17.
Tôi và bà lão bước lên lầu, cả hai đều im lặng không nói gì.
Tôi đã luyện tập các bước tiếp theo trong đầu vô số lần. Thế nhưng liệu có thể thành công hay không tôi cũng không nắm chắc.
Tôi âm thầm thề với lòng mình rằng, chỉ cần cứu được con gái, ngay cả mạng sống của mình tôi cũng không tiếc.
Chúng tôi bước tới cửa, tôi vừa định lấy chìa khóa ra thì chợt sững lại.
Tôi nhìn thấy trong mắt mèo tối om, dường như bên trong có thứ gì đó.
Tôi nhận ra rằng thứ kia đang đứng sau cánh cửa quan sát chúng tôi.
Liệu nó có biết tôi giả bộ đi làm, sau đó lại vòng lại đến nhà bà lão hay không?
Hoặc nếu nó nhìn thấy tôi bước ra từ nhà bà lão ở đối diện, sau đó tiến về phía bệnh viện, vậy thì phải làm sao?
Trong lòng tôi lập tức hỗn loạn, nhưng bà cụ vẫn bình tĩnh, vươn tay gõ cửa: “Đoán Đoán, mẹ cháu về rồi này.”
Tôi nghe thấy tiếng động từ trong nhà, sau đó cửa mở ra. Đoán Đoán từ sau cánh cửa thò đầu ra, lẳng lặng nhìn chúng tôi.
“Mẹ, mẹ về muộn rồi.” Con bé nói.
Tôi liếc qua cánh cửa đang mở nhìn chiếc đồng hồ đang treo trên tường. Đã gần một giờ chiều rồi.
“Xin lỗi Đoán Đoán nha, mẹ nhiều việc quá, về trễ mất rồi. Không phải mẹ đã đưa bà cùng về rồi đây sao, hai người cùng nấu ăn, bữa ăn sẽ sẵn sàng ngay thôi.” Nói xong, tôi và bà cụ lập tức bước vào nhà.
Đúng như dự đoán, trước cửa có đặt một chiếc ghế đẩu nhỏ, chắc hẳn nó đã đứng lên đây để nhìn ra ngoài. Tôi vờ như không để ý đến, đi thẳng vào bếp nấu ăn. Bà lão vốn định đi cùng tôi vào bếp nhưng lại bị Đoán Đoán ngăn lại: “Bà ơi, bà đến chơi với cháu đi.”
Bà cụ nhìn tôi, tôi khẽ gật đầu.
Tôi cẩn thận đóng cửa bếp lại. Hôm nay tôi sẽ làm cơm chiên cho bữa trưa.
Tay đánh tan trứng trong bát, sau đó cắt một sợi tóc, bật máy hút mùi lên rồi đốt tóc thành tro trên bếp, sau đó lại cẩn thận khuấy đều vào bát trứng. Tôi đổ trứng lên cơm nguội vừa lấy ra khỏi tủ lạnh, cẩn thận đảo đều cơm với trứng. Sau đó còn cố ý bỏ thêm hành tây và ớt xanh thái hạt lựu vào cơm chiên, lại cho thêm hai thìa gia vị.
Cơm được chiên vàng ruộm, tôi tự mình nếm thử cũng không thấy vị gì lạ. Tôi lại nhét con da.o gọt hoa quả vào tay, bình tâm lại, múc ba bát cơm rồi ra ngoài.
“Đoán Đoán, dì ơi, ăn cơm thôi!”
Bát cơm được đẩy tới trước mặt Đoán Đoán. Tôi thấy mũi con bé nhăn lại, trong lòng bỗng cảm thấy lo lắng.
18.
“Mẹ ơi, cơm có mùi lạ.”
Làm sao có thể? Tôi hoàn toàn chẳng cảm thấy mùi gì bất thường cả. Lẽ nào là… mũi của nó… nhạy cảm hơn so với người bình thường?
Tôi gượng nở nụ cười, cố gắng lảng tránh: “Làm gì có, sao có thể có mùi gì lạ được…”
“Mẹ” Con bé nhìn tôi chằm chằm rồi nói: “Con muốn ăn bát của mẹ.”
Tôi đưa bát của mình cho nó. Nó nhìn nhìn một lúc, sau đó há to miệng ăn, giống y như một con sói bị bỏ đói đã mấy ngày.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi đã nghĩ đến việc bỏ tóc đã thiêu thành tro vào bát của Đoán Đoán, thế nhưng bà lão đã nhắc tôi rằng chi bằng nên bỏ cái đó vào cơm, đề phòng chuyện không may xảy ra. Nếu không phải bà ấy có kinh nghiệm, chúng tôi nhất định vừa bắt đầu đã thất bại.
Sau bữa cơm, tôi bế Đoán Đoán lên giường, dỗ con bé ngủ trưa. Bà cụ kéo tất cả rèm trong phòng lại, cả căn phòng trở nên tối tăm. Trong bóng tối, tôi thấy bà ấy lẻn vào căn phòng nơi cất giữ bộ sưu tập của ông cụ khi còn sống theo đúng kế hoạch.
Đoán Đoán đã nhắm mắt lại. Tôi chậm rãi cho tay vào trong túi, vừa định rút ra…
“Mẹ à, chiều nay mẹ không phải đi làm sao?” Đoán Đoán đột nhiên như một cỗ máy mở bừng mắt, nhìn tôi chằm chằm.
“Không đi.” Trên trán tôi đã lấm tấm mấy vệt mồ hôi: “Chiều nay mẹ không có tiết.” Dứt lời bèn dùng tay vuốt ve con bé: “Mẹ không đi đâu hết, chỉ ở bên cạnh Đoán Đoán.”
Đoán Đoán hài lòng một lần nữa nhắm mắt lại. Tôi không dám sơ suất, lại đợi thêm một lúc, sau khi chắc chắn đã nghe thấy tiếng hít thở trầm trầm của Đoán Đoán mới mạnh mẽ cho tay vào túi, lấy ra bức tượng nhỏ khắc bằng đá, đặt lên vị trí trái tim của con bé!
Ngay lập tức, bức tượng nhỏ liền cắ.m sâu vào da thịt giống như một con côn trùng đang h.út m.áu!
Nó kêu lên một tiếng th.ảm th.iết ch.ói tai, chẳng khác nào âm thanh động vật khi bị cắ.n nuốt.
“Mẹ, mẹ đang làm gì đó? Nó đang cắ.n con! Nó đang cắ.n con! Bỏ nó ra, mau bỏ nó ra đi!” Con bé khóc lóc kêu rên, giọng nói cũng khàn đi, tứ chi như bị đông cứng lại, không thể cử động được.
Nhìn thấy con gái đau đớn như thế, cho dù biết đó không phải con gái thực sự của mình, trong lòng tôi giống như bị da.o cắt, nước mắt giàn giụa.
Lúc này, bà lão liền lao đến, to giọng hét: “Ngay bây giờ!”
Tôi ôm chặt lấy Đoán Đoán đang la hét, bà lão giữ cửa giúp tôi suốt quãng đường đi đến phòng sưu tầm. Rèm trong phòng cũng được buông xuống, bên trong rất u ám, đủ loại đồ vật đang nhe nanh múa vuốt. Tôi phát hiện ra trong lúc bản thân đang dỗ dành con bé ngủ, bà lão ở trong này đã dùng mấy cây đèn dầu trong phòng bày xong trận pháp, ở giữa là một hình tròn, hai hình tam giác giống như đôi cánh đang dang rộng ra hai bên. Tất cả đèn đều được dập tắt.
19.
Tôi không có thời gian để nhìn kỹ hơn, vội vã chạy vào trong vòng tròn, đặt Đoán Đoán vào giữa. Bà lão quẹt hai que diêm rồi đưa cho tôi một que, hai chúng tôi lần lượt thắp sáng từng ngọn đèn dầu. Nhân lúc tôi không chú ý, Đoán Đoán đột nhiên giật nảy người, xông đến xô tôi ngã xuống đất, cắ.n một ngụm vào cổ tôi! Tôi mất cảnh giác bị nó đẩy xuống đất, h.ét lên đau đớn!
“Dì ơi, dì ơi, mau giúp con!”
“Không được.” Bà lão hét lên: “Dì với các con không có quan hệ m.áu mủ, không thể tiến vào trận! Trừ phi…”
“Trừ phi sao ạ?” Lúc này Đoán Đoán hung mãnh chẳng khác nào một con thú nhỏ! Tôi cảm thấy bản thân sắp không chịu nổi rồi…
“Trừ phi con mời dì tiến vào!” Bà lão hét lên.
“Mời dì vào trận!” Tôi kêu lên.
“Nói tên của mình!”
“Con, Ngô Chỉ, mời dì vào trận!”
Lời này còn chưa dứt, bà lão đã lao vào trong trận, tóm lấy Đoán Đoán đang bám trên người tôi, đẩy xuống đất rồi hét lên: “Lấy da.o ra nhanh lên!”
Tôi chẳng còn tâm trí nào mà để ý đến vết thương trên cổ, rút con da.o ra, đâ.m một nhát chính xác vào bụng con bé.
Nó run rẩy kịch liệt, kêu lên một tiếng, trong miệng tuôn ra vô số lời tục tĩu bẩn thỉu. Nghe thấy tiếng con gái mắng mỏ mình như vậy, trong lòng tôi vô cùng đau đớn. Da bụng nó thế nhưng lại dày chẳng khác nào tê giác, ấy vậy mà lại không hề chảy máu, thật khó để xuyên qua. Tôi tin rằng nó không phải con gái mình, kiên quyết giữ dao đâm tới.
“Hãy nói mong muốn của con đi!” Bà lão nói.
Nếu không có bà lão nhắc nhở, tôi suýt thì quên mất một bước này. Lúc này mới to giọng hét lên: “Cầu xin Thánh Mẫu, xua đuổi t.à m.a, để Đoán Đoán quay lại!”
Tôi không ngừng cầu nguyện, tay càng dùng lực, con dao đâ.m vào mỗi lúc một sâu.
Những lời ch.ửi r.ủa độc ác của Đoán Đoán lúc này lại đổi thành cầu xin.
“Mẹ ơi, con đau quá đi, vì sao mẹ lại đâ.m con chứ?”
“Mẹ, mau dừng lại đi, con là Đoán Đoán mà!”
“Mẹ à, không phải mẹ đã đồng ý sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh con sao?”
Nghe thấy câu này, tôi bỗng nhiên choáng váng, động tác trên tay cũng dừng lại. Tôi bỗng nhiên cảm thấy người mà tôi đang đâm vào chính là con gái Đoán Đoán của mình! Tôi đang làm gì thế này, khiến con gái của mình đau khổ như vậy!
“Đoán Đoán, Đoán Đoán, mẹ sai rồi…” Tôi hoảng loạn vươn tay ra, định bế con bé lên.
“Không được ngừng! Tiếp tục! Nó đang lừa con đó!”
20.
Bà lão đẩy tôi ra, vươn tay nắm lấy con da.o đâ.m vào sâu hơn! Đoán Đoán đau đớn khóc lóc thảm thiết. Tôi kinh hoàng phát hiện ra, mặt con bé bỗng biến thành khuôn mặt của một người đàn ông xa lạ, chỉ vài giây sau lại đổi sang một khuôn mặt khác… Tất cả các khuôn mặt đều đang gào khóc đứt hơi khản tiếng.
Ác quỷ vẫn còn chưa đi! Tôi giật mình bừng tỉnh xông đến, hợp sức cùng bà lão nhấn dao xuống.
Khuôn mặt của Đoán Đoán liên tục thay đổi. Hàng ngàn khuôn mặt thi nhau xuất hiện, sau khi khuôn mặt cuối cùng là một người đàn ông biến mất, nó liền biến thành gương mặt của con ác quỷ hai màu đen đỏ xen nhau kia! Mặt của nó vừa giống người lại cũng giống thú, hai con mắt màu vàng kim tỏa ra ánh sáng vô cùng t.à ác.
Đây chính là thứ đã cư.ớp đi cơ thể của con gái tôi!
Tôi dùng lực đâ.m mạnh, con da.o gọt hoa quả đã ngập lút cán. Thứ kia kêu lên thảm thiết, thanh âm tưởng như rung chuyển cả bầu trời, sau đó ngã vật xuống đất không động đậy. Tôi thậm chí có cảm giác tai mình nhất thời đã mất đi thính giác. Chỉ trong khoảnh khắc, tất cả những ngọn đèn dầu trên mặt đất đều nổ tung, biến thành bột mịn!
Tôi kiệt sức ngã ngồi xuống sàn nhà. Bà lão đứng dậy, mở rèm cửa ra.
Ánh nắng ấm áp dịu dàng chiếu vào trong phòng.
Ai mà có thể ngờ, trong một buổi chiều bình thường như thế này, tại một khu dân cư trong thành phố, một giáo viên tiểu học dạy nhạc và một bà cụ tóc đã hoa râm lại thực hiện một nghi lễ khủng khiếp đến như vậy.
Tôi chợt phát hiện con dao cắm trên người Đoán Đoán đã biến mất rồi.
Tôi cúi xuống kiểm tra, hai mắt Đoán Đoán đột nhiên mở to!
Đôi mắt đó thật ngây thơ không chút tì vết, trong nháy mắt tôi liền nhận ra, đây thực sự là con gái của tôi.
Con gái thân yêu của tôi đã quay lại rồi.
“Mẹ…” Giọng nói mềm mại như kẹo sữa của Đoán Đoán vang lên giống như vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ trưa ngọt ngào.
Tôi ôm chặt con bé, khóc nức nở.
Đoán Đoán lúng túng không hiểu chuyện gì xảy ra, sau đó cũng bắt đầu khóc cùng tôi.
Bà lão bước tới khụy gối xuống, ôm chặt lấy chúng tôi.
Cuối cùng tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc rồi.
Bình luận facebook