Tác giả: 焦糖奶茶不加糖
Sau khi tôi cết…
Điều đầu tiên bạn thân tôi làm khi đến mộ của tôi không phải khóc lóc mà là lắp mạng wifi trên mộ tôi.
Cô ấy nhổ cỏ trên mộ, mang theo bộ định tuyến rồi nói:
“Sau này nơi đây sẽ có nhiều người đến câu trộm mạng, cậu sẽ không còn cô đơn nữa.”
1.
Nghe được những lời này từ cô bạn thân Lương Giai của mình, tôi suýt chút nữa tức đến mức sống lại.
Ngoại trừ ma quỷ, ai lại có thần kinh thép để chạy đến nghĩa trang câu trộm mạng?
Còn nữa, chỗ này của tôi là rừng sâu núi thẳm, lấy đâu ra điện vậy ạ?
Lương Giai vừa làm vừa lẩm bẩm một mình.
“Cậu xem, tớ mua cả pin năng lượng mặt trời nhá, bảo đảm cậu có thể ở bên trong thoải mái lướt xem video của mấy anh đẹp trai! Tớ còn mua cả điện thoại giấy, một lát nữa đốt cho cậu. Cậu xem mấy anh đẹp trai nhưng phải nhớ nhắn tin cho tớ, không thì tớ cắt mạng của cậu đấy!”
Nếu như không phải tôi đang đứng trước mặt cô ấy lơ lửng qua lại, tôi chắc chắn sẽ khẳng định cô ấy có thể nghe thấy lời tôi nói.
Thấy cô ấy nhớ nhung tôi như vậy, tôi cũng không tính toán với cô ấy nữa.
Có điều người có thể nghĩ ra mấy cái ý tưởng quái dị này cũng chỉ có mình cô ấy.
Không lâu sau, Lương Giai lấy cục wifi đem theo bên mình ra lắp đặt, đồng thời dùng cành cây để che nó đi, chỉ để tấm pin năng lượng mặt trời trên cành cây cao.
Lúc làm xong, cô ấy kiệt sức ngồi bệt xuống đất, sau đó nước mắt đầm đìa nhìn vào mộ tôi rồi đổi chủ đề câu chuyện.
“Sao cậu có thể nói đi là đi, 2000 tệ cậu nợ tớ còn chưa trả, bây giờ tớ mới lấy được có vài trăm tệ, kiếp sau cậu nhớ phải trả nợ cho tớ.”
“Biết rồi, kiếp sau trả cậu 20 triệu tệ.”
Tôi hét lại với cô ấy, nếu như cô ấy có thể nghe thấy chắc sẽ vui lắm.
Lương Giai cũng giống như tôi, đều là những đứa trẻ đáng thương, từ lâu không còn bố mẹ, tích cóp được ít tiền không hề dễ dàng chút nào.
Cô ấy từng nói đùa với tôi rằng:
“Miêu Miêu, đợi đến khi nào tớ có nhà riêng rồi, thì lúc đấy tới cho phép cậu đến lót đệm nằm đất dài hạn luôn.”
Tôi đá cô ấy một cái:
“Ngài đúng là chị em thân thiết nhất của tôi.”
Trong lòng tôi hiểu rất rõ, cô ấy luôn muốn mua nhà, muốn có một nơi chốn thuộc về chính bản thân mình.
Thế nhưng dù gì tôi vẫn còn một người cậu.
Nếu không có người cậu này, tôi thậm chí còn chả có nơi để chôn cất, trở thành cô hồn dã quỷ, cết không chỗ chôn thân.
Lương Giai đốt xong giấy tiền lại ngồi nói chuyện với tôi một lúc nữa.
Trước khi trời sập tối, cô ấy mới quyến luyến không nỡ rời đi.
2.
Ban đêm, tôi ngồi trên bia mộ của chính mình, lấy điện thoại mà Lương Giai đốt xuống cho tôi ra thử kết nối mạng.
Ngay khi mạng vừa kết nối, tay tôi cũng run lẩy bẩy.
“Đậu móa, đây là loại khoa học công nghệ cao chốn âm phủ kiểu gì thế?”
Tôi vội vàng mở ứng dụng phát video lên, xem đủ các anh trai đang phát trực tiếp nhảy múa.
Đấy là còn chưa kể đến cái cảm giác ở nghĩa trang xem mấy anh trai s.ex.y nó cứ gọi là thôi rồi.
Khi tôi đang xem cực kỳ thích thú, trên đầu bỗng truyền đến giọng đàn ông rất uất hận:
“Xin chào, liệu có thể cho tôi xem cùng được không?”
Tôi chầm chậm ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một cái đầu lâu toàn là máu đang dí sát vào đầu tôi.
“Mẹ ơi, có ma!!!”
Tôi ngồi bệt xuống dưới mộ.
“Đừng hét nữa, không phải cô cũng giống tôi à?”
Ế, đúng nha.
Sao tôi có thể quên chuyện này được cơ chứ.
Người đó tự ý thức được mình vừa dọa tôi sợ liền dùng tro hương xoa xoa lên khuôn mặt, mấy cái lỗ đang chảy máu lập tức biến mất.
Sau đó cậu ấy lại hỏi:
“Có thể cho tôi mượn điện thoại một lúc được không?”
“Cho anh mượn cũng được, nhưng anh không được cướp luôn đâu nha.”
“Yên tâm đi, đồ của cô tôi cũng không cướp được đâu.”
Tôi thấy giọng điệu của cậu ấy hòa nhã, không giống với ác quỷ nên cho cậu ấy mượn điện thoại.
Thông qua ánh sáng phản chiếu lại từ màn hình điện thoại, tôi mới nhìn rõ mặt mũi cậu ấy, là một chàng trai trẻ đẹp trai, tuấn tú.
Trông bộ dạng này thì khoảng mười tám, mười chín tuổi gì đó.
Nhóc con tuổi nhỏ lại đẹp trai mà ết như thế này, đúng là quá đáng tiếc.
“Cậu tên là gì vậy? Sao cậu lại cết thế?”
Ngón tay đang lướt điện thoại của cậu ấy khẽ ngừng lại một lúc.
“Không nhớ nữa.”
Tôi đoán cậu ấy không muốn nói thật với tôi.
Bỏ đi, hỏi người ta nguyên nhân cết khác nào chọc vào nỗi đau của họ, không hỏi nữa.
Tôi cúi đầu nhìn xuống điện thoại, thấy cậu ấy đang tìm kiếm một tài khoản phát video.
Người ở trang chủ chính là cậu ấy, còn có mười mấy vạn fan hâm mộ.
“Cậu còn là người nổi tiếng trên mạng hả?”
“Nói ra có thể cô không tin, nhưng những kí ức còn lại sau khi tôi cết chỉ có mỗi thông tin về tài khoản này.”
3.
Một người thường xuyên xem mấy phim thảm án giế người vừa nghe liền biết chuyện này nhất định không đơn giản như vậy.
Đúng như dự đoán của tôi.
Cậu ấy là người nổi tiếng trên mạng.
Thế nhưng khi lên mạng tìm kiếm như thế nào thì cũng không tìm được nguyên nhân cái cết của cậu ấy.
Thậm chí ngay cả một thông báo tìm người mất tích cũng không có.
May mắn vẫn còn biết được tên cậu ấy là Lâm Hướng, với cả tìm được địa chỉ nhà cậu ấy ở ngay thành phố bên cạnh.
Tôi thăm dò cậu ấy, hỏi một câu:
“Cậu có muốn liên lạc với bố mẹ không?”
Lâm Hướng từ chối đề nghị của tôi:
“Nếu như bọn họ quan tâm tôi, tại sao không đi đăng tin tìm người mất tích?”
Căn cứ vào thời gian mà cậu ấy đăng video cuối cùng để đoán, ít nhất cậu ấy đã cết nửa năm nay rồi.
Trong nửa năm này, lẽ nào bố mẹ cậu ấy không hề đi tìm?
Hơn nữa mặt cậu ấy bị người ta hủy đi như kia, chắc chắn không thể là cết bình thường.
Thế nhưng bản thân cậu ấy còn không muốn tìm hiểu kỹ càng thì đương nhiên tôi cũng không muốn lo chuyện bao đồng nữa.
“Không sao, rồi sẽ có một ngày mọi thứ sáng tỏ thôi.”
Tôi chỉ đơn giản an ủi Lâm Hướng một hai câu rồi lấy lại điện thoại.
Tôi đắn đo xem có nên nhắn tin cho cô bạn thân thiết nhất Lương Giai của tôi để cảm ơn cô ấy khiến cuộc sống sau khi cết của tôi trở nên thú vị như vậy hay không.
Nhưng tôi lại thay đổi suy nghĩ, cô ấy là người sống sờ sờ, nếu như nhận được tin nhắn cảm ơn từ người cết, lỡ như cô ấy kinh hãi quá…
Nếu là tôi thì tôi không muốn làm bạn với một con ma đâu.
Cứ như vậy tôi với Lâm Hướng, hai con ma cùng nhau trải qua những ngày không có ai làm phiền.
Cho đến khi có sự xuất hiện của một blogger linh dị.
4.
Vị blogger này là người tôi thích xem nhất khi còn sống, tên account của anh ta là “Trang Tệ ca”, hôm nay không biết thế nào anh ta lại đích thân đến chỗ này của tôi.
Lại còn phát trực tiếp trước mộ của tôi, điều này làm tôi sướng điên lên.
Kết quả là mới phát sóng được có mấy phút, màn hình phát trực tiếp liền bắt đầu lag.
Đấy là tất nhiên rồi, dù gì chỗ này vốn là chốn rừng sâu núi thẳm mà.
Trang Tệ ca mở miệng chửi đổng:
“Cái chỗ quái quỷ gì vậy, sao lại lag thế chứ?”
“Kết nối mạng của tôi này. Kết nối với wifi của tôi đi.”
Tôi hưng phấn hét lớn.
Một trận gió âm thổi qua, trong nghĩa địa vang vọng giọng nói yếu ớt như ẩn như hiện.
Anh ta lùi lại nửa bước rồi sau đó hướng về phía tôi giận dữ hét lên:
“Ai, ai ở bên đó!”
Lâm Hướng không hiểu, kéo tôi sang một bên.
“Cô không sợ hắn bắt được chúng ta à?”
“Sợ gì chứ, hắn ta không có bản lĩnh đấy đâu.”
Mấy video trực tiếp của Trang Tệ ca về cơ bản đều là trò bịp bợm.
Thế nhưng đúng là anh ta có thể chất linh dị, có vài lần đều quay phải mấy cảnh cực kì kinh khủng.
Để đảm bảo cho quá trình phát trực tiếp của idol của mình được diễn ra thuận lợi, tôi tiếp tục kích động hô hét:
“Người anh em, trong mộ có người, mật mã là tám số 8.”
Trang Tệ ca hoảng hốt lùi về phía sau mấy mét lận, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi.
Sau khi trầm mặc tầm mười mấy giây gì đấy, anh ta mới có can đảm đi tìm mạng khả dụng gần đó, rồi bắt đầu kết nối.
Ngay sau đó, trong màn hình phát trực tiếp liền xuất hiện hình ảnh nhợt nhạt trong suốt của tôi với Lâm Hướng.
Tiếng hét thất thanh bùng nổ của Trang Tệ ca vang vọng khắp núi rừng:
“Aaaaaaaaaaaaaaaaa.”
Tôi vội vàng kéo Lâm Hướng bay đi, nếu mà còn ở lại thêm giây phút nào, rất có khả năng chúng tôi cết rồi vẫn trở thành người nổi tiếng trên mạng mất.
Vừa mới bay vào trong rừng, điện thoại của tôi thông báo tin nhắn của Lương Giai.
“Là cậu phải không Miêu Miêu? Cậu nghịch được điện thoại mà sao không trả tiền cho tớ?”
5.
Ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng.
Lương Giai đã nổi giận đùng đùng chạy đến nghĩa trang.
Tôi vội vàng ra giả thích:
“Giai Giai, hiện tại tớ không có cách nào để trả lời tin nhắn của cậu, chứ không phải cố tình không để ý cậu.”
Tối hôm qua khi vừa nhận được tin nhắn của cô ấy, tôi lập tức trả lời.
Thế nhưng gửi mấy lần tin nhắn đều không gửi đi được.
Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa hiểu đang có chuyện gì.
“Cậu đừng tức giận, tớ thực sự không trả được tiền cho cậu mà.”
Đòi tiền của người cết, cho dù tôi dám gửi, cậu ấy cũng không nhận được.
Ngân hàng Thiên Địa nói là không giải quyết dịch vụ chuyển tiền cho dương gian.
Có lẽ Lương Giai không nghe thấy tôi nói gì, cô ấy đi xuyên qua người tôi, bước vội vàng đến trước mộ tôi.
Cô ấy lấy bật lửa ra châm lửa đốt lá cây, sau đó đem đốt luôn cục wi-fi không dây.
Ngọn lửa bị gió núi thổi qua càng ngày càng cháy lớn, đốt bùn đất trước mộ tôi đều đen xì.
“Tráng sĩ có gì bình tĩnh nói được không? Đừng cắt mạng của tớ chứ?”
“Phóng hỏa đốt rừng, tội này ngồi t.ù mọt gông đấy. Aaaaaaa!”
“Mau dập lửa đi chứ!”
Lời tôi vừa dứt, trên khuôn mặt của Lương Giai lộ ra nụ cười cực kỳ quái dị, không giống như nụ cười của con người.
Cô ấy đột nhiên quay đầu hướng về phía tôi, giống như người máy nhả ra từng từ từng chữ một:
“Tớ, tìm, thấy, cậu, rồi, nhá!”
Tôi bị nụ cười cứng ngắc, khó coi của cô ấy dọa đến mức hồn phách run rẩy.
Tôi như cái lò xo bật trở lại vào trong mộ.
“Ngươi là ai hả? Mau trả lại người chị em thân thiết hiền lành, lương thiện, hiểu lòng người, rộng lượng, xinh đẹp của ta lại đây.”
Lương Giai đắc ý nhướng nhướng chân mày, sau đó ôm bụng cười ngặt nghẽo:
“Miêu Miêu, cậu làm tớ buồn cười cết mất, nào có ai thành ma rồi mà vẫn nhát gan như vậy chứ?”
Sắc mặt tôi không có chút máu nào lại càng thêm xanh.
“Lương Giai, cậu dọa cết ma rồi. Dọa ma sẽ bị mất tiền đấy.”
6.
Lương Giai giải thích cho tôi tại sao cô ấy lại đốt cục wifi đi.
Sau khi tôi cết, cậu ấy được một vị đại sư chỉ điểm rằng, những vật bị nhiễm âm khí đều trở thành vật thông linh, có thể khiến linh hồn sử dụng nó hiện thân.
Còn cô ấy thông qua điện thoại quan sát thấy lưu lượng wifi ở mộ tôi có dấu hiệu sử dụng, vì vậy nghi ngờ là tôi dùng.
Vì vậy cậu ấy thuê Trang Tệ ca đến mộ tôi để thám thính.
Cô ấy biết bình thường tôi thích xem Trang Tệ ca phát trực tiếp, nếu mà nhìn thấy người thật thì biết đâu tôi quá kích động sẽ tự hiện thân.
“Tớ biết ngay cậu vẫn chưa đi đầu thai mà!”
Cô ấy muốn ôm lấy tôi, nhưng đối diện với cơ thể gần như trong suốt của tôi lại không biết nên làm như thế nào.
Đôi mắt rạng rỡ của cô ấy ngay tức khắc lại mờ đi.
Để giải tỏa sự bối rối giữa cách biệt người và ma, tôi lau lau khóe mắt không hề có giọt nước mắt nào bày tỏ sự cảm động:
“Cậu đúng là cực kỳ thông minh!”
Quả không hổ danh là chị em tốt nhất của tôi, không uổng công kết bạn.
Đúng lúc này thì Lâm Hướng lại không ở đây.
Tôi đem chuyện của cậu ta kể cho Lương Giai nghe, hi vọng cô ấy có thể giúp đỡ đi báo cảh sá hộ.
Dù gì thời gian này đều là Lâm Hướng bầu bạn với tôi tôi mới không đến nỗi quá cô đơn.
“Giai Giai, sau khi xuống núi cậu nhớ báo cảh át nha!”
“Biết rồi, vậy cậu trả tiền cho tớ...”
Lương Giai mới nói được một nửa còn chưa kịp nói tiếp thì tôi nghe thấy ở sườn dốc cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.
Trong đó, còn có tiếng mắng chửi giận dữ của người mợ thấy tiền là sáng mắt ra của tôi.
“Cái đám vô danh các người, không trả tiền đừng hòng mong muốn đi lên trên!”
Tôi vội vàng đẩy Lương Giai ra ngoài.
“Giai Giai, mau trốn đi, mợ tớ đến đấy.”
Mợ tôi là người đàn bà vùng núi cực kì chanh chua.
Ngoại trừ việc cực kỳ ghét tôi ra, bà ta còn ghét cả Lương Giai.
7.
Khi tôi năm tuổi, bố mẹ tôi vì một sự cố sập công trường ngoài ý muốn nên đều qua đời.
Một trăm vạn nhân dân tệ bồi thường tất cả bị ông bà nội tôi lấy mất.
Còn lại, bọn họ nào có quan tâm đến đứa cháu gái con chồng trước của mẹ tôi, lại không thể nối dõi tông đường.
Cậu tôi chủ động đến tận nhà muốn nhận nuôi tôi, chỉ cần ông bà nội tôi bỏ ra mười lăm vạn là đủ.
Ban đầu, cậu mợ tôi đối với tôi cũng gọi là tạm được, mua đồ ăn ngon, quần áo đẹp cho tôi.
Câu nói mà hai người họ thường xuyên nói nhất chính là:
“Miêu Miêu, con xem, đứa con gái không ai cần như con. May mà có cậu và mợ tốt bụng đem con về nuôi, sau này lớn lên rồi nhất định phải hiếu thuận với hai chúng ta đấy.”
“Đúng vậy đúng vậy. Sau này khi cậu mợ già rồi đều nhờ cậy vào con cả.”
Sau đó nửa năm, mợ tôi mang thai, là một bé trai.
Lúc đầu họ cho rằng tôi là người có công lao mang đứa bé đến cho nhà cậu tôi:
“Miêu Miêu đến nhà chúng ta cũng đưa theo một cậu nhóc mập đến cùng.”
Thế nhưng về sau, tiền nuôi đứa bé càng ngày càng nhiều, mợ tôi vì chăm em họ tôi nên không thể đi làm.
Gia đình cậu tôi vốn không khá giả gì, nay lại càng gánh nặng này chồng lên gánh nặng khác.
Có một lần, tôi nghe thấy mợ tôi đóng cửa phòng, trách móc cậu tôi:
“Đều tại ông, ban đầu làm người tốt cái quái gì chứ, cứ một mực đòi đem đứa vô dụng này về nhà nuôi. Bây giờ cái ăn cái mặc của Tiểu Bảo nhà chúng ta còn không đủ kìa!”
Về sau, mỗi bữa ăn tôi phải đợi em trai ăn xong mới được ngồi lên bàn.
Quần áo tôi mặc đều là của chị gái hàng xóm bỏ đi, đi học thì phải nhờ trợ cấp hộ nghèo.
Vào ngày tôi mười tám, đủ tuổi trưởng thành, tôi đem theo khăn quàng cổ mà tự tôi đan để tặng cho cậu mợ tôi một bất ngờ.
Để bọn họ biết rằng, sau này tôi có thể bắt đầu hiếu thuận với họ rồi.
Khi tôi về đến nhà, một cái túi dù được đặt trước cửa nhà.
“Miêu Miêu, cậu cũng đã nuôi con đến khi con mười tám tuổi rồi. Con xem Tiểu Bảo cũng sắp lên đại học. Nhà chúng ta thực sự... sau này con phải tự nuôi sống chính mình rồi.”
Thi đại học?
Ai mà không biết thành tích của em họ tôi, chưa chắc đã đỗ được trường dạy nghề ấy chứ.
Tôi không nói gì hết, nhét khăn quàng cổ vào trong tay cậu tôi, cầm lấy cái túi dù kia, rời khỏi nhà.
Những ngày sau đó, tôi tất tả chạy ngược chạy xuôi làm thêm, cố gắng lắm cũng có thể nuôi sống bản thân.
Lại một thời gian sau, em họ tôi ngủ với bạn gái dưới quê, khiến con nhà người ta mang bầu rồi quậy tung một trận đòi sính lễ, đòi nhà để cưới vợ.
Mợ tôi tìm được chỗ tôi làm việc, bắt tôi phải bỏ tiền ra để sửa nhà cho bọn họ.
Tôi không đưa tiền, bà ta liền gào lên làm ầm ầm.
“Mau đến xem xem này, mọi người mau đến xem cái đồ sói mắt trắng* này này.”
*Sói mắt trắng - 白眼狼: chỉ kẻ vong ân phụ nghĩa, bội bạc.
“Cái con không có lương tâm, ăn không của nhà bà đây mười mấy năm trời, giờ bảo nó bỏ tí tiền ra để sửa nhà thì nó không chịu.”
Lương Giai làm cùng tổ với tôi thấy vô cùng ngứa mắt liền gọi điện báo cảh át.
Đồng thời cô ấy đưa điện thoại lên quay mặt mợ của tôi.
“Bà dì ơi, để tôi quét xem bà là cái thứ đồ gì! Còn nữa, mồm bà cũng không ăn phâ dát vàng, sao lại thối như vậy nhỉ?”
Mợ tôi tức đến mức không nói thêm gì được nữa, chỉ buông lại một câu:
“Cái con kia, mày cứ đợi đấy cho tao!”
Nói rồi cun cút cắp đít chạy mất.
Kể từ đó, tôi kết bạn với Lương Giai.
Cô ấy cũng giống tôi, từ nhỏ đã không có cha mẹ, thế nhưng cô ấy lúc nào cũng tràn đầy sự tự tin với cuộc sống.
“Miêu Miêu, đi khỏi nhà bọn họ thì có quái gì to tát chứ, chúng ta có tay có chân, chắc chắn sẽ sống những ngày tháng cực kỳ tốt đẹp.”
Sau khi tiếp xúc với cô ấy, tôi liền ngày càng trở nên hướng ngoại hơn.
8.
Tiếng bước chân ngoài nghĩa trang càng lúc càng gần hơn, một đám người cầm theo điện thoại rầm rầm đi đến trước mộ tôi.
“Đây là mộ của cháu gái bên ngoại nhà chúng tôi, các người muốn phát trực tiếp cũng phải có chút lòng thành để tôi mua ít hương nhang, giấy tiền đốt cho cháu gái Miêu Miêu nhà tôi chứ.”
Đốt cho tôi?
Tôi cết lâu như vậy cũng chả nhận được một cắc lẻ nào ấy.
Mấy hồn ma khác đến nhận tiền của người nhà đốt cho đều cười tôi với Lâm Hướng là cô hồn dã quỷ không ai quan tâm.
Đám người đứng trước mộ tôi mỗi người đều nộp hai trăm tệ mới được phép phát trực tiếp.
Mợ tôi đếm xấp tiền màu hồng, liếc mắt nhìn vết lửa cháy cạnh mộ tôi rồi nhấc chân đạp một cái:
“Cái đồ xui xẻo, cết rồi cũng không yên. Mới có mấy ngày đã bị người ta đốt.”
Lương Giai đang ngồi xổm trong bụi cỏ phía sau chứng kiến tất cả mọi chuyện tức giận mắng lớn.
“Mụ đàn bà này là ma cà rồng à. Cậu cũng trở thành như thế này rồi mà vẫn không buông tha cho cậu.”
Tôi thì không quan tâm bà ta mắng chửi tôi ra sao:
“Bà ta xưa giờ đều như vậy mà, tớ quen rồi.”
Trong đám người phát trực tiếp, còn có Trang Tệ ca tối hôm qua.
Là người đầu tiên phát hiện ra, anh ta cực kì nhiệt tình giảng giải cho mọi người tất cả những gì diễn ra vào tối qua.
Còn không quên bổ sung thêm một câu:
“Ở đây có mạng wifi, mọi người có thể kết nối thử xem.”
Thật đáng tiếc, wifi vừa bị chị em thân thiết của tôi đốt mất rồi, sao có thể kết nối được chứ.
Thế nhưng, Trang Tệ ca thực sự có thể kết nối được, còn thành công bắt đầu phát trực tiếp.
Những người khác đều không tìm thấy, nhốn nháo bắt đầu nghi ngờ Trang Tệ ca giở trò.
“Ở đây làm gì có mạng?”
“Anh tìm thấy mạng ở đâu chứ hả? Đừng có làm lố lên như vậy được không hả?”
“Anh Trang, đừng nói là anh kết hợp với bà ta để bịp tiền bọn tôi đấy nhá?”
Biểu cảm của anh Trang nhất thời ngừng lại, lập tức giả bộ như không có gì xảy ra:
“Nói gì vậy chứ? Tôi cũng không kết nối được, nói không chừng đêm qua kết nối nhầm mạng của ai đấy.”
Tôi nhanh chóng phát hiện đang xảy ra chuyện gì.
Tôi xoay người bay đến bên cạnh Trang Tệ ca, liên tục vo ve hát bên tai anh ta:
“Hu...Hu...Hu...”
Rõ ràng tôi nhìn thấy con ngươi anh ta nhất thời co rút lại.
Thấy mục đích của mình đã đạt được, tôi ngừng uy hiếp anh ta.
“Mau kêu đám người này cút xéo trả lại yên tĩnh cho bà. Nếu không, đừng trách bà đây không khách sáo.”
“Còn nữa, khi đi nhớ đem tiền trả lại cho mọi người.”
9.
Mợ tôi vẫn đang cực kì vui vẻ lấy tiền ra đếm lại một lần nữa, Trang Tệ ca liền chụp lấy tiền từ tay bà ta.
“Mau trả lại cho tôi.”
“Thằng nhóc ranh này, không phải nói là tiền kiếm được đều đưa cho tôi à?”
Mợ tôi nhìn thấy tiền trong tay mình bị cướp mất sao có thể cam tâm cho được.
Bà ta bật đến bên cạnh Trang Tệ ca, túm lấy tóc của anh giai này liền giật lại.
Đám người xung quanh đều ngơ hết luôn.
Trang Tệ ca phải dùng hết sức già mới đẩy được mợ tôi ra khỏi người, sau đó lật mặt:
“Bà mà nhận số tiền này thì cết chắc luôn. Bà có tin không?”
“Mấy người các cậu cũng mau chóng cú khỏi chỗ này, nếu không đừng trách tôi không nhắc trước.”
“Anh à, nếu có lượt xem mọi người cùng nhau kiếm! Anh đừng có dọa người ta như vậy chứ?”
Đám người phát trực tiếp cho rằng Trang Tệ ca đang diễn trò để độc chiếm lượt xem nên đều chày cối đứng tại chỗ không định đi.
Mãi cho đến khi trong phòng livestream tất cả mọi người đều điên cuồng gõ chữ.
“Chạy mau đi chủ phòng, Trang Tệ ca đúng là bị ma uy hiế đấy!”
“Không phải đùa đâu, mau rời khỏi đó, chỗ đấy có ma thật!”
“Trang Tệ ca quay được ma nên bị nguyền rủ rồi.”
“Thực sự có ma sao?”
Đám người kia từng người từng người một bỏ chạy như điên xuống núi.
Chỉ còn lại một mình mợ tôi bị vứt lại trong gió núi, lẩm bẩm chửi rủa:
“Sao có thể có ma được kia chứ? Xương cốt của con nhỏ đáng cết Miêu Miêu đều nát tan cả rồi.”
Miệng bà ta nói không tin nhưng hai chân lại mềm nhũn ra, bước cũng không bước nổi.
“Vừa có chuyện gì xảy ra à?”
Giọng nói của Lâm Hướng bất ngờ vang lên.
Sau khi nhìn rõ mặt của mợ tôi xong, tôi nhạy bén phát hiện một tia nhìn đầy căm thù và ghê tởm của cậu ta.
Nhưng rõ là cậu ta không quen biết gì mợ tôi mà?
“Không có gì cả, mợ tôi lợi dụng tôi để kiếm tiền ấy mà.”
Tôi phủi phủi dấu chân bị mợ tôi đạp lên trên bia mộ.
“Mợ của cô vừa nhìn đã biết không phải hạng tốt đẹp gì rồi.”
Nói rồi Lâm Hướng vòng ra phía sau mợ tôi, giơ chân đạp một cước thật mạnh vào chân mợ tôi.
Cậu ấy cết sớm hơn tôi, âm khí cũng nặng hơn tôi, phát đạp đó thực sự khiến mợ tôi cảm nhận được cơn đau ở bắp chân.
“Ái da, con chó nào đá bà mày?”
Khi mợ tôi loạng choạng, đồng hồ đeo tay trên cổ tay bà ta cũng bị lộ ra.
Cái đồng hồ này tôi từng thấy qua trên video ghim ở đầu trang chủ ở tài khoản của Lâm Hướng, trên đồng hồ còn khắc chữ cái viết tắt tên của Lâm Hướng.
Lâm Hướng cũng nhìn thấy nó, lập tức lại đá cho bà ta phát nữa.
Tôi nhìn thấy bộ dạng liên tiếp ăn phải phâ chó của mợ tôi, âm thầm giơ ngón cái lên với Lâm Hướng.
Ngày trước còn sống có Lương Giai, sau khi cết có Lâm Hướng, kiếp người lẫn kiếp ma của tôi xem ra cũng không tệ lắm.
10.
“Mợ à!”
Không biết có phải là do có Lâm Hướng ở đây nên giọng nói của tôi có thể truyền đến tai của mợ tôi hay không.
Bà ta “A!” một tiếng, sợ đến phát khóc.
Bà ta vội vàng bò dậy, quỳ trước mộ của tôi liên tục dập đầu nhận tội.
“Miêu Miêu, con đừng trách mợ, con cết không liên quan gì đến mợ mà. Là con tự ngã xuống mà.”
“Bớt sủa, nếu không phải bà đuổi Miêu Miêu, sao cô ấy lại ngã xuống chứ?”
Lương Giai tức giận, nhảy ra khỏi bụi cỏ.
Cô ấy bật đoạn tin nhắn thoại cuối cùng tôi gửi cho cô ấy trước khi cết.
“Giai Giai... Mợ tớ bà ấy...”
Sau khi mợ tôi nhìn thấy người bước ra là Lương Giai, sự sợ hãi trong ánh mắt bà ta hoàn toàn biến mất không còn chút gì hết, khi nói chuyện cũng có vài phần can đảm hơn.
Bà ta đứng dậy vặn eo vài cái, sau đó lại già mồm nói:
“Con nhóc con nhà mày đừng ngậm máu phun người! Tao không giế nó, là tự nó ngã xuống.”
Đúng, sự thật đúng là tôi ngã xuống từ sườn núi.
Thế nhưng điều tôi muốn nói là bà ta đã giế hại Lâm Hướng.
Mười ngày trước, tôi nhận được một cuộc điện thoại của cậu tôi.
Ông ta nói muốn làm thủ tục chuyển hộ khẩu cho tôi, bắt buộc tôi phải về nhà một chuyến.
Tôi vừa vào đến sân, đã nghe thấy mợ tôi đang thì thầm gì đấy với cậu ở trong phòng.
“Đã hơn nửa năm rồi, nhưng tôi vẫn cảm thấy âm hồn của thằng nhóc đó còn bám theo tôi.”
“Ông đừng có mà lo lắng vớ vẩn, không phải ông đã chô nó đi rồi à?”
Tôi cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái nên không lên tiếng, tiếp tục nghe trộm.
“Lúc ông phát hiện thằng nhóc đó, không phải nó chỉ còn hơi thở cuối cùng thôi à? Sẽ không có ai biết nó cết lúc nào đâu.”
Hóa ra, lúc mợ tôi đi cắt cây ngải cứu thì phát hiện một cậu nhóc toàn thân đầy máu còn khuôn mặt đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Lúc đó, cậu ấy vẫn chưa cết.
Chỉ cần được cấp cứu kịp thời thì sẽ có cơ hội sống lại.
Nhưng mợ tôi là kẻ mê tiền, bà ta không những không cứu giúp mà còn lột sạch tất cả tài sản trên người cậu ấy.
Bà ta lấy đồ xong lại sợ người ta nghi ngờ mình là kẻ giế người, vì vậy dứt khoát đã đâm lao thì phải theo leo, đẩy cậu thanh niên kia xuống một cái giếng cạn rồi dùng đá lớn lấp miệng giếng lại.
Không chỉ vậy, bà ta còn thường xuyên lén lút đến chỗ cái giếng, kiểm tra xem th thể bên trong đã bị người ta phát hiện ra chưa.
Thế nhưng không lâu sau th thể bốc ra mùi hôi thối, hai vợ chồng cậu tôi sợ người ta nghi ngờ, liền dùng bùn đất bịt miệng giếng lại.
Tôi hoảng sợ tột cùng khi nghe được câu chuyện của bọn họ.
Tôi không ngờ mợ tôi lại có gan làm chuyện tham lam, hạ mạng người như vậy bèn lập tức muốn báo cảh át.
Chẳng ngờ đúng lúc Tiểu Bảo đi học về, nhìn thấy tôi đứng bên ngoài cửa phòng ba mẹ mình, nó hét to lên:
“Chị họ, chị núp trước cửa phòng ba mẹ em làm gì vậy?”
Cậu mợ tôi nghe thấy liền xông ra định bắt tôi lại.
Tôi đẩy Tiểu Bảo, chạy ra ngoài từ phía cửa sau.
Tôi muốn chạy về thành phố, nhưng không ngờ đến trời tối đường trơn.
Do tôi chạy quá vội, không cẩn thận ngã xuống trên đường lớn, vỡ đầu cết.
Tôi ngẩng đầu nhìn Lâm Hướng:
“Bây giờ, có lẽ cậu đã nhớ ra ai là người giế hại mình rồi chứ?”
11.
“Ừm, đầu tiên tôi bị anh trai mình dùng đá đập bị thương, sau đó bị mợ cô đẩy xuống dưới giếng.”
Lâm Hướng sau khi nhớ ra tất cả, lập tức muốn tìm mợ tôi báo thù.
Nhưng khi cậu ấy vừa định ra tay, Trang Tệ ca lại đột nhiên quay trở lại.
Anh ta cười quái dị hỏi mợ tôi:
“Này dì, cho tôi hỏi câu này, có phải còn có một nam thanh niên nữa cũng cết ở đây đúng không?”
Mợ tôi nghe thấy câu hỏi của anh ta xong, sắc mặt trở nên tái nhợt, trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Tao… tao sao mà biết được. Mày xem cái loại người bị điên như mày, tao không thèm nói chuyện với mày nữa.”
Nói rồi, mợ tôi bò dậy, chạy trối cết xuống dưới núi.
Lâm Hướng muốn đuổi theo bà ta nhưng bị Trang Tệ ca ngăn lại.
“Bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp.”
Chỉ thấy mợ tôi chân nam đá chân chiêu, chạy một đoạn lại ngã sấp mặt như chó ăn phâ.
Có điều, lần này thực sự là ăn phâ chó thật.
“Ha ha ha. Mợ à, đừng vội như vậy chứ.”
Hôm nay là ngày vui nhất trong đời tôi.
Đợi đến khi mợ tôi hoàn toàn đi mất, Trang Tệ ca mới lấy từ trong túi ra một lá bùa đốt đi, sau đó vẩy vẩy lên người tôi với Lâm Hướng.
“Oán hận của hai người chưa giải, vì vậy mới chưa được vào luân hồi. Đợi đến khi ân oán đều giải rồi, tôi sẽ giúp hai người siêu độ.”
“Trang Tệ ca, anh nhìn thấy chúng tôi à?”
Anh ta cười cười:
“Có chứ, tôi còn nghe thấy cô bảo tôi giả thần giả quỷ cơ.”
Tôi lại quay qua Lương Giai bên cạnh, chỉ vào Lâm Hướng ở kế bên:
“Giai Giai, cậu có nhìn thấy Lâm Hướng không?”
Lương Giai gật gật đầu:
“Bây giờ tớ có thể nhìn thấy cậu ta rồi.”
Sau khi tra hỏi, tôi mới biết được vị đại sư trong miệng Lương Giai chính là Trang Tệ ca.
Anh ta ngoài mặt thì rêu rao kêu mình là blogger linh dị, nhưng bên trong đúng thực sự là pháp sư bắt ma chính hiệu.
Đợi đến khi Trang Tệ ca làm xong pháp sự cho hai chúng tôi, Lương Giai tức giận đùng đùng túm lấy Trang Tệ ca không buông.
“Một mình anh mà lại thu tiền của tôi đến tận hai lần, đồ lừa đảo, trả lại tiền mau.”
“Cô gái ơi, phát trực tiếp với siêu độ là hai nghề kiếm sống khác nhau đó.”
Trang Tệ ca bất lực, chỉ có thể đưa hết tiền lại cho Lương Giai.
Anh ta còn nói, khi nãy người mà anh ta quay được không phải tôi, mà là Lâm Hướng.
“Tôi đã báo cảh át rồi, mấy người không cần cảm kích đâu.”
“Đúng rồi, cô đừng gọi tôi là Trang Tệ ca, quá là khó nghe, gọi tôi là Trang đại sư đi.”
?????
Cảnh giới của Trang Tệ đột phá rồi à?
12.
Hai mươi phút sau, phía cảh át đã cho người đến.
Bọn họ tìm thấy th thể của Lâm Hướng trong giếng, đồng thời bắt đầu đi điều tra tìm hiểu những hộ dân xung quanh.
Tôi bảo Lương Giai về trước đi làm đi, đừng để bị tôi ảnh hưởng đến tiền thưởng tháng này.
Cô ấy liền bày ra sắc mặt khó coi.
“Lỡ tớ về đi làm, cậu lại đi đầu thai mất thì biết làm thế nào?”
“Không đâu, nếu tớ đi đầu thai, chắc chắn sẽ dùng hết sức mình để quay về tìm cậu.”
Dưới sự tận tình khuyên bảo của tôi,cuối cùng Lương Giai cũng cố gắng tiến một bước, ngoái lại ba lần mà rời đi.
Con nhỏ ngốc nghếch này…
Tôi với Lâm Hướng đi theo Trang Tệ, không, là Trang đại sư đến chỗ đám đông đang tập trung.
Tôi nhìn thấy mợ tôi đang thập thò phía sau giả vờ trà trộn vào đám người nhòm ngó bên trong xem náo nhiệt.
“Tôi nhớ ra rồi!”
Ông Lý ở bên cạnh nhà kích động chạy đến trước mặt cảnh sát:
“Tôi đã từng thấy qua bộ đồ này.”
Tôi nhìn thấy thần sắc mợ mình cực kì hoang mang, cùng lúc đó cũng có một vị cảh át khác chú ý đến bà ta.
Khi cảh át hỏi mợ tôi, bà ta không dám ngẩng đầu.
“Người phụ nữ nhà quê như tôi thì biết cái gì được cơ chứ, đồng chí cảh át, tôi sợ người cết lắm, tôi đi về trước đây.”
Cảh át cũng không tiện hỏi han bà ta thêm nữa, chỉ có thể để bà ta đi.
“Anh hỏi thêm nữa đi, hỏi thêm là có thể hỏi được rồi.”
Tôi ở bên cạnh tức tối giậm chân.
Nhưng bọn họ không thể nghe thấy tiếng của tôi, chỉ có mỗi Trang đại sư là nghe thấy thôi.
Anh ta túm lấy tôi nói:
“Cô đừng phí công vô ích nữa, quỷ khí trên người các cô đã bị tôi phong ấn lại rồi, dương gian có quy tắc của dương gian, người bình thường không nghe thấy lời các cô nói đâu. Nhưng tôi có thể đảm bảo hai người sẽ không phải chịu oa uổng.”
“Còn nữa, tôi tạm thời phong ấn hồn phách của Lâm Hướng ở đây, nếu không cậu ta mà đi đến đồn cảh sát thì khó mà có thể quay lại.”
Nói thật thì tôi cũng không tin lời anh ta nói cho lắm.
Tại sao anh ta lại có thể giúp đỡ chúng tôi đến mức này cơ chứ?
Không phải nên bắt gọn bọn tôi lại rồi diệt trừ, hoàn thành công việc bắt ma của anh ta à?
Nhưng cho dù có lo lắng thêm nữa thì cũng chả có lợi ích gì.
Bây giờ chúng tôi chỉ có thể nhờ anh ta giúp đỡ mà thôi.
“Được, nghe theo anh hết vậy.”
Trang đại sư có lẽ sợ tôi tức giận, trước khi đi còn nói thêm một câu:
“Nếu như hai người có gì cần nhờ tôi giúp đỡ, chỉ cần cùng nhau dẫm vào một bãi phâ chó rồi gọi tên của tôi, tôi sẽ nghe thấy được!”
........
Dẫm phâ chó gọi người xuất hiện, đây là loại hình pháp thuật gì vậy?
“Tại sao phải dẫm phâ chó chứ?”
“Bí mật trong ngành, không thể tiết lộ.”
13.
Trời gần tối, mặt trời sắp lặn với sắc cam rực rỡ khuất dần sau đỉnh núi đằng xa.
Lâm Hướng giữ khoảng cách khá xa với mộ của tôi, rồi đứng đó nói xin lỗi tôi.
“Xin lỗi, vì tôi mà cô mới xảy ra chuyện.”
“Còn nữa, là tôi cố ý tiếp cận cô, đơn giản là tôi cảm thấy có lẽ cô sẽ có ích đối với tôi... vì vậy mới cố ý xuất hiện trước ống kính...”
“Hay là cô cứ yêu cầu tôi làm cái gì đó cho cô đi có được không?”
Sống cết có số, phú quý do trời, là do bản thân tôi vô dụng, đâu thể trách cứ người khác được chứ.
Bình thường tôi chả có sở thích nào cả, chỉ thích lên mạng thôi.
Về phần Lâm Hướng ý hả, chỗ hữu dụng nhất của cậu ta…
“Cậu nhảy cho tôi xem đi, điện thoại của tôi bị Trang đại sư thu mất rồi.”
Trước khi Trang đại sư bỏ đi, không chỉ thu điện thoại của tôi còn thu luôn cả mạng wifi.
Anh ta bảo nếu như tôi tiếp tục sử dụng, sẽ ảnh hưởng đến số mệnh của Lương Giai.
Tôi vốn dĩ đã là con ma mệnh ngắn, để cho chị em thân thiết của tôi có thể sống lâu trăm nên tất nhiên tôi sẽ đồng ý.
Thế nhưng ngày dài tháng rộng, nếu như tôi không nghịch gì đó thì sẽ lại nghĩ đến cậu mợ của tôi, tâm trạng lập tức trở nên tồi tệ.
Hơn nữa, tự cậu ấy nói muốn làm gì đó, sao tôi có thể từ chối được?
“Vậy cậu cứ nhảy trước thử hai đoạn xem sao, bắt đầu từ đoạn “da da da” xoay hông đi.”
Nghe thấy yêu cầu của tôi, Lâm Hướng ngượng nghịu, ngại ngùng, có hơi không tình nguyện.
“Có thể đổi cái khác được không?”
Một con ma bị hủy dung mà vẫn còn tư tưởng như khi còn làm thần tượng hả?
“Không được, chúng ta đều là ma, cần phải thoải mái lên!”
“Được rồi, nhưng cô không được cười tôi đấy.”
Lâm Hướng quả không hổ xuất thân là thần tượng nổi tiếng trên mạng, bắt đầu lắc lư không chút xấu hổ nào.
Chỉ có điều khi nhảy đến đoạn “da da da”, vì mức độ chấn động quá lớn, khuôn mặt đẹp trai của cậu ấy bắt đầu ào ào rơi đầy bụi hương xuống rồi nhanh chóng trở lại thành cái đầu đầy lỗ chảy máu.
Cảnh này vừa kinh khủng lại vừa buồn cười.
Khi cậu ấy đang muốn nhảy thêm một điệu mới, từ phía xa có hai bóng dáng lén lén lút lút đi tới.
Là mợ tôi và cậu tôi.
Lần này, hai người bọn họ đến để đào mộ của tôi.
14.
“Dừng tay, hai người muốn lẩn trốn đến lúc nào chứ?”
Cho dù tôi gào thét như thế nào hai người họ đều không quan tâm.
Ngay cả Lâm Hướng cũng không ngăn lại hành động của bọn họ được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ đào mộ của tôi.
Bọn họ lôi một cái điện thoại từ trong th thể mục nát, thối rữa của tôi ra.
Đó là điện thoại của tôi.
“Cậu mợ của cô đúng là loại tâm địa ác độc, cũng chẳng thèm hỏa thiêu cô, như thế này thì khác gì quẳng xác đi đâu.”
Những lời của Lâm Hướng tựa như cây kim châm thẳng vào trái tim của tôi.
Đúng vậy, cứ cho là mợ tôi thì thôi đi.
Ngay cả cậu tôi...
Tôi dù gì cũng là cháu gái của ông ấy, vậy mà ông ấy lại có thể đối xử tàn ác như vậy với tôi.
Tôi vẫn nhớ rất kỹ, ngày trước khi bố mẹ tôi vẫn còn sống, cậu tôi rõ ràng là người tốt bụng.
Mỗi lần ông ấy đến chơi nhà tôi đều vui vẻ, niềm nở, mang đến rất nhiều đồ ăn vặt cho tôi.
Mẹ tôi vẫn thường xuyên càm ràm, nhắc nhở tôi rằng cậu tôi là người tốt.
“Mau đi thôi.”
Mợ tôi đẩy cậu tôi.
“Đồ chết bầm nhà bà, đẩy cái quái gì, nếu không phải do bà, tôi có phải nửa đêm đi đào mộ như thế này không?”
“Tôi đã nói với ông rồi còn gì, tôi gặp ma mà ông không tin tôi.”
“Ai bảo ngày trước bà đánh nó cho nhiều vào, đáng đời.”
Cậu tôi đắp lại đất rồi mới cùng mợ tôi bỏ đi.
Tôi biết rằng, hai người họ làm như vậy là bởi vì bên trong điện thoại của tôi có đoạn ghi âm của hai người họ.
Đó chính là chứng cứ quan trọng nhất.
“Lâm Hướng, chúng ta phải tìm cách để lấy lại điện thoại.”
“Được, chúng ta chia nhau hành động.”
Bời vì chúng tôi không thể rời khỏi mộ quá xa, bãi phâ chó gần đây nhất đã bị mợ tôi “ăn” lúc sáng nay mất rồi.
Chúng tôi chỉ có thể đi tìm ở chỗ xa hơn một chút.
Cuối cùng trong một căn nhà bị bỏ hoang, chúng tôi tìm thấy một bãi phâ chó cứng ngắc từ mấy hôm trước.
Tôi và Lâm Hướng hợp sức cùng nhau giẫm lên rồi hét to:
“Trang đại sư, có người đào mộ.”
15.
Vèo cái đã mấy ngày trôi qua.
Trang đại sư không hề xuất hiện, diễn biến tiếp theo như thế nào cũng không ai nói cho chúng tôi biết.
May mà Lương Giai được nghỉ, đến thăm tôi, cô ấy mới nói cho tôi biết tin tức mới nhất.
“Cả nhà cậu mợ của cậu đều đã dọn đi chỗ khác rồi, còn về phần Lâm Hướng thì không có chút tin tức gì.”
“Đều do tên Trang Tệ ca kia, bây giờ tớ vừa không nhìn thấy các cậu lại còn không nghe thấy các cậu nói gì nữa rồi. Miêu Miêu, nếu cậu biết báo mộng thì tốt rồi, hại tớ chuyến này đi mất công.”
Nhà cậu của tôi ở trên một ngọn núi vừa cao vừa xa, Lương Giai sống ở trong thành phố, muốn đến được chỗ cậu tôi phải ngồi xe bốn tiếng đồng hồ.
Nếu như không phải coi tôi là bạn bè thân thiết nhất, cô ấy sẽ chẳng vì tôi mà chạy đi xa như vậy đâu.
“Cảm ơn cậu Giai Giai. Cảm ơn vì đã giữ được lời hứa với tớ.”
Mặc dù cô ấy không nghe thấy tôi nói gì nhưng tôi vẫn phải nói với cô ấy một câu cảm ơn.
Sinh nhật năm ngoái của tôi, sau khi ăn cơm với Lương Giai xong, chúng tôi đi bắt xe về nhà, tôi suýt chút nữa thì bị thằng cha tài xế say rượu lái xe tông vào.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, tôi liền lo lắng bản thân mình không biết một ngày nào đó lỡ cết bất đắc kì tử thì sao.
Bởi vì sự lo lắng đó của bản thân, tôi liền dặn dò chuyện hậu sự của tôi với Lương Giai.
“Giai Giai, nếu như có ngày nào đó tớ đột nhiên “hẹo” ấy, cậu nhớ phải giúp tớ giải oan nha.”
“Còn nữa, nhớ phải đốt nhiều giấy tiền vàng mã với đầy đủ các vật dụng đó, tớ không muốn tiếp tục làm một con ma nghèo đâu.”
Những điều này cô ấy đều làm hết cho tôi rồi, điều duy nhất tôi không ngờ tới chính là, cô ấy lại lắp wifi ở mộ của tôi.
Hơn nữa, lời cô ấy nói còn thực sự linh nghiệm nữa chứ, có người đến bắt mạng ở chỗ tôi nên tôi không còn cô đơn nữa.
Gần đây thời tiết dần dần chuyển lạnh, Lương Giai không chịu nổi gió núi, ngồi trước mộ của tôi lảm nhảm, lẩm bẩm hơn một tiếng mới rời đi.
Cả một ngọn núi hoang vu trống trải, lại quay về những ngày chỉ có hai con ma là tôi với Lâm Hướng.
16.
Vào buổi chiều hai ngày sau.
Khi tôi với Lâm Hướng đang chọc chó, cậu ấy đột nhiên không cử động nữa.
Cậu ấy bỗng nhìn thẳng vào mắt tôi, lại còn vô cùng trịnh trọng gọi tôi một tiếng chị.
“Chị, em sắp phải rời khỏi chỗ này rồi.”
“Cậu đi đâu được chứ, tên Trang Tệ kia cho chúng ta leo cây còn chưa quay lại mà?”
Thay đổi đột ngột như vậy, khiến tôi cực kì hoảng loạn, cậu ấy mà đi thì tôi biết phải làm sao?
Tôi đã quen với cuộc sống có Lâm Hướng bầu bạn rồi.
“Chị, kiếp sau em nhất định sẽ báo đáp ân tình của chị.”
Nói rồi, hồn phách của Lâm Hướng dần dần tan biến.
Tôi muốn níu giữ cậu ấy lại nhưng cuối cùng vẫn để cậu ấy tan biến khỏi kẽ tay tôi.
Tôi gục đầu khóc nức nở:
“Kiếp sau tốt nhất đừng gặp lại, gặp phải cậu cực kỳ xui xẻo.”
“Miêu Miêu!”
“Miêu Miêu, tớ có tin tốt báo cho cậu đây.”
Hôm nay, đáng lẽ Lương Giai phải đi làm, trên người vẫn còn đang mặc đồng phục, chạy đến mộ tôi tìm tôi, hai mắt ngấn lệ, kích động gọi tôi.
“Tìm thấy cậu mợ của cậu rồi.”
17.
Vì hai vợ chồng em họ tôi sợ bị liên lụy nên hai người đã liên lạc với cảh sát.
Sau khi trộm điện thoại của tôi, hai đứa nó liền tự tay đưa vợ chồng cậu mợ tôi đến chỗ cản át.
Người đời hết lời ca tụng vợ chồng nó đại nghĩa diệt thân, đúng là người tốt.
*đại nghĩa diệt thân: vì việc chính đáng sẵn sàng không màng đến tình thân.
Thế nhưng, thực sự là như vậy sao?
Em họ tôi chuyển mộ của tôi đến một nghĩa trang có giá cả khá đắt đỏ, còn bảo con trai mình khấu đầu lạy tạ:
“Mau nói với cô, để cô có thể yên tâm rời đi.”
Đứa bé mù mờ cúi đầu bái lạy tôi, dùng giọng trẻ con ngọng nghịu lặp lại lời mà cha nó căn dặn:
“Cô à, cô yên tâm đi đi nhé.”
“Miêu Miêu, hi vọng chị có linh thiêng có thể yên tâm an nghỉ, đây là điều duy nhất em có thể làm cho chị.”
“Nếu như có thể, hi vọng chị có thể tha thứ cho em ngày bé có mắt như mù.”
Nó không nói, tôi cũng sẽ không quên đâu.
Ngày bé khi mợ tôi đánh tôi, nó sẽ đứng ở bên cạnh cười cực kì sảng khoái.
Mỗi lần nó làm gì sai, đều sẽ to mồm mà hét tướng lên trước:
“Mẹ, chị họ lại...”
Bây giờ tôi cết rồi, nó lại còn biết đến đây làm người tốt à.
Quá là nực cười.
Tôi không thể tha thứ cho nó.
Nhưng cũng không hề có ý ghi hận nó.
Sau khi một nhà ba người của em họ tôi rời đi, Trang đại sư tưởng mất tích cũng xuất hiện.
“Anh đến tiễn tôi à?”
“Ừm.”
18.
Trang đại sư nói, bố mẹ Lâm Hướng bị anh trai cậu ta lừa gạt, cho rằng Lâm Hướng ra nước ngoài làm ăn nên mới cố ý không liên lạc với họ.
Còn về động cơ của anh trai cậu ta, nghe nói là vì ghen ghét với việc Lâm Hướng kiếm được tiền.
Trang đại sư nghĩ cách để bọn họ gặp nhau, sau khi hoàn thành tâm nguyện của Lâm Hướng, hôm qua liền tiễn cậu ấy rời đi.
Hôm nay cũng đến lúc tôi phải đi rồi.
Nhưng tôi ngoại trừ muốn cậu mợ mình phải ngồi tù, tôi vẫn còn lo lắng cho Lương Giai.
Khi Trang đại sư niệm kinh siêu độ cho tôi, liền phát hiện ra tôi vẫn còn do dự.
“Cô vẫn còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành à?”
“Còn, tôi muốn trả tiền cho Lương Giai.”
19.
Cuối cùng tôi cũng có thể tự do đi lại ở dương gian rồi.
Trang đại sư cho tôi thời gian ba ngày để hoàn thành tâm nguyện.
Mục đích của tôi chỉ có một, tìm tờ vé số trúng thưởng.
Tôi đến một tiệm bán vé số xem từng tờ từng tờ một, xem xem tờ nào có cơ hội trúng giải lớn.
Khi tôi xem đến tiệm số mười, cuối cùng cũng tìm được một tờ với ánh sáng màu nhàn nhạt.
“Chính là tờ này.”
Lương Giai không phải nói tôi chẳng biết báo mộng à?
Hôm nay tôi sẽ đi vào giấc mộng của cô ấy, xem xem cả ngày cô ấy đang nghĩ cái gì.
Tôi bay đến phòng trọ của Lương Giai, nhìn thấy cô ấy đang ngủ rất ngon.
Sau đó, tôi không chần chừ thêm nữa, “xoẹt” một cái chui vào trong giấc mộng của cô ấy.
Trong mộng, tôi với Lương Giai đang cùng nhau chơi ở khu giải trí, cô ấy mua cho tôi rất nhiều đồ ăn vặt cùng kẹp tóc xinh xắn.
Lương Giai còn chỉ huy tôi pose nhiều kiểu ảnh, dùng máy ảnh của cô ấy để chụp lại.
“Ai da, cậu chụp đủ chưa vậy, tớ sắp cười đến nỗi mặt cứng đơ lại rồi.”
“Chưa đủ, tớ muốn chụp lại tất cả những khoảnh khắc xinh đẹp nhất của cậu.”
“Cậu đừng có nuông chiều tớ như vậy chứ, tớ không gả cho cậu đâu.”
“Tớ muốn xé cái mồm cậu ra rồi đấy, tớ xem cậu như con gái tớ có được không?”
Sau khi chơi tất cả các trò chơi trong khu vui chơi xong, tôi kề sát vào tai cô ấy, nói với Lương Giai chuyện quan trọng nhất.
“Giai Giai, ngày mai cậu nhớ phải đến tiệm vé số này ở Quảng trường vàng thật sớm nhé.”
20.
Hôm sau, tôi cùng Lương Giai đến tiệm vé số kia.
Tôi nhẫn nhịn cảm giác mà đám đông người đem lại, tận mắt nhìn thấy Lương Giai rút tấm vé trăm vạn nhân dân tệ kia.
Cô ấy không hề hét lên vì sung sướng, chỉ âm thầm quay đầu, nói với không khí đằng sau lưng mình:
“Cảm ơn cậu nhé.”
Có tấm vé trăm vạn tệ này, Lương Giai vẫn đi làm như bình thường.
Trong chút thời gian còn lại này, tôi còn đi đến nơi khác nữa.
Tại bệnh viện tâ thần.
Mợ tôi vì không chịu nổi đả kích bị chính con trai ruột của mình bán đứng nên tức quá hóa điên.
Sau khi tôi xuất hiện, tâm trạng bà ta liền trở nên cực kỳ bất ổn.
Bà ta hướng về phía tôi giương nanh múa vuốt, còn kêu gào đòi đánh tôi.
“Đồ vong ơn bội nghĩa nhà mày, xem tao đánh chết mày đây.”
Tôi là ma, bà ta tất nhiên không đánh được tôi rồi.
Còn người mợ bị điên này của tôi vì dùng sức quá đà nên theo quán tính đập thẳng đầu vào tường.
Đầu bà ta đập vào tường vỡ toác ra, máu chảy đầy đất.
Bác sĩ và y tá nghe thấy tiếng động lớn liền vội vàng chạy vào phòng bệnh kiểm tra.
Tôi chỉ có thể nói, bà ta mạng lớn, như thế vậy rồi mà cũng không cết.
“Mợ à, bà tiếp tục điê đi nhé.”
Tôi lại đi tìm cậu của tôi, trạng thái tinh thần của ông ấy cũng không khả quan cho lắm.
Lúc ông ấy ăn cơm, trong miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm bản thân mình bị ma xui quỷ khiến.
21.
Thời hạn ba ngày đã đến.
Trang đại sư muốn đến tiễn tôi.
Lương Giai khóc đến mức bẹo hình bẹo dạng:
“Miêu Miêu, tớ không nỡ rời xa cậu.”
“Giai Giai, tớ cũng không nỡ rời xa cậu.”
Khi hai người chúng tôi quyến luyến không rời, Trang đại sư lấy một quyển sổ dày cộp ra trước mặt tôi.
“Đừng vội, cô còn cần làm thêm thủ tục này nữa.”
“Thủ tục gì?”
Có mỗi việc đầu thai mà sao lại phức tạp như vậy chứ?
Anh ta dùng ngón tay ra hiệu:
“Phí hỗ trợ siêu độ mười vạn, hơn nữa nhớ đánh giá năm sao nhá.”
“Gì mà đắt vậy? Sao anh không đi cướp luôn đi.”
“Đắt chỗ nào chứ? Từ trước đến nay đều là cái giá này mà, tôi không thèm lừa già dối trẻ đâu.”
Lương Giai ra hiệu với tôi rằng tôi có thể yên tâm.
“Chị đây có tiền.”
Sau khi tôi với Lương Giai điên cuồng trả giá rồi hạ giá, tổng chi phí hạ xuống còn chín mươi chín nghìn tệ.
Khi tôi đang chuẩn bị đánh giá, đột nhiên nhìn thấy tên của mẹ tôi cũng ở bên trên.
Bên dưới tên của bà còn ghi lại tâm nguyện, hi vọng em trai bà có thể chăm sóc tốt cho tôi.
Chẳng trách cậu tôi lại chủ động đến nhận nuôi tôi, hóa ra tất cả đều do mẹ tôi.
“Trang đại sư, tâm nguyện này của mẹ tôi là ai giúp bà ấy thực hiện vậy?”
“Đây là sư huynh của tôi làm, cụ thể nguyên nhân gì thì tôi không biết.”
“Vậy tôi có thể gặp sư huynh của anh được không?”
Lúc này, tôi rất muốn biết khi đó tâm trạng của mẹ tôi như thế nào.
Thế nhưng lời tiếp theo của Trang đại sư lại tạt cho tôi một gáo nước lạnh.
“Sư huynh năm ngoái trong quá trình bắt phạm nhân đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sớm đã không còn trên trần thế.”
Nhìn thấy tôi cực kì khó chịu, Lương Giai vội vàng an ủi:
“Cậu đừng kích động, mẹ cậu khi ấy cũng không nghĩ sẽ có kết cục như ngày hôm nay đâu.”
“Miêu Miêu, có thể đây cũng là nhân quả.”
22.
Nghi thức siêu độ bắt đầu, tôi chầm chậm cảm nhận linh hồn của mình đang dần dần nóng lên.
Ngay sau đó, trước mặt tôi xuất hiện một tia sáng màu trắng hấp dẫn tôi, tôi chỉ muốn bước vào trong đó.
Trước khi đi, tôi quay đầu nhìn Lương Giai một cái.
Con nhỏ này khóc lóc thương tâm như ngày tôi chết vậy.
“Giai Giai, say này... sau này cậu phải sống tốt đấy.”
“Huhu... Miêu Miêu...”
Tôi sợ cô ấy không chịu được nên không tiếp lời, nhắm mắt không nhìn cô ấy nữa, mặc cho tiếng khóc của cô ấy văng vẳng bên tai tôi.
Vào giây phút tôi hoàn toàn tan biến, tôi nghe thấy tiếng thét đinh tai nhức óc của Lương Giai.
“Miêu Miêu, cậu còn nhớ ước hẹn của hai chúng ta không?”
“Cái gì chứ?”
“Kiếp sau chúng ta cùng nhau sống kiếp chó, cậu nhớ đâu thai thành chó nhé.”
Đệch???
Chị em thân thiết nhất nhất nhất quả đất của tôi, cậu có thể quên đi điều này được không?
Kiếp sau tớ vẫn muốn làm người!
Làm chó, sẽ phải ăn phân đấy chị em tôi ạ.
Phiên ngoại: Góc nhìn của Lương Giai
Từ khi Miêu Miêu gửi cho tôi đoạn ghi âm vẫn chưa nói hết câu kia.
Tôi đoán cô ấy chắc chắn gặp phải điều gì bất trắc rồi, hơn nữa sống cết chưa rõ thế nào.
Tôi thậm chí còn không buồn xin nghỉ phép, chạy thẳng đến nhà cậu của cô ấy.
Khi tôi vừa đến nơi, thứ duy nhất còn lại cho tôi chính là th thể đã lạnh ngắt của cô ấy.
Nhưng tôi không hề nói gì hết, chỉ yêu cậu bọn họ đưa điện thoại của Miêu Miêu cho tôi.
“Chú à, chú có thể cho con xem điện thoại của Miêu Miêu được không?”
“Điện thoại của nó hỏng rồi, vì rơi cùng con bé từ trên sườn núi xuống nên đã vỡ tan nát. Là chú không tốt, là chú không bảo vệ tốt cho con bé.”
Cậu của Miêu Miêu khóc đến tan nát cõi lòng, khó có thể nhìn ra ông ta có nói dối hay không.
Ngay đến cả người trong thôn cũng không biết Miêu Miêu chết như thế nào.
Tôi yêu cầu kiểm tra vết thương, bọn họ bảo là tôi rảnh rỗi kiếm chuyện rồi đuổi tôi đi.
Điều này khiến tôi nảy sinh nghi ngờ.
Sau khi xuống núi, tôi lập tức đi báo cản át, kết luận cuối cùng của cảh sát là gia đình họ cãi nhau, Miêu Miêu quá xúc động, là cô ấy không cẩn thận, tự ngã cết.
Cậu với mợ của cô ấy cùng lắm chỉ là sơ suất, không thể nào kết tội được.
Từ lúc đó, tôi mới nghĩ đến việc tìm thầy pháp bắt ma giúp đỡ.
Tôi tìm được cách thức liên lạc của một vị thầy pháp trên diễn đàn, sau khi nói rõ sự tình với anh ta xong, tôi đã mua mạng không dây và điện thoại bằng giấy từ chỗ anh ta.
Anh ta nói:
“Chỉ cần qua bảy ngày, cô đến đốt mấy thứ đồ này đi thì có thể gặp bạn của mình. Có điều trước tiên nên tìm một người có thể chất linh dị đến thám thính trước đã.”
“Nếu không với thể chất này của cô mà đi thì sẽ bị giảm thọ mất. Thế này đi, để tôi giới thiệu cho cô một người khác.”
Vốn dĩ khi anh ta nói những lời này tôi đã bán tín bán nghi rồi.
Thế nhưng tôi thấy người anh ta giới thiệu là blogger linh dị mà Miêu Miêu thích nhất nên tôi mới yên tâm, mạnh dạn đến mộ của Miêu Miêu lắp mạng không dây.
Về sau có sự phổ biến trên mạng internet, chân tướng đã được phơi bày.
Chỉ có điều tôi không ngờ tới mình lại dính líu đến một vụ á mạn khác.
Còn việc tôi cứ nằng nặc đòi Miêu Miêu trả tiền cho tôi chẳng qua là tôi muốn cô ấy ghi hận tôi, ở lại với tôi nhiều hơn mấy hôm thôi.
Miêu Miêu, nếu ở dưới suối vàng cậu nghe thấy những lời này, kiếp sau nhớ chui vào bụng tớ.
Bây giờ thì chị đây sẽ cố gắng tìm cho cậu một ông bố có gen thật tốt nha!
(HẾT)
Bình luận facebook