-
Chương 831-835
Chương 831 Cầu cứu thừa tướng Đại Võ
Vị hào kiệt kia lại càng sững sờ hơn nữa: “Chẳng lẽ các ngươi cứ ở đây chịu chết hay sao?"
“Chứ không thì biết làm thế nào?"
Lão giả thở dài một hơi: “Chúng ta không giống ngươi, chúng ta không có bản lĩnh cao cường có thể tự do sinh sống, muốn làm gì làm làm được! Chúng ta trốn càng nhanh thì sẽ chết càng nhanh!"
Lão già phất tay: “Đại hiệp, ngươi đi đi! Chúng ta biết ngươi có lòng tốt, nhưng ngươi giúp được nhất thời chứ đâu thể giúp được cả đời, đúng không? Thế nên ngươi đi đi, không cần quan tâm đến chúng ta đâu!"
“Đúng đó, ngươi đi đi! Nếu đại quân của triều đình đến thì ngươi không chạy được đâu!"
“Ngươi mau đi đi, chúng ta phải đi làm việc rồi!"
Mọi người bèn cầm cuốc và xẻng lên và tiếp tục canh tác, tiếp tục làm việc. Ánh mắt của bọn họ tê dại như ánh mắt của một thi thể.
Lần đầu tiên vị võ hiệp kia phát hiện bản thân hắn ta có bản lĩnh nhưng chẳng thể cứu dân giúp dân!
Đúng như những gì bọn họ nói, hắn ta cứu được nhất thời chứ đâu thể cứu được cả đời.
Nếu không cứu được thì chỉ khiến bọn họ càng khổ hơn thôi!
Vị võ hiệp cực kì bất lực, hắn ta có lòng tốt cứu người nhưng không biết phải làm thế nào mới được.
Hắn ta gào lên: “Nói cho ta biết đi! Nói cho ta biết làm sao để cứu được bọn họ đi!"
Dân chúng cũng đều mù mịt hết, bọn họ không biết làm sao để tự cứu chính mình nữa. Nếu như biết thì bọn họ đã chẳng lâm vào tình cảnh như thế này.
“Có lẽ sẽ có cách, chỉ là cách này rất khó mà thôi!” Lão già thở dài.
“Cách gì?” Ánh mắt vị võ hiệp kia sáng lên. “Tới tìm thừa tướng của Đại Võ! Khi ấy hắn từng mang tới cuộc sống tốt đẹp cho hơn hai trăm vạn dân tới Đại Võ! Nếu như có người có thể cứu chúng ta khỏi bể khổ thì chắc cũng chỉ có hắn mà thôi!” Ánh mắt lão già cũng lóe lên tia hy vọng.
“Đúng thế, đi tìm hắn đi, hắn có thể giúp chúng ta!"
“Hắn chính là hi vọng duy nhất của chúng ta!"
Trong mắt những người dân khác cũng xuất hiện tia sáng.
Thừa tướng Đại Võ, đây là chức quan to nhất mà bọn họ từng thấy, thân phận của hắn tôn quý, quyền lực lại càng lớn hơn.
Trong nhận thức hạn hẹp của bọn họ, người có thể đối phó với quốc vương có lẽ chỉ có hắn thôi.
Ban đầu đối phương có thể cứu được hai trăm vạn dân từ tay quốc vương Bạch Tượng thì hiện giờ hắn cũng có thể cứu bọn họ mà.
“Thừa tướng Đại Võ? Được! Giờ ta đi tìm hắn đây!"
Dưới sự mong chờ của mọi người, vị võ hiệp kia bèn rời khỏi Bạch Tượng và tới Đại Võ tìm Lâm Bắc Phàm.
Được tin Lâm Bắc Phàm không ở kinh thành, hắn đã đi tuần tra thiên hạ cùng với nữ đế.
Thế là vị võ hiệp kia bèn lần theo tung tích của Lâm Bắc Phàm, hắn ta gần như đã đi được nửa Đại Võ.
Cả quãng đường khiến hắn ta cảm động không thôi.
“Ba năm trước ta từng tới nơi đây, phát hiện nơi này bị phiên vương, tham quan hoành hành, binh mã loạn lạc, dân chúng lầm than! Không ngờ chỉ trong ba năm ngắn ngủi mà nơi này đã thay đổi lớn đến vậy, cục diện phiên vương chia tách đã kết thúc, tình hình tham quan cũng giảm thiểu, bách tính cũng được vui vẻ hơn."
“Tất cả đều thay đổi theo chiều hướng tốt, tốt đến mức ta không dám tin! So với nơi này thì các quốc gia khác càng lúc càng đi xuống!"
"Tất cả những điều này đều bắt đầu thay đổi từ sau khi Lâm Bắc Phàm nhậm chức!"
"Người này đúng là quá kỳ quái! Nói hắn là một tên tham quan nhưng hắn lại làm cho dân biết bao nhiêu chuyện tốt! Nói hắn là trung thần nhưng hắn lại tham lam, còn được xưng là người tham lam số một thiên hạ cơ!"
“Ôi, đúng là quá kì lạ! Thôi, không nghĩ nhiều nữa, tìm người quan trọng hơn.
Cuối cùng hắn ta cũng tới được Ký Bắc và gặp được Lâm Bắc Phàm đang cùng nữ đế dạo chơi.
Vị võ hiệp này không dám động võ, để tránh việc đắc tội Lâm Bắc Phàm.
Thế nên hắn ta chỉ chắp tay và nói lớn: “Thừa tướng đại nhân, thảo dân có một chuyện quan trọng muốn bẩm báo với đại nhân! Mong đại nhân cho thảo dân chút thời gian, thảo dân sẽ nói ngắn gọn thôi, nếu được thảo dân xin cảm kích vô cùng!"
Lâm Bắc Phàm và nữ để nhìn nhau.
“Bệ hạ, vi thần qua đó xem sao, mong được bệ hạ cho phép!"
“Đi đi, về sớm đấy!"
“Tạ bệ hạ!"
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười rồi rời đi, hắn hỏi: “Ngươi là ai? Tìm bản quan có chuyện gì? Nếu như không nói rõ thì bản quan sẽ trách tội ngươi!"
Vị võ hiệp kia vội bảo: “Khởi bẩm thừa tướng đại nhân, thảo dân là Lưu Ngô Thiên, là một võ hiệp chu du thiên hạ! Lần này thảo dẫn tới để để nói về chuyện những người dân Bạch Tượng.."
Võ hiệp Lưu Ngô Thiên kể lại những gì mình nghe được, thấy được ở Bạch Tượng cho Lâm Bắc Phàm nghe.
“Hiện giờ dưới sự thống trị của quốc vương Bạch Tượng, dân chúng vô cùng khổ sở!"
"Thảo dân từng đi cứu một nhóm người song điều khiến người ta kinh ngạc là bọn họ đều không muốn chạy trốn! Bởi vì bọn họ nói trốn chính là chết, không trốn bọn họ còn có cơ hội được sống!"
“Thảo dân có tài võ nghệ nhưng lại chẳng thể cứu người, ôi! Đúng là thảm thương"
“Bọn họ nói chỉ có đại nhân mới cứu được bọn họ!"
Lưu Ngô Thiên chắp tay, cực kỳ thành khẩn: “Thế nên thảo dân đã mang hy vọng của bọn họ tới đây! Mong thừa tướng đại nhân có thể ra tay tương trợ, thảo dân cảm kích vô cùng!"
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: “Bản quan hiểu ý của ngươi rồi! Ngươi vất vả ngàn dặm đến đây để tìm bản quan, đúng là một người trượng nghĩa, bản quan kính phục vô cùng! Thế nhưng chuyện mà ngươi nói suy cho cùng vẫn là chuyện của Bạch Tượng, bản quan và Đại Võ nhúng tay vào thì không được hợp lý cho lắm!"
Chương 832 Huyết thư
“Chuyện này...” Lưu Ngô Thiên á khẩu.
“Một khi bản quan ra tay thì sẽ liên quan đến đất nước của bản quan! Dù là với bệ hạ hay với thiên hạ này thì đều không tốt! Nhẹ thì ảnh hưởng đến cái mũ trên đầu bản quan, nặng thì mất đầu, bản quan thực sự không cần phải mạo hiểm như vậy! Hơn nữa chuyện này hệ trọng, cũng rất khó để giải quyết, thế nên ngươi trở về đi, mong thứ lỗi bản quan không thể làm được!"
Ngô Thiên sốt sắng: “Nhưng mà thừa tướng đại nhân, bọn họ nói chỉ có đại nhân mới cứu được bọn họ thôi!"
Sắc mặt Lâm Bắc Phàm vẫn bình tĩnh như vậy: “Bản quan có năng lực cứu nhưng không thể cứu! Còn về nguyên nhân thì bản quan đã nói rồi đấy, bản quan sẽ không nhiều lời nữa! Ngoài ra còn có một chuyện là chúng ta mới gặp nhau, lời ngươi nói chỉ là từ một phía, ai biết ngươi có cố ý lừa gạt bản quan hay không? Thế nên về tình về lí mà nói thì bản quan không thể giúp được!"
Lưu Ngô Thiên càng sốt sắng hơn nữa: “Thừa tướng đại nhân, thảo dân lấy tính mạng của cả nhà mình ra thề tuyệt đối không lừa dối đại nhân dù chỉ nửa câu, bằng không sẽ bị sấm sét đánh chết!"
“Dù những gì ngươi nói là thật thì ta cũng không thể giúp được đâu."
Lưu Ngô Thiên quỳ rạp xuống: “Mong đại nhân ra tay giúp đỡ, hãy cứu những người dân Bạch Tượng! Bọn họ thực sự không còn đường sống nữa rồi, chỉ mong đại nhân có thể cứu bọn họ!"
Lâm Bắc Phàm thấy hơi dao động: “Đầu gối nam nhi đáng giá ngàn vàng, vì dân chúng mà ngươi cũng bằng lòng quỳ xuống! Võ hiệp à, mau đứng dậy đi, bản quan không nhận được đại lễ như vậy đâu!"
Kết quả, hắn lại không thể lay chuyển được người nọ.
“Chỉ cần cứu được dân chúng thì chút vinh nhục đó có là gì? Mong thừa tướng đại nhân ra tay tương trợ!” Hắn ta lạy.
“Một người hảo hán trượng nghĩa như ngươi thật khiến bản quan phải bội phục! Bản quan cũng không phải người không thấu tình đạt lý..."
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: “Thế này đi, nếu ngươi lấy được thư tình nguyện của dân chúng Bạch Tượng thì bån quan sẽ mao hiểm một phen, thuyết phục bệ hạ xuất binh giải cứu dân chúng Bạch Tượng!"
Lưu Ngô Thiên hớn hở: “Được! Đa tạ thừa tướng đã thành toàn, thảo dân sẽ đi thu thập thư tình nguyện ngay!"
Đối phương chắp tay rồi hưng phấn rời đi.
Sau khi Lâm Bắc Phàm trở về, nữ đế bèn tò mò hỏi: “Các ngươi nói gì thế? Tại sao người đó lại vừa khóc vừa cười rồi lại còn quỳ lạy nữa?"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Bệ hạ, người đó tên là Lưu Ngô Thiên, hắn ta tới hi vọng thần có thể ra tay cứu giúp những người dân Bạch Tượng! Kế hoạch thôn tính Bạch Tượng của chúng ta sắp thành công rồi!"
“Thật sao? Thế thì đúng là một chuyện tốt!"
Nữ đế vui mừng: “Chúng ta ở bên ngoài dạo chơi cũng đủ rồi, hiện giờ hồi cung thôi!"
“Vâng thưa bệ hạ"
Thế là bọn họ bèn xuất phát trở về kinh thành...
Ở một diễn biến khác, Lưu Ngô Thiên có được hi vọng từ Lâm Bắc Phàm, hắn ta nhanh chóng trở về Bạch Tượng và truyền đạt lại tin tốt này cho dân chúng Bạch Tượng.
“Mọi người ơi, ta đã gặp được thừa tướng đại nhân Lâm Bắc Phàm rồi! Sau khi nghe ta nói, hắn đã đồng ý mạo hiểm một phen, thuyết phục bệ hạ Đại Võ để cứu chúng ta!"
Dân chúng Bạch Tượng không dám tin.
“Thật sao? Thừa tướng đại nhân đồng ý cứu chúng ta thật sao?"
"Ngươi không lừa bọn ta chứ?"
“Đại hiệp, ngươi không được đùa cợt như vậy đâu!"
Lưu Ngô Thiên kích động, hắn ta gật đầu: “Thật một trăm phần trăm! Cơ mà chuyện này sẽ liên lụy đến hắn, hắn cũng không tin lời ta nói cho lắm nên hắn yêu cầu phải nhìn thấy trăm vạn thư tình nguyện của dân chúng thì mới ra tay tương trợ!"
Bọn họ lập tức hoan hô.
“Tốt quá rồi, thừa tướng đại nhân đồng ý ra tay cứu giúp!"
“Cuối cùng chúng ta cũng được cứu rồi! Có thể sống cuộc sống tươi đẹp rồi!"
“Thư tình nguyện ở đâu, để ta kí!"
Lưu Ngô Thiên bèn sờ một tấm vải trắng cực lớn ra, nói: “Ta đã chuẩn bị vải rồi đây, cơ mà chưa viết thư tình nguyện!"
“Để lão phu... viết cho!” Một lão già trông có vẻ đã từng được đọc sách đứng ra.
Trông hắn ta có vẻ đã đứng tuổi, ánh mắt hơi mờ, bước đi lảo đảo, song bàn tay cầm bút lại vững vàng vô cùng, hắn ta viết những lời mong muốn của bọn họ lên tấm vải.
Trông thì khoảng hơn trăm chữ song lại tốn cả nửa canh giờ. Sau khi viết nét bút cuối cùng, hắn ta bèn thở phào một hơi.
Hắn ta xoa xoa lưng, mồ hôi đã ướt đầm đìa.
“Được rồi, tiếp theo sẽ là..."
Ông già cắn rách ngón tay để máu chảy ra rồi ấn lên tấm vải trắng, để lại một dấu tay màu đỏ.
Những người dân khác cũng làm theo, bọn họ cắn ngón tay và in dấu lên tấm vải.
Một lúc sau, thư tình nguyện đã có cả mấy trăm dấu tay màu đỏ.
Tiếp đó, lão già lại cuộn thư tình nguyện lại rồi giao cho Lưu Ngô Thiên, trong đó còn chứa đựng cả hi vọng và nước mắt: “Đại hiệp, xin nhờ ngươi!"
“Xin nhờ ngươi, Lưu đại hiệp!” Mọi người đồng thanh nói.
Lưu Ngô Thiên nhận lấy thư tình nguyện, hắn ta cảm giác như đang cầm một gánh nặng vô cùng lớn, sắc mặt hắn ta trở nên nghiêm túc: “Các vị cứ yên tâm! Đợi ta thu thập được thư tình nguyện của trăm vạn bách tính thì sẽ giao nó cho Lâm đại nhân, mong đại nhân xuất binh tới cứu mọi người!"
“Đa tạ Lưu đại hiệp!” Lão già chắp tay.
Ngô Thiên cất thư tình nguyện vào trong túi rồi đeo lên lưng, hắn ta chắp tay nói: “Các vị bảo trọng, đợi tin tốt của ta!"
Hắn ta bèn mang theo hi vọng của mọi người rời khỏi thôn trang, Lưu Ngô Thiên không ngại khó ngại khổ đi khắp Bạch Tượng để thu thập thư tình nguyện của dân chúng.
Biết chuyện, bách tính không ai là không ủng hộ, bọn họ thi nhau để lại dấu tay trên thư tình nguyện. Dấu tay trên thư tình nguyện càng lúc càng nhiều, dày đặc không thể đếm được. Có điều hành động của Lưu Ngô Thiên đã bị triều đình phát hiện.
Chương 833 Mở cổng thành, đón thừa tướng đại nhân!
Bạch Tượng vương nổi giận, hắn ta phái binh đi truy sát Lưu Ngô Thiên, đồng thời không cho phép dân chúng tiếp xúc với Lưu Ngô Thiên nữa, bằng không sẽ phải chịu trừng phạt.
Cũng may mà Lưu Ngô Thiên có võ nghệ bằng không hắn ta đã chết dưới tay Bạch Tượng vương rồi. Thế nhưng dù vậy, hắn ta vẫn bị cản trở không ít.
Tốn một tháng, cuối cùng hắn ta cũng thu thập được đủ thư tình nguyện, sau đó lại vượt ngàn dặm xa xôi để đưa thư tình nguyện tới kinh thành, gặp Lâm Bắc Phàm.
“Thừa tướng đại nhân, đây là thư tình nguyện của trăm vạn dân Bạch Tượng, mong đại nhân ra tay giúp đỡ bọn họ!"
Lưu Ngô Thiên mở thư tình nguyện ra với vẻ hưng phấn.
Chỉ thấy bức thư tình nguyện này cực dài, gần như chiếm trọn căn phòng.
Trên thư chỉ có hơn trăm chữ, song nét chữ rất ngay thẳng, rành rọt, chứa đựng mong muốn của mọi người.
Trừ chính văn trong thư ra thì bên dưới toàn là những dấu tay của dân chúng, một thứ mùi tanh xộc lên.
“Những thứ này... đều do mọi người cắn tay rồi in lên, thế nên không được dễ ngửi cho lắm, mong thừa tướng đại nhân lượng thứ!” Lưu Ngô Thiên chắp tay nói. “Bản quan có thể hiểu được, đây chính là lời tố cáo bằng máu và nước mắt của bọn họ!"
Ngày hôm sau, quả nhiên Lâm Bắc Phàm đã mang bức thư tình nguyện đó vào cung gặp nữ đế “Bệ hạ, mấy tháng nay Bạch Tượng vương không quan tâm đến dân chúng, tăng cường đàn áp, cướp bóc dẫn đến đời sống nhân dân lầm than! Đây là thư tình nguyện mà dân chúng Bạch Tượng gửi đến, mong chúng ta có thể phái binh cứu giúp bọn họ!"
Nói đoạn, hắn bèn mở bức thư dày cộm ra.
Nữ đế và bách quan nhìn thấy những dấu tay chi chít trên đó xong bèn động lòng.
Nữ đế hỏi: “Ái khanh, ngươi thấy thế nào?"
Sắc mặt Lâm Bắc Phàm trở nên nghiêm túc, hắn chắp tay nói: “Bệ hạ, mặc dù dân chúng Bạch Tượng không phải dân Đại Võ ta song lại một lòng hướng tới Đại Võ, tự nguyện thuần phục, thế thì bọn họ chính là người dân của chúng ta rồi! Chúng ta không thể không quan tâm đến thần dân của mình! Thế nên vị thần muốn... xuất binh!” Nữ đế gật đầu: “Ái khanh nói phải! Trông thấy dân chúng của nước ta bị bắt nạt mà trẫm thực sự không nỡ! Ái khanh, ngươi là đại nguyên soái của cả nước, chuyện này giao cho ngươi phụ trách!"
“Vi thần tuân chỉ!” Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói.
Hai người kẻ xướng người họa, thế là quyết định xong chuyện này.
Bách quan trong triều không ai phản đối bởi vì đây chính là một phần trong kế hoạch thôn tính Bạch Tượng.
Khi tới biên giới, các vị tướng lĩnh Đại Võ lại không kiềm chế được mà thi nhau đến thăm hỏi Lâm Bắc Phàm, hy vọng có thể được đi cùng hắn để lập công. Lâm Bắc Phàm tập hợp đủ binh lính rồi lập tức xuất phát.
Khoảng một tuần sau, hắn đã tới Võ Tây và cứ điểm Thanh Long.
Sau đó hắn tập hợp thêm đại quân mười vạn người ở cứ điểm Thanh Long, chuẩn bị tiến về Bạch Tượng.
Sau khi tất cả đều được chuẩn bị, Lâm Bắc Phàm bèn gọi Lưu Ngô Thiên: “Lưu đại hiệp, ngươi qua đây!"
"Thừa tướng đại nhân có gì dặn dò ạ?” Lưu Ngô Thiên chắp tay hỏi.
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ nghiêm túc: “Lưu đại hiệp, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ khởi binh tới Bạch Tượng, có điều để giảm thiểu tổn thất, bản quan hi vọng người có thể giúp ta một chuyện!"
"Thừa tướng cứ nói, thảo dân dù có lên núi đao xuống biển lửa cũng không khước từ!” Lưu Ngô Thiên nói.
Lâm Bắc Phàm phất tay, hắn cười: “Làm gì có nghiêm trọng đến thế! Bản quan chỉ muốn người dẫn theo vài vị tướng quân của Đại Võ lén thâm nhập vào Bạch Tượng, huy động dân chúng Bạch Tượng, như vậy bên trong kết hợp với bên ngoài, chuyện này coi như thành công được một nửa!"
"Thừa tướng yên tâm, thảo dân nhất định sẽ không khiến đại nhân thất vọng!"
Nói đoạn, hắn ta bèn dẫn theo vài vị tướng quân lén lút tiến vào Bạch Tượng. Nơi đầu tiên mà bọn họ tới là một thôn trang.
Dân chúng ở đây đều quen biết Lưu Ngô Thiên.
Bọn họ trông thấy Lưu Ngô Thiên tới bèn cực kì kinh ngạc: “Lưu đại hiệp, ngươi..."
Lưu Ngô Thiên nói: “Mọi người ơi, thư tình nguyện của mọi người đã được Lâm thừa tướng nhận rồi! Lâm thừa tướng có lòng tốt nên đã đồng ý cứu mọi người! Giờ đang có đại quân mười vạn người sắp tiến vào thành, sángsớm ngày mai là tấn công Bạch Tượng để cứu mọi người!"
Dân chúng vui mừng, bọn họ reo hò lên.
“Thừa tướng đại nhân tới rồi!"
“Ha ha! Tốt quá rồi, cuối cùng chúng ta cũng được cứu rồi!"
“Cuối cùng cũng đợi được ngày này!"
Động tĩnh này đã làm phiền đến những binh lính Bạch Tượng đang canh giữ, bọn họ bèn ngáp ngắn ngáp dài và đi tới.
“Các ngươi đang ồn ào cái gì thế? Còn không mau ngủ đi, sáng mai còn phải làm việc nữa!"
“Đúng rồi, mấy người các ngươi là ai?"
“Lập tức bỏ vũ khí xuống, bằng không ta sẽ không khách khí nữa đâu!"
Một vị tướng quân Đại Võ phóng kình khí và giết chết mấy tên lính kia Sau đó hắn ta lớn giọng nói: “Những người dân Bạch Tượng, thừa tướng đại nhân mà các ngươi luôn mong nhớ đã tới rồi! Giờ hắn đang ở bên ngoài thành, chỉ chờ các ngươi mở cổng thành nghênh đón thôi!"
“Mở cổng thành, đón thừa tướng đại nhân!"
“Mở cổng thành, đón thừa tướng đại nhân!"
Mọi người hí hửng.
Tiếp đó, Lưu Ngô Thiên và mấy người khác tiếp tục đi vào giết sạch bọn lính và cứu được người dân Bạch Tượng.
Chương 834 Nguyện vọng của dân chúng
Khi được biết tin Lâm Bắc Phàm ở ngoài thành và sắp vào cứu bọn họ là bọn họ không thể kiềm chế được niềm hưng phấn.
Hình như chỉ có Lâm Bắc Phàm thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết.
Bọn họ lại cổ vũ chính mình và cầm xẻng, cuốc và đao kiếm cướp được từ binh lính Bạch Tượng lên, phất cờ khởi nghĩa, xông đến cổng thành để mở cổng và nghênh đón thừa tướng đại nhân.
Chuyện này rầm rộ vô cùng và dần dần lan ra cả nước.
Tuy nhiên Bạch Tượng quốc vương và triều đình lại không hề hay biết.
Bọn họ hiện giờ đang dốc toàn lực để ứng phó với đại quân Đại Võ.
Đúng vào lúc tình hình căng thẳng nhất thì trời sáng.
Trời vừa sáng, Lâm Bắc Phàm đã dẫn đại quân mười vạn người tiến vào cổng thành cứ điểm của Bạch Tượng.
Đương nhiên, Bạch Tượng vương sẽ không chịu ngồi chờ chết, hắn ta triệu tập đại quân ba mươi vạn người, chuẩn bị nghênh chiến với binh mã của Đại Võ.
Mặc dù số lượng người của hắn ta lớn hơn của Đại Võ hơn nữa còn chiếm ưu thế khi ở cứ điểm của mình, song bọn họ không dám coi thường binh mã Đại Võ dù chỉ một chút.
Bởi lẽ binh mã Đại Võ vốn đã mạnh hơn bọn họ rất nhiều.
Hơn nữa lần này những tướng lĩnh tham gia đều rất thiện chiến, còn đại nguyên soái của Đại Võ – Lâm Bắc Phàm cũng giỏi đánh trận lắm, hắn giỏi lấy yếu địch mạnh, lấy ít địch nhiều, không trận nào là không thắng, trước nay chưa từng thua ai, rất nhiều quốc gia đều rơi vào tay hắn.
Thế nên Bạch Tượng vương thấy áp lực vô cùng.
Lúc này, Bạch Tượng vương đang đứng trên tường thành và nhìn Lâm Bắc Phàm, đôi mắt hắn ta như rực lửa... Bạch Tượng vương lớn giọng nói: “Lâm thừa tướng, Bạch Tượng chúng ta đã là thần quốc của Đại Võ rồi, bản vương cũng được tính là thần tử của Đại Võ, chúng ta là người một nhà cả, tại sao ngươi còn dẫn binh tấn công Bạch Tượng?"
“Chúng ta đã kí hiệp ước liên minh, chẳng lẽ các ngươi lại muốn vi phạm hiệp ước, từ bỏ đạo nghĩa giữa hai nước ư? Như vậy thì còn ra thể thống gì nữa, chẳng khác gì mất lòng tin với cả thiên hạ, sau này người trong thiên hạ sẽ đánh giá các ngươi như thế nào?"
“Sau này còn có quốc gia nào bằng lòng thần phục Đại Võ nữa?"
Lâm Bắc Phàm ngồi trên lưng ngựa, hắn nói: “Bạch Tượng quốc vương nói đùa rồi, chúng ta không hề vi phạm hiệp ước, cũng không hề vi phạm lời thề! Ngược lại, chúng ta đang thi hành hiệp ước!"
Bạch Tượng quốc vương chỉ vào đại quân mười vạn người bên dưới, hắn ta thấy tức cười vô cùng: “Đây là thi hành hiệp ước mà các ngươi đó hả? Đúng là hay lắm, đã sắp dẫn quân vào thành luôn rồi! Đúng là nói dối trắng trợn chẳng thèm chớp mắt, bản vương chưa từng thấy ai mặt dày như vậy đâu đấy!"
Câu nói cuối cùng của hắn ta chứa đựng đầy lửa giận!
Các quan viên của Bạch Tượng nghe vậy cũng gào lên.
“Đại Võ các ngươi bội ước, lại còn dám vác mặt tới đánh hả?"
“Dù các ngươi có thắng cũng không được thiên hạ tin tưởng, sẽ bị người trong thiên hạ cười chê!"
“Chúng ta sẽ không nhận thua đâu, chúng ta nhất định sẽ phản kháng đến cùng!"
“Tà không thắng được chính đâu!"
Dưới những tiếng hô vang của mọi người, sắc mặt Lâm Bắc Phàm vẫn bình tĩnh như vậy, hắn vỗ tay: “Trình lên đây!"
Hai binh sĩ bèn đưa tấm vải trắng dày cộp lên rồi chầm chậm mở ra, vô số những dấu tay trên đó hiện ra khiến người ta nhìn mà kinh ngạc không thôi.
“Bạch Tượng quốc vương có hành động nghịch thiên, làm hại dân chúng khiến cuộc sống người dân cực khổ vô cùng! Thế nên trăm vạn dân Bạch Tượng đã viết thư tình nguyện, mong nước ta có thể phái binh dẹp loạn triều đình Bạch Tượng, trả lại thái bình cho thiên hạ!"
“Đây chính là thư tình nguyện của dân chúng Bạch Tượng! Bản quan đã cho người đếm rồi, bên trên tổng cộng có một trăm mười hai vạn dấu tay của người dân! Đây là lời tố cáo bằng máu và nước mắt mà bọn họ dành cho các ngươi!"
Lâm Bắc Phàm nói một cách hùng hổ: “Thân là nước tông chủ của Bạch Tượng, dân chúng của Bạch Tượng cũng là dân Đại Võ ta! Dân chúng Bạch Tượng gặp khổ đương nhiên chúng ta không thể không lo! Thế nên chúng ta đã dẫn mười vạn binh lính đến để cứu dân Bạch Tượng! Đây là một thời cơ tốt đẹp để Đại Võ ta thi hành hiệp ước, và cũng là trách nhiệm của Đại Võ ta!"
“Không sai! Chúng ta tới là để cứu những người dân Bạch Tượng!"
“Bọn họ đã phải chịu đối xử bất công, bị triều đình Bạch Tượng đàn áp, tất nhiên chúng ta phải có trách nhiệm cứu giúp bọn họ!"
“Chúng ta mới là những người chính nghĩa!"
“Bản quan khuyên các ngươi mau chóng mở cổng thành đi và đầu hàng đi!"
Chí khí của Đại Võ trào dâng.
Bạch Tượng quốc vương trông thấy thư tình nguyện thì tức đến mức toàn thân như phát hỏa, hắn ta nghiến răng nghiến lợi: “Cái đám dân đen này dám đâm một nhát sau lưng bản vương! Sau khi chuyện này kết thúc, bản vương nhất định sẽ tính sổ bọn chúng"
Lúc này, Lâm Bắc Phàm lại nói: “Bạch Tượng quốc vương, bản quan khuyên ngươi mau chóng mở cổng thành và đầu hàng đi, đừng có đấu tranh nữa! Phải biết rằng ngươi đã đánh mất đạo nghĩa thì chắc chắn sẽ thua thôi!"
Chương 835 Chỉ còn một con đường mà thôi
Bạch Tượng quốc vương tức giận nhìn Lâm Bắc Phàm.
Ngươi lại còn không biết ngại mà khuyên ta đầu hàng?
Sở dĩ chúng ta biến thành thế này chẳng phải do Đại Võ các ngươi ép buộc sao? Các ngươi yêu cầu bọn ta phải nộp cống phẩm đúng hẹn, bằng không sẽ khởi binh. Hay lắm, ta đã làm theo rồi, kết quả các ngươi lại quay ra đâm cho ta một nhát! Nhát đao này đúng là quá ác độc!
Bây giờ Bạch Tượng quốc vương mới phát hiện hóa ra từ đầu đến cuối hắn ta đã trúng gian kế của triều đình Đại Võ.
Ban đầu Đại Võ giả vờ muốn kết liên minh, dẹp loạn mà chẳng tổn thất gì cả, lại còn cưu mang những người dân bạo loạn. Như vậy, bọn họ lại càng có ấn tượng tốt về Đại Võ.
Sau khi chuyện này kết thúc, Đại Võ lại bắt Bạch Tượng phải nộp cống phẩm theo đúng thời hạn, bằng không sẽ dấy binh.
Để giao đồ cống phẩm, bọn họ không thể không đàn áp dân chúng, vơ vét tất cả.
Thế là Bạch Tượng lại càng loạn lạc hơn, còn Đại Võ lại dựa vào thư tình nguyện để nhúng tay vào chuyện của Bạch Tượng, muốn lật đổ quyền thống trị của bọn họ, cứu lấy dân chúng.
Suy cho cùng bọn họ cũng chỉ muốn thôn tính Bạch Tượng mà thôi.
Từ đầu đến cuối Đại Võ là người tốt, còn bọn họ mới là người xấu!
Đúng là quá gian ác! Quá xảo quyệt! Bạch Tượng quốc vương càng nghĩ lại càng phẫn nộ, hắn ta tức đến mức muốn phát điên!
Bản thân hắn ta đúng là một kẻ ngốc, bị lợi dụng từ đầu đến cuối! Ta không được sống dễ dàng thì các ngươi cũng đừng hòng!
Bạch Tượng quốc vương nghiến răng nói: “Lâm Bắc Phàm, ngươi là cái đồ vong ơn bội nghĩa, đồ bán nước! Mọi người có biết cách chế tạo khí cầu lớn kia bản vương đã lấy từ đâu không? Bản vương đã bỏ tiền ra để mua của Lâm Bắc Phàm đấy, tốn mất một trăm vạn lượng!"
Quân hai bên sốt sắng!
Bạch Tượng quốc vương lại hét lên: “Mọi người có biết cách chế tạo tàu đệm khí bản vương đã lấy được từ đâu không? Cũng là từ Lâm Bắc Phàm đấy, bản vương đã bỏ ra một trăm hai mươi vạn lượng để mua!"
Quân hai bên tiếp tục ngạc nhiên!
“Mọi người có biết mấy năm nay, Lâm Bắc Phàm đã tham được từ tay bản vương bao nhiêu tiền không? Bản vương cho các ngươi hay, tổng cộng là năm trăm vạn lượng!"
Quân hai bên lại được phen kinh hãi!
Bạch Tượng quốc vương gào lên: “Lâm Bắc Phàm, ngươi là cái tên lòng tham không đấy, đồ bán nước! Ngươi tham biết bao nhiêu tiền thế, ngươi có lỗi với Đại Võ, có lỗi với bản vương! Người khác đều có tư cách đối phó với bản vương, chỉ có ngươi là không!"
Quân hai bên chấn kinh!
Nhất là quân của Đại Võ! Bọn họ chẳng ngờ nguyên soái mà bọn họ tôn kính nhất lại làm ra những chuyện bán nước như vậy!
Lập tức bọn họ có cảm giác lòng tin bị sụp đổ, đại quân xao động!
Lâm Bắc Phàm lại bình tĩnh vô cùng, song những tướng quân đi theo thì không kiềm chế được nữa.
Triệu Khoát chỉ thương vào Bạch Tượng quốc vương, hắn ta nói: “Im miệng! Đừng hòng bôi nhọ nguyên soái! Nguyên soái vẫn luôn trung thành, tận lực vì nước vì dân, sao có thể bán nước được? Bạch Tượng quốc vương, rõ ràng là ngươi đang chơi bài thao túng tâm lý, làm dao động lòng quân, mọi người không được mắc lừa!"
“Nói không sai!"
Lâm Bắc Phàm vỗ tay: “Bạch Tượng quốc vương đang muốn làm dao động lòng quân, mọi người không được trúng kế! Thế nhưng không thể không nói, Bạch Tượng quốc vương à, thủ đoạn này của ngươi cũng đê hèn quá đấy!"
“Khắp Đại Võ ai mà chẳng biết ta luôn trung thành với bệ hạ và Đại Võ! Chính ta là người phát minh là thần khí phi thiên khí cầu lớn cùng với tàu đệm khí, chính ta đã xây nhà bằng xi măng, đưa ra giống lúa Thái Bình cho sản lượng cao, giúp Đại Võ phát triển ngày một tốt hơn!"
“Ta là người đã dẫn binh bình định phiên vương, kết thúc nội chiến hơn hai mươi năm! Đồng thời, ta còn dẫn binh tấn công kẻ địch là binh mã Đại Nguyệt, Đại Hạ, bảo vệ biên cương tổ quốc!"
“Ta đã dẫn binh mã mở rộng lãnh thổ cho đất nước, để Đa La nhập vào bản đồ của Đại Võ!"
“Cũng là ta chủ trì chuyện triều chính, xoay chuyển thế cục của Đại Võ!"
“Ta đã làm biết bao chuyện cho Đại Võ, có thể hình dung bằng cụm hết lòng hết sức luôn rồi! Thế nên bệ hạ mới không ngừng cho ta thăng quan tiến chức, phong ta làm Trung Dũng vương, đây chính là minh chứng cho lòng trung thành của ta!"
Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu, chỉ vào lương tâm của mình và nói: “Bạch Tượng quốc vương, ngươi có thể vấy bẩn lương tâm của ta nhưng không được phép làm nhục lòng trung thành của ta!"
Mọi người nghe vậy bèn thấy có lí vô cùng. Nguyên soái Lâm Bắc Phàm của bọn họ đúng là đã làm được rất nhiều chuyện tốt, những chuyện này bọn họ đều thấy được.
Ví dụ như khi mọi người gặp phải thảm họa băng tuyết, nếu không có Lâm Bắc Phàm chuẩn bị, xây dựng khu tránh nạn thì không biết đã chết bao nhiêu người.
Dân chúng cả nước đều nợ Lâm Bắc Phàm một tiếng cảm ơn.
Thế là lòng quân lại vững vàng. Bạch Tượng quốc vương thấy vậy thì tức điên lên!
Đúng là một kẻ vô liêm sỉ, đổi trắng thay đen!
Rõ ràng là ngươi đã tham tiền của ta mà còn dám nói mình trung thành! Làm gì có cái lẽ ấy!
Bạch Tượng quốc vương phẫn nộ!
Đôi mắt hắn ta như tóe lửa, đỏ rực, chỉ hận không thể thiêu chết Lâm Bắc Phàm.
Có điều hắn ta không nói gì nhiều.
Bởi lẽ hắn ta biết hiện giờ nói gì cũng vô dụng. Đối phương quá gian trá, hắn ẩn mình quá giỏi nên những chứng cứ bình thường không thể làm gì được hắn.
Hiện giờ hắn ta chỉ còn một con đường mà thôi!
Vị hào kiệt kia lại càng sững sờ hơn nữa: “Chẳng lẽ các ngươi cứ ở đây chịu chết hay sao?"
“Chứ không thì biết làm thế nào?"
Lão giả thở dài một hơi: “Chúng ta không giống ngươi, chúng ta không có bản lĩnh cao cường có thể tự do sinh sống, muốn làm gì làm làm được! Chúng ta trốn càng nhanh thì sẽ chết càng nhanh!"
Lão già phất tay: “Đại hiệp, ngươi đi đi! Chúng ta biết ngươi có lòng tốt, nhưng ngươi giúp được nhất thời chứ đâu thể giúp được cả đời, đúng không? Thế nên ngươi đi đi, không cần quan tâm đến chúng ta đâu!"
“Đúng đó, ngươi đi đi! Nếu đại quân của triều đình đến thì ngươi không chạy được đâu!"
“Ngươi mau đi đi, chúng ta phải đi làm việc rồi!"
Mọi người bèn cầm cuốc và xẻng lên và tiếp tục canh tác, tiếp tục làm việc. Ánh mắt của bọn họ tê dại như ánh mắt của một thi thể.
Lần đầu tiên vị võ hiệp kia phát hiện bản thân hắn ta có bản lĩnh nhưng chẳng thể cứu dân giúp dân!
Đúng như những gì bọn họ nói, hắn ta cứu được nhất thời chứ đâu thể cứu được cả đời.
Nếu không cứu được thì chỉ khiến bọn họ càng khổ hơn thôi!
Vị võ hiệp cực kì bất lực, hắn ta có lòng tốt cứu người nhưng không biết phải làm thế nào mới được.
Hắn ta gào lên: “Nói cho ta biết đi! Nói cho ta biết làm sao để cứu được bọn họ đi!"
Dân chúng cũng đều mù mịt hết, bọn họ không biết làm sao để tự cứu chính mình nữa. Nếu như biết thì bọn họ đã chẳng lâm vào tình cảnh như thế này.
“Có lẽ sẽ có cách, chỉ là cách này rất khó mà thôi!” Lão già thở dài.
“Cách gì?” Ánh mắt vị võ hiệp kia sáng lên. “Tới tìm thừa tướng của Đại Võ! Khi ấy hắn từng mang tới cuộc sống tốt đẹp cho hơn hai trăm vạn dân tới Đại Võ! Nếu như có người có thể cứu chúng ta khỏi bể khổ thì chắc cũng chỉ có hắn mà thôi!” Ánh mắt lão già cũng lóe lên tia hy vọng.
“Đúng thế, đi tìm hắn đi, hắn có thể giúp chúng ta!"
“Hắn chính là hi vọng duy nhất của chúng ta!"
Trong mắt những người dân khác cũng xuất hiện tia sáng.
Thừa tướng Đại Võ, đây là chức quan to nhất mà bọn họ từng thấy, thân phận của hắn tôn quý, quyền lực lại càng lớn hơn.
Trong nhận thức hạn hẹp của bọn họ, người có thể đối phó với quốc vương có lẽ chỉ có hắn thôi.
Ban đầu đối phương có thể cứu được hai trăm vạn dân từ tay quốc vương Bạch Tượng thì hiện giờ hắn cũng có thể cứu bọn họ mà.
“Thừa tướng Đại Võ? Được! Giờ ta đi tìm hắn đây!"
Dưới sự mong chờ của mọi người, vị võ hiệp kia bèn rời khỏi Bạch Tượng và tới Đại Võ tìm Lâm Bắc Phàm.
Được tin Lâm Bắc Phàm không ở kinh thành, hắn đã đi tuần tra thiên hạ cùng với nữ đế.
Thế là vị võ hiệp kia bèn lần theo tung tích của Lâm Bắc Phàm, hắn ta gần như đã đi được nửa Đại Võ.
Cả quãng đường khiến hắn ta cảm động không thôi.
“Ba năm trước ta từng tới nơi đây, phát hiện nơi này bị phiên vương, tham quan hoành hành, binh mã loạn lạc, dân chúng lầm than! Không ngờ chỉ trong ba năm ngắn ngủi mà nơi này đã thay đổi lớn đến vậy, cục diện phiên vương chia tách đã kết thúc, tình hình tham quan cũng giảm thiểu, bách tính cũng được vui vẻ hơn."
“Tất cả đều thay đổi theo chiều hướng tốt, tốt đến mức ta không dám tin! So với nơi này thì các quốc gia khác càng lúc càng đi xuống!"
"Tất cả những điều này đều bắt đầu thay đổi từ sau khi Lâm Bắc Phàm nhậm chức!"
"Người này đúng là quá kỳ quái! Nói hắn là một tên tham quan nhưng hắn lại làm cho dân biết bao nhiêu chuyện tốt! Nói hắn là trung thần nhưng hắn lại tham lam, còn được xưng là người tham lam số một thiên hạ cơ!"
“Ôi, đúng là quá kì lạ! Thôi, không nghĩ nhiều nữa, tìm người quan trọng hơn.
Cuối cùng hắn ta cũng tới được Ký Bắc và gặp được Lâm Bắc Phàm đang cùng nữ đế dạo chơi.
Vị võ hiệp này không dám động võ, để tránh việc đắc tội Lâm Bắc Phàm.
Thế nên hắn ta chỉ chắp tay và nói lớn: “Thừa tướng đại nhân, thảo dân có một chuyện quan trọng muốn bẩm báo với đại nhân! Mong đại nhân cho thảo dân chút thời gian, thảo dân sẽ nói ngắn gọn thôi, nếu được thảo dân xin cảm kích vô cùng!"
Lâm Bắc Phàm và nữ để nhìn nhau.
“Bệ hạ, vi thần qua đó xem sao, mong được bệ hạ cho phép!"
“Đi đi, về sớm đấy!"
“Tạ bệ hạ!"
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười rồi rời đi, hắn hỏi: “Ngươi là ai? Tìm bản quan có chuyện gì? Nếu như không nói rõ thì bản quan sẽ trách tội ngươi!"
Vị võ hiệp kia vội bảo: “Khởi bẩm thừa tướng đại nhân, thảo dân là Lưu Ngô Thiên, là một võ hiệp chu du thiên hạ! Lần này thảo dẫn tới để để nói về chuyện những người dân Bạch Tượng.."
Võ hiệp Lưu Ngô Thiên kể lại những gì mình nghe được, thấy được ở Bạch Tượng cho Lâm Bắc Phàm nghe.
“Hiện giờ dưới sự thống trị của quốc vương Bạch Tượng, dân chúng vô cùng khổ sở!"
"Thảo dân từng đi cứu một nhóm người song điều khiến người ta kinh ngạc là bọn họ đều không muốn chạy trốn! Bởi vì bọn họ nói trốn chính là chết, không trốn bọn họ còn có cơ hội được sống!"
“Thảo dân có tài võ nghệ nhưng lại chẳng thể cứu người, ôi! Đúng là thảm thương"
“Bọn họ nói chỉ có đại nhân mới cứu được bọn họ!"
Lưu Ngô Thiên chắp tay, cực kỳ thành khẩn: “Thế nên thảo dân đã mang hy vọng của bọn họ tới đây! Mong thừa tướng đại nhân có thể ra tay tương trợ, thảo dân cảm kích vô cùng!"
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: “Bản quan hiểu ý của ngươi rồi! Ngươi vất vả ngàn dặm đến đây để tìm bản quan, đúng là một người trượng nghĩa, bản quan kính phục vô cùng! Thế nhưng chuyện mà ngươi nói suy cho cùng vẫn là chuyện của Bạch Tượng, bản quan và Đại Võ nhúng tay vào thì không được hợp lý cho lắm!"
Chương 832 Huyết thư
“Chuyện này...” Lưu Ngô Thiên á khẩu.
“Một khi bản quan ra tay thì sẽ liên quan đến đất nước của bản quan! Dù là với bệ hạ hay với thiên hạ này thì đều không tốt! Nhẹ thì ảnh hưởng đến cái mũ trên đầu bản quan, nặng thì mất đầu, bản quan thực sự không cần phải mạo hiểm như vậy! Hơn nữa chuyện này hệ trọng, cũng rất khó để giải quyết, thế nên ngươi trở về đi, mong thứ lỗi bản quan không thể làm được!"
Ngô Thiên sốt sắng: “Nhưng mà thừa tướng đại nhân, bọn họ nói chỉ có đại nhân mới cứu được bọn họ thôi!"
Sắc mặt Lâm Bắc Phàm vẫn bình tĩnh như vậy: “Bản quan có năng lực cứu nhưng không thể cứu! Còn về nguyên nhân thì bản quan đã nói rồi đấy, bản quan sẽ không nhiều lời nữa! Ngoài ra còn có một chuyện là chúng ta mới gặp nhau, lời ngươi nói chỉ là từ một phía, ai biết ngươi có cố ý lừa gạt bản quan hay không? Thế nên về tình về lí mà nói thì bản quan không thể giúp được!"
Lưu Ngô Thiên càng sốt sắng hơn nữa: “Thừa tướng đại nhân, thảo dân lấy tính mạng của cả nhà mình ra thề tuyệt đối không lừa dối đại nhân dù chỉ nửa câu, bằng không sẽ bị sấm sét đánh chết!"
“Dù những gì ngươi nói là thật thì ta cũng không thể giúp được đâu."
Lưu Ngô Thiên quỳ rạp xuống: “Mong đại nhân ra tay giúp đỡ, hãy cứu những người dân Bạch Tượng! Bọn họ thực sự không còn đường sống nữa rồi, chỉ mong đại nhân có thể cứu bọn họ!"
Lâm Bắc Phàm thấy hơi dao động: “Đầu gối nam nhi đáng giá ngàn vàng, vì dân chúng mà ngươi cũng bằng lòng quỳ xuống! Võ hiệp à, mau đứng dậy đi, bản quan không nhận được đại lễ như vậy đâu!"
Kết quả, hắn lại không thể lay chuyển được người nọ.
“Chỉ cần cứu được dân chúng thì chút vinh nhục đó có là gì? Mong thừa tướng đại nhân ra tay tương trợ!” Hắn ta lạy.
“Một người hảo hán trượng nghĩa như ngươi thật khiến bản quan phải bội phục! Bản quan cũng không phải người không thấu tình đạt lý..."
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: “Thế này đi, nếu ngươi lấy được thư tình nguyện của dân chúng Bạch Tượng thì bån quan sẽ mao hiểm một phen, thuyết phục bệ hạ xuất binh giải cứu dân chúng Bạch Tượng!"
Lưu Ngô Thiên hớn hở: “Được! Đa tạ thừa tướng đã thành toàn, thảo dân sẽ đi thu thập thư tình nguyện ngay!"
Đối phương chắp tay rồi hưng phấn rời đi.
Sau khi Lâm Bắc Phàm trở về, nữ đế bèn tò mò hỏi: “Các ngươi nói gì thế? Tại sao người đó lại vừa khóc vừa cười rồi lại còn quỳ lạy nữa?"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Bệ hạ, người đó tên là Lưu Ngô Thiên, hắn ta tới hi vọng thần có thể ra tay cứu giúp những người dân Bạch Tượng! Kế hoạch thôn tính Bạch Tượng của chúng ta sắp thành công rồi!"
“Thật sao? Thế thì đúng là một chuyện tốt!"
Nữ đế vui mừng: “Chúng ta ở bên ngoài dạo chơi cũng đủ rồi, hiện giờ hồi cung thôi!"
“Vâng thưa bệ hạ"
Thế là bọn họ bèn xuất phát trở về kinh thành...
Ở một diễn biến khác, Lưu Ngô Thiên có được hi vọng từ Lâm Bắc Phàm, hắn ta nhanh chóng trở về Bạch Tượng và truyền đạt lại tin tốt này cho dân chúng Bạch Tượng.
“Mọi người ơi, ta đã gặp được thừa tướng đại nhân Lâm Bắc Phàm rồi! Sau khi nghe ta nói, hắn đã đồng ý mạo hiểm một phen, thuyết phục bệ hạ Đại Võ để cứu chúng ta!"
Dân chúng Bạch Tượng không dám tin.
“Thật sao? Thừa tướng đại nhân đồng ý cứu chúng ta thật sao?"
"Ngươi không lừa bọn ta chứ?"
“Đại hiệp, ngươi không được đùa cợt như vậy đâu!"
Lưu Ngô Thiên kích động, hắn ta gật đầu: “Thật một trăm phần trăm! Cơ mà chuyện này sẽ liên lụy đến hắn, hắn cũng không tin lời ta nói cho lắm nên hắn yêu cầu phải nhìn thấy trăm vạn thư tình nguyện của dân chúng thì mới ra tay tương trợ!"
Bọn họ lập tức hoan hô.
“Tốt quá rồi, thừa tướng đại nhân đồng ý ra tay cứu giúp!"
“Cuối cùng chúng ta cũng được cứu rồi! Có thể sống cuộc sống tươi đẹp rồi!"
“Thư tình nguyện ở đâu, để ta kí!"
Lưu Ngô Thiên bèn sờ một tấm vải trắng cực lớn ra, nói: “Ta đã chuẩn bị vải rồi đây, cơ mà chưa viết thư tình nguyện!"
“Để lão phu... viết cho!” Một lão già trông có vẻ đã từng được đọc sách đứng ra.
Trông hắn ta có vẻ đã đứng tuổi, ánh mắt hơi mờ, bước đi lảo đảo, song bàn tay cầm bút lại vững vàng vô cùng, hắn ta viết những lời mong muốn của bọn họ lên tấm vải.
Trông thì khoảng hơn trăm chữ song lại tốn cả nửa canh giờ. Sau khi viết nét bút cuối cùng, hắn ta bèn thở phào một hơi.
Hắn ta xoa xoa lưng, mồ hôi đã ướt đầm đìa.
“Được rồi, tiếp theo sẽ là..."
Ông già cắn rách ngón tay để máu chảy ra rồi ấn lên tấm vải trắng, để lại một dấu tay màu đỏ.
Những người dân khác cũng làm theo, bọn họ cắn ngón tay và in dấu lên tấm vải.
Một lúc sau, thư tình nguyện đã có cả mấy trăm dấu tay màu đỏ.
Tiếp đó, lão già lại cuộn thư tình nguyện lại rồi giao cho Lưu Ngô Thiên, trong đó còn chứa đựng cả hi vọng và nước mắt: “Đại hiệp, xin nhờ ngươi!"
“Xin nhờ ngươi, Lưu đại hiệp!” Mọi người đồng thanh nói.
Lưu Ngô Thiên nhận lấy thư tình nguyện, hắn ta cảm giác như đang cầm một gánh nặng vô cùng lớn, sắc mặt hắn ta trở nên nghiêm túc: “Các vị cứ yên tâm! Đợi ta thu thập được thư tình nguyện của trăm vạn bách tính thì sẽ giao nó cho Lâm đại nhân, mong đại nhân xuất binh tới cứu mọi người!"
“Đa tạ Lưu đại hiệp!” Lão già chắp tay.
Ngô Thiên cất thư tình nguyện vào trong túi rồi đeo lên lưng, hắn ta chắp tay nói: “Các vị bảo trọng, đợi tin tốt của ta!"
Hắn ta bèn mang theo hi vọng của mọi người rời khỏi thôn trang, Lưu Ngô Thiên không ngại khó ngại khổ đi khắp Bạch Tượng để thu thập thư tình nguyện của dân chúng.
Biết chuyện, bách tính không ai là không ủng hộ, bọn họ thi nhau để lại dấu tay trên thư tình nguyện. Dấu tay trên thư tình nguyện càng lúc càng nhiều, dày đặc không thể đếm được. Có điều hành động của Lưu Ngô Thiên đã bị triều đình phát hiện.
Chương 833 Mở cổng thành, đón thừa tướng đại nhân!
Bạch Tượng vương nổi giận, hắn ta phái binh đi truy sát Lưu Ngô Thiên, đồng thời không cho phép dân chúng tiếp xúc với Lưu Ngô Thiên nữa, bằng không sẽ phải chịu trừng phạt.
Cũng may mà Lưu Ngô Thiên có võ nghệ bằng không hắn ta đã chết dưới tay Bạch Tượng vương rồi. Thế nhưng dù vậy, hắn ta vẫn bị cản trở không ít.
Tốn một tháng, cuối cùng hắn ta cũng thu thập được đủ thư tình nguyện, sau đó lại vượt ngàn dặm xa xôi để đưa thư tình nguyện tới kinh thành, gặp Lâm Bắc Phàm.
“Thừa tướng đại nhân, đây là thư tình nguyện của trăm vạn dân Bạch Tượng, mong đại nhân ra tay giúp đỡ bọn họ!"
Lưu Ngô Thiên mở thư tình nguyện ra với vẻ hưng phấn.
Chỉ thấy bức thư tình nguyện này cực dài, gần như chiếm trọn căn phòng.
Trên thư chỉ có hơn trăm chữ, song nét chữ rất ngay thẳng, rành rọt, chứa đựng mong muốn của mọi người.
Trừ chính văn trong thư ra thì bên dưới toàn là những dấu tay của dân chúng, một thứ mùi tanh xộc lên.
“Những thứ này... đều do mọi người cắn tay rồi in lên, thế nên không được dễ ngửi cho lắm, mong thừa tướng đại nhân lượng thứ!” Lưu Ngô Thiên chắp tay nói. “Bản quan có thể hiểu được, đây chính là lời tố cáo bằng máu và nước mắt của bọn họ!"
Ngày hôm sau, quả nhiên Lâm Bắc Phàm đã mang bức thư tình nguyện đó vào cung gặp nữ đế “Bệ hạ, mấy tháng nay Bạch Tượng vương không quan tâm đến dân chúng, tăng cường đàn áp, cướp bóc dẫn đến đời sống nhân dân lầm than! Đây là thư tình nguyện mà dân chúng Bạch Tượng gửi đến, mong chúng ta có thể phái binh cứu giúp bọn họ!"
Nói đoạn, hắn bèn mở bức thư dày cộm ra.
Nữ đế và bách quan nhìn thấy những dấu tay chi chít trên đó xong bèn động lòng.
Nữ đế hỏi: “Ái khanh, ngươi thấy thế nào?"
Sắc mặt Lâm Bắc Phàm trở nên nghiêm túc, hắn chắp tay nói: “Bệ hạ, mặc dù dân chúng Bạch Tượng không phải dân Đại Võ ta song lại một lòng hướng tới Đại Võ, tự nguyện thuần phục, thế thì bọn họ chính là người dân của chúng ta rồi! Chúng ta không thể không quan tâm đến thần dân của mình! Thế nên vị thần muốn... xuất binh!” Nữ đế gật đầu: “Ái khanh nói phải! Trông thấy dân chúng của nước ta bị bắt nạt mà trẫm thực sự không nỡ! Ái khanh, ngươi là đại nguyên soái của cả nước, chuyện này giao cho ngươi phụ trách!"
“Vi thần tuân chỉ!” Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói.
Hai người kẻ xướng người họa, thế là quyết định xong chuyện này.
Bách quan trong triều không ai phản đối bởi vì đây chính là một phần trong kế hoạch thôn tính Bạch Tượng.
Khi tới biên giới, các vị tướng lĩnh Đại Võ lại không kiềm chế được mà thi nhau đến thăm hỏi Lâm Bắc Phàm, hy vọng có thể được đi cùng hắn để lập công. Lâm Bắc Phàm tập hợp đủ binh lính rồi lập tức xuất phát.
Khoảng một tuần sau, hắn đã tới Võ Tây và cứ điểm Thanh Long.
Sau đó hắn tập hợp thêm đại quân mười vạn người ở cứ điểm Thanh Long, chuẩn bị tiến về Bạch Tượng.
Sau khi tất cả đều được chuẩn bị, Lâm Bắc Phàm bèn gọi Lưu Ngô Thiên: “Lưu đại hiệp, ngươi qua đây!"
"Thừa tướng đại nhân có gì dặn dò ạ?” Lưu Ngô Thiên chắp tay hỏi.
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ nghiêm túc: “Lưu đại hiệp, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ khởi binh tới Bạch Tượng, có điều để giảm thiểu tổn thất, bản quan hi vọng người có thể giúp ta một chuyện!"
"Thừa tướng cứ nói, thảo dân dù có lên núi đao xuống biển lửa cũng không khước từ!” Lưu Ngô Thiên nói.
Lâm Bắc Phàm phất tay, hắn cười: “Làm gì có nghiêm trọng đến thế! Bản quan chỉ muốn người dẫn theo vài vị tướng quân của Đại Võ lén thâm nhập vào Bạch Tượng, huy động dân chúng Bạch Tượng, như vậy bên trong kết hợp với bên ngoài, chuyện này coi như thành công được một nửa!"
"Thừa tướng yên tâm, thảo dân nhất định sẽ không khiến đại nhân thất vọng!"
Nói đoạn, hắn ta bèn dẫn theo vài vị tướng quân lén lút tiến vào Bạch Tượng. Nơi đầu tiên mà bọn họ tới là một thôn trang.
Dân chúng ở đây đều quen biết Lưu Ngô Thiên.
Bọn họ trông thấy Lưu Ngô Thiên tới bèn cực kì kinh ngạc: “Lưu đại hiệp, ngươi..."
Lưu Ngô Thiên nói: “Mọi người ơi, thư tình nguyện của mọi người đã được Lâm thừa tướng nhận rồi! Lâm thừa tướng có lòng tốt nên đã đồng ý cứu mọi người! Giờ đang có đại quân mười vạn người sắp tiến vào thành, sángsớm ngày mai là tấn công Bạch Tượng để cứu mọi người!"
Dân chúng vui mừng, bọn họ reo hò lên.
“Thừa tướng đại nhân tới rồi!"
“Ha ha! Tốt quá rồi, cuối cùng chúng ta cũng được cứu rồi!"
“Cuối cùng cũng đợi được ngày này!"
Động tĩnh này đã làm phiền đến những binh lính Bạch Tượng đang canh giữ, bọn họ bèn ngáp ngắn ngáp dài và đi tới.
“Các ngươi đang ồn ào cái gì thế? Còn không mau ngủ đi, sáng mai còn phải làm việc nữa!"
“Đúng rồi, mấy người các ngươi là ai?"
“Lập tức bỏ vũ khí xuống, bằng không ta sẽ không khách khí nữa đâu!"
Một vị tướng quân Đại Võ phóng kình khí và giết chết mấy tên lính kia Sau đó hắn ta lớn giọng nói: “Những người dân Bạch Tượng, thừa tướng đại nhân mà các ngươi luôn mong nhớ đã tới rồi! Giờ hắn đang ở bên ngoài thành, chỉ chờ các ngươi mở cổng thành nghênh đón thôi!"
“Mở cổng thành, đón thừa tướng đại nhân!"
“Mở cổng thành, đón thừa tướng đại nhân!"
Mọi người hí hửng.
Tiếp đó, Lưu Ngô Thiên và mấy người khác tiếp tục đi vào giết sạch bọn lính và cứu được người dân Bạch Tượng.
Chương 834 Nguyện vọng của dân chúng
Khi được biết tin Lâm Bắc Phàm ở ngoài thành và sắp vào cứu bọn họ là bọn họ không thể kiềm chế được niềm hưng phấn.
Hình như chỉ có Lâm Bắc Phàm thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết.
Bọn họ lại cổ vũ chính mình và cầm xẻng, cuốc và đao kiếm cướp được từ binh lính Bạch Tượng lên, phất cờ khởi nghĩa, xông đến cổng thành để mở cổng và nghênh đón thừa tướng đại nhân.
Chuyện này rầm rộ vô cùng và dần dần lan ra cả nước.
Tuy nhiên Bạch Tượng quốc vương và triều đình lại không hề hay biết.
Bọn họ hiện giờ đang dốc toàn lực để ứng phó với đại quân Đại Võ.
Đúng vào lúc tình hình căng thẳng nhất thì trời sáng.
Trời vừa sáng, Lâm Bắc Phàm đã dẫn đại quân mười vạn người tiến vào cổng thành cứ điểm của Bạch Tượng.
Đương nhiên, Bạch Tượng vương sẽ không chịu ngồi chờ chết, hắn ta triệu tập đại quân ba mươi vạn người, chuẩn bị nghênh chiến với binh mã của Đại Võ.
Mặc dù số lượng người của hắn ta lớn hơn của Đại Võ hơn nữa còn chiếm ưu thế khi ở cứ điểm của mình, song bọn họ không dám coi thường binh mã Đại Võ dù chỉ một chút.
Bởi lẽ binh mã Đại Võ vốn đã mạnh hơn bọn họ rất nhiều.
Hơn nữa lần này những tướng lĩnh tham gia đều rất thiện chiến, còn đại nguyên soái của Đại Võ – Lâm Bắc Phàm cũng giỏi đánh trận lắm, hắn giỏi lấy yếu địch mạnh, lấy ít địch nhiều, không trận nào là không thắng, trước nay chưa từng thua ai, rất nhiều quốc gia đều rơi vào tay hắn.
Thế nên Bạch Tượng vương thấy áp lực vô cùng.
Lúc này, Bạch Tượng vương đang đứng trên tường thành và nhìn Lâm Bắc Phàm, đôi mắt hắn ta như rực lửa... Bạch Tượng vương lớn giọng nói: “Lâm thừa tướng, Bạch Tượng chúng ta đã là thần quốc của Đại Võ rồi, bản vương cũng được tính là thần tử của Đại Võ, chúng ta là người một nhà cả, tại sao ngươi còn dẫn binh tấn công Bạch Tượng?"
“Chúng ta đã kí hiệp ước liên minh, chẳng lẽ các ngươi lại muốn vi phạm hiệp ước, từ bỏ đạo nghĩa giữa hai nước ư? Như vậy thì còn ra thể thống gì nữa, chẳng khác gì mất lòng tin với cả thiên hạ, sau này người trong thiên hạ sẽ đánh giá các ngươi như thế nào?"
“Sau này còn có quốc gia nào bằng lòng thần phục Đại Võ nữa?"
Lâm Bắc Phàm ngồi trên lưng ngựa, hắn nói: “Bạch Tượng quốc vương nói đùa rồi, chúng ta không hề vi phạm hiệp ước, cũng không hề vi phạm lời thề! Ngược lại, chúng ta đang thi hành hiệp ước!"
Bạch Tượng quốc vương chỉ vào đại quân mười vạn người bên dưới, hắn ta thấy tức cười vô cùng: “Đây là thi hành hiệp ước mà các ngươi đó hả? Đúng là hay lắm, đã sắp dẫn quân vào thành luôn rồi! Đúng là nói dối trắng trợn chẳng thèm chớp mắt, bản vương chưa từng thấy ai mặt dày như vậy đâu đấy!"
Câu nói cuối cùng của hắn ta chứa đựng đầy lửa giận!
Các quan viên của Bạch Tượng nghe vậy cũng gào lên.
“Đại Võ các ngươi bội ước, lại còn dám vác mặt tới đánh hả?"
“Dù các ngươi có thắng cũng không được thiên hạ tin tưởng, sẽ bị người trong thiên hạ cười chê!"
“Chúng ta sẽ không nhận thua đâu, chúng ta nhất định sẽ phản kháng đến cùng!"
“Tà không thắng được chính đâu!"
Dưới những tiếng hô vang của mọi người, sắc mặt Lâm Bắc Phàm vẫn bình tĩnh như vậy, hắn vỗ tay: “Trình lên đây!"
Hai binh sĩ bèn đưa tấm vải trắng dày cộp lên rồi chầm chậm mở ra, vô số những dấu tay trên đó hiện ra khiến người ta nhìn mà kinh ngạc không thôi.
“Bạch Tượng quốc vương có hành động nghịch thiên, làm hại dân chúng khiến cuộc sống người dân cực khổ vô cùng! Thế nên trăm vạn dân Bạch Tượng đã viết thư tình nguyện, mong nước ta có thể phái binh dẹp loạn triều đình Bạch Tượng, trả lại thái bình cho thiên hạ!"
“Đây chính là thư tình nguyện của dân chúng Bạch Tượng! Bản quan đã cho người đếm rồi, bên trên tổng cộng có một trăm mười hai vạn dấu tay của người dân! Đây là lời tố cáo bằng máu và nước mắt mà bọn họ dành cho các ngươi!"
Lâm Bắc Phàm nói một cách hùng hổ: “Thân là nước tông chủ của Bạch Tượng, dân chúng của Bạch Tượng cũng là dân Đại Võ ta! Dân chúng Bạch Tượng gặp khổ đương nhiên chúng ta không thể không lo! Thế nên chúng ta đã dẫn mười vạn binh lính đến để cứu dân Bạch Tượng! Đây là một thời cơ tốt đẹp để Đại Võ ta thi hành hiệp ước, và cũng là trách nhiệm của Đại Võ ta!"
“Không sai! Chúng ta tới là để cứu những người dân Bạch Tượng!"
“Bọn họ đã phải chịu đối xử bất công, bị triều đình Bạch Tượng đàn áp, tất nhiên chúng ta phải có trách nhiệm cứu giúp bọn họ!"
“Chúng ta mới là những người chính nghĩa!"
“Bản quan khuyên các ngươi mau chóng mở cổng thành đi và đầu hàng đi!"
Chí khí của Đại Võ trào dâng.
Bạch Tượng quốc vương trông thấy thư tình nguyện thì tức đến mức toàn thân như phát hỏa, hắn ta nghiến răng nghiến lợi: “Cái đám dân đen này dám đâm một nhát sau lưng bản vương! Sau khi chuyện này kết thúc, bản vương nhất định sẽ tính sổ bọn chúng"
Lúc này, Lâm Bắc Phàm lại nói: “Bạch Tượng quốc vương, bản quan khuyên ngươi mau chóng mở cổng thành và đầu hàng đi, đừng có đấu tranh nữa! Phải biết rằng ngươi đã đánh mất đạo nghĩa thì chắc chắn sẽ thua thôi!"
Chương 835 Chỉ còn một con đường mà thôi
Bạch Tượng quốc vương tức giận nhìn Lâm Bắc Phàm.
Ngươi lại còn không biết ngại mà khuyên ta đầu hàng?
Sở dĩ chúng ta biến thành thế này chẳng phải do Đại Võ các ngươi ép buộc sao? Các ngươi yêu cầu bọn ta phải nộp cống phẩm đúng hẹn, bằng không sẽ khởi binh. Hay lắm, ta đã làm theo rồi, kết quả các ngươi lại quay ra đâm cho ta một nhát! Nhát đao này đúng là quá ác độc!
Bây giờ Bạch Tượng quốc vương mới phát hiện hóa ra từ đầu đến cuối hắn ta đã trúng gian kế của triều đình Đại Võ.
Ban đầu Đại Võ giả vờ muốn kết liên minh, dẹp loạn mà chẳng tổn thất gì cả, lại còn cưu mang những người dân bạo loạn. Như vậy, bọn họ lại càng có ấn tượng tốt về Đại Võ.
Sau khi chuyện này kết thúc, Đại Võ lại bắt Bạch Tượng phải nộp cống phẩm theo đúng thời hạn, bằng không sẽ dấy binh.
Để giao đồ cống phẩm, bọn họ không thể không đàn áp dân chúng, vơ vét tất cả.
Thế là Bạch Tượng lại càng loạn lạc hơn, còn Đại Võ lại dựa vào thư tình nguyện để nhúng tay vào chuyện của Bạch Tượng, muốn lật đổ quyền thống trị của bọn họ, cứu lấy dân chúng.
Suy cho cùng bọn họ cũng chỉ muốn thôn tính Bạch Tượng mà thôi.
Từ đầu đến cuối Đại Võ là người tốt, còn bọn họ mới là người xấu!
Đúng là quá gian ác! Quá xảo quyệt! Bạch Tượng quốc vương càng nghĩ lại càng phẫn nộ, hắn ta tức đến mức muốn phát điên!
Bản thân hắn ta đúng là một kẻ ngốc, bị lợi dụng từ đầu đến cuối! Ta không được sống dễ dàng thì các ngươi cũng đừng hòng!
Bạch Tượng quốc vương nghiến răng nói: “Lâm Bắc Phàm, ngươi là cái đồ vong ơn bội nghĩa, đồ bán nước! Mọi người có biết cách chế tạo khí cầu lớn kia bản vương đã lấy từ đâu không? Bản vương đã bỏ tiền ra để mua của Lâm Bắc Phàm đấy, tốn mất một trăm vạn lượng!"
Quân hai bên sốt sắng!
Bạch Tượng quốc vương lại hét lên: “Mọi người có biết cách chế tạo tàu đệm khí bản vương đã lấy được từ đâu không? Cũng là từ Lâm Bắc Phàm đấy, bản vương đã bỏ ra một trăm hai mươi vạn lượng để mua!"
Quân hai bên tiếp tục ngạc nhiên!
“Mọi người có biết mấy năm nay, Lâm Bắc Phàm đã tham được từ tay bản vương bao nhiêu tiền không? Bản vương cho các ngươi hay, tổng cộng là năm trăm vạn lượng!"
Quân hai bên lại được phen kinh hãi!
Bạch Tượng quốc vương gào lên: “Lâm Bắc Phàm, ngươi là cái tên lòng tham không đấy, đồ bán nước! Ngươi tham biết bao nhiêu tiền thế, ngươi có lỗi với Đại Võ, có lỗi với bản vương! Người khác đều có tư cách đối phó với bản vương, chỉ có ngươi là không!"
Quân hai bên chấn kinh!
Nhất là quân của Đại Võ! Bọn họ chẳng ngờ nguyên soái mà bọn họ tôn kính nhất lại làm ra những chuyện bán nước như vậy!
Lập tức bọn họ có cảm giác lòng tin bị sụp đổ, đại quân xao động!
Lâm Bắc Phàm lại bình tĩnh vô cùng, song những tướng quân đi theo thì không kiềm chế được nữa.
Triệu Khoát chỉ thương vào Bạch Tượng quốc vương, hắn ta nói: “Im miệng! Đừng hòng bôi nhọ nguyên soái! Nguyên soái vẫn luôn trung thành, tận lực vì nước vì dân, sao có thể bán nước được? Bạch Tượng quốc vương, rõ ràng là ngươi đang chơi bài thao túng tâm lý, làm dao động lòng quân, mọi người không được mắc lừa!"
“Nói không sai!"
Lâm Bắc Phàm vỗ tay: “Bạch Tượng quốc vương đang muốn làm dao động lòng quân, mọi người không được trúng kế! Thế nhưng không thể không nói, Bạch Tượng quốc vương à, thủ đoạn này của ngươi cũng đê hèn quá đấy!"
“Khắp Đại Võ ai mà chẳng biết ta luôn trung thành với bệ hạ và Đại Võ! Chính ta là người phát minh là thần khí phi thiên khí cầu lớn cùng với tàu đệm khí, chính ta đã xây nhà bằng xi măng, đưa ra giống lúa Thái Bình cho sản lượng cao, giúp Đại Võ phát triển ngày một tốt hơn!"
“Ta là người đã dẫn binh bình định phiên vương, kết thúc nội chiến hơn hai mươi năm! Đồng thời, ta còn dẫn binh tấn công kẻ địch là binh mã Đại Nguyệt, Đại Hạ, bảo vệ biên cương tổ quốc!"
“Ta đã dẫn binh mã mở rộng lãnh thổ cho đất nước, để Đa La nhập vào bản đồ của Đại Võ!"
“Cũng là ta chủ trì chuyện triều chính, xoay chuyển thế cục của Đại Võ!"
“Ta đã làm biết bao chuyện cho Đại Võ, có thể hình dung bằng cụm hết lòng hết sức luôn rồi! Thế nên bệ hạ mới không ngừng cho ta thăng quan tiến chức, phong ta làm Trung Dũng vương, đây chính là minh chứng cho lòng trung thành của ta!"
Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu, chỉ vào lương tâm của mình và nói: “Bạch Tượng quốc vương, ngươi có thể vấy bẩn lương tâm của ta nhưng không được phép làm nhục lòng trung thành của ta!"
Mọi người nghe vậy bèn thấy có lí vô cùng. Nguyên soái Lâm Bắc Phàm của bọn họ đúng là đã làm được rất nhiều chuyện tốt, những chuyện này bọn họ đều thấy được.
Ví dụ như khi mọi người gặp phải thảm họa băng tuyết, nếu không có Lâm Bắc Phàm chuẩn bị, xây dựng khu tránh nạn thì không biết đã chết bao nhiêu người.
Dân chúng cả nước đều nợ Lâm Bắc Phàm một tiếng cảm ơn.
Thế là lòng quân lại vững vàng. Bạch Tượng quốc vương thấy vậy thì tức điên lên!
Đúng là một kẻ vô liêm sỉ, đổi trắng thay đen!
Rõ ràng là ngươi đã tham tiền của ta mà còn dám nói mình trung thành! Làm gì có cái lẽ ấy!
Bạch Tượng quốc vương phẫn nộ!
Đôi mắt hắn ta như tóe lửa, đỏ rực, chỉ hận không thể thiêu chết Lâm Bắc Phàm.
Có điều hắn ta không nói gì nhiều.
Bởi lẽ hắn ta biết hiện giờ nói gì cũng vô dụng. Đối phương quá gian trá, hắn ẩn mình quá giỏi nên những chứng cứ bình thường không thể làm gì được hắn.
Hiện giờ hắn ta chỉ còn một con đường mà thôi!
Bình luận facebook