• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (5 Viewers)

  • Chương 861-865

Chương 861 Xem bản vương đi thuyết phục họ đây

Hai người cứ tranh cãi mãi như vậy, cùng nhau liệt kê những khuyết điểm của đối phương.

Mà lúc này, Lâm Bắc Phàm đang thấy vô cùng do dự.

Hai vị tướng quân này đều cực kì tích cực xin được tham chiến, các chiến sĩ của hai nước cũng vô cùng hưng phấn nên phải chọn Đại Mạc hay là chọn Đại Bằng đây, đúng là khó chọn quá đi.

Đúng lúc ấy, vị tướng quân thứ ba lên tiếng.

“Nguyên soái, xin nguyên soái hãy giao trận chiến này cho Đại Thương chúng ta...” Vị tướng lĩnh thứ tư cũng xuất hiện.

“Nguyên soái, Đại Lương chúng ta xin được xuất trận."

Tiếp đó là tướng quân thứ năm, tướng quân thứ sáu.

Mỗi một người đều tự đề cử một cách tích cực! Ai cũng tranh nhau, ai cũng oang oang đòi chiến mà chẳng thiết thân mình!

Lâm Bắc Phàm vô cùng cảm động, hắn nói: “Đại quân liên minh chúng ta có các chiến sĩ anh dũng như vậy thì lo gì đại nghiệp không thành chứ? Như này đi..."

Lâm Bắc Phàm kiến nghị: “Chúng ta quyết định bằng cách bốc thăm nhé? Ai bốc trúng thì người đó sẽ có cơ hội được xuất trận! Như vậy thì cơ hội của mọi người là bình đẳng như nhau, các vị thấy thế nào?"

“Được được được...” Mọi người bèn thi nhau gật đầu khen hay.

Thế là Lâm Bắc Phàm lấy sáu tờ giấy ra.

Trong đó có một tờ viết “công”, ý chỉ nước nào rút được mảnh giấy này thì sẽ có cơ hội tấn công.

Năm tờ giấy còn lại viết “vây”, ý chỉ quân đội của nước nào bốc được mảnh giấy này thì sẽ vây xung quanh thành.

Sau đó Lâm Bắc Phàm vo sáu tờ giấy này lại!

Hắn bưng cái hộp lên rồi mỉm cười.

“Nguyên soái, ở đây chúng ta có bảy nước mà bên trong hộp chỉ có sáu tờ, không đủ để bốc!” Có người hỏi.

Lâm Bắc Phàm bèn mỉm cười, lắc đầu: “Các vị tướng quân, như vậy chắc chắn sẽ đủ! Bởi vì Đại Võ chúng ta không rút, nhường cơ hội này cho các ngươi đấy!"

“Đa tạ nguyên soái!” Mọi người đồng thanh hô, ai cũng cảm động vô cùng.

Tiếp theo là màn bốc thăm.

Cuối cùng, Đại Lương là nước rút được cơ hội quý giá này.

Tướng quân Đại Lương lập tức giơ đao, hưng phấn nói: “Các tướng sĩ Đại Lương hãy theo lão phu tấn công vào thành! Đây chính là lúc để chúng ta lập công!"

“Giết!"

Quân Đại Lương với bốn mươi vạn người cũng hô lên và xông vào thành.

Cuối cùng, sau khi thương vong mười vạn người, cuối cùng bọn họ cũng đánh chiếm được tòa thành chỉ có sáu vạn vệ quân.

Về cơ bản, chiến sự tiếp đó đều giống vậy.

Mỗi khi tới một khu thành mới là các nước lại tranh nhau để được dẫn quân đánh chiếm.

Lâm Bắc Phàm thấy khó xử vô cùng, thế nên hắn cho mọi người rút thăm quyết định.

Dưới sự ủng hộ công bằng, công chính, công khai của Lâm Bắc Phàm, mỗi một quốc gia đều được đánh một lượt, sau khi phải trả một cái giá lớn thì cũng chiếm được thành trì.

Quân Đại Võ mà Lâm Bắc Phàm dẫn đắt chẳng khác gì một kẻ “ăn không ngồi rồi”, đúng là ngư ông đắc lợi.

Thời gian một tuần rất nhanh đã trôi qua, ban đầu quân liên minh chỉ có hai trăm năm mươi vạn quân, song hiện giờ chỉ còn chưa đến hai trăm vạn, thương vong vô cùng lớn.

Thế nhưng theo Lâm Bắc Phàm, điều này chỉ loại bỏ rất nhiều những thành phần bất ổn, hiện giờ cuối cùng thì đại quân cũng ổn định hơn.

Mà lúc này, sau nửa tháng, cuối cùng quân liên minh đã đánh tới dãy núi Bạch Hổ.

Đây chính là bức bình phong che chắn thứ hai của Đại Hạ.

Nếu như đánh tan được dãy núi Bạch Hổ thì quân liên minh có thể tiến thêm về phía trước hơn ba trăm dặm, tương đương với một phần ba diện tích lãnh thổ đã bị chiếm mất.

Vậy nên dù Đại Hạ có loạn cỡ nào đi chăng nữa thì lúc này bắt buộc phải nhanh chóng tập trung năm mươi vạn binh mã tinh nhuệ để bảo vệ cứ điểm Bạch Hổ.

Có điều điều quan trọng là...

“Ấy vậy mà những người trong giang hồ cũng tới giúp Đại Hạ chống lại liên quân ư, thú vị đấy!” Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười.

Mới nãy mật thám đã cho hắn biết rằng để đối phó với đại quân liên minh hùng hổ, triều đình Đại Hạ đã phải trả một cái giá rất đắt, đó chính là mời các môn phái lớn và những người trong võ lâm cùng nhau bảo vệ dãy núi Bạch Hổ, chống lại quân liên minh.

Tình hình nước mất nhà tan đang bày ra trước mắt, rất nhiều người trong giang hồ vội vàng đuổi tới và bảo vệ cứ điểm Bạch Hổ.

Trong đó số lượng cường giả Hậu Thiên đã vượt mức một vạn người, cường giả Tiên Thiên thì có hơn ba mươi người.

Cộng thêm binh mã của triều đình Đại Hạ nữa thì có thể thấy sức mạnh của bọn họ đang lớn mạnh dần và hoàn toàn có thể phân cao thấp với quân liên minh.

Đây là điểm khó thứ hai mà quân liên minh gặp phải từ lúc khai chiến đến nay. Quân Đại Hạ phấn khích, tiếng hô của bọn họ vang vọng khắp đất trời.

“Quân liên minh, lần này xem các ngươi còn đánh kiểu gì nữa?"

“Chúng ta có rất nhiều anh hùng, rất nhiều hào kiệt đang có mặt ở đây, thực lực chắc chắn không kém các ngươi là bao đâu!"

“Chắc chắn sẽ không khiến các ngươi lấn thêm một bước đâu!"

“Trận chiến này chúng ta thắng chắc rồi.

Sắc mặt mọi người của quân liên minh trở nên nghiêm túc hơn.

“Nguyên soái, trận này phải đánh thế nào đây?"

“Nguyên soái, bây giờ Đại Hạ đã tập hợp được thực lực của triều đình và địa phương, có hơn năm mươi cao thủ Tiên Thiên, cũng ngang ngang với chúng ta. E rằng chúng ta sẽ không tấn công và mở cổng thành giống như những lần trước nữa!"

"Đúng vậy đó nguyên soái, mặc dù binh lực của bọn họ không bằng chúng ta, song những võ giả giang hồ kia hoàn toàn có thể bù đắp cho khuyết điểm ấy! Hơn vạn võ giả hoàn toàn có thể đương đầu với đại quân trăm vạn người!"

“Nếu như những võ giả này chiếm được lợi thế, cắt đứt đường lui của chúng ta thì đại quân chúng ta sẽ lâm vào tình cảnh khó khăn.

“Nguyên soái..."

Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Mọi người không cần lo lắng đâu, xem bản vương đi thuyết phục họ đây!"
Chương 862 Thế nào là đại hiệp

Lâm Bắc Phàm bèn cưỡi ngựa trắng tới đại quân, nhìn cửa ải ở phía không xa, hắn lớn giọng nói: “Bản vương nghe nói triều đình Đại Hạ các ngươi không chống đỡ nổi nên đã gọi người trong giang hồ tới! Bản vương cảm thấy thú vị lắm, bản vương cũng rất tò mò, chẳng phải người trong giang hồ các ngươi không đối phó với triều đình, giờ sao lại làm cu li cho triều đình thế này?

Những người giang hồ phẫn nộ.

“Gì mà cu li? Nói chuyện sao ngứa tai thế?"

“Triều đình là triều đình, chúng ta là chúng ta, hai bên chẳng liên quan gì đến nhau cả!"

“Sống chết của triều đình thì có liên quan gì đến chúng ta? Sở dĩ chúng ta đến đây cũng không phải vì triều đình mà là vì đất nước này, vì nhân dân của đất nước.

“Canh giữ Đại Hạ, đánh đuổi địch!"

“Chỉ cần đẩy lùi được bọn họ là tự nhiên chúng ta sẽ thuận tiện hơn.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Xem ra các vị đều là những người hiệp nghĩa, bản vương bội phục vô cùng! Có điều, lúc này bản vương muốn hỏi các vị một câu rằng người như thế nào mới được coi là đại hiệp?"

Những người trong giang hồ trên tường thành sững sờ.

Hiện giờ hai bên đang khai chiến, một đại nguyên soái như ngươi sao lại hỏi một câu chẳng liên quan gì như vậy?

Có điều bọn họ vẫn lựa chọn trả lời.

“Ta cho rằng người có thực lực lớn mạnh thì được coi là đại hiệp!"

“Lão phu cho rằng người hành hiệp trượng nghĩa được coi là đại hiệp!"

“Anh hùng hào kiệt chuyên giết những tên tham quan gian thần mới xứng là đại hiệp!"

“Không đúng không đúng, tất cả đều không đúng!” Lâm Bắc Phàm lắc đầu.

“Không đúng?” Đám người trong giang hồ đều sững người.

Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Người có thực lực lớn mạnh cùng lắm cũng chỉ được xem là mãng phu! Nếu hắn ta lấy bản lĩnh của mình đi làm những chuyện như giết người phóng hỏa thì hắn ta còn được coi là đại hiệp nữa không?"

“Thế người hành hiệp trượng nghĩa thì sao?” Có người lên tiếng hỏi.

Lâm Bắc Phàm nở nụ cười nhẹ: “Hành hiệp trượng nghĩa đúng là có thể xem là hiệp, nhưng chỉ có thể xếp vào hàng tiểu hiệp thôi, còn kém đại hiệp xa lắm!"

“Bởi vì không chỉ những người trong giang hồ mà một vài người dân cũng có thể trở thành tiểu hiệp! Thế nên dùng tiêu chuẩn này để đánh giá đại hiệp thì phạm vi quá rộng! Không thỏa đáng, không hề thỏa đáng một chút nào!"

Những người trong giang hồ gật gù.

Lại có người lên tiếng hỏi: “Thế anh hùng hào kiệt chuyên giết những tên tham quan gian thần thì sao?"

“Anh hùng hào kiệt chuyên giết tham quan gian thần cũng có thể coi là hiệp, song cũng chỉ được tính là tiểu hiệp mà thôi!” Lâm Bắc Phàm nói.

Những người trong giang hồ bắt đầu thấy bực mình.

“Đại anh hùng như vậy sao chỉ có thể coi là tiểu hiệp chứ?"

“Người ta đã đối nghịch với cả triều đình rồi, dám lấy cả cái đầu của mình ra để đánh cược, sao một người như vậy lại chỉ được coi là tiểu hiệp?"

“Cái tên tham quan nhà ngươi cố ý đánh giá thấp những anh hùng hào kiệt như vậy đúng không?"

Lâm Bắc Phàm lắc đầu, hắn cười: “Bản vương không hề có ý đánh giá thấp mà đó là sự thực! Các ngươi giết tham quan thoải mái nhưng các ngươi có từng suy nghĩ đến việc sau khi giết chết tham quan thì ai sẽ đứng ra tiếp quản thành trì này không?"

“Chuyện này...” Mọi người á khẩu.

Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Không có ai tiếp quản thành trì thì thành trì sẽ phải loạn đến mức nào chứ, các ngươi có biết không?"

“Ta...” Mọi người không biết phải trả lời ra sao.

“Tới khi ấy chắc chắn khắp nơi sẽ rối ren, trộm cắp hoành hành, gian dâm, bắt cóc tống tiền chắc chắn sẽ xảy ra rất nhiều, thành trì này sẽ bất ổn vô cùng!"

Những người trong giang hồ im lặng, bởi lẽ bọn họ biết những gì Lâm Bắc Phàm nói đều đúng.

“Thế nên các ngươi giết người thỏa thích xong và bỏ lại một cục diện rối rắm như thế, khiến dân chúng càng khổ thêm! Do đó những người như vậy không thể coi là đại hiệp được, dù họ có xuất phát từ mục đích nào đi chăng nữa!"

Mọi người lại im lặng.

Có người hỏi: “Thế ngươi nói xem, người như thế nào mới được coi là đại hiệp?"

"Mỗi một người sẽ có một đáp án riêng! Ví dụ có người cho rằng người có võ công cao cường là đại hiệp! Người hành hiệp trượng nghĩa là đại hiệp! Người giết tham quan gian thần là đại hiệp! Có điều theo bản vương."

Lâm Bắc Phàm ngẩng cao đầu, nói với chất giọng chắc nịch: “Người luôn hướng về đất nước, hướng về nhân dân mới được coi là đại hiệp!"

“Người luôn hướng về đất nước, hướng về nhân dân mới được coi là đại hiệp!” Câu nói này như ẩn chứa một loại ma lực nào đó khiến những người trong giang hồ nghe xong mà như bị sét đánh vậy.

Lông tơ trên người bọn họ đều dựng hết lên, toàn thân run rẩy.Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Chỉ có người có tấm lòng luôn vì nước vì dân thì mới xứng đáng là đại hiệp! Chỉ cần là người một lòng cống hiến cho quốc gia và nhân dân nước mình thì sẽ được coi là đại hiệp! Chỉ cần vì nước vì dân, có chết cũng không hối hận mới là đại hiệp! Những cái khác thì đều không xứng"

Mọi người bèn thi nhau vỗ tay.

“Không sai không sai, Lâm nguyên soái nói đúng lắm, chỉ có người luôn vì nước vì dân mới được xưng là đại hiệp!"

“Hành hiệp trượng nghĩa, giết tham quan gian thần cùng lắm cũng chỉ được coi là tiểu hiệp! Để mà so với đại hiệp chân chính thì còn kém xa!"

“Lâm nguyên soái ngươi tổng kết rất chính xác, lão phu không có ý kiến gì cả! Ha ha!"
Chương 863 Ngươi đang lừa chúng ta có phải không?

“Nếu các vị đều đồng ý với ý kiến của bản vương rằng người vì nước vì dân mới là đại hiệp thì các ngươi tự nhìn lại mình xem, hiện giờ tại sao các ngươi lại làm những chuyện đi ngược lại với hai chữ đại hiệp ấy? Tại sao các ngươi lại ngăn cản đại quân liên minh của chúng ta?” Lâm Bắc Phàm nói.

“Việc gì đi ngược lại với đại hiệp cơ? Giờ chúng ta đang bảo vệ nước nhà, đang làm những việc chính nghĩa đó thôi!"

“Chính ngươi đã nói người vì nước vì dân mới được coi là đại hiệp, hiện giờ chúng ta đang làm những chuyện mình nên làm, chẳng phải sao?"

“Ngăn chặn ngoại địch thì mới bảo vệ được đất nước, bảo vệ được người dân nước mình chứ!"

Đám người giang hồ kia thi nhau phản bác.

Lâm Bắc Phàm lại bảo: “Các ngươi đang bảo vệ đất nước ư? Các ngươi đang nối giáo cho giặc thì có! Bản quan hỏi các ngươi, nước là gì, nhà là gì, dân là gì?"

“Chuyện này...” Bọn họ nhất thời không thể trả lời được câu hỏi này.

“Để bản quan hỏi theo một cách khác vậy!"

Lâm Bắc Phàm nói: “Là nước có trước rồi mới có nhà và có dân hay có dân trước rồi mới có nhà, có nước?"

“Chắc là phải có nước trước nhỉ?” Có người nói với giọng bé ti tí.

Lâm Bắc Phàm lớn giọng hỏi: “Nếu nước đã có trước vậy thì nhân dân ở đâu mà ra?"

“Chuyện này...” Hắn ta không thể trả lời được.

Những người khác cũng không biết phải trả lời thế nào.

“Thế nên phải có dân trước, dân tạo nên nhà rồi nhà mới tạo nên nước! Chỉ cần mọi người đều công nhận quốc gia này từ tận đáy lòng, công nhận tập thể mà mình đang ở trong thì mới có thể hình thành quan niệm nhà nước! Bằng không không có sự ủng hộ của nhân dân thì nhà của các ngươi không thể gọi là nhà, mà nước cũng không thể gọi là nước được!"

Mọi người gật đầu: “Nói cũng phải!"

“Nhưng mà hiện giờ thì sao, Đại Hạ còn là một quốc gia với đúng nghĩa của nó ư? Các ngươi nhìn Đại Hạ mà xem, tình thế loạn lạc, dân chúng lầm than, sống chẳng bằng chết! Nếu như dân chúng đều công nhận đất nước này, đều bảo vệ đất nước này thì làm gì có chuyện bọn họ sẽ phất cờ khởi nghĩa?"

“Chuyện này."

“Vậy nên các ngươi đang bảo vệ nhà nào, bảo vệ nước nào đây? Đến dân chúng còn chẳng sống nổi thì cái nhà đó còn được coi là nhà không, nước đó còn là nước hay không?"

Những người trong giang hồ lại được phen á khẩu.

“Bản vương lại hỏi các ngươi, rốt cuộc là quốc gia quan trọng hay dân chúng quan trọng?” Lâm Bắc Phàm lại hỏi. “Đương nhiên là dân chúng quan trọng rồi!” Có người lập tức trả lời.

“Nếu đã biết dân chúng quan trọng thì sao các ngươi còn chưa chịu tỉnh ngộ ra hả?"

Lâm Bắc Phàm tiếp tục lớn giọng nói: “Các ngươi còn phản kháng thêm một ngày là những người dân sau lưng các ngươi phải chịu khổ thêm một ngày! Các ngươi phản kháng càng lâu thì người dân sau lưng các ngươi càng khổ nhiều hơn!"

“Chẳng lẽ đây chính là những gì các ngươi mong muốn sao?"

“Các ngươi muốn trơ mắt nhìn những người dân sau lưng mình chịu khổ mà chết sao?"

“Các ngươi không đang nối giáo cho giặc thì đang làm gì?"

Hai ba câu chất vấn liên tiếp vang lên!

Đám người giang hồ nghe rồi suy nghĩ kĩ càng, bọn họ phát hiện đúng thật là như vậy.

Hiện giờ bọn họ ở tiền tuyến chống phá kẻ địch, thế nhưng người dân đất nước họ vẫn phải chịu khổ cực, lưu lạc mất mát, lầm than vô cùng.

Có người còn không thể không phất cờ khởi nghĩa vì mong muốn được sống tiếp.

Bọn họ kháng cự với kẻ địch thêm một ngày là những người dân sau lưng bọn họ phải chịu khổ thêm một ngày.

Càng kháng cự thì dân chúng càng phải khổ cực trong thời gian dài hơn.

Có người không nhịn được mà bắt đầu hoài nghi rằng chẳng lẽ những gì bọn họ đang làm là sai hay sao?

“Mọi người đừng nghe Lâm Bắc Phàm nói lung tung, hắn ta đang giảo hoạt đấy!"

Một giọng nói the thé truyền đến: “Đúng là chúng ta ở tiền tuyến ngăn chặn địch, còn dân chúng vẫn phải chịu khổ! Thế nhưng nếu như chúng ta để quân liên minh tiến vào thì những người dân sau lưng chúng ta có được sống những ngày thái bình không?"

“Phải biết rằng bọn họ đang là những kẻ xâm lược đấy! Có kẻ xâm lược nào lại thiện đãi dân chúng của nước mình đi xâm lược không? Tới khi ấy dân chúng sau lưng chúng ta chắc chắn sẽ càng khổ hơn! Vậy nên mọi người bắt buộc phải kiên trì, đừng bị hắn dụ!"

Mọi người nghe vậy bèn thấy có lí vô cùng, trái tim bọn họ kiên định hơn rất nhiều.

Lâm Bắc Phàm cười khẩy: “Gì mà kẻ xâm lược chứ? Sao nói khó nghe quá vậy! Các ngươi có biết từ đợt thảm họa băng tuyết đến nay có bao nhiêu người dân Đại Hạ đã chạy tới Đại Võ ta để kiếm sống không?"

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt ai trông cũng mông lung vô cùng, bọn họ đều không thể trả lời được câu hỏi này.

Lâm Bắc Phàm giơ một ngón tay lên: “Ít nhất là một trăm vạn người!"

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

“Một trăm vạn người! Sao mà nhiều thế?"

“Sao có thể có nhiều người đến như vậy?"

“Ngươi đang lừa chúng ta đúng không?"
Chương 864 Đoàn người bạo loạn

Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Bản vương lừa các ngươi làm gì chứ? Các ngươi cứ tới biên giới Đại Võ mà nghe ngóng, đi lại quan sát là biết có phải có nhiều người như vậy hay không! Người dân Đại Hạ thực sự không thể sống nổi, bằng không sao bọn họ có thể rời bỏ quê hương của mình?"

“Phải biết rằng Đại Võ và Đại Hạ là kẻ địch của nhau, tình hình biên giới giữa hai bên vô cùng căng thẳng! Bản vương không hề kề đao lên cổ bọn họ nhưng bọn họ vẫn chạy tới chỗ chúng ta đó thôi!"

“Điều đó chứng tỏ rằng Đại Võ chúng ta tốt hơn nhiều so với Đại Hạ!"

“Chứng tỏ Đại Võ chúng ta thái bình, phải ở đất nước chúng ta thì mới sống được! Chứng tỏ Đại Hạ không thái bình, bọn họ ở Đại Hạ không có đường sống, thế nên mới chạy đến chỗ chúng ta!"

“Đây là lựa chọn của bọn họ, bọn họ thực lòng công nhận Đại Võ thế nên mới tình nguyện làm người dân Đại Võ!"

“Ở chỗ chúng ta, bọn họ sống tốt hơn khi ở Đại Hạ, sống có tôn nghiêm hơn hồi ở Đại Hạ nhiều!"

"Chúng ta lại nói về nước Đa La và Bạch Tượng đi!"

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Hai nước này hai năm nay mới sát nhập vào Đại Võ! Các ngươi nhìn dân chúng ở đó xem, hiện giờ sống tốt biết bao nhiêu, có ruộng để trồng, có lương thực để chăm lo, có quần áo để mặc, có xi măng để xây nhà, cuộc sống tốt hơn trước kia không biết bao nhiêu lần!"

“Không sát nhập vào Đại Võ chúng ta thì bọn họ mới là người chịu thiệt!"

“Thế nên chúng ta quay lại vấn đề vừa rồi, ngươi nói xem chúng ta có thiện đãi dân chúng hay không đây?"

Lâm Bắc Phàm xòe tay ra rồi hỏi: “Những điều trên đều là minh chứng, còn cần ta phải nói thêm nữa sao?"

Nghe hắn nói xong, mọi người lại xao động.

Đúng như những gì hắn nói, nếu người dân Đại Hạ không sống được ở Đại Hạ thì sao bọn họ có thể rời bỏ quê hương, chạy đến địch quốc xa xôi để kiếm sống?

Nói thật lòng, nếu bọn họ là người dân Đại Hạ thì e là bọn họ cũng sẽ chọn Đại Võ.

Bởi lẽ phóng mắt nhìn khắp thiên hạ cũng chỉ có Đại Võ là thái bình, những quốc gia khác thì bất ổn, loạn lạc vô cùng.

Những người dân không có võ công chỉ đành chạy đến Đại Võ thì mới có hi vọng được sống.

Hơn nữa dân chúng nước Đa La và nước Bạch Tượng giờ sống rất tốt. Mặc dù trải qua thiên tai, bọn họ vẫn còn nhiều khó khăn song ít nhất sống tốt hơn ở Đại Hạ nhiều.

Chẳng lẽ những gì bọn họ đang làm là sai ư, Đại Võ mới là hy vọng?

Nguyên soái Đại Hạ trông thấy cảnh tượng này, hắn ta thầm than một tiếng không ổn rồi nói: “Mọi người không được nghe Lâm Bắc Phàm nói linh tinh, đừng bị hắn lừa! Hắn là kẻ xâm lược, những lời hắn nói không đáng tin đâu..."

Có nguyên soái Đại Hạ an ủi, mọi người lại bình tĩnh.

Lâm Bắc Phàm thì thúc ngựa tới giữa đại quân. Triệu Khoát nhịn không được hỏi: “Nguyên soái, giờ chúng ta phải làm sao? Cứ công thành luôn hả?"

Lâm Bắc Phàm mỉm cười, hắn lắc đầu: “Đừng vội! Thành trì kiên cố nhất luôn luôn bị phá vỡ từ bên trong! Hiện giờ chúng ta đang bắt đầu thực hiện kế hoạch lòng dân thôi!"

“Vâng thưa nguyên soái!"

Thế là đại quân liên minh bắt đầu đóng quân.

Bọn họ nhóm lửa thổi cơm, toàn quân nghỉ ngơi và không công thành.

Phía bên Đại Hạ đang ở thế phòng thủ, ấy vậy mà quân liên minh không tấn công nên tất nhiên bọn họ cũng không đánh, chỉ kéo chân đối phương.

Bởi lẽ đối phương có hai trăm vạn người, công tác hậu cần phục vụ hai trăm vạn người là vô cùng khó khăn. Nếu đối phương đã muốn kéo dài trận chiến thì bọn họ cũng muốn, bởi vì kéo dài là dần dần có thể khiến đối phương ngã gục.

Bọn họ còn có thể tìm cơ hội cắt đứt nguồn lương thảo của đối phương.

Lúc này, bên trong Đại Hạ bỗng xôn xao. “Quân liên minh đã tới rồi, đang đối đầu với quân Đại Hạ ở dãy núi Bạch Hổ ấy!"

“Nghe đâu quân liên minh là phe chính nghĩa, bọn họ đi qua chỗ nào là đối xử hào phóng với dân chúng chỗ ấy!"

“Thật vậy sao?"

“Sao mà giả được? Lâm nguyên soái là quân thần đương thời đấy, hắn có tài trị quân!"

“Hơn nữa hắn còn là thừa tướng của Đại Võ! Có hắn, Đại Võ phát triển không ngừng, sức mạnh đất nước đang dần hồi phục! Người dân Đại Võ cũng càng lúc càng sống tốt hơn! Rất nhiều người dân Đại Hạ chúng ta đã chạy tới đó để kiếm sống, cuộc sống của bọn họ cũng khá ổn!"

“Bên cạnh đó còn có những người dân Đa La và Bạch Tượng mới được thu phục gần đây nữa, hiện giờ cuộc sống của bọn họ tốt lắm! Ngươi phải biết rằng ban đầu bọn họ cũng giống như chúng ta, đều bị triều đình bóc lột đến mức không thể sống nổi! Mãi cho đến khi quân Đại Võ tới, đưa bọn họ trở thành người Đại Võ thì bọn họ mới được sống một cuộc sống trong mơ như vậy!"

“Nghe mà ta thấy ngưỡng mộ quá, chúng ta cũng có thể như vậy không?"

“Đương nhiên là có thể! Chỉ cần trở thành người Đại Võ là chúng ta sẽ có một cuộc sống ổn định và tốt đẹp!

Chúng ta mở cổng thành để quân liên minh tiến vào đi!"

“Mở cổng thành, để quân liên minh tiến vào!"

Bị người ta cố ý bẻ lái, dư luận càng bàn tán càng xôn xao.

Dân chúng trông thấy niềm hi vọng mới bèn đồng loạt phất cờ khởi nghĩa, sau đó đổ dồn về dãy núi Bạch Hổ.

Cuối cùng, số lượng người càng lúc càng đông và tập hợp thành đại quân trăm vạn người. Bọn họ xông về cứ điểm Bạch Hổ, thi nhau hô vang.

“Mở cổng thành, đón quân liên minh vào thành!"

"Mở cổng thành, đón quân liên minh vào thành!"
Chương 865 Chiến tích khiến thế giới khiếp sợ

Tại quân doanh ở cứ điểm Bạch Hổ, một người lính hớt hải chạy vào trong: “Nguyên soái, xảy ra chuyện lớn rồi, đại quân tấn công” Nguyên soái Đại Hạ kinh ngạc: “Quân liên minh tấn công rồi sao?"

Đối phương lắc đầu, sốt sắng nói: “Nguyên soái, không phải quân liên minh mà là bạo dân của Đại Hạ chúng ta!

Bọn họ tổ chức thành quân đội tiến công, ở ngay bên ngoài cứ điểm, đòi chúng ta mở cổng thành để đón quân liên minh vào thành!"

Nguyên soái Đại Hạ ngớ người: “Bạo dân Đại Hạ chúng ta lại bảo chúng ta mở cổng thành, đón quân liên minh vào thành?"

Chuyện gì thế này, từ xưa đến nay hắn ta chưa từng gặp tình cảnh này bao giờ cả!

Làm gì có người dân nào nước mình lại đòi mở cổng thành để kẻ địch xâm lược chứ?

“Nguyên soái, tình hình là thế này..."

Nghe binh sĩ giải thích xong, nguyên soái Đại Hạ bèn phẫn nộ: “Đúng là phản nghịch mà!"

Hắn ta hùng hổ tới tường thành, quả nhiên trông thấy biển người tấp nập, bọn họ đang gào thét đòi mở cổng thành cho quân liên minh tiến vào.

Nguyên soái Đại Hạ gầm lên: “Cái đám dân đen này! Chúng ta ở tiền tuyến đổ máu ứng chiến, bảo vệ nước nhà, còn các ngươi thì kéo chân bọn ta, lại còn muốn mở cổng cho kẻ địch... làm gì có cái lí ấy? Lập tức bắn tên cho bản quan, đánh lùi bọn họ!"

Lúc này, một vị đại hiệp giơ tay ra ngăn cản: “Nguyên soái, bọn họ đều là dân chúng của Đại Hạ đấy, bọn họ chỉ ngu muội nhất thời thôi! Ngươi bắn tên giết chết bọn họ, thương vong vô cùng lớn thì không hay lắm đâu, mong ngươi suy nghĩ lại!"

Nguyên soái Đại Hạ phẫn nộ nói: “Quách đại hiệp, các chiến sĩ của chúng ta đánh trận ở tiền tuyến còn bọn họ thì nối giáo cho giặc, nếu không kịp thời xử lý thì sẽ nguy hại đến quốc gia! Mong Quách đại hiệp hiểu cho nỗi khổ của bản soái!"

Quách đại hiệp liếc nhìn cả trăm vạn người dân bên dưới rồi lại nhìn ánh mắt kiên định của nguyên soái Đại Hạ, hắn ta nhớ tới thế cục hiện giờ, bèn thở dài một hơi và nhường đường.

“Bắn tên!” Nguyên soái Đại Hạ gào lên.

Những mũi tên bèn bay rào rào.

Những người trong giang hồ đang tiến lên bảo vệ đất nước trông thấy cảnh tượng này mà rét run.

Người dân của bọn họ không chết dưới tay kẻ xâm lược mà lại chết dưới tay triều đình.

Hiện giờ tất cả những điều bọn họ làm... còn là đúng sao? Bọn họ thấy lòng mình hoang mang vô cùng!

Ở một diễn biến khác, Lâm Bắc Phàm đã nhận được tin tức.

Hắn lập tức hạ lệnh cho ba quân: “Bản vương nghe nói trăm vạn dân Đại Hạ đã tụ tập ở bên ngoài cổng thành để đón chúng ta vào thành! Chúng ta không thể để họ thất vọng! Toàn quân hành động, đi theo bản vương xuyên qua dãy núi Bạch Hổ, tấn công Đại Hạ!"

“Giết!” Toàn quân xông lên.

Hơn năm mươi vị Tiên Thiên dưới trướng Lâm Bắc Phàm là những người tiên phong Trên tường thành, một binh sĩ Đại Hạ vội chạy tới bẩm báo: “Nguyên soái, có chuyện không hay xảy ra rồi! Quân liên minh đã hành động, bọn họ đang xông về phía chúng ta! Trong đó những cao thủ Tiên Thiên của bọn họ sắp tới tường thành rồi!"

Nguyên soái Đại Hạ kinh ngạc: “Gì cơ? Lúc nào thì bọn họ sẽ đến?"

Lúc này thì bọn họ rơi vào tình cảnh trước mặt sau lưng đều là địch thật rồi!

Nếu như không đánh được thì bọn họ sẽ không giữ nổi biên cương nữa!

Nguyên soái Đại Hạ lòng nóng như lửa đốt, hắn ta vội nói với đám người giang hồ: “Mong các vị anh hùng hào kiệt ra tay ngăn chặn các Tiên Thiên của quân liên minh! Bản soái cảm tạ các vị!” Quách đại hiệp chắp tay nói: “Nguyên soái, hiện giờ thảo dân thấy hoang mang vô cùng, cũng không biết niềm tin và chính nghĩa mình đang ủng hộ rốt cuộc là đúng hay sai! Thế nên thảo dân sẽ không tham gia trận chiến này nữa! Mong nguyên soái thứ tội, xin cáo từ!"

Nguyên soái Đại Hạ sững sờ: “Hả? Quách đại hiệp, ngươi..."

Đối phương lại chắp tay rồi rời đi.

Lúc này, vị đại hiệp thứ hai đứng ra, chắp tay nói: “Nguyên soái, bản tọa cũng thấy nghi ngờ vô cùng, không thể hiểu được, bản tọa xin đi trước!"

Vị đại hiệp thứ ba: “Trận chiến này thảo dân không có năng lực tham gia, thảo dân có việc nên đi trước đây!"

Vị đại hiệp thứ tư: “Nguyên soái, cáo từ!"

Những vị đại hiệp khác cũng bỏ mặc nguyên soái đang giữ chân họ, đồng loạt rời đi.

Những cao thủ Tiên Thiên đã rời đi mất hai phần ba, những người trong giang hồ luôn hướng đến chính nghĩa trông thấy binh mã triều đình tàn sát dân chúng của chính mình, trong lòng bọn họ thất vọng tràn trề nên cũng từ bỏ!"

Nguyên soái Đại Hạ nhìn thấy những cường giả Tiên Thiên của quân liên minh đã sắp tới tường thành, ánh mắt hắn ta thoáng vẻ tuyệt vọng.

“Thôi xong rồi, Đại Hạ chúng ta xong rồi!"

Trước mặt sau lưng đều là kẻ địch, đã thế còn mất đi một phần sức mạnh cực lớn, cuối cùng binh mã của triều đình Đại Hạ không thể trụ được và bị đại quân liên minh do Lâm Bắc Phàm dẫn dắt đánh cho tan tác, một mảnh giáp cũng chẳng còn.

Cuối cùng, quân liên minh chiếm được cứ điểm Bạch Hổ.

Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm tiếp tục dẫn quân liên minh đi tấn công những thành trì khác, chí khí của mọi người dâng cao vô cùng.

Mà lúc này, sau hai trận thất bại, triều đình Đại Hạ đã không còn sức mà phản kháng nữa, bọn họ chỉ đành trơ mắt nhìn quốc thổ của mình bị chiếm mất, dần dần mất đi chủ quyền.

Cứ thế nửa tháng trôi qua, gần một phần ba lãnh thổ của Đại Hạ đã bị chiếm mất.

Cả thế giới đều phải kinh ngạc trước chiến tích này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom