• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Linh Dị Trinh Thám (3 Viewers)

  • [Zhihu] Nghề Thợ Hồn

1f38b.png
Tác giả: 莫姑父
Bạn có biết thợ hồn là gì không?

Trên thế giới có thợ mộc, thợ gốm, thợ rèn thì tất nhiên cũng sẽ có thợ hồn.

Linh hồn, không chỉ có thể được tập hợp mà còn được nhào nặn thậm chí có thể hợp lại.

Thu thập linh hồn, nặn linh hồn, dung hợp linh hồn là một nghề vô cùng hiếm thấy trên thế gian.

Chính vì vậy nó cũng có những điều cấm kỵ.

Nếu đèn dẫn hồn không sáng, không được thu thập hồn, nếu như không nợ nhân quả, không được nặn hồn.

Còn về điều cấm kị của việc dung hợp linh hồn thì không một ai biết về nó cả.

Nhánh này của thợ hồn sớm đã tuyệt hậu, rất lâu rồi không nghe thấy người ta nhắc đến chuyện dung hợp linh hồn.

Nhưng tôi thì đã chứng kiến điều đó vào năm mười tám tuổi.

1.

Tôi là một đứa quái thai.

Khi tôi sinh ra, hai chân thoái hóa chỉ còn một nửa khúc thịt thối.

Hai cánh tay ngược lại vô cùng phát triển, mảnh khảnh dài qua đầu gối, các khớp xương nổi cộm lên.

Cha mẹ đẻ của tôi coi tôi như yêu quái, muốn dìm ế tôi ngay tại chỗ.

Với ham muốn sống sót mãnh liệt, tôi vật lộn trong cái bô bẩn thỉu, suýt một chút nữa bị ngạt mà cế.

May thay, ông lão què trong thôn cầm theo một cây đèn dầu bám muội đen kịt đi qua trước cửa nhà tôi.

Ông ấy đã cứu lấy mạng tôi từ quỷ môn quan trở về hơn nữa còn tha thiết muốn nuôi dưỡng tôi.

Nhưng cha tôi là kẻ tham tiền, tự tay mình có thể bóp chết con đẻ nhưng người khác muốn nuôi dưỡng thì cần phải bỏ tiền.

Để mua lại tôi, ông lão què móc ra hết số tiền để mua quan tài cho mình mà ông dùng nửa đời mới tích được.

Từ đó về sau, tôi liền không có cha mẹ đẻ mà chỉ có mỗi mình một người sư phụ què.

Mặc dù cuộc sống nương tựa lẫn nhau của hai thầy trò có khó khăn, khổ cực nhưng chúng tôi lại cảm thấy vô cùng hài lòng.

Cũng vì vậy mà tôi biết thêm một nghề thần bí – thợ hồn.

2.

Trên thế gian có thợ mộc, thợ gốm, thợ rèn, tất nhiên cũng sẽ có thợ hồn.

Thợ hồn là nghề hiếm có trên thế gian, trong trăm vạn người mới có được một người.

Thế nhưng trong làng nghề thủ công của chúng tôi lại có một người sở hữu được tuyệt kỹ này.

Người đó không ai khác chính là sư phụ què của tôi.

Nghề thợ hồn thuộc về cõi âm.

Sư phụ có rất nhiều điều cấm kỵ hơn nữa ông ấy cũng không bao giờ chủ động làm.

Chính vì vậy mặc dù nghề này nghe có vẻ cao siêu đấy nhưng lại chả thu lại được tí lợi lộc nào.

Có điều sư phụ tôi dường như không quan tâm mấy đến điều đó, chỉ toàn nói những điều sâu xa với tôi:

“Làm nghề cõi âm là để trả nợ chứ không phải dùng để kiếm tiền.”

Mỗi lúc như thế, tôi lại nửa hiểu nửa không, ù ù cạc cạc hỏi lại một câu:

“Trả nợ cho ai chứ ạ?”

Sư phụ thần thần bí bí nâng mặt tôi lên, dùng bộ dạng nghiêm túc đoan trang chọc tôi:

“Oan có đầu, nợ có chủ, nếu con nợ ai thì tất nhiên phải trả lại cho người đấy.”

Cứ như vậy, một lão già què, một đứa nhỏ tàn tật cùng nhau sống trong một căn nhà mái lá rách nát, trải qua mười tám năm vừa bình thường lại cũng vô cùng kỳ quái.

3.

Vào ngày sinh nhật thứ sáu mươi của sư phụ, tôi cũng vừa tròn mười tám.

Một người từ trước đến nay chưa từng đụng vào một giọt rượu nào như ông ấy lại phá lệ uống không biết bao nhiêu là rượu.

Khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông giống như nhiễm một tầng sương mù màu đỏ, trong mắt của ông rõ ràng có một ngọn lửa chập chờn lúc mờ lúc tỏ.

Tôi chưa bao giờ trông thấy thần thái của sư phụ rạng rỡ như vậy, thần sắc cũng vì vậy mà trở nên vô cùng kích động.

Sư phụ nói rõ từng câu từng chữ một, hỏi:

“Thợ hồn là gì?”

Tôi ngồi nghiêm chỉnh và nghiêm túc trả lời câu hỏi của sư phụ:

“Là người tu sửa linh hồn ạ.”

Sư phụ lại hỏi tiếp:

“Tu sửa như thế nào?”

Tôi tiếp tục trả lời:

“Thu thập linh hồn, nhào nặn linh hồn rồi dung hợp linh hồn lại.”

Tôi nghĩ là sư phụ đang thử xem tôi có nghiêm túc học nghề hay không, liền bất giác ngồi thẳng dậy.

Nhưng không ngờ tới, nói đến đây, sư phụ đột nhiên trầm mặc, cúi thấp đầu, dùng đôi bàn tay ấm áp với các đốt ngón tay dài mảnh mân mê cái đèn dầu đen kịt muội.

Rất lâu sau, sư phụ dường như đã hạ quyết tâm gì đó.

Ông không nỡ lòng đem bảo bối không rời tay một lúc nào của mình đặt vào trong tay tôi.

“Đây là đèn thu thập hồn, có thể thu thập được ba hồn bảy phách. Trước khi tu sửa linh hồn, nhớ kỹ, nhất định phải châm đèn.”

Tôi đờ người, có hơi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhìn thấy ánh mắt kiên định của sư phụ, chỉ có thể thành kính đưa hai tay ra nhận lấy cái đèn dầu cũ kỹ đã làm bạn với ông suốt bốn mươi hai năm.

Tôi không dám nói nhiều, tiếp tục nghe sư phụ dặn dò:

“Càng là nghề tinh xảo thì càng có nhiều điều cấm kỵ.”

“Có ba điều cấm khi tu sửa linh hồn.”

“Nếu như đèn dẫn hồn không sáng, không được thu thập linh hồn.”

“Không có nợ nhân quả không được nặn hồn.”

Sau đó, thời gian như ngưng đọng lại.

Thấy sư phụ rề rà không chịu nói ra điều thứ ba, tôi không nhịn được gặng hỏi:

“Vậy còn dung hợp linh hồn thì sao ạ?”

Tôi vừa hỏi xong, hai mắt sư phụ khẽ nheo lại, giống như đang nhìn vào một vùng đất xa xôi nào đó, lại như đang nghĩ về một câu chuyện từ xưa thật xưa rồi chầm chậm trả lời tôi:

“Dung hợp linh hồn à, đó là chuyện từ rất lâu về trước rồi. Đừng có nói ta, ngay đến cả sư phụ của ta cũng chưa từng thấy qua.”

Nói rồi, ông liền thở dài một hơi, tiếp tục:

“Nhánh này của nghề thợ hồn đã tuyệt hậu từ lâu rồi. Con ý hả, chắc chả bao giờ gặp được đâu.”

Tôi còn muốn hỏi thêm nữa nhưng sư phụ không biết từ lúc nào đã đầy người toàn mùi rượu, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Ngay lập tức sau đó, khắp gian nhà vang lên tiếng ngáy như sấm rền.

Tôi đóng cửa phòng lại rồi nằm xuống sập tre ở góc nhà.

Tim tôi đau nhói không thể diễn tả, dường như có ai đó đào khoét bên trong vậy, trống trải và rỗng tuếch.

4.

Sáng sớm, khi tôi còn đang mơ mơ màng màng thì bị một tràng tiếng chó sủa ầm ĩ làm cho tỉnh giấc.

Tôi mở mắt ra, một đôi mắt màu xanh lục đang nhìn tôi chằm chằm.

Là Hắc Tử nhà chúng tôi.

Từ trước đến nay nó chưa bao giờ tự ý bước vào trong nhà, lúc này lại phá lệ hoảng loạn ngồi trong một góc.

Tôi lập tức tỉnh táo hơn hẳn.

Ngược lại, Hắc Tử như phát cuồng cứ nhìn thẳng cửa phòng của sư phụ sủa “gâu gâu” không ngừng.

Tôi nhẹ nhàng an ủi nó, trong lòng bỗng dấy lên nỗi lo lắng.

Thấy tôi chống nạng bước đến, Hắc Tử đột nhiên nhảy chồm lên rồi mở toang cánh cửa gỗ phòng sư phụ ra.

Ngay sau đó, tôi không dám tin vào mắt mình nữa.

Tôi giống như giữa trời quang mây tạnh bị sét đánh thẳng đầu, lại giống như bị người ta tạt một gáo nước lạnh từ đầu xuống đến chân vậy, toàn thân đều tê dại đi.

Sư phụ của tôi chết rồi!

Ông ấy cế ở căn phòng cách vách bên cạnh phòng tôi!

Càng kì dị hơn nữa là...

Đôi tay tuyệt thế vô song của ông ấy bị người ta chặt đứt khỏi bả vai và biến mất không một chút tung tích!

Chỉ để lại hai lỗ trống hoác đỏ lòm máu giống như hai cái miệng to đùng có thể nuốt người ta bất cứ lúc nào.

Tôi kìm nén đau thương trong lòng, tiến lại gần để kiểm tra đồng thời kinh ngạc phát hiện ra: chỗ bị cắt của hai cánh tay sư phụ nhẵn nhụi bằng phẳng, chứng tỏ rằng có khả năng... ông ấy tự nguyện chặt xuống!

Lúc đó, tôi chỉ cảm thấy như trời đất đang sụp đổ.

Đầu tôi cũng như bốc lửa.

Trong tuyệt vọng và bối rối, tôi buông đôi nạng của mình ra, mặc cho phần thân dưới tàn tật của mình đập mạnh xuống nền đất.

5.

Vào giây phút nhắm nghiền hai mắt lại, tôi mơ hồ nhớ rằng đêm qua tôi đã nằm mơ thấy sư phụ.

Ông ấy ngồi bên cạnh giường của tôi, lẩm bà lẩm bẩm cả đêm không ngừng.

Ông ấy nói:

“Tất cả đều là do số mệnh, nhưng ta không hề hối hận.”

Sư phụ còn nói:

“Nếu như mất đi thứ đồ gì đó, tự nó sẽ quay trở lại, không cần nhọc lòng tìm kiếm.”

Còn có:

“Người chế giống như đèn tắt, chỉ cần chôn cất là đủ rồi.”

Sư phụ nhìn thấy tôi thút tha thút thít thì liền tức giận, quát vào mặt tôi:

“Người làm thợ không được khóc!”

Sau khi quát tôi xong lại có chút không kiềm chế được, khẽ than thở:

“Để trở thành một thợ hồn, cửa ải đầu tiên vô cùng nguy hiểm, có thể thành công hay không thì phải nghe theo sắp đặt của ông trời.”

Cuối cùng ông ấy cũng rơi nước mắt:

“Lão què ta không thể bảo vệ con được nữa rồi. Quãng đường sau này, chỉ có thể tự dựa vào bản thân con thôi.”

“Nhánh này của thợ hồn, đời đời không bao giờ tuyệt hậu. Con là dòng chính thống, ông trời sẽ không tuyệt đường của con!”

6.

Sau khi tỉnh lại, tôi giống như vừa sống lại vậy.

Dùng tay và chân đào hố rồi chô cất thể không trọn vẹn của sư phụ trên sườn núi phía sau căn nhà tranh.

Sau đó, tôi dùng toàn bộ số tiền tích cóp được trong nhà đến nhà dì làm tiền giấy trong thôn mua về rất nhiều vàng mã.

Tôi ngồi cả ngày lẫn đêm bên cạnh phần mộ của sư phụ, đốt tiền giấy cho ông.

Liên tục như vậy suốt bảy ngày mới đốt hết số tiền giấy đó thành tro bụi.

Cả đời này của sư phụ mặc dù làm thợ hồn, tay nghề tuyệt đỉnh thế nhưng chưa bao giờ được hưởng lấy một ngày giàu sang phú quý trên dương gian.

Tích cóp nửa đời trước của ông ấy đều dùng hết để mua lại tôi, những gì ông ấy dành dụm nửa đời sau cũng đều dùng để nuôi tôi, thậm chí ngay khi cế cũng không muốn tôi tốn kém một đồng một hào nào.

Ân tình này của sư phụ, tôi không thể nào trả lại được cho người nữa rồi.

Chỉ có thể làm theo lời căn dặn của người, mới có thể an ủi phần nào linh hồn trên trời cao của sư phụ.

Kể từ giờ phút này trở đi, tôi quyết định lấy lại tinh thần, quyết tâm trở thành một thợ hồn chính thống.

Nhưng sư phụ từng nói:

“Cửa ải đầu tiên để trở thành một thợ hồn vô cùng nguy hiểm.”

Tôi không biết cửa ải đầu tiên này là gì, cũng không biết khi nào thì nó sẽ xuất hiện.

Tôi chỉ có thể học theo dáng vẻ của sư phụ, mỗi đêm tối mịt lại lau đi lau lại ngọn đèn dầu đã sáng bóng.

May thay, ngày đó không để tôi phải đợi chờ quá lâu.

7.

“Bình bình bình!”

Vào một đêm của mấy ngày sau tôi bị một tràng tiếng đập cửa mạnh mẽ đánh thức.

Mở cửa ra nhìn, thì ra là Cẩu Oa trong thôn.

Cậu ta lớn lên hiền lành chất phác, nhưng vừa mở miệng ra lại khiến tôi căng thẳng và kích động:

“Tôi muốn thu thập linh hồn.”

Nhìn thanh niên đen thui với ánh mắt ngập tràn mong đợi, tôi liền biết rằng, cửa ải đầu tiên mà sư phụ nói đã đến.

Hai tai bất giác vang lên những lời căn dặn của sư phụ đêm qua:

“Để trở thành một thợ hồn, cửa ải đầu tiên đều vô cùng nguy hiểm, có thể thành công hay không, tất cả đều phải xem ý trời.”

Vì vậy, tôi liền học theo bộ dạng của sư phụ, cẩn thận đón Cẩu Oa vào bên trong.

Sau khi ngồi xuống, tôi mới từ tốn hỏi thăm: “Cẩu Oa, cậu muốn thu thập linh hồn của ai?”

Tròng mắt của thanh niên trước mặt tôi sáng lên, nhẹ nhàng trả lời:

“Lão khờ.”

Lão khờ!

Đó chẳng phải phải người gác cổng làng tôi đã cổ trên cây ở đầu làng hồi tháng trước à?

Tại sao Cẩu Oa lại muốn thu thập linh hồn của ông ấy?

Nghĩ đến đây tôi liền cảm thấy mơ hồ.

Cẩu Oa dường như nhìn ra sự nghi ngờ của tôi, mang theo giọng mũi sụt sịt nói:

“Lão khờ bởi vì cứu mạng tôi nên mới t cổ. Vốn dĩ ông ấy đang tích phúc đức cho kiếp sau, thế nhưng bởi vì tôi mà tất cả đều bị hủy hết rồi.”

Từ nhỏ đến giờ tôi đã đi theo sư phụ làm việc cõi âm, tất nhiên tôi cũng biết được lai lịch của lão khờ.

Lão khờ là người canh gác làng nghề thủ công chúng tôi.

Những người gác làng đều là linh hồn của kẻ có tiếng trong trấn, đa phần kiếp trước họ đều là những người ác.

Trước khi chế tỉnh ngộ, tự nguyện kiếp này ba hồn mất một, bảy phách mất hai canh giữ ở một phương của thị trấn để bù đắp lại những tội lỗi của kiếp trước, chịu đựng khổ nạn của kiếp này để bù đắp phúc đức cho kiếp sau.

Giống như một nhánh của thợ hồn chúng tôi, người gác cổng cũng có những điều cấm kỵ riêng của họ.

Điều cấm kỵ quan trọng nhất trong số những điều cấm chính là không được tự ý làm theo ý mình!

Nếu không một hồn hai phách tình nguyện mất đi ở kiếp này không cách nào có thể bù đắp lại.

Cho dù có quay lại luân hồi cũng chỉ là gã khờ bị thiếu đi hồn phách.

Nghĩ đến đây, tôi mới chợt hiểu ra.

Tôi có chút cảm thông nhìn Cẩu Oa, nhưng cũng không dám quên lời dạy của sư phụ:

“Mỗi lần trước khi tu luyện linh hồn cần nhớ kĩ, nhất định phải châm đèn.”

Tôi hết sức cung kính nâng cái đèn tụ hồn được lau chùi đến mức bóng loáng lên.

Sau đó, mặt tôi hết sức nghiêm túc nói với Cẩu Oa:

“Tôi có thể giúp cậu được hay không, không đến lượt tôi quyết định, mà phải trông chờ vào nó.”

Đèn thu hồn không sáng, không được thu thập linh hồn.

8.

Tôi lấy hộp diêm ra rồi định thần lại.

Sau đó “xoẹt” một tiếng, que diêm liền cùng lúc bùng cháy lên.

Cẩu Oa không dám chớp mắt dù chỉ một cái, nhìn chằm chằm cái đèn dầu trên mặt bàn.

Ánh đèn sáng bừng lên trong chốc lát, chiếu rọi lên khuôn mặt Cẩu Oa, mặt cậu ta lúc này ngập tràn vẻ sung sướng.

Đèn sáng rồi!

Tôi không giấu được sự kích động xoa xoa hai tay với nhau chuẩn bị thu thập linh hồn.

Thế nhưng ngay giây sau, tình hình lại đột ngột chuyển biến tệ đi.

Trong phòng rõ ràng không có gió, ánh đèn lại vô duyên vô cớ lay động.

Giây trước vẫn còn đang sáng rực lên, giây sau vậy mà lại le lói như sắp tắt đến nơi.

Giữa những khoảnh khắc hết mờ lại tỏ đó, dường như bất kỳ lúc nào nó cũng có khả năng tắt lụi.

Trái tim tôi cũng lo lắng phập phồng lên xuống.

Cuối cùng, sau hơn chục lần nhấp nháy chực tắt, ánh đèn hoàn toàn tắt rụi bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.

Tôi cực kì kinh ngạc.

Đèn không sáng!

Không thể thu thập linh hồn.

9.

Ngay khi tôi cho rằng tất cả đều đã được quyết định, bất ngờ một ngón tay đen thùi vừa mập vừa ngắn vươn về phía ngọn đèn dầu.

Là Cẩu Oa!

Cậu ta đặt thẳng ngón trỏ của mình lên bấc đèn.

Điều khiến cho tôi không ngờ tới hơn chính là ngọn lửa le lói chực tắt khi nãy sau khi lắc lư dữ dội mấy lần liền sáng bừng lên vô cùng chói mắt.

Cẩu Oa không quan tâm đến đau đớn trên đầu ngón tay, cậu ta vô cùng vui mừng đẩy mạnh tôi một cái rồi nói:

“Sáng rồi! Đèn sáng rồi!”

Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến điều này, trong chốc lát cũng không dám chắc làm như thế này có được tính hay không.

Chỉ có điều nhìn thấy bộ dạng sung sướng như phát cuồng của Cẩu Oa, không thể tránh khỏi cũng bị lây một chút niềm vui từ cậu ta.

Nội tâm tôi tự nhủ:

“Đèn thu hồn không sáng, không thu thập linh hồn. Nhưng bây giờ đèn đang sáng rồi, hơn nữa còn cực kì sáng như thế này! Linh hồn này chắc chắn có thể thu thập.”

Tôi chỉ đấu tranh tư tưởng một vài giây liền hợp lý hóa tình huống trước mắt này.

Sau đó, tôi ổn định lại tâm trạng rồi đem tài nghệ học được của sư phụ trong mười tám năm qua lần đầu tiên tự mình thể hiện.

Đôi tay vừa dài vừa nhỏ lại linh hoạt của tôi giống y như sư phụ, giống như được ban cho thần lực vậy.

Ngắt một chút, xoa một chút, vuốt ve một chút rồi lại hất lên, tất cả đều đang tạo hình.

Cẩu Oa ở bên cạnh nhìn thấy tôi làm những động tác đó, mắt của cậu ta sắp rớt xuống dưới đất đến nơi rồi.

Hoàn toàn không thể ngờ tới ngón tay của bản thân mình đang bị ngọn đèn đốt cháy.

Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thu thập linh hồn.

Nghiêm khắc mà nói, tôi vẫn chưa phải một thợ hồn chân chính.

Vì vậy sau khi thực hiện một loạt động tác mạnh mẽ như hổ, tôi vấp ngay phải vấn đề khó khăn đầu tiên: đèn thu hồn như phát cuồng rồi.

10.

Ngày trước, khi sư phụ thu thập linh hồn.

Sau khi thực hiện các nghi thức, đèn thu hồn đều trực tiếp gọi hồn phách cần thu thập đến.

Thế nhưng lần này, xung quanh đèn thu hồn thế nhưng lại tụ tập đủ loại hồn phách.

To có, nhỏ có, cao có, thấp có, béo có, gầy có...

Từng cái từng cái một đều không nhìn thấy mặt, tất cả là một đám bóng đen thùi lùi.

Càng khiến người ta tuyệt vọng hơn chính là, tất cả bọn họ dù khác miệng nhưng chung một lời hướng về phía tôi gào thét khản giọng:

“Cứu tôi với!”

“Cứu tôi với!”

Lần đầu tiên nhìn thấy loại trận pháp này, tôi chỉ cảm thấy da đầu mình tê dại đi.

Mọi người đều đã nói qua “mời vong đến thì dễ, tiễn vong đi mới khó.”

Lần đầu tiên của tôi đã gọi đến nhiều quỷ như thế này rồi, nếu như không thể giải quyết ổn thỏa, sợ rằng nhánh thợ hồn này của sư phụ trực tiếp triệt để đứt đoạn ngay dưới tay tôi.

Tôi cuống cuồng lên, liên tục quay đầu nhìn Cẩu Oa.

“Cái... Con mẹ nó chứ, cái nào mới là lão khờ đây?”

Cẩu Oa đương nhiên cũng bị cảnh này dọa cho sợ ngây ra, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin được nhìn tôi, lạc cả giọng đi nói:

“Cái này... Sao mà tôi biết là cái nào chứ?”

Trái tim tôi lập tức như treo ngược cành cây.

Vội vàng tập trung tinh thần, ép bản thân mình không được phép hoảng loạn.

Thế nhưng trong chớp mắt, số linh hồn được gọi đến cáng lúc càng nhiều.

Trạng thái của tôi vẫn còn coi như là ổn đi, mặc dù chưa trở thành thợ hồn, nhưng dù gì cũng là chủ nhân của đèn hồn mà, các linh hồn không dám tỏ ra lỗ mãng với tôi.

Nhưng Cẩu Oa thì thảm rồi.

Bởi vì ngón tay không thể rời khỏi ngọn đèn dầu, vì vậy cả người cậu ta hoàn toàn như chôn chân tại chỗ.

Lúc này cậu ta bị bao vây bởi một vòng tròn các bóng đen, dường như không nhìn thấy cậu ta nữa.

Tôi thầm nghĩ không ổn, bất ngờ trong cái khó ló cái khôn, gào lên về phía Cẩu Oa:

“Nhìn đây!”

Trong chớp mắt, tôi chỉ cảm nhận hai gò má lành lạnh.

Một cơn lạnh thấu xương ập đến phía tôi.

Tôi không trốn tránh mà đứng yên đợi nó ập đến.

Ngay khi tôi ngước mắt lên, quả nhiên trong đám hồn phách quay đầu lại theo bản năng kia rất dễ dàng để tìm thấy “một hồn hai phách” không hề có chút phản ứng nào.

Nó dường như không hề nghe thấy tiếng hét của tôi, ngược lại chỉ im lặng lôi đám linh hồn đang bao vây lấy Cẩu Oa ra.

Nó yên lặng, không sợ hãi, cực kì kiên quyết.

Cũng ngày chính lúc này, tôi biết bản thân mình đã tìm được rồi.

Lão khờ điếc đặc, nên chỉ ông ta mới không hề có chút phản ứng nào với tiếng gọi của tôi.

Cũng vì quan tâm Cẩu Oa, nên dù chỉ là hồn phách thì cũng sẽ muốn bảo vệ cậu ta.

Cũng như sư phụ tôi vậy.

Nghĩ đến đây tôi không kiềm được, sống mũi hơi cay cay, suýt chút nữa thì rơi lệ.

11.

Sau khi tìm thấy hồn phách bị thất lạc của lão khờ, việc thu thập linh hồn liền tiến vào thời khắc quan trọng nhất.

Tay của tôi dường như bị một bị một phép thuật vô hình nào đó dẫn dắt, động tác tay của tôi cũng biến hóa khôn lường.

Thế nhưng ngay lúc này, trước mắt tôi đột ngột tối sầm lại.

Là tay của Cẩu Oa!

Hóa ra là đám quỷ kia thấy linh hồn của mình không được thu thập liền tức giận bám chặt lên trên cánh tay của Cẩu Oa.

Những bóng đen càng ngày càng tụ lại thành một vòng tròn đen xì to đùng, cảm giác như chúng muốn chặt đứt ngay lập tức cánh tay của Cẩu Oa xuống.

Còn ngón trỏ của cậu ấy cũng không chịu nổi sức nặng, bị đè ép gần như rời khỏi bấc đèn.

Trái tim tôi thắt lại, từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu từ trên trán tôi lăn xuống.

Chỉ một chút nữa thôi, việc thu thập linh hồn sẽ hoàn thành.

Vì vậy, giờ phút này đèn thu hồn tuyệt đối không được tắt!

Thế nên, tôi rướn cổ họng hét lên với Cẩu Oa:

“Kiên trì thêm chút nữa đi! Sắp xong rồi!”

Nhưng phía bên này Cẩu Oa rõ ràng đã đến cực hạn.

Cậu ta bị một luồng sức mạnh vô hình đẩy ngã trợn trắng mắt.

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên không khí truyền đến một thứ khá nặng mùi.

Ngay sau đó, đám hồn phách liền tản đi hết.

Nguy hiểm đã được giải trừ!

Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, trên mặt tràn đầy thắc mắc nhìn qua phía Cẩu Oa.

Cậu ta không biết vì sao lại đột nhiên xấu hổ đỏ ửng mặt lên, chỉ cúi gằm mặt xuống rồi đưa ngón trỏ của mình vào bấc đèn.

Tôi dùng mũi đánh hơi theo hướng của thứ mùi kia liền nhìn thấy dưới đũng quần của Cẩu Oa một mảng ướt đẫm rõ rệt.

Cẩu Oa cậu ta sợ quá tè ra quần!

12.

Mặc dù tôi biết rằng nước tiểu của trẻ con có thể xua đuổi ma quỷ, thế nhưng đám quỷ hôm nay không phải là quỷ thông thường.

Chúng là những cô hồn dã quỷ cực kỳ hung ác mà đèn thu hồn gọi đến!

Nếu như chỉ là nước tiểu của trẻ con thông thường, căn bản sẽ không có chút tác dụng nào cả.

Cẩu Oa có thể dùng một bọc nước tiểu xua đuổi hơn một trăm hồn phách, tuyệt đối không phải là người bình thường.

Tôi bất giác nhìn Cẩu Oa một cái, trong ánh mắt tôi có sự chấn động không thể che giấu.

Cẩu Oa bị tôi nhìn đến mức không biết phải làm sao, ấp a ấp úng giải thích:

“Tôi... Tôi là người gác cổng mới của làng thủ công này.”

Hóa ra là như vậy!

Người gác cổng làng là thần bảo hộ của làng, mặc dù khi đánh người có thể không có sức lực, nhưng xua đuổi tà ma thì tuyệt đối không thể khinh thường.

Một bãi nước tiểu của đứa trẻ gác cổng làng chính thống chính là thần khí tuyệt vời nhất để xua đuổi tà ma!

Không ngờ tới, lần đầu tiên tôi thu thập linh hồn vậy mà lại được người gác cổng làng làm hộ vệ cho.

Quả nhiên sư phụ không hề lừa tôi!

“Nhân mạch của nghề thợ hồn, vĩnh viễn không bao giờ lụi tàn. Tôi còn là chính thống nữa, ông trời tuyệt đối sẽ không phụ tôi!”

Nghĩ đến đây, tinh thần tôi được nâng cao lên, động tác tay tôi cũng lưu loát linh hoạt nước chảy mây trôi.

Tiếp theo đó, bởi vì không bị đám hồn phách kia làm loạn, tất cả đều được tiến hành vô cùng thuận lợi.

Tôi hợp nhất một hồn hai phách bị khuyết của lão khờ lại.

Ông ấy cuối cùng cũng có thể có đầy đủ hồn phách để hưởng phúc của kiếp sau rồi.

Cẩu Oa vừa kiềm nén đau đớn để đèn hồn cháy ổn định, vừa lau đi nước mắt quyến luyến không nỡ rời xa tiễn biệt lão khờ.

Còn tôi, sau khi trải qua trăm ngàn nguy hiểm, cuối cùng cũng hoàn thành lần thu thập hồn phách đầu tiên, trở thành thợ hồn đời tiếp theo của thôn.

13.

Sau lần đó, tôi lại tiếp tục thu thập thêm mấy linh hồn nữa.

Tay nghề đã khéo léo hơn rất nhiều, tâm lý cũng vững vàng ổn định hơn.

Lần nhào nặn linh hồn đầu tiên trong đời tôi là ba tháng sau đó.

Vào một đêm giữa hè oi ả.

Giống như thường lệ, tôi ngồi một mình lau đèn trên bàn.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một tràng đập cửa đinh tai nhức óc.

Tôi đã theo sư phụ làm nghề âm nhiều năm, nếu có ai gõ cửa nửa đêm đều là có việc cần nhờ giúp đỡ.

Thông thường mà nói, mặc dù cách gõ cửa mỗi lần đều khác nhau nhưng đều vô cùng kiềm chế và lịch sự.

Đây là lần đầu tiên tôi gặp cách gõ cửa nhà đầy thô lỗ như đêm nay.

Trong lòng tôi hơi không vui.

Thế nhưng sư phụ đã nói rồi: làm cái nghề này của chúng ta, chỉ cần người ta tìm đến cửa, bất kể là làm được hay không, đều phải tiếp đón họ trước đã.

Đây là quy định khi hành nghề.

Tôi chỉ có thể không tình nguyện kẹp lấy đôi nạng gỗ của mình.

Sau khi mở cửa và nhìn rõ người đến là ai, tôi lập tức mắt chữ A mồm chữ O, giống như bị người ta đập cho một gậy vào đầu vậy.

Người đến không ai khác chính là người cha ruột mười tám năm không có lấy một câu thăm hỏi của tôi.

Sau khi tôi ổn định lại tinh thần, tôi cũng không thèm quan tâm đến cái gì gọi là quy tắc nữa.

Tôi lập tức đen mặt lại, làm động tác muốn đóng cửa.

Thế nhưng ngay sau đó, người đàn ông trước mặt đưa ra một lý do khiến tôi không thể từ chối:

“Ông đây đến để nặn hồn!”

Câu nói này trực tiếp đập vỡ hoang tưởng của tôi.

Đây không phải là ân oán cá nhân, mà là kiếm tiền từ làm việc âm.

Hơn nữa mối làm ăn đã tìm đến cửa, người thợ nghề tuyệt đối không được chủ động từ chối.

Tôi chẳng còn lựa chọn nào khác, chỉ đành cau có đón người tôi không muốn nhìn thấy mặt nhất vào bên trong.

Thế nhưng đối phương dường như không hề nhìn thấy sắc mặt của tôi, bước đi vô cùng thong dong và không một chút khách sáo nào ngồi thẳng xuống đầu cái bàn vuông trong góc phòng.

Không chỉ vậy còn tiện tay ra bộ nhàm chán gõ gõ xuống mặt bàn, phát ra những âm thanh “cộc cộc” có quy luật.

Mãi cho đến lúc này, tôi mới chú ý đến dưới lớp áo trần bông rách nát của ông ta là đôi tay khá giống với tôi.

Vừa dài vừa mảnh nhưng lại tràn đầy sức mạnh, các khớp xương vô cùng rõ ràng, giống như một tác phẩm được điêu khắc ra.

Không đúng!

Đây là cánh tay của sư phụ tôi!

Đôi tay biến mất không tung tích của sư phụ tôi thế nhưng lại mọc trên người của cha ruột tôi!

14.

Tôi kinh ngạc trợn tròn hai mắt, buột miệng chất vấn:

“Là ông? Ông đã ăn trộm đôi tay của sư phụ tôi?”

Không nghĩ tới, người đàn ông ngồi đối diện với tôi lộ ra một nụ cười tràn đầy sự châm chọc.

Ông ta nhấc hai cánh tay lên, giống như thưởng thức một tác phẩm vừa ý, sau đó lên giọng chế nhạo:

“Trộm? Ông đây là loại người đấy hả? Cái này là lão què nợ ta!”

Tôi hoàn toàn bị khuôn mặt lẫn giọng điệu của ông ta làm cho buồn nôn và chán ghét, quát vào mặt ông ta:

“Năm đó không phải sư phụ đã đưa hết tất cả tiền bạc cho ông rồi sao?”

“Tôi chẳng qua chỉ là thứ rác rưởi mà ông không thèm, sư phụ có lòng tốt nuôi dưỡng tôi, sao lại nợ nần gì ông chứ?”

Tôi tức đến mức mặt hết đỏ lại trắng.

Thế nhưng cha đẻ của tôi lại giống như nghe được câu chuyện cực kì buồn cười, bất ngờ bật cười haha.

“Ha Ha Ha!”

“Tất cả tiền ư? Lão già què chế dẫm đó thì có được mấy đồng tiền thối?”

“Mày là người! Không phải ú vật, chỉ với từng đó tiền của lão ta đòi mua mày? Tất nhiên là không đủ rồi!”

Nghe đến đây, tôi chỉ cảm thấy như có một nồi nước sôi sùng sục trong lồng ngực đang thiêu đốt trái tim tôi.

Tôi nghiến răng nghiến lợi hỏi lại một câu:

“Ông cũng biết tôi là người ư? Năm đó người xem tôi như quái vật rồi muốn dìm chết tôi chính là ông đấy!”

Cha tôi bị tôi chọc trúng chỗ hiểm tức giận đến mức câm như hến, nhưng sau đó ông ta lại bày ra dáng vẻ vô lại, vừa xua tay vừa cợt nhả nói:

“Ha ha! Hiểu nhầm, tất cả là sai sự thật!”

Trong lòng tôi ngập tràn uất hận, cũng lười tranh cãi với ông ta, chỉ gằn từng chữ từng chữ một hỏi lại ông ta:

“Vì vậy, ông chê số tiền sư phụ dành dụm tích cóp năm đó là không đủ, vẫn còn muốn thêm?”

Tôi không ngờ tới ông ta lại bày cái vẻ cây ngay không sợ chết đứng cười nói:

“Điều đó là đương nhiên!”

Sự tức giận khiến toàn thân tôi căng cứng lại như một cục đá, hai mắt tôi toàn là tơ máu gằn lên hỏi:

“Cái gì cơ?”

Có lẽ trông bộ dạng của tôi quá đáng sợ, cha tôi vô thức vẫy vẫy tay rồi cố ra vẻ mềm mỏng nhất trả lời:

“Xì! Lão già kia ngoài đôi tay này vẫn còn chút tác dụng thì chả còn gì đáng để ta bận tâm cả!”

Nghe đến đây, tôi chỉ cảm thấy các mạch máu trong người mình như phát nổ, thái dương cũng giật “thịch thịch”.

Thứ súc vật nhà ông ta, để lừa gạt sư phụ mà ngay cả đôi tay của thợ hồn cũng dám nhòm ngó đến.

Tôi cảm thấy lửa giận chạy thẳng từ lồng ngực dồn lên trên não mình.

Nhìn thấy tôi muốn phát điên, khuôn mặt của tên sú ật trước mặt tôi lộ ra một tia hoảng loạn.

Thế nhưng ông ta vẫn không cam tâm tình nguyện, yếu ớt tìm lý do biện hộ:

“Ông đây... ông đây đã có lòng tốt để ông ta dùng thêm mười tám năm nữa, cũng coi như là không phụ lòng lão ta rồi! Mày còn muốn như thế nào nữa?”

Ngay lúc này, tôi cảm thấy bản thân mình không thể nào nhẫn nhịn thêm được nữa rồi!

Cơn tức giận của tôi tràn ra như nước lũ phá vỡ bờ đê.

15.

Tôi dùng tay túm lấy tóc của kẻ đê tiện này, nắm lấy rồi đập mạnh đầu lão ta xuống bàn.

Sau khi tôi trút giận xong, trán và mũi của lão già không biết xấu hổ bị tôi đập cho chảy be bét máu.

Thế nhưng dù gì tôi cũng chỉ là kẻ tàn phế, đợi đến khi ông ta phản ứng lại, tôi đã bị rơi vào thế bất lợi, bị ông ta trở tay hất văng khỏi ghế.

Tôi yếu ớt ngồi bệt dưới đất, chỉ có thể đứt ruột đứt gan chửi mắng ông ta:

“Ông là đồ sú ật!”

Gã súc dù gì cũng có việc cần nhờ đến tôi, không dám động tay động chân với tôi nữa, ngược lại hắng giọng, phản bác lại tôi:

“Tao là súc cũng mạnh hơn khúc gỗ mục tàn tật không mọc nổi chi!”

Nói rồi, ông ta nhấc tay mình lên mân mê trước mặt tôi, có phần biến thái rồi nói tiếp:

“Đôi tay này mới đáng tiền biết bao! Vậy mà ở chỗ lão què chết tiệt kia một cọng lông cũng không vét nổi!”

“Đến hôm nay, lão ta đem đôi tay này tặng lại cho tao, tao sẽ khiến nó phát huy hết tác dụng của mình!”

Nói đến đây, ông ta đột ngột dừng lại một chút.

Sau đó dùng vẻ mặt giảng hòa sáp lại trước mặt tôi, vừa cười vừa đề nghị:

“Mày dù gì cũng là con của tao! Chỉ cần hai cha con mình hợp tác, ông đây đảm bảo đời này của mày sẽ được ăn sung mặc sướng!”

Tôi nghiến răng nghiến lợi phát ra tiếng kêu ken két, trong mắt tràn đầy uất hận ngút trời, gần như bị những lời nói của cha đẻ làm cho tức đến ngất xỉu tại chỗ.

Thế nhưng kẻ tàn tật vô dụng như tôi, ngoại trừ đôi tay này thì chẳng còn chút bản lĩnh nào hết cả.

Vì vậy chỉ có thể đau đớn bày ra bộ dạng tiễn khách lạnh lùng nói:

“Sự nghiệp to lớn của ông cao quá tôi không dám với.”

“Tôi không thu thập linh hồn, đôi tay thợ hồn này cho dù có ở trên người ông cũng không có chút sức mạnh nào cả.”

“Lão già khốn kiếp, những tính toán của ông, xem ra đều về con số không rồi.”

Sau khi dứt lời, tôi nghĩ ông ta chắc chắn sẽ chết tâm từ bỏ ý định ban đầu.

Thế nhưng tôi không ngờ tới người cha vô liêm sỉ của mình không hề quan tâm đến điều đó, ngược lại ông ta còn trở mặt với tôi.

“Yên tâm đi! Mày sẽ phải nhào nặn linh hồn cho tao!”

Ông ta bày ra bộ dạng nắm chắc phần thắng trong tay.

Không đợi tôi kịp tiếp lời, ông ta tiếp tục cao giọng nói:

“Ông đây sớm đã tìm hiểu kĩ rồi. Việc nhào nặn linh hồn có điều cấm kị, tao cá là mày không dám phá vỡ quy tắc đó đâu!”

Lòng tôi chợt lạnh đi.

Đột nhiên tôi nhớ lại điều cấm kị thứ hai mà sư phụ nói với tôi:

“Nếu không nợ nần nhân quả thì không được nhào nặn linh hồn.”

16.

“Không nợ nhân quả.”

Tôi nhẩm đi nhẩm lại bốn chữ này.

Một luồng hận thù tuôn trào ào ạt trong lồng ngực tôi như muốn nhấn chìm toàn bộ bản thân tôi.

Bảo sao sư phụ thường xuyên nhắc: tất cả đều xem số mệnh, không có chút nào do con người quyết định cả.

Tại sao kẻ đê tiện ngay trước mặt tôi này lại là cha đẻ của tôi chứ?

Tại vì sao tôi sống ru rú cô độc một mình lâu như vậy lại nợ nần nhân quả một gã bỉ ổi đê tiện như thế này chứ?

Tôi căm hận!

Căm hận ông trời sao lại có thể bất công như vậy!

Vì vậy tôi không muốn chấp nhận số phận của mình.

Thế nên tôi cứng cổ cãi lại:

“So với việc giúp ông, tôi thà phá vỡ điều cấm kị.”

Nhưng ngay sau đó, chút dáng vẻ cố gắng tỏ ra kiên cường của tôi lại bị vài từ ngắn ngủi của đối phương phá vỡ.

“Mày không làm được điều đó đâu.”

“Nếu mày phá luật, nhánh thợ hồn này của lão què triệt để đứt đoạn tại đây. Lão ta dùng mọi cách để cứu sống mày, mày có thể nhẫn tâm phụ lòng lão sao?”

Giây phút này, tôi chỉ cảm thấy bản thân giống như bị người ta lột trần lớp vỏ bọc ngụy trang bên ngoài ra, xương khớp toàn thân đều bị lộ hết ra ngoài không còn sót một chút gì.

Tại sao lão ta lại đoán được điều đó?

Hơn nữa nó không sai một chút nào cả.

Lần này, tôi chỉ có thể nhắm mắt cam chịu, giống như một con chó bò dậy từ mặt đất.

Trong lòng tôi đã là một nắm tro tàn nguội lạnh, máy móc thắp đèn thu hồn lên.

Quả nhiên, không hề có kỳ tích nào cả.

Đèn sáng rồi.

Tôi không thể không tuân theo quy tắc hành nghề, chỉ có thể giúp lão già không bằng cầm thú này nặn linh hồn.

Tôi nhịn lại nỗi đau đớn trong lòng nhào nặn đôi tay thợ hồn của sư phụ để nó dung hòa với linh hồn tham lam xấu xí kia.

Trong suốt quá trình nặn hồn, tôi như một con rối bị rút mất linh hồn.

Còn người cầm dây điều khiển chính là người duy nhất tôi nợ nhân quả của kiếp này – cha ruột của tôi.

17.

Sau khi ý thức của tôi khôi phục trở lại, trong phòng chỉ còn lại một mình tôi.

Còn làng nghề thủ công chúng tôi lại nhiều thêm một thợ hồn kiến thức nông cạn xuất hiện giữa đường.

Tên thợ hồn này yêu tiền như mạng sống, thu được càng nhiều tiền càng tốt, hơn nữa còn không kiêng kị gì hết, ai đến cũng không từ chối.

Chỉ cần tiền vào túi hắn, bất kể thời gian nào, không quan tâm đến đèn hồn gì đó, càng chẳng nề hà cái gì mà luật nhân quả, tất cả những việc liên quan đến “tu sửa linh hồn” hắn đều nhận hết.

Chỉ trong một thời gian ngắn, tất cả cô hồn dã quỷ của mười dặm xung quanh đều tụ lại ở làng thủ công này.

Cho dù là ác quỷ làm những điều tàn ác bị các cao nhân đánh cho hồn phi phách tán hay những tàn hồn khuyết hồn khuyết phách đã tạo ra quá nhiều nghiệp chướng của kiếp trước thì chỉ cần người thân của những linh hồn này tìm đến cửa và bỏ tiền ra, lão ta đều giúp tu sửa linh hồn.

Nhìn thấy nghề thợ hồn này bị gã cầm thú kia vấy bẩn, tôi không thể ngồi yên tại nhà được nữa, kẹp lấy hai cái nạng tìm đến tận nhà lão ta.

Tôi không thể nghĩ đến, suốt mười tám năm qua đi qua cửa nhà nhưng tôi không thèm bước vào, vậy mà hôm nay tôi lại dùng cách này để quay trở lại.

Khoảng sân nhỏ của căn nhà lợp rạ rách nát trong kí ức của tôi sớm đã biến mất không còn tung tích.

Mới chưa đầy nửa năm trời chỗ đó đã thay bằng căn biệt viện nguy nga tráng lệ, đủ các thể loại xe sang trọng đỗ kín trong sân.

Từng tốp từng tốp người đến nhờ giúp đỡ như mắc cửi.

Tôi phải đợi đến khi trời tối sầm hẳn mới có cơ hội bước vào trong cổng.

Nhưng tôi vẫn còn chưa mở miệng thì lào già không ra gì kia nửa dựa nửa ngồi trên ghế dài châm biếm nói:

“Thế nào nhóc con? Nghĩ thông rồi à?”

Tôi lạnh lùng giễu cợt:

“Thứ đồ không kiêng kị gì cả như ông, sớm muộn cũng không có kết quả tốt đẹp đâu.”

Lão già bỉ ổi bị những lời nói của tôi chọc cho tức đến phì cười.

Trước tiên ông ta vểnh lỗ mũi lên chỉ chỉ chỏ chỏ vào những thứ đồ trang trí trong phòng, sau đó bĩu bĩu môi dè bỉu chê bai bộ quần áo rách nát trên người tôi.

Lão cười đến vô cùng thích thú:

“Vậy mày nói tao nghe thử xem, thế nào mới là tốt hơn?”

“Mày giống y xì lão già què chết tiệt kia, có được bản lĩnh hơn người nhưng lại không biết cách tận dụng, đúng thật là vô cùng ngu xuẩn mà!”

Nói đến đây, lão ta hơi dừng lại.

Tiếp theo lão ta nhìn tôi giống như đang ban cho tôi một ân huệ, nhẹ nhàng nói:

“Ngày nào đó mày nghĩ thông suốt, có thể quay trở lại cùng với ông đây tận hưởng những thứ phú quý nhân gian này.”

Nói xong, ông ta ngẩng đầu cười một tràng dài, cười một cách kiêu ngạo và tự cao tự đại.

Tôi tức đến mức lớn giọng chất vấn:

“Cả ngày ông làm loạn với đám quỷ hồn kia, không sợ một ngày nào đó bản thân mình cũng trở thành ác quỷ à?”

Ông ta lại càng cười khoái chí hơn.

“Mày đúng là thứ ngu ngốc, ông đây chỉ cần còn đôi tay này, những linh hồn tàn ác đó còn phải nhờ vả đến tao, liệu chúng có thể làm gì được tao chứ?”

Những gì cần nói cũng đều nói rồi, tôi tự biết có nói thêm cũng vô ích.

Chỉ phẫn nộ nói:

“Nhưng đến cuối cùng ông vẫn phải chế, đợi đến ngày đó bọn chúng sẽ biến ông thành ác quỷ, đến khi đó ông mới biết thế nào là sợ!”

Thế nhưng không ngờ tới ông ta còn điên cuồng hơn.

“Mấy thứ đáng ki tở đó, ai muốn làm thì làm. Ông đây muốn làm thợ hồn đệ nhất thiên hạ. Ha ha ha!”

Tôi hết cách chỉ đành rời đi trước tràng cười sảng khoái đó của cha đẻ mình.

Tôi biết rằng lão ta nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp, không nghĩ đến quả báo lại đến nhanh như vậy.

18.

Nửa năm sau.

Lại là vào một đêm tĩnh mịch yên ắng khác, đột nhiên có người đến gõ cửa nhà tôi.

Từ lâu lắm rồi tôi không được ai nhờ giúp đỡ nên tâm trạng không tránh khỏi có hơi kích động, ngay cả tốc độ mở cửa cũng nhanh hơn rất nhiều.

Người ngoài cửa là một người đàn ông mặc áo choàng đen.

Hắn ta đội một cái nón rộng vành, nửa khuôn mặt đều bị che khuất đi.

Giọng nói của hắn ta lạnh đến sởn da gà.

Hắn vừa mở miệng đã khiến tôi như bị đóng đinh tại chỗ.

“Tôi muốn dung hợp linh hồn.”

Dung hợp linh hồn.

Là dung hợp linh hồn đó!

Phải mất hai lần thầm nhẩm lại trong đầu tôi mới ổn định lại tinh thần từ trong sự kinh ngạc.

Đó là việc dung hợp linh hồn đã thất truyền từ lâu trong nghề thợ hồn chúng tôi đấy!

Nhưng mà không phải sư phụ đã từng nói rằng ngay cả sư phụ cũng chưa từng chứng kiến hay sao?

Hôm nay thế quái nào lại có người tìm đến cơ chứ?

Trong lòng tôi sớm đã vô cùng hoang mang.

Thế nhưng quy tắc hành nghề đã nói: khách hàng tìm đến cửa, thợ hồn bắt buộc phải tiếp đón.

Tôi chỉ có thể miễn cưỡng ép buộc bản thân mình bình tĩnh lại, đồng thời âm thầm cầu nguyện trong lòng một lúc nữa đèn thu thập linh hồn sẽ hợp tác với mình một chút.

Chỉ cần đèn thu thập linh hồn không sáng, vậy thì việc thu thập linh hồn này sẽ không thể trách do tôi được nữa.

Nghĩ như vậy, tôi thầm trấn định lại một chút, đang muốn mời người kia vào trong, lại phát hiện ra rằng phía sau của hắn ta vẫn còn một người nữa.

Người này thần sắc ngẩn ngơ, hai tay dài mảnh khảnh bị trói ra đằng sau lưng, bên trong miệng nhét một miếng giẻ lau dầu đang nhỏ tí tách từng giọt xuống dưới đất.

Bộ dạng này trông vô cùng nhếch nhác thảm hại.

Nhưng sau khi tôi nhìn rõ mặt của người này, tôi không nhịn được hít một hơi khí lạnh.

Kẻ này vậy mà lại là lão cha già tham lam của tôi.

19.

Thấy tôi nhận ra, cha tôi điên cuồng trợn to mắt nhìn tôi, sự van xin cầu cứu như muốn nhảy ra ngoài từ trong đôi mắt lão.

Nghĩ đến bộ dạng dương dương tự đắc của ông ta nửa năm về trước, tôi đột nhiên cảm thấy thật mỉa mai.

Thật nực cười, tôi tận mắt nhìn ông ta nhà cao cửa rộng, rồi lại chính mắt nhìn ông ta lụn bại trong chớp mắt.

Đối diện với tình cảnh này, cho dù tôi cực kỳ ngu ngốc cũng có thể hiểu được quả báo của cha tôi phải trả đã đến rồi, cùng với đó là số kiếp của tôi nữa.

Dung hợp linh hồn mặc dùng không khác lắm so với thu thập linh hồn và nhào nặn linh hồn nhưng có một điểm tôi luẩn quẩn nghĩ mãi không thông: tôi không hề biết tí tẹo nào về những điều cấm kị khi dung nhập linh hồn.

Sư phụ từng nói:

“Càng những thứ khéo léo tỉ mỉ lại càng có nhiều điều cấm kỵ.”

“Đối với người thợ hồn mà nói, những điều cấm kỵ là ranh giới giữa sống và chết. Chỉ cần bước nhầm một bước sẽ là vực sâu vạn trượng không bao giờ có thể quay đầu.”

Nhưng tôi ngay cả thời gian để suy nghĩ cũng không có!

Gã đàn ông mặc đồ đen nhìn thấy tôi đứng ngây ngốc tại chỗ một lúc lâu liền cực kì mất kiên nhẫn đẩy tôi sang một bên cửa.

Sau đó hắn ta đi thẳng đến chỗ cái bàn vuông màu đen đang đặt ngọn đèn dầu ở đại sảnh.

Hắn nhìn chằm chằm vào ngọn đèn dầu cũ kĩ, trong đôi mắt ánh lên sự tham lam.

Hắn bất giác giơ tay lên, nhưng khi sắp chạm vào ngọn đèn dầu lại vô cùng dè chừng rụt tay lại.

Hắn đột nhiên quay đầu lại, dùng vẻ mặt vênh váo cất giọng hỏi cha đẻ của tôi:

“Đây là ... đèn thu thập linh hồn mà người nói?”

Miệng cha tôi bị nhét miếng giẻ rách nên chỉ có thể vừa “ưm ưm a a” vừa điên cuồng gật đầu phản ứng lại.

Trong nháy mắt, đôi mắt gã đàn ông mặc đồ đen sáng lên, hắn nâng ngọn đèn lên và không có ý định buông tay, sau đó nhìn cha tôi bằng ánh mắt khinh bỉ rồi cười lớn nói:

“Bảo sao thứ phế vật nửa mùa như ngươi khi tu sửa linh hồn đều để lại lỗ hổng lỗ chỗ, hóa ra là thiếu thứ đồ này!”

Sau khi cười xong, hắn ta mới giống như đột nhiên nhớ ra
sự hiện diện của tôi.

Đối diện với tôi đang đứng im lặng không phát ra một tiếng động đằng sau cánh cửa, bộ dạng hắn như điên như cuồng nói:

“Mau! Mau lên! Sau khi dung hợp linh hồn hắn ta xong, tặng cho ta cái đèn này đi.”

“Có được đôi tay thợ hồn, lại có thêm đèn thu thập linh hồn, ta liền có thể hô hào chúng quỷ, trở thành một quỷ vương chân chính.”

20.

Nhìn bộ dạng kẻ sau còn tham lam hơn kẻ trước của hai gã điên trước mặt mình, tôi cảm thấy tim mình đập nhanh đến mức muốn nhảy ra ngoài luôn rồi.

Bối rối, lo lắng, bất lực... rõ ràng đang đứng trước cửa sống chết nhưng hoàn toàn không tìm thấy lối ra.

Càng đáng sợ hơn, tôi dường như không có bất kì biện pháp nào có thẻ sử dụng được.

Lẽ nào nhánh này của nghề thợ hồn lại hoàn toàn đứt đoạn trong tay tôi?

Không!

Tuyệt đối không thể!

Tôi kiên cường ép buộc bản thân mình mạnh mẽ nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề.

Ngay lập tức, những điều sư phụ căn dặn trước khi mất văng vẳng bên tai tôi:

“Nhánh thợ hồn này, ngàn đời không bao giờ biến mất. Con còn thuộc dòng dõi chính thống, ông trời tuyệt đối không bao giờ tuyệt đường của con!”

Sư phụ đã nói tôi là dòng chính thống, ông trời không tuyệt đường của tôi.

Mình là dòng chính thống, ông trời sẽ không tuyệt đường sống của mình.

Tôi giống như bị ai đó yểm bùa lên người, lặp đi lặp lại câu nói này.

Lồng ngực nặng trĩu xuống như có ai đè tảng đá nặng lên trên, chỉ suýt chút nữa là không thể thở nổi.

Vào thời khắc dầu sôi lửa bỏng, trong đầu tôi đột ngột lóe lên một linh cảm.

Một dòng suy nghĩ bỗng xẹt ngang trong đầu tôi.

Tôi giống như người hế đuối vớ được cọc, túm chặt lấy cọng cỏ cứu mạng đột nhiên xuất hiện này, sau đó nghĩ đi nghĩ lại mấy lần liền.

Chính trong lúc tôi đang xao nhãng không chú ý, một câu nói lảnh lót của tên mặc đồ đen kéo tôi lại thực tại:

“Đừng có lề mề nữa không thì cẩn thận cái mạng chó của ngươi!”

Không còn thời gian nữa rồi!

Chỉ có thể đánh cược một phen này thôi!

21.

Tôi giả vờ như đồng ý với gã áo đen.

Dựa theo phương pháp mà sư phụ dạy cho tôi, tôi bắt đầu dung hợp linh hồn một cách tuần tự.

Khi mà tôi sắp hoàn thành công việc, tôi thậm chí còn có thể nhìn thấy khuôn mặt của gã áo đen tràn đầy sự phấn khích và điên cuồng.

Nhưng ngay sau đó, sự cố ngoài ý muốn đã xảy ra.

Đèn thu thập linh hồn đang cháy ổn định bất ngờ tắt lụi.

Gã áo đen khi nãy vẫn còn đang cực kì hưng phấn chỉ có thể trợn mắt chứng kiến cảnh bản thân mình hồn bay phách tán, vẻ sung sướng điên cuồng trên khuôn mặt chưa kịp mất thì hắn đã biến đâu không chút tăm hơi.

Cùng với sự biến mất của gã áo đen, còn có người cha vẫn đang không ngừng chống cự của tôi.

Xem ra tôi đã đoán không sai.

Điều cấm kỵ trong dung nhập linh hồn có lẽ chính là hồn phách của cả hai người đều phải tự nguyện.

Với những hiểu biết của tôi về cha mình, ông ta tuyệt đối không bao giờ tình nguyện trở thành quỷ vương.

Đời này của ông ta xem trọng tiền bạc hơn cả mạng sống của bản thân.

Không chỉ bán đi đứa con vừa mới lọt lòng của mình, mà chuyện tổn hại âm đức ông ta cũng dám làm, ngay cả kiếm tiền từ quỷ ông ta cũng làm đến phát nghiện.

Những gì mà ông ta muốn có trong kiếp này, không có gì khác ngoài vinh hoa phú quý chốn nhân gian.

Loại người như ông ta, sao có thể cam tâm trở thành con rối của một “hồn phách không thể thấy ánh mặt trời” cơ chứ?

Huống hồ hợp nhất linh hồn với một ác quỷ mạnh hơn mình nhiều lần đồng nghĩa với việc linh hồn của ông ta sẽ biến mất hoàn toàn.

Đằng nào bản thân cũng không tránh khỏi cái ết vậy thì càng không thể để kẻ khác đạt được ý nguyện.

Đây tuyệt đối chính là suy nghĩ bản thân không có lợi kẻ khác đừng hòng có của cha tôi.

Quả nhiên, hiểu cha không ai ngoài con mà.

Người đàn ông này mặc dù không ngày nào làm trọn nghĩa vụ của một người cha, nhưng sự tham lam vô sỉ hết lần này đến lần khác của cha tôi giúp tôi nhận ra bản chất của ông ta.

Ngẫm ra được điều này, tôi liền có thể tự nhiên có được biện pháp phá giải thế cục.

Sau khi tất cả yên tĩnh trở lại, tôi đi đến đứng trước phần mộ đằng sau núi của sư phụ.

Tôi ghép phần còn thiếu của những điều cấm kị khi dung nhập linh hồn đã thất truyền từ lâu lại với những điều đã có, đọc lên cho sư phụ nghe:

“Có ba điều cấm kị khi tu sửa linh hồn.”

“Đèn dẫn hồn không sáng không được thu thập linh hồn.”

“Không có nợ nhân quả, không được nặn linh hồn.”

“Linh hồn không tự nguyện, không được dung nhập linh hồn.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom