• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Lời cầu nguyện của Quỷ (2 Viewers)

  • Chương 8

9.

“Là cô Ngô phải không?” Giọng đàn ông vang lên.

“Vâng…”

“Mau trở về nhà đi, nhà của cô bị cháy rồi.”

Tôi vừa vào đến cửa liền phát hiện trận h.ỏa ho.ạn này quá đỗi qu.ỷ dị. Cảnh sát nói là do nguồn điện mà tôi dẫn ở cửa nhà xảy ra vấn đề, may mắn là không có tài sản nào bị hủy, chỉ có camera là bốc ch.áy, ngoài ra còn có một phần bức tường, cửa chính nhà tôi và cả … nắm ngải cứu treo trên đó.

Bà lão khoanh tay đứng một bên, âm u nhìn tôi.

Tôi rụt rè nói với bà ta rằng sẽ bồi thường thiệt hại xảy ra cho ngôi nhà.

Bà ta tiến lên ôm lấy tôi, nói: “Người không sao là tốt rồi.”

Lúc bà ta ôm lấy tôi, tôi vô thức không nhịn được mà r.un r.ẩy. Tôi hi vọng bà ta không phát hiện ra điều này.

May mắn thay, tôi cũng không phải không thu hoạch được cái gì.

Bây giờ tôi đã biết được bà ta s.ợ ngải cứu.

Lúc này điện thoại reo lên. Tôi biết là bà đồng gọi tới, vì vậy không để ý đến ánh mắt của bà lão mà nói: “Con còn có việc, phiền dì giúp con để ý một chút”, sau đó bèn nhanh chóng chạy đi. Sau khi chắc chắn bản thân đã đến chỗ an toàn, sẽ không bị ai nghe lén, tôi mới nhấn nghe điện thoại: “Alo, tôn sư đã nói thế nào?”

“Bà ấy hỏi cô đã từng ký khế ước gì với bà cụ kia chưa?”

Có, đã ký rồi. Lúc trước khi kể lại cho bà đồng nghe, tôi quá tập trung vào chuyện nghi lễ và biểu hiện của Đoán Đoán nên vô tình bỏ qua điểm này.

“Vậy thì đúng rồi. Nếu cô không tự mình lập khế ước, bà ta chẳng thể làm gì được cô. Việc mà bây giờ cô phải làm ấy chính là bí mật tìm cho ra khế ước đó, sau đó đốt nó đi. Chỉ khi khế ước này bị hủy, bà ta mới mất đi chiếc chìa khóa mấu chốt để h.ãm h.ại cô.”

“Làm sao tôi tìm được cơ chứ, tôi còn chẳng biết bà ta cất nó ở chỗ nào…”

“Chuyện này chỉ có thể dựa vào bản thân cô mà thôi. Mầm do cô gieo xuống, chỉ cô mới có thể nhổ nó lên.” Bà đồng cứng rắn ngắt lời tôi.

“Được rồi, tôn sư còn nói gì nữa không?”

“Sư phụ lời vàng ý ngọc, không thể tùy tiện lên tiếng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc tu hành của bà ấy. Có điều cô an tâm, sư phụ đã nhận lễ vật của cô, nhất định sẽ giúp đỡ cô. Cô chỉ cần làm theo chỉ dẫn, chớ có nhiều lời.”

Sau khi cúp điện thoại, tôi suy nghĩ một lúc, trong lòng nảy ra một kế.

Tôi trở về nhà, cảnh sát và cứu hỏa đã đi rồi. Tôi hỏi bà lão: “Dì à, hôm nay lửa không lớn lắm, thế nhưng cũng phải dọn dẹp sắp xếp lại để mùi tan đi. Con và Đoán Đoán có thể nghỉ lại nhà dì một đêm được không?”

Giống như những gì tôi đã dự liệu, bà lão lập tức liền đồng ý.

Buổi tối hôm đó, tôi đón Đoán Đoán từ trường mầm non về, nghỉ lại nhà bà lão. Căn nhà này có hai phòng ngủ và một phòng khách. Nhà của tôi là một phòng ngủ và một phòng để đựng đồ sưu tầm. Còn nhà bà cụ ở bên này là một phòng ngủ và một phòng khác dành cho khách. Tôi và Đoán Đoán ngủ trên chiếc giường nhỏ trong căn phòng dành cho khách đó. Chín giờ Đoán Đoán đi ngủ, tôi ở bên cạnh giả vờ đọc sách, thực chất là đang quan sát hành động của bà lão ở bên ngoài. Bà ta xem tivi một lúc, mười giờ liền vào phòng nghỉ ngơi.

Nghe thấy tiếng bà ta đóng cửa phòng ngủ, tôi kiểm tra xem Đoán Đoán đã ngủ say hay chưa. Sau khi nghi lễ kết thúc, Đoán Đoán vẫn luôn rất ngoan, không có chỗ nào kỳ lạ cả, tôi thật sự không biết có đúng là con bé đã bị hoán đổi rồi không. Chỉ là dù sao cứ cẩn thận một chút vẫn hơn.

Tôi xác định Đoán Đoán đã tiến vào mộng đẹp, lúc này mới rón rén bò ra khỏi giường, bắt đầu tìm kiếm trong phòng khách. Thế nhưng chẳng hề tìm thấy tờ giấy ký kết lúc trước, chuyện này vẫn nằm trong sự dự đoán của tôi, sao bà ta có thể để tài liệu quan trọng như vậy ở phòng khách kia chứ.

Kết thúc việc tìm kiếm ở chỗ này, tôi bèn rón rén nhẹ bước mở cửa, âm thầm trở lại phòng mình. Trải qua những ngày được rèn luyện ấy, tôi cảm thấy bản thân càng lúc càng mạnh mẽ, lá gan cũng ngày một to hơn.

Trong lòng tôi rất rõ ràng, chứng từ đó nhất định cũng không ở chỗ này, thế nhưng vẫn nên tìm thử. Sau khi hít mấy hơi thật sâu, tôi bèn mở cửa phòng ngủ của bà lão.

Trong bóng đêm, tôi mơ hồ nhìn thấy bóng dáng bà lão đang nằm trên giường. Tôi nhẹ nhàng tiến lại gần, cúi người xuống, muốn xem xem bà ta đã ngủ say hay chưa…

Cổ tay đột nhiên bị bàn tay cứng như khúc gỗ khô quắt của bà ta kẹp chặt!

Bà lão giống như thây ma ngồi thẳng dậy, lạnh lùng hỏi: “Con đang làm gì thế?”

Tôi sợ muốn ch*t, thế nhưng vẫn dùng cái cớ mà bản thân đã sớm chuẩn bị từ trước: “Dì à, con đến đắp chăn cho dì.”

Giọng điệu của bà ta rõ ràng đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Con gái ngoan, con chăm sóc tốt cho Đoán Đoán là được, không cần để ý đến dì.”

“Người già rất dễ bị cảm lạnh.” Tôi vừa nói, vừa bước về phía cửa.

Đêm hôm đó tôi không dám làm gì thêm.

Chỉ đành tìm một cơ hội khác vậy.

Thật không ngờ, ngày hôm sau cơ hội đó đã đến rồi.

Lúc ăn sáng bà lão nói với tôi rằng buổi trưa phải tới công ty bảo hiểm một chuyến, bàn bạc vấn đề bảo hiểm xem thế nào, chỉ e không kịp chuẩn bị cơm trưa cho tôi và Đoán Đoán.

Miệng tôi thì nói “Không sao cả, con sẽ về sớm để nấu cơm” nhưng trong lòng lại âm thầm vui mừng.

Quả đúng là cơ hội trời ban mà.

Ăn xong bữa sáng, tôi đưa Đoán Đoán đến trường mầm non sau đó đi thẳng về nhà. Vốn dĩ buổi sáng hôm nay tôi không có tiết dạy, thế nên cố ý không hỏi ý kiến lãnh đạo mà chỉ nói với đồng nghiệp chuyện hôm qua bị ch.áy nhà, bây giờ không thể đi đâu được, nếu lãnh đạo có hỏi đến thì nhờ đồng nghiệp ứng phó giúp. Tôi đứng gõ cửa nhà bà lão một lúc nhưng không ai trả lời, lúc này mới dùng chìa khóa mà bà ta đưa cho để mở cửa bước vào. Quả nhiên bà ta không ở nhà, mà cho dù có ở nhà tôi cũng có thể tìm cho mình một cái cớ. Trước khi ra khỏi nhà tôi đã cố tình bỏ chứng minh nhân dân ở căn phòng dành cho khách, nếu chẳng may đụng phải bà ta thì sẽ nói bản thân quay về để tìm đồ là được.

Tôi tiến vào phòng ngủ của bà lão, bắt đầu tìm kiếm.

Cuộc sống của bà ta rất giản dị, đồ đạc không nhiều. Không tìm thấy chứng từ trong tủ, trên giá sách cũng không thấy. Mắt thấy đã trôi qua hai mươi phút, trong lòng tôi bắt đầu trở nên sốt ruột.

Tôi mở chiếc tủ ở đầu giường, phát hiện trong này để rất nhiều bì đựng tài liệu và giấy tờ. Tôi mở một chiếc bì ra, bên trong có sổ tiết kiệm và mấy cái thẻ ngân hàng. Tôi lại mở một chiếc khác, là một album ảnh, bên trong là ảnh của bà lão, còn có ảnh của bà ta chụp với chồng của mình.

Tôi thấy mặt mũi ông lão này có vẻ quen quen, hình như đã từng gặp ở đâu, nhất thời không thể nhớ ra được.

Không để ý đến nữa, tìm chứng từ mới là việc quan trọng nhất.

Tôi lại tìm thêm mấy cái khác, cuối cùng tôi đã tìm thấy tờ giấy có in dấu tay bằng m.áu của tôi ở bên trong một chiếc bì có lót màu đen.

Tôi kích động đứng dậy, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa mở.

10.

Sao bà ta lại quay về sớm như vậy?

Tôi nhanh chóng đóng tủ lại, nhét chứng từ vào trong túi rồi lao vội ra phòng khách!

Lúc này dù trốn hay chạy cũng không kịp rồi, chỉ đành nói dối để ứng phó cho qua chuyện!

Cửa mở ra. Nhìn thấy sau lưng bà lão có một chàng trai trẻ, tôi thấy vui vẻ an tâm hẳn.

“Sao con lại ở đây? Không đi làm sao?” Bà ta nghi ngờ hỏi.

“Con…Hình như con làm rơi chứng minh nhân dân ở đây, quay lại tìm thử xem sao.” Tôi giải thích mấy câu, sau đó lập tức đánh trống lảng, chỉ vào anh chàng kia: “Người này là…?”

“Là nhân viên kinh doanh của công ty bảo hiểm, dì vừa mới nói mấy câu, cậu ta đã bảo dì không cần phải mất công đến đó, cậu ta tự mình đến đây là được. Dì vừa ra cổng khu chung cư để đón cậu ta.”

Chàng trai mỉm cười thật thà: “Là chuyện nên làm mà.”

Nguy hiểm quá! Tôi tự nhủ. Việc cấp bách lúc này là phải nhanh chóng rời khỏi đây, đố.t sạch tờ giấy kia.

Bà lão cùng cậu nhân viên ngồi trên sô pha nói chuyện, tôi bước vào căn phòng tối hôm qua nghỉ ngơi, giả vờ tìm kiếm một hồi rồi kêu lên: “Tìm thấy rồi!”

Tôi cầm chứng minh nhân dân bước ra phòng khách, ra hiệu cho bà cụ: “Dì ơi, nếu không có việc gì thì con đi trước đây.” Tôi hi vọng màn biểu diễn của mình không đến nỗi quá mức giả trân.

“Chờ một chút.” Nghe thấy câu này, lòng tôi chẳng khác nào tro tàn: “Con gái à, dì nhớ sáng nay hình như con không có tiết đúng không? Chi bằng lại đây ngồi một lát, tư vấn giúp dì vậy!”

Tôi không thể trốn tránh được, chỉ đành ngồi xuống, nghe nhân viên kinh doanh thao thao bất tuyệt tích cực đề cử phương án: “Dì à, mua bảo hiểm nhân thọ không giúp ích được nhiều đâu, cháu khuyên gì nên mua bảo hiểm y tế và bảo hiểm t.ai n.ạn.” Bà lão thỉnh thoảng lại hỏi vài câu, xem chừng vẫn đặc biệt ưu tiên bảo hiểm nhân thọ. Cuộc trò chuyện này mãi đến buổi trưa mới kết thúc.

Cậu nhân viên đứng dậy khỏi sô pha: “Cháu đi đây ạ. Dì à, dì cứ suy nghĩ kỹ đi, có gì thì liên hệ với cháu.”

Bà lão nói: “Con trai à, để dì tiễn con…”

Tôi bắt lấy cơ hội, vội vàng nói: “Dì ơi, dì nghỉ ngơi đi, để con đi tiễn là được.”

“Thế chúng ta cùng nhau đi…” Thấy bà lão vẫn có vẻ kiên quyết, tôi vội đáp: “Không cần đâu, vừa hay con tiện dịp đi đón Đoán Đoán luôn, dì ở nhà chuẩn bị bữa trưa giúp con nhé.”

Lúc này bà ta mới chịu từ bỏ. Tôi đi cùng nhân viên bảo hiểm kia xuống lầu, cùng cậu ta bước về phía cổng chung cư. Cậu ta khách sáo nói: “Chị ơi, đến đây là được rồi, không phải tiễn nữa đâu ạ.” Tôi vẫn kiên quyết phải tiễn bằng được, khiến anh chàng kia có hơi sợ hãi trước sự nhiệt tình của tôi. Tôi làm vậy đương nhiên không phải bởi vì cậu ta, bản thân tôi chỉ đang muốn tìm một chỗ nào đó thật an toàn.

11.

Đến cổng chung cư, tôi đột ngột hỏi: “Anh bạn, cậu có hút thuốc không?”

“Hả?” Anh chàng bán bảo hiểm bị tập kích bất ngờ, cả người ngơ ngẩn.

“Có thể cho tôi mượn bật l.ửa được không?”

Tôi nhìn chứng từ trong tay bị đố.t thành tr.o, hòn đá nặng trĩu trong lòng cuối cùng cũng được dỡ bỏ.

Chứng từ đã không còn nữa, thế nào nghi thức của bà lão cũng thiếu một mắt xích.

Trên đường đi đón Đoán Đoán, tôi đi ngang qua tiệm văn phòng phẩm lúc trước bà lão kia mua mực lăn tay. Nghĩ đến gần đây trường học đang cải cách, theo đó những học sinh có biểu hiện tốt sẽ được tặng một bông hoa đỏ làm phần thưởng tuyên dương, tôi quyết định lại đó mua một hộp mực.

“Ông chủ, tôi muốn mua mực điểm chỉ.” Tôi bước vào tiệm văn phòng phẩm.

“Không có.” Ông chủ vừa hút thuốc vừa xem tivi, mắt cũng chẳng thèm nhìn tôi một cái, đáp.

“Bán hết rồi sao?” Tôi hỏi.

“Từ trước đến nay tiệm của tôi không bán mực điểm chỉ.” Ông chủ cuối cùng cũng chịu ngước mắt lên nhìn tôi, thở ra một hơi thuốc.

Bước ra khỏi cửa tiệm, manh mối trong đầu tôi đã trở nên rõ ràng.

Bà lão nói với tôi bà ấy có thể xua đuổi t.à m.a.

Lúc Đoán Đoán từ nhà bà ta trở về, trên tay cầm theo một con búp bê được vẽ chẳng ra làm sao cả.

Đoán Đoán mút ngón tay của tôi, sau đó m.áu trên vết thương không thể đông lại.

Bà ta dắt tôi đi tìm sách, những trang giấy trên quyển sách đó liền rơi xuống, như thể cố ý muốn để tôi phát hiện ra vậy. Hoặc có lẽ nó được người ta đặc biệt chèn thêm vào.

Bà ta đưa tôi đi tới bồn hoa ở cửa ra vào của bệnh viện, lại dẫn dắt tôi tìm được bức tượng nhỏ bằng đá điêu khắc đó.

Ai biết được liệu có phải bà ta cố ý đặt nó ở đó hay không?

Là bà ta dẫn dắt tôi lập khế ước, thậm chí còn chuẩn bị cả mực lăn tay.

Bà ta bảo tôi bỏ tóc bị th.iêu thành tr.o vào cơm của tất cả mọi người.

Bà ta ép tôi phải mời mình tiến vào trận pháp.

Quá trình thực hiện nghi thức đã có lúc tôi mềm lòng, là bà ta không cho phép tôi dừng lại.

Chính bà ta là kẻ chủ mưu đứng sau tất cả những chuyện này!

Rốt cuộc mục đích của bà ta là gì?

Lúc này điện thoại của tôi liền reo lên.

Là người bạn đã giúp tôi liên hệ với bà đồng.

“A lô?” Tôi nhận điện thoại.

“Nghe đồng nghiệp nói nhà em xảy ra hỏa hoạn, không sao chứ?” Bạn tôi hỏi.

Anh ấy là bạn cùng đại học với tôi, học sư phạm Văn, bây giờ hai chúng tôi là đồng nghiệp cùng dạy một trường, anh ấy đã lên tới chức tổ trưởng tổ Ngữ văn rồi.

“Không sao ạ.” Tôi nói.

Bạn tôi vẫn kiên quyết đến thăm tối nay, tôi không từ chối được, đành phải đồng ý.

12.

Buổi tối khi anh bạn đến còn mang theo đủ loại hoa quả, một hộp sữa bò, còn mua cả đồ chơi xếp gỗ cho Đoán Đoán. Tôi nhìn trái cây anh ấy mang đến, đây đều là mấy loại mà tôi thích ăn.

Lúc còn học đại học anh ấy từng theo đuổi tôi, thế nhưng ba mẹ anh ấy lại không thích tôi. Sau khi tốt nghiệp chúng tôi người nào người nấy kết hôn, rất hiếm khi liên lạc. Sau khi chồng tôi mất anh ấy có đến chia buồn, sau này thỉnh thoảng lại giúp đỡ tôi ít nhiều. Trong lòng tôi rất rõ, những việc mà anh ấy làm, vợ anh ấy đều không biết, thế nên tôi vẫn luôn từ chối. Lúc trước nhờ anh ấy giới thiệu bà đồng là bởi vì tôi đã hết cách rồi. Tôi không cho rằng đến bây giờ anh ấy vẫn còn có ý với tôi, chỉ đơn giản cảm thấy dính dáng với người ta quá nhiều không phải chuyện gì tốt cả.

Chúng tôi câu được câu chăng trò chuyện một lúc, Đoán Đoán ở bên cạnh chơi xếp gỗ. Tôi dẫn anh ấy đi tham quan căn nhà một vòng, đặc biệt dẫn anh ấy vào căn phòng cất giữ đồ sưu tầm. Bạn tôi chẳng nói gì hết.

Bước vào phòng ngủ, ánh mắt anh ấy liền chạm phải chiếc đàn piano.

“Anh nhớ, lúc chúng ta còn học năm hai có tham gia một buổi biểu diễn văn nghệ, em mặc chiếc váy màu trắng, đàn bản nhạc “Lời cầu nguyện của thiếu nữ”.” Anh ấy nói.

Tôi chỉ mỉm cười, không đáp lời.

“Con gái bây giờ theo em học đàn sao?” Anh ấy lại hỏi.

“Vâng.” Tôi đáp.

“Đoán Đoán.” Anh ấy hào hứng kêu lên: “Lại đây, đàn cho chú nghe một bài được không, để chú xem xem bé con với mẹ ai đàn hay hơn nào.”

“Con bé không chịu tập, đàn không tốt.” Tôi đáp, nhưng bởi vì anh ấy đã nói như vậy nên tôi vẫn gọi Đoán Đoán lại đây.

“Con đàn cho chú nghe một đoạn đi.”

Tôi cho rằng Đoán Đoán sẽ chơi “Ngôi sao nhỏ” hoặc là “Happy birthday”.

Làm thế nào cũng không ngờ được, bản nhạc “Lời cầu nguyện của thiếu nữ” lại có thể vang lên mượt mà từ cây đàn piano cũ kỹ này như thế.

Bạn tôi nhìn những ngón tay mảnh khảnh và nhanh nhẹn của Đoán Đoán lướt trên phím đàn, vừa kinh ngạc vừa vui mừng reo lên: “Thật không hổ là con gái của em! Quả đúng là thần đồng âm nhạc! Anh có thể nhìn thấy bóng dáng em năm ấy!”

Toàn thân tôi như bị tê liệt, không thể nhúc nhích được.

Tôi biết trình độ của con gái mình.

Con bé không thể đàn bản “Lời cầu nguyện của thiếu nữ” được.

Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu, tôi bỗng nhiên nhớ ra mình đã nhìn thấy chồng của bà lão ở đâu.

Trong nghi lễ trừ tà, khi tôi dùng con dao đâm vào người Đoán Đoán, trước khi khuôn mặt đen đỏ đan xen của gã kia xuất hiện, tôi đã nhìn thấy một gương mặt đàn ông.

Tôi lập tức liền hiểu được chuyện gì đang diễn ra.

Chồng của bà lão ch*t ở bệnh viện.

Ông ta để lại một cây đàn đặt ở đây.

Bà lão kia đã hoán đổi li.nh h.ồn trong cái x.ác của ông cụ và Đoán Đoán nhà tôi.

Tôi muốn tiễn anh bạn đi về, sau đó gọi điện cho bà đồng.

“Không còn sớm nữa, sợ là chị nhà đang đợi anh đó.” Tôi nói với anh ấy: “Để em tiễn anh.”

“Được.” Anh ấy nhìn tôi thật sâu, sau đó đồng ý.

Hai chúng tôi bước đi trong khu chung cư, cả hai đều im lặng. Đột nhiên, anh ấy bắt lấy tay tôi.

Tôi hoảng hốt muốn tránh đi, anh lại nhét vào tay tôi một phong bì mà không nói lời nào.

Là tiền.

“Cầm lấy đi, cũng không bao nhiêu cả, em cầm lấy mua đồ ăn cho bé con.”

Tôi lạnh lùng từ chối.

“Là anh có lỗi với em.” Anh ấy cúi đầu xuống. Tôi cho rằng anh muốn nhắc đến chuyện trước kia, mấy lời trong miệng vừa chuẩn bị tuôn ra thì anh ấy lại lên tiếng: “Anh không biết bà đồng kia là kẻ l.ừa đả.o.”

“Sao cơ?” Tôi kinh ngạc.

“Em còn không biết bà ta là kẻ l.ừa đả.o sao?” Bạn tôi cũng hơi ngạc nhiên: “Anh còn tưởng chuyện này đã truyền đi khắp nơi...”

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Tôi gay gắt.

“Lớp của anh có một phụ huynh là cảnh sát, trưa nay lúc nói chuyện với học sinh, cậu ta có bép xép chuyện này, nói bà đồng kia không rõ tung tích, có lẽ đã ôm tiền chạy trốn rồi, rất nhiều người đã báo án...”

Tôi kinh ngạc chẳng nói nên lời.

“Xin lỗi Tiểu Chỉ. Lúc đó em hỏi anh, anh cũng chỉ biết nghe ngóng xung quanh, sau đó mới hỏi ra được người này... Anh thực sự không ngờ bà ta là kẻ l.ừa đả.o, bà ta đã lừa em bao nhiêu tiền?”

Tôi cúi mặt xuống, hít một hơi thật sâu, anh ấy vội vã bước đến vỗ nhẹ vào lưng tôi.

“Là lúc nào?” Cuối cùng tôi cũng có thể cưỡng ép bản thân cất tiếng: “Bà ta đã chạy từ khi nào?”

“Đại khái khoảng... ba ngày trước, có người đã đến bá.o á.n.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom