• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Lời cầu nguyện của Quỷ (2 Viewers)

  • Chương 3

9.

“Mẹ.” Lúc tôi vừa định bước qua cửa lớn của bệnh viện thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng con gái.

Đoán Đoán bước ra từ sau cái cột ở bên cạnh cánh cửa.

“Đoán Đoán, con ở đây à!” Tôi vội vàng chạy tới ôm chặt con.

“Mẹ.” Đoán Đoán trong vòng tay tôi ngọt ngào nói: “Con không muốn chơi nữa, con đói rồi.”

“Đi nào, chúng ta về nhà thôi!”

Bây giờ nghĩ lại, liệu có khi nào vào lúc ấy, người tôi tìm được không phải là Đoán Đoán?

Mà người đang nấp ở bồn hoa kia mới là Đoán Đoán thực sự, còn kẻ mà tôi tìm được lại là…

“Mẹ, vẫn chưa nấu xong sao?” Giọng nói của Đoán Đoán vang lên bên cạnh tôi: “Con đói sắp xỉu rồi đây này.”

Tôi lập tức tỉnh táo lại, chỉ là không cẩn thận đã để con dao cứa vào ngón trỏ trên bàn tay trái của tôi.

Đoán Đoán bất ngờ lao đến, dùng đầu lưỡi liếm lên vết thương của tôi.

Trước đây mỗi lần tôi bị muỗi đốt, Đoán Đoán cũng thường xuyên làm như vậy. Nhưng tôi bỗng lập tức cảm nhận được một cảm giác gì đó thật khác biệt – Đoán Đoán lúc này giống như loài động vật có thói quen hút m.áu, đang hút lấy m.áu tươi trong cơ thể của tôi!

“Không sao cả, mẹ không sao hết!” Tôi rụt tay lại, bước ra khỏi nhà bếp, vào phòng ngủ tìm băng keo cá nhân, Đoán Đoán cũng đuổi theo bước chân tôi. Để thay đổi chủ đề, tôi hỏi: “Vừa nãy Đoán Đoán chơi cái gì thế?”

Chưa kịp đợi Đoán Đoán trả lời, tôi đã tận mắt nhìn thấy kiệt tác của con bé. Con búp bê ban nãy đã bị con bé phân làm sáu mảnh, các bộ phận bất đồng được nối với nhau bằng sợi dây mà thường ngày chúng tôi hay dùng để tết, treo ở trên đầu giường.

Đoán Đoán cười khúc khích sau lưng tôi.

“Hi hi, con cắt còn giỏi hơn mẹ đó.”

10.

Tôi cố hết sức cưỡng ép bản thân không hét lên vì s.ợ h.ãi và gh.ê t.ởm. Bình tĩnh! Lúc này việc cần làm là bình tĩnh, bình tĩnh mới có thể cứu được Đoán Đoán của tôi!

Tôi vốn là một kẻ nhát gan, nhưng dũng khí của một người mẹ và quyết tâm cứu lấy con gái đã nâng đỡ cho tôi.

Tôi cố gắng gượng cười, chỉ vào chiếc đàn piano trong phòng ngủ: “Mẹ nấu cơm còn phải mất một lúc nữa, Đoán Đoán đi tập đàn mười lăm phút nhé.”

Tôi là giáo viên dạy nhạc, đương nhiên sẽ không buông lỏng việc bồi dưỡng âm nhạc cho con gái mình. Một mình nuôi con kinh tế eo hẹp, tôi chỉ mua cho con bé một chiếc đàn điện tử, cây đàn này là do chủ nhà để lại, nghe nói ông cụ trước lúc qua đời là một tay chơi piano rất cừ.

“Không muốn, con không luyện đâu.” Đoán Đoán bĩu môi nói.

“Không được, mấy ngày nay con không luyện rồi.” Vì để câu thêm giờ cho bản thân, tôi bắt buộc phải duy trì dáng vẻ làm mẹ uy nghiêm như thường lệ, không thể để kẻ mạo danh kia phát hiện: “Con đã chơi “Happy Birthday” thành thục rồi, bây giờ con hãy luyện bài “Ngôi sao nhỏ” vài lần đi nhé!”

Tôi dán băng keo cá nhân, nhìn Đoán Đoán không tình nguyện bò lên ghế luyện đàn, sau đó mới quay trở lại phòng bếp, cẩn thận đóng chặt cánh cửa lại. Tôi nghe thấy tiếng đàn ngắt quãng phát ra từ phòng ngủ, lúc này mới tạm thời thở phào một hơi, lấy điện thoại di động từ trong túi ra.

Lúc này gọi điện thoại cho bà lão hàng xóm chỉ e không được an toàn, kẻ kia rất kỳ quái, không cẩn thận sẽ bị nó nghe thấy. Tôi quyết định nhắn tin.

[Dì à, có thể con bé không phải là con gái của con, con phải làm sao đây? Đừng gọi điện, nhắn tin thôi ạ]

Chỉ e thị lực của bà lão không tốt, tôi cố ý kéo giãn khoảng cách giữa các chữ với nhau.

Gửi xong tin nhắn, trong lòng tôi vô cùng bối rối, vừa vừa nấu cơm, vừa đợi tin nhắn trả lời của bà lão.

Tiếng “ting” báo hiệu tin nhắn đến quả thực là âm thanh cứu rỗi đối với tôi.

[Trấn an con bé, thu thập tin tức. Ngày mai tới tìm dì]

Tôi hít một hơi thật sâu, nhắn tin cho lãnh đạo xin nghỉ ngày mai, lại nhờ đồng nghiệp dạy thay. Điều khiến tôi kinh sợ ấy là lãnh đạo lại chẳng chịu phối hợp giống như bà cụ. Ông ta nhìn thấy tin nhắn, lập tức đã gọi điện đến.

“Tiểu Ngô, gần đây cô có chuyện gì thế? Năm ngày ba bữa lại xin nghỉ? Cô cũng biết gần đây bên trên tới kiểm tra, sao không chịu khắc phục khó khăn một chút?”

11.

Đối mặt với ba câu hỏi liên tiếp của lãnh đạo, tôi chỉ có thể cười áy náy, bịa ra lý do bé con ở nhà có chuyện, trong lòng vô cùng sốt ruột.

Bé con thực sự đã gặp chuyện. Tôi cúp điện thoại, không ngừng bồn chồn bất an.

Bởi vì đầu óc cứ mãi trên chín tầng mây nên thức ăn trong nồi hơi bị cháy. Tôi lấy phần ngon cho ra đĩa, dùng xẻng cạo lớp vảy cháy dưới đáy rồi, trên tay cầm đĩa đồ ăn mở cửa phòng bếp.

Chỉ thấy Đoán Đoán đang đứng lù lù ngay ở đó, vẻ mặt vô hồn không chút sức sống nhìn tôi.

Là tôi lo lắng quá mức, không chú ý tiếng đàn đã dừng lại từ lúc nào!

“Mẹ à, mẹ gọi điện thoại cho ai đó?” Đoán Đoán nhìn tôi chằm chằm, lạnh lùng hỏi.

“Không có gì.” Tôi lảng tránh, lời này vừa ra khỏi miệng tôi liền biết bản thân lẽ ra phải tìm một cái cớ tốt hơn.

“Thế sao mẹ lại nói là con có chuyện?” Đoán Đoán vẫn mở to mắt nhìn tôi: “Có chuyện gì với con chứ?”

Tôi buộc bản thân phải bình tĩnh lại: “Đoán Đoán không có chuyện gì cả, là vấn đề của mẹ. Sếp của mẹ yêu cầu mẹ bây giờ phải tới tăng ca. Mẹ không muốn đi, muốn ở nhà với Đoán Đoán, thế nên mẹ đã nói dối.”

Đoán Đoán không nói gì.

“Trẻ con không được nói dối!” Tôi giả vờ tỏ ra tự nhiên: “Sao con lại tới đây, tập đàn thế nào rồi?”

“Con ngửi thấy mùi gì lạ từ trong phòng bếp. Thế nên mới ra đây.” Đoán Đoán nói.

“Không sao, không bị cháy quá đâu, vẫn có thể ăn được. Đi nào, chúng ta ăn cơm thôi.”

Tôi chẳng còn lòng dạ nào mà ăn uống, nhìn Đoán Đoán quét sạch đồ ăn trên bàn. “Lượng cơm giống như một đàn ông”, trong đầu tôi chợt hiện lên câu nói của cô giáo ở trường mẫu giáo.

Đàn ông, chú.

Một ý tưởng chợt hiện lên trong đầu tôi.

“Đoán Đoán à.” Sau khi kết thúc bữa cơm, tôi bèn hỏi: “Hôm trước con nói, con đã gặp một chú ở trường mẫu giáo có đúng không?”

Vẻ mặt Đoán Đoán đột nhiên vô cùng căng thẳng. Ngập ngừng một lúc, cuối cùng con bé cũng gật đầu.

“Chú đó là người tốt, hay là người xấu?” Tôi lại hỏi tiếp.

Đoán Đoán kinh hãi che miệng lại.

“Chú không cho con nói, đúng không?” Tôi lấy giấy vẽ và màu của Đoán Đoán từ trên giá sách: “Vậy con vẽ dáng vẻ lần đầu con gặp chú đó có được không? Vẽ cho mẹ xem xem, không cần phải dùng miệng nói.”

Nếu tôi có thể hiểu thêm kẻ thù của mình một chút, vậy thì muốn nhờ người giúp đỡ cũng dễ dàng hơn.

Đoán Đoán nhận lấy bút vẽ. Không biết từ khi nào tôi đã nín thở.

12.

Đầu tiên, con bé vẽ một vòng tròn, trong vòng tròn lại vẽ mắt, mũi, miệng.

Lòng tôi có chút thất vọng, tôi đã đánh giá quá cao khả năng hội họa của con gái mình. Trẻ con vẽ người nào mà chẳng giống nhau, đều có dáng vẻ này, ngay cả là nam hay nữ cũng chẳng phân biệt được, huống hồ là miêu tả đặc điểm khuôn mặt?

Bên dưới đầu, Đoán Đoán vẽ mấy đường làm thân và tay chân.

Sau đó lại vẽ đủ năm ngón ở tay và chân.

Không đúng, lúc trước Đoán Đoán ngồi vẽ sẽ chẳng bao giờ cẩn thận chuyên chú vẽ từng ngón tay ngón chân như vậy, cứ trực tiếp kẻ mấy đường là xong rồi.

Tim tôi bỗng lỡ nhịp.

Tôi hiểu rồi, đó là móng vuốt.

Đoán Đoán đặt bút vẽ xuống, tôi cho rằng con bé vẽ xong rồi, định mở miệng hỏi thêm mấy câu, lại nhìn thấy con bé cầm một cây bút khác lên.

Đó là cây bút sơn dầu màu đỏ.

Con bé tô mặt người trong bức tranh thành màu đỏ.

Bốn chi móng vuốt cũng được tô màu đỏ.

Tôi không khỏi che miệng vì kinh hãi.

Đoán Đoán vẫn chưa vẽ xong.

Con bé lại cầm cây bút sơn dầu màu đen lên.

Tôi nhìn khuôn mặt đỏ đen trên giấy, cảm thấy vô cùng tà ác.

Con bé lại cầm cây bút màu vàng kim lên, vẽ mấy đường lên trán của người đàn ông trong tranh.

Biểu tượng đó….

Giống như một thanh kiếm đâm thẳng vào con mắt.

Tôi nghĩ đến con búp bê bị phân thành từng mảnh nhỏ.

Cuối cùng, Đoán Đoán vẽ một khung vuông màu trắng bạc dưới chân người đàn ông, bên trên lộ ra mấy cọng cỏ xanh um, còn có mấy bông hoa nhỏ màu vàng, màu hồng.

“Vẽ xong rồi.” Con bé nói.

Tôi lập tức nhận ra cái khung vuông kia là gì.

Đó là bồn hoa ở lối vào bệnh viện.

Lần đầu tiên Đoán Đoán gặp thứ này là ở chỗ bồn hoa lối vào của bệnh viện.

“Ông chú này… bây giờ đang ở đâu?” Thanh âm của tôi bắt đầu run rẩy.

“Ngay sau lưng mẹ đó.” Đoán Đoán cũng không ngẩng đầu lên, đáp ngay.

Tôi quay ngoắt lại.

Sau lưng chẳng có gì cả.

“Không được phép đùa như vậy!” Tôi cao giọng hét lên, cố gắng dùng sự tức giận để che giấu nỗi sợ hãi.

Đoán Đoán không cười.

Tôi chợt ý thức được rằng, có lẽ vừa nãy Đoán Đoán không hề nói đùa.

Tôi cố gắng trấn tĩnh lại, dặn dò Đoán Đoán đi ngủ, sau đó cẩn thận gấp bức tranh làm đôi, nhét vào trong túi áo.

Đêm hôm đó tôi không nghe nhạc, cả đêm không ngủ. Đoán Đoán ở bên cạnh đã ngủ thật hay chưa, tôi cũng chẳng rõ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom