-
Chương 856-860
Chương 856 Mời ra lệnh
Nguyên soái Đại Hạ cao giọng hô: “Đại nguyên soái của quân liên minh, Lâm Bắc Phàm đang ở đâu?"
“Bản vương ở đây!” Lâm Bắc Phàm cưỡi một con ngựa lớn màu trắng đi ra.
Lúc này hắn mặc một bộ chiến giáp tinh tế màu trắng bạc, dưới ánh mặt trời tỏa sáng rực rỡ, cả người trông oai hùng hiên ngang, khí thế hừng hực.
Điều đáng để nhắc đến ở đây là bộ áo giáp này có tên là Minh Chiếu Thánh Võ giáp, còn là nữ đế đặc biệt chọn cho hắn.
Mặc vào khá nhẹ nhàng, lực phòng thủ bình thường, công dụng lớn nhất là đẹp mắt.
Nguyên soái Đại Hạ giận dữ nói: “Lâm Bắc Phàm, ngươi có ý gì? Ngươi dẫn binh mã bảy nước tới đây là muốn xâm chiếm lãnh thổ của nước ta sao? Đây là chiến tranh xâm lược! Là chiến tranh bất nghĩa! Uổng cho ngươi còn là một người từng đọc sách thánh hiền, không coi bảo vệ sinh linh xã tắc thiên hạ làm nhiệm vụ của mình mà lại chủ động khơi mào chiến tranh, hại người dân sống trong biển lửa, dân chúng lầm than, sinh linh đồ thán! Lâm Bắc Phàm, ngươi đáng tội gì?"
“Lâm Bắc Phàm, ngươi đáng tội gì?” Binh mã Đại Hạ đều hô to.
Lâm Bắc Phàm cười lạnh, lên án mạnh mẽ: “Bớt nói mấy lời này đi! Người khác đều có tư cách nói câu này, chỉ có Đại Hạ các ngươi là không có! Năm ngoái, Đại Võ chúng ta cũng không hề chọc vào các ngươi, kết quả không phải các ngươi vẫn chủ động đánh qua hay sao? Khi ấy các ngươi đã từng cân nhắc đến sinh linh đồ thán, đã từng cân nhắc đến lê dân bách tính chưa?"
Sắc mặt của nguyên soái Đại Hạ khó coi, buồn bực không nói nên lời. “Bản vương nhớ rất rõ lúc trước còn bắt sáu mươi vạn binh mã Đại Hạ làm tù binh đấy!"
Lâm Bắc Phàm liếc mắt nhìn các binh lính trên tường thành, tiếp tục cười lạnh: “Mới nhìn qua, bản vương đã phát hiện ra có rất nhiều gương mặt quen thuộc! Thế nào, nhanh như vậy đã quên rồi sao? Vết sẹo lành là quên đau, mới qua một năm đã quên chuyện mà mình từng làm rồi à?"
Đám binh lính Đại Hạ trên tường thành xấu hổ vô cùng. “Bây giờ chúng ta chẳng qua chỉ lấy đạo của người trả lại cho người mà thôi!"
Lâm Bắc Phàm cưỡi con ngựa trắng chậm rãi đi tới, tiếp tục trách móc: “Muốn nói vô đạo thì Đại Hạ các ngươi mới là vô đạo chân chính! Trải qua thiên tai, dân chúng thương vong nặng nề, Đại Hạ các ngươi không chỉ không an ủi dân chúng cho tốt mà ngược lại còn mạnh mẽ trấn áp"
“Hoàng đế Đại Hạ của các ngươi càng vì luyện chế thuốc trường sinh bất lão mà không màng triều chính, tổn hại tính mạng của người dân, dùng sức mạnh quốc gia để thu thập thiên tài địa bảo, khiến dân chúng giận dữ sục sôi!"
“Bây giờ, hoàng đế Đại Hạ đã băng hà, thi cốt còn chưa lạnh, hoàng triều Đại Hạ các ngươi vì hoàng vị tối cao đó mà tranh quyền đoạt lợi, đấu đá lẫn nhau, khiến cho dân chúng Đại Hạ lang thang khắp nơi, tiếng oán than dậy đất!"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Nói thật, sát thương mà các ngươi mang tới cho dân chúng Đại Hạ còn nghiêm trọng hơn chúng ta nhiều! Các ngươi mới là kẻ bắt đầu loạn lạc, là nguồn gốc của tai họa chân chính! Cho nên chúng ta cũng không thể không giương cao lá cờ, giải cứu dân chúng Đại Hạ, trả lại một thiên hạ thái bình! Chúng ta là đánh vô đạo, thay trời hành đạo, là chiến tranh chính nghĩa!"
“Chúng ta thay trời hành đạo!"
“Chúng ta thay trời hành đạo!"
Đại quân liên minh cao giọng đồng thanh hô, âm thanh truyền đi như gió rít biển gầm khiến binh mã Đại Hạ đều hơi hoang mang.
Vì giống như lời Lâm Bắc Phàm nói, sát thương mà trong nước bọn họ Hạ tạo thành cho người dân Đại còn nghiêm trọng hơn nước khác nhiều!
Trong nước rối ren, loạn đến cực điểm, cho nên mới để nước khác nhân cơ hội chen chân vào. Bằng không nếu là một năm trước, bọn chúng nào dám đánh tới đây!
Lúc này, Lâm Bắc Phàm tiếp tục cao giọng nói: “Các ngươi bảo vệ Đại Hạ chính là bao che tội ác, nghiệp chướng nặng nề! Bản vương khuyên các ngươi nhanh chóng mở cổng thành, thả cho chúng ta vào giải cứu lê dân bách tính Đại Hạ, giảm nhẹ tội nghiệp trên người! Bằng không, cho dù chúng ta không thu phục ngươi thì ông trời cũng sẽ thu phục các ngươi!” Nguyên soái Đại Hạ giận dữ nói: “Toàn nói vớ vẩn, mọi người đừng nghe hắn nói! Nếu mở cổng thành, dân chúng phía sau chúng ta sẽ chìm vào trong biển lửa, nước mất nhà tan ở ngay trước mắt, cho nên chúng ta nhất định phải thủ vững cổng thành, tuyệt đối không cho quân liên minh cơ hội!"
Lúc này, hai bên đều đã thể hiện khí thế xong, cũng nên đánh trận rồi. Đám người cuồng chiến tranh bên cạnh Lâm Bắc Phàm siết nắm tay, nóng lòng muốn thử.
“Nguyên soái, một trận này chúng ta nên đánh thế nào, xin cho chỉ thị"
“Trận đầu tiên này cứ giao cho bản tướng! Mạt tướng am hiểu công thành nhất, chỉ dùng năm mươi vạn binh mã, đảm bảo dễ như trở bàn tay!"
“Đúng là hành động của mãng phu, không thể dùng! Nguyên soái xưa nay dụng binh như thần, nhất định đã sớm có diệu kế!"
“Nguyên soái, ngươi có diệu kế gì rồi! Mau nói ra, chúng ta đều sẽ nghe theo ngươi hết!"
“Nguyên soái, mời ra lệnh!"
Lâm Bắc Phàm liếc mắt nhìn hơn năm mươi vị Tiên Thiên bên cạnh mình và hơn hai trăm vạn lính mà hơi mỉm cười: “Trận này nào cần diệu kế gì đâu? Chúng ta cứ trực tiếp mạnh mẽ xông vào! Toàn bộ cường giả Tiên Thiên bước ra khỏi hàng!"
Toàn bộ cường giả Tiên Thiên lập tức đứng ra ngoài, chắp tay đồng thanh nói: “Nguyên soái, mời phân phó!” Lâm Bắc Phàm lớn tiếng quát: “Các ngươi đồng loạt ra tay, đánh mở cổng thành Đại Hạ! Sau khi cổng thành bị phá, năm mươi vạn quân theo sát phía sau giết vào trong thành, chiếm lĩnh cứ điểm! Binh mã các nước khác theo sau, tiêu diệt binh mã còn sót lại của Địa Hạ!"
“Rõ, nguyên soái!” Toàn quân đồng thanh hô.
Chương 857 Ý trời khó đoán
Sau khi ra chỉ thị xong, hơn năm mươi vị Tiên Thiên kêu lên rồi xông tới, khí thế hừng hực.
Nguyên soái Đại Hạ chỉ liếc mắt nhìn một cái, hai mắt đã tràn đầy vẻ thất vọng: “Xong rồi!"
Phải biết rằng Tiên Thiên trong toàn bộ đại quân của bọn họ cộng lại chẳng qua cũng chỉ tới mười vị, làm sao mà chặn được hơn năm mươi vị Tiên Thiên?
Một đánh hai miễn cưỡng còn được.
Nhưng một đánh năm, cho dù có chín cái mạng cũng không đủ!
Nguyên soái Đại Hạ còn như thế, huống chi là những người khác?
“Hơn năm mươi vị Tiên Thiên, chúng ta toi rồi!"
“Hoàn toàn không thể chống cự được!
“Chúng ta mau chạy thôi, thân ở núi xanh không sợ không có củi đốt!"
Nguyên soái Đại Hạ lớn tiếng gào lên: “Không được chạy! Thân là quân nhân thà chết vinh còn hơn sống nhục!
Tất cả cầm binh khí lên cho lão phu, cho dù chúng ta có chết cũng phải chết ở nơi này!"
“Cho nên Tiên Thiên ra ngoài, tất cả cường giả ra ngoài, chặn bọn chúng lại cho lão phu!” Cường giả của Đại Hạ cũng xông ra ngoài, mang theo trái tim thấy chết không sờn lao ra!
Thế nhưng, ngay khi bọn họ chạm trán cường giả Tiên Thiên của liên minh, quả thật là như trứng chọi đá, hoàn toàn không thể ngăn cản được!
Mới qua một lúc mà các cường giả Đại Hạ đã chết hầu như không còn ai.
Trên tường thành nằm la liệt thi thể, chết không nhắm mắt, mùi máu tanh nồng nặc phả vào mũi.
Đây hoàn toàn là một trận đồ sát!
Một trận đồ sát không hề trì hoãn!
Nguyên soái Đại Hạ sợ đến mức mặt mày trắng bệch: “Xong rồi! Thật sự xong rồi!"
Hắn ta đã sớm đoán ra được trận này sẽ thua nhưng không hề nghĩ lại thua nhanh như thế, thua triệt để như vậy.
Hắn ta quay đầu nhìn ra phía sau một cách khó khăn, liếc mắt trông sơn hà tráng lệ của Đại Hạ, sau đó giơ thanh đạo trong tay lên, giết về phía năm mươi vị Tiên Thiên. “Lão phu tuyệt đối sẽ không đầu hàng! Các chiến sĩ Đại Hạ hãy chết cùng lão phu!"
Vị nguyên soái Đại Hạ này hết sức đánh trả nhưng sức lực yếu ớt của một người khó mà làm nên chuyện, đến cuối cùng vẫn chết dưới sự vây công của năm mươi Tiên Thiên, thi thể bị đánh đến không còn nguyên vẹn. Lâm Bắc Phàm nghiêm túc kính nể: “Tuy mọi người tự trung thành với chủ của mình nhưng tinh thần thấy chết không sờn và tấm lòng yên nước của vị lão tướng quân này khiến bản vương vô cùng khâm phục, đây là một vị anh hùng, nhất định phải an táng long trọng!"
“Rõ, nguyên soái!"
Tiếp đó, năm mươi vị Tiên Thiên này nhảy lên lầu thành tiếp tục đồ sát, làm như chốn không người.
Ầm một tiếng, cổng thành mở ra.
Lâm Bắc Phàm giơ tay hô lớn: “Cổng thành đã mở, toàn quân theo ta giết vào Đại Hạ!"
“Rõ, nguyên soái!"
Dưới sự dẫn dầu của Lâm Bắc Phàm, quân liên minh chậm rãi tiến vào trong Đại Hạ.
Trận chiến này nhanh chóng truyền khắp thiên hạ, khiến toàn thế giới đều kinh hãi.
“Cổng thành Đại Hạ bị phá rồi, mới một ngày đã không thủ được nữa!"
“Thật ra cũng vô cùng bình thường thôi! Đại Hạ chỉ có năm mươi vạn binh và khoảng mười vị Tiên Thiên, nhưng quân liên minh lại sở hữu binh lực hai trăm năm mươi vạn người, hơn năm mươi vị Tiên Thiên, cộng thêm quân thần Lâm Bắc Phàm chỉ huy tác chiến, thành Đại Hạ bị phá cũng là chuyện sớm muộn thôi!"
“Bây giờ liên minh đã đánh vào nội địa Đại Hạ, không còn bức thành che chở, quân liên minh có thể một đường tiến quân thần tốc, đánh đến dãy núi Bạch Hổ, toàn bộ vùng cực Đông đều rơi vào tay giặc!"
“Nếu Đại Hạ không hợp được sức phản kháng thì lần này toi đời!"
“Bây giờ Đại Hạ loạn như thế, mạnh ai nấy làm, ta thấy toi chắc rồi!"
“Ai có thể ngờ được mới qua một năm mà Đại Hạ đã rơi vào bước đường này chứ? Thật đáng buồn đáng tiếc!"
“Ý trời khó đoán, lòng trời khó dò mà!"
Lúc này, Lâm Bắc Phàm đã dẫn đầu đại quân liên minh xông vào trong thị trấn quan trọng ở biên quan.
Bởi vì tiêu diệt nhanh chóng đội quân chủ lực của Đại Hạ cho nên binh mã còn lại trên cơ bản không tập trung được sức lực phản kháng gì, ai chạy thì chạy, ai trốn thì trốn, nhưng phần lớn vẫn buông vũ khí đầu hàng, không muốn đánh nữa.
Nếu đã đầu hàng hiển nhiên Lâm Bắc Phàm sẽ để lại cho bọn họ một mạng.
Dù sao thì mấy người này cũng là thanh niên trai tráng, có thể dùng để đánh trận, có thể dùng để trồng trọt, có thể dùng để lao động, thật sự quá hữu dụng, có thể không giết thì cố hết sức không giết.
Vì thế, quân liên minh của Lâm Bắc Phàm rất thuận lợi tiếp quản thị trấn quan trọng ở biên quan, sau đó dự định nghỉ một ngày rồi mới tiếp tục xuất phát, công thành đoạt đất.
Sau khi Lâm Bắc Phàm truyền lệnh xuống, quân Đại Võ lập tức nghỉ ngơi tại chỗ, chuẩn bị cho trận chiến ngày mai.
Thế nhưng, binh mã các nước khác lại bắt đầu hưng phấn reo hò.
Bọn họ bắt nạt binh mã bản địa Đại Hạ, cướp tiền của và lương thực của bọn họ, thậm chí có người còn muốn cưỡng đoạt thiếu nữ nhà lành...
Hành động thật sự khiến người giận sôi máu!
Chương 858 Đừng có mơ
Lâm Bắc Phàm nhíu mày, suy cho cùng cũng là dân nước nhỏ!
Không được tiếp nhận giáo dục quân sự khá hệ thống và hoàn thiện, không làm được kỷ luật nghiêm minh, mới lấy được có chút thành tựu nhỏ mà đã lập tức giải phóng ác ma trong lòng ra ngoài, ham mê hưởng thụ. Lâm Bắc Phàm đã coi nơi này thành lãnh thổ của Đại Võ, mà nhân dân ở đây cũng được coi thành dân Đại Võ, các ngươi gây họa ở nơi này, đến khi ấy rời đi, người mà bọn họ oán hận cũng chính là Đại Võ! Vì thế, hắn lớn tiếng quát: “Truyền lệnh xuống, toàn thể tướng sĩ từ trên xuống dưới của quân lên minh không được phép làm phiền người dân, không được gây sự, càng không được cưỡng hiếp, bắt cóc cướp giật, người vi phạm sẽ bị xử theo quân pháp!"
“Rõ, nguyên soái!"
Mệnh lệnh rất nhanh đã truyền xuống, nhưng tướng quân các nước lại tìm tới đây, trong giọng điệu mang theo chút bất mãn.
“Nguyên soái đại nhân, tại sao lại ra lệnh như vậy?"
“Chúng ta vất vả lắm mới đánh được tới đây, mỗi một người đều là công thần, lẽ nào không thể hưởng thụ một chút hay sao?"
“Đúng đó, đánh xong một trận các tướng sĩ đều vất vả, nên cho bọn họ xả láng một chút chứ!"
"Nguyên soái, chúng ta đánh trận không phải vì mấy điều này hay sao?"
Tuy rằng trên danh nghĩa các tướng sĩ là thuộc hạ của hắn nhưng dù sao cũng là người của các nước khác, Lâm Bắc Phàm cũng không tiện nổi nóng, vì thế hắn cười bảo: “Các vị tướng quân, bản vương vô cùng hiểu suy nghĩ của các ngươi, nhưng các ngươi đã từng nghĩ nếu lúc này để mọi người thoải mái hưởng thụ sẽ sinh ra ảnh hưởng bất lợi thế nào không?"
“Chuyện này. có thể có ảnh hưởng bất lợi gì chứ?"
Mọi người đều hơi ngơ ngác.
“Ảnh hưởng cũng lớn đấy, hậu quả vô cùng nghiêm trọng!” Lâm Bắc Phàm nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Sói, chỉ có vào lúc đói khát nhất mới liều mạng tranh giành thức ăn, săn giết súc vật! Nhưng một khi đợi nó ăn uống no đủ rồi sẽ trở nên lười biếng, cho dù ngươi đứng trước mặt nó thì nó cũng chẳng buồn nhúc nhích, người cũng giống như thế thôi!"
“Các vị tướng quân, ngươi cho mọi người ăn chơi xả láng ra, có được thứ nên có được, cơm no rượu say, nào còn có ý chí đi liều mình nữa? Đổi lại là các ngươi, các ngươi còn bằng lòng liều mạng nữa không?"
"Nguyên soái đại nhân nói chí phải!” Các vị tướng quân chợt hiểu ra.
“Cho nên bản vương muốn mọi người duy trì trạng thái đói khát, để bọn họ không thể có được thứ mà họ muốn có nhất, có thể nhìn mà không thể ăn, như vậy mới nghẹn một bụng hỏa, phấn đấu đi liều mạng, đi công thành đoạt đất, đi chiến đấu! Cứ như vậy, không phải chúng ta có thể đánh hạ càng nhiều địa bàn hơn, chia được càng nhiều lợi ích hơn sao?"
Lâm Bắc Phàm cười đắc ý nói: “Khi đó, chúng ta lại từ từ hưởng thụ sau, vậy chẳng phải càng mỹ mãn hơn hay sao?"
Mọi người đều vỗ đùi một cái.
“Nguyên soái nói đúng quá, nhất định phải để bọn họ duy trì trạng thái đói khát!"
“Chỉ có đói khát mới bùng phát sức mạnh to lớn được!"
“Nếu có được sự thỏa mãn, bọn họ sẽ lười liều mình!"
“Nguyên soái đại nhân anh minh, mạt tướng xin nhận chỉ dạy!"
“Cho nên sau khi các vị tướng quân trở về nhất định phải quản thúc người bên dưới cho tốt, để bọn họ duy trì trạng thái đói khát thì tướng quân của chúng ta mới làm việc thuận lợi được!” Lâm Bắc Phàm lại dặn dò một câu.
Các vị tướng quân tạm biệt hắn, trở về ràng buộc lính của mình.
Tiếp sau đó, chuyện đốt giết cướp của không còn xảy ra nữa, mọi người đều yên tâm nghỉ ngơi chỉnh đốn để chuẩn bị cho trận đại chiến tiếp theo.
Sau một ngày nghỉ ngơi, mọi người phấn chấn tinh thần, xuất phát đến nội địa Đại Hạ, tốn thời gian một ngày đã tới được một tòa thành gần biên quan là Hạ Thành.
Tòa thành này vốn có trăm vạn người, được tính là một thành phố khá phồn hoa ở biên cương.
Nhưng từ sau khi tin tức quân liên minh phạt Hạ thành lập truyền ra, nơi này đã có hơn hai mươi vạn người chạy trốn.
Hôm qua, khi tin biên quan bị đánh hạ truyền đi, nơi này lại có hơn ba mươi vạn người chạy trốn nữa.
Chỉ còn lại nhân khẩu chưa đến năm mươi vạn.
Mà quân thủ thành ở đây cũng chưa đến năm vạn, đối diện với đại quân liên minh hai trăm vạn người hừng hực khí thế, hoàn toàn không thể chống đỡ được.
Đứng dưới cổng thành, Lâm Bắc Phàm lớn tiếng quát: “Tướng quân thủ thành là ai? Bản vương khuyên ngươi mau chóng mở cổng thành và đầu hàng, như vậy chúng ta có thể tha cho ngươi một mạng! Bằng không, đợi đại quân ta giết vào, ngươi chắc chắn sẽ chết!"
Vị tướng thủ thành này cũng tức giận: “Đừng có mơ! Có câu ăn bổng lộc của vua thì phải giúp vua phân ưu! Lão phu thân là quân của Đại Hạ, ăn bổng lộc của triều đình, hiển nhiên phải báo đáp Đại Hạ, báo đáp triều đình!
Muốn đánh vào thành trừ phi giẫm lên xác của lão phu mà qua!"
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: “Được! Bản vương thành toàn cho ngươi! Cường giả Tiên Thiên xông vào thành, sau đó đánh mở cổng thành, nghênh đón đại quân vào thành!”“Rõ, nguyên soái!"
Mấy chục vị Tiên Thiên lại một lần nữa lao vào với khí thế ngút trời, năm mươi vạn quân chính quy của Đại Hạ còn không chống lại được, huống chi là năm vạn quân thủ thành nho nhỏ này?
Chưa đến một lúc, cổng thành đã bị đánh mở.
Lâm Bắc Phàm giơ cao cánh tay hô lớn: “Các vị tướng sĩ, theo bản vương giết vào thành!"
Chương 859 Các ngươi vui là được
“Giết!” Tiếng hô giết vang trời.
Một tòa thành rất nhanh đã đổi chủ.
Sau một ngày nghỉ ngơi, mọi người dồi dào tinh thần, Lâm Bắc Phàm dẫn đại quân liên minh tiếp tục lao về phía Đại Hạ.
Mỗi một lần đều là cường giả Tiên Thiên mở đường, đánh mở cổng thành, đại quân theo sát phía sau, tiêu diệt quân chủ lực trong thành.
Binh mã các nước theo phía sau tiêu diệt sức mạnh còn sót lại trong thành.
Một ngày trên cơ bản có thể đánh hạ một thành, tốc độ vô cùng nhanh.
Nếu không phải cần đi đường và nghỉ ngơi thì có khả năng tốc độ của mọi người còn nhanh hơn.
Cứ như vậy đánh bảy ngày đã liên tiếp hạ được bảy tòa thành, tiến thêm hơn hai trăm dặm.
Người trong toàn thiên hạ đều bị tốc độ công thành đoạt đất này làm cho sợ ngây người.
“Hay thật, mỗi một ngày đánh hạ một tòa thành! Mới có bảy ngày đã có bảy tòa thành đổi chủ rồi!"
“Tốc độ nhanh đến mức khiến người khó mà tưởng tượng được!"
“Chỉ có thể nói quân liên minh quá mạnh, hơn năm mươi vị Tiên Thiên, còn có hai trăm năm mươi vạn binh mã cộng thêm một vị quân sư cấp bậc quân thần như Lâm Bắc Phàm, muốn không thắng cũng khó!"
“Đại Hạ thật thảm! Hoàng tử hoàng tôn đều đang đấu tranh nội bộ, kết quả người khác đã đánh đến cửa nhà bọn họ rồi!"
“Cứ tiếp tục như vậy Đại Hạ thật sự sắp xong rồi!"
Mọi người đều cảm thán về tình cảnh của Đại Hạ...
Đồng thời bọn họ cũng vô cùng ngưỡng mộ bảy quốc gia liên minh lấy Đại Võ dẫn đầu này, trong lòng chua như giấm.
Vì thông qua hành động quân sự lần này, bảy quốc gia này chắc chắn sẽ cắn được một miếng thịt ngon trên người Đại Hạ.
Mở rộng biên cương gần ngay trước mắt rồi.
Nếu không phải không tiếp giáp với Đại Hạ thì bọn họ cũng muốn góp vui, chia một ít canh để húp.
Lúc này, liên quân bảy nước liên tiếp đại thắng, đang giết đến tòa thành thứ tám với khí thế dâng trào.
Lâm Bắc Phàm đang dự định làm giống như trước, để cao thủ Tiên Thiên mở đường, quân Đại Võ tiêu diệt quân chủ lực, binh mã các nước theo sát phía sau, nhanh chóng giành được một tòa thành này.
Kết quả, một vị tướng quân cao giọng nói: “Nguyên soái chậm đã!"
Lâm Bắc Phàm quay đầu nhìn qua, chính là Lưu tướng quân của nước Đại Mạc, vì thế cười bảo: “Lưu tướng quân, ngươi có chuyện gì sao?"
“Nguyên soái đại nhân, là thế này!"
Lưu tướng quân nói với vẻ đứng đắn: “Lần phạt Hạ này vẫn luôn là Đại Võ các ngươi tiêu diệt quân chủ lực, xuất lực nhiều nhất, mạt tướng vô cùng băn khoăn, cho nên thành này cứ để Đại Mạc chúng ta đánh đi!” Lâm Bắc Phàm ngơ ngác: “À chuyện này..."
Lúc này, tướng lĩnh tới từ nước Đại Mạc nhao nhao mở miệng. “Đúng đó nguyên soái, trận này cứ để Đại Mạc chúng ta tới đánh!"
“Đại Mạc chúng ta hy vọng có thể góp một phần sức cho liên minh!"
"Chúng ta đảm bảo sẽ đại thắng trở về!"
Bọn họ vô cùng tích cực vì không thể không xin chiến.
Dựa theo quy định phân chia, ai xuất binh nhiều, ai hy sinh nhiều thì người đó có thể nhận được nhiều lãnh thổ hơn.
Quốc gia nào xuất lực càng lớn thì quốc gia đó sẽ được ưu tiên phân chia trước.
Nhưng đánh đến bây giờ đều là quân Đại Võ làm chủ lực, suốt toàn bộ quá trình bọn họ chỉ làm người qua đường, người hy sinh chẳng được bao nhiêu.
Cứ thế này làm sao nhận được nhiều lợi ích chứ?
Hơn nữa, bây giờ trông Đại Hạ có vẻ rất dễ bắt nạt, muốn đánh kiểu gì cũng được.
Bọn họ đều là tướng lĩnh của nước Đại Mạc, dựa vào chiến công từng bước đi lên cao.
Thời cơ cày quái tuyệt vời như thế, nếu có thể tận tay đánh hạ mấy thành trì, giẫm vài cước lên đầu Đại Hạ thì nhất định sẽ vang danh thiên hạ!
Cho nên lúc này không ra tay còn định đợi đến bao giờ?
Lâm Bắc Phàm trầm ngâm một lúc: “Nhưng như vậy các ngươi sẽ hy sinh rất nhiều, bản vương không yên tâm!"
"Mong nguyên soái thành toàn!” Tướng lĩnh nước Đại Mạc đồng thành hô.
Nhìn vào ánh mắt kiên định của các tướng lĩnh Đại Mạc, Lâm Bắc Phàm cũng dao động rồi, trong lòng cũng rất cảm động, hắn lớn tiếng nói: “Được! Các vị tướng lĩnh đều rất giỏi, nếu các ngươi đã khăng khăng như vậy, bản vương sẽ thành toàn cho các ngươi! Trận này cứ để các ngươi làm chủ lực, binh lực nước khác theo sát phía sau!” Các tướng lĩnh nước Đại Mạc mừng rỡ: “Tạ nguyên soái!"
Bọn họ ngẩng đầu, phát hiện ra các tướng lĩnh nước khác đều lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ và đố kỵ, lại không khỏi ngẩng cao đầu hơn.
Vẫn là Tiên Thiên mở đường, nhanh chóng đánh mở cổng thành.
Tướng quân Đại Mạc giơ cao đao trong tay, hưng phấn nói: “Các chiến sĩ Đại Mạc, cổng thành đã mở, theo lão phu giết vào! Kiến công lập nghiệp ở ngay nước này!"
“Giết!"
Binh mã nước Đại Mạc lao vào trong thành với sĩ khí dâng cao.
Đôi bên rất nhanh đã đánh giáp lá cà!
Nhưng binh mã của nước Đại Mạc thật sự quá tạp nham, cho dù đối đầu với binh mã Đại Hạ hoàn toàn không còn sĩ khí mà vẫn bị giết đến người chết ngựa đổ, thiệt hại trong trận chiến đạt đến 2:.
1Nói cách khác, hai lính Đại Mạc mới có thể đổi lấy tính mạng của một lính Đại Hạ, nhưng quân Đại Mạc vẫn giết đến hưng phấn như cũ!
Lúc này, Lâm Bắc Phàm chỉ có thể cười ha ha: Các ngươi vui là được!
Chương 860 Tranh công
Thấy được tinh thần chiến đấu dâng cao của quân Đại Mạc, các tướng lĩnh của những quốc gia khác đều ngưỡng mộ vô cùng.
“Nhìn Đại Hạ bị đánh đến mức một mảnh giáp cũng chẳng còn mà ta cũng muốn giương đao quá!"
"Đúng vậy đó, hiếm lắm mới có cơ hội được đạp lên đầu Đại Hạ, biết vậy ban nãy ta đã tự đề cử mình rồi!"
"Song tiếc rằng ta đã chậm một bước, bỏ mất cơ hội khó có này, đúng là đáng hận mà!"
“Sau trận chiến lần này, Lưu tướng quân sẽ vang danh thiên hạ cho mà coi!"
Mọi người thầm hạ quyết tâm rằng lần sau nhất định phải giành được cơ hội cho mình, không thể để lão già kia nhận hết cái hay cái đẹp được.
Khoảng nửa canh giờ sau, quân Đại Mạc đánh đổi một cái giá cực lớn cuối cùng cũng chiếm được thành trì, sau đó phục lệnh với Lâm Bắc Phàm.
“Khởi bẩm nguyên soái, chúng ta đã chiếm đóng được Hoa Thụ thành, xin được nguyên soái chỉ thị!” Lưu tướng quân hưng phấn nói.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, hắn gật đầu, lớn giọng bảo: “Vất cả cho Lưu tướng quân và các vị tướng sĩ Đại Mạc rồi! Toàn quân vào thành, nghỉ ngơi một ngày, sau đó ngày mai chúng ta lại tiếp tục xuất phát!"
“Vâng thưa nguyên soái!"
Ngày hôm sau, đại quân liên minh đã được nghỉ ngơi một ngày và giờ thì đang hùng hổ xuất phát. Thành phố thứ chín có tên là Nguyên Hoa thành, dân số ở đây cũng khoảng một trăm vạn người, kinh tế khá phát triển, là một thành phố lớn.
Có điều thành trì này có lớn mạnh thế nào đi chăng nữa cũng không thể địch lại đại quân liên minh cả trăm vạn người.
Nhìn thành trì ở phía không xa, Lâm Bắc Phàm thấy hớn hở, hắn nói: “Các vị Tiên Thiên cứ hành động như bình thường, các ngươi sẽ tiến vào thành trước để mở cổng thành! Sau đó, đại quân Đại Võ..."
“Đợi đã nguyên soái!” Một người lên tiếng.
Lâm Bắc Phàm quay đầu nhìn, hắn mỉm cười: “Lưu tướng quân, ngươi có chuyện gì sao?"
Lưu tướng quân chắp tay, hưng phấn nói: “Nguyên soái, xin hãy giao trận chiến này cho Đại Mạc! Mạt tướng lấy cái đầu của mình ra để đảm bảo, nhất định sẽ đánh chiếm được Nguyên Hoa thành, không thắng không về!” Lâm Bắc Phàm sững sờ, hắn hơi do dự: “Giao cho Đại Mạc các ngươi? Nhưng mà hôm qua các ngươi đã hi sinh hơi nhiều..."
“Một chút hi sinh nho nhỏ mà thôi, có tính là gì đâu? Chỉ cần đánh chiếm được Nguyên Hoa thành, cứu được dân chúng bên trong Nguyên Hoa thành, được góp sức cho đại quân liên minh của chúng ta thì dù quân Đại Mạc có phải hy sinh rất nhiều cũng không chối từ!” Lưu tướng quân nói một cách hùng hổ.
Các tướng lĩnh Đại Mạc khác cũng thi nhau lên tiếng.
“Lưu tướng quân nói đúng lắm! Chút hi sinh nhỏ đó có tính là gì?"
“Có thể đánh chiếm Nguyên Hoa thành, góp một phần sức lực cho đại quân liên minh thì dẫu có phải hi sinh chúng ta cũng thấy không sao hết!"
“Da ngựa bọc thây chính là số mệnh của những chiến sĩ như chúng ta!"
“Nguyên soái, chúng ta xin được tham gia chiến đấu!"
Trông thấy dáng vẻ chết cũng phải đánh trận bằng được của bọn họ, Lâm Bắc Phàm cảm động vô cùng: “Được!
Nếu Lưu tướng quân và các tướng lĩnh Đại Mạc đã hạ quyết tâm thì bản vương sẽ thành toàn cho các ngươi! Trận chiến này..."
“Nguyên soái đợi đã!” Lại có một người lên tiếng.
Lâm Bắc Phàm ngoảnh đầu nhìn, hắn phát hiện hóa ra người lên tiếng là Triệu tướng quân.
“Triệu tướng quân, ngươi có chuyện gì sao?"
Triệu tướng quân chắp tay nói: “Nguyên soái, quân Đại Võ và quân Đại Mạc đã kết thành đồng minh, mà quân Đại Mạc đã hy sinh rất nhiều, công lao to lớn! Song quân Đại Bằng chúng ta lại chẳng góp sức được bao nhiêu, trong lòng mọi người đều thấy áy náy vô cùng, thế nên trận chiến hãy hãy giao cho quân Đại Bằng! Chúng ta xin được xuất chiến, mong nguyên soái thành toàn!"
“Mong nguyên soái thành toàn!"
Các tướng lĩnh đồng loạt lên tiếng. Lâm Bắc Phàm sững sờ: “Ơ... các ngươi cũng muốn đánh trận sao?"
Lưu tướng quân đứng bên cạnh nguýt một cái, hay lắm lão già này, giờ còn dám nhúng tay vào tranh công lao với lão phu hả, làm gì có cái lí ấy?
Thế là hắn ta bèn lớn giọng nói: “Nguyên soái, trận chiến này nên giao cho Đại Mạc chúng ta đi! Sau trận chiến đầy hưng phấn ngày hôm qua, quân Đại Mạc tràn trề hứng khởi, dư sức để đánh trận nên chắc chắn có thể giành được chiến thắng!"
Triệu tướng quân lập tức lớn giọng nói: “Nguyên soái, hãy giao trận chiến này cho chúng ta! Mặc dù chúng ta chưa trải qua trận đại chiến, nhưng những chàng trai của chúng ta đều rất tráng kiện, lên ngựa cái là có thể thúc ngựa đi giết địch ngay, chắc chắn sẽ không chịu một chút bất lợi nào!"
Lưu tướng quân lập tức chế nhạo: “Triệu tướng quân, ta thấy các ngươi nên thôi đi thì hơn! Ngươi nhìn binh lính của các ngươi kìa, được mấy người từng lên chiến trường? Đến đao còn không biết cầm, giết gà còn phải tốn sức nữa là!"
Triệu tướng quân phản bác ngay lập tức: “Dù sao thì cũng tốt hơn quân Đại Mạc các ngươi! Hôm qua các ngươi đánh trận... đúng kiểu như đâm đầu vào chỗ chết, làm mất mặt liên minh chúng ta, ta còn chưa nói ngươi đâu đấy!"
“Triệu tướng quân, quân Đại Bằng của các ngươi không được đâu..."
“Lưu tướng quân, Đại Mạc của các ngươi cũng có tốt được đến mức độ nào..."
Nguyên soái Đại Hạ cao giọng hô: “Đại nguyên soái của quân liên minh, Lâm Bắc Phàm đang ở đâu?"
“Bản vương ở đây!” Lâm Bắc Phàm cưỡi một con ngựa lớn màu trắng đi ra.
Lúc này hắn mặc một bộ chiến giáp tinh tế màu trắng bạc, dưới ánh mặt trời tỏa sáng rực rỡ, cả người trông oai hùng hiên ngang, khí thế hừng hực.
Điều đáng để nhắc đến ở đây là bộ áo giáp này có tên là Minh Chiếu Thánh Võ giáp, còn là nữ đế đặc biệt chọn cho hắn.
Mặc vào khá nhẹ nhàng, lực phòng thủ bình thường, công dụng lớn nhất là đẹp mắt.
Nguyên soái Đại Hạ giận dữ nói: “Lâm Bắc Phàm, ngươi có ý gì? Ngươi dẫn binh mã bảy nước tới đây là muốn xâm chiếm lãnh thổ của nước ta sao? Đây là chiến tranh xâm lược! Là chiến tranh bất nghĩa! Uổng cho ngươi còn là một người từng đọc sách thánh hiền, không coi bảo vệ sinh linh xã tắc thiên hạ làm nhiệm vụ của mình mà lại chủ động khơi mào chiến tranh, hại người dân sống trong biển lửa, dân chúng lầm than, sinh linh đồ thán! Lâm Bắc Phàm, ngươi đáng tội gì?"
“Lâm Bắc Phàm, ngươi đáng tội gì?” Binh mã Đại Hạ đều hô to.
Lâm Bắc Phàm cười lạnh, lên án mạnh mẽ: “Bớt nói mấy lời này đi! Người khác đều có tư cách nói câu này, chỉ có Đại Hạ các ngươi là không có! Năm ngoái, Đại Võ chúng ta cũng không hề chọc vào các ngươi, kết quả không phải các ngươi vẫn chủ động đánh qua hay sao? Khi ấy các ngươi đã từng cân nhắc đến sinh linh đồ thán, đã từng cân nhắc đến lê dân bách tính chưa?"
Sắc mặt của nguyên soái Đại Hạ khó coi, buồn bực không nói nên lời. “Bản vương nhớ rất rõ lúc trước còn bắt sáu mươi vạn binh mã Đại Hạ làm tù binh đấy!"
Lâm Bắc Phàm liếc mắt nhìn các binh lính trên tường thành, tiếp tục cười lạnh: “Mới nhìn qua, bản vương đã phát hiện ra có rất nhiều gương mặt quen thuộc! Thế nào, nhanh như vậy đã quên rồi sao? Vết sẹo lành là quên đau, mới qua một năm đã quên chuyện mà mình từng làm rồi à?"
Đám binh lính Đại Hạ trên tường thành xấu hổ vô cùng. “Bây giờ chúng ta chẳng qua chỉ lấy đạo của người trả lại cho người mà thôi!"
Lâm Bắc Phàm cưỡi con ngựa trắng chậm rãi đi tới, tiếp tục trách móc: “Muốn nói vô đạo thì Đại Hạ các ngươi mới là vô đạo chân chính! Trải qua thiên tai, dân chúng thương vong nặng nề, Đại Hạ các ngươi không chỉ không an ủi dân chúng cho tốt mà ngược lại còn mạnh mẽ trấn áp"
“Hoàng đế Đại Hạ của các ngươi càng vì luyện chế thuốc trường sinh bất lão mà không màng triều chính, tổn hại tính mạng của người dân, dùng sức mạnh quốc gia để thu thập thiên tài địa bảo, khiến dân chúng giận dữ sục sôi!"
“Bây giờ, hoàng đế Đại Hạ đã băng hà, thi cốt còn chưa lạnh, hoàng triều Đại Hạ các ngươi vì hoàng vị tối cao đó mà tranh quyền đoạt lợi, đấu đá lẫn nhau, khiến cho dân chúng Đại Hạ lang thang khắp nơi, tiếng oán than dậy đất!"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Nói thật, sát thương mà các ngươi mang tới cho dân chúng Đại Hạ còn nghiêm trọng hơn chúng ta nhiều! Các ngươi mới là kẻ bắt đầu loạn lạc, là nguồn gốc của tai họa chân chính! Cho nên chúng ta cũng không thể không giương cao lá cờ, giải cứu dân chúng Đại Hạ, trả lại một thiên hạ thái bình! Chúng ta là đánh vô đạo, thay trời hành đạo, là chiến tranh chính nghĩa!"
“Chúng ta thay trời hành đạo!"
“Chúng ta thay trời hành đạo!"
Đại quân liên minh cao giọng đồng thanh hô, âm thanh truyền đi như gió rít biển gầm khiến binh mã Đại Hạ đều hơi hoang mang.
Vì giống như lời Lâm Bắc Phàm nói, sát thương mà trong nước bọn họ Hạ tạo thành cho người dân Đại còn nghiêm trọng hơn nước khác nhiều!
Trong nước rối ren, loạn đến cực điểm, cho nên mới để nước khác nhân cơ hội chen chân vào. Bằng không nếu là một năm trước, bọn chúng nào dám đánh tới đây!
Lúc này, Lâm Bắc Phàm tiếp tục cao giọng nói: “Các ngươi bảo vệ Đại Hạ chính là bao che tội ác, nghiệp chướng nặng nề! Bản vương khuyên các ngươi nhanh chóng mở cổng thành, thả cho chúng ta vào giải cứu lê dân bách tính Đại Hạ, giảm nhẹ tội nghiệp trên người! Bằng không, cho dù chúng ta không thu phục ngươi thì ông trời cũng sẽ thu phục các ngươi!” Nguyên soái Đại Hạ giận dữ nói: “Toàn nói vớ vẩn, mọi người đừng nghe hắn nói! Nếu mở cổng thành, dân chúng phía sau chúng ta sẽ chìm vào trong biển lửa, nước mất nhà tan ở ngay trước mắt, cho nên chúng ta nhất định phải thủ vững cổng thành, tuyệt đối không cho quân liên minh cơ hội!"
Lúc này, hai bên đều đã thể hiện khí thế xong, cũng nên đánh trận rồi. Đám người cuồng chiến tranh bên cạnh Lâm Bắc Phàm siết nắm tay, nóng lòng muốn thử.
“Nguyên soái, một trận này chúng ta nên đánh thế nào, xin cho chỉ thị"
“Trận đầu tiên này cứ giao cho bản tướng! Mạt tướng am hiểu công thành nhất, chỉ dùng năm mươi vạn binh mã, đảm bảo dễ như trở bàn tay!"
“Đúng là hành động của mãng phu, không thể dùng! Nguyên soái xưa nay dụng binh như thần, nhất định đã sớm có diệu kế!"
“Nguyên soái, ngươi có diệu kế gì rồi! Mau nói ra, chúng ta đều sẽ nghe theo ngươi hết!"
“Nguyên soái, mời ra lệnh!"
Lâm Bắc Phàm liếc mắt nhìn hơn năm mươi vị Tiên Thiên bên cạnh mình và hơn hai trăm vạn lính mà hơi mỉm cười: “Trận này nào cần diệu kế gì đâu? Chúng ta cứ trực tiếp mạnh mẽ xông vào! Toàn bộ cường giả Tiên Thiên bước ra khỏi hàng!"
Toàn bộ cường giả Tiên Thiên lập tức đứng ra ngoài, chắp tay đồng thanh nói: “Nguyên soái, mời phân phó!” Lâm Bắc Phàm lớn tiếng quát: “Các ngươi đồng loạt ra tay, đánh mở cổng thành Đại Hạ! Sau khi cổng thành bị phá, năm mươi vạn quân theo sát phía sau giết vào trong thành, chiếm lĩnh cứ điểm! Binh mã các nước khác theo sau, tiêu diệt binh mã còn sót lại của Địa Hạ!"
“Rõ, nguyên soái!” Toàn quân đồng thanh hô.
Chương 857 Ý trời khó đoán
Sau khi ra chỉ thị xong, hơn năm mươi vị Tiên Thiên kêu lên rồi xông tới, khí thế hừng hực.
Nguyên soái Đại Hạ chỉ liếc mắt nhìn một cái, hai mắt đã tràn đầy vẻ thất vọng: “Xong rồi!"
Phải biết rằng Tiên Thiên trong toàn bộ đại quân của bọn họ cộng lại chẳng qua cũng chỉ tới mười vị, làm sao mà chặn được hơn năm mươi vị Tiên Thiên?
Một đánh hai miễn cưỡng còn được.
Nhưng một đánh năm, cho dù có chín cái mạng cũng không đủ!
Nguyên soái Đại Hạ còn như thế, huống chi là những người khác?
“Hơn năm mươi vị Tiên Thiên, chúng ta toi rồi!"
“Hoàn toàn không thể chống cự được!
“Chúng ta mau chạy thôi, thân ở núi xanh không sợ không có củi đốt!"
Nguyên soái Đại Hạ lớn tiếng gào lên: “Không được chạy! Thân là quân nhân thà chết vinh còn hơn sống nhục!
Tất cả cầm binh khí lên cho lão phu, cho dù chúng ta có chết cũng phải chết ở nơi này!"
“Cho nên Tiên Thiên ra ngoài, tất cả cường giả ra ngoài, chặn bọn chúng lại cho lão phu!” Cường giả của Đại Hạ cũng xông ra ngoài, mang theo trái tim thấy chết không sờn lao ra!
Thế nhưng, ngay khi bọn họ chạm trán cường giả Tiên Thiên của liên minh, quả thật là như trứng chọi đá, hoàn toàn không thể ngăn cản được!
Mới qua một lúc mà các cường giả Đại Hạ đã chết hầu như không còn ai.
Trên tường thành nằm la liệt thi thể, chết không nhắm mắt, mùi máu tanh nồng nặc phả vào mũi.
Đây hoàn toàn là một trận đồ sát!
Một trận đồ sát không hề trì hoãn!
Nguyên soái Đại Hạ sợ đến mức mặt mày trắng bệch: “Xong rồi! Thật sự xong rồi!"
Hắn ta đã sớm đoán ra được trận này sẽ thua nhưng không hề nghĩ lại thua nhanh như thế, thua triệt để như vậy.
Hắn ta quay đầu nhìn ra phía sau một cách khó khăn, liếc mắt trông sơn hà tráng lệ của Đại Hạ, sau đó giơ thanh đạo trong tay lên, giết về phía năm mươi vị Tiên Thiên. “Lão phu tuyệt đối sẽ không đầu hàng! Các chiến sĩ Đại Hạ hãy chết cùng lão phu!"
Vị nguyên soái Đại Hạ này hết sức đánh trả nhưng sức lực yếu ớt của một người khó mà làm nên chuyện, đến cuối cùng vẫn chết dưới sự vây công của năm mươi Tiên Thiên, thi thể bị đánh đến không còn nguyên vẹn. Lâm Bắc Phàm nghiêm túc kính nể: “Tuy mọi người tự trung thành với chủ của mình nhưng tinh thần thấy chết không sờn và tấm lòng yên nước của vị lão tướng quân này khiến bản vương vô cùng khâm phục, đây là một vị anh hùng, nhất định phải an táng long trọng!"
“Rõ, nguyên soái!"
Tiếp đó, năm mươi vị Tiên Thiên này nhảy lên lầu thành tiếp tục đồ sát, làm như chốn không người.
Ầm một tiếng, cổng thành mở ra.
Lâm Bắc Phàm giơ tay hô lớn: “Cổng thành đã mở, toàn quân theo ta giết vào Đại Hạ!"
“Rõ, nguyên soái!"
Dưới sự dẫn dầu của Lâm Bắc Phàm, quân liên minh chậm rãi tiến vào trong Đại Hạ.
Trận chiến này nhanh chóng truyền khắp thiên hạ, khiến toàn thế giới đều kinh hãi.
“Cổng thành Đại Hạ bị phá rồi, mới một ngày đã không thủ được nữa!"
“Thật ra cũng vô cùng bình thường thôi! Đại Hạ chỉ có năm mươi vạn binh và khoảng mười vị Tiên Thiên, nhưng quân liên minh lại sở hữu binh lực hai trăm năm mươi vạn người, hơn năm mươi vị Tiên Thiên, cộng thêm quân thần Lâm Bắc Phàm chỉ huy tác chiến, thành Đại Hạ bị phá cũng là chuyện sớm muộn thôi!"
“Bây giờ liên minh đã đánh vào nội địa Đại Hạ, không còn bức thành che chở, quân liên minh có thể một đường tiến quân thần tốc, đánh đến dãy núi Bạch Hổ, toàn bộ vùng cực Đông đều rơi vào tay giặc!"
“Nếu Đại Hạ không hợp được sức phản kháng thì lần này toi đời!"
“Bây giờ Đại Hạ loạn như thế, mạnh ai nấy làm, ta thấy toi chắc rồi!"
“Ai có thể ngờ được mới qua một năm mà Đại Hạ đã rơi vào bước đường này chứ? Thật đáng buồn đáng tiếc!"
“Ý trời khó đoán, lòng trời khó dò mà!"
Lúc này, Lâm Bắc Phàm đã dẫn đầu đại quân liên minh xông vào trong thị trấn quan trọng ở biên quan.
Bởi vì tiêu diệt nhanh chóng đội quân chủ lực của Đại Hạ cho nên binh mã còn lại trên cơ bản không tập trung được sức lực phản kháng gì, ai chạy thì chạy, ai trốn thì trốn, nhưng phần lớn vẫn buông vũ khí đầu hàng, không muốn đánh nữa.
Nếu đã đầu hàng hiển nhiên Lâm Bắc Phàm sẽ để lại cho bọn họ một mạng.
Dù sao thì mấy người này cũng là thanh niên trai tráng, có thể dùng để đánh trận, có thể dùng để trồng trọt, có thể dùng để lao động, thật sự quá hữu dụng, có thể không giết thì cố hết sức không giết.
Vì thế, quân liên minh của Lâm Bắc Phàm rất thuận lợi tiếp quản thị trấn quan trọng ở biên quan, sau đó dự định nghỉ một ngày rồi mới tiếp tục xuất phát, công thành đoạt đất.
Sau khi Lâm Bắc Phàm truyền lệnh xuống, quân Đại Võ lập tức nghỉ ngơi tại chỗ, chuẩn bị cho trận chiến ngày mai.
Thế nhưng, binh mã các nước khác lại bắt đầu hưng phấn reo hò.
Bọn họ bắt nạt binh mã bản địa Đại Hạ, cướp tiền của và lương thực của bọn họ, thậm chí có người còn muốn cưỡng đoạt thiếu nữ nhà lành...
Hành động thật sự khiến người giận sôi máu!
Chương 858 Đừng có mơ
Lâm Bắc Phàm nhíu mày, suy cho cùng cũng là dân nước nhỏ!
Không được tiếp nhận giáo dục quân sự khá hệ thống và hoàn thiện, không làm được kỷ luật nghiêm minh, mới lấy được có chút thành tựu nhỏ mà đã lập tức giải phóng ác ma trong lòng ra ngoài, ham mê hưởng thụ. Lâm Bắc Phàm đã coi nơi này thành lãnh thổ của Đại Võ, mà nhân dân ở đây cũng được coi thành dân Đại Võ, các ngươi gây họa ở nơi này, đến khi ấy rời đi, người mà bọn họ oán hận cũng chính là Đại Võ! Vì thế, hắn lớn tiếng quát: “Truyền lệnh xuống, toàn thể tướng sĩ từ trên xuống dưới của quân lên minh không được phép làm phiền người dân, không được gây sự, càng không được cưỡng hiếp, bắt cóc cướp giật, người vi phạm sẽ bị xử theo quân pháp!"
“Rõ, nguyên soái!"
Mệnh lệnh rất nhanh đã truyền xuống, nhưng tướng quân các nước lại tìm tới đây, trong giọng điệu mang theo chút bất mãn.
“Nguyên soái đại nhân, tại sao lại ra lệnh như vậy?"
“Chúng ta vất vả lắm mới đánh được tới đây, mỗi một người đều là công thần, lẽ nào không thể hưởng thụ một chút hay sao?"
“Đúng đó, đánh xong một trận các tướng sĩ đều vất vả, nên cho bọn họ xả láng một chút chứ!"
"Nguyên soái, chúng ta đánh trận không phải vì mấy điều này hay sao?"
Tuy rằng trên danh nghĩa các tướng sĩ là thuộc hạ của hắn nhưng dù sao cũng là người của các nước khác, Lâm Bắc Phàm cũng không tiện nổi nóng, vì thế hắn cười bảo: “Các vị tướng quân, bản vương vô cùng hiểu suy nghĩ của các ngươi, nhưng các ngươi đã từng nghĩ nếu lúc này để mọi người thoải mái hưởng thụ sẽ sinh ra ảnh hưởng bất lợi thế nào không?"
“Chuyện này. có thể có ảnh hưởng bất lợi gì chứ?"
Mọi người đều hơi ngơ ngác.
“Ảnh hưởng cũng lớn đấy, hậu quả vô cùng nghiêm trọng!” Lâm Bắc Phàm nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Sói, chỉ có vào lúc đói khát nhất mới liều mạng tranh giành thức ăn, săn giết súc vật! Nhưng một khi đợi nó ăn uống no đủ rồi sẽ trở nên lười biếng, cho dù ngươi đứng trước mặt nó thì nó cũng chẳng buồn nhúc nhích, người cũng giống như thế thôi!"
“Các vị tướng quân, ngươi cho mọi người ăn chơi xả láng ra, có được thứ nên có được, cơm no rượu say, nào còn có ý chí đi liều mình nữa? Đổi lại là các ngươi, các ngươi còn bằng lòng liều mạng nữa không?"
"Nguyên soái đại nhân nói chí phải!” Các vị tướng quân chợt hiểu ra.
“Cho nên bản vương muốn mọi người duy trì trạng thái đói khát, để bọn họ không thể có được thứ mà họ muốn có nhất, có thể nhìn mà không thể ăn, như vậy mới nghẹn một bụng hỏa, phấn đấu đi liều mạng, đi công thành đoạt đất, đi chiến đấu! Cứ như vậy, không phải chúng ta có thể đánh hạ càng nhiều địa bàn hơn, chia được càng nhiều lợi ích hơn sao?"
Lâm Bắc Phàm cười đắc ý nói: “Khi đó, chúng ta lại từ từ hưởng thụ sau, vậy chẳng phải càng mỹ mãn hơn hay sao?"
Mọi người đều vỗ đùi một cái.
“Nguyên soái nói đúng quá, nhất định phải để bọn họ duy trì trạng thái đói khát!"
“Chỉ có đói khát mới bùng phát sức mạnh to lớn được!"
“Nếu có được sự thỏa mãn, bọn họ sẽ lười liều mình!"
“Nguyên soái đại nhân anh minh, mạt tướng xin nhận chỉ dạy!"
“Cho nên sau khi các vị tướng quân trở về nhất định phải quản thúc người bên dưới cho tốt, để bọn họ duy trì trạng thái đói khát thì tướng quân của chúng ta mới làm việc thuận lợi được!” Lâm Bắc Phàm lại dặn dò một câu.
Các vị tướng quân tạm biệt hắn, trở về ràng buộc lính của mình.
Tiếp sau đó, chuyện đốt giết cướp của không còn xảy ra nữa, mọi người đều yên tâm nghỉ ngơi chỉnh đốn để chuẩn bị cho trận đại chiến tiếp theo.
Sau một ngày nghỉ ngơi, mọi người phấn chấn tinh thần, xuất phát đến nội địa Đại Hạ, tốn thời gian một ngày đã tới được một tòa thành gần biên quan là Hạ Thành.
Tòa thành này vốn có trăm vạn người, được tính là một thành phố khá phồn hoa ở biên cương.
Nhưng từ sau khi tin tức quân liên minh phạt Hạ thành lập truyền ra, nơi này đã có hơn hai mươi vạn người chạy trốn.
Hôm qua, khi tin biên quan bị đánh hạ truyền đi, nơi này lại có hơn ba mươi vạn người chạy trốn nữa.
Chỉ còn lại nhân khẩu chưa đến năm mươi vạn.
Mà quân thủ thành ở đây cũng chưa đến năm vạn, đối diện với đại quân liên minh hai trăm vạn người hừng hực khí thế, hoàn toàn không thể chống đỡ được.
Đứng dưới cổng thành, Lâm Bắc Phàm lớn tiếng quát: “Tướng quân thủ thành là ai? Bản vương khuyên ngươi mau chóng mở cổng thành và đầu hàng, như vậy chúng ta có thể tha cho ngươi một mạng! Bằng không, đợi đại quân ta giết vào, ngươi chắc chắn sẽ chết!"
Vị tướng thủ thành này cũng tức giận: “Đừng có mơ! Có câu ăn bổng lộc của vua thì phải giúp vua phân ưu! Lão phu thân là quân của Đại Hạ, ăn bổng lộc của triều đình, hiển nhiên phải báo đáp Đại Hạ, báo đáp triều đình!
Muốn đánh vào thành trừ phi giẫm lên xác của lão phu mà qua!"
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: “Được! Bản vương thành toàn cho ngươi! Cường giả Tiên Thiên xông vào thành, sau đó đánh mở cổng thành, nghênh đón đại quân vào thành!”“Rõ, nguyên soái!"
Mấy chục vị Tiên Thiên lại một lần nữa lao vào với khí thế ngút trời, năm mươi vạn quân chính quy của Đại Hạ còn không chống lại được, huống chi là năm vạn quân thủ thành nho nhỏ này?
Chưa đến một lúc, cổng thành đã bị đánh mở.
Lâm Bắc Phàm giơ cao cánh tay hô lớn: “Các vị tướng sĩ, theo bản vương giết vào thành!"
Chương 859 Các ngươi vui là được
“Giết!” Tiếng hô giết vang trời.
Một tòa thành rất nhanh đã đổi chủ.
Sau một ngày nghỉ ngơi, mọi người dồi dào tinh thần, Lâm Bắc Phàm dẫn đại quân liên minh tiếp tục lao về phía Đại Hạ.
Mỗi một lần đều là cường giả Tiên Thiên mở đường, đánh mở cổng thành, đại quân theo sát phía sau, tiêu diệt quân chủ lực trong thành.
Binh mã các nước theo phía sau tiêu diệt sức mạnh còn sót lại trong thành.
Một ngày trên cơ bản có thể đánh hạ một thành, tốc độ vô cùng nhanh.
Nếu không phải cần đi đường và nghỉ ngơi thì có khả năng tốc độ của mọi người còn nhanh hơn.
Cứ như vậy đánh bảy ngày đã liên tiếp hạ được bảy tòa thành, tiến thêm hơn hai trăm dặm.
Người trong toàn thiên hạ đều bị tốc độ công thành đoạt đất này làm cho sợ ngây người.
“Hay thật, mỗi một ngày đánh hạ một tòa thành! Mới có bảy ngày đã có bảy tòa thành đổi chủ rồi!"
“Tốc độ nhanh đến mức khiến người khó mà tưởng tượng được!"
“Chỉ có thể nói quân liên minh quá mạnh, hơn năm mươi vị Tiên Thiên, còn có hai trăm năm mươi vạn binh mã cộng thêm một vị quân sư cấp bậc quân thần như Lâm Bắc Phàm, muốn không thắng cũng khó!"
“Đại Hạ thật thảm! Hoàng tử hoàng tôn đều đang đấu tranh nội bộ, kết quả người khác đã đánh đến cửa nhà bọn họ rồi!"
“Cứ tiếp tục như vậy Đại Hạ thật sự sắp xong rồi!"
Mọi người đều cảm thán về tình cảnh của Đại Hạ...
Đồng thời bọn họ cũng vô cùng ngưỡng mộ bảy quốc gia liên minh lấy Đại Võ dẫn đầu này, trong lòng chua như giấm.
Vì thông qua hành động quân sự lần này, bảy quốc gia này chắc chắn sẽ cắn được một miếng thịt ngon trên người Đại Hạ.
Mở rộng biên cương gần ngay trước mắt rồi.
Nếu không phải không tiếp giáp với Đại Hạ thì bọn họ cũng muốn góp vui, chia một ít canh để húp.
Lúc này, liên quân bảy nước liên tiếp đại thắng, đang giết đến tòa thành thứ tám với khí thế dâng trào.
Lâm Bắc Phàm đang dự định làm giống như trước, để cao thủ Tiên Thiên mở đường, quân Đại Võ tiêu diệt quân chủ lực, binh mã các nước theo sát phía sau, nhanh chóng giành được một tòa thành này.
Kết quả, một vị tướng quân cao giọng nói: “Nguyên soái chậm đã!"
Lâm Bắc Phàm quay đầu nhìn qua, chính là Lưu tướng quân của nước Đại Mạc, vì thế cười bảo: “Lưu tướng quân, ngươi có chuyện gì sao?"
“Nguyên soái đại nhân, là thế này!"
Lưu tướng quân nói với vẻ đứng đắn: “Lần phạt Hạ này vẫn luôn là Đại Võ các ngươi tiêu diệt quân chủ lực, xuất lực nhiều nhất, mạt tướng vô cùng băn khoăn, cho nên thành này cứ để Đại Mạc chúng ta đánh đi!” Lâm Bắc Phàm ngơ ngác: “À chuyện này..."
Lúc này, tướng lĩnh tới từ nước Đại Mạc nhao nhao mở miệng. “Đúng đó nguyên soái, trận này cứ để Đại Mạc chúng ta tới đánh!"
“Đại Mạc chúng ta hy vọng có thể góp một phần sức cho liên minh!"
"Chúng ta đảm bảo sẽ đại thắng trở về!"
Bọn họ vô cùng tích cực vì không thể không xin chiến.
Dựa theo quy định phân chia, ai xuất binh nhiều, ai hy sinh nhiều thì người đó có thể nhận được nhiều lãnh thổ hơn.
Quốc gia nào xuất lực càng lớn thì quốc gia đó sẽ được ưu tiên phân chia trước.
Nhưng đánh đến bây giờ đều là quân Đại Võ làm chủ lực, suốt toàn bộ quá trình bọn họ chỉ làm người qua đường, người hy sinh chẳng được bao nhiêu.
Cứ thế này làm sao nhận được nhiều lợi ích chứ?
Hơn nữa, bây giờ trông Đại Hạ có vẻ rất dễ bắt nạt, muốn đánh kiểu gì cũng được.
Bọn họ đều là tướng lĩnh của nước Đại Mạc, dựa vào chiến công từng bước đi lên cao.
Thời cơ cày quái tuyệt vời như thế, nếu có thể tận tay đánh hạ mấy thành trì, giẫm vài cước lên đầu Đại Hạ thì nhất định sẽ vang danh thiên hạ!
Cho nên lúc này không ra tay còn định đợi đến bao giờ?
Lâm Bắc Phàm trầm ngâm một lúc: “Nhưng như vậy các ngươi sẽ hy sinh rất nhiều, bản vương không yên tâm!"
"Mong nguyên soái thành toàn!” Tướng lĩnh nước Đại Mạc đồng thành hô.
Nhìn vào ánh mắt kiên định của các tướng lĩnh Đại Mạc, Lâm Bắc Phàm cũng dao động rồi, trong lòng cũng rất cảm động, hắn lớn tiếng nói: “Được! Các vị tướng lĩnh đều rất giỏi, nếu các ngươi đã khăng khăng như vậy, bản vương sẽ thành toàn cho các ngươi! Trận này cứ để các ngươi làm chủ lực, binh lực nước khác theo sát phía sau!” Các tướng lĩnh nước Đại Mạc mừng rỡ: “Tạ nguyên soái!"
Bọn họ ngẩng đầu, phát hiện ra các tướng lĩnh nước khác đều lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ và đố kỵ, lại không khỏi ngẩng cao đầu hơn.
Vẫn là Tiên Thiên mở đường, nhanh chóng đánh mở cổng thành.
Tướng quân Đại Mạc giơ cao đao trong tay, hưng phấn nói: “Các chiến sĩ Đại Mạc, cổng thành đã mở, theo lão phu giết vào! Kiến công lập nghiệp ở ngay nước này!"
“Giết!"
Binh mã nước Đại Mạc lao vào trong thành với sĩ khí dâng cao.
Đôi bên rất nhanh đã đánh giáp lá cà!
Nhưng binh mã của nước Đại Mạc thật sự quá tạp nham, cho dù đối đầu với binh mã Đại Hạ hoàn toàn không còn sĩ khí mà vẫn bị giết đến người chết ngựa đổ, thiệt hại trong trận chiến đạt đến 2:.
1Nói cách khác, hai lính Đại Mạc mới có thể đổi lấy tính mạng của một lính Đại Hạ, nhưng quân Đại Mạc vẫn giết đến hưng phấn như cũ!
Lúc này, Lâm Bắc Phàm chỉ có thể cười ha ha: Các ngươi vui là được!
Chương 860 Tranh công
Thấy được tinh thần chiến đấu dâng cao của quân Đại Mạc, các tướng lĩnh của những quốc gia khác đều ngưỡng mộ vô cùng.
“Nhìn Đại Hạ bị đánh đến mức một mảnh giáp cũng chẳng còn mà ta cũng muốn giương đao quá!"
"Đúng vậy đó, hiếm lắm mới có cơ hội được đạp lên đầu Đại Hạ, biết vậy ban nãy ta đã tự đề cử mình rồi!"
"Song tiếc rằng ta đã chậm một bước, bỏ mất cơ hội khó có này, đúng là đáng hận mà!"
“Sau trận chiến lần này, Lưu tướng quân sẽ vang danh thiên hạ cho mà coi!"
Mọi người thầm hạ quyết tâm rằng lần sau nhất định phải giành được cơ hội cho mình, không thể để lão già kia nhận hết cái hay cái đẹp được.
Khoảng nửa canh giờ sau, quân Đại Mạc đánh đổi một cái giá cực lớn cuối cùng cũng chiếm được thành trì, sau đó phục lệnh với Lâm Bắc Phàm.
“Khởi bẩm nguyên soái, chúng ta đã chiếm đóng được Hoa Thụ thành, xin được nguyên soái chỉ thị!” Lưu tướng quân hưng phấn nói.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, hắn gật đầu, lớn giọng bảo: “Vất cả cho Lưu tướng quân và các vị tướng sĩ Đại Mạc rồi! Toàn quân vào thành, nghỉ ngơi một ngày, sau đó ngày mai chúng ta lại tiếp tục xuất phát!"
“Vâng thưa nguyên soái!"
Ngày hôm sau, đại quân liên minh đã được nghỉ ngơi một ngày và giờ thì đang hùng hổ xuất phát. Thành phố thứ chín có tên là Nguyên Hoa thành, dân số ở đây cũng khoảng một trăm vạn người, kinh tế khá phát triển, là một thành phố lớn.
Có điều thành trì này có lớn mạnh thế nào đi chăng nữa cũng không thể địch lại đại quân liên minh cả trăm vạn người.
Nhìn thành trì ở phía không xa, Lâm Bắc Phàm thấy hớn hở, hắn nói: “Các vị Tiên Thiên cứ hành động như bình thường, các ngươi sẽ tiến vào thành trước để mở cổng thành! Sau đó, đại quân Đại Võ..."
“Đợi đã nguyên soái!” Một người lên tiếng.
Lâm Bắc Phàm quay đầu nhìn, hắn mỉm cười: “Lưu tướng quân, ngươi có chuyện gì sao?"
Lưu tướng quân chắp tay, hưng phấn nói: “Nguyên soái, xin hãy giao trận chiến này cho Đại Mạc! Mạt tướng lấy cái đầu của mình ra để đảm bảo, nhất định sẽ đánh chiếm được Nguyên Hoa thành, không thắng không về!” Lâm Bắc Phàm sững sờ, hắn hơi do dự: “Giao cho Đại Mạc các ngươi? Nhưng mà hôm qua các ngươi đã hi sinh hơi nhiều..."
“Một chút hi sinh nho nhỏ mà thôi, có tính là gì đâu? Chỉ cần đánh chiếm được Nguyên Hoa thành, cứu được dân chúng bên trong Nguyên Hoa thành, được góp sức cho đại quân liên minh của chúng ta thì dù quân Đại Mạc có phải hy sinh rất nhiều cũng không chối từ!” Lưu tướng quân nói một cách hùng hổ.
Các tướng lĩnh Đại Mạc khác cũng thi nhau lên tiếng.
“Lưu tướng quân nói đúng lắm! Chút hi sinh nhỏ đó có tính là gì?"
“Có thể đánh chiếm Nguyên Hoa thành, góp một phần sức lực cho đại quân liên minh thì dẫu có phải hi sinh chúng ta cũng thấy không sao hết!"
“Da ngựa bọc thây chính là số mệnh của những chiến sĩ như chúng ta!"
“Nguyên soái, chúng ta xin được tham gia chiến đấu!"
Trông thấy dáng vẻ chết cũng phải đánh trận bằng được của bọn họ, Lâm Bắc Phàm cảm động vô cùng: “Được!
Nếu Lưu tướng quân và các tướng lĩnh Đại Mạc đã hạ quyết tâm thì bản vương sẽ thành toàn cho các ngươi! Trận chiến này..."
“Nguyên soái đợi đã!” Lại có một người lên tiếng.
Lâm Bắc Phàm ngoảnh đầu nhìn, hắn phát hiện hóa ra người lên tiếng là Triệu tướng quân.
“Triệu tướng quân, ngươi có chuyện gì sao?"
Triệu tướng quân chắp tay nói: “Nguyên soái, quân Đại Võ và quân Đại Mạc đã kết thành đồng minh, mà quân Đại Mạc đã hy sinh rất nhiều, công lao to lớn! Song quân Đại Bằng chúng ta lại chẳng góp sức được bao nhiêu, trong lòng mọi người đều thấy áy náy vô cùng, thế nên trận chiến hãy hãy giao cho quân Đại Bằng! Chúng ta xin được xuất chiến, mong nguyên soái thành toàn!"
“Mong nguyên soái thành toàn!"
Các tướng lĩnh đồng loạt lên tiếng. Lâm Bắc Phàm sững sờ: “Ơ... các ngươi cũng muốn đánh trận sao?"
Lưu tướng quân đứng bên cạnh nguýt một cái, hay lắm lão già này, giờ còn dám nhúng tay vào tranh công lao với lão phu hả, làm gì có cái lí ấy?
Thế là hắn ta bèn lớn giọng nói: “Nguyên soái, trận chiến này nên giao cho Đại Mạc chúng ta đi! Sau trận chiến đầy hưng phấn ngày hôm qua, quân Đại Mạc tràn trề hứng khởi, dư sức để đánh trận nên chắc chắn có thể giành được chiến thắng!"
Triệu tướng quân lập tức lớn giọng nói: “Nguyên soái, hãy giao trận chiến này cho chúng ta! Mặc dù chúng ta chưa trải qua trận đại chiến, nhưng những chàng trai của chúng ta đều rất tráng kiện, lên ngựa cái là có thể thúc ngựa đi giết địch ngay, chắc chắn sẽ không chịu một chút bất lợi nào!"
Lưu tướng quân lập tức chế nhạo: “Triệu tướng quân, ta thấy các ngươi nên thôi đi thì hơn! Ngươi nhìn binh lính của các ngươi kìa, được mấy người từng lên chiến trường? Đến đao còn không biết cầm, giết gà còn phải tốn sức nữa là!"
Triệu tướng quân phản bác ngay lập tức: “Dù sao thì cũng tốt hơn quân Đại Mạc các ngươi! Hôm qua các ngươi đánh trận... đúng kiểu như đâm đầu vào chỗ chết, làm mất mặt liên minh chúng ta, ta còn chưa nói ngươi đâu đấy!"
“Triệu tướng quân, quân Đại Bằng của các ngươi không được đâu..."
“Lưu tướng quân, Đại Mạc của các ngươi cũng có tốt được đến mức độ nào..."
Bình luận facebook