• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (3 Viewers)

  • Chương 631-635

Chương 631 Mau báo thù cho ta

“A! Là nước nóng! Nóng quá!”

“Tay của ta bị phỏng rồi!”

Không thể không nói, lực sát thương của nước nóng là rất lớn, mới đổ một lượt mà đã có rất nhiều binh sĩ gặp tai ương.

Mà triều đình lại có rất nhiều nước nóng.

Chu tướng quân quan sát cảnh tượng ấy với sắc mặt nghiêm nghị, hiếm khi mỉm cười, lớn giọng nói: “Không sai! Cứ đổ như vậy! Đổ mạnh cho lão phu! Tuyệt đối không được để cho bọn chúng trèo lên!”

Cũng bởi có nước nóng nên việc bảo vệ thành trì của binh mã triều đình dễ dàng hơn rất nhiều.

Tất cả những điều này đều lọt vào mắt Võ Tây vương và Công Tôn tướng quân ở phía xa, song bọn họ vẫn không có hành động gì cả.

Công thành thì luôn phải hy sinh, hơn nữa phải hy sinh rất nhiều, bọn họ đã chuẩn bị về phương diện này từ lâu.

Công Tôn tướng quân cưỡi ngựa, liếc mắt nhìn về phía xa đã trông thấy tòa thành và tất cả mọi người.

Cuối cùng hắn ta trông thấy một quan viên trẻ tuổi mặc quan bào màu đỏ, ánh mắt hắn ta bèn dừng lại.

“Theo lão phu được biết thì để ứng phó với đại quân trăm vạn người của chúng ta, triều đình đã phái phủ doãn kinh thành Lâm Bắc Phàm tới!”

“Cái tên này cũng giỏi lắm, làm quan chưa đầy hai năm đã từ một tên lục phẩm lên thành đại quan nhất phẩm triều đình như bây giờ, quyền cao chức trọng, là người đứng đầu triều đình Đại Võ!”

“Hơn nữa, điều khiến người ta phải suy nghĩ chính là hắn xuất thân là quan văn, ấy vậy mà vẫn có thể dẫn binh đánh thắng được hai trận đại chiến, mà lần nào cũng lấy nhỏ thắng lớn, còn được phong làm Trung Dũng Hầu!”

“Đúng là giỏi thật!” Võ Tây vương gật đầu, gương mặt hắn ta lộ vẻ tán thưởng.

Đây là người của bản vương đấy, sao có thể không lợi hại chứ?

“Có điều…”

Công Tôn tướng quân cười một cách khinh miệt: “Lão phu thấy hắn cũng chẳng làm nên chuyện gì đâu!”

Võ Tây vương thấy khó hiểu: “Công Tôn tướng quân, sao ngươi lại lại nói hắn không được?”

“Các ngươi nhìn xem!”

Công Tôn tướng quân chỉ vào Lâm Bắc Phàm đang đứng trên thành, giọng nói mang theo vẻ khinh thường: “Lúc này hai bên đang đại chiến, Lâm Bắc Phàm thân là một trong những người chỉ huy trận đấu, là đầu tàu của quân đội nên bắt buộc phải bảo vệ tốt bản thân thì mới có thể tính toán những việc khác!”

“Thế nhưng cái tên Lâm Bắc Phàm này lại không có võ nghệ, chỉ là một tay thư sinh yếu ớt, vậy mà cũng dám xuất hiện trên tường thành, đây chẳng phải kéo chính mình vào nguy hiểm hay sao? Hơn nữa hắn tới rồi thì cũng thôi đi, lại còn không mặc áo giáp, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì cả quân đội biết phải làm thế nào? Mọi người vì bảo vệ hắn còn phải phí thêm sức lực nữa!”

“Thế nên hắn đúng là một kẻ ếch ngồi đáy giếng!”

Công Tôn tướng quân lại cười khinh bỉ: “Chắc là trước đây lập được chiến công nên hắn sướng quá, đây là điều cấm kị khi làm tướng đấy!”

“Hoặc cũng có thể hắn hoàn toàn không hiểu thao lược binh pháp là cái gì. Những công lao trước kia mà hắn đạt được đều là công của người khác. Nghe đâu người này rất được nữ đế yêu mến, chắc là vậy rồi!”

Võ Tây vương và Phượng Sồ tiên sinh nhìn nhau, không biết phải nói gì cả.

Lúc này, Công Tôn tướng quân giơ một tay ra, nói: “Mang cung tới đây!”

Lập tức có người dâng cung, còn có cả mũi tên đã được đặc chế.

Võ Tây vương lấy làm lạ hỏi: “Công Tôn tướng quân, ngươi có ý gì thế?”

Công Tôn tướng quân cười ha ha: “Lão phu hơi ngứa tay, muốn thể hiện cho cái tên trẻ tuổi trên thành kia xem! Để hắn biết đánh trận không phải là trò chơi!”

Võ Tây vương kinh ngạc: “Công Tôn tướng quân, không thể làm như vậy được!”

“Tại sao không thể?”

Công Tôn tướng quân vừa cầm mũi tên thử cung vừa hỏi: “Bắn mũi tên này đi, nếu lấy được tính mạng của hắn thì chắc chắn sẽ khiến triều đình đại loạn! Dù có không thành công cũng có thể dọa cho hắn sợ, thú vị biết bao!”

“Chuyện này…”

Võ Tây vương đổ mồ hôi, trong cái khó ló cái khôn, nói: “Bản vương thấy Lâm Bắc Phàm là một người tài nên muốn giữ lại hắn, mong Công Tôn tướng quân bỏ qua cho!”

“Hóa ra là vậy! Được vương gia nhìn trúng là phúc của hắn rồi!”

Công Tôn tướng quân không hề thu cung lại, hắn ta nói tiếp: “Thế thì lão phu không lấy mạng của hắn nữa, chỉ dọa hắn thôi.”

“Công Tôn tướng quân, ngươi phải cẩn thận đấy, đừng có bắn lệch!” Võ Tây vương khuyên bảo.

“Vương gia yên tâm, lão phu tự biết mà!”

Công Tôn tướng quân kéo căng dây cung, còn ngưng tụ chân khí trên cung tên. Hắn ta ngắm chuẩn vào đầu của Lâm Bắc Phàm, rồi khẽ chếch sang một chút.

Thân là một Đại Tông Sư, giác quan của Lâm Bắc Phàm vô cùng nhạy bén. Khi người khác đưa hắn vào tầm ngắm là hắn đã phát hiện ra rồi.

Lâm Bắc Phàm liếc nhìn bằng ánh mắt bình thản, cái tên này dám bắn tên về phía hắn cơ à?

Có phải hắn ta chán sống rồi không?

Đúng lúc ấy, Công Tôn tướng quân bắn tên.

“Vù.”

Mũi tên nhọn hoắt bay về phía Lâm Bắc Phàm.

“Công tử cẩn thận!”

Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái hô lên rồi rút kiếm ra.

“Keng.”

Hai người họ sử dụng toàn bộ sức lực mà chẳng ngăn cản được bao nhiêu, kiếm cũng bị bắn ra.

Mũi tên tiếp tục bay về phía Lâm Bắc Phàm, vụt qua tai hắn.

Cả quá trình sắc mặt Lâm Bắc Phàm không hề thay đổi.

Công Tôn tướng quân buông cung trong tay xuống, hắn ta nói với vẻ kinh ngạc: “Mũi tên bay đến mà hắn không hề hoảng loạn sợ hãi, ngược lại còn bình tĩnh ung dung, xem là hắn cũng là một người gan dạ! Lão phu cũng thấy hơi thích hắn rồi đấy!”

Lúc này, Lâm Bắc Phàm bỗng hét lên: “Dạ Lai Hương, ra đây cho ta! Có người bắn tên về phía ta, suýt chút nữa lấy mạng ta luôn rồi, mau báo thù cho ta!”
Chương 632 Thử xem ai hơn ai

Dạ Lai Hương vèo cái xuất hiện ngay trước mặt Lâm Bắc Phàm, hắn ta phẫn nộ: “Ai dám bắn tên về phía ngươi vậy? Không biết ngươi là cấp trên của ta hay gì? Sao không thèm nể mặt ta gì hết vậy, ta phải tẩn chết người đó!”

Lâm Bắc Phàm chỉ về phía Công Tôn Vô Địch ở đằng xa, hắn nói: “Là cái tên già kia kìa, đi đi! Không tẩn chết được hắn ta thì đánh chết một vài Tiên Thiên cũng được!”

Dạ Lai Hương phóng mắt nhìn về phía xa, phát hiện không có Tông Sư nào, hòn đá trong lòng hắn ta bèn rớt xuống.

Hắn ta mở quạt cái phạch, nói một cách vô cùng tự tin: “Ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ mang đầu vài tên Tiên Thiên về bồi tội với ngươi! Ta đi đây!”

Hắn ta nhảy xuống khỏi tường thành, thân mình như con chim hồng nhạn xông về phía Võ Tây và Đại Nguyệt.

Binh mã Võ Tây, Đại Nguyệt gặp phải kẻ địch lớn.

“Địch tập kích!”

“Có Tiên Thiên đang lại gần!”

“Mọi người phòng bị!”

“Vút vút vút…”

Mũi tên bắn ra như mưa song vẫn không thể ngăn được bước chân của Dạ Lai Hương.

Dạ Lai Hương cười không hề có thiện ý: “Với cái đống mũi tên này mà đòi ngăn được bản công tử hả? Cũng không biết tự lượng sức mình!”

Hai chân hắn ta đạp giữa không trung, song tốc độ lại nhanh hơn gấp ba lần.

Công Tôn tướng quân gào lên: “Các Tiên Thiên lên, giữ hắn ta lại cho lão phu!”

“Vâng thưa tướng quân!”

Lập tức có ba vị Tiên Thiên xông ra từ đại quân.

“Vậy mới thú vị chứ, cơ mà các ngươi không ngăn được bản công tử đâu! Khắp thiên hạ dù có là Tông Sư cũng không ngăn được! Hôm nay bản công tử phải phá phách đại quân trăm vạn người của các ngươi, ha ha…”

Dạ Lai Hương bật cười, tốc độ của hắn ta càng nhanh hơn.

Sau đó hắn ta vượt qua sự ngăn cản của ba vị Tiên Thiên, xông vào đại quân và chơi đùa tùy ý.

Hắn ta bỗng đánh một chưởng khiến cả trăm binh sĩ mất mạng!

Lại đánh một chưởng nữa, trăm binh sĩ nữa hy sinh!

Binh lính tập trung đông đúc nên cứ đánh là trúng, chắc chắn sẽ không trượt!

Đại quân loạn cào cào, số người thương vong cực lớn!

Võ Tây vương nhìn mà đôi mắt muốn nứt vỡ, hắn ta gào lên: “Các Tiên Thiên lên giết hắn ta cho bản vương! Mấy chục Thiên Thiên lên hết.”

Dạ Lai Hương vẫn vượt qua một cách điêu luyện, trên tay hắn ta là một thanh đao nhỏ trông rất bình thường, song dù là Tiên Thiên sở hữu vũ khí nào cũng đều bại dưới thanh đao ấy.

Chỉ cần lại gần nó là sẽ không kịp phòng bị, không ai là ngoại lệ cả!

Chỉ một lát sau đã có hai vị Tiên Thiên hy sinh. Võ Tây vương và Công Tôn tướng quân đều đỏ mắt!

Bọn họ kêu gào lên rồi cầm vũ khí xông lên phía trước.

Hai người đều có thực lực Tứ phẩm, không coi là quá kém. Khi liên thủ, bọn họ có thể tạm thời ngăn được Dạ Lai Hương, đấu với hắn ta mấy chục hiệp.

“Ngươi là kẻ nào?” Công Tôn tướng quân vừa đánh vừa hét.

“Bản công tử đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Ngự Miêu Dạ Lai Hương! Ha ha!” Dạ Lai Hương đắc ý nói.

“Tại sao ngươi lại đánh úp đại quân của chúng ta?” Công Tôn tướng quân lại hỏi.

“Các ngươi bắt nạt cấp trên của ta, ta rất không vui nên tới xả giận lên người các ngươi đó!” Dạ Lai Hương đáp.

“Cấp trên của ngươi là…”

“Phủ doãn kinh thành, Trung Dũng Hầu Lâm Bắc Phàm!”

Công Tôn tướng quân tức đến mức thổ huyết!

Vì bắn một mũi tên thôi kết quả rước thêm cái tên sát tinh này tới, giết chết cả nghìn binh mã và hai vị Tiên Thiên của mình!

Võ Tây vương cũng tức trào máu họng!

Nếu trước đó hắn ta ngăn cản kịp thời thì đã không xảy ra chuyện này rồi! Thực sự quá oan uổng mà!

Dạ Lai Hương cầm đao tiếp tục đại chiến giữa đại quân trăm vạn người! Hắn ta đến như gió, xuất quỷ nhập thần!

Mười mấy vị Tiên Thiên mà không làm gì được hắn ta!

Thời gian dần dần trôi qua, Võ Tây và Đại Nguyệt thương vong càng nhiều hơn, đại quân trăm vạn người loạn cào cào!

Võ Tây vương và Công Tôn tướng quân tức đến phát điên!

“Cái tên đáng chết kia! Ngươi ra tay với lính nhỏ thì hay lắm hả? Có bản lĩnh thì đấu với bản vương đây này!”

“Ngươi còn không dừng tay thì lão phu sẽ không khách sáo nữa đâu!”



Dạ Lai Hương bật cười ha ha: “Thoải mái ghê! Hôm nay giết quá là thoải mái! Lâm đại nhân có một câu thơ là giết một người thành tội, giết vạn người thành anh hùng! Giết được chín trăm vạn mới là anh hùng của anh hùng! Để bọn ta giết hết sạch các ngươi, xưng hùng xưng tôn!”

Võ Tây vương và Công Tôn tướng quân lại tức đến mức thổ huyết!

Để ngươi giết hết người sao mà được?

“Cái tên Dạ Lai Hương kia, ngươi đừng có mà đắc ý! Hôm nay lão phu có phải bỏ mạng cũng phải giữ ngươi ở đây!” Công Tôn tướng quân kêu gào, hắn ta phóng chân khí ra.

“Nộp mạng đi!” Khí thế của Võ Tây vương hừng hừng bốc lên cả chục trượng.

Dạ Lai Hương thấy hai người kia kích động lại càng kiêu căng hơn: “Tới đi! Các ngươi cứ tới đi! Để xem cuối cùng thực lực của các ngươi mạnh hay là đao của bản công tử sắc bén đây?”
Chương 633 Hôm nay ta không chết thì ngươi chết

Hai bên bắt đầu chiến đấu, càng đánh càng ác liệt!

Trên tường thành ở cứ điểm Phượng Hoàng, Lâm Bắc Phàm và mọi người trông thấy cảnh tượng này bèn mỉm cười.

“Dạ Lai Hương giết hay lắm! Một mình đương đầu với mười mấy Tiên Thiên, đại náo trăm vạn quân, khiến người ta nhìn mà sục sôi, lão phu cũng muốn qua đó trêu đùa bọn họ! Ha ha…” Chu tướng quân bật cười.

“Đúng vậy, vãn bối cũng muốn qua đó quá, đại trượng phu phải thế chứ!” Quách Thiếu Soái kích động.

Những tướng lĩnh Tiên Thiên khác cũng gật đầu nói phải.

Đúng lúc ấy, Mạc Như Sương hô lên: “Mọi người nhìn phía bên kia kìa!”

Chỉ thấy ở đằng xa bỗng có năm vị Tiên Thiên che mặt tấn công đại quân của Võ Tây và Đại Nguyệt.

Bọn họ xông tới và mang theo một màn mưa máu.

Hai mắt của Võ Tây vương như muốn nứt ra, hắn ta gào lên: “Các ngươi là ai? Sao các ngươi dám làm loạn đại quân của bản vương, không muốn sống nữa hả?”

Công Tôn tướng quân cũng cực kì tức giận: “Khuyên các ngươi mau rút lui đi, bằng không lão phu không khách sáo nữa đâu!”

Kết quả, bọn họ chẳng ai nhụt chí, kẻ nào đáng bị giết thì đều giết.

“Võ Tây vương, vì dã tâm của mình mà ngươi mở cửa cho giặc, cõng rắn cắn gà nhà, ngươi đúng là kẻ bất trung bất nghĩa bất nhân bất hiếu! Kẻ xấu xa như ngươi thì xứng đáng bị người người phỉ nhổ! Hôm nay lão phu phải thay trời hành đạo!”

“Công Tôn Vô Địch, ngươi không ở yên tại Đại Nguyệt của ngươi mà còn tới đây làm loạn? Hôm nay lão phu phải đánh bại cái thần thoại chiến thần của ngươi, cho ngươi biết thế nào gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!”

“Hóa ra là các vị nghĩa sĩ, thất kính thất kính!”

Dạ Lai Hương vừa đánh vừa mỉm cười: “Chúng ta cùng nhau đại náo đại quân trăm vạn người này đi, để cho binh mã của hai tên gian thần tặc tử này có đi mà không có về!”

“Được được được!” Năm vị Tiên Thiên đồng loại đáp lời, bọn họ càng giết càng hăng.

“Đúng là đáng chết mà!”

Võ Tây vương và Công Tôn tướng quân tái mét mặt, bọn họ không thể không phái thêm vài vị Tiên Thiên đứng ra ngăn cản.

Trên tường thành tại cứ điểm Phượng Hoàng.

Mạc Như Sương không hiểu, bèn lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc bọn chúng là ai? Sao lại không sợ Võ Tây vương và Công Tôn Vô Địch nhỉ, đã thế còn giết đại quân trăm vạn người?”

“Không cần biết bọn họ là ai, nếu đã giúp chúng ta thì đều là bạn của chúng ta!” Chu tướng quân bật cười.

“Đúng vậy, ta cũng muốn qua đó quá!” Quách Thiếu Soái kích động.

Lâm Bắc Phàm khẽ cười, hắn đã nhận ra đám người này từ lâu, đây chẳng phải người của Tà Nguyệt đó sao?

Thấy Dạ Lai Hương đang đại sát tứ phía khiến đại quân trăm vạn người điên đảo, hắn lại muốn “thu hoạch” thêm nữa rồi!

Lâm Bắc Phàm mỉm cười nói: “Chu tướng quân và các vị tướng quân khác, hiện giờ phe địch đang tiến thoái lưỡng nan, sao chúng ta không nhân cơ hội náo loạn một phen, làm giảm đi thực lực của bọn chúng nhỉ? Phải biết rằng đây là một cơ hội khó có được đấy!”

Chu tướng quân nghe vậy cũng động lòng: “Lâm đại nhân nói phải! Nhưng cứ điểm…”

Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Để bản quan canh giữ, bảo đảm không tổn thất gì, các ngươi cứ chơi đùa thỏa thích!”

Chu tướng quân nghiêm túc suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý.

Như Lâm Bắc Phàm nói, đây là một cơ hội hiếm có.

Hiện giờ không đánh cho địch một vố đau thì về sau không còn cơ hội nữa.

Thế là hắn ta bèn dẫn tám vị Tiên Thiên hùng hổ xông lên.

“Võ Tây vương, Công Tôn Vô Địch, nộp mạng đi!”

“Hôm nay ta không chết thì người chết chính là ngươi!”



Võ Tây vương và Công Tôn tướng quân hốt hoảng.

“Không hay rồi! Cao thủ của triều đình ra tay rồi!”

“Cái đám chó má này! Mau ngăn chúng lại, không được để chúng tiến vào đại quân!”

“Tốc độ nhanh lên!”

Không lâu sau, cao thủ Tiên Thiên hai bên đã giao đấu, đánh đến mức trời đất rung chuyển.

Còn Lâm Bắc Phàm lại dời sự chú ý đến cứ điểm.

Lúc này, binh mã Võ Tây và Đại Nguyệt vẫn đang liều mạng công thành. Bên dưới tường thành toàn là thi thể chất thành núi.

Người cụt tay cụt chân thì vô số, máu chảy thành sông, nhuộm đỏ cả mặt đất.

Binh mã của triều đình bảo vệ thành, mặc dù chiếm ưu thế nhưng cũng hy sinh rất nhiều.

Tuy nhiên đối với những kẻ có dã tâm mà nói thì sự hy sinh của bọn họ đúng là chẳng đáng nhắc đến.

Lâm Bắc Phàm không khỏi thờ dài: “Trên đời này tính mạng con người như cỏ rác mà!”

Sắc trời dần tối, đến lúc hắn ra tay rồi!

Lâm Bắc Phàm phất tay, điều khiển độ ẩm trong không khí khiến ánh nắng khúc xạ, tập trung chiếu vào chiến trường.

Đồng thời, hắn khống chế tốc độ tản nhiệt của mặt đất, khiến nhiệt độ nhanh chóng tăng cao. Cứ thế, nhiệt độ ở chiến trường đã tăng thêm mấy độ.

Thời tiết như thế này đúng là quá nóng, chẳng cần làm gì mà cũng đổ mồ hôi ướt lưng. Kết quả khi được Lâm Bắc Phàm điều khiển, nhiệt độ lại càng cao hơn, khiến người ta nóng đến mức đầu váng mắt hoa.

Cộng thêm việc không có nước uống, chiến đấu trong cái nóng bức như thế này lại càng khó chịu hơn.

Chỉ một lát sau, các binh sĩ trên chiến trường đã bổ nhào xuống đất. Bọn họ không chết mà là say nắng nên ngất xỉu!
Chương 634 Quân cờ bí mật

Cảnh tượng vô cùng hoành tráng!

Võ Tây vương và Công Tôn tướng quân thấy vậy bèn tức đến mức thổ huyết!

Không bị kẻ địch giết chết mà bị ngất bởi cái thời tiết nóng bức này, như thế thì còn đánh trận gì nữa?

Mọi người đều không thể hoạt động tay chân được nữa, cứ thế nằm trên mặt đất!

Họ chỉ có thể nhìn trời và mắng rằng: “Cái thời tiết quỷ quái này!”

Thời tiết càng ngày càng nóng, càng lúc càng có nhiều binh sĩ không chịu nổi nữa. Cứ đánh tiếp thì chắc chắn sẽ thua, Võ Tây vương và Công Tôn tướng quân nhìn nhau, cuối cùng hét lên: “Chúng ta rút!”

Đại quân Võ Tây và Đại Nguyệt bèn rút lui.

Lúc này, Dạ Lai Hương cũng đã giết đủ, sau khi dùng thanh đao nhỏ kết liễu một vị Tiên Thiên, hắn ta bèn phủi mông rời đi.

Chỉ bỏ lại một câu kiêu ngạo rằng: “Hôm nay bản công tử giết đủ rồi, hẹn ngày khác chúng ta tiếp tục!”

Những cao thủ Tiên Thiên khác cũng đồng loạt rời đi…

“Võ Tây vương, lão Công Tôn kia, chúng ta đi trước đây!”

“Sau này còn cơ hội, ngày nào đó chúng ta lại tái chiến, ha ha!”

“Núi sông còn gặp nhau, chúng ta cứ đợi xem!”



Võ Tây vương và Công Tôn tướng quân nhìn bọn họ rời đi cùng với thi thể binh lính nằm ngang nằm dọc trên mặt đất, sắc mặt bọn họ không khỏi tái mét.

Cuộc chiến tạm thời kết thúc, Lâm Bắc Phàm mở tiệc đón gió tẩy trần cho Chu tướng quân và mọi người, chúng mừng chiến thắng lần này.

Thế nhưng trong quân doanh của Võ Tây và Đại Nguyệt lại u sầu bi thảm vô cùng.

Võ Tây vương thở dài: “Trận chiến hôm nay đúng là quá bất lực! Mười mấy Tiên Thiên ra tay làm bản vương tổn thất nặng nề! Thời tiết thì nóng bức, đại quân chúng ta ngất xỉu hết thảy, chẳng còn sức mà chiến đấu!”

Hắn ta lại thở dài: “Hiện giờ chúng ta chỉ còn bảy mươi vạn binh mã, Tiên Thiên chỉ còn mười người, lại còn thiếu nước thiếu sĩ khí, sức mạnh giảm đáng kể, chúng ta phải làm sao đây?”

Công Tôn tướng quân rầu rĩ: “Đúng vậy, chúng ta phải làm sao đây?”

Hắn ta mang theo năm mươi vạn quân chinh chiến với Đại Võ, mục đích là để lập công.

Kết quả ngày đầu tiên đánh trận đã thua thảm bại, mười vạn binh mã Đại Nguyệt chết tại chiến trường!

Đây là lần thua thảm bại nhất trong cuộc đời hắn ta!

Cộng thêm những tổn thất trước đó nữa thì số người thương vong phải lên đến mười lăm vạn!

Mới khai chiến chưa được bao lâu mà đã chết nhiều người như vậy, sau này hắn ta phải đánh trận kiểu gì đây?

Chỉ nghĩ thôi mà hắn ta đã thấy đau đầu lắm rồi!

“Mặc dù tổn thất trầm trọng, song chúng ta bắt buộc phải tái chiến!”

Ánh mắt Võ Tây vương tỏ vẻ kiên định: “Nếu như hai ngày sau chúng ta vẫn không thể đánh tan cứ điểm Phượng Hoàng, tiến vào Trung Nguyên thì chúng ta không còn sức mà chiến đấu nữa, hậu quả khó mà tưởng tượng!”

Công Tôn tướng quân gật đầu: “Vương gia nói phải, không đánh cũng phải đánh, chúng ta không có sự lựa chọn nào khác! Thế nên chúng ta mau chóng bàn bạc kế sách thôi, không còn nhiều thời gian nữa!”

Võ Tây vương im lặng trong chốc lát: “Thực ra, cũng không phải là không có cách…”

Công Tôn tướng quân hí hửng: “Điện hạ, ngươi có kế hay gì rồi đúng không, mau nói đi!”

Võ Tây vương lắc đầu: “Kế hay thì không có! Nhưng thành công hay không thực ra bản vương cũng không chắc lắm…”

Công Tôn tướng quân vội bảo: “Vương gia, ngươi cứ nói cách của ngươi ra, chúng ta cùng tham mưu!”

Võ Tây vương lắc đầu, cười khổ: “Cách này khó nói lắm, bởi vì nó liên quan đến một quân cờ bí mật của bản vương, chưa đến lúc thì không thể dùng!”

Công Tôn tướng quân lại sốt sắng: “Hiện giờ còn chưa phải lúc sao? Không dùng thì tất cả chúng ta đều xong đời!”

Võ Tây vương trầm ngâm: “Thế này đi, ngươi cho bản vương thời gian nửa ngày để bản vương thử! Dù có thành hay không thì bản vương đều sẽ nói lại với mọi người, thế nào?”

“Được, vương gia mau lên nhé, thời gian không đợi người!” Công Tôn tướng quân nói.

“Bản vương hiểu mà!” Võ Tây vương gật đầu.

Hai canh giờ sau, Võ Tây vương trở về với vẻ vui mừng: “Tin tốt đây! Công Tôn tướng quân à, tin tốt đây! Quân cờ bí mật của bản vương có thể dùng rồi! Chúng ta có hy vọng đánh tan cứ điểm Phượng Hoàng, tiến vào Trung Nguyên rồi!”

Công Tôn tướng quân cũng mừng rỡ: “Thật sao? Thế thì tốt quá! Chúng ta cần chuẩn bị những gì?”

Võ Tây vương ho khan một tiếng, nói với vẻ hơi ngại ngùng: “Cần chuẩn bị tiền, càng nhiều càng tốt! Làm phiền Công Tôn tướng quân và các tướng sĩ Đại Nguyệt hãy giao tiền và những thứ có giá trị ra!”

Công Tôn tướng quân hoang mang!

Kế sách quỷ quái gì mà cần đến tiền vậy?

Cuối cùng, Công Tôn tướng quân vẫn chọn tin Võ Tây vương. Hắn ta giao hết tiền cũng như những thứ đồ có giá trị của mình và của quân Đại Nguyệt cho Võ Tây vương.

Võ Tây vương lấy đồ xong thì biến mất, một canh giờ sau mới quay lại. Hắn ta vui mừng nói: “Ban ngày chúng ta nghỉ ngơi, sau khi ăn uống đủ, đến đêm chúng ta sẽ hành động! Lần này bắt buộc phải phá vỡ cứ điểm Phượng Hoàng, đánh vào Trung Nguyên!”

“Được được được!” Công Tôn tướng quân nói liến thoắng.

Mà lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, hắn tìm Chu tướng quân, nhỏ giọng nói: “Chu tướng quân, thời cơ tới rồi! Chỉ cần chúng ta làm thế này… làm thế này… sau đó thế này, bảo đảm có thể khiến đại quân Võ Tây và Đại Nguyệt một đi không trở về!”

Chu tướng quân nghe xong bèn vừa mừng vừa lo lắng: “Làm như vậy… liệu có mạo hiểm quá không?”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Đúng là khá mạo hiểm, song sau khi thành công chúng ta sẽ thu được rất nhiều lợi! Ngươi cứ làm theo những gì ta nói đi, để đề phòng vạn nhất thì chuyện này không được cho nhiều người biết!”
Chương 635 Thành bị phá

Chu tướng quân vẫn không yên tâm. Khi Lâm Bắc Phàm lấy Thượng Phương Bảo Kiếm và binh phù ra thì hắn ta mới miễn cưỡng đồng ý.

Sau đó, Lâm Bắc Phàm liên lạc với Tử Nguyệt công chúa, đi thẳng vào vấn đề: “Công chúa điện hạ, ngươi có muốn giành được càng nhiều lương thực hơn không?”

Tử Nguyệt công chúa gật đầu một cách không hề do dự: “Đương nhiên là muốn rồi! Hành quân đánh trận, lương thực luôn là càng nhiều càng tốt mà!”

Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Ngươi có muốn tóm hết quân Đại Nguyệt, một tên cũng không chừa không?”

Tử Nguyệt công chúa lại gật đầu một cách đầy dứt khoát: “Đương nhiên là muốn rồi! Nằm mơ cũng muốn nữa là!”

“Cơ hội tới rồi đấy!”

Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng nói: “Đêm nay, chúng ta làm thế này… thế này, rồi làm thế này, không những có thể cướp được lương thực của Võ Tây và Đại Nguyệt mà còn có thể nhân cơ hội giữ lại binh mã của bọn họ!”

Hai mắt Tử Nguyệt công chúa sáng rực: “Quân sư, thực sự có thể sao?”

“Có ta ra tay ngươi còn không yên tâm ư?” Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ không vui.

“Ừm! Vậy thì xin nhờ quân sư, cảm ơn!” Tử Nguyệt công chúa hành lễ.

“Công chúa điện hạ, chúng ta cùng một thuyền mà, không cần khách sáo như vậy!”

Lâm Bắc Phàm đỡ công chúa dậy, hắn điên cuồng ám chỉ: “Công chúa điện hạ, ngươi xem ta đã giải quyết vấn đề binh mã Đại Nguyệt, còn giúp ngươi giành được lượng lớn lương thực, ngươi cũng nên bày tỏ thành ý chứ nhỉ?”

“Quân sư, bản cung yêu ngươi chết mất!” Tử Nguyệt công chúa bổ nhào đến ôm chặt lấy Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm không bình tĩnh nổi nữa: “Công chúa điện hạ, ta không cần thành ý như vậy! Ta là một người phàm tục, ngươi đưa ta tiền là được rồi!”

“Nhưng mà bản cung thích ngươi mà!” Tử Nguyệt công chúa làm nũng.

Bất tri bất giác đã đến buổi tối.

Bảy mươi vạn quân Võ Tây và Đại Nguyệt ăn uống no đủ, nghỉ ngơi đầy đủ xong bắt đầu chiến đấu dưới sự chỉ huy của Võ Tây vương và Công Tôn tướng quân.

“Các tướng sĩ, xông lên! Đánh vào trong thành là chúng ta sẽ có nước để uống!”

“Không những có nước uống, chúng ta còn có rượu, có thịt để ăn!”

“Lần này chắc chắn chúng ta sẽ giành chiến thắng!”

Lần này, Võ Tây vương xung phong dẫn đầu xông về phía trước, cực kì khí thế.

Tất nhiên, Chu tướng quân cũng sắp xếp người tiến hành chống cự.

“Đại quân của bọn họ lại tới rồi, mọi người chuẩn bị… Bắn tên! Ném đá!”

“Không được để bọn chúng trèo lên tường thành!”

“Cao thủ Tiên Thiên xông lên ngăn Võ Tây vương lại!”

Hai bên chiến đấu ác liệt tại cửa cứ điểm, số người thương vong nhanh chóng tăng lên.

Một mình Võ Tây vương đối đầu với ba vị Tiên Thiên, hắn ta kiêu ngạo nói: “Tới đi! Các ngươi lên hết đi! Hôm nay bản vương nhất định phải phá vỡ cổng thành, tiến vào Trung Nguyên, đánh thẳng đến kinh thành, ngồi lên vị trí hoàng đế!”

Các Tiên Thiên của triều đình phẫn nộ, đồng loạt ra tay.

“Võ Tây vương, ngươi đừng có mà mơ!”

“Để lão phu dạy dỗ ngươi!”

“Ngươi là một tên phản vương, ngươi không có tư cách ngồi lên hoàng vị!”

Mọi người chiến đấu vô cùng ác liệt!

Điều khiến mọi người bất ngờ là Võ Tây vương sử dụng đại chiêu rất nhiều lần, hắn ta không màng tất thảy, dốc toàn lực mà đánh, hơn nữa phần lớn những chiêu thức của hắn ta đều đổ dồn vào cùng một vị trí trên tường thành, gần như muốn đánh vỡ cứ điểm từ chỗ đó để tiến vào bên trong.

Có điều các Tiên Thiên Đại Võ lại không hề lo lắng.

Tường thành này được làm từ đá cực lớn, bên trong có sắt thép bê tông chống đỡ nên kiên cố vô cùng, không thể đánh đổ một cách dễ dàng được.

Nếu đổi lại là một Tông Sư thì còn có hy vọng.

Tiên Thiên thì tuyệt đối không thể.

Quả nhiên, sau khi Võ Tây vương đánh ra mấy chục chưởng, bức tường vẫn sừng sững.

Đúng lúc đó, một cảnh tượng khiến người ta bất ngờ xuất hiện.

Chỉ thấy chỗ Võ Tây vương ra tay bỗng vang lên những tiếng nổ ầm ầm, tường nghiêng ngả rồi sập xuống, xuất hiện một cái lỗ cực to.

Các tướng sĩ triều đình thấy vậy bèn kinh hãi!

Trong đầu bọn họ ù ù, cứ điểm Phượng Hoàng bị phá rồi! Không xong rồi!

Võ Tây vương mừng thầm trong lòng, thành bị phá rồi!

Quả đúng như người kia dự tính, bức tường thành cứ điểm này có chỗ yếu, chỉ cần dốc sức đánh vào đó vài lần là có cơ hội phá vỡ tường thành, tiến thằng vào bên trong!

Võ Tây vương cao giọng nói: “Thành đã được phá! Các tướng sĩ mau tiến vào trong! Phá vỡ cứ điểm Phượng Hoàng, tiến vào Trung Nguyên!”

“Vâng thưa vương gia!” Mọi người đồng loạt đáp lời, ý chí chiến đấu dâng cao.

Các cao thủ Tiên Thiên của Võ Tây và Đại Nguyệt cũng đồng loạt xông lên để bảo vệ lỗ hổng kia, cho đại quân của mình tiến vào.

Các binh mã quả nhiên không phụ lòng Võ Tây vương, bọn họ tranh nhau xông vào.

“Cuối cùng cũng phá được thành rồi, chúng ta có thể vào tìm nước uống rồi!”

“Khát chết mất, nhất định phải uống cho đã!”

“Giết, để ta vào trước!”

Ý chí chiến đấu của bọn họ dâng cao, khí thế ngút trời, binh mã của triều đình thì không thể ngăn cản.

Võ Tây vương và Công Tôn tướng quân nhìn cảnh tượng này bèn mỉm cười. Việc đầu tiên các binh lính làm sau khi xông vào là đi tìm nước để uống.

Lúc này, bọn họ trông thấy bên trong bày rất nhiều vại nước, đều tăm tắp, bên trong đầy ắp nước.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom