-
Chương 636-640
Chương 636 Đầu hàng đi
“Nước! Nước ở kia kìa!”
“Nhiều nước quá, đủ cho ta uống rồi!”
“Ta khát quá, cho ta uống trước!”
“Để ta uống trước!”
Mọi người nhanh chóng ùa đến để uống.
Người đằng trước điên cuồng uống, người đằng sau điên cuồng chen chúc trên phía trước, mọi người ai cũng muốn giải khát.
Còn có người ở bên ngoài nghe nói bên trong có nước cũng nhanh chóng xông vào. Bọn họ dẹp chuyện đánh trận qua một bên, cứ uống cho đã rồi tính sau.
“Chỗ nước này… liệu có có vấn đề không?” Công Tôn tướng quân lo lắng.
Võ Tây vương lắc đầu, hắn ta cười: “Công Tôn tướng quân, ngươi cứ yên tâm, nước ở đây không có vấn đề gì!”
Công Tôn tướng quân không hiểu, hỏi: “Vương gia, sao vương gia chắc chắn vậy?”
“Bởi vì nước này được bọn họ đun lên để đối phó với chúng ta!”
Võ Tây vương mỉm cười: “Giám quân triều đình Lâm Bắc Phàm đã nghĩ ra một kế sách rất hay để đối phó với chúng ta! Hắn cho người chuẩn bị rất nhiều vại nước, đổ đầy nước vào trong vại, còn bỏ thêm vài tấm gương đồng vào nữa! Như vậy, nước bên trong sẽ hút được nhiệt từ mặt trời và biến thành nước nóng, đúng là kì lạ!”
“Hóa ra là vậy!”
Công Tôn tướng quân bừng tỉnh hiểu ra: “Lão phu cứ thắc mắc mãi bọn họ lấy đâu ra nhiều nước nóng như vậy, hóa ra là làm theo cách này, đúng là quá thần kì! Có thể nghĩ ra được một cách như vậy, Lâm Bắc Phàm này đúng là một kỳ tài!”
“Hắn đúng là một kỳ tài, thế nên bản vương mới yêu thích hắn!” Võ Tây vương nói.
Cứ nghĩ đến việc một kỳ tài như Lâm Bắc Phàm chuẩn bị đầu quân cho hắn ta là hắn ta lại thấy kích động!
“Vậy nên Công Tôn tướng quân à, nước này không có vấn đề gì đâu! Đến tối, nước đã nguội, tiện cho các tướng sĩ giải khát!” Võ Tây vương mỉm cười.
“Đa tạ vương gia đã chỉ điểm, lão phu yên tâm rồi!” Công Tôn tướng quân gật đầu và khẽ mỉm cười.
Do mọi người đều tranh nhau uống nước, tình hình có hơi tán loạn nên Võ Tây vương không thể không lên tiếng: “Hiện giờ thắng thua vẫn chưa rõ ràng, mọi người phải cẩn thận binh mã của triều đình! Mỗi một người uống hai ngụm nước, uống xong lập tức nhường cho người khác để còn tiếp tục chiến đấu!”
Vài vị sĩ quan đứng ra chỉ huy, mọi người bèn uống nước theo thứ tự. Sau khi uống xong, sức chiến đấu của bọn họ được giải phóng, bọn họ càng chiến càng hăng.
Binh mã của triều đình ngăn cản trong bất lực, bọn họ không ngừng rút lui, gần như sắp sửa phải từ bỏ cứ điểm.
Còn quân Võ Tây và Đại Nguyệt thì xông thẳng vào thành, dần chiếm thế thượng phong.
“Đại cục đã định! Đại cục đã định mà!” Võ Tây vương bật cười ha ha.
Thứ lớn nhất ngăn cản đại quân của hắn ta chính là cứ điểm Phượng Hoàng.
Mà nay cứ điểm Phượng Hoàng đã bị đánh tan, phía trước còn có gì có thể ngăn cản hắn ta được nữa!
Chỉ cần hắn ta muốn là hoàn toàn có thể tiến thẳng đến kinh thành! Ngày hắn ta khoác hoàng bào lên mình không còn xa nữa!
Công Tôn tướng quân cũng vô cùng vui mừng, hắn ta bật cười: “Đây chính là lúc để lão phu lập công, xây dựng đại nghiệp! Ha ha…”
Đây là lần viễn chinh đầu tiên của hắn ta, hơn nữa đối thủ còn là Đại Võ.
Trận chiến này không một ai có thể coi thường.
Cứ nghĩ đến việc có cơ hội đánh vào kinh thành Đại Võ, trở thành người đầu tiên từ khi Đại Nguyệt lập quốc đến nay là Công Tôn tướng quân lại kích động đến mức toàn thân run rẩy, mặt mày đỏ bừng.
“Võ Tây vương điện hạ, sau khi trận chiến này kết thúc, chúng ta tiến về phía đông, đánh vào kinh thành, ngươi thấy thế nào?” Công Tôn tướng quân đề nghị.
“Được được được! Bản vương cũng định vậy!” Võ Tây vương vui vẻ đồng ý.
Đúng lúc đó, trên tường bỗng sáng rực lửa, có rất nhiều binh sĩ của triều đình xuất hiện.
Chu tướng quân đứng trên cổng thành, nhìn từ trên cao xuống và nói: “Võ Tây vương, Công Tôn Vô Địch, các ngươi tưởng các ngươi thắng chắc rồi sao?”
“Chẳng lẽ không phải à?”
Võ Tây vương chỉ đao vào Chu tướng quân, đắc ý nói: “Hiện giờ cứ điểm Phượng Hoàng đã bị bản vương đánh phá, con đường phía trước đã được khai thông, các ngươi làm sao ngăn được bản vương chứ?”
“Chu Tinh Vũ, ngươi không bảo vệ được cứ điểm Phượng Hoàng đúng là tắc trách một cách trầm trọng! Sau khi trở về, triều đình chắc chắn sẽ xử lý ngươi, giáng tội bãi chức quan của ngươi là cái chắc rồi, tiền đồ của ngươi coi như lụi tàn! Chi bằng hiện giờ ngươi đầu quân cho bản vương, theo bản vương đánh trận, giành giật Trung Nguyên! Ngày nào đó bản vương đăng cơ hoàng vị, bản vương sẽ phong ngươi làm đại tướng quân!”
“Đầu hàng đi, ngươi đã thua rồi!”
“Theo bản vương đánh trận ngươi còn được làm đại tướng quân!”
“Chỉ có đi theo bản vương thì ngươi mới có tương lai!”
“Thăng quan tiến chức, hưởng thụ mọi vinh hoa phú quý!”
Đại quân Võ Tây đã uống no nước gào lên, trông cực kỳ hoành tráng.
“Phi! Ngươi mà cũng xứng hả?”
Chu tướng quân lớn giọng mắng: “Ngươi là cái tên bất trung bất nghĩa, bất nhân bất hiếu, ngươi có tư cách gì kêu lão phu phải làm việc cho ngươi? Vì dã tâm của mình mà ngươi cõng rắn cắn gà nhà, lòng lang dạ sói, đi theo ngươi chỉ có nước chết nhanh hơn thôi!”
Chương 637 Trúng kế
“Ngươi… câm miệng!” Hai mắt Võ Tây vương hừng hực lửa giận.
Chu tướng quân mắng trúng nỗi đau của hắn ta, chẳng khác gì rắc muối lên vết thương của hắn ta.
“Thế giới này luôn luôn là kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc, kẻ mạnh mới là cao nhất!”
Võ Tây vương giảo biện: “Chỉ cần bản vương giành được ngôi vị hoàng đế thì thiên hạ này đều phải ca tụng bản vương, lịch sử phải ghi danh của bản vương!”
“Chỉ dựa vào một tên lòng lang dạ sói như ngươi mà cũng muốn có được hoàng vị hả?”
Chu tướng quân tức giận, tiếp tục mắng: “Đừng nói lão phu không đồng ý, người khắp thiên hạ cũng sẽ không đồng ý!”
“Ngươi muốn cả thiên hạ phải ca tụng ngươi ư? Ngươi đừng nằm mơ nữa, không mắng chết ngươi đã là tốt lắm rồi!”
“Ngươi còn muốn lịch sử ghi danh mình sao? Thôi ngươi cứ mơ giấc mơ mùa xuân của ngươi đi, ngươi chỉ có để lại tiếng xấu muôn đời, vĩnh viễn là cái đích cho người ta phỉ nhổ mà thôi!”
“Chu Tinh Vũ! Ngươi im miệng cho bản vương!” Võ Tây vương tức gần chết.
Công Tôn tướng quân ở bên cạnh khuyên nhủ: “Võ Tây vương điện hạ, đừng có phí lời với hắn ta nữa! Kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc, chỉ cần chúng ta chiến thắng trong trận chiến này thì thiên hạ này chính là của chúng ta!”
“Người khác mắng chúng ta thì có sao? Chúng ta kề đao lên cổ bọn chúng, xem bọn chúng còn dám mắng nữa không? Lịch sử ghi lại tiếng xấu của chúng ta thì đã sao? Chúng ta lấy kiếm kề lên đầu sử quan, xem hắn ta có chịu sửa hay không?”
“Chỉ cần chúng ta nắm quyền, nắm binh trong tay thì còn sợ ai nữa?”
“Công Tôn tướng quân nói phải, bản vương hiểu rồi!”
Võ Tây vương gật đầu, hắn ta ngẩng đầu nhìn với ánh mắt ác độc: “Chu Tinh Vũ, bản vương đã cho ngươi cơ hội rồi mà ngươi không biết quý trọng, vậy thì đừng trách bản vương không khách khí!”
“Ngươi không khách khí kiểu gì nào?” Chu tướng quân nở nụ cười khinh miệt.
“Giết toàn quân của ngươi!” Võ Tây vương gào lên.
“Ha ha…”
Chu tướng quân bật cười: “Chỉ dựa vào ngươi hả? Ngươi muốn giết toàn quân của ta ư?”
Chu tướng quân phất tay, trên tường thành bỗng xuất hiện vô số người. Trên tay mọi người đều đang kéo cung tên và ngắm chuẩn xuống phía dưới.
Binh mã triều đình đã ra khỏi thành đã tập hợp trở lại. Chu tướng quân hào hứng nói: “Ở đây lão phu có bốn mươi vạn binh mã tinh nhuệ, ngươi có giết nổi không?”
Võ Tây vương cười khinh miệt: “Sao lại không giết được? Ngươi chỉ có bốn mươi vạn binh mã, song bản vương có tận bảy mươi vạn, đủ để giết ngươi hai lần ấy chứ!”
Chu tướng quân bật cười ha ha: “Nếu là trước kia thì lão phu vẫn phải dè chừng ngươi! Nhưng bây giờ lão phu đã không còn sợ ngươi nữa! Người đông thì có làm sao? Nếu tất cả đều nhũn như con chi chi thì còn tác dụng gì nữa?”
“Ngươi… ngươi có ý gì hả?” Võ Tây vương bỗng có một dự cảm chẳng lành.
Đúng lúc ấy, bỗng có người trong binh mã Võ Tây kêu lên một tiếng, ôm bụng rồi khụy xuống đất, trông vẻ mặt đau khổ vô cùng.
Tiếp đó là người thứ hai, thứ ba, thứ tư…
Ai cũng ôm bụng, ngã xuống một cách đau đớn.
Người thứ mười, thứ hai mươi, thứ ba mươi…
Binh sĩ Võ Tây và Đại Nguyệt thi nhau ngã xuống, sắc mặt khó coi.
Dự cảm chẳng lành trong lòng Võ Tây vương càng lúc càng mãnh liệt, hắn ta vội vàng hỏi: “Các ngươi làm sao vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao ai cũng nằm lăn ra đất vậy? Nói chuyện đi chứ, bản vương đang hỏi các ngươi đấy, các ngươi nói chuyện đi chứ!”
Công Tôn tướng quân kiểm tra tình hình của một người, mặt hắn ta đanh lại: “Có vẻ như bọn họ đã bị trúng độc!”
“Đang yên đang lành… sao lại trúng độc chứ?” Võ Tây vương thấy hơi hoang mang.
“Là nước! Bọn họ đều uống nước ở bên trong vại! Nước này có vấn đề!” Có người gào lên một cách sợ hãi.
Võ Tây vương chĩa đao về phía Chu tướng quân, hắn ta gào lên: “Ngươi dám hạ độc sao, đồ bỉ ổi!”
Chu tướng quân cười đầy đắc ý: “Nước ở đây đúng thật là có vấn đề! Có điều lão phu không hề hạ độc, đó chỉ là chút thuốc xổ mà thôi! Các ngươi uống phải thuốc xổ thì đương nhiên sẽ bị đau bụng rồi! Ha ha…”
Võ Tây vương và Công Tôn tướng quân im lặng. Mặc dù không phải độc mà chỉ là thuốc xổ thôi, song hiện giờ hai bên đang chiến đấu, chỉ một chút thuốc xổ này thôi đã đủ để thay đổi thế cục này rồi!
Đau bụng thì làm sao đánh trận được nữa, bị tiêu chảy thì còn chiến đấu sao được, ngươi nói xem có phải không? Đến đứng còn chẳng vững thì sao có thể đánh địch đây?
Hai mắt Công Tôn tướng quân bốc hỏa, hắn ta phẫn nộ nói: “Ngươi dám dùng thuốc xổ à, cái đồ bỉ ổi vô liêm sỉ nhà ngươi!”
Chu tướng quân dương dương tự đắc: “Người ta thường nói nhà quân sự luôn phải lừa địch mà! Lão phu thả thuốc xổ vào trong nước thì đã làm sao? Lão phu cũng đâu yêu cầu các ngươi uống nước, là các ngươi tự tranh nhau uống cơ mà, uống xong có vấn đề thì lại trách lão phu, đạo lý gì đấy?”
Binh mã triều đình cười ầm lên.
Võ Tây vương và Công Tôn tướng quân tức điên lên! Rõ ràng là các ngươi bỏ thuốc xổ vào nước cơ mà!
Rõ ràng lỗi là ở các ngươi!
Rõ ràng các ngươi biết binh mã của chúng ta cần uống nước nên mới đổ đầy nước trong vại, lại còn bỏ thuốc xổ vào!
Hiện giờ ngươi lại phủi sạch trách nhiệm, đúng là quá vô liêm sỉ! Quá mặt dày!
Chương 638 Lại bị trúng kế
Đúng lúc ấy, những tiếng kêu đau vang lên liên tục, mọi người đều ôm bụng ngã xuống.
Sắc mặt bọn họ trắng bệch, đầu đổ mồ hôi, môi tái xanh, mặt mày nhăn nhó… Có người không chịu được còn cởi quần giải quyết luôn.
Bỗng chốc, mùi thối bay khắp!
Thế nhưng Võ Tây vương lại thấy lòng mình lạnh như sắt, lạnh đến mức toàn thân hắn ta run rẩy.
Binh mã như thế này thì còn đánh đấm gì nữa?
Chẳng ai có thể đứng dậy, người nhũn như con chi chi. Như thế thì làm sao đánh trận đây?
Hắn ta không thể hiểu nổi, tại sao thế cục tốt đẹp ban đầu lại biến thành như thế này?
Tại sao lại trở nên như vậy? Tại sao hả?
Võ Tây vương liếc mắt nhìn toàn cảnh.
Cuối cùng ánh mắt của hắn ta dừng lại trên một người trẻ tuổi.
Đối phương mặc quan bào màu đỏ, đứng ở bên cạnh Chu tướng quân, trông trẻ măng, anh tuấn vô cùng. Hắn đang mỉm cười với hắn ta, nụ cười xán lạn vô cùng.
Người này chính là Lâm Bắc Phàm, đồng thời cũng là con cờ hắn ta sắp đặt bên trong triều đình.
Mặc dù hắn rất tham tiền, song nhiệm vụ nào hắn cũng hoàn thành đâu vào đấy, năng lực xuất chúng, Võ Tây vương coi trọng hắn vô cùng.
Thế nên khi không thể đánh cứ điểm Phượng Hoàng, hắn ta đã tìm tới con cờ này, hi vọng hắn có thể ra tay giúp đỡ.
Quả nhiên, đối phương không phụ lòng tin của hắn ta. Hắn chỉ cho hắn ta điểm yếu của cứ điểm, để hắn ta đánh tan cứ điểm một cách thuận lợi, xông vào bên trong thành.
Thắng lợi ở ngay trước mắt, song lại bởi khát nước mà thế cục hoàn toàn thay đổi.
Còn binh mã triều đình lại lui ra khỏi thành một cách thuận lợi, sau đó chặn bọn họ ở trong thành.
Tất cả những điều này rõ ràng là một cái bẫy! Một cái bẫy nhắm vào hắn ta!
Bỗng chốc, Võ Tây vương đã hiểu ra! Hắn ta đã hiểu được tất cả!
Tuy nhiên đã quá muộn rồi!
“Là ngươi! Là ngươi đã hại bản vương! Cái tên phản bội nhà ngươi!” Võ Tây vương chỉ đao vào Lâm Bắc Phàm, hắn ta phẫn nộ nói.
Lâm Bắc Phàm thấy không ổn, hắn tủi thân: “Võ Tây vương điện hạ, có phải ngươi bị điên rồi không? Hôm nay mới là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tại sao ngươi lại vu oan giá họa cho ta hả? Lại còn bảo ta hại ngươi… ta hại ngươi cái gì rồi?”
“Ngươi còn giả vờ giả vịt với bản vương nữa à? Đúng là một tên tiểu nhân gian xảo!”
Võ Tây vương tức giận, hắn ta cười lớn: “Cả đời này bản vương anh minh, duy chỉ thua trong tay một kẻ tiểu nhân như ngươi! Ha ha, đúng là quá nực cười! Chẳng lẽ đây chính là báo ứng cho những việc làm sai trái của bản vương sao?”
“Kì lạ thật!”
Lâm Bắc Phàm lẩm bẩm, sau đó hắn nói với Chu tướng quân: “Chuyện không thể chậm trễ, ra tay đi!”
“Lâm đại nhân nói phải!”
Chu tướng quân phất tay: “Bắn tên!”
“Vụt vụt vụt…”
Mũi tên bắn ra như mưa.
Quân đội dưới tường thành đang nghiêng ngả, không còn sức mà tránh nên hi sinh.
Một màn mũi tên như vậy đã hạ gục được cả vạn người.
“Tiếp tục bắn tên!” Chu tướng quân tiếp tục hô.
“Vụt vụt vụt…”
Lại một lượt cung tên nữa được bắn ra.
Vô số kẻ địch hi sinh, nằm rạp trên mặt đất.
Võ Tây vương và Công Tôn tướng quân nhìn binh lính của mình bị giết mà tức đến đỏ cả mắt, bọn họ nói: “Ngươi dám giết lính của bản vương (lão phu) sao?”
Tiếp đó, bọn họ chỉ huy các Tiên Thiên, tiến hành ngăn cản.
“Các Tiên Thiên xông lên, giải quyết bọn chúng!” Chu tướng quân hét lớn, sau đó cũng chỉ huy các Tiên Thiên xông lên.
Tiên Thiên hai bên đại chiến trong thành, đánh vô cùng ác liệt!
Trong trận chiến, binh mã của Võ Tây và Đại Nguyệt không có chỗ mà tránh thân, số người thương vong càng lớn hơn!
Đã thế trên thành còn không ngừng bắn tên, binh mã Võ Tây và Đại Nguyệt cứ thế hi sinh.
“Ngươi giết binh lính của bản vương, bản vương cũng phải giết binh lính của các ngươi!” Võ Tây vương phát điên lên rồi xông ra giết.
“Ngọc nát hương tan, cùng nhau chết chung đi!” Công Tôn tướng quân cũng có cùng suy nghĩ với Võ Tây vương.
Mà lúc này, các Tiên Thiên che mặt ở bên ngoài đã chặn đứng Công Tôn tướng quân, bọn họ hét lên với người của triều đình: “Cứ giao Công Tôn Vô Địch cho chúng ta, các ngươi giết những kẻ khác đi!”
Chu tướng quân mừng rỡ: “Đa tạ các vị nghĩa sĩ đã giúp đỡ!”
Trận chiến tiếp tục!
Tiên Thiên giết Tiên Thiên, binh lính giết binh lính!
Tất cả mọi người đều vô cùng hăng máu!
Thời gian khoảng nửa nén hương trôi qua, binh mã Võ Tây và Đại Nguyệt đã hy sinh rất nhiều.
Võ Tây vương nhìn đại quân mấy chục vạn người khó khăn lắm mới bồi dưỡng được bị chôn vùi tất thảy, hắn ta lập tức phát điên, nhanh chóng xông về phía Lâm Bắc Phàm: “Là ngươi! Tất cả là tại ngươi! Bản vương nhất định phải giết chết ngươi, báo thù rửa hận cho binh lính của bản vương!”
“Lâm đại nhân cẩn thận!”
“Mau tránh đi!”
Mọi người đồng loạt hô lên.
Song lúc ấy, Võ Tây vương đã đến trước mặt Lâm Bắc Phàm, dốc toàn bộ sức lực đánh một chưởng.
“Bản vương phải khiến ngươi bỏ mạng ở đây!”
Thế nhưng Lâm Bắc Phàm lại không hề sợ, ngược lại hắn còn nở một nụ cười quỷ dị.
Trên tay hắn có một thanh đao nhỏ xuất hiện, đâm thẳng vào đan điền của Võ Tây vương với tốc độ còn nhanh hơn cả đối phương.
Võ Tây vương không kịp phòng bị, thanh đao đã đâm trúng hắn ta, máu tươi bắn tung tóe.
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lại dồn sức đẩy, đan điền của Võ Tây vương đã vỡ, toàn bộ võ công của hắn ta bị phế, hắn ta thổ huyết rồi lùi về phía sau, bàn tay run rẩy chỉ về phía Lâm Bắc Phàm: “A! Ngươi… ngươi không phải Lâm Bắc Phàm!”
Lâm Bắc Phàm bật cười ha ha: “Ngươi nói đúng rồi đó, bản công tử đúng thật không phải Lâm Bắc Phàm!”
Đối phương xé mặt nạ, quần áo, đây chính là Dạ La Hương, kẻ cực kì giỏi cải trang.
Chương 639 Chiến thần gục ngã
Dạ Lai Hương giơ thanh đao đầy máu trong tay lên, đắc ý nói: “Võ Tây vương, một đao mới nãy của bản công tử thế nào? Có phải rất khoái hay không?”
“A! Tức chết ta mất! Tức chết ta mất…” Võ Tây vương kêu ầm lên.
Hắn ta đã dốc hết sức lực, không những không báo được thù mà còn bị người ta hủy đi võ công, đúng là khiến hắn ta tức đến phát điên!
Lúc này, Lâm Bắc Phàm chân chính chầm chậm bước ra.
Nhìn Võ Tây vương đã bị phế võ công, hắn nở nụ cười bình thản: “Người đâu, bắt Võ Tây vương lại!”
“Vâng thưa Lâm đại nhân!”
Võ Tây vương đã bị bắt, các Tiên Thiên bên Võ Tây thấy tình thế chẳng lành bèn định trốn khỏi thành.
Dạ Lai Hương lập tức ra tay, chặn bọn họ lại.
Các Tiên Thiên của Đại Nguyệt cũng muốn trốn, có điều cũng bị Dạ Lai Hương chặn lại. Cuối cùng chỉ có Công Tôn tướng quân chống lại một cách yếu ớt.
Lúc này, Công Tôn tướng quân đang bị mấy người che mặt bao vây, tiến thoái lưỡng nan, cực kì khó khăn.
Dạ Lai Hương nói: “Ta đi làm thịt tên già kia!”
Lâm Bắc Phàm phất tay: “Mọi người không được động thủ nữa, cứ im lặng nhìn, không để lão ta chạy trốn là được!”
Mối thù này phải để mình tự tay giải quyết mới thoải mái được!
Phải biết rằng chuyện vương triều Tà Nguyệt bị diệt vong ngày trước, Công Tôn Vô Địch là một trong những kẻ đầu sỏ. Cũng chính vào khoảng thời gian ấy, hắn ta lập được cái danh chiến thần đầy vinh dự.
Thế nhưng đối với Tà Nguyệt mà nói, tất cả những điều này là vết nhơ, là sự sỉ nhục cả đời này cũng không thể rửa sạch được, bởi lẽ tiếng thơm của đối phương được xây dựng trên xương máu của chính bọn họ.
Huyết hải thâm thù, đương nhiên phải trả lại bằng chính tính mạng! Bọn họ phải tận tay báo thù thì mới dập tắt được lửa hận trong lòng!
Thế là các Tiên Thiên của triều đình bèn bao vây tất cả những đường sống của Công Tôn Vô Địch, để quân Tà Nguyệt thỏa thích đánh.
Công Tôn Vô Địch nhìn những thi thể chất thành núi trong thành, trong lòng tràn ngập phẫn nộ cùng thương tâm.
Hồi đầu hắn ta đưa năm mươi vạn quân hừng hực khí thể vượt qua cứ điểm Thanh Long để tiến tới Đại Võ, hắn ta còn tưởng sẽ lập được công lớn, vang danh thiên hạ.
Vốn dĩ đã đánh bại được cứ điểm Phượng Hoàng rồi, niềm hy vọng ở ngay trước mắt, kết quả chớp mắt một cái thế cuộc đã thay đổi!
Mấy chục vạn binh mã hắn ta mang theo toàn bộ chôn xác tại đây! Thậm chí đến cả Võ Tây vương cũng bị bọn họ bắt!
Hy vọng đã tắt, hết cách xoay chuyển trời đất!
Hắn ta không những bại trận mà còn bị hủy đi cả cái danh anh hùng một thời!
Chiến thần?
Hiện giờ nghe vào tai chẳng khác gì một trò cười!
Bây giờ đến cả bản thân mình có giữ được mạng hay không cũng là một vấn đề!
Có điều, điều khiến hắn ta lo lắng nhất là vương triều Đại Nguyệt đã tổn thất mất năm mươi vạn binh mã, quốc phòng chắc chắn sẽ yếu đi, những kẻ khác nhất định sẽ nhân cơ hội làm loạn, các nước xung quanh chắc chắn sẽ nhúng tay vào. Triều đình loạn lạc, lòng dân cũng sẽ không yên!
Cứ nghĩ đến việc mình đưa vương triều Đại Nguyệt vào vực thẳm là Công Tôn Vô Địch lại bi phẫn vô cùng.
“Lão phu là tội nhân của Đại Nguyệt!”
Đúng lúc ấy, một nữ tử che mặt mặc đồ màu đen bỗng xuất hiện. Nhân lúc Công Tôn Vô Địch thất thần, nàng cầm kiếm đâm thẳng vào lồng ngực hắn ta, máu tươi bắn tung tóe.
Mặt Công Tôn Vô Địch tái mét, sức mạnh của hắn ta bị giảm đi hai phần.
“Công Tôn lão giặc, ngươi cũng có ngày hôm nay!” Nữ tử che mặt cười một cách lạnh lùng.
“Các ngươi là ai? Lão phu không thù không oán với các ngươi, tại sao các ngươi lại hại lão phu?” Công Tôn Vô Địch phẫn nộ nói.
“Ngươi không cần phải biết! Ngươi chỉ cần nhớ là chúng ta có mối thù sâu tựa biển cả với ngươi là đủ! Nộp mạng đi!”
Nữ tử che mặt lại xông đến, kiếm quang lóe sáng, sát khí ngút trời.
Như thể không giết chết người này thì không dừng vậy.
Tiếp đó, nữ tử che mặt liên thủ với mấy vị Tiên Thiên khác, cuối cùng giết chết Công Tôn Vô Địch dưới kiếm của mình!
Chu tướng quân phất tay, hớn hở nói: “Các chàng trai, bên ngoài thành vẫn còn một số binh mã của Võ Tây và Đại Nguyệt, bọn họ đều là kẻ địch của chúng ta! Xông lên giết, không được để lại bất cứ ai!”
“Vâng thưa tướng quân!”
Cổng thành được mở, quân đội triều đình ào ào xông ra.
Bọn họ phát hiện số binh mã còn lại ấy đã bị giết sạch, lương thực của bọn họ cũng bị cuỗm đi hết.
Không cần nói nhiều, chắc chắn là do quân Tà Nguyệt làm.
“Các tướng sĩ, trận chiến ngày hôm nay đã khiến mọi người mệt mỏi rồi! Uống rượu ăn thịt nghỉ ngơi! Nghỉ đủ một ngày rồi chúng ta xuất binh đánh vào Võ Tây, tiêu diệt tàn đảng Võ Tây, thu hồi giang sơn!” Lâm Bắc Phàm lớn giọng hô.
“Vâng thưa giám quân!” Mọi người đồng thanh đáp.
Sau một ngày nghỉ ngơi, bọn họ bắt được tàn đảng Võ Tây, vùng đất Võ Tây đã thuộc quyền quản lý của triều đình.
Tin tức thắng lợi rất nhanh được truyền khắp thiên hạ!
Chương 640 Tin tốt cho Ký Bắc Vương
“Triều đình Đại Võ lại thắng rồi hả? Sao có thể?”
“Võ Tây và Đại Nguyệt liên thủ, cả trăm vạn binh mã mà lại thua nhanh vậy ư?”
“Ôi! Chỉ có thể nói trời trêu đùa người! Sở dĩ bọn họ thua là do rất nhiều nguyên nhân! Ví dụ như thời tiết nóng bức, nước sông cạn kiệt, còn bị nghĩa quân Võ Tây kéo chân nữa!”
“Khó khăn lắm bọn họ mới đánh được cứ điểm Phượng Hoàng, thắng lợi ở ngay trước mắt, kết quả toàn quân uống phải nước có vấn đề, binh bại như núi đổ! Thời cũng thế mà mệnh cũng vậy, chỉ có thể nói là quá đáng tiếc!”
“Đáng tiếc thật! Có điều Võ Tây vương thua cũng chẳng oan! Hắn ta quên gốc quên gác, là một kẻ bạc tình bạc nghĩa như thế, nếu để hắn ta lên nắm quyền chí tôn thì đúng là đại nạn của dân chúng!”
“Thế mới nói ông trời cũng không chịu được nên mới cho hắn ta thua đó!”
“Năm nay Đại Võ đã thắng mấy trận chiến lớn rồi, đúng là lợi hại! Hoàng triều Đại Võ đã không còn là một hoàng triều như thuở ban đầu nữa, không thể ức hiếp bừa bãi được!”
“Điều mà ta quan tâm hơn cả là đại quân năm mươi vạn người với chiến thần Công Tôn Vô Địch đã ốc chẳng mang nổi mình ốc còn đòi chọc vào Đại Võ, lần này thì vương triều Đại Nguyệt gặp nguy rồi!”
“Đấy người ta gọi là đáng đời đó!”
Có người vui vẻ có người u sầu.
Đương nhiên, triều đình vui mừng vô cùng, sĩ khí dâng cao!
Vương triều Đại Nguyệt thì hoảng sợ bất an, chỉ lo Đại Võ đem quân sang đánh!
Hiện giờ bọn họ mất đi chiến thần Công Tôn Vô Địch, lại còn mất năm mươi vạn binh mã nên sức mạnh quốc phòng giảm đáng kể, thực sự không có cách để ứng phó với binh mã hừng hực khí thế của Đại Võ!
Cả Ký Bắc vương nữa, lúc này hắn ta đang cực kì không vui.
Hắn ta ngồi trên ghế thái sư, buồn bực nói: “Võ Tây vương đúng là đồ phế vật! Võ Tây, Đại Nguyệt liên thủ, đại quân cả trăm vạn người, ban đầu còn tưởng bọn họ có thể tiến vào Trung Nguyên, ai dè nhanh như vậy đã bị đánh bại, hừ!”
“Còn có Lâm quân là sao thế? Bản vương đã dặn dò hắn, bảo hắn kéo dài trận chiến để cả hai bên cùng tổn thất nhiều thêm cơ mà, sao nhanh như vậy đã kết thúc hả?”
Lúc này, Ký Bắc vương thực sự rầu thối cả ruột!
Ban đầu hắn ta còn đợi hai bên đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, dân chúng kêu than, tới khi ấy sẽ là lúc hắn ta đăng cơ, dựng cờ khởi nghĩa, kết thúc trận chiến, sau đó ngồi lên vị trí hoàng đế, khoác hoàng bào, nắm cả thiên hạ!
Ai ngờ hắn ta còn chưa kịp phản ứng thì trận chiến đã kết thúc, khiến giấc mộng của hắn ta tan thành mây khói. Bỏ qua cơ hội ngàn vàng này, về sau việc khởi binh không còn dễ dàng như vậy nữa.
“Khởi bẩm vương gia!”
Quân sư Gia Cát tiên sinh chắp tay nói: “Trận chiến này kết thúc nhanh chóng cũng là điều mà thuộc hạ không ngờ tới! Có điều chuyện này không phải do Lâm quân! Võ Tây vương thua hoàn toàn là do gieo gió gặt bão!”
“Quân sư, ngươi nói vậy là sao?” Ký Bắc vương hỏi.
“Khởi bẩm vương gia, thuộc hạ nhận được tin từ Như Sương cô nương rằng binh mã Võ Tây, Đại Nguyệt tụ tập ở cứ điểm Phượng Hoàng, nơi đó thời tiết hanh khô vô cùng! Dưới tình hình này, hoàn toàn không thể đánh trận được! Chỉ e là Võ Tây vương làm nhiều điều sai trái, còn quên mất gốc gác của mình nên mới bị ông trời trừng phạt! Ông trời không đứng về phía Võ Tây nên Võ Tây vương mới bại trận!”
Ký Bắc vương gật đầu: “Quân sư nói phải, tiếp tục nói!”
“Trừ nguyên nhân về thời tiết ra thì còn có nguyên nhân về con người nữa! Vương gia cũng biết đấy, từ đầu năm đến nay có một đám nghĩa quân xuất quỷ nhập thần luôn đối đầu với Võ Tây vương!”
“Trong trận chiến này, bọn họ không hề ngồi không mà thường xuyên đánh úp, cắt đứt nguồn nước, phóng hỏa đốt rừng... Thế nên Võ Tây và Đại Nguyệt mới không ngừng bị tổn thất binh tướng, sức mạnh giảm đáng kể!”
Ký Bắc vương lại gật đầu: “Không sai, quân sư nói tiếp đi!”
“Chỉ mỗi đối phó với nghĩa quân này thôi đã đủ để Võ Tây và Đại Nguyệt cạn sức lực rồi! Lúc này bọn họ còn phải đối đầu với triều đình, mà triều đình cũng đâu có vừa, độ khó không cần nghĩ cũng biết! Cuối cùng mặc dù đại quân của họ đã đánh tan cứ điểm Phượng Hoàng, thắng lợi ở ngay trước mắt, song lại bởi nước có vấn đề nên toàn quân gục ngã!”
Gia Cát tiên sinh lắc đầu: “Đúng là kịch tính! Như Sương cô nương có nói, bên trong nước có thuốc xổ, thực ra là do Chu Tinh Vũ tướng quân thấy sắp không bảo vệ được cứ điểm nên đã lén lút bỏ thuốc xổ vào nước, kết quả lại đạt được thành công, chuyện này chẳng liên quan gì đến Lâm quân cả!”
Ký Bắc vương kích động, hắn ta đập bàn đứng dậy: “Hóa ra là cái tên Chu Tinh Vũ kia! Không ngờ bề ngoài trông hắn ta thành thực vậy mà bên trong lại gian xảo đến thế, bản vương suýt nữa đã nhìn nhầm hắn ta rồi!”
“Thế nên mới nói từ đầu đến cuối chuyện này đều không liên quan đến Lâm quân! Lâm quân chẳng làm gì cả, kết quả Võ Tây vương vẫn thua! Chỉ có thể nói thiên ý không thể phạm vào, Võ Tây vương sai trái, cõng rắn cắn gà nhà, đến ông trời cũng không chịu được hắn ta nên mới cho hắn ta thua thảm bại!” Gia Cát tiên sinh chắp tay.
Ký Bắc vương gật đầu: “Xem ra bản vương đã trách nhầm Lâm quân thật rồi! Nhưng mà…”
Ký Bắc vương lại u sầu: “Hiện giờ triều đình đại thắng, sĩ khí dâng cao, chấn động bốn phương! Chúng ta đã bỏ lỡ mất cơ hội, sau này muốn khởi binh cũng khó!”
Đúng lúc ấy, có một tiếng cười quen thuộc truyền tới từ bên ngoài: “Vương gia, bản tọa về rồi đây!”
Ký Bắc vương hớn hở, hắn ta nhận ra giọng nói này, giọng nói này chính là của môn chủ Thiên Môn - Lãnh Nhược Thiện.
Hôm ấy sau khi hắn ta bị thương thần đánh đã tìm một nơi bí mật để trị thương, song vẫn âm thầm liên lạc với Ký Bắc vương.
Tới nay hắn ta đã quay về, xem ra vết thương đã khỏi, điều này đối với Ký Bắc vương mà nói đúng thực là tốt vô cùng.
“Nước! Nước ở kia kìa!”
“Nhiều nước quá, đủ cho ta uống rồi!”
“Ta khát quá, cho ta uống trước!”
“Để ta uống trước!”
Mọi người nhanh chóng ùa đến để uống.
Người đằng trước điên cuồng uống, người đằng sau điên cuồng chen chúc trên phía trước, mọi người ai cũng muốn giải khát.
Còn có người ở bên ngoài nghe nói bên trong có nước cũng nhanh chóng xông vào. Bọn họ dẹp chuyện đánh trận qua một bên, cứ uống cho đã rồi tính sau.
“Chỗ nước này… liệu có có vấn đề không?” Công Tôn tướng quân lo lắng.
Võ Tây vương lắc đầu, hắn ta cười: “Công Tôn tướng quân, ngươi cứ yên tâm, nước ở đây không có vấn đề gì!”
Công Tôn tướng quân không hiểu, hỏi: “Vương gia, sao vương gia chắc chắn vậy?”
“Bởi vì nước này được bọn họ đun lên để đối phó với chúng ta!”
Võ Tây vương mỉm cười: “Giám quân triều đình Lâm Bắc Phàm đã nghĩ ra một kế sách rất hay để đối phó với chúng ta! Hắn cho người chuẩn bị rất nhiều vại nước, đổ đầy nước vào trong vại, còn bỏ thêm vài tấm gương đồng vào nữa! Như vậy, nước bên trong sẽ hút được nhiệt từ mặt trời và biến thành nước nóng, đúng là kì lạ!”
“Hóa ra là vậy!”
Công Tôn tướng quân bừng tỉnh hiểu ra: “Lão phu cứ thắc mắc mãi bọn họ lấy đâu ra nhiều nước nóng như vậy, hóa ra là làm theo cách này, đúng là quá thần kì! Có thể nghĩ ra được một cách như vậy, Lâm Bắc Phàm này đúng là một kỳ tài!”
“Hắn đúng là một kỳ tài, thế nên bản vương mới yêu thích hắn!” Võ Tây vương nói.
Cứ nghĩ đến việc một kỳ tài như Lâm Bắc Phàm chuẩn bị đầu quân cho hắn ta là hắn ta lại thấy kích động!
“Vậy nên Công Tôn tướng quân à, nước này không có vấn đề gì đâu! Đến tối, nước đã nguội, tiện cho các tướng sĩ giải khát!” Võ Tây vương mỉm cười.
“Đa tạ vương gia đã chỉ điểm, lão phu yên tâm rồi!” Công Tôn tướng quân gật đầu và khẽ mỉm cười.
Do mọi người đều tranh nhau uống nước, tình hình có hơi tán loạn nên Võ Tây vương không thể không lên tiếng: “Hiện giờ thắng thua vẫn chưa rõ ràng, mọi người phải cẩn thận binh mã của triều đình! Mỗi một người uống hai ngụm nước, uống xong lập tức nhường cho người khác để còn tiếp tục chiến đấu!”
Vài vị sĩ quan đứng ra chỉ huy, mọi người bèn uống nước theo thứ tự. Sau khi uống xong, sức chiến đấu của bọn họ được giải phóng, bọn họ càng chiến càng hăng.
Binh mã của triều đình ngăn cản trong bất lực, bọn họ không ngừng rút lui, gần như sắp sửa phải từ bỏ cứ điểm.
Còn quân Võ Tây và Đại Nguyệt thì xông thẳng vào thành, dần chiếm thế thượng phong.
“Đại cục đã định! Đại cục đã định mà!” Võ Tây vương bật cười ha ha.
Thứ lớn nhất ngăn cản đại quân của hắn ta chính là cứ điểm Phượng Hoàng.
Mà nay cứ điểm Phượng Hoàng đã bị đánh tan, phía trước còn có gì có thể ngăn cản hắn ta được nữa!
Chỉ cần hắn ta muốn là hoàn toàn có thể tiến thẳng đến kinh thành! Ngày hắn ta khoác hoàng bào lên mình không còn xa nữa!
Công Tôn tướng quân cũng vô cùng vui mừng, hắn ta bật cười: “Đây chính là lúc để lão phu lập công, xây dựng đại nghiệp! Ha ha…”
Đây là lần viễn chinh đầu tiên của hắn ta, hơn nữa đối thủ còn là Đại Võ.
Trận chiến này không một ai có thể coi thường.
Cứ nghĩ đến việc có cơ hội đánh vào kinh thành Đại Võ, trở thành người đầu tiên từ khi Đại Nguyệt lập quốc đến nay là Công Tôn tướng quân lại kích động đến mức toàn thân run rẩy, mặt mày đỏ bừng.
“Võ Tây vương điện hạ, sau khi trận chiến này kết thúc, chúng ta tiến về phía đông, đánh vào kinh thành, ngươi thấy thế nào?” Công Tôn tướng quân đề nghị.
“Được được được! Bản vương cũng định vậy!” Võ Tây vương vui vẻ đồng ý.
Đúng lúc đó, trên tường bỗng sáng rực lửa, có rất nhiều binh sĩ của triều đình xuất hiện.
Chu tướng quân đứng trên cổng thành, nhìn từ trên cao xuống và nói: “Võ Tây vương, Công Tôn Vô Địch, các ngươi tưởng các ngươi thắng chắc rồi sao?”
“Chẳng lẽ không phải à?”
Võ Tây vương chỉ đao vào Chu tướng quân, đắc ý nói: “Hiện giờ cứ điểm Phượng Hoàng đã bị bản vương đánh phá, con đường phía trước đã được khai thông, các ngươi làm sao ngăn được bản vương chứ?”
“Chu Tinh Vũ, ngươi không bảo vệ được cứ điểm Phượng Hoàng đúng là tắc trách một cách trầm trọng! Sau khi trở về, triều đình chắc chắn sẽ xử lý ngươi, giáng tội bãi chức quan của ngươi là cái chắc rồi, tiền đồ của ngươi coi như lụi tàn! Chi bằng hiện giờ ngươi đầu quân cho bản vương, theo bản vương đánh trận, giành giật Trung Nguyên! Ngày nào đó bản vương đăng cơ hoàng vị, bản vương sẽ phong ngươi làm đại tướng quân!”
“Đầu hàng đi, ngươi đã thua rồi!”
“Theo bản vương đánh trận ngươi còn được làm đại tướng quân!”
“Chỉ có đi theo bản vương thì ngươi mới có tương lai!”
“Thăng quan tiến chức, hưởng thụ mọi vinh hoa phú quý!”
Đại quân Võ Tây đã uống no nước gào lên, trông cực kỳ hoành tráng.
“Phi! Ngươi mà cũng xứng hả?”
Chu tướng quân lớn giọng mắng: “Ngươi là cái tên bất trung bất nghĩa, bất nhân bất hiếu, ngươi có tư cách gì kêu lão phu phải làm việc cho ngươi? Vì dã tâm của mình mà ngươi cõng rắn cắn gà nhà, lòng lang dạ sói, đi theo ngươi chỉ có nước chết nhanh hơn thôi!”
Chương 637 Trúng kế
“Ngươi… câm miệng!” Hai mắt Võ Tây vương hừng hực lửa giận.
Chu tướng quân mắng trúng nỗi đau của hắn ta, chẳng khác gì rắc muối lên vết thương của hắn ta.
“Thế giới này luôn luôn là kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc, kẻ mạnh mới là cao nhất!”
Võ Tây vương giảo biện: “Chỉ cần bản vương giành được ngôi vị hoàng đế thì thiên hạ này đều phải ca tụng bản vương, lịch sử phải ghi danh của bản vương!”
“Chỉ dựa vào một tên lòng lang dạ sói như ngươi mà cũng muốn có được hoàng vị hả?”
Chu tướng quân tức giận, tiếp tục mắng: “Đừng nói lão phu không đồng ý, người khắp thiên hạ cũng sẽ không đồng ý!”
“Ngươi muốn cả thiên hạ phải ca tụng ngươi ư? Ngươi đừng nằm mơ nữa, không mắng chết ngươi đã là tốt lắm rồi!”
“Ngươi còn muốn lịch sử ghi danh mình sao? Thôi ngươi cứ mơ giấc mơ mùa xuân của ngươi đi, ngươi chỉ có để lại tiếng xấu muôn đời, vĩnh viễn là cái đích cho người ta phỉ nhổ mà thôi!”
“Chu Tinh Vũ! Ngươi im miệng cho bản vương!” Võ Tây vương tức gần chết.
Công Tôn tướng quân ở bên cạnh khuyên nhủ: “Võ Tây vương điện hạ, đừng có phí lời với hắn ta nữa! Kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc, chỉ cần chúng ta chiến thắng trong trận chiến này thì thiên hạ này chính là của chúng ta!”
“Người khác mắng chúng ta thì có sao? Chúng ta kề đao lên cổ bọn chúng, xem bọn chúng còn dám mắng nữa không? Lịch sử ghi lại tiếng xấu của chúng ta thì đã sao? Chúng ta lấy kiếm kề lên đầu sử quan, xem hắn ta có chịu sửa hay không?”
“Chỉ cần chúng ta nắm quyền, nắm binh trong tay thì còn sợ ai nữa?”
“Công Tôn tướng quân nói phải, bản vương hiểu rồi!”
Võ Tây vương gật đầu, hắn ta ngẩng đầu nhìn với ánh mắt ác độc: “Chu Tinh Vũ, bản vương đã cho ngươi cơ hội rồi mà ngươi không biết quý trọng, vậy thì đừng trách bản vương không khách khí!”
“Ngươi không khách khí kiểu gì nào?” Chu tướng quân nở nụ cười khinh miệt.
“Giết toàn quân của ngươi!” Võ Tây vương gào lên.
“Ha ha…”
Chu tướng quân bật cười: “Chỉ dựa vào ngươi hả? Ngươi muốn giết toàn quân của ta ư?”
Chu tướng quân phất tay, trên tường thành bỗng xuất hiện vô số người. Trên tay mọi người đều đang kéo cung tên và ngắm chuẩn xuống phía dưới.
Binh mã triều đình đã ra khỏi thành đã tập hợp trở lại. Chu tướng quân hào hứng nói: “Ở đây lão phu có bốn mươi vạn binh mã tinh nhuệ, ngươi có giết nổi không?”
Võ Tây vương cười khinh miệt: “Sao lại không giết được? Ngươi chỉ có bốn mươi vạn binh mã, song bản vương có tận bảy mươi vạn, đủ để giết ngươi hai lần ấy chứ!”
Chu tướng quân bật cười ha ha: “Nếu là trước kia thì lão phu vẫn phải dè chừng ngươi! Nhưng bây giờ lão phu đã không còn sợ ngươi nữa! Người đông thì có làm sao? Nếu tất cả đều nhũn như con chi chi thì còn tác dụng gì nữa?”
“Ngươi… ngươi có ý gì hả?” Võ Tây vương bỗng có một dự cảm chẳng lành.
Đúng lúc ấy, bỗng có người trong binh mã Võ Tây kêu lên một tiếng, ôm bụng rồi khụy xuống đất, trông vẻ mặt đau khổ vô cùng.
Tiếp đó là người thứ hai, thứ ba, thứ tư…
Ai cũng ôm bụng, ngã xuống một cách đau đớn.
Người thứ mười, thứ hai mươi, thứ ba mươi…
Binh sĩ Võ Tây và Đại Nguyệt thi nhau ngã xuống, sắc mặt khó coi.
Dự cảm chẳng lành trong lòng Võ Tây vương càng lúc càng mãnh liệt, hắn ta vội vàng hỏi: “Các ngươi làm sao vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao ai cũng nằm lăn ra đất vậy? Nói chuyện đi chứ, bản vương đang hỏi các ngươi đấy, các ngươi nói chuyện đi chứ!”
Công Tôn tướng quân kiểm tra tình hình của một người, mặt hắn ta đanh lại: “Có vẻ như bọn họ đã bị trúng độc!”
“Đang yên đang lành… sao lại trúng độc chứ?” Võ Tây vương thấy hơi hoang mang.
“Là nước! Bọn họ đều uống nước ở bên trong vại! Nước này có vấn đề!” Có người gào lên một cách sợ hãi.
Võ Tây vương chĩa đao về phía Chu tướng quân, hắn ta gào lên: “Ngươi dám hạ độc sao, đồ bỉ ổi!”
Chu tướng quân cười đầy đắc ý: “Nước ở đây đúng thật là có vấn đề! Có điều lão phu không hề hạ độc, đó chỉ là chút thuốc xổ mà thôi! Các ngươi uống phải thuốc xổ thì đương nhiên sẽ bị đau bụng rồi! Ha ha…”
Võ Tây vương và Công Tôn tướng quân im lặng. Mặc dù không phải độc mà chỉ là thuốc xổ thôi, song hiện giờ hai bên đang chiến đấu, chỉ một chút thuốc xổ này thôi đã đủ để thay đổi thế cục này rồi!
Đau bụng thì làm sao đánh trận được nữa, bị tiêu chảy thì còn chiến đấu sao được, ngươi nói xem có phải không? Đến đứng còn chẳng vững thì sao có thể đánh địch đây?
Hai mắt Công Tôn tướng quân bốc hỏa, hắn ta phẫn nộ nói: “Ngươi dám dùng thuốc xổ à, cái đồ bỉ ổi vô liêm sỉ nhà ngươi!”
Chu tướng quân dương dương tự đắc: “Người ta thường nói nhà quân sự luôn phải lừa địch mà! Lão phu thả thuốc xổ vào trong nước thì đã làm sao? Lão phu cũng đâu yêu cầu các ngươi uống nước, là các ngươi tự tranh nhau uống cơ mà, uống xong có vấn đề thì lại trách lão phu, đạo lý gì đấy?”
Binh mã triều đình cười ầm lên.
Võ Tây vương và Công Tôn tướng quân tức điên lên! Rõ ràng là các ngươi bỏ thuốc xổ vào nước cơ mà!
Rõ ràng lỗi là ở các ngươi!
Rõ ràng các ngươi biết binh mã của chúng ta cần uống nước nên mới đổ đầy nước trong vại, lại còn bỏ thuốc xổ vào!
Hiện giờ ngươi lại phủi sạch trách nhiệm, đúng là quá vô liêm sỉ! Quá mặt dày!
Chương 638 Lại bị trúng kế
Đúng lúc ấy, những tiếng kêu đau vang lên liên tục, mọi người đều ôm bụng ngã xuống.
Sắc mặt bọn họ trắng bệch, đầu đổ mồ hôi, môi tái xanh, mặt mày nhăn nhó… Có người không chịu được còn cởi quần giải quyết luôn.
Bỗng chốc, mùi thối bay khắp!
Thế nhưng Võ Tây vương lại thấy lòng mình lạnh như sắt, lạnh đến mức toàn thân hắn ta run rẩy.
Binh mã như thế này thì còn đánh đấm gì nữa?
Chẳng ai có thể đứng dậy, người nhũn như con chi chi. Như thế thì làm sao đánh trận đây?
Hắn ta không thể hiểu nổi, tại sao thế cục tốt đẹp ban đầu lại biến thành như thế này?
Tại sao lại trở nên như vậy? Tại sao hả?
Võ Tây vương liếc mắt nhìn toàn cảnh.
Cuối cùng ánh mắt của hắn ta dừng lại trên một người trẻ tuổi.
Đối phương mặc quan bào màu đỏ, đứng ở bên cạnh Chu tướng quân, trông trẻ măng, anh tuấn vô cùng. Hắn đang mỉm cười với hắn ta, nụ cười xán lạn vô cùng.
Người này chính là Lâm Bắc Phàm, đồng thời cũng là con cờ hắn ta sắp đặt bên trong triều đình.
Mặc dù hắn rất tham tiền, song nhiệm vụ nào hắn cũng hoàn thành đâu vào đấy, năng lực xuất chúng, Võ Tây vương coi trọng hắn vô cùng.
Thế nên khi không thể đánh cứ điểm Phượng Hoàng, hắn ta đã tìm tới con cờ này, hi vọng hắn có thể ra tay giúp đỡ.
Quả nhiên, đối phương không phụ lòng tin của hắn ta. Hắn chỉ cho hắn ta điểm yếu của cứ điểm, để hắn ta đánh tan cứ điểm một cách thuận lợi, xông vào bên trong thành.
Thắng lợi ở ngay trước mắt, song lại bởi khát nước mà thế cục hoàn toàn thay đổi.
Còn binh mã triều đình lại lui ra khỏi thành một cách thuận lợi, sau đó chặn bọn họ ở trong thành.
Tất cả những điều này rõ ràng là một cái bẫy! Một cái bẫy nhắm vào hắn ta!
Bỗng chốc, Võ Tây vương đã hiểu ra! Hắn ta đã hiểu được tất cả!
Tuy nhiên đã quá muộn rồi!
“Là ngươi! Là ngươi đã hại bản vương! Cái tên phản bội nhà ngươi!” Võ Tây vương chỉ đao vào Lâm Bắc Phàm, hắn ta phẫn nộ nói.
Lâm Bắc Phàm thấy không ổn, hắn tủi thân: “Võ Tây vương điện hạ, có phải ngươi bị điên rồi không? Hôm nay mới là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tại sao ngươi lại vu oan giá họa cho ta hả? Lại còn bảo ta hại ngươi… ta hại ngươi cái gì rồi?”
“Ngươi còn giả vờ giả vịt với bản vương nữa à? Đúng là một tên tiểu nhân gian xảo!”
Võ Tây vương tức giận, hắn ta cười lớn: “Cả đời này bản vương anh minh, duy chỉ thua trong tay một kẻ tiểu nhân như ngươi! Ha ha, đúng là quá nực cười! Chẳng lẽ đây chính là báo ứng cho những việc làm sai trái của bản vương sao?”
“Kì lạ thật!”
Lâm Bắc Phàm lẩm bẩm, sau đó hắn nói với Chu tướng quân: “Chuyện không thể chậm trễ, ra tay đi!”
“Lâm đại nhân nói phải!”
Chu tướng quân phất tay: “Bắn tên!”
“Vụt vụt vụt…”
Mũi tên bắn ra như mưa.
Quân đội dưới tường thành đang nghiêng ngả, không còn sức mà tránh nên hi sinh.
Một màn mũi tên như vậy đã hạ gục được cả vạn người.
“Tiếp tục bắn tên!” Chu tướng quân tiếp tục hô.
“Vụt vụt vụt…”
Lại một lượt cung tên nữa được bắn ra.
Vô số kẻ địch hi sinh, nằm rạp trên mặt đất.
Võ Tây vương và Công Tôn tướng quân nhìn binh lính của mình bị giết mà tức đến đỏ cả mắt, bọn họ nói: “Ngươi dám giết lính của bản vương (lão phu) sao?”
Tiếp đó, bọn họ chỉ huy các Tiên Thiên, tiến hành ngăn cản.
“Các Tiên Thiên xông lên, giải quyết bọn chúng!” Chu tướng quân hét lớn, sau đó cũng chỉ huy các Tiên Thiên xông lên.
Tiên Thiên hai bên đại chiến trong thành, đánh vô cùng ác liệt!
Trong trận chiến, binh mã của Võ Tây và Đại Nguyệt không có chỗ mà tránh thân, số người thương vong càng lớn hơn!
Đã thế trên thành còn không ngừng bắn tên, binh mã Võ Tây và Đại Nguyệt cứ thế hi sinh.
“Ngươi giết binh lính của bản vương, bản vương cũng phải giết binh lính của các ngươi!” Võ Tây vương phát điên lên rồi xông ra giết.
“Ngọc nát hương tan, cùng nhau chết chung đi!” Công Tôn tướng quân cũng có cùng suy nghĩ với Võ Tây vương.
Mà lúc này, các Tiên Thiên che mặt ở bên ngoài đã chặn đứng Công Tôn tướng quân, bọn họ hét lên với người của triều đình: “Cứ giao Công Tôn Vô Địch cho chúng ta, các ngươi giết những kẻ khác đi!”
Chu tướng quân mừng rỡ: “Đa tạ các vị nghĩa sĩ đã giúp đỡ!”
Trận chiến tiếp tục!
Tiên Thiên giết Tiên Thiên, binh lính giết binh lính!
Tất cả mọi người đều vô cùng hăng máu!
Thời gian khoảng nửa nén hương trôi qua, binh mã Võ Tây và Đại Nguyệt đã hy sinh rất nhiều.
Võ Tây vương nhìn đại quân mấy chục vạn người khó khăn lắm mới bồi dưỡng được bị chôn vùi tất thảy, hắn ta lập tức phát điên, nhanh chóng xông về phía Lâm Bắc Phàm: “Là ngươi! Tất cả là tại ngươi! Bản vương nhất định phải giết chết ngươi, báo thù rửa hận cho binh lính của bản vương!”
“Lâm đại nhân cẩn thận!”
“Mau tránh đi!”
Mọi người đồng loạt hô lên.
Song lúc ấy, Võ Tây vương đã đến trước mặt Lâm Bắc Phàm, dốc toàn bộ sức lực đánh một chưởng.
“Bản vương phải khiến ngươi bỏ mạng ở đây!”
Thế nhưng Lâm Bắc Phàm lại không hề sợ, ngược lại hắn còn nở một nụ cười quỷ dị.
Trên tay hắn có một thanh đao nhỏ xuất hiện, đâm thẳng vào đan điền của Võ Tây vương với tốc độ còn nhanh hơn cả đối phương.
Võ Tây vương không kịp phòng bị, thanh đao đã đâm trúng hắn ta, máu tươi bắn tung tóe.
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lại dồn sức đẩy, đan điền của Võ Tây vương đã vỡ, toàn bộ võ công của hắn ta bị phế, hắn ta thổ huyết rồi lùi về phía sau, bàn tay run rẩy chỉ về phía Lâm Bắc Phàm: “A! Ngươi… ngươi không phải Lâm Bắc Phàm!”
Lâm Bắc Phàm bật cười ha ha: “Ngươi nói đúng rồi đó, bản công tử đúng thật không phải Lâm Bắc Phàm!”
Đối phương xé mặt nạ, quần áo, đây chính là Dạ La Hương, kẻ cực kì giỏi cải trang.
Chương 639 Chiến thần gục ngã
Dạ Lai Hương giơ thanh đao đầy máu trong tay lên, đắc ý nói: “Võ Tây vương, một đao mới nãy của bản công tử thế nào? Có phải rất khoái hay không?”
“A! Tức chết ta mất! Tức chết ta mất…” Võ Tây vương kêu ầm lên.
Hắn ta đã dốc hết sức lực, không những không báo được thù mà còn bị người ta hủy đi võ công, đúng là khiến hắn ta tức đến phát điên!
Lúc này, Lâm Bắc Phàm chân chính chầm chậm bước ra.
Nhìn Võ Tây vương đã bị phế võ công, hắn nở nụ cười bình thản: “Người đâu, bắt Võ Tây vương lại!”
“Vâng thưa Lâm đại nhân!”
Võ Tây vương đã bị bắt, các Tiên Thiên bên Võ Tây thấy tình thế chẳng lành bèn định trốn khỏi thành.
Dạ Lai Hương lập tức ra tay, chặn bọn họ lại.
Các Tiên Thiên của Đại Nguyệt cũng muốn trốn, có điều cũng bị Dạ Lai Hương chặn lại. Cuối cùng chỉ có Công Tôn tướng quân chống lại một cách yếu ớt.
Lúc này, Công Tôn tướng quân đang bị mấy người che mặt bao vây, tiến thoái lưỡng nan, cực kì khó khăn.
Dạ Lai Hương nói: “Ta đi làm thịt tên già kia!”
Lâm Bắc Phàm phất tay: “Mọi người không được động thủ nữa, cứ im lặng nhìn, không để lão ta chạy trốn là được!”
Mối thù này phải để mình tự tay giải quyết mới thoải mái được!
Phải biết rằng chuyện vương triều Tà Nguyệt bị diệt vong ngày trước, Công Tôn Vô Địch là một trong những kẻ đầu sỏ. Cũng chính vào khoảng thời gian ấy, hắn ta lập được cái danh chiến thần đầy vinh dự.
Thế nhưng đối với Tà Nguyệt mà nói, tất cả những điều này là vết nhơ, là sự sỉ nhục cả đời này cũng không thể rửa sạch được, bởi lẽ tiếng thơm của đối phương được xây dựng trên xương máu của chính bọn họ.
Huyết hải thâm thù, đương nhiên phải trả lại bằng chính tính mạng! Bọn họ phải tận tay báo thù thì mới dập tắt được lửa hận trong lòng!
Thế là các Tiên Thiên của triều đình bèn bao vây tất cả những đường sống của Công Tôn Vô Địch, để quân Tà Nguyệt thỏa thích đánh.
Công Tôn Vô Địch nhìn những thi thể chất thành núi trong thành, trong lòng tràn ngập phẫn nộ cùng thương tâm.
Hồi đầu hắn ta đưa năm mươi vạn quân hừng hực khí thể vượt qua cứ điểm Thanh Long để tiến tới Đại Võ, hắn ta còn tưởng sẽ lập được công lớn, vang danh thiên hạ.
Vốn dĩ đã đánh bại được cứ điểm Phượng Hoàng rồi, niềm hy vọng ở ngay trước mắt, kết quả chớp mắt một cái thế cuộc đã thay đổi!
Mấy chục vạn binh mã hắn ta mang theo toàn bộ chôn xác tại đây! Thậm chí đến cả Võ Tây vương cũng bị bọn họ bắt!
Hy vọng đã tắt, hết cách xoay chuyển trời đất!
Hắn ta không những bại trận mà còn bị hủy đi cả cái danh anh hùng một thời!
Chiến thần?
Hiện giờ nghe vào tai chẳng khác gì một trò cười!
Bây giờ đến cả bản thân mình có giữ được mạng hay không cũng là một vấn đề!
Có điều, điều khiến hắn ta lo lắng nhất là vương triều Đại Nguyệt đã tổn thất mất năm mươi vạn binh mã, quốc phòng chắc chắn sẽ yếu đi, những kẻ khác nhất định sẽ nhân cơ hội làm loạn, các nước xung quanh chắc chắn sẽ nhúng tay vào. Triều đình loạn lạc, lòng dân cũng sẽ không yên!
Cứ nghĩ đến việc mình đưa vương triều Đại Nguyệt vào vực thẳm là Công Tôn Vô Địch lại bi phẫn vô cùng.
“Lão phu là tội nhân của Đại Nguyệt!”
Đúng lúc ấy, một nữ tử che mặt mặc đồ màu đen bỗng xuất hiện. Nhân lúc Công Tôn Vô Địch thất thần, nàng cầm kiếm đâm thẳng vào lồng ngực hắn ta, máu tươi bắn tung tóe.
Mặt Công Tôn Vô Địch tái mét, sức mạnh của hắn ta bị giảm đi hai phần.
“Công Tôn lão giặc, ngươi cũng có ngày hôm nay!” Nữ tử che mặt cười một cách lạnh lùng.
“Các ngươi là ai? Lão phu không thù không oán với các ngươi, tại sao các ngươi lại hại lão phu?” Công Tôn Vô Địch phẫn nộ nói.
“Ngươi không cần phải biết! Ngươi chỉ cần nhớ là chúng ta có mối thù sâu tựa biển cả với ngươi là đủ! Nộp mạng đi!”
Nữ tử che mặt lại xông đến, kiếm quang lóe sáng, sát khí ngút trời.
Như thể không giết chết người này thì không dừng vậy.
Tiếp đó, nữ tử che mặt liên thủ với mấy vị Tiên Thiên khác, cuối cùng giết chết Công Tôn Vô Địch dưới kiếm của mình!
Chu tướng quân phất tay, hớn hở nói: “Các chàng trai, bên ngoài thành vẫn còn một số binh mã của Võ Tây và Đại Nguyệt, bọn họ đều là kẻ địch của chúng ta! Xông lên giết, không được để lại bất cứ ai!”
“Vâng thưa tướng quân!”
Cổng thành được mở, quân đội triều đình ào ào xông ra.
Bọn họ phát hiện số binh mã còn lại ấy đã bị giết sạch, lương thực của bọn họ cũng bị cuỗm đi hết.
Không cần nói nhiều, chắc chắn là do quân Tà Nguyệt làm.
“Các tướng sĩ, trận chiến ngày hôm nay đã khiến mọi người mệt mỏi rồi! Uống rượu ăn thịt nghỉ ngơi! Nghỉ đủ một ngày rồi chúng ta xuất binh đánh vào Võ Tây, tiêu diệt tàn đảng Võ Tây, thu hồi giang sơn!” Lâm Bắc Phàm lớn giọng hô.
“Vâng thưa giám quân!” Mọi người đồng thanh đáp.
Sau một ngày nghỉ ngơi, bọn họ bắt được tàn đảng Võ Tây, vùng đất Võ Tây đã thuộc quyền quản lý của triều đình.
Tin tức thắng lợi rất nhanh được truyền khắp thiên hạ!
Chương 640 Tin tốt cho Ký Bắc Vương
“Triều đình Đại Võ lại thắng rồi hả? Sao có thể?”
“Võ Tây và Đại Nguyệt liên thủ, cả trăm vạn binh mã mà lại thua nhanh vậy ư?”
“Ôi! Chỉ có thể nói trời trêu đùa người! Sở dĩ bọn họ thua là do rất nhiều nguyên nhân! Ví dụ như thời tiết nóng bức, nước sông cạn kiệt, còn bị nghĩa quân Võ Tây kéo chân nữa!”
“Khó khăn lắm bọn họ mới đánh được cứ điểm Phượng Hoàng, thắng lợi ở ngay trước mắt, kết quả toàn quân uống phải nước có vấn đề, binh bại như núi đổ! Thời cũng thế mà mệnh cũng vậy, chỉ có thể nói là quá đáng tiếc!”
“Đáng tiếc thật! Có điều Võ Tây vương thua cũng chẳng oan! Hắn ta quên gốc quên gác, là một kẻ bạc tình bạc nghĩa như thế, nếu để hắn ta lên nắm quyền chí tôn thì đúng là đại nạn của dân chúng!”
“Thế mới nói ông trời cũng không chịu được nên mới cho hắn ta thua đó!”
“Năm nay Đại Võ đã thắng mấy trận chiến lớn rồi, đúng là lợi hại! Hoàng triều Đại Võ đã không còn là một hoàng triều như thuở ban đầu nữa, không thể ức hiếp bừa bãi được!”
“Điều mà ta quan tâm hơn cả là đại quân năm mươi vạn người với chiến thần Công Tôn Vô Địch đã ốc chẳng mang nổi mình ốc còn đòi chọc vào Đại Võ, lần này thì vương triều Đại Nguyệt gặp nguy rồi!”
“Đấy người ta gọi là đáng đời đó!”
Có người vui vẻ có người u sầu.
Đương nhiên, triều đình vui mừng vô cùng, sĩ khí dâng cao!
Vương triều Đại Nguyệt thì hoảng sợ bất an, chỉ lo Đại Võ đem quân sang đánh!
Hiện giờ bọn họ mất đi chiến thần Công Tôn Vô Địch, lại còn mất năm mươi vạn binh mã nên sức mạnh quốc phòng giảm đáng kể, thực sự không có cách để ứng phó với binh mã hừng hực khí thế của Đại Võ!
Cả Ký Bắc vương nữa, lúc này hắn ta đang cực kì không vui.
Hắn ta ngồi trên ghế thái sư, buồn bực nói: “Võ Tây vương đúng là đồ phế vật! Võ Tây, Đại Nguyệt liên thủ, đại quân cả trăm vạn người, ban đầu còn tưởng bọn họ có thể tiến vào Trung Nguyên, ai dè nhanh như vậy đã bị đánh bại, hừ!”
“Còn có Lâm quân là sao thế? Bản vương đã dặn dò hắn, bảo hắn kéo dài trận chiến để cả hai bên cùng tổn thất nhiều thêm cơ mà, sao nhanh như vậy đã kết thúc hả?”
Lúc này, Ký Bắc vương thực sự rầu thối cả ruột!
Ban đầu hắn ta còn đợi hai bên đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, dân chúng kêu than, tới khi ấy sẽ là lúc hắn ta đăng cơ, dựng cờ khởi nghĩa, kết thúc trận chiến, sau đó ngồi lên vị trí hoàng đế, khoác hoàng bào, nắm cả thiên hạ!
Ai ngờ hắn ta còn chưa kịp phản ứng thì trận chiến đã kết thúc, khiến giấc mộng của hắn ta tan thành mây khói. Bỏ qua cơ hội ngàn vàng này, về sau việc khởi binh không còn dễ dàng như vậy nữa.
“Khởi bẩm vương gia!”
Quân sư Gia Cát tiên sinh chắp tay nói: “Trận chiến này kết thúc nhanh chóng cũng là điều mà thuộc hạ không ngờ tới! Có điều chuyện này không phải do Lâm quân! Võ Tây vương thua hoàn toàn là do gieo gió gặt bão!”
“Quân sư, ngươi nói vậy là sao?” Ký Bắc vương hỏi.
“Khởi bẩm vương gia, thuộc hạ nhận được tin từ Như Sương cô nương rằng binh mã Võ Tây, Đại Nguyệt tụ tập ở cứ điểm Phượng Hoàng, nơi đó thời tiết hanh khô vô cùng! Dưới tình hình này, hoàn toàn không thể đánh trận được! Chỉ e là Võ Tây vương làm nhiều điều sai trái, còn quên mất gốc gác của mình nên mới bị ông trời trừng phạt! Ông trời không đứng về phía Võ Tây nên Võ Tây vương mới bại trận!”
Ký Bắc vương gật đầu: “Quân sư nói phải, tiếp tục nói!”
“Trừ nguyên nhân về thời tiết ra thì còn có nguyên nhân về con người nữa! Vương gia cũng biết đấy, từ đầu năm đến nay có một đám nghĩa quân xuất quỷ nhập thần luôn đối đầu với Võ Tây vương!”
“Trong trận chiến này, bọn họ không hề ngồi không mà thường xuyên đánh úp, cắt đứt nguồn nước, phóng hỏa đốt rừng... Thế nên Võ Tây và Đại Nguyệt mới không ngừng bị tổn thất binh tướng, sức mạnh giảm đáng kể!”
Ký Bắc vương lại gật đầu: “Không sai, quân sư nói tiếp đi!”
“Chỉ mỗi đối phó với nghĩa quân này thôi đã đủ để Võ Tây và Đại Nguyệt cạn sức lực rồi! Lúc này bọn họ còn phải đối đầu với triều đình, mà triều đình cũng đâu có vừa, độ khó không cần nghĩ cũng biết! Cuối cùng mặc dù đại quân của họ đã đánh tan cứ điểm Phượng Hoàng, thắng lợi ở ngay trước mắt, song lại bởi nước có vấn đề nên toàn quân gục ngã!”
Gia Cát tiên sinh lắc đầu: “Đúng là kịch tính! Như Sương cô nương có nói, bên trong nước có thuốc xổ, thực ra là do Chu Tinh Vũ tướng quân thấy sắp không bảo vệ được cứ điểm nên đã lén lút bỏ thuốc xổ vào nước, kết quả lại đạt được thành công, chuyện này chẳng liên quan gì đến Lâm quân cả!”
Ký Bắc vương kích động, hắn ta đập bàn đứng dậy: “Hóa ra là cái tên Chu Tinh Vũ kia! Không ngờ bề ngoài trông hắn ta thành thực vậy mà bên trong lại gian xảo đến thế, bản vương suýt nữa đã nhìn nhầm hắn ta rồi!”
“Thế nên mới nói từ đầu đến cuối chuyện này đều không liên quan đến Lâm quân! Lâm quân chẳng làm gì cả, kết quả Võ Tây vương vẫn thua! Chỉ có thể nói thiên ý không thể phạm vào, Võ Tây vương sai trái, cõng rắn cắn gà nhà, đến ông trời cũng không chịu được hắn ta nên mới cho hắn ta thua thảm bại!” Gia Cát tiên sinh chắp tay.
Ký Bắc vương gật đầu: “Xem ra bản vương đã trách nhầm Lâm quân thật rồi! Nhưng mà…”
Ký Bắc vương lại u sầu: “Hiện giờ triều đình đại thắng, sĩ khí dâng cao, chấn động bốn phương! Chúng ta đã bỏ lỡ mất cơ hội, sau này muốn khởi binh cũng khó!”
Đúng lúc ấy, có một tiếng cười quen thuộc truyền tới từ bên ngoài: “Vương gia, bản tọa về rồi đây!”
Ký Bắc vương hớn hở, hắn ta nhận ra giọng nói này, giọng nói này chính là của môn chủ Thiên Môn - Lãnh Nhược Thiện.
Hôm ấy sau khi hắn ta bị thương thần đánh đã tìm một nơi bí mật để trị thương, song vẫn âm thầm liên lạc với Ký Bắc vương.
Tới nay hắn ta đã quay về, xem ra vết thương đã khỏi, điều này đối với Ký Bắc vương mà nói đúng thực là tốt vô cùng.
Bình luận facebook