• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (3 Viewers)

  • Chương 836-840

Chương 836 Đội quân voi trắng

Bạch Tượng quốc vương giơ thanh đao trong tay lên, gào thét: “Các tướng sĩ, Đại Võ phản bội hiệp ước, xuất quân xâm lược chúng ta, đúng là quá vô liêm sỉ! Mặc dù kẻ địch mạnh chúng ta yếu nhưng chúng ta tuyệt đối không đầu hàng!"

“Các tướng sĩ, hãy theo bản vương, giết!"

“Giết! Giết! Giết!.."

Đại quân Bạch Tượng bèn gào lên, tiếng vang rung trời.

“Nguyên soái, chúng ta cũng xông lên đi, đây chính là lúc để lập công"

Các tướng sĩ bên cạnh Lâm Bắc Phàm ai cũng bắt đầu rục rịch.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười, hắn lắc đầu :”Đợi đã, vẫn chưa phải lúc!"

“Khi nào mới là lúc?” Có người lên tiếng hỏi.

Lâm Bắc Phàm lại cười, vành tai hắn khẽ động: “Thời cơ tới rồi đấy, chúng ta hành động mau thôi!"

Đúng lúc ấy, bên trong Bạch Tượng bỗng có những âm thanh đinh tai nhức óc vang lên.

“Thừa tướng tới rồi, cuộc sống tươi đẹp của chúng ta tới rồi!"

“Ta đã đợi ngày này lâu lắm rồi, cuối cùng cũng nhìn thấy hi vọng!"

“Để chúng ta mở cổng thành đón thừa tướng vào!"

“Mở cổng thành, đón thừa tướng"

Những tiếng nói vang khắp trời đất.

Bạch Tượng quốc vương quay đầu nhìn, sắc mặt hắn ta tái mét.

Bởi vì hắn ta trông thấy một đoàn người đông nghìn nghịt đang xông tới.

Mặc dù trên tay bọn họ chỉ có cuốc, xẻng hoặc là gậy gỗ, trên người không mảnh áo giáp, phần lớn bọn họ đều gầy gò, không có sức uy hiếp gì cả.

Song bọn họ đông tựa kiến, cả đám người tụ tập lại thành một đại quân trăm vạn người, đúng là quá kinh khủng Bạch Tượng quốc vương túm lấy một tướng sĩ: “Chuyện gì thế này?"

Đối phương đổ mồ hôi: “Mạt tướng.... mạt tướng cũng không biết!"

"Chuyện lớn thế này xảy ra mà cũng không biết, ngươi còn tác dụng gì hả?"

Bạch Tượng quốc vương lập tức giơ cao thanh đao và chém xuống, đầu người kèm theo máu tươi bèn rơi xuống đất.

Tiếp đó, hắn ta lại hỏi thêm mấy người, song ai cũng không thể trả lời được. Thế nên lại có thêm vài cái đầu nữa rơi xuống đất.

Lúc này, những tiếng hô giết đinh tai nhức óc truyền đến.

“Chúng ta cũng tới rồi!"

“Chúng ta cũng là dân chúng Bạch Tượng, chuyện của Bạch Tượng chúng ta không thể bỏ qua!"

“Quốc vương hành động nghịch thiên, chúng ta nhất định phải lật đổ hắn ta!"

“Mau mở cổng thành, chào đón thừa tướng đại nhân"

Những tiếng hô ấy xuất phát từ phía Đại Võ.

Hóa ra họ là những người dân Bạch Tượng trước đó đã tới Đại Võ để làm ruộng, bọn họ cũng tới chi viện.

Bạch Tượng quốc vương thấy vậy thì sắc mặt trắng nhợt như một tờ giấy, chân hắn ta cũng nhũn ra... Phía trước là hàng trăm vạn dân bạo loạn, phía sau cũng là hàng trăm vạn dân bạo loạn, cộng thêm đại quân mười vạn người tinh nhuệ của Đại Võ nữa, đây đúng là tình cảnh nghiêm trọng nhất trong ba tháng nay, như vậy thì còn đánh thế nào được nữa? Hoàn toàn không thể đánh được!

Không chỉ Bạch Tượng quốc vương sợ xanh mặt mà những tướng lĩnh của Bạch Tượng cũng hoảng loạn!

“Thôi xong rồi! Thực sự xong rồi!"

“Nhiều người tới đánh vậy thì đại quân ba mươi vạn người của chúng ta không chống lại được đâu!"

“Chúng ta chạy trốn giữ lấy mạng đi, bằng không thì không kịp nữa đâu!"

“Đúng vậy đó, hiện giờ chúng ta rút lui thôi, chạy nhanh vào!"

“Bệ hạ, đừng do dự nữa!"

Lúc này, dù là phía trước hay phía sau thì đều là dân chúng Bạch Tượng, bọn họ đều xông lên tấn công!

Bọn họ bao quanh thành trì chỉ muốn xông vào để lật đổ chính quyền Bạch Tượng, đón Lâm Bắc Phàm vào thành!

Phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy những người là người!

Bạch Tượng vương đang ở trong thành trì và các binh lính Bạch Tượng chỉ như một chiếc thuyền trôi dạt giữa biển lớn, cô đơn không ai trợ giúp.

Đúng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm hô lên: “Hỡi những người dân Bạch Tượng, bản quan đã tới rồi đây! Lúc này trời đất đồng lòng, chúng ta hãy cùng nhau lật đổ ách thống trị của Bạch Tượng quốc vương!"

Người dân Bạch Tượng kích động vô cùng.

“Lật đổ triều đình, lật đổ Bạch Tượng đổ nát!"

“Mở cổng thành, nghênh đón thừa tướng đại nhân"

“Đây chính là lúc để thay trời đổi đất!"

Khí thế dâng lên khắp nơi!

Mọi người hưng phấn xông đến tấn công cổng thành, có người còn to gan trèo cả lên tường thành khiến mấy người Bạch Tượng quốc vương sợ tái cả mặt.

“Làm sao bây giờ? Chúng ta đầu hàng nhận thua luôn đi?"

“Còn đánh nữa là chúng ta không còn đường sống đâu, sẽ bị đám người điên cuồng này xé nát mất!"

“Ta thấy... thôi thì chúng ta vẫn nên chạy trốn thì hơn!"

Bạch Tượng quốc vương gào lên: “Không! Chúng ta không thua! Đại quân Bạch Tượng của bản vương mau nghiền nát bọn chúng cho bản vương!"

Hai bên cổng thành bỗng vang lên những tiếng uỳnh uỳnh, cổng thành được mở ra.

Tiếp đó, đoàn quân chủ lực của Bạch Tượng – đàn voi trắng xông ra từ cổng thành. Chúng là những con voi trắng cực lớn, đầu màu bạc, thân mình cao cả trượng, chân còn to hơn cả eo của một người trưởng thành, cơ thể to lớn tựa một căn nhà biết di chuyển.

Chúng xông đến khiến trời đất rung chuyển, trông đáng sợ vô cùng.

“Voi trắng tới rồi, mọi người mau tránh ra!"

“Voi trắng nguy hiểm lắm đấy!"

"Mau chạy thôi, voi trắng nguy hiểm lắm!"

Những người dân Bạch Tượng bèn chạy trốn để giữ mạng.

Bởi lẽ không có gì đáng sợ hơn voi trắng cả.

Những con voi to lớn khủng khiếp này chỉ cần giẫm bừa một cái thôi là có thể giết chết mấy người, chúng hất mũi cái thôi là có thể đánh bay mấy chục người, đúng là ông hoàng chiến đấu trên mặt đất, không một ai có thể địch được.
Chương 837 Từ nay về sau là người một nhà

Bạch Tượng quốc vương đứng trên tường thành điên cuồng cười lớn: “Ha ha! Cái lũ dân đen nhà các ngươi, xem các ngươi còn dám chống lại bản vương không? Đại quân voi trắng mau giẫm nát bọn chúng cho bản vương, cho bọn chúng chết hết không chừa một ai!"

"Grào!"

Đàn voi trắng thi nhau rú lên, bọn chúng tấn công theo khắp mọi hướng khiến nhiều người dân bị đánh bay, thương vong vô số.

Lâm Bắc Phàm phất tay: “Các võ giả, mau ngăn chặn đàn voi cho bản quan! Không được làm bọn chúng bị thương, ta muốn bắt sống chúng!"

“Vâng thưa nguyên soái!"

Các võ tướng Đại Võ đang rục rịch muốn hành động từ lâu nên bọn họ dứt khoát ra tay luôn.

Cách của bọn họ là thế này, vài người sẽ hợp lực rồi dựa vào cơ thể linh hoạt của mình, dùng dây thừng cực lớn để trói chặt chân voi trắng, sau đó thì lật đổ nó.

Cách này cực kì hữu dụng, mấy con voi trắng đã bị trói chặt ngay sau đó.

“Đến lúc giải phóng Bạch Tượng rồi!"

Lâm Bắc Phàm lại phất tay: “Xông vào thành cho bản quan, bắt sống Bạch Tượng quốc vương và những quan viên, tướng lĩnh của triều đình, tiêu diệt lực lượng phản kháng triều đình Bạch Tượng"

“Vâng thưa nguyên soái!"

Mười vạn binh mã của Đại Võ cuối cùng cũng xuất trận.

Dân chúng Bạch Tượng cũng hưng phấn và xông lên theo.

Mặc dù triều đình Bạch Tượng có ba mươi vạn binh mã song sĩ khí của bọn họ đã mất, bọn họ hoàn toàn không thể tổ chức phản kháng nên nhanh chóng bị đại quân Đại Võ chế ngự.

Mấy người Bạch Tượng quốc vương nhân cơ hội chạy trốn, song tiếc rằng bọn họ đã bị các tướng lĩnh Đại Võ nhìn chằm chằm từ lâu.

“Muốn chạy hả, để xem các ngươi chạy được đi đâu?"

“Bản tướng quân cho các ngươi hay, các ngươi đã bị chúng ta bao vây rồi, không có đường lên trời cũng chẳng có đường xuống đất đâu!"

“Ngoan ngoãn đi theo chúng ta đi, tới nhận tội với nguyên soái!"

“Bằng không đừng trách chúng ta không khách khí!"

Bạch Tượng quốc vương sợ đến mức mặt mày trắng bệch: “Ấy vậy mà có những hai mươi Tiên Thiên, chúng ta xong đời rồi!"

Cuối cùng tất nhiên là bọn họ không thể chạy thoát và bị áp giải đến chỗ Lâm Bắc Phàm để hắn hỏi tội. Lâm Bắc Phàm lại lấy thư tình nguyện ra. Trước mặt cả trăm vạn người dân Bạch Tượng, hắn bắt đầu hỏi tội Bạch Tượng quốc vương.

Cuối cùng, hắn tuyên bố hùng hổ rằng: “Bạch Tượng quốc vương và những kẻ khác đã phạm phải tội tày trời, thực sự không thể tha thứ! Thế nên hiện giờ cứ giết hết đi, để bọn họ lấy cái chết đền tội!"

Vậy là từng đầu người kèm theo máu tanh đã rơi xuống, người dân Bạch Tượng thở dài một hơi như trút được gánh nặng.

“Giết hay lắm! Giết rất hay! Những người này xứng đáng bị giết!"

“Chỉ có giết chết bọn họ thì chúng ta mới có hy vọng mới!"

“Ta cảm thấy thế này nhẹ nhàng quá, đáng ra phải cho bọn chúng chịu đựng ngàn đao, chết dần chết mòn!"

“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy sự trừng phạt này quá nhẹ nhàng, đáng ra phải cho bọn chúng chịu phạt nhiều thêm, bằng không thì ta không xả giận được!"

"Thừa tướng đại nhân quá nhân từ!"

Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Hỡi mọi người, hiện giờ tội ác đã được giải quyết, Bạch Tượng sắp sửa chào đón những thay đổi long trời lở đất! Có điều hiện giờ chúng ta còn một vấn đề đang bày ra trước mắt! Bạch Tượng không có triều đình, không có quan binh, không có người quản lý, và vẫn sẽ loạn lạc như trước! Các ngươi đã nghĩ phải làm như thế nào hay chưa?"

Lúc này, một người lớn giọng hét lên: “Thừa tướng đại nhân, cần gì phải phiền phức vậy chứ? Chúng ta không có triều đình thì Đại Võ cứ phái người tới quản lí chúng ta là được còn gì?"

“Đúng vậy đó, chúng ta muốn sát nhập vào Đại Võ, chúng ta muốn trở thành dân chúng của Đại Võ!"

“Mong thừa tướng đại nhân thành toàn!"

Quần chúng hô hào vang dội, trông có vẻ bọn họ đang không chờ được nữa. Khoảng thời gian này bọn họ đã phát hiện ra một điều rằng Đại Võ đối xử với dân chúng vô cùng tốt, không những miễn giảm thuế mà còn cung cấp lương thực cho dân chúng, xây dựng công trình thủy lợi...

Đến cả những người dẫn đến từ quốc gia khác như bọn họ cũng được Đại Võ đối xử tốt, còn tốt hơn nhiều so với Bạch Tượng quốc vương.

Thế nên bọn họ đã muốn sát nhập vào Đại Võ từ lâu, trở thành người của Đại Võ!

Hơn nữa sau đợt thảm họa băng tuyết kia, các quốc gia đều bất ổn, binh hoang mã loạn, chỉ có Đại Võ là vẫn phát triển bình thường, quốc thái dân an, bọn họ hoàn toàn không có sự lựa chọn, chỉ có sát nhập vào Đại Võ bọn họ mới có cuộc sống tươi đẹp!

Thấy mọi người tích cực như vậy, như thể nếu không đồng ý thì bọn họ sẽ không cho hắn đi vậy, thế nên Lâm Bắc Phàm chỉ đành thuận theo ý dân.“Được! Nếu mọi người đã muốn sát nhập vào Đại Võ thì bản quan xin trịnh trọng tuyên bố..."

Sắc mặt Lâm Bắc Phàm trở nên nghiêm túc: “Từ nay về sau, Bạch Tượng chính là một châu phủ của Đại Võ, gọi là Bạch Tượng phủ! Còn những người dân Bạch Tượng sẽ là dân của Đại Võ ta, được hưởng những quyền lợi như dân chúng của Đại Võ!"

Những tiếng hoan hô đầy vui vẻ vang lên.

“Ha ha! Cuối cùng cũng được sát nhập vào Đại Võ rồi, ta chính là một người Đại Võ!"

“Ta được hưởng quyền lợi giống với người dân Đại Võ rồi!"

“Cuối cùng cũng vượt qua rồi, hôm nay đúng là một ngày đẹp!"

“Cảm ơn thừa tướng đại nhân!"
Chương 838 Có kẻ phá hoại mùa màng

Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm dẫn đại quân ở lại Bạch Tượng làm một số việc.

Đầu tiên hắn thu thập lại những vật quý mà Bạch Tượng quốc vương tìm được rồi trả lại hết cho người dân. Chỉ hành động này thôi đã tạo ấn tượng tốt cho biết bao người dân.

Thứ hai, hắn tiêu diệt hết những thế lực quý tộc còn tồn tại ở Bạch Tượng. Làm vậy để gạt bỏ những trở ngại trên con đường thâm nhập Bạch Tượng của Đại Võ.

Thứ ba, hắn tính toán lại vật tư và tài vật của Bạch Tượng, quy hoạch lại ruộng đất rồi cho tổ chức sản xuất, để Bạch Tượng nhanh chóng phục hồi lại.

Những hành động như vậy khiến người dân Bạch Tượng càng bảo vệ Đại Võ hơn.

“Để Đại Võ tới quản lí chúng ta đúng là lựa chọn chính xác mà!"

“Về sau có thể sống một cuộc sống tươi đẹp rồi!"

“Nghĩ thôi đã ta đã cười đến mức không ngủ được!"

Mà lúc này, tin tức Đại Võ chinh phục được Bạch Tượng nhanh chóng được lan truyền đi khắp thiên hạ, khiến mọi người ngạc nhiên không thôi!

“Mấy ngày thôi mà Đại Võ đã đánh bại được Bạch Tượng rồi sao?"

“Mở rộng lãnh thổ từ lúc nào lại trở thành một chuyện dễ dàng như vậy?"

“Nghe đâu lần này lại là nguyên soái Lâm Bắc Phàm dẫn binh, không tổn thất binh mã, chưa tới một ngày đã chiến thắng Bạch Tượng"

“Đúng là đáng chết mà, nước chúng ta thì đang đấu đá nội bộ ngươi sống ta chết, còn Đại Võ lại phát triển, mở rộng bờ cõi!"

“Đại Võ càng ngày càng mạnh hơn rồi, chúng ta phải làm sao đây?"

Các quốc gia đang cảm thấy ở bên cạnh Đại Võ là một chuyện cực nguy hiểm.

Bọn họ bắt đầu ra sức kháng nghị, nói Đại Võ đang thực hiện chiến tranh xâm lược, đó là chiến tranh phi nghĩa, bọn họ đòi Đại Võ phải trả lại Bạch Tượng.

Trong đó, kẻ phản đối kịch liệt nhất chính là vương triều Đại Nguyệt và vương triều Đại Viêm. Bởi lẽ Bạch Tượng chính là nút giao giữa ba nước.

Thế lực của Đại Võ đang dần bành trước, điều này mang tới uy hiếp vô cùng lớn cho bọn họ.

Hai nước này bèn tiến hành kháng nghị, tuy nhiên Đại Võ chẳng thèm để ý đến bọn họ, coi bọn họ như không khí.

Bọn họ muốn xuất binh để uy hiếp Đại Võ nhưng lại nhận ra trong nước mình đang binh hoang mã loạn, bất ổn đến mức bọn họ còn chẳng nghĩ ra cách mà giải quyết, như thế thì làm sao giải quyết được Đại Võ? Cuối cùng, bọn họ chỉ đành trơ mắt nhìn Đại Võ sát nhập Bạch Tượng vào bản đồ của mình...

Sau đó Lâm Bắc Phàm vẫn ở lại Bạch Tượng, xử lý vấn đề còn sót lại của nước Bạch Tượng, thật sự có quá nhiều vấn đề, may mắn là dân chúng của Bạch Tượng khá hiểu biết, tương đối phối hợp, cho nên rất nhiều chuyện đã dần dần được khơi thông, trở nên ngăn nắp trật tự.

Tử Nguyệt công chúa biết Lâm Bắc Phàm đã tới liền dành thời gian qua đây.

Ánh mắt nàng có chút u oán, ghen tuông nói: "Quân sư, ngươi đã giúp nữ nhân kia đánh hạ hai vùng lãnh thổ, lúc nào đó cũng giúp bản cung đi? Bản cung một mình ở Đại Nguyệt cũng rất vất vả!"

Lâm Bắc Phàm lắc đầu cười nói: "Công chúa điện hạ, ta giúp ngươi còn không ít sao? Phải biết rằng, ta đã bất chấp nguy hiểm có thể bị chém đầu mà giúp ngươi bày mưu tính kế hơn hai năm! Hơn nữa, nếu như đánh hạ Đại Nguyệt, không biết phần lãnh thổ này sẽ lớn hơn Bạch Tượng bao nhiêu lần, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?"

"Cũng đúng!" Tử Nguyệt công chúa cảm thấy vui vẻ.

Hai năm qua, quân sư thực sự đã bất chấp nguy hiểm sẽ bị chém đầu mà thay nàng bày mưu tính kế, hơn nữa nếu thật sự đánh hạ Đại Nguyệt, phần lãnh thổ này rộng hơn Bạch Tượng và Đa La cộng lại rất nhiều, vả lại cũng giàu có hơn nhiều!

Chỉ dựa vào cái này thì nàng đã vượt xa nữ nhân kia rồi!

"Xem ra, trong lòng quân sư vẫn có bản cung!"

Công chúa Tử Nguyệt dựa qua, hai tay ôm eo Lâm Bắc Phàm, đầu tựa vào lồng ngực hắn, hơi thở nhẹ nhàng nói: "Quân sư, khi nào tới Đại Nguyệt với bản cung? Chỉ cần ngươi đến, kho báu Tà Nguyệt của chúng ta cùng với bản cung... đều là của ngươi!"

Lâm Bắc Phàm tức giận đến phát run, nữ nhân này lại thế nữa rồi! Không biết ta không thể chịu đựng được nhất chính là sự cám dỗ sao?

“Công chúa điện hạ, việc này không vội, chờ khi nào chúng ta đánh hạ được Đại Nguyệt rồi nói sau!"

"Được rồi, chờ bản cung đánh hạ Đại Nguyệt, đăng cơ làm hoàng đế, quân sư ngươi nhất định phải đi tới Tà Nguyệt, làm thân vương của bản cung!"

Bởi vì đại nghiệp khôi phục lại ngôi báu đã đến thời khắc cuối cùng, Tử Nguyệt công chúa chỉ ở cùng Lâm Bắc Phàm hai ngày, sau đó lại vội vàng trở về.

Lâm Bắc Phàm tiếp tục ở lại Bạch Tượng và Võ Tây xử lý chuyện của Bạch Tượng.

Đột nhiên có thêm hơn năm triệu người, thực phẩm và quần áo là một vấn đề rất lớn. Nếu xử lý tốt chính là trợ lực, nếu xử lý không tốt chính là gánh nặng, cho nên, Lâm Bắc Phàm đành phải vất vả hơn một chút.

Trong thời gian này, xuất hiện một chuyện dở khóc dở cười.

Ngày đó, hắn đang xử lý công vụ thì một nhóm dân chúng của nước Bạch Tượng đến thăm, trông vô cùng lo lắng.

“Thừa tướng đại nhân, có chuyện không hay rồi!"

"Lương thực mà chúng ta trồng bị một đám động vật lông xù ăn vụng rồi, nghe người khác nói đó là thỏ!"

"Quá nhiều thỏ, chúng chạy rất nhanh, chúng ta đều không bắt được, làm sao bây giờ.

"Nếu ảnh hưởng đến thu hoạch vụ mùa thu thì không xong rồi!"

Lúc ấy, Lâm Bắc Phàm còn chưa kịp phản ứng: "Thỏ từ đâu ra?"

"Thỏ chạy xuống từ dãy núi Thanh Long! Chúng ta phái người đi lên xem qua rồi, thật sự có rất nhiều thỏ, hết tổ này đến tổ khác! Chúng ta đều không hiểu, mới một năm, tại sao nơi đó lại có nhiều thỏ như vậy?"
Chương 839 Màn quảng cáo lớn nhất thiên hạ

Lâm Bắc Phàm nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười, chuyện này vẫn là do hắn gây ra.

Lúc trước, lương thực của quân Tà Nguyệt thiếu hụt, không thể cung ứng cho đại quân, Tử Nguyệt công chúa liền đặc biệt tới hỏi hắn.

Vì thế, hắn đã đề nghị đưa thỏ đặc biệt có thể sinh sản vào dãy núi Thanh Long và Phượng Hoàng, để cho bọn nó sinh sôi nảy nở, như vậy có thể giải quyết được vấn đề khẩu phần ăn của quân Tà Nguyệt.

Bây giờ đã qua một năm, đám thỏ này không chỉ vượt qua thiên tai băng trăm năm một lần, mà còn bắt đầu sinh sôi nảy nở một cách điên cuồng, đã uy hiếp đến lương thực phía dưới núi rồi.

"Dẫn bản quan đi xem!"

Lâm Bắc Phàm đi theo dân chúng địa phương, hưng trí bừng bừng đi tới vùng đất nông nghiệp dưới chân núi. Phát hiện quả nhiên có rất nhiều thỏ, vừa béo vừa nhanh nhẹn đang gặm lương thực, bị một nhóm nông dân đuổi giết ở phía sau, hiện trường trông có vẻ có chút buồn cười.

Lâm Bắc Phàm nở nụ cười: "Bà con, đây không phải là chuyện xấu, mà là một chuyện tốt!"

"Chuyện tốt?"

Tất cả mọi người đều ngơ ra luôn rồi.

"Đúng là một chuyện tốt!"

Lâm Bắc Phàm cười nói: "Thỏ này là đồ tốt! Không chỉ có hương vị thơm ngon, mà còn có rất nhiều dinh dưỡng, các ngươi hoàn toàn có thể ăn chúng!"

"Con thỏ này có thể ăn, còn rất ngon sao?"

Dân chúng có chút bối rối.

Dân chúng ở đây đều đến từ nước Bạch Tượng.

Nước Bạch Tượng không hề có thỏ, cho nên bọn họ không biết thứ này có thể ăn hay không, hương vị như thế nào.

"Các ngươi thử một chút không phải sẽ biết sao?"

Lâm Bắc Phàm cười nói: "Bình thường mọi người đều rất ít ăn thịt, đúng lúc có thể bắt vài con thỏ để bổ sung thịt một chút! Con vật này sinh sôi nảy nở vô cùng nhanh, một hai tháng là có thể sinh một tổ, một tổ có bảy tám con thỏ, không đến mấy tháng là có thể trưởng thành, cho nên các ngươi cứ việc bắt, không cần lo sẽ bắt hết bọn chúng!"

Dân chúng vừa nghe thấy như vậy thì rất vui vẻ.

“Còn có chuyện tốt như vậy sao!"

"Quả thật đã lâu không ăn thịt rồi, có thể bắt bọn chúng để bổ sung một chút!"

"Chưa từng ăn thịt thỏ, lão phu nhất định phải nếm thử xem nó có mùi vị gì, ha ha.

Có rất nhiều người đã nóng lòng muốn thử rồi.

"Ngoài ra còn có một lợi ích lớn khác!" Lâm Bắc Phàm cười nói.

"Lợi ích gì?" Mọi người không thể chờ đợi được mà hỏi.

"Các ngươi còn có thể chế biến thịt thỏ thành thịt khô, tiện cho việc bảo quản và vận chuyển, như vậy có thể bán ra khắp cả nước, không phải các ngươi sẽ có thêm một kế sinh nhai sao?" Lâm Bắc Phàm cười nói.

Ánh mắt của dân chúng sáng lên, đây thật đúng là một chuyện vô cùng tốt, là một điều vô cùng tuyệt vời!

Lâm Bắc Phàm vung tay lên: "Tối nay, chúng ta sẽ bắt một ít thỏ để nếm thử Ngày hôm đó, dưới sự tổ chức của Lâm Bắc Phàm, dân chúng địa phương đều vào núi bắt thỏ, sau đó làm thành các món thịt thỏ ngon, sau khi ăn xong đều khen không dứt miệng.

Đồng thời, cũng nhìn thấy con đường phát tài từ thỏ.

Vì vậy, có một số nông dân và thợ săn tự phát thành lập đội bắt thỏ, vào núi để bắt thỏ, sau đó làm thành thịt khô, thông qua các thương nhân địa phương để bán ra toàn quốc.

Lâm Bắc Phàm tất nhiên là rất vui vẻ khi việc này thành công, truyền thụ lại một vài phương pháp phơi khô và ướp muối, làm cho thịt thỏ khô càng thêm mỹ vị.

Sau khi xử lý xong chuyện của Bạch Tượng, hắn trở về kinh thành phục mệnh.

Trong triều, Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: "Bệ hạ, thần may mắn không làm nhục mệnh, vi thần đã xử lý xong chuyện ở nước Bạch Tượng, hơn nữa còn ổn định dân chúng địa phương, bọn họ vô cùng ủng hộ Đại Võ chúng ta!"

"Ái khanh vất vả rồi!"

Nữ đế tươi cười rạng rỡ: "Chuyện của nước Bạch Tượng, trẫm đã biết rồi! Ái khanh ngươi chỉ cần bỏ ra chút công sức đã thâu tóm được nước Bạch Tượng, lại một lần nữa mở rộng lãnh thổ cho trẫm, trẫm rất vui! Nhưng trẫm đã không biết nên thưởng cho ngươi cái gì, ngươi có cần gì thì đến tư khố của trẫm mà lấy!"

"Tạ bệ hạ long ân!" Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: "Khởi bẩm bệ hạ, tuy rằng vùng đất Võ Tây cằn cỗi nhưng cũng có mỹ vị! Vi thần đặc biệt mang theo một món mỹ thực từ Võ Tây đến kính dâng lên bệ hạ."

Nữ đế tò mò: "Ái khanh, ngươi mang đến mỹ thực gì cho trẫm?"

Lâm Bắc Phàm sai người trình lên, đó lại là một chậu thịt khô tỏa ra mùi thơm.

Nữ đế càng thêm tò mò: "Ái khanh, đây là cái gì?" Lâm Bắc Phàm cười: "Bệ hạ, đây là thịt thỏ! Dãy núi Thanh Long và Phượng Hoàng đột nhiên có rất nhiều thỏ cắn phá lương thực! Đây vốn là một đại hại của đất nông nghiệp, nhưng vi thần thấy nó vừa to vừa béo, vì thế sai người chế biến thành thịt khô, hương vị rất ngon! Cho nên mang về một ít để bệ hạ nếm thử!"

Nữ đế sửng sốt, thỏ trên dãy núi Thanh Long và Phượng Hoàng? Không phải là nữ nhân kia thả lên sao?

Nữ đế không so đo nhiều, cười nói: "Ái khanh, khó mà có được một phần tâm ý này của ngươi, mau cho trẫm nếm thử!" Thịt thỏ được trình lên, nữ đế cầm một miếng rồi nhẹ nhàng cắn, sau đó gật đầu cười nói: "Hương vị quả thật không tệ, trẫm rất thích! Các vị ái khanh, các ngươi cũng nếm thử một chút đi!"

"Vâng, bệ hạ!"

Vì thế, tất cả mọi người đều nếm thử một chút, phát hiện hương vị rất ngon...

Sau đó, Lâm Bắc Phàm liền tuyên truyền chuyện này ra ngoài.

Nói nữ đế ăn thịt thỏ khô tới từ Võ Tây xong thì khen không dứt miệng, để cho bách quan cùng nhau thưởng thức...

Đây chính là quảng cáo lớn nhất thiên hạ hiện nay!

Dù sao thì có ngôi sao nào sánh bằng nữ đế đương triều đâu?

Vì thế, thịt thỏ Võ Tây nhanh chóng nổi như cồn, tất cả mọi người đều muốn nếm thử thịt thỏ khiến nữ để khen không dứt miệng này rốt cuộc là như thế nào, hương vị rốt cuộc là ra làm sao.
Chương 840 Không Hư bị bắt cóc

Sản nghiệp thịt thỏ của Võ Tây trực tiếp được Lâm Bắc Phàm kéo lên.

Những ngày tiếp theo, hắn ở lại kinh thành, thời gian làm việc thì xử lý triều chính với nữ đế, thời gian rảnh rỗi thì chơi đùa với bạn bè, cuộc sống khiêm tốn lại sung túc.

Lúc này đã là mùa hè, lúa Thái Bình được gieo trồng khắp thiên hạ đã sinh trưởng mạnh mẽ.

Bất kể là đất đai màu mỡ trong kinh thành, Giang Nam, Giang Đông, hay là nơi có đất đai khá là cằn cỗi như Võ Tây thì tình hình sinh trưởng của lúa Thái Bình đều vô cùng tươi tốt.

Lâm Bắc Phàm vô cùng chờ mong thời điểm thu hoạch sẽ đạt được sản lượng bao nhiêu.

Nhưng lúc này, bất kể là Đại Viêm, Đại Hạ hay là Đại Nguyệt lại có vẻ càng hỗn loạn hơn. Đại Nguyệt vương triều trên cơ bản đã bị Tử Nguyệt công chúa làm cho náo loạn.

Dựa vào lý luận cách mạng tiên tiến mà Lâm Bắc Phàm truyền thụ, công chúa dẫn dắt nông dân khởi nghĩa khắp nơi, làm cho cách mạng như diều gặp gió, đã quét qua cả Đại Nguyệt, thay đổi triều đại chính là năm nay. Hai hoàng triều Đại Viêm và Đại Hạ chủ yếu vẫn là thuốc trường sinh bất lão. Hoàng đế Đại Viêm tận mắt chứng kiến sự ra đời của thuốc trường sinh bất lão, vì thế trở nên vô cùng điên cuồng, không để ý đến sự đau khổ của dân chúng, không để ý tới triều chính, đi khắp thiên hạ để thu thập thiên tài địa bảo, lại chuẩn bị luyện chế thuốc trường sinh bất lão một lần nữa, thực hiện giấc mơ trường sinh của mình.

Bởi vì hoàng đế Đại Hạ không sống được lâu nữa cho nên cũng rất muốn trường sinh. Trước đây không nhìn thấy hy vọng còn đỡ, bây giờ đã nhìn thấy rồi, vì vậy cũng trở nên rất điên cuồng. Hy vọng có thể luyện chế ra thuốc trường sinh bất lão để kéo dài tuổi thọ của mình, tiếp tục thống trị thiên hạ.

Về phần các tiểu quốc khác, đều không thể bình tĩnh lại được từ trong trận thảm họa băng tuyết kia, cho nên tiếp tục hỗn loạn.

Mà lúc này, Đại Viêm xảy ra một chuyện khiến thiên hạ khiếp sợ.

Trong một đêm đen gió to, đột nhiên có rất nhiều cao thủ xông vào hoàng cung Đại Viêm.

Trong đó, có tới bốn mươi vị cao thủ Tiên Thiên, và ba vị Tông Sư.

Một cỗ thế lực khủng bố này hoàn toàn có thể san bằng bất kỳ quốc gia nào dưới hoàng triều.

Nhưng mà, bọn họ lại không đến vì hoàng đế Đại Viêm, cũng không đến vì kỳ trân dị bảo trong hoàng cung, vậy mà lại đến vì Không Hư đạo trưởng.

Bọn họ bắt được Không Hư đạo trưởng, lập tức nghênh ngang rời đi, không biết tung tích.

Hoàng đế Đại Viêm gầm gừ ba ngày, rất nhiều đầu người đã rơi xuống đất...

Ngay lúc này, hoàng cung hoàng triều Đại Hạ.

Không Hư đạo trưởng mơ mơ màng màng tỉnh lại, lại thấy được một cung điện tráng lệ, hoàn toàn không thua gì hoàng cung của Đại Viêm.

Ngoài ra còn thấy được một nhóm cường giả.

Nhóm cường giả này chính là những cao thủ thần bí đã xông vào hoàng cung của Đại Viêm vào lúc trước để bắt hắn.

Thực lực thấp nhất của bọn họ cũng đã đạt tới Tiên Thiên, trong đó còn có ba vị cường giả Tông Sư không thể nhìn ra được khí tức.

Hắn chính là bị một người trong số bọn họ đánh ngất đi.

Ngoài ra, còn có một hoàng đế mặc long bào, trông có vẻ khá già nua và uy nghiêm đang được một lão thái giám dìu, vẻ mặt mừng rỡ nhìn hắn: "Không Hư đạo trưởng, ngươi tỉnh rồi!"

Không Hư đạo trưởng có chút sợ hãi, khuôn mặt mập mạp run rẩy: "Ngươi là..." mở rộng vòng tay ra, hùng hồn đáp: "Trẫm là hoàng đế của hoàng triều Đại Hạ!"

Đối phương Không Hư đạo trưởng vội vàng đứng lên, cung kính hành lễ: "Vô Lượng thiên tôn, bần đạo bái kiến bệ hạ! Không biết bệ hạ tìm bần đạo là vì chuyện gì?"

Hoàng đế Đại Hạ loạng choạng đi tới, lớn tiếng cười nói: "Ha ha, đạo trưởng không cần đa lễ! Trẫm vô cùng khao khát muốn gặp đạo trưởng, nhưng bởi vì đạo trưởng thân ở hoàng cung của Đại Viêm, trẫm chỉ có thể ra hạ sách này, kính xin đạo trưởng đừng trách tội!"

Không Hư đạo trưởng liên tục xua tay: "Không dám không dám..."

Sau đó lại hỏi: "Không biết bệ hạ mời bần đạo đến là có chuyện gì?"

"Trẫm là vì thuốc trường sinh bất lão!"

Vẻ mặt của Hoàng đế Đại Hạ khẩn thiết nhìn Không Hư đạo trưởng: "Nghe nói đạo trưởng tinh thông thuật luyện đan, đã luyện ra được thuốc trường sinh bất lão ở Đại Viêm, trẫm vô cùng mừng rỡ, cho nên mời đạo trưởng đến đây!"

Không Hư đạo trưởng thầm nghĩ, quả nhiên là như thế.

Từ sau khi hắn ta luyện ra thuốc trường sinh bất lão đã có rất nhiều người không thể ngồi yên được rồi.

Rất nhiều cao thủ hội tụ ở kinh thành Đại Viêm, hy vọng có thể tiếp xúc với hắn ta, thậm chí muốn bắt đi.

Nhưng hắn ta vẫn ở trong hoàng cung, được hoàng đế của Đại Viêm phái cao thủ bảo hộ, cho nên bọn họ không thể thành công. Đáng tiếc cuối cùng vẫn rơi vào trong tay Đại Hạ.

Hoàng đế Đại Hạ thở dài: "Đạo trưởng, đất nước không thể một ngày không có vua! Trẫm đã già, thời gian không còn nhiều, đứa con trai tài giỏi của trẫm lại bị giam lỏng ở Đại Võ, khi nào trở về vẫn còn là ẩn số!"

"Cho nên, trẫm còn không thể chết, bằng không thiên hạ nhất định sẽ đại loạn, hy vọng đạo trưởng hãy vì lợi ích của giang sơn xã tắc, luyện ra được thuốc trường sinh bất lão, giúp trẫm kéo dài được mạng sống! Kính xin đạo trưởng thành toàn!"

"Kính xin đạo trưởng thành toàn!" Những người khác đồng thanh nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom