• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (5 Viewers)

  • Chương 866-870

Chương 866 Nên thu tay thì hơn

“Quân liên minh mạnh quá! Mới một tháng mà đã chiếm được hơn một phần ba lãnh thổ của Đại Hạ rồi!"

“Tốc độ này nhanh thật đấy, nhanh đến mức người ta khó mà tưởng tượng nổi!"

“Chẳng lẽ Đại Hạ xong đời thật rồi sao?"

“Đại Hạ là một trong ba hoàng triều lớn trong thiên hạ, sao mà xong đời dễ dàng như vậy được?"

"Nguyên nhân chủ yếu là do các hoàng tử, hoàng tôn cùng với quần thần đại tướng đều đang tranh đoạt quyền lực, rồi số binh mã khác đang canh giữ biên cương ở những nơi khác nên không thể tập trung sức mạnh để đối đầu với quân liên minh!"

“Có điều nếu như cứ đánh tiếp thì chắc chắn cố gắng để phản kháng thôi!"

“Ta cũng cho là vậy, lạc đà chết vẫn lớn hơn ngựa, Đại Hạ không dễ chết vậy đâu! Cơ mà với bọn họ mà nói thì đây là một nỗi nhục không thể rửa sạch! Ha ha người trong khắp thiên hạ đang tiếp tục chú ý trận chiến này đấy!"

Trong lòng bọn họ thầm đoán rằng quân liên minh có thể đánh xa đến đâu và có thể tạo thành sát thương thế nào cho Đại Hạ.

Có điều lúc này, Lâm Bắc Phàm lại cho rằng đến lúc nên dừng lại. Một là bởi trận chiến đã kéo dài quá rồi, mặc dù đã đánh đến hiện tại, quân đội của bọn họ cũng tổn thất rất nhiều, song bọn họ vẫn còn một trăm năm mươi vạn binh mã. Số binh mã này cũng nhiều, song lương thực phục vụ bọn họ thì là một vấn đề lớn.

Nếu như lương thực bị cắt đứt thì quân liên minh bọn họ sẽ khó mà trụ được.

Thứ hai, nếu cứ đánh tiếp thì Đại Hạ sẽ “bí quá hóa liều.

Là một trong ba hoàng triều lớn trong thiên hạ, sức mạnh quân sự của Đại Hạ cũng rất lớn mạnh. Hiện giờ sở dĩ bọn họ yếu kém là bởi trong nước bọn họ có quá nhiều vấn đề, thế nên bọn họ không thể tập trung binh lực để đối phó với quân liên minh.

Nhưng nếu bọn họ đánh tiếp tới trung tâm Đại Hạ thì chắc chắn bọn họ sẽ không chịu bó tay chịu chết đâu.

Chắc chắn bọn họ sẽ dốc hết sức để đối phó với quân liên minh. Tới khi ấy thì tốc độ thương vong của quân liên minh cũng sẽ gia tăng.

Thứ ba, trận chiến này đã kéo dài một tháng, các tướng sĩ đều có biểu hiện chán đánh trận nên sức chiến đấu cũng bị tổn hại nghiêm trọng.

Thế nên đã tới lúc bọn họ trở về rồi.

Lâm Bắc Phàm bèn tuyên bố với mọi người: “Các vị tướng quân, đánh tới đây thôi là được rồi, chúng ta đã giành đủ lợi ích và lãnh thổ, tới lúc chúng ta trở về thôi!"

“Tại sao lại không đánh nữa hả nguyên soái?"

“Quá trình chúng ta đánh rất thuận lợi, vẫn đánh tiếp được mà!"

“Chúng ta có thể giành được nhiều lãnh thổ hơn mà!"

“Cơ hội như thế này không nhiều đâu, chúng ta phải biết nắm bắt cơ hội mới đúng chứ, phải cắn thêm nhiều miếng thịt của Đại Hạ!"

“Nguyên soái, chúng ta tiếp tục xuất binh đi!"

Mọi người đều thấy chưa thỏa mãn.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười, hắn lắc đầu: “Ta hiểu ý của các vị tướng quân, nhưng chúng ta thực sự không thể đánh tiếp được nữa, đến lúc nên thu tay rồi!"

Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm nói những gì hắn phân tích ra.

Mọi người nghe xong bèn gật đầu, đồng ý với quyết định của hắn.

“Nếu các vị tướng quân đã đồng ý với quyết định của bản vương thì chúng ta sẽ nghỉ ngơi hai ngày, sau đó toàn quân trở về! Nhưng trước khi trở về, chúng ta phải phân chia lãnh thổ cái đã!” Hắn nói.

Các vị tướng quân lập tức trở nên hưng phấn.

Bọn họ liều mạng tới đánh trận, mục đích là có được đất Đại Hạ! Hiện giờ cuối cùng cũng đến lúc bọn họ hái quả rồi!

Phần lãnh thổ to thế kia, dù chỉ nhận được một chút cũng đủ dùng rồi.

Mọi người bèn tiến vào trong lều, Lâm Bắc Phàm mở bản đồ ra, bên trên có đánh dấu quốc thổ của Đại Hạ.

Trong đó phần được đánh dấu màu đỏ chính là lãnh thổ mà bọn họ vừa chiếm được.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Các vị tướng quân, dựa theo hiệp ước ban đầu của chúng ta, quốc gia nào nỗ lực nhiều, hi sinh nhiều thì quốc gia đó sẽ được nhiều đất! Hơn nữa dựa theo công lao lớn nhỏ, bên có công lao lớn nhất sẽ được ưu tiên chia lãnh thổ trước! Bản vương đã cho người thống kê rồi..."

Hắn lấy một cuốn sổ ra.

Đây là sổ chiến công, bên trên ghi lại chiến công của các nước và số người hi sinh. Lâm Bắc Phàm mở cuốn sổ ra, đọc cống hiến của từng nước.

“Xếp thứ nhất là Đại Bằng, trong trận chiến lần này đã phái bảy mươi vạn người, hi sinh bốn mươi lăm vạn người!

Dựa theo hiệp định, Đại Bằng sẽ được ưu tiên, có thể phân chia xx vạn mẫu đất!"

“Xếp thứ hai là Đại Mạc, trong trận chiến lần này đã phái sáu mươi vạn người, hi sinh ba mươi hai vạn người! Dựa theo hiệp định, có thể phân chia xx vạn mẫu đất!"

Xếp thứ ba là..."

Lâm Bắc Phàm đọc từng nước một.

Điều thú vị là trong trận chiến lần này, Đại Võ không xuất nhiều binh nên xếp thứ hai từ dưới đếm lên.

Bọn họ cũng không bị hi sinh nhiều, số người hi sinh đứng số một từ dưới đếm lên, chỉ có chưa đầy ba vạn người, còn chẳng bằng số lẻ của những nước khác. Thế nên theo hiệp ước, Đại Võ xếp ở gần cuối.

Thế nhưng Lâm Bắc Phàm không hề để tâm, hắn mỉm cười: “Thế nên trong quân liên minh đánh Đại Hạ lần này, nước có công lao lớn nhất chính là Đại Bằng! Theo hiệp ước, mời đại biểu Đại Bằng lên phân chia lãnh thổ trước!"

Nói đoạn, một tràng vỗ tay vang lên.

Dưới sự chỉ huy của Lâm Bắc Phàm, những tướng quân khác cũng đồng loạt vỗ tay.

Tướng quân Đại Bằng kích động vô cùng, chiến công của bọn họ đứng thứ nhất, có thể nhận được nhiều lãnh thổ, như vậy là có thể gia tăng diện tích quốc thổ của đất nước bọn họ lên hai lần!

Đây đúng là một lần mở rộng bờ cõi vĩ đại, xứng đáng được ghi danh sử sách!

Hơn nữa sau khi hắn ta mang công lao trở về, chắc chắn sẽ được thăng quan tiến chức. Đúng là càng nghĩ càng thấy vui!
Chương 867 Chia đất

“Cảm ơn! Cảm ơn các vị!"

Tướng quân Đại Bằng ngẩng cao đầu, hắn ta bước ra với tâm tình hãy còn đang kích động.

Sau đó hắn ta nhận lấy cây bút lông của Lâm Bắc Phàm, chuẩn bị hạ bút xuống bản đồ để “cắt bánh kem"

Song đúng lúc ấy, hắn ta lại dừng lại, trả cây bút lông cho Lâm Bắc Phàm.

Hắn ta nói: “Lão phu thấy trong trận chiến lần này, người có công lao lớn nhất, có cống hiến lớn nhất phải là Đại Võ! Bởi vì nếu không được Đại Võ ủng hộ, giúp đỡ thì làm gì có liên minh đánh Đại Hạ như bây giờ! Nếu không có nguyên soái đại nhân dẫn binh đánh trận thì làm sao chúng ta giành được thắng lợi vẻ vang đến thế? Nếu không có binh mã Đại Võ xả thân trước thì chúng ta cũng chẳng giành được cơ hội mở rộng lãnh thổ! Thế nên lão phu cho rằng Đại Võ mới là người có công lao to nhất, hãy để Đại Võ phân chia lãnh thổ trước! Cùng với đó, Đại Bằng chúng ta tình nguyện cho Đại Võ xx mẫu đất!"

Mọi người bèn thầm than trong lòng, đúng là lão hồ ly!

Mọi người đều hiểu rõ lần này trong liên minh, người có cống hiến nhiều nhất thực ra lại là Đại Võ!

Cống hiến và công lao của bọn họ cũng chỉ là một chút cỏn con mà thôi.

Nếu như làm theo quy tắc thì dù Đại Võ không nói gì, song vẫn sẽ khó chịu với bọn họ.

Phải biết rằng bọn họ đã đắc tội với Đại Hạ, giờ mà đắc tội với Đại Võ nữa thì coi như xong đời, chỉ chờ ngày nước tan nhà tan thôi. Thế nên công lao và lợi ích lớn nhất đều phải nhường cho Đại Võ. Đầu tiên phải để Đại Võ được ăn thịt thì Đại Võ mới không tính toán chỗ nước canh của bọn họ.

“Triệu tướng quân nói phải! Lão phu cho rằng trận chiến lần này, người có công lao lớn nhất phải là Đại Võ, thế nên để Đại Võ phân chia lãnh thổ trước! Ngoài ra, Đại Mạc chúng ta cũng tình nguyện cho Đại Võ xx mẫu đất, cảm ơn Đại Võ đã chăm sóc và ủng hộ trong suốt mấy ngày qua!” Lưu tướng quân của Đại Mạc cũng lớn giọng nói.

“Lão phu cũng thấy công lao lớn nhất thuộc về Đại Võ, thế nên hãy để Đại Võ chọn trước! Đại Lương chúng ta cũng tình nguyện cho Đại Võ xx mẫu đất!” Tướng quân của Đại Lương lên tiếng.

“Lão phu cũng đồng ý!"

Tiếp đó, tướng quân của các nước đều đưa ra ý kiến của mình.

Bọn họ ai cũng đồng ý cho Đại Võ phân chia lãnh thổ trước, còn tình nguyện dâng một phần lãnh thổ của mình cho Đại Võ.

Lâm Bắc Phàm thấy mà hơi kinh ngạc: “Các vị tướng quân, làm vậy sao được?"

“Nguyên soái, có gì mà không được? Vốn dĩ công lao và cống hiến của Đại Võ là lớn nhất mà, thế nên đương nhiên Đại Võ phải được phân chia trước!"

“Nguyên soái, nếu ngươi còn xem chúng ta là bạn bè thì không được từ chối ý tốt của chúng ta.

“Mong nguyên soái đừng từ chối!"

Các vị tướng quân đều kiên quyết với yêu cầu đó, Lâm Bắc Phàm cảm động vô cùng, hắn ngấn lệ, xin nhận ý tốt của mọi người.

“Nếu các vị tướng quân đã có thành ý như vậy thì bản vương sẽ không từ chối nữa!"

“Nguyên soái, phải vậy chứ, ha ha!"

Cứ thế, Đại Võ lại có thêm quyền lợi phân chia lãnh thổ trước, đồng thời được phần lãnh thổ lớn nhất.

Lâm Bắc Phàm cầm bút, vẽ lên bản đồ một cách nghiêm túc, nét vẽ bao lấy phần lãnh thổ phía Đông.

Không hề khác biệt so với mục tiêu ban đầu của Đại Võ.

Thế nhưng cái giá mà bọn họ phải bỏ ra lại ít hơn nhiều.

Vẽ xong, Lâm Bắc Phàm hài lòng vô cùng: “Được rồi, đây chính là phần lãnh thổ mà Đại Võ muốn! Tiếp theo đến lượt Đại Bằng! Mời Triệu tướng quân!"

Nói đoạn, hắn bèn đưa cây bút lông cho Triệu tướng quân.

“Đa tạ nguyên soái!” Triệu tướng quân của nước Đại Bằng nhận lấy cây bút lông với vẻ mặt vui mừng.

Nhìn tấm bản đồ trống trơn, hắn ta suy nghĩ một lát rồi cầm bút, bắt đầu vẽ từ biên giới nước mình.

Kết quả, hắn ta vẽ được một đường xiêu vẹo và khá dài, cảm giác như một con giun vậy.

Mọi người trông vậy bèn thấy quan ngại vô cùng.

“Triệu tướng quân, ngươi vẽ gì mà cứ như trẻ con vẽ nguệch vẽ ngoạc vậy, xấu chết đi được!"

“Tìm bừa một người cũng vẽ đẹp hơn ngươi!"

“Chuyện này mà truyền ra ngoài thì đúng là chẳng khác gì chuyện cười cho thiên hạ!"

“Ngươi có muốn vẽ lại không? Có cần lão phu giúp ngươi không?"

Triệu tướng quân buông cây bút trong tay xuống, hắn ta cười: “Đa tạ các vị tướng quân, cơ mà lão phu không hề vẽ sai, đây chính là phần lãnh thổ mà Đại Bằng muốn, mong các vị lượng thứ!"

Lúc này, Lưu tướng quân của Đại Mạc kinh ngạc thốt lên: “Triệu tướng quân không có vẽ sai đâu! Các ngươi nhìn này, hắn ta vẽ dọc theo sông Hắc Mặc, đất xung quanh con sông này vô cùng phì nhiêu, cực kì thích hợp để trồng lúa!"

“Hơn nữa, các ngươi lại nhìn chỗ này mà xem... chỗ này... và cả chỗ này nữa, những nơi này có nhiều mỏ quặng, mỏ đồng và những tài nguyên quan trọng khác! Cái lão này muốn tóm gọn những thứ giá trị đây mà!"

Mọi người nhận ra chân tướng bèn tức đến mức trợn mắt.

“Lão gian tà này! Đúng là đã xem thường ngươi rồi!"

“Bề ngoài trông hắn ta thành thực là thế, bên trong lại gian xảo như vậy!"

“Một nét vẽ đơn giản đã cuỗm mất biết bao thứ giá trị, vứt lại cho chúng ta những thứ rách nát!"

“Làm gì có ai như ngươi! Không được, ngươi bắt buộc phải vẽ lại!"
Chương 868 Lại xuất độc kế

Mọi người thi nhau lên tiếng phản kháng, đòi Triệu tướng quân phải vẽ lại.

Tất nhiên là Triệu tướng quân không chịu rồi, hắn ta dõng dạc nói: “Lão phu vẽ theo quy định mà thôi! Chỉ cần không vượt qua phần đất mình được vẽ thì không sai, không cần phải vẽ lại!"

“Không được, ngươi bắt buộc phải vẽ lại!"

“Không vẽ lại thì ngươi đừng hòng đi!"

Mọi người kích động vô cùng.

Những thứ giá trị đều bị Đại Bằng các ngươi chiếm hết thì khi trở về chúng ta biết phải ăn nói thế nào? Ấy thế nhưng Triệu tướng quân không chịu, đây là lợi ích mà hắn ta khó khăn lắm mới giành được, sao có thể nhường cho người khác?

Hai bên tranh biện không chịu nhường nhịn, cuối cùng chỉ đành tìm Lâm Bắc Phàm để giải quyết. Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ khó xử vô cùng: “Các vị tướng quân, bản vương hiểu tâm trạng và nỗi khổ của các ngươi! Thế nhưng quy định chính là quy định! Nếu đã thỏa thuận xong quy định thì cứ theo quy định mà làm! Nếu mọi người không làm theo quy định thì có mà loạn hết, tổn hại đến hòa khí giữa các bên!"

“Mặc dù cách làm của Triệu tướng quân không được hợp lý cho lắm, song lại phù hợp với quy định, thế nên chúng ta chỉ có thể chấp nhận, bản vương cũng ngại nhúng tay vào lắm!"

“Nguyên soái anh minh!” Triệu tướng quân vui mừng nói, sau đó hắn ta bèn ra vẻ với tướng quân của những nước khác.

Thấy chưa, đến nguyên soái cũng đồng ý với cách làm của ta rồi, các ngươi tỉnh mộng đi!

Mọi người trông vậy bèn tức điên lên, song không thể không khịt mũi chấp nhận.

Tiếp đó, tới lượt Lưu tướng quân của Đại Mạc.

Vốn chỉ cần vẽ một đường thôi là được, song ai ngờ Triệu tướng quân lại mặt dày như vậy, cuỗm mất rất nhiều địa bản mà hắn ta coi trọng.

Nếu hắn ta còn tiếp tục nhường nhịn nữa thì Đại Mạc sẽ không nhận được chút lợi lộc nào.

Thế là hắn ta bèn nhấc bút, vẽ một hình xiêu vẹo, trông chẳng khác gì con giun đũa trong bụng, hết đoạn gấp khúc này đến đoạn gấp khúc nọ, khiến người ta nhìn mà lòng đau như cắt.

“Lưu tướng quân, làm gì có ai vẽ như ngươi chứ, vẽ sang cả bên nước ta rồi!"

"Đúng vậy đó, vẽ sang cả hai nước, muốn làm nước láng giềng với chúng ta vậy sao?"

“Hay lắm, những nơi giá trị cũng bị ngươi chiếm hết rồi, một chút canh thừa cũng chẳng để lại cho chúng ta!"

“Mau vẽ lại đi, bằng không lão phu không khách khí với ngươi nữa đâu!"

Lưu tướng quân buông bút xuống, nói một cách hùng hổ: “Cái này là do Triệu tướng quân dạy ta đấy, muốn trách các ngươi đi mà trách hắn ta ấy!"

Mọi người tức điên lên nhưng không thể không chấp nhận.

Tiếp đó tới những nước khác phân chia lãnh thổ, tranh giành địa bàn.

Bọn họ không hề tuân thủ quy tắc, vẽ những đường nguệch ngoạc không đâu vào đâu, cố gắng hết sức để lôi kéo được những thứ có giá trị về cho mình.

Cuối cùng, bản đồ bị chia năm xẻ bảy, phần của người nọ có phần của người kia, cứ rối loạn lên và không thể phân chia được nữa!

Cùng với đó, tình hữu nghị của mọi người cũng tan vỡ, giờ bọn họ coi đối phương như kẻ địch, nhìn thế nào cũng không thấy thuận mắt!

Lâm Bắc Phàm nói: “Chúc mừng mọi người đã giành được phần lãnh thổ của mình, thực hiện được đại nghiệp mở rộng bờ cõi vĩ đại! Sau đây bản vương sẽ phục chế tấm bản đồ này ra làm nhiều bản cho mọi người đem về! Đồng thời, cũng hy vọng các vị tướng quân sau khi về nước hãy phái người tới tiếp quản phần lãnh thổ mà mình đã được chia, tuyệt đối không được làm hại đến hòa khí giữa các bên!"

“Vâng thưa nguyên soái!” Mọi người đồng thanh đáp.

Lâm Bắc Phàm nói: “Hai hôm nữa là chúng ta đều trở về, sau này không biết khi nào mới được gặp lại nhau, bản vương thấy luyến tiếc vô cùng! Đem rượu ra đây, bản vương muốn không say không về với các vị tướng quân!"

“Vâng thưa nguyên soái!"

Tối hôm đó, Lâm Bắc Phàm và các vị tướng quân uống rượu say sưa. Cứ thế hai ngày trôi qua, mọi người đều trở về, vừa dẫn binh đi tiếp quản phần lãnh thổ mới nhận được, vừa tới phục mệnh với triều đình.

Khoảng một tuần sau, cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng về tới kinh thành.

“Bệ hạ, vi thần dẫn đại quân liên minh chinh phục Đại Hạ, tới nay đã khải hoàn trở về! Đây là những gì lần này chúng thần xuất binh giành được, mời bệ hạ xem!” Lâm Bắc Phàm dâng bản đồ lên.

Nữ đế mở bản đồ ra xem, nhìn thấy cả vùng đất cực Đông đều rơi vào tay Đại Võ, nàng vui mừng vô cùng: “Ái khanh, vất vả cho ngươi và các vị tướng sĩ rồi! Chỉ cần bỏ ra một cái giá bé xíu mà có thể giành được cả phần đất cực Đông, công lao của các ngươi là vô cùng lớn! Các ngươi đúng là trụ cột của Đại Võ!"

“Đa tạ bệ hạ đã khen, vi thần quả không dám nhận!” Lâm Bắc Phàm và mọi người đáp. Tiếp đó, nữ đế nhìn về một hướng khác trong bản đồ, phát hiện nơi đó bị phân chia thành các thể loại hình thù khác nhau, phần của nước này có phần của nước kia, hoàn toàn không thể nhận diện được, nàng không khỏi bật cười.

Bởi lẽ bên trong tấm bản đồ này có một ẩn ý, về sau chắc chắn sẽ có rất nhiều xung đột và chiến tranh.

Vì lợi ích, chắc chắn bọn họ sẽ đấu đá nhau.

Như vậy thì bọn họ sẽ không còn uy hiếp quá nhiều đến Đại Võ nữa, thậm chí sau này Đại Võ còn có cơ hội...

Nữ đế càng lúc càng bội phục Lâm Bắc Phàm!

Đánh một trận thôi, chẳng những không bị tổn thất gì mà còn giành được lợi ích cực lớn, hắn đúng là niềm vinh hạnh của Đại Võ.
Chương 869 Có chết cũng phải về

Tiếp đó, nữ đế ban thưởng cho những người có công trong trận chiến này, người nào được nhận thưởng cũng hớn hạ hớn hở.

Lúc này, Lâm Bắc Phàm đứng ra, lớn giọng nói: “Bệ hạ, vi thần có chuyện muốn bẩm báo!"

Nữ để cười: “Ái khanh, ngươi có chuyện gì?"

"Khởi bẩm bệ hạ, hiện giờ Đại Hạ đang bị chia năm xẻ bảy, các thân vương cắt cứ, hoàng tử tranh quyền đoạt lợi, đây chính là lúc chúng ta thả thái tử Đại Hạ về!” Lâm Bắc Phàm lớn giọng bẩm báo.

Nữ đế khẽ cười, nàng gật đầu: “Ái khanh nói phải, cũng nên cho bọn họ một mồi lửa rồi! Chuyện này sẽ giao cho Lâm ái khanh phụ trách! Ngươi làm việc thì trẫm vô cùng yên tâm!"

“Vâng thưa bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm đáp.

Sau khi buổi triều kết thúc thì hắn tới thiên lao để gặp thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung. Lần gặp mặt này cách lần trước đã gần hai tháng.

Thái tử Đại Hạ đã thoát ra được nỗi đau khi mất đi phụ thân, hiện giờ ánh mắt của hắn ta trông có vẻ lạnh lùng hơn, khiến người ta cảm giác không dám đến gần.

Lâm Bắc Phàm vừa đến thiên lao thì đối phương đã phát hiện.

“Lâm thừa tướng, ngươi trở về rồi hả? Xem ra chuyện chinh phục Đại Hạ đã kết thúc rồi! Tình hình Đại Hạ bây giờ ra sao rồi, có bao nhiêu đất bị phân chia, ngươi nói cho bản cung được không?” Thái tử Đại Hạ nói với chất giọng lạnh nhạt.

“Đương nhiên là được rồi, tình hình Đại Hạ bây giờ không hề ổn chút nào, hi vọng thái tử điện hạ hãy chuẩn bị tâm lý cho tốt!"

Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm bèn kể chuyện Đại Hạ cho thái tử Đại Hạ nghe.

Thái tử Đại Hạ nghe vậy thì không thể giữ bình tĩnh nổi nữa, cơ thể hắn ta như bị nện một đòn, cả người lảo đảo trực ngã.

Lòng hắn ta như vừa bị đao chém, đau đớn vô cùng.

Mặc dù hắn ta đã liệu được ngày Đại Hạ đánh mất quốc thổ từ lâu nhưng không ngờ lại mất nhiều như vậy!

Đại Hạ từng là một hoàng triều lớn lừng danh, còn lừng danh hơn cả Đại Võ và Đại Viêm!

Kết quả hiện giờ một phần ba quốc thổ đã bị chia cắt!

Đối với thái tử Đại Hạ mà nói thì đây đúng là một nỗi nhục không thể chấp nhận! Hai mắt của thái tử Đại Hạ đỏ ửng, bên trong ngập tràn sự thù hận.

Hắn ta siết chặt hai tay, móng tay cắm sâu vào da thịt đến mức chảy máu.

“Không ngờ đương lúc đất nước nguy nan, nguy cơ đầy rẫy mà bọn họ còn đấu đá lẫn nhau! Nếu bọn họ bắt tay nhau cùng hành động thì Đại Hạ ta nào có ra nông nỗi này? Bản cung thấy phẫn hận vô cùng"

“Cả Đại Mạc, Đại Lương và Đại Bằng nữa, mấy cái nước gian xảo này! Bình thường lúc đối mặt với Đại Hạ thì vẫy đuôi tin tít chẳng khác gì một con chó biết nghe lời! Còn giờ thì lại dám bắt tay nhau phản chủ, chia cắt lãnh thổ triều ta, bản cung nhất định phải thiêu chết bọn chúng"

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Thái tử điện hạ, đây vốn đã là chuyện thường tình, ngươi nghĩ thoáng lên một chút đi!

Lần này bản vương tới là có một tin tốt muốn nói cho ngươi!"

Thái tử Đại Hạ sững sờ: “Tin tốt gì?"

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Thái tử điện hạ, ngươi có thể rời đi rồi!"

“Rời đi?"

Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói: “Ý của bản vương là ngươi có thể rời khỏi thiên lao, rời khỏi Đại Võ và trở về triều đình Đại Hạ mà ngươi ngày đêm mong nhớ, tiếp tục làm thái tử! Hiện giờ ngươi... đã được tự do!"

“Trở về sao."

Thái tử Đại Hạ như người mất hồn, hóa ra hắn ta cũng khát vọng được trở về.

Sau khi trở về, hắn ta lại là một thái tử đông cung dưới một người trên vạn người. Tuy nhiên đối với hắn ta mà nói, hiện giờ Đại Hạ chẳng khác nào hang cọp.

Nơi đó có rất nhiều người chỉ mong có thể giết chết hắn ta, hắn ta mà trở về thì có khác gì tự chui đầu vào rọ, tự tìm đường chết hay không.

Thế nhưng...

“Trở về! Nhất định phải trở về! Dù có chết cũng phải trở về!"

Thái tử Đại Hạ cắn răng nói.

Hắn ta bắt buộc phải về Đại Hạ, chỉ có hắn ta mới có thể cứu Đại Hạ! Dù hắn ta có thể sẽ lâm vào tình cảnh thập cửu nhất sinh song hắn ta vẫn muốn trở về!

Hắn ta không thể trơ mắt nhìn Đại Hạ sụp đổ! Đây là trách nhiệm mà một thái tử như hắn ta phải gánh vác!

Lâm Bắc Phàm cho người mở cửa nhà lao rồi đón thái tử Đại Hạ ra ngoài, hắn mỉm cười: “Thái tử điện hạ, chuyến này đầy rẫy nguy hiểm, có cần bản vương phái người đi theo hộ tống không?” Thái tử Đại Hạ nhìn Lâm Bắc Phàm thật lâu, đoạn bảo: “Không cần đâu, bản cung tự có sắp xếp!"

Thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung rời khỏi nhà lao, sau đó lập tức được người khác dẫn đi, nhanh chóng biến mất tại kinh thành.

Không cần nói nhiều, người đón thái tử Đại Hạ đi chắc chắn là thân tín của hắn ta.

Chuyện này nhanh chóng bị những kẻ tâm cơ đánh hơi được, bọn họ bèn cấp tốc truyền tin cho khắp thiên hạ.

“Đại Võ thả thái tử Đại Hạ ra rồi!"

“Triều đình Đại Võ đúng là quá gian xảo! Lúc này lại thả thái tử Đại Hạ ra, rõ ràng là muốn cho triều đình Đại Hạ thêm một mồi lửa khiến bọn họ đấu đá đến mức ngươi chết ta sống mà!"

“Bọn họ nghĩ hay đấy! Thế nhưng hiện giờ đông cung của Đại Hạ đã bị cấu xé tan nát rồi! Thái tử Đại Hạ có sống sót trở về được hay không lại là một vấn đề!"

“Ngồi yên xem diễn biến ra sao đi, những kẻ muốn thái tử Đại Hạ chết nhiều lắm!"

"Đúng vậy đó, mấy huynh đệ ruột của hắn ta sẽ không bỏ qua cho hắn ta đâu!"

“Nếu ta là thái tử Đại Hạ thì chắc chắn ta sẽ trốn đi thật xa, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện!"
Chương 870 Ta đúng là quá nhanh trí

Tại triều đình Đại Hạ, các hoàng huynh hoàng đệ của thái tử Đại Hạ biết chuyện xong thì lập tức phái cao thủ đi truy sát.

Bọn họ treo thưởng ở chợ đen lên đến một nghìn vạn lượng bạc để thái tử Đại Hạ không thể trở về một cách an toàn.

Có điều từ lúc rời khỏi thiên lao đến giờ, thái tử Điện Hạ lại biến mất tăm.

Muốn giết hắn ta đâu phải chuyện dễ?

Ở một diễn biến khác, tại thiên lao của Đại Hạ.

Quốc sư ngày xưa – Không Hư đạo trưởng bị nhốt ở nơi này.

Do luyện chế thuốc trường sinh bất lão giả hại chết hoàng đế Đại Hạ, phạm phải tội tày trời không thể dung thứ nên hắn ta chưa kịp trốn đi đã bị bắt vào thiên lao và cứ bị nhốt ở đó mãi cho tới giờ.

Theo lý mà nói thì kẻ tội nghiệt trầm trọng như hắn ta phải xử tử mới đúng.

Thế nhưng có lẽ do hiện giờ triều đình Đại Hạ quá bất ổn, hoặc cũng có lẽ do quân liên minh trước đó đã thu hút sự chú ý của mọi người nên gần như mọi người đã quên mất hắn ta, giới giờ hắn ta vẫn chưa chết.

Đạo sĩ bất lương cũng chấp nhận số phận, hắn ta lười biếng, sống được ngày nào hay ngày ấy.

Đúng lúc đó, bên ngoài truyền đến những âm thanh cực lớn.

Đạo sĩ bất lương đang nằm dài bỗng đứng dậy, hắn ta dỏng tai lên nghe ngóng, đoạn lẩm bẩm: “Bên ngoài đang xảy ra chuyện gì vậy, sao mà ồn ào vậy nhỉ?"

Phải biết rằng nơi này chính là khu vực quan trọng của thiên lao, có rất nhiều cao thủ canh gác.

Theo lí mà nói thì nơi này phải yên ổn và sẽ không xảy ra chuyện gì lớn mới đúng.

Thế nhưng hiện giờ bên ngoài lại truyền đến những tiếng đánh đấm kịch liệt khiến đạo sĩ bất lương cảm nhận được có điều gì đó không hợp lí ở đây.

Đúng lúc đó, hắn ta nghe thấy một tiếng rầm vang lên.

Cánh cửa lớn của thiên lao bị phá nát, một người mặc bạch y rất bình thường xông vào.

Trông thấy đạo sĩ bất lương, hắn ta vui mừng nói: “Quốc sư, bản tọa đến cứu ngươi đây.

Đạo sĩ bất lương cực kì kinh ngạc: “Bạch Long Vương, ngươi tới cứu bần đạo sao?"

Người trước mắt này đạo sĩ bất lương nhận ra, đây chính là cung phụng triều đình bên người hoàng đế Đại Viêm, là một vị cường giả Tông Sư.

Hắn ta vuốt râu, mỉm cười: “Đúng vậy! Bản tọa phụng lệnh của bệ hạ tới cứu quốc sư! Mời quốc sư đi theo bản tọa, chúng ta sẽ cứu ngươi ra ngoài!"

“Được được được! Mau cứu bần đạo ra ngoài!” Đạo sĩ bất lương hớn ha hớn hở, hắn ta gật đầu.

Tiếp đó, người mặc bạch y kia bèn thi triển vài đường kiếm khí và phá vỡ bức tường sắt xung quanh đạo sĩ bất lương.

Đạo sĩ bất lương cực kì vui mừng, hắn ta chạy ra ngoài rồi đi theo Bạch Long Vương, trốn khỏi kinh thành một cách không ai hay biết.

Khoảng một canh giờ sau, bọn họ trốn tới một ngôi miếu cũ sâu bên trong núi.

Đạo sĩ bất lương phủi đám bụi và cỏ dại bám trên người, đoạn đổi một bộ đạo bào sạch sẽ khác, chỉnh lại mái tóc rối bù, rồi nói với Bạch Long Vương và những người khác: “Cảm ơn Bạch Long Vương và các vị anh hùng đã tương trợ! Sau này nếu có cần bần đạo giúp đỡ gì thì các vị cứ lên tiếng, bần đạo nhất định sẽ dốc hết sức mình!"

Mọi người có mặt đều kinh ngạc.

“Quốc sư khách sáo quá rồi!"

“Quốc sư, không cần phải hành đại lễ vậy đâu, như vậy thì lão phu tổn thọ mất!"

“Là bệ hạ sai chúng ta tới cứu ngươi, muốn cảm ơn thì hãy cảm hơn bệ hạ ấy!"

Đạo sĩ bất lương lại chắp tay: “Đương nhiên phải cảm ơn bệ hạ rồi, còn các vị đã không ngại nguy hiểm tới cứu bần đạo thì bần đạo cũng phải cảm ơn! Nếu như không có các vị tới ứng cứu thì có lẽ bần đạo đã chết ở Đại Hạ rồi!"

Mọi người lại nói chuyện khách sáo thêm chốc lát.

Tiếp đó, Bạch Long Vương lấy làm lạ hỏi: “Quốc sư, nghe nói ở Đại Hạ ngươi đã luyện chế được thuốc trường sinh bất lão! Thế nhưng tại sao... tại sao hoàng đế Đại Hạ uống thuốc trường sinh bất lão xong lại ra đi vậy?"

Mọi người cũng thắc mắc về vấn đề này vô cùng, thế nên ai cũng dỏng tai lên nghe.

“Ôi! Bởi vì thuốc đó là giả!” Đạo sĩ bất lương thở dài.

“Là giả sao?” Mọi người sững sờ.

“Không nổi gió không đổ mưa, không có sấm sét thì đương nhiên là giả rồi!” Đạo sĩ bất lương nói.

“Nếu đã là giả thì tại sao..."

Đạo sĩ bất lương lại thở dài: “Bởi vì từ lúc bần đạo được đưa tới Đại Hạ thì hoàng đế Đại Hạ cứ luôn cưỡng ép bần đạo luyện chế thuốc trường sinh bất lão, bần đạo mà không đồng ý thì hắn ta sẽ giết bần đạo!"

“Thế nhưng phải biết rằng, trung thần không làm việc cho hai chủ!"

Đạo sĩ bất lương dõng dạc nói: “Mặc dù bần đạo là người xoàng xĩnh nhưng cũng hiểu được đạo lí này! Bị đối phương cưỡng ép, bần đạo chỉ đành luyện chế thuốc trường sinh bất lão giả để lừa gạt hắn ta!"

"Kết quả công dụng của thuốc có hơi quá, sức khỏe của hoàng đế Đại Hạ lại suy nhược nên uống thuốc xong bèn băng hà ngay, cũng bởi thế mà bần đạo bị trói tống vào thiên lao!"

“Hóa ra là vậy!” Mọi người bừng tỉnh.

Bạch Long Vương nói: “Bệ hạ cũng đoán được việc này nên mới bảo bản tọa tới cứu quốc sư! Quốc sư không những có tài luyện đan xuất thần nhập hóa mà còn có lòng yêu nước dồi dào! Sau khi trở về bản tọa nhất định sẽ bẩm báo chuyện này cho bệ hạ, để bệ hạ trọng thưởng cho quốc sư!"

“Bạch Long Vương điện hạ quá khen rồi, bần đạo không dám nhận!” Đạo sĩ bất lương khiêm tốn nói, trong lòng hắn ta thì đang sướng muốn chết.

Có thể lừa gạt các ngươi một cách dễ dàng như vậy, ta đúng là quá nhanh trí! Ha ha ha ha!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom