1.
Tôi và một nhóm bạn học cùng ngồi trên chiếc xe buýt trong chuyến đi dã ngoại mùa xuân.
Kết quả trên đường đi gặp tai nạn giao thông, tất cả mọi người trên xe đều chế hết…
Trừ tôi.
Lúc cả sá tìm thấy tôi, tôi đang hôn mê cạnh một hòn đá.
Sau đó, khi trở về nhà, tôi bắt đầu trở nên bất thường: không thể thấy ánh sáng, không thích ra khỏi nhà.
Mấy năm sau, có người gặp tai nạn cũng tại chỗ đó, lại kiếm được một th tể đã phân huỷ, chỉ còn xương trắng.
Nhưng có liên quan gì cơ chứ, mẹ nói có đúng không! Mẹ yêu dấu của tôi.
Tôi nhìn sinh vật hình người teo tóp ở trước mặt mình, nở nụ cười quái dị.
2.
Tôi phát hện ra bạn cùng kí túc xá của mình có hơi không bình thường.
Ví dụ như bây giờ.
Mười hai giờ đêm, tôi đang định đi vệ sinh, lại thấy trong nhà vệ sinh sáng đèn.
Cậu ấy đang ngồi xổm trên mặt đất, ăn cái gì đó.
Tôi không nhịn được nữa.
Tôi bước đến trước cửa nhà vệ sinh.
Cậu ấy bỗng nhiên xoay người lại.
Nhìn tôi chằm chằm, trên mặt cậu ấy nở một nụ cười quái dị:
“Cậu muốn ăn một miếng không?”
Trên tay cậu ấy… đang cầm một đống nội tạng!
3.
Nhà thầu nhận thầu công trình mới: Xây một nhà tù tại huyện này.
Ở trên phê duyệt một số tiền lớn xuống dưới.
Nhưng nhà thầu tham lam, cắt xén không ít.
Lúc trộn bê tông, một công nhân không cẩn thận nên rơi vào đó.
Muốn cứu người ấy phải tốn rất nhiều tiền.
Nhà thầu liền giả vờ chẳng nghe thấy tiếng cầu cứu của anh ta, ra lệnh cho máy trộn bê tông cứ tiếp tục đổ xuống.
Sau đó, dự án chế tiệ này bị vạch trần, tên nhà thầu đó liền bị bỏ tù.
Tối hôm ấy…
Tí tách, tí tách, tí tách …
Một thứ gì đó dinh dính, nhơm nhớp nhiễu lên mặt của tên nhà thầu.
Hắn ngẩng đầu lên.
Trong góc tối của phòng giam, một cái đầu máu thịt nhầy nhụa hướng về hắn mà kêu gào:
“Ông chủ! Cứu tôi! Cứu tôi với! Tôi chưa muốn chết!”
Ngày hôm sau, người ta phát hiện tên nhà thầu đã mất trong phòng giam.
Mắt hắn trợn trừng, dường như bị doạ sợ cho đến chế.
4.
Lúc đang ăn sáng, Tiểu Minh cảm thấy món cháo hôm nay hơi dai.
Không đúng…
Làm sao mà cháo lại có thể dai được nhỉ?
Vừa cúi đầu nhìn, hoá ra là một con mắt.
Tiểu Minh nhắm mắt làm ngơ, tiếp tục ăn.
Mẹ từng nói: “Ăn gì bổ nấy.”
Tiểu Minh sờ lên con mắt bị mù.
Trong quầy thức ăn, cậu ấu thấy được nụ cười đáng sợ của lão chủ quán.
5.
Hôm đó, đang trên đường tan học về nhà, nó cảm thấy có ai đang đi theo mình.
Nó xoay người lại, chẳng có gì cả.
Chuyện gì thế nhỉ?
Lúc về đến nhà, nó bật TV lên như bình thường.
Bảng tin trên TV đưa tin hôm nay có vụ giế người tại một trường học: Một tên xã hội đen đã giế hại một bé gái.
Bỗng nhiên, cửa mở ra.
Người bước vào là mẹ, nhưng mẹ lại nhìn nó bằng vẻ mặt vô cùng kinh hãi.
Mẹ thấy…
Trên ghế sô pha của nhà mình, một thể đẫm má đang ngồi xem TV, phía sau vẫn còn một con dao đang đâ vào lưng.
Nó xoay đầu lại:
“Mẹ! Cái người trên TV hình như là con đấy.”
6.
Bạn tôi mấ tí rồi, đã mấy ngày chẳng đến trường.
Nhưng điều kì lạ là không ai báo cản sá.
Vài ngày sau đó, cuối cùng tôi không thể chịu nổi nữa, chạy đến đồn cả sát.
Cản át đã tiếp nhận vụ á.
Nhưng hôm nay họ lại báo với tôi rằng không có người này tồn tại trên đời!
Sao có thể như thế???
Rõ ràng là chúng tôi đã chơi đùa cùng nhau.
Bỗng nhiên, ấn tượng của tôi về người bạn đó trong đầu càng lúc càng mơ hồ.
“Thấy chưa, tôi bảo mà, cô ta bị bệnh tâ thầ!”
Tôi nghe thấy tiếng người cả sá kia văng vẳng bên tai.
7.
Tối hôm ấy, lúc về nhà, tôi băng qua con đường nhỏ như mọi ngày.
Bỗng nhiên một con cóc nhảy ra từ phía hồ, làm tôi giật cả mình.
Sau đó, tôi nhìn thấy một chiếc xe đẹp đang chạy đến từ phía cuối đường.
Có thể thấy được chiếc xe chạy rất nhanh.
Chỉ có điều là… trên xe không có người ngồi, chỉ có bàn đạp cứ lọc cọc lọc cọc xoay vòng.
8.
Chỗ cái ao lại có người chết đuối.
Đã nói từ lâu rồi, cái ao đó rất sâu, đừng tới đó chơi làm gì.
Lại cứ không nghe.
Trục vớt cả hai ngày rồi nhưng vẫn chẳng tìm thấy thể.
Cuối cùng, người ta quyết định bơm nước từ ao ra ngoài.
thể xuất hiện.
Nhưng người ta lại phát hiện, cái ao thực ra chỉ sâu tầm một mét rưỡi.
Nếu như thế, thì làm sao có thể khiến một học sinh cấp ba cao mét tám chế đuối cơ chứ.
Nhưng mà, ngay lúc này, thể của học sinh cấp ba ấy đang co ro trên lớp đất bùn đáy ao.
Trên cổ chân hiện ra dấu tay rất rõ ràng.
9.
“Tôi nói rồi mà, nơi này không sạch sẽ, cậu cứ nhất định đòi đến.”
Tôi kiên định nói với người bên cạnh.
“Không sao, đến cũng đến rồi, vào xem thử một chút đi mà.”
Chúng tôi đi tới đi lui.
Bỗng nhiên thấy có ánh sáng phát ra từ một góc nào đó, không lẽ đã tìm được lối ra rồi sao?
Người bên cạnh phấn khích kéo tôi chạy về phía trước.
Nhưng bỗng nhiên từ đằng trước lại truyền đến tiếng la hét:
“Đã nói với cậu từ trước là nơi này không sạch sẽ mà! Tôi vừa trông thấy hai cái bóng đen sì đấy!”
10.
Không khí sau khi mưa thật là trong lành, tươi mới.
“Mày nói xem có phải không?”
Hắn cười hung ác nhìn thể má thị đầm đìa trước mắt.
“Chứ cứ đều bị mưa rửa trôi cả rồi! Đúng là bớt đi biết bao phiền phức.”
11.
Cô về đến nhà, phía trước cửa có thêm một đôi giày nam ở đó.
Không thể nào.
Cô đã xử lý mọi thứ gọn gàng, sạch sẽ từ lâu rồi mà.
Cô lo lắng mở cửa, những dấu chân trần đẫm nước đang kéo dài từ bên ngoài đến tủ quần áo trong phòng ngủ.
Cô mở cửa tủ ra, sau đó cô nghe thấy tiếng vật gì đó nặng nề rơi xuống.
Là một thể bị ngâm nước đến trương phồng, vẫn còn đầy bọt bám quanh.
Cũng chính là chồng của cô.
Trong lúc hoang mang, cô nghe thấy tiếng anh ta nói:
“Anh về rồi, Tú Cầm!”
12.
Có hai người bước lên xe buýt, bọn họ chẳng thèm thả tiền xu vào hộp, chỉ như vậy ngồi xuống.
Tài xế cũng nhắm mắt làm ngơ.
Tôi không kiềm được mà nhắc nhở bọn họ:
“Này, nhớ trả tiền đấy!”
Lúc ngẩng đầu lại phát hiện, tài xế đang kinh ngạc nhìn tôi.
“Cậu đang nói chuyện với ai thế?”
Tim tôi như chững lại.
Ngoái đầu nhìn hai người kia, khuôn mặt họ đầm đìa máu me đang nhìn tôi chằm chằm.
Trên radio của xe buýt vang lên bảng tin:
“Sáng hôm nay, trong thành phố xảy ra một vụ nạ giao thông nghiêm trọng…”
13.
Trong bệnh viện luôn lưu truyền một truyền thuyết:
Lúc đi làm ca đêm, đi lên cầu thang nhớ không được đếm bậc thang.
Tôi chẳng tin đâu, toàn là mấy lời linh tinh dối trá để lừa người.
Hôm nay đến phiên tôi trực đêm, vừa đúng lúc người nhà bệnh nhân khoa nội trú trên tầng ba bấm chuông gọi y tá.
Tôi lên lầu, tình cờ nhớ lại truyền thuyết kia.
Tâm thế vốn không sợ chế, tôi quyết định thử xem sao.
1 2 3 … 24 …
“Đã nói mà, toàn là lừa gạt người ta!”
Tôi đã lên đến cửa khoa nội trú ở tầng ba rồi.
Đẩy cửa ra, thứ tôi thấy chỉ có mỗi một i tể nằm cứng đơ trên giường bệnh, hướng nhìn về phía tôi mà nở nụ cười đáng sợ.
14.
Ngay chỗ chiếc xe bị chế máy vừa khéo có một ngôi biệt thự bỏ hoang.
Trước khi bước vào ngôi biệt thự đó, anh ta nhìn thấy có người đứng nơi cửa sổ nhìn mình.
Nhưng anh ta vẫn quyết định cùng đám bạn vào trong đấy xem sao, dù gì thì chẳng ai muốn bị người khác gọi là đồ nhát gan.
Sau khi đi vào, anh ta mới phát hiện có gì đó sai sai…
Mấy người bạn của anh ta lần lượt biến mất trong một khoảng thời gian ngắn sau đó lại xuất hiện, hơn nữa, tính cách của họ cũng bỗng nhiên thay đổi.
Anh ta dám chắc rằng, họ không còn là những người bạn như lúc ban đầu.
Cuối cùng cũng đến lượt anh ta.
Thứ đó đuổi theo anh ta từ lầu hai chạy lên gác xép lầu ba.
Đợi đến lúc thứ đó tiến lại gần, nhìn một cái anh ta liền nhận ra nó có khuôn mặt giống hệt anh ta vậy.
Thứ đó lao đến, áp sát vào anh ta.
“Chỉ cần mày chế thì tao có thể thoát ra rồi. Hahahaha!!!”
Sau đó, nó đẩy anh ta từ cửa sổ xuống dưới.
Thứ đó cũng lao theo, xem anh ta như đệm thịt để nhảy lên.
Trước khi trút hơi thở cuối cùng, anh ta trông thấy…
Từ xa chạy đến một chiếc xe trông giống hệt xe của bọn họ.
Chiếc xe ấy cũng chế máy, bốc khói tại cùng một địa điểm như thế.
Người từ trên xe bước xuống… lại chính là mấy người bọn họ!
15.
Lúc đi học, tôi và cậu ấy là bạn tốt của nhau.
Trong trường tôi lưu truyền một truyền thuyết: Trước khi trường được xây dựng, ở đó có một con quái vật đầu rỗng, thích ăn não người.
Rất nhiều người tin vào truyền thuyết ấy, nhưng tôi thì ngoại lệ.
Dù gì thì từ bé, bố tôi cũng đã truyền cho tôi tư tưởng theo chủ nghĩa duy vật.
Tôi và người bạn tốt của mình sắp học cấp Ba rồi, nhưng trước khi lên cấp Ba, cậu ấy bị bệnh nặng, không tham gia kì thi chuyển cấp được, chỉ có thể học lại thêm một năm.
Hôm đó, cậu ấy gọi tôi đến nhà chơi, trong lúc vô tình, chúng tôi nhắc đến truyền thuyết đó.
Tôi thì không tin như thế.
Cậu ấy liền vén tóc lên:
“Cậu xem có phải trông giống thế này không?”
Tôi kinh hoàng phát hiện…
Dưới mái tóc cậu ấy… chỉ là một cái lỗ đen ngòm.
16.
Bắt đầu từ khi vào cấp hai, cô ấy đã bắt đầu ở nội trú.
Tối hôm đó, cô ấy muốn gọi điện thoại cho mẹ để trò chuyện như thường lệ.
Lúc đến phòng của dì quản lý ký túc xá, cô ấy lấy điện thoại công cộng gọi vào dãy số ấy.
Trong khi đang nói chuyện với mẹ, cô ấy bỗng phát hiện không biết từ khi nào trong phòng của dì quản lý lại có một cái giường hai tầng, phía trên dùng rèm che kín lại, vừa khéo ở kế bên chỗ đặt điện thoại.
Lòng hiếu kỳ trỗi dậy, cô ấy kéo rèm.
Nhìn theo chiếc rèm từ từ kéo ra, cô ấy phát hiện:
Phía sau rèm là một tể khô teo tóp, đen đúa.
Lúc này, trong điện thoại truyền đến tiếng “tu… tu…”, đầu dây bên kia của mẹ cô chẳng có tiếng đáp lại.
Cô ấy bỗng cảm giác lạnh cả sống lưng, lúc quay đầu lại, cả ký túc xá chỉ còn mỗi cô ấy.
Dì quản lý đứng đó, nhìn cô đầy giận dữ:
“Giới thiệu với con, đây là mẹ của dì. Mẹ dì nói ở nhà một mình cô đơn quá!”
Cô sợ hãi đến mức hét lên, không cẩn thận đụng phải giá sắt kế bên giường.
Lộc cộc…. Lộc cộc…
Cái đầu lâu từ hể kia lăn đến bên chân cô ấy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô!
17.
Nửa đêm, nó cảm thấy khát nước, liền bò dậy, đi xuống bếp lấy nước uống.
Bỗng nhiên, nó liếc mắt xuống ngã tư ngay dưới lầu, thấy một người đang đứng đó.
Nó chợt thấy kì lạ, nửa đêm ai lại đứng ngay ngã tư làm gì?
Nó lại thấy hình như người đó đang quay mặt nhìn về hướng toà nhà nó đang ở, ngón tay chỉ lên hình như đang đếm đếm cái gì đó.
Đếm đi đếm lại mấy lần:
Nó cũng không nhịn được mà cũng đếm theo:
“1, 2, 3, … 10, 11.”
Dừng lại ở tầng thứ 11.
Trùng hợp thay, nó cũng ở tầng 11.
18.
Buổi tối, lúc chuẩn bị đi ngủ, cô ấy bỗng nhiên mắc đi vệ sinh, thế là không thể nhịn, phải vào nhà vệ sinh một lần.
Mơ mơ màng màng bước vào nhà vệ sinh, sau khi xả nước…
Ánh mắt vô tình liếc sang tấm gương kế bên.
Ảnh phản chiếu lại từ trong gương rõ ràng không phải khung cảnh trong nhà tắm:
Cô ấy trông thấy…
Một người phụ nữ không có cái đầu, toàn thân má từ trong gương vươn cánh tay ra ngoài…
19.
Mấy đứa bọn nó hẹn nhau, cuối tuần sẽ làm một chuyến thám hiểm.
Nhưng lũ trẻ con thì có thể đi đâu đây?
Cuối cùng, một cái cống thoát nước nào đó ở phía đông thành phố trở thành địa điểm thám hiểm mà bọn trẻ hẹn nhau.
Sau khi cùng nhau bước vào, lúc bắt đầu đứa nào cũng phấn khích, vội vã, sau đó dần dần trở thành kinh hãi.
Bởi vì…
Bọn nhóc phát hiện, trên bức tường ngay trước mặt có viết mấy chữ to mà đỏ chót:
Về đi.
Lúc này, đã có đứa đề nghị:
Hay là mình về thôi?
Nhưng cũng có đứa không tin.
Thế là hai đứa nhát gan trong nhóm chạy về trước.
Những đứa khác tiếp tục đi sâu vào trong.
Mấy hôm sau…
Hai đứa nhóc bỏ về trước không hề gặp lại mấy đứa đi tiếp ngày hôm đó.
Cuối cùng, người nhà bọn trẻ báo cảnh sát.
Lúc cảnh sát tìm được bọn nhóc, dưới cống nước chỉ còn lại mấy cái đầu lâ và quần áo rách tan nát.
20.
“Đừng bao giờ đi lên núi một mình.” Bà nói với nó.
Nó lại cảm thấy, một mình lên núi thư giãn thì có gì mà không tốt.
Tối hôm ấy, nó không về nhà, người bà già nua cảm giác được có lẽ nó gặp chuyện gì trên núi mất rồi.
Thế là bà đến nhờ những thanh niên trong thôn lên núi tìm kiếm suốt cả một đêm.
Cuối cùng, lúc trời sáng, người ta tìm thấy nó trong một khe núi, thương tích đầy mình.
Sau này nó kể: Đêm đó lúc xuống núi, nó nghe thấy có ai đó gọi tên mình, thế nên mới đi theo hướng phát ra âm thanh đó.
Chẳng biết đã gặp phải thứ gì.
Bà nó nghĩ lại vẫn còn vô cùng hoảng sợ, cũng may bà nhờ người tìm kiếm lập tức suốt cả đêm.
Nếu không, nó chắc chắn đã cế mất xá.
(Hết.)
Bình luận facebook