• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (3 Viewers)

  • Chương 621-625

Chương 621 Ăn quả đắng

“Cẩn thận!”

Có mấy vị võ giả ra tay, dùng đao chém đứt những thứ đồ kia.

Bọn họ phát hiện bên trong thứ đồ đó là tổ ong, những âm thanh vò vò truyền tới, cả ngàn vạn con ong bay ra.

“Ong vò vẽ đấy! Chúng nó là ong vò vẽ!”

“Ong vò vẽ có độc, mau chạy!”

“Ôi trời ơi, bọn chúng đuổi tới rồi kìa!”

Sau một màn này, quân Đại Nguyệt không bị tổn thất về quân số.

Song mặt của hàng trăm binh sĩ đều sưng vù lên, nom như vừa bị đánh rất thảm vậy.

Binh sĩ Đại Nguyệt tức giận vô cùng, bọn họ muốn để ý tới đám người thả ong này nhưng người ta đã biến mất không còn chút dấu vết.

Sắc mặt Công Tôn tướng quân lại càng khó coi hơn: “Cái đám chuột nhắt không dám bước ra ánh sáng kia chỉ thích cái trò đánh sau lưng này, lão phu thề không đội trời chung với các ngươi!”

Ăn cơm tối xong, cuối cùng bọn họ cũng đi nghỉ ngơi.

Đêm khuya, trừ một vài người tiếp tục canh gác ra thì những người khác đều đã đi nghỉ.

Lúc bấy giờ, phía bên kia núi bỗng có một đám người xuất hiện, bọn họ ném những bánh pháo đã được châm lửa xuống.

“Đoàng đoàng đoàng!”

Tiếng pháo nổ vang lên đinh tai nhức óc.

Năm mươi vạn quân đang nghỉ ngơi tỉnh giấc.

Công Tôn tướng quân cũng tỉnh giấc, hắn ta bước ra ngoài, quần áo vẫn lộn xộn, tức giận quát: “Người đâu, lập tức phái quân đi giết hết bọn chúng cho lão phu! Phải phái đại quân, không được bỏ sót bất cứ kẻ nào!”

“Vâng thưa Công Tôn tướng quân!”

Một đoàn quân gồm ba vạn người lại hành động, song chẳng đạt được kết quả gì cả.

Một canh giờ cứ thế trôi qua, mọi người lại đi vào giấc ngủ, và bên ngoài lại truyền tới những âm thanh đinh tai nhức óc.

“Đoàng đoàng đoàng đoàng.”

Đại quân Đại Nguyệt một lần nữa bị đánh thức.

Nay bọn họ đi đường cả ngày trời, giờ chỉ muốn nghỉ ngơi cho khỏe, lấy lại tinh thần mà thôi.

Kết quả lần nào lúc chuẩn bị ngủ cũng bị đánh thức, cảm giác này khó chịu vô cùng, bọn họ muốn giết người thật sự!

Công Tôn tướng quân lại xông ra ngoài với cơn lửa giận: “Mau giết hết bọn chúng cho lão phu!”

Đại quân lại hành động, song vẫn chẳng có hiệu quả gì.

Tới tờ mờ sáng, tiếng pháo nổ lại vang lên.

“Đoàng đoàng đoàng đoàng.”

“A… lại nữa hả?”

Mọi người kêu gào, bọn họ thực sự muốn chết mà.

Trời đã sáng, không cần biết ngủ có ngon hay không thì bọn họ vẫn phải tiếp tục lên đường.

Quân Tà Nguyệt đang tiến hành đánh úp dọc đường, bọn họ sử dụng tất cả các thủ đoạn từ bắn tên, ném đá, thậm chí còn thả cả rắn độc, côn trùng độc. Lần nào đánh xong bọn họ cũng chạy, tuyệt đối không hiếu chiến.

Công Tôn tướng quân cũng biết rút kinh nghiệm, mỗi lần đại quân hành động hắn ta tuyệt đối không cho quân Tà Nguyệt cơ hội đánh úp nữa.

Đồng thời hắn ta còn phái rất nhiều trinh sát mở đường, điều tra tình hình địch. Có điều hiệu quả cũng không lí tưởng lắm.

Bởi vì ít người sẽ bị bọn chúng đánh úp. Ví dụ như rất nhiều trinh sát của hắn ta đã chết như vậy.

Nếu gặp phải đại quân thì quân Tà Nguyệt sẽ ẩn náu, bọn chúng sẽ không đối đầu trực tiếp với hắn ta.

Cứ thế đến buổi tối, lúc đại quân nghỉ ngơi, quân Tà Nguyệt lại hành động, không ném pháo thì sẽ đánh trống khua chiêng, hoặc tiếp tục bắn tên, thả đá.

Ngươi phái binh tới thì chúng ta sẽ trốn, ngươi không đuổi thì chúng ta tiếp tục gây rối, không cho các ngươi được ngủ yên ổn.

Quân Đại Nguyệt bị dày vò đến mức cả người hư thoát, sống không bằng chết.

“A! Rốt cuộc có để người ta ngủ một giấc yên ổn hay không đây!”

“Tối qua đã không được ngủ rồi, hôm nay lại đi đường cả ngày mà vẫn không được ngủ!”

“Ta thực sự muốn chết lắm rồi!”

“Cầu xin các ngươi đừng có tới nữa!”



Công Tôn tướng quân phẫn nộ nói: “Cái đám chuột nhắt đáng chết nhà các ngươi! Có bản lĩnh thì chúng ta đánh một trận đường hoàng đi, chơi cái trò đánh úp chó má này thì tính là gì?”

Giọng nói của hắn ta truyền đi mấy chục dặm, song chẳng có ai đáp lại.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư đều như vậy.

Do đi đường liên tục lại không được ngủ nghỉ đầy đủ nên trông đại quân Đại Nguyệt bơ phờ, mệt mỏi vô cùng, bước chân của bọn họ nặng trịch, cực kì khó khăn, trông bọn họ cứ như đang mộng du vậy.

Rất nhiều binh lính cứ đi mãi, đi mãi rồi gục trên mặt đất ngủ thiếp đi, có người còn ngủ và không tỉnh dậy nữa.

Cũng bởi vì thế mà khi quân Tà Nguyệt đánh úp, tỉ lệ thắng của bọn họ được nâng cao.

Cuối cùng Công Tôn tướng quân không thể không thừa nhận, cái đám nghĩa quân này đúng thực là khó đối phó.

Hắn ta thừa nhận với Châu tướng quân: “Châu tướng quân, tình hình hiện giờ ngươi cũng thấy rồi đấy, cái đám chuột nhắt kia thực sự rất khó đối phó, chúng nó hại binh mã của lão phu vừa mệt vừa buồn ngủ! Các ngươi đã từng đối đầu lâu dài với bọn chúng, các ngươi có kế sách gì không?”

Châu tướng quân thầm mừng trong lòng khi thấy người khác gặp họa, các ngươi cũng có ngày hôm nay!

Hồi đầu còn cười nhạo chúng ta, nói chúng ta không có thực lực, kết quả các ngươi còn chẳng bằng chúng ta nữa kìa!

Có điều hiện giờ hai bên đang hợp tác, không thể đắc tội, Châu tướng quân không để lộ suy nghĩ này của mình, hắn ta chỉ cười khổ và lắc đầu: “Công Tôn tướng quân, bản quan rất hiểu cảnh ngộ của ngươi! Song nói thật lòng thì chúng ta cũng không có cách để đối phó với đám nghĩa quân này, chỉ có nhẫn nhịn mà thôi! Điều duy nhất phải chú ý là tuyệt đối không được chia quân ra, bằng không sẽ cho bọn chúng cơ hội đánh úp đấy!”

“Châu tướng quân, lão phu biết rồi!”
Chương 622 Hồng nhan tri kỷ

Tiếp đó, Công Tôn tướng quân làm theo đề nghị của Châu tướng quân, hắn ta không để ý quá nhiều đến sự quấy nhiễu của đám chuột nhắt kia nữa, cũng không chia binh lính ra đi truy kích, giữ vững đội hình tiến về phía trước.

Nếu có người nào mệt thì sẽ cho mọi người nghỉ ngơi nhiều thêm, thả chậm tốc độ vẫn tốt hơn có người chết nhiều.

Cứ thế, mặc dù bọn họ vẫn phải chịu tổn thất, song số lượng ít đi rất nhiều.

Thế nhưng Công Tôn tướng quân vẫn tức giận lắm, hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái đám nghĩa quân đáng chết này! Đợi lão phu có thời gian nhất định phải băm các ngươi thành trăm mảnh, thiêu cháy các ngươi!”

Bỏ ra khoảng gần nửa tháng, cuối cùng quân Đại Nguyệt cũng tới được dãy núi Phượng Hoàng…

Võ Tây vương tới nghênh đón, lúc trông thấy binh mã của Đại Nguyệt, hắn ta kinh ngạc không thôi. Sao người nào cũng thâm mắt, trông bơ phờ mệt mỏi đến vậy?

Ai cũng ngáp ngắn ngáp dài, đi đường cũng nghiêng nghiêng ngả ngả? Còn có một vài người cứ thế nằm bò ra đất ngủ?

Võ Tây vương không khỏi hoài nghi, đây là quân Đại Nguyệt thiện chiến đó sao?

Đây là đội quân do chiến thần Công Tôn Vô Địch bồi dưỡng đó sao?

Chẳng lẽ những điều này đều là chém gió?

Nếu thật sự là thế thì hắn ta thà không cần đám người này chi viện còn hơn.

Võ Tây vương lo lắng hỏi: “Công Tôn tướng quân, các ngươi…”

Công Tôn tướng quân thở dài một hơi, hắn ta cười khổ: “Ôi, Võ Tây vương điện hạ, đúng là một lời khó nói mà! Cả chặng đường chúng ta bị cái đám chuột nhắt kia mai phục và quấy nhiễu đến mức ăn không ngon ngủ không yên, thậm chí còn không thể đánh trận tốt được! Khó khăn lắm chúng ta mới đi tới được đây, song số lượng binh mã đã tổn thất khoảng hơn ba, bốn vạn rồi… Chậc, cái đám chuột nhắt chết tiệt này!”

Võ Tây vương tỏ vẻ đồng cảm sâu sắc.

Hắn ta cũng bị cái đám chuột nhắt kia làm loạn hơn nửa năm, có tiêu diệt kiểu gì cũng không thể phá hủy sào huyệt của bọn chúng, giết cũng chẳng giết hết được, thậm chí còn chẳng tìm thấy bóng dáng chúng đâu. Hắn ta cực kì hiểu nỗi khổ của Công Tôn tướng quân.

“Sau khi trận chiến này kết thúc, lão phu nhất định phải giết sạch bọn chúng, không chừa bất cứ kẻ nào! Bằng không lão phu không tiêu được nỗi hận này!” Công Tôn tướng quân siết chặt nắm đấm, hắn ta căm phẫn nói.

“Bản vương sẽ toàn lực ủng hộ! Có điều hiện giờ chuyện đánh Đại Võ vẫn quan trọng hơn! Các vị tướng quân Đại Nguyệt bôn ba đường xa, đúng là quá vất vả rồi! Mọi người nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày sau chúng ta sẽ cùng nhau khởi binh, đánh bại cứ điểm Phượng Hoàng, tiến thẳng vào Trung Nguyên!”

“Nói hay lắm, lão phu cũng có ý ấy!” Công Tôn tướng quân lớn giọng nói.

Võ Tây vương nhường đường: “Mời các vị tướng quân vào trong! Bản vương đã cho người chuẩn bị cơm ngon rượu thơm để chiêu đãi các vị!”

“Võ Tây vương điện hạ khách sáo quá rồi, mời ngươi!”

Bọn họ vừa nói vừa cười bước vào bên trong quân doanh.

Những binh lính khác của Đại Nguyệt cũng dựng trại, nổi lửa nấu cơm, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Đúng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm cũng tới được cứ điểm Phượng Hoàng.

Tướng quân cùng các quan viên triều đình đang cầm cự ở đây đều xếp hàng ra nghênh đón.

Tướng quân dẫn đầu nơi đây tên Chu Tinh Vũ, chức quan thuộc hàng nhị phẩm, là trọng thần của triều đình, song khi gặp Lâm Bắc Phàm hắn ta vẫn khách sáo vô cùng.

Dẫu sao thì Lâm Bắc Phàm cũng là nhân vật số một hàng thật giá thật tại triều đình mà.

Hắn là tế tửu Quốc Tử Giám, phủ doãn kinh thành, đại quan nhất phẩm của triều đình, còn được phong tước vị, xét về khía cạnh nào cũng không thể coi thường được.

“Mong mãi cuối cùng cũng đợi được Lâm đại nhân!”

Chu tướng quân cười ha ha: “Có Lâm đại nhân ở đây thì chắc chắn chúng ta có thể giữ vững được cứ điểm Phượng Hoàng, không để quân Võ Tây và quân Đại Nguyệt tiến vào dù chỉ một bước!”

Lâm Bắc Phàm nói: “Chu tướng quân khách khí quá rồi! Ngươi là lão tướng quân hành quân sa trường đã nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, năng lực xuất chúng, hành quân đánh trận vẫn phải nhờ vào ngươi, bản quan tới cũng chỉ như thêu hoa trên gấm mà thôi!”

“Lâm đại nhân, ngươi mới đang khách khí ấy chứ!”

Chu tướng quân có hơi bất mãn, nói: “Quan văn võ trong triều làm gì có ai giỏi đánh trận bằng ngươi? Bất kể là trận ở Hổ Quan Lao hay trận ở sông Tùng, ngươi đều đánh rất đặc sắc, khiến người ta phải đập bàn khen hay! Nếu như đổi lại là lão phu thì chắc chắn không làm được như thế!”

“Thế nên nói về đánh trận thì lão phu rất bội phục ngươi! Lão phu cũng hy vọng Lâm đại nhân có thể chỉ bảo nhiều hơn, lấy kế sách mưu lược đối phó với quân Đại Viêm, quân Giang Nam trước đó để đánh quân Võ Tây và quân Đại Nguyệt! Ha ha…”

“Được! Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng đánh quân Võ Tây và quân Đại Nguyệt!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.

Tiếp đó, Chu tướng quân cho người bày bàn tiệc để tiếp đãi Lâm Bắc Phàm.

Giữa lúc uống rượu, có một binh sĩ chạy vào bẩm báo với Chu tướng quân.

Chu tướng quân nói với Lâm Bắc Phàm, giọng điệu có phần tinh nghịch: “Lâm đại nhân, bên ngoài có một nữ tử tuyệt mỹ mặc đồ màu tím, nàng nói nàng tên Tử Nguyệt, là hồng nhan tri kỷ của ngươi và muốn gặp mặt ngươi! Lâm đại nhân, ngươi xem…”

“Một nữ tử tuyệt mỹ mặc đồ màu tím?”

“Hồng nhan tri kỷ?”


Chương 623 Có phải ngươi cũng hơi thích ta rồi hay không?

Bỗng chốc, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Lâm Bắc Phàm. Hắn thấy hơi hoang mang, Tử Nguyệt công chúa tới tìm hắn đấy hả?

Hắn ho khan một tiếng, đoạn bảo: “Đúng thật nàng là bạn của ta, khó khăn lắm mới tới tìm bản quan, bản quan gặp nàng đã vậy! Các vị cứ tiếp tục ăn uống, không cần để ý đến ta.”

Chu tướng quân lớn giọng nói: “Được được được! Mọi người cứ tiếp tục ăn uống đi, tuyệt đối không được làm phiền đến nhã hứng của Lâm đại nhân!”

“Chắc chắn không làm phiền!”

“Lâm đại nhân không quay lại cũng không sao!”



Mọi người bật cười ha ha, Lâm Bắc Phàm rời đi với vẻ cạn lời.

Hắn chậm rãi ra ngoài cửa, quả nhiên hắn trông thấy Tử Nguyệt công chúa.

Lúc này nàng vẫn đang mặc bộ đồ màu tím như ngày xưa, trên mặt đeo tấm voan mỏng màu tím. Mặc dù không nhìn rõ dung mạo, song trông vẫn duyên dáng yêu kiều, dáng người yểu điệu, mấy tên nam tử xung quanh nhìn mà hai mắt muốn dựng đứng lên.

Lâm Bắc Phàm bước tới, mỉm cười hỏi: “Tử Nguyệt cô nương, sao ngươi tới đây vậy?”

Tử Nguyệt công chúa tiến lên, nhìn Lâm Bắc Phàm bằng đôi mắt ẩn giấu tình cảm: “Đại nhân, ta… nhớ ngươi!”

Hay lắm, vừa mở miệng ra đã nói một câu to gan như vậy, đúng là biết trêu ghẹo người khác!

Nữ nhân này càng ngày càng xấc xược, càng lúc càng hút hồn! Ngươi tưởng ta không làm gì được ngươi hay sao?

Có điều trông thấy ánh mắt hâm mộ của nam tử xung quanh, Lâm Bắc Phàm không khỏi thấy vui vẻ, hắn hơi phê rồi đó!

Mặc dù nữ nhân này to gan nhưng đúng là khiến hắn nở mày nở mặt!

“Tử Nguyệt cô nương, ngươi đi theo ta, chúng ta vào phòng nói chuyện!”

“Mời Lâm đại nhân!”

Hai người dần dần khuất bóng.

Thế nhưng những tin đồn về Lâm Bắc Phàm và Tử Nguyệt cô nương đã nhanh chóng xuất hiện.

Tới nơi ở mà Chu tướng quân sắp xếp cho Lâm Bắc Phàm, bọn họ vào thư phòng xong, Lâm Bắc Phàm mời Tử Nguyệt công chúa ngồi rồi nói: “Ở đây không phải Lâm phủ nên điều kiện có hạn, mong công chúa đừng chê cười!”

“Sao có thể chê cười được? Có thể gặp được quân sư ở đây, ta vui còn không kịp nữa là!”

Tử Nguyệt công chúa tháo tấm voan mỏng trên mặt xuống, nàng nhìn chằm chằm Lâm Bắc Phàm như thể có nhìn thế nào cũng không đủ vậy.

Lâm Bắc Phàm bị nhìn mà thấy hơi gượng gạo: “Đủ rồi đó công chúa, đừng có nhìn ta bằng ánh mắt như vậy nữa!”

“Ánh mắt như nào?” Tử Nguyệt công chúa lấy làm lạ hỏi.

“Thì ánh mắt như hiện giờ của ngươi ấy, vừa thích vừa mong ngóng, trong mong ngóng còn có chút xấu hổ như kiểu vừa mới biết yêu ấy…”

Lâm Bắc Phàm tặc lưỡi, nói: “Công chúa điện hạ, mị công của ngươi càng lúc càng mạnh, công lực càng ngày càng thâm hậu rồi!”

Tử Nguyệt công chúa chớp mắt: “Vậy sao? Nhưng bản cung đâu có mị hoặc gì đâu!”

Lâm Bắc Phàm: “…”

Tử Nguyệt công chúa cười khúc khích, nàng đắc ý nói: “Bản cung biết rồi, là quân sư ngươi đã động lòng! Trong lòng ngươi có phải cũng hơi hơi… thích bản cung rồi không?”

Nói đoạn, nàng chớp mắt với Lâm Bắc Phàm như phóng điện. Lâm Bắc Phàm thấy ngại: “Công chúa đừng nói linh tinh nữa, làm gì có chuyện ấy?”

Tử Nguyệt công chúa khẽ nghiêng người, gương mặt nàng tựa hoa, mắt lại chớp: “Thực sự không có à?”

Lâm Bắc Phàm ngại ngùng nói: “Ban đầu thì không, giờ thì có một chút!”

“Thật à?”

Tử Nguyệt công chúa mừng rỡ, nàng lại tiến gần thêm một bước, hỏi: “Ngươi thích ta ở điểm nào?”

“Ta thích ngươi cách xa ta một chút!”

Tử Nguyệt công chúa: “…”

Nụ cười trên mặt Tử Nguyệt công chúa tắt lịm, nàng trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm: “Quân sư, ngươi đúng là không hiểu phong tình, chúng ta nói chính sự đi!”

Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Công chúa nói phải!”

Tiếp đó, Tử Nguyệt công chúa kể tình hình trận chiến với quân Đại Nguyệt cho Lâm Bắc Phàm.

Nói xong, nàng hơi nghiêng đầu nhìn hắn, tỏ vẻ mau khen ta đi.

Lâm Bắc Phàm nghe xong thì gật đầu: “Công chúa, các ngươi đúng là lợi hại! Hành trình tám trăm dặm này mà các ngươi có thể khiến Đại Nguyệt tổn thất ba, bốn vạn binh mã, đã thế còn hại bọn họ mất tinh thần, mệt mỏi, không thể đánh trận hiệu quả, đúng là lợi hại!”

Tử Nguyệt công chúa cười đến mức không khép được miệng: “Đa tạ quân sư đã khen! Nếu không phải bọn chúng có nhiều phòng bị, không trúng kế dễ dàng thì e là còn chịu tổn hại gấp đôi cơ!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Nghe đâu lần này người dẫn quân Đại Nguyệt là chiến thần Công Tôn Vô Địch! Hắn ta là người dẫn binh đánh trận nhiều năm, chiến tích không phải là ít, kinh nghiệm phong phú, cực kì thận trọng, thế nên mới nói các ngươi giành được kết quả như vậy là rất không tồi rồi!”

“Có điều có lợi hại cách mấy cũng không bằng quân sư được!”

Tử Nguyệt công chúa nói với vẻ sùng bái: “Nghe đâu trước kia quân sư đã thống lĩnh hai mươi vạn quân đối đầu với năm mươi vạn binh mã Giang Nam! Chỉ mất mười ngày, hy sinh chưa tới ba nghìn người đã có thể đánh bại quân Giang Nam, bắt sống ba mươi vạn tù binh và Giang Nam vương cũng như các tội thần khác! Chút thành tích nhỏ bé này của chúng ta đúng là chẳng đáng là gì khi so với quân sư!”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu tỏ vẻ khiêm tốn.
Chương 624 Vấn đề là cần tiền

“Quân sư, lần này ngươi tới cứ điểm Phượng Hoàng, bản cung vô cùng vui! Bởi vì lần này cuối cùng chúng ta cũng có thể kề vai sát cánh rồi! Bất kể là quân Đại Nguyệt hay quân Võ Tây, nhất định phải khiến bọn chúng một đi không trở lại!”

Tử Nguyệt công chúa hăm hở nói, cứ nghĩ đến việc nàng liên thủ với quân sư đánh bại mọi kẻ địch là lại kích động đến mức cả người run rẩy.

Một ngày nào đó Tà Nguyệt vương triều của nàng sẽ khôi phục, chuyện này chắc chắn sẽ trở thành một giai thoại.

Ấy thế nhưng Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu: “Công chúa điện hạ, ngươi lạc quan quá rồi! Bọn chúng hợp tác với nhau, quân số lên đến trăm vạn người, người đông thế mạnh, chúng ta sao có thể chiến thắng dễ dàng được?”

“Người khác có lẽ không được, có điều bản cung tin quân sư chắc chắn sẽ được!” Tử Nguyệt công chúa cực kì có lòng tin vào Lâm Bắc Phàm.

Bởi lẽ tài năng quân sự của hắn đều được chứng minh bằng chiến tích hàng thật giá thật.

Trước kia khi tám mươi vạn quân Đại Viêm kéo tới Hổ Lao Quan, Lâm Bắc Phàm nhận lệnh, chỉ mất vài ngày với đại quân chỉ vỏn vẹn ba mươi vạn người đã đánh bại được Đại Viêm, còn bắt sống được thái tử Đại Viêm và sáu mươi vạn binh mã của bọn chúng, vang danh thiên hạ.

Không lâu trước đó, hắn lại thống lĩnh hai mươi vạn đại quân đương đầu với đại quân Giang Nam ở sông Tùng. Lần ấy hắn cũng chỉ mất vài ngày đã đánh bại được đối phương, bắt sống Giang Nam vương và ba mươi vạn binh mã, một lần nữa vang danh thiên hạ.

Còn quân Tà Nguyệt có thể phát triển đến trình độ này chỉ trong một năm, còn đánh cho quân Võ Tây và quân Đại Nguyệt sứt đầu mẻ trán cũng là nhờ có Lâm Bắc Phàm chỉ điểm.

Có thể nói về tài năng quân sự thì quân sư đúng là số một thiên hạ!

Chiến thần Công Tôn Vô Địch của Đại Nguyệt?

Hừ!

Còn chẳng xứng xách dép cho quân sư nữa là!

Tử Nguyệt công chúa càng nghĩ càng có lòng tin, nàng lớn giọng nói: “Quân sư, ngươi nói xem đánh kiểu gì, bản cung sẽ toàn lực ủng hộ ngươi!”

“Công chúa điện hạ, trận chiến này ngươi muốn đạt được kết quả như thế nào?” Lâm Bắc Phàm hỏi.

Tử Nguyệt công chúa không hề do dự mà nói: “Ngăn bọn chúng ở bên ngoài cứ điểm Phượng Hoàng, không cho bọn chúng qua cửa! Đánh binh mã của Võ Tây và Đại Nguyệt, khiến bọn chúng tổn thất trầm trọng! Nếu có thể giữ lại được tất cả bọn chúng thì càng tốt!”

Lâm Bắc Phàm trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Ngăn bọn chúng ở bên ngoài cứ điểm Phượng Hoàng, không cho bọn chúng qua cửa, chuyện này đối với ta mà nói thì không có gì khó!”

Tử Nguyệt công chúa gật đầu một cách vui vẻ: “Ừ ừ!”

Lâm Bắc Phàm lại nói: “Đánh binh mã của Võ Tây và Đại Nguyệt, khiến bọn chúng tổn thất trầm trọng, chuyện này ta cố gắng một chút là có thể làm được!”

Tử Nguyệt công chúa lại gật đầu: “Ừ ừ!”

“Có điều…”

Lâm Bắc Phàm chau mày: “Nếu muốn giữ lại hết bọn chúng thì khó lắm, gần như là không làm được! Phải biết rằng bọn chúng có đại quân cả trăm vạn người, sức mạnh này là vô cùng to lớn, còn to lớn hơn cả khi hai chúng ta kết hợp lại! Hơn nữa, bọn chúng có rất nhiều cao thủ, thực sự rất khó để làm được…”

Tử Nguyệt công chúa làm nũng: “Quân sư, thì ngươi nghĩ cách đi, bản cung tin ngươi nhất định sẽ làm được!”

Lâm Bắc Phàm cười khổ: “Công chúa điện hạ, ngươi tin ta cũng vô dụng, ta thực sự không có cách!”

Tử Nguyệt công chúa lôi một xấp ngân phiếu ra rồi cười tinh nghịch với Lâm Bắc Phàm: “Quân sư đại nhân, bản cung đã chuẩn bị từ lâu, hiện giờ ngươi có cách rồi chứ?”

Lâm Bắc Phàm thay đổi sắc mặt ngay: “Công chúa điện hạ, đây thực sự không phải vấn đề về tiền bạc đâu!”

Tử Nguyệt công chúa lấy làm lạ hỏi: “Thế là vấn đề gì?”

“Vấn đề rất nhiều tiền!”

Lâm Bắc Phàm nhận lấy ngân phiếu, cười khổ: “Ngươi bỏ ra có chút tiền thế này thì ta khó làm việc cho ngươi lắm!”

Tử Nguyệt công chúa: “Đậu má!”

Nàng lại lôi thêm ngân phiếu, góp đủ ba trăm vạn lượng rồi đẩy tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, hậm hực nói: “Quân sư, nhiêu đây chắc đủ rồi chứ?”

Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, hắn cất tiền đi, đoạn bảo: “Đương nhiên là đủ rồi, công chúa thật hào phóng, ta thích nhất là dáng vẻ bình dị dễ gần này của ngươi! Nếu đã nhận tiền rồi thì chúng ta đi thẳng vào vấn đề nhé!”

Tử Nguyệt công chúa ngồi nghiêm chỉnh, mặt mày nghiêm túc nói: “Mời quân sư nói!”

Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Muốn đối phó với Võ Tây và Đại Nguyệt thực ra không hề khó! Chỉ cần nắm vững được thiên thời địa lợi nhân hòa, sau đó thuận thế hành động là chắc chắn có thể khiến bọn chúng có đi mà không có về!”

Tử Nguyệt công chúa kích động: “Quân sư mau nói đi, làm sao mới có thể khiến bọn chúng có đi mà không có về?”

Lâm Bắc Phàm khẽ miết đầu ngón tay, hắn tỏ vẻ thần bí: “Bản quan đã quan sát thời tiết, phát hiện mấy ngày hôm nay ở núi Phượng Hoàng và đất Võ Tây sẽ hanh khô, thời tiết cực kì nóng bức!”

Tử Nguyệt công chúa kinh ngạc: “Quân sư, ngươi còn biết xem cả thời tiết cơ à?”

Vẻ mặt Lâm Bắc Phàm vẫn bình thản, hắn nói: “Đương nhiên rồi, Gia Cát Khổng Minh còn biết xem thời tiết để chỉ huy tác chiến, ta thân là một quân sư, hiểu biết về lĩnh vực này chẳng phải rất hợp lí hay sao? Đừng có để ý những điều nhỏ nhặt như thế này!”

“Được, ngươi nói cũng đúng…”
Chương 625 Chỉ cần nhớ mang tiền thì ta sẽ không quên ngươi

Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói: “Thời tiết nóng bức nên chắc chắn sẽ thiếu nước! Thế nhưng hành quân đánh trận thì không thể không có nước được! Con người có thể không ăn cơm, vài ngày cũng không chết đói được! Nhưng nếu ba ngày không uống nước thì chắc chắn sẽ đi đời nhà ma!”

“Nguồn nước của Võ Tây và Đại Nguyệt đến từ sông Ngô Đồng, mà sông Ngô Đồng lại bắt nguồn từ dãy núi Phượng Hoàng! Trên đỉnh Phượng Hoàng là nguồn nước, sau đó chảy dọc theo sườn núi xuống và hình thành nên sông Ngô Đồng!”

“Thế nên kế sách của bản quan là như thế này!”

Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng nói: “Các ngươi tới đỉnh núi Phượng Hoàng, lấy đá lớn và các vật khác để chặn sông Ngô Đồng! Đại quân Võ Tây thiếu nước chắc chắn sẽ tìm đến đầu nguồn tức là đỉnh núi Phượng Hoàng!”

“Như vậy, các ngươi hoàn toàn có thể dựa vào lợi thế địa hình để đánh bọn chúng! Đây chắc là bài của các ngươi rồi, dẫu sao các ngươi cũng đã thành thạo tam đại chiến pháp, chuyện này chắc sẽ không thành vấn đề với các ngươi đâu!”

Hai mắt Tử Nguyệt công chúa sáng rực: “Quân sư nói phải, chúng ta chắc chắn sẽ khiến bọn chúng có đi mà không có về!”

Thế nhưng nàng lại bắt đầu lo âu: “Nhỡ đâu bọn chúng phái nhiều người tới thì sao? Chúng ta ít người, sợ sẽ không chống đỡ được…”

“Người nhiều thì càng dễ!”

Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Phải biết rằng thời tiết hanh khô rất dễ dẫn đến hỏa hoạn, nhất là cháy rừng! Tới khi ấy người đông, các ngươi cứ cho một mồi lửa là giải quyết hết rồi còn gì?”

Hai mắt Tử Nguyệt công chúa lại sáng lên: “Đúng nhỉ, cứ phóng hỏa đốt sạch bọn chúng!”

“Mặc dù tổn thất trầm trọng, song vì nguồn nước bọn chúng chắc chắn sẽ lại phái người tới núi Phượng Hoàng, có điều lần này chắc chắn sẽ phái cao thủ! Thế nên công chúa điện hạ à, các ngươi tốt nhất hãy xử lý nước thật triệt để, cắt đứt hoàn toàn đường lui của bọn chúng! Như vậy, bọn chúng chỉ có một con đường để đi thôi!”

Tử Nguyệt công chúa vội vàng hỏi: “Con đường gì?”

“Bọn chúng bắt buộc phải đánh tan cứ điểm, tiến vào thành để tìm kiếm nguồn nước!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Tới khi ấy ta chỉ cần giữ vững cứ điểm Phượng Hoàng, kéo dài thời gian là có thể khiến bọn họ khát chết!”

“Được được được! Kế này của quân sư hay lắm!”

Tử Nguyệt công chúa cười đến mức không khép miệng lại được. Ban đầu nàng còn tưởng chuyện này rất khó khăn, song rơi vào tay Lâm Bắc Phàm thì lại trở nên vô cùng đơn giản!

Chỉ cần làm theo những gì hắn nói là đại quân trăm vạn người kia không tan tác cũng phải tan tác, tuyệt đối không hàm hồ! Nàng thực sự càng ngày càng khâm phục Lâm Bắc Phàm!

Nàng còn phát hiện từ khi quen biết Lâm Bắc Phàm đến nay vấn đề gì cũng trở nên đơn giản! Có hắn, lòng nàng thấy an toàn vô cùng.

Tử Nguyệt công chúa nhìn gương mặt anh tuấn của Lâm Bắc Phàm một cách si mê, nàng khẽ gọi một tiếng: “Quân sư…”

Lâm Bắc Phàm sờ mặt mình: “Công chúa điện hạ, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”

Tử Nguyệt công chúa đứng dậy, nhanh chóng bước về phía hắn: “Quân sư, ngươi đừng động đậy, để bản cung ôm ngươi một lúc!”

Lâm Bắc Phàm hoang mang: “Công chúa điện hạ, ngươi bình tĩnh chút đi!”

“Bản cung không bình tĩnh được nữa, ngươi cứ để mặc bản cung đi!”

Tử Nguyệt công chúa bèn bổ nhào tới.

“A! Sự trong sạch của ta!”

Thời gian nửa nén hương trôi qua, Tử Nguyệt công chúa vẫn không nỡ buông: “Quân sư, bản cung về chuẩn bị đây, sau khi sự việc thành công bản cung lại tới thăm ngươi, đừng có quên bản cung đấy!”

“Chỉ cần ngươi nhớ mang theo tiền thì ta chắc chắn sẽ không quên ngươi!”

“Đáng ghét!”

Ngày hôm sau rất nhanh đã tới.

Lâm Bắc Phàm dậy rất sớm, hắn ăn uống đơn giản rồi đi tuần tra với Chu tướng quân.

Lúc bấy giờ, cứ điểm Phượng Hoàng đã điều động hơn bốn mươi vạn binh mã và lương thực, vũ khí, áo giáp… đủ cung cấp cho bọn họ, có thể nói là cần gì thì có nấy.

Đang đi, bỗng Chu tướng quân thở dài: “Lão phu đã nhiều lần đánh trận, to nhỏ vô số mà cũng chỉ có lần này là thấy khó khăn, song đây cũng là lần lão phu thấy nhẹ nhõm nhất!”

Lâm Bắc Phàm lấy làm lạ hỏi: “Tại sao lại nói như vậy?”

“Sở dĩ lão phu thấy khó khăn là bởi lần này phải đối mặt với đại quân trăm vạn người do Võ Tây với Đại Nguyệt liên kết lại! Trận chiến này có số quân nhiều nhất, quy mô to nhất nên cực kì gian nan! Thế nhưng lão phu lại thấy nhẹ nhõm là bởi không phải lo lắng về vật tư!”

“Đánh trận, cuối cùng vẫn phải dựa vào lương thảo và trang bị! Trước khi khi đánh trận, lão phu luôn phải lo về vấn đề này, chỉ sợ lương thực không đủ, vũ khí thiếu thốn, song giờ thì hoàn toàn không phải lo lắng gì hết!”

Chu tướng quân mỉm cười: “Lâm đại nhân xem, chỗ lương thực vật tư này đã được vận chuyển tới từ lâu, cực kì đầy đủ, đủ để lão phu chiến đấu hết mình rồi! Nghe đâu chỗ vật tư này là do Đại Viêm bồi thường, là nhờ đại nhân đàm phán được mà có! Lâm đại nhân, ngươi đúng là một người nhìn xa trông rộng, lão phu bội phục! Hành động này của ngươi đã cứu được không biết bao nhiêu trai tráng của Đại Võ, lão phu thay bọn họ cảm ơn ngươi!”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu, hắn cười: “Đều vì triều đình, vì Đại Võ cả mà!”

“Ngươi nói phải! Chẳng trách Lâm đại nhân lại được bệ hạ coi trọng, có sự trung thành và tài năng như thế này, sao bệ hạ có thể không yêu thích ngươi?”

Chu tướng quân bật cười ha ha…

Lâm Bắc Phàm chỉ cười chứ không đáp.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom