Tên nguyên tác: 嫁给一个鬼公子
Tác giả: 阿鲸不是鱼.
Ôm tấm bài vị của người chồng ma trên tay, tôi không chịu được, cất tiếng phàn nàn:
“Cái quan tài này cứng quá đi mất, làm sao để người ta ngủ được chứ.”
Giọng nói uể oải của người đàn ông vang lên:
“Ừm, vì quan tài này để cho ta ngủ mà.”
1.
Ngày đầu tiên sau khi sống lại lần nữa, tôi bị mẹ mình bán cho đại công tử nhà họ Tề để làm đám cưới ma.
Hay thật.
Người ta chế đi sống lại lần nữa là “Sống lại: Phượng hoàng trên chín tầng mây”, tới lượt tôi thì ẹ nó lại là “Sống lại: tôi trở thành kẻ canh giữ quan tài”?
Đây cứ hiểu đơn giản là ép người quá đáng thôi đúng không?
Mặc dù công tử nhà họ Tề kia lúc còn sống cũng là kẻ tài giỏi hơn người, tướng mạo phong lưu tựa Phan An, nhưng chuyện đó thì liên quan quái gì đến tôi?
Chẳng lẽ sau khi hắn ta ết thì đầu lâu trơn láng hơn gấp mấy lần người khác?
Hơn nữa, mấy người lớn tuổi ở đầu thôn đều nói, nhà họ Tề này cũng chẳng phải chỗ yên ổn gì cho cam.
Vì nửa đêm, hắn ta bị ma nhập!
“Đại công tử nhà họ Tề này bỗng nhiên mắc bệnh hiểm nghèo. Lúc chế vẫn chưa lập gia đình, không cam tâm nên đã biến thành lệ quỷ, quậy cho nhà họ Tề chẳng phút nào yên, hậu hoạ không dứt.”
“Chỉ khi tìm được một cô gái có ngày sanh tháng đẻ tử vi thuần âm để làm đám cưới ma, để cô gái ấy thành vật chứa thì mới có thể làm tiêu tan oán hận của lệ quỷ một cách triệt để được.”
“Có điều, nếu ác quỷ này hài lòng thì không cần bàn, nhưng ngược lại không hài lòng thì…”
Lời nói của người lớn tuổi kia bỗng ngừng lại trong giây lát, cố ý hạ giọng thấp xuống, khiến khung cảnh bốn phía xung quanh trở nên càng đáng sợ hơn.
“Thì chỉ có một từ thôi.”
“Cết!”
2.
Chế quách đi thì không hết.
Tôi lại là người xui xẻo bị bắt gả cho nhà đó.
Nói thẳng ra, là một người theo chủ nghĩa duy vật, tôi hơi hoang mang.
Khó khăn lắm mới sống lại được, thế mà lại lần nữa rơi vào tình huống như thế này.
Thật quá xui xẻo.
Muốn trốn cũng trốn không được.
Nhà họ Tề vừa có tiền vừa có quyền cũng không bàn, tiền bán thân của tôi đã đem đi đổi thành thức ăn, giờ chắc đang trên đường đi đầu thai luôn rồi chứ đừng nói đem trả, muốn lấy lại tiền.
Chẳng lẽ cứ vậy mà ngủm củ tỏi luôn hay sao?
Tôi nhớ lại khoảnh khắc cận kề cái ết trong kiếp trước…
Không!
Tôi không cam tâm!
Tôi không cam tâm chế như thế được!
Không quan tâm phải đối mặt với người hay ma, kiếp này, tôi nhất định phải tiếp tục sống cho đàng hoàng!
3.
Nửa đêm, tôi được người ta dìu lên kiệu hoa.
Người đến đón dâu là nhũ mẫu của Tề Gia Trinh, vừa đến bà ấy đã nắm lấy tay tôi, khẽ lau nước mắt.
“Cô gái, cô hãy yên tâm, Gia Trinh là đứa trẻ ngoan, nhất định nó sẽ thích cô.”
Lúc đó, tôi đang nghĩ đến cảnh lúc nào cũng phải bồi dưỡng tình cảm với cái đầu lâu ngay trước mắt.
Nghe xong câu ấy tôi lại phải suy nghĩ kỹ càng hơn nữa.
Được thôi.
Hắn có phải là người tốt hay không thì tôi chẳng biết, nhưng hắn đúng là có một cái đầu tốt đó.
Đầu hắn nhẵn nhụi như từng được người ta cạo giúp, mang theo cảm giác thích thú đến khó tả.
Tôi xua xua tay.
“Công tử như người cõi tiên, gả cho người là do tôi trèo cao mới đúng.”
Từ bên ngoài kiệu truyền đến một tiếng hừ nhẹ.
Hình như có ai đó đang nhạo báng sự thảo mai của tôi.
Tôi bĩu môi, cũng lười để ý.
Dù sao lời nói này cũng đâu có nói ra để dỗ dành con ma kia.
Lời ngon tiếng ngọt của tôi đã có tác dụng với nhũ mẫu.
Sau đó, nhũ mẫu đều luôn chú ý chăm sóc tôi, suốt cả một buổi lễ, tôi cũng không quá mệt mỏi.
Có điều, lúc ly rượu giao bôi được đẩy tới đối diện tôi, tôi vẫn giữ ánh mắt thật cảnh giác.
Nhờ vạt áo dài che lại, tất cả rượu bị tôi đổ vào trong quần áo.
Làm lễ xong, tôi ôm tấm bài vị, cẩn thận nằm vào quan tài.
Cửa đã bị khoá trái.
Bên ngoài còn có người canh gác, đề phòng cô dâu bỏ trốn.
Xung quanh chẳng còn ai, thế nên tôi lén đẩy mở nắp quan tài, ngồi thẳng dậy.
“Tề Gia Trinh.”
Tôi đọc ba chữ được khắc trên bài vị.
Tên nghe cũng khá hay đó, chỉ tiếc là ết sớm quá.
Tôi ngồi trong quan tài đợi một lúc, xác định không có gì khác thường mới cảm thấy nhẹ nhõm dần.
Tôi đã nói rồi mà, trên đời này làm gì có ma với quỷ?
Bụng réo một tiếng, tôi đưa tay bốc nắm đậu phộng, vừa nhai vừa phàn nàn.
“Quan tài gì mà cứng muốn ết, làm sao để người ngủ được chứ?”
Trong phòng bỗng vang lên giọng nói của một người đàn ông.
“Ừm, vì quan tài này để ta ngủ cơ mà.”
4.
Tôi nghi ngờ chính mình đang bị ảo giác.
Nếu không sao ngay lúc này, hình như tôi nghe thấy có giọng nói đàn ông.
Nhưng vẫn chưa xong, một tràng tiếng bước chân vang lên, ngoài cửa lại truyền đến tiếng mấy người đàn ông khác nói chuyện.
“Cô gái đó trông ngon lành thật đấy, đẹp gấp mấy lần đám phụ nữ ở Tuý Hương Lâu cơ. Ngài đến xem tí là biết ngay.”
“Mọi chuyện sắp xếp xong rồi chứ?”
Người lên tiếng nói chuyện có vẻ đang rất hưng phấn.
“Ngài cứ yên tâm! Tôi đã bỏ uốc mê trong rượu của cô ta rồi, tí nữa chắc chắn sẽ khiến ngài sướn đến cết!”
Tôi cảnh giác, ngồi thẳng người hẳn lên.
Bên tai văng vẳng mấy tiếng đứt quãng, “thiếu gia”, “bỏ tốc”, “su sướg”… gộp lại như thế cũng không mấy khó hiểu.
Tôi nhanh chóng nhảy ra khỏi quan tài, trước khi trốn đi, tôi còn cầm theo cả tấm bài vị của Tề Gia Trinh.
“Xin lỗi đại ca của ta, lúc gấp gáp như này chỉ có thể mượn đồ của ngươi dùng tạm thôi.”
Bên tai bỗng có một làn gió lạnh kỳ quái thổi qua khiến tôi rùng mình.
Tim tôi như thắt lại.
Thế nhưng tôi nhanh chóng tự thuyết phục chính mình, không lo lắng, không được lo lắng, chỉ là hiệu ứng tâm lý mà thôi.
Tôi vừa tự trấn an bản thân, vừa tìm chỗ trốn trong phòng.
Cũng may lúc còn sống ở kiếp trước đó, tôi từng học võ vài năm, hôm nay nhất định phải đập vỡ đầu mấy tên khố iếp này mới được.
“Tề Gia Trinh kia dù giỏi giang hơn nữa thì làm sao? Chẳng phải chỉ có thể ở dưới đất mà xem ông đây “chơi” con đàn bà của hắn à?”
Tiếng bước chân càng lúc càng gần.
“Đúng, đúng! Thiếu gia tài mạo song toàn, nói gì là một người phụ nữ, đến nhà họ Tề sau này cũng đều thuộc về ngài tất.”
Trước cửa, mấy tên đó không kiềm chế được, cười vang cả lên.
Vì quá lo lắng, bàn tay đang siết chặt lấy tấm bài vị của tôi bắt đầu run rẩy, trắng bệch do dùng sức quá mạnh.
Chỉ cần bọn chúng vừa bước vào, tôi nhất định sẽ ngay lập tức…
Chưa kịp nghĩ xong nên làm gì, bên tai tôi bỗng nổi lên một trận gió lạnh lẽo kinh người.
Chiếc quan tài vốn đang được đặt ngay ngắn giữa phòng bỗng như bị cái gì đó nhấc lên phân nửa.
Rồi nó hướng về những kẻ đang đứng ngoài cửa, phóng ra.
“Ầm!”
Một tiếng động rất lớn vang lên, ngoài cửa truyền đến tiếng hét “Có ma! Có ma!” của mấy tên đó.
Tôi không dám tin, nhìn chằm chằm nơi cửa.
Trong đầu tôi chỉ tồn tại duy nhất một suy nghĩ:
Đúng là… có ma!
5.
Người ta bị dọa sợ chạy mất dép, tôi cũng sắp “mất” luôn.
Linh đường… à không, phòng tân hôn lúc này bỗng nhiên im lặng đến kỳ lạ.
*Linh đường: Nơi để quan tài cho khách đến viếng người đã khuất.
Đừng nói cử động, đến thở tôi còn chẳng dám thở mạnh, chỉ sợ đánh động đến không khí nơi này.
Giằng co thêm một hồi nữa, cuối cùng con ma đã lên tiếng.
“Không thấy bài vị của ta rơi dưới đất à?”
Giọng nói có hơi uể oải, lười biếng, lại có cảm giác rất hay.
Nhưng tôi làm gì có thời gian nghĩ ngợi đâu.
“Ma… đại ca… người đừng kích động! Ta… ta giúp người nhặt lên.”
Tôi vừa cố gắng căng mắt nhìn chằm chằm vào không trung, vừa nhanh chóng cúi đầu nhặt bài vị lên, ôm chặt trong tay như ôm kho báu.
“Ta… ta lau giúp người…”
Tôi lén lút lau lau bài vị, chỉ sợ không lau cho đàng hoàng sẽ bị “ấy” xử đẹp.
Nhưng trong lòng tôi thật ra đang mắng chửi.
Con ẹ nó, đây là chỗ quái gì thế?
Sao lại thật sự có ma như này???
Mới có hai ngày ngắn ngủi, thế giới quan mà tôi xây dựng suốt hai mươi mấy năm sống trên đời hoàn toàn sụp đổ, hơn nữa còn cháy rụi đến mức chẳng còn lại chút tro tàn.
Tôi đang chìm trong thế giới nhỏ của riêng mình, một khắc không cẩn thận, bài vị lại tuột khỏi tay, rơi xuống đất đánh “cạch” một cái, tróc hẳn một mảng sơn vàng.
“…”
Đầu óc tôi như trống rỗng trong giây lát.
Sau đó, trước mắt hiện lên mấy chữ lớn màu đỏ.
“Xong đời!”
Gần như là phản xạ của bản thân, tôi nhảy bật dậy, ba bước thành hai bước nhảy hẳn lên giường tân hôn.
Sau đó, tôi lật chăn lên, trùm kín người từ đầu đến chân.
Bên ngoài vô cùng yên tĩnh.
Tôi trốn trong chăn, sợ phát run.
Đừng sợ, đừng sợ.
Trong “Luật âm phủ” có quy định rồi, ma quỷ không được làm hại đến người trốn trong chăn đâu nhé!
Đấy là lời răn dạy mà tổ tiên để lại!
Thế nhưng ngay sau đó, tôi bỗng nghe thấy có một giọng nói cợt nhả bên tai:
“Không đợi được nữa, đã muốn muốn động phòng hoa chúc rồi à?”
6.
Cơ thể tôi bỗng chốc cứng đờ.
Đầu óc không chịu nghe theo sự điều khiển của chính mình, tôi chỉ có thể vùi đầu vào gối rồi tự thôi miên bản thân.
“Tất cả chỉ là mơ, tất cả chỉ là mơ, sáng mai thức dậy thì sẽ ổn hết thôi.”
Thế nhưng tôi không thể nào phớt lờ cảm giác lạnh lẽo nơi eo mình.
Rõ ràng đã cách một lớp chăn nhưng lại lạnh đến thấu xương, cứ như sắp cắt một lớp thịt xuống khỏi người tôi vậy.
Dần dần, cảm giác lạnh lẽo kia bắt đầu di chuyển dần từ phần eo lên trên, cuối cùng dừng lại nơi ngực tôi.
Cơ thể tôi cứ như bị đóng băng, không cử động được một chút nào.
Trong lòng dâng lên cảm giác xấu hổ xen lẫn tức giận, ngay lúc này tôi chỉ muốn đấm vỡ nát cái đầu lâu kia!
Hắn khẽ cười, rụt “tay” lại, chậm rãi nói:
“Ăn ít đồ cúng lại, trên người toàn thịt không là thịt thế kia.”
Giọng nói rất trầm, ẩn trong đó là ý muốn trêu chọc.
Mặc dù chẳng nhìn thấy gì, nhưng hình như tôi cảm giác được lúc hắn ta nói ra câu ấy, khoé miệng đang nhếch lên cười.
Ngọn lửa trong lòng tôi bùng lên trong phút chốc.
Đột ngột tung chăn ra, tôi nhìn chằm chằm vào không trung.
“Này, ngươi nói ai béo?”
Chỗ hắn vừa sờ đến là… nực, nực phụ nữ mà có thể bảo “toàn thịt là thịt” ư?
“Ta ở bên phải của nàng.”
“Ồ.”
Tôi đổi bên, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm.
“Không sợ nữa sao?”
Tôi bĩu môi.
“Vẫn sợ.”
Thế nhưng hình như tôi đã hiểu ra một chút gì đó.
Cho dù hắn ta có là ma đi chăng nữa thì cũng là hồn ma có ơn cứu giúp tôi.
So với cái tên Tề Nhược Tuyên cặn bã kia thì ở nhà họ Tề, một con ma như hắn còn đáng để tôi tin tưởng hơn nhiều.
Hắn càng cười vui vẻ hơn.
“Mấy tên khốn kiếp vừa bỏ chạy lúc nãy và ta thì nàng sợ ai hơn?”
Tôi suy nghĩ thật nghiêm túc một lúc.
“Sợ bọn họ hơn.”
Ngừng lại chốc lát, tôi còn nịnh nọt thêm một câu.
“Ngươi là một hồn ma tốt.”
Câu trả lời của tôi khiến cho vị công tử ma này rất hài lòng.
Hắn ta cười, chầm chậm lại gần.
“Tại sao lại tin tưởng ta?”
Một luồng khí lạnh phà vào bên tai tôi, hắn hài lòng nhìn tôi rùng mình vì lạnh.
“Bọn họ đều bảo ta là ác ma, nàng không sợ ta sẽ trừng phạt nàng ngay tại đây luôn à?”
Lúc hắn nói mấy từ “trừng phạt ngay tại đây” không hề có ý gay gắt, trái lại mang đến cho người ta cảm giác gì đó hơi mờ ám.
Lòng tôi bỗng giật thót:
“Không sợ, vì ngươi không có công cụ gây án.”
7.
Lời tôi nói ra rất uyển chuyển, nhưng nói xong thì lại hối hận ngay.
Tôi chỉ ước có thể tự tát mình mấy cái.
Một con ma già ngập tràn oán khí như hắn… tôi lại nói với hắn mấy lời này thì không phải tự đâm đầu vào chỗ chết à?
Sự trầm mặc diễn ra rất lâu, đến khi trong đầu tôi đã lướt qua đủ một trăm linh tám cách để hết thì hắn vẫn chẳng thèm nói gì:
Tôi ngập ngừng hỏi: “Đại… đại ca này?”
Tề Gia Trinh không đáp, nhưng không khí xung quanh dường như ngưng đọng lại, lạnh ết khiếp đi được.
Tôi sợ hãi, thay đổi cách xưng hô.
“Gia… Gia Trinh?”
Khí lạnh trong không khí bỗng nhiên tan biến bớt đi một chút.
“Gọi tướng công.”
Làm nữ chính thì phải biết cương biết nhu đúng lúc, tôi lập tức nịnh nọt:
“Tướng công!”
Hắn bật cười.
“Có muốn biết ta “được” hay “không được” không?”
Không không không!
Không muốn biết đâu!
Nhưng chẳng đợi tôi kịp trả lời, tôi đã cảm giác vai mình như chùng xuống, bị đè thẳng lên giường.
Hắn từ trên “nhìn” xuống.
“Thế thì thử sẽ biết.”
Luồng khí lạnh bao quanh tôi thật chặt.
Tôi hét ầm lên như lợn kêu, “Không được, không được, không được! Lạnh quá đi!”
Con ma ở trong không trung kia bỗng dừng lại, trầm mặc một giây rồi nghiến răng nghiến lợi.
“Thế thì ráng mà chịu.”
8.
Sau cùng, Từ Gia Trinh vẫn nương tay với tôi.
Hắn nhéo mạnh lên chỗ eo tôi vài cái, cười cười rồi mới chịu rút tay về.
“Tiến triển có tí như thế thôi à?”
Tôi vùi đầu vào trong gối giả hết, chẳng thèm đáp tiếng nào.
“Được rồi, đừng giấu mặt nữa, ngủ đi.”
Thế nhưng tôi vẫn nhắm nghiền mắt, chẳng dám cử động.
“Hừm…”
Hắn ta chẳng để ý gì đến tôi nữa, nằm xuống ngủ cạnh tôi.
Một luồng khí lạnh chui vào trong chăn, tôi rùng mình vì lạnh.
Bên cạnh dường như có một cái máy lạnh nằm kế, liên tục phả ra luồng khí lạnh.
Tôi tủi thân bĩu môi.
“Giờ biết nói chuyện rồi đấy à?”
Giọng điệu của Tề Gia Trinh chẳng có mấy ý tốt.
“Lần sau cho nàng biết tay.”
Lời nói ra rất gay gắt đấy, thế nhưng tôi lại cảm thấy luồng khí lạnh trong chăn bỗng nhiên không còn nữa.
Chẳng lẽ… đi mất rồi?
Tôi len lén mở một mắt ra.
Trong bóng tối, cảm giác bị áp bức mạnh mẽ đã biến mất, căn phòng lại có cảm giác yên bình sau cuồng phong bão tố.
Phù!
Cuối cùng tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Vừa nãy xém chút nữa đã thử thách một màn “vũ khí bí mật để tiếp cận hồn ma” rồi.
Nói thật, trước khi đến đây, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc trong đời này lại có ngày mình ngủ cùng với một con ma.
Nhưng điều kỳ lạ là một hồn ma nam nằm bên cạnh tôi mà trong lòng tôi lại chẳng có chút sợ hãi nào, ngược lại còn có một cảm giác an toàn rất kỳ lạ, rất bí ẩn.
9.
Tề lão gia mất sớm.
Thân là đại thiếu gia nhà họ Tề, con trai độc nhất của Tề phu nhân, không cần biết còn sống hay đã hết, địa vị của Tề Gia Trinh tại nhà họ Tề đều không thể lay chuyển.
Trở thành vợ trên danh nghĩa của hắn, đương nhiên địa vị của tôi cũng không thấp.
Cơm ăn áo mặc, đồ dùng hàng ngày đều là những thứ có chất lượng cao nhất.
Tề phu nhân còn rất hào phóng, sắp xếp cho tôi chuyển đến phòng lớn nơi Tề Gia Trinh ở lúc còn sống.
“Cần gì cứ việc nói với ta, xem nơi này như nhà của con là được.”
Lời nói đã đến mức này, nếu tôi chẳng đề nghị gì thì cũng cảm thấy không phù hợp cho lắm.
“Mẹ, thật ra con muốn thay một tấm bài vị mới cho tướng công.”
Hôm qua, bài vị đã bị tôi làm xước mất, trông chẳng ra thể thống gì.
Nếu như đổi một cái mới thì người chồng ma kia của tôi chắc sẽ vui hơn chút đúng không?
Lão phu nhân hơi kinh ngạc:
“Bài vị bị sao thế?”
Tôi ấp a ấp úng.
“Là… ừm… hôm qua động tác hơi mạnh, không cẩn thận nên con vô tình làm hỏng mất rồi.”
Động tác hơi mạnh?
Động tác gì?
Một dấu chấm hỏi to đùng dần xuất hiện trên khuôn mặt đã điềm tĩnh mấy chục năm của lão phu nhân.
.
Mặc dù tên Tề Nhược Tuyên kia bị dọa sợ bỏ chạy nhưng tôi vẫn cảm thấy cứ ở như thế cũng không mấy an toàn.
Cầm trên tay số bạc vừa nhận được, một mình tôi lén lút chạy ra chợ.
Nào là dao găm, kim bạc, nỏ… đều mua hết, thậm chí tôi còn mua cả một bình nước ớt.
Trên đường về, tôi đi ngang qua một tiệm bán nhang.
Trong đầu chợt nảy ra ý định, thế là tôi còn mua thêm cho Tề Gia Trinh một ít nhang thơm.
Vừa về đến Tề phủ, tôi vô cùng phấn khích chạy đi tìm ống mồi lửa, chuẩn bị thắp nhang.
“Nàng đang làm gì thế?”
Không biết từ góc nào trong phòng bỗng vang lên giọng nói lười biếng của người đàn ông.
“Thắp nhang cho ngươi đó.”
Tôi xòe tay ra:
“Màu đỏ, màu xanh, màu tím, ngươi thích màu nào?”
“Đừng tốn công vô ích làm gì.”
Hắn chầm chậm lướt đi xa.
“Nàng thắp không được đâu.”
“Sao vậy?”
“Chẳng sao hết.”
Hắn ngừng một chút rồi lướt trở lại, cười nham hiểm.
“Nàng là gì của ta mà muốn thắp nhang cho ta?”
Tôi cúi người:
“Ta là hàng xóm buổi tối của ngươi.”
“Ý là sao?”
“Ồ, thì buổi tối ngủ cạnh nhau vậy thôi.”
Hắn phất tay áo, xoay người.
“Vô nghĩa.”
Tôi chẳng thèm để ý hắn, tập trung tinh thần thổi lửa.
Thế nhưng thổi cả nửa buổi mà một tia lửa cũng không có.
Hắn ngồi xổm trước mặt tôi.
“Thấy chưa, nàng chẳng thành tâm gì cả.”
Tôi không vui.
“Do ta không quen dùng cách thổi lửa này thôi.”
“Được thôi.”
Tôi phồng mồm trợn mắt thổi thêm một hồi nữa, vẫn không có tác dụng.
“Tổ tiên nói rồi, thành tâm mới được.”
Giọng điệu này của hắn… tôi nghe chỉ muốn nổi điên.
Chẳng biết thật là do tôi không thành tâm hay do tôi không biết thổi lửa…
Tôi nổi giận đùng đùng.
“Có phải ngươi cố ý ngồi kế bên thổi tắt lửa của ta hay không?”
Hắn ta nghe vậy lại có vẻ rất vui.
“Ta cần phải làm thế không, nhang này thắp lên được chẳng lẽ có thể đốt hết ta?”
Cũng đúng.
“Chỉ có điều… nếu là vợ ta thắp nhang thì chắc chắn được, đáng tiếc lại chỉ là hàng xóm đêm khuya.”
Hắn tỏ vẻ buồn bã, thở dài.
Hừm!
Tôi hít một hơi, thề rằng hôm nay nhất định sẽ thắp nhang cho bằng được.
Nhưng không cần biết tôi thổi kiểu gì, ngọn lửa cứ như bị đông cứng, không có cách nào bùng lên.
Cuối cùng, ông trời không chịu nổi nữa, phái Tiểu Đào đến đưa bánh ngọt.
Nhờ thế tôi mới biết, hoá ra cái ống mồi lửa này đã bị ẩm!
Chẳng trách tôi làm cách nào cũng không mồi lên được.
Tôi thử đổi một cái mới, vừa lại gần thổi một chút là lửa bùng lên, nhang đã cháy ngay.
Giữa làn khói mờ xanh xanh, khuôn mặt tôi dữ tợn.
“Tề Gia Trinh!”
Hắn cười tươi rạng rỡ.
“Lúc bắt đầu ta đã nói rồi mà, nhang này chỉ có phu nhân của ta mới thắp lên được thôi.”
“Nếu như thế, vị trí làm vợ ta… nàng không muốn làm cũng đã làm mất rồi.”
10.
Nhang vừa thắp lên, Tề Gia Trinh đã lướt ngay lại như một con ma đói.
Sau đó, tôi nhìn thấy khói từ lư hương chầm chậm, chầm chậm tụ lại thành một đám, không ngừng đổ về phía hắn.
“Nhà họ Tề nhiều người như thế, chẳng lẽ không có ai thắp nhang cho ngươi?”
Mùi nhang khói dường như khiến giọng nói của Tề Gia Trinh tăng thêm chút ấm áp.
Hắn ta nửa đùa nửa thật đáp:
“Đã nói rồi mà, ta chỉ hưởng nhang mà phu nhân của ta thắp thôi. Đám oanh oanh yến yến ngoài kia ấy hả, Tề mỗ đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn.”
Chà chà chà!
Còn oanh oanh yến yến cơ đấy.
Tôi trừng mắt, trên mặt tỏ vẻ khinh thường.
Ta thì thấy, thành ma rồi chả ai thèm ngươi đâu!
Thời gian cứ thế chẳng mấy chốc lại đến lúc ăn cơm tối.
Đi ngang qua sân vườn, tôi nghe thấy tiếng mấy nha hoàn trong phủ đang nhỏ to bàn tán về những chuyện phiếm dạo gần đây.
Chuyện Tề Nhược Tuyên chọc ghẹo con gái nhà lành bị người ta đánh gãy chân.
Chuyện mẹ đẻ của hắn, Triệu di nương mời một thầy pháp có tiếng tăm đến xem bệnh cho hắn.
Tôi âm thầm siết chặt nắm tay của mình.
Tốt nhất cứ để cho tên khốn Tề Nhược Tuyên này cả đời chẳng thể bò dậy được mới vừa!
Bước vào phòng ăn, vừa mới ngồi xuống, lão phu nhân đã nhạy cảm khịt khịt mũi.
“Con thắp nhang rồi à?”
Tôi gật đầu.
Bà ấy lại hỏi:
“Thắp cho Gia Trinh à?”
“Vâng.”
Ánh mắt của bà lão bỗng nhiên lóe lên một tia sáng.
“Gia Trinh chịu nhận nhang con thắp sao?”
Tôi nghe nhưng chẳng hiểu mô tê ất giáp gì.
“Mẹ, mẹ đang nói gì thế?”
“Ôi…”
Nói đến đấy, lão phu nhân thở dài một hơi nặng nề, đặt bát đũa xuống.
“Mấy năm nay, nó chẳng hề chịu nhận nhang khói gì của chúng ta cả.”
“Người thân hay người ngoài cũng đều thử hết rồi, thế nhưng chỉ cần là thắp nhang cho nó thì từ trước đến giờ nhang đều không cháy.”
“Hoặc có thể, nó vẫn còn oán hận chúng ta vì lúc đó không cứu nó.”
Hả???
Nói thật, tôi hơi ngạc nhiên.
Câu nói “chỉ nhận nhang khói của vợ” mà Tề Gia Trinh nói ra thế mà không phải nói đùa…
Nhưng…
Nhưng hắn có vẻ cũng không phải loại người yêu đương mù quáng chỉ muốn được vợ mình đút cơm cho mới chịu ăn như thế.
Nghĩ đến biểu cảm quen thuộc trên mặt hắn, tôi bỗng nảy ra một ý nghĩ.
“Vậy là… đến tận bây giờ, thật sự chưa có ai thành công thắp nhang cho chàng ấy đúng không ạ?”
Lão phu nhân buồn bã gật đầu.
Tôi hạ giọng nói:
“Vậy mẹ có bao giờ từng nghĩ, không phải là Gia Trinh không chịu để cho mọi người nhang khói, mà do có người nào đó cố ý ngăn cản mọi người cúng bái cho chàng hay không?”
Mặc dù tôi không hiểu lắm về những chuyện quỷ thần, nhưng tôi nhớ mình đã từng đọc trong sách, nếu hồn ma không có ai cúng bái sẽ dần trở thành cô hồn dã quỷ.
Nếu không được ai siêu độ thì cũng chẳng thể bước vào luân hồi.
Tề Gia Trinh rõ ràng biết chuyện đó nhưng lại bình tĩnh chấp nhận mọi thứ.
Cái người này… à không… con ma này thật là kỳ lạ.
Còn phần tôi, vì tôi không thuộc về thế giới này, không bị ảnh hưởng bởi quy tắc của thế giới này thế nên mới vô tình phá vỡ chuyện kỳ quái đó.
Trong ánh mắt của lão phu nhân bỗng xẹt qua một tia sáng.
“Thế mà từ xưa đến giờ, ta chưa từng nghĩ đến chuyện này.”
Nếu là thật, thì kẻ đó nhất định phải hận Tề Gia Trinh đến tận xương tuỷ, thậm chí chẳng cho hắn cơ hội lần nữa đầu thai làm người.
Nếu đào sâu mọi chuyện hơn chút nữa…
Biết đâu, đến chân tướng cái ết của Tề Gia Trinh…
Tôi bình tĩnh thu lại ánh mắt, lại vừa khéo chạm phải ánh mắt đầy ẩn ý của lão phu nhân.
Dường như có sự ngầm hiểu ý, cả tôi và bà ấy đều không nói gì cả.
“Ta nhất định sẽ tra rõ mọi chuyện, con không cần phải lo lắng. Chỉ có điều không ngờ, con cũng là một người rất biết suy nghĩ.”
Lão phu nhân nhìn tôi với ánh mắt tán thưởng hiếm có.
Nói rồi, bà tháo chiếc vòng ngọc lục bảo trên cổ tay xuống, nhét vào tay tôi.
“Từ giờ trở đi, con là con dâu chính thức của nhà họ Tề chúng ta rồi.”
11.
Lúc về lại phòng, mấy cây nhang trên lư đã tàn từ lâu, chỉ còn chút nhiệt độ tỏa ra từ nền tro xám xịt.
“Tề Gia Trinh?”
Tôi vừa gọi vừa ngó quanh, muốn tìm anh ta để hỏi cho rõ chuyện thắp nhang.
“Chẳng ở đây nữa rồi.”
Tôi hơi thất vọng, khẽ lẩm bẩm.
Sau đó tôi lại nhớ ra, hình như hồn ma thích ra ngoài vào ban đêm, thế nên chẳng nghĩ đến anh ta nữa.
Vừa hay nhân lúc anh ta không có mặt, phải đi tắm rửa sạch sẽ cái đã.
Nằm dài trong bồn tắm, tôi thoải mái, nhắm mắt lại.
Chẳng biết đã bao lâu rồi, tôi không hưởng thụ cuộc sống một cách thoải mái như thế.
Kiếp trước, tôi yêu nhầm một tên cặn bã đạo đức giả.
Bị gài bẫy, bị lừa dối, rồi mất sạch tất cả.
Tình yêu sâu đậm của tôi đến cuối cùng lại trở thành trò cười cho cả thành phố.
Hôm xảy ra i nạ giao thông, tên khốn đó ở lễ đường cách đấy không xa, nắm chặt tay một người phụ nữ khác, dưới tấm màn đỏ lộng lẫy, thốt lên lời hứa bên nhau trọn đời.
Những ký ức nặng nề chèn ép tâm trí tôi.
Tôi như mắc kẹt trong cơn ác mộng, cảm giác bản thân sắp ngạt thở đến nơi.
Lúc này, không khí bốn bề bỗng lạnh đi, toàn thân tôi nổi hết cả da gà.
Một bàn tay lạnh lẽo đặt lên bờ vai tôi.
“Tề Gia Trinh?”
Nửa cơ thể tôi vẫn chìm trong nước, qua làn nước phản chiếu, tôi không thấy ai đứng phía sau cả.
Tề Gia Trinh nhẹ nhàng “Ừm.” một tiếng, bàn tay không trung thực bắt đầu di chuyển đến chỗ xương quai xanh của tôi.
“Lưu manh!!!”
Tôi theo phản xạ có điều kiện đưa tay muốn túm lấy anh ta, kết quả vừa túm một cái thì suýt chút nữa sợ đến mất hồn.
Không giống với “hơi thở” thường ngày chẳng thể chạm vào của Tề Gia Trinh, lần này, hình như tôi đã chạm vào một vật thể nào đó được ngưng tụ lại.
Có hình dạng của một cánh tay!
Tôi lập tức hất “tay” anh ta ra, lao thẳng từ phía bên này sang bên kia bồn tắm.
“Ngươi…. ngươi… làm sao….”
Tôi chỉ vào không khí, chẳng nói nên lời.
“Phu nhân, eo của nàng…”
Giọng nói của anh ta ngưng lại một lát, mang theo chút ý cười, “Thật nhỏ.”
Tôi vừa cúi đầu nhìn, kinh ngạc la lên một tiếng rồi lập tức thụp hẳn xuống dưới làn nước khiến nước bắn tung tóe cả nửa mét.
“Không được nghĩ linh tinh!”
Tôi nổi giận đùng đùng, trừng mắt nhìn anh ta.
“Phu nhân là người mà ta cưới về đàng hoàng, sao lại không được phép “nghĩ”?”
“Không được là không được!”
“Muốn ta không “nghĩ” cũng được thôi.”
Anh ta nham nhở tiến đến gần, giọng điệu mờ ám.
“Thế thì cho ta cái gì đó ngọt ngào một chút đi.”
“Nàng nói xem, phu nhân?”
12.
Ngọt… cái gì ngọt ngào?
Cổ họng tôi như nghẹn lại.
Bỗng nhiên nghĩ đến chuyện anh ta có thể ngưng tụ được thành một cơ thể, thế thì…
Đờ mờ!!!
Không thể tiếp tục nghĩ nữa!!!
Giọng nói nhẹ nhàng của anh ta vẫn văng vẳng bên tai.
“Thế thì… gọi một câu dễ nghe xem nào?”
Gọi gì cơ?
Tướng công?
Nếu quay ngược lại ngày đầu tiên, bị đe dọa giữa sự sống và cái ết thì đừng có nói “tướng công”, cho dù gọi anh ta là “tổ tông” cũng được.
Nhưng bây giờ…
Tôi mím chặt môi, hai tai đỏ bừng, nhịn cả nửa buổi mới thốt ra vài chữ:
“Có thể… cho nợ được không?”
“Cũng được.”
Anh ta đồng ý một cách rất thoải mái, nhưng giọng điệu lại thay đổi, có hơi xảo quyệt.
“Nếu nợ nhiều lần quá thì ta có thể gộp hết cả lại rồi thay thế bằng một yêu cầu “quá đáng” hơn không?”
Yêu cầu… quá đáng???
m điệu trong giọng tôi trong phút chốc cao hẳn lên.
“Quá đáng đến mức nào???”
Anh ta trêu ghẹo:
“Phu nhân có vẻ rất mong chờ đấy nhỉ?”
Tôi mong chờ?
Bà ẹ nó!
Trông chờ con khỉ ấy!!!
“Bây giờ vẫn chưa nghĩ kỹ, đợi suy nghĩ kỹ càng rồi sẽ nói với nàng sau.”
Được thôi.
Anh ta lại vẩy vẩy nước, thì thầm bên tai tôi.
“Phu nhân, nước lạnh rồi, nên đi nghỉ ngơi thôi.”
Tôi giống như chú chim nhỏ sợ hãi.
“Ta đã nói là cho nợ rồi mà!”
Tề Gia Trinh cười đến mức tay run cả lên.
“Là nghỉ ngơi thật, phu nhân lại nghĩ đi đâu thế?”
Được được, lại là tôi nghĩ nhiều!
Cũng là tôi mong chờ luôn!
Tôi tức giận chỉ tay về phía cửa.
“Đi ra ngoài cho ta!”
Có lẽ cũng biết bản thân sai nên anh ta chịu nghe lời một lần.
Tôi ngồi trong bồn để lấy lại bình tĩnh.
Trước khi bước chân ra khỏi bồn, tôi bỗng nhiên thông minh hẳn lên, giả vờ nói với ra ngoài cửa:
“Đem quần áo vào cho ta.”
“Tuân lệnh, phu nhân!”
“Biến ngay cho ta!!!”
.
Lúc nằm trên giường, tôi có thể cảm nhận được Tề Gia Trinh đang ngủ ở bên cạnh.
Không giống với cơ thể lạnh toát, ánh mắt của anh ta chẳng những nóng bỏng mà còn như có điện.
Anh ta không nói gì, chỉ “nhìn” tôi như thế suốt mấy phút.
Tôi không chịu nổi nữa, tung chăn ra, chỉ thẳng vào mặt anh ta, hỏi:
“Người đọc sách có học thức các ngươi không phải nên chú ý đến việc bộc lộ cảm xúc, kiềm chế đúng lễ nghi hay sao? Ngươi nghĩ ngươi cứ nhìn ta chằm chằm như thế là lịch sự lắm hả?”
Tề Gia Trinh cười, anh ta trở người lại.
“Phu nhân, đấy là chuyện của “người” có học thức, liên quan gì đến một hồn ma như ta?”
Tôi cạn lời.
“Vậy ngươi không thể có chút khí chất của một con ma có học thức à?”
“Làm người có rất nhiều hạn chế. Bây giờ thành ma rồi, đương nhiên phải thả lỏng chứ.”
Lúc anh ta nói mấy lời này còn cố ý tiến lại gần tôi hơn một chút.
“Hơn nữa… phu nhân của ta xinh đẹp như thế, ta nhìn nhiều tí có vấn đề gì không?”
Mịe nó!
Không hổ danh tài năng văn chương tiếng tăm, anh ta thật sự thông thạo cách sử dụng ngôn ngữ ghê đấy.
Mặt tôi đỏ cả lên.
“Ta không quan tâm. Bây giờ ta muốn đi ngủ, ngươi không được nhìn ta như thế nữa!”
“Nhưng ta vẫn chưa muốn ngủ.”
Ngươi không ngủ thì liên quan quái gì đến ta?
“Hay là phu nhân kể chuyện gì đó hay hay dỗ ta ngủ đi?”
13.
Tôi liếc anh ta một cái.
“Chuyện hay? Ngươi năm nay bao tuổi rồi hả?”
“Vừa kịp làm quan lễ.”
*Quan lễ (lễ đội mũ trưởng thành): Một tục lệ mà nam giới thời xưa khi đủ 20 tuổi sẽ được tổ chức lễ đội mũ để xác nhận đã bước vào tuổi trưởng thành.
Tâm trí tôi quay cuồng.
“Muốn nghe kể chuyện cũng được, ngươi trả lời mấy câu hỏi của ta trước đã.”
“Mời phu nhân cứ nói.”
“Thứ nhất, chuyện người khác không thể thắp nhang cho ngươi, ngươi có biết không?”
“Ừm.”
Nghe anh ta trả lời một cách bình tĩnh như thế, tôi bắt đầu tức giận.
“Thế sao ngươi không nghĩ cách?”
Tôi thật sự không hiểu.
“Không được cúng bái, nhang khói thì ngươi chỉ có thể làm cô hồn cả đời, ngươi không sợ à?”
“Sợ chứ.”
Anh ta không để tâm mấy, chỉ khẽ cười.
“Thế nên ta vẫn luôn chờ đợi một người nào đó đến cứu ta.”
“Nàng xem, không phải ta đã đợi được rồi hay sao?”
Ờ!
Ngươi thanh cao, ngươi vĩ đại!
Ngươi hành ta!
Bất công quá đi mất.
“Được. Vậy chuyện thứ hai, tại sao tay của ngươi đột nhiên lại xuất hiện?”
Đó mới chính là chuyện tôi quan tâm nhất đây này.
Đừng có giỡn mặt, bước tiến này không phải tương đương việc cho anh ta “công cụ phạm tội” hay sao!
Anh ta khẽ cười.
“Đều là công lao của phu nhân hết đấy.”
“Của ta?”
“Ừm.”
Anh ta thành thật trả lời.
“Ta đã hút dương khí của nàng.”
Tôi: Cái gì???
Tôi nhảy dựng lên.
Mịe nó, còn mặt mũi nói ra như thế!
“Bây giờ… ngươi lập tức đi chỗ khác ngủ cho ta!”
Nhìn bộ dạng đổ mồ hôi lạnh của tôi, Tề Gia Trinh không nhịn được nữa, phá lên cười đến mức khóe môi giật giật.
“Phu nhân quả thật thuần khiết, ngây thơ.”
Muốn nói tôi ngu ngốc chứ gì?
Tôi bỗng nhiên chợt hiểu ra.
“Là do mấy nén nhang đó ư?”
“Đúng vậy. Đều nhờ mấy nén nhang phu nhân thắp cho ta, bây giờ ta càng giống một hồn ma hơn rồi.”
Sao chuyện này nghe có vẻ kỳ lạ thế nhỉ?
Nhưng mà ngửi nhang một lần anh ta đã có cánh tay, nếu thêm mấy lần nữa thì chẳng phải là “ghép” lại được thành một hồn ma hoàn chỉnh hay sao?
Trong lòng tôi như vừa được truyền cảm hứng.
Bỗng nhiên có cảm giác vừa nhận một sứ mệnh và có thành tựu như lúc nuôi thú cưng vậy.
Nhưng tại sao những hồn ma khác chỉ có linh hồn còn anh ta thì lại có cơ thể?
Vẫn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, Tề Gia Trinh lại bắt đầu thì thầm bên tại.
“Phu nhân, chuyện cũng đã hỏi xong hết rồi, có thể kể chuyện chưa?”
14.
Kể chuyện thì kể chuyện, nói kiểu mờ ám như thế làm gì!
Tôi hắng giọng, lôi trong ký ức ra một mẩu chuyện “vả mặt” rồi cứ theo những gì mình nhớ được để kể ra.
“Ta vốn là một thiếu gia con nhà giàu có, bị những kẻ khốn mưu mô giết hại.”
“Người thân bỏ rơi ta, ta bị trục xuất khỏi sư môn, đến căn nguyên của ta cũng bị rút đi một cách tàn nhẫn.”
“Sống lại lần nữa, Crazy Thursday mua KFC…”
“À không… hãy xem xem ta sẽ hô mưa gọi gió, tay không khuấy đảo thiên hạ kiểu gì nhé…”
Suốt một tối, tôi kể chuyện khô hết cả miệng còn Tề Gia Trinh thì nghe rất thích thú.
Đã nói mà, ai lại chẳng thích đọc truyện vả mặt, hào quang nhân vật chính cơ chứ, không có ai cả.
Thấy thời gian cũng đã kha khá, tôi che miệng ngáp một cái.
“Hôm nay kể đến đây thôi, lần sau lại kể tiếp.”
Tề Gia Trinh bày ra vẻ mặt còn chưa xong cơ mà.
“Phu nhân đúng là người học rộng hiểu nhiều, không biết tiểu thuyết tuyệt vời này là do ai viết thế? Nếu có cơ hội, Tề mỗ nhất định phải ghé thăm một lần.”
“Muốn biết hả?”
Tôi nheo mắt, cười đắc ý.
“Thế thì ngươi xóa nợ lần trước cho ta đi.”
Tề Gia Trinh cũng cười.
“Nghe theo phu nhân hết.”
“À… Người viết truyện này ấy hả… ngươi có thể gọi hắn là người ẩn danh (Mr.Anonymous).”
15.
Một người một ma cứ như thế ngày ngày chung sống cùng nhau.
Bằng việc tôi “cho ăn” đều đặn, những nơi có thể chạm được trên người Tề Gia Trinh càng lúc càng nhiều hơn.
Thậm chí, vào một buổi sáng nọ, thế mà tôi có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của anh ta!
Đầu đội mũ ngọc, tóc đen, môi mỏng, mắt phượng sáng ngời, khí chất cao quý.
“Sao thế?”
Tề Gia Trình uể oải nheo mắt.
Tôi thì chớp chớp mắt liên tục.
“Có thể… sờ không?”
Hình như anh ta vẫn chưa nhận ra bản thân đã có thể bị nhìn thấy nên cong môi cười, giả vờ không để tâm.
“Phu nhân muốn sờ chỗ nào?”
Tôi chỉ chỉ vào mặt anh ta.
“Mặt.”
Biểu cảm của anh ta bỗng đơ ra vài giây.
Tôi gật đầu.
“Đúng vậy, có thể nhìn thấy được rồi.”
Suy cho cùng cũng là người ngày đêm tiếp xúc với một hồn ma, nhưng giờ thật ra chỉ có một nửa cơ thể của anh ta có thể nhìn thấy được, tôi cũng kiềm chế lắm mới không la hét òm sòm đấy.
Anh ta thì lại rất nhanh chấp nhận việc này, cúi đầu hướng về phía tôi.
“Có thể sờ.”
“Phu nhân muốn sờ chỗ nào cũng được.”
Đờ mờ!
Tề Gia Trinh lại ghi được một điểm.
Không biết có phải do trí tưởng tượng của tôi hay không, thậm chí tôi còn cảm thấy cơ thể của Tề Gia Trinh không còn lạnh lẽo như trước nữa.
Nếu so với trước kia, bây giờ anh ta lại giống như một khối ngọc hơn.
Trong suốt và mát lạnh.
“Thế ngươi có thể tự kiểm soát để không bị người khác nhìn thấy hay không?”
Biểu cảm của tôi nghiêm túc, nhìn anh ta.
“Nếu không… nửa cơ thể xuất hiện bên ngoài nếu bị người ta nhìn thấy thì có thể dọa ết người đấy.”
Anh ta gật đầu, lại dặn dò thêm một câu.
“Tề Nhược Tuyên về phủ rồi, nàng phải cẩn thận một chút.”
Đầu óc tôi choáng váng một lúc.
Mịe kiếp, suýt chút nữa quên mất tên khốn đó.
Tề Nhược Tuyên bị què rồi.
Vốn là nhị công tử nhà họ Tề ngang ngược, độc đoán, giờ thì một chân què một chân khập khiễng như người lùn, thế cũng xem như dạy cho hắn một bài học.
Chỉ có điều vì khiếm khuyết trên cơ thể này, tính khí của Tề Nhược Tuyên lại càng cáu gắt hơn.
Hắn mới về phủ được một ngày đã có một đám người đến nhà họ Tề gây rối, cãi nhau đòi bồi thường.
Cũng may trước kia Triệu di nương cũng khá được sủng ái, trong tay cũng nắm giữ không ít tài sản của nhà họ Tề.
Nếu không cặp mẹ con này chắc đã bị đuổi đi từ lâu rồi, làm gì có thể được như bây giờ.
Cũng vì hai mẹ con này trở về mà bữa trưa ngày hôm đó chẳng yên ổn tí nào.
Triệu di nương là một người xấu tính lại còn kén chọn.
Một bàn đầy thức ăn như thế mà phải nấu đi nấu lại mấy lần mới tạm gọi là vừa ý.
Trên bàn ăn lại càng là nơi thể hiện kỹ năng chỉ trích, nói móc người khác, vừa công khai vừa ẩn ý coi thường tôi vì xuất thân không tốt.
“Có một cô gái lầu xanh ở kế bên, nhờ vào “kỹ năng trên giường” trở thành nha hoàn thông phòng của một gia đình giàu có, quên ngay thân phận của chính mình. Mỗi lần nói chuyện đều quên mất tiểu một bãi để soi lại mình xem ra sao.”
Tề phu nhân cười lạnh, buông đũa xuống.
“Thế mà còn tự cho mình là nhân vật nào đó ghê gớm lắm.”
Triệu di nương tức đến xanh mặt, ngón tay run lên.
“Lý Hoàn, bà nói lại một lần nữa xem! Bà đang nói ai hả?”
“Ta nói cô gái lầu xanh ở kế bên. Thế nào? Ngươi thừa nhận mình trước kia là kẻ từ lầu xanh bước ra à?”
Hai người phụ nữ ăn miếng trả miếng, đấu đá lẫn nhau, bầu không khí giữa tôi và Tề Nhược Tuyên lại càng trở nên đáng sợ.
Phải hình dung ánh mắt của hắn thế nào nhỉ?
Đại khái là kiểu:
Con khốn kia, ông đây bị què đều do mày. Đợi ông đây tìm được cơ hội, nhất định sẽ cưỡ bứ mày rồi tấn mày đến ết!
ẹ nó, tôi rất muốn bỏ trốn!
16.
Một bữa cơm đã xong, tôi chẳng ăn được miếng nào.
Về đến phòng, tôi chợt nghĩ, hay là tự nấu gì đó ăn.
Tôi lập tức nghĩ ngay đến món lẩu, vừa đơn giản dễ làm vừa ngon.
Tôi liền gọi Tiểu Đào qua, bảo cô ấy chuẩn bị nước dùng, đồ chấm và các nguyên liệu cần thiết khác, không quên bảo cô ấy rửa một cái nồi, đặt lên trên bếp than.
Vừa đúng lúc Tề Gia Trinh lướt đến.
“Đang làm gì thế, nồi lẩu?”
Mắt tôi sáng rỡ.
“Ngươi cũng từng ăn món này rồi à?”
Anh ta ngồi xuống ghế.
“Đương nhiên.”
Nói rồi anh ta lại ngập ngừng.
“Ta thích nước dùng gà.”
Tôi nhìn ra bên ngoài, thời tiết nóng bức, lập tức từ chối rất vô tình.
“Bổ lắm, không được.”
Anh ta chỉ tay vào nồi lẩu đỏ lè của tôi:
“Thế tại sao nồi lẩu tê cay này của nàng thì được?”
“Hehe!”
Tôi chỉ vào miệng mình.
“Vì ta ăn, ta quyết định.”
Tề Gia Trinh im lặng.
Tôi cứ nghĩ sau khi cãi thua, anh ta sẽ buồn bã bỏ đi nhưng tôi quá ngây thơ rồi.
Lúc nhóm lửa, tôi nhóm cỡ nào cũng không cháy.
Vừa mới có một tia lửa thì lại bị cơn gió thổi qua dập tắt.
Tôi bỏ đồ đạc xuống, tức giận nói:
“Chắc chắn là do ngươi thổi tắt!”
Tề Gia Trinh: Không phải ta, ta không làm, nàng đừng có nói bậy!
Cuối cùng tôi không còn lựa chọn nào khác, đành nhường anh ta một bước.
“Lần sau, lần sau ăn nước dùng gà nhé?”
Gần như cùng một lúc, bếp lửa cháy lên.
“Cứ vậy mà làm.”
Tề Gia Trinh đầy đắc ý.
Tôi nắm chặt nắm đấm, Tề Gia Trinh, được lắm!
Ngươi cứ đợi xem, đến lúc đó ta có bỏ thêm ớt sừng vào nồi của ngươi không nhé!
Anh ta khịt khịt mũi.
“Ngửi thấy cũng thơm đấy.”
Tôi cười.
“Ngươi không phải là ma à, sao còn có thể ngửi được mùi hương?”
Lời vừa nói dứt, tôi và Tề Gia Trinh đều ngẩn ra.
Đúng thế, anh ta là ma cơ mà!
Có cơ thể cũng thôi đi, sao bây giờ còn ngửi được mùi?
Cảm giác mơ hồ trong đầu lập tức càng lúc càng rõ ràng:
Tề Gia Trinh sao lại càng lúc càng… càng giống người???
17.
Để có thể làm rõ mọi chuyện, lần này tôi chủ động đến tìm Tề phu nhân.
Vừa khéo hỏi ra được những việc đã điều tra trước kia có tiến triển gì hay không.
Đến sớm không bằng đến đúng lúc, quả thật bà ấy đã điều tra được một số chuyện.
Nửa đêm, bà ấy đưa tôi cùng vài người hầu lén lút lẻn ra ngoài.
Trên xe ngựa lắc la lắc lư khoảng nửa canh giờ, chúng tôi đã đến trước một ngôi miếu cổ rất đổ nát.
Trên tấm biển lớn khắc hai chữ rất đáng sợ: “Miếu quỷ.”
Thời đại này, đến ma quỷ cũng có thể quang minh chính đại nhận cúng bái như thế.
Bên trong miếu có một ông lão mặc áo xanh dài đang ngồi đấy.
Thân hình ông ấy gầy gò, con ngươi màu nâu xanh, vừa nhìn qua khá đáng sợ:
Ông ấy tự nhận là sứ giả truyền tin từ thế giới của ma quỷ, có thể biết được mọi chuyện ở thế giới đó.
“Chuyện của công tử nhà các vị đây, ta đã biết hết rồi. Tuổi thọ của hắn vẫn còn chưa tận đã bị người ta cưỡg ép thu lấy hồn phách, cơ thể và linh hồn bị tách rời nên mới biến thành bộ dạng như hiện giờ.”
“Để tránh khỏi sự chú ý của thế giới ma quỷ, người đó không chỉ huỷ hoại thân thể của công tử đây mà còn hạ chú nguyền, không để công tử nhận được sự cúng bái nào huống chi muốn vào luân hồi.”
“Xin hỏi đại sư, có thể tra ra được là kẻ nào làm hay không?”
Trong mắt phu nhân xẹt qua một tia căm hận.
“Dám làm tổn thương Gia Trinh của nhà ta, ta nhất định phải nghiền hắn thành tro bụi!”
Đại sư lắc đầu.
“Thiên cơ không thể tiết lộ được.”
Tôi vội vã hỏi:
“Đại sư, có cách nào để giải quyết hay không?”
Đời người có hạn, không cần biết là Tề phu nhân hay là tôi, rồi cũng sẽ có một ngày phải rời khỏi thế giới này.
Đến lúc đó, Tề Gia Trinh sẽ hoàn toàn trở thành cô hồn dã quỷ, mãi mãi phải chịu nỗi đau đói khổ lạnh lẽo.
Nếu có cách nào đó giúp anh ta được luân hồi…
Tim tôi bỗng nhói đau.
Thế thì… cũng xem như là viên mãn rồi.
“Cách thì đương nhiên sẽ có, đặc biệt là đối với Tề công tử. Làm sứ giả truyền tin nhiều năm như thế, Tề công tử là người đoan trang, chính trực nhất mà tôi từng gặp. Nói thật dù có biến thành một linh hồn thì trên người cậu ấy vẫn còn tồn tại nhân tính, thật sự vô cùng đáng khen.”
“Sau khi người ta ết đi, hồn phách sẽ không còn bị ràng buộc bởi quy luật của thế gian, tất cả những lòng tham, sự ác độc, ham muốn hay oán hận tồn tại lúc còn sống có thể sẽ lớn lên nhanh chóng. Nếu là người bình thường, chỉ qua vài năm, e rằng sẽ có thể trở thành ác quỷ một chốn.”
“Thế nhưng trong sổ ghi chép của Tề công tử từ trước đến nay chỉ có duy nhất một ghi chép chuyện làm người khác bị thương, nếu muốn để cậu ấy sống lại thì thật dễ như trở bàn tay.”
Một ghi chép làm bị thương người khác…
Chẳng lẽ chính là do cứu tôi lần đó?
Tim tôi không kiềm được mà đập nhanh thình thịch.
Chẳng ngờ… anh ấy trông thì không đàng hoàng tí nào nhưng lại là một hồn ma tốt, rất tuân thủ quy tắc như thế!
Đại sư từ trong tay đưa ra một lá bùa màu vàng, đặt lên tay tôi.
“Lá bùa này có thể tạm thời trấn áp tà tính trong hồn phách của Tề công tử, giúp cậu ấy dần dần phục hồi lại năm giác quan. Nhưng phải nhớ kỹ trong vòng bảy ngày không được tháo xuống, nếu không sẽ bị phản lại, biến thành tro bụi.”
Tề phu nhân nghe xong thì tỏ ra bối rối.
“Nhưng chúng ta phải đi đâu tìm Gia Trinh bây giờ?”
Đại sư cười cười.
“Thiếu phu nhân tự nhiên sẽ biết phải tìm ở đâu.”
Tôi hơi thiếu tự nhiên vuốt vuốt tóc.
“À… ừm… Con có thể thử tìm xem.”
“Bảy ngày sau, lão đây sẽ chuẩn bị cho cậu ấy một thi thể tuổi thọ vừa tận. Đến lúc đó để cho hồn ma của Tề công tử đến đây, nhập vào cơ thể đó thì cậu ấy có thể sống lại.”
Nghe được những tin tức ấy, Tề phu nhân vui mừng đến sắp khóc, vừa quỳ vừa lạy cảm ơn đại sư.
Mấy rương vàng lớn được đưa hết vào bên trong.
Đại sư cười cười nhận lấy, còn nói lão phu nhân ra ngoài trước để dặn dò riêng tôi mấy câu.
“Thiếu phu nhân và Tề công tử chắc là sớm tối bên nhau?”
Tôi hơi đỏ mặt.
“Thật ra chỉ là ở cùng dưới một mái nhà mà thôi.”
“Thiếu phu nhân, người - ma không chung đường.”
Nụ cười của đại sư lộ ra vẻ thần bí.
“Cơ thể của cô đã bị nhiễm tà khí từ lâu. Lão đây khuyên cô mấy ngày này nên tránh xa Tề công tử một chút, nếu không…”
“Sống ết khó đoán.”
18.
Tôi cảm thấy trống rỗng, lê bước chân rời khỏi miếu quỷ.
Trong đầu đều là những lời từ miệng đại sư dặn dò… “sống cết khó đoán”.
Tôi nhớ lại nỗi ám ảnh từ kiếp trước của mình.
“Nếu có thể làm lại từ đầu, nhất định nhất định nhất định phải sống cho thật tốt.”
Nhưng nếu muốn sống, tôi phải rời xa Tề Gia Trinh.
Vào thời khắc quan trọng nhất này…
Vào lúc quan trọng nhất khi anh ấy đứng giữa ranh giới giữa sự sống và cái ết…
Nếu không cẩn thận, có thể cả đời này tôi cũng không bao giờ gặp lại anh ấy được nữa.
Tự mình suy nghĩ thật kỹ, ở thế giới này, tôi đối với anh ấy hay anh ấy đối với tôi… đều rất đặc biệt.
Tôi là một linh hồn lang thang đến từ thế giới khác.
Có thể lén lút cho anh ấy “ăn”, có thể nhìn thấy anh ấy, chạm vào anh ấy, thậm chí cảm nhận được nỗi vui buồn hờn giận của anh ấy.
Còn anh ấy là cô hồn dã quỷ.
Mỗi ngày đều ở trước mặt tôi gọi lớn “Phu nhân”.
Mỉm cười, trêu chọc, làm nũng.
Chẳng biết từ khi nào, chỉ cần nghĩ đến anh ấy, trong lòng tôi cứ thế vô tình tràn ngập sự ngọt ngào.
Tôi muốn mình trở nên thật tàn nhẫn, muốn nhớ lại sự bất đắc dĩ và những hận thù đã khắc sâu vào xương tuỷ từ kiếp trước, muốn đánh thức khát vọng sống mạnh mẽ và ích kỷ của bản thân.
Thế nhưng tôi lại kinh ngạc nhận ra…
Vết thương tâm lý đáng sợ của kiếp trước không biết đã được chữa lành và phai nhạt đi tự lúc nào.
Hoặc cũng có thể, đây mới chính là ý nghĩa của việc được sống lại lần nữa.
Không phải vì những vướng mắc trong quá khứ, không phải tự ràng buộc chính bản thân mình, cũng không phải là sự kiềm chế tất cả.
Mà là dũng cảm trả giá cho tình yêu, dũng cảm tin tưởng vào tình yêu của người khác thêm lần nữa, tận hưởng một cuộc sống hoàn toàn mới phủ đầy hoa, một cuộc đời luôn được yêu thương.
Trên xe ngựa, Tề phu nhân hỏi tôi, đại sư đã nói những gì.
Tôi cười cười.
“Đương nhiên là bảo con sau khi tìm thấy Gia Trinh thì phải chăm sóc chàng ấy nhiều hơn rồi.”
19.
Thế nhưng đến cuối cùng tôi vẫn không làm được.
Không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không, nghe mấy lời của đại sư xong thì ngày hôm sau tôi đã ngất xỉu trong phòng.
Nghe Tiểu Đào nói, lúc đó mọi chuyện diễn ra quá đột ngột.
Tôi vừa trợn mắt một cái lập tức như muốn đi tìm Diêm Vương báo cáo vậy.
“Ta lo lắng đến mức nhìn thấy cả thiếu gia, ta cứ ngỡ ngài ấy đến bắt người đi.”
Tôi: “…”
Có thể do lúc đó tình huống quá cấp bách, Tề lão phu nhân kéo thầy pháp đã từng chữa bệnh cho Tề Nhược Tuyên vẫn còn đang ở lì tại Tề phủ đến thẳng đây.
Thầy pháp kia ban đầu chẳng nói gì, nhưng vừa nhìn thấy tôi một cái liền bảo tôi bị hồn ma nhập thân.
“Nếu như thiếu phu nhân tiếp tục bị nhiễm tà vật thì e rằng sống không nổi đến sáng mai.”
Một câu nói khiến tất cả người có mặt trong phòng kinh ngạc.
Đợi mọi người đi hết, lão phu nhân lo lắng nắm lấy tay tôi.
“Con dâu ngoan, bây giờ con thành ra thế này, vậy thì Gia Trinh…”
Tôi hiểu được tâm trạng của bà ấy.
Dù sao thì không có con trai, lấy đâu ra con dâu?
Tôi bảo bà ấy cứ yên tâm.
“Con dán lên rồi, hôm nay đã là ngày thứ ba.”
Bà ấy nghe thế mới tạm yên tâm.
Những dược liệu quý giá nhất chất đống gần nửa căn phòng.
Tôi cố gắng bò ra khỏi giường.
Hơi thở của Tề Gia Trinh vô cùng yếu ớt nhưng tôi có thể cảm nhận được anh ấy vẫn còn ở trong phòng.
“Tề Gia Trinh?”
Lần đầu tiên, anh ấy không đáp lại tôi.
Tôi lần theo hơi thở muốn tìm anh ấy, lúc này anh ấy mới chịu lên tiếng, giọng nói khàn khàn:
“Nàng đã biết hết mọi chuyện từ lâu.”
Bước chân của tôi bỗng khựng lại, cười đáp:
“Đúng vậy, nhưng ta không tin. Nghe bọn họ nói nhăng nói cuội cái gì, lấy đâu ra tà khí cơ chứ? Chỉ là dạo gần đây trời trở lạnh, ta bị cảm lạnh mà thôi.”
Tề Gia Trinh không nghe những gì tôi giải thích, tự mình có sắp xếp.
“Sắp đến ta sẽ rời đi mấy hôm, nàng ở Tề phủ phải tự chăm sóc mình cho tốt.”
“Tề Gia Trinh, ta nói ta không sao cả.”
Tôi hơi tức giận.
Hàng lông mày của anh ấy hơi chau lại, cũng mang theo ý giận.
“Chung Kiều Kiều! Nàng đang muốn làm gì thế hả?”
“Nếu như nàng có mệnh hệ gì thì ta sẽ đau khổ còn hơn bị tan thành tro bụi!”
Lửa giận trong tôi bỗng chốc tắt ngấm, hơi bất lực đưa ngón tay lên ngoắc ngoắc, miệng lẩm bẩm.
“Cái người này, đến cãi nhau cũng giỏi như vậy…”
Anh ấy hít một hơi thật sâu, giọng điệu cũng dịu dàng đi rất nhiều.
“Miếng ngọc này nàng giữ lấy, nếu có chuyện gì thì cứ đập vỡ nó, ta sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh nàng.”
Tôi thành thật nhận lấy miếng ngọc, có hơi không yên tâm nhìn anh ấy.
“Thế chàng đi đâu?”
“Sau núi có một căn nhà tranh, mấy năm trước ta thường đến đó học bài, đọc sách.”
“Nếu vậy mỗi ngày chàng đều phải báo cho ta biết chàng vẫn bình an.”
Tề Gia Trinh nhìn tôi đầy thâm tình, chậm rãi đáp:
“Được!”
20.
Chỉ qua vài ngày, sức khoẻ của tôi đã tốt lên kha khá rồi.
Điều duy nhất tôi mong chờ mỗi ngày chính là buổi sáng khi thức giấc có thể nhận được thư bình an mà Tề Gia Trinh để lại trên bàn.
“Mọi việc đều ổn, phu nhân đừng mong nhớ.”
Tuy rằng chỉ vài chữ ngắn gọn nhưng lại khiến tôi vô cùng hài lòng.
Chớp mắt đã đến ngày cuối cùng.
Tôi nghĩ đến chuyện nếu như Tề Gia Trinh sống lại, có thể không có quần áo phù hợp để mặc.
Nghĩ đến đấy, tôi liền cùng Tiểu Đào đi ra ngoài, đến tiệm vải lớn nhất để mua vài bộ quần áo may sẵn.
Vì không biết lúc sống lại thì chiều cao, cân nặng cụ thể của anh ấy ra sao, nên tôi chỉ có thể lựa chọn một kiểu dáng với nhiều kích cỡ khác nhau.
Vừa khéo trong tiệm về đến một lô hàng mới.
Người vợ của chưởng quầy thấy tôi ra tay phóng khoáng nên nhất quyết bảo tôi thử vào xem.
Nhìn chiếc váy được cắt xẻ thật quyến rũ, tôi có chút tâm tư riêng nên đồng ý luôn.
Phải khen vợ của chưởng quầy có mắt nhìn thật tinh tế, quần áo mặc lên người tôi rất vừa vặn, cứ như được may đo riêng cho tôi vậy, từ kích thước đến kiểu dáng đều hoàn toàn phù hợp với tôi.
Nếu Tề Gia Trinh có thể thành công được sống lại, thì đó không phải là cuộc gặp gỡ đầu tiên ngoài đời của bọn tôi hay sao?
Thế thì bộ quần áo này dùng làm “áo giáp” cũng không tồi.
Tôi hào phóng vừa định trả tiền thì một giọng nói yêu kiều vang lên, cắt ngang.
Giọng nói của người phụ nữ vô cùng quyến rũ, trang điểm rất đậm, bám vào người Tề Nhược Tuyên cứ như chẳng có xương.
Còn Tề Nhược Tuyên kia thì cũng lập tức chú ý thấy tôi.
Hai mắt hắn trông như con sói đói, quét một vòng trên người tôi từ đầu xuống chân.
Tôi bỗng có cảm giác như bị ruồi bâu vào, thật quá buồn nôn.
“Hóa ra là tẩu tử của ta.”
Hắn ta mặt cười nhưng lòng không cười, nói:
“Vóc dáng của tẩu tử đây thật uyển chuyển, chỉ không biết muốn mặc bộ quần áo này cho ai xem đây.”
“Chẳng lẽ cho vị đại ca đã chế kia của ta?”
Tôi hỏi vặn lại, “Ngươi quản lý được ta chắc?”
“Có thể mặc cho nha hoàn của ta xem, cũng có thể mặc cho mấy con chó canh cửa của Tề phủ xem nhưng dù thế nào thì cũng không bao giờ là ngươi.”
“Cô!”
Tề Nhược Tuyên bị tôi nói cho nổi điên đến mức muốn thấp đi thêm một nửa.
Tôi chẳng thèm để ý đến hắn nữa, bảo Tiểu Đào dọn gọn quần áo rồi đi.
Vừa đến cửa lại hình như nghe hắn ta đầy ác ý nói một câu:
“Còn tưởng người chế có thể sống lại à, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
Sao hắn lại biết được chuyện này?
Lòng tôi bỗng thắt lại, bước nhanh vội vã trở về.
21.
Vừa đến nhà, tôi chạy thẳng đi tìm Tề lão phu nhân.
Hai người chúng tôi lập tức xuất phát đi tìm vị đại sư kia.
Nghe tôi kể xong, đại sư cũng hoang mang, lập tức ngồi xếp bằng rồi bắt đầu thực hiện một vài pháp thuật đạo môn thần bí gì đấy.
Qua hơn một canh giờ, cuối cùng ông ấy cũng bước xuống từ trên bục cao, trán đầy mồ hôi.
“Có người phát hiện ra hành động của chúng ta, mấy hôm nay lại yểm thêm bùa lên người Tề công tử, suýt chút nữa đã thành công. Cũng may thiếu phu nhân cảnh giác cao, nếu không chỉ sợ đã phạm phải sai lầm lớn.”
Nghe được câu nói ấy, tôi không cầm được nước mắt nữa, chỉ muốn có thể lập tức bay đến bên cạnh Tề Gia Trinh.
Sao anh ấy lại ngốc nghếch vậy chứ!
Mấy ngày nay, rõ ràng khó khăn đến thế nhưng mỗi ngày vẫn cố gắng báo với tôi rằng mình vẫn bình an.
“Điều quan trọng nhất hiện giờ vẫn là cố gắng giữ được lá bùa, nếu như bị giải mất thì hậu quả thật sự không dám nghĩ đến.”
Nói đến đấy, đại sự lại nhìn tôi rất nghiêm túc.
“Thiếu phu nhân, vào lúc quan trọng như hiện giờ, nhất định phải bình tĩnh, kiên định, đừng tùy ý làm phiền Tề công tử.”
Không biết tại sao, tôi lại cảm thấy hôm nay trông đại sư có chút gì đó rất u ám.
Trong lòng tôi bỗng dâng lên nỗi bất an khó nói.
Nhưng lúc về đến nhà, tôi vẫn ngoan ngoãn ở trong phòng.
Thời gian làm phép được chọn là lúc nửa đêm, tôi nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được.
Ngay lúc tôi định bò dậy làm gì đó thì ngoài cửa sổ bỗng có động tĩnh.
Hình như là bước chân của một người đàn ông.
Một nặng một nhẹ.
Là một tên què.
Gần như ngay lập tức, tôi nhớ đến bộ dáng dâ đãg của Tề Nhược Tuyên lúc ban ngày.
Cái loại không biết xấu hổ, vô liêm sỉ này thật sự dám mò đến!
Tôi nhẹ nhàng sờ soạng lấy mấy món đồ tự vệ ở dưới gầm giường rồi giả vờ không biết gì, nằm trở lại, nhưng thực ra bàn tay giấu dưới chăn đang cầm chặt một bình nước ớt.
Tề Nhược Tuyên đến mỗi lúc một gần, đợi lúc hắn cúi xuống, đưa tay hướng về phía tôi, tôi xoay người một cái, vả liên tiếp một hồi lên mặt hắn.
Hắn đau đớn ngã xuống dưới đất, lăn lộn.
Tôi túm lấy tóc hắn, kề lưỡi dao lên cổ họng hắn.
“Tề Nhược Tuyên, ngươi không muốn sống nữa à?”
Có thể do tôi ra tay tàn nhẫn hơn nên dọa hắn ta sợ chết khiếp.
“Tẩu tử! Tẩu tử tha mạng! Ta chỉ muốn đến xem chút thôi, ta không dám làm gì cả! Tẩu tử tốt bụng, bồ tát tái thế! Tẩu cho ta một cơ hội đi, ta không dám nữa đâu!”
Lưỡi dao như có như không cọ sát vào cổ họng hắn, tôi nheo nheo mắt lại, trong lòng thầm phán đoán xem nếu nhân cơ hội này mà ết quách hắn đi cho xong thì sẽ thế nào.
Tề Gia Trinh sắp sống lại rồi, nếu như tôi vào tù vì tội ết người thì thật quá lãng phí.
Thế nhưng mới nghĩ đến đó, tôi bỗng cảm thấy đầu óc hơi choáng váng.
ẹ nó!
Mọi thứ trong phòng bỗng hoảng loạn, mơ hồ.
Một cơn quay cuồng ập đến, tay tôi buông thõng, không còn chút sức lực nào, ngã thẳng xuống giường.
22.
Là khói mê.
Tên súc này vậy mà dám thổi khói mê vào phòng.
Trong phút chốc, Tề Nhược Tuyên từ dưới đất bò dậy, tát cho tôi một bạt tai thật mạnh.
Tôi bị đánh, mặt lệch sang cả một bên, chỉ có thể trừng mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
“Con ố! Đánh đi, sao không đánh nữa hả? Lúc nãy không phải mày đánh rất vui vẻ à?”
Nói xong, hắn ta lại đá vào bụng tôi một cái.
Tôi đau đến mức cả người cuộn tròn lại, thậm chí thở bằng miệng cũng cảm thấy khó khăn.
“Ông đây ngủ với mày là coi trọng mày lắm đấy! Trước mặt ông đây mà mày giả vờ đoan trang, trinh tiết con ẹ gì? Chẳng lẽ thật sự muốn đợi thằng chồng ết rồi của mày đến cứu mày à?”
Tôi dùng hết sức lực, nhổ một bãi nước bọt vào mặt hắn.
“Mày là cái thá gì? Xứng để so sánh với chàng ấy hay sao?”
Tề Nhược Tuyên hoàn toàn nổi điên.
Hắn một tay túm lấy tóc tôi, nắm đầu tôi đập xuống đất.
Một, hai, ba…
Không biết đã đập bao nhiêu lần nữa, tôi nằm trên đất, thoi thóp, khắp mặt toàn là má, đầu đau như sắp nứt ra.
Trong tay tôi vẫn giữ chặt miếng ngọc ấy.
Tề Gia Trinh…
Dù có chuyện gì cũng không được quấy rầy anh ấy.
Đôi mắt sắc bén của Tề Nhược Tuyên nhận ra lòng bàn tay cong cong đang nắm lại của tôi, hắn siết chặt những ngón tay tôi.
“Con ốn kia, trong tay mày còn giấu cái gì…”
Lúc nhìn rõ được miếng ngọc trong tay tôi, hắn bỗng nhếch mép cười khẩy, hai mắt chốc lát đỏ bừng lên.
“Thằng anh trai kia của tao rốt cuộc có gì tốt? Lúc sống mọi người đều yêu mến hắn, ết rồi vẫn còn một người phụ nữ một lòng vì hắn?”
“Xét tướng mạo, xét tài hoa, có chỗ nào ông đây không bằng được hắn?”
Tôi lặng lẽ thở dài, bật cười.
“Ngươi… Ngươi thật sự như thế cũng dám nói à.”
Hắn siết chặt cằm tôi.
“Không phải bọn mày đều muốn cho hắn sống lại sao? Thế thì ông đây nói cho mày biết, kiếp này… không có cửa!”
“Ý… ý gì???”
Hắn cười ác độc, cướp lấy miếng ngọc từ trong tay tôi.
“Vị đại sư mà bọn mày nhờ vả kia thật ra là em trai ruột của mẹ tao, chú ruột của tao. Chỉ cần đến nửa đêm nay thì sẽ chính là lúc Tề Gia Trinh tan thành tro bụi.”
“Đến lúc đó, tất cả mọi thứ đều sẽ thuộc về Tề Nhược Tuyên này. Hahaha!!!”
Đồng tử của tôi bỗng giãn ra.
Hóa ra… hóa ra là thế!
Chẳng trách tên đó muốn tôi phải rời xa Tề Gia Trinh, hóa ra là sợ tôi phát hiện!
Lúc này, sắp không kịp nữa rồi!
Tôi đột nhiên mở miệng, lớn tiếng van xin.
“Nhị đệ, ngươi đừng ném vỡ miếng ngọc của ta. Xin ngươi! Van xin ngươi! Đừng…”
Tề Nhược Tuyên nhìn miếng ngọc trên tay, nở nụ cười ác độc.
“Nếu đã là thứ quý giá với mày đến như thế, vậy thì ông đây nhất định phải đập vỡ!”
Ngay lúc miếng ngọc nứt ra, cửa phòng bỗng bị một cơn gió mạnh lạnh lẽo ập đến mở ra.
Một luồng khí lạnh buốt như sương giá mùa đông ùa vào mặt tôi, thậm chí còn lạnh hơn gấp mấy lần ngày đầu tôi và Tề Gia Trinh gặp nhau.
Những lá bùa trên người anh ấy bị xé nát, sắc mặt tái nhợt như lệ quỷ chốn nhân gian.
Lúc ấy, nước mắt tôi không thể kiềm được, cứ thế tuôn rơi.
“Tướng công…”
“Đừng sợ, có ta ở đây rồi.”
Anh ấy nắm lấy tay tôi, rõ ràng lạnh rất lạnh nhưng tôi lại dường như chạm được vào hơi ấm ấm áp nhất của ngày xuân.
Trước khi bất tỉnh, hình như tôi nhìn thấy Tề Gia Trinh tụ thành một luồng khí đen, nhập vào thân xác của Tề Nhược Tuyên.
23.
Tề Gia Trinh sống lại rồi.
Thế nhưng lại không may sống dưới vỏ bọc của Tề Nhược Tuyên.
Còn về phần Tề Nhược Tuyên thật thì đương nhiên bị người chú ruột yêu dấu của hắn thu vào một chiếc bình dẫn hồn, sau đó đốt cho hồn bay phách tán.
Triệu di nương lập tức nhận ra người nằm trên giường kia không phải là con trai ruột của bà ta, nhưng bà ta cũng rất nhanh bị bắt nhốt vì bị xem là kẻ điên, tung tin đồn bậy.
Thật đúng là vui tai vui mắt.
Trên người tôi chỉ là những vết thương ngoài da, nghỉ ngơi vài hôm là lại có thể chạy nhảy lại rồi.
Còn Tề Gia Trinh thì cần phải dung hợp với cơ thể mới, thế nên suốt một thời gian dài, cơ thể anh ấy đều rất yếu ớt, chính là kiểu người đẹp bước hai bước phải dừng lại thở một chút.
Vô cùng dễ ức hiếp.
Nhìn khuôn mặt hiện tại của Tề Nhược Tuyên, tôi không ít lần cảm thán, quả thật khí chất vẫn quan trọng hơn ngoại hình nhiều.
Rõ ràng vẫn là lớp da đó nhưng sao khi khoác lên người Tề Gia Trinh lại có cảm giác là một người đàn ông đoan chính, tuấn tú thế nhỉ.
Đến người hầu lớn tuổi đã làm việc mấy chục năm tại nhà họ Tề cũng nói, sau khi nhị công tử bệnh nặng một trận, lãng tử quay đầu, cách cư xử cũng ngày càng giống đại công tử rồi.
.
Tôi và Tề Gia Trinh nằm trên giường.
Anh ấy ôm một quyển sách như bảo bối, xem không ngừng nghỉ.
Tôi cố ý duỗi chân sang trêu chọc.
“Tướng công, sao chàng chỉ chăm chăm đọc sách mà chẳng thèm nhìn ta thế?”
Anh ấy nắm lấy chân tôi, thở dài bất lực.
“Dạo gần đây hình như phu nhân rất thích chọc ghẹo Tề mỗ.”
“Ha ha!”
Những ngón chân tôi nhúc nhích không ngừng trong lòng bàn tay anh ấy, tôi cười cười, không có ý tốt.
“Không nhìn ngó gì đến ta, có phải là do chàng “yếu” hay không?”
Tề Nhược Trinh mím môi.
*Tác giả đùa bằng cách ghép tên Tề Gia Trinh - Tề Nhược Tuyên lại với nhau.
“Phải không? Có phải hay không? Nàng nói xem!”
Tôi lại càng tỏ ra táo bạo hơn, tiến lại gần trước mặt anh ấy, vẻ mặt đắc thắng.
“Nếu yếu như thế thì về sau gọi là “Nhược ca” đi.”
Thế nhưng ngay sau đó, tôi liền bị anh ấy trở tay, đè xuống.
Tôi hoảng hốt kêu lên:
“Chàng… chàng sao lại…”
Anh ấy khẽ cười, thấp giọng, kề sát vào tai tôi.
“Không phải phu nhân muốn biết vi phu có “yếu” hay không à?”
Thời gian bỗng như quay trở về phút giây đầu gặp gỡ, tôi cũng giống như thế bị anh ấy đè xuống, tra hỏi.
Cùng một nơi, thế nhưng hoàn cảnh và tâm trạng lại hoàn toàn khác nhau.
Bây giờ, Tề Gia Trinh lại là nhị công tử, là một lãng tử quay đầu.
Còn tôi là thiếu phu nhân qua đời đột ngột vì một cơn bệnh nặng, mượn xác hoàn hồn, trở thành một cô gái xinh đẹp bên cạnh nhị công tử.
*借尸还魂 /jièshīhuánhún/: Mượn thân phận khác để quay trở lại.
Tôi quàng tay lên cổ anh ấy.
“Ai nói muốn gả cho chàng chứ, tên què cết tiệt.”
Anh ấy cắn lên vai tôi.
“Chúng ta, một kẻ què, một góa phụ, thật đúng là trời sinh một cặp.”
(HẾT)
Bình luận facebook