một luồng khí huyết của mình đi trấn áp.
Nếu ở trên thân thể người khác, biến hóa của dịch khí này cần thời gian một ngày mới xuất hiện, Phương Nguyên cũng muốn phí thời gian với nó, những dân chúng bình thường trong bộ lạc cũng không chịu nổi, nhưng Phương Nguyên nhốt luồng dịch khí này trong cơ thể mình, có thể gia tốc biến hóa của nó, trong thời gian ngắn nhất liền nhìn thấy tất cả khả năng biến hóa của nó, sau đó lại tìm kiếm phương thuốc đối chứng.
Sự thật chứng minh, phương pháp này của hắn là chính xác.
Trong thời gian uống cạn chung trà, luồng dịch khí này dưới sự thôi động và áp chế không ngừng của hắn, lại sinh ra hơn ba mươi loại biến hóa, đến cuối cùng, lại chuyển về bộ dạng dịch khí nguyên bản, sau đó lại vòng đi vòng lại, tiếp tục xâm lấn thân thể.
Đến lúc này, trong lòng Phương Nguyên đã có tính toán, pháp lực nhẹ nhàng khẽ động, bức nó ra bên ngoài cơ thể.
- Tổng cộng có ba mươi lăm loại biến hóa, nếu đi chữa từng loại, vậy căn bản không cách nào cứu được dân chúng trong mấy bộ lạc, chỉ có thể nghĩ cách, một loại khắc chế tất cả ba mươi loại biến hóa này, mới có thể làm cho những người này diệt trừ bệnh dịch.
Trong lòng từ từ suy nghĩ, chân mày hắn khẽ nhíu lại.
Thuốc thang bình thường căn bản không thể một lần đạt được hiệu quả khắc chế ba mươi loại biến hóa dịch khí, nhưng đối với người trong tu hành, chuyện này thật ra rất đơn giản, một chút linh đan bảo đan, đừng nói là hơn ba mươi loại biến hóa, hơn mấy trăm ngàn biến hóa cũng có, thậm chí có một số thần đan, thuốc chủ yếu chỉ có mười mấy loại, nhưng phụ dược có thể đạt tới hơn ngàn loại, dược lý trong đó biến hóa đếm không hết.
Nhưng mấu chốt là ở, hiện giờ Phương Nguyên không biết luyện đan
Đan dược đơn giản nhất, đối với hắn mà nói, độ khó không lớn, nhưng yêu cầu cao hơn một chút, hắn sẽ không nắm chắc.
Với tài nghệ hiện giờ của hắn, có thể luyện một số linh đan nhất chuyển nhị chuyển, nếu cao hơn cũng có chút mất sức.
Nhưng nếu muốn đối phó với loại dịch khí này..., sợ là ít nhất cũng phải bát chuyển thậm chí là cửu chuyển linh đan mới có thể đạt được hiệu quả!
- Nếu nói như vậy.
Phương Nguyên thoáng trầm ngâm, trong lòng có chủ ý, ra khỏi cửa, lập tức khai lò luyện đan, luyện bảy tám viên đan dược nhằm vào loại biến hóa thứ hai của dịch khí, sau đó kêu Quan Ngạo cầm lấy, một viên lưu lại trong bộ lạc, để người trong bộ lạc sắc thuốc sử dụng, mấy viên khác, thì kêu hắn cỡi con nghê, bằng thời gian nhanh nhất chạy tới mấy bộ lạc khác cho người ta sử dụng.
Áp chế một lần dịch khí biến hóa, lại sinh ra biến hóa khác, chí ít cũng phải một ngày rưỡi, thân thể cường tráng rắn chắc, nói không chừng có thể chống đỡ hai ba ngày, nhân thời gian này, Phương Nguyên muốn yên ổn làm một chuyện.
Hắn lấy ra một bộ luyện đan sơ giai từ trong túi càn khôn, bắt đầu học luyện đan.
Trị bệnh dịch lần này, Phương Nguyên chỉ cần làm được ba điểm, một là tìm kiếm nghiên cứu biến hóa của dịch khí, chuyện này đối với hắn không thành vấn đề, hiện giờ hắn đã kết thành Tử Đan, cảm ứng thần thức vô cùng nhạy bén, cho dù biến hóa rất nhỏ cũng chạy không khỏi pháp nhãn của hắn .
Hai là căn cứ vào biến hóa của dịch khí, thôi diễn ra phương thuốc thích hợp, hắn cũng không có vấn đề, ngay từ trước khi chính thức tu hành, hắn đã thuộc làu nhiều loại dược lý, tình huống nào dùng đan dược gì, các loại đan dược có đặc điểm gì, hắn cũng biết không ít.
Điểm thứ ba, chính là điểm trọng yếu nhất, luyện ra đan dược tương ứng.
Muốn học đan pháp, dĩ nhiên không dễ dàng, đầu tiên chính là dược lý bên trong biến hóa rất nhiều, quân quân thần thần, tương sanh tương khắc, đan phẩm thêm nhất chuyển lại sinh ra vô số biến hóa, đó là chuyện không bỏ công phu căn bản không làm được, ngoài cái đó ra, còn có nắm chắc tinh tế về độ cháy, lượng thuốc sử dụng… phàm có điểm nào không đúng, hiệu quả thu được có thể khác biệt một trời một vực. Đan pháp và trận pháp, từ trước đến giờ đều là hai môn học khó nhất trong lục đạo tu hành.
Phương Nguyên dĩ nhiên cũng không xem mình là kỳ tài Đan sư có thể thành tựu trong một ngày, nhưng yêu cầu của hắn cũng không cao.
Đan dược linh đan bát chuyển, cửu chuyển ở trong giới tu hành có thể xem là đơn giản, đối với người dốc lòng với đan đạo mà nói, chỉ có thể coi là nền tảng trong nền tảng, tựa như Lữ Tâm Dao bạn học lúc hắn ở Thái Nhạc, nàng rất có thiên phú về luyện đan, còn ở cảnh giới Luyện Khí đã có danh hiệu Đan sư, điều này cũng đại biểu, nàng lúc đó đã có thể luyện ra bảo đan vượt qua phẩm cấp cửu chuyển linh đan rồi.
Hiện giờ mình đã là cảnh giới Kim Đan, thành tựu còn là Tử Đan chí cao vô thượng, tu vi, pháp lực, cảm ứng cũng đứng đầu, lại tự nhận không phải kẻ ngu ngốc, nếu không không cách nào trong khoảng thời gian ngắn học xong luyện pháp linh đan nền tảng, chẳng phải là chê cười?
Vì vậy Phương Nguyên tạm thời học đan, cũng không phải cử chỉ cuồng ngạo, mà là thái độ rất chân thành.
- Đan lý ngàn vạn, bất biến là trị thân!
Chương 733 Một ngày luyện cửu chuyển đan (2)
Cầm đan điển trong tay, Phương Nguyên ngưng thần đọc sách, bộ đan điển này chỉ là một trong những điển tịch hắn cất giấu trên người, đọc trong lúc rãnh rỗi, cũng chỉ đơn giản giới thiệu cách luyện chế linh đan đơn giản nhất, ghi chép và những cấm kỵ với lò luyện đan, hỏa hầu, thậm chí là thời gian luyện đan, ra đan, trước đây Phương Nguyên cũng đã xem qua một lần, chỉ là không dụng tâm nghiên cứu, cho nên có chút xa lạ.
- Nhất chuyển linh đan, trường dược chi tính, dụng dược chi minh.
- Nhị chuyển linh đan, quân thần hỗ trợ, âm dương tam hợp.
- Tam chuyển linh đan, tam tài tương tức, Thiên Địa Nhân.
- Tứ chuyển linh đan, tứ tượng phân loại.
Hôm nay ngưng thần lật xem, cố gắng để cho mình quên đi chuyện xung quanh, lật dở từng tờ, đọc từng chữ từng câu, không vội vàng lật xem ghi chép trong bộ đan điển, xem một hồi, lại dừng lại chốc lát, chậm rãi hóa văn tự bên trong thành hiểu biết của mình, nhớ trong đầu, sau đó mỗi khi xem một trang, lại cân nhắc nhiều, trước sau xác minh, dò xét có bỏ sót chỗ nào hay không.
Bốn năm canh giờ chậm rãi trôi qua!
Trong lúc đó, Phương Nguyên chỉ ra ngoài ba lần, lần đầu tiên là kêu người ta pha cho hắn chén trà, hai lần sau là thêm nước.
Đợi đến lúc hoàng hôn, những người đến bộ lạc phân phát đan dược và dân chúng bộ lạc ra ngoài hái thuốc đều chạy đến, mọi người tụ tập ở cửa nhà đá của Phương Nguyên, các loại thảo dược đã chồng chất như núi, vị Tế Tự kia cùng với những Tế Tự của bộ lạc khác chạy tới hỗ trợ, cũng đang tập trung lại với nhau, phân loại các loại thảo dược bất đồng này.
Những người bệnh trong bộ lạc, sau khi ăn đan dược Phương Nguyên lần thứ hai luyện chế, rõ ràng chuyển biến tốt đẹp, khí sắc tốt hơn rất nhiều, chẳng qua lần này cũng không dám yên tâm giống như lúc trước, trên đỉnh đầu vẫn có một tầng mây đen chưa tản đi.
- Không hay rồi, tiểu tử của nhà Nhị Lạt lại đỏ mắt rồi.
Mọi người lẳng lặng ở lại cửa nhà Phương Nguyên đến hơn nửa đêm, sau nửa đêm một lần nữa xuất hiện những người bị bệnh dịch nghiêm trọng, cũng có một số người khí lực suy yếu, đã áp chế không nổi, tình hình bệnh dịch trong cơ thể xuất hiện biến hóa lần thứ hai.
Mọi người trong bộ lạc nhất thời có chút bắt đầu lo lắng, nhưng vẫn cố nén không quấy rầy Phương Nguyên.
Cũng may, sau thời gian uống cạn chung trà, Phương Nguyên đẩy cửa đi ra.
Hắn nhìn thoáng qua đám người tụ tập ở trước cửa, và các loại thảo dược đã được cẩn thận đặt một bên, cũng không nói gì, chỉ gật đầu với mọi người, sau đó đi tới bên cạnh lò luyện đan trên mặt đất ngoài cửa.
Lấy ngón tay làm bút, hắn rất nhanh khắc lên hai bên lò luyện đan hai pháp trận nho nhỏ , một trận sinh gió, một trận tụ hỏa.
Muốn luyện cửu chuyển linh đan, lò luyện đan dĩ nhiên cũng có yêu cầu tương ứng, nhưng chuyện này không làm khó được Phương Nguyên.
Trình độ trận đạo của hắn vốn không thấp.
Sau khi làm xong hết thảy, hắn giơ năm ngón tay lên túm lấy số thảo dược đặt chung quanh, bày trên tảng đá ở trước mặt, sau đó năm ngón tay búng ra, từng đạo khí tức kim mộc thuỷ hoả bắn ra, hoặc là mổ cắt, hoặc là hong khô, hoặc là thúc dục, hoặc là lấy sương khí bao trùm những thảo dược này, khí tức cũng rất yếu ớt , nhưng khống chế tinh vi, không có chút sơ suất.
- Thành tựu Tử Đan, quả nhiên bất đồng với trước đây!
Ngay cả Phương Nguyên cũng cảm nhận được không giống với lúc trước, hắn không cố ý luyện qua, nhưng lực thao túng đã mạnh hơn mấy lần.
Còn những người trong bộ lạc đứng chung quanh, nhìn thấy cảnh này cũng hoa cả mắt, há miệng trợn tròn mắt.
Thậm chí có một số người bị dịch khí quấn thân, lúc này cũng đã quên đau đớn, bị thu hút.
Trong lòng mọi người đều đang nghĩ:
- Không hổ là sơn thần Tam lão gia.
Rất nhanh xử lý xong đống thảo dược, Phương Nguyên liền đưa tay nhẹ nhàng lăng không ấn xuống lò luyện đan.
Vù vù vù.
Trong lò đan, lập tức lửa cháy bừng bừng, bếp lò cũng bắt đầu đỏ hồng. Sau đó hắn yên lặng chờ giây lát, liền ném số thảo dược đầu tiên vào trong, đồng thời khống chế nhị trận gió, hỏa trên lò luyện đan, điều chỉnh hỏa lực bên trong.
Sau một hồi lâu, lại ném vào số thảo dược thứ hai, lại tính toán thời gian, hắn ném vào đợt thứ ba.
Trong cả quá trình, trên mặt Phương Nguyên cũng không lộ ra biểu hiện gì, không để ý xung quanh, tựa hồ trong mắt hắn chỉ có lò luyện đan kia, còn dân chúng của bộ lạc chung quanh cũng biết rõ tầm nghiêm trọng của chuyện này, không dám phát ra nửa điểm thanh âm, thậm chí có một số tiểu hài tử nhiễm bệnh, đau đến mức thân thể phát run, cũng chỉ cố cắn miếng xương thú cha mẹ nhét vào miệng, mặt đầy lệ, cũng không dám phát ra một chút thanh âm.
Rốt cục, sau thời gian một nén hương, lò luyện đan đã từ hồng chuyển qua màu xanh.
Phương Nguyên mắt lạnh nhìn lò luyện đan, tay trái nhẹ nhàng bấm ngón tay, tính toán thời gian.
Đợi đến giờ, hắn mãnh liệt huy vũ tay áo, trong lò đan, gió hỏa lập tức dừng lại.
Một mùi thơm lạ lùng từ trong lò đan phát ra, dân chúng trong bộ lạc ngơ ngác nhìn lò luyện đan, ánh mắt vẫn nhìn thẳng.
Phương Nguyên mở lò luyện đan, bên trong liền có một viên đan dược vàng óng bay đến trong tay hắn.
Hắn dùng hai ngón tay kẹp viên đan dược, cẩn thận quan sát một hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng bóp nát.
Dân chúng trong bộ lạc đứng chung quanh nhất tề thấp giọng kêu lên, nhưng lại che miệng.
Chương 734 Cửu trọng thiên Ôn Bộ (1)
Còn Phương Nguyên không có ý tứ dừng lại, một lần nữa khai lò, lần thứ hai luyện ra đan dược, sau khi quan sát đã có kết quả:
- Lò đầu tiên thất bại, dược tính quá mạnh, có lẽ vừa rồi khi dùng lửa hơi yếu một chút.
Lò thứ hai, liền ngưng tụ tinh lực, điều chỉnh hỏa lực trong lò.
Rất nhanh, lò đan thứ hai đã xuất lò, Phương Nguyên đánh giá, rồi lại bóp nát, ném qua một bên.
Sau đó hắn bắt đầu lò đan thứ ba.
Lúc này dân chúng trong bộ lạc đã có chút khó hiểu, nhưng nếu bọn họ biết nếu Phương Nguyên đã liên tục luyện hư hai lò đan..., nói không chừng trong lòng sẽ có chút hoài nghi với năng lực của Phương Nguyên, chỉ có điều lúc Phương Nguyên luyện đan vẻ mặt lãnh đạm, không để ý đến thứ gì khác, ở trong mắt bọn họ liền lộ ra vẻ bí hiểm, tựa hồ làm cái gì cũng không đúng, cũng không dám mở miệng hỏi thăm.
Như thế, chật vật đến sáng sớm ngày thứ hai, người bị bệnh dịch nặng hơn càng ngày càng nhiều, tâm tình của dân chúng cũng bắt đầu trở nên bất ổn hơn, lò đan thứ ba của Phương Nguyên đã thành, hắn mở lò luyện đan, lấy đan dược đặt trong tay, cẩn thận quan sát.
- Cái này.
Người có tính nhẫn nại lúc này cũng có chút không nhịn nổi, cố lấy dũng khí, mở miệng hỏi.
Nhưng khi hắn vừa mở miệng, Phương Nguyên liền quay đầu nhìn hắn một cái.
Người kia lập tức bị hù doạ lùi lại, một chữ cũng không dám nói nữa.
Phương Nguyên lại bỗng nhiên cười cười, nói:
- Thuốc thành rồi, lấy nồi nấu nước, cứu người đi!
- Ầm.
Dân chúng trong bộ lạc đưa mắt nhìn nhau, sau nửa ngày trời, mới đột nhiên hưng phấn, luống cuống tay chân chạy loạn khắp nơi, sau khi mấy người rối ren bị lão Tế Tự hung hăng đập vào đầu mới bình tĩnh lại, vội vàng mang tới một cái nồi lớn, sau đó Quan Ngạo thi triển pháp lực, trực tiếp làm nước trong nồi sôi ùng ục, sau đó mới ném viên đan dược vào trong nồi.
Không lâu sau, dược tính đã hóa mở, mọi người liền bận rộn lấy nước, đưa cho những người bệnh nặng sử dụng.
Phương Nguyên vì quan sát hiệu quả, cũng bưng một chén nước cho đứa trẻ trong nhà sử dụng, đứa trẻ này bị pháp lực của hắn kinh sợ, chìm vào trong giấc ngủ say, hiện giờ còn chưa tỉnh lại, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra, nó đã bị dịch khí nhập thể, bệnh tình hết sức nghiêm trọng, nếu không kịp thời chữa trị..., nó có thể chìm mãi trong giấc mộng, vĩnh viễn không tỉnh lại.
Sau khi mở miệng đứa bé, đổ nước thuốc vào trong, Phương Nguyên ngồi bên cạnh lẳng lặng quan sát, sau thời gian một nén hương, ôn khí màu đen tràn ngập trên người đứa bé, rõ ràng có thể thấy giảm bớt đi một chút, lại qua một hồi lâu, nó khẽ rên lên một tiếng, nhưng không phải rên rỉ thống khổ, giống như có chút thoải mái, từ từ trở mình.
Phương Nguyên vén đôi mắt đang nhắm của đứa bé, chỉ thấy tia máu trong mắt nó đang từ từ biến mất.
Cho đến lúc này, hắn mới khẽ mỉm cười, biết mình đã thành công.
Đi ra ngoài nhà, chỉ thấy Quan Ngạo và mọi người trong bộ lạc cũng đang cấp tốc bôn tẩu, mớm thuốc cho mọi người, rõ ràng có thể thấy những người bệnh sau khi dùng thuốc, sắc mặt đã chuyển biến tốt đẹp, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lặng lẽ lộ ra nụ cười.
- Một ngày luyện thành cửu chuyển đan, không nói là kiêu ngạo, cũng đáng đi uống một chén rồi!
Nếu đan đã đối chứng, thực sự có thể hóa giải ôn khí, Phương Nguyên cũng không dừng tay, một lần nữa khai lò luyện đan, theo kinh nghiệm lúc trước, luyện ra mười viên đan dược, sau đó cùng Quan Ngạo, hành tẩu giữa các bộ lạc, phân phát đan dược, nấu nước trị bệnh.
Bảy tám bộ lạc này, tình hình dịch bệnh tương tự, nhưng nặng nhẹ có khác, nhóm đan dược của hắn về đại thể có thể khống chế được tình hình bệnh dịch, nhưng cũng không thần kỳ đến mức đan dược vừa tới, liền lập tức khu trừ tất cả ôn dịch, còn có một số tình huống đặc thù, hoặc là thân thể suy yếu, hoặc là dẫn phát những chứng bệnh khác, nhưng nếu Phương Nguyên đã quản sẽ không bỏ dở nửa chừng.
Tính tình hắn nhẫn nại, hành tẩu ở các đại bộ lạc, căn cứ vào tình huống đặc thù trị liệu, trong quá trình này, thực sự đã khiến hắn sinh ra hứng thú nồng đậm với luyện đan, càng có loại cảm giác lĩnh ngộ thuận buồm xuôi gió, dần dần quen thuộc.
Bình thường người tu hành học đan, thường bắt đầu từ dược lý bình thường, nhưng cái này dù sao chỉ là nền tảng mà thôi, đến lúc chân chính luyện đan, bình thường đều là nhằm vào đề thăng tu vi cá nhân, hoặc là trị thương, giải độc, người giống như Phương Nguyên, bởi vì gặp phải một trận ôn dịch lợi hại mà bắt đầu đặt chân vào phạm vi luyện đan, thật sự không nhiều lắm, coi như là một kỳ ngộ.
Dĩ nhiên, đạo ôn khí này rất lợi hại, tự nhiên diễn biến ra rất nhiều biến hóa, Phương Nguyên coi như nghênh đón một khiêu chiến rất lớn, vừa vặn mượn lần này ma luyện thành tựu đan thuật của mình, hỏi bệnh bốc thuốc, nấu thuốc luyện đan, giống như một đại phu phàm tục chân chính, nhưng nghiêm khắc mà nói, với Tử Đan cảnh giới của hắn, cho dù mới học đan thuật cũng cao minh hơn đại phu bình thường
Mấy ngày cứ thế trôi qua, Phương Nguyên cũng thu hoạch được rất nhiều, hiểu biết đối với y lý và thành tựu đan thuật cũng sâu hơn một bậc.
Mặc dù hiện tại nhiều nhất hắn chỉ có thể luyện được cửu chuyển linh đan, nhưng đan sư chân chính xem ra không thể so sánh, nhưng bất luận như thế nào, nhảy vào một cánh cửa như vậy đã đủ khiến cho hắn cảm giác vui mừng.
Chương 735 Cửu trọng thiên Ôn Bộ (2)
- Đan thuật chú trọng dược lý biến hóa, tương sanh tương khắc, bên trong thật ra cũng có quỹ tích tuần hoàn.
Hắn ý thức được điểm này, trong lòng cũng mơ hồ sinh ra suy nghĩ.
Thiên Diễn Thuật của mình vốn là phương pháp đề cử hết thảy biến hóa, nếu có thể dùng nó thôi diễn công pháp, thôi diễn trận pháp, như vậy ở một trình độ nào đó, có lẽ cũng có thể dùng để thôi diễn dược lý biến hóa, đợi sau khi giải quyết xong chuyện này, cũng đi thử một chút.
- Ôn khí trên người ngươi đã diệt trừ, dùng thuốc này, bệnh thấp khớp cũng có thể chuyển biến tốt đẹp!
Sau khi chữa xong cho vị bệnh nhân cuối cùng trong bộ lạc thứ ba, Phương Nguyên đứng lên, chuẩn bị đến bộ lạc tiếp theo.
Cách đó không xa, mọi người trong bộ lạc vừa kính vừa sợ vây quanh phía xa xa nhìn hắn, bọn họ không thân cận với vị sơn thần Tam lão gia này giống như Quan Ngạo, đối với Quan Ngạo, bọn họ ban đầu là sợ, sau đó càng xen lẫn càng quen thuộc, cũng có thể uống rượu với nhau, kể vài câu chuyện cười, nhưng vị sơn thần Tam lão gia này ban đầu nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng càng nhìn càng kính sợ.
Rõ ràng thoạt nhìn không uy vũ hùng tráng giống như Đại lão gia.
Giống như tiểu hài tử trong bộ lạc cũng dám trèo lên cổ Quan Ngạo chơi đùa, đứa có lá gan lớn hơn nữa thậm chí dám ôm cổ con nghê Nhị lão gia, nhưng sau khi thấy Phương Nguyên, mọi người thậm chí còn không dám thở mạnh, chờ hắn đi qua mới dám hét lên vui mừng.
- Cảm tạ, cảm tạ sơn thần Tam lão gia.
Nhìn thấy Phương Nguyên sắp rời đi, mọi người trong bộ lạc vội vàng đi tới, nhất tề hạ bái, không dám ngẩng đầu.
- Ha hả, làm sao sợ ta như vậy?
Trong lòng Phương Nguyên cũng thầm nghĩ, có lẽ lúc ban đầu mình chữa bệnh cho người ta, khuôn mặt đã hù dọa bọn họ.
Nhưng chuyện này thật ra cũng không tệ, có thể bớt cho mình không ít phiền toái.
Cho nên chỉ thản nhiên nói một câu, kêu bọn họ nhanh chóng đứng lên, sau đó hai tay chắp sau lưng, chuẩn bị xoay người rời đi, nhưng đúng vào lúc này, hắn đột nhiên ngẩn ra, lại xoay người lại, ngưng thần nhìn về phía không trung.
Đám thôn dân trong bộ lạc thấy Phương Nguyên xoay người, mới vừa thở phào nhẹ nhõm, lập tức lại lo sợ.
Nhưng lần này, Phương Nguyên không để ý đến bọn họ, chỉ lẳng lặng nhìn không trung tựa hồ không có vật gì, chỉ có vân khí nhàn nhạt.
- Đừng ẩn dấu nữa, ra đi!
Nhìn một hồi, hắn không nhịn được nhíu mày nói.
Bên ngoài ba bốn trượng, một đứa trẻ núp phía sau cối xay lau nước mũi đứng dậy, bộ dạng muốn khóc, vừa định giải thích mình không có trốn, chỉ là núp sau cối xay nhìn lén, nhưng chợt nghe thấy trên không trung truyền xuống một trận cười quái dị.
Đứa trẻ kia và dân chúng bộ lạc đồng thời ngẩng đầu, nhìn mấy sợi vân khí trên không trung, đột nhiên bị cuốn ra, tựa như mở ra một tầng không trung, giữa không trung một giáp sĩ mặc ô giáp hồng linh, có lẽ là một đội tu hành, cầm đầu là một nam tử đeo hồ lô màu đen, cười lạnh, nhìn về phía Phương Nguyên.
- Lúc trước ta còn đang suy nghĩ, vì sao mấy ngày trôi qua, người trong bộ lạc vẫn chưa chết hết, cũng không ngờ ngươi lại nhiều chuyện thò tay vào, hán tử kia, ngươi là ai, cũng dám tới phá hỏng đại sự thử pháp của ta?
- Thử pháp?
Trong lòng Phương Nguyên khẽ động, ngẩng đầu nhìn lên không trung:
- Trận ôn dịch này là các ngươi đưa tới sao?
Nam tử đeo hồ lô màu đen cười âm hiểm, thân thể khẽ nghiêng về phía trước, tựa hồ muốn cho Phương Nguyên nghe thấy rõ ràng hơn, thấp giọng cười nói:
- Đúng vậy, bổn tọa chính là muốn thử xem bảo bối ta luyện ra có thể có bao nhiêu tác dụng, bao lâu mới có thể diệt sạch đám lưu dân ẩn thân trong thâm sơn, ngươi là dã chủng từ nơi nào chui ra, lại ỷ vào đan pháp thô thiển, phá hư đại sự của ta?
- Bá.
Không ngờ người này lại chính miệng thừa nhận, tuyệt đối không có nửa phần kiêng kỵ, sắc mặt Phương Nguyên khẽ biến đổi, trong nháy mắt sinh ra tức giận, ánh mắt thản nhiên nhìn thẳng hắn, lạnh giọng nói:
- Lấy người luyện ôn, ngươi không sợ bị hủy đạo hạnh sao?
Nam tử kia bộ dạng không thèm để ý, ngược lại cảm thấy vẻ tức giận trên mặt Phương Nguyên có chút buồn cười, khẽ mỉm cười, chậm rãi nói:
- Tiểu nhi, nơi đây là lãnh địa Hoàng Châu ta, dân trong vực, chính là hoàng nô, bổn tọa thân là trấn thủ Cửu Trọng Thiên Ôn Bộ , dùng bọn họ thử một chút pháp bảo thì thế nào, đều là tại ngươi, phá hư đại sự của Ôn Bộ ta, có biết phạm tội gì không?
- Trấn thủ Cửu Trọng Thiên Ôn Bộ ?
Phương Nguyên nghe thấy cái tên này, trong lòng cũng nhất thời khẽ động.
Hắn vốn tưởng rằng đây là ma tu núp trong núi sâu tu luyện tà pháp, không ngờ lại có quan hệ với Cửu Trọng Thiên.
Hoàng Châu tiếp giáp với Trung Châu, vốn là một nơi cực kỳ đặc thù.
Bất luận là châu địa gì, cũng sẽ có mấy chục tiên môn và đạo thống khác nhau, nhưng Hoàng Châu thì khác, Hoàng Châu lớn như thế, địa vực rộng lớn, xếp thứ ba trong Cửu Châu, lại chỉ tồn tại một đạo thống khổng lồ.
Đó chính là hoàng triều Cửu Trọng Thiên!
Là một quái vật lớn lấp quốc lập đạo, là một trong bảy đại Thánh Địa của giới tu hành!
Truyền thuyết ở thời kỳ thượng cổ, khi đại kiếp mới vừa phủ xuống, người tu hành thế gian nếm trải đủ mọi khổ ai của đại kiếp, vì có thể bình an vượt qua đại kiếp, liền có người muốn tập trung lực lượng của mọi người, trăm năm chinh chiến.
Phương Nguyên nghe thấy mà phiền lòng, quát lạnh một tiếng, hù doạ hai người kia cũng không dám nói nữa, sau đó để Quan Ngạo đóng cửa lại. Tay Phương Nguyên chậm rãi đặt lên trán thằng bé, chậm rãi độ một luồng thần niệm vào trong cơ thể nó, cẩn thận kiểm tra.
- Lại thay đổi?
Sau một hồi lâu, sắc mặt hắn biến hóa, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hắn biết vấn đề ra ở đâu rồi, vừa rồi khi hắn khai lò luyện đan, vốn là nhằm vào bệnh dịch vừa rồi, bốc thuốc theo bệnh, thật không ngờ, chưa tới một ngày, dịch khí kia lại sinh ra biến hóa, khiến cho đan dược của hắn không còn linh nghiệm nữa, dù sao, đối với bệnh dịch mà nói, trọng yếu nhất chính là đúng bệnh hốt thuốc, đan dược dù quý giá, chỉ cần không đúng bệnh, cũng không làm nên chuyện gì.
Trong truyền thuyết ăn một viên đan dược vào, bách bệnh bất xâm thật ra cũng có, nhưng đó là đề thăng cường độ thân thể của bản thân, khiến cho người ta có thể chống đỡ được bệnh dịch, chứ không phải giải quyết bệnh dịch. Tựa như Quan Ngạo, hắn không phải không lây dịch khí, cũng không phải dịch khí kia vô dụng, chẳng qua thân thể hắn quá mức cường đại, vì vậy mới có thể đề kháng được, không phát bệnh mà thôi.
Trên thực tế, người có thể làm được giống như hắn có mấy người?
Nếu đổi lại là một Trúc Cơ tu sĩ bình thường tới đây, không chừng đã bị ôn dịch lây nhiễm.
Mà muốn cứu chữa dân chúng trong bộ lạc, dĩ nhiên không đơn giản như vậy, trong tay Phương Nguyên cũng không thiếu linh châu bảo dược, nhưng cho dù dùng toàn bộ bảo dược này luyện thành đan, cũng không cứu được bao nhiêu người trong bộ lạc, ngược lại có thể khiến bọn họ không chịu nổi đan dược, cái chết nhanh hơn, dù sao bản lãnh của hắn lớn hơn nữa, cũng không cách nào giúp những người này tăng lên tới cảnh giới Trúc Cơ.
- Đối với dịch khí hiện tại thật sự rất dễ đối phó.
- Chẳng qua, nếu dịch khí này lại sinh ra biến hóa nào đó, vậy thì làm thế nào?
Phương Nguyên đứng lên, cau mày.
Trong lòng suy nghĩ, vừa đẩy cửa đá, không ngờ lại nhìn thấy một cảnh tượng kinh hãi.
Lúc này bên ngoài cửa đá có rất nhiều người đang quỳ xuống, trong bộ lạc phàm là những người có thể chạy đều chạy tới, quỳ gối ngoài cửa, một số người bệnh nặng, không đi được cũng được người khác dìu đến quỳ trước cửa.
Quan trọng hơn là, nhiều người quỳ gối ở cửa như vậy, lại không có một chút thanh âm.
Đây là vì vừa rồi mình kêu bọn họ câm miệng, cho nên bọn họ sợ quấy rầy mình xem bệnh cho đứa trẻ sao?
Phương Nguyên nghĩ tới điều này, nhìn nhiều dân chúng quỳ gối ở cửa, có chút bất đắc dĩ không nói ra lời.
Những dân chúng kia cũng không có người nào dám nói, chỉ ngẩng đầu lên, buồn bã nhìn Phương Nguyên.
- Tam lão gia.
Trầm mặc một hồi lâu, lão Tế Tự quỳ gối ở phía trước mới run giọng mở miệng, sắc mặt chần chờ.
- Câm miệng!
Phương Nguyên bỗng nhiên mặt lạnh quát một tiếng, lập tức hù dọa vị Tế Tự kia không dám nói tiếp.
Quan Ngạo vội vàng nói với những thôn dân trong bộ lạc:
- Đúng đúng, các ngươi đừng…
Phương Nguyên nói:
- Ngươi cũng câm miệng!
Quan Ngạo cũng ngậm miệng lại, chỉ gật đầu lia lịa.
Sau đó Phương Nguyên cau mày quét nhìn đám người kia, lạnh lùng nói:
- Quỳ ở chỗ ta có hữu dụng không? Tất cả những người bị bệnh đều đưa đi nghỉ ngơi, những người còn có thể đi đều ra ngoài hái thuốc, loại thảo dược nào cũng cần, càng nhiều càng tốt, lại an bài mấy người chờ ở chỗ ta, nếu ta có gì cần, phải mau sớm đưa đến trước mặt ta!
Đám dân chúng bộ lạc quỳ gối ở cửa ngẩn ngơ một lúc, sau đó ầm ầm đứng dậy, lao về phía các nơi.
Trong tình cảnh hỗn loạn, Phương Nguyên thấy con nghê đang lặng lẽ ngậm một cây cỏ linh chi trong bộ lạc.
- Hô.
Thở ra một hơi, trong đáy mắt Phương Nguyên hiện lên vẻ kiêu ngạo, nghĩ thầm:
- Ta đường đường là Tử Đan tu sĩ, kiếm, pháp, cờ, trận, đều không thua người, chẳng lẽ hôm nay lại bị một trận dịch khí trong bộ lạc làm khó hay sao?
Nghĩ như vậy, hắn liền ngồi xuống phía trước đứa trẻ đang trên giường đá khẽ suy ngẫm.
- Vù!
Bàn tay hắn đột nhiên lăng không ấn xuống, nhấn vào ngực đứa bé, sau đó kéo ra một luồng dịch khí .
Hắn không chút do dự, thu nhập luồng dịch khí này vào trong cơ thể mình, khoanh chân ngồi trước giường đá, từ từ cảm ứng dịch khí biến hóa, với thân thể mạnh mẽ, pháp lực mãnh liệt của hắn, dịch khí này vừa vào trong cơ thể hắn, liền vội vàng chạy trốn, nhưng Phương Nguyên mạnh mẽ khóa pháp lực toàn thân, thậm chí giảm bớt khí huyết, để mặc luồng dịch khí này sinh ra biến hóa trong cơ thể mình.
Rất nhanh, lượng dịch khí đã lan tràn, thế không thể ngăn.
Lúc này dịch khí biến hóa đã giống như dịch khí Phương Nguyên nhìn thấy ban đầu trên người những thổ dân trong bộ lạc.
Cũng đến lúc này, Phương Nguyên đề thăng một luồng khí huyết, áp chế luồng dịch khí, còn dịch khí kia lại sau một hồi yên lặng, bỗng nhiên sinh ra một loại biến hóa, sau đó lại một lần nữa lan tràn, đây chính là loại biến hóa thứ hai hắn nhìn thấy.
Phương Nguyên khẽ nhíu mày, một lần nữa áp chế!
Dịch khí kia lại bị trấn áp, nhưng đúng vào lúc này, chợt sinh ra loại biến hóa thứ ba.
- Đúng rồi.
Trong lòng Phương Nguyên đã có toán tính, dịch khí này quả nhiên giống như mình nghĩ, có thể không ngừng biến hóa, cứ theo đà này, bất luận là thuốc gì, đều không thể hoàn toàn đúng bệnh, mình có thể trị được nhất thời, nhưng đợi đến khi dịch khí biến hóa, bệnh tình của bệnh nhân sẽ tăng thêm, biến hóa bốn năm lần như thế, sinh cơ của người bệnh đã hao hết sạch, cho dù là mình cũng không thể cứu được.
Chương 732 Một ngày luyện cửu chuyển đan (1)
Từ trình độ nào đó mà nói, cái này quả thực không giống như bệnh dịch, mà là đấu pháp cao thủ, biến hóa vô cùng.
- Ta muốn nhìn xem, ngươi có thể biến hoá được bao nhiêu lần.
Trong lòng Phương Nguyên cười lạnh, tiếp tục thúc dục một luồng khí huyết của mình đi trấn áp.
Nếu ở trên thân thể người khác, biến hóa của dịch khí này cần thời gian một ngày mới xuất hiện, Phương Nguyên cũng muốn phí thời gian với nó, những dân chúng bình thường trong bộ lạc cũng không chịu nổi, nhưng Phương Nguyên nhốt luồng dịch khí này trong cơ thể mình, có thể gia tốc biến hóa của nó, trong thời gian ngắn nhất liền nhìn thấy tất cả khả năng biến hóa của nó, sau đó lại tìm kiếm phương thuốc đối chứng.
Sự thật chứng minh, phương pháp này của hắn là chính xác.
Trong thời gian uống cạn chung trà, luồng dịch khí này dưới sự thôi động và áp chế không ngừng của hắn, lại sinh ra hơn ba mươi loại biến hóa, đến cuối cùng, lại chuyển về bộ dạng dịch khí nguyên bản, sau đó lại vòng đi vòng lại, tiếp tục xâm lấn thân thể.
Đến lúc này, trong lòng Phương Nguyên đã có tính toán, pháp lực nhẹ nhàng khẽ động, bức nó ra bên ngoài cơ thể.
- Tổng cộng có ba mươi lăm loại biến hóa, nếu đi chữa từng loại, vậy căn bản không cách nào cứu được dân chúng trong mấy bộ lạc, chỉ có thể nghĩ cách, một loại khắc chế tất cả ba mươi loại biến hóa này, mới có thể làm cho những người này diệt trừ bệnh dịch.
Trong lòng từ từ suy nghĩ, chân mày hắn khẽ nhíu lại.
Thuốc thang bình thường căn bản không thể một lần đạt được hiệu quả khắc chế ba mươi loại biến hóa dịch khí, nhưng đối với người trong tu hành, chuyện này thật ra rất đơn giản, một chút linh đan bảo đan, đừng nói là hơn ba mươi loại biến hóa, hơn mấy trăm ngàn biến hóa cũng có, thậm chí có một số thần đan, thuốc chủ yếu chỉ có mười mấy loại, nhưng phụ dược có thể đạt tới hơn ngàn loại, dược lý trong đó biến hóa đếm không hết.
Nhưng mấu chốt là ở, hiện giờ Phương Nguyên không biết luyện đan
Đan dược đơn giản nhất, đối với hắn mà nói, độ khó không lớn, nhưng yêu cầu cao hơn một chút, hắn sẽ không nắm chắc.
Với tài nghệ hiện giờ của hắn, có thể luyện một số linh đan nhất chuyển nhị chuyển, nếu cao hơn cũng có chút mất sức.
Nhưng nếu muốn đối phó với loại dịch khí này..., sợ là ít nhất cũng phải bát chuyển thậm chí là cửu chuyển linh đan mới có thể đạt được hiệu quả!
- Nếu nói như vậy.
Phương Nguyên thoáng trầm ngâm, trong lòng có chủ ý, ra khỏi cửa, lập tức khai lò luyện đan, luyện bảy tám viên đan dược nhằm vào loại biến hóa thứ hai của dịch khí, sau đó kêu Quan Ngạo cầm lấy, một viên lưu lại trong bộ lạc, để người trong bộ lạc sắc thuốc sử dụng, mấy viên khác, thì kêu hắn cỡi con nghê, bằng thời gian nhanh nhất chạy tới mấy bộ lạc khác cho người ta sử dụng.
Áp chế một lần dịch khí biến hóa, lại sinh ra biến hóa khác, chí ít cũng phải một ngày rưỡi, thân thể cường tráng rắn chắc, nói không chừng có thể chống đỡ hai ba ngày, nhân thời gian này, Phương Nguyên muốn yên ổn làm một chuyện.
Hắn lấy ra một bộ luyện đan sơ giai từ trong túi càn khôn, bắt đầu học luyện đan.
Trị bệnh dịch lần này, Phương Nguyên chỉ cần làm được ba điểm, một là tìm kiếm nghiên cứu biến hóa của dịch khí, chuyện này đối với hắn không thành vấn đề, hiện giờ hắn đã kết thành Tử Đan, cảm ứng thần thức vô cùng nhạy bén, cho dù biến hóa rất nhỏ cũng chạy không khỏi pháp nhãn của hắn .
Hai là căn cứ vào biến hóa của dịch khí, thôi diễn ra phương thuốc thích hợp, hắn cũng không có vấn đề, ngay từ trước khi chính thức tu hành, hắn đã thuộc làu nhiều loại dược lý, tình huống nào dùng đan dược gì, các loại đan dược có đặc điểm gì, hắn cũng biết không ít.
Điểm thứ ba, chính là điểm trọng yếu nhất, luyện ra đan dược tương ứng.
Muốn học đan pháp, dĩ nhiên không dễ dàng, đầu tiên chính là dược lý bên trong biến hóa rất nhiều, quân quân thần thần, tương sanh tương khắc, đan phẩm thêm nhất chuyển lại sinh ra vô số biến hóa, đó là chuyện không bỏ công phu căn bản không làm được, ngoài cái đó ra, còn có nắm chắc tinh tế về độ cháy, lượng thuốc sử dụng… phàm có điểm nào không đúng, hiệu quả thu được có thể khác biệt một trời một vực. Đan pháp và trận pháp, từ trước đến giờ đều là hai môn học khó nhất trong lục đạo tu hành.
Phương Nguyên dĩ nhiên cũng không xem mình là kỳ tài Đan sư có thể thành tựu trong một ngày, nhưng yêu cầu của hắn cũng không cao.
Đan dược linh đan bát chuyển, cửu chuyển ở trong giới tu hành có thể xem là đơn giản, đối với người dốc lòng với đan đạo mà nói, chỉ có thể coi là nền tảng trong nền tảng, tựa như Lữ Tâm Dao bạn học lúc hắn ở Thái Nhạc, nàng rất có thiên phú về luyện đan, còn ở cảnh giới Luyện Khí đã có danh hiệu Đan sư, điều này cũng đại biểu, nàng lúc đó đã có thể luyện ra bảo đan vượt qua phẩm cấp cửu chuyển linh đan rồi.
Hiện giờ mình đã là cảnh giới Kim Đan, thành tựu còn là Tử Đan chí cao vô thượng, tu vi, pháp lực, cảm ứng cũng đứng đầu, lại tự nhận không phải kẻ ngu ngốc, nếu không không cách nào trong khoảng thời gian ngắn học xong luyện pháp linh đan nền tảng, chẳng phải là chê cười?
Vì vậy Phương Nguyên tạm thời học đan, cũng không phải cử chỉ cuồng ngạo, mà là thái độ rất chân thành.
- Đan lý ngàn vạn, bất biến là trị thân!
Chương 733 Một ngày luyện cửu chuyển đan (2)
Cầm đan điển trong tay, Phương Nguyên ngưng thần đọc sách, bộ đan điển này chỉ là một trong những điển tịch hắn cất giấu trên người, đọc trong lúc rãnh rỗi, cũng chỉ đơn giản giới thiệu cách luyện chế linh đan đơn giản nhất, ghi chép và những cấm kỵ với lò luyện đan, hỏa hầu, thậm chí là thời gian luyện đan, ra đan, trước đây Phương Nguyên cũng đã xem qua một lần, chỉ là không dụng tâm nghiên cứu, cho nên có chút xa lạ.
- Nhất chuyển linh đan, trường dược chi tính, dụng dược chi minh.
- Nhị chuyển linh đan, quân thần hỗ trợ, âm dương tam hợp.
- Tam chuyển linh đan, tam tài tương tức, Thiên Địa Nhân.
- Tứ chuyển linh đan, tứ tượng phân loại.
Hôm nay ngưng thần lật xem, cố gắng để cho mình quên đi chuyện xung quanh, lật dở từng tờ, đọc từng chữ từng câu, không vội vàng lật xem ghi chép trong bộ đan điển, xem một hồi, lại dừng lại chốc lát, chậm rãi hóa văn tự bên trong thành hiểu biết của mình, nhớ trong đầu, sau đó mỗi khi xem một trang, lại cân nhắc nhiều, trước sau xác minh, dò xét có bỏ sót chỗ nào hay không.
Bốn năm canh giờ chậm rãi trôi qua!
Trong lúc đó, Phương Nguyên chỉ ra ngoài ba lần, lần đầu tiên là kêu người ta pha cho hắn chén trà, hai lần sau là thêm nước.
Đợi đến lúc hoàng hôn, những người đến bộ lạc phân phát đan dược và dân chúng bộ lạc ra ngoài hái thuốc đều chạy đến, mọi người tụ tập ở cửa nhà đá của Phương Nguyên, các loại thảo dược đã chồng chất như núi, vị Tế Tự kia cùng với những Tế Tự của bộ lạc khác chạy tới hỗ trợ, cũng đang tập trung lại với nhau, phân loại các loại thảo dược bất đồng này.
Những người bệnh trong bộ lạc, sau khi ăn đan dược Phương Nguyên lần thứ hai luyện chế, rõ ràng chuyển biến tốt đẹp, khí sắc tốt hơn rất nhiều, chẳng qua lần này cũng không dám yên tâm giống như lúc trước, trên đỉnh đầu vẫn có một tầng mây đen chưa tản đi.
- Không hay rồi, tiểu tử của nhà Nhị Lạt lại đỏ mắt rồi.
Mọi người lẳng lặng ở lại cửa nhà Phương Nguyên đến hơn nửa đêm, sau nửa đêm một lần nữa xuất hiện những người bị bệnh dịch nghiêm trọng, cũng có một số người khí lực suy yếu, đã áp chế không nổi, tình hình bệnh dịch trong cơ thể xuất hiện biến hóa lần thứ hai.
Mọi người trong bộ lạc nhất thời có chút bắt đầu lo lắng, nhưng vẫn cố nén không quấy rầy Phương Nguyên.
Cũng may, sau thời gian uống cạn chung trà, Phương Nguyên đẩy cửa đi ra.
Hắn nhìn thoáng qua đám người tụ tập ở trước cửa, và các loại thảo dược đã được cẩn thận đặt một bên, cũng không nói gì, chỉ gật đầu với mọi người, sau đó đi tới bên cạnh lò luyện đan trên mặt đất ngoài cửa.
Lấy ngón tay làm bút, hắn rất nhanh khắc lên hai bên lò luyện đan hai pháp trận nho nhỏ , một trận sinh gió, một trận tụ hỏa.
Muốn luyện cửu chuyển linh đan, lò luyện đan dĩ nhiên cũng có yêu cầu tương ứng, nhưng chuyện này không làm khó được Phương Nguyên.
Trình độ trận đạo của hắn vốn không thấp.
Sau khi làm xong hết thảy, hắn giơ năm ngón tay lên túm lấy số thảo dược đặt chung quanh, bày trên tảng đá ở trước mặt, sau đó năm ngón tay búng ra, từng đạo khí tức kim mộc thuỷ hoả bắn ra, hoặc là mổ cắt, hoặc là hong khô, hoặc là thúc dục, hoặc là lấy sương khí bao trùm những thảo dược này, khí tức cũng rất yếu ớt , nhưng khống chế tinh vi, không có chút sơ suất.
- Thành tựu Tử Đan, quả nhiên bất đồng với trước đây!
Ngay cả Phương Nguyên cũng cảm nhận được không giống với lúc trước, hắn không cố ý luyện qua, nhưng lực thao túng đã mạnh hơn mấy lần.
Còn những người trong bộ lạc đứng chung quanh, nhìn thấy cảnh này cũng hoa cả mắt, há miệng trợn tròn mắt.
Thậm chí có một số người bị dịch khí quấn thân, lúc này cũng đã quên đau đớn, bị thu hút.
Trong lòng mọi người đều đang nghĩ:
- Không hổ là sơn thần Tam lão gia.
Rất nhanh xử lý xong đống thảo dược, Phương Nguyên liền đưa tay nhẹ nhàng lăng không ấn xuống lò luyện đan.
Vù vù vù.
Trong lò đan, lập tức lửa cháy bừng bừng, bếp lò cũng bắt đầu đỏ hồng. Sau đó hắn yên lặng chờ giây lát, liền ném số thảo dược đầu tiên vào trong, đồng thời khống chế nhị trận gió, hỏa trên lò luyện đan, điều chỉnh hỏa lực bên trong.
Sau một hồi lâu, lại ném vào số thảo dược thứ hai, lại tính toán thời gian, hắn ném vào đợt thứ ba.
Trong cả quá trình, trên mặt Phương Nguyên cũng không lộ ra biểu hiện gì, không để ý xung quanh, tựa hồ trong mắt hắn chỉ có lò luyện đan kia, còn dân chúng của bộ lạc chung quanh cũng biết rõ tầm nghiêm trọng của chuyện này, không dám phát ra nửa điểm thanh âm, thậm chí có một số tiểu hài tử nhiễm bệnh, đau đến mức thân thể phát run, cũng chỉ cố cắn miếng xương thú cha mẹ nhét vào miệng, mặt đầy lệ, cũng không dám phát ra một chút thanh âm.
Rốt cục, sau thời gian một nén hương, lò luyện đan đã từ hồng chuyển qua màu xanh.
Phương Nguyên mắt lạnh nhìn lò luyện đan, tay trái nhẹ nhàng bấm ngón tay, tính toán thời gian.
Đợi đến giờ, hắn mãnh liệt huy vũ tay áo, trong lò đan, gió hỏa lập tức dừng lại.
Một mùi thơm lạ lùng từ trong lò đan phát ra, dân chúng trong bộ lạc ngơ ngác nhìn lò luyện đan, ánh mắt vẫn nhìn thẳng.
Phương Nguyên mở lò luyện đan, bên trong liền có một viên đan dược vàng óng bay đến trong tay hắn.
Hắn dùng hai ngón tay kẹp viên đan dược, cẩn thận quan sát một hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng bóp nát.
Dân chúng trong bộ lạc đứng chung quanh nhất tề thấp giọng kêu lên, nhưng lại che miệng.
Chương 734 Cửu trọng thiên Ôn Bộ (1)
Còn Phương Nguyên không có ý tứ dừng lại, một lần nữa khai lò, lần thứ hai luyện ra đan dược, sau khi quan sát đã có kết quả:
- Lò đầu tiên thất bại, dược tính quá mạnh, có lẽ vừa rồi khi dùng lửa hơi yếu một chút.
Lò thứ hai, liền ngưng tụ tinh lực, điều chỉnh hỏa lực trong lò.
Rất nhanh, lò đan thứ hai đã xuất lò, Phương Nguyên đánh giá, rồi lại bóp nát, ném qua một bên.
Sau đó hắn bắt đầu lò đan thứ ba.
Lúc này dân chúng trong bộ lạc đã có chút khó hiểu, nhưng nếu bọn họ biết nếu Phương Nguyên đã liên tục luyện hư hai lò đan..., nói không chừng trong lòng sẽ có chút hoài nghi với năng lực của Phương Nguyên, chỉ có điều lúc Phương Nguyên luyện đan vẻ mặt lãnh đạm, không để ý đến thứ gì khác, ở trong mắt bọn họ liền lộ ra vẻ bí hiểm, tựa hồ làm cái gì cũng không đúng, cũng không dám mở miệng hỏi thăm.
Như thế, chật vật đến sáng sớm ngày thứ hai, người bị bệnh dịch nặng hơn càng ngày càng nhiều, tâm tình của dân chúng cũng bắt đầu trở nên bất ổn hơn, lò đan thứ ba của Phương Nguyên đã thành, hắn mở lò luyện đan, lấy đan dược đặt trong tay, cẩn thận quan sát.
- Cái này.
Người có tính nhẫn nại lúc này cũng có chút không nhịn nổi, cố lấy dũng khí, mở miệng hỏi.
Nhưng khi hắn vừa mở miệng, Phương Nguyên liền quay đầu nhìn hắn một cái.
Người kia lập tức bị hù doạ lùi lại, một chữ cũng không dám nói nữa.
Phương Nguyên lại bỗng nhiên cười cười, nói:
- Thuốc thành rồi, lấy nồi nấu nước, cứu người đi!
- Ầm.
Dân chúng trong bộ lạc đưa mắt nhìn nhau, sau nửa ngày trời, mới đột nhiên hưng phấn, luống cuống tay chân chạy loạn khắp nơi, sau khi mấy người rối ren bị lão Tế Tự hung hăng đập vào đầu mới bình tĩnh lại, vội vàng mang tới một cái nồi lớn, sau đó Quan Ngạo thi triển pháp lực, trực tiếp làm nước trong nồi sôi ùng ục, sau đó mới ném viên đan dược vào trong nồi.
Không lâu sau, dược tính đã hóa mở, mọi người liền bận rộn lấy nước, đưa cho những người bệnh nặng sử dụng.
Phương Nguyên vì quan sát hiệu quả, cũng bưng một chén nước cho đứa trẻ trong nhà sử dụng, đứa trẻ này bị pháp lực của hắn kinh sợ, chìm vào trong giấc ngủ say, hiện giờ còn chưa tỉnh lại, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra, nó đã bị dịch khí nhập thể, bệnh tình hết sức nghiêm trọng, nếu không kịp thời chữa trị..., nó có thể chìm mãi trong giấc mộng, vĩnh viễn không tỉnh lại.
Sau khi mở miệng đứa bé, đổ nước thuốc vào trong, Phương Nguyên ngồi bên cạnh lẳng lặng quan sát, sau thời gian một nén hương, ôn khí màu đen tràn ngập trên người đứa bé, rõ ràng có thể thấy giảm bớt đi một chút, lại qua một hồi lâu, nó khẽ rên lên một tiếng, nhưng không phải rên rỉ thống khổ, giống như có chút thoải mái, từ từ trở mình.
Phương Nguyên vén đôi mắt đang nhắm của đứa bé, chỉ thấy tia máu trong mắt nó đang từ từ biến mất.
Cho đến lúc này, hắn mới khẽ mỉm cười, biết mình đã thành công.
Đi ra ngoài nhà, chỉ thấy Quan Ngạo và mọi người trong bộ lạc cũng đang cấp tốc bôn tẩu, mớm thuốc cho mọi người, rõ ràng có thể thấy những người bệnh sau khi dùng thuốc, sắc mặt đã chuyển biến tốt đẹp, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lặng lẽ lộ ra nụ cười.
- Một ngày luyện thành cửu chuyển đan, không nói là kiêu ngạo, cũng đáng đi uống một chén rồi!
Nếu đan đã đối chứng, thực sự có thể hóa giải ôn khí, Phương Nguyên cũng không dừng tay, một lần nữa khai lò luyện đan, theo kinh nghiệm lúc trước, luyện ra mười viên đan dược, sau đó cùng Quan Ngạo, hành tẩu giữa các bộ lạc, phân phát đan dược, nấu nước trị bệnh.
Bảy tám bộ lạc này, tình hình dịch bệnh tương tự, nhưng nặng nhẹ có khác, nhóm đan dược của hắn về đại thể có thể khống chế được tình hình bệnh dịch, nhưng cũng không thần kỳ đến mức đan dược vừa tới, liền lập tức khu trừ tất cả ôn dịch, còn có một số tình huống đặc thù, hoặc là thân thể suy yếu, hoặc là dẫn phát những chứng bệnh khác, nhưng nếu Phương Nguyên đã quản sẽ không bỏ dở nửa chừng.
Tính tình hắn nhẫn nại, hành tẩu ở các đại bộ lạc, căn cứ vào tình huống đặc thù trị liệu, trong quá trình này, thực sự đã khiến hắn sinh ra hứng thú nồng đậm với luyện đan, càng có loại cảm giác lĩnh ngộ thuận buồm xuôi gió, dần dần quen thuộc.
Bình thường người tu hành học đan, thường bắt đầu từ dược lý bình thường, nhưng cái này dù sao chỉ là nền tảng mà thôi, đến lúc chân chính luyện đan, bình thường đều là nhằm vào đề thăng tu vi cá nhân, hoặc là trị thương, giải độc, người giống như Phương Nguyên, bởi vì gặp phải một trận ôn dịch lợi hại mà bắt đầu đặt chân vào phạm vi luyện đan, thật sự không nhiều lắm, coi như là một kỳ ngộ.
Dĩ nhiên, đạo ôn khí này rất lợi hại, tự nhiên diễn biến ra rất nhiều biến hóa, Phương Nguyên coi như nghênh đón một khiêu chiến rất lớn, vừa vặn mượn lần này ma luyện thành tựu đan thuật của mình, hỏi bệnh bốc thuốc, nấu thuốc luyện đan, giống như một đại phu phàm tục chân chính, nhưng nghiêm khắc mà nói, với Tử Đan cảnh giới của hắn, cho dù mới học đan thuật cũng cao minh hơn đại phu bình thường
Mấy ngày cứ thế trôi qua, Phương Nguyên cũng thu hoạch được rất nhiều, hiểu biết đối với y lý và thành tựu đan thuật cũng sâu hơn một bậc.
Mặc dù hiện tại nhiều nhất hắn chỉ có thể luyện được cửu chuyển linh đan, nhưng đan sư chân chính xem ra không thể so sánh, nhưng bất luận như thế nào, nhảy vào một cánh cửa như vậy đã đủ khiến cho hắn cảm giác vui mừng.
Chương 735 Cửu trọng thiên Ôn Bộ (2)
- Đan thuật chú trọng dược lý biến hóa, tương sanh tương khắc, bên trong thật ra cũng có quỹ tích tuần hoàn.
Hắn ý thức được điểm này, trong lòng cũng mơ hồ sinh ra suy nghĩ.
Thiên Diễn Thuật của mình vốn là phương pháp đề cử hết thảy biến hóa, nếu có thể dùng nó thôi diễn công pháp, thôi diễn trận pháp, như vậy ở một trình độ nào đó, có lẽ cũng có thể dùng để thôi diễn dược lý biến hóa, đợi sau khi giải quyết xong chuyện này, cũng đi thử một chút.
- Ôn khí trên người ngươi đã diệt trừ, dùng thuốc này, bệnh thấp khớp cũng có thể chuyển biến tốt đẹp!
Sau khi chữa xong cho vị bệnh nhân cuối cùng trong bộ lạc thứ ba, Phương Nguyên đứng lên, chuẩn bị đến bộ lạc tiếp theo.
Cách đó không xa, mọi người trong bộ lạc vừa kính vừa sợ vây quanh phía xa xa nhìn hắn, bọn họ không thân cận với vị sơn thần Tam lão gia này giống như Quan Ngạo, đối với Quan Ngạo, bọn họ ban đầu là sợ, sau đó càng xen lẫn càng quen thuộc, cũng có thể uống rượu với nhau, kể vài câu chuyện cười, nhưng vị sơn thần Tam lão gia này ban đầu nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng càng nhìn càng kính sợ.
Rõ ràng thoạt nhìn không uy vũ hùng tráng giống như Đại lão gia.
Giống như tiểu hài tử trong bộ lạc cũng dám trèo lên cổ Quan Ngạo chơi đùa, đứa có lá gan lớn hơn nữa thậm chí dám ôm cổ con nghê Nhị lão gia, nhưng sau khi thấy Phương Nguyên, mọi người thậm chí còn không dám thở mạnh, chờ hắn đi qua mới dám hét lên vui mừng.
- Cảm tạ, cảm tạ sơn thần Tam lão gia.
Nhìn thấy Phương Nguyên sắp rời đi, mọi người trong bộ lạc vội vàng đi tới, nhất tề hạ bái, không dám ngẩng đầu.
- Ha hả, làm sao sợ ta như vậy?
Trong lòng Phương Nguyên cũng thầm nghĩ, có lẽ lúc ban đầu mình chữa bệnh cho người ta, khuôn mặt đã hù dọa bọn họ.
Nhưng chuyện này thật ra cũng không tệ, có thể bớt cho mình không ít phiền toái.
Cho nên chỉ thản nhiên nói một câu, kêu bọn họ nhanh chóng đứng lên, sau đó hai tay chắp sau lưng, chuẩn bị xoay người rời đi, nhưng đúng vào lúc này, hắn đột nhiên ngẩn ra, lại xoay người lại, ngưng thần nhìn về phía không trung.
Đám thôn dân trong bộ lạc thấy Phương Nguyên xoay người, mới vừa thở phào nhẹ nhõm, lập tức lại lo sợ.
Nhưng lần này, Phương Nguyên không để ý đến bọn họ, chỉ lẳng lặng nhìn không trung tựa hồ không có vật gì, chỉ có vân khí nhàn nhạt.
- Đừng ẩn dấu nữa, ra đi!
Nhìn một hồi, hắn không nhịn được nhíu mày nói.
Bên ngoài ba bốn trượng, một đứa trẻ núp phía sau cối xay lau nước mũi đứng dậy, bộ dạng muốn khóc, vừa định giải thích mình không có trốn, chỉ là núp sau cối xay nhìn lén, nhưng chợt nghe thấy trên không trung truyền xuống một trận cười quái dị.
Đứa trẻ kia và dân chúng bộ lạc đồng thời ngẩng đầu, nhìn mấy sợi vân khí trên không trung, đột nhiên bị cuốn ra, tựa như mở ra một tầng không trung, giữa không trung một giáp sĩ mặc ô giáp hồng linh, có lẽ là một đội tu hành, cầm đầu là một nam tử đeo hồ lô màu đen, cười lạnh, nhìn về phía Phương Nguyên.
- Lúc trước ta còn đang suy nghĩ, vì sao mấy ngày trôi qua, người trong bộ lạc vẫn chưa chết hết, cũng không ngờ ngươi lại nhiều chuyện thò tay vào, hán tử kia, ngươi là ai, cũng dám tới phá hỏng đại sự thử pháp của ta?
- Thử pháp?
Trong lòng Phương Nguyên khẽ động, ngẩng đầu nhìn lên không trung:
- Trận ôn dịch này là các ngươi đưa tới sao?
Nam tử đeo hồ lô màu đen cười âm hiểm, thân thể khẽ nghiêng về phía trước, tựa hồ muốn cho Phương Nguyên nghe thấy rõ ràng hơn, thấp giọng cười nói:
- Đúng vậy, bổn tọa chính là muốn thử xem bảo bối ta luyện ra có thể có bao nhiêu tác dụng, bao lâu mới có thể diệt sạch đám lưu dân ẩn thân trong thâm sơn, ngươi là dã chủng từ nơi nào chui ra, lại ỷ vào đan pháp thô thiển, phá hư đại sự của ta?
- Bá.
Không ngờ người này lại chính miệng thừa nhận, tuyệt đối không có nửa phần kiêng kỵ, sắc mặt Phương Nguyên khẽ biến đổi, trong nháy mắt sinh ra tức giận, ánh mắt thản nhiên nhìn thẳng hắn, lạnh giọng nói:
- Lấy người luyện ôn, ngươi không sợ bị hủy đạo hạnh sao?
Nam tử kia bộ dạng không thèm để ý, ngược lại cảm thấy vẻ tức giận trên mặt Phương Nguyên có chút buồn cười, khẽ mỉm cười, chậm rãi nói:
- Tiểu nhi, nơi đây là lãnh địa Hoàng Châu ta, dân trong vực, chính là hoàng nô, bổn tọa thân là trấn thủ Cửu Trọng Thiên Ôn Bộ , dùng bọn họ thử một chút pháp bảo thì thế nào, đều là tại ngươi, phá hư đại sự của Ôn Bộ ta, có biết phạm tội gì không?
- Trấn thủ Cửu Trọng Thiên Ôn Bộ ?
Phương Nguyên nghe thấy cái tên này, trong lòng cũng nhất thời khẽ động.
Hắn vốn tưởng rằng đây là ma tu núp trong núi sâu tu luyện tà pháp, không ngờ lại có quan hệ với Cửu Trọng Thiên.
Hoàng Châu tiếp giáp với Trung Châu, vốn là một nơi cực kỳ đặc thù.
Bất luận là châu địa gì, cũng sẽ có mấy chục tiên môn và đạo thống khác nhau, nhưng Hoàng Châu thì khác, Hoàng Châu lớn như thế, địa vực rộng lớn, xếp thứ ba trong Cửu Châu, lại chỉ tồn tại một đạo thống khổng lồ.
Đó chính là hoàng triều Cửu Trọng Thiên!
Là một quái vật lớn lấp quốc lập đạo, là một trong bảy đại Thánh Địa của giới tu hành!
Truyền thuyết ở thời kỳ thượng cổ, khi đại kiếp mới vừa phủ xuống, người tu hành thế gian nếm trải đủ mọi khổ ai của đại kiếp, vì có thể bình an vượt qua đại kiếp, liền có người muốn tập trung lực lượng của mọi người, trăm năm chinh chiến.