• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (5 Viewers)

  • Chương 796-800

Chương 796 Chiêu mộ

“Với cả về quan điểm mặt trời, ngươi cũng không phải người đầu tiên đưa ra! Theo ta được biết, người đầu tiên đưa ra quan điểm này tên là Ca Bách Ni! Thế nhưng ngươi có biết kết cục của hắn ta như thế nào không?"

“Hắn ta làm sao?” Lão già có một dự cảm chẳng lành.

Lâm Bắc Phàm che mặt: “Hắn ta còn chết thảm hơn cả Bái Nguyệt giáo chủ, hắn ta bị người ta thiêu sống!"

“Đậu má!” Toàn thân lão giả rét lạnh.

“Sao bọn họ đều chết vậy?"

“Còn vì sao nữa? Bởi vì bọn họ đưa ra quan điểm không dung thế tục, dẫn đến mọi người bất mãn và phẫn nộ, do vậy với bị thu phục đó!"

Lâm Bắc Phàm nói: “Lão tiên sinh, quan điểm thứ ba của ngươi thì sao!"

“Ôi chao!"

Sắc mặt lão giả trắng bệch, chân hắn ta nhũn ra rồi ngã phịch xuống.

“Thầy ơi! Thầy làm sao thế?” Diêu Chính vội chạy đến đỡ, hắn ta sốt sắng.

Lão giả đổ mồ hôi: “Lão phu không sao..."

“Thầy còn nói không sao, lưng ướt đẫm mồ hôi rồi đây này!"

Hai người lại ngồi xuống, trên mặt toàn là mồ hôi như thể vừa mới dạo trước mặt Diêm Vương một phen vậy.

“Phải biết rằng bệnh từ miệng mà ra, họa cũng từ miệng mà ra!"

Lâm Bắc Phàm vừa uống rượu vừa cười: “Thế nên có vài chuyện bản thân mình biết thôi là được, đừng nói ra bên ngoài! Cũng may mà ngươi gặp được ta, nếu đổi lại là người khác thì bọn họ đã kích động lên rồi. Đúng là chuyện khiến người ta không tưởng tượng nổi mà, các ngươi có hối hận cũng đã muộn!"

"Vâng vâng vâng, thừa tướng đại nhân dạy phải!” Hai người khiêm tốn nhận dạy bảo.

“Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, uống rượu cho đỡ áp lực đi đã! Uống xong thì chúng ta lại nói những chuyện khác!” Lâm Bắc Phàm rót rượu cho hai người. Bọn họ uống vài ly xong, cuối cùng cũng không còn sợ hãi nữa...

Sau khi nói chuyện xong, Lâm Bắc Phàm quyết định tuyển vị lão giả đó vào Quốc Tử Giám, đảm nhiệm một vị trí ti nghiệp khác, phụ trách quản lý thường ngày trong Quốc Tử Giám và xây dựng viện nghiên cứu.

Một là bây giờ hắn vừa là thừa tướng vừa là nguyên soái, còn là phủ doãn kinh thành và tế tửu Quốc Tử Giám, công vụ thật sự quá bận rộn, cần tìm một trợ thủ.

Ở chỗ khác không nói, chỉ nói riêng Quốc Tử Giám, một năm qua vẫn luôn là Diêu Chính phụ trách công việc ngày thường.

Nhưng tuổi tác của hắn ta đã lớn, có đôi khi khó tránh khỏi lực bất tòng tâm.

Lâm Bắc Phàm vẫn luôn muốn tìm người nhưng vẫn chưa có ứng cử viên phù hợp, lúc này La Quang Hải tìm tới cửa, vừa vặn hợp ý hắn.

Hắn ta làm quan nhiều năm, đã từng làm đến chức quan tứ phẩm, chứng minh bản thân đủ năng lực.

Hơn nữa đối phương một lòng muốn dạy học, truyền thụ lại học vấn của mình cho người sau, tới Quốc Tử Giám nhậm chức vừa vặn thích hợp.

Hai là Quốc Tử Giám mới thành lập viện nghiên cứu chưa được bao lâu, cần một người lãnh đạo.

Viện nghiên cứu này là bộ phận chuyên nghiên cứu phát minh sáng tạo mấy thứ như khí cầu lớn, tàu đệm khí,giống với viện khoa học ở hiện đại, vô cùng được triều đình coi trọng, do Lâm Bắc Phàm đảm nhiệm chức viện trưởng, thống lĩnh toàn bộ công việc.

Nhưng vẫn là câu nói đó, hắn quá bận, thường xuyên không quản lý được, chỉ có thể chịu trách nhiệm phương hướng chung, còn đến vấn đề nhỏ thì không được.

Muốn tìm người khác tới phụ trách nhưng người khác toàn học đạo của Khổng Mạnh, khá cổ hủ, tư tưởng không đủ rộng mở, kêu bọn họ tới quản cũng không quản tốt được, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của viện nghiên cứu.

La Quang Hải là một người vô cùng thích hợp, sau khi ra ngoài đi một vòng, ngay cả địa cầu là hình tròn, thuyết nhật tâm cũng nói ra được, tuyệt đối là nhân tài có tư tưởng mở rộng nhất và sinh động nhất ở thời đại này. Kêu hắn ta tới phụ trách viện nghiên cứu quả thật là nhân tài được phát huy tài năng của mình, nói không chừng còn có thể va chạm ra tia lửa kinh người gì đó!

Sau khi Lâm Bắc Phàm nhắc đến suy nghĩ của mình, lão giả hơi mừng rỡ: “Thừa tướng đại nhân, ngươi muốn lão phu tới đảm nhiệm chức ti nghiệp của Quốc Tử Giám, phụ trách công tác ở viện nghiên cứu sao?"

Lâm Bắc Phàm gật đầu, cười đáp: “Đúng vậy! Ngươi làm quan nhiều năm có đủ kinh nghiệm, thừa sức làm một chức ti nghiệp! Hơn nữa, ngươi lại du lịch bên ngoài nhiều năm, kiến thức uyên bác, tư tưởng mở rộng, vừa vặn lên lớp dạy được đám oắt con ở Quốc Tử Giám đó! Để bọn họ cũng được mở mang tầm mắt, tăng thêm hiểu biết, khác một ngày đừng cả ngày từ sáng đến tối chỉ biết cắm đầu vào đọc sách!"

“Có điều, chức quan này chỉ là chính lục phẩm mà thôi, kém hơn chức quan trước đây của ngươi quá nhiều, thiệt thòi cho ngươi quá.

Lão giả lắc đầu, mừng rỡ bảo: “Cũng không thiệt thòi một chút nào cả, lão phu vô cùng thích! Nghe nói viện nghiên cứu đó là do thừa tướng đại nhân chủ trì, nghiên cứu ra rất nhiều thứ hay lợi ích lợi dân!"

“Ví dụ như lúa Thái Bình cho năng suất cao chính là thứ được nghiên cứu ra từ đây! Lão phu đã sớm muốn đi trải nghiệm một phen rồi, ha ha!"

“Ngươi thích là được rồi!"

Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Bây giờ ở đó không chỉ đang nghiên cứu lúa Thái Bình mà còn đang nghiên cứu ra thuyền lớn bằng sắt thép nổi được trên nước, thấu kính có thể nhìn xa cách mấy chục dặm và rất nhiều thứ mới mẻ khác không thể tưởng được nữa!"

Lão giả chợt khao khát: “Thật tốt!"

“Nhưng có mấy chuyện nhất định phải chú ý!"

“Mời thừa tướng đại nhân cứ nói!” Lão giả nghiêm túc hẳn lên.
Chương 797 Quốc thư

“Hai chuyện khó nhất trên thế giới này, một là đựng tiền của người khác vào trong túi mình, hai là muốn nhét suy nghĩ của mình vào trong đầu người khác! Đặc biệt là chuyện thứ hai, khó càng thêm khó!"

Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói: “Ta biết ngươi một lòng muốn truyền thụ học vấn của mình, xuất phát điểm là tốt, nhưng nói thật, những học vấn đó của ngươi quá kinh thế hãi tục, người bình thường không chấp nhận được, cho nên ta hy vọng ngươi tuyệt đối đừng nóng vội, lấy dẫn dắt làm chính, để mọi người từ từ chấp nhận suy nghĩ của ngươi!"

Lão tử chấp nhận: “Thừa tướng đại nhân nói chí phải! Lão phu còn muốn mang cơ thể tàn tạ này cống hiến cho Đại Võ, chứ không muốn hy sinh quên mình, anh dũng vì nghĩa giống như hai đồng đạo kia!"

Lâm Bắc Phàm cười to: “Ngươi có phần nhận thức này là đủ rồi, chúng ta tiếp tục uống rượu đi!"

“Uống!” Lão giả mặt mày hồng hào.

Ngày hôm sau, trên triều đường, Lâm Bắc Phàm báo cáo lại chuyện này với nữ đế.

Nữ đế cười bảo: “Không ngờ lão Diêm La ở bên ngoài hơn hai mươi năm lại mang theo một bụng đầy ắp học vấn trở về! Chẳng trách hắn ta có lòng báo quốc, cũng có năng lực, cứ cho hắn ta đảm nhiệm chức ti nghiệp Quốc Tử Giám, phụ trách chuyện ở viện nghiên cứu đi!"

“Tạ bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm lớn tiếng đáp.

Chuyện này được thông qua một cách thuận lợi như thế, tương đương với đi qua một quá trình mà thôi, vì thế lão La Quang Hải lập tức đi nhậm chức.

Vừa mới nhậm chức, hắn ta đã bắt đầu giảng bài.

Lão già này không biết có phải thông qua lời khuyên giải của Lâm Bắc Phàm, đã thông suốt hay không mà đối mặt với các học trò cầu học như khát nước lại mỉm cười bảo: “Hôm nay, lão phu sẽ dạy các ngươi sức mạnh của thần linh!"

Các học trò ngồi bên dưới mất bình tĩnh rồi.

“La ti nghiệp, học trò không nghe lầm chứ, ngươi định dạy chúng ta sức mạnh của thần linh sao?"

“Làm sao con người có thể nắm giữ sức mạnh của thần linh được?"

“La ti nghiệp, Khổng Tử không nói chuyện quái lạ, bạo lực, phản loạn, thần linh, ngươi nói như vậy thật sự có ổn không?"

“Ta không nói đùa, lão phu quả thật nắm giữ sức mạnh của thần linh! Chỉ cần các ngươi học theo, các ngươi cũng có thể!"

Lúc này, chỉ thấy lão giả cầm một cái đòn bẩy, cười tự tin và bảo: “Đây chính là sức mạnh của thần linh! Chỉ cần cho ta một điểm tựa, ta không chỉ có thể nhấc bổng một tòa thành mà còn có thể nhấc bổng cả ngọn núi lớn, thậm chí còn có thể nhấc bổng... cả thế giới này!"

Lâm Bắc Phàm đứng phía sau nghe giảng cũng hơi tê dại!

Ngay cả nguyên lý đòn bẩy mà cũng nói ra được!

Lão già này quá giỏi!

Tuy nguyên lý đòn bẩy chỉ là nguyên lý học lực căn bản nhất nhưng thật sự rất hữu dụng.

Tiếp theo, lão giả giảng giải về nguyên lý đòn bẩy một cách chi tiết cho mọi người, mọi người nghe mà say như điếu đổ.

Tiểu quận chúa đứng bên cạnh Lâm Bắc Phàm, nàng cũng nghe đến mê mẩn, nói: “Nguyên lý đòn bẩy thật lợi hại quá! Nếu ta nắm được nguyên lý đòn bẩy vậy chẳng phải sẽ trở thành đại lực sĩ số một thiên hạ hay sao?"

Lâm Bắc Phàm mập mờ bảo: “Ừm, về mặt nguyên lý thì đúng"

Tiểu quận chúa quay đầu nhìn qua: “Lâm Bắc Phàm, ngươi tìm được thầy giáo lợi hại như vậy ở đâu thế?"

“Một vò rượu lừa được hắn ta tới đấy!” Lâm Bắc Phàm đáp.

Lúc này, tiểu quận chúa kéo hắn chạy vào một khu rừng nhỏ phía sau Quốc Tử Giám.

Hắn có hơi hoang mang: “Tiểu quận chúa, ngươi định làm gì thế?"

“Còn làm gì nữa? Đương nhiên là nhân lúc mọi người đều đang lên lớp, hì hì..."

Tiểu quận chúa xoa tay, vô cùng hưng phấn, lộ ra nụ cười không có ý tốt.

Lâm Bắc Phàm tức run cả người: “Giữa ban ngày ban mặt sao ngươi có thể làm ra chuyện đồi phong bại tục, không phù hợp với người đọc sách như vậy chứ?"

Tiểu quận chúa chậc một tiếng: “Loại chuyện này ta làm còn ít hay sao?"

Lâm Bắc Phàm rống lên: “Ta tuyệt đối sẽ không để ngươi thành công đâu!"

Tiểu quận chúa cười khà khà: “Lâm Bắc Phàm, ngươi đừng phản kháng! Ngươi không từ chối được ta đâu, ngoan ngoãn nghe theo đi!"

Nói xong, nàng duỗi hai móng vuốt ác ma ra..

Lâm Bắc Phàm phẫn nộ kêu to một tiếng: “Ngươi đừng cử động, để tự ta tới!"

Nói rồi, hắn ôm tiểu quận chúa vào lòng.

Trong lòng tiểu quận chúa rất thích, tên thối tha này cuối cùng cũng hiểu ra rồi!

Lúc này, trong nước Đại Võ bốn bể thái bình, nhân dân an cư lạc nghiệp, lộ ra sức sống hừng hực, mà các quốc gia bên cạnh thì lại bắt đầu chiến loạn không ngừng, không thể yên bình, rất nhiều nhân tài và dân chúng đều chảy vào Đại Võ.

Nhìn tình hình này, nữ đế nằm mơ cũng muốn cười: “Từ lúc có Lâm ái khanh, cuộc sống của trẫm càng lúc càng tốt lên, tương lai chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt!"

Sau đó, đúng lúc này, một quốc thư dâng tới trước mặt nữ đế.

“Nước Bạch Tượng thỉnh cầu Đại Võ phái binh trấn áp bạo dân, sau khi sự việc thành sẽ xưng thần với Đại Võ, hàng năm cống nạp!"

Nước Bạch Tượng thì nữ đế biết, là một nước nhỏ nằm ở phía Tây Nam, nhân khẩu khoảng tám trăm vạn người, vì có nhiều voi trắng, đồng thời cũng lấy voi trắng làm tô tem cho nên được gọi như vậy.

Tuy rằng quốc gia này nhỏ nhưng thực lực không thể coi thường.

Có một đại quân Bạch Tượng vô cùng khủng khiếp, do ba nghìn con voi trắng tạo thành, có thể dễ dàng xé nát ba mươi vạn đại quân.

Thế nhưng, nước nhỏ chính là nước nhỏ, năng lực chống lại nguy hiểm vô cùng yếu.

Bọn họ có gần ba trăm vạn người chết trong thảm họa băng tuyết đột ngột này, gần như mỗi hộ gia đình đều có người chết, nhân khẩu giảm thiểu gần bốn mươi phần trăm, thương vong thật sự quá lớn.

Còn có các loại gia cầm gia súc, cây ăn quả... cũng chết trong vụ thảm họa băng tuyết, toàn bộ quốc gia trở nên nghèo khó.

Cho nên dân chúng trong nước trút hết lửa giận lên triều đình, trách bọn họ không làm tốt công tác chuẩn bị, chỉ lo ham mê hưởng lạc, cứu viện không kịp thời nên mới khiến bọn họ thương vong nặng nề.

Bởi thế, sau khi đón tết xong, chỗ bọn họ đã bùng phát khởi nghĩa nông dân lan khắp toàn quốc.
Chương 798 Cơ hội tốt

Triều đình Bạch Tượng cũng thiệt hại nặng nề trong thảm họa băng tuyết.

Ví dụ như ba nghìn con voi trắng mà nước họ nuôi có hơn hai nghìn con đã chết trong thảm họa băng tuyết, quân lực thiệt hại nặng nề, hoàn toàn không có cách nào chống lại được đám bạo dân đang tràn đầy giận dữ kia. Vì thế, triều đình Bạch Tượng không thể không thỉnh cầu Đại Võ viện trợ.

“Cũng may Đại Võ ta có Lâm ái khanh, bằng không chỉ sợ cũng sẽ giống như bọn họ!” Nữ đế nghĩ lại mà phát sợ. Đối với lời thỉnh cầu của Bạch Tượng, nàng có hơi động lòng.

Dù sao, vì với quân lực của bọn họ hoàn toàn có thể giải quyết vấn đề nội loạn của nước Bạch Tượng.

Sau khi sự việc thành công, nước Bạch Tượng sẽ cúi đầu xưng thần với Đại Võ, năm nào cũng cống nạp, đây là chuyện mà bất cứ một đế vương nào cũng khó mà từ chối được.

“Nhưng, nếu có thể nhân cơ hội này đưa nước Bạch Tượng vào bản đồ Đại Võ, lại mở rộng biên cương lãnh thổ vậy chẳng phải quá mĩ mãn rồi sao?"

So với có được một nước chư hầu, rất dễ nhận thấy, mở rộng lãnh thổ càng phù hợp với tâm ý của nàng hơn.

Nhưng, làm như vậy lại phải đánh đổi cái giá khá to lớn, dù sao chinh phục một quốc gia không phải một chuyện dễ.

Còn có một điểm khiến nữ đế khá do dự, bây giờ Đại Võ đang dốc toàn lực sản xuất, thật sự không bớt được bao nhiêu thời gian để đi chinh phục nước khác.

Nữ đế không tùy tiện ra quyết định mà tuyên bố chuyện này với các quan trong buổi thượng triều. “Các vị ái khanh, đây là quốc thư từ nước Bạch Tượng gửi tới, thỉnh cầu triều ta phái binh đi trấn áp bạo động, sau khi sự việc thành công, nước Bạch Tượng sẽ cúi đầu xưng thần với Đại Võ ta, năm nào cũng cống nạp! Các vị ái khanh, các ngươi thấy thế nào?"

“Bệ hạ, đây là một chuyện tốt!"

Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu đứng ra ngoài đầu tiên, mừng rỡ bảo: “Sau khi trải qua thảm họa băng tuyết, quốc lực của nước Bạch Tượng sụt giảm, nội loạn liên miên, chiến tranh loạn lạc, triều đình Bạch Tượng vô lực trấn áp mới xin quân chi viện, đây chính là cơ hội của triều ta!"

“Chúng ta chỉ cần phái đại quân ba mươi vạn người là có thể san bằng tất cả! Như vậy, một là có thể uy chấn bát phương! Hai là còn kiếm được một nước chư hầu! Ba là mỗi năm đều có cống nạp của nước Bạch Tượng, đây là một vụ mua bán không chỉ lời gấp đôi thôi đâu!"

“Đúng vậy, đây chính là một vụ mua bán không chỉ lời gấp đôi thôi đâu!"

“Xin bệ hạ xuất binh chi viện cho triều đình Bạch Tượng"

Quan lại thuộc phe cánh của Lại bộ thượng thư đều mở miệng.

“Khởi bẩm bệ hạ, vi thần có ý kiến khác hẳn!” Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang đứng ra.

Nữ đế quay đầu nhìn qua: “Lý ái khanh, ngươi có quan điểm gì?"

“Bệ hạ, thần cảm thấy tại sao không nhân cơ hội này sáp nhập nước Bạch Tượng vào bản đồ triều ta?"

Binh bộ thương thư nói với đôi mắt cuồng nhiệt: “Hiện giờ nước Bạch Tượng đang chiến tranh loạn lạc, dân chúng cầm gậy khởi nghĩa, triều đình Bạch Tượng vô lực dẹp loạn cho nên mới cầu cứu Đại Võ! Chúng ta hoàn toàn có thể nhân cơ hội này giả vờ nghênh đón, sau đó chỉ huy quân đánh xuống, đánh hạ nước Bạch Tượng, thực hiện đại nghiệp thiên thu mở rộng lãnh thổ!"

“Lý thượng thư nói cực đúng, lúc này chính là thời cơ để dùng binh!"

“Cơ hội này quá hiếm có, quả thật chính là trời ban cho Đại Võ chúng ta, nhất định phải nắm chắc!"

“Vẫn mong bệ hạ suy nghĩ kỹ!"

Người bên phe cánh của Binh bộ thượng thư và quan võ trong triều đều nhao nhao mở miệng.

“Lý đại nhân, lúc này xuất binh vô cùng bất ổn!"

Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm lập tức mở miệng phản bác: “Nếu giống như ngươi nói, chúng ta dẫn binh đánh vào Bạch Tượng quả thật có cơ hội mở rộng lãnh thổ nhưng cũng phải đánh đổi bằng cái giá nặng nề!"

"Vì đây là chiến tranh xâm lược, là chiến tranh bất nghĩa, không chỉ gặp phải sự phản kháng từ triều đình Bạch Tượng mà cũng sẽ vấp phải sự phản kháng mãnh liệt từ dân chúng Bạch Tượng, cả nước làm địch! Viễn chinh đến nước khác, chúng ta vốn đã nằm ở tình thế xấu, nếu còn gặp phải sử phản kháng của cả nước vậy phần thắng chắc chắn lại thấp hơn vài phần, thắng cũng là thắng thảm!"

“Cho dù đánh hạ được nước Bạch Tượng nhưng quản lý thế nào cũng là một vấn đề! Nơi đó nói thế nào cũng có mấy trăm vạn người dân, bọn họ coi chúng ta là thù địch, muốn quản tốt bọn họ thật sự khó khăn! Bây giờ nước ta đang tăng gia sản xuất, thật sự không rảnh lo cho nước khác! Bằng không được cái này mất cái kia, mất nhiều hơn được!"

“Còn nữa, bên cạnh còn có hai nước lớn như hổ đói rình mồi là Đại Viêm và Đại Nguyệt, bọn họ tuyệt đối sẽ không nhìn chúng ta thuận lợi mở rộng lãnh thổ như thế! Cho dù có khó khăn cỡ nào cũng sẽ xuất binh, đến khi đó lưng, bụng bị đánh giáp công, chắc chắn sẽ thua không nghi ngờ gì nữa!"

"Cho nên, hoặc là xuất binh giúp triều đình Bạch Tượng, tổn thất nhỏ nhất nhưng lợi ích to lớn! Hoặc là dứt khoát không xuất binh, mặc cho bọn họ đánh đến ngươi chết ta sống, còn chúng ta ngư ông đắc lợi! Xin bệ hạ hãy suy nghĩ kỹ!"

“Xin bệ hạ hãy suy nghĩ kỹ!” Quan viên thuộc phe phái của Hộ bộ thượng thư đồng thanh hô.
Chương 799 Kế hoạch

“Tiền đại nhân nói có lý nhưng đây là cơ hội nghìn năm có một, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì dù chúng ta có muốn đánh hạ nước Bạch Tượng đến đâu cũng không dễ dàng như vậy nữa, có câu phải tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không tới nữa đâu!"

“Tuy rằng trận chiến này thương vong sẽ khá to lớn nhưng đánh trận nào có chuyện không có người chết? Vi thần đã tính toán qua rồi, nếu muốn đánh hạ nước Bạch Tượng, chúng ta cần đánh đổi khoảng năm mươi vạn binh mã, thương vong quả thật khá lớn nhưng vẫn nằm trong phạm vi nước ta có thể chấp nhận được! Đánh đổi năm mươi vạn binh mã lại có được một quốc gia, còn có năm trăm vạn dân chúng, lẽ nào thế này còn không đáng giá hay sao?

“Về phần hai nước Đại Viêm và Đại Nguyệt, nói thật, bọn họ giờ lo thân mình còn chưa xong, binh mã có thể phái ra có hạn, chúng ta hoàn toàn có thể đánh bại được! Chỉ cẩn vượt qua một cửa ải này, nhất định sẽ khổ tận cam lai!"

“Xin bệ hạ hãy suy nghĩ kỹ!” Quan viên thuộc phe phái của Binh bộ đồng thanh hô.

“Các vị ái khánh nói đều có lý!” Nữ đế gật đầu.

Đây cũng là chỗ rối rắm của nàng Rất dễ nhận thấy, xuất binh giúp triều đình Bạch Tượng trấn áp bạo loạn trong nước là phương án hy sinh nhỏ nhất và ổn thỏa nhất.

Sau khi sự việc thành công có thể có được một quốc gia cúi đầu xưng thần, còn có thể có được cống nạp của bọn họ.

Nhưng cơ hội mở rộng biên cương quả thật hiếm có.

Nước Bạch Tượng nội loạn không ngừng, hai quốc gia láng giềng lại lo thân mình còn chưa xong, lúc này không ra binh thì còn đợi đến khi nào nữa?

Qua thôn này sẽ không còn tiệm này nữa!

Chỉ là phương án này độ nguy hiểm khá cao, cái giá phải trả cũng hơi lớn cho nên nữ để chần chừ mãi chưa đưa ra được quyết định.

Chuyện không thể quyết định được cứ hỏi thừa tướng Người này quá toàn năng, ở trong có thể chủ trì triều chính, ở ngoài có thể dẫn binh đánh trận, hỏi hắn là chuẩn không cần chỉnh “Lâm ái khanh, ngươi có quan điểm thế nào, nói ra cho trẫm nghe thử?"

Lâm Bắc Phàm cười thản nhiên: “Bệ hạ, sở dĩ ngươi do dự chưa quyết định chẳng qua là muốn trả cái giá nhỏ nhất nhưng nhận được lợi ích lớn nhất! Nếu có thể đánh hạ được nước Bạch Tượng với cái giá nhỏ bé sẽ càng tốt hơn, vị thần nói có đúng không?"

Đôi mắt của nữ để sáng ngời: “Ái khanh nói chí phải, đây chính là suy nghĩ của trẫm, có hơi viển vông hão huyền, ngươi có cách gì không?"

“Thần quả thật có một suy nghĩ có lẽ có thể thực hiện được!"

Đôi mắt của nữ đế càng sáng hơn, vậy mà có thật này!

Các Nữ đế vội nói: “Ái khanh, mau nói ra đi!"

quan đều kinh ngạc, như vậy mà cũng có thể làm được, làm sao có thể?

“Bệ hạ chớ nôn nóng, vị thần sẽ nói ngay đây!"

Lâm Bắc Phàm giơ ba ngón tay ra: “Chúng ta xuất binh thảo phạt nước khác chẳng qua chỉ vì ba mục đích, một là đất đai, hai là tài phú, ba là nhân khẩu!"

Nữ đế gật đầu, nghe Lâm Bắc Phàm nói tiếp.

“Cách làm truyền thống chính là dẫn binh đánh trận, chỉ cần đánh hạ mảnh đất này vậy thì tài phú và nhân khẩu ở vùng đất này hiển nhiên sẽ thuộc về chúng ta! Nhưng làm như thế chắc chắn sẽ phải trả cái giá to lớn. Cái giá này là gì thì cũng không cần ta phải nói nhiều thêm nữa, mọi người đều biết cả rồi!” Mọi người lại gật đầu.

“Nhưng tình hình hiện giờ khá đặc thù, nước Bạch Tượng nội loạn liên miên, hai nước lớn láng giềng cũng lo thân mình còn chưa xong, tình thế này đúng là nghìn năm khó gặp, quá có lợi cho Đại Võ!"

"Chúng ta có thể dùng một cách khác, trước lấy được nhân khẩu, sau lấy được tài phú, cuối cùng là đánh hạ toàn bộ vùng đất này! Như vậy cái giá phải trả sẽ ít hơn rất nhiều!"

Nữ đế nôn nóng hỏi: “Ái khanh, cụ thể phải làm thế nào!"

“Cách rất đơn giản!"

Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Bệ hạ, việc đầu tiên chúng ta phải làm chính là mở rộng cổng thành, chào đón dân chúng ở nước Bạch Tượng tiến vào nội cảnh Đại Võ lao động cày cấy là đã đủ để giải quyết vấn đề đầu tiên rồi!” Nữ đế và các quan: “Hửm?"

Lâm Bắc Phàm không thể không giai thích sâu hơn: “Bệ hạ, sở dĩ dân chúng Bạch Tượng phất cờ khởi nghĩa không chỉ vì tức giận triều đình Bạch Tượng vô năng, làm tổn hại đến tính mạng của dân chúng mà còn vì một điểm quan trọng nhất đó chính là sau khi trải qua thảm họa băng tuyết, dân chúng Bạch Tượng đã nghèo rồi, không còn đường sống gì nữa, cho nên chỉ có thể làm phản!"

“Căn cứ theo những gì vị thần tìm hiểu thì người dân nước Bạch Tượng nhập quan kiếm ăn đã đạt đến năm, sáu vạn người. Con số này đều xếp hạng đầu ở các cửa khẩu lớn! Chứng minh bọn họ thật sự không thể sống tiếp được cho nên mới không thể không tha hương cầu thực!"

Nữ đế và các quan hơi đăm chiêu.

“Nếu lúc này chúng ta mở rộng cổng thành chắc chắn sẽ càng có nhiều dân chúng Bạch Tượng đổ xô đến hơn!

Khu vực gần với nước Bạch Tượng là Võ Tây, nơi đó đất rộng người thưa, cho dù toàn bộ dân nước Bạch Tượng vào đây thì vẫn có thể hoàn toàn chứa được hết!"

“Trước đây, khu vực Võ Tây là một nơi đất đai cằn cỗi, rất nhiều chỗ không có cách nào trồng trọt lương thực, nhưng bây giờ đã khác rồi! Chúng ta đã có lúa Thái Bình, rất nhiều chỗ đều có thể trồng trọt, cái thiếu chỉ có người mà thôi! Chỉ cần thu hút dân chúng Bạch Tượng tới Võ Tây vậy rất nhiều đất hoang sẽ biến thành ruộng tốt, lương thực chắc chắn sẽ tăng sản lượng!"

“Sau đó, chúng ta lại cho bọn họ một vài đãi ngộ quốc dân, bọn họ chắc chắn sẽ đội ơn vô vàn! Cứ như thế, trong tay bọn họ có lương thực sẽ không chết đói, lại có thể ở Đại Võ an cư lạc nghiệp, khoảng hai, ba năm sau, không phải bọn họ đã biến thành dân của ta rồi sao?"

Lâm Bắc Phàm cười tự đắc, nói: “Hoàn toàn không cần đánh đã có thể cướp được dân Bạch Tượng, hơn nữa bọn họ còn đội ơn chúng ta, nhẫn nhục chịu khó, làm trâu làm ngựa, lẽ nào thế này không tốt sao?"

Đôi mắt của mọi người đều sáng ngời: “Đúng ha!"
Chương 800 Đi sứ

“Vậy tài phú của Bạch Tượng thì sao?” Có đại thần hỏi.

“Quốc thư của nước Bạch Tượng nói thế nào?” Lâm Bắc Phàm hỏi.

“Nước Bạch Tượng xin chúng ta phái binh chi viện, trấn áp bạo dân! Sau khi việc thành sẽ cúi đầu xưng thần, năm nào cũng cống nạp!"

Lâm Bắc Phàm giang tay ra: “Không phải chúng ta đã giúp bọn họ giải quyết vấn đề rồi sao? Chỉ cần thu hút dân chúng Bạch Tượng đến nước chúng ta khai hoang trồng trọt, người trong nước bọn họ ít đi sẽ không thể gây rối được nữa! Vấn đề đã được giải quyết, dựa theo yêu cầu của quốc thư, có phải bọn họ phải cống nạp cho chúng ta, tiến cống tài phú không?"

Ánh mắt của mọi người lại sáng lên: “Đúng ha!"

“Vậy đất đai thì sao?"

“Cái này lại càng đơn giản hơn!"

Lâm Bắc Phàm cười khà khà: “Phần lớn dân chúng ở nước Bạch Tượng đều đã bị chúng ta dụ đi, còn thừa bao nhiêu người tới trồng trọt nữa? Đến lúc đó tài phú của toàn bộ quốc gia chắc chắn sẽ giảm thiểu!"

"Mà lúc này, chúng ta vẫn yêu cầu bọn họ cống nạp, thiếu một phần cũng không được! Bọn họ sợ hãi thực lực của chúng ta nên chỉ có thể bóc lột người bên dưới, dân chúng chắc chắn sẽ oán than dậy đất, sau đó lại làm loạn tiếp!"

“Mà bấy giờ, bọn họ nhìn thấy dân chúng Bạch Tượng ở Đại Võ sung túc ấm no chắc chắn sẽ ngưỡng mộ vô cùng! Khi ấy, chúng ta sẽ dẫn binh tới, bọn họ chắc chắn sẽ mở cửa chào đón, trong ứng ngoại hợp!"

"Cứ như vậy!” Lâm Bắc Phàm cười đắc ý: “Một màn ở nước Đa La sẽ lại lên sàn một lần nữa, không chiến mà lính của người vẫn khuất phục! Với cái giá nhỏ bé nhất lấy được nước Bạch Tượng!"

Nữ đế và văn võ bá quan trong triều đều trợn tròn mắt, líu lưỡi nhìn hắn.

Rất lâu sau, giữa triều đường mới dần vang lên tiếng vỗ tay bôm bốp! Sau đó, người vỗ tay càng ngày càng nhiều, âm thanh càng lúc càng vang vọng, dần dần biến thành tràng pháo tay như sấm dậy.

Nữ đế vừa vỗ tay vừa vô cùng thán phục: “Ái khanh, kế này thật sự quá vi điệu! Giống như kế Thôn Mãng năm đó ngươi đưa ra, đều vi diệu như nhau! Tuy rằng vẫn chưa bắt đầu thực hiện nhưng trẫm đã cảm thấy chuyện này chắc tám phần có thể thành công! Ái khanh, vẫn nhờ có ngươi! Cũng chỉ có ngươi mới có thể nghĩ ra được diệu kế như thế!"

“Đạ tạ bệ hạ đã khen, vi thần hổ thẹn không dám nhận!” Lâm Bắc Phàm nói lời khiêm tốn.

Khi nên làm màu thì làm màu, khi nên khiêm tốn thì khiêm tốn, đây chính là tố chất cần thiết của người xuyên việt!

Nữ đế hỏi: “Các vị ái khanh, trẫm cảm thấy cách này rất hay, ý kiến của các ngươi thế nào?"

Bách quan đồng thanh hô: “Chúng thần không có ý kiến gì khác!"

Nữ đế vỗ đùi: “Được! Cứ làm như vậy đi! Trễn đặt tên cho kế này là kế hoạch Thôn Tượng, do Lâm ái khanh phụ trách! Các vị ái khanh nhất định phải dốc sức phối hợp, không thể có sai sót, rõ chưa?"

“Thần tuân chỉ!” Bách quan đồng thanh đáp.

Sau khi nhận thánh chỉ, Lâm Bắc Phàm bắt đầu xử lý.

Đầu tiên hắn tới gặp sứ thần do nước Bạch Tượng phái tới, nói lại suy nghĩ của triều đình: “Thông qua nhiều lần cân nhắc cẩn thận, bệ hạ và các quan triều đình nhất trí đồng ý phái binh giúp nước Bạch Tượng trấn áp bạo dân!"

Sứ thần nước Bạch Tượng mừng rỡ: “Thừa tướng đại nhân, chuyện này là thật sao?"

“Hiển nhiên là thật rồi, bản quan còn có thể lừa ngươi được chắc?"

Lâm Bắc Phàm sờ ống tay áo hơi dày của mình, mỉm cười nói: “Dù sao thì bản quan cũng đã nhận lời ích của các ngươi, cầm tiền thì phải làm việc chứ!"

“Đúng đúng đúng... cảm ơn thừa tướng đại nhân!” Sứ thần nước Bạch Tượng cúi người.

“Nhưng vẫn còn một yêu cầu!” Lâm Bắc Phàm nói.

Trái tim của sứ thần Bạch Tượng thắt lại: “Yêu cầu gì vậy?"

“Khi giải quyết bạo loạn ở nước ngươi, trong vòng ba tháng triều đình các ngươi nhất định phải giao cống phẩm mà năm nay đã hứa cho triều ta!"

Đôi mày của sứ thần Bạch Tượng nhíu chặt hơn: “Thừa tướng đại nhân, thế này có phải hơi vội rồi không? Phải biết rằng nước Bạch Tượng chúng ta vừa mới trải qua thảm họa băng tuyết, tổn thất vô cùng nghiêm trọng! Nhà dột gió lùa mưa cả đêm, bây giờ lại bạo loạn không ngừng, hoàn toàn không có thời gian tập trung đủ cốngphẩm, vẫn mong thừa tướng đại nhân bao dung!"

“Bản quan hiểu cho cái khó của các ngươi, nhưng Đại Võ ta cũng trải qua thảm họa băng tuyết, tổn thất cũng nghiêm trọng như thế. Cho nên chúng ta hy vọng có thể nhận được một ít đồ bổ sung nhanh nhất có thể để giảm thiểu vật tư khan hiếm trong nước! Đây cũng là yêu cầu duy nhất mà bệ hạ chúng ta đưa ra, nếu các ngươi không đồng ý vậy chúng ta cũng không có cách nào khởi binh đâu!"

“Cái này.” Sứ thần Bạch Tượng chần chừ, vô cùng do dự.

“Vương đại nhân, chuyện này còn cần cân nhắc nữa sao?” Lâm Bắc Phàm cười khà khà: “Khi bạo dân bị trấn áp hết, những thứ vốn là của họ sẽ là của người khác, còn không phải do các ngươi quyết định hết hay sao? Đến lúc đó, các ngươi muốn thu thập cống phẩm còn không dễ hay sao?"

Sứ thần Bạch Tượng bị thuyết phục: “Ngược lại cũng đúng!"

Vì thế, hắn ta đã đồng ý với yêu cầu của triều đình Đại Võ, hơn nữa thỉnh cầu triều đình Đại Võ phái binh nhanh nhất có thể.

Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm và sứ thần Bạch Tượng xuất phát trong đêm, một nắng hai sương, tốn khoảng một tuần cuối cùng cũng băng qua vùng Võ Tây, tiến vào nước Bạch Tượng.

Quốc chủ nước Bạch Tượng đích thân tới tiếp kiến Lâm Bắc Phàm.

Chỉ thấy đối phương mặc một bộ chiến giáp lộng lẫy, ngẩng đầu ưỡn ngực đi đường, nói với vẻ vô cùng nhiệt tình và khách sáo: “Không ngờ một chút chuyện nhỏ của nước Bạch Tượng lại làm phiền Lâm thừa tướng đại giá! Sớm biết Lâm thừa tướng tới đây, bản vương đã sớm đứng đợi ở cửa khẩu rồi! Không thể tiếp đón từ xa, vẫn mong thứ tội!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom