Tác giả: 喜甜乐呵呵
Năm thứ mười sau khi tôi ết, cũng là năm thứ mười tôi làm quỷ sai.
Bởi vì không có người thân đốt giấy tiền cho, bị đồng nghiệp cười nhạo, nên tôi quyết định trở về xem sao.
Tôi rất muốn biết tại sao họ không đốt giấy tiền cho tôi, có lẽ nào là tôi đã bị lãng quên?
01.
Lúc tôi nói muốn xin nghỉ phép, Diêm Vương còn đang bận xử lý công việc sững sờ mất một lúc.
Ngài ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc, "Xin nghỉ phép?”
Tôi gật đầu, "Vâng, xin nghỉ phép.”
Qua một hồi lâu, ngài hỏi tôi, "Vì sao?”
Trong lòng tôi chua xót, khó khăn lắm mới nặn ra một nụ cười, "Nhớ nhà rồi, muốn về thăm nhà một chút."
Kỳ thật là do ngày hôm qua trong lúc vô tình, tôi nghe được cuộc trò chuyện của mấy người đồng nghiệp.
"Mày nói xem Lâm Âm khi còn sống có phải đã làm rất nhiều chuyện xấu không?"
“Là như nào?”
“Tao làm việc ở âm phủ tính đến bây giờ đã bảy năm, cũng chưa từng thấy có người đốt giấy tiền cho cô ấy.”
“Tao nghĩ không phải đâu, tao cảm thấy cô ấy rất tốt.”
"Đó có khi đều là giả cả đấy, nếu cô ấy thật sự tốt, tại sao người thân lại không đốt giấy tiền gì cho cô ấy?"
"Mày nói như vậy hình như cũng có chỗ đúng, sau khi chết, mấy năm nay, năm nào ba mẹ tao cũng đều đốt giấy tiền cho tao cả."
"Thế mới nói thành tích tốt thì có sao, chẳng phải là kẻ đáng thương không ai nhớ nhung à, hahahahaha."
Tôi chẳng bước ra tranh cãi với bọn họ làm gì, vì tất cả những gì họ nói đều đúng cả.
Đến âm phủ mười năm, ngoại trừ ba năm trước đó có nhận được giấy tiền của người nhà đốt cho tôi, bảy năm này tôi không còn nhận được thêm một lần nào nữa.
Hơn nữa, vào buổi chiều khi tôi cùng đồng nghiệp lên dương gian điều tra nguyên nhân cái hết, còn nhân tiện ghé thăm bọn họ.
Mẹ tôi mặc chiếc váy lúc trước tôi bỏ ra rất nhiều tiền mua, trang điểm kỹ lưỡng, đang khiêu vũ ngoài quảng trường.
Bố tôi ở cách đó không xa đang chơi cờ tướng, ông vừa nói vừa cười, giọng nói có lực, vô cùng khỏe mạnh, xem ra thân thể vẫn còn rất tốt.
Qua một hồi không lâu, em trai tôi mặc âu phục màu đen đến gọi bố mẹ tôi về nhà ăn cơm, còn nói vợ nó đã nấu món sườn kho.
Tôi lướt qua, vòng quanh em trai vài vòng.
Nó đã hai mươi bảy tuổi, chẳng còn là tên nhóc hấp tấp, thích ăn đòn nữa, cao hơn rồi, đẹp trai hơn rồi, cũng hiểu chuyện hơn nhiều nữa.
Bố mẹ tôi có vẻ không muốn về cho lắm, nó liền nhẹ giọng dỗ ngọt gọi hai người trở về, chẳng còn giống như trước kia, không hề kiên nhẫn gì mà chỉ nói một câu "Hai người không ăn thì thôi", sau đó xoay người rời đi.
Tôi xoa đầu nó, cười cưng chiều, "Nhóc con được lắm, đã trưởng thành rồi.”
Sau đó tôi còn đến thăm chị gái.
Con gái lớn của chị thi đậu vào một trường trung học trọng điểm, mấy ngày nữa sẽ đi báo danh, chị ấy đang vui vẻ thu dọn đồ dùng cần thiết khi đi học cho con gái.
Không biết nhìn thấy cái gì mà chị ấy bỗng sững lại.
Tôi bay qua nhìn, là một chiếc áo khoác màu hồng rất đẹp, và một bộ tóc giả màu hồng.
Áo khoác và tóc giả này là chị tôi mua cho tôi.
02.
Năm 18 tuổi, tôi phát hiện mình mắc ung thư phổi giai đoạn cuối, bác sĩ nói tôi không sống được quá 5 tháng nữa.
Nhưng bố mẹ tôi không muốn để tôi ết, họ đưa tôi chữa chạy khắp các bệnh viện lớn.
Kết quả đều không như mong muốn, tế bào ung thư đã lan rộng, chẳng thể kiểm soát nữa.
Thật ra tôi rất cảm ơn bố mẹ, bởi vì họ không muốn từ bỏ nên tôi mới có thể sống thêm hai năm.
Năm 20 tuổi, bệnh tình của tôi hoàn toàn chuyển biến xấu, bệnh viện đã thông báo cho bố mẹ đưa tôi về nhà.
Về đến nhà, chị tôi cũng ở đấy, chị ấy nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch và cái đầu trọc lóc của tôi không kiềm chế được, hốc mắt đỏ hoe.
Vì dỗ chị vui vẻ, tôi sờ sờ cái đầu trọc của mình, cười nói, "Chờ em khỏe lại, em sẽ nhuộm tóc thành màu hồng nhạt, sau đó lại mua một cái áo khoác màu hồng nữa, nghênh ngang đi ở trên đường lớn."
Thật ra, khi đó tôi đã không còn sống được bao nhiêu ngày, tuy rằng bọn họ không nói, nhưng tôi đều biết cả.
Chị tôi vì muốn thỏa mãn tâm nguyện của tôi nên đã mua cho tôi những thứ này, chỉ là… tôi không còn cơ hội mặc nữa.
Bởi vì sau khi trở về nhà không được mấy ngày, sức khỏe của tôi bắt đầu không ổn, đau không dậy nổi, ăn không vô, hôn mê bất tỉnh.
Bố tôi thật không đành lòng nhìn tôi chịu đựng những đau khổ ấy nữa, cố nén nỗi đau để rút ống thở của tôi ra.
Sau khi cết, linh hồn tôi bay trong không trung.
Tôi nhìn thấy bố tôi, người từ trước đến nay đều rất kiên cường, giờ phút này nước mắt rơi xuống giống như chuỗi trân châu đứt dây, từng giọt lệ nóng hổi không ngừng chảy xuống từ hốc mắt.
Mẹ tôi ôm i thể tôi khóc lớn thành tiếng, "Con ngoan của mẹ… con của mẹ… Ông trời ơi!!! Mạng sống của tôi…”
Bởi vì quá mức kích động, mẹ tôi khóc đến ngất xỉu mấy lần.
Chị tôi ôm trong tay áo khoác và tóc giả màu hồng nhạt mua cho tôi, chị ấy há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Chỉ có em trai tôi không khóc, nhưng từ sắc mặt trắng bệch của nó, còn có ánh mắt không thể tin vào mọi chuyện thì cũng có thể nhận ra được, nó cũng rất đau lòng.
Tôi và em trai hơn kém nhau ba tuổi, đánh nhau từ nhỏ đến lớn.
Nhớ lúc tôi mới bị bệnh, em trai tôi còn nói vì tôi lười biếng, không muốn đi học nên mới giả bệnh.
Nó còn cười nhạo tôi, "Thì ra con gái ngoan cũng có lúc không ngoan.”
Nhưng khi nó nhìn thấy tờ kết quả kiểm tra, mấy ngày liền nó chẳng hề nói chuyện.
Chiều hôm đó tôi ngủ thiếp đi, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng khóc, hé mắt ra nhìn, hoá ra là em trai tôi.
Nó ghé vào bên giường của tôi nhỏ tiếng khóc, trong miệng còn lẩm bẩm, "Em xin lỗi, em xin lỗi.”
Tôi không biết phải an ủi em trai tôi như thế nào, vậy nên tôi cứ giả vờ ngủ.
Chờ nó khóc đủ rồi, xoay người đi ra ngoài, tôi mới mở mắt lần nữa, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
03.
Có đôi khi tôi oán giận ông trời bất công, tại sao tôi lại mắc phải căn bệnh này? Tại sao tôi phải hết?
Rõ ràng tôi chỉ mới mười tám tuổi, tôi còn chưa báo hiếu cho bố mẹ, còn chưa được ngắm nhìn nước non hùng vĩ.
Tôi nghĩ, có thể là kiếp trước tôi đã làm chuyện xấu tày đình không thể tha thứ, cho nên bây giờ ông trời đang trừng phạt tôi.
Tôi nhìn thoáng qua chị tôi, sắc mặt chị ấy vẫn như thường, không giống lúc tôi vừa ết, chẳng thể nhìn thấy bộ quần áo này vì cứ hễ nhìn thấy là lại khóc.
Hiện tại, xem ra chắc không còn vấn đề gì rồi.
Trở lại âm phủ, tôi hơi buồn, nói không nên lời.
Thấy bọn họ như vậy thật ra tôi rất vui, nhưng cũng rất đau lòng.
Tôi không muốn họ tiếp tục buồn rầu vì cái hết của tôi, nhưng cũng không muốn bản thân mình bị họ lãng quên quá nhanh đến thế.
Vừa hay lúc này, người bạn thân dưới âm phủ Từ Thanh Thanh tới nhà tìm tôi.
Tôi vội vàng ngẩng đầu lên trời, nhịn lại nước mắt sắp trào ra như vỡ đê.
Cô ấy chẳng phát hiện ra tôi không ổn, có hơi kích động nói, “Âm Âm, cậu đoán xem bố mẹ tớ hôm nay lại đốt cho tớ bao nhiêu tiền?"
Tôi lắc đầu, "Không biết, nhưng chắc chắn là không ít."
Khi còn sống cô ấy là phú nhị đại, tiền sinh hoạt đều mấy chục, mấy trăm vạn.
*Phú nhị đại: thuật ngữ TQ chỉ thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi tại TQ.
Lúc ết đi thì càng không cần phải nói, người trong nhà đốt cho cô ấy hết mấy trăm triệu này lại đến mấy trăm triệu khác.
Hâm mộ.
Ghen tị.
Cô ấy nghe ra tiếng khóc trong giọng nói của tôi, hơi luống cuống, "Âm Âm cậu làm sao vậy?”
Tôi nhếch miệng cười, "Không sao.”
Cô ấy véo má tôi, "Mặt cậu sắp biến thành quả mướp đắng rồi, còn nói không sao.”
Nhưng tôi không muốn nói, cô ấy cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ lôi kéo tôi, "Đi đi đi, hôm nay chị đây mời cậu ăn tiệc, đi ăn thịt nướng cậu thích ăn nhất thế nào? Hoặc là lẩu? Hay là còn có cái gì muốn ăn, tớ mua cho cậu hết.”
Vốn dĩ chuyện ăn chực uống chực là điều rất vui vẻ.
Nhưng trên đường lại gặp được mấy đồng nghiệp nói xấu tôi, bọn họ rất kỳ cục, nói tôi không ai thương, không ai cần.
Từ Thanh Thanh tính tình nóng nảy, xông lên muốn tranh cãi.
Đánh nhau ở âm phủ sẽ bị đưa xuống địa ngục tầng thứ mười tám đấy.
Tôi kéo cô ấy lại, "Bỏ đi Thanh Thanh, chúng ta đi thôi.”
Cô ấy giận không kiềm chế được, "Cậu đừng kéo tớ, hôm nay tớ không đánh cết mấy đứa thích nói xấu sau lưng người khác này thì tớ sẽ không mang họ Từ nữa.”
Tôi ôm chặt lấy cô ấy, giọng điệu mất mát, "Bọn họ nói cũng không sai, quả thật bảy năm nay tớ không hề nhận được tiền giấy người nhà đốt cho tớ."
Cô ấy đột nhiên ngây ngẩn cả người, lập tức thở dài xoa đầu tôi, "Có lẽ bọn họ có nỗi khổ riêng thôi.”
Có lẽ vậy.
04.
Suy nghĩ một đêm, tôi vẫn quyết định trở về xem một chút.
Tôi muốn biết tại sao họ không đốt giấy tiền cho tôi?
Chẳng lẽ bọn họ thật sự đã quên tôi rồi?
Diêm Vương thấy vẻ mặt kiên định của tôi, thở dài, "Vậy cô không cần thưởng chuyên cần nữa à?”
Tôi cười khổ một tiếng, "Không cần.”
“Không cần tiền thưởng cuối năm luôn?”
“Không cần.”
Ngài nhíu mày, "Vậy sau này cô sống thế nào?”
Mức sống âm phủ cao, một cái bánh bao trắng phải mười tệ tiền âm, hơn nữa tiền lương còn rất thấp.
Thành tích của tôi đứng đầu nhưng một tháng cũng chỉ được ba nghìn.
Nếu như không có người thân đốt tiền giấy, ở âm phủ chỉ dựa vào tiền lương đi làm lúc 9 giờ tan làm lúc 5 giờ là rất khó sống.
Cho nên từ khi người nhà không đốt giấy tiền nữa, tôi liền liều mạng làm việc.
Không ngày không đêm, cả năm không nghỉ, chính là vì thưởng chuyên cần và tiền thưởng cuối năm.
Có những khoản tiền đó, tôi mới có thể tiếp tục cuộc sống của mình dưới âm phủ.
Tuy rằng không giàu có, dư dả, không ăn được sơn hào hải vị, nhưng cũng chẳng đến mức phải nhịn ăn nhịn mặc.
Thế nhưng bây giờ, ngay cả những thứ này tôi cũng không cần, Diêm Vương quả thực nghĩ mãi không hiểu.
Nhớ năm tôi vừa xuống âm phủ, có thể đi đầu thai, nhưng tôi lại không đi.
Lúc ấy Diêm Vương hỏi tôi, "Vì sao không đi đầu thai?”
Tôi cười cười, "Muốn đổi một cách khác để nếm thử vất vả của cuộc sống.”
Thực ra, chỉ là tôi không bỏ được người thân của mình còn ở dương gian, tôi sợ đầu thai rồi sẽ không bao giờ gặp lại họ được nữa.
Không nỡ, cũng không muốn.
Tuy rằng hiện tại âm dương xa cách, nhưng ít nhất tôi còn có thể thỉnh thoảng đến thăm họ.
Cuộc sống vất vả hơn nữa thì có sao, chỉ cần họ sống tốt, tôi đã cảm thấy rất mãn nguyện.
Chỉ là khi đó tôi không nghĩ đến chuyện người hết đi rồi sẽ dần dần bị lãng quên.
Vì vậy, bây giờ có thể họ đã quên tôi mất rồi, tôi thì có hơi không thể chấp nhận được.
Tôi rất muốn biết, có phải tôi thật sự đã bị bọn họ quên mất rồi hay không?
05.
Cuối cùng Diêm Vương không chịu nổi vì tôi cứ bám lấy không rời, đã đồng ý cho tôi xin nghỉ một tháng.
Nhưng mà với thân phận âm phủ không thể tiếp xúc với người trên dương gian, cho nên tôi lại lấy tiền mua một thân phận nơi dương gian.
Nhìn ví tiền rỗng tuếch, lòng tôi lạnh đi một khoảng lớn, sống không có cơ hội kiếm được tiền, hết cũng vẫn là một con quỷ nghèo.
Sau này tôi phải sống sao ở âm phủ đây?
Thân phận ở dương gian của tôi là một cô gái tầm hai mươi tuổi không có thân nhân.
Cô ấy cùng họ với tôi, ngay cả tên cũng rất giống, gọi Lâm Nhân, vừa hay cùng tuổi với tôi lúc mới hết.
Việc đầu tiên làm khi trở lại, tôi chạy tới quảng trường tìm mẹ tôi.
Tôi lấy lý do muốn học khiêu vũ quảng trường để bắt chuyện với mẹ tôi, "Cô ơi, con thấy cô nhảy rất đẹp, cô dạy con được không?"
Mẹ tôi rõ ràng một giây trước còn cười nói với người khác, nhưng nhìn thấy tôi, nụ cười của bà trong nháy mắt biến mất.
Bà nhìn tôi một cái rồi nói, "Tìm những người khác đi, tôi không rảnh."
Sau đó bà bỏ đi, đầu không ngoảnh lại.
Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, tôi luôn cảm thấy bóng lưng mẹ tôi dường như mang theo cảm giác hơi hoảng hốt mà bỏ chạy.
Tôi cười, lắc đầu, nhất định là tôi nhìn lầm rồi.
Tôi theo sát phía sau mông mẹ, "Cô, cô dạy con khiêu vũ quảng trường đi, con thật sự rất muốn học.”
Ý thức phòng chống lừa đảo của mẹ tôi rất cao, sợ tôi là kẻ lừa đảo, vốn không muốn để ý đến tôi.
Nhưng mà cũng may tôi biết bà thích cái gì, có thể đáp ứng được những sở thích của bà ấy, qua vài ngày không ngừng cố gắng, mẹ tôi cuối cùng cũng buông lỏng cảnh giác.
Ngày hôm đó tôi đã nghĩ hết mọi biện pháp để mẹ đưa tôi về nhà ăn cơm.
Mẹ tôi sửng sốt, "Con muốn đến nhà cô ăn cơm?”
Tôi gật đầu mãnh liệt, "Đúng vậy, rất muốn ạ.”
Mẹ tôi nhíu mày, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn tôi.
Qua hồi lâu mẹ hỏi tôi, "Vì sao?”
Tôi muốn xem trong nhà còn bao nhiêu dấu vết về việc tôi đã từng tồn tại.
Tôi cúi đầu nhỏ giọng nói, "Bởi vì bố mẹ con mất sớm, con đã không nhớ rõ cảm giác cùng bọn họ ăn cơm là thế nào nữa rồi, lần đầu tiên nhìn thấy cô, con đã cảm thấy rất thân thiết giống như mẹ con vậy, cho nên con muốn thử lại một lần nữa, có được không cô?"
Suốt mười năm, tôi thật sự sắp quên mất cảm giác ăn cơm cùng bố mẹ ra sao rồi.
Tôi rất sợ mẹ tôi không đồng ý, nhưng ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện mẹ tôi lệ rơi đầy mặt.
06.
Ngay lúc đó, tôi hơi bối rối, vội vàng lau nước mắt cho mẹ, "Không phải, sao cô lại khóc?"
Bà kéo mạnh, ôm tôi vào trong lòng, khóc lớn thành tiếng.
Nhìn mẹ tôi khóc thương tâm như vậy, hơi thở tôi nhưng ngưng lại, từ tim truyền đến cảm giác đau nhói.
Tôi tự hỏi, có phải mẹ tôi nhớ tới tôi đã hết hay không?
Vậy là mẹ tôi không hề quên tôi, phải không?
Chờ cảm xúc ổn định lại, mẹ tôi lau nước mắt, hơi xấu hổ xin lỗi tôi.
“Xin lỗi con Nhân Nhân, cô thật sự thương con quá, không kiềm được nên mới khóc, xin lỗi con."
Thì ra không phải bởi vì nhớ tới tôi.
Tuy rằng trước khi đến tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rằng mình đã bị họ quên lãng, nhưng tôi vẫn thấy rất mất mát.
Tôi khoát khoát tay, làm bộ chẳng sao cả, "Không có việc gì đâu ạ, con đã quen rồi."
Vì sự bất hạnh đó, mẹ đồng ý đưa tôi về nhà ăn cơm, hơn nữa còn muốn mời tôi uống trà sữa.
Tôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Trước kia lúc uống trà sữa, mẹ tôi luôn mắng tôi, tôi muốn bà ấy thử trải nghiệm niềm vui của tôi, bà cũng không muốn.
Hôm nay bà bằng lòng thử, tôi lại đang suy nghĩ, có thể là bởi vì tôi hay không?
Chút buồn bực cùng đau lòng vừa rồi trong nháy mắt bị quét sạch.
Đến tiệm trà sữa, tôi gọi hai ly trà sữa khi còn sống tôi thích nhất, muốn cho mẹ tôi nếm thử nhất.
Tôi giúp mẹ cắm ống hút vào, vẻ mặt chờ mong.
Mẹ uống một ngụm, tôi vội vàng hỏi, "Thế nào ạ, có ngon không cô?"
Mẹ cười gật đầu, "Ngon lắm.”
Tôi hơi đắc ý, "Đúng rồi, con đã bảo ngon mà."
Mười năm không được uống một ngụm trà sữa nào, tôi thèm mốn hết.
Một hơi uống hết cả ly trà sữa, tôi vui vẻ sờ sờ bụng.
Nhưng mà quay đầu nhìn mẹ tôi một cái, phát hiện bà cũng đang nhìn tôi.
Tôi cười cười, "Sao vậy cô, trên mặt con có cái gì sao?"
Bà lắc đầu, "Không có, chỉ cảm thấy con rất quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu đó."
Mẹ tôi sẽ không nhận ra tôi chứ?
Tôi đột nhiên có hơi căng thẳng, lại cũng có chờ mong.
Căng thẳng là vì trước khi xuất phát Diêm Vương đã biết mục đích tôi đến dương gian, ngài nói với tôi, không thể để cho bất kì ai biết thân phận của tôi, bằng không tôi sẽ không bao giờ có thể làm việc ở âm phủ nữa.
Nhưng mà không làm âm sai có hai kết quả, hoặc là tôi đi đầu thai, uống canh Mạnh Bà quên đi chuyện kiếp trước, hoặc là biến thành cô hồn dã quỷ, theo thời gian trôi qua, dần dần mất đi ký ức.
Dù bằng cách nào, cái giá phải trả là tôi sẽ không bao giờ nhớ được họ nữa.
Cho nên kiểu nào tôi cũng không muốn.
Mong đợi là vì, mẹ tôi có phải vẫn còn nhớ tôi, còn quan tâm tôi, còn chờ mong tôi hay không?
07.
Tôi thử hỏi, "Vậy sao, cô đã gặp con ở đâu ạ?”
Mẹ tôi rất nghiêm túc suy nghĩ, "Không nhớ nổi, nhưng là cảm giác rất quen thuộc."
Tôi nhớ rõ mùa đông năm mười lăm tuổi, ngày sinh nhật mẹ tôi, tôi mặc đồ búp bê muốn cho mẹ một bất ngờ.
Không nghĩ tới mẹ tôi liếc mắt một cái liền nhận ra tôi, bà còn nói, "Con là do mẹ sinh ra, mặc kệ biến thành bộ dạng gì, mẹ cũng sẽ nhận ra con.”
Nhưng hiện tại tôi đang ở trước mắt bà, thế mà bà lại không nhận ra tôi.
Mẹ tôi đột nhiên nở nụ cười, "Cô nhớ ra con giống ai rồi.”
Lời nói dịu dàng cùng ánh mắt cưng chiều làm cho hô hấp của tôi trì trệ, trái tim đập thình thịch không ngừng.
Có phải mẹ đã nhận ra tôi rồi hay không?
Nhưng mà lời nói kế tiếp của bà giống như giáng một đòn vào đầu tôi, cả người tôi cứng đờ.
“Giống con dâu cô, mỗi lần uống trà sữa đều tự biến mình thành con mèo hoa.”
Nói rồi, bà giúp tôi lau khóe miệng.
Cho nên trà sữa này cũng không phải là vì tôi, mà là em dâu tôi thích uống.
Mẹ tôi lại uống một ngụm trà sữa, vẻ mặt ghét bỏ.
“Thật không biết đồ ngọt như vậy có cái gì ngon, có thể để mấy đứa con gái các con thích đến vậy?"
Tiện đà bà còn nói, “Bỏ đi, thích uống thì uống, chờ lúc về nhà cô mua cho nó một ly.”
Tôi rất đau lòng, vội vàng đứng lên, "Cô, con về nhà trước, đợi tới buổi tối lúc ăn cơm, con đến tìm cô.”
Mẹ tôi không phát hiện ra sự khác thường của tôi, gật đầu, "Được, địa chỉ nhà cô con nhớ kỹ chưa, có cần cô nhắc lại lần nữa không?"
Tôi lắc đầu, "Không cần đâu ạ, con nhớ rồi, con đi trước đây.”
Ra khỏi tiệm trà sữa, tôi điên cuồng chạy trốn, chạy đến khi thật sự không còn sức nữa, đành ngồi ở ven đường, không kiềm chế được mà khóc lớn thành tiếng.
Nhưng khóc một hồi, tôi lại cười.
Tôi nên vui mừng, như vậy chứng tỏ họ không còn đau khổ vì sự ra đi của tôi nữa rồi.
Người qua đường nhìn tôi vừa khóc vừa cười với ánh mắt kỳ lạ, nhìn tôi thật giống như nhìn một người bệnh thần kinh.
Đột nhiên trong tầm mắt tôi xuất hiện một đôi giày da màu đen.
Tôi chậm rãi ngẩng đầu, chỉ thấy em trai tôi vẻ mặt lo lắng, "Em gái không sao chứ?"
Một tiếng “em gái” khiến tôi không kiềm chế được thêm lần nữa.
Lâm Nghị, chị là chị của em cơ mà!
Tôi nhéo đùi mình, "Không sao không sao, tôi không sao thật.”
Em trai tôi ngồi xổm xuống nhìn tôi, "Mặc dù không biết vì sao em khóc, nhưng tất cả khó khăn cuối cùng sẽ qua thôi.”
Có em trai tôi xung phong, người qua đường lúc này mới nhao nhao tiến lên.
“Đúng vậy đó cô gái, trên đời này không có gì không qua được, đừng khóc nữa.”
Bọn họ anh một lời tôi một câu, đều đang an ủi tôi.
Thế nhưng lòng tôi càng thêm đau đớn.
Đối với gia đình tôi mà nói, cái hết của tôi cũng là một sự khó khăn.
Khó khăn của bọn họ qua đi, cũng hoàn toàn quên mất tôi rồi.
Đám người tản ra, em trai tôi cũng đi mất, trước khi đi nó đã nói một câu, "Em gái à, cố lên."
Tôi đi trên đường không rõ mục đích, nghĩ thầm, có phải mình thật sự nên đi đầu thai rồi hay không?
08.
Bảy giờ tối, tôi đến đúng giờ, người mở cửa là mẹ tôi, "Nhân Nhân, con đến rồi."
Bà dắt tôi vào nhà.
Tôi cười chào hỏi bố tôi đang ngồi trên sô pha, "Chào chú."
Bố tôi gật đầu, "Chào con.”
Em trai tôi từ phòng bếp đi ra nhìn thấy tôi, hơi sửng sốt, "Sao lại là em?”
Mẹ tôi cũng ngây ra, "Hai đứa quen nhau à?”
Em trai tôi cười cười, "Cô ấy chính là cô bé rất đáng thương mà con đã nói với mẹ."
Mẹ tôi dắt tôi ngồi trên sô pha, vẻ mặt lo lắng, "Nhân Nhân con làm sao vậy? Cô nghe Tiểu Nghị nói con khóc rất đau lòng, nếu con có chuyện gì thì đừng giấu ở trong lòng, nhất định phải nói cho cô biết, nếu có thể giúp được gì, cô nhất định sẽ giúp con.”
Tôi lắc đầu, "Cô, con không sao, chỉ là dạo gần đây con hơi mệt và nhớ bố mẹ con thôi ạ.”
Mẹ tôi và em dâu tôi đang nấu ăn trong bếp.
Em trai tôi tăng ca trong phòng làm việc.
Nhìn xung quanh nhà, không có bất cứ dấu vết gì thuộc về tôi, ngay cả gấu bông hình chó lạp xưởng mà tôi đặt trên ghế sofa phòng khách cũng không thấy đâu.
Lúc này, bố tôi bưng hoa quả tới, "Nhân Nhân, ăn miếng hoa quả đi.”
Không có cà chua bi tôi thích ăn, cũng không có lựu tôi thích ăn, tất cả đều là trái cây tôi còn sống từng ghét nhất.
Tôi cầm lấy một miếng táo, vị như sáp nến.
Khi thức ăn được bưng lên bàn, tôi kích động đến mức toàn thân phát run.
Thịt thăn chua ngọt, thịt kho tàu, thịt bò nấu chua... tất cả đều là những món tôi thích ăn.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía bố tôi đang bưng lên món cuối cùng, canh sườn hầm ngô.
Đây là món tôi thích nhất, món ăn duy nhất bố tôi biết nấu, còn do tôi nói tôi thích nên bố tôi mới học.
Chỉ có điều, một câu nói của bố tôi lại làm cho trái tim tôi bỗng hoàn toàn lạnh đi.
Ông cười gọi em dâu tôi, "Khả Khả, con xem mẹ con làm đều là những món con thích ăn, bố còn nấu canh sườn hầm ngô con thích nhất, hôm nay phải ăn nhiều thêm mấy chén đấy nhé.”
Sau đó, ông lại quay đầu nói với tôi, "Nhân Nhân con cũng nếm thử đi, đây là món tủ của chú, Khả Khả ăn một lần đã không quên được rồi đấy.”
Tôi che giấu sự chua xót trong lòng, gật gật đầu, "Vâng ạ."
Thức ăn vẫn ngon lành như trước, nhưng tôi lại không vui chút nào.
Tôi liếc nhìn Khả Khả.
Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, tôi luôn cảm thấy ánh mắt Khả Khả nhìn tôi vô cùng kỳ quái.
Mọi người nói chuyện rất nhiều, trò chuyện cũng rất vui vẻ, nhưng chẳng hề nhắc đến tôi dù chỉ một lời.
Tôi không cam lòng, làm bộ lơ đãng nói, "Cô và chú chỉ có một đứa con trai là Lâm Nghị sao?"
Mẹ tôi cười cười, "Cô còn một đứa con gái lớn.”
Tôi làm bộ rất ngạc nhiên, "Vậy sao, hóa ra cô còn có con gái."
Nhưng sau đó, trong những câu chuyện phiếm vẫn chẳng có một câu nào dành cho tôi.
9.
Mẹ tôi nói chuyện phiếm rất vui vẻ, kéo tay tôi nói thật nhiều điều, nói tới nói lui đều là bà sống rất tốt, ăn no mặc ấm, mỗi ngày đều rất vui vẻ, không có bất kỳ phiền não gì.
Tôi không cảm giác được bà có ý khoe khoang, nhưng lại giống như cố ý nói cho tôi biết.
Vì nói chuyện xong đã hơi muộn, mẹ tôi dứt khoát bảo tôi ở lại.
Tôi đồng ý.
Bố tôi bị mẹ tôi đuổi ra ngủ ở sô pha phòng khách.
Tôi nói bóng nói gió, "Cô à, con thấy nhà cô không phải có ba phòng sao, chú không thể ngủ phòng đó ạ?"
Mẹ tôi cười cười, "Phòng đó là phòng kho, bên trong toàn để mấy thứ rác rến thôi, không thể ở được."
Chẳng trách còn khoá lại, hoá ra đã thành phòng kho.
Không có hoa quả yêu thích, đồ ăn tôi thích ăn cũng không phải làm cho tôi, ngay cả phòng của tôi cũng không còn nữa.
Thế nên, bọn họ thật sự đã quên mất tôi rồi.
Nhưng mà cũng tốt, như vậy sẽ không đau nữa.
Ngày thứ mười bảy ở dương gian, tôi quyết định trở về âm phủ.
Lúc nói tôi phải đi, bố mẹ tôi như chấn động, "Phải đi rồi? Con đi đâu?”
Tôi cười cười, "Đi đến một nơi rất xa, rất xa ạ.”
Mẹ tôi ngẩn ra trong chốc lát, "Không trở lại nữa sao?”
Tôi lắc đầu, "Không về nữa ạ."
Vì có trở về cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Mẹ tôi há miệng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói một câu, "Vậy chúc con thuận buồm xuôi gió."
"Cảm ơn cô chú, khoảng thời gian này con thật sự rất vui."
Tôi giả vờ thoải mái, "Cô chú, vậy con đi đây, cả nhà mình nhất định phải hạnh phúc nhé.”
Nói xong, thêm một giây tôi cũng không thể tiếp tục ở lại được nữa, nhanh chóng xoay người rời đi.
Trong nháy mắt xoay người ấy, nước mắt tuôn xuống như mưa.
.
Ngày giỗ của tôi, thật sự tôi vẫn còn rất mong chờ, đã chạy đến trước mộ đợi từ lâu.
Nhưng chờ lại chờ, đợi lại đợi, mãi đến khi mặt trời xuống núi, họ vẫn chẳng tới.
Tôi lại bay đến nhà tôi, mới biết được thì ra họ đều đang bận rộn chuyện của riêng mình.
Mẹ tôi bận đi dạo phố với các chị em mới quen.
Bố tôi hẹn những người bạn chơi cờ của ông cùng xem các kiện tướng quốc tế chơi cờ trên TV.
Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của em trai và em dâu tôi, em trai tôi đưa vợ nó đi ăn một bữa tối dưới ánh nến lãng mạn.
Còn chị gái và anh rể tôi, trước khi tôi đến dương gian một ngày đã đưa mấy đứa nhỏ đi du lịch, còn chưa trở về.
Tôi bước đi không có mục đích nào trên con đường lớn, ánh đèn ấm áp của hàng vạn ngôi nhà nhưng lại không có lấy một ngọn đèn nào sáng vì tôi.
Người ta nói thời gian có thể giúp ta quên đi tất cả.
Trước đây tôi không tin.
Bởi vì gia đình tôi hòa thuận, bố mẹ, chị gái, em trai đều rất yêu tôi, cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ tới có một ngày bọn họ sẽ hoàn toàn quên mất tôi như thế.
Nhưng hiện tại tôi đã tin rồi, là thật, một lần mười năm là đủ rồi.
Có lẽ còn sớm hơn nữa cơ, năm thứ ba sau khi tôi hết, có lẽ họ đã quên mất tôi rồi.
Nhưng mà… đây quả thật là một chuyện tốt, họ sẽ không vì cái hết của tôi mà tiếp tục đau buồn.
10.
Sau khi khóc xong, tôi đã thông suốt, tôi thật sự nên đi đầu thai rồi.
Tôi nói với Diêm Vương tôi muốn đi đầu thai, Diêm Vương cười cười, "Nghĩ thông suốt thì tốt rồi.”
Sau khi trở về, tôi cứ rầu rĩ không vui, Từ Thanh Thanh hỏi tôi làm sao vậy, tôi cũng không nói gì.
Thật ra tôi không nỡ, nhưng nếu không rời đi sẽ rất đau khổ.
Buổi tối, tôi và Từ Thanh Thanh uống rất nhiều rượu.
Tôi nói, "Tôi muốn đi đầu thai.”
Cô ấy cười, "Thật sao?”
Tôi gật đầu, "Ừ, thật đấy.”
"Nhưng lúc trước tớ khuyên cậu, cậu còn không đồng ý mà, sao hiện tại lại nghĩ thông hết thế?"
“Họ thật sự chẳng còn nhớ gì đến tớ nữa rồi.”
Tôi rốt cuộc cũng không kiềm chế thêm được, ôm chầm lấy Từ Thanh Thanh khóc không thành tiếng.
.
Ngày hôm sau, mới vừa sáng, tôi đã đến cầu Nại Hà, nhưng đến lúc uống canh Mạnh Bà, Từ Thanh Thanh đột nhiên xuất hiện.
Cô ấy nói, "Cậu nên xem cái này trước rồi hẵng quyết định có uống hay không."
Trên mặt sông Vong Xuyên xuất hiện một bức tranh.
Mẹ tôi quỳ gối trước mộ tôi khóc đến đứt ruột đứt gan, bố tôi ôm lấy mẹ tôi gần như sụp đổ, yên lặng chảy nước mắt.
Phía sau là em trai tôi đang cúi đầu khóc rấm rứt, em dâu Khả Khả và chị gái tôi mặt mũi trắng bệch.
Mẹ tôi nghẹn ngào, "Âm Âm con đi rồi phải không? Nhưng con đi rồi mẹ phải sống như thế nào đây? Âm Âm của mẹ… cục cưng của mẹ… mạng sống của mẹ ơi…”
Tôi hơi không hiểu những lời mẹ tôi nói, quay đầu nhìn về phía Từ Thanh Thanh, cô ấy đưa cho tôi một lá thư.
Tôi mở ra đọc, là em dâu Khả Khả.
"Chị ơi, em là Lưu Khả Khả.
Em không biết lá thư này cuối cùng có thể đến được tay chị hay không, nhưng em vẫn cảm thấy những chuyện này, em nhất định phải cho chị biết.
Thật ra bố mẹ chưa bao giờ quên chị, họ vẫn luôn sống trong nỗi đau mất đi chị.
Còn về chuyện tại sao bố mẹ lại biểu hiện như chẳng có chuyện gì, giống như chẳng hề để tâm đến vậy…
Em nghe Lâm Nghị nói, tháng đầu tiên sau khi chị mất, mẹ lâm bệnh nặng.
Sau khi tỉnh lại mẹ vẫn luôn nói, mẹ nhìn thấy chị, bố cho rằng mẹ suy nghĩ quá độ nên xuất hiện ảo giác.
Nhưng năm thứ nhất như vậy, năm thứ hai cũng như vậy, năm thứ ba vẫn như vậy.
Bố lo lắng, đưa mẹ đi bệnh viện khám khoa tâm thần, bác sĩ nói tinh thần mẹ không có vấn đề, lúc này mọi người mới ý thức được, có lẽ lời mẹ nói đều là sự thật.
Vốn có thể nhìn thấy chị như thế, mẹ rất vui.
Nhưng cho đến ngày đó, mẹ nghe được cuộc đối thoại giữa chị và người bên cạnh, chị oán giận cuộc sống dưới âm phủ rất khổ, ngủ không ngon, ăn không no.
Người bên cạnh hỏi chị, khổ như vậy vì sao chị không đi đầu thai, chị chỉ đưa tay chỉ về phía mẹ, nói chị không nỡ.
Mẹ biết chị ở âm phủ chịu khổ, không đành lòng, liền đem chuyện này nói cho người trong nhà, mọi người bàn bạc xong, đều muốn để chị có thể đi đầu thai.
Cho nên từ đó trở đi, họ giả vờ như đã quên mất chị, cuộc sống như vậy nhìn thì có vẻ rất bình thường, nhưng thật ra có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Sau đó Lâm Nhân xuất hiện, trong khoảng thời gian cô ấy ở đây, là đoạn thời gian bố mẹ vui vẻ nhất.
Nhưng chị biết không, mẹ thấy được linh hồn của chị, cho nên mọi người vẫn luôn biết Lâm Nhân thật ra chính là chị, chẳng qua không thể nhận nhau, bởi vì họ sợ chị luyến tiếc, đến lúc đó mọi chuyện sẽ thất bại trong gang tấc.
Nhưng cho đến khi chị đi thật rồi, mẹ nhìn như có tinh thần hơn trước, kết bạn mới, cùng họ đi dạo phố, ăn cơm, thoạt nhìn rất vui vẻ, nhưng em biết rằng, trong lòng mẹ đã suy sụp lắm rồi.
Thật ra, cái hết cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là để lại tiếc nuối.
Nếu đã có cơ hội, vậy thì hãy vui vẻ tạm biệt nhau.”
11.
Thì ra mẹ vẫn luôn có thể nhìn thấy tôi, chả trách lúc mẹ vừa nhìn thấy tôi lại có phản ứng như thế, bỏ chạy theo bản năng.
Không phải mẹ không quan tâm tôi, chỉ là sợ bị lộ tẩy.
Hơn nữa lần mẹ bị bệnh, tôi quả thật đã đi thăm, tôi đứng ở bên cạnh giường nhìn bà ấy.
Khoảnh khắc mẹ mở mắt ra, tôi dường như nhìn thấy sự kích động trong mắt mẹ.
Tôi tưởng là tôi nhìn lầm, không nghĩ tới lần đó mẹ thật sự đã nhìn thấy tôi.
Diêm Vương thấy tôi, ngẩn cả người, "Không phải cô muốn đi đầu thai sao?”
“Tôi muốn trở về dương gian.”
“Sao cô lại muốn trở về?”
Tôi bám dính không buông, Diêm Vương lại cho tôi trở về, nhưng bắt tôi lúc quay lại nhất định phải đi đầu thai.
Tôi đồng ý.
Tôi lại trở về dương gian, giả thành người quản lý gõ cửa nhà.
Bố tôi mở cửa, "Cô tìm ai?"
"Tôi là quản lý chung cư, ống nước trong bếp của nhà chú hỏng rồi phải không?"
“Không có, buổi sáng lúc tôi dùng vẫn bình thường.”
Bố tôi muốn đóng cửa, tôi cúi người chui vào dưới cánh tay bố tôi.
Bố tôi tức giận, "Cô làm gì vậy? Nếu cô không ra ngoài, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
Tôi cũng giả vờ rất tức giận, "Vậy chú báo cảnh sát đi, con xem nếu chú báo cảnh sát rồi, ai sẽ làm con gái chú.”
Tôi tháo khẩu trang xuống, bố tôi ngẩn cả người, "Âm Âm?"
“Bố, là con.”
Bố tôi ôm chầm lấy tôi, ông khóc, "Con gái ngoan của bố, con… sao con lại trở về?"
Mẹ tôi nghe thấy tiếng động, từ phòng ngủ đi ra.
Tôi nghẹn ngào, "Mẹ.”
Mẹ tôi trong nháy mắt nước mắt tuôn xuống như mưa, run rẩy đi tới, ôm chặt tôi vào trong ngực.
“Cục cưng ngoan của mẹ, sao con lại trở về?”
Tôi nhìn thoáng qua Khả Khả đang ôm chặt lấy em trai tôi, nước mắt giàn giụa.
“Bởi vì Khả Khả nói cho con biết, con nên từ biệt mọi người một cách đàng hoàng.”
Em trai tôi vẻ mặt kinh ngạc, "Sao em biết Lâm Nhân chính là chị?”
Khả Khả cười, “Bởi vì… ánh mắt.”
Ánh mắt họ nhìn tôi tràn đầy tình yêu thương.
Thân phận của tôi ở dương gian vẫn còn được một thời gian, cho nên tôi đề nghị cùng cả nhà đi du lịch.
Tôi đã có cơ hội để cảm ơn Khả Khả.
Cô ấy cười nói, "Chị là chị của Lâm Nghị, cũng chính là chị của em, chúng ta là người một nhà, em làm như vậy cũng đúng mà.”
Chị tôi biết tin tôi về, cũng vội vàng chạy về, ôm tôi khóc không ra tiếng.
Gia đình tôi đã đi rất nhiều nơi, tham quan viện bảo tàng mà bố tôi muốn xem nhất, ăn dạ dày nhồi thịt mà mẹ tôi muốn ăn nhất, ngắm nhìn thế giới dưới đáy biển mà chị tôi muốn xem nhất, chơi trò trượt tuyết mà em trai và Khả Khả muốn thử nhất.
Họ hỏi tôi muốn hoàn thành tâm nguyện gì?
Họ giúp tôi thực hiện nó.
Tôi cười cười, "Đã thực hiện hết cả rồi.”
Ngày tôi hết, tôi nghĩ, nếu có thể làm lại một lần nữa, tôi muốn cùng gia đình mình đi du lịch khắp nơi trên thế giới.
Tuy rằng vẫn chưa thể đi khắp thế giới, nhưng tâm nguyện của tôi cũng xem như đã được thực hiện rồi.
Tôi rất mãn nguyện.
Trong khoảng thời gian này vui biết bao nhiêu thì lúc chia ly lại đau đớn bấy nhiêu.
Tôi sợ mình không nhịn được, cắn chặt răng.
Tôi ôm chào tạm biệt họ.
Mẹ tôi ôm chặt lấy tôi, nghẹn ngào nói bên tai tôi, "Âm Âm, con gái ngoan của mẹ, đi đầu thai đi. Mẹ biết con là một đứa trẻ ngoan, sau khi con đi, chúng ta thật sự đã phải chịu đả kích rất lớn, nhưng sống trên đời, ai cũng phải hết, chỉ là trước sau mà thôi. Thế nên con yên tâm đi, bố mẹ sống rất tốt, chị con, em con cũng có gia đình riêng của mình. Con yên tâm đi nhé, đừng luyến tiếc gì nữa, được không? Nếu có thể, cả gia đình mình, kiếp sau đoàn tụ.”
Dù có lưu luyến thế nào, tôi vẫn phải đi rồi.
Tôi vẫy vẫy tay, tiến vào trong luồng ánh sáng kia.
Thân hình tan biến, tôi nói, "Quên con đi nhé!”
Ngoại truyện:
Có thể là năm nay canh Mạnh Bà cho quá nhiều nước, sau khi tôi đầu thai cũng không mất đi toàn bộ trí nhớ.
Chẳng qua vận may của tôi không tốt lắm, sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ.
Bởi vì hai vợ chồng muốn có con trai, cho nên không cần tôi, bọn họ ném tôi vào trong núi tự sinh tự diệt.
Tôi sợ hãi, tôi rất muốn kêu cứu, nhưng thanh âm phát ra lại chỉ là ê ê a a.
Đúng lúc này, tôi đột nhiên nghe được giọng nói vô cùng quen thuộc.
"Lão Lâm, ông mau tới đây, sao ở đây lại có một đứa bé?"
"Là kẻ thất đức nào đem bỏ đứa bé ở đây?"
“Chúng ta xem trên người con bé có thứ gì hay không, chúng ta có thể đưa nó về nhà.”
Có ai đó ôm tôi từ dưới đất lên.
Đập vào mắt chính là khuôn mặt tôi quen thuộc nhất, là bố mẹ tôi!
Mẹ tôi sau khi mở tã lót ra đột nhiên hô lên, "Lão Lâm ông nhìn này.”
Bố tôi vừa cười vừa khóc, "Ông trời có mắt, Âm Âm của chúng ta đã trở lại rồi."
Tôi buồn bực, tại sao bố mẹ lại biết là tôi chứ?
Mãi đến khi lớn lên tôi mới biết, trên vai tôi có một vết bớt màu xanh giống như đầu heo.
Vết bớt này do khi tôi còn bé vì cứu một bạn nhỏ suýt chút nữa rơi xuống nước nên bị ngã, bả vai đập vào tảng đá.
Đến khi vết thương lành lại thì xuất hiện dấu vết màu xanh như hình đầu heo này.
Bởi vì cái bớt này, tôi cũng không dám mặc áo ngắn tay, mọi người đều chê cười tôi.
Trước kia tôi ghét cái bớt đầu heo kia bao nhiêu, hiện tại lại thích nó bấy nhiêu.
Bởi vì có nó, bố mẹ mới có thể nhận ra tôi một lần nữa.
Sau nữa tôi mới biết, Diêm Vương chính là người bạn nhỏ kia.
Chả trách ngài ấy đối với tôi tốt như vậy, thì ra là muốn trả ơn, suýt chút nữa tôi còn nghĩ là ngài… yêu đơn phương tôi cơ đấy.
Haha!
(HẾT)
Bình luận facebook