• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (4 Viewers)

  • Chương 641-645

Chương 641 Ba vị Tông Sư

Ký Bắc vương mỉm cười chào đón, phát hiện quả nhiên trông Lãnh Nhược Thiện khí phách hào hùng hơn nhiều, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Hắn ta đưa theo hai người ăn mặc quái dị.

Một người trong đó để trần thân trên, sắc mặt đen kịt, trên cánh tay có một con rắn cực lớn, ánh mắt cực kì âm hiểm.

Còn người còn lại thì mặc da hổ, tạng người cao to, cánh tay phải to bằng bắp chân, trông cũng phải nặng đến hai, ba trăm cân, hắn ta bước đi trông như một con thú cực lớn.

Hai người này trông có vẻ không dễ chọc vào.

“Lãnh môn chủ, cuối cùng ngươi cũng về rồi! Không biết hai vị này là…”

“Vương gia, để bản tọa giới thiệu cho ngươi!”

Môn chủ Thiên Môn mỉm cười: “Hai người này là bằng hữu bản tọa gặp được trong núi, một người tên Hàng Long, một người tên Phục Hổ, là một đôi huynh đệ! Vương gia, bọn họ có thực lực Tông Sư đấy!”

“Thật sao?” Hai mắt Ký Bắc vương sáng rực.

“Bái kiến vương gia!” Hai người đưa tay đặt lên vị trí trái tim rồi đồng thanh nói.

“Ha ha! Hai vị bằng hữu không cần khách khí, mau mời ngồi, bản vương sẽ cho người pha trà!”

Ký Bắc vương tiếp đón nồng hậu, trong lòng hắn ta đang suy nghĩ làm sao để lừa lọc bọn họ.

Mà lúc này, môn chủ Thiên Môn này lại đắc ý nói: “Vương gia, hai người này đều hiệp nghĩa! Sau khi nghe bản tọa giải thích, bọn họ quyết định rời núi, giúp đỡ nghiệp lớn của vương gia!”

“Thật sao?” Ký Bắc vương kích động thốt lên.

Phải biết rằng đây là hai Tông Sư đấy!

Là võ giả đẳng cấp nhất trên thế gian! Một người có thể địch lại cả trăm quân vạn mã!

Thực lực mạnh đến độ hoàng triều cũng phải e dè!

Mà nay hai vị Tông Sư vô địch này lại giúp hắn ta xây dựng đại nghiệp, chuyện này… đúng là nằm mơ cũng không ngờ tới mà!

Trước ánh mắt vừa mong chờ vừa sợ hãi của Ký Bắc vương, môn chủ Thiên Môn khẽ gật đầu và mỉm cười: “Thật một trăm phần trăm!”

Còn hai vị Tông Sư kia cũng đặt tay lên ngực, đồng thanh nói: “Nguyện được làm việc cho vương gia!”

“Cảm ơn! Cảm ơn hai vị anh hùng đã tương trợ! Có hai vị anh hùng giúp đỡ thì bản vương còn lo đại nghiệp không thành ư? Ha ha…” Ký Bắc vương kích động vô cùng, hắn ta bật cười, cả người sảng khoái, tâm trạng cũng cực kì dễ chịu.

Đúng như hắn ta nói, có hai vị Tông Sư giúp đỡ thì còn lo đại nghiệp không thành ư? Hiện giờ, thực lực của hắn ta đã đuổi kịp triều đình rồi!

Triều đình có binh mã trăm vạn người, song hắn ta có hàng vạn võ giả đẳng cấp, hoàn toàn có thể san bằng sự chênh lệch giữa hắn ta và triều đình!

Triều đình có ba vị Tông Sư, hiện giờ hắn ta cũng có ba vị Tông Sư rồi!

À không, phải nói là bốn vị chứ, vẫn còn một vị ở chỗ Lâm Bắc Phàm. Như vậy là Tông Sư của hắn ta nhiều hơn triều đình một người rồi!

Nhiều hơn một vị Tông Sư thì cán cân thắng lợi đang nghiêng về phía hắn ta!

Hơn nữa ái thần Lâm Bắc Phàm của hắn ta vẫn đang ở trong triều đình, quyền cao chức trọng, lại được nữ đế tín nhiệm.

Nếu như khởi binh, hai bên trong ngoài kết hợp, phần thắng chắc chắn sẽ tăng lên! Ký Bắc vương không nghĩ ra mình còn có lí do gì để thua nữa?

Dẫu đối thủ cạnh tranh trong quá khứ của hắn ta là Giang Nam vương và Võ Tây vương kết hợp lại cũng không đánh bại được hắn ta!

Quân sư Gia Cát tiên sinh lớn giọng nói: “Chúc mừng vương gia! Chúc mừng vương gia! Được hai vị Tông Sư tương trợ, đại nghiệp của vương gia chắc chắn sẽ thành công!”

Ký Bắc vương mỉm cười đắc ý: “Ha ha…”

“Vương gia, ngươi vui mừng hơi sớm rồi!”

Môn chủ Thiên Môn - Lãnh Nhược Thiện nở nụ cười thần bí: “Bản tọa vẫn còn một tin tốt nữa muốn nói với ngươi!”

“Tin tốt gì?” Ký Bắc vương vội hỏi.

Môn chủ Thiên Môn mỉm cười: “Vương gia, hai người bạn này của ta tới từ một bộ lạc cổ trong rừng nên rất giỏi luyện dược! Bọn họ luyện chế được một loại đan dược tên là Tụ Khí đan, sau khi uống có thể đạt được tốc độ tu luyện cao gấp bốn, năm lần! Nếu chúng ta cho toàn quân sử dụng loại đan dược này thì chỉ cần một tháng, chúng ta có thể có được hơn vạn võ giả Hậu Thiên!”

“Có thần dược như vậy thật sao?” Ký Bắc vương thở gấp.

“Đương nhiên!”

Hàng Long lôi một cái túi da ra, bên trong có mấy viên thuốc bình thường, hắn ta nói: “Vương gia, đây chính là Tụ Khí đan! Nếu như vương gia không tin thì có thể tìm người tới thử!”

Ký Bắc vương lập tức tìm người tới thử nghiệm, phát hiện loại đan dược này có thể gia tăng tốc độ tu luyện thật.

Ký Bắc vương lại kích động: “Hay lắm! Đây đúng là thần dược rồi! Có thần dược này thì chắc chắn có thể tạo ra hàng vạn võ giả Hậu Thiên trong một thời gian ngắn, một tháng sau là chúng ta có thể khởi binh rồi! Hai vị anh hùng, quả thực vô cùng cảm ơn các ngươi đã giúp đỡ! Đại nghiệp thành công rồi bản vương nhất định sẽ trọng thưởng!”

“Đa tạ vương gia!” Hàng Long và Phục Hổ chắp tay, bọn họ nhìn môn chủ Thiên Môn rồi bật cười.

“Không cần cảm ơn! Đây là những gì các ngươi xứng đáng nhận được, ha ha…”

Ký Bắc vương bật cười, dường như hắn ta đã trông thấy được dáng vẻ mình khoác hoàng bào, ngồi lên vị trí cao nhất.

Mà lúc này, Lâm Bắc Phàm đang dẫn quân tiến về phía tây để thu phục đất Võ Tây.
Chương 642 Nguy cơ vẫn chưa hết

Võ Tây vương đã bị bắt, binh mã Đại Nguyệt và Võ Tây cũng bị tiêu diệt, thế nên đường đi vô cùng thuận lợi. Kẻ nào nên giết thì giết, nên bắt thì bắt, khoảng bảy, tám ngày sau là bọn họ đã tới cứ điểm Thanh Long, diệt sạch những kẻ không nghe lời ở đây.

Cứ điểm Thanh Long lại rơi vào tay triều đình.

Vương triều Đại Nguyệt ở bên kia cứ điểm Thanh Long sợ hãi, bọn họ chỉ lo Đại Võ sẽ chiếm đánh.

Phải biết rằng chiến thần Công Tôn Vô Địch của bọn họ đã bị giết chết, năm mươi vạn quân của bọn họ bỏ xác nơi đất khách, bọn họ không thể tổ chức phản kháng trong một khoảng thời gian ngắn được.

Thế nên vương triều Đại Nguyệt bèn phái người đi cầu hòa.

Gặp được sứ thần của đối phương, Lâm Bắc Phàm tức giận: “Ban đầu là các ngươi phái quân xâm chiếm Đại Võ ta trước! Giờ thua lại muốn cầu hòa, bảo chúng ta tha cho các ngươi, làm gì dễ như vậy được?”

Sứ thần Đại Nguyệt cười khổ, hắn ta cúi đầu nói: “Lâm đại nhân nói đúng, ngươi tức giận cũng là đúng, chúng ta cũng biết sai rồi! Đây là thành ý của chúng ta, mong ngươi bỏ qua!”

Nói đoạn, một tờ danh sách bồi thường được đưa đến trước mặt Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm chỉ liếc có một cái rồi ném trả: “Đây là thành ý của các ngươi ư? Bản quan chẳng thấy chút thành ý nào thông qua cái danh sách bồi thường này cả, mang về nghĩ lại đi! Nếu trong ba ngày mà các ngươi không bày tỏ được thành ý thích đáng thì bản quan sẽ dẫn binh tiến vào vương triều Đại Nguyệt của các ngươi, giết thẳng đến kinh thành luôn, để bản quan tự mình đàm phán với hoàng đế của các ngươi!”

Sứ thần Đại Nguyệt sợ hãi: “Vâng vâng vâng, hạ quan biết rồi!”

Hắn ta lập tức trở về và thảo luận khoản bồi thường mới.

Lâm Bắc Phàm thì cho binh lính luyện tập ở cổng cứ điểm của đối phương, khí thế vô cùng. Hắn còn phái một vị Tiên Thiên xông vào địa bàn của đối phương dạo một vòng cho bọn họ sợ.

Ngày hôm sau, sứ thần Đại Nguyệt lại tới, lần này danh sách bồi thường mà hắn ta mang đến đã có thành ý rồi.

Không những bồi thường cho triều đình mà còn thêm cả khoản phí tổn thất tinh thần nữa. Lâm Bắc Phàm hài lòng, hắn gật đầu: “Vậy còn được!”

Sứ thần Đại Nguyệt mừng rỡ.

Lâm Bắc Phàm sáp tới, nhỏ giọng nói: “Khoản bồi thường cho triều đình thì đủ rồi, nhưng của bản quan thì vẫn còn thiếu một chút!”

Sứ thần Đại Nguyệt nhỏ giọng hỏi: “Lâm đại nhân, ngươi muốn bao nhiêu?”

Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Bản quan cũng không cần nhiều đâu, ngươi tăng gấp hai lần khoản bồi thường trên này là được!”

“Thế lại còn không nhiều?” Sứ thần Đại Nguyệt tức đến mức muốn ngất xỉu.

Để tránh việc Đại Võ đánh chiếm, vương triều Đại Nguyệt lập tức điều động lượng lớn vàng bạc châu báu và vật tư, vận chuyển đến cứ điểm Thanh Long.

Do vậy triều đình lại giàu có thêm, Lâm Bắc Phàm cũng vậy.

Nhận bồi thường xong, bọn họ nghỉ ngơi một ngày rồi trở về.

Hôm ấy, Lâm Bắc Phàm đứng trên núi Thanh Long, nhìn về phía vương triều Đại Nguyệt. Ánh mặt trời dần khuất đằng tây, giang sơn của vương triều Đại Nguyệt như được phủ một lớp vàng óng ánh, trông đẹp vô cùng.

Bên cạnh hắn là Tử Nguyệt công chúa.

Tử Nguyệt công chúa nghiêng đầu hỏi: “Quân sư, ngươi bỏ qua cho Đại Nguyệt dễ dàng vậy ư?”

“Không bỏ qua cũng phải bỏ qua thôi!”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu, hắn cười: “Thứ nhất, chúng ta đã đánh tới dãy núi Thanh Long, có thể nói là đã thu phục được giang sơn, lí do vô cùng chính đáng! Thế nhưng nếu đánh Đại Nguyệt thì sẽ thành xâm lược rồi, danh không chính ngôn không thuận, phía Đại Nguyệt chắc chắn sẽ tổ chức người tiến hành phản kháng, bách tính Đại Nguyệt không muốn, mà binh mã chúng ta cũng sẽ tổn thất lớn!”

Tử Nguyệt công chúa gật đầu.

“Thứ hai, binh mã triều đình ta đã bôn ba đường dài, hiện giờ đã mệt mỏi lắm rồi, không thích hợp để đánh trận! Nếu như tấn công Đại Nguyệt thì sẽ rất bị động! Hơn nữa nếu kéo dài chiến tranh, công tác hậu cần cũng là một vấn đề lớn!”

Tử Nguyệt công chúa lại gật đầu.

“Thứ ba, nhỡ đâu không cẩn thận đánh nhau rồi thì công tác quản lý cũng là một vấn đề! Phải biết rằng triều đình ta vừa mới thu hồi đất Võ Tây và Giang Nam, hai nơi này đã bị Giang Nam vương và Võ Tây vương hành đến mức lụi bại, dân chúng khổ sở, thiếu người trầm trọng…”

Lâm Bắc Phàm thở dài: “Chuyện này còn chưa giải quyết ổn thỏa, lại thêm Đại Nguyệt nữa thì sao có thể quản lý được? Thế nên chúng ta cứ lấy được lợi ích là đủ rồi!”

Tử Nguyệt công chúa bội phục nói: “Quân sư nói chí phải!”

“Thứ tư…”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười, nhìn Tử Nguyệt công chúa: “Nếu có đánh tiếp thật thì Đại Nguyệt sẽ quy vào bản đồ Đại Võ, Tà Nguyệt chúng ta phải khôi phục kiểu gì? Công chúa có thấy đúng không?”

“Quân sư nói đúng lắm, không đánh vẫn tốt hơn!” Tử Nguyệt công chúa lập tức nói.

Lâm Bắc Phàm khẽ cười và gật đầu.

Thực ra vẫn còn một điều mà hắn chưa nói.

Giang Nam vương đã bị thu phục, Võ Tây vương cũng thế, thế nhưng Ký Bắc vương thì chưa.

Dạo này hắn ta vô cùng an phận, ai biết được hắn ta đang trù tính điều gì? Phải biết rằng hắn ta đang âm thầm huấn luyện võ giả đấy.

Mặc dù quân số không nhiều, song nếu thành công, hắn ta sẽ là mối uy hiếp lớn tương đương với đại quân trăm vạn người! Hơn nữa danh tiếng của hắn ta cũng không tồi, trong giang hồ được người ta ca tụng!

Hắn ta có binh mã, có danh tiếng, có thực lực, khó đối phó hơn Giang Nam vương và Võ Tây vương nhiều!

Ngoài chuyện đó ra, sau lưng hắn ta còn có môn chủ Thiên Môn. Thế nên Lâm Bắc Phàm bắt buộc phải trở về để chủ trì đại cục.
Chương 643 Ta không muốn cố gắng nữa

“Công chúa điện hạ, binh mã của ngươi đã được tôi luyện, bước tiếp theo chính là cướp đoạt Đại Nguyệt, phục hồi vương triều Tà Nguyệt! Ngươi biết phải làm thế nào rồi chứ?” Lâm Bắc Phàm mỉm cười, hỏi.

“Không biết, mời quân sư chỉ bảo!” Tử Nguyệt công chúa thỉnh giáo.

“Đại Nguyệt không còn chiến thần Công Tôn Vô Địch và đã mất năm mươi vạn binh mã, quốc phòng suy yếu, quân lực giảm đáng kể!”

“Cộng thêm vừa bị ta yêu cầu bồi thường, tiền bạc cũng mất rất nhiều, vật tư thiếu thốn, kinh tế eo hẹp, cuộc sống của dân chúng khó khăn bộn bề!”

“Quốc phòng không ổn, kinh tế đi xuống, đời sống nhân dân khó khăn, như vậy quốc gia chắc chắn sẽ đại loạn!”

“Thế nên hiện giờ chính là thời cơ để phục hồi vương triều!”

Lâm Bắc Phàm nói một cách bình thản: “Chúng ta có thể phái người thâm nhập vào Đại Nguyệt để làm loạn, khiến bọn họ không được bình yên, khiến người dân Đại Nguyệt bất mãn, sau đó chúng ta sẽ thu hút bọn họ bằng chiến lược tiên tiến của mình, để bọn họ trở thành người của chúng ta. Cộng thêm Võ Tây làm căn cứ địa nữa, tiến có công lùi có thủ, như vậy là có thể phát triển nhanh chóng…”

Tử Nguyệt công chúa nghe vậy hai mắt bèn sáng lên.

Những lý luận về chiến tranh của Lâm Bắc Phàm đã được chứng minh là có hiệu quả từ lâu! Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, bọn họ từ không có gì đã phát triển lên thành quy mô lớn, đây hoàn toàn nhờ vào sự dẫn dắt của Lâm Bắc Phàm!

Mà nay khi áp dụng cách này vào Đại Nguyệt thì chắc chắn sẽ càng thuận lợi hơn. Huống chi hiện giờ bọn họ không phải không có gì cả.

Bọn họ có lòng tin, có sự kiên định, có quân đội thiện chiến và cả lương thực dồi dào, như vậy việc đối phó với Đại Nguyệt chẳng phải rất dễ dàng sao?

Tử Nguyệt công chúa tin rằng vài năm thôi vương triều Tà Nguyệt sẽ được phục hồi!

Đương nhiên, nếu có một người giúp đỡ thì chắc chắn tốc độ sẽ càng nhanh hơn!

Tử Nguyệt công chúa bèn nhìn gương mặt trẻ trung của Lâm Bắc Phàm, nàng nói: “Quân sư, ngươi theo bản cung tới Đại Nguyệt đi! Chỉ cần phục hồi được vương triều, ngươi chính là phu quân của bản cung, là thân vương của Tà Nguyệt! Ngươi muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, không ai có thể ngăn cản được ngươi, như vậy chẳng phải tốt hơn nhiều so với việc làm thần tử ở Đại Võ hay sao?”

Lâm Bắc Phàm giật mình.

Ánh mắt của Tử Nguyệt công chúa như muốn nuốt chửng hắn vậy.

Như kiểu chỉ cần hắn không nghe theo thôi là nàng sẽ động tay động chân, trói hắn lại mang về Đại Nguyệt.

Lâm Bắc Phàm vội xua tay: “Công chúa điện hạ, ngươi đừng có bồng bột, hiện giờ chưa phải lúc ta rời Đại Võ đâu!”

“Chuyện này… còn phải xem lúc nào thích hợp hay sao?”

Tử Nguyệt công chúa không hiểu: “Quân sư, nói thật lòng, ở Đại Võ cùng lắm ngươi chỉ làm được đến chức thừa tướng! Thừa tướng nghe thì có vẻ quyền cao chức trọng đấy, song vẫn phải nghe lời nữ đế! Đối phương muốn cách chức ngươi, muốn giết ngươi thì chỉ cần một câu nói thôi!”

“Từ xưa đến nay hoàng đế và thừa tướng là sự mâu thuẫn không thể xóa nhòa! Bởi lẽ quyền hạn của ngươi trùng với quyền hạn của hoàng đế, ngươi trèo càng cao, năng lực của ngươi càng xuất chúng thì càng bị hoàng đế dè chừng! Ngươi càng bị dè chừng thì càng nguy hiểm!”

“Quân sư, ngươi thông minh như vậy nên bản cung cũng không nói nhiều, ngươi ắt hẳn cũng hiểu đạo lý này! Thế nhưng khi ngươi theo bản cung về Đại Nguyệt, ngươi sẽ không gặp phải những chuyện kia nữa!”

Tử Nguyệt công chúa cười khanh khách: “Chỉ cần ngươi theo bản cung về Đại Nguyệt, phục hồi vương triều, ngươi không những được làm thừa tướng mà còn trở thành phu quân của bản cung, đồng thời cũng là thân vương của Tà Nguyệt! Điều này tốt hơn nhiều so với chỉ làm thừa tướng đúng chứ?”

“Hơn nữa ngươi cũng không cần phải lo bị bản cung dè chừng!”

Tử Nguyệt công chúa vươn tay, khẽ chạm lên gò má Lâm Bắc Phàm, dịu dàng nói: “Bản cung yêu ngươi còn không kịp, sao có thể bắt nạt ngươi chứ?”

Lâm Bắc Phàm run rẩy: “Công chúa điện hạ xin hãy tự trọng, ta không phải một nam nhân tùy tiện đâu!”

“Bản cung cũng không phải, chỉ có lúc ở cạnh quân sư thì ta mới để lộ bản tính thật thôi!”

Tử Nguyệt công chúa nói: “Ta đã đeo tất cả những lớp mặt nạ để đối mặt với thế giới này, chỉ để lại sự thuần khiết cùng trẻ con trong tâm cho ngươi thôi!”

Lâm Bắc Phàm cảm động: “Nữ nhân này…”

“Hơn nữa, nếu về sau chúng ta có con, con chúng ta chắc chắn sẽ kế thừa vương vị của bản cung! Ngươi là nam nhân của hoàng đế Tà Nguyệt, lại là cha của hoàng đế tương lai, ngươi còn sợ không đủ quyền lực ư? Ngươi còn sợ có người xử lý ngươi ư?”

“Thế nên quân sư à, từ đầu đến cuối chúng ta luôn chung thuyền!”

Tử Nguyệt công chúa tiếp tục vuốt ve gương mặt của Lâm Bắc Phàm, nàng khuyên: “Ngươi đi theo bản cung đi, nơi đó mới là nhà của ngươi!”

Lâm Bắc Phàm nghe mà động lòng!

Chỉ cần tới Đại Nguyệt phục hồi vương triều là hắn có thể trở thành phu quân của hoàng đế Tà Nguyệt, trở thành cha của hoàng đế tương lai!

Quyền lực có thể nói là cao vút, không ai có thể lay động!

Hơn nữa vị hoàng đế này vừa đẹp vừa có tiền, lại cực kì sủng ái hắn… đúng là thỏa mãn ý nghĩ của nam nhân mà!

Thôi xong rồi thôi xong rồi!

Lâm Bắc Phàm cảm giác hắn sắp bị sập bẫy!

Bỗng nhiên hắn nói: “Công chúa điện hạ, ta không muốn nỗ lực nữa!”

Thế nhưng cuối cùng, Lâm Bắc Phàm đã dùng ý chí như thánh nhân của hắn để khắc chế.

“Công chúa điện hạ, hiện giờ chưa phải lúc để ta rời đi!”
Chương 644 Chúng ta đổi chỗ khác được không?

Tử Nguyệt công chúa thấy khó hiểu vô cùng: “Quân sư, bản cung đã nói vậy rồi, sao ngươi…”

“Công chúa điện hạ, ngươi nghe ta nói!”

Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói: “Mặc dù vương triều Đại Nguyệt bị đả thương trầm trọng, nhưng giun đất đứt thân vẫn ngọ nguậy được! Muốn đối phó với bọn họ bắt buộc phải kết hợp trong ngoài mới có thể lật đổ quyền chính trị của bọn họ!”

“Ở bên trong sẽ do công chúa dẫn binh mã làm mưa làm gió, dần dần đạt được chính quyền! Ở bên ngoài, có thể thông qua việc các nước xung quanh gây áp lực để khiến bọn họ sứt đầu mẻ trán vì được cái nọ mất cái kia!”

“Thế nên ta chỉ có thể ở hoàng triều Đại Võ thì mới giúp được công chúa! Ta có thể gây áp lực cho bọn họ thông qua vương triều Đại Võ! Ngoài ra còn có thể khiêu khích các nước, để bọn họ gây phiền phức cho Đại Nguyệt!”

Lâm Bắc Phàm đắc ý nói: “Cứ vậy thì chẳng phải sẽ tạo điều kiện thuận lợi để các ngươi hành động sao?”

Tử Nguyệt công chúa thốt lên với vẻ kinh ngạc: “Vẫn là quân sư suy nghĩ chu toàn! Ngươi ở hoàng triều Đại Võ thì càng phát huy được năng lực hơn, càng có thể gây áp lực cũng như phiền phức cho Đại Nguyệt hơn!”

Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, đúng là như thế!”

Trong lòng hắn thầm nghĩ, ta là một người quang minh lỗi lạc, sao có thể tham tiền vì lợi ích chứ!

“Chỉ là quân sư à, khiến ngươi phải tủi thân rồi!”

Tử Nguyệt công chúa đau lòng nói: “Một mình ngươi ở Đại Võ nguy hiểm trùng trùng, nhỡ đâu bị bại lộ thì biết phải làm sao?”

“Không hề tủi thân! Mặc dù nguy hiểm thật nhưng vì công chúa điện hạ, vì đại nghiệp của chúng ta, ta nguyện hi sinh thân mình!”

Lâm Bắc Phàm dõng dạc nói.

“Quân sư!”

Tử Nguyệt công chúa cảm động vô cùng, mắt nàng ửng đỏ.

“Công chúa điện hạ, lau nước mắt đi, hiện giờ không phải lúc nói chuyện nam nữ đâu!”

Lâm Bắc Phàm khuyên nhủ: “Chỉ cần hoàn thành đại nghiệp về sau chúng ta sẽ có thể ở bên nhau mọi lúc rồi, chẳng phải sao?”

“Quân sư nói phải! Nhưng mà vẫn thiệt thòi cho ngươi quá, bản cung không nỡ!”

Tử Nguyệt công chúa lắc đầu.

“Không nỡ cũng phải nỡ, đây là cái giá bắt buộc phải trả!”

Lâm Bắc Phàm dịu giọng: “Thực ra ta cũng thấy không nỡ với công chúa! Chỉ cần công chúa còn nhớ đến ta là được, thường xuyên mang tiền đến cho ta là ta hài lòng lắm rồi!”

“Cho ngươi cho ngươi… cho ngươi hết!”

Tử Nguyệt công chúa lập tức lôi hết tiền trong người ra nhét vào tay Lâm Bắc Phàm.

Nhìn tiền đầy ắp trên tay, Lâm Bắc Phàm bỗng thấy mình thật xấu xa, hắn cứ như một tên nam nhân lừa tình lừa sắc vậy!

Thôi xin! Xấu xa không phải hình tượng của hắn, tham lam mới là hình tượng của hắn! Kiểu này thì hình tượng của hắn đổ bể mất!

Lâm Bắc Phàm nhận tiền với vẻ mặt bất lực, chỉ như vậy mới có thể an ủi nỗi khổ sụp đổ hình tượng của hắn.

Đúng lúc ấy, Tử Nguyệt công chúa tiến lên một bước: “Quân sư…”

Lâm Bắc Phàm thấy hơi hoang mang: “Công chúa điện hạ đừng xúc động, ta là một mĩ nam tử thủ thân như ngọc đấy!”

“Bản cung biết, nhưng bản cung thích điều ấy của ngươi!”

Tử Nguyệt công chúa lại càng tiến gần hơn.

Lâm Bắc Phàm rối rắm: “Chúng ta đổi nơi khác được không? Ở chỗ hoang vu hẻo lánh thế nào chẳng thú vị gì cả!”

“Quân sư, ngươi đừng từ chối nữa. Trước khi chia tay, bản cung muốn ôm ngươi!”

Nói đoạn, Tử Nguyệt công chúa bèn bổ nhào đến.

“A!”

Thời gian một nén hương trôi qua, hai người mới chia tay.

Tử Nguyệt công chúa bận đi phục hồi đại nghiệp của mình, còn Lâm Bắc Phàm thì chuẩn bị hành lý, ngày mai hồi kinh.

Lúc này, Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái đi tới.

Lâm Bắc Phàm không khỏi nghiêm túc hơn: “Có phải có chuyện gì xảy ra rồi không? Chỗ Ký Bắc vương…”

“Đúng là chỗ Ký Bắc vương đã xảy ra chuyện! Có điều hiện giờ còn có một chuyện quan trọng hơn cần xử lí!”

Mặt Lâm Bắc Phàm đanh lại: “Chuyện gì?”

Mạc Như Sương đưa một một chiếc khăn tay màu trắng lên: “Công tử, ngươi lau dấu hôn trên cổ đi đã rồi chúng ta bàn chính sự!”

Lâm Bắc Phàm: “Khụ khụ…”

Hắn vừa lau vừa giải thích: “Như Sương, ngươi biết đấy, ta là một mỹ nam tử thủ thân như ngọc…”

Mặt Mạc Như Sương chẳng có biểu cảm gì cả: “Ta biết, nhưng mong ngươi đừng có quyến rũ bừa bãi! Tự ngươi hãy biết kiềm chế, đừng để nữ nhân khác điên cuồng!”

Lâm Bắc Phàm đồng cảm vô cùng: “Như Sương, ngươi nói đúng! Quả nhiên nữ nhân vẫn hiểu nữ nhân nhất!”

Khóe miệng Mạc Như Sương giật giật, nàng không muốn tiếp lời.

Quách Thiếu Soái thấy hơi ngưỡng mộ: “Công tử, sao ngươi làm được thế? Ngươi dạy ta có được không? Nếu có một nữ nhân đối xử với ta như vậy thì ta tình nguyện chết vì nàng!”

Lâm Bắc Phàm tặc lưỡi, hắn đánh giá Quách Thiếu Soái: “Thiếu Soái à, một con nghé con mới sinh như ngươi không nên lại gần hổ mẹ đâu!”

“Phải biết rằng có một vài nữ tử trông thì mềm mỏng dịu dàng yếu đuối, song thực sự không dễ chọc vào! Càng chủ động thì lại càng nguy hiểm! Nữ nhân càng đẹp thì càng biết lừa người! Thiếu Soái, ngươi còn nhỏ tuổi, kinh nghiêm giang hồ không đủ nên…”

Lâm Bắc Phàm vỗ vai Quách Thiếu Soái, kéo dài giọng: “Nếu ngươi có gặp phải nữ nhân thì bớt chọc vào người ta đi!”

Quách Thiếu Soái đáp: “Đa tạ công tử đã chỉ bảo!”

“Để đấy ta ứng phó cho!”

Quách Thiếu Soái: “Hửm?”

Sao hắn ta cứ cảm giác…

Có gì đó không đúng nhỉ?

Lâm Bắc Phàm lau sạch dấu hôn trên cổ rồi nghiêm túc nói: “Được rồi chúng ta bàn chính sự đi!”
Chương 645 Luận công ban thưởng tiếp

Mạc Như Sương hơi ghen, nàng không muốn nói chuyện, Quách Thiếu Soái bèn lấy một cái bình ra, nghiêm túc nói: “Công tử, đây là đan dược mà Ký Bắc vương kêu người giao cho chúng ta, tên của nó là Tụ Khí đan, cực kì thần kì luôn! Nghe nói, sau khi uống đan dược này, tốc độ tu luyện có thể tăng lên nhanh chóng! Cơ mà chúng ta cảm giác nó có vấn đề!”

Từ lúc phát hiện bộ mặt thật của Ký Bắc vương, Quách Thiếu Soái không còn lòng tin với hắn ta nữa.

Lâm Bắc Phàm nhận lấy cái bình nhỏ, hắn đổ viên đan dược bình thường bên trong ra xem xét, đoạn ngửi một lát rồi bật cười: “Ngươi nói không sai, viên đan dược này quả thực có vấn đề!”

Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái nhìn nhau, đồng thanh hỏi: “Vấn đề gì?”

Lâm Bắc Phàm nói: “Đây là một viên độc đan!”

Hai người kia kinh ngạc: “Độc đan!”

“Trước kia ta đã từng nói với các ngươi rồi, thực lực là thứ phải khổ cực tu luyện mới có được, không thể lơ là dù chỉ một chút! Vận mệnh ban tặng thứ gì cũng có cái giá của nó!”

Lâm Bắc Phàm cầm viên đan dược lên, nghiêm túc nói: “Đan dược này được luyện từ mười hai loại độc hiếm có, mỗi một loại đều có thể khiến người ta tử vong! Thế nhưng sau khi luyện thành đan dược lại có thể lấy độc trị độc, khắc chế lẫn nhau và trở thành thuốc!”

“Thế nhưng độc vẫn là độc, viên đan dược này thực sự có thể giúp tốc độ tu luyện tăng lên, song sẽ phải trả giá bằng tính mạng mình, giống như Tịch Tà Kiếm Phổ và Quỳ Hoa Bảo Điển vậy! Một khi độc phát tác thì thần tiên cũng không cứu được!”

Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái lạnh run người!

“Lại là Ký Bắc vương!”

Quách Thiếu Soái nghiến răng nghiến lợi: “Hắn ta tặng Quỳ Hoa Bảo Điển cho chúng ta, giờ lại tặng độc dược! Thế giới này sao lại có một người hiểm độc như vậy?

“Hắn ta thực sự quá độc ác, uổng công ngày trước chúng ta tin tưởng hắn ta đến vậy!”

Mạc Như Sương cũng nghiến răng nghiến lợi nói.

Lâm Bắc Phàm định giải thích, thứ đồ này không phải do Ký Bắc vương làm đâu, hắn ta vẫn chưa có cái năng lực ấy, khả năng là do môn chủ Thiên Môn Lãnh Nhược Thiện làm ra.

Thế nhưng lời vừa đến miệng thì hắn bỗng gượm lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không sai, Ký Bắc vương quá độc ác! Vì dã tâm của mình mà hắn ta có thể hi sinh tất cả, tội của hắn ta đáng chết!”

"Ừm! Hắn ta quá ác độc rồi!"

Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái hai miệng như một cùng chung kẻ thù.

"Công tử, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?" Mạc Như Sương hỏi.

“Ngay cả độc dược như vậy mà Ký Bắc vương cũng đã làm ra rồi, chứng tỏ hắn đã không thể nhịn được nữa! Cho nên không thể chậm trễ nữa, chúng ta phải chạy về kinh thành ngay lập tức! Ngoài ra, gửi cho Ký Bắc vương một phong thư nữa, bảo hắn ta chờ ta trở về rồi mới hành động!" Lâm Bắc Phàm vội vàng nói.

"Vâng, công tử!" Hai người đáp lại.

Bọn họ từ dãy núi Thanh Long, một đường vô cùng lo lắng chạy tới kinh thành. Mất khoảng một tuần, cuối cùng trở về tới kinh thành.

Cùng ngày, dân chúng kinh thành lại tới chúc mừng một lần nữa.

“Phủ doãn đại nhân đã trở lại rồi!”

“Lâm đại nhân quả thực chính là quân thần của Đại Võ chúng ta, mỗi lần xuất chinh nhất định sẽ mang theo đại thắng trở về!”

“Thật đúng là quá giỏi, tấm gương cả đời của người đọc sách như ta!"

“Lâm Bắc Phàm thật tài giỏi!"

Trên Kim Loan Điện, nữ đế ngồi cao trên ngôi vị hoàng đế, vẻ mặt vui mừng nhìn Lâm Bắc Phàm: "Lâm ái khanh, ngươi quả nhiên không làm trẫm thất vọng, đã đánh bại liên quân trăm vạn người của Võ Tây và Đại Nguyệt ở cứ điểm Phượng Hoàng quan trọng, giải nguy cho Đại Võ của ta!"

"Hơn nữa một đường đánh tới dãy núi Thanh Long, thu phục vùng đất Võ Tây, còn đòi một khoản bồi thường khổng lồ từ trên người Đại Nguyệt vương triều, khiến cho những nơi khác khiếp sợ kinh hoàng! Tốt! Làm rất tốt!"

"Tạ bệ hạ khen ngợi, vi thần hổ thẹn không dám nhận!" Lâm Bắc Phàm chắp tay khiêm tốn nói.

"Những gì ngươi đã làm thì khen bao nhiêu cũng không quá đáng!" Nữ đế lớn tiếng nói!

"Bởi vì Lâm ái khanh đã chống lại ngoại địch ở trong cứ điểm Phượng Hoàng, che chở Đại Võ, trung dũng đáng khen, năng lực xuất chúng! Cho nên, thăng một cấp quan, là đại quan chính nhất phẩm của triều đình! Ban thêm tước vị, làm Trung Dũng Công của triều đình!"

"Tạ bệ hạ!" Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói.

Đại quan chính nhất phẩm trong triều đình! Được ban cho tước vị Trung Dũng Công!

Lâm Bắc Phàm hiện tại có thể nói là người có địa vị cao nhất trong các đại thần đương nhiều, đã vượt qua văn võ bách quan một khoảng lớn rồi!

Bách quan kia hâm mộ, đố kỵ và hận thù khỏi phải nói.

Bọn họ muốn nói bất cứ điều gì chống lại, cũng không thể thốt được thành lời!

Bởi vì những chiến tích đó đều là chiến tích thực tế, khắp nơi đều biết!

Hơn nữa nếu như phản đối, nhất định sẽ bị tên khốn nạn kia làm khó dễ, dùng những âm mưu thủ đoạn để mưu hại hắn ta, chắc chắn sẽ làm như vậy! Chỉ có thể cam chịu chấp nhận!

Tiếp theo, nữ đế lại cho Lâm Bắc Phàm một loạt các phần thưởng xa hoa, quá nhiều khiến hắn cũng lười nhắc tới, dù sao đời này ăn mặc không lo, không để ý như vậy nữa.

Đồng thời căn cứ vào tấu chương biểu dương thành tích của Lâm Bắc Phàm mà luận công ban thưởng.

Nên thăng quan thì thăng quan, nên thưởng tiền thì thưởng tiền.

Nói tóm lại, phát huy xuất sắc trong trận đại chiến này, người dụng tâm dùng sức đều được khen thưởng xứng đáng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom