• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Linh Dị Trinh Thám (4 Viewers)

  • [Zhihu] Gia Đình Quỷ Dữ

1f38b.png
Tác giả: 风起
Dì Hồng trong thôn nói, tôi sẽ mang đến thảm họa cho cả thôn.

Bố tôi tự tay nhốt tôi vào quan tài để hiến tế cho lệ quỷ trong rừng.

Thế mà tôi lại trở thành người được lũ ma quỷ kia cưng chiều.

Cô dâu ma trở thành dì út của tôi, ngồi kiệu hoa người giấy khiêng, cùng tôi phấn khích chơi đùa khắp núi.

Thư sinh khóc cười coi tôi như con gái, dạy tôi vẽ bùa, lập trận pháp.
*Nguyên văn 哭笑书生 - Thư sinh khóc cười: là một hình tượng văn học trong văn học TQ được bắt nguồn từ một bài thơ của nhà thơ thời Đường tên Bạch Cư Dị, dùng để miêu tả người có tài hoa, có học thức, yêu thích văn thơ. Từ đây đến hết truyện mình sẽ dịch cụm từ này giản lược thành “thư sinh” thôi nhé.

Xác sống nhận tôi làm chị, móc mắt những người từng bắt nạt tôi, làm thành những viên bi tặng cho tôi chơi.

1.

Em trai hai tuổi làm vỡ một cái bát.

Bố tôi cúi xuống nhặt những mảnh vỡ thì đột nhiên loạng choạng ngã xuống đất, mắt chỉ cách mảnh vỡ sắc bén vài mi-li-mét.

Bố tôi bò dậy một cách khó khăn, che vết thương ở mặt bên trái lại, mở miệng chửi bới:

“Mẹ nó, thật là đen đủi. Dạo gần đây luôn cảm thấy thân thể nặng trĩu, bước đi không có sức lực gì cả.”

Tôi nói:

“Bởi vì mẹ đang đứng trên vai bố đấy.”

Sắc mặt bố tôi trở nên rất khó coi, tát một cái vào mặt tôi, nói:

“Mẹ mày đã hết từ lâu, còn nói bậy, tao xé nát mồm mày.”

Lúc mẹ sinh em trai không may lại khó sinh, vật vã suốt cả một ngày một đêm.

Bà đỡ lắc đầu nói mẹ mất máu quá nhiều, chỉ sợ rằng cứu không nổi.

Sắc mặt bố tôi lóe lên một tia dữ tợn, cầm lấy cái kéo đi thẳng đến phòng sinh.

Tôi ôm lấy chân ông ấy, liền bị đạp cho một cái ngã ra.

Trong phòng sinh vang lên tiếng hét chói tai, bố tôi ôm lấy em trai, mỉm cười rạng rỡ bước ra ngoài.

Mẹ tôi thì nằm chế trong vũng máu.

Bảy ngày sau, mẹ quay về rồi, sắc mặt trắng bệch, toàn thân đẫm má, luôn theo bên cạnh bố không rời.

Kỳ lạ là, trừ tôi ra thì không một ai nhìn thấy mẹ.

2.

Buổi chiều, bố tôi mời dì Hồng trong thôn đến.

Dì Hồng trong thôn là người rất có tiếng nói, biết khám bệnh, biết trừ tà, còn có thể thay đổi số phận một người đang sống sờ sờ, giúp cho người đang độc thân bỗng dưng có vợ.

Dì Hồng chống nạng , đi một vòng quanh sân, nhang khói cùng bùa chú ở đầy khắp nơi, sau đó thu của bố tôi 200 tệ.

Tôi không khỏi nhìn chằm chằm vào cái chân què của dì Hồng.

Dì Hồng hỏi tôi:

“Đình Muội, sao con cứ nhìn chằm chằm vào chân của dì thế?”

Tôi lắc lắc đầu.

Bố tôi vỗ một cái lên sau gáy tôi, nói:

“Mày thấy gì thì nói hết cho dì Hồng nghe xem.”

Tôi vẫn lắc đầu:

“Con không nhìn thấy gì cả.”

Dì Hồng cúi xuống xoa đầu tôi:

“Cái chân này của dì nói ra thật lạ, đến bệnh viện thăm khám rồi nhưng vẫn không biết bệnh gì, chỉ cảm thấy chân rất nặng, căn bản nhấc lên không nổi.”

Tôi cảm thấy dì Hồng rất tốt bụng, nghĩ đến những lần dì cho tôi kẹo, tôi liền nói:

“Dì Hồng, có một chị hai chân bị đè nát cứ luôn ôm lấy chân của dì, nếu có thể làm cho chị ấy buông ra thì chân của dì sẽ khỏi.”

Sắc mặt dì Hồng liền thay đổi, hai tay nắm lấy bả vai tôi, hỏi dồn:

“Con nói xem chị đó trông như thế nào?”

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi chân của dì ấy một lúc rồi nói:

“Mặt trái xoan, rất trắng, dưới mắt trái còn có một nốt ruồi.”

Dì Hồng há hốc mồm, qua cả nửa buổi mới nói với bố tôi:

“Con bé này trời sinh có đôi mắt âm dương, sẽ mang đến tai họa cho cả làng.”

Bố tôi nói:

“Vậy có cách nào để giải trừ không?”

Dì Hồng đáp:

“Mắt âm dương trên người, mang âm khí rất nặng, có thể thu hút tà vật. Chuyện đã đến nước này, chỉ có thể mang nó đi hiến tế cho lệ quỷ trong rừng ma, giữ cho thôn làng được bình an.”

Rừng ma là nơi quỷ làm loạn và rất hung dữ.

Đã từng có một số người dũng cảm trong thôn đến đó thăm dò, kết quả phát hiện ra thể ở bìa rừng, đôi mắt bị móc ra, chế một cách thật khó coi.

Bố tôi cau mày:

“Con nhóc này ăn không ở không nhà tôi suốt chín năm trời, nhìn thì cũng sắp có thể đem đi đổi lấy sính lễ rồi, sao có thể mang tế cho lệ quỷ chứ?”

Dì Hồng lo lắng nói:

“Vậy ông cần tiền hay cần mạng? Giữ một đứa con gái âm khí nặng như vậy trong nhà, sớm muộn cũng sẽ hại chế con trai ông.”

Bố tôi không còn do dự:

“Vậy cứ làm theo lời bà nói.”

Tôi nghiêng đầu hỏi:

“Hiế tế là gì ạ?”

Bố tôi trả lời:

“Là để cho mày có một cuộc sống tốt đẹp hơn đấy.”

3.

Buổi sáng ngày hôm sau, tôi uống xong bát cháo sau đó bất tỉnh.

Mở mắt ra, tôi phát hiện mình đã bị nhốt trong một chiếc hộp gỗ chật chội, xung quanh là một màn tối đen.

Tôi gào khóc gọi bố mẹ, khóc đến khi cạn kiệt sức lực vẫn không một ai đến cứu tôi ra.

Đột nhiên truyền đến tiếng cười vang lanh lảnh của một cô bé, nắp gỗ liền bị đẩy ra.

Tôi ngồi bật dậy, phát hiện mình đang ở trong một khu rừng u ám, chiếc hộp gỗ thật ra là một cái quan tài, trông rất giống với chiếc quan tài của mẹ tôi lúc bà qua đời.

Một cô gái mặc váy trắng mỉm cười với tôi.

Cô gái ấy trông có vẻ còn nhỏ tuổi hơn tôi, cũng chỉ khoảng độ năm, sáu tuổi, tết hai bím tóc, đôi mắt long lanh nhìn tôi một cách tò mò.

Tôi hỏi: “Em gái, em có biết đây là nơi nào không?”

Em bé trả lời:

“Đây là rừng ma ám.”

Tôi lại hỏi:

“Em có biết làm sao để trở về thôn không? Mẹ chị còn đang ở nhà đợi chị về.”

Cô bé cười: “Chị ở lại chơi bi với em trước đã.”

Nói rồi, cô bé lấy ra mấy viên thủy tinh nhiều màu sắc đặt lên trên nắp quan tài, dùng ngón tay linh hoạt lắc lên lắc xuống, không có một hạt nào rơi xuống.

Tôi nheo mắt nhìn kỹ lại thì nhận ra đó không phải những viên thủy tinh mà là những con ngươi dính đầy máu.

Trên ngực bé gái còn có một vết thương vô cùng gớm ghiếc, máu đen từ đó chảy ra ngoài.

Đôi mắt đen của cô bé cứ nhìn chằm chằm vào tôi, nói:

“Mấy viên bi này của em có đẹp không?”

Cô bé nắm lấy tay tôi rồi nói:

“Em thấy viên bi của chị còn đẹp hơn, hay chị tặng nó cho em đi có được không?”

Tôi cởi áo khoác ra, băng bó vết thương trên ngực cô bé lại, nói:

“Em đau lắm có phải không, để chị cầm máu lại cho em. Trước kia mẹ chị thường bị bố đánh bị thương nên chị có kinh nghiệm xử lý mấy vết thương này, sẽ không làm đau em đâu.”

Bé gái không nói gì nữa, nước mắt bỗng rưng rưng.

Tôi cẩn trọng cử động thật nhẹ, nói:

“Chịu khó một chút, rất nhanh sẽ xong thôi.”

Băng bó xong, tôi còn cố ý buộc phần tay áo thành một chiếc nơ xinh xắn:

“Xong rồi.”

4.

Bé gái nói:

“Chị có thể nhìn thấy vết thương của em, chứng tỏ chị có mắt âm dương. Chắc là chị biết những viên thủy tinh đó của em được làm từ cái gì, chị không sợ sao?”

Tôi nghĩ một lúc rồi nói:

“Chị cũng từng nhìn thấy những chị gái ma khác, trông họ có vẻ rất đáng sợ, nhưng thật ra lại cực kỳ tốt bụng. Nếu em thật sự muốn lấy đi con ngươi này của chị, có thể nào chỉ lấy đi một bên hay không?”

Cô bé vùi mặt vào ngực tôi, nói:

“Em thích chị, sẽ không lấy đi đôi mắt của chị đâu. Là ai đã nhốt chị vào trong quan tài? Em sẽ móc con ngươi của hắn làm thành những viên bi để tặng cho chị.”

Một cơn gió lạnh thổi qua, bé gái ngẩng đầu, mỉm cười:

“Mẹ em đến rồi.”

Bốn người giấy đang khiêng một cái kiệu màu đỏ dừng lại trước mặt tôi.

Bàn tay mảnh khảnh trắng nõn mở rèm kiệu ra, một người phụ nữ mặc váy cưới đỏ tươi, trên đầu cũng đội khăn che màu đỏ, chậm rãi bước xuống kiệu.

Cô ấy nhìn thấy tôi, bước chân yểu điệu chợt khựng lại, không kìm nổi hạnh phúc mà thốt lên:

“Ôi trời bà cô này chết lâu như vậy rồi, lần đầu tiên gặp một cô bé đáng yêu như thế.”

Cô ấy đưa tay ôm tôi vào lòng, những ngón tay nhẹ nhàng nựng má tôi:

“Da thịt thật là mềm mại, cảm giác như chỉ cần nhéo một cái là sẽ chảy ra nước vậy.”

Bé gái kéo lấy góc áo của người phụ nữ và nói:

“Mẹ ơi, con thích chị gái này, mẹ nhẹ tay một chút, đừng để chị ấy bị thương.”

Gió thổi chiếc khăn trùm đầu khẽ bay lên, tôi trông thấy trên cổ cô ấy có một vết dao chém bị thương rất đáng sợ, trên cằm còn có vết bỏng từng bị lửa đốt qua.

Cô dâu ma cúi đầu, nhìn thấy quan tài ở dưới đất, giọng nói pha một chút tức giận:

“Thật to gan, là ai lại dám nhốt một đứa trẻ đáng yêu như vậy vào trong quan tài?”

Tôi nhỏ giọng đáp:

“Dì Hồng trong thôn nói, con có mắt âm dương, sẽ mang lại thảm họa cho cả thôn. Thế nên bố con mới bỏ con vào trong quan tài này.”

Nói rồi tôi lại cúi đầu, lo lắng vì điều này mà họ cũng sẽ ghét bỏ tôi.

Dù gì thì đến bố cũng coi tôi là một đứa quái thai, thường xuyên mắng mỏ, đánh đập tôi.

Cô dâu ma nghe xong, lại càng ôm chặt tôi hơn, bắt đầu lên tiếng mắng chửi:

“Bọn chúng quả thật là mắt mù chẳng phân được tốt xấu, mắt âm dương là món quà ông trời ban tặng, là phúc phần muốn cầu cũng cầu không nổi.”

Bé gái ngước mặt lên cười rạng rỡ nói với tôi:

“Chị ơi, chị về nhà với mẹ và em nhé, chúng ta có thể chơi đùa cùng nhau mỗi ngày.”

Trong lòng tôi như có một dòng nước ấm chảy qua, do dự một lúc, tôi lắc đầu nói:

“Mẹ chị vẫn còn ở nhà, chị không thể bỏ rơi bà ấy được.”

Cô dâu ma bảo:

“Bây giờ con về nhà, bọn họ nhất định sẽ không tha cho con. Chồng của ta là một thư sinh, đọc nhiều sách, ý tưởng cũng nhiều. Con cứ về cùng chúng ta trước đã, rồi chúng ta cùng nhau tìm cách sau.”

Tôi gật đầu đồng ý.

Cô dâu ma tay phải ôm tôi, tay trái dắt theo bé gái cùng bước lên kiệu hoa.

Người giấy khiêng kiệu lên, loạng choạng đi về phía trước nhưng tốc độ lại nhanh một cách đáng kinh ngạc.

Tôi tò mò nhìn ra bên ngoài qua khe hở chỗ rèm cửa, chỉ nhìn thấy cây cối, núi đá vụt qua, ở lại phía sau.

5.

Rất nhanh, kiệu dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ.

Tôi bước xuống kiệu, đi theo cô dâu ma vào trong.

Ngôi nhà tuy không lớn nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ.

Trước nhà trồng hai cây hòe, những chùm hoa hòe màu trắng sữa đung đưa trên cành, giống như những chiếc chuông gió tinh xảo tỏa ra hương thơm thanh mát nhè nhẹ.

Tôi đưa tay định hái một chùm hoa trên cây hoè thì đột nhiên có thứ gì đó lành lạnh túm vào đùi tôi.

Cúi đầu nhìn xuống, tôi thấy một bộ xương nằm trên mặt đất, xương bàn tay trắng nhách ôm lấy đầu gối tôi, hốc mắt trống rỗng nhìn chằm chằm lấy tôi.

Tôi bỗng nhớ đến chú cún nhỏ trong thôn, nó cũng sẽ nằm bò trên đất, hai chân trước gác lên đùi tôi cho tôi vuốt ve đầu nó.

Có điều, cún con mũm mĩm, nhiều lông mềm mại, khiến người ta cực kỳ yêu thích.

Còn bộ xương này trông thật kinh khủng, không dám nhìn luôn ấy chứ.

Tôi nhớ mẹ tôi từng dạy không được phân biệt đối xử với người xấu xí.

Bởi vì không ai có thể quyết định được ngoại hình của bản thân, ngoại hình tuy có hơi xấu nhưng có thể lại mang một trái tim rất đẹp.

Bộ xương này trông không được đẹp cho lắm, có lẽ đã rất tự ti rồi, tôi nhất định không được bình phẩm nó.

Nghĩ đến đây, tôi đưa tay sờ đầu nó, gãi gãi lên phần bên cạnh tai.

Bộ xương có vẻ rất hưởng thụ điều đó, ôm lấy đùi tôi, dụi dụi đầu vào tay tôi.

Mấy bộ xương khác cũng nhảy từ trên cây hòe xuống, vây quanh tôi.

Tôi lúng ta lúng túng, nói: “Đừng vội, từng người từng người một thôi.”

Cửa phòng mở ra, một người trẻ tuổi mặc trên người một bộ thanh sam phe phẩy quạt trên tay bước ra.

*Thanh sam: quần áo dài màu xanh, kiểu trong phim cổ đại nhé mọi người.

Người ấy cao lớn, chính trực, dung mạo tuấn tú nhưng lại mang một khuôn mặt lại đang khóc.

Đôi lông mày thanh mảnh nhíu lại , môi cong lên, nơi mắt chứa lệ tựa như có hàng ngàn nỗi buồn trong lòng.

Người ấy dùng quạt gõ vào đầu lâu nói:

“Các ngươi là ác quỷ ăn thịt người không chớp mắt đó, thế mà giờ lại làm cái gì đây? Mất mặt chết đi được.”

Bộ xương bị đánh nấp sau lưng tôi, trông có vẻ hơi tủi thân.

Cô dâu ma nói:

“Mau thu dọn mấy thứ này của ông lại đi, đừng có dọa bọn trẻ.”

Thư sinh xoè chiếc quạt ra, trên quạt vẽ một hình đầu lâu.

Mấy bộ xương rải rác trên mặt đất biến thành những vệt khói trắng, bay về phía chiếc quạt rồi cứ thế biến mất.

Thư sinh nheo mắt nhìn tôi, sau đó nói với con gái:

“Hiểu Hiểu đây là đồ chơi mới của con à? Trời sinh nó mang đôi mắt âm dương, lấy đi làm viên bi chơi thì thật đáng tiếc.”

Cô dâu ma liền véo tai người ấy nói:

“Đứa bé đáng yêu như vậy, ông nỡ mang đi làm viên bi chơi hay sao?”

Bé gái Hiểu Hiểu nói: "Chị ấy là chị của con, không phải đồ chơi đâu.”

Thư sinh ôm lấy tai, nói với tôi: "Thật ngại quá, cô bé, con tên là gì?"

Tôi đáp:

"Con tên là Vương Đình Muội. Chú, chú không vui sao? Sao cứ khóc hoài vậy?”

Hiểu Hiểu bảo:

"Cha em là thư sinh khóc cười, ngày thường luôn mang khuôn mặt khóc lóc. Nếu lộ ra mặt tươi cười thì trăm ma vạn quỷ sẽ tụ họp, thi thể trong vòng ngàn dặm cũng sống lại.”
6.

Bụng tôi kêu lên ọc ọc.

Cô dâu ma hỏi:

"Đình Muội đói bụng rồi à? Có muốn ăn chút gì không?”

Tôi trả lời:

"Con biết nấu cháo, xào rau, kho thịt ạ.”

Cô dâu ma nhìn chằm chằm tôi cả nửa buổi mà chẳng nói gì, tôi cũng không hiểu ánh mắt ấy mang theo cảm xúc ra sao.

Tôi nói:

"Dì không thích ăn sao? Thế mọi người thích ăn gì? Con đều có thể học.”

Cô dâu ma đáp lại:

“Ở nhà con là con nấu cơm sao? Cha mẹ con đâu?”

Tôi trả lời:

"Bố con nói nấu ăn là công việc của phụ nữ. Mẹ con bị gãy chân trái khi chạy trốn, cả ngày bị xích lại bằng xích sắt trong phòng rồi ạ.”

Cô dâu ma đột nhiên ôm tôi vào lòng, nói:

"Bé ngoan, khó trách gầy đến da bọc xương thế này. Con muốn ăn cái gì? Để chú ấy nấu cho con ăn.”

Tôi nghĩ nghĩ:

"Con muốn ăn cơm canh nóng hổi, không muốn ăn thức ăn thừa.”

Bình thường lúc ở nhà, mỗi khi tôi nấu cơm xong đều để bố ăn trước, tôi và mẹ chỉ có thể ăn lại cơm thừa canh cặn.

Thư sinh xoè quạt ra, năm bộ xương từ trên mặt quạt nhảy ra, chạy vào nhà bếp.

Trong bếp truyền ra tiếng thổi lửa nấu cơm, nồi niêu xoong chảo leng keng, nghe có vẻ vô cùng thuần thục.

Rất nhanh, những bộ xương bận rộn lần lượt cầm bát đĩa, xếp hàng đi ra, từng món thức ăn mê người được bày đầy bàn.

Hiểu Hiểu đưa cho tôi một đôi đũa, nói: "Chị mau ăn đi.”

Tôi gắp một miếng thịt xào bỏ vào trong miệng, mùi tương tỏa ra bốn phía, vừa vào miệng đã như tan ra.

Tôi chưa từng ăn thứ gì ngon đến như thế.

Cách ăn của một nhà ba người cô dâu ma rất thú vị, bọn họ đặt cơm dưới mũi ngửi, sau đó thức ăn sẽ trở nên thiu thối, khô quắt.

Cô dâu ma nói với tôi, ma quỷ đều ăn cơm như vậy.

7.

Sau khi ăn cơm xong, tôi kể cho họ nghe chuyện xảy ra trong thôn.

Thư sinh nhíu mày, nói:

"Trong thôn rất nhiều người phụ nữ đều hóa thành lệ quỷ nhưng chỉ có thể đi theo bên người kẻ thù, không có cách nào báo thù, hẳn là bị thứ gì đó phong ấn lại rồi."

Tôi hỏi:

"Có cách nào phá giải phong ấn không ạ?”

Thư sinh thở dài:

"Trên người chúng ta cũng có phong ấn, không thể rời khỏi rừng ma này chỉ sợ khó mà giúp đỡ. Đình Muội, ta có thể giúp con mở hoàn toàn mắt âm dương, sau đó con có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn nữa, có lẽ sẽ tìm được cách phá giải. Nhưng mà như thế con sẽ càng dễ nhìn thấy ma quỷ hơn, con có sợ không?"

Tôi vội vàng nói: "Con không sợ.”

Thư sinh vươn ngón tay, ấn vào mi tâm của tôi.

Một luồng khí lạnh từ mi tâm chạy tới hai mắt của tôi, sau đó chạy khắp toàn thân.

Chú ấy thu tay lại, nói:

"Được rồi. Tập trung tinh thần, nói cho ta biết con có thể thấy gì?”

Tôi lạnh cả người, cố gắng tập trung nói,

"Con thấy một lớp khí đỏ bao phủ xung quanh mọi người.”

Chú ấy nói tiếp:

"Đây là oán khí. Lệ quỷ oán khí quá nặng, chỉ có trả thù, tiêu tan oán khí, mới có thể chuyển thế đầu thai.”

Thông qua cửa sổ, tôi nhìn thấy trên bầu trời phía đông cuồn cuộn những luồng khí đỏ thẫm.

Tôi đi ra khỏi cửa, thấy toàn bộ thôn đều bị oán khí nồng đậm bao phủ, không biết có bao nhiêu oan hồn đang giãy dụa trong đó.

Tôi nói với họ tất cả những gì tôi thấy.

Thư sinh trầm mặc hồi lâu, nói:

"Thôn này có vấn đề rất lớn. Đình Muội, con vẫn nên đừng trở về, nếu không sẽ vô cùng nguy hiểm.”

Cô dâu ma nói:

"Con có thể ở lại đây sống cùng chúng ta.”

Tôi sốt ruột:

"Không được, mẹ con vẫn còn ở trong thôn.”

Một cảm giác chóng mặt ập đến, tôi lảo đảo vài cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Thư sinh nói:

"Đình Muội, con nghỉ ngơi trước đi, chờ con nắm rõ mắt âm dương rồi hãy nói chuyện khác.”

Cô dâu ma dẫn tôi vào một căn phòng.

Trước khi đi, cô ấy nói với tôi:

"Đêm nay bất kể nghe thấy gì cũng đừng sợ, chỉ việc ngủ thật ngon thôi nhé.”

Tôi gật đầu một cách mơ hồ.

8.

Ban đêm, tôi bị một tràng tiếng động lạ đánh thức.

Mở mắt ra nhìn, cả gian phòng đều bị oán khí bao phủ, ngoài cửa sổ trăng tròn treo cao.

Văng vẳng đâu đó có thể nghe thấy tiếng oan hồn khóc lóc, còn có tiếng móng tay cào tường.

Cẩn thận phân biệt, âm thanh hình như đến từ dưới lòng đất.

Tôi nhảy xuống giường, gõ cửa phòng ngủ bên cạnh nhưng không thấy hồi âm.

Tôi đẩy cửa ra, chăn đệm xếp gọn gàng, trong phòng không một bóng người.

Lại là một tràng tiếng kêu gào thê lương, hình như là tiếng của cô dâu ma.

Trong lòng tôi cả kinh, nhớ tới ở góc tường có từng nhìn thấy cửa vào tầng hầm, tôi liền đi qua theo bậc thang xuống phía dưới.

Cuối bậc thang, là một cánh cửa sắt rỉ sét loang lổ, trên tay nắm cửa dính chất lỏng màu đỏ tươi.

Tôi do dự có nên đi vào hay không thì bên kia cửa đột nhiên truyền ra tiếng móng tay bén nhọn cào cửa, tiếp theo là va chạm kịch liệt, cửa sắt lung lay sắp đổ.

Tôi sợ hãi lùi lại một bước, cửa sắt bị đập thủng một lỗ.

Tôi to gan bước lên phía trước, từ khe cửa nhìn vào.

Bên kia cửa oán khí ngút trời, một quả cầu màu trắng lăn tới, đập rầm rầm vào cửa.

Bốn phía rải rác cả đống xương người, hai bộ xương khô tay cào cào khắp xung quanh.

Lúc ban ngày, bộ xương này cọ vào lòng bàn tay tôi như một con cún con.

Bây giờ nó há to miệng, thân thể tách rời, lăn qua lăn lại trên mặt đất, thoạt nhìn vô cùng đau đớn.

Tôi lùi lại vài bước, hai chân đụng phải một thân thể lạnh lẽo.

Tôi xoay đầu, đối diện với cặp mắt đen kịt của Hiểu Hiểu.

“Chị, mẹ từng nói với chị, chị phải ngủ thật ngoan cơ mà.”

9.

Toàn thân Hiểu Hiểu bị oán khí nồng đậm bao phủ, sắc mặt tối tăm trông không còn giống một đứa trẻ con.

Tôi lo lắng hỏi:

"Hiểu Hiểu, có phải cha mẹ em đang ở trong tầng hầm không? Hình như họ rất đau đớn, có cách nào giúp họp hay không?”

Nghe xong lời này, nơi đôi mắt to tròn của Hiểu Hiểu nước mắt bỗng trào ra, mang theo tiếng khóc nức nở nói:

"Mỗi khi đến đêm trăng tròn, cha mẹ sẽ phải chịu đựng sự đau đớn vô cùng như thế, giống lửa cháy thiêu thân. Bọn họ vì không muốn làm tổn thương em nên nhốt mình ở dưới tầng hầm.”

Đêm trăng tròn?

Tôi nhớ rằng mẹ tôi luôn đi đâu đó vào đêm trăng tròn.

Ngày hôm sau, thân thể của bà ấy sẽ nhạt đi rất nhiều, giống như chỉ cần một cơn gió cũng có thể tan biến.

Tôi cùng Hiểu Hiểu ngồi ở bậc thang.

Oán khí trên người cô bé bắt đầu chuyển động, lạnh lẽo lạ thường.

Hiểu Hiểu nói với tôi, ba người bọn họ đều không có ký ức khi còn sống.

Bởi vì bị kẹt lại chung một chỗ, cảm thấy đối phương vô cùng thân thiết nên rất nhanh cứ thế mà sống như người một nhà.

Cô bé nói, mình đã coi thư sinh cùng cô dâu ma như cha mẹ ruột của mình từ lâu, mỗi lần nhìn bọn họ chịu khổ, đều hận chính mình vô dụng, chẳng làm gì được cả.

Tôi chỉ có thể ôm chặt lấy cô bé, cố gắng cho cô bé một chút ấm áp.

Trời sáng, cửa tầng hầm ngầm bị đẩy mở, thư sinh đỡ cô dâu ma đi ra, thân thể trong suốt một nửa, sắc mặt vô cùng mệt mỏi.

Phía sau bọn họ, đám đầu lâu xương xẩu nhặt từng khúc xương của mình lên ghép trở lại.

Trong số đó có hai người vì tranh đoạt một khúc xương đùi mà đánh nhau tan tác, xương cốt lần nữa rơi đầy trên đất.

Đầu lâu lăn xuống đất vẫn nghiến răng hung dữ với đối phương.

Cô dâu ma miễn cưỡng mỉm cười với tôi:

"Đình Muội, làm con sợ rồi đúng không?”

Tôi lắc đầu, đỡ lấy tay cô ấy, đưa cô ấy về phòng ngủ nghỉ ngơi.

10.

Hai người vẫn nghỉ ngơi đến chạng vạng tối, lúc đi ra, thân thể lại ngưng đọng thành thực thể.

Tôi nói với bọn họ, mẹ tôi cũng sẽ rời đi vào đêm trăng tròn, khi trở về thân thể biến thành nửa trong suốt.

Thư sinh nói:

"Chúng ta rất có thể bị cùng một loại phong ấn.”

Tôi hỏi:

"Làm sao mới có thể giải trừ phong ấn ạ?"

Chú ấy thở dài:

"Nếu như có thể tìm được thi thể, an táng tử tế, có lẽ có thể phá giải. Chúng ta đã bị kẹt ở chỗ này rất nhiều năm, chỉ sợ là không tìm thấy thi thể được nữa. Mẹ con được mai táng ở đâu?"

Tôi hỏi:

"Mai táng là gì ạ?"

Chú ấy hơi kỳ quái nói:

"Chính là chôn thi thể xuống đất. Con không biết mộ của mẹ con ở nơi nào sao?"

Tôi nói:

"Thi thể của mẹ con được đưa đến nhà dì Hồng. Dì hàng xóm bị chồng đánh chết cũng được đưa đến nhà dì Hồng, không có chôn xuống đất ạ.”

Sắc mặt của thư sinh vô cùng nghiêm trọng, hồi lâu mới nói:

"Việc này thật là kì lạ, dì Hồng đó nhất định có vấn đề.”

Tôi nói:

"Con có thể lén lẻn vào nhà dì Hồng, xem đến cùng có chuyện gì.”

Thư sinh nghiêm túc nói:

"Đình Muội, chuyện này con không nên tham gia. Dì Hồng có thể trấn được nhiều lệ quỷ như vậy thì nhất định lai lịch không nhỏ.”

Cô dâu ma cũng nói:

"Đình Muội, con cứ sống cùng chúng ta đi. Sau này, con và Hiểu Hiểu đều là con gái của chúng ta.”

Tôi lo lắng nói:

"Thân thể của mẹ con càng ngày càng nhạt, cuối cùng sẽ biến mất sao? Thời gian lâu dần, có khi nào mọi người cũng sẽ tan biến luôn không?”

Trầm mặc một hồi, cô dâu ma miễn cưỡng cười nói:

"Mẹ cháu sống quá khổ, có lẽ tan biến cũng không phải là chuyện xấu. Chúng ta đã tồn tại rất lâu rất lâu rồi, cũng không sợ sẽ biến mất.”

Tôi hạ quyết tâm:

"Mặc kệ như thế nào con cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn mọi người tan biến. Chờ con thành thục dùng mắt âm dương rồi sẽ vào thôn điều tra rõ ràng chân tướng.”

11.

Một tháng trôi qua rất nhanh, hôm nay chính là đêm trăng tròn.

Thư sinh nói, người có được mắt âm dương trời sinh là chuyên gia kết nối hai giới âm dương.

Sau khi hoàn toàn mở được mắt âm dương, tôi giống như đột nhiên thông suốt, học rất nhanh, hiểu được rất nhiều chuyện đã qua trước kia mà mình chưa biết.

Trong một tháng này, tôi tiến bộ rất nhanh, chẳng những có thể thuần thục vận dụng mắt âm dương, còn học được rất nhiều thuật pháp.

Tôi đề nghị muốn về thôn, cô dâu ma khuyên không được tôi nên bảo Hiểu Hiểu tiễn tôi một đoạn đường.

Hiểu Hiểu nói:

"Em không cần phải chịu khổ trong đêm trăng tròn, pháp lực mạnh hơn cha mẹ em, có thể rời khỏi rừng quỷ trong thời gian ngắn nhưng cũng không đi xa được."

Ban đêm, mượn sự bảo vệ của bóng đêm, Hiểu Hiểu đưa tôi đến đầu thôn.

“Chị ơi, em không vào thôn được, chị nhất định phải cẩn thận đấy.”

Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng đàn ông khàn khàn:

"Ơ! Đây không phải là Đình Muội à?”

Giọng nói đó đánh thức ký ức đáng sợ nhất của tôi, tôi cứng đờ xoay người lại, một người đàn ông say rượu cười dữ tợn với tôi.

Ông ta là em họ của dì Hồng, ỷ vào uy danh của dì Hồng để làm xằng làm bậy.

Ông ta từng thừa dịp bố tôi không có nhà, len lén lẻn vào nhà tôi, bắt lấy cổ tay tôi rồi kéo tôi vào trong phòng ngủ.

Mẹ xông tới bảo vệ tôi, liều mạng đánh nhau với gã đàn ông đó, còn cào rách mặt ông ta.

Gã đó tức giận, tay đấm chân đá kéo mẹ vào phòng ngủ.

Ngày hôm sau, bố tôi về nhà, ông không dám đi tìm gã đàn ông kia tính sổ mà lại đánh mẹ tôi một trận nhừ tử.

Gã đàn ông cười hèn hạ:
"Đình Muội, lần trước không thoả mãn nên mày cố ý tới chờ tao hay sao?"

Hiểu Hiểu cầm tay tôi, nở một nụ cười đầy phấn khích với tôi.

“Chị, chúng ta có đồ chơi mới rồi! Chị thích xếp gỗ hay là thích viên bi?”

Tôi nói:

"Cả hai đều thích.”

“Được thôi!”

Gã đàn ông nhe răng cười vươn tay về phía tôi, cánh tay bỗng dừng giữa không trung, khớp khuỷu tay bị bẻ gãy theo hướng ngược lại.

Gã kêu lên thảm thiết:

"Cái gì vậy??? Có ma??? Có ma!!!”

Lúc này, Hiểu Hiểu đang ngồi ở đầu vai hắn và cười với tôi.

Một làn sương đỏ bao phủ toàn thân hắn.

"Đình Muội, chú sai rồi, chú là súc sinh, chú không bằng heo chó, chú bằng lòng làm trâu làm ngựa cho con, cầu xin con buông tha cho chú đi!”

Sau khi sương đỏ tản ra, gã tựa như một khối gỗ bị xếp loạn xạ.

Vị trí tay chân hoán đổi, con ngươi bị móc đi, tư thế quái dị bò rạp trên mặt đất, cổ họng không ngừng phát ra tiếng nức nở đứt đoạn.

Hiểu Hiểu vỗ tay, thân mật kéo cánh tay tôi, nói: "Chị, em có thứ này tặng chị.”

Cô bé lấy ra một cái túi vải màu hồng nhạt, bên trong chứa rất nhiều viên bi làm từ con ngươi đủ mọi màu sắc:

"Mấy viên bi này đẹp không? Em nhuộm đó.”

Tôi sờ sờ mái tóc mềm mại của cô bé, nhận lấy túi vải, nói:

"Thật xinh đẹp, cám ơn Hiểu Hiểu.”

Hiểu Hiểu nói:

"Trong viên bi có chứa pháp lực. Khi chị gặp khó khăn hoặc nguy hiểm, bóp nát nó, liền có thể muốn gì được nấy.”

12.

Tôi đi tới cửa nhà dì Hồng, cửa chính bị khóa trái, oán khí ngập trời trong sân, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng lệ quỷ khóc than.

Tay phải tôi nắm chặt túi vải màu hồng phấn, tay trái sờ sờ một viên đá trơn láng treo trước ngực.

Dây chỉ đỏ xuyên qua viên đá nhỏ, đeo ở trên cổ này chính là bùa hộ mệnh mẹ tặng cho tôi.

Tôi bóp nát một viên bi, một làn khói đỏ từ trong viên bi bay ra, nâng thân thể của tôi lên, đưa tôi trèo qua tường rào.

Lúc này ước chừng bảy, tám giờ tối, trong phòng sáng đèn, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện.

Tôi lần theo oán khí, đi tới trước một gian phòng bị khóa kín.

Tôi lại bóp nát một viên bi, làn khói đỏ quấn lấy ổ khoá, khóa cửa liền mở ra rơi xuống đất.

Thấy rõ cảnh tượng trong phòng, da đầu của tôi truyền đến một cơn tê dại.

Trong phòng đặt một loạt quan tài sắt, mặt trên vẽ bùa chú màu đỏ.

Dưới quan tài sắt là lò lửa, trong lò chất đầy giấy vàng và củi.

Tôi rút ra mấy tờ giấy vàng, trong đó có một tờ vẽ bùa trấn áp lệ quỷ, mấy tờ khác tôi xem không hiểu.

Thư sinh đã dạy tôi, lệ quỷ oán khí sâu nặng, thi thể không thối rữa, lửa bình thường cũng không thiêu cháy được.

Quan tài sắt không thông âm dương, hồn phách không thể nhập luân hồi.

Hơn nữa liệt hỏa cùng bùa trấn quỷ sẽ khiến lệ quỷ kẹt lại ở nhân gian, không cách nào báo thù, cả thể xác lẫn linh hồn đều bị hủy diệt trong sự giày vò của liệt hỏa.

Tôi lấy ra một viên bi, trong lòng thầm niệm mở quan tài, dùng sức bóp một cái, viên bi vẫn không nhúc nhích.

Pháp lực của Hiểu Hiểu không đủ mạnh.

Tôi để ý thấy ở góc tường đặt giấy vàng và chu sa chưa dùng hết.

Tôi dùng bút chấm chu sa, sửa lại từng bùa chú trên giấy vàng.

Sau đó, tôi bóp nát một viên bi, trong lòng niệm chú ẩn đi dấu vết đã sửa qua.

Trong phòng có một cỗ quan tài sắt lớn nhất, bùa chú trên nắp quan tài cũng rườm rà nhất.

Tôi đặt hai ngón tay lên thái dương, nhìn kỹ oán khí trong cỗ quan tài sắt này, giống hệt như oán khí của cả nhà cô dâu ma vậy.

Hai tay tôi cầm túi vải màu hồng phấn, trong lòng lại niệm chú mở quan tài, dùng hết khí lực toàn thân đè ép viên bi bên trong.

Từng viên bi nổ tung, khói đỏ bao quanh quan tài, bùa chú phát ra ánh sáng trắng kháng cự lại.

Cuối cùng, sương khói đỏ bao phủ ánh sáng trắng, nắp quan tài từng chút từng chút bị đẩy ra.

Trong quan tài có ba thi thể, chính là cả nhà cô dâu ma!

Thi thể của cô dâu ma và thư sinh gần như biến thành hai bộ xương cháy khét, thi thể trẻ sơ sinh được bảo vệ ở giữa lại hoàn hảo không tổn hao gì.

13.

Thônv qua oán khí trong quan tài, tôi nhìn thấy một đoạn ký ức ngắt quãng.

Thư sinh tên là Chu Nhân Hiên, xuất thân nghèo khó nhưng tài hoa hơn người.

Năm hai mươi tuổi, chú ấy tham gia thi Hương, ước hẹn sau khi thi đỗ sẽ cưới cô gái là thanh mai trúc mã.

Sau khi cuộc thi kết thúc, chú ấy không có tên trên bảng vàng, cô gái vẫn bằng lòng gả cho chú ấy.

Quan chủ khảo vô cùng thưởng thức văn chương của người đỗ Giải Nguyên nên dán ra cho mọi người quan sát, học tập.

Chu Nhân Hiên ngây ngẩn cả người, bởi vì kia rõ ràng là bài thi của chú ấy, nào ngờ lại trở thành bài thi viết tên con trai nhà buôn muối.

Chu Nhân Hiên liên hệ với các thí sinh thi trượt khác, lòng đầy căm phẫn muốn đi vạch trần gian lận trong kỳ thi.

Người làm của nhà buôn muối mang theo một hộp châu báu tới cửa, nói với chú ấy:

"Đừng tự làm khổ mình nữa, ba năm sau thi lại cũng được. Ngươi cứ nhận lấy những lễ vật này, chờ ngươi đề tên bảng vàng, lão gia nhà ta sẽ giúp ngươi kiếm một công việc béo bở.”

Chu Nhân Hiên không chút do dự cự tuyệt.

Tên người làm cười lạnh nói: "Vợ mới cưới của ngươi tên là Thôi Lan, dung mạo xinh đẹp, ngươi không hy vọng nàng gặp chuyện không may chứ?"

“Đừng bày ra cái mặt như nhà có người chết vậy, lão gia nhà ta và trung đường đại nhân là họ hàng. Có thể kết mối quan hệ với lão gia nhà ta, ngươi nên cười mới đúng.”

Chu Nhân Hiên phẫn nộ đuổi tên người làm ra khỏi nhà, dặn dò Thôi Lan chỉ được ở nhà, đừng ra ngoài.

Nửa tháng sau, một đám cướp xông vào nhà Chu Nhân Hiên, giết chết Chu Nhân Hiên và Thôi Lan, châm một mồi lửa đốt nhà.

Hai người kết hôn mới một tháng mà oan ức chết như thế, oán khí ngút trời.

Điều kỳ lạ chính là, phòng ốc bị đốt sạch sẽ, thi thể hai người lại hoàn hảo không chút tổn hao gì.

Từ đó về sau, lão buôn muối hàng đêm đều gặp ác mộng, nghe được tin tức thi thể hỏa thiêu không cháy, vô cùng sợ hãi.

Lão bỏ ra một số tiền lớn thỉnh đạo sĩ, biết được số mệnh hai vợ chồng đều là quý nhân, Chu Nhân Hiên lại là mệnh tể tướng trời sinh, chịu khổ chết sớm, oán khí cực nặng.

Chỉ có dùng quan tài sắt phong ấn, lửa nóng thiêu đốt, mới có thể làm cho bọn họ dần dần hồn phi phách tán.

Đào phần mộ của hai người lên, thấy thi thể vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, bụng thi thể nữ còn nhô cao.

Thì ra Thôi Lan đã có thai, oán khí ngập trời nuôi lớn thai quỷ trăm năm khó gặp.

Đạo sĩ nói, ba người đã hóa thành lệ quỷ, chỉ dùng quan tài sắt thì khó có thể phong ấn.

Thế là hắn thiết lập trận pháp, nhốt quỷ hồn sâu trong núi rừng, bọn họ tìm không thấy thi thể của mình, pháp lực sẽ giảm mạnh.

Chờ đến khi thi thể bị thiêu thành tro tàn, lệ quỷ cũng hồn phi phách tán.

14.

Trong túi chỉ còn lại không đến mười viên bi.

Tôi bóp nát một viên, sương khói đỏ đưa ba thi thể ra, sau đó khôi phục quan tài về lại trạng thái như cũ.

Tôi mang theo ba thi thể ra khỏi phòng, treo lại khóa, nhảy qua khỏi tường.

Sương đỏ đưa thi thể đến nơi ánh trăng có thể chiếu tới, sau đó phủ lên ba thi thể, hoá thành thuật che mắt.

Tôi vẽ bùa trên người họ.

Loại bùa chú này có thể ngưng tụ ánh trăng, nuôi dưỡng thi thể.

Một lần nữa tôi trở lại nhà dì Hồng, trốn vào bụi cỏ sau nhà.

Khoảng một giờ sau, hai người khiêng một cỗ quan tài gỗ, bên cạnh là một cậu bé theo cùng, đi vào gian phòng kia.

Đó là một nhà ba người của dì Hồng.

Chị gái ma lúc trước ôm chân dì Hồng đã không thấy đâu, còn dì Hồng nâng quan tài nhưng vẫn bước đi như bay.

Tôi âm thầm nhìn trộm qua cửa sổ.

Chồng của dì Hồng, Trương Duyên mở quan tài gỗ ra, bên trong một người phụ nữ rẻ tuổi đang nằm, trán có vết thương ghê rợn, hai mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt.

Tôi nhận ra, đây là người vợ mà chú Ba đã mua về.

Trương Duyên mắng: "Con đàn bà này ngày thường không ầm ĩ không kiếm chuyện, còn tưởng rằng nó là người hiểu chuyện, ai ngờ lại tự lên kế hoạch chạy trốn. Bắt về đánh vài trận liền đâm đầu vào tường ự át, sau khi chết còn hóa thành lệ quỷ, thật là xui xẻo.”

Dì Hồng nói: "Hóa thành lệ quỷ thì sao, nhiều lắm là thiêu ba lần thì hài cốt hoá thành tro, hồn phi phách tán.”

Trương Duyên nói: "Lần trước ôm chân bà thật ngoan cố, ước chừng phải thiêu năm tháng mới tan thành tro bụi.”

Dì Hồng liếc mắt nhìn quan tài sắt lớn nhất ở giữa, nói:

“Người đàn bà kia bị xe cán gãy hai chân, hấp hối cả ba ngày mới tắt thở, khi chết oán khí nặng nề. Cô ta có ngoan cố cũng không sánh bằng ba người ở giữa, đốt hai trăm năm còn kéo dài hơi tàn, không hổ là mệnh Tể tướng.”

Dì Hồng mở nắp một cái quan tài sắt, Trương Duyên ném thi thể vào rồi đóng nắp quan tài lại.

Sau đó, Trương Duyên đốt một nén nhang, lần lượt đốt lò lửa.

Một nhà ba người khoanh chân ngồi xuống ngay tại chỗ, quan tài sắt phía trên bay lên khói trắng, tiến về phía ba người họ.

Cậu bé Trương Huy nhíu mày, nói: "Mẹ, toàn thân con rét run, như vậy thật sự có thể thành tiên sao?"

Dì Hồng nhắm mắt nói: "Đừng lên tiếng, chuyên tâm hấp thụ hồn phách.”

Tôi trợn mắt há mồm, ba người này vậy mà hút hồn phách của người vô tội để cho bản thân mình tu hành.

15.

Sắc mặt hai cha con Trương Duyên, Trương Huy càng ngày càng khó coi rồi phun ra một ngụm máu tươi.

Thi thể trong quan tài sắt tựa như đã thức tỉnh, không ngừng truyền ra tiếng va đập vào quan tài cùng tiếng móng tay cào cấu.

Dì Hồng nhận ra có điểm không đúng, đứng dậy rút một tờ giấy vàng chưa cháy hết, sắc mặt âm trầm: "Bùa giấy đã bị người khác sửa lại.”

Bùa trấn quỷ bị tôi đổi thành bùa gọi hồn, còn số bùa giấy xem không hiểu đều bị tôi gạch bằng sạch.

Một trận gió lạnh thổi qua, trong thôn vang lên những tiếng kêu thảm thiết liên tiếp.

"Có ma, cứu với!"

"Mình ơi tôi sai rồi, tôi không nên nhốt bà vào chuồng lợn, xin bà đừng biến tôi thành lợn mà!"

"Cầu xin bà buông tha cho tôi, tôi không nên dùng kéo, tôi không nên hiến tế Đình Muội cho lệ quỷ, aaaa… đừng moi ruột của tôi!"

Sắc mặt dì Hồng xanh mét, lấy giấy vàng cùng chu sa, vẽ liên tiếp mấy lá bùa rồi dán lại trên quan tài sắt.

Sự dao động trong quan tài đã lắng xuống, gió lạnh trong thôn cũng nhẹ đi.

Tôi bóp nát một viên bi, sương đỏ như mũi tên bay, xuyên qua cửa sổ đánh thẳng về phía dì Hồng.

Dì Hồng phản ứng cực nhanh, nơi lòng bàn tay tản ra một cỗ khí đen, dễ dàng xé tan làn sương đỏ.

Tôi thầm kêu không ổn, trèo tường rời đi, chạy như bay về phía rừng quỷ.

Trong thôn một trận gió tanh mưa máu, bóng quỷ nặng nề, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.

Tôi không cảm thấy sợ hãi, bởi vì tôi từ bé sinh ra và lớn lên tại ngôi làng tràn lan nạn buôn người này, đã thấy qua những cảnh như địa ngục còn khủng khiếp hơn thế.

Mẹ dạy tôi, phải làm một người lương thiện, nhưng chỉ lương thiện với người lương thiện, còn lương thiện với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình.

Chạy ra khỏi thôn, tôi cắm đầu lao vào rừng.

Vượt qua ngọn núi này chính là rừng ma rồi.

Tôi bỗng thấy yên lòng hơn một chút, nhưng một hơi thở phào nhẹ nhõm vẫn còn chưa kịp thở ra đã nhìn thấy có người phụ nữ áo đỏ đứng ở dưới tàng cây, cười rầu rĩ với tôi.

"Đình Muội, trong rừng ma phong ấn ba con lệ quỷ, làm sao mà mày có thể còn sống được cơ chứ?”

Tôi cười lạnh nói: "Bà có phải có hiểu lầm gì với lệ quỷ không? Tôi chưa làm việc gì hổ thẹn với lòng, thế thì sao lại phải sợ lệ quỷ?”

Năm ngón tay dì Hồng biến thành móng vuốt, mạnh mẽ bóp cổ tôi.

Tôi bóp nát tất cả những viên bi, xoay người chạy như điên.

Chạy chưa được mấy bước, đã bị chồng của dì Hồng là Trương Duyên chặn đường.

“Chỉ một con nhóc như mày mà muốn phá tu vi nhiều năm của tao ư?”

Dì Hồng xé màn sương đỏ, từng bước một tới gần tôi.

“Xem ra mày cũng muốn nếm thử mùi vị của quan tài sát trấn hồn, liệt hỏa thiêu thân ra sao.”

16.

Tôi không còn đường lui, trơ mắt nhìn bọn họ từng bước tới gần.

Đột nhiên, một trận cười lớn điên cuồng từ phía rừng quỷ truyền đến.

Từng bộ xương từ trên cây nhảy xuống, bao vây tấn công hai vợ chồng dì Hồng.

Thư sinh phe phẩy quạt xương khô, chậm rãi đi tới.

Chú ấy đổi thành một khuôn mặt tươi cười, theo mỗi tiếng cười có vô số bộ xương từ trong quạt hiện ra.

Trương Duyên bị mấy bộ xương khô xé xác thành mảnh nhỏ, kêu gào thảm thiết.

Dì Hồng bị đám xương khô bao vây nhưng không hề yếu thế.

Toàn thân bà ta bao phủ một tầng khí đen, vung ra từng tấm bùa vàng, bộ xương bị đánh tan thành nhiều mảnh xương vụn, vòng vây xuất hiện vết nứt.

Trong lúc nguy cấp, bốn người giấy nâng kiệu hoa chạy tới, hạ kiệu xuống rồi vọt qua, phía sau còn có một cô bé năm sáu tuổi đi theo.

“Mắt của dì thật đẹp, làm thành viên bi nhất định chơi rất vui.”

Cô dâu ma dịu dàng che mắt tôi, nói: "Hình ảnh máu me như vậy, Đình Muội đừng nhìn, bà ta không phải đối thủ của chúng ta đâu.”

Một lát sau, cô dâu ma buông tay ra khỏi mắt tôi, nói: "Nhờ Đình Muội phá giải phong ấn, chúng ta mới có thể ra khỏi rừng ma, tìm lại những ký ức đã mất."

Hiểu Hiểu nhảy chân sáo đến đưa cho tôi hai viên bi, nói: "Tặng quà cảm ơn cho chị.”

Thư sinh lại thay khuôn mặt khóc lóc thường ngày: "Dì Hồng mạnh hơn ta tưởng tượng rất nhiều, phải ba người chúng ta hợp lực mới có thể đánh lại.”

Tôi kể cho họ nghe hết những chuyện đêm nay.

Mới nói được một nửa, cô dâu ma đột nhiên ôm lấy ngực của mình, nằm trên mặt đất đau đớn lăn lộn.

Hiểu Hiểu cũng ngã trên mặt đất, đầu ngón tay móc thật sâu vào trong bùn đất, giống như đang chịu đựng một cơn đau cực kỳ dữ dội.

Gân xanh trên mặt thư sinh nổi lên dữ tợn, nói năng ngắt quãng: "Thi… thể... thi thể… có chuyện rồi.”

17.

Tôi chạy như bay về phía thôn, trong lòng kinh hãi không thôi.

Thôn trang bị lệ quỷ huyết tẩy, ngoại trừ cả nhà dì Hồng thì còn ai có bản lĩnh động thủ với thi thể của gia đình cô dâu ma như thế?

Tôi cúi người, lặng lẽ tới gần nơi giấu xác.

Một cậu bé thuần thục, khéo léo vẽ bùa trên giấy vàng rồi dán nó lên ba thi thể kia.

Nó là con trai của dì Hồng, Trương Huy, năm nay mới sáu tuổi.

Tôi nhìn những động tác thành thạo của nó, cảm thấy vô cùng quen thuộc nhưng nhất thời không nhớ nổi đã gặp qua ở đâu.

Trương Huy dán xong lá bùa cuối cùng, nhắm mắt khoanh chân ngồi, miệng lẩm bẩm niệm gì đó.

Theo lời nó niệm, giấy vàng bốc lên ngọn lửa.

Tôi vòng ra sau lưng nó, bất ngờ nhào tới, bóp nát hai viên bi cuối cùng.

Trương Huy giống như sau lưng có mắt, nhanh chóng xoay người, hai tay xuyên qua sương đỏ, nhào về phía trái tim tôi.

Thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, cảnh tượng trước mắt tựa hồ trở nên chậm lại.

Nhìn nụ cười dữ tợn không thuộc về trẻ con trên mặt Trương Huy, tôi đã nghĩ thông suốt tất cả.

Nó không phải Trương Huy.

Dì Hồng cũng không phải dì Hồng.

Bọn họ chính là nhà buôn muối hai trăm năm trước!

Nhà buôn muối luyện hóa và nuốt hồn phách, không chỉ vì tu hành, mà còn vì đoạt xá.

Loại tà thuật này có thể cho phép lão cướp đi thân thể của người thân trực hệ.

"Dì Hồng" để cho chồng tu hành, là vì sinh ra đời sau thích hợp đoạt xá.

"Dì Hồng" để cho con trai tu hành, là vì đem thân thể của nó cải tạo thành vật chứa thích hợp đoạt xá.

Một khắc đồng hồ trước, "Dì Hồng" tự biết không địch lại, đoạt xá thân thể Trương Huy.

18.

Bàn tay của Trương Huy sắp bắt được tim tôi, hòn đá nhỏ mẹ tặng tôi đột nhiên nóng lên.

Một người phụ nữ cả người đầy máu xuất hiện trước mặt tôi, ngăn cản công kích của "Trương Huy".

Đó là mẹ tôi.

Mẹ nắm chặt lấy cổ tay của Trương Huy, hai bàn tay tái nhợt bị khí đen đốt bị thương, vẫn không nhúc nhích.

Tôi nắm lấy cơ hội, xé bùa vàng đang dán trên người cả nhà cô dâu ma xuống.

Trương Huy thúc giục khí đen trên người tấn công mẹ, trong miệng mắng: "Nếu không phải do thân thể hiện tại quá rác rưởi, một hơi của ta có thể đánh một trăm tiểu quỷ như ngươi.”

Tôi lo lắng nhìn mẹ càng ngày càng trong suốt, lớn tiếng hô: "Chị gái lệ quỷ, người lừa bán các chị đang ở đây, chính gã đã bắt các chị đến thôn này, còn trấn áp thi thể các chị trong quan tài sắt!”

Gió lạnh đột nhiên nổi lên, "Trương Huy" sắc mặt thay đổi, thân thể mềm nhũn ngã xuống, hồn phách nửa trong suốt bật ra, vọng tưởng thoát đi.

Từng bóng quỷ nhào tới, trong khoảnh khắc liền xé nát hồn phách của hắn.

Đại thù được báo, vết thương dữ tợn trên người đám lệ quỷ biến mất, biến thành một nhóm cô nương đang độ thanh xuân tươi đẹp.

Các chị ấy mỉm cười vẫy tay với tôi, hình bóng càng ngày càng nhạt, cho đến khi biến mất không thấy nữa.

Mẹ tôi vẫn đứng cạnh tôi.

Bà buộc tóc đuôi ngựa, máu trên người không thấy nữa, chân bị đánh gãy hai lần trở nên thẳng tắp thon dài.

Nếu như không phải bị lừa bán, bà vốn nên có được cuộc sống rực rỡ.

Mẹ nhẹ nhàng ôm tôi, nói: "Con đến nhà trưởng thôn, gọi điện thoại báo cảnh sát. Trong thôn còn có phụ nữ và trẻ em sống sót, sẽ có người đón mọi người rời khỏi nơi này.”

Tôi hỏi: "Họ có đưa con đến thành phố lớn mà mẹ đã nói không?"

Mẹ nhìn tôi cười cười, nụ cười có chút bi thương: "Mẹ phải đi, con phải cố gắng sống tiếp.

Tôi kìm nước mắt, trịnh trọng gật đầu.

19.

Khi còn nhỏ, mẹ tôi không thích tôi.

Tôi thích quấn quít lấy mẹ, bà lại luôn đẩy tôi ra.

Sau này tôi mới hiểu được, tôi có thể gợi lên hồi ức đau khổ nhất của bà ấy.

Mỗi lần bố tôi vào phòng ngủ khóa cửa lại, bên trong luôn truyền ra tiếng khóc đau đớn của mẹ.

Có một lần, bà ấy cắn một nửa lỗ tai của bố tôi và bị đánh đến thương tích đầy mình.

Tôi lặng lẽ bưng chậu nước sạch, rửa sạch vết thương cho mẹ.

Tay vừa chạm vào cơ thể mẹ, đã bị đẩy mạnh xuống đất.

Mẹ khóc, nói để bà ấy đi.

Tôi chật vật bò dậy, khóc nói một câu: "Con không nên được sinh ra.”

Bà hàng xóm từng nói, không nên sinh con gái, con gái ở đây rất khổ..

Lúc ấy tôi chỉ là đang học người lớn nói chuyện, căn bản không rõ những lời này có ý gì.

Mẹ tôi đột nhiên ôm tôi vào lòng.

Đây là lần đầu tiên mẹ ôm tôi, rất ấm áp.

Hôm đó, bà ấy nói với tôi rất nhiều.

Mẹ nói tôi là một đứa trẻ ngoan, mẹ nói mẹ không nên trút giận lên đầu tôi.

Mẹ nói cho dù sinh ra trong bùn lầy, cũng phải cố hết sức để sống.

Sau ngày đó, mẹ bắt đầu dạy tôi viết chữ và tính toán, kể cho tôi nghe về cờ đỏ trên sân thể dục, ánh nắng ấm áp trong thư viện.

Mẹ là sự ấm áp duy nhất trong cuộc sống tối tăm không có ánh mặt trời của tôi.

Bây giờ, mẹ phải đi rồi.

Trong lòng tôi rất không nỡ, nhưng tôi biết, cho tới bây giờ mẹ cũng không thuộc về nơi này, mẹ nên có được cuộc sống hoàn toàn mới.

20.

Trong hai mắt đẫm lệ của tôi, bóng dáng của mẹ dần biến mất.

Một bàn tay lạnh lẽo lau đi nước mắt của tôi.

Tôi ngạc nhiên nhìn lên.

Cô dâu ma tay trái cầm khăn voan đỏ, tay phải giúp tôi lau nước mắt, vết thương trên mặt cô ấy đã biến mất, mắt hạnh má đào, khuôn mặt xinh đẹp.

Thư sinh đứng bên cạnh cô ấy, mặt mày dịu dàng, ý cười trong trẻo.

Hai bàn tay nhỏ ôm eo tôi, Hiểu Hiểu từ phía sau thò đầu ra, nói: "Chị đừng buồn, em sẽ luôn ở bên chị.”

Tôi kinh ngạc hỏi: "Sao mọi người không đi đầu thai?"

Thư sinh nói: "Chúng ta là quỷ tu luyện hai trăm năm, tiêu diêu tự tại pháp lực vô biên, tại sao phải đi đầu thai?"

Cô dâu ma tiếp lời: "Chúng ta vẫn luôn bị nhốt trong núi sâu, đã muốn nhìn thế giới bên ngoài ra sao từ lâu rồi.”

Hiểu Hiểu nói: "Bên ngoài nhất định có rất nhiều đồ chơi thú vị. Ai bắt nạt chị, em sẽ lấy người đó làm bi.”

Một tia nắng ban mai cắt qua bóng tối, nhuộm đỏ đám mây phương Đông.

Trời đã sáng rồi.

(Hết.)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom