Tên truyện: 室友陷害我和厉鬼结冥婚
Tác giả: 南风知意
Bạn cùng phòng là một cô gái xuất thân từ gia đình khá giả.
Ngày nhập học đầu tiên, cô ta bảo tôi ăn trộm sợi dây chuyền mấy chục ngàn tệ của mình.
Cô ta còn lén lút để một cọng tóc cùng sợi chỉ đỏ dưới gối của tôi, muốn gài bẫy tôi làm đám cưới ma cùng lệ quỷ.
Tôi cười lạnh, mân mê sợi chỉ đỏ, dây vào ai không muốn lại muốn dây vào tôi?
Vì tôi chính là quỷ vương từ âm giới lên đây, lệ quỷ trông thấy tôi chắc phải dập đầu quỳ lạy mấy cái rồi mới dám đi đấy.
1.
“Sợi dây chuyền Heart of Ocean của tôi không thấy đâu nữa rồi!”
Hàn Mạt Mạt hét toáng lên, lập tức thu hút sự chú ý từ những người khác trong ký túc xá.
Phương Nặc là người đầu tiên nhào qua:
“Là dây chuyền kim cương trị giá mấy chục ngàn tệ ấy hả?”
“Ừm, chính là sợi dây chuyền kim cương mình mua về từ cuộc đấu giá ấy, rõ ràng lúc nãy vẫn còn ở trong túi của mình…”
Hàn Mạt Mạt luôn chi tiêu rất hào phóng, những người khác trong ký túc xá đều muốn lấy lòng cô ta, vội vã dừng hết việc đang làm để chia nhau ra tìm kiếm.
Tôi thì vẫn tiếp tục ngồi yên tại chỗ đọc sách.
Sau ngày đầu tiên đi học, cô ta nhìn thấy mặt tôi xong thì ngẩn ra vài giây, từ đó bắt đầu dù vô tình hay cố ý cũng đều muốn đối đầu với tôi.
“Mạt Mạt, có chỗ mình vẫn còn chưa tìm.”
Mấy người đó kéo qua, muốn lục lọi túi của tôi.
“Xin lỗi, tôi từ chối việc này nhé.”
Nghe tôi nói thế, Hàn Mạt Mạt và Phương Nặc liếc mắt ra hiệu với nhau.
“An Ly, bọn tôi chỉ xem thử một chút thôi, có gì mà không được. Hay là, dây chuyền của tôi do cậu trộm?”
Hàn Mạt Mạt cười mỉa mai:
“Dù gì thì sợi dây chuyền đó của tôi cũng bằng cậu đi làm thuê cả nửa đời mới kiếm được ấy.”
“Chúng ta đều ở cùng một ký túc xá, giờ cậu đưa ra đây thì tôi sẽ không trách gì cậu hết.”
Một cô gái đứng phía sau thì thầm:
“Nói không chừng An Ly thật sự lén lút ăn trộm dây chuyền của Hàn Mạt Mạt đấy, nhà cậu ấy nghèo thế cơ mà…”
Nghe thấy mấy lời này, Hàn Mạt Mạt càng cười tươi hơn, nhân lúc tôi không chú ý, cô ta đưa tay giật lấy túi của tôi.
Sau đó, thọc tay thẳng vào trong túi tìm kiếm loạn xạ, tôi bỗng cảm thấy có gì đó sai sai.
Quả nhiên, cô ta tìm được sợi dây chuyền trong cái túi của tôi.
“Vậy mà quả thật do An Ly trộm, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được,...”
Trông thấy tia đắc ý nơi ánh mắt của Hàn Mạt Mạt, tôi bỗng hiểu ra tại sao cô ta lại làm như thế.
Cuộc bình chọn hoa khôi của trường đã bắt đầu, số phiếu của cô ta thua tôi không ít.
Nếu như lúc này, tôi lại vướng vào scandal trộm đồ như thế thì đương nhiên Hàn Mạt Mạt sẽ chiếm được vị trí thứ nhất ngay.
Nhưng nào có ai biết rằng tôi chẳng hề muốn làm cái gì mà hoa khôi học đường các thứ.
Cái sợi dây chuyền rẻ mạt kia của cô ta à, trong động phủ của tôi có cả đống.
Hai tay tôi khoanh trước ngực, nhìn về phía bọn họ:
“Nếu tôi giải thích mà các cậu không nghe thì cứ đem cái này gửi đi kiểm nghiệm đi, xem thử bên trên có dấu vân tay của tôi hay không.”
Hàn Mạt Mạt sững người, chẳng ngờ tôi lại nói như thế.
Phương Nặc đứng bên cạnh hỏi nhỏ:
“Mạt Mạt, chúng ta có đi tìm người kiểm nghiệm không?”
“Muốn đi thì tự cậu đi!”
Hàn Mạt Mạt đẩy kẻ theo hùa kia ra, sau đó trừng mắt nhìn tôi một cách rất tức tối, đóng sầm cửa, bỏ đi.
Phương Nặc vẫn đứng im tại chỗ, tóc tai rũ xuống, che đi vẻ mặt mờ mịt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tôi quay lại chỗ ngồi của mình, tiếp tục đọc tiểu thuyết, cuốn tiểu thuyết của thế giới loài người này quả thật nhiều tình tiết máu chó và kịch tính.
2.
Sở dĩ tôi vẫn nhân nhượng Hàn Mạt Mạt đến bây giờ hoàn toàn do quá nhàm chán.
Những mâu thuẫn nho nhỏ này ít ra còn khiến tôi tìm được một tí niềm vui.
Thế nhưng tôi lại không ngờ, vậy mà cô ta lại dùng một cách nham hiểm như thế để gài bẫy tôi.
Tan học trở về ký túc xá, vừa mới leo lên giường, tôi bỗng cảm thấy có gì đó khác thường.
Lúc này, sắc mặt của Hàn Mạt Mạt hơi hoang mang liếc nhìn tôi một cái rồi nhanh chóng quay đầu đi nơi khác.
Thần sắc tôi bắt đầu trở nên nghiêm túc, nhấc chiếc gối đầu lên.
Chỉ thấy có một cọng tóc đen mỏng dính cùng một sợi chỉ đỏ kỳ quái xuất hiện trên giường chỗ tôi nằm.
Tôi cầm lên xem xét kỹ càng, trên sợi chỉ đỏ dày đặc những kí tự nhỏ xíu, còn cọng tóc kia thì kéo kiểu gì cũng không đứt.
Mặt tôi lạnh tanh không biểu cảm, cười nhạt, đây là muốn gài tôi làm đám cưới ma chứ gì!
Nằm ngủ trên những thứ này đại biểu cho việc đã nhận sính lễ của lệ quỷ, đêm xuống, lệ quỷ sẽ tìm đến bạn.
Đặt mấy thứ đồ kia trở lại chỗ cũ, tôi vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra mà nằm xuống.
Tôi thật sự muốn biết Hàn Mạt Mạt học từ đâu ra thủ đoạn quỷ quyệt như thế.
Nhắm mắt lại, tôi cảm nhận được độ ẩm quanh mình bỗng càng ngày càng giảm xuống.
Một hơi thở đầy âm khí, lạnh lẽo chầm chậm tràn qua, tôi vô cùng tỉnh táo nhưng lại không thể cử động được.
Sau vài giây, bầu không khí xung quanh càng lúc càng trở nên quen thuộc, trong lòng tôi bắt đầu thầm chử rủa.
ẹ ếp, hình như tôi về nhà rồi.
Lúc này, bên tai tôi vang lên một giọng nói ma quỷ đầy quái dị: “Mở mắt ra xem nào, chậc chậc…”
Giọng nói này cũng quen nữa, hình như có nghe qua ở đâu đó rồi thì phải?
Tôi chậm rãi mở mắt, nở nụ cười ma mãnh với khuôn mặt quỷ trước mắt: “Hello nha, Vương Nhị Ma Tử!”
Tên lệ quỷ vốn đang cười toe toét bỗng ngẩn người rồi gầm lên một tiếng, bay vút ra xa, run rẩy chỉ tay vào tôi:
“Á đù, ẹ ó… sao cô lại trở về thế?!!”
3.
Tôi tiện tay lấy trái cây trong đĩa đồ cưới bên cạnh, bỏ vào miệng.
Sau đó, tôi cười cười nhìn bóng ma đang sợ hãi co rúm lại trước mặt mình:
“Không phải ngươi muốn làm đám cưới ma với ta sao?”
Đôi mắt vốn đã lồi ra của lệ quỷ càng mở to hơn, cái đầu cũng bị hắn cố lắc đến mức muốn rời ra khỏi cổ:
“Không phải, tôi không có… cô đừng nói bậy…”
Nghĩ lại khoảng thời gian mấy năm dưới địa phủ bị tôi chèn ép, lệ quỷ đổ cả mồ hôi lạnh, rùng mình:
“Ai dám cưới Quỷ vương nhà cô chứ, bộ không muốn sống nữa hay gì?”
“...”
Tôi không nhịn được, liếc một cái:
“Nói đi, rốt cuộc là thế nào, tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”
Vương Nhị Ma Tử kể, cậu ta trông thấy một lão đạo sĩ tuyển người làm đám cưới ma, vừa hay cậu ta độc thân mấy trăm năm rồi, trên nhân gian không phải có cái gì mà 520 sao, cậu ta cũng muốn đi hóng chuyện.
*520 tiếng Trung đọc gần giống “wo ai ni”, ngày 20/5 ở TQ cũng có ý nghĩa yêu thương với cặp đôi.
Hừm, tôi nhìn lướt qua nửa cái đầu tàn tật cùng cái lưỡi thè dài ra khỏi miệng của cậu ta, suy ngẫm trong vài giây:
“Với điều kện này của ngươi còn phải lo tìm nửa bên đầu… à không, lo thu hút nữ quỷ?”
“Nghe lời đi, chúng ta không cần vội.”
Những lời này khiến lệ quỷ bỗng kích động, nhưng vừa cử động thì ngón tay lại rụng mất một nửa.
Tôi nhảy từ trên giường xuống:
“Được rồi, ta phải trở về đây. Bạn cùng phòng yêu dấu của ta vẫn còn đang đợi.”
Quả nhiên tôi đoán không sai, vừa mở mắt ra đã thấy có bóng người lén lén lút lút nơi đầu giường, hình như muốn nhìn trộm từ sau bức màn.
Tôi bất ngờ kéo tấm màn chỗ giường mình ra, khiến kẻ đang đứng nhìn trộm hoảng sợ hét lên một tiếng “A!” thất thanh.
Hàn Mạt Mạt sợ hãi ôm lấy ngực, lớn tiếng cằn nhằn:
“An Ly! Cậu làm gì thế hả? Tự nhiên thức dậy kiểu đó định hù hết người ta à!”
Tôi cười như không cười, hỏi cô ta:
“Thế còn cậu đang làm gì?”
Trên mặt Hàn Mạt Mạt thoáng qua một lia hoảng loạn:
“Không, không có gì, chỉ… chỉ định hỏi cậu… có muốn ăn đồ ăn vặt không?”
Như chợt nghĩ đến gì đó, cô ta sốt ruột hỏi tôi:
“À phải rồi, An Ly, tối qua cậu ngủ ngon không?”
Có thể dễ dàng nhìn rõ được sự mong chờ trong mắt Hàn Mạt Mạt, tôi cố ý chau mày:
“Ờ, đừng nhắc nữa. Tối qua hình như tôi nằm mơ thấy một cơn ác mộng, muốn thức dậy cũng không dậy nổi, giờ thì toàn thân đau nhức hết cả.”
Nghe được đáp án bản thân đang chờ đợi, khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Mạt Mạt không còn căng thẳng nữa.
Nét cười ngập tràn khắp mặt cô ta:
“An Ly, cậu thật sự nên cảm ơn tôi đấy, tiếp theo đây cứ từ từ hưởng thụ đi nhé.”
Sau khi để lại một câu mơ hồ, cô ta xoay người trở lại giường của mình.
Còn tôi thì nhìn chằm chằm bóng lưng của cô ta, khoé môi khẽ nhếch lên.
Hàn Mạt Mạt, người nên hưởng thụ mọi thứ chính là cô mới phải.
Dù sao thì… người mai mối đám cưới ma không thành sẽ bị trăm ngàn ma quỷ trừng phạt đấy nhé.
4.
Từ sau hôm ấy, ngày nào cũng cứ tối đến là chúng tôi đều bị tiếng hét thất thanh của Hàn Mạt Mạt đánh thức.
“A….a….a…. Mày…. Mày đi mà tìm An Ly!!! Đừng tìm tao!!!”
“Đừng qua đây! Đừng!!!”
Phương Nặc xuống giường, chuẩn bị đến gọi cô ta dậy.
“Mạt Mạt! Cậu sao thế? Mau dậy đi!”
“A!!! Mày đừng đuổi theo tao!!!”
Hàn Mạt Mạt vừa quơ tay loạn xạ vừa la hét điên cuồng.
“Làm sao đây? Không lẽ Mạt Mạt bị bóng đè? Gọi kiểu gì cũng không dậy là sao?”
Phương Nặc sốt ruột nhìn chúng tôi, trong lúc nhất thời chẳng chú ý gì đến chuyện khác.
“Chúng ta mau gọi xe cứu thương đi.”
Ngay lúc này, tôi bỗng lên tiếng:
“Tất cả tránh ra hết đi, tôi có cách.”
“Cậu hả? Cậu được không đó? Tôi nói cho cậu biết, bố của Mạt Mạt là chủ tịch của tập đoàn Hưng Hoa đấy. Nếu xảy ra chuyện gì thì cái gia đình nghèo nàn, khốn khổ của cậu không đền nổi đâu…”
“Thế thôi vậy.” Tôi ngáp dài một cái, xoay người bỏ đi.
“Tôi về ngủ.”
Phương Nặc thấy tôi cứ thế định bỏ đi, đành liều mạng kéo tôi lại.
“Thôi bỏ đi, bỏ đi, cậu mau thử xem. Nhưng tôi cảnh cáo cậu, đừng có ý đồ gì xấu xa đấy!”
Khóe môi tôi khẽ nhếch, tiến lên trước, xắn tay áo.
Tay tôi giơ cao.
“Bốp!” một tiếng.
Thật chính xác, tôi cho Hàn Mạt Mạt một bạt tai.
Những người khác đều kinh ngạc.
“Cậu… cậu… sao cậu dám…”
Không đợi Phương Nặc nói được hết câu, Hàn Mạt Mạt hét lên một tiếng rồi tỉnh dậy.
Toàn thân cô ta ướt đẫm, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng từ trên mặt xuống từng giọt, mắt trợn to, bên trong đầy tơ máu đỏ ngầu.
Trông thấy Phương Nặc, cô ta cứ như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng vậy, nắm chặt lấy tay cậu ta.
“Tại sao? Tại sao mấy thứ đó lại đến tìm tôi…”
“Mạt Mạt!”
Phương Nặc lau mồ hôi lạnh trên đầu, mỉm cười.
“Gặp ác mộng thôi mà doạ cậu sợ đến thế, hôm nay mình ngủ với cậu nhé.”
Tôi nhìn nụ cười nở trên môi Phương Nặc, bỗng cảm thấy có gì đó sai sai.
5.
Vì dạo gần đây luôn bị ma quỷ tìm đến, nên chỉ cần một chút động tĩnh nhỏ cũng có thể khiến Hàn Mạt Mạt la toáng lên.
Cô ta cũng chẳng có tâm trạng đâu mà sửa soạn, thường xuyên cứ để đầu bù tóc rối như thế mà đến lớp.
Đương nhiên, danh hiệu hoa khôi trường cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Mấy nữ sinh từng bị Hàn Mạt Mạt bắt nạt cùng nhau nhỏ giọng bàn tán:
“Cậu xem bộ dạng của Hàn Mạt Mạt kìa, đúng là quả báo.”
“Vì cái danh hiệu hoa khôi trường mà cậu ta lấy bật lửa đốt tóc tôi, bây giờ cậu ta cũng chẳng được chọn đấy thôi.”
“Dù nhà An Ly có nghèo thì cậu ấy cũng xinh đẹp hơn cậu ta nhiều, gia đình có tí tiền thôi, làm gì mà tỏ vẻ ai sang giàu hơn ai như thế.”
“Câm miệng hết cho tôi!”
Hàn Mạt Mạt đứng lên, lật đổ bàn, nhào đến đánh nhau với hai người kia.
Lúc bị giáo viên đẩy ra, cô ta còn liếc nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ác ý và không cam lòng.
Tôi mỉm mỉm cười, chẳng hề ngần ngại đối mắt với cô ta.
Lúc tan học, đợi tất cả mọi người đi hết, Hàn Mạt Mạt liền hét lên từ phía sau lưng tôi:
“An Ly! Bây giờ mày đắc ý lắm chứ gì?”
Sự ganh tỵ dần dần khiến khuôn mặt ngọt ngào của cô ta trở nên vặn vẹo, méo mó:
“Cho dù mày có thắng tao thì làm sao? Tất cả cũng chẳng thể thay đổi được chuyện mày là đồ khố rách áo ôm.”
“Từ lần đầu nhìn thấy mày, tao đã ghét mày rồi. Vì cái gì mà mày chỉ mặc quần áo rẻ tiền vài chục đồng mà lại kiêu ngạo như thế, vì cái gì mà một kẻ hèn mọn như mày lại muốn giành vị trí của tao?”
Hàn Mạt Mạt trông thấy tôi vẫn thờ ơ, đôi mắt càng lúc càng đỏ lên.
“Tao nói chứ, mày cũng chỉ là thứ rác rưởi mà lũ ma quỷ kia chơi đùa thôi, người khác chắc vẫn chưa biết đâu chứ gì haha?”
Ánh mắt tôi chợt biến, vút một cái đã đến trước mặt cô ta, một tay bóp lấy cổ cô ta.
“Ư… ư…”
Hàn Mạt Mạt phát ra âm thanh đau đớn, mặt cũng dần chuyển sang tím ngắt.
“Cái đám cưới ma mà cô nói ấy, chẳng qua chỉ là đưa tôi về thăm nhà một chuyến thôi.”
Tôi đưa tay còn lại lên vỗ nhẹ nơi gò má của cô ta:
“Có muốn nếm thử cảm giác bị trăm ma ngàn quỷ xé xác không, hả?”
6.
Lời nói vừa thốt ra xong, từng hồn ma xếp hàng lại sau lưng tôi, bọn chúng chậm rãi tiến lên phía trước, dây xích sắt kéo lê trên mặt đất phát ra những âm thanh chói tai.
Tôi xoay người, ra lệnh cho mấy tên tướng quỷ từ dưới âm phủ mò lên đây:
“Miệng cô ta thối quá, cắt nửa cái lưỡi đi.”
Tướng quỷ ngoan ngoãn cúi đầu, bọn họ đều là những thuộc hạ trung thành nhất dưới trướng Quỷ vương tôi.
Bị hồn ma cắt lưỡi thì cũng không phải là hoàn toàn chẳng nói được nữa, chỉ bị nói lắp mà thôi, kiểu sẽ không chữa trị được ấy.
Nhưng Hàn Mạt Mạt là kẻ tự cao tự đại, kiêu ngạo vô cùng, bị như thế còn khó chịu hơn là ết quách cô ta đi.
Tôi dời ánh mắt sang Hàn Mạt Mạt bị doạ cho ngây ngốc ra ở bên cạnh.
Cô ta giả vờ bình tĩnh, nhưng thực ra tâm trạng đã hoang mang cực độ.
“Mày tưởng mày chỉ cần dùng mấy cái hình chiếu như thế là có thể hù doạ được tao?”
Tôi cười:
“Hình chiếu? Tí nữa đợi cô đau đến hết đi sống lại thì biết ngay có phải hình chiếu hay không thôi.”
Chẳng muốn nghe cô ta nói nhảm thêm nữa nên tôi xoay người đi ra khỏi lớp.
“An Ly! Mày đợi đấy! Mày dám làm gì tao xem, bố tao nhất định cho mày chế chắc!… Gì thế… sao có thể cử động… Đừng! Đừng đến đây!!! A!!! A!!!”
Những âm thanh tiếp theo đó hoàn toàn biến thành những tiếng kêu la thảm thiết.
7.
Dạo gần đây tôi bị một hồn ma bám theo.
Tôi đi đến đâu thì hồn ma kia cũng đi theo đến đấy.
“Còn đi theo ta nữa, có tin ta ăn ngươi luôn không?”
Hồn ma đành dừng lại ngay tại chỗ, ngại ngùng tự kéo kéo vạt áo mình:
“Trên người cô thơm quá, tôi đói…”
Tôi nhìn tới nhìn lui hồn ma trước mặt.
Kỳ lạ, người bình thường chết đi thành ma, nếu không mất tay mất chân thì cũng là bộ dạng gớm ghiếc, nhưng sao nó lại mang hình dáng y như lúc còn sống thế nhỉ.
Linh hồn này cũng rất yếu ớt, dường như có thể tan biến bất kỳ lúc nào.
Chẳng trách nó bảo tôi “thơm”, xung quanh Quỷ vương mang theo quỷ lực mạnh mẽ, là nơi rất thích hợp nuôi dưỡng linh hồn.
Tôi sờ sờ cằm suy nghĩ, hay là giờ nhận thêm một tên “đàn em” nhỉ?
Nhưng phải nói trước nhé, không phải tôi vì trông thấy nó đẹp trai nên thu nhận nó đâu, mặc dù tên nhóc này… đẹp trai thật.
Áo sơ mi trắng tinh trên người không mang theo tì vết, quả thật có thể xem là một nam vương học đường đấy.
Sau khi quyết định, tôi hỏi:
“Ngươi tên là gì?”
Chàng trai trẻ chớp chớp mắt:
“Tôi tên là Mục Thiên Tinh, còn những chuyện trước kia thì chẳng nhớ nổi.”
Ồ, lại còn là một hồn ma mất trí nhớ nữa chứ.
Tôi vỗ nhẹ lên vai thiếu niên, nghiêm túc nói:
“Từ giờ về sau ngươi phải đi theo ta, lời ta nói chính là mệnh lệnh, chỉ được tuân theo, không được chống lại, rõ chưa?”
“Ừm!”
Chàng trai trẻ ngoan ngoãn đồng ý, để lộ lúm đồng tiền hình quả lê nơi má phải.
Còn chưa bàn đến chuyện tên nhóc này quả thật rất cao, cảm giác chính trực, đúng là “cảnh đẹp” đáng để thưởng thức.
Tôi bỗng nghi ngờ, Mục Thiên Tinh này có phải là gián điệp mà kẻ thù không đội trời chung của tôi phái đến hay không, mục đích chính là quấy rầy trái tim ma quỷ đã ngủ yên mấy nghìn năm rồi của tôi.
Tên nhóc đó luôn nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, trìu mến.
Tôi hỏi nhìn gì thế, cậu ấy liền nheo mắt, ánh mắt sáng ngời mà đáp:
“Ly Ly thật xinh đẹp.”
Tôi đưa tay vuốt tóc cậu ấy:
“Xinh đẹp cũng không được nhìn nhiều, ngươi đang làm phiền ta đấy, có biết không?”
Mục Thiên Tinh không vui, khẽ “hừ” lấy một tiếng.
Nhưng chẳng dừng được vài giây, cậu ấy lại đắc ý thì thầm nho nhỏ bên cạnh:
“Vậy thì tôi sẽ nhìn lén, không để Ly Ly phát hiện là được.”
…
“Mau cút đi dưỡng hồn cho ta!!!”
8.
Trên đường về ký túc xá, cổng lớn của trường học tụ tập cả một đám người.
Hàn Mạt Mạt vừa quen một anh bạn trai mới, nghe nói là hoàng tử của quốc gia nào đó, đến cả hiệu trưởng cũng phải đích thân chạy ra đón tiếp.
Tôi lướt mắt nhìn sang, Hàn Mạt Mạt trong bộ váy liền màu đen đang ôm lấy cánh tay của một người đàn ông cao ráo, đẹp trai, trên mặt cô ta nở một nụ cười đắc ý, đầy kiêu hãnh.
Chỉ là… tôi hơi cau mày, từ khi nào Hàn Mạt Mạt lại biến thành bộ dạng thế này nhỉ?
Chiếc váy size nhỏ nhất mặc trên người cô ta sao vẫn có cảm giác rộng thùng thình, cứ như chỉ được khoác lên chứ chẳng phải là mặc vào vừa vặn.
Đến hốc mắt cũng như trũng sâu, gầy đến kinh ngạc.
Rất giống như… bị hút hết nước và chất dinh dưỡng đi vậy.
Người đàn ông ở bên cạnh dịu dàng vén tóc cho cô ta, lập tức động tác ấy thu hút sự chú ý cùng ngưỡng mộ của tất cả các nữ sinh đứng xung quanh.
Hàn Mạt Mạt ngượng ngùng cúi đầu, ánh mắt nhìn người đàn ông ấy ngập tràn sự si mê.
Thật kỳ lạ, trên người tên đó cứ có điều gì khiến tôi cảm thấy vô cùng chán ghét.
Ngón tay tôi khẽ cử động, dùng mắt quỷ thần soi tên bạn trai dịu dàng, ân cần kia của Hàn Mạt Mạt.
Từ sau lưng hắn là một luồng khí ma quỷ đang ùn ùn dâng cao.
Còn tôi thì có thể nhìn thấy rất rõ ràng, không thể đếm được có bao nhiêu hồn ma đang bám lấy nơi sau đầu hắn, chúng đều là những ác ma chuẩn bị chỉ đợi để cướp lấy mạng sống của hắn ta.
9.
Về đến ký túc xá, Hàn Mạt Mạt bị mấy nữ sinh trong lớp vây quanh thành một vòng tròn.
Ký túc xá vốn nhỏ bé nay lại càng trở nên chật chội.
“Mạt Mạt, ngưỡng mộ cậu quá đi, có người bạn trai đẹp trai đến như thế. Tôi lớn đến thế này cũng chẳng có quen ai, môi cũng chưa từng hôn ai.”
“Cậu so được với Mạt Mạt sao? Người ta số tốt như thế.”
Cứ thế mà tôi một câu, cậu một lời, trông chẳng khác gì cái chợ.
“Phiền các cậu tránh ra một chút có được không?”
Tôi đứng ngay chính giữa, mắt nhìn chằm chằm bọn họ.
Trên mặt mọi người thoáng qua một tia ngượng ngùng, ánh mắt nhìn tôi đem theo sự trách móc, cứ như đang trách tôi sao lại không có mắt như thế.
Hàn Mạt Mạt nở nụ cười ngọt ngào:
“Quả là đã lâu như thế nhưng An Ly vẫn vậy… Ai da! Ý mình là thời gian biểu của cậu ấy rất có quy củ, là bọn mình đang làm phiền cậu ấy đấy.”
Câu nói này sặc mùi trà xanh, lập tức gợi lên cảm giác bất mãn của mọi người.
“Cạn lời. Có mình cậu ta đặc biệt thế thôi đó, chả trách tình duyên không tốt.”
“Đúng vậy, người như thế thì sau này cũng chẳng ra làm sao cả.”
Lúc bọn họ xoay người rời đi, tôi liền ném hai lá bùa ác mộng lên người hai đứa con gái vừa lắm mồm kia, hừm, đảm bảo tối nay cho các cô mơ đẹp nhé.
Thế là ký túc xá chỉ còn lại hai người là tôi và Hàn Mạt Mạt.
Tôi tặc lưỡi vài tiếng:
“Chà chà, mới có ít lâu không gặp, thế mà “nghệ thuật pha trà” của ai đó tiến bộ không ít nha, chắc là luyện tập nhiều lắm nhỉ.”
“Mày!!!”
Hàn Mạt Mạt muốn nổi giận, thế nhưng bỗng kiềm lại, nụ cười trên môi càng sâu:
“An Ly, có phải mày cảm thấy rất lạ không? Tao bị cái đám ma quỷ đó cắt mất nửa cái lưỡi nhưng vẫn nói chuyện được bình thường đây này.”
Thật sự có hơi tò mò, theo lí mà nói thì tướng quỷ ra tay chưa từng thất bại bao giờ, nhưng Hàn Mạt Mạt không hề nói lắp mà còn xinh đẹp, quyến rũ hơn xưa.
Nhìn ra được sự nghi ngờ của tôi, cô ta đắc ý hừ một tiếng:
“Dù sao thì mày cũng chẳng ở đó kiêu ngạo được bao lâu nữa đâu. Tao nói thật cho mày biết vậy, là Andre đã giúp tao thay lưỡi, tốn một đống tiền nhập từ nước ngoài về đấy.”
Lưỡi?
Một ý nghĩ bỗng nảy ra trong đầu tôi, tôi bỗng đưa tay tới cạy miệng cô ta ra.
“Mày làm gì thế… a… ưm… “
Hàn Mạt Mạt cố gắng thoát khỏi tôi, nhưng tôi vẫn cố để nhìn thấy lưỡi của cô ta.
Quả nhiên, tôi đoán không sai.
Tôi buông cô ta ra, cười lạnh;
“Cái gì mà từ nước ngoài “nhập” về. Rõ ràng là mượn lưỡi của người ết!”
10.
Lưỡi người bình thường có màu hồng nhạt, còn lưỡi của Hàn Mạt Mạt thì một nửa đỏ tươi, một nửa trắng xanh.
Thậm chí cái nửa trắng xanh kia đã bắt đầu xuất hiện thi ban rồi!
*Thi ban - hồ máu tử thi hay hoen tử thi, là các dấu vết chỉ xuất hiện trên xác chết.
“Tôi thật lòng khuyên cậu một câu: Nếu không muốn chế nhanh như thế thì tránh xa cái tên bạn trai kia của cậu một chút.”
“Không thể nào!”
Hàn Mạt Mạt ngay lập tức lên tiếng phản bác:
“Andre là hoàng tử nước A, anh ấy sẽ không gạt tao!”
“À, tao hiểu rồi!”
Cô ta kéo dài âm tiết cuối câu, nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.
“An Ly, không phải mày đang cố ý chia rẽ quan hệ giữa tao và Andre đó chứ? Rồi mày sẽ chen chân vào cuộc tình này?”
“Dù gì thì sau này tao cũng sẽ trở thành vợ của một hoàng tử, còn mày, chỉ có thể tìm một tên nghèo khốn kiếp rồi sinh ra một đám nghèo khổ y như mày thôi, haha!”
Hàn Mạt Mạt che miệng cười đến không dừng lại được.
Tôi “phun” ra hai chữ tặng cho cô ta:
“Ngu xuẩn.”
“Mượn đồ của người ết thì phải trả.”
Mục Thiên Tinh đi theo tôi, không hiểu gì nên lên tiếng hỏi:
“Ly Ly, cô ta xấu xa như thế, sao cô còn phải nhắc nhở cô ta làm gì?”
Tôi vô tư cười cười, xoa đầu tên nhóc kia thêm cái nữa.
Không biết lúc cậu ấy còn sống đã dùng dầu gội đầu hiệu nào mà tóc đẹp đến thế.
“Mỗi ngày đều có một kẻ ngốc như thế lượn lờ trước mặt ta, ít nhất cũng tìm được chút niềm vui.”
Quỷ vương tồn tại trên đời mấy nghìn năm, đối với thời gian đã chẳng còn khái niệm gì nữa từ lâu rồi.
Cặp đôi cha mẹ không đáng tin tưởng kia của tôi đã ném lại vị trí này cho tôi rồi vui vẻ kéo nhau đi du ngoạn, hưởng thụ niềm vui.
Thế nên không có việc gì làm thì chọc ghẹo Hàn Mạt Mạt một chút cũng là một trong những thú vui hiếm hoi của tôi.
Tôi lắc đầu:
“Chỉ tiếc là lời hay ý đẹp không khuyên nổi con quỷ nhỏ muốn đâm đầu vào chỗ hết.”
Mục Thiên Tinh nắm lấy tay tôi, lắc nhẹ.
“Vậy thì sau này tôi sẽ ở bên cạnh Ly Ly, như thế Ly Ly cũng không còn cô đơn nữa.”
Tôi xoay đầu nhìn sang phía cậu ấy, đôi mắt đẹp của chàng thiếu niên cong cong, lấp lánh sáng như tinh tú trên trời.
11.
Tôi không hề biết, lúc tôi rời đi, Hàn Mạt Mạt nhìn chằm chằm theo bóng lưng tôi bằng ánh mắt tức tối, sau đó lấy điện thoại ra.
Cô ta nũng nịu nói với người ở đầu dây bên kia:
“Anh yêu, tối nay anh giúp em xử đẹp con nhỏ An Ly kia có được không?”
“Em muốn nó phải biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này!”
Từ bên kia truyền đến giọng nói có hơi khàn khàn, gay gắt, Hàn Mạt Mạt vẫn cười ngọt ngào:
“Được rồi, cảm ơn anh yêu. Vậy khi nào bọn mình mới về nước A thế, ừm… em đợi anh…”
Bỏ điện thoại xuống, Hàn Mạt Mạt lại lấy ra một lá bùa đen thui, nuốt xuống mà mặt không chút biểu cảm.
“An Ly, không cần biết mày là người hay là ma là quỷ, đều phải cết cho tao!”
Cùng lúc đó, đầu ngón út tay phải của tôi bỗng khẽ run lên một cái, một cảm giác tê dại khó tả truyền từ cánh tay ra khắp toàn thân.
Mục Thiên Tinh là người đầu tiên cảm nhận ra điều kì lạ từ phía tôi:
“Ly Ly, cô sao thế?”
Tôi lắc lắc cánh tay, cười lạnh:
“Không sao, chỉ là có người đang muốn tìm đường ết thôi.”
Trước khi ngất đi, tôi nhanh chóng truyền tin cho một người… à không, nói chính xác thì là một con ma.
Bạn yêu dấu của tôi, Vương Nhị Ma Tử.
Lần nữa mở mắt ra, tôi và Mục Thiên Tinh đã bị nhốt trong một căn phòng dán đầy những chữ “Hỷ” cả trắng cả đỏ.
Tôi uể oải nằm lên trên chiếc giường cưới, không khỏi thở dài:
“Một con quỷ mấy nghìn năm tuổi như ta thế mà mới có mấy ngày ngắn ngủi đã phải làm đám cưới ma đến hai lần. Bọn họ cũng tốt bụng quá đi chứ nhỉ!”
Mục Thiên Tinh vốn đang rất thích thú ngồi nghịch những sợi dây trên váy cưới, nghe thấy tôi nói như thế thì bỗng buông chúng xuống.
Dưới ánh nến lập lòe yếu ớt, tôi nhìn sang Mục Thiên Tinh, bộ quần áo màu đỏ càng khiến khuôn mặt của cậu ấy trở nên thanh tú, trắng trẻo.
Tôi đưa ngón tay lên ngoắc ngoắc cậu ấy:
“Tiểu quỷ, ngươi có biết xác sống là gì không?”
Mục Thiên Tinh lắc đầu.
“Xác sống là… Nếu như một ngày sau mà chúng ta không thể thoát ra khỏi căn phòng này, thì sẽ bị tan ra thành một vũng máu, linh hồn cũng sẽ bị nhốt tại nơi này, vĩnh viễn không thể ra khỏi nữa.”
Thật ra cũng chẳng nghiêm trọng tới mức đó, tôi thấy tên nhóc này đáng yêu nên muốn trêu ghẹo tí thôi.
Ai có ngờ, cậu ấy đưa tay xoa đầu tôi, giọng điệu vô cùng dịu dàng:
“Ly Ly đừng sợ, tôi có cách.”
Một hồn ma nhỏ bé như cậu ấy, đến chút sức lực cỡ tiểu quỷ dưới trướng tôi cũng không có thì lấy đâu ra cách gì được chứ?
Nhìn thấy được vẻ nghi hoặc từ phía tôi, Mục Thiên Tinh tinh nghịch nháy mắt, cười vô cùng vui vẻ:
“Chỉ cần tôi tự huỷ đi linh hồn này thì cô có thể thoát khỏi đây rồi.”
Lòng tôi bỗng chấn động, ngẩng đầu nhìn cậu ta với biểu cảm khó tin:
“Mục Thiên Tinh, tại sao ngươi tại đối xử tốt với ta đến thế?”
Trừ cặp cha mẹ không đáng tin lắm của tôi ra, đây là lần đầu tiên có người đối tốt với tôi vô điều kiện như vậy.
Trên mặt Mục Thiên Tinh hiện lên biểu cảm trống rỗng, có một khung cảnh nào đó như vừa xẹt ngang trong đầu cậu ấy, hình như là một bóng lưng. Nhưng ngẫm nghĩ lại, cậu ấy không có cách nào nhớ ra cả.
Tôi chạm lên mặt cậu ấy, giọng nói mang theo chút quyến rũ:
“Ta còn biết một cách khác để thoát ra, ngươi… muốn thử không?”
Thấy mặt tôi càng lúc càng tiến lại gần, cậu ấy nói năng cũng trở nên lắp bắp:
“Cách… cách… gì?”
“Thì là, những chuyện nên làm vào đêm tân hôn, hai chúng ta cũng làm là được.”
Nói xong tôi mới phát hiện, một mảng đỏ bừng đang lan từ tai lên hai má của Mục Thiên Tinh, cậu ấy “ừ” nhẹ một tiếng.
Sau đó, cậu ấy còn nở một nụ cười rất nhẹ, rất dè dặt.
Không hiểu tại sao, lòng tôi dường như mỗi lúc một ngột ngạt, khẽ nuốt nước miếng.
Chính vào lúc không khí càng lúc càng trở nên mờ ám, một tiếng hét vang dội, đầy uy lực truyền đến:
“Là Quỷ vương? Có phải Quỷ vương hay không?”
“Tôi đến rồi đây! Quỷ vương!!!”
Mẹ nó, nhà ngươi mới là Quỷ vương!
Cả nhà ngươi đều là Quỷ vương!!!
12.
Vương Nhị Ma Tử đập phá từ bên ngoài, tôi dùng quỷ lực tấn công từ bên trong.
Rất nhanh, trận pháp kia đã tan thành mây khói.
Tôi nhặt vài mảnh vỡ rơi trên mặt đất, bỏ vào trong túi, mấy thứ đó sau này ắt sẽ có tác dụng.
Sau khi ra ngoài, Vương Nhị Ma Tử nhìn nhìn Mục Thiên Tinh rồi lại nhìn sang tôi, sắc mặt bỗng chốc tối sầm lại:
“Cô đây là muốn tìm một “em trai” mới đấy hả? Cái đồ phụ nữ xấu xa, có mới nới cũ!”
Hắn cố ý ôm mặt khóc huhu, nước mắt cùng máu chảy ra như chẳng có giá trị gì.
Tôi không nhịn nổi nữa, giơ nắm đấm lên:
“Khóc nữa đi, có tin ta đập hết ngươi không?”
Lúc này Vương Nhị Ma Tử mới cảm thấy yên tâm trở lại:
“Thế mới đúng chứ! Kiểu này mới quen nè.”
Mục Thiên Tinh quay đầu hỏi tôi:
“Đây là…?”
“Hắn à? Một tên ngốc. Vì cứu một đứa bé mà bị xe tông nát nửa đầu, tứ chi cũng không toàn vẹn. Lúc đó ta tình cờ đi ngang qua nên thu nhận, nếu không hắn đã sớm bị mấy tên lệ quỷ khác nuốt sạch rồi.”
Vương Nhị Ma Tử đưa tay che phần nửa đầu bị nghiền nát của mình:
“Ngại quá, bộ dạng của tôi xấu xí, doạ cậu sợ.”
Mục Thiên Tinh lắc đầu, vô cùng nghiêm túc:
“Không đâu, anh rất đẹp trai.”
Đây là lần đầu có một hồn ma khen Vương Nhị Ma Tử đẹp trai, hắn để lộ hàm răng gãy, ngại ngùng cười cười.
Tôi bảo hai bọn họ, mấy ngày tới phải cẩn thận một chút, kẻ đang nấp phía sau kia không dễ dàng bỏ qua mọi chuyện đến thế.
Ngày hôm sau lên lớp, mọi người đều ngơ ngơ ngác ngác, tôi hỏi bạn cùng bàn:
“Mọi người làm sao thế?”
Bạn cùng bàn tên Vương Hồng thấp giọng thì thầm:
“Cậu chưa biết chuyện gì à, Hàn Mạt Mạt ết rồi.”
“Nghe nói lúc phát hiện trên người cậu ấy bị quấn rất nhiều lớp vải trắng, quấn chặt đến mức không thấy được gì cả.”
“Nhưng lúc đưa cậu ấy lên xe thì một bên cánh tay lại rơi xuống. Cậu đoán xem thế nào. Ôi trời, trông nó y hệt như cánh tay của người già tám, chín mươi tuổi ấy, bên trên toàn là nốt đồi mồi!”
Nghe Vương Hồng nói, tôi bỗng rơi vào trầm tư.
Vẫn nên đợi buổi tối chạy đến nhà tang lễ xem thử xem thế nào.
Nói không chừng, cái chế của Hàn Mạt Mạt có thể giúp tôi biết được kẻ nào đang ở phía sau giở trò.
Giờ ra chơi, Phương Nặc nằm bò ra bàn, khóc nức nở.
Bạn học cả lớp đều chạy đến an ủi, bọn họ biết quan hệ của Phương Nặc và Hàn Mạt Mạt rất tốt.
Hàn Mạt Mạt bỗng nhiên qua đời như thế, đối với cô ta là một sự đả kích không hề nhỏ.
Mọi người vây lại, người đưa khăn giấy, người an ủi.
Bỗng Phương Nặc ngẩng đầu lên khỏi bàn, hốc mắt đỏ hoe, nhìn về phía tôi:
“An Ly! Hôm qua cậu đã đi đâu? Tại sao cậu không có mặt thì Mạt Mạt lại…”
Cô ta không nói ra miệng nửa câu phía sau, lại oà khóc, dựa vào vòng tay của nam sinh đứng kế bên, bờ vai yếu ớt không ngừng run rẩy.
Bạn nam kia đỡ lấy cô ta, ánh mắt đầy thương hại, nhìn về phía tôi lại trách móc:
“Không thấy Phương Nặc đau lòng đến như vậy hả? Cậu có thể đồng cảm chút được không, hôm qua cậu đi đâu? Nói mau!”
Tôi ném vấn đề ngược lại cho tên đó:
“Tôi đi đâu? Đến nhà cậu có tính không?”
“Hơn nữa…” Tôi nhìn khuôn mặt trắng trẻo, thanh tú hơn trước nhiều của Phương Nặc, “Hàn Mạt Mạt chế rồi, cậu đau lòng thật à?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Quả nhiên, lúc tôi hỏi câu đó, ngay lập tức trong ánh mắt của Phương Nặc bỗng lóe lên một tia quái dị.
Có người lên tiếng bảo tôi là đồ máu lạnh vô tình, tôi chỉ lạnh lùng nhìn lại họ.
“Ngu ngốc cũng được, nhưng đừng để đến cuối cùng mình ết ra sao cũng không biết.”
“An Ly! Cậu bị điên à? Cậu dám chọc đến bọn tôi?”
Quá lười để phải phí thêm thời gian cho bọn họ, tôi ra khỏi lớp.
13.
Đến nhà tang lễ, tôi nhanh chóng dùng mắt quỷ tìm kiếm thể của Hàn Mạt Mạt.
Mặc dù trong lòng đã có dự đoán trước nhưng lúc tôi lật tấm vải lên cũng không tránh khỏi kinh ngạc trước những gì mình đang thấy.
Một cô gái mới hơn hai mươi tuổi thế mà bị biến thành một thể như người già tám, chín mươi tuổi.
Tóc bạc trắng cả đầu, khô xơ như cỏ dại, làn da nhăn nheo đầy vết đồi mồi và thi ban.
Chẳng ai có thể nhận ra nổi đây chính là bộ dạng của Hàn Mạt Mạt.
Tôi đeo bao tay lên, mở miệng cô ta ra xem thử.
Nửa cái lưỡi của người chế mà tôi thấy lần trước đã không cánh mà bay, có lẽ là vật hoàn chủ cũ mất rồi.
Tôi lấy ra một lá bùa, lá bùa bay lên, vòng quanh thể của Hàn Mạt Mạt vài vòng rồi lại quay về trên tay tôi.
Đợi kẻ sá ạ Hàn Mạt Mạt xuất hiện, tôi có thể dựa theo lá bùa để biết được vị trí của hắn.
Linh cảm cho tôi biết, kẻ sá ạ Hàn Mạt Mạt và kẻ âm mưu nhốt tôi lại là cùng một người.
Mấy ngày tiếp theo, mọi việc đều diễn ra bình thường, êm đẹp.
Chính vào lúc tất cả mọi người đều mất cảnh giác, nạn nhân thứ hai xuất hiện.
Người chế lần này là một nam sinh, chế giống y như Hàn Mạt Mạt, cứ như bỗng nhiên bị ai đó hút sạch hết má huyết.
Lần này thì toàn trường đều hoảng loạn, vội vã sắp xếp cho tất cả học sinh nghỉ học.
Tôi chạy đến hiện trường thám thính, nhìn xem nam sinh kia ra sao, hình như có gặp qua người này ở đâu đó.
Nhớ lại thì cậu ta chính là “con chó theo đuôi” bên cạnh Hàn Mạt Mạt, thường ngày cũng hay bắt nạt các bạn trong lớp.
Ngay lúc này, lá bùa trong tay bỗng nóng rực, tôi nheo mắt, đến rồi đấy.
Tôi đi theo lá bùa ra tận chỗ bỏ hoang ở ngọn núi phía sau trường.
Trong những phòng học đã hoang phế từ lâu bỗng truyền đến một tiếng kêu la đau đớn.
14.
Tôi mở cửa, trông thấy một người đàn ông cao lớn mặc vest đang hút má cô gái trong tay.
Cả căn phòng ngập tràn mùi má ta ki tở.
Đúng là tên bạn trai của Hàn Mạt Mạt, Andre.
Thấy tôi xông vào, Andre ném người đang giữ trong tay ra, lau vết má chảy trên cằm.
“Ồ, lại thêm một cô em xinh đẹp đến à, muốn chơi với anh đây không cưng?”
“Chơi cái con khỉ!”
“Mày giế Hàn Mạt Mạt có đúng không?”
“À, con nhỏ đó sao.”
Andre liếm môi, hồi tưởng lại.
“Mùi vị của nó khá ngon đấy, nhưng hơi ồn ào, cả ngày cứ đòi cùng anh đây về nhà làm cái gì mà vợ của hoàng tử. Thật là nực cười.”
“Nhưng nếu là bé cưng đây thì khác đấy, anh đảm bảo cưng sẽ có được một trải nghiệm vô cùng thú vị.”
Mẹ ó!
Tôi cứ như bị người ta đổ mấy thùng dầu nành vào mồm, ngấy chế đi được.
“Cũng là mày muốn dùng cái đám cưới ma để khống chế tao? Hôm nay tính sổ luôn một thể đi.”
Andre ôm bụng cười ha ha:
“Hoá ra chính cưng là cái đứa người không ra người, ma không ra ma trong miệng Hàn Mạt Mạt, muốn đấu với anh đây quả đúng không tự lượng sức mình.”
Hắn chỉ vào cô gái ngã trên mặt đất:
“Nói thật cho cưng biết, nó là đứa cuối cùng anh đây dùng để luyện quỷ thuật đấy. Bây giờ anh đây mạnh hơn cả lệ quỷ, cưng thì làm gì được?”
Lời nói vừa thốt ra xong, một quả cầu khí đen ngưng tụ nơi bàn tay hắn bỗng hướng về phía tôi mà đánh tới.
Tôi nghiêng người tránh thoát, thuận thế xông đến.
Sau đó tôi tung một cước đạp vào bụng hắn, Andre gầm lên một tiếng, nhìn tôi bằng ánh mắt căm phẫn.
Tôi mỉm cười thờ ơ:
“Mày là lệ quỷ à, thế có muốn xem thử xem tao là gì hay không?”
Andre chẳng chút để tâm, thậm chí còn chế giễu tôi chỉ là một con nhóc sắp bị hắn nuốt trọng.
Tôi cong môi mỉm cười.
“Vậy à? Thế mày nhìn cho rõ vào nhé!”
Sức mạnh của Quỷ vương lập tức được giải phóng, mặt đất dưới chân bắt đầu rung lắc một cách kịch liệt.
Không biết bao nhiêu là ma quỷ từ dưới đất cứ thế trồi lên, hướng về Andre mà lao đến.
“Sao… sao có thể… mày là Quỷ vương???”
Biểu cảm bình tĩnh từ lúc bắt đầu của Andre bỗng trở nên hoảng loạn, kinh ngạc vô cùng.
Hắn không ngừng đánh trả lũ ma quỷ đang bò trên mặt đất, thế nhưng làn sóng ma quỷ kia vẫn không ngừng tràn về phía hắn, túm lấy ống quần hắn.
Trong số đó, có rất nhiều ma quỷ đều do chính tay hắn sá ạ, mỗi một kẻ đều mang theo oán hận vô cùng lớn.
Andre kinh hoảng hét lên, không còn bộ dạng chẳng xem ai ra gì như ban nãy nữa.
“Quỷ vương! Xin người! Van xin người! Tôi không nên chống đối lại người! Tha cho tôi… Tha cho tôi!”
Tôi chẳng nói gì, giơ chân đạp hắn rơi xuống vực sâu vừa nứt ra dưới lòng đất.
“Giữ mạng cho mày để mày thú tội đàng hoàng với bọn họ.”
Andre hét lên, hoàn toàn bị vực sâu thăm thẳm kia nuốt chửng.
Phần còn lại giao cho Mục Thiên Tinh xử lý là được, tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi đi về phía giảng đường.
Lên tầng hai, trong giảng đường rộng lớn bỗng truyền đến âm thanh nghe như tiếng khóc than yếu ớt.
Dựa theo tiếng khóc, tôi tìm thấy Phương Nặc.
Cô ta đang co rúm người dưới gầm bàn, toàn thân run rẩy.
15.
Tôi cau mày nhìn cô ta:
“Phương Nặc, sao cậu lại ở đây?”
Nghe thấy tiếng tôi, cô ta dường như thấy được một tia hi vọng:
“Tôi chưa kịp đi, tôi sợ lắm huhuhu.”
Cô ta ôm chặt lấy tôi:
“An Ly, may có cậu xử lý được tên Andre đó, ai mà ngờ được hắn lại là kẻ sá nhâ chứ. Mạt Mạt bị hắn ết đấy, đáng sợ quá!”
Mắt tôi chớp một cái, bình tĩnh đỡ cô ta dậy.
“Ra ngoài đi rồi nói.”
Đi được một đoạn, Mục Thiên Tinh đã đuổi theo kịp.
“Ly Ly, tôi xử lý xong hết rồi.”
Cậu ấy ngẩng đầu, trông cứ như chú cún nhỏ đang chờ đợi lời khen từ phía chủ nhân.
Tôi cũng tiện thể khen ngợi:
“Giỏi lắm.”
Ngay lúc này, người đang ở bên cạnh nghi ngờ hỏi:
“Mục Thiên Tinh?”
Tôi nhìn Phương Nặc:
“Cậu quen biết cậu ấy? Lại còn thấy được hồn ma?”
“Ừm, ông nội tôi là thầy pháp, tôi cũng được di truyền một ít năng lực của ông.”
“Còn Mục Thiên Tinh…”
Trên môi Phương Nặc bỗng nở nụ cười mơ hồ:
“Chúng tôi trước kia từng rất thân thiết đấy.”
Phương Nặc kể lại, Mục Thiên Tinh từng là một học sinh rất nổi tiếng trong trường, học lực tốt lại còn đẹp trai, thế nhưng bỗng một ngày, cậu ấy mất tích.
Chẳng ai biết cậu ấy đã đi đâu.
Phương Nặc vén tóc qua tai:
“Chẳng ngờ cậu lại xuất hiện ở đây. Xem bộ dạng này, chắc là đã mất trí nhớ rồi đúng không?”
Điều kỳ lạ là Mục Thiên Tinh lại nhìn Phương Nặc với ánh mắt không mấy thiện chí, cũng chẳng đáp lời.
Tôi vỗ vỗ lên đầu cậu ấy:
“Không sao, sau này cứ từ từ sẽ nhớ lại hết.”
Nụ cười trên môi Phương Nặc bỗng tắt dần.
Cô ta bỗng nhiên ngượng ngùng nói:
“An Ly, có thể cùng tôi ra bên đây chút không, hình như áo trong của tôi bị tuột dây rồi.”
Tôi nhìn cô ta một lát rồi nhận lời.
Lúc tôi đứng lên, Mục Thiên Tinh kéo tôi lại:
“Ly Ly, đừng đi…”
Tôi xoa xoa mái tóc cậu ấy:
“Đợi chút, sẽ quay lại ngay.”
Phương Nặc dẫn tôi đi một đoạn xa mới chịu dừng lại.
Đồng tử mắt xinh đẹp của cô ta ngập tràn sự khó hiểu:
“Thật ra tôi rất tò mò, tại sao một người lại có thể yêu cùng một ai đó đến tận hai lần, thậm chí đã mất đi ký ức.”
“Thế nên… mày nhất định phải chế!”
Ánh mắt của cô ta đột nhiên trở nên hung dữ, vô số những dây leo ùn ùn xuất hiện xông về phía tôi.
Tôi không chuẩn bị kịp nên bị đám dây leo nặng nề kia đè bẹp trên đất.
Phương Nặc cười haha đắc ý:
“Quỷ vương cái gì chứ, chẳng qua cũng chỉ được có thế.”
Ngay sau đó, âm thanh của một vũ khí sắc bén xuyên qua da thịt vang lên.
Phương Nặc phun ra một ngụm máu đen, không thể tin được mà từ từ xoay người:
“Sao… mày… chưa chế?”
Tôi chỉ vừa dùng lực một chút, các mảnh vỡ đã đâm thẳng vào cơ thể của Phương Nặc.
“Thật ra thủ phạm thật sự át ại Hàn Mạt Mạt chính là cô, muốn dùng trận pháp nhốt tôi cũng là cô, Andre chỉ là kẻ làm việc cho cô mà thôi.”
Nhìn biểu cảm đầy nghi ngờ của cô ta, tôi lau đi vết má dính vào tay mình.
“Phương Nặc, tôi chưa từng nói với cô chuyện Andre do tôi bắt được.”
“Cái chế của Hàn Mạt Mạt đều do cô từng bước âm mưu chứ gì? Chắc trước khi ết cô ta cũng chẳng thể ngờ, bạn thân của cô ta lại chính là người hại chế cô ta.”
“Đừng có nói gì mà bạn thân ở đây!”
Phương Nặc phẫn nộ hét lên, vẻ mặt đầy hung dữ:
“Con khố Hàn Mạt Mạt đó chỉ xem tao là nơi cho nó trút giận mà thôi. Tao nói cho nó biết cách gài người khác làm đám cưới ma, còn giới thiệu cho nó quen biết Andre. Nó đúng là ng muốn chế, haha!”
Tôi vô cảm nhìn cô ta:
“Cô ta chỉ n ngốc, còn cô mới là kẻ ác độc thật sự.”
Những mảnh vỡ kia là thứ tôi thu lại từ trận pháp của cô ta, cũng là thứ vũ khí hữu hiệu nhất để đánh lại Phương Nặc.
Phương Nặc phun ra hết ngụm máu này đến ngụm má khác, bỗng nhiên cô ta nhìn tôi rồi lại cười.
“Thế thì tao lại nói thêm cho mày biết một chuyện nữa. Mục Thiên Tinh cũng do tao giế đấy.”
Động tác của tôi bỗng chững lại, Phương Nặc nghiến răng nghiến lợi nói tiếp:
“Ai bảo tên đó cứu tao nhưng lại không nhận lời tỏ tình của tao cơ chứ.”
“Hắn cao ngạo như thế, tao lại cứ muốn dìm hắn xuống bùn lầy thì làm sao! Thứ tao không có được thì dù phải huỷ hoại, tao cũng không nhường cho kẻ khác!”
“Thế nên đó là lí do mà cô hại chế tôi?”
Mục Thiên Tinh chậm rãi bước đến, cậu ấy nhẹ giọng nói:
“Ngay từ đầu, đáng ra nên để cô cứ bị người khác bắt nạt đi, vì cô không xứng được cứu giúp.”
Đôi mắt của Phương Nặc đỏ như muốn chảy ra má, cô ta nhìn chằm chằm Mục Thiên Tinh:
“Thế còn mày? Cảm giác bị tất cả mọi người lãng quên thì thế nào? À… nghe nói mẹ mày cách đây không lâu đã phát điê rồi.”
Tôi tiến đến siế chặt lấy cổ Phương Nặc:
“Loại người như mày quả đúng là sự tồn tại đáng ghê tở nhất trên đời này.”
Những ham muốn ích kỷ của cô ta đã huỷ hoại tất cả những gì tốt đẹp nhất của một chàng trai trẻ.
Tôi triệu hồi trăm ngàn con ma đói lên, Phương Nặc la hét thảm thiết, bị bọn chúng xé xác ra thành từng mảnh.
“Từ nay về sau, mỗi ngày của mày đều sẽ sống không bằng ết.”
Mục Thiên Tinh hai mắt đỏ hoe nhìn tôi, trông như một đứa trẻ đi lạc, tìm không thấy đường về.
“Ly Ly, tôi muốn về nhà.”
Tôi nắm chặt lấy tay cậu ấy:
“Được, chúng ta về nhà.”
16.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nhà của Mục Thiên Tinh, ngôi nhà không lớn nhưng lại rất ấm cúng.
Trên tủ chưng đầy những bức ảnh hồi Mục Thiên Tinh mười bốn tuổi.
Thiếu niên trẻ trung, chạm lên chiếc cúp trên tay, cười đến ngại ngùng.
Chúng tôi thấy mẹ Mục ôm những bức ảnh vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve, cười thật dịu dàng.
“Tinh Tinh à, chơi đùa đủ rồi thì về nhà sớm nhé con. Mẹ thật sự rất nhớ con.”
Bố Mục bước đến, tựa như dỗ dành một đứa trẻ con mà dỗ mẹ Mục quay trở về phòng.
Mục Thiên Tinh đứng bên ngoài phòng, ôm lấy mặt oà khóc.
Miệng cậu ấy cứ gào lên:
“Mẹ ơi! Mẹ! Con xin lỗi… là lỗi của con… con không nên cứu cô ta… Mẹ ơi…”
Tôi ôm lấy cậu ấy:
“Ngươi không sai, sai là kẻ lấy oán báo ơn kia.”
Bọn chúng lấy sự đau đớn của người khác làm niềm vui của chính mình, bọn chúng mới thật sự là ác quỷ.
Đợi cho tâm trạng bình tĩnh lại được một chút, Mục Thiên Tinh đưa tôi đến dưới một cây hoa đào.
“Ly Ly, tôi bị chôn ở chỗ này này.”
Cậu ấy có chút không nỡ, nhìn về phía tôi.
“Ly Ly, ký ức của hồn ma được hồi phục, tôi sắp phải vào luân hồi rồi. Cô sẽ đợi tôi chứ?”
Tôi sờ sờ lên má cậu ấy, muốn cười cũng chẳng cười nổi:
“Phí lời.”
Mục Thiên Tinh mỉm cười thật nhẹ, hôn lên trán tôi.
“Đợi tôi tan biến rồi hãy đào lên có được không. Tôi sợ mình rất xấu, Ly Ly sẽ không cần tôi nữa.”
Tôi nghẹn ngào, gật gật đầu.
Gió nhẹ thổi qua, bóng dáng người thiếu niên dần dần tan biến.
Tôi mím chặt môi, tự tay đào nơi hô xá Mục Thiên Tinh lên.
Đồ ngốc này… thật sự rất đẹp trai.
Tôi lấy con búp bê và lá thư mà cậu ấy nắm chặt trong tay ra.
Bên trên viết:
“Bạn An Ly, mình mong bạn sẽ thích con búp bê này, tiện thể, cũng có thể thích cả mình.”
Chạm vào bức thư, dường như tôi có thể nhìn thấy được một chàng trai trẻ mặc áo sơ mi trắng, cậu ấy cười rất đẹp, đưa tay hướng về phía tôi.
Hóa ra, chúng ta đã bỏ lỡ nhau lâu đến thế…
(Hết.)
Bình luận facebook