1.
Những ngày tiếp theo đã trở lại đúng với quỹ đạo, tôi đến bệnh viện để điều trị vết cắ.n ở cổ, bác sĩ nói vết thương không nghiêm trọng, nếu bôi thuốc kịp thời sẽ không để lại sẹo. Tôi đưa Đoán Đoán đi kiểm tra toàn thân, kết quả kiểm tra cho thấy hết thảy đều bình thường. Tôi lại tìm cho con bé một trường mẫu giáo mới, Đoán Đoán rất thích đi đến đó. Trong nhà cũng không còn phát sinh chuyện gì kỳ lạ, Đoán Đoán cũng không còn kêu đói nữa.
Trải qua một kiếp nạn sinh t*, quan hệ giữa nhà tôi và bà lão càng lúc càng thân mật. Hôm nào chúng tôi cũng ăn trưa và ăn tối cùng nhau, bà lão còn đưa cho tôi chìa khóa nhà mình, để chúng tôi tùy ý ra vào.
“Như vậy không tốt lắm đâu…” Tôi nhìn chiếc chìa khóa, chẳng biết phải làm sao.
“Thế này có gì mà không tốt! Khó khăn như vậy chúng ta cũng đã cùng nhau trải qua rồi!” Bà lão mỉm cười đặt chiếc chìa khóa vào tay tôi: “Cầm đi. Nói một câu không dễ nghe, ở tuổi này của dì, một chân đã bước vào qu.an t.ài rồi. Nếu dì ngã ở trong nhà, con cũng còn có thể tiến vào cứu dì, như vậy không tốt sao?”
Thấy bà lão đã nói đến như vậy, tôi cũng không thể trốn tránh được nữa, luôn miệng thề thốt rằng sẽ không tơ hào dù chỉ một xu trong nhà bà.
Bà lão mỉm cười xua tay, bảo tôi không cần nói mấy lời này.
Hơn mười ngày cứ như vậy mà trôi qua. Một buổi chiều cuối tuần, tôi dắt Đoán Đoán đi siêu thị. Đoán Đoán ở bên cạnh đang lựa kem trong tủ đông, còn tôi thì đang lúi húi chọn rau. Bỗng nhiên tôi nhìn thấy cái kẻ l.ừa tiền gọi là bà đồng lúc trước ở đằng xa, đang đẩy xe tiến về phía này.
Tôi vốn muốn tránh đi, chẳng ngờ bà đồng ngay lập tức liền phát hiện, tiến về phía tôi.
“Đứa bé sao rồi?” Bà ta hỏi, trên mặt có chút lo lắng.
“Tốt lắm, hoàn toàn không có vấn đề gì nữa rồi.” Tôi lạnh lùng đáp.
“Thế thì tốt quá, tôi đã nói cứ chuyển nhà là sẽ ổn mà!” Bà đồng vui mừng khôn xiết: “Vừa nãy thấy sắc mặt cô u á.m, tôi còn tưởng rằng…”
Dừng, cái gì mà u với á.m, người phụ nữ này còn muốn lừa tôi một lần nữa sao? Sáu mươi sáu nghìn tệ nào phải số tiền nhỏ, gần bằng tiền lương một năm đi làm của tôi rồi! Lửa giận trên người tôi nháy mắt bùng lên, chặt đứt lời của bà ta: “Không, chúng tôi không chuyển nhà.”
Bà đồng vô cùng ngạc nhiên: “Cái gì cơ, các người không chuyển nhà á?”
“Căn nhà đó vốn chẳng có vấn đề gì hết.” Tôi nói.
2.
“Không thể nào, tôi không thể nào nhìn nhầm được.” Bà đồng thề thốt: “Căn nhà đó chắc chắn có vấn đề, nếu không làm sao tôi lại dám đòi cô cái giá cao như vậy. Phải xem thêm mấy cái nhà kiểu như vậy thì tuổi thọ của tôi cũng bị rút ngắn lại rồi!”
Người phụ nữ này thế nhưng còn dám mạnh miệng. Tôi càng thêm tức giận, mỉa mai nói: “Ngài thu của tôi sáu mươi sáu nghìn tệ nhưng chẳng giúp được gì, mà bà lão hàng xóm nhà tôi ấy à, một xu cũng không cần nhưng đã cứu mạng hai mẹ con chúng tôi đó.”
Bà đồng hai mắt trợn trừng: “Cô nói gì cơ?”
Tôi muốn chọc tức bà ta nên dùng vài câu ngắn gọn kể lại nghi thức trừ t.à ngày hôm ấy. Chưa kịp dứt lời, bà đồng giống như phát đi.ên đã lao tới, tát tôi một cái muốn nổ đom đóm mắt!
“Bà…” Tôi vừa lo vừa tức, đang định đánh lại thì phát hiện sắc mặt bà ta đã trở nên tái nhợt, như thể sắp có đại nạn ập đến.
“Cô là đồ ng.u!” Bà ta hét lên: “Con gái của cô xong đời rồi, chúng ta đều xong đờ.i rồi!”
Tôi choáng váng luôn rồi. Người trong siêu thị thi nhau dừng lại, không ngừng dùng ánh mắt kỳ lạ đánh giá chúng tôi.
Bà đồng còn muốn nói thêm vài câu, bỗng nhiên giống như nhìn thấy cái gì đó sau lưng tôi, vẻ mặt trở nên méo mó bởi vì kinh sợ, hai mắt trợn trừng như sắp sửa nổ tung.
“Qu.ỷ! Qu.ỷ!” Bà ta thì thầm.
Tôi xoay người lại, nhìn thấy Đoán Đoán bởi vì nghe được tiếng cãi vã, đang cầm cây kem chạy về phía này.
Bà đồng nhanh chân bỏ chạy, lao thẳng về phía cửa siêu thị, ngay cả đồ trong xe đẩy cũng chẳng thèm mang đi.
“Mẹ, đó là ai vậy?” Đoán Đoán nghi hoặc hỏi.
“Một bà đi.ên.” Tôi viện cớ qua loa, trong lòng cảm thấy bồn chồn trước phản ứng của bà đồng.
Có phải người phụ nữ này lại muốn moi tiền tôi thêm một lần nữa phải không?
Thế nhưng nỗi sợ hãi trên mặt bà ta ban nãy trông không giống như đang giả vờ.
Tôi nghĩ lung tung một hồi, ánh mắt vừa dời đi, đột nhiên liền phát hiện bà lão đang đứng lẫn trong đám đông nhìn chằm chằm vào tôi.
“Là dì à.” tôi một tay dắt Đoán Đoán, một tay kia xách giỏ đựng đồ bước về phía bà lão: “Dì cũng đến mua đồ sao?”
“Trong nhà hết trứng gà rồi, dì ra ngoài dạo một chút.” Bà lão mỉm cười xoa đầu Đoán Đoán.
“Ôi, hôm qua con vừa mua hai túi, còn tặng cho người một túi, nhanh như vậy đã ăn hết rồi sao?” Tối qua sau khi tan làm tôi còn lượn qua chợ một vòng.
Lúc này bà lão mới nhớ ra, vỗ mấy cái lên đầu mình: “Coi trí nhớ của bà này, đúng là già rồi, không dùng được nữa!”
Tôi vội vàng đỡ lời: “Làm gì có chuyện đó, đi nào, chúng ta đi dạo xem, lại mua thêm ít đồ, rồi cùng nhau về nhà.”
3.
Ngày hôm sau, đúng lúc tôi đang có tiết trên lớp thì giáo viên ở trường mẫu giáo bỗng nhiên gọi điện đến.
“Các con tự mình luyện trước nhé, cố gắng học thuộc mấy câu này.” Tôi giao bài tập cho mấy đứa nhỏ, biết chắc rằng mình vừa đi thì thể nào chúng nó cũng lập tức bùng nổ. Thế nhưng tôi không thể không nghe điện thoại. Kể từ sau chuyện ngày trước, dường như tôi mắc phải chứng đa nghi, lúc nào cũng sợ hãi con gái lại xảy ra chuyện gì.
“Cô giáo à, có chuyện gì vậy?” Tôi bước ra khỏi phòng dạy nhạc, nhấn nút nghe điện thoại: “Đoán Đoán xảy ra chuyện gì sao?”
“Không phải không phải, Đoán Đoán rất ổn, cô đừng có sốt ruột.” Nghe cô giáo nói như vậy, tôi cũng thấy nhẹ cả người.
“Có chuyện này nhỏ thôi, thế nhưng tôi đã bàn bạc qua với hiệu trưởng, cảm thấy tốt hơn hết vẫn nên báo cho cô biết.”
“Cô nói đi.” Trái tim một lần nữa như ngừng đập.
“Hoạt động chiều nay của lớp chồi chúng tôi là vẽ tranh. Chủ đề là vẽ tranh tự họa, nhưng Đoán Đoán lại vẽ thứ khác. Tôi nói với bé con: “Hôm nay chúng ta phải vẽ chính mình, con vẽ sai rồi”. Thế nhưng Đoán Đoán nhất định nói rằng con bé không vẽ sai, con bé đúng là đang vẽ chính mình. Tôi cho rằng bé con không hiểu rõ nên vẽ sai chủ đề, lại sợ bị tôi phê bình thế nên mới sống ch*t khăng khăng không thừa nhận bản thân đã vẽ nhầm. Không phải đôi lúc trẻ con cũng như thế này sao. Tôi chỉ nói con bé mấy câu, cũng chẳng phải lời gì ghê gớm cả, bé con đã khóc tu tu rồi, cứ nhất định nói bản thân không hề nhầm lẫn. Sau đó hiệu trưởng cũng đến, nhìn bức tranh một hồi, cảm thấy tốt nhất là tôi nên liên hệ với cô. Nếu vẽ sai thì cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu quả thật không nhầm thì chỉ e đứa nhỏ này có vấn đề gì về tâm lý.”
Tôi có hơi tức giận. Con gái tội nghiệp của tôi bị bọn họ hiểu lầm, ở trường học khóc tu tu, ấy thế mà bọn họ còn cắ.n ngược lại một cái, nói con tôi có vấn đề về tâm lý! Tôi nói: “Sức tưởng tượng của lũ trẻ vốn phong phú, nếu có vẽ ra cái gì đó linh tinh cũng là chuyện bình thường, cô làm giáo viên, không biết chỉ dẫn mà lại chỉ biết phê bình, bây giờ lại đổ thừa lại lên người con tôi!”
Cô giáo ở đầu bên kia rõ ràng là đang hoảng hốt: “Mẹ của Đoán Đoán, không phải như vậy đâu, tranh mà Đoán Đoán vẽ thực sự vô cùng kỳ qu.ái…”
“Có cái gì kỳ qu.ái chứ?”
4.
“Ai da, tôi không biết phải nói thế nào, để tôi chụp lại gửi cho cô xem vậy. Đợi một lát nhé.” Dứt lời, điện thoại đã cúp rồi.
Tôi tức muốn sôi sục, đang định cất điện thoại vào túi rồi quay lại lớp học thì nghe thấy điện thoại “ting” lên một tiếng.
Tôi nhận được một bức ảnh.
Vừa mở ra, cơn tức giận lập tức bay sạch.
Trên màn hình, một người đàn ông với khuôn mặt đỏ đen đan xen, đôi mắt màu vàng, trên trán còn có ấn ký màu vàng kim đang cười toe toét với tôi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải là cái thứ này đã bị tôi và bà lão hợp sức đuổi đi rồi sao?
Tôi quay lại lớp học mà tinh thần không yên. Nửa cuối tiết học trôi qua trong tình trạng tâm trí lạc trôi tận nơi nào, chỉ biết yêu cầu học sinh hát đi hát lại vài lần. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi bèn rút ra kết luận, có lẽ chuyện xảy ra lần trước đã để lại bóng m.a tâm lý trong lòng Đoán Đoán, khiến con bé bị dọ.a s.ợ. Thời gian trôi qua, có lẽ bé con sẽ dần dần quên đi.
Tôi đẩy cửa vào nhà, bị cảnh tượng đẫm m.áu ngay trước mắt dọ.a cho ngốc luôn. Người đàn ông có khuôn mặt đỏ đen đan xen kia đang ở trong phòng khách nhà tôi, dùng hai tay giống như vuốt thú nâng Đoán Đoán của tôi lên, vùi đầu nhai nuốt.
“Không!” Tôi lao tới, dùng hết sức bình sinh đánh hắn: “Buông ra! Buông con của t.ao ra!”
Bị tôi tấn công, đầu của đứa trẻ liền từ trong lòng kẻ kia rơi xuống, lăn lông lốc mấy vòng trên mặt đất.
Hắn ta vươn móng vuốt ra đẩy một cái lên vai tôi, tôi lập tức bay ra ngoài, ngã lộn xuống đất.
“Aaaaaaaaaa!” Trái tim tôi như bị ai x.é thành từng mảnh, hét lên đau đớn, bật dậy khỏi giường, mồ hôi trên đầu vã ra đầm đìa.
Nghe thấy tiếng khóc ở bên cạnh, lúc này tôi mới tỉnh táo nhận ra rằng ban nãy bản thân vừa gặp ác mộng. Có lẽ là bởi vì ban ngày nghe cô giáo ở trường mầm non nói về bức chân dung tự họa nên trong lòng cảm thấy sợ hãi. Tôi ôm chặt lấy con gái bị tiếng hét của mình làm cho giật mình thức giấc, vỗ về an ủi: “Xin lỗi, xin lỗi bé cưng của mẹ, mẹ ngủ mơ, làm con bị dọ.a rồi.”
Tôi đột nhiên có cảm giác vai mình râm ran tê nhức, giơ tay chạm vào thì thấy ướt rượt nhớp nháp.
Tôi đặt con gái xuống, bật đèn trong phòng lên.
Là m.áu.
Bộ đồ ngủ trên vai tôi đã rách tả tơi, da thịt đầy những vết cà.o xước đẫm m.áu.
Tôi ngoảnh lại nhìn, trên tấm ga trải giường trắng tinh lồ lộ một vết chân thú dính đầy m.áu tươi.
Bình luận facebook