• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (4 Viewers)

  • Chương 726-730

Chương 726 Đại lão gia sơn thần (1)

Mười móng tay từ từ bóc ra, biến thành hắc khí tản đi, sau đó sinh ra móng tay mới, giống như ngọc thạch.

Một mái tóc đen, bắt đầu từ chân tóc, đều trở nên tráng kiện, ở trong đêm tối tựa hồ có thể lóe lên sáng bóng .

... ...

Vào giờ khắc này, Phương Nguyên nhìn vào trong thần thức, tĩnh tọa bất động, sắc mặt không biểu lộ buồn vui.

Đan phân thành xanh, đỏ, trắng, vàng, tím, chỉ có kết thành Tử Đan, mới coi là bước lên con đường thành tiên, có hi vọng thành tựu tiên đạo.

Rất lâu trước kia, Cửu Cô đã nói với Phương Nguyên, thiên đạo Trúc Cơ chỉ là một bắt đầu, có thể lúc kết đan vẫn đi dẫn đầu mới là tiêu chuẩn cân nhắc tiềm lực của một người, thế gian này có không ít tán tu hoang dã, khi cơ duyên đến, cũng có thể kết thành thiên đạo Trúc Cơ, giống như Thái Hoa của Ô Trì Quốc, hay như Phương Nguyên, thậm chí Đạo Tử của Thôi gia, ở trong mắt đại thế gia đều là hoang dã...

Nhưng thiên đạo Trúc Cơ chỉ là bắt đầu, nếu không có cách nào kết thành Tử Đan, cuối cùng vẫn chỉ là bọt nước mà thôi.

Hôm nay, Tử Đan của Phương Nguyên đã kết thành.

Đan quang của hắn vừa hiện, phát sáng bầu trời đêm ba trăm dặm, đây vốn là đại sự có thể kinh động giới tu hành một châu, nếu ở bên ngoài, thậm chí có thể chiếm một vị trí rát lớn trên Vạn Lí Vân Thư, nhưng hiện giờ Phương Nguyên đang ở trong một ngọn núi hoang, lặng lẽ kết đan.

Không người nào nhìn thấy giây phút Phương Nguyên kết thành Tử Đan, mấy người nhìn thấy cũng không thèm để tâm.

Quan Ngạo thấy mây đen tản đi, biết không có trời mưa, yên tâm lấy lá chuối xuống.

Con mèo trắng vẫn ngáy đều đều, đầu không ngóc dậy.

Con nghê thì đè một con nai, kêu éc éc uống máu, nhai xương, hoàn toàn không có vẻ bất ngờ với những chuyện xảy ra chung quanh.

Chủ yếu nhất chính là Phương Nguyên.

- Đây chính là Tử Đan cao nhất của đan phẩm sao?

Hắn ngồi thẳng người trong động phủ, đưa mắt nhìn viên Tử Đan hồi lâu, bỗng nhiên cười một tiếng:

- Cũng không có gì ghê gớm!

Dứt lời, tâm thần khẽ động, kéo một luồng Huyền Hoàng khí, che tử quang đầy trời.

Kim đan là thứ vô cùng trọng yếu đối với con đường tu hành, Phương Nguyên lại lặng yên dễ dàng kết thành.

Tâm tình của hắn không quá mức hưng phấn hay kích động, cũng không có gì bất mãn, chẳng qua cảm giác mọi việc quá sức thuận lợi một cách tự nhiên. Ngày thứ hai sau khi kết đan, hắn cũng đã rút Tụ Linh đại trận chung quanh ngọn núi, chỉ để lại một tòa núi nhỏ che trận, sau đó mỗi ngày đều ngồi trong ngọn núu đọc sách, luyện kiếm, thổ nạp, diễn pháp, uống trà, thỉnh thoảng ngồi ngây người...

Mặc dù lúc trước lưu lại sơn dã này là vì kết đan, nhưng sau khi kết đan, hắn cũng không vội vã rời đi, bởi vì mỗi lần bước vào một cảnh giới mới, thân thể và tu vi đều sẽ xuất hiện thay đổi rất lớn, hắn cần làm quen với tu vi, pháp lực hiện giờ của mình, đồng thời củng cố Tử Đan đạo cơ, dĩ nhiên, còn có một nguyên nhân chính là hiện tại cũng không cần thiết vội vàng ra ngoài...

Hiện giờ ở trong sơn dã này không có người nào quấy rầy, rảnh rỗi thì đọc sách tu hành, cảm giác rất thoải mái.

Dù sao lúc này hắn mới vừa kết thành kim đan, tài nguyên cần sử dụng không phải là nhiều, hơn nữa trong túi càn khôn cũng đủ dùng, liền thừa dịp nghỉ ngơi, bỏ thêm công phu chỉnh sửa lại Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết.

Sau khi kết đan, bốn đạo lôi linh của hắn cũng có thể vận chuyển bình thường, thậm chí uy lực còn mạnh mẽ hơn không ít so với lúc trước, nhưng Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn tuy là Thần cấp công pháp, sau khi giúp hắn kết thành Tử Đan, tác dụng cũng không lớn, nếu chỉ đơn thuần dựa vào Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn..., hắn tựa hồ không thể đứng đầu tu sĩ thế gian khi ở cảnh giới Nguyên Anh, tiếp tục sải bước về phía trước trên con đường thành tiên.

Cũng chính vì vậy, hắn vốn gặp phải hai con đường, hoặc là sau khi kết đan, đi tìm truyền thừa khác, hoặc là giống như hắn làm hôm nay, bổ túc Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, thôi diễn Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết đến trình độ cực cao, cuối cùng mượn cái này kết thành Chí Tôn Nguyên Anh, con đường này mới chỉ suy nghĩ đã có thể thấy được khó khăn bên trong, cho nên, Phương Nguyên nhất định phải đi một cách vững chắc.

Đầu tiên chính là trước khi mình thôi diễn ra kết cấu của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, tiếp tục bổ sung, bồi đắp.

Lúc trước ở trong thế giới tàn phá, Phương Nguyên đã thôi diễn con đường giai đoạn thứ hai của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết.

Thật ra cũng rất đơn giản, chỗ cao minh của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết giai đoạn thứ nhất chính là bao hàm toàn diện, căn cơ hùng hồn.

Còn sau khi thôi diễn, việc Phương Nguyên phải làm ở cảnh giới Kim Đan chính là biến hóa...

... Không gì không làm được, biến hóa đến cùng cực!

Phương Nguyên đã từng thôi diễn, chỉ có theo đuổi loại biến hóa này, mới có thể làm cho mình chiếm vị trí thưởng đẳng nhất trong cấp bậc Kim Đan cảnh.

Cũng chỉ có đi qua con đường này, mình mới có thể kết thành Chí Tôn Nguyên Anh.

Mà muốn theo đuổi loại biến hóa này, thì cần vô cùng tích lũy, cần hắn nắm giữ pháp thuật thần thông vô tận.

Đối với người tu hành mà nói, biến hóa ở đây vốn chính là chỉ lợi dụng các loại thần thông bất đồng đối với tu vi của mình, nói thí dụ như bốn đạo lôi linh của Phương Nguyên, mỗi một loại đều là một loại biến hóa, thần thông pháp thuật hắn từng tu luyện trước đây, đồng dạng cũng là biến hóa.
Chương 727 Đại lão gia sơn thần (2)

Mỗi một loại thần thông, đều có biến hóa độc đáo của mình.

Còn Phương Nguyên chính là muốn sử dụng hết các loại biến hóa này, dung nhập vào giai đoạn thứ hai của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết.

Con đường phía trước dù xa, đường đi cũng chỉ ở dưới chân, Phương Nguyên tâm lớn, đường đi cũng bình ổn.

Biến hóa dung nhập của hắn, không phải là thứ gì khác, chính là tứ đại huyền công ban đầu học được ở Thanh Dương Tông: Tử Khí Lưu Vân Quyết, Âm Dương Ngự Thần Quyết, Tiểu Thanh Mộng Thuật, và một đạo Tam Nguyên Trúc Kiếm Thuật cuối cùng, lấy tinh thâm hóa vào bên trong Nhất Khí Quyết!

Sau đó, chính là một số thần thông pháp thuật tiểu hoàng tử Ô Trì Quốc từng tặng cho hắn khi hắn ở Ô Trì Quốc.

Lúc đó tiểu hoàng tử Ô Trì Quốc, sau này là tiểu hoàng Đế Quân Thành của Ô Trì Quốc, biết sư phụ mình thích đọc sách, vì vậy thường xuyên sai người đem các loại điển tạ hắn sưu tầm đến Thiên Khu Môn, bên trong dĩ nhiên cũng có không ít thần thông pháp thuật, mà Phương Nguyên căn bản cũng chỉ nhìn qua một lần là nhớ kỹ phần lớn, còn một bộ phận trực tiếp mang trên người.

Xa hơn, trong thời gian sống ở Kim gia Thiên Lai Thành, hắn cũng đã đọc được không ít sách trong Tàng Kinh Điện của Kim gia.

Dĩ nhiên, những loại sách mà tiểu hoàng đế Ô Trì Quốc tặng cho hắn, còn có những quyển hắn đọc ở Tàng Kinh Điện Kim gia, thật ra phần lớn đều là thuật pháp bình thường, nhiều lắm cũng chỉ là một số sách huyền công cấp thấp, nếu không cũng sẽ không dễ dàng cho hắn xem như vậy, nhưng Phương Nguyên cũng không ngại, những thần thông biến hóa này dĩ nhiên có trợ giúp không lớn đối với hắn, nhưng tích tiểu thành đại, cũng có thể có được tác dụng.

Trong những ngày Phương Nguyên ở đây đọc sách đến ngây người, nghiên cứu thần thông, Quan Ngạo và con mèo trắng, con nghê cũng dần dần cảm thấy nhàm chán, con mèo trắng ngủ mấy tháng, cuối cùng cũng khôi phục chút sức lực, bắt đầu chăm chỉ đi quan sát lãnh địa chung quanh, còn Quan Ngạo và con nghê lại thường xuyên đi ra ngoài, săn thú, xem hoàn cảnh xung quanh, cuộc sống yên bình cứ thế mà trôi qua...

Khi Quan Ngạo đi ra ngoài, Phương Nguyên cũng không ngăn cản hắn, chỉ dặn dò Quan Ngạo xem chung quanh có người tu hành hay dân chúng bình thường qua lại hay không, có thể thuận tiện thăm dò hiện giờ mình đang ở châu quận gì...

Dù sao ở lại đây non nửa năm, còn không biết mình đang ở đâu, cũng có chút không thích hợp.

Quan Ngạo thời gian đầu đi ra ngoài, thật sự không phát hiện ra cái gì, bọn họ chỉ có thể xác định mình đang ở trong một hoang sơn rừng rậm vô biên vô hạn, bên trong mấy ngàn dặm cũng không có người ở, nhìn dáng dấp chỉ có thể nhắm một phương hướng, chạy ra ngoài mới có thể xông được ra khỏi mảnh thâm sơn này, đối với chuyện này Phương Nguyên cũng không để ý, có thể tìm được đường ra hay không, đối với hắn cũng không quan trọng.

Nhưng hắn cũng không nghĩ tới, khi mới vừa từ bỏ ý định này, Quan Ngạo lại vui mừng chạy tới nói với Phương Nguyên đã tìm được người.

Thì ra trong lúc Quan Ngạo đi săn thú, ở một chỗ cách động phủ gần một ngày đi đường, trong lúc vô tình phát hiện có bẫy của thợ săn, hơn nữa rõ ràng cho thấy cái bẫy này mới được đặt không lâu, dĩ nhiên chứng minh nơi này có người tồn tại, cho nên sau khi được Phương Nguyên cho phép, Quan Ngạo liền chờ đợi gần cái bẫy bảy tám ngày, rốt cục chờ được có thợ săn đi vào xem xét con mồi.

Những thợ săn kia nhìn thấy Quan Ngạo, thật sự sợ hết hồn, vốn đặt bẫy trong núi sâu là vì muốn thử thời vận xem có thể bẫy được con gấu hay lợn rừng nào hay không..., không ngờ lại có một đại hán đen bóng, uy phong lẫm liệt, mang theo một con con nghê chờ ở đây, thiếu chút nữa hù dọa bọn họ hôn mê bất tỉnh, trực tiếp quỳ trên mặt đất van xin lão gia dã quỷ tha mạng.

Quan Ngạo vụng về giải thích với bọn họ hồi lâu, mới miễn cưỡng làm cho người ta tin tưởng mình không phải là dã quỷ, nhưng vào lúc này, một con mãnh hổ hùng tráng như trâu lao ra, bị hắn dùng một quyền đánh cho thành thịt nát, mới vừa đứng lên đám thợ săn lập tức lại quỳ xuống...

Lần này bọn họ cảm thấy Quan Ngạo là sơn thần...

Quan Ngạo thật sự không biết giải quyết vấn đề này như thế nào, không thể làm gì khác hơn là thăm dò tin tức từ những người này.

Cũng đến lúc này, Phương Nguyên mới biết được, thì ra bên ngoài động phủ của mình, đi về hướng nam ước chừng ba bốn ngày tập trung bảy tám bộ lạc lớn nhỏ, bọn họ đều là những người sinh sống trong núi sâu, bên trong tựa hồ không có người tu hành, chỉ có một số tồn tại tương tự với tế tự, hiểu biết một chút về phép thuật, chưa từng gặp cuồng nhân nào giống như Quan Ngạo.

Đối với vị trí của nơi này, bọn họ căn bản nói không biết nói cái gì, đối với bọn họ, bộ lạc chính là bộ lạc, ngoài bộ lạc, bốn phương tám hướng đều là núi, về phần bên ngoài núi là cái gì... khẳng định vẫn là núi!

Quan Ngạo bất đắc dĩ, đành phải quay về nói cho Phương Nguyên, thuận tay đem mấy con mồi của mình cho bọn hắn.

Nhưng không ngờ, qua bảy tám ngày sau, lại có một nhóm thợ săn trực tiếp xuyên qua rừng sâu núi cao tìm đến, mang theo tế phẩm phong hậu, vây quanh một vị tộc trưởng lâu năm, chính xác xem Quan Ngạo là sơn thần giữ núi, đến đây tế bái, Quan Ngạo cười ngây ngô, hào phóng lấy rượu lê Phương Nguyên cất trong hầm ra chiêu đãi những người trong bộ lạc.
Chương 728 Trị bệnh truyền nhiễm (1)

Phương Nguyên dở khóc dở cười, cũng chỉ có thể để mặc Quan Ngạo, chẳng qua lặng lẽ giấu rượu lê của mình đi.

Từ đó về sau, những người này cũng thường lui tới, trèo đèo lội suối mấy ngày, cũng muốn tới bái kiến Đại lão gia sơn thần, còn thường xuyên mang tế phẩm tới đây, sau khi Quan Ngạo kêu bọn họ đổi tế phẩm muối ăn, cũng rộng rãi thu nhận, sau đó tặng lại những con mồi mình săn được trong lúc đi giãn gân cốt cho bọn hắn mang về bộ lạc.

Qua mấy lần như thế, người của những bộ lạc này dĩ nhiên càng kính sợ hắn, bộ lạc xa gần đều nghe danh mà đến, thậm chí còn có một số người không tiếc vượt qua hơn mười ngày đường núi tới đây, qua sự truyền miệng của mọi người, Quan Ngạo tựa hồ trở thành thần minh của những bộ lạc chung quanh...

Chuyện này đối với Phương Nguyên có chút bất đắc dĩ, nghĩ thầm hắn chơi kệ hắn, đừng lén trộm rượu của mình là được rồi.

Nhiều người tới đây cũng có mấy người kiến thức rộng lớn, khi còn trẻ tuổi từng đi ra ngoài, theo bọn họ nói, mảnh núi rừng này giới bên ngoài gọi là, tên là Long Miên sơn mạch, cực kỳ rộng lớn, phía nam là Hoàng Châu một trong cửu châu, phía bắc là Trung Châu, chỉ có điều đường xá xa xôi, người bình thường muốn đi đâu cũng là chuyện vô cùng khó khăn, cũng chỉ có người tu hành mới có năng lực vượt qua lãnh thổ này.

Phương Nguyên nghe thấy, cũng có chút kinh ngạc, không ngờ mình từ trong thế giới tàn phá ra ngoài, lại đi xa mấy vạn dặm.

Nhưng trong lòng cũng mơ hồ nổi lên chút say mê.

Trung Châu được người ta ca tụng là đứng đầu cửu châu, là quê hương của tu hành, phong lưu tài hoa, đạo súc tích thâm hậu, tựa hồ có thể được xưng tụng là tiên môn như cỏ, thế gia như cát, ban đầu rời khỏi Vân Châu, vốn muốn tới Trung Châu xem một chút, chẳng qua vì cầu lôi pháp, mới chuyển đến Bá Hạ Châu, hiện giờ đến nơi này, lại có thể thuận tiện đến Trung Châu xem rồi, cũng cảm thụ một chút phong thái của vùng đất này!

Dĩ nhiên, chuyện này cũng không vội, tu vi của hắn còn chưa hoàn toàn vững chắc, cũng cần một chút thời gian tìm hiểu công pháp.

Mấu chốt hơn chính là, sơn thần lão gia Quan Ngạo đang lúc hăng hái, cứ để cho hắn vui mừng thêm mấy ngày đi?

Nếu nói Phương Nguyên có thể ở trong sơn dã này cả đời thì có chút khoa trương, nhưng ở chín mười năm, đối với hắn cũng không ảnh hưởng gì, dù sao nơi này vừa thanh tĩnh, lại có thể làm chuyện mình muốn, thật sự khiến cho hắn cảm giác hài lòng, không còn sở cầu.

Còn Quan Ngạo trước đây không vui, dù sao Phương Nguyên có thể ở đây, nhưng hắn không ở đây, chủ yếu nhất chính là thức ăn, Phương Nguyên không phải không ăn đồ ăn nhân gian, có rượu cũng uống, có đồ ăn cũng ăn, nhưng nhu cầu ăn uống của hắn không lớn, bình thường dùng viên đan dược, hoặc ăn quả tiên, cũng có thể an ổn qua ngày. Ngược lại Quan Ngạo không thể sống như vậy, chỉ nghĩ đến chuyện rời xa những món ăn nhân gian hắn đã thấy sợ, nhưng cũng may, hiện giờ có đám người bộ lạc xưng tụng hắn là sơn thần, đã giải quyết được vấn đề lớn của hắn.

Đám người của các bộ lạc lúc nào cũng dâng lên nhiều loại món ăn thôn quê và muối ăn, ngoài mỹ nữ ra, tất cả hắn đều không khách khí thu nhận, ngay cả con nghê kia đối với chuyện này cũng rất hưng phấn, cao hứng ở bên cạnh hắn diễu võ dương oai, ăn uống miễn phí, thỉnh thoảng cắn chết mấy con dã thú uy hiếp bộ lạc thể hiện uy phong, hiện giờ được tôn kính xưng là sơn thần Nhị lão gia...

Còn Phương Nguyên và con mèo trắng, đám người trong bộ lạc cũng đã gặp một hai lần, nhưng cũng không để ý.

Mèo không phải chỉ dùng để bắt chuột sao?

Còn thiếu niên mặc áo bào xanh kia, trắng tinh, gầy teo yếu ớt, nhất định là tùy tùng của sơn thần lão gia!

...

...

Dĩ nhiên, Phương Nguyên dù thích cuộc sống ở đây như thế nào, khi gần được một năm cũng phải rời đi, nguyên nhân rất đơn giản, những thần thông thuật pháp hắn học được lúc trước, hiện giờ cũng đã sáp nhập vào bên trong Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, lại bắt đầu cảm giác nội tình bản thân không đủ nghiêm trọng, từ trình độ nào đó mà nói, hắn cũng bắt đầu thiếu hụt lương thực, nhưng là lương thực đọc sách tu hành.

Sau đó, khi hắn bắt đầu kế hoạch rời khỏi nơi này, Quan Ngạo đang hết sức thoả mãn làm sơn thần trong mấy bộ lạc bỗng nhiên vội vã trở lại động phủ, vẻ mặt lo lắng nhìn Phương Nguyên:

- Phương tiểu ca, ngươi có biết chữa bệnh không?

Phương Nguyên nghe hỏi, có chút kinh ngạc:

- Là người nào bị bệnh?

- Trong bộ lạc bỗng nhiên nổi lên một trận đại dịch, rất lợi hại...

Quan Ngạo lo lắng nói:

- Đã chết không ít người, bọn họ cũng van xin ta chữa bệnh cho bọn họ, nhưng ta... Ta không biết...

- Có dịch bệnh sao?

Phương Nguyên khẽ cau mày, bỗng nhiên cảm ứng được cái gì, cẩn thận nhìn Quan Ngạo đánh giá, sau đó khẽ cau mày.

Hiện giờ hắn đã kết thành Kim Đan, tẩm bổ thần hồn, cảm ứng lực cũng vượt xa lúc Trúc Cơ trước đây, lúc này rõ ràng phát hiện, Quan Ngạo mấy ngày không về, nhưng khí cơ trên người lại xuất hiện biến hóa, hai mắt hiện đầy tia máu, khí cơ tựa hồ có chút suy yếu, thoạt nhìn, giống như điềm báo của một cơn bệnh nặng, điều này làm hắn cảm giác ngưng trọng, vội vàng kêu Quan Ngạo ngồi xuống.

Tra xét rõ ràng một phen, trong lòng hắn đã xác định, Quan Ngạo tựa hồ cũng đã nhiễm bệnh dịch, chẳng qua thân thể thật sự cường đại, lúc này mới mạnh mẽ đè lại mà thôi, nhưng như vậy có thể tưởng tượng, nếu người bình thường gặp phải loại ôn khí này sẽ có kết quả như thế nào.
Chương 729 Trị bệnh truyền nhiễm (2)

- Mang ta đi xem!

Ngưng thần suy nghĩ một lát, Phương Nguyên nói với Quan Ngạo.

Quan Ngạo nhất thời mừng rỡ, vội vàng đứng dậy đi trước dẫn đường, phía ngoài con nghê đã nhìn dáo dác.

Vận chuyển pháp lực, đạp mây mà đi, với tu vi hiện giờ của Phương Nguyên, chỉ trong nửa ngày đã đến bộ lạc gần nhất, vừa quan sát, sắc mặt nhất thời biến hóa, chỉ thấy chỗ bầu trời bộ lạc kia lại ngưng tụ một tầng hắc khí mỏng manh, thập phần cổ quái, ở phía dưới, trong bộ lạc tràn ngập tình cảnh thê lương, chỗ nào cũng truyền đến tiếng than khóc và rên rỉ.

Từ trên đám mây rơi xuống, những người có thể đi lại trong bộ lạc lập tức cũng xông tới, túm lấy góc quần Quan Ngạo cầu cứu.

Quan Ngạo cao lớn như vậy, gặp phải tình cảnh này cũng bó tay không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là không ngừng khuyên can:

- Không sao, không sao, Phương tiểu ca tới rồi, hắn là người có bản lãnh nhất, các ngươi yên tâm, yên tâm, hắn nhất định sẽ cứu các ngươi ...

Phương Nguyên cũng không để ý tới người bên cạnh, đi một vòng trong bộ lạc, nhưng chỉ thấy cảnh tượng kinh tâm đập vào mắt, có thể thấy lần ôn dịch này rất nghiêm trọng, mấy trăm người trong bộ lạc, cũng có hơn phân nửa đều nhiễm bệnh dịch, hai mắt mọi người đỏ ngầu, trong số những người bệnh nặng còn có người chảy máu mắt, thân thể thối rữa, thợ săn cường tráng cũng mất khí lực, hấp hối nằm trên giường đá chờ chết.

Khẽ vận chuyển pháp lực, thậm chí có thể thấy, giữa không trung, không biết có bao nhiêu oan hồn đang khóc than gào thét.

- Ôn dịch này thật lợi hại...

Phương Nguyên dò xét trước một phen, cũng xác định nơi này không phải bị người nào hạ độc, hoặc là bị ma khí tiêm nhiễm, xác thật là gặp phải dịch hoạ, chẳng qua trận ôn dịch này tới quá nhanh, ba bốn ngày trước, Quan Ngạo tới đây cũng không thấy gì khác thường, mà nay, trong thời gian ba bốn ngày ngắn ngủi lại có một trận đại ôn dịch phủ xuống, cả bộ lạc thành địa ngục nhân gian...

- Phương tiểu ca, có thể giúp bọn hắn chữa trị không?

Quan Ngạo nóng lòng chà xát hai tay, đi theo phía sau Phương Nguyên.

- Những bộ lạc khác đâu?

Phương Nguyên chưa trả lời, trước hết kêu Quan Ngạo dẫn đường đến những nơi khác xem qua.

Kết quả lại phát hiện, cuộc ôn dịch này thật sự đáng sợ, những bộ lạc khác đồng dạng cũng gặp tình cảnh như vậy.

Nhìn ánh mắt lo lắng sốt ruột của Quan Ngạo, Phương Nguyên gật đầu nói:

- Để ta thử xem!

Quan Ngạo nghe vậy, nhất thời mừng rỡ, vội vàng nói với đám người bên trong bộ lạc:

- An tâm, an tâm, có thể cứu chữa...

Mọi người trong bộ lạc cho dù đã sắp hấp hối, cũng lập tức tản mát ra chút thần thái.

Mặc dù cũng định rời đi, nhưng đối mặt với tình cảnh thảm thương của những thôn dân này, Phương Nguyên dĩ nhiên cũng không thể làm như không thấy, đối với hắn, chuyện này vốn không phải vấn đề cứu hay không cứu, mà chỉ là vấn đề nên cứu như thế nào!

Trong lòng thoáng trầm ngâm, liền giơ tay lên nhấn một cái, một đạo tử mang mơ hồ lấy hắn làm trung tâm, khuếch tán ra khắp bộ lạc.

Theo tử quang khuếch tán, mọi người trong bộ lạc đồng thời cũng lộ ra vẻ tinh thần vài phần.

Có một số người rõ ràng nhận ra biến hóa trên người mình, có chút vui mừng hét lên.

Nhưng sắc mặt Phương Nguyên vẫn không buông lỏng, hắn chỉ tạm thời thi triển một đạo đan quang, phân tán trùng kích vào trong cơ thể của đám người trong bộ lạc, giúp bọn hắn chống đỡ ôn khí mà thôi, pháp lực vốn có thể đề tăng khí huyết con người, chống đỡ bệnh dịch, nhưng đây cũng chỉ là biện pháp tạm thời, không cách nào trừ tận gốc bệnh dịch của bọn họ, hơn nữa Phương Nguyên cũng không thể cứ truyền pháp lực cho bọn họ giữ mạng.

- Trước tiên tìm mấy loại thảo dược đến đây!

Phương Nguyên vừa thấp giọng phân phó Quan Ngạo, trong lòng vừa suy nghĩ phương pháp trị dịch bệnh.

Mặc dù hắn không chuyên tu đan đạo y thuật, nhưng nếu đã bước lên con đường tu hành, ít nhiều cũng biết một chút kiến thức y học, trước khi chính thức tu hành, nền tảng dược lý và đan pháp cũng là một trong những kiến thức bọn hắn phải học, kiến thức của Phương Nguyên đối với những vấn đề này cũng không tệ lắm, mấy bộ dược lý điển tạ lại thuộc làu, nếu là bệnh dịch bình thường, Phương Nguyên không dám nói dễ như trở bàn tay, tuy nhiên vấn đề cũng không lớn, nhưng trận bệnh dịch này thật sự rất lợi hại, hắn cũng chỉ có thể thử xem sao.

Vừa kêu Quan Ngạo đi chuẩn bị linh dược cần thiết, Phương Nguyên vừa phi thân lên, trước tiên xem xét khu vực lân cận, chỗ bệnh dịch phát sinh chắc chắn có mầm mống, nếu tìm được nguồn gốc, loại trừ đi, vậy việc điều trị sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng điều làm Phương Nguyên kinh ngạc chính là, hắn vừa bay lên quan sát ba bốn trăm dặm phía dưới lại phát hiện hết thảy bình thường, không thể làm gì khác hơn là quay lại trong bộ lạc.

Đứng phía trước một người bệnh, cẩn thận kiểm tra, bắt một đạo khí tức trên người hắn, sau đó vận chuyển thần thức từ từ cảm ứng, tinh tế phân biệt khí cơ biến hóa bên trong, sau đó từ từ xác minh dược lý tương ứng trong đầu mình.

Đan dược bình thường hắn tiếp xúc đều có tương quan đến tu hành, những dược lý này đã lâu không tiếp xúc, cũng may trí nhớ của hắn rất tốt, hiện giờ một lần nữa lôi ra, cũng không coi là xa lạ, thông qua cảm nhận với những ôn khí này, cũng dần dần có mấy ý nghĩ, nhanh chóng lôi ra mấy phương thuốc trong lòng, được hay không được, cũng chỉ có thể thử rồi mới biết.
Chương 730 Học tạm thời (1)

- Có lò luyện đan không?

Phương Nguyên nghiêng đầu, hỏi một vị Tế Tự trong bộ lạc.

- Có... Có...

Tế Tự này là một lão đầu tử thoạt nhìn không biết bao nhiêu tuổi, răng sắp rụng sạch rồi, ngược lại không bị ôn khí lây nhiễm, nghe vậy vội vàng gật đầu, chậm chạp chạy tới căn phòng đá của mình, đem một cái lò luyện đan ngăm đen ra ngoài, đặt trên mặt đất.

Phương Nguyên nhìn cái nồi, lại phát hiện lò luyện đan này dùng gang đúc thành, ba chân bốn lỗ, phía trên cũng không có phù văn, chính là lò luyện đan cấp thấp nhất của giới tu hành, nói không chừng sau khi hắn nghe nói về lò luyện đan, nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo tự mình chế tạo ra, nhưng cũng may thứ Phương Nguyên muốn luyện vốn cũng không phải là đan dược người tu hành sử dụng, yêu cầu cũng không cao.

Gật đầu ý bảo có thể, tìm nhặt mấy loại thảo dược, lại lấy từ trong túi càn khôn của mình một loại linh dược, bỏ vào lò luyện đan.

Lúc này, Tế Tự kia đã ôm một bó củi đi tới, muốn nhét vào trong lò đan.

Phương Nguyên bất đắc dĩ ngăn hắn lại, ngón trỏ khẽ điểm, phía dưới lò luyện đan, lập tức có ngọn lửa màu xanh bay lên.

Tế Tự kia nhìn thấy há hốc mồm trợn mắt, kêu lên:

- Sơn thần... Tam lão gia...

Phương Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ thầm làm sao ta lại lăn bị vứt bỏ thành lão tam?

Đan chia làm linh đan, bảo đan, thần đan, tiên đan, mỗi một loại đan lại chia từ một đến cửu chuyển, nhất chuyển là một biến hóa, cửu chuyển là biến hóa nhiều nhất, là đan có phẩm cấp cao nhất, khó luyện nhất, với tài nghệ hiện giờ của Phương Nguyên dĩ nhiên không làm được, chẳng qua hiện giờ chỉ cần luyện đan trị bệnh mà thôi, thậm chí cũng không tính là linh đan, lại càng không nói là mấy chuyển, vì vậy khi hắn chuyên tâm khống chế, cũng vô cùng thuận lợi.

Lửa quá ba lần, trong lò đan đã có mùi thơm lạ lùng xông vào mũi, những người ốm yếu trong bộ lạc ngửi thấy cũng phấn chấn tinh thần.

- Dùng nồi to đun nước, nấu đan, bất luận là người có bệnh hay không có bệnh đều dùng một chén!

Phương Nguyên lấy đan dược ra, chỉ thấy viên đan màu hồng giống như trứng chim bồ câu, không trực tiếp cho ai dùng, dù sao nơi này cộng thêm linh dược trong túi càn khôn của hắn, dược tính quá mạnh mẽ, người bình thường khí lực cường thịnh ăn vào, chỉ sợ kinh mạch cũng trực tiếp nứt vỡ, vì vậy chỉ lấy một cái nồi lớn, đặt đan dược vào bên trong, sau đó đốt to lửa, lại đổ nước nóng ra ngoài cho mọi người sử dụng.

Rất nhanh, tộc nhân của bộ lạc sau khi uống nước đan dược, khí sắc rõ ràng chuyển biến tốt hơn, tiếng rên rỉ đã bớt đi rất nhiều.

Quan Ngạo nhìn thấy trong lòng mừng rỡ, nói với Phương Nguyên:

- Phương tiểu ca, ta biết ngươi cái gì cũng biết...

Những người trong bộ lạc khôi phục được ít tinh thần, cũng nhất loạt tề tụ đến cảm tạ sơn thần, bái tạ sơn thần Tam lão gia.

- Tạ ơn sơn thần Đại lão gia của các ngươi đi!

Phương Nguyên cũng thở phào nhẹ nhõm, chẳng qua có chút nhạy cảm với cách xưng hô này, nhưng mặc dù bệnh dịch đã chuyển biến tốt đẹp, hắn cũng không vội vã rời đi, đêm hôm đó lưu lại trong bộ lạc, chuẩn bị thêm một chút thảo dược, kế hoạch trừ tận gốc tình hình bệnh dịch.

Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, cũng ngay đêm hôm đó, tình hình bệnh dịch trong bộ lạc bỗng nhiên tăng thêm, còn hung mãnh hơn trước.

Phương Nguyên nhất thời có chút nghi ngờ:

- Không có đạo lý...

Tình hình bệnh dịch nhân gian có vô số, một khi phát triển cũng hết sức lợi hại, nhưng chỉ cần đúng bệnh hốt thuốc, cũng không khó giải quyết

Đại phu phàm tục cũng có thể ứng đối, càng không nói đến tiên gia trong tu hành, Phương Nguyên mặc dù không nghiên cứu qua đan pháp, nhưng đối với cho dược lý vẫn hiểu rõ mấy phần, mấy bộ dược điển cũng thuộc làu, hơn nữa tu vi càng cao, hiểu biết đối với thân thể càng tinh tế, vô cùng bén nhạy với sự biến hóa của khí cơ, thủ đoạn như thế, muốn đối phó với ôn dịch bình thường thật sự không có gì khó khăn.

Ở phương diện dùng thuốc, để tăng thêm dược hiệu, hắn còn lấy ra một gốc cây linh dược, không có đạo lý lại không trị được trận ôn dịch này, theo lý mà nói sau khi dùng qua nước thuốc của hắn, đừng nói ôn dịch lần này, người trong bộ lạc thậm chí sẽ mấy năm không bị bệnh.

- Dẫn người vào!

Tâm tình Phương Nguyên thoáng trầm xuống, cũng chỉ có thể phân biệt trước rồi nói, Quan Ngạo được hắn phân phó, đã sớm ôm một đứa trẻ hai tuổi, sau lưng cõng một cô bé ba tuổi hai mắt máu đỏ, chính là hai tỷ đệ, cha mẹ của bọn hắn ngay từ lúc bệnh dịch xuất hiện đã bệnh chết, để lại hai tỷ đệ, chỉ có điều hai đứa trẻ cũng lần lượt lây bệnh dịch, đệ đệ còn nghiêm trọng hơn.

- Đau, cha mẹ ơi, toàn thân ta đều đau

Đứa bé trai được Quan Ngạo bế vào, đặt trên giường đá, đau đớn liên tục lăn lộn, một mảng thịt trên người đang dần dần biến thành màu đen, sau đó tạo thành một nhọt độc, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.

- Ngủ đi!

Thấy thằng bé không ngừng giãy dụa, sắc mặt Phương Nguyên trầm xuống, khẽ quát một tiếng.

Hắn một thân pháp lực, mạnh mẽ khôn cùng, quát một tiếng, thần hồn của thằng bé lập tức chịu ảnh hưởng, chìm vào giấc ngủ say.

- Sơn thần Tam lão gia, van xin ngươi cứu đứa nhỏ này.

- Ca ca, ngươi cứu cứu đệ đệ của ta.

Lão Tế Tự và cô bé cũng quỳ gối ở cạnh cửa, không ngừng dập đầu, không ngừng cầu khẩn.

- Im lặng hết cho ta, ra ngoài!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom