17.
Thuốc m.ê, dây th.ừng, da..o, còn có một chứng từ ghi rằng bản thân bằng lòng chăm sóc bà lão hàng xóm cả đời này. Bức thư pháp ghi lời nguyền sẽ treo ở trong phòng khách. Sau khi bọn họ tiến vào, tôi sẽ lấy áo khoác của cả hai, tìm tóc vương ở trên đó. Có khả năng bọn họ sẽ không cởi áo khoác, cũng có khả năng áo khoác rất sạch sẽ, chẳng tìm thấy gì trên đó. Vậy thì chỉ có thể bỏ thuốc vào trà hoặc đồ ăn mang cho họ.
Đợi cả hai ngã xuống, tôi sẽ tr..ói chặt lại, trực tiếp gi.ật tóc bọn họ xuống, th..iêu thành tr..o rồi trộn vào canh gà sau đó đun lên. Thuốc này có hiệu quả khoảng một giờ. Trong thời gian này tôi sẽ tắt hết đèn trong phòng khách sau đó thắp đèn dầu, số đèn còn lại trong phòng chứa đồ đủ để dùng rồi. Đợi hai vợ chồng tỉnh lại, tôi sẽ ép họ phải ký và điểm chỉ vào chứng từ kia, nếu không sẽ lấy mạng cả hai. Nếu làm như vậy vẫn không được, vậy thì dùng tính mạng đứa con trai để l.ừa bọn họ.
Thật ra, cách an toàn nhất là dặn hai người đưa cả con trai tới, có đứa trẻ ở đó, tỉ lệ đặt cược sẽ càng cao. Thế nhưng tôi vẫn không đành lòng để đứa bé đến đây, dù cho tôi không có ý muốn hại nó, Thánh Mẫu cũng sẽ không cho phép con vịt đã nấu chín còn bay đi.
Đợi bọn họ điểm chỉ xong, tôi sẽ gọi Thánh Mẫu đến đây, hoàn thành phần cuối cùng của nghi thức.
Bạn của tôi, thật lòng xin lỗi anh. Tôi cũng chẳng ngờ bản thân có thể làm ra chuyện như vậy, tôi thực sự đã bị ép đến đường cùng rồi.
Cùng là cha mẹ, anh cũng hiểu cho tôi phải không?
Tôi nhất định sẽ không làm hại con trai anh.
Trừ phi chẳng còn lựa chọn nào khác.
Tôi vừa suy nghĩ từng bước từng bước của kế hoạch, vừa xử lý con gà mái vừa mới mua, chuẩn bị nấu canh gà trước.
Đúng lúc này điện thoại reo lên.
Là bạn tôi.
Tim tôi siết lại, anh ta sẽ không nói rằng bản thân có việc nên không thể đến đó chứ?
“Tiểu Chỉ, anh có tin tốt muốn nói cho em.” Giọng anh bạn ở đầu bên kia nghe vô cùng hào hứng: “Căn hộ dành cho giáo viên trong trường đã có hạn ngạch rồi, lần trước đơn của em không được duyệt, lần này anh đã móc nối mấy chỗ, tỉ lệ thành công rất cao đó.”
Cái tay đang định nhổ tóc trên đầu tôi đã ngừng lại.
Anh ấy thấy tôi không nói gì, liền tiếp tục: “Em chuẩn bị trước đi nhé, nếu đơn được duyệt, em và Đoán Đoán không cần phải thuê nhà bên ngoài nữa rồi!”
Có lẽ trên đời này, anh ấy là người cuối cùng bằng lòng giúp đỡ tôi.
Tôi bỗng nhiên nhận ra điều này.
Nếu tôi xuống tay với anh ấy, vậy thì tương lai của tôi sẽ bị chúng bạn xa lánh, tứ cố vô thân.
Chẳng phải bà đồng đã nói rồi sao, nếu tôi không tìm được vật tế mới, hai mẹ con tôi sẽ không thể tránh khỏi số phận của kẻ bị hại.
Thế nên tôi không thể làm như vậy.
“Cảm ơn anh.” Tôi nhẹ nhàng nói: “Thực ra em cũng vừa định gọi điện cho anh.”
“Ừm, có chuyện gì sao?” Bạn tôi hỏi.
“Tối mai em đột nhiên có việc phải làm, việc ăn cơm có thể tạm thời hoãn lại, để sau hãy nói được không?”
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng tôi lại càng chắc chắn về quyết định của bản thân.
Tôi chỉ có thể lựa chọn cách thứ hai.
Tôi dùng số tiền mà anh bạn đã đưa cho lúc trước mua một con heo và một con dê.
Biện pháp thứ hai bắt buộc phải thành công trong một lần, không cho phép bất kỳ bước nào thất bại.
Trong đầu tôi tràn đầy kế hoạch, liên tục luyện đi luyện lại các động tác, thế nhưng vẫn không khỏi cảm thấy hy vọng mịt mờ.
Trước mắt tôi chỉ có một tia cơ hội chiến thắng, đó là vì tôi đã đố..t tờ chứng từ giao kết với bà lão lúc trước.
Có lẽ, nếu lúc này có ai đó giúp đỡ sẽ càng thêm thuận lợi.
Tôi lại gọi cho anh bạn một lần nữa.
“Thật ra… tối mai có việc này em muốn nhờ anh giúp”
Có một người đàn ông ở bên cạnh giúp đỡ, dù sao cũng tốt hơn một mình chống chọi.
“Tiểu Chỉ, em nói đi.” Giọng nói của anh ấy khẽ trầm xuống nhưng rất kiên quyết: “Em phải biết rằng bất cứ khi nào gặp phải khó khăn đều có thể tới tìm anh.”
Cổ họng tôi nghẹn lại, vừa định kể hết cho anh ấy nghe những chuyện xảy ra gần đây thì đầu bên kia điện thoại bỗng truyền đến tiếng mắ..ng nh.iếc.
“M.ày đúng là con kh..ốn vô liêm sỉ!” Vợ anh bạn cư..ớp lấy điện thoại gào lên: “T.ao nói mà, hỏi sao hôm trước anh ta lại đi cả đêm không về, có phải đã đến chỗ của m.ày không? M.ày đã lấy của anh ấy bao nhiêu tiền, trả lại hết đây cho t.ao!”
“Đồ đàn bà đi..ên nhà cô, cô làm cái gì vậy hả!” Nghe giọng anh ấy rõ ràng đang hoảng loạn, hai người hình như đang tranh cãi: “Tiểu Chỉ, xin lỗi em. Tiểu Chỉ, anh sẽ nói chuyện với em sau!”
Điện thoại bị ngắt rồi.
Tôi biết, lúc này chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà thôi.
Tôi viết một email rất dài cho bạn mình, kể chi tiết tất cả mọi chuyện xảy ra gần đây rồi hẹn giờ gửi nó. Nếu như tối mai tôi thành công thì sẽ hủy email này, coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Nếu như tôi ch*t rồi, tôi cần ai đó biết được chuyện gì đã diễn ra.
18.
Buổi tối ngày hôm sau, tôi đón Đoán Đoán về nhà. Lúc bước lên cầu thang, con bé nhìn thấy một đống phế liệu chất đầy trước cửa nhà mình bèn “hừ” một tiếng.
“Mẹ dọn mấy thứ không dùng đến trong nhà bỏ trước cửa, còn chưa kịp gọi ông cụ thu gom phế liệu đến lấy đi.” Tôi giải thích: “Đến đây, để mẹ cõng con vào nhà nào.”
Tôi ôm Đoán Đoán lên, vặn tay cầm, dùng tốc độ nhanh nhất lao vào nhà rồi lập tức đóng cửa.
Nó sẽ lập tức phát hiện ra thôi.
Tôi rải đầy ngải cứu một vòng quanh nhà, trên cánh cửa cũng treo một bó to.
“Mẹ à, mẹ đang làm gì thế?” Giọng của Đoán Đoán đã có chút run rẩy, thế nhưng vẫn cố giả vờ.
“Đoán Đoán, mẹ đặc biệt sắp xếp cái này dành cho con đó.” Tôi dịu dàng đáp, rút con da..o mà bà đồng đưa cho từ trong túi ra, đâm thẳng vào người nó.
“Có thích không?”
Con da..o này không lớn, thế nhưng lực của nó cũng không phải trò đùa, chỉ vèo một cái liền có thể m..ổ bụng m..oi gan con quái vật. Ruột gan nó cứ thế đổ ra ngoài, giống như một cái bánh bao bị ai đó cắn thủng một lỗ.
Quái vật không kịp kêu lên một tiếng, lập tức ch*t luôn.
Tôi vốn không muốn làm tổn thương cơ thể của con gái, nhưng thật không ngờ con da..o này lại mạnh đến như thế.
Trong lòng cảm thấy khả năng chiến thắng lại nhiều thêm một phần, tôi đặt x..ác con gái mình ngay trước cửa phòng khách, lại lau sạch vết m..áu trên con da..o và sàn nhà, sau đó lấy dê và heo từ trong bếp ra đặt bên cạnh Đoán Đoán đang nằm trên mặt đất.
Tôi e ngại bà lão sẽ ngửi thấy mùi ngải cứu trước khi bước vào cửa nên bày những mồi nhử này ở đó, muốn phân tán sự chú ý của bà ta.
Tôi lại lấy đèn dầu ra, đặt lên mặt đất.
Lần trước sắp xếp chỗ đèn này như thế nào nhỉ? Thành một vòng tròn, hai bên là hai hình tam giác?
Làm xong tất cả những việc này, tôi tắt hết đèn điện trong phòng, đứng ở bên cửa gọi điện cho bà lão.
“Dì à, dì có ở nhà không?” Tôi giả bộ lo lắng: “Bây giờ con đang ở ngoài, vừa gọi về nhà nhưng không thấy ai bắt máy. Dì có thể sang nhà nhìn giúp con một chút được không, xem Đoán Đoán ở nhà liệu có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Bà ta đồng ý rồi.
Chưa được bao lâu, tôi đã nghe thấy tiếng chìa khóa lạch cạch.
Cửa đã mở.
Bà ta bước vào rồi.
Tôi vươn tay ra, đóng sầm cửa lại.
Xong rồi!
Trong bóng đêm mờ mịt, tôi bắt đầu dùng bật lửa châm mấy ngọn đèn đang bày dưới mặt đất.
Men theo ánh lửa lập lòe, bà lão nhìn thấy Đoán Đoán đang nằm trên đất chảy đầy m..áu tươi.
“Đây… đây là…”
Bà ta muốn lao tới, nhưng đột nhiên dừng lại.
Lúc này bà ta mới để ý đến đống ngải cứu xếp thành một vòng tròn trên mặt đất.
Bà ta xoay người muốn xuyên qua cánh cửa chạy ra ngoài thì phát hiện trên cánh cửa cũng treo đầy ngải cứu.
“Chuyện gì đang xảy ra thế này?” Bà ta nhìn tôi chằm chằm, chất vấn tôi.
“Cái này là để chào mừng mụ đó.” Tôi dũng cảm nhìn lại bà ta: “Thánh Mẫu Nghìn Tay.”
Lúc cái tên này vang lên, trên mặt mụ ta bèn lộ ra vẻ kinh ngạc và sợ hãi. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ này của bà lão. Lúc này đây tôi đã cảm nhận được niềm vui bá.o th.ù.
“Thánh Mẫu Nghìn Tay, tôi là tín đồ trung thành của ngài. Hôm nay mời ngài tới nhà là để dâng vật tế lên cho ngài.” Tôi lên tiếng, tay chỉ vào heo và dê trên mặt đất, tay vẫn không ngừng thắp đèn.
Khi ngọn đèn cuối cùng được thắp lên, tôi quỳ bên cạnh th.i th* của Đoán Đoán, hai tay chắp trước ngực: “Con thành tâm bái lạy ngài, xin ngài nhận lấy lễ vật dâng lên, mang con heo và con dê này đi.”
Trong miệng tôi không ngừng niệm, bà lão đứng yên không động đậy gì.
“Vậy ngài có đồng ý không?” Tôi lấy chứng từ đã chuẩn bị từ trước ra, bên trên viết rằng Thánh Mẫu Ngàn Tay đồng ý nhận lấy heo và dê, đồng ý bỏ qua cho mẹ con tôi. Trước đó tôi đã dùng m..áu tươi trên đầu ngón tay mình điểm chỉ lên đó, tay kia âm thầm nắm chặt con da..o trong túi.
Nghe thấy lời cầu nguyện của tôi đã ngừng lại, bà lão đột nhiên lên tiếng.
“M..ày chơi ta!” Bà ta tức giận nói, vẻ mặt
hu.ng ác, gân xanh trên cổ nổi lên, dưới ánh đèn dầu trông càng thêm kh.ủng kh.iếp.
“Nếu mụ không đồng ý, vậy thì đừng mơ rời khỏi chỗ này!” Dứt lời, tôi liền tiếp tục cầu nguyện.
Động tác của mụ ta một lần nữa lại dừng lại, trên mặt vẫn còn mang theo vẻ tức giận.
Tôi bước đến bên cạnh Thánh Mẫu, nhấc một tay lên, rút da..o ra, vừa định rạ..ch một đường lên ngón tay mụ ta…
Đột nhiên, bàn tay này tóm chặt lấy cổ tôi!
Làm sao… làm sao có thể như vậy được? Tôi rõ ràng đang đứng trong vòng tròn ngải cứu, làm sao mụ ta có thể thoát được?
Bà lão từng bước từng bước tiến lên, bước ra khỏi vòng tròn được bao quanh bởi đám rau ngải, trên mặt còn nở một nụ cười lạnh.
“Cô cho rằng như vậy là có thể giam cầm được ta đúng không?”
Mụ ta duỗi chân ra, đá văng đám ngải cứu, cánh tay càng thêm siết chặt.
Tôi không thở được, hoàn toàn không thể thốt ra lời nào.
“M.ày đúng là co.n đà.n bà ng.u s.i!” Mặt mụ ta dí sát lại, nụ cười trào phúng trên mặt càng lúc càng thêm rực rỡ: “M.ày là cái thá gì chứ, còn dám khiêu chiến ta!”
Khóe miệng mụ ta không ngừng cong lên khiến cho làn da hai bên má rá..ch toác, khuôn mặt đầy đầy những nếp nhăn lão hóa bắt đầu rạn nứt.
Gương mặt dưới lớp da này chính là khuôn mặt đen tuyền của Thánh Mẫu Ngàn Tay trong bức họa kia.
Khuôn mặt này giống một chiếc mặt nạ bằng đá điêu khắc, ngũ quan như được dùng đao chạm trổ, vô cùng thô sơ!
Cùng lúc này, cơ thể của mụ ta cũng phồng ra, ngực và bụng càng lúc càng to, đến nỗi cái bụng kia còn chạm cả vào người tôi.
Dường như dưới lớp da bụng mềm mại mịn màng này có cả một đám quái vật đang chen chúc lúc nhúc trong đó.
Chính là lúc này! Tôi dùng hết sức bình sinh đâ..m thẳng con da.o vào cái bụng to đùng của mụ ta.
Đao xuyên qua da bụng, ruột gan đổ cả ra ngoài, lao về phía tôi!
Không, đó không phải là ruột!
Mà là những cánh tay trắng nhởn hết co lại duỗi vô cùng tùy tiện!
Tay của Thánh Mẫu Nghìn Tay được giấu trong bụng bà ta!
Trong lòng bàn tay trên mỗi cánh tay đều có một khuôn mặt. Có người đang khóc lóc, có người đang tỏ ra đau đớn, có người lại kinh hoàng hét lên…
Khi mỗi bàn tay ấy chạm vào da thịt tôi, những gương mặt trong lòng bàn tay đều há to miệng, cắ.n lên người tôi.
Toàn thân tôi vô cùng đau nhức, giống như bị hàng trăm con chuột cắ.n x.é vậy.
19.
Thánh Mẫu buông cánh tay bà già đang bó.p ngh.ẹt lấy cổ tôi, để cho hàng nghìn khuôn mặt trên cánh tay trong bụng cắ.n chặt lấy, nhấc tôi lơ lửng giữa không trung. Mụ ta vặn vẹo cơ thể, da của bà lão liền bị lột xuống vứt trên mặt đất chẳng khác nào một bộ quần áo, con da..o đang cắ.m trên bụng cũng vì vậy mà trượt xuống rơi ra.
“Cô cho rằng chỉ cần gọi tên ta là có thể giam giữ được ta sao?” Bà ta cười lớn, biểu cảm trên khuôn mặt được khắc bằng đá lạnh lẽo vẫn không hề thay đổi: “Chẳng qua chỉ là phối hợp diễn trò với cô mà thôi!”
Gì cơ?
Lẽ nào ngải cứu và cả việc gọi tên mụ ta đều không có tác dụng gì?
Lẽ nào bà đồng trong điện thoại trước đó chính là…
Thánh Mẫu tựa hồ đọc được suy nghĩ trong đầu tôi, mụ bèn dứt cánh tay đang cắn chặt trên đùi tôi ra, lôi trong đống da đang phủ trên đất của bà lão một chiếc điện thoại ra, lắc qua lắc lại khoe với tôi đang bị treo lơ lửng trên không trung.
Tôi lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Chính vào ngày đụng mặt nhau ở siêu thị đó, mụ ta đã phái Thao Thiết đuổi theo bà đồng đến đỉnh núi, sau đó ra tay hạ s*t bà ta ở đó.
Tiếp đó mang chiếc điện thoại của bà đồng đi.
Thế nhưng… rõ ràng “bà đồng” trong điện thoại đã cho tôi biết rất nhiều thông tin hữu ích…
“Con gái à, con vẫn còn non và xanh lắm.” Thánh Mẫu tiếp tục dùng giọng của bà lão để nói: “Đợi con sống đến tuổi của ta, con sẽ hiểu…”
“Lời nói dối khó phát hiện nhất khi nó được giấu trong lời nói thật.”
“Tuy rằng ta rất thích người khác gọi mình là Thánh Mẫu, thế nhưng tên thật của ta là…”
“Quỷ Mẫu Nghìn Tay.”
“Mỗi lần ăn thịt một người, ta sẽ mọc ra một cánh tay.”
Quỷ Mẫu nói, mặt cúi nhìn đèn dầu trên sàn nhà, kiểm tra từng ngọn đèn một: “Tốt quá, cô đều chuẩn bị xong hết cho ta rồi, quả thật đã giúp ta bớt được không ít việc đó. Tiếc là cô đã không chọn cách đầu tiên, nếu không ta đã có thêm hai đứa để ăn thịt.”
Biện pháp đầu tiên? Mụ ta đang nói gì chứ? Hai mắt tôi trợn trừng.
“Không sai.” Quỷ Mẫu ngầng đầu lên, dùng khuôn mặt được khắc bằng đá ấy nhìn tôi vẫn đang lơ lửng trên không trung: “Gói hàng đó cũng do ta chuẩn bị.”
Bàn tay còn lại của bà ta luồn xuống mặt đất như một con rắn, nhặt con da..o lên, đưa lên mắt tôi.
“Cô vẫn chưa nhận ra sao? Đây chính là con da..o gọt hoa quả trong nhà cô đó, trong lần đầu tiên hi.ến t.ế ta đã lấy nó từ nhà của cô, ta chỉ sửa lại bề ngoài của nó một chút thôi.”
“Vũ khí vượt quá tiêu chuẩn sẽ không thể gửi qua đường bưu điện, ta phải tốn không ít thời gian mới chọn được con da..o này đó.”
“Nói ra cũng phải cảm ơn cô.”
“Có điều sắp xếp mấy ngọn đèn này không được chính xác cho lắm”, Quỷ Mẫu lại buông mấy cánh tay ra, nhanh như cắt thay đổi vị trí của mấy ngọn đèn dầu: “Phải như thế này mới đúng…”
Cuối cùng tôi cũng nhìn ra, hóa ra trận pháp bằng đèn này không phải được xếp thành hình tròn, có hai tam giác ở hai bên.
Mà đó là một con mắt.
Sau khi sắp xếp xong, Quỷ Mẫu ném tôi vào giữa con mắt được tạo thành bởi mấy ngọn đèn.
Bàn tay cầm da..o giương lên cao, sắp sửa đâ..m thẳng vào người tôi!
Tôi kinh hoàng hét lên, trong lòng vẫn ánh lên tia hi vọng cuối cùng!
Chứng từ ban đầu kia đã bị tôi đố.t rồi!
Nghi thức của Quỷ Mẫu thiếu mất điều kiện then chốt quan trọng nhất!
Quả nhiên, con da..o của mụ ta giơ được nửa đường bèn đột ngột dừng lại.
“Khế ước của ta đâu? Khế ước đâu rồi?” Bà ta lẩm bẩm: “Khế ước đi đâu mất rồi?”
Mụ ta phẫn nộ gầm lên.
Tiếng gầm cất lên, khuôn mặt dùng đá chạm khắc của mụ cũng lập tức vỡ tan!
Tôi nhìn thấy một khuôn mặt trắng nhởn như tuyết vô cùng dị dạng.
Bên trên chỉ có duy nhất một con mắt khổng lồ.
Giác mạc có màu trắng, nhưng kết mạc lại đen sì.
“Là cô, cô đã đố.t khế ước của ta!” Quỷ Mẫu ác độc hét lên.
Trong lòng tôi dâng lên cảm giác vô cùng khoái trá.
“Dù cho hôm nay tôi có phải ch*t ở đây cũng nhất quyết không để bà cư.ớp đi thân x.ác của tôi.”
Thế nhưng bỗng nhiên Quỷ Mẫu lại cười ngặt nghẽo.
“Cô cho rằng ta sẽ nói như thế phải không?”
“Cha mẹ cô mất đã lâu.” Con mắt khổng lồ trên mặt Quỷ Mẫu nhìn chằm chằm lấy tôi: “Cô đã bao giờ đố..t vàng mã cho họ chưa?”
M.áu trên cơ thể tôi như đông lại.
“Ta ở â.m ph.ủ, cô không đốt giấy cho ta, sao ta có thể nhận được kia chứ?”
“Không, không thể như thế được, không thể như thế được…” Tôi không thể cựa quậy được, chỉ mặc nước mắt tuôn rơi.
Một cánh tay ngửi thấy mùi vị nước mắt của tôi, khuôn mặt trong lòng bàn tay bèn thè lưỡi ra, liếm vào nhãn cầu tôi một cái.
Đó chính là khuôn mặt tràn đầy đau khổ của bà lão.
“Nếu tính cả cô thì ta đã làm chuyện này 1.001 lần”, Quỷ Mẫu tựa hồ đang tự nhủ: “Tuy rằng thú vị nhưng cũng khá phiền phức… Về sau làm một mẻ tóm luôn vài đứa vậy.”
Mụ ta nhìn th.i th* Đoán Đoán trên sàn nhà: “Con gái của cô nhỏ quá, đoán chừng chẳng đến vài tháng nữa sẽ bị Thao Thiết ăn sạch.”
Sao cơ? Thao Thiết… không phải đã bị tôi gi*t rồi sao?
“Cái đồ ngốc kia, còn nằm vật ra đó làm gì, mau đứng dậy cho ta.” Quỷ Mẫu đá một cái vào th.i th* của Đoán Đoán.
Nghe vậy, Đoán Đoán lập tức đứng dậy khỏi mặt đất, ruột gan vẫn treo lơ lửng trên bụng.
“Mẹ à, ban nãy sao mẹ lại gi*t con?” Con bé mặt mày vô cảm nhìn tôi đang bị ghim chặt dưới mặt đất.
“M.ày… m.ày…” Tôi không nói nên lời, bị nuốt chửng bởi những cảm xúc không ngừng dâng trào trong lòng.
“Đi chơi đàn đi.” Nghe thấy vậy, Đoán Đoán xoay người bước vào phòng ngủ.
Tiếng đàn piano mượt mà truyền ra.
[Lời cầu nguyện của thiếu nữ]
“Vì sao bà… lại nói với tôi những chuyện này? Vì sao không trực tiếp gi*t tôi? Gi*t tôi đi!” Lúc này đây tôi đã hoàn toàn sụp đổ, thần trí điên cuồng.
“Bởi vì ta cần điều kiện cuối cùng để hoàn thành nghi thức.” Quỷ Mẫu nói, một lần nữa nhấc dao lên.
“Cảm giác đau đớn, hối hận, s.ợ h.ãi và tu.yệt vọ..ng của cô.”
“Đây chính là thứ mà ta muốn ăn.”
20.
Mấy nhân viên trong ban quản lý khu chung cư tập trung trước nhà bà lão, nhìn th.i th* đang nằm trên giường. Tối hôm qua bà cụ đã qu.a đờ.i, ch*t một cách tự nhiên, tôi phát hiện ra khi mang đồ ăn sáng qua cho bà ấy, sau đó đã báo cho ban quản lý.
“Bà lão không còn người thân nào nữa, chồng bà ấy cũng mới qu.a đờ.i cách đây không lâu.” Một nhân viên cho biết.
“Đúng vậy.” Tôi nói: “Khi còn sống bà cụ chiếu cố hai mẹ con tôi rất nhiều, tôi bằng lòng đóng vai con gái bà ấy, tiễn người về nơi an nghỉ cuối cùng.”
“Cô Ngô, cô quả là người ngay thẳng lương thiện! Chẳng trách bà cụ lại viết di chúc để lại hết tài sản cho cô.”
Lúc này tôi nhìn thấy Đoán Đoán ở bên cạnh, mặt mày mặc dù vô cảm nhưng khóe mắt vẫn lặng lẽ rơi xuống một giọt nước.
Tôi cúi xuống lau nước mắt cho con bé, sau đó ôm nó lên: “Như vậy đi, để tôi đưa con gái đến trường trước đã.”
Trong trường mẫu giáo, tôi mỉm cười hàn huyên với cô giáo vài câu.
“Hóa ra cô là cô giáo dạy nhạc, chẳng trách khí chất lại xuất sắc như vậy!” Cô giáo không ngừng tâng bốc.
“Nào có, nào có.” Tôi khiêm tốn đáp, mắt dõi nhìn các bạn nhỏ đang chập chững tiến vào lớp học: “Những đứa trẻ non nớt này đáng yêu quá đi, mỗi ngày được ở cùng các bạn nhỏ thật thú vị biết bao.”
“Đúng vậy đó, lũ trẻ vô cùng đáng yêu, là mầm non của Tổ quốc chúng ta.” Cô giáo nói: “Ah, mẹ Đoán Đoán này, sắp tới chúng tôi có ngày hội dành cho cha mẹ các bé, cô có bằng lòng tới dạy các bạn nhỏ chơi đàn không?”
“Đương nhiên rồi.” Tôi nở một nụ cười: “Tôi rất bằng lòng.”
Rời khỏi trường mẫu giáo, tôi nhận được điện thoại từ công ty bảo hiểm và bạn mình.
“Alo, cô Ngô phải không?” Nhân viên bảo hiểm nói: “Khi còn sống bà cụ đã mua bảo hiểm nhân thọ, bởi vì không có con gái nên người thụ hưởng là cô.”
“Tiểu Chỉ, hôm trước thật sự xin lỗi em, em có thể tha thứ cho anh không?” Bạn tôi nói: “Chuyện nhà cửa đã được thông qua rồi, em vẫn cần chuẩn bị một chút tiền, nhưng đừng lo lắng quá, anh sẽ giúp em.”
Trên lớp học, tôi nhìn những gương mặt dễ thương dưới bục giảng. Cái đầu tròn tròn của bọn chúng, nếu như niết một cái, liệu chúng có vỡ tan giống như viên trân châu trong trà sữa hay không?
“Các em thân mến, hôm nay chúng ta có tiết học cảm thụ âm nhạc.” Tôi mỉm cười nói: “Để tạo bầu không khí thưởng thức thật tốt, cô sẽ tắt hết đèn trong phòng học, kéo rèm cửa và thắp nến. Các em nhớ dùng trái tim mình để cảm nhận giai điệu nhé.”
“Tên của bản nhạc này là…”
“Lời cầu nguyện của thiếu nữ”.
Bình luận facebook