13.
Ba ngày trước. Chính là ngày tôi đã vô tình gặp bà ta ở siêu thị.
Vậy cũng tức là, sau khi bà ta gặp tôi ở siêu thị liền chạy luôn.
Bà ta đã bỏ trốn rồi, tôi còn đưa tiền cho bà ta?
Tôi gần như muốn ng.ất x.ỉu.
Bạn tôi an ủi tôi một lúc, lại nhét tiền vào tay tôi. Lần này tôi không từ chối nữa.
Tôi nhờ anh ấy nếu có tin tức gì xin hãy thông báo cho tôi biết, nhìn anh ấy rời đi, vẫn không chịu ch*t tâm mà gọi điện cho bà đồng.
Điện thoại vẫn gọi được.
“Bà có phải đồ l.ừa đả.o hay không?” Tôi biết câu hỏi của mình thật ngu ngốc, thế nhưng lúc này đây tôi không biết phải làm thế nào để bày tỏ cơn phẫn nộ của mình.
“Cô lại nghe được cái gì rồi?” Bà đồng nghe chừng không vui, hỏi.
“Có người nói là bà ôm tiền trốn rồi.” Tôi lạnh lùng đáp.
“Ha ha ha!” Bà đồng thế nhưng lại cười lớn: “Tôi thực sự đã chạy rồi.”
“Bà!” Tôi bị bà ta làm cho ph.ẫn u.ất đến nỗi không nói thành lời.
“Có điều không phải là bỏ trốn, nếu không tôi cũng chẳng nhận điện thoại của cô.” Lời này của bà ta nghe cũng có chút hợp lý.
“Nghe đây, ngày đó sau khi nhìn thấy con ác qu.ỷ kia trong siêu thị, tôi biết nó đã nhắm đến tôi rồi. Tôi không chạy, lẽ nào còn đợi nó tìm đến cửa sao?”
Tôi thấy lời của bà ta cũng có lý, vì vậy không nói gì.
“Cô yên tâm, từ hôm nay trở đi tôi sẽ không tìm cô đòi tiền nữa. Tôi đã giúp cô thì sẽ giúp đến cùng, sớm diệt trừ được thứ này thì tôi cũng có thể sớm trở về nhà. Huống hồ, bên cạnh cô hiện giờ cũng chẳng còn ai có thể tin cậy được phải không?”
Câu cuối cùng ấy đã đâ.m thẳng vào chỗ yếu mềm nhất trong lòng tôi. Tôi quyết định sẽ tin tưởng bà ta thêm một lần nữa.
Tôi thông báo cho bà ta những gì đã phát hiện, đã làm được trong ngày hôm nay: “Theo tôi đoán, bà lão này đã hoán đổi v*ng h.ồn người chồng đã ch*t với Đoán Đoán của tôi. Kế hoạch tiếp theo của bà ta chỉ e là sẽ hoán đổi li.nh h.ồn của bản thân với tôi trước khi sắp sửa qua đời. Làm như vậy hai người bọn họ sẽ có được cơ thể mới và tiếp tục sống.”
“Không phải là v*ng h.ồn.”Bà đồng cắt lời: “Li.nh h.ồn của người bình thường vốn rất yếu đuối, nếu rời khỏi cơ thể sẽ không thể tồn tại trong thời gian dài, cũng không thể nào có được sức mạnh khủng khiếp như vậy. Hơn nữa, li.nh h.ồn của ông lão kia nhất định cũng không khác gì khi ông ta còn sống, làm sao có thể biến thành qu.ái vật đỏ đỏ đen đen như vậy. Con qu.ái vật kia nhất định là qu.ỷ, tôi dùng mạng mình đảm bảo đó.”
“Bà từng nói qu.ỷ phải có vật chủ, vậy có khi nào đó là một cặp vợ chồng qu.ỷ không, trước khi vật chủ ch*t đi chúng muốn tìm con mồi mới?” Tôi tiếp tục suy đoán.
“Chuyện này cũng có khả năng.” Bà đồng do dự một lúc rồi nói: “Thế nhưng người với qu.ỷ không giống nhau, bọn chúng sẽ không có tình cảm, tình thân. Qu.ỷ chỉ biết cá lớn nuốt cá bé, chẳng biết đoàn kết. Nếu một con qu.ỷ vì muốn kéo dài tuổi thọ cho một con qu.ỷ khác mà làm đến tận bước này, vậy thì bọn chúng đã chẳng phải qu.ỷ rồi.”
Tôi khẽ ậm ừ vài tiếng. Đã đến lúc này rồi mà bà ta vẫn chưa chịu thừa nhận suy đoán của mình là sai.
“Dù thế nào thì cô cũng phải cẩn thận, đừng để bà ta có bất kỳ cơ hội nào cư.ớp đo.ạt thân x.ác. Trước tiên cô cứ ổn định tình hình, tôi sẽ điều tra lai lịch con qu.ỷ này cùng với cách phá giải nghi lễ, một khi có tin tức sẽ lập tức báo cho cô.”
Tôi liên tục nhắc bà ta phải nhanh lên, sau đó mới để cho bà ta cúp máy.
Vừa định bước về nhà thì điện thoại bỗng reo lên.
Tôi nhận điện thoại.
“Tiểu Chỉ, bây giờ em có tiện nói chuyện không?” Giọng của bạn tôi ở đầu bên kia có gì đó không được ổn.
Sau khi nghe thấy câu trả lời của tôi, anh tiếp tục nói: “Em bình tĩnh ngồi xuống trước đã, nghe anh nói chuyện này.”
“Không sao đâu, anh nói đi.”
Tôi nghe thấy anh ấy nuốt khan một tiếng: “Anh vừa gọi điện cho vị cảnh sát là phụ huynh của học sinh kia, hỏi thăm tình hình vụ bà đồng. Anh ta nói, đã tìm được người rồi.”
“Tìm được rồi?” Tôi kinh ngạc kêu lên.
“Đúng, lúc bọn họ tìm thấy người, bà ta đã ch*t rồi.”
“Ch*t rồi?”
“Đúng vậy, Tiểu Chỉ, em đừng sợ. Anh ta nói, bọn họ tìm được người này ở trên núi, trong lúc kiểm lâm đi tuần đã nhìn thấy một cỗ thi thể trong bãi cỏ, lúc đó đã... đã bị dã thú x.é n.át. Theo đánh giá ban đầu của cảnh sát, có lẽ bà ta đã tr.ốn lên núi, sau đó bị dã thú t.ấn cô.*ng
Tôi bỗng nhiên cảm thấy không thể thở nổi.
“Người... đã ch*t từ khi nào?” Tôi run rẩy hỏi.
“Buổi tối ba ngày trước, khoảng 0h gì đó. Vậy cũng tức là đúng cái ngày bà ta bỏ trốn ấy liền gặp nạn.
Tôi lập tức ng.ất x.ỉu.
14.
Lúc mở mắt ra, tôi liền bắt gặp ánh mắt của bà lão.
“Tỉnh rồi!” Bà ta vui mừng reo lên.
Lúc này tôi mới phát hiện, bản thân đang nằm trên chiếc giường trong căn phòng dành cho khách của bà lão.
Nghe thấy tiếng của bà ta, bạn tôi từ ngoài phòng khách lao vào.
“Tiểu Chỉ, em sao rồi?” Anh quan tâm hỏi: “Đột nhiên anh không nghe thấy tiếng gì từ điện thoại nên sốt ruột quay lại tìm em, cũng may là em không sao, thật sự làm anh sợ ch*t khiếp!”
“Con bị sốt rồi, ngủ liền một đêm, may mà có cậu ta đưa con về đây.” Bà lão nói với tôi: “Tối qua bà đã dỗ Đoán Đoán ngủ rồi, sáng nay đã đưa đến trường, con không cần lo lắng.”
Tôi nhìn bà ta, khuôn mặt hiền lành, giọng nói ấm áp, ánh mắt thiện lương. Một bà cụ dáng vẻ đôn hậu như thế, ai gặp được cũng sẽ cảm thấy thân thiết phải không?
Nhưng bà ta là qu.ỷ.
“Tiểu Chỉ, gần đây em quá vất vả rồi.” Bạn tôi cũng đồng tình với bà lão: “Vậy em nghỉ ngơi đi, anh đi trước đây, có gì sẽ lại đến thăm em...”
Bà lão gật đầu, miệng nói “cảm ơn nhiều” rồi định tiễn anh ấy ra ngoài. Tôi như người ch*t đuối vớ được cọc, to giọng hét lớn: “Đừng đi mà!”
Tôi thấy vẻ mặt kinh ngạc pha lẫn xấu hổ của anh ấy.
Bà lão vẻ mặt đăm chiêu nhìn tôi một cái, bóng gió nói một câu: “Tình cảm của hai đứa tốt thật đấy.”
Bạn tôi lập tức liền tỉnh táo lại, hoảng hốt giải thích: “Dì à, chúng con chỉ là bạn, là bạn tốt lâu năm, là đồng nghiệp, còn là bạn học từ thời đại học...”
“Không còn sớm nữa, muộn thế này cậu còn không đi sao.” Bà lão mỉm cười: “Người trong nhà không sốt ruột sao?”
Bạn tôi lắp ba lắp bắp nói với tôi: “Anh đi trước đây, có chuyện... có chuyện gì thì gọi cho anh.” Sau đó không đợi tôi trả lời liền chạy đi rồi.
Trong phòng chỉ còn lại tôi và bà ta.
“Cậu ta đối với con tốt thật đó.” Bà lão bóng gió sâu xa nói, bước về phía chiếc giường, duỗi bàn tay gầy guộc như cành khô ra.
Trái tim tôi đã ch*t lặng, thậm chí chẳng buồn tránh đi.
Để bà ta gi*t tôi đi. Gi*t tôi rồi, tất cả những chuyện này sẽ kết thúc.
Bàn tay ấy thế nhưng lại nhẹ nhàng đặt lên trán tôi.
“Hết sốt rồi.”
Tôi nghiêng đầu né bàn tay đó, sau đó đứng thẳng người dậy, không nhìn bà ta lấy một cái, lạnh giọng nói: “Dì à, con về đây.”
“Được, con phải nhớ chăm sóc bản thân cho tốt đó.”
Tôi rời khỏi nhà bà ta, không về lại nhà mình mà leo thẳng lên tầng thượng.
Tôi sẽ nhảy xuống từ nơi đó.
Tôi đã hại Đoán Đoán.
Bà đồng cũng ch*t rồi.
Bây giờ chẳng còn ai có thể giúp tôi được nữa.
Thế nhưng tôi sẽ không để bà ta cướp lấy cơ thể của tôi.
Tôi đứng trên tầng thượng, hít một hơi thật sâu, vừa định nhảy xuống....
Điện thoại reo lên.
Chỉ e là lãnh đạo gọi tới hỏi tại sao tôi lại không đi làm.
Trái tim tôi vô cùng lạnh lẽo.
Ngay cả khi bạn sắp ch*t, sếp vẫn sẽ thúc giục bạn làm việc.
Tôi móc điện thoại ra, đang định ném xuống lầu thì bỗng thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình thế nhưng không phải là số của cấp trên.
Người gọi đến là Chuyển phát nhanh.
Gần đây tôi đâu có mua gì?
Sự tò mò thúc giục tôi nhận cuộc điện thoại này.
“Cô Ngô, cô có ở nhà không? Có hàng gửi cho cô này.”
Tôi im lặng vài giây.
“Có, bây giờ tôi sẽ xuống lấy.”
15.
Tôi ký nhận đơn hàng. Kiện hàng không lớn, được gói thành hình trụ, kỳ lạ là thông tin người gửi bị ẩn đi. Tôi mang theo gói hàng về nhà, mở từng lớp từng lớp giấy gói ra.
Khi thứ đó rơi ra, tôi đã bị dọ.a một trận.
Đó là một con da.o, trên chuôi da.o và bao đựng chạm trổ hoa văn uốn lượn, giống như một con rắn đang bơi vậy.
Tôi rút con da.o ra, ánh dao sáng lòa, vừa nhìn đã biết cực kỳ sắc bén.
Gì vậy? Người này còn biết tôi muốn t.ự s*t, ngay cả h*ng khí cũng chuẩn bị sẵn cho tôi rồi sao?
Bỗng nhiên tôi nhìn thấy một tấm giấy gói màu sắc sặc sỡ, có vẻ như là một bức tranh.
Tôi đặt da.o xuống, mở tờ giấy ra, toàn thân choáng váng.
Là một bức tranh in, giống như mấy bức họa thần tiên hay được người ta treo trên tường để cung phụng. Thế nhưng kẻ trong bức tranh này không phải là Quan Công hay Thần Tài.
Đó là một người đàn ông bốn chân chạm đất, đầu và lông có màu đen đỏ đan xen, trên trán có một ấn ký màu vàng kim, miệng nhe ra để lộ răng nhọn lởm chởm, đôi mắt màu vàng như xuyên qua tờ giấy ghim thẳng vào tôi. Trên lưng nó là một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy đang ngồi khoanh chân, ngực và bụng bà ta to một cách bất thường, như thể có thứ gì đó sắp sửa x.é rách chui ra. Gương mặt người phụ nữ bị bôi đen hoàn toàn, chỉ có mấy đường nét màu trắng đơn giản phác thảo ngũ quan. Phong cách so với phần còn lại của bức tranh có vẻ không giống.
Ngay trên bức tranh có in năm chữ màu vàng kim: “Tượng Thánh Mẫu Ngàn Tay”
Tôi lập tức bừng tỉnh.
Trong bức tranh này chính là người phụ nữ trên bức tượng điêu khắc nhỏ kia.
Tôi nhấc bức tranh lên xem xét thật cẩn thận. Ánh sáng xuyên qua tờ giấy, tôi phát hiện ra đằng sau bức tranh thế nhưng có viết chữ!
“Ôi!”
Nhìn thấy vậy, tôi không thể bình tĩnh được nữa.
Là bà đồng viết nó!
[Tôi không biết liệu cô có đọc được bức thư này không, có lẽ lúc cô nhìn thấy nó, tôi đã ch*t rồi. Ngày hôm đó khi tôi đụng phải nó trong siêu thị, tôi đã biết mạng của mình không giữ được rồi. Thế nhưng nếu tôi có thể gửi lá thư này đi, có lẽ cô và con của mình hãy còn một cơ hội sống sót.]
Tôi và con mình vẫn còn một cơ hội sống sót! Ngọn lửa hi vọng lại một lần nữa bùng lên trong lòng. Tôi tiếp tục đọc lá thư.
[Phản ứng đầu tiên của tôi khi nhìn thấy nó chính là, đó là một con qu.ỷ. Thế nhưng nếu so sánh với qu.ỷ mà nói, sự tồn tại của nó quá sức kh.ủng kh.iếp.]
[Tôi bỏ chạy khỏi siêu thị, hỏi thăm bạn bè trong ngành, lúc này mới phát hiện, hóa ra nó không phải qu.ỷ.]
[Nó là thần.]
Thần!
[Nó được gọi là Thao Thiết mặt người, là một loại thần thú, là thú cưỡi của Thánh Mẫu Ngàn Tay. Nó có răng hổ, móng vuốt giống người, giọng nói non nớt như cô gái nhỏ, tính tình tàn bạo, tham lam háu ăn, thế nhưng chẳng phải kẻ có tâm kế. Nó chỉ tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân duy nhất - Thánh Mẫu Nghìn Tay.]
Nói cách khác, kẻ đang tính kế tôi chính là Thánh Mẫu Nghìn Tay!
Tôi hận đến nỗi vỗ đùi một cái thật mạnh, móng tay cắm sâu vào da thịt.
[Thánh Mẫu Nghìn Tay vốn là thần, thế nhưng càng ngày càng suy yếu. Đến bây giờ đã chẳng còn ai nhớ đến bà ta. Đã lâu rồi bà ta không được người ta cung phụng hiến tế, vì vậy bản thân chỉ có thể ra ngoài lừa gạt. Thánh Mẫu lựa chọn người già, phụ nữ và trẻ em thế cô sức yếu, đầu tiên là sai thú cưỡi của mình đi quấy phá, sau đó từng bước từng bước lừa gạt để đạt được sự tín nhiệm, dẫn dụ đối phương mắc bẫy. Thần có thể tùy ý gi*t người, thế nhưng thứ duy nhất mà bà ta có thể ăn bắt buộc phải là đồ do con người cúng tế.]
[Sau khi lấy được thứ mình muốn, bà ta sẽ chui vào cơ thể cô, tiếp tục sống thay cô, sau đó dần dần ăn cô sạch sẽ từ trong ra ngoài .]
[Tình huống của con gái cô bây giờ là vậy. Cô đưa con bé cho Thao Thiết, nếu không nhanh chóng đuổi nó đi, con gái cô sẽ bị nó chén sạch sẽ.]
16.
Trái tim tôi đập thình thích, lúc này mới kịp hiểu ra, những khuôn mặt mà tôi nhìn thấy trên người con gái trong lúc thực hiện nghi thức ấy, tất cả bọn họ đều là người bị Thao Thiết mặt người hại.
Vậy thì chỉ sợ là ông cụ hàng xóm kia... cũng bị bọn chúng dùng cách này ăn sạch.
[Thao Thiết ở trong người con gái cô, Thánh Mẫu nhất định cũng phải ở gần cô. Tôi đoán, mục tiêu của bà ta chính là cô.]
Tôi cảm thấy vô cùng khó thở.
Thánh Mẫu nhất định ở trên người bà lão.
Bà lão sắp bị mụ ta ăn sạch rồi, thế nên mụ ta mới vội vàng tìm kiếm vật tế mới.
[Còn may, thứ Thánh Mẫu muốn là đồ cúng tế, thế nên không nhất định phải là hai mẹ con cô.]
[Đầu tiên, cô lập tức phải đốt bỏ khế ước mà cô đã ký với Thánh Mẫu.]
Bước này tôi đã hoàn thành rồi.
[Tôi có một con da.o tổ truyền, có thể đâ.m th.ủng bất kỳ cơ thể qu.ỷ thần nào. Tuy nhiên, trực tiếp đối mặt sẽ không có tác dụng, chưa nói đến chuyện liệu cô có thể dùng con dao này đâm vào cơ thể Thánh Mẫu hay không, nếu chỉ dựa vào sức của con người, chắc chắn không thể gi*t được bà ta.]
[Bây giờ cô có hai lựa chọn.]
[Một là, tìm hai vật t.ế khác thay cho mẹ con cô]
Đây... sao có thể làm chuyện như thế này được chứ?
[Đồng thời gọi tên bọn họ và Đức Mẹ, cho dù phải lừa dối hay cưỡng ép cũng phải để bọn họ hoàn thành nghi thức, dùng m.áu tươi điểm chỉ lên khế ước, ăn đồ ăn trộn lẫn tr.o tóc, tắt điện, thắp đèn dầu hoặc nến để cầu nguyện, nói cô hiến tế bọn họ cho Thánh Mẫu, mời Thánh Mẫu tiến vào. Thánh Mẫu chắc chắn sẽ phát hiện ý đồ của cô, thế nhưng bà ta nhất định sẽ phối hợp với cô. Bởi vì thứ bà ta muốn chỉ là đồ tế, hoàn toàn chẳng thèm quan tâm kẻ đó là ai.]
[Làm như vậy cô sẽ trở thành tín đồ của bà ta. Sau khi ăn sạch hai người này, Thánh Mẫu sẽ không ngừng thúc giục cô dâng đồ t.ế mới.]
[Cách thứ hai, không cần tìm người thay thế nữa, hãy mua một con heo, một con dê thay cho hai mẹ con nhà cô. Biện pháp này có phần nguy hiểm hơn, bởi vì Thánh Mẫu sẽ không quá hài lòng với t.ế phẩm như thế này. Thế nên, cô phải ép bà ta nhận lấy.]
[Đầu tiên, phải dùng con da.o này đâ.m vào người con gái mình. Yên tâm, con gái thật của cô sẽ không sao đâu. Chỉ cần Thánh Mẫu ch*t, bé con sẽ lập tức sống lại. Cô phải lừa được Thánh Mẫu, dùng ngải cứu g*am gi.ữ bà ta, khiến bà ta không thể bỏ đi. Sau đó đọc to tên thật của Thánh Mẫu lên, lúc này bà ta chỉ có thể đứng yên chịu trận, buộc phải lắng nghe lời cầu nguyện của cô. Cô hãy nói cô là tín đồ của Thánh Mẫu, muốn dâng heo và dê để cúng tế cho bà ta, xin bà ta hãy bảo vệ cho hai mẹ con cô được bình an. Sau đó chuẩn bị một chứng từ mới, dùng con dao này để cắt đầu ngón tay của Thánh Mẫu, buộc bà ta phải điểm chỉ lên đó. Đương nhiên bà ta sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy, nếu bà ta không chịu đồng ý, cô phải tiếp tục cầu nguyện, không để cho bà ta rời đi, làm như vậy cho đến khi nào Thánh Mẫu đồng ý điều kiện của cô mới thôi.]
[Sau khi bà ta điểm chỉ, cô hãy giả vờ bỏ ngải cứu đi, sau đó lập tức dùng con da.o này đâ.m thẳng vào bụng bà ta! Động tác phải nhanh, phải vững vàng, phải chính xác! Chỉ có như vậy mới có thể thực sự diệt trừ kẻ này! Nếu không, bà ta sẽ chỉ tạm thời giả vờ đồng ý với điều kiện của cô, sau đó ngay lập tức lật lọng, hại hai mẹ con cô càng thảm.]
[Thời gian của cô không còn nhiều nữa, mà thời gian của tôi chỉ e cũng sắp hết rồi. Em gái à, chúc cô may mắn!]
Tôi ngây ngốc nhìn chằm chằm vào trang giấy.
Biện pháp thứ hai có độ khó quá cao, mỗi một bước đều có khả năng sẽ xảy ra vấn đề.
Nhưng cách thứ nhất chính là bảo tôi đi hại người.
Sau một lúc lâu, tôi lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho bạn của mình.
“Alo, vâng, em khỏe hơn nhiều rồi.” Tôi nói: “Tối mai anh có thời gian đến nhà em ăn bữa cơm không? Em muốn trực tiếp cảm ơn anh. Nhớ phải dẫn vợ anh theo nữa nhé.”
Bình luận facebook